1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh Thế Tuyệt Sủng -Nịnh Mông Tiếu (Chương 2.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Tên: Thịnh thế tuyệt sủng

      Tác giả: Nịnh Mông Tiếu

      Editor: Lăng Tuyết

      Thể loại: Sủng văn, nữ cường, phúc hắc, cuồng vọng,sạch,....

      Tình trạng: rùa bò...

      Độ dài: Chưa đọc nên chưa xác định được.....

      Giới thiệu​
      Nàng là lính đặc chủng thuyết huyết thời đại, cao ngạo cuồng vọng, kiêu ngạo cường hãn;

      Nàng là độc hậu có tiếng có miếng, hay ghen tị lại ngốch nghếch, lòng dạ hẹp hòi;

      Ngày kia xuyên , linh hồn hoán đổi, "nàng" biến thành "nàng", độc hậu biến chuyển, ai dám đối nghịch

      Ngày thứ nhất, cước dẫm lên người Lệ phi, cuồng vọng quát: "Người đâu, đem nữ nhân mặt đất đánh ngay tại chỗ!"

      Ngày thứ hai, khinh thường liếc mắt nhìn hoàng quý phi bị dọa ngã xuống đất: "Đấu với ta, trở về luyện lại lá gan rồi hãy đến!"

      Ngày thứ ba, bàn tay trắng nõn vừa nhấc, sẵng giọng nhìn Hoa phi: "Giết chết ngươi, so với giẫm chết con kiến còn dễ dàng hơn."

      là hoàng đế Vân Triều Quốc, ôn nhuận như ngọc;

      Phong thần tuấn lãng (đoạn này ta biết dịch), lại phúc hắc vô tình;

      Hậu cung ba ngàn giai nhân, lại sủng hạnh ai;

      ràng thân thể cường tráng, những cũng -cử được.

      Nàng là quân cờ tùy ý đùa bỡn trong tay,

      là chiếc khăn tay nàng khinh thường tùy ý vứt bỏ

      Nàng cuồng vọng đến cực điểm, nhưng lại sợ hãi khi . . .

      tà mị vô tình, tin vào tình . .

      Lúc cùng nàng gặp nhau. . . . .

      Đoạn phấn khích 1:

      Mỗ nữ: thế nào? Ngươi muốn đến phát tiết?

      Mỗ nam: có gì thể?

      Mỗ nữ: chậc chậc!

      Mỗ nam: nhìn cái gì?

      Mỗ nữ: tay ngọc vuốt cằm, cao thấp đánh giá, lắc đầu, thở dài:" nô tì sợ là hoàng thượng thân thể hư nhược,lực bất tòng tâm a!

      Mỗ nam vẻ mặt đầy hắc tuyến, hộc máu. . . .

      Đoạn phấn khích 2

      Mỗ nam vùi đầu vào bàn phê diệt tấu chương

      Thái giám: bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương cùng Qúy thiếu gia uống rượu.

      Mỗ nam : sau đó sao?

      Thái giám: hoàng hậu nương nương lôi kéo quần áo của Qúy thiếu gia, sau đó kiêu ngạo quát to. . .

      Mỗ nam: quát cái gì?

      Thái giám: hoàng hậu nương nương quát, tin hay lão nương liền ở trong này bạo ngươi!

      Mỗ nam chợt đứng dậy, thấy bóng dáng. . . . .

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1 : Bị mất mạng chết thảm

      "Báo cáo!" thanh của nữ tử vang vọng toàn bộ hành lang, chỉ thấy nàng thân thải phục, tư thế oai hùng , ánh mắt kiên định, đứng thẳng tắp ở ngoài cửa.

      Yên tĩnh chờ đợi rất lâu, nội tâm của vẫn như cũ buồn bực thôi. yên lành chấp hành nhiệm vụ trọng yếu, thượng cấp lại đột nhiên hạ lệnh cho đình chỉ mọi hành động, quay lại đơn vị. Chả hiểu có chuyện lớn gì so với hoàn thành nhiệm vụ còn quan trọng hơn.

      "Tiến vào!"Trong phòng truyền ra giọng nam tử trầm ổn, hùng hậu. Nữ tử nhanh chóng thu liễm tâm hồn, nâng tay đẩy cửa vào.

      “Báo cáo thủ trưởng! Đội viên khu A, hành động đặc biệt, Ninh Nhiên có mặt!” Nữ tử ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, quân tư sạch , thong dong đến giữa phòng, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào thủ trưởng ngồi trước bàn làm việc, xoay người định cúi chào.

      "Tiểu Nhiên, đến chỗ Trần bá bá mà còn khách khí như vậy, đến, ngồi xuống ." Thủ trưởng cười hòa ái, hiền lành, chậm rãi đứng dậy, vòng qua bàn làm việc đầy văn kiện, hướng Ninh Nhiên tới.

      "Tạ thủ trưởng!" Ninh Nhiên chút cũng có buông lỏng, quy củ cúi chào, lui về phía sau bước, ngồi xuống.

      nhất thời nảy sinh nghi hoặc. Trần tư lệnh này nổi tiếng mặt thép, mở miệng tiếng thấy khó, hiểu hôm nay trúng gió hay sao mà có thể mở miệng cười với mình. Điều này làm cho có chút bất an và khó hiểu, thực bình thường. “Tiểu Nhiên à, Trần bá bá muốn cho cháu việc. Cháu nghe xong, ngàn vạn lần phải bình tĩnh!” Trần tư lệnh thu lại nụ cười, ngồi vào ghế tựa bên cạnh Ninh Nhiên. “Thủ trưởng mời ”. Ninh Nhiên ngước mắt chống lại hai mắt sâu thẳm. tinh tường thấy được sầu lo trong đó. bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt. Nhưng do chịu ảnh hưởng của nhiều năm huấn luyện khiến trở thành con người vô cùng bình tĩnh, đặc công gặp biến sợ. “Kỳ thực, bá bá đem cháu triệu hồi, là vì phần tử khủng bố của nước B ở biên giới bắt cóc cán bộ cao cấp của nước ta, trong đó còn có mẹ cháu nữa.” Trần tư lệnh chậm rãi mở miệng, ánh mắt thủy chung chưa từng rời khỏi khuôn mặt của Ninh Nhiên.

      “Thủ trưởng, thỉnh ngài phê chuẩn cho cháu tham gia hành động cứu viện lần này”. Ninh Nhiên trong lòng nhất thời cả kinh, đột nhiên đứng dậy, thỉnh cầu . Tin này đối với như sét đánh bên tai. Vô luận bản thân có bao nhiêu tài giỏi, bao nhiêu cường đại, nhưng khi đối mặt với chuyện người thân mình bị bắt cóc, thủ phạm lại còn là phần tử khủng bố cực kì nguy hiểm làm sao bình tĩnh được. Chính là tại thể hoảng loạn được, tuyệt đối .

      “Lần cứu viện này vô cùng nguy hiểm, nếu có xảy ra sơ xuất gì, hậu quả thể tưởng tượng nổi, cháu có hiểu ?” Trần tư lệnh đứng dậy, ánh mắt trầm xuống, ngước mắt chống lại hai mắt chút sợ hãi của .

      “Thỉnh tư lệnh yên tâm, Ninh Nhiên nhật định phụ tin tưởng của quốc gia, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.” Ninh Nhiên vẫn bảo trì thái độ trấn tĩnh, trước sau như . Ánh mắt lóe ra những tia chân cùng kiên định

      “Tốt. tại còn cách giờ xuất phát cứu viện năm tiếng, cháu về đơn vị chuẩn bị môt chút.” Trần tư lệnh khó mà lộ ra ánh mắt tán thưởng, vỗ vai Ninh Nhiên, .

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Biên giới nước B

      Rừng già thâm sâu. Mây đen dày đặc, đem chút ánh trăng còn sót lại che khuất. Đêm, yên tĩnh đến đáng sợ. Bóng cây lắc lư. Bất chợt xẹt qua tiếng gió lạnh trầm, xen lẫn tiếng thở của chim, thú, quỷ dị đến cực điểm. Trong lùm cây truyền ra tiếng ồn ào, hai bóng hình ra sức đây cây cối ra, cấp tốc về phía trước. Cách hai người khoảng hai, ba dặm, gã đàn ông mặc y phục đen, tay cầm súng cấp tốc đuổi theo.

      Trong hai bóng hình kia, có trẻ tuổi, mặc quân trang màu xanh, tay nắm chắc chủy thủ, ra sức chém đứt nhánh cây, tay còn lại gắt gao nắm chặt tay người phụ nữ trung niên bên cạnh. Sắc mặt lạnh lùng, cảnh giác gia tăng bước chân.

      Khi hai người xuyên qua lùm cây, cầm chủy thủ nhướng mày, tức giận mắng: “Đáng chết, bọn họ nhanh !”

      “Mẹ chảy nổi nữa. Con mau , mục tiêu của bọn họ là mẹ”. Người phụ nữ trung niên, thân tây trang đen, hơi thở nặng nề, mỏi mệt nhìn .

      , vô luận thế nào con cũng phải mang mẹ ra ngoài”. gắt gao nắm chặt tay người phụ nữ trước mặt.

      “Ninh Nhiên, tại ta lệnh cho con, lập tức rời ”. Người phụ nữ trầm giọng , biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

      “Xin lỗi, con thể chấp hành. Người phải là cấp của con”. Ninh Nhiên mặt đổi sắc, đem chủy thủ găm bên hông, rút ra súng lục mini.

      mau, bọn họ đuổi tới rồi” “Nhiên nhi, nghe lời ! Mẹ cầu xin con.”

      “Tin tưởng con, chúng ta nhất định thoát ra ngoài được”. Ninh Nhiên tiếp tục lôi kéo mẹ mình chạy về phía trước.

      "Nhiên Nhi, tình huống tại vô cùng nguy cấp, con phải nghe lời."Người phụ nữ cực lực đè nén kích động của bản thân, thấp giọng ra lệnh.

      “Con chấp hành nhiệm vụ, đem ngươì an toàn cứu ra là trách nhiệm hàng đầu”. Ninh Nhiên dừng chút, ngoái đầu lại, chăm chú nhìn vào người phụ nữ trước mặt. Đây chính là mẹ , là tấm gương kiêu ngạo từ của , tiếng tăm lừng lẫy trong giới ngoại giao.

      "Nhiên Nhi, mẹ cầu xin con có được ? Mẹ thể liên lụy con, cũng thể mất con được." Bà thể nhìn con bởi vì mình mà rơi vào nguy hiểm, thậm chí có thể mất mạng.

      "Mẹ, hãy nghe con , bất luận như thế nào con cũng bỏ lại người. tại, chúng ta chỉ có con đường, chính là vượt qua phiến rừng này, liền đến biên giới nước ta, ở đó có người tiếp ứng". Ninh Nhiên vô cùng bình tĩnh mở miệng. Ngay sau đó, xoay người, trợn to hai mắt nhìn chăm chú, gắt gao nắm chặt hai tay mẹ mình: "Chúng ta chết, nhất định còn sống ra ngoài, ba còn chờ chúng ta."

      "Uh, chúng ta đều còn sống." Giờ phút này bà mới phát , đối mặt với hiểm cảnh như thế, vậy mà con bà vẫn bình tĩnh trầm ổn như cũ. Bà lo lắng rất nhiều, nhưng vui mừng càng nhiều hơn. Con trưởng thành.

      Sương mù dày đặc, phía trước lộ ra khoảng mênh mông. Giờ phút này, Ninh Nhiên là thể dùng đèn pin, chỉ có thể dựa vào thính lực sắc bén cuả bản thân cùng cảm quan tiếp tục , nắm chặt tay mẹ, xuyên qua rừng cây rậm rạp, cũng quay đầu lại bước nhanh về phía trước.

      Còn khoảng hai trăm thước là có thể ra khỏi rừng. Phía sau tiếng bước chân đuổi theo ngày càng gần. Ninh Nhiên đột nhiên dừng lại, xoay người,cấp tốc nhét súng lục mini vào tay mẹ. "Mẹ, nghe con , bọn họ đuổi tới rồi. Con dụ bọn họ rời . Mẹ theo con đường này thẳng về phía trước, là có thể nhìn đến con sông , qua bờ bên kia là an toàn." Ninh Nhiên cảnh giác quan sát bốn phía, hạ giọng, dặn dò mẹ.

      ", mẹ thể bỏ con lại mình, Nhiên Nhi, , mẹ thể." Mẹ thân thể run rẩy, tay nắm súng lục sợ hãi thôi.

      "Mẹ, thời gian còn kịp rồi, người nhanh chút ." cảm nhận được tiếng bước chân càng lúc càng gần, dùng sức đem tay mẹ mình nắm chặt, ánh mắt kiên định nhìn về phía mẹ.

      "Nhiên Nhi!" Mẹ liều mạng lắc lắc đầu, nước mắt sớm rơi như mưa, con bà, bà thể, thể...

      "Mẹ, tin tưởng con, tin tưởng con mẹ." Ninh Nhiên lộ ra cười đầu tiên từ trước giờ, như làm nũng, lại là hứa hẹn.

      "Được, mẹ tin tưởng con, con vĩnh viễn là niềm kiêu ngạo của mẹ." Mẹ lộ ra nụ cười xán lạn, nắm súng lục trong tay còn lưu lại độ ấm của con . Bà thể khiến con lo lắng, càng thể khiến phân tâm, cho dù khả năng mất Nhiên nhi.

      "Mẹ, con người. Chờ con trở về." Ninh Nhiên gắt gao ôm mẹ, cảm thụ được hương vị cố hữu của bà. bao lâu rồi được ngửi mùi hương của mẹ?

      "Mẹ cũng chờ con trở về." Bà ôm chặt con , lệ rơi ngừng.

      "Mẹ, mau!" Ninh Nhiên rời cái ôm ấm áp. Xoay người, nhìn theo mẹ rời .

      "Nhiên Nhi, nhớ, ba cùng mẹ chờ con về nhà!" Bà đột nhiên xoay người, sâu nhìn thoáng qua con , rồi cũng quay đầu lại, chạy về phía trước.

      Ninh Nhiên đứng tại chỗ mỉm cười, dõi theo bóng dáng quen thuộc bị bao phủ trong bóng đêm. thu lại tươi cười, khôi phục biểu tình bình tĩnh, từ sau thắt lưng rút ra khẩu súng lục giảm thanh p22. Mắt sáng như đuốc, nhìn bóng đen trước mặt càng lúc càng gần, lập tức đề cao cảnh giác, tùy thời chuẩn bị chiến đấu. ngẩng đầu, nhìn về đại thụ phía bên cạnh, nhanh nhẹn leo lên, giấu mình ở trong nhánh cây rậm rạp.

      Sáu gã mặc áo đen đuổi theo tới. Tên thủ lĩnh đột nhiên vung bàn tay to lên, tất cả dừng bước. dùng miếng vải đen che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt lợi hại, sắc nhìn bốn phía. ra lệnh cho hai tên bên trái tìm kiếm tại chỗ, còn lại tiếp tục đuổi theo phía trước. Ninh Nhiên trong lòng chợt lạnh, vô luận như thế nào, đều phải ngăn cản bọn chúng. Theo bên hông xuất ra hai cái phi tiêu, dựa vào độ cao của cây cùng vị trí có lợi, nhắm ngay hai gã phía dưới đại thụ, chuẩn xác bắn ra.

      "Ân." Dưới tàng cây, hai gã áo đen hiểu vì sao bị bắn trúng đỉnh đầu, thét lớn tiếng, song song ngã xuống đất.

      Ninh Nhiên hai chân dạng ra, dọc theo thân cây, lưu loát rơi mặt đất, xoay người, cấp tốc đuổi theo bốn người phía trước. lát, liền lặng yên tiếng động đến phía sau gã, rút ra chủy thủ sắc bén, chậm rãi tới gần, thừa dịp phòng bị, tay bịt chặt miệng, tay con lại nắm chặt chủy thủ thủ đặt ngay cổ. Gã đàn ông trừng lớn hai mắt, hướng Ninh Nhiên người đổ xuống.

      Ninh Nhiên buông ra, lập tức, chuyển hướng gã bên cạnh, muốn dùng thủ đoạn vừa rồi giết , nhưng người này là nhạy bén, xoay người liền phát , nâng lên súng tự động liền hướng Ninh Nhiên bắn tới. Ninh Nhiên thầm kêu ổn, hướng bên phải phi thân, né tránh bắn, nằm rạp mặt đất, giấu mình ở trong bụi cỏ. Hai gã còn lại đuổi theo phía trước tức khắc dừng lại, nhanh chóng quay về.

      Bởi vì đêm khuya, sắc trời quá mờ, thấy lắm bóng người nên bọn họ chính là nhắm ngay bốn phía mà bắn. Ninh Nhiên tay cầm hai cái phi tiêu, đứng dậy, thừa dịp bóng đen hướng bản thân bắn, đem phi tiêu bắn ra ngoài rồi phi cái, cấp tốc tránh sau gốc đại thụ. "A!" Bóng đen kia trúng phi tiêu ngay ót, cam lòng ngã về phía sau. Hai gã còn lại tới rồi. Ninh Nhiên giơ lên súng lục mini, nhắm ngay huyệt thái dương gã. "Vèo!", bắn cực chuẩn, lại gã ngã xuống đất. Ninh Nhiên nín thở ngưng thần, chỉ còn lại tên. phóng bước chân, đến phía sau tên thủ lĩnh. Mà lại giơ súng, đứng yên bất động tại chỗ.

      Nhắm ngay ót , muốn nổ súng, đột nhiên gã thủ lĩnh đột nhiên xoay người, nâng lên súng tự động, nhắm ngay cổ , nổ súng bắn điên cuồng. Ninh Nhiên chống lại hai mắt , kinh ngạc thôi.

      "Làm sao có thể là ?" Thân thể trúng đạn, kịch liệt đau đớn. Trong nháy mắt chợt thanh tỉnh, xả ra chút cười lạnh. Đúng lúc ngã xuống dường như thấy được trong ánh mắt kia là cảm giác thể tin nổi, còn có tia là đau xót hay là thoải mái?

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2.1: Loạn kim đâm tử

      Trong cung điện to lớn, rực rỡ muôn màu, đẹp đẽ quý giá phi phàm, nội điện bố trí cực kì hoa lệ, kim quang rạng rỡ.

      Giường màu bạch kim, sa trướng màu vàng, tất cả đều cho thấy người ở trong cung điện này có thân phận cao quý.

      Hai cung nữ đứng ở bên cạnh quan sát nữ tử dừng như còn sông bên trong nội trướng,khe khẽ .

      "Tú Nhi tỷ tỷ, hoàng hậu nương nương nàng... chết sao?" Lược Hiển thanh non nớt, sợ hãi hỏi.

      "Cả người lạnh như băng, sắc mặt xanh tím, theo lý hẳn là chết." Tú Nhi thái độ lạnh lùng, giọng ràng mang theo khinh thường, "Lại chờ nửa khắc nữa, nếu như còn chưa tỉnh lại, liền thỉnh thái y."

      "Nhưng ......" giọng non nớt lại vang lên.

      "Ngươi dài dòng cái gì, việc tới mức này, ngươi cho là chúng ta còn có đường lui sao?" Tú Nhi kiên nhẫn ra tiếng quát lớn.

      "Uh, ta biết." giọng non nớt lắp bắp trả lời.

      Đau, đau quá, toàn thân phảng phất như bị ngàn vạn côn trùng cắn nuốt, đau đớn vô cùng, Ninh Nhiên vô thức phát ra thanh , "Ân..."

      "A!" Thanh lại vang lên, cũng là hoảng sợ vạn phần, "Tú Nhi tỷ tỷ, hoàng hậu nương nương nàng..."

      Ầm ĩ, ồn ào, Ninh Nhiên bất mãn nhíu mày lại, hơi hơi giật ngón tay, ngón tay với trái tim, đau khủng khiếp, tất cả các kích thích cảm giác dây thần kinh của nàng,''Ân..." Lại là tiếng hừ .

      "Nương nương, ngài tỉnh !" Giọng lạnh lùng của Tú Nhi trở nên kinh hỉ thôi, "Còn ngốc lăng ở trong này làm gì, còn mau thỉnh thái y!"

      tiếng quát chói tai truyền vào trong tai Ninh Nhiên, giọng của ai vậy? Nương nương? Ai là nương nương? Chẳng lẽ nàng chết? Nơi này là địa phủ?

      "Nương nương, ngài rốt cục tỉnh, hù chết Tú Nhi." thanh vui sướng của Tú Nhi lại truyền tới.

      Ninh Nhiên miễn cưỡng khởi động hai tròng mắt, giương mắt chống lại khuôn mặt thanh tú mặt là nước mắt của Tú Nhi, nàng lập tức cảnh giác đứng lên, đột nhiên đứng dậy, cơ thể đau như kim chích làm nàng lại xụi lơ nằm xuống, hai tròng mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Tú Nhi trước mặt.

      Trang phục cổ trang màu lam nhạt, quy củ quỳ gối trước mặt nàng,lại đánh giá bốn phía,mọi thứ bài trí đầy đủ cổ kính, Ninh Nhiên nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống trang phục của bản thân, áo choàng màu vàng kim thêu hoa cùng màu che phủ sa y trong suốt,chiếc giường lớn màu vàng,chăn gấm, rốt cuộc đây là nơi nào?

      Áo bào rộng rãi làm lộ ra cánh tay nữ tử trắng nõn mềm mại, nhưng lại bị bao phủ bởi những lỗ kim màu đỏ, Ninh Nhiên mắt lạnh, trầm giọng,khàn khàn mở miệng, "Này?"

      "Là nô tì đáng chết, có bảo vệ tốt nương nương!" Tú Nhi lập túc buông đầu xuống,dập đầu tự phạt.

      Ninh Nhiên im lặng , mặc kệ Tú Nhi mặt đất càng ngừng dập đầu, nàng đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân, chậm rãi nhắm lại hai mắt, trong đầu ra tình cảnh xa lạ mà quen thuộc, nàng lại mở mắt ra lần nữa, ánh mắt lạnh lùng, để ý tới Tú Nhi tiếp tục dập đầu, trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần.
      song ngư thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :