1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thỏ nhỏ, chớ chạy! - Phú Sĩ (89/346) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tên truyện: Thỏ , chớ chạy!

      (Tên bản gốc: con thỏ ngoan, cục cưng sinh nhầm rồi)

      Tác giả: Phú Sĩ Sơn Hạ.


      Thể loại: đại, hài, sủng, đại sói xám VS tiểu bạch thỏ, HE

      Độ dài: 346 chương

      Tình trạng edit: tiến hành

      Editor: Ngược Ái, Kiều Nhi

      Beta: Lâm Nhi, Tiểu Yến.

      Giới thiệu:

      “Phụ nữ trong thời đại này sống nhất thiết phải phụ thuộc vào đàn ông” – đây là châm ngôn bất di dịch bất dịch của , Dương Hiểu Thố.

      Ai muốn trói buộc trái tim của người đàn ông là phải tán tỉnh ta? Chẳng phải sinh cho 1 đứa con là trói được rồi sao?

      Muốn sinh con mà cần “ăn thịt”?

      Quá đơn giản, trộm ống nghiệm thụ tinh của là được, hắc hắc.

      Cứ ngỡ là đại công cáo thành, nhưng ý trời chiều lòng người, 9 tháng 10 ngày sau sinh ra tiểu bảo bối béo béo, tròn tròn, trông hết sức đáng với đôi mắt… màu lam?

      Hỏng rồi, hỏng rồi!

      Trộm sai ống nghiệm rồi!

      Sáu năm sau, người cha “bất đắc dĩ” của đứa trẻ kia bỗng xuất , hơn nữa còn đứng trước cửa nhà nữa kìa!

      “Dương Hiểu Thố, em đứng lại đó cho tôi!”

      Lưu ý:

      Truyện này được viết theo hư cấu của tác giả, nhà Ngược Ái – Tàn Tâm edit với mục đích giải trí và đem lại tiếng cười cho bạn đọc, vậy nên:

      *Chống chỉ định với thành phần siêu thực, những người thích đọc thực, xin mời come back ngay và luôn.

      *Chống chỉ định với mọi loại gạch đá. Bọn mình edit chỉ để các bạn đọc giải trí chứ phải gây war.

      Va giờ xin mời các bạn thưởng thức câu chuyện :3.

      Link:https://nguocaitantam2.wordpress.com/mu ... -cho-chay/
      Chris, fujjkoTiểu yêu tinh thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Thất tình

      Editor: Ngược Ái.


      Mười tám tuổi, là tuổi thanh xuân vô cùng tươi đẹp.

      Dương Hiểu Thố hai tay chống cằm, đôi mắt búp bê trong sáng nhưng khuôn mặt lại đầy vẻ u sầu.

      Bạn tốt của , Chu Mạt Mạt há hốc mồm kinh ngạc, cất tiếng hỏi han:

      – Tiểu Thố Tử ? Cậu làm sao vậy ? Hôm nay tâm tình cậu trông có vẻ tốt được lắm?

      – Hazi…

      Dương Hiểu Thố lại than thở lần thứ trăm lẻ . Chu Mạt Mạt lôi cánh tay khiến loạng choạng.

      – Làm sao thế ? mà!

      Dương Hiểu Thố đem ánh mắt mơ hồ dời đến người bạn tốt.

      – Mạt Mạt, tớ xong đời rồi!

      – Hả? Xong đời?

      – Ừ! Tớ thất tình rồi!

      Chu Mạt Mạt mở to mắt, lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị (1)

      – Cái gì ? Thất tình ? Cậu lúc nào, sao tớ biết ?

      [1)Bất khả tư nghị nghĩa là “ thể nào suy nghĩ bàn luận ra được”]

      Ánh mắt Dương Hiểu Thố chợt trở nên u buồn.

      – Là học trưởng Lâm Hiên! Mình rất thích ấy, nhưng… ấy thèm nhìn mình lấy cái. Đây phải là thất tình là cái gì?

      Chu Mạt Mạt nghe được liền sửng sốt:

      – Tiểu Thố Tử! Là cái người thoạt nhìn trông rất lạnh lùng đó hả?

      Dương Hiểu Thố dùng sức gật đầu:

      – Ừ ! Chính là ấy ! Cái gì mà lạnh lùng chứ, trong suy nghĩ của mình, ấy là mỹ nam manga điển hình! Rất có khí chất!

      Lúc Dương Hiểu Thố chuyện, trong ánh mắt của cũng lộ ra vô số trái tim màu hồng phấn.

      Chu Mạt Mạt trợn mắt nhìn bạn ngốc nghếch trước mặt:

      – Lớn lên giống manga mỹ nam có ích lợi gì ? Tay trói gà còn chặt!

      Dương Hiểu Thố cong miệng lên:

      – Ai u, cậu hiểu đâu! ấy rất đẹp trai nha, sức lực ấy nhất định rất tốt, mình rất muốn cùng ấy sinh cục cưng! Nhưng mà… mình lại muốn làm, làm sao bây giờ đây?

      Ánh mắt Chu Mạt Mạt bắn ra tia giết người :

      – Tiểu Thố Tử! Cậu đùa giỡn mình sao ? làm làm sao sinh cục cưng?

      Dương Hiểu Thố đối mặt Chu Mạt Mạt “tức giận” khẽ rụt bả vai, nhát gan :

      – Mình muốn cùng ấy làm… Mình nghĩ trộm…

      – Cái gì ? Trộm ?

      – À… Tớ nghĩ trộm thứ ấy, chỉ cần có cục cưng mà cần có đàn ông.

      Dương Hiểu Thố lại ra lý luận siêu cấp của mình, cố gắng thuyết phục bạn tốt tin tưởng.

      Chu Mạt Mạt trừng mắt:

      – Dương Hiểu Thố! Cậu lời này là hay giỡn?

      Dương Hiểu Thố chớp chớp đôi mắt to, dùng sức gật đầu:

      – Đương nhiên là ! Từ tớ có ý nghĩ này rồi! Đàn ông có gì đáng giá, trừ việc có thể cung cấp cái “con sâu côn trùng”!

      Dương Hiểu Thố để ý Chu Mạt Mạt cả người phát run, ghé sát vào bên tai bạn tốt:

      – Mạt Mạt, sau lễ khai giảng trường học của chúng ta phải tiến hành kiểm tra sinh lý sao? Hình như cậu là thành viên của tổ chịu trách nhiệm liên lạc cùng bệnh viện nha.

      – Đúng rồi, vậy sao ?

      – Hì hì… Vậy tốt lắm ! Cậu giúp mình “lấy tinh” rồi.

      Nghe Dương Hiểu Thố ở bên tai mình mưu động trời”, Chu Mạt Mạt người nổi đầy da gà, là chơi nhầm bạn xấu !

      Chương 2: Ăn trộm ống nghiệm.


      Đây là nơi cao nhất trong viện nghiên cứu sinh hóa học.

      Viện trưởng mực cung kính đứng ở bên, ánh mắt ông dám nhìn thẳng sang. Chẳng qua là dùng đuôi mắt liếc nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt mình – Đoan Mộc Thần.

      Đoan Mộc Thần, người thừa kế đời thứ năm mươi sáu của Đoan Mộc gia tộc.

      Theo truyền thống của Đoan Mộc gia tộc, vào đúng ngày kế nhiệm ấy, phải đến bệnh viện được chỉ định sẵn để bảo tồn “tinh tử” của , cũng chính là bảo tồn huyết mạch cho gia tộc Đoan Mộc.

      Viện trưởng cung kính tiếp đón vị khách quí này.

      – Đoan Mộc tiên sinh, xin ngài chờ chút, nhân viên phòng xét nghiệm chuẩn bị.

      – Ừ.

      Đoan Mộc Thần nhàn nhạt ra chữ, nhanh chậm, trong ngữ điệu hiển thị ưu nhã.

      Quanh thân tản mát ra hơi thở quý tộc, tỏ huyết thống ưu tú của .

      Bộ quần áo tây trang làm bằng thủ công tinh xảo kia ôm lấy vóc người cao ráo, càng biểu khí chất cao quý của .

      Đoan Mộc Thần đứng phía trước cửa sổ, từ nơi tầng lầu cao nhất này nhìn xuống phía dưới, thị lực vừa đủ để cho liếc cái liền thấy được đám người hối hả ở phía cửa bệnh viện kia.

      Đoan Mộc Thần khẽ cau mày, nhịn được mở miệng hỏi thăm.

      – Bệnh viện hôm nay còn tiếp đãi loạt bệnh nhân khác sao ?

      Viện trưởng cả kinh, hổ là người thừa kế Đoan Mộc gia tộc! nhạy cảm của thực giống bình thường.

      – Xin Đoan Mộc tiên sinh đừng hiểu lầm, bệnh viện của chúng tôi là nơi đứng đầu ngành nghiên cứu sinh vật hóa học, tiếp đón những người bình dân. Lầu dưới… nhóm người kia là vốn là sinh viên của trường cao đẳng. tuần lễ trước phòng y tế của bọn họ bị bốc cháy, cho nên lần kiểm tra sinh lý này do bệnh viện chúng tiếp nhận, chúng tôi chẳng qua làm hoạt động công ích bình thường thôi.

      Đoan Mộc Thần khẽ gật đầu.

      – Ừ.

      Viện trưởng đại nhân nhìn Đoan Mộc Thần có ý kiến phản đối khác, lúc này mới thầm thở phào nhõm.

      Năm phút đồng hồ sau, nhân viên phòng xét nghiệm nhàng gõ cửa, cung kính :

      – Đoan Mộc tiên sinh, chuẩn bị xong. Mời ngài đến phòng xét nghiệm kín.

      Đoan Mộc Thần nhàn nhạt gật đầu, lững thững vào phòng xét nghiệm…

      **

      Khoảng giờ sau, Chu Mạt Mạt cùng Dương Hiểu Thố lảo đảo tiến vào phòng xét nghiệm.

      Chu Mạt Mạt nuốt nước miếng, canh giữ ở cửa.

      – Tiểu Thố Tử, cậu vào lấy ống nghiệm, tớ canh chừng.

      – Ừ!

      Dương Hiểu Thố dùng tốc độ chạy trốn nhanh nhất vọt vào, nhưng là đối mặt với bàn đầy ống nghiệm, ngạc nhiên há hốc mồm.

      giọng hỏi:

      – Chu Mạt Mạt ! Đâu mới là của Lâm Hiên ?

      – Có cái có nhãn đó! Mới vừa rồi mình làm ký hiệu mà !

      Dương Hiểu Thố nheo mắt lại, kaka, tìm được rồi!

      vươn tay bé nhanh chóng rút ra cái nắp bịt kín miệng ống nghiệm, len lén giấu vào trong ống tay áo.

      Trong đầu Dương Hiểu Thố bắt đầu ảo tưởng mười tháng sau sinh ra cục cưng siêu cấp khả ái !

      Kaka, hạnh phúc nha!
      Chrisfujjko thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Linh Kiều

      Beta: Ngược Ái.

      Chương 3: tiểu bảo bối ra đời.


      Mười tháng sau.

      Dương Hiểu Thố được như ý nguyện.

      sinh cục cưng vô cùng khả ái. Chẳng qua là… có cái vấn đề nho làm cho rất khổ tâm.

      Dương Hiểu Thố cùng Mạt Mạt ngơ ngác nhìn bảo bối nho kia.

      Dương Hiểu Thố nuốt nước miếng, vẻ mặt dám tin.

      – Mạt Mạt, cậu véo mình cái !

      Chu Mạt Mạt ngây ngốc xuống tay, hung hăng véo ở cánh tay của cái!

      – A! Đau quá ! – Dương Hiểu Thố thét chói tai.

      Chu Mạt Mạt vô tội chớp mắt mấy cái nhìn bạn.

      – Là cậu bảo mình bấm mà ! Như vậy đủ để chứng minh cậu phải nằm mơ.

      Dương Hiểu Thố vô lực thở dài:

      – “Nhưng mà Mạt Mạt, cậu xem tiểu bảo bối của mình chút ! Lớn lên có giống Lâm Hiên ? Tại sao lại có thể như vậy ?

      Chu Mạt Mạt cũng mang vẻ mặt khó hiểu,

      – Tiểu Thố Tử, mình phải cho cậu biết, thằng bé trông tuyệt, giống như học trưởng chút nào. Hơn nữa… hình như cũng giống cậu.

      Dương Hiểu Thố bụng đầy ủy khuất, ai oán nhìn bạn thân:

      – Ai ! Thằng bé là bảo bối của mình, dĩ nhiên phải giống mình rồi ! Về phần giống Lâm học trưởng cũng phải là điều quan trọng !

      Chu Mạt Mạt nghe xong thiếu chút nữa té ngửa ra đất.

      – Tiểu Thố Tử, cậu có lương tâm! Cậu “ăn ốc đổ vỏ” nha !

      Còn Dương Hiểu Thố lại làm ra bộ dáng sao cả.

      – Mặc kệ ! Dù sao mình hoàn thành tâm nguyện rồi. Hì hì, bảo bối của mình tên cũng hay lắm, gọi là Dương Nhất Hàng.

      Dương Hiểu Thố vừa dứt lời, tiểu bảo bối tựa hồ nghe thấy tên của mình, lập tức mở mắt ra.

      Ánh mắt của bé trong suốt, giống như hồ nước xanh thẳm xinh đẹp, đôi đồng tử lóe ra màu xanh, vô tình khiến cho người đối diện trầm luân trong đó.

      Dương Hiểu Thố trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn bé:

      – Chu Mạt Mạt! Tại sao, tại sao ánh mắt con trai mình là màu lam ?

      – Cậu hỏi mình, mình hỏi ai đây?

      Chu Mạt Mạt cùng Dương Hiểu Thố liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cho ra kết luận.

      – Lầm rồi !

      Cố gắng tiêu hóa hồi lâu cái kinh người này, Dương Hiểu Thố hít thở sâu hơi, tay bé nắm chặt nắm tay huơ huơ ở trong khí.

      – Ừ ! sao ! Dù sao nó cũng là con trai của mình, bảo bối của mình !

      Chu Mạt Mạt cũng gật đầu tán thành:

      sai, hơn nữa nó còn là bảo bối rất xinh đẹp.

      Dương Hiểu Thố cúi đầu nhìn tiểu bảo bảo, mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.

      – Đúng vậy, nó xinh đẹp. Mình thích nó, thương nó.

      Đứa bé tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt hạnh phúc của Dương Hiểu Thố, nó chớp đôi mắt trong suốt màu lam, cái miệng nhắn toét ra cười…

      Chương 4: Phát ra bí mật sáu năm trước.


      Sáu năm sau.

      Tại phòng làm việc nằm tầng cao nhất của Cao ốc Empire State thuộc gia tộc Đoan Mộc.

      Đoan Mộc Thần đối mặt với cửa sổ, thẳng người nhìn xuống.

      Sâu trong đôi mắt của lóe ra từng đợt ánh sáng kì dị. Ở đế quốc, luôn là kẻ đứng đầu, hô mưa gọi gió, nhưng hôm nay lại hết đường xoay xở.

      chậm rãi xoay người, nhìn về bạn tốt kiêm phụ tá đứng ở phía sau.

      – Mạc Phàm, tôi phải tìm người phụ nữ để sinh ra người thừa kế sao?

      sai! Sáu năm qua, thời hạn của cậu chỉ còn lại có năm. Nếu như cậu chịu cưới vợ sinh con… như vậy các trưởng bối trong gia tộc lại muốn đích thân ra tay rồi. Cậu cũng đừng quên trong bệnh viện còn bảo tồn “tinh trùng” của cậu đấy!

      Khóe miệng của Đoan Mộc Thần lộ ra độ cong châm chọc.

      như vậy, tôi chỉ có hai con đường? là mình chủ động cưới vợ sinh con. Hai là chờ các trưởng bối trong gia tộc chọn ra người phụ nữ họ muốn. Xong để cho ta đến bệnh viện thụ thai nhân tạo, mười tháng sau tôi liền trở thành bố?

      Mạc Phàm bất đắc dĩ gật đầu đồng tình.

      – Cậu hoàn toàn chính xác.

      Đoan Mộc Thần thấp giọng mắng:

      – Truyền thống gia tộc chết tiệt!

      Mạc Phàm nuốt nước miếng, cũng muốn xen vào việc này. Chẳng qua là xuất phát từ tình nghĩa em, phải nhắc nhở Đoan Mộc Thần:

      – Thần, cậu nên ra quyết định nhanh chút, chuyện này thể trì hoãn thêm được nữa!

      Đoan Mộc Thần gì, suy tư trong chốc lát.

      Trong con ngươi sâu thẳm của lóe ra bí mật ai hay biết!

      Đồng tử màu lam nhạt trong trong suốt dao động, khóe môi như như ý cười, mang theo điểm trí mạng.

      lâu sau, Đoan Mộc Thần rốt cuộc mở miệng, môi mỏng giương , vẽ ra độ cong mang theo ý đồ xấu.

      – Mạc Phàm, tôi còn có con đường thứ ba có thể .

      Mạc Phàm chợt nhíu mày.

      – Có ý gì?

      – Con đường thứ nhất, tôi nghĩ tới, vì tôi muốn có người vợ! Con đường thứ hai, cũng rất tồi tệ. Tôi nghĩ con cái phải là kết tinh tình của cha và mẹ. Mà tình đối với tôi thích hợp. Con đường thứ ba… chính là thầm bệnh viện lấy lại ống nghiệm của sáu năm trước, sau đó tiêu hủy! Kể từ đó, mọi việc rất dễ giải quyết.

      Mạc Phàm há hốc miệng vì kinh ngạc.

      – Thần? Cậu muốn phá hư trăm năm truyền thống của gia tộc Đoan Mộc!

      – Vậy sao? Tôi chỉ tạm thời muốn có con, cho nên ai có thể ép tôi!

      Đoan Mộc Thần nhấn mạnh mấy chữ cuối, biểu đạt thái độ kiên định của , cùng với tính cách bá đạo kiềm chế được.

      Nhìn ánh mắt quyết tuyệt của Đoan Mộc Thần, Mạc Phàm đành phải gật đầu.

      – Được. Buổi chiều, tớ liền tới bệnh viện.

      **

      Ba giờ chiều.

      Lần đầu tiên trong đời, Đoan Mộc Thần có loại dự cảm bất an.

      Tại sao Mạc Phàm vẫn chưa về?

      Quá trình thu hồi ống nghiệm thuận lợi sao?

      hết sức suy tư, Mạc Phàm liền đẩy ra cửa phòng làm việc của với vẻ mặt tái nhợt.

      – Thần, xảy ra chuyện!

      Đoan Mộc Thần lập tức đứng lên, nhíu mày chặt.

      – Chuyện gì?

      – Ống ngiệm của cậu… sáu năm trước thấy tăm hơi. Còn có… tớ điều tra ra được việc.

      Mạc Phàm vừa vừa đưa tới trước mặt Đoan Mộc Thần tập tài liệu.

      nhanh chóng mở tập tài liệu, rút tờ giấy bên trong ra cùng với mười mấy tấm hình.

      Đoan Mộc Thần nhìn tài liệu cùng hình, trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi, ngạc nhiên, khiếp sợ còn có tức giận.

      Tay phải của hơi chút dùng sức, đem tài liệu vo lại thành cục. Nhưng trong đầu lại vứt được hình ảnh bé trai có ngoại hình lớn lên cơ hồ giống với như đúc.

      Trong nháy mắt, ánh mắt Đoan Mộc Thần liền trở nên sắc bén, môi mỏng chậm rãi phun ra ba chữ.

      – Dương Hiểu Thố!
      Last edited: 15/3/15
      Chrisfujjko thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Linh Kiều.

      Beta: Ngược Ái.

      Chương 5: Ba đứa bé tìm tới cửa.


      Dương Hiểu Thố biết tại sao mới sáng sớm mắt phải ngừng nháy, giống như có điều gì xấu sắp xảy ra vậy.

      đứng trước gương trong phòng tắm đánh răng. Ánh mắt liếc qua liếc lại, miệng mơ hồ :

      – Ô ô… chuyện gì xảy ra vậy chứ?

      Dương Hiểu Thố vừa dùng tay đánh răng vừa dùng tay đè lại mí mắt ngừng nháy.

      cho nháy! cho nháy!

      còn thầm như vậy đến năm bảy lần chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

      Đầu Dương Hiểu Thố ló ra khỏi cửa phòng tắm, miệng đầy kem đánh răng, hô lớn.

      – Tiểu Hàng, thay mẹ mở cửa…

      Trong phòng khách lập tức lao ra bóng dáng nho , chính là Dương Hiểu Thổ “trộm” sinh ra con trai bảo bối – Dương Nhất Hàng.

      Dương Nhất Hàng vọt tới cửa, nó rất thông minh hỏi trước câu.

      – Ai vậy?

      Nhưng mà, có ai trả lời.

      Tiểu Hàng nháy mắt mấy cái, mẹ từng qua với nó là thể tùy tiện mở cửa cho người xa lạ vào nhà.

      Nó vẫn bền tâm, lại hỏi:

      – Ai vậy ạ?

      Ngoài cửa truyền đến thanh trầm thấp, dễ nghe của đàn ông.

      – Tôi tìm Dương Hiểu Thố!

      A! Tìm mẹ?

      Thanh của đàn ông?

      Mẹ có bạn trai rồi?

      Làm sao nó lại biết nhỉ?

      được, nó muốn quan sát trước!

      Liên tiếp những vấn đề xuất trong đầu liền khiến cho Tiểu Hàng đem ra cái ghế, thân thể nho lập tức trèo lên, đôi mắt để sát vào mắt cửa…

      A?

      Tại sao bộ dáng của người đàn ông đứng ở ngoài cửa kia và nó rất giống nhau nhỉ?

      đúng… đúng…

      Là bộ dáng của nó cùng với người đàn ông đứng ở ngoài cửa kia lớn lên rất giống mới đúng!

      Sau ba giây thể suy nghĩ, Tiểu Hàng lập tức nhảy xuống ghế, từ từ mở cửa ra.

      Vẻ mặt Đoan Mộc Thần sớm nhịn được tràn đầy tức giận.

      Vốn định cửa mà mở trong nháy mắt bộc phát, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng nho bên trong cánh cửa hoàn toàn ngây dại.

      Đoan Mộc Thần nhìn “” nho đứng ở trước mặt chăm chú quan sát mình.



      Đứa bé này cùng với khi còn cơ hồ là giống nhau như đúc!

      rung động này so với lúc nhìn thấy những tấm hình kia là hoàn toàn thể so sánh được.

      Nhất là màu sắc của đôi mắt kia cùng với giống nhau như đúc.

      Tâm của Đoan Mộc Thần trong nháy mắt bị loại cảm xúc biết tên làm cho rung động.

      ngồi xuống, hỏi:

      – Bạn trẻ , con tên là gì?

      – Con tên Nhất Hàng… – Tiểu Hàng còn chưa dứt lời, nghe thấy tiếng của Dương Hiểu Thổ từ trong nhà truyền ra.

      – Tiểu Hàng, là ai tới vậy?

      Đoan Mộc Thần thong thả bước vào trong nhà.

      Khi liếc mắt liền nhìn thấy người phụ nữ lôi thôi mới từ trong phòng tắm bước ra.

      Đầu tóc giống như ổ gà, khóe miệng còn ngậm kem đánh răng?

      ta thậm chí còn mặc bộ đồ ngủ phim hoạt hình?

      Đây chính là Dương Hiểu Thố?

      Đây chính là mẹ của con ?

      Dương Hiểu Thố nghi hoặc trừng to mắt. Nhìn trong nhà đột nhiên xuất thêm người lạ. Thân hình cao lớn của khiến cho có chút cảm thấy bức bách.

      Dương Hiểu Thố nhìn gương mặt tuấn tú của . thể tin được cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Hàng, cằm thiếu chút nữa liền rớt xuống đất, ba giây sau liền phát ra tiếng kêu thảm thiết.

      – A…a..a…
      Chrisfujjko thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Chất vấn .


      Đoan Mộc Thần mặt chút biến đổi nhìn người phụ nữ “tinh thần thất thường” ở trước mắt.

      Chân mày khẽ nhíu, bỗng nhiên tức giận lên tiếng:

      – Dương Hiểu Thố, câm miệng!

      Dương Hiểu Thố bả vai co rụt lại, nhất thời dừng lại tiếng hét chói tai của mình, chẳng qua là cái miệng vẫn bày ra hình chữ O.

      là ngu ngốc chết được!

      Còn Tiểu Hàng ngó dáo dác, nó chớp chớp đôi mắt có cùng màu sắc với Đoan Mộc Thần, nhìn xung quanh.

      Đoan Mộc Thần chậm rãi bước tới gần, cách khuôn mặt Dương Hiểu Thổ còn 10cm dừng lại, môi mỏng khẽ mở:

      tốt nhất là phải giải thích ràng cho tôi!

      Ngữ điệu của Đoan Mộc Thần rất , thanh trầm thấp dễ nghe giống như tiếng đàn dương cầm, nhưng nó lại mang theo khí phách thể xem thường.

      – Tôi… tôi… tôi…

      Dương Hiểu Thố lắp bắp , hận thể có cái lỗ để mà chui vào, hoặc là dứt khoát té xỉu cho xong.

      Thân thể nhắn của chút rồi lại chút di chuyển đến góc tường.

      Bởi vì có cảm giác bị ta đe dọa quá mãnh liệt. Còn nữa, xem như là “tiểu trộm” ư?

      “Tội ác” này khiến cho hoảng loạn.

      Đoan Mộc Thần ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào cặp mắt to trong sáng của . Trông bây giờ giống với con tiểu bạch thỏ bị người ta dọa cho sợ hãi!

      Đáng tiếc, phải là người xấu mà tiểu bạch thỏ trước mặt này mới là “tội phạm”.

      Đoan Mộc Thần cúi đầu hỏi:

      – Tiểu Hàng là con trai của tôi, đúng ?

      Dương Hiểu Thố đầu tiên là lắc đầu, sau đó vội gật đầu:

      – Tôi… tôi… tôi bây giờ cũng mới biết nó là con trai của mà!

      Đoan Mộc Thần sửng sốt.

      gì?

      Đoan Mộc Thần quả thể tin được những gì mình vừa mới nghe thấy.

      Người phụ nữ này trộm tinh của , lại dám trước đó hề hay biết?

      Dương Hiểu Thố đối mặt với bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của , nhắm mắt, lòng an tĩnh lại, thông suốt :

      – Tôi chỉ qua là muốn có cục cưng, cần có đàn ông cho nên mới bệnh viện trộm tinh. Tôi căn bản nhận ra . Ai biết tôi mơ mơ màng màng như thế nào lại cầm nhầm ống nghiệm. Mãi cho đến khi Tiểu Hàng ra đời, tôi mới nhìn thấy con ngươi màu lam của nó, mới biết được là trộm sai rồi. Tôi cũng phải là cố ý nên cũng cần hung dữ với tôi như vậy! Tuyệt đối thể hung dữ với tôi!

      Đoan Mộc Thần thoáng cái liền ngây ngẩn cả người.

      Xem ra đây chỉ là tiểu bạch thỏ vừa nhát gan, vừa ngu xuẩn lại sợ phiền phức!

      Hung dữ với ?

      Bây giờ là người nào hung dữ với người nào?

      Dương Hiểu Thố xong, liền nuốt từng ngụm, từng ngụm hô hấp, tim đập nhanh thình thịch thình thịch.

      biết tại sao mình lại khẩn trương như thế. cảm thấy người đàn ông trước mặt này phải là người lương thiện.

      Kết quả của là bình an hay rất thảm đây?

      Nhưng ngoài dự liệu của Dương Hiểu Thố, Đoan Mộc Thần cũng có tức giận, nhưng mà…

      vươn ra ngón trỏ, nắm lấy cằm của , ôn hòa nhưng nguy hiểm hỏi:

      – Cầm nhầm ống nghiệm? Vậy vốn là muốn cầm của người nào?

      Cái này có liên quan đến chuyện của ta sao?

      Dương Hiểu Thố đầu óc ngu si, liền ngây ngô ra:

      – Là học trưởng của tôi, ta lớn lên rất đẹp trai nha…

      Đoan Mộc Thần ánh mắt thoáng cái liền trở nên dị thường hung ác.

      Rất tốt!

      Ý của là khinh thường việc sinh con cho , cho nên muốn là xui xẻo?

      Điều này là quá vũ nhục Đoan Mộc Thần rồi!

      Khóe miệng của nâng lên, nháy nháy đôi mắt tà ác, ghé sát vào bên tai của , mập mờ thổi luồng nhiệt khí.

      Sau đó dùng thanh trầm thấp, dễ nghe mị hoặc :

      ta đẹp trai? Như vậy… tôi sao?

      [ Ngược Ái: Vô sỉ! Quá vô sỉ! *đập bàn*]
      Chrisfujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :