1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh Thế Vinh Sủng - Phi Dực

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      Thịnh Thế Vinh Sủng
      [​IMG]


      Tác giả: Phi Dực
      Thể Loại: Xuyên , sủng sạch, nam chính đại thúc nhưng đẹp giai nghiêng ngã
      Số chương: 169 phải.....hơ hơ, nhớ nhưng mà hoàn rùi , các bạn yên tâm
      Nguồn: Tàng Thư Viện
      Edit: Trước là Truchancherry, giờ là Hân nhi 2608


      Raw

      Văn Án :
      Cha là em ruột của Hoàng đế, mẹ là Vương phi chính thống.
      Đại bá (bác lớn) là Hoàng Đế, cậu là Quốc công.
      Đại ca là Quận vương, Nhị ca là thế tử Túc Vương.
      Bản thân là Quận chúa được tấn phong thành Công chúa.
      Bọn họ đều rất thương , che chở nàng.
      A Nguyên vẫn luôn cảm thấy mình là thành phần xuyên qua may mắn đến thể may mắn hơn

      Trích đoạn:
      A Nguyên (mặt ngây ngốc): Ta quả biết mình phải gả vào nhà các ngươi, nhưng vì cái lông gì phải đệ đệ ngươi cưới ta.
      Dung mỗ (mỉm cười kéo nàng ): Đừng nằm mơ nữa, tắm rửa ngủ

      Đây là chuyện về quý nữ của vương phủ dưỡng thành thành bị dưỡng thành (khúc này đọc hơi khó hiểu nhưng mình thích nên giữ nguyên, nghĩa đại khái là “nuôi chồng từ thành công bị chồng nuôi lại”), thuận tiện PK các tiểu tam, các tra nam tra nữ… vô cùng xom tụ nhà cửa.

      Mong các bạn ủng hộ và nương tay. Bần tăng sợ hãi…………

      Mục Lục


      C1--C2--C3--C4--C5--C6--C7--C8--C9--C10--C11--C12--C13--C14--C15--C16--C17--C18--C19--C20--C21--C22--C23--C24--C25--C26--C27--C28--C29+30 --C31--C32(p1)
      Last edited by a moderator: 8/6/17
      Trúc Khải, Jenny Kún, levuong42 others thích bài này.

    2. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      Chương 1

      Trời vào giữa mùa hè, ban ngày thời tiết lúc nào cũng nóng như lửa, cái nóng xuyên qua rèm cửa bay vào căn phòng có khí dịu mát.

      Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiểu nha đầu khoảng mười tuổi, cầm chắc cái quạt tròn trong tay, phe phẩy nhàng, chút cũng phát thấy chiếc giường gỗ lim lớn, được chạm khắc cẩn thận, có bé con nho cố gắng lết người đến đầu giường tò mò nhìn vào góc phòng nơi có chậu băng vẫn chưa tan hết, lại nhìn nhìn cây quạt trong tay nha đầu kia chút rồi quay đầu dụi dụi thân mình vào cái chăn mềm mại, khóe miệng giật giật, nhưng khóc làm ồn.

      A Nguyên vẫn cảm thấy, là người trưởng thành, cho dù bị xuyên vào thân thể của đứa bé chuyện khóc lóc huyên náo vì lạnh, vẫn rất mất mặt. Điều đó trở thành đoạn lịch đen tối trong đời mình.

      Ngay khi A Nguyên cảm thấy ấm áp hơn, chuẩn bị tiếp tục làm đứa con nít ăn rồi ngủ ,ngủ rồi ăn lại nghe thấy tiếng mở cửa , nha hoàn xinh đẹp đầu cắm trâm cài như ý bước vào, thấy nha đầu ở trong phòng ngủ gục, mặt liền lộ ra vẻ tức giận, lại nhìn tới chậu băng trong góc phòng liền cười lạnh tiếng, quay đầu nhìn A Nguyên nằm giường, thấy nàng nhắm mắt tựa hồ còn ngủ mới xoay người, đẩy mạnh nha đầu cầm quạt tròn xuống đất.

      Tiểu nha đầu giật mình tỉnh lại, nhìn thấy nha hoàn kia, mặt lộ rỏ vẻ sợ hãi ,nghiên ngã đứng dậy nhanh: "Minh châu tỷ..." Những lời biện bạch trong lòng khi tới miệng lại trở thành tiếng gọi, Minh Châu tay bịt miệng nha đầu, tay kéo nàng ra khỏi phòng nhanh chóng, sau đó mới buông ra.

      "Gọi bậy, gọi bạ cái gì? !" Ra khỏi phòng ,Minh Châu thấp giọng mắng, "Quấy nhiễu đại nương, ngươi chịu trách nhiệm nổi sao? !" Thấy tiểu nha đầu ngắc ngứ ra lời, nàng cười lạnh , "Nương nương thương các ngươi tuổi còn , có sai bảo các ngươi, ta xem ra các ngươi gan liền to ra, ngay cả chủ tử cũng để vào mắt !" Thấy tiểu nha đầu hốc mắt đỏ lên muốn biện bạch, nàng lạnh lùng , "Đại nương mới hơn trăm ngày, ai cho ngươi dùng chậu băng ? ! Ảnh hưởng đến xương cốt của Đại nương, ngươi bồi thường nổi sao? !"

      "Tỷ tỷ đừng cho nương nương biết" biết lần này mình phạm phải sai lầm lớn, tiểu nha đầu vội vàng cầu khẩn , "Đừng đuổi ta ."

      Nàng là nữ nhi do gia nô trong phủ sinh ra, Vì tuổi còn lại biết chăm sóc trẻ em nên khi Vương phi nương nương vừa sinh xong nàng được chọn chăm sóc cho Đại nương. Trong phủ Túc vương này, phu thê hai người sinh được bốn người con trai rồi mới có nữ nhi đầu tiên nên Túc vương và Túc vương phi thương nữ nhi vô cùng, hạ nhân hầu hạ trong sân của Đại nương cũng được lợi, việc làm thoải mái tiền thưởng cũng nhiều, mỗi khi các vị thiếu gia trong phủ đến thăm muội muội nếu thấy các nàng có chỗ đắc lực liền tùy tay ban thưởng, bên ngoài bao nhiêu người hâm mộ mà vào được, nàng đương nhiên muốn bị đuổi ra ngoài.

      "Tới bây giờ mà ngươi vẫn chỉ biết lo cho chính mình?" Minh Châu cao giọng, giận đến mức thở được, nghiêng đầu hít sâu hai cái "Ta nhiều như vậy, ngươi cũng hỏi tiếng tình hình Đại nương như thế nào. Huống gì trong phòng Đại nương chỉ có mình ngươi, vậy mà ngươi dám ngủ, nếu là nương ngã xuống, hoặc là bị va chạm, mạng của già trẻ cả gia đình ngưoi đều đủ đền đâu!" Nàng nghiêm nghị xong, lãnh đạm phân phó “Ngươi thích hợp ở lại trong viện này, thu dọn hành lý , ta báo lại để quản cho ngươi trở về!"

      "Minh châu tỷ tỷ!" Minh châu là nha hoàn được sủng ái nhất bên người Túc vương phi, còn giúp vương phi quản lý phủ, lời ra có có hai, lúc thấy Minh Châu muốn đuổi mình , tiểu nha đầu kinh hoảng thôi, vừa khóc vừa kéo áo Minh Châu.

      " ra ngoài !" Minh châu thanh rét lạnh .

      "Ở đây có chuyện gì vậy?" Minh Châu quay đầu thấy ở cửa có vài tiểu tư mặt mũi dễ nhìn vây quanh thiếu niên mặt áo trắng thân mình đơn bạc chậm rãi bước tới, vội vàng tiến lên cúi người, cung kính "Thỉnh an Đại thiếu gia." Thấy thiếu niên này mặt mũi tuấn tú lại mang theo vẻ tái nhợt của người bệnh, thời tiết oi ả ngày hè mà mặt hề có nửa giọt mồ hôi liền lo âu , "Đại thiếu gia vừa mới khỏi bệnh, sao lại ra ngoài như vậy? Để vương phi nương nương biết, chỉ sợ lại lo lắng thêm ."

      "Suốt ngày ở trong phòng, cả người đều buồn đến hỏng rồi." Thiếu niên mỉm cười, ôn nhu "Trước đây trong người ta khỏe, e sợ làm muội muội nhiễm bệnh khí, nay tốt hơn, tự nhiên muốn tới gặp nàng, bằng nàng lại quên ta mất, vậy chẳng phải là phụ công sức ta làm bài thơ hôm đó tặng nàng?"

      Nghĩ tới bài thơ làm cho cả phủ đều cười to, mặt Minh Châu lộ vẻ bất đắc dĩ.

      Thơ là thơ hay, cả Túc vương và Túc vương phi đều khen ngợi , nhưng là đem các từ "Êm dịu" "Mĩ mạo” để diễn tả Đại nương, ổn thỏa sao?

      Nếu phải biết đại nương chỉ hơn ba tháng ngày đó nhìn đến thân thể của Đại nương kiên quyết quay mặt vô vách tường nhìn thế nào cũng giống bộ dạng thẹn quá thành giận.

      "Được rồi, được rồi, " thiếu niên nghĩ tới ngày đó, chỉ nhàng mà cười hai tiếng, sau nghiêng đầu ho tiếng, nhìn tới ánh mắt lo lắng của Minh Châu mỉm cười , "Đừng cho ai biết."

      thiếu niên ôn nhu trong suốt như vậy, đáng tiếc .

      Nghĩ tới những chuyện trải qua, trong lòng Minh Châu khe khẽ thở dài thấp giọng , "Nương nương đau lòng nhất là ngài, ngài cũng đừng để cho Vương gia và nương nương lo lắng quá."

      "Tốt." Thiếu niên dễ chuyện hơn dự đoán của mọi người, nghiêng đầu cười lại thấy tiểu nha đầu quỳ mặt đất sững sờ nhìn mình, bộ dạng kinh diễm thôi, bất giác cười , "Nha đầu kia là sao thế này?" Minh Châu hơi do dự, định ra sai lầm nha đầu kia phạm phải thấy nha đầu lập tức nhào lên ôm chân thiếu niên, bị tiểu tư nhanh tay lẹ mắt đạp qua bên, vẫn muốn bò đến khóc , "Đại thiếu gia, đại thiếu gia! Minh châu tỷ tỷ gạt người! Nô tỳ trước sau luôn trung thành, nào dám làm chuyện này! ràng là minh châu tỷ tỷ..."

      "Ngươi!" Nhìn thấy nha đầu kia dám xấu mình, minh Châu tức giận đến trắng bệch cả mặt.

      "Vào trong phòng xem, liền hiểu mọi việc." Mắt thiếu niên trầm xuống, vội vàng tiến vào thấy ngay chậu băng trong góc tường chưa tan hết, tiểu nha đầu nhìn vào thăm dò liền sợ hãi rụt cổ.

      Thiếu niên nghiêm mặt , "Thế nhưng còn dám dối, đây chính là đại , Minh Châu!" nhìn Minh Châu cung kính lắng nghe cất giọng , "Truyền lời của ta ra ngoài, hạ nhân này ngay cả chủ tử cũng dám lừa gạt, về sau còn dám làm chuyện lớn hơn, cả nhà bọn họ những ai còn trong phủ đều đuổi ra ngoài!"

      "Còn có,.. " mặt thiếu lộ ra nụ cười thản nhiên, ôn thanh , "Mẫu thân rộng rãi, luôn ban thưởng ít, các ngươi ăn của Vương phủ nhưng lại chậm trễ muội muội của ta, làm gì có chuyện như thế?" vươn ngón tay dài tinh tế lên, ôn nhu , "Trừ bỏ xiêm y ngừơi các nàng, những thứ khác đều là của vương phủ, nhìn kĩ cho ta, vật cũng cho các nàng mang ra ngoài, hiểu ? !"

      Minh châu trong lòng phát lạnh, ngẩng đầu lên thấy đôi mắt trong suốt như thủy tinh của thiếu niên, thấp giọng đáp ứng liền ra ngoài gọi người kéo nha hoàn bị dọa tới thẫn thờ xử trí.

      A Nguyên ngay từ đầu nằm sấp trong chăn nghe lén, Minh Châu vừa , thân thể của nàng bị đôi tay nhàng ôm lấy, lúc này mới mở mắt ra nhìn thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú mỉm cười với mình, biết mới vừa rồi ra oai cũng vì mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng lại nghĩ tới thiếu niên dùng thơ để trêu ghẹo mình, lấy cái gì "Củ sen" so sánh với thịt mỡ trong người nàng, trong lòng chính là giận dữ, chậm rì rì quay đầu, biểu tình hờn giận.

      "Muội muội thích đại ca sao?" Thấy hài nhi nho có vẻ mặt phẫn hận, thiếu niên cảm thấy rất mới lạ, lúc trước khi bọn đệ đệ ra đời, tuổi tác của bản thân cũng rất , làm sao nhớ được điều gì? xưa nay ít gặp gỡ người ngoài , thường đóng cửa đọc sách, cũng biết có nhiều đứa bé sớm thể trí thông minh nên cảm thấy muội muội của mình có gì kỳ quái, ngược lại trong long lại vui vẻ, nhịn được lại gần dùng đôi môi mỏng chạm vào trán của muội muội, mỉm cười , "sao lại như vậy? Đại ca thích nhất là muội muội ." Thấy đứa bé mở lớn mắt nhìn mình liền cười híp mắt , "Muội muội cũng phải thích nhất đại ca mới được, đúng ?"

      Vậy mà khinh bạc mình! A Nguyên nổi giận, đạp đạp chân , y y nha nha kêu lên.

      "Đây là đồng ý sao?" Thiếu niên hề đem biểu tình giận dữ của muội muội để vào mắt? Chỉ cười híp mắt xuyên tạc ý tứ của A Nguyên, rồi ôm nàng vào lòng cười , “ việc vui như vậy, hẳn là phải cho mẫu thân, đại ca dẫn ngươi gặp mẫu thân có được ?" Đối với việc A Nguyên giãy dụa làm như thấy, hài lòng ôm mông của muội muội ra, mấy tiểu tư vừa che mát cho chủ tử vừa trước dẫn đường, khi tới cửa đợi nha đầu thông báo vào trong, thiếu niên thẳng tới chính đường, nơi Túc vương phi xử lý công việc, còn chưa vào phòng, nghe được thanh bên trong truyền ra.

      "Nương nương, ý chỉ trong cung như vậy, chẳng phải là làm chúng ta khó xử?"

      "Vương gia cũng , cầu cũngđã cầu rồi " giọng nữ trong trẻo mang theo vài phần bi thương giận dữ , "Nhưng mẫu hậu tính tình rất quật cường, bệ hạ lấy nhân hiếu trị thiên hạ, ai có thể cãi lại mẫu hậu đây?"

      "Nô tỳ thấy, Thái Hậu cũng quá..."

      A Nguyên luôn trốn tại trong ngực của thiếu niên đứng ngoài cửa, nghe được bà mụ kia giọng , "Bốn huynh đệ ruột thịt, vì sao lướt qua đại thiếu gia, để nhị thiếu gia kế thừa tước vị thế tử của Túc vương phủ? Đây chẳng phải là ly gián tình cảm huynh đệ sao? Sau này, đại thiếu gia và nhị thiếu gia làm sao ở chung đây?"

      Đại ca thể kế thừa tước vị?

      A Nguyên nao nao, tự chủ nhìn về phía thiếu niên, thấy cúi đầu im lặng, mặt lộ ra nhàn nhạt đơn.











      Nmiink, thuytlu, levuong64 others thích bài này.

    3. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      Chương 2

      A Nguyên nhìn thiếu niên đơn, trong lòng cảm thấy có chút đau buồn, đưa tay lên sờ sờ mặt và đầu tỏ vẻ an ủi.

      Nhìn nàng như em bé nhưng ra nàng có thể hiểu mọi việc, trong thời gian ba tháng thông qua những người bên cạnh nàng có thể hiểu mình xuyên đến nơi nào .

      ra lần đầu thai này xem như rất tốt,nàng được sinh ra trong gia đình hoàng tộc. Cha nàng là em ruột duy nhất của hoàng đế , được phong là Túc vương. Thân phận của ông cao quý như vậy nhưng cả đời chỉ có duy nhất mẹ nàng là chính phi, hề có cơ thiếp, vì vậy mà trong phủ Túc vương có bốn con trai, con đều do mẹ nàng sinh ra .Là em ruột thịt, dĩ nhiên tình cảm vô cùng tốt, nhưng mà lần này lại nảy sinh ra việc thừa kế tước vị, nghe cha nàng hết lần này tới lần khác xin hoàng thượng phong đại ca là thế tử, nhưng lại bị Thái Hậu liên tục phản đối. Lần này còn trực tiếp “ rút củi đáy nồi” phong nhị ca là thế tử, trắng trợn bỏ đại ca qua bên, ai biết tại sao Thái Hậu lại luôn thích người đại ca hiền lành này.

      Tuy rằng đại ca luôn thích trêu chọc nàng, nhưng mà ánh mắt nhìn nàng luôn hiền hòa và đầy mến.

      Thấy bộ dạng A Nguyên như ra sức dỗ mình vui vẻ,thiếu niên liền có chút ý cười trong mắt, đứng ngoài lúc rồi nâng rèm tiến vào trong phòng. Trong phòng là phu nhân xinh đẹp quá ba mươi tuổi, mặc trang phục màu hồng, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.

      "Thỉnh an mẫu thân."

      "A Khanh?" Thấy con trai bồng con vào. Túc vương phi lên vài phần bối rối mặt, vội vội vàng vàng , "Bên ngoài nóng như vậy, sao con lại tới đây? Nếu lại bị bệnh sao?" xong liền gọi người mang trà mát đến cho Phượng Khanh.

      "Mẫu thân cần quá lo lắng cho con." Thấy Túc vương phi nhìn mình mang theo vẻ áy náy, Phượng khanh vỗ nhè A Nguyên nằm trong lòng, cảm thấy bớt buồn phiền khi bị Thái Hậu chán ghét cách vô lý. "Những điều mẫu thân vừa con đều nghe được ." Thấy mắt của Túc vương phi giật , thấp giọng , "Nhị đệ là đệ đệ ruột của con, làm thế tử hay con làm có gì khác biệt đâu? Huống gì con bệnh tật như thế này, lỡ như có ngày…..”

      " được như vậy!" Túc vương phi lập tức trào nước mắt đứng dậy đánh Phượng Khanh vài cái, vừa khóc vừa , "Ta khó khăn nuôi con từ tới lớn là để con lấy những lời này đâm vào tim ta phải ?"

      "Con chỉ muốn mẫu thân phải khổ sở vì con ." Phượng Khanh quay đầu sang chỗ khác, lau nước mắt ở khóe mắt, thấp giọng "Con từ tới lớn mỗi năng luôn bệnh nặng, mẫu thân vì chăm sóc con mà phải bỏ các đệ đệ qua bên, mỗi ngày vì con mà khổ cực, mỗi khi nghĩ đến con lại cảm thấy mình cực kì bất hiếu ."

      “Con biết nghĩ như thế , chính là có tấm lòng hiếu thảo với ta ." Túc vương phi lau nước mắt , "Đứa bé ngoan, con yên tâm, bất kể như thế nào, chúng ta để người bên ngoài coi thường con." Thái Hậu thích Phương Khanh như thế nếu để cho người trong kinh biết được, Phượng khanh sau này làm sao có thể sinh sống vui vẻ? Túc vương phi bình tĩnh lại, sờ tóc Phượng khanh , "Cha con thỉnh phong con làm Quận Vương với Hoàng thượng, Hoàng thượng và Thái hậu xem xét, con đừng lo lắng."

      "Đừng để cha phải xin Hoàng Thượng ." Phượng khanh thấp giọng "Mẫu thân, con phải khổ sở vì tước vị, chỉ là con ..." Trong mắt lên vẻ mờ mịt, "Hoàng tổ mẫu, vì sao chán ghét con như vậy?"

      A Nguyên cũng có chút tò mò.Thời điểm nàng giả bộ ngủ cũng nghe Thái Hậu luôn thích cháu trai cháu nhưng chỉ có đối với Phượng Khanh ,năm đó bị sinh non, suýt nữa làm Túc vương phi rong huyết mà chết vô cùng thích, luôn để ý tới .

      Nhưng là A Nguyên luôn cảm thấy lời này đúng.

      Thái Hậu phải mẹ ruột của Túc vương phi, làm sao có thể vì con dâu mà ghét cháu nội của mình? Đầu óc có bệnh mới có thể làm chuyện như vậy đúng ?

      "Dù thế nào nữa . Con chỉ cần nhớ chúng ta luôn thương con." Túc vương phi lặng lẽ , nhưng nhìn ánh mắt cầu khẩn của Phượng Khanh liền đau lòng, do dự lát rồi thở dài, "Năm đó giờ con sinh ra khắc với hoàng tổ mẫu của con, cho nên..."

      "Thôi,con hiểu rồi ." Phượng khanh dù sao cũng vẫn còn con nít, thấy Túc vương phi muốn với mình, trong lòng có chút thất vọng, nhưng nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của mẫu thân, vẫn thấy lòng mình ấm áp, muốn để mẫu thân bị khó xử nên cố gắng tưoi cười "Cảm ơn mẫu thân cho con biết." Thấy Túc vương phi dễ bị lừa như con nít thở ra hơi nhỏm, cảm thấy tính tình mẫu thân như vậy mà vẫn sinh hoạt được tại hoàng gia tới bây giờ chỉ có thể là do lòng vợ vô vàng của Túc vương gia.

      Phượng Khanh cúi đầu nhìn A Nguyên nằm trong lòng "Hi vọng muội muội giống như mẫu thân vậy."

      "Điều đó là dĩ nhiên, chỉ cần con bé lớn lên xinh đẹp như ta còn cần phải lo lắng gì chứ?" Thấy con trai tin lời mình , lại nghe “nịnh hót” như vậy,Túc vương phi liền có chút đắc ý .

      A Nguyên nhìn đại ca đẹp trai sáng lóa , lại nghĩ đến ngừơi cha vô cùng tuấn tú của mình, lặng lẽ cảm thấy, Túc vương phi tố chất tâm lí ra rất mạnh mẽ.

      Dây thần kinh phải mạnh mẽ cở nào mới có thể duy trì tự tin mãnh liệt khi xung quanh toàn mĩ nhân như vậy?

      A Nguyên cảm thấy, đây chắc chắn là nhờ công sức của cha khi ca ngợi mẹ mỗi ngày.

      Phượng khanh cũng cảm thấy buồn cười, quay đầu ho tiếng,cố nín cười , "Mẫu thân đúng." Chỉ là mẫu thân có phụ vương nịnh hót là đủ rồi, ý của là hi vọng muội muội mình cũng có được may mắn như mẫu thân, gặp được người con trai có thể đem nàng nâng trong lòng bàn tay để cuộc đời này của nàng trôi qua trong vui vẻ và hạnh phúc.

      "Nghe muội muội phải vào cung?" Phượng khanh khẽ nhíu mày hỏi.

      "Hoàng tổ mẫu của con muốn gặp đứa trẻ này." Túc vương phi vuốt ve trâm cài bằng ngọc đầu "Vì A Nguyên còn , chỉ vừa qua trăm ngày nên phụ vương con cũng muốn nàng vào cung nhưng Hoàng Thượng và Thái Hậu lại nhất định muốn gặp nàng, " thấy Phượng khanh cùng A Nguyên đều nhìn mình, Túc vương phi lại "Chỉ mong muội muội của con hiểu chuyện chút, đừng làm gì phiền hà đến Hoàng Thượng và Thái Hậu." Nếu là lúc quý nhân ẵm, đứa bé lại vô tình tiểu ra chẳng hạn là......

      A Nguyên tức giận,nàng tự nhận thấy tự chủ của mình rất tốt.

      Phượng khanh thấy muội muội tức giận liền cảm thấy sung sướng khi người gặp họa.

      A Nguyên lặng lẽ ghi vào sổ đen, chờ khi mình lớn xử sau.

      "Muội muội rất ngoan, làm mẫu thân phải lo lắng đâu." Phượng khanh cười đủ rồi sờ sờ tóc A Nguyên .Thấy nàng nắm lấy tay mình đưa vào miệng cắn liền ngăn lại "Bẩn."

      " em các con tình cảm tốt như vậy, làm mẹ như ta cũng cảm thấy vui mừng ." Túc vương phi nghĩ tới việc các phủ khác vì kế thừa tước vị mà tranh dành nhau tới lật trời trong lòng cảm thấy dễ chịu, muốn thêm vài điều nghe tiếng gào khóc bên ngoài truyền tới, theo sau là tiếng gọi ồn ào của nha hoàn và mama. phụ nữ tóc tai bù xù xông thẳng về hướng vương phi khóc lớn "Chị dâu, ta thể sống nổi nữa!" rồi quay người dựa vào ghế dựa chạm hình long phượng khóc lớn.

      "Việc này là sao? !" Túc vương phi cùng con cái hòa thuận vui vẻ , lại có người chạy đến phá rối cảm thấy vô cùng khó chịu, lạnh lùng , "Câm miệng!"

      Thấy người kia giật mình sợ hãi, bộ dạng lại chật vật đáng thương đành bất đắc dĩ hỏi, "Ngươi làm sao?"

      A Nguyên thò đầu ngó dáo dác, hết sức tò mò.

      Ngừơi này nàng có thấy qua trong ngày đầy tháng của mình, hình như cũng là ngừoi trong hoàng tộc, chính phi của Tống vương phủ Nhưng Tống vương là bà con xa với đương kim thánh thượng,quan hệ quá thân thiết, xưa nay vẫn luôn sống thành . Vị Tống vương phi sớm bị Túc vương phi quên tồn tại, nếu hôm nay chạy tới trước mặt mình khóc lóc chắc nàng cũng nhớ tới.

      "Chị dâu, chị phải giúp ta !" Theo lý thuyết Tống vương là họ hàng xa với Túc vương , chuyện nhà mình nên gọi người ngoài đến nhưng Tống vương phi biết Túc vương phi là người công bằng, lúc bị ngừơi ta ức hiếp liền chạy tới đây giống như tìm được người tin cậy vừa khóc vừa , "Bây giờ trong Tống phủ có chỗ đứng của muội nữa ,vương gia ta là độc phụ còn muốn giết ta! Chị dâu, chị hãy giúp ta lấy lại công bằng , " nàng chảy nước mắt , "Vì con đàn bà đó mà muốn giết chính phi như ta, có phải là quá ác độc hay ?"

      "Chuyện này là sao?" Túc vương phi hơi đổi sắc mặt, thấy Phượng khanh chỉ đứng đó cúi đầu như hiểu ý mình, chịu ra ngoài, trong lòng bất đắc dĩ đành phải , "Đây là gia của quý phủ, hay là, đệ muội vào cung cầu Hoàng Hậu nương nương làm chủ?" Hoàng Hậu là người quản lý mệnh phụ phu nhân trong và ngoài cung , dù nàng đồng tình với Tống vương phi nhưng nếu là ra tay chính là đoạt việc của Hoàng Hậu , Hoàng Hậu làm sao có thể vui vẻ ? Bởi vậy, nàng dám nhận lời .

      "Hoàng Hậu nương nương?" Tống vương phi hét lên chói tai, "Muội vào trong cung, Hoàng Hậu nương nương chỉ muội quay trở về tự hối lỗi, tìm Hoàng Hậu nương nương được gì chứ ?!”

      Túc vương phi nghe xong cảm thấy nghi hoặc, chậm rãi , "Hoàng Hậu nương nương xưa nay công bằng, cuối cùng muội làm gì để cả nương nương cũng chịu vì muội ra mặt ?" đời này chính thất luôn luôn đứng cùng phía, đặc biệt là Hoàng Hậu vậy tại sao Hoàng Hậu lại vì thiếp thất mà đứng về phía Tống vương phi? Nàng vừa hỏi xong, liền thấy biểu tình chột dạ của Tống vương phi .

      "Đây là ngươi muốn lừa gạt ta ?" Túc vương phi châm chọc hỏi.

      thuytlu, levuong, Sô Cô la Đắng50 others thích bài này.

    4. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      Chương 3

      Tống vương phi lộ vẻ chột dạ chần chừ mãi dám trả lời .

      Nàng đúng là có ý nghĩ xấu trong đầu nhưng làm sao dám ra, nhìn Túc vương phi đứng trước mặt mình cười lạnh, nghĩ tới nữ nhân này gia thế và mọi thứ đều bằng mình vậy mà chiếm được độc sủng của chồng lại được lòng của mọi người trong hoàng cung, lòng ghen tỵ liền dâng lên tới não "Chị dâu,chị làm gì vậy? chị muốn đuổi em sao?" Nàng cũng biết bộ dạng của mình tại khó coi nên sợ mất mặt gục bàn khóc lớn , "Trong cung giúp ta , ngay cả chị dâu cũng muốn đuổi ta ,trái phải đằng nào cũng chết thà ta chết luôn ở chỗ này cho xong!"

      Vừa , vừa nhìn quay như tìm cột để đập đầu vào.

      A Nguyên ngờ trong hoàng gia còn có vị phu nhân biết xấu hổ là gì như thế, nhất thời sợ ngây người, nhìn Tống vương phi khóc lóc om sòm lại nhìn thấy mẫu thân của mình tức run người, đột nhiên nghe Phượng khanh thấp giọng ho khan vài tiếng đầu mình, sắc mặt trắng bệch ngã xuống ngất xỉu. Minh Châu đứng ở phía sau thông minh kêu to "Đại thiếu gia!" rồi tiến lên bước đở Phượng Khanh và A Nguyên nằm trong lòng, sau đó ứa nước mắt nhìn Túc vương phi "Nương nương, tốt ! Đại thiếu gia bị Tống vương phi dọa tới ngất xỉu !"

      xong, lại ôm Phượng khanh khóc liên hồi, rồi gọi người khác nhanh chóng thỉnh ngự y.

      A Nguyên mở to mắt nhìn nương khóc ngất đầu mình, lại nhìn đại ca "Hôn mê" mà vẫn quên ôm chặt mình, vẻ mặt ốm yếu mà vẫn đẹp trai ngất trời, lặng lẽ thở dài hơi.

      Bây giờ nàng hiểu , trong phủ này mọi người đều theo trường phái diễn xuất kĩ thuật cao..

      "Con của ta!" Túc vương phi nhìn thấy Phượng khanh ngã xuống, mắt liền đỏ lên hung hăng trừng thủ phạm khiến cho “trưởng tử của Túc Vương bị quá sợ hãi mà ngất xĩu" Túc vương phi nhanh chóng ôm Phượng khanh vào trong lòng mình. Lạnh lùng với Tống vương phi, "Em dâu hôm nay làm ầm ĩ tại phủ của ta như vậy là đủ rồi đó ! Túc vương phủ phải là Phượng Nghi cung, cũng phải Tông Nhân phủ! Em dâu nếu muốn phân xử ràng nên tìm quý nhân làm chủ, bằng , " nàng nghiêm mặt lạnh lùng , "Nếu dù chết ở trong phủ của ta, cũng ai làm chủ cho muội đâu!"

      Tống vương phi vốn là muốn ầm ĩ để ép Túc vương phi ra mặt.

      Nàng muốn chết muốn sống như vậy, Túc vương phi nếu là can thiệp khiến cho Hoàng Hậu bất mãn. Nếu là Túc vương phi can thiệp nàng có thể khắp nơi rêu rao Túc vương phi vô tình, để ý sống chết của người thân, ai chịu đựng những lời đồn đãi như thế mà có thể sống vui vẻ, nàng chính là muốn Túc vương phi dù cho có được cưng chiều của chồng cũng sống tốt được .

      Ai mà ngờ được người xưa nay bị đồn đại là thân thể tốt luôn đóng cửa nghĩ ngơi, con trai trưởng của Túc vương, yếu như vậy mới đó hôn mê. Trong lòng nàng cảm sinh ra vài phần cảm giác thất bại, nếu là tiếp tục bám riết tha người mang danh tiếng để ý tới sống chết của Phượng Khanh lại là nàng .

      "Hôm nay là em phải, chị dâu xin đừng trách em." Tống vương phi biết mình lúc này ở thế yếu, ráng nặn ra nụ cười, thấy nha hoàn vội vội vàng vàng ra vào,tranh thủ , "Trong phủ của chị dâu hỗn loạn như vậy, em với chị dâu lần sau hãy chuyện !" rồi định ngay ra ngoài.

      Thấy nàng vô sỉ như vậy, Túc vương phi tức đến trắng mặt, chỉ lạnh lùng , "Ngươi náo loạn nhà ta lâu như vậy, câu như vậy là xong sao? !"

      "Chị dâu muốn thế nào?" Thấy Túc vương phi và nha hoàn chuyển Phượng Khanh đến bên giường, Tống vương phi nhịn được , "Chẳng qua ta chỉ dọa đứa chút, chẳng lẽ muốn ta đền mạng mới được sao?"

      "Đền mạng là còn !" Túc vương phi muốn cho người này đền mạng, nhưng mà còn chưa ra lời nghe thanh bên ngoài truyền vào, thanh quen thuộc như vâỵ làm Túc vương phi vừa nghe đỏ mắt rưng rưng gọi "Vương gia!"

      A Nguyên giả chết trong ngực Phượng Khanh nghe thấy cha về vội vàng ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa chính,thấy hai người đàn ông vào . người có vẻ mặt giận dữ, bộ dạng thành nghiêm nghị,ánh mắt nhìn về phía Tống vương phi tràn đầy phẫn nộ. người nữa khuôn mặt trắng nõn, tuy chỉ mặc người bộ quần áo nhạt màu cũng làm người ta nhìn rời mắt, cặp mắt trong như thủy tinh lại có vẻ cương nghị nếu nhìn vào trong liền làm cho người ta sinh ra cảm giác ỷ lại, chính là phụ thân của A Nguyên, Túc vương.

      A Nguyên nhìn mĩ nhân đó mang theo ít bi thương, đầu lại ai oán quay vào lồng ngực của mĩ nhân đại ca.

      Đầu năm nay, cái làm người ta cảm thấy bi thương nhất , chính là mĩ nhân đều là người nhà , chỉ có thể xem thể ăn a.

      Tống vương phi nhìn Túc vương tuấn mỹ như vậy lại ngẩn ra, nhưng mà thấy Túc vương nhăn mặt biết được mình thất thố. Lại nhìn qua ngừơi bên cạnh Túc vương, vẻ mặt thay đổi, cười lạnh "Như thế nào ?! vương gia là đợi kịp đưa ta tìm chết sao?"

      “Đồ độc ác!" bên cạnh Túc Vương chính là Tống vương, biết được vợ mình ở trong cung cáo trạng được, lại chạy tới phủ Túc Vương dọa ngất con trai trưởng của Túc vương, muốn giết Tống vương phi cho rảnh nợ. tuy là quận vương nhưng làm sao bằng em ruột của hoàng thượng là Túc vương, nhiều năm nay vẫn luôn làm nhàn vương, dễ dàng gì mới được hoàng thượng giao cho công việc thực .Nếu hoàn thành tốt có thể thay đổi được cái nhìn của hoàng thượng đối với bản thân, ai ngờ sau lưng còn có mụ vợ ngu xuẩn như vậy bất chấp việc ở phủ người khác hét lên "Về phủ!"

      "Về phủ để ngươi giết ta sao ?" Tống vương phi cười lạnh, "Vì tiểu tinh kia, ngươi quan tâm đến chuyện ta vì người quản lí vương phủ, sinh con dưỡng cái. Ngươi làm vậy cảm thấy áy náy sao?"

      "Ngươi!" Tống vương nghĩ Tống vương phi dám trả đũa ra những lời như vậy, làm người thành giỏi miệng lưỡi, tức giận đến trợn trắng mắt , thở hồng hộc.

      Túc vương đứng bên chỉ cười nhạt nhìn vợ chồng Tống vương ồn ào trong phủ của mình, rồi chậm rãi đến bên Túc vương phi,trước ánh mắt như đèn pha lấp lánh của A Nguyên kín đáo nhéo mặt của Túc vương phi, sau đó cúi người xem Phượng Khanh nhắm mắt nằm bất động, bật ra tiếng cười làm A Nguyên choáng váng. Khi mĩ nhân phụ thân bế A Nguyên lên, đầu gối vai phụ thân có thoang thoảng mùi hương hoa mai trong lòng cảm thấy hạnh phúc đến muốn tan ra .

      Biết vợ ,con trai, con mình đều có việc gì. Túc vương mới ôm khuê nữ ngồi ở bên, nhàn nhã uống nước trà, để lại Túc vương phi và Thái y vừa tới bắt mạch cho Phượng Khanh. Sau đó cười nhạt lên tiếng, "Chẳng lẽ, những diều ta nghe được ở bên ngoài đều là nghe nhầm?"

      "Vương huynh?" Tống vương và Túc vương quan hệ rất xa, có thể mặt dày gọi tiếng vương huynh, có thể thấy được Tống vương cũng phải là người thà thực .

      "Ta nghe ,Tống vương đệ nhìn trúng nữ nhân kia, tới việc ép chết cả nhà người ta, còn đem mĩ nhân từ trong phủ của em rể cướp ra, có phải vậy ?" Túc vương thấy vị Vương đệ này có tư thế hộc máu, rất hòa khí bổ sung thêm, "Khắp kinh thành đều đồn đãi, Vương đệ thử xem ta nghe được đầy đủ sao?"

      A Nguyên nhìn lén Tống vương đứng đối diện rất có tiềm năng sấp chết ngất, lại nhìn phụ thân nhà mình hứng thú tà ác nhìn qua, cảm thấy bất đắc dĩ.

      Mỹ nhân này hư a!

      Nhưng làm A Nguyên lo lắng chính là, mỹ nhân xấu xa như vậy sinh ra mình, về sau, bản thân bại hoại tới mức thích xem người khác hộc máu chứ?

      Lại tiếp, Tống vương so với Túc vương còn già hơn vài tuổi, cứ vương huynh vương huynh kêu có vấn đề sao?

      "Khanh khách..."

      A Nguyên vốn là muốn kêu tiếng đồng tình nhưng lại tự chủ mà cười ra tiếng. Lúc Túc vương cúi đầu nhìn mình, tay liền co lại nắm áo Túc vương .

      Túc vương cảm thấy con và mình tâm linh tương thông, cười được khi mình thể cười, rất là vừa lòng.

      "Vương huynh hãy nghe ta ." Tống vương cố gắng , biết hôm nay chuyện này, ngày mai danh tiếng của mình khắp kinh thành còn thối hơn phân chó .( ta chém). mặc dù là tôn thất, nhưng tôn thất cũng thể cần thanh danh. Xanh mặt cắn răng chỉ vào Tống vương phi há miệng run rẩy , "Việc này, vốn là cùng ta quan hệ!" Thấy Túc vương nhướn mày vẻ mặt hoài nghi, bi phẫn , "Là em trai của độc phụ này xem trúng nương nhà người ta, nhất định muốn nạp người ta làm thiếp, nương kia đồng ý, tên đó liền đập nhà của người ta cướp nương kia vào phủ của mình." Khi nghe được chuyện này, cảm thấy như bị sét đánh.

      đến cùng, nhà mẹ đẻ của Tống vương phi dám làm ra chuyện như vậy, còn phải dựa vào để dương oai? Nếu việc lộ ra, chậu mực đen này chắc chắn là đổ lên đầu , huống chi trong triều vừa có chút sáng sủa, làm sao có thể làm sai bước như vậy nên nhanh chóng chạy tới nhà mẹ đẻ của Tống vương phi cứu nương nhà ta ra, lại cho người ta ít bạc việc mới yên lặng bớt . Ai biết Tống vương phi lại khóc lóc om sòm, cố chấp mình dính dấp với nương kia, làm cho dư luận xôn xao, trong cung ngoài cung đều biết, có người vợ giỏi phá hoại như vậy, Tống vương chỉ biết đưa tay gạt nước mắt .

      "Ta hỏi ngươi, cả nhà nương kia có ai chết ? “ Túc vương vốn đồng ý chuyện hoàng thượng coi trọng Tống vương, muốn chấn chỉnh phen để ít làm những chuyện nên làm. Còn chưa chờ động thủ chính Tống vương tự xảy ra chuyện, lúc này cảm thấy rất vui vẻ hỏi.

      " có." Tống vương thấp giọng , "Tuy bị cực khổ nhiều nhưng làm mất mạng người." Cho nên oan uổng mà!

      Trong lòng khổ sở, Tống vương cảm thấy cuộc sống quá khó khăn, nhịn được khóc lớn, nhào tới trước mặt Túc vương kinh ngạc, ôm vai Túc Vương khóc lớn "Vương huynh! Ta khổ quá !"

      thở được nha !

      Bị kẹp ở giữa A Nguyên.Trợn mắt ,trong lòng thầm nhổ ra búng máu.

      thuytlu, Lazzy Le, hauyen280354 others thích bài này.

    5. Hân nhi 2608

      Hân nhi 2608 Well-Known Member

      Bài viết:
      133
      Được thích:
      3,244
      Chương 4
      Túc vương ôm con trong ngực, cũng phải người chết nhưng cũng nghĩ vị “vương đệ “ này lao vào mình như thế . Túc vương xanh mặt, đá đạp vị Tống vương nước mắt đầy mặt qua bên, nhíu mày , "Ngươi cũng là tôn thất, đừng để người ta chế giễu."
      "Cẩn tuân vương huynh dạy bảo." Tống vương dùng ánh mắt chân thành và ỷ lại nhìn Túc vương, vẻ mặt lấy vương huynh làm chủ, bộ dáng tình nguyện được sai đâu đánh đó.
      Túc vương bị Tống vương nhìn tới mức da đầu run lên, trầm mặc lát mệt mỏi , "Chuyện vợ chồng của hai người đừng ở trước mặt ta dài dòng, trở về phủ của mình tự giải quyết ." ngẩng đầu nhìn Tống vương mặt toàn nước mắt, lộ vẻ ghét bỏ nhưng vẫn chậm rãi , "Hoàng thượng dễ dàng gì mới giao công việc cho ngươi, cố gắng làm việc cho đàng hoàng , " thấy Tống vương liên tục gật đầu, lại cúi đầu dỗ dỗ bảo bối nữ nhi làm nũng trong lòng mình, mặt lộ ra biểu tình ôn nhu nhưng thần sắc lạnh lùng, , "Dòng dõi tôn thất, cũng phải chỉ có mình ngươi!" làm Tống vương rùng mình cái.
      Đây là cảnh cáo .
      Làm Hoàng thượng thất vọng, phải quay về làm nhàn vương.
      Thi lễ cái sâu với Túc vương, Tống vương thấy vương huynh ôm hài nhi giọng dụ dỗ có nữa phần uy phong như triều đình gương mặt vô cùng ôn nhu, mà hài nhi cũng vô cùng thân mật nhào vào lòng phụ thân, làm khí trong nhà vừa yên tĩnh lại an bình, chẳng biết tại sao lại có chút hâm mộ, ngẩn người chút rồi quay ra mang Tống vương phi còn dãy dụi về .
      Nhìn thấy Tống vương , Túc vương mới ngẩng đầu bật cười tiếng, sờ sờ đầu A Nguyên mỉm cười , "Bé ú nhà ta ( đại nữu nhi: là cái giống gì? Ai biết giúp mình với , mình sửa lại chứ dò gg k ra á ), ai nhìn cũng thích hết."
      A Nguyên bị biệt danh "Bé ú" làm cho đầu óc choáng váng nhìn ra Nam Bắc, sững sờ nhìn phụ vương của mình, nếu như bây giờ có thể chuyện, nàng muốn hỏi, tương lai ít nhất nàng cũng là quận chúa tôn quý của vương phủ, đặt cho nàng tên gọi ưu nhã chút, để người nghe phải hâm mộ chết sao?
      Bé ú? Bé mập?????!
      Túc vương biết nữ nhi nhà mình bốc lên oán khí, ngược lại cảm thấy tên này khá tốt, phải ai cũng tên xấu dễ nuôi sao?!
      Nghiêng đầu cho toàn bộ người hầu lui ra, bản thân chậm rãi vào phòng, vừa vào thấy Túc vương phi lấy khăn lau nước mắt, vẻ mặt thân thiết nhìn thiếu niên bất tỉnh giường, liên tuc hỏi thăm vị Thái Y bắt mạch, "Đại nhân,A Khanh nhà ta ..."
      Khóe miệng Thái y hơi giật giật. Làm ngừơi có y đức, muốn tìm thấy bất kì bệnh tật gì người vị thiếu gia này. Nhưng tại Thái Y viện lăn lộn nhiều năm như vậy, y đức bị vô số lần khám bệnh cho vương gia vương phi, hoàng thân, cung phi bào mòn sạch . Ý vị thâm tường nhìn Phượng Khanh nhắm mắt giường, vuốt râu dưới cằm , "Đại công tử người suy yếu, chịu nổi kinh hách, bởi vậy ngất . Hạ quan bây giờ kê đơn thuốc, đại công tử sau khi uống vào, liền bình phục."
      Nhân sâm tổ yến cái gì , ai ăn đều khỏe mạnh.
      Túc vương ôm khuê nữ nín cười đứng ở cửa, nhìn Túc vương phi thành gật đầu, đem tất cả lời thái y ghi nhớ, thấp giọng với A Nguyên, " qua nhiều năm, vẫn dễ lừa gạt như vậy." Tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn về phía Túc vương phi càng thêm nhu hòa, ôm A Nguyên giọng , "Nhưng là,mẫu phi của con có tiến bộ, mới cho ta biết bao nhiêu năm qua ta phụ nàng, đúng ?" để cho cuộc đời nhuộm đen người trong lòng rồi ngày biến thành bộ dạng như Tống vương phi.
      Ruốt cuộc, năm đó cùng Túc vương phi coi như là tự mình đính ước, phá bỏ bao nhiêu chướng ngại xuất thân của Túc vương phi, mới ôm mỹ nhân về .
      A Nguyên đồng ý gật gật đầu. Mẹ nàng, có ngốc xíu xíu.
      Thái y vô cùng hớn hở lừa gạt vương phi, thấy Túc vương mang vẻ mặt tự phi tự tiếu nhìn mình ngay cả ánh mắt hài nhi trong ngực cũng mang theo vài phần khinh bỉ, trong lòng giật , nghĩ tới Túc vương cũng phải người hiền lành gì vội vàng đứng dậy cáo từ, để lại thang thuốc bổ rồi rời .
      "Ngươi còn nhanh qua đây." Thấy trong phòng có ai khác Túc vương phi lẫy câu rồi nhào tới bên người Phượng Khanh, ôm hận , "Sớm biết chuyện thành ra thế này, ta cho người đánh nàng trở ra!"
      "Ngươi cũng nên tỉnh lại ." Túc vương thấy Túc vương phi lo lắng cho Phượng Khanh, trong mắt lóe nhanh tia suy ngẫm, rồi nhàng với Phương Khanh mở mắt, "Ngươi cản cho mẫu thân phiền toái lớn như vậy, rất tốt." Thấy thiếu niên ngồi giường nhìn ngượng ngùng cười, trong lòng khẽ thở dài rồi tiến lên dùng tay sờ sờ tóc của con trai, thấp giọng "Ngươi là đứa bé ngoan."
      "Ta chỉ là muốn bảo vệ mẫu thân." Phượng Khanh thấy Túc vương phi kinh ngạc mở to mắt nhìn mình nhàng cười , "Để mẫu thân bị kinh sợ, là A Khanh tốt."
      "Mới vừa rồi, là giả sao?" Túc vương phi ngơ ngác hỏi.
      "Đừng vấn đề này nữa." Túc vương thấp giọng ho tiếng đặt A Nguyên lên giường, Phượng Khanh đưa tay ra ôm muội muội vào trong lòng, đôi huynh muội chạm trán vào nhau cùng cười rộ lên, ấm áp vô cùng, nhưng mà thấy Túc vương phi đứng bên cạnh mặt đỏ lên, hiển nhiên là xấu hổ, vội vàng thấp giọng cười "Để huynh muội bọn tự chơi với nhau , chúng ta về trước." Thấy Túc vương phi bĩu môi, mặt tình nguyện, mỉm cười dỗ nàng "Lát nữa ba tiểu tử kia trở lại, nhà còn bị chúng lật lên? Cùng ta nghỉ ngơi lát, rồi đến thu thập bọn chúng, được ?"
      "Nhị đệ trở về sao?" Phượng Khanh chọc cho A Nguyên "Khanh khách" cười, ngẩng đầu lên tò mò hỏi.
      "Trở về lúc thôi " Túc vương dừng chút lên tiếng, "Ta muốn để nhị đệ và biểu muội của ngươi đính thân, bởi vậy mới gọi trở về."
      Biểu muội trong miệng Túc Vương, là đích nữ của quốc công phủ.
      Vị quốc công này chính là họ cùng chi với Túc vương phi, tính tình nhanh nhạy, là thư đồng của hoàng thượng, rất được ân sủng. Tuy là cùng chi, nhưng mà quốc công và Túc vương phi từ lớn lên cùng nhau, cảm tình sâu đậm, huống chi thân phận đích nữ của quốc công cũng thập phần tôn quý, xứng với thân phận thế tử của Túc vương phủ, bởi vậy Túc vương sớm nhìn trúng con dâu này chon hi tử. quốc công thấy hai người biểu huynh muội là thanh mai trúc mã, lại làm con dâu của muội muội mình liền hết sức yên tâm, chỉ chờ trong cung tứ hôn.
      "Đây là việc vui của nhị đệ." Phượng Khanh nao nao, nhưng vẫn tươi cười lòng.
      Túc vương luôn luôn nhìn kĩ mặt của , thấy tâm vui mừng, cảm thấy mình hơi quá đáng, trầm mặc lát rồi than tiếng ngồi bên người Phượng Khanh dùng sức xoa tóc của , thấy thiếu niên đầu tóc rối loạn ngạc nhiên nhìn mình, lộ ra biểu tình thương tiếc, ôn hòa , "Ngươi là trưởng tử của ta, ta làm sao lại lo lắng cho ngươi.? Ngươi đừng lo lắng, trong cung….. " im lặng lúc mới "Hoàng tổ mẫu của ngươi hơi cố chấp chút nhưng hoàng bác của ngươi rất thương ngươi, bởi vậy ta thỉnh chỉ để Hoàng thượng phong vương cho ngươi, sau này vợ của ngươi cũng do hoàng thượng lựa chọn, tuyệt đối để ngươi thua thiệt."
      "Phụ vương, ta có..." Phượng Khanh thấp giọng .
      "Ngươi là con trai của ta, nhớ điều này. Phụ vương bao giờ mặc kệ ngươi, bỏ rơi ngươi." Túc vương lại thấy A Nguyên biết vô tình hay cố ý mà lấy tay của mình đặt trong tay Phượng Khanh, trong lòng vừa động mỉm cười , "Ngươi nhìn , ngay cả muội muội của ngươi cũng thích thân cận với ngươi."
      Phượng Khanh đến cùng vẫn còn , nghe vậy nắm tay của A Nguyên, khóe miệng tươi cười .
      "Đừng lo lắng vô ích ." Túc vương thấy Phượng Khanh trong lòng thoải mái mới đứng dậy cười , "Ngươi là đại ca, về sau, còn phải làm chỗ dựa cho các đệ đệ muội muội."
      "Con tuyệt đối quên ." Phượng Khanh ôm muội muội buông tay, trầm mặc lúc đột nhiên buồn rầu "Phụ vương, vì sao con cảm thấy bọn đệ đệ đều rất phiền nhưng muội muội lại làm con thể thích được vậy?" Vừa vừa dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn Túc Vương, mặt ra biểu tình của thiếu niên hoạt bát.
      Túc vương bị nghẹn , thấy Túc vương phi đứng bên cười nghiêng ngã, hoàn toàn có hình tượng, cũng hiểu ý giúp chồng mình gặp khó khăn , nhịn nhịn, quyết định trở về lại thu thập vợ , cắn răng , "Đại khái là, mấy đệ đệ của ngươi, " dừng lúc , " rất phiền."
      "Biểu muội tính tình ôn nhu, nhị đệ có phúc." Túc vương xong, thấy con trai đứng đối diện với mình cười như gió thoảng vô cùng thoải mái "Vị trí Thế tử phong sớm như vậy, ra ta rất vui vẻ." Nếu là lớn lên thêm chút nữa, để cho người có ý xấu xúi giục huynh đệ bọn họ tranh chấp, chỉ sợ giữa huynh đệ sinh ra hiềm khích .
      Túc vương khóe mắt vừa động muốn chuyện, lại nghe được tiếng ồn ào bên ngoài truyền tới, cửa két tiếng bé trai cở sáu hay bảy tuổi, ló đầu vào nhe răng cười với Túc vương, mặt lại mang theo biểu tình chột dạ.
      Túc vương sắc mặt thay đổi híp mắt nhìn đứa , đột nhiên hỏi, " , lại gây ra họa gì rồi ? !"
      Cái chữ "Lại" này quả nhiên thể hiển rất nhiều vấn đề. Vì thế A Nguyên vốn mệt mỏi rả rời nghe được đại ca mình vừa cười thầm, tinh thần đột nhiên tăng cao!
      Đưa mắt nhìn lên , Tam ca của nàng đây là thiếu đánh đòn a!
      thuytlu, Sô Cô la Đắng, Lazzy Le62 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :