1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thổ thần muốn thăng chức - Ngủ lười thấy meo meo

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']<br style="color:magenta;font-size:large;" />

      <img class="alignnone size-full wp-image-4721" title="Thổ Thần" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/08/the1bb95-the1baa7n.jpg" alt="" width="440" height="603" />

      magenta;Tác Giả: Ngủ lười thấy meo meo
      Nguồn: Tàng Thư Viện

      Convertter: Nothing

      magenta;Thể loại: Huyền huyễn, hài, oan gia
         ']Editor: Tử Vi

      #003300;Văn Án 1
         Edit: Hà Đoàn

      Tang Chỉ chống nạnh đứng lặng ở giữa bụi cỏ màu xanh, nhìn chăm chú vào  ngôi nhà tranh cách đó xa.

      Lúc này đúng là tháng ba xuân ý dạt dào, sáng sớm hương trấn bị làn sương mỏng manh bao phủ, cỏ bên đường êm mượt, hoa chúm chím kiều diễm, yên tĩnh hài hòa nên lời.

      Nhưng ngay tại nơi hoang vắng u này, Tang Chỉ ngửa mặt lên trời thét dài, rốt cục đánh vỡ khung cảnh yên tĩnh, làm cho chú gà trống chưa rời giường cũng cả kinh ngỡ rằng bình minh đến. Tự khích lệ để tinh thần hăng hái thêm, Tang Chỉ vọt tới nhà gỗ trước mặt, đá  cửa mà vào, do dự chửi ầm lên:

      "Tuấn Thúc, ngươi lăn ra đây cho ta!"

      "Đừng tưởng rằng trốn tránh có chuyện gì ! !"

      “Phượng hoàng chết bằm, phượng hoàng thối, phượng hoàng hỗn đản, Phượng tộc các ngươi có thứ gì tốt! Gạt ta làm thổ thần đồ bỏ, thổ thần gì chứ, quả thực chính là thôn ủy hội bác (kiểu như hội trưởng hội phụ nữ ???)! Ta mặc kệ, ngươi ra cho ta! !”

      ... ...

      Tang Chỉ mắng xong, thấy bên trong nhà hề động tĩnh khỏi hơi hơi nhíu mày, nín thở ngưng thần, lại nghe tiếng nước ì oạp. Tính tò mò nổi lên, Tang Chỉ nghiêng đầu nhìn vòng qua bức bình phong, vừa thấy hai chân lập tức như đóng đinh tại chỗ, lưng cứng ngắc.

      Sau bình phong, hơi nước lượn lờ, khói trắng mông lung, nhưng cũng có hiệu quả kỳ diệu như cảnh tượng bên ngoài nhà gỗ.  Trong dục dũng (thùng gỗ dùng để tắm ngày xưa) to lớn, trong làn sương lờ mờ xuất bờ vai rắn chắc  của nam nhân.

      Nhìn tình cảnh này, Tang Chỉ chỉ cảm thấy máu huyết 噌噌 như xông lên tận ót, bình thường nhìn có bộ dáng tuấn lãng tiêu sái, biết rằng khi   mang quần áo cũng như vậy…. Thầm nguyền rủa, Tang Chỉ đỏ mặt quay sang bên, nhưng trước sau đều quên việc chính, hướng lên tiếng:

      “Ngươi… Ngươi đem… Đem quần áo mặc vào… Ta, ta có lời hỏi ngươi!”

      Tuấn Thúc liếc mắt, ngón tay dính nước xoa lên thân áo, điệu miễn cưỡng lại chứa ý ngả ngớn ái muội: “Sợ cái gì? Đâu phải ngươi chưa từng thấy qua.”

      Tang Chỉ khóe miệng run rẩy, nhìn chằm chằm ngũ quan xinh xắn của Tuấn Thúc, đôi mắt long lanh nước, đáy lòng chỉ còn lại ý niệm trong đầu: nghiệt! Tên này tuyệt đối là đồ nghiệt đầu óc hư hỏng!

      Chỉ vào chóp mũi nghiệt, Tang Chỉ tức đến giậm chân: “Ngươi bậy! Ai xem phượng hoàng thối ngươi tắm rửa hồi nào? Ai xem hồi nào, ai xem hồi nào!”

      Tuấn Thúc cười khẽ,  cánh môi cong lên tới biên độ đẹp mắt, đặt khuôn mặt hại nước hại dân kia lại càng làm nổi bật, càng phát ra ánh kiều diễm mê người, “Ai nha, ra phải Tang Chỉ công chúa xem, như thế khẳng định là bản Phượng Quân nhớ lầm. Ngô ~” Tuấn Thúc chống má, bộ dáng trầm tư, con ngươi lại hề chớp mắt dính ở  người Tang Chỉ:

      “Ta nhớ ngày ấy, bản Phượng Quân ở Thanh Ngô cung tắm rửa, đột nhiên con hồ ly xông tới, ta bày cái bẫy, cố ý thiết kế để dụ nó. Quả nhiên, hồ ly háo sắc này trúng kế, chỉ tin lời ta , còn ngốc ngơ ngốc ngác tự tiến cử làm thổ thần.”

      Tuấn Thúc đảo đảo đôi mắt, “Ai, đáng tiếc đáng tiếc, làm công chúa êm êm đẹp đẹp làm, lại xung phong làm thổ thần làm cái gì, toàn bưng trà đưa nước dâng phàm nhân (người phàm, người trần mắt thịt), còn muốn giúp người ta kết duyên tơ hồng, là đáng thương a ~ Nhưng mà công chúa Tang Chỉ xem, tiểu hồ ly này tại sao lại xuẩn ngốc như vậy, lời dối trắng trợn như vậy mà nàng ta cũng tin?”

      “Ngươi ——” Tang Chỉ chán nản, đúng mình quả nhiên trúng bẫy của tên phượng hoàng xấu xa này. Vậy mà tại, đầu sỏ gây nên chuyện còn làm ra vẻ mặt thuần lương nhìn chằm chằm vào nàng mà lời độc mồm độc miệng, toàn chọc cho người ta rất căm tức.

      “Phượng hoàng chết tiệt, phượng hoàng xấu xa, ta và ngươi oán thù, vì sao ngươi lại muốn hại ta!”

      thù sao?” Tuấn Thúc mắt phượng chớp chớp, ánh mắt sắc bén nhìn trừng trừng vào Tang Chỉ, tựa hồ như muốn nhìn ra cái gì đó mặt nàng.  Nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, thoáng chốc, chung quanh gió lạnh thổi từng trận, mặt Tuấn Thúc cũng đen hơn phân nửa, nghiến răng : “ phải thù, chỉ là Tang Chỉ ngươi nhớ thôi.”

      Dứt lời, Tang Chỉ chỉ nghe nổ oành tiếng, ra Tuấn Thúc đột nhiên lại nổi cơn thịnh nộ, dục dũng bị phá vỡ. Tang Chỉ kìm lòng đậu cúi đầu nhìn xuống, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh, á khẩu trả lời được, trong lỗ mũi có cái gì nóng chảy ồ ồ.

      Tuấn Thúc thấy thế, mỉm cười : “Thêm lần này nữa là Tang Chỉ công chúa rình coi tại hạ hai lần, đẹp mắt ?”

      “… …” Tang Chỉ che miệng ra lời, thấy Tuấn Thúc từ trong màn sương trắng ra, y bào người sớm chỉnh tề, mái tóc đen hất sau lưng, đổ xuống dòng lộ ra tao nhã vô hạn.

      Chỉ thấy thong thả bước đến trước mặt Tang Chỉ, thầm ái muội bên tai Tang Chỉ: “Bất quá công chúa cũng biết, rình coi mỹ nam tắm rửa là phải trả giá đắt đó.”

      Hơi thở ấm áp của thổi tới bên tai nàng, Tang Chỉ nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thấy đáy.  Nàng nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên cảm thấy mũi chảy ra chất lỏng ấm áp, theo bản năng đưa tay lên sờ, ôi sao tự nhiên mình lại chảy máu mũi rồi.

      Trong lúc nhất thời, Tang Chỉ lệ rơi đầy mặt. Quả nhiên, xem mỹ nam tắm rửa là có kết quả tốt.

      Nhưng mà, cái giá này có cần phải quá lớn như vậy  a a a ——

       

       Thông báo với các tình : Nhà Quảng Hằng có các Editor tham gia, mỗi editor đều edit tác phẩm riêng, nên các bạn muốn bộ nào được tăng tốc xin comt ngay bộ đó tăng thêm động lực và năng suất của các editor. Phần truyện này riêng biệt của bé Tử Vi edit (Vừa edit xong Dưỡng thê bảy năm), khá hay, khá hài đặc biệt là sủng. Về tiến độ phải xem bé ấy rảnh như thế nào và nhiệt tình của các bạn nha!

       

       

       
      Trang Pháp thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Hà Đoàn
      Beta: Quảng Hằng


      Biết thổ thần là làm gì ?  Thần bảo hộ của phương?   Diệt trừ quái ?

      Sai sai sai! Mười phần sai!

      Thổ thần chính là xen vào nhiều nhất, đánh tạp mệt nhất, giai cấp thấp nhất trong các tiên, còn thường xuyên khắp thế gian làm bà Nguyệt --------Kéo tơ hồng

      Khuyên can, cứu tế người nghèo hội bác thôn ủy! !

      Vốn dĩ ta là hồ ( tinh hồ ly) tu luyện còn non kém, vô cùng cực khổ tu luyện thành tiên, nhưng lại bị đưa làm thổ thần nho , bổng lộc bao nhiêu, việc vặt vãnh đống lớn.

      Ta mặc kệ! Mang bao phục lên thiên đình tìm Ngọc Đế lý lẽ !

      Cái gì? phải được gọi, tiểu tiên thể lên thiên đình?

      Ngay cả hội bàn đào cũng thể tham gia?

      Phải ở nơi chết tiệt này mãi đến khi thổ thần nhiệm kỳ mới đến thay?

      Ta, ta, ta... Ta muốn thăng chức! Sau đó lên Thiên Đình cắn chết Ngọc Đế kẻ lừa đảo ~

      tóm lại, đây là câu chuyện về hồ ly tinh tu luyện còn non kém, học vấn nghề nghiệp, bị lừa làm thổ thần, mỗi ngày cố gắng học pháp thuật, tưởng niệm có ngày trả thù báo oán.

       

       -------------------------------

      Tang Chỉ là cửu vĩ hồ ly (hồ ly 9 đuôi) tu luyện 500 năm, là con độc nhất của Thiên Hồ Đế Quân Tang Dục của Thanh Khâu Quốc.

      Tiểu công chúa học vấn nghề nghiệp, chỉ cảm thấy hứng thú đối với thịt gà,  thường ngày quá vô ưu vô lự,  trong lúc vô tình lại đắc tội với Phượng Quân Tuấn Thúc đại nhân, bị lừa xuống hạ phàm làm thổ thần.

      Biết thổ thần là làm gì ?  Thần bảo hộ của địa phương? Diệt trừ quái?

      Sai sai sai!

      Thổ thần chính là xen vào nhiều nhất, đánh tạp mệt nhất, giai cấp thấp nhất, còn phải thường xuyên làm bà Nguyệt nối dây tơ hồng, khuyên can, cứu tế người nghèo hội bác thôn ủy!!

      Tiểu hồ ly  sau khi biết chân tướng phi thường buồn bực, mang bao phục tìm tên phượng hoàng xấu xa cãi nhau nhưng pháp lực bằng người, lại bị đánh hạ phong ấn, bị nhốt ở Bình Nhạc trấn.

      Đến tận đây, cuộc sống囧囧 có “Thần” vừa mới  bắt đầu……


      lonkon95 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Tử Vi


      Chương 1:
      <div id="yui_3_2_0_5_131295620412767" style="
      Tang Chỉ quả từng xem qua thối Phượng Hoàng Tuấn Thúc tắm rửa, nhưng đối với hai chữ “rình coi” cũng cảm thấy có ý phản đối kín đáo.

      Hết thảy mấy chuyện này, cũng phải đến mấy tháng trước bắt nguồn từ bạo lực gia đình mà ra.


      ra, Tang Chỉ vốn là hồ ly chín đuôi tu luyện năm trăm năm, hội tụ ánh sáng mặt trời ở chi cốc phía bắc – chính là nữ nhi độc nhất của Thiên Hồ Đế Quân – Tang Dục ở Thanh Khâu quốc. Bởi vì khi tiểu hồ ly Tang Chỉ sinh ra, cả thân thể đều phát ra kim quang, chiếu rọi toàn bộ phòng sinh khiến cho mọi người mở mắt ra được, hào quang vạn trượng này lại vờn quanh Thanh Khâu quốc ba ngày ba đêm biến mất, Tang Chỉ này vừa mới sinh ra thu hút chú ý của mọi người.


      Chậc chậc, lão cha là hồ ly chín đuôi linh lực mạnh nhất Thiên hồ, nữ nhi duy nhất ra đời, chuyện thừa kế linh lực cường đại của cha mẹ cũng , nhưng lại có thân thể khiến cho chúng tiên chưa từng thấy qua, da lông màu vàng chưa từng thấy, có thể nhìn thấy tiểu công chúa của Thanh Khâu quốc tương lai thể coi thường a!


      Ô hô ai tai, chúng tiên quả đoán sai, công chúa Tang Chỉ xác thực giống người bình thường, thể coi thường.


      Sau khi sinh ra được hai trăm năm, vương của Thanh Khâu quốc cùng công chúa Họa Thường tận tình khuyên bảo dạy dỗ nữ nhi bảo bối: “Chỉ nhi ngoan, đến đây, giống như mẫu hậu dạy ngươi vậy, biến thân cho nhóm bá bá mỗ mỗ xem .”


      Tiểu hồ ly màu vàng đoan trang ngồi dưới đất nghe vậy liền nhún nhún lỗ tai, con ngươi đen sáng trong suốt xem xem xét xét chân gà tay mẫu thân, “Ngao ~” thấp giọng kêu tiếng, đánh cái cỗn mặt đất.


      Linh lực siêu cường bắt đầu phát ra, tiểu công chúa Tang Chỉ thông minh lanh lợi hoa lệ biến thân khiến cho các vị trưởng lão tộc hồ ly phải trừng to mắt, chỉ nhìn thấy tiểu công chúa lăn vòng vòng lại vòng mặt đất cho đến khi chúng hồ ly phải hoa mắt, tiểu Tang Chỉ mới vây quanh lại chỗ cái bàn, cọ cọ váy áo mẫu thân, thanh “Ngao” lấy lòng xung quanh.


      Các vị trưởng lão tộc hồ ly: -_-|||


      ra tiểu công chúa Tang Chỉ vừa rồi lăn lăn lộn lộn phải để biến thân,  bất quá chính là… làm nũng với mẫu thân.


      Sau khi sinh ra được ba trăm năm, công chúa Tang Chỉ rốt cục cũng học được cách biến thân, lung linh xinh đẹp, môi hồng răng trắng, đầu hai cái búi tóc đáng giống như lỗ tai hồ ly, bên hông có chuỗi ngọc lung linh rung động quả rất đáng . Đừng nhìn công chúa mới mấy tuổi , linh lực lại cao cường nhưng cũng rất là khiêm tốn, mặc kệ các tiểu tiểu tiên đến khiêu chiến như thế nào, giai nhân cười , tuyệt ra chiêu.


      Lúc đó, truyền thuyết về công chúa Tang Chỉ của Thanh Khâu quốc từ kế thừa phụ thân Thiên Hồ Đế Quân làm đại tướng phong phạm được lưu truyền ra tam giới, rốt cục tin này ngày nào đó lại rơi vào lỗ tai của Ngọc Đế. Bề ngoài Ngọc Đế Cao Lương bình tĩnh nhưng nội tâm lại cuồng nhiệt, kỳ lạ là chịu nhịn đè nén loại tình cảm lửa thiêu lửa đốt này có hơn nửa năm, cuối cùng ngày nhịn được bèn lén thăm vị tiểu công chúa được lưu truyền là vô cùng kì diệu này xem như thế nào.  Nhưng Ngọc Đế lại e sợ rằng người khác biết được mình chính là bát quái Mộc Cao Lương (cây bo bo) dị dạng, liền sử dụng phép hóa thành bộ dáng tiểu tiên đồng đến lãnh giáo, quả nhiên bị ngăn lại ngay ngoài cửa.


      Nhưng Ngọc Đế là ai a, đương nhiên khinh địch mà buông tha dễ dàng như vậy, sau khi bị cự tuyệt ràng liền đánh lén, kết quả là…


      được vào trong phòng tiểu công chúa, tiểu công chúa Tang Chỉ vù vù ngủ say ——


      Chính mình cố ý ra nguyên hình, tiến đến bên giường tiểu công chúa, tiểu công chúa lắc lắc cái thân nghiêng sang bên, tiếp tục vù vù ngủ say ——


      Chính mình phóng ra vài cái pháp thuật đến nơi đến chốn, đánh chết mấy con gián rình coi trong phòng, tiểu công chúa lại chảy nước miếng, hoàn toàn tiến vào mộng đẹp ——


      Ngọc đế Mộc Cao Lương: -_-|||


      Trong lòng Ngọc Đế cảm thấy Tang Chỉ phải là người có pháp lực cao cường, sợ làm bị thương người vô tội nên muốn cùng người khác khoa tay múa chân.  Mà sao chính nàng hề có chút nhận thức nào hết vậy, tại sao chính đường đường ràng  xâm nhập khuê phòng của nàng, nàng lại chút  phát , nếu thực có kẻ thù tiến đến chỉ sợ nàng sớm chết ngàn vạn lần. Đúng lúc đó, Ngọc đế Mộc Cao Lương nhờ ánh trăng lại phát hình người của tiểu công chúa Tang Chỉ, đỉnh đầu cư nhiên xuất hai lỗ tai lông xù hồ ly.


      “Công chúa Tang Chỉ vĩnh viễn chỉ có hai cái búi tóc đáng giống như lỗ tai hồ ly vừa bình dị lại gần gũi mà thôi.” Đêm đó, thấy được chân tướng trước mặt, Ngọc đế Mộc Cao Lương thương tiếc trở về cung điện tận trời của mình.


      Sau khi sinh ra được bốn trăm năm, công chúa Tang Chỉ bị phụ vương mẫu hậu cho đến đảo Tiên Linh cầu sư, bắt đầu nhận học chương trình huấn luyện chính thức tu luyện.


      Tiên lLinh Thanh Quân là trong những thần tiên có vẻ tự mãn, đối với việc thu nhận đồ đệ rất cẩn thận mà chi li, nhưng khi vừa nghe là tiểu công chúa Tang Chỉ, thi viết phỏng vấn cùng với bao thư hồng đều hết thảy bỏ qua, liền vui tươi hớn hở đáp ứng nhận đệ tử.  Thế là tự nhận lấy chính cái tai nạn cả đời của lão nhân gia .


      Tiên Linh Thanh Quân: “Đồ nhi, vi sư hôm nay dạy ngươi thuật sửa dở thành hay, ít vật lấy cảm giác tâm linh, tùy theo ý thích mà suy nghĩ.”


      Tang Chỉ vỗ tay, “Cái này ta làm được, ta làm được.”


      “Vậy sao?” Tiên Linh Thanh Quân vuốt vuốt chòm râu bạc dài, trừng to mắt —— cực kỳ tốt quá, công chúa Thanh Khâu quốc sinh ra liền có pháp lực cao cường, pháp thuật như vậy là quá mức đơn giản ?  Suy nghĩ lại, Tiên Linh Thanh Quân chỉa chỉa vào tảng đá bên cạnh ý bảo: “Bây giờ sử dụng bí quyết kia làm cho vi sư nhìn xem.”


      Tang Chỉ cười duyên hắc hắc hai tiếng, lộ ra răng hồ ly liền chỉ vào tảng đá hô to: “Biến!”


      Oành.


      Tảng đá quả thực biến thành cục vàng. Khụ khụ, nhưng mà cục vàng này nhưng phải cục vàng.


      Tiên Linh Thanh Quân: -_-|||


      Tiểu công chúa Tang Chỉ thấy thế liền khó thở, “ đúng phải , bản công chúa liền biến lại.”


      “Biến!” Hi hi, lại ra “cục vàng” suy dinh dưỡng.


      “Biến!” Hắc hắc, lại ra “cục vàng” chảy máu.


      “Biến…biến…biến…biến!” Thoáng chốc, vừa rồi bầu trời mây xanh xinh đẹp, đường mòn núi chứa rất nhiều nhiều “cục vàng”.


      Tiên Linh Thanh Quân rơi lệ đầy mặt : đây là đồ đệ thần mã a a a! (thần ngựa, ý chỉ “ngu lâu khó đào tạo”)


      Sau khi sinh ra được năm trăm năm, công chúa Tang Chỉ chuyên làm hại bốn phương tám hướng rốt cục cũng nghênh đón kiếp số của nàng.


      Nguyên do là Tang Chỉ tuy có cha mẹ thần tiên làm chỗ dựa, nhưng có nghĩa là sinh ra liền làm thượng tiên (tiên “cấp cao”, khác với “tiểu tiên” – tiên cấp thấp), mà phải giống như bao người khác cần phải chịu quy chế của thiên đình: mỗi năm trăm năm đều phải chịu lôi kiếp (sét đánh) lần, sau ba ngàn năm mới có thể được tính thành tiểu tiên (tiên ). Mà lôi kiếp cũng theo số tuổi nặng lên thêm, lực đánh càng ngày càng lớn, bị thương cũng càng ngày càng nặng.


      Tiểu hồ ly hề biết nguy hiểm trong đó mà chỉ nghĩ chắc cũng giống như trước mọi chuyện đều bình thường —— có phụ hoàng cùng mẫu hậu giúp đỡ bao che, mình chỉ cần dùng danh hiệu “Tiểu công chúa Tang Chỉ pháp lực cao cường” là tốt rồi.  Thế là, sét của Thiên Lôi đánh xuống cái, Tang Chỉ vẫn như trước ngốc nghếch hề hề, né cũng tránh, liền vừa vặn hứng đủ, hồ ly xinh đẹp giấu đầu lòi đuôi bị đánh đến thương tích đầy mình, từ đó trở thành cái đuôi hồ ly tinh bị các tộc nhân cười nhạo. (chắc từ đây mà có câu “giấu đầu lòi đuôi”)


      Trong cái rủi cũng có cái may, vì đây là lôi kiếp lần đầu tiên, Thiên Lôi lại nể giao tình nhiều năm với công chúa Họa Thường, chỉ đánh vào cái đuôi của Tang Chỉ, lại có ý tứ phóng vài cái tiếng sấm xung quanh lừa mắt thiên hạ, rồi thu lôi công về nhà.


      Nhưng kể từ đó, lời dối Tang Chỉ có pháp lực cao cường rốt cuộc giấu giếm nổi nữa. Tam giới mặc dù sợ tính tình tàn bạo của Thiên Hồ Đế Quân, ai dám tới cửa nhạo báng nữ nhi này là đồ ngu ngốc, nhưng Tang Dục vẫn thể kiềm chế mà nổi giận.


      Mắng Tang Chỉ chỉ lo ham vui hưởng lạc, học vấn nghề nghiệp, rồi mắng luôn lão bà sủng nịnh quá mức… Thiên Hồ Đế Quân phát tiết tính tình giận dữ suốt nửa tháng, rốt cục cũng quyết tâm đem nữ nhi đưa vào động Minh U.


      Động Minh U này, là động ra bằng là nơi tịnh tâm.


      Đây là từ tâm tư làm cha làm mẹ đáng thương nhất thiên hạ của Tang Dục mà tạo riêng ra cho nữ nhi. Đáy giếng nhìn qua thiếu thứ gì, Thiên Hồ Đế Quân dùng thuật bố trí mê cảnh —— có núi, có thác nước, dưới thác nước mấy hòn đá chồng chất lên như núi, tất cả đều là vì để cho nữ nhi học pháp thuật.


      Tang Dục tự mình mang theo nữ nhi xuống động, khuyên nàng ở trong động tu luyện cho tốt, “Khi nào chính con có thể đằng vân (cưỡi mây) bay lên tới miệng động, khi đó con lấy lại được tự do”. Tang Chỉ ngẩng đầu nhìn xem nhưng hoàn toàn thấy được miệng động, má ơi, cái này cao cả cây số cũng cao bảy trăm mét chứ ít gì? Xem lại thành tích đằng vân giá vũ (cưỡi mưa đè mây = mây về gió) cao nhất của nàng cũng chỉ đạt mười tám thước, rốt cuộc nàng cần phải tu luyện đến khi nào mới có thể  ra ngoài?


      Tang Chỉ kinh hãi, ôm lấy chân lão cha nước mắt nước mũi rơi ròng ròng, gì cũng chịu buông tay, ai ngờ cầu xin nửa ngày cũng chỉ đổi lấy câu lãnh khốc: “Con kiêu căng lại thô lỗ như thế, giai nhân tạp niệm (ý nghĩ vẩn vơ lộn xộn của người tự phụ) chưa thanh chỉnh, bắt đầu từ hôm nay, chỉ cần ở trong động Minh U uống nước ăn tiếng suối mà sống !”


      Dứt lời, Thiên Hồ lão cha liền phất tay áo cái, đạp lên áng mây ra ngoài, chỉ còn lại mình Tang Chỉ ở dưới đáy động há hốc mồm.


      Tiểu công chúa Tang Chỉ bối rối trận, sau đó lại ổn định tay chân.


      hề gì, hề gì, cha vì mình, mình còn có mẫu hậu dấu mà, mẫu hậu của nàng ôn nhu nũng nịu, lẽ nào mẹ lại thấy mình gặp rủi ro bị lão cha trừng phạt mà sau đó lại cứu mình sao? Suy nghĩ xong, tiểu hồ ly rốt cục yên lòng, buồn ngủ nửa ngày ở động Minh U, chơi đùa trong nước nửa ngày, xé trang sách gấp thành con bướm giấy chơi đùa nửa ngày, rốt cục… cũng thấy có điểm nhàm chán.


      Sao Mẫu hậu lại chậm như vậy a? Bình thường nhiều nhất là ngày thu phục được lão cha, tại sao lần này tới giờ còn thấy động tĩnh gì? khi còn do dự, Tang Chỉ liền chợt nghe thấy tiếng kêu khóc của công chúa Họa Thường từ bên ngoài động truyền đến: “Chỉ nhi a, mẫu hậu xin lỗi con, mẫu hậu khuyên được lão hồ ly trời đánh kia, mẫu hậu giờ liền tìm tỷ phu là Ngọc Đế để phân xử cho con, mẫu hậu muốn hưu phu! Ta muốn hưu phu!” (ly dị chồng)


      Tang Chỉ vừa nghe vậy, mừng rỡ đến nỗi lỗ tai hồ ly ra nguyên hình, vẫy vẫy cái đuôi ở sau người.


      Hay lắm hay lắm! Mẫu hậu rốt cục ra đòn sát thủ .


      ra công chúa Họa Thường phải là tiên nhân bình thường mà nhà mẹ đẻ của bà là ở thiên cung, Tang Chỉ quả kêu Vương Mẫu nương nương tiếng “Dì”. Chữ “dì” này cũng phải quang minh gì, công chúa Họa Thường gả cho Thiên Hồ Đế Quân, vợ chồng hai người ân ái đến cực điểm, chỉ là khi rảnh rỗi có đánh cùng nháo xíu xiu.  Mỗi lúc như vậy, công chúa Họa Thường liền tìm tỷ tỷ khóc kể, riết rồi sau đó chỉ cần chúng tiên gặp công chúa Họa Thường lên thiên đình, đều liền biết là Thiên Hồ Đế Quân lại chọc cho phu nhân mất hứng, công chúa Họa Thường muốn hưu phu!


      Cái gọi là việc xấu trong nhà thể cho người ngoài biết, hơn nữa Thiên Hồ Đế Quân ở tam giới lại có tiếng quản thê tử nghiêm khắc, cửu nhi cửu chi, “Tìm tỷ phu phân xử hưu phu” là kỹ xảo để uy hiếp Thiên Hồ Đế Quân, công chúa Họa Thường dùng nó lần nào cũng hiệu quả, chỉ cần mở miệng dọa câu “về nhà mẹ đẻ”, phu quân tất nhiên hữu cầu tất ứng (hễ cầu là đáp ứng ngay).


      Tang Chỉ đây vừa nghe mẫu thân kêu khóc như vậy, chỉ biết ngày lành của mình sắp đến, ngoan ngoãn chạy nhanh tới ngồi dưới miệng giếng xem diễn.  Nhưng sau khi đợi lâu, cũng nghe động tĩnh gì ở đó. Tiểu hồ ly rốt cục có chút chịu nổi, ngửa đầu kêu gọi: “Mẫu hậu? Mẫu hậu còn ở đó sao?”


      Sau vài phút, ở đó mới truyền đến thanh nức nở, đúng là của người hầu Quyên Nhi ngày xưa bên người Tang Chỉ: “Công chúa, vương hậu cưỡi phượng hoàng chạy như bay lên thiên đình rồi.”


      Tang Chỉ hoảng hốt, trừng mắt to giơ chân: “Sao mẫu hậu lại tìm dì? Vậy ta ở đây làm sao bây giờ? Ngươi nhanh tìm vài thị vệ pháp thuật cao cường xuống mang bản công chúa đằng vân lên !”


      “Công chúa, đế quân trông coi rất gắt, ta có thể cùng ngài đối thoại như vậy là việc rất khó a.”


      Lần này, Tang Chỉ hiểu . Chẳng lẽ mẫu hậu rời nhà trốn , phụ thân cư nhiên lại đuổi theo? “Này, rốt cuộc sao lại thế này?”


      Quyên nhi nghe xong lời này, càng khóc nức nở: “Công chúa, đế quân lần này quyết tâm làm đó. Vương hậu khổ cực khuyên hai ngày cũng thấy hiệu quả, định tự mình xuống dưới mang ngài xuất động, ai ngờ bị đế quân phát , trực tiếp sử dụng bí quyết, phong ấn ở phía trước động. Linh lực của đế quân ngài cũng biết rồi, tại đừng là thị vệ trong tộc, ngay cả các trưởng lão đến đây cũng khó phá phong ấn này mang ngươi xuất động a.”


      “Ô ô, công chúa ngài liền… ngoan ngoãn ở đáy động tu luyện .”


      xong, rất lâu sau đó từ miệng động truyền lại thêm tiếng vang gì. Tang Chỉ trong lòng giật thót, ngơ ngác nhìn sang các bộ sách chồng chất như núi ở phía sau, nháy mắt tuyệt vọng nghĩ tới cái từ ngữ của thế gian:


      Vạn vật hưu hĩ. (mọi việc được an bài rồi, cố gắng thay đổi cũng được, hoặc “xôi hỏng bỏng )





























































      lonkon95Thiên Thanhh thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Tử Vi

      Beta: Quảng Hằng


      Chương 2:


      <img class="alignnone size-full wp-image-5123" title="Chương 2" alt="" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/08/chc6b0c6a1ng-2.jpg" width="488" height="652" />


      Dựa vào Người được dựa vào núi, Tang Chỉ ở động Minh U cũng được mấy tháng.

      Làm linh hồ mà , cho dù năm ăn thức ăn thế gian, chỉ uống nước suối thôi cũng có thể vui vẻ làm theo, nhưng loại tình huống này lại là đối với linh hồ khác. Tiểu công chúa Tang Chỉ ngoại trừ đối với pháp thuật có hứng thú, những kỹ năng khác mọi thứ đều tinh thông, mà sở trường nhất chính là hai việc  —— Ăn và ngủ.

      Công chúa Họa Thường quá sủng nịnh nữ nhi, từ trăm thứ món ăn quý và lạ đều hễ đòi là có, giờ đột nhiên bị bắt tuyệt thực, thể xác và tinh thần Tang Chỉ đều chịu dày vò.

      Bị cha làm khổ mấy tháng, hôm nay, Tang Chỉ nhàm chán đói bụng nhìn vào bức tranh vẽ thịt gà trong sách, chỉ thấy cái cửa động mở ra, Thiên Hồ lão cha tôn quý đến cực điểm của nàng bước mây tiến đến. Tiểu hồ ly biết rằng mình được cứu rồi.

      Thiên Hồ Đế Quân dặn dò phen, Tang Chỉ mới hiểu được nguyên nhân là biết vì sao dì lại đột nhiên mở đại hội bàn đào mời các chúng tiên tham dự. Tang Dục cho dù có nhiều bất mãn đối với nữ nhi, nhưng dù sao việc xấu trong nhà thể để người ngoài biết, vẫn là đặc biệt phá lệ cho phép nàng lên thiên cung tham gia đại hội bàn đào.

      Nghe vậy, Tang Chỉ đáy lòng như nhạc vang hoa nở. Đại hội bàn đào lần trước, thiên cung đều náo nhiệt phi thường, các vị thượng tiên đều tụ tập lại, ngay cả các chư vị tiểu thần khắp nơi cũng lên thiên đình chia xẻ rượu ngon món ngon. Đúng vậy, trọng điểm chính là, rượu —— Ngon —— Món —— Lạ ——

      Dì tổ chức đại hội bàn đào chỉ có quả đào ăn ngọt ngon miệng, mà còn có lộc ăn no các loại chân gà cánh gà lăn bột cùng đầu gà mông gà (tha thứ cho tiểu hồ ly của chúng ta, đứa này vốn thích ăn gà &gt;_&lt;). Lão cha vội vàng lo xã giao xung quanh nên rảnh quan tâm tới chính nàng, cho nên mỗi lần đại hội bàn đào đều là thời điểm tự do tự tại tuyệt đối của tiểu công chúa Tang Chỉ.

      Tang Chỉ phen khát khao, cõi lòng ôm đầy hy vọng được lên thiên cung, cũng ngờ được rằng mọi việc  như mong muốn.

      Nhân dịp công chúa Họa Thường còn giận lẫy phu quân, Tang Chỉ bị cha ra mệnh lệnh, vừa lên thiên cung phải đến điện của vương mẫu nương nương bái kiến dì, thuận tiện… khuyên nhủ mẫu hậu rời nhà trốn nhiều ngày.

      Kết quả là mới tiến vào điện Dao Trì của vương mẫu nương nương được chút, mẹ con chưa được mấy câu ôn chuyện, Tang Chỉ lâu rồi chưa ăn cơm, ánh mắt sắc bén liền thấy đào bàn. Lúc đó, lời của mẫu hậu hoàn toàn như gió thoảng bên tai, Tang Chỉ cũng chỉ lo chảy nước miếng đối với quả đào tiên.

      Vương mẫu sao mà biết tính tình của nha đầu kia, cười sẵng giọng: “Lại đây , biết lần này ngươi bị phụ vương phạt nặng chút, thưởng ngươi quả đào ăn!”

      Họa Thường vừa nghe vậy, ở bên cạnh mắt lại đỏ lên, “Xem Chỉ nhi của ta vòng lớn đều gầy hết, hồ ly trời đánh kia, lần này ta cùng ân tình đoạn tuyệt sạch !”

      Tang Chỉ tay cầm đào tiên, đôi mắt lóe sáng, sớm nghe người khác gì, miệng đầy răng hồ ly há ra, cắn “hự” lấy ngụm quả đào. Ngay sau đó, Tang Chỉ nháy mắt mấy cái, toàn mặt cái mũi cùng lông mi đều nhăn nhíu hết lại, miệng phun ra phì phì: “Chua!”

      Tiếng vừa dứt, chúng tiên đại điện liền hai mặt nhìn nhau. Vương mẫu cùng Họa Thường liếc nhau, cho tả hữu hai bên lui xuống bình thân, sau đó công chúa Họa Thường mới làm mặt lạnh : “Chỉ nhi, con có biết vì sao đào tiên lại chua như thế?”

      Tang Chỉ quệt miệng, “Con biết, năm nay mở đại hội bàn đào sớm nên quả đào còn chưa chín thôi ~ “

      Họa Thường lại : “Vậy con cũng biết vì sao mời chúng tiên dự họp đại hội bàn đào sớm chứ?”

      Tiểu công chúa Tang Chỉ chống má, đôi mắt to hai tròng trắng đen ràng đảo tới liếc lui, tựa hồ nghĩ đến cái gì liền kêu to: “Chẳng lẽ —— “

      ai biết nữ nhi bằng mẫu thân, Họa Thường biết nữ nhi đoán ra được bảy tám phần nguyên do, vuốt cằm ràng: “Mẫu hậu lên thiên đình mấy tháng, nhưng cũng như trước khuyên được phụ vương con thả con ra khỏi động. Bởi vì dì thương con tiếc con, mới dùng biện pháp tổ chức đại hội bàn đào sớm để cho con ra ngoài.”

      Nghe xong lời này, bả vai Tang Chỉ thoáng chốc suy sụp xuống hơn phân nửa, vẻ mặt đơn. Cho nên mới , cha làm cái gì cũng đáng ghét! Làm hồ ly chỉ cần có thể ăn thịt gà là được thôi, cần gì phải học pháp thuật?

      Công chúa Họa Thường thấy bộ dáng này của nữ nhi, định nữa chợt nghe Vương mẫu cười ngoắc ngoắc , “Chỉ nhi, đến đây dì chuyện.”

      Tang Chỉ lắp bắp đến trước bàn của dì, chợt nghe lời thấm thía này: “Chỉ nhi, dì biết con vui khi tu luyện pháp thuật, tăng trưởng tu vi, nhưng phụ vương của con cũng là vì tốt cho con. Việc lôi kiếp lần này, Thiên Lôi có thể thả cho con lần nhưng có lần thứ hai. Đến lần lôi kiếp khi con được ngàn năm, sét kia đánh xuống biến con thành tiểu hồ ly cháy đen, như thế sao tốt được?”

      Tang Chỉ nghe Vương Mẫu nương nương trêu ghẹo mình, chỉ vùi đầu làm bộ dạng cục cưng ngoan ngoãn, “Ân cứu mạng của dì, Tang Chỉ suốt đời khó quên, việc tu luyện thành tiên kia con cố gắng hết sức.”

      Vương mẫu cố nghiêm túc, ra vẻ mặt trưởng bối, trầm ngâm : “Phụ vương con cấm cửa con đúng, nhưng cho con ăn cũng phải là sai lầm.  Nhìn chung tam giới, con có nghe ai tu tiên lại ăn mặn ? Ngay từ hôm nay con bắt đầu ăn chay .”

      Sau khi nghe vậy tiểu hồ ly kinh hãi, tưởng thấy trước mắt hình ảnh chân gà cánh gà dầu mỡ tí tách thơm ngào thơm ngạt như dần dần cách mình càng ngày càng xa, càng ngày càng .  Vừa ngẩng đầu lên, thấy Vương mẫu nương nương lời thốt ra trấn định thể vãn hồi, tự biết con đường xin xỏ ỉ ôi này thể thực được, nàng bèn chạy nhanh đến gục trong lòng mẫu hậu làm nũng: “Mẫu hậu, con, con… Con ăn chân gà, sống nổi ! !”

      Công chúa Họa Thường ôm lấy nữ nhi, lòng quyết tâm : “Chỉ nhi, con lớn rồi mà cứ y như con nít, khi bằng tuổi con mẫu hậu cùng phụ vương con đính hôn…” Nghĩ đến đây, công chúa Họa Thường tựa hồ nhớ tới tình cảm ân ái thân thiết ngày xưa của hai vợ chồng, hai má đỏ lên như tiểu nữ nhi đánh phấn hồng.

      Vương mẫu thấy thế bèn : “Nếu như thế, mẹ con hai người đều xuống , Thiên Hồ Đế Quân chờ ngoài điện cũng giận lắm rồi.”

      xong, cho dù Tang Chỉ tình nguyện, công chúa Họa Thường vẫn hành lễ cáo lui. Nhìn thấy thân ảnh hai mẹ con xa, Vương Mẫu mím môi lại cũng hành động gì, lâu sau mới có tiếng thở dài như tảng đá lớn rơi xuống đất, ngoắc ngoắc tay : “Xuất .”

      Vừa dứt lời, phía sau bình phong liền xuất thân ảnh, băng cơ ngọc cốt (Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con đẹp. Cũng băng cơ ngọc thể), nhàng vén rèm che lên, chính là Mạn Nhi, nữ quan thân tín bên cạnh Vương Mẫu nương nương. Mạn nhi cười làm lộ ra lúm đồng tiền động lòng người, từ phía sau mới tiến đến bên tai Vương mẫu : “Nương nương.”

      Vương Mẫu chống tay lên góc ghế trầm tư, bị gọi như vậy giống như kinh hãi giật mình mới : “Hết thảy làm theo kế hoạch .”

      Mạn Nhi vâng dạ, lại : “Có cần thông báo cho Thiên Hồ Đế Quân?”

      Nghe xong lời này, Vương Mẫu nhíu mi càng sâu, “ cần, cái quyết định năm đó sợ đoán được cục diện hôm nay, nhưng mà khó khăn là Họa Thường vẫn chẳng hay biết gì. Chúng ta giấu giếm nàng, mặt là làm nàng thương tâm lo lắng, nếu ngày nào đó nàng biết được chính xác chân tướng mọi việc… Ai có thể xảy ra tình huống nào?”

      Mạn Nhi nghe xong lời này, mắt đẹp như nước long lanh, lòng cũng có chút cảm giác tiếc hận, “Trời đất chứng giám khổ tâm của nương nương.”

      Vương mẫu nhếch nhếch khóe miệng, nhưng cuối cùng nụ cười cũng lộ ra.

      ————————— ta là đường phân cách gặt hái đầu tiên ↖(^ω^)↗—————————

      Đêm nay, Thiên Hồ Đế Quân cùng phu nhân gương vỡ lại lành, ân ái càng sâu hơn trước. Tang Chỉ nằm ở giường lăn qua trở lại cách nào cũng ngủ được, miệng cứ nhắc nhắc lại, quay quay lại đều là hai chữ: “Chân gà”.

      Làm hồ ly xứng đáng, đối với “ nghiệp” đuổi gà ăn gà, tiểu công chúa Tang Chỉ vẫn đều đứng số số hai trong tộc, nhưng vì sao nàng phải là hồ ly bình thường mà phải làm linh hồ “đồ bỏ” vậy? Nếu thăng tiên mà phải khảo nghiệm phép thuật, cần bị sét đánh mà là khảo nghiệm cách đuổi bắt gà tốt biết bao nhiêu.

      Đúng lúc Tang Chỉ vừa miên man suy nghĩ vừa hoài niệm hương vị chân gà, đột nhiên lại ngửi được cỗ hương vị thơm ngào ngạt từ ngoài điện truyền đến.

      “Chân gà!” Tang Chỉ kích động nhảy từ giường xuống, cái đuôi và lỗ tai ra. Lại dùng mũi ngửi hương vị, Tang Chỉ vui mừng vỗ tay, “Chân gà, là mùi chân gà.”

      Hương vị này làm nàng suốt đời khó quên, hơn nữa mấy tháng chưa được ăn, làm sao tiểu hồ ly bình tâm cho được, lăn lăn lộn lộn biến hóa thành bộ dáng tiểu hồ ly sau đó chuồn ra ngoài tìm nơi phát ra mùi. Để bị nhóm cung nữ phát , Tang Chỉ chỉ còn cách đem bộ lông của mình biến thành lông màu nâu nhạt của hồ ly bình thường, xác định mọi việc đều thỏa đáng (nguyên văn: “vạn vô nhất thất” - ngàn vạn cái cũng để lọt mất cái), ngay cả mẫu hậu chắc cũng nhận ra mình, như thế nàng mới nghênh ngang ra ngoài kiếm ăn.

      Thẳng tiến theo hương vị tìm đến, trong chốc lát, Tang Chỉ đến cửa Thanh Ngô cung. Đầu lỗ tai tiểu hồ ly run lên, gãi móng vuốt suy nghĩ, Thanh Ngô cung này phải là chỗ ở của tên phượng hoàng xấu xa sao?

      ra, Thanh Ngô cung này vốn dĩ gọi là Thanh Hi cung, vốn là chỗ sở của ngự sử. Mấy trăm năm trước, ngự sử quản chuyện thế gian phạm tội bị biến thành người phàm, sau đó phượng thần trẻ Tuấn Thúc tiếp nhận chức vụ này. Tiểu hồ ly từng xa xa liếc mắt cái nhìn Tuấn Thúc, tường mây lượn lờ, phía sau màn trướng (màn che) khói bay vù vù vờn quanh toàn thân bảy sắc cầu vồng, từ đầu sợi tóc đến đầu ngón chân đều tản ra tiên khí. Phía sau vách tường có cung nữ theo hầu, liền nghênh ngang như vậy đưa thân mình lau, là… rất xấu xa, rất xấu xa.

      Thiên Hồ Đế Quân thường dạy Tang Chỉ, muốn làm hồ ly, cần ỷ lại vào chính mình là cháu vương mẫu nương nương rồi vô cùng nuông chiều. Nhưng bây giờ nhìn lại tên phượng hoàng xấu xa kia, bất quá chỉ là ngự sử trần gian nho thôi, lại hoành hành ngang ngược ngay tại thiên cung.  Hơn nữa, Tang Chỉ còn nghe , tộc phượng hoàng này ngoài chuyện vô cùng kiêu căng tự cao, thậm chí còn tự mãn —— phải sương buổi sáng uống, phải măng trúc ăn, phải ngô đồng sống ngàn năm đậu (tương truyền rằng Phượng Hoàng đậu/ở cây ngô đồng ◇Đỗ Phủ : Bích ngô tê lão phượng hoàng chi (Thu hứng ) Phượng hoàng đậu đến già cành ngô biếc.).

      Có lời đồn rằng, năm đó sau khi Tuấn Thúc Phượng Quân nhận chức ngự sử trần gian, Ngọc đế còn cho tu sửa lại Thanh Hi cung, tìm ngô đồng (cây vông) ngàn năm xây dựng thành cung điện tráng lệ này, đổi tên thành “Thanh Ngô cung”. Tang Chỉ đối với Tuấn Thúc có tình cảm tốt lành gì, xưa nay hễ theo mẫu hậu lên thiên cung, cũng tuyệt đối vòng qua Thanh Ngô cung mà .

      Nhưng ngày này giờ này ——

      Tiểu hồ ly suy tư có nên vào hay , mùi chân gà giống như cố tình đánh vào chóp mũi, tựa hồ so với vừa rồi còn đậm hơn. Tang Chỉ sờ sờ cái bụng đói mấy tháng, nhanh như chớp chui vào Thanh Ngô cung. Mùi là từ trong phòng phía đông bắc bay ra, Tang Chỉ chảy nước miếng định vào trong thưởng thức thức ăn ngon, lại chợt nghe tiếng vang truyền đến từ chính điện, sợ hãi mang theo cái đuôi xẹt lủi đến trước cửa thiên cung.

      Cái gọi là hồ ly băng xuống phố, … khụ khụ, chúng tiên ai ai cũng reo hò kêu đánh. xui xẻo cho Tang Chỉ, tiến vào thiên điện cũng có người, Tang Chỉ bất đắc dĩ đành phải tránh ở phía sau cây cột quan sát tình thế, định tìm cơ hội quay ra. Lúc này, Tang Chỉ rốt cục mới thấy cảnh trí Thiên điện.

      Mây mù lượn lờ, màn mỏng trùng trùng, cách đó xa đám sương trắng bay theo đường, bốn phương đá cẩm thạch vững vàng, nước suối chảy ồ ạt. Thế là Tang Chỉ chạy bậy chạy bạ lại chạy vào phòng tắm của người khác. Lúc này, bên trong phòng tắm tựa hồ có người, truyền đến tiếng động dòng nước, lại nghe đến tiếng chuyện.

      Tang Chỉ đánh bạo ló đầu hồ ly ra tìm hiểu, khi thấy hoàn toàn cảnh tượng trước mắt giật mình đánh thót.

      Vai hơi lộ ra, tóc đen dài phủ xuống như áo choàng, nam nhân mắt phượng híp lại tắm táp cách thích ý! Mặc dù cách thiên sơn vạn thủy (cách xa xa), Tang Chỉ nhìn dung mạo của , nhưng liền nhận ra người này chính là tên phượng hoàng xấu xa Tuấn Thúc. Lần trước tuy chỉ thoáng nhìn xa xa, nhưng lần này tiểu hồ ly thừa nhận cũng được, bộ dạng của Tuấn Thúc xác thực… so với các thượng tiên khác đều chói mắt hơn chút. Ánh mắt, cái mũi, đôi môi, Tang Chỉ thể là đẹp như thế nào nhưng ngũ quan xinh xắn như thế này lại đặt khuôn mặt kia của , là đẹp đến nên lời, bề ngoài cái cằm là đường cong hoàn mỹ như vẽ.  Vẻ tuấn mỹ như vậy liền khiến Tang Chỉ ngay lập tức in sâu vào đầu bộ dáng trước mắt của .

      Thực… Xấu xa! Hừ, nam phượng hoàng trưởng thành đẹp như vậy, biết mẹ tại sao lại sinh ra so với nghiệt còn nghiệt hơn! Tang Chỉ nghĩ đến chuyện nhóm cung nữ phong cho Tuấn Thúc danh hiệu “Mỹ nam đệ nhất thiên hạ”, khỏi thè lưỡi, liền chợt nghe tiếng cười :

      “Tuấn Thúc Phượng Quân, hôm nay bên trong cung, sợ là chỉ có mình ngươi là hưởng thụ giỏi nhất!”

      Tang Chỉ kinh ngạc bất ngờ, bắt đầu bình tĩnh lại, chẳng lẽ, bên trong phòng tắm này còn có nam nhân khác? Tiểu công chúa Tang Chỉ sinh ra được mấy trăm năm nay, ngoại trừ sống ở Thanh Khâu quốc chỉ là đến thiên cung thăm người thân là dì, rất ít ra ngoài nên việc quen mặt biết tên nhiều lắm.

      Hôm nay ngẫu nhiên gặp mỹ nam tắm, tâm tình đâm ra nhộn nhạo, lập tức sắc tâm (tính háo sắc) nổi lên, nghĩ đến xấu hổ mà chỉ nghĩ đến việc mở to mắt để xem mặt vị thượng tiên khác chuyện kia. Trong lúc nhất thời, nghe thấy mấy người trò chuyện vui vẻ.

      “Đúng vậy đúng vậy, lúc đó ta mới lên Thiên cung chợt nghe thấy Tuấn Thúc Phượng Quân thích sạch đến cực điểm, bất luận khi nào chỗ nào, mỗi ngày đều tắm rửa vệ sinh, lúc ấy còn tưởng rằng ngươi rất kỳ quái, ha ha! Hôm nay cùng ngài tắm rửa, mới biết tuyệt vời.”

      “Cũng hơi kì lạ, ngài dùng cái gì mà ta tắm ở bể tắm nhà mình cũng thể có cảm giác khoan khoái nhàng như vậy?”

      Nghe vậy, nãy giờ vẫn nhắm mắt dưỡng thần, Tuấn Thúc Phượng Quân lúc này mới miễn cưỡng mở mắt ra, cười : “Các vị tiên hữu (bạn tiên) có điều biết, phòng tắm này của ta là tắm bằng dược, trong nước có sử dụng ít dược liệu, làm cho người ta sau khi tắm liền nhàng khoan khoái giải bớt lao khổ.”

      … . . .

      Mấy nam nhân vừa vừa đùa, Tang Chỉ ở phía sau cây cột nghe xong liền mặt đỏ tim đập, cắn răng do dự: “Hôm nay chạy bậy chạy bạ lại thành rình coi nam tử tắm rửa, nếu bị phụ vương mẫu hậu phát , ta hẳn phải chết tốt. Nếu xem mỹ nam tắm rửa chết tốt, xem N mỹ nam tắm rửa cũng chỉ là chết tốt mà thôi, tội gì ngó cho bằng thích?

      Sau khi suy nghĩ, Tang Chỉ cổ vũ dũng khí, rốt cục lại ló đầu hồ ly ra, lòng tràn đầy chờ mong nhìn về phía mỹ nam sau màn che, kết quả là…

      ⊙﹏⊙ toát mồ hôi hột

      Tiểu hồ ly buồn bực, bị hóa đá ngay tại chỗ thể nhúc nhích. Ba vị “mỹ nam” khác ở trong ao tiểu công chúa Tang Chỉ đều nhận ra được, từng người là: Văn Khúc tinh quân, Tư Mệnh tinh quân cùng với Thái thượng lão quân. Mà ba vị này, trừ ai, đều là lão nhân a a a a!

      Tang Chỉ bắt đầu ôm đầu ôm cổ, nên có lòng tham a, mặc dù có ba vị lão nhân này làm nền, tên phượng hoàng xấu xa kia có vẻ càng phát ra kiều diễm động lòng người. Nhưng nghĩ đến vừa rồi mới nhìn đến cả đống cả mớ làn da đầy nếp nhăn, bên hông lại thể tin được lồi lên cái sẹo, còn có râu bạc dài ghê tởm bên bết trôi mặt nước, Tang Chỉ muốn móc con mắt mình ra.

      Tắm rửa sai nhưng lại dọa người khác là các người đúng à nha!

      Hồ ly háo sắc Tang Chỉ đành phải chịu khổ báo ứng, tiếc hận đấm ngực dậm chân đá chân, chợt nghe phía sau truyền đến thanh lạnh lùng : “Ai!”

      chữ, hoàn toàn đem Tang Chỉ kéo về tại, khôi phục thần trí. Hồ ly tinh nhìn chung quanh bốn phía, lúc này mới phát do mình kích động, kinh hãi ngờ nên nhảy từ phía sau cột ra, lại còn giơ chân đá nước khiến cho mặt nước rung động.  Đừng vài vị thượng tiên, ngay cả tiểu tiểu quái cũng có thể phát .

      Lông hồ ly Tang Chỉ dựng ngược, tứ chi nhanh chóng ôm lấy mặt, trầm mặc lát, hô tiếng muốn che giấu mặt rồi chuồn . Nhưng Thiên Hồ Đế Quân có câu rất đúng nha: “Tang Chỉ, con học vấn nghề nghiệp, luôn luôn ngày hối tiếc kịp!”

      Ngay khi Tang Chỉ còn đọc câu thần chú sứt mẻ của thuật che giấu, Tuấn Thúc Phượng Quân tùy ý chỉ chỉ ngón trỏ, cái lưới trời to bự bắn ra, ngay lập tức trói gô tiểu công chúa Tang Chỉ lại.

      Giờ phút này, Tang Chỉ quả thực hối tiếc kịp.

      Phụ vương à, con đáng ra nên nghe lời cha , luyện pháp thuật tốt. Ít nhất, thời điểm rình coi lúc nãy có thể đem thuật che giấu áp dụng là tốt rồi! /(ㄒoㄒ)/~~
      lonkon95Thiên Thanhh thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Tử Vi


      Beta: Quảng Hằng

      Chương 3:

       
      <img class="alignnone size-full wp-image-5662" title="TT" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/08/tt.jpg" alt="" width="590" height="417" />


      Tang Chỉ bị Phượng Hoàng xấu xa dùng dây thừng trói lại, treo lên cột tự do đung qua đưa lại.

      Giờ phút này, tiểu công chúa Tang Chỉ cảm thấy chính mình giống hệt cha hồ ly, mặt mũi đều mất hết . Nhưng mà may mắn chính là, mình phòng ngừa chu đáo, trước khi làm kẻ trộm thay đổi màu sắc lông hồ ly, cho dù tại vài vị thượng tiên tận tình khuyên bảo hỏi ra nghi vấn, nhưng nửa điểm cũng nhận ra lai lịch thân phận của Tang Chỉ.

      Văn Khúc Tinh quân liếm liếm miệng hơi khô, tính tình khá bình tĩnh hỏi: “Ngươi là sủng vật của thần tiên nào? Vì cái gì lại đến nơi này của Phượng Quân Tuấn Thúc?”

      “… . . .”

      “Đến Thanh Ngô cung, có phải tìm Tuấn Thúc Phượng Quân có việc bẩm báo hay ? Hoặc là tìm kiếm chúng ta có việc gì?”

      “… . . .”

      “Ngươi hay biết , phải là bị nguyền cấm ngữ chứ?” (lời nguyền bị câm)

      “… . . .”

      Tang Chỉ ngáp cái, có chút bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Văn Khúc tinh quân. Ở tiên giới có tin đồn, có ba tiên khi nhìn thấy liền muốn kiếm đường vòng mà (vòng tránh): Thứ nhất là Thiên Lôi, người có tính tình táo bạo, xem người vừa mắt liền đánh cho ngươi cái da bầm thịt bấy (nguyên văn “lý tiêu ngoại nộn”: trong cháy ngoài mềm); Thứ hai là quả phụ Hằng Nga, người quá mức xinh đẹp khiến người ta muốn phạm tội; người thứ ba chính là vị tiên trước mắt này, năng dài dòng, cứ gặp người nào cần thăm hỏi là có thể ân cần thăm hỏi tới vài năm (má ơi, gì mà khiếp thế), ngay cả cái vị Đường Tăng Tây Thiên thỉnh kinh Phật về kia cũng so được với Văn Khúc tinh quân (ủa, Đường Tăng cũng bị liệt vào hạng “nhiều chuyện” sao =D).

      Tại sao Lão lại phiền toái như vậy a? Hỏi lâu như vậy, lão chưa thấy mệt nàng cảm thấy mệt mỏi muốn xỉu.

      “Hắc! Tiểu gia hỏa này còn dám trừng mắt nhìn?” Thấy tiểu hồ ly tiếng nào, Tư Mệnh tinh quân tức giận đến nỗi trực tiếp từ ghế nhảy dựng lên, “Nếu ngươi trả lời bản tinh quân, bản tinh quân lột da hồ ly của ngươi!”

      “… . . .”

      Bên này Thái thượng lão quân cũng liên tưởng đến việc vừa rồi bị tiểu tử này trông thấy hết trơn, môi mắt đều dựng ngược: “Nghiệt súc, Lão phu muốn giết ngươi! Lão phu muốn giết ngươi! Còn mau mau ra nguyên hình!!”

      Tuấn Thúc nãy giờ luôn giữ vẻ trầm mặc , nghe vậy liền hừ lạnh, nhắc nhở : “Thái Thượng lão quân, vốn dĩ nó là nguyên hình rồi mà.” gian nhất thời yên lặng, Tuấn Thúc đôi mắt chớp cái, dùng ánh mắt khí độc nhìn trừng Tang Chỉ. Đầu lỗ tai Tang Chỉ run lên, ngay cả cái đuôi cũng hoảng lên.

      Đúng vậy, chính mình tại là “Nguyên hình” rồi đó thôi, nếu người có bộ dáng linh hồ giống như nàng ở Thiên cung có ngàn con cũng có trăm con. Tang Chỉ tin là Phượng Hoàng xấu xa kia lại dám mang nàng đến từng cửa nhà của đám thần tiên bằng hữu, hỏi xem nàng là sủng vật nhà ai.

      Chỉ cần tra ra thân phận, người nào biết nàng đường đường là công chúa Tang Chỉ nhưng lại nhìn lén nam nhân tắm rửa; nếu như có người biết nàng nhìn lén nam nhân tắm rửa, cha nhất định cảm thấy mất mặt giận dữ; chỉ cần cha giận dữ, về sau chuyện ăn gà có lẽ còn có thể thương lượng. (meo meo: nữ nhi, ngươi ngoài việc ăn gà ra còn có thể nghĩ đến chuyện khác hay ? )

      Tang Chỉ hạ quyết tâm, mắt hồ ly giảo hoạt chuyển vòng, mở miệng. lời nào, hình người, cho dù Mệnh Cách Tinh Quân quảng đại thần thông có sổ sửa số mạng người của thiên đình, cũng có biện pháp tra ra nàng. Vài vị thượng tiên vây mòng mòng xung quanh Tang Chỉ, rốt cuộc cuối cùng cũng mệt mỏi.

      Tuấn Thúc nhấm nháp ngụm trà, nhìn chung quanh chúng tiên hữu rồi mở miệng : “Ta xem hồ ly này linh lực thấp, cũng giống sủng vật của các vị thủ hạ, chẳng lẽ nó phải là sủng vật của các tiểu tiên tụ tập thiên đình?”

      Chúng tiên vừa nghe lại thấy hợp lý. Văn Khúc Tinh Quân : “Nếu như thế, Tuấn Thúc Phượng Quân cảm thấy nên xử trí như thế nào?”

      Tuấn Thúc giống như vô tình liếc mắt nhìn Tang Chỉ, ý cười rất đậm: “Chỉ là hồ ly chưa thành tiên thôi, nếu đánh bậy đánh bạ trúng đến ta, giờ ta liền trói lại để tại đây . Nếu có tiểu tiên tới cửa nhận lãnh cho nó , nếu có…” Tuấn Thúc cố ý kéo dài cuối, trầm ngâm nhìn chăm chú tiểu hồ ly, đôi mắt đột nhiên lóe sáng lên:

      “Nếu có tiểu tiên nào đến nhận, ngày mai liền lột da nhắm rượu !”

      ! !

      Lòng dạ độc ác dữ dội! Tang Chỉ them tốn hơi thừa lời, cũng hề chớp mắt trừng mắt nhìn Tuấn Thúc, phượng hoàng chết tiệt, phượng hoàng thối, nàng chỉ biết Phượng tộc cái gì tốt, ỷ vào tổ tông từng cứu Ngọc đế, mới được phong làm thượng tiên, qua nhiều thế hệ như vậy đều kiêu căng tự mãn. Có gì đặc biệt hơn người đâu!

      trắng ra là, phải với gà giống nhau ở chỗ đều là gia cầm sao! Hừ, nhiều nhất cũng chỉ… so với lông gà lông phượng có điểm sáng lạn hơn, bay cao hơn, nếu tính về mặt thực phẩm bộ phải cũng giống như gà là đồ ăn của tộc hồ ly sao?

      Tiểu hồ ly bên cắn răng thầm mắng, bên nhìn theo Tuấn Thúc xấu xa đưa vài vị tiên hữu ra về, mắt hồ ly hai tròng trắng đen ràng đảo lia, khóe miệng có ý cười giảo hoạt, phượng hoàng ngu ngốc, trói bằng dây thừng tiên có gì đặc biệt hơn người, dây thừng tiên có thể trói được bản công chúa sao? có thể là đối thủ của bản công chúa hồ ly sao?

      ——————————— ta là đường phân cách ăn hồ ly ăn luôn cả da —————————

      Sương đêm lạnh.

      Tang Chỉ phỏng chừng mọi người ở Thanh Ngô cung nên ngủ cũng đều ngủ rồi, liền cắn đứt dây thừng tiên chạy ra ngoài đại điện. Lén lút tới cửa cung, Tang Chỉ giống như lại nghĩ tới cái gì đó lại quay trở lại, thẳng đến Thiên điện. Chính xác mà , là đến Thiên điện có mùi chân gà &gt;_&lt;

      Tang Chỉ cảm thấy, đến Thanh Ngô cung chết tiệt này thế nào cũng là phen tội lớn, nếu cuối cùng chân gà đến miệng mà ăn được, vậy công sức ăn trộm là đổ sông đổ biển. Lúc này, tiểu công chúa Tang Chỉ bị chân gà dụ hoặc đến cực độ, huy động can đảm của hồ ly liền quay trở lại.

      bất ngờ, thế nhưng ở Thiên điện lại có người.

      Tang Chỉ có vết xe đổ, lần này ngoan ngoãn nấp ở cạnh cửa có to gan mấy cũng dám ra, chợt nghe thanh của Phượng Hoàng xấu xa từ bên trong truyền đến.

      “Thất Thủy, mọi đều được làm thỏa đáng chưa?”

      được làm thỏa đáng .” Thanh khá non nớt như là tiểu tiên đồng chưa trưởng thành. Tiên đồng Thất Thủy bị gọi hơi dừng lại chút, do dự : “Nhưng mà Phượng Quân, nếu tiểu tiên La Dương vừa như vậy, chẳng phải Bình Nhạc trấn ở trần gian có Thổ thần sao? Lúc này cũng chưa đến thời gian của thổ thần nhiệm kỳ mới, mà ngài lại ân chuẩn ngay cho cáo lão hồi hương, nếu bề hỏi xuống…”

      Lời của Thất Thủy chưa xong, tiếng thở dài của Tuấn Thúc truyền ra: “Việc này ta bẩm báo Ngọc đế cùng Vương Mẫu nương nương, nhưng đáng tiếc đáng tiếc.”

      “Đáng tiếc cái gì ?”

      Tuấn Thúc Phượng Quân thanh trầm thấp xuống vài phần, Tang Chỉ phải dựng đứng lỗ tai hồ ly mới loáng thoáng nghe : “Kỳ Bình Nhạc trấn này mặc dù nhìn nghèo khó cũng hơi thất vọng chút, Thổ thần lãnh việc vặt cũng nhiều chút, nhưng tiểu tiên La Dương lại hề biết đây chính là khảo nghiệm của Vương Mẫu nương nương.”

      Thất Thủy hỏi: “Khảo nghiệm cái gì?”

      “Tiểu tiên La Dương kỳ đến thời kỳ thăng chức, Bình Nhạc trấn này chính là khảo nghiệm cuối cùng của . Mà các nhóm Thổ thần từ trước đến giờ đều ghét bỏ Bình Nhạc trấn nghèo khó nhưng họ cũng biết, nơi đây còn có thứ giống như chi bảo, có thể giúp tu vi của tiểu tiên tăng lên vô cùng.”

      Thất Thủy nghe xong, kinh sợ hô ra tiếng: “Phượng Quân như vậy, chẳng lẽ làm Thổ thần của Bình Nhạc trấn, chỉ cần đạt được công đức viên mãn, liền có khả năng thăng thiên trở thành thượng tiên chăng? So với lịch thiên kiếp, kiểu luyện tu vi này quả thực dễ dàng ngàn lần vạn lần!”

      … …

      Tang Chỉ ở ngoài cửa nghe được vậy đôi mắt hạnh liền trừng trừng, chống cái đầu giảo hoạt cười gian: Thổ thần Bình Nhạc Trấn? Ý hay ý hay! Nếu tiểu oa nhi Thất Thủy kia đúng, mặc dù làm thổ thần phiền toái chút còn phải bảo vệ tốt người phàm mấy trăm năm, nhưng đối với linh hồ mà , mấy trăm năm bất quá chỉ là thời gian ngắn trong nháy mắt.

      Huống chi, Bình Nhạc trấn kia dù cùng khổ như thế nào chắc là vẫn thiếu gà chứ nhỉ? Mỗi ngày đối mặt với con gà so ra còn tốt hơn đối với mặt hồ ly thối của phụ thân. Hơn nữa nếu thành thượng tiên đơn giản như vậy, những tránh được Thiên kiếp, mà còn coi như thỏa mãn được nguyện vọng của lão cha, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?

      Tang Chỉ càng nghĩ càng vui vẻ, cuối cùng ngay cả chân gà trong phòng đều quên còn mảnh, liền hào hứng ra khỏi Thanh Ngô cung. Bên này, Thất Thủy nghe Phượng Quân nhà mình bí mật kinh thiên động địa làm cho sợ hãi trợn mắt há hốc mồm, chợt nghe tiếng động rất từ ngoài cửa truyền đến, liền đến cửa để nhìn nhưng lại chẳng thấy cái gì.

      Đóng cửa sổ lại sau đó quay lại gãi đầu, Thất Thủy chỉ thấy Tuấn Thúc ngồi xích đu, mắt phượng khép hờ, khóe môi nhếch lên, vẻ ung dung thích chí nên lời.

      Thất Thủy chớp mắt hỏi, “Phượng Quân ngài cao hứng cái gì vậy?”

      “À,” thanh Tuấn Thúc có chút giống như trả lời cách vô thức, khi mở choàng đôi mắt ra tràn ngập ý cười, “Vừa rồi chợp mắt trong chốc lát, chỉ là bất cẩn tí xíu, nhưng lại nằm mơ thấy có con hồ ly ngu ngốc.”

      Chỉ khác là tiểu hồ ly đuôi tròn màu vàng thôi.

      Tại sao lại biến đổi màu sắc da lông a? Vòng vòng tam giới chỉ có hồ ly ngu ngốc đuôi tròn, đúng, chỉ có mà thôi:

      Tang Chỉ.

      dạo vòng vòng, Tuấn Thúc đột nhiên nhớ đến chuyện cũ bốn trăm năm trước, đầu thoáng có chút rối loạn, tựa hồ lại thấy tiểu hồ ly màu vàng giương cái miệng nhắn hướng chính mình vui mừng tiến tới, tâm đau chút, hình như có cái giũa chậm rãi cắt thịt, mặc dù thấy đổ máu nhưng cũng đau đến tận xương.

      Híp mắt phượng lại, Tuấn Thúc nhìn ngọn nến đến xuất thần, nhoáng cái mà là bốn trăm năm. Mím môi, từ đáy lòng nhắc lại lần nữa cái tên của tiểu công chúa Thanh Khâu quốc, Tuấn Thúc lại liếc đến chân gà bàn, trong trẻo nhưng lạnh lùng mở miệng: “Thất Thủy, đem thứ này mang xuống .”

      Thất Thủy đáp dạ, khi bưng cái này nọ ra ngoài, lại nhịn được than thở câu, Phượng Quân là càng ngày càng kỳ quái, ràng luôn ăn chay, hôm nay lại cố tình tâm huyết dâng trào, làm khó muốn cho người mang chân gà lại đây. Thất Thủy phải cầu phụ thân với bà nội, vất vả mới nấu nướng ra chân gà hương thơm ngào ngạt, sau đó đem đến trước mặt Phượng Quân, liếc cũng thèm liếc nhìn cái, lại cho người quạt hương thơm bay ra ngoài.

      Đầu năm nay, làm tiên đồng tốt a!

      Thất Thủy càng nghĩ càng bi phẫn, bước ra khỏi phòng quay đầu lại. Nàng đâu biết rằng, chân gà này sắp dẫn đến rất nhiều tai họa.

       

       
      lonkon95Thiên Thanhh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :