1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh Thế Sủng Phi - Bích Vân Thiên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      THỊNH THẾ SỦNG PHI

      Tác giả: Bích Vân Thiên

      Editor: hoacodat

      Converter: ngocquynh520

      Số chương: 52 chương + 2 ngoại truyện

      [​IMG]
      Giới thiệu:

      Nguyên thái tử Lý Thần bị phế năm năm sau tập họp binh mã tiến sát kinh thành, buộc đệ đệ hãm hại mình là Nhân Tông đế nhường ngôi, đoạt lại tất cả thuộc về mình, thuận đường đoạt luôn hậu phi của .

      Mà sủng phi của Tân Đế, vốn chính là tần phi Chu Thanh Nhược của Nhân Tông đế, ra, Tân Đế bất kể là giường hay dưới giường đều rất nam nhân, so với Nhân Tông hoàng đế mạnh hơn rất nhiều, nàng rất thỏa mãn.

      Diễn biến :

      Xù lông Tân Đế: Grừ….! Bọn họ ta là Bạo Quân, ta liền giết giết giết.

      Chu Nhược Thanh: Ngoan, đó là ghen tỵ, chúng ta tạo sát nghiệt, ta làm thịt viên cho chàng ăn.

      Tân Đế biến thân thành chó đưa ra hai móng vuốt, mở đôi mắt ngập nước: tăng thêm, muốn hai viên.

      Xù lông Tân Đế: Grừ……! Bọn họ ta là hôn quân, tam cung lục viện chỉ biết cưng chiều mình nàng.

      Chu Nhược Thanh: Ngoan, đó là ghen tỵ! Chúng ta tạo ác nghiệt, ta làm thịt viên cho chàng ăn.

      Tân Đế biến thân thành chó đưa ra hai móng vuốt, mở ra đôi mắt ngập nước: tăng thêm, muốn ba viên.

      Chu Nhược Thanh:……

      Tân Đế: Lần trước nàng cho hai.

      1. Góc nhìn nữ chính, nữ xuyên .

      2. Mặc dù muốn , nhưng đây là văn sạch. (chủ yếu cảm thấy đối với nữ chính có chút điểm công bằng…… Bạn đọc đọc xong chương 1 hiểu ý tứ của ta)

      3. Nữ chính là người bình thường, cần cầu mong sâu xa thông minh trâu bò gì đó (chủ yếu là bộ não tác giả viết được dạng văn quá cao siêu gì), chỉ là loại văn ung dung tự tại tiểu bạch thỏ ngọt ngào thôi.
      Last edited: 7/10/16

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 1:

      Edit: hoacodat

      Chu Thanh Nhược bị nhốt trong tủ đồ hai ngày rồi, đói đến mức đầu váng mắt hoa, chịu đựng được nữa, mặc dù nàng biết thế giới bên ngoài tủ là cảnh tượng long trời lở đất, cảnh chém giết đầy trời giống như quỷ dữ từ địa ngục sống lại, quân phản loạn sớm chiếm lấy hoàng cung, có lẽ ra ngoài chính là chết, nhưng bây giờ nàng cứ tiếp tục ngây ngốc ở đây cũng chỉ sống đến ngày mai, bằng dứt khoát mạo hiểm lần, có lẽ có thể may mắn chút ít?

      Thời tiết khá u ám, mây đen đầy trời, mặt trời bị che khuất, tỏa ra ánh sáng khá yếu ớt, Chu Thanh Nhược phát lạnh rùng mình cái, đều quân phản loạn cũng giống như lũ cường đạo (cướp), dọc theo đường đốt lửa giết người chuyện gì cũng làm, nếu mình mà gặp phải....

      Nàng còn nhớ ngày đó nàng chải đầu bên song cửa sổ, cung nữ Linh Ngọc sắc mặt tái nhợt chạy vào, mở miệng : “Chủ tử xong rồi, sáng sớm hôm nay cửa thành bị phá, quân phản loạn đánh vào hoàng cung rồi.”

      Chu Thanh Nhược cả kinh thất sắc, “Bệ hạ và Thái hậu đâu?”

      Ánh mắt Linh Ngọc mang theo vài phần thương hại, “Chủ tử, tối hôm qua Bệ hạ và Thái hậu xuất cung từ mật đạo rồi..., bây giờ phải là lúc chuyện này, chủ tử người núp vào bên trong tủ, nô tỳ ra bên ngoài xem tình huống chút.”

      “Em ra bên ngoài có thể gặp chuyện ?”

      Linh Ngọc tự tin cười , “Chủ tử, người cũng biết ca ca em là lính tiên phong, lúc này bên ngoài rất rối loạn, dù tánh mạng y có bị gì nhất định cũng tới tìm em, em tìm Hoa ca ca, y thông thuộc nhiều đường, sau đó xem xem có thể làm sao cứu chủ tử ra ngoài.”

      “Linh Ngọc!”

      Chu Thanh Nhược cảm giác chuyện đơn giản như vậy, nhưng Linh Ngọc rất nhanh đưa nàng vào trong nội thất đẩy vào trong tủ quần áo, sau đó tiếng nào liền rời khỏi.

      Cứ như vậy qua hai ngày, cũng thấy Linh Ngọc trở lại tìm nàng, ngược lại tẩm điện của nàng, lại bị người ta cướp sạch .

      Về phần tại sao chỗ nàng thân lại bị lục soát, ra cũng do may mắn, Chu Thanh Nhược ở trong viện này gọi là Thủy Vân Gian, cách chánh điện khá xa, gần với hướng Ngự hoa viên, nghe từng là chỗ ở của sủng phi tiền triều, bên trong có rất nhiều vật dụng của tiền triều vẫn còn lưu lại, ví như chiếc tủ lim tại nơi nàng thân được sơn màu trắng đồng màu với bức tường, đặt sau chiếc giường khắc hoa, bao quanh bức tường, người bình thường căn bản chú ý tới, lúc ấy nàng còn cảm thấy kỳ lạ, dĩ nhiên, đây cũng là nguyên nhân tại sao Linh Ngọc lại an trí nàng ở đây, bí mật an toàn.

      Nếu Chu Thanh Nhược quyết định ra ngoài dĩ nhiên cũng phải là người dài dòng, gắng gượng nhấc cơ thể cứng ngắc đứng dậy nhàng đẩy cánh cửa, nhưng ngoài ý muốn là đẩy thế nào cũng nhúc nhích, nàng lại tăng sức đẩy thêm chút, nhưng vẫn mở ra!

      Đột nhiên nàng nhớ đến lúc mấy người phản quân kia vào bên trong thất biết người nào câu, cái giường này có phải là làm bằng gỗ tử đàn hay ? người khác chém nhát chẳng phải biết ngay? Sau đó nàng liền nghe được tiếng gỗ rơi rớt xuống, chẳng lẽ do cây cột giá giường đè cửa tủ rồi?

      Chu Thanh Nhược sắc mặt trắng bệch, thử lại mấy lần cũng đẩy cửa ra được, sau đó cũng khẳng định suy đoán của mình là đúng, giường sập rồi, sau đó chặn lại cửa tủ.

      Thu lu trong nơi chật chội, u trong tủ quần áo, Chu Thanh Nhược được cảm giác có bao nhiêu áp lực đè nén.

      Chẳng lẽ chỉ có thể chờ đợi Linh Ngọc trở lại?

      Chu Thanh Nhược là loại người bình thường nếu gặp phải vấn đề khó khăn gì lại hết sức tỉnh táo, lúc này nàng cố gắng làm cho mình phải bình tĩnh lại, sau đó nghĩ tới cách ứng phó, ra lại biện pháp chỉ có cách duy nhất đó chính là gọi người đến đây cứu mình, mặc dù có thể bị người quân phản loạn bắt được, nhưng dù sao cũng tốt hơn ngày nào đó xương mục nát thi thể thối rửa mới có người nhìn thấy thi thể của mình đúng sao?

      Chu Thanh Nhược muốn liều mạng gõ cửa thế nhưng đột nhiên đè lên nút nổi nào đó, sau đó... Nàng cảm giác ngăn hộc tủ phía dưới đột nhiên dời sang bên cạnh, nàng kịp tránh né trực tiếp trượt xuống.

      Rốt cuộc đây là nơi nào? Chu Thanh Nhược chỉ nghe tiếng bịch rơi xuống địa đạo tối đen, cái mông đau muốn nở hoa, thế nhưng lúc này nàng đâu có rảnh để nghĩ những thứ ấy..., trong đầu cũng sợ hãi tự hỏi rốt cuộc mình ở chỗ nào!

      Sau nửa canh giờ.

      Chu Thanh Nhược lần theo địa đạo về phía trước, rốt cuộc nhìn thấy chút ánh sáng yếu ớt, nàng ra sức theo hướng ánh sáng đó, nàng kích động, đẩy cánh cửa gỗ ra, ngay sau đó căn phòng trang trí vô cùng hoa lệ đột nhiên xuất ngay trước mắt nàng, sau đó nàng nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi nằm tấm thảm đỏ, trong tay cầm ly rượu, đôi mắt lấp lánh chăm chú nhìn nàng...

      “Ngươi là ai?”

      Chu Thanh Nhược giật mình cái, hỏi ngược lại, “Ngươi là ai?” Mặc dù phẩm cấp nàng cao, nhưng dầu gì người trong hoàng cung này nàng đều từng thấy, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua người trước mắt này.

      Nam nhân hớp ngụm rượu, “ kẻ đáng thương.”

      Chu Thanh Nhược thấy đáy mắt nam nhân kia tràn ngập bi thương, chợt nghĩ đến mình, kể từ khi hoàng cung này bị quân phản loạn chiếm giữ, vận mệnh các tần phi như nàng nếu có chạy trốn ra ngoài cũng chỉ là những người bị vứt bỏ mà thôi.

      ra ngươi cũng là người đáng thương.” Chu Thanh Nhược chợt cảm thấy đồng bệnh tương liên, cẩn thận quan sát đối phương, lúc này mới chú ý thấy,

      Nam nhân này mặc dù dáng vẻ nằm thảm rất vô lễ, nhưng dung mạo tuấn, nếu quăng giữa chốn đông người cũng giấu được cao hoa (cao quý rực rỡ) cùng ngạo nghễ, đây chỉ có người quanh năm luôn sống trong quyền quý mới có được, ngay sau đó lại nhìn thấy y mang đôi tất màu vàng... nhìn đến đây, thân phận của y cơ hồ có thể ràng rồi, nàng nghĩ nghĩ uyển chuyển hỏi “Ngài là vị Điện hạ nào?”

      Tiên đế có tổng cộng mười hai nhi tử, Chu Thanh Nhược lại chỉ thấy được năm người thôi, bất kể cử chỉ hay dung mạo của người trước mắt, đều giống như huyết mạch hoàng gia, hơn nữa là hoàng tử đáng thương cũng giống như nàng bị hoàng đế quên lãng vứt bỏ chạy trốn.

      Về phần tại sao vị hoàng tử này lại xuất nơi đây, mà phải phủ đệ của y, chuyện này Chu Thanh Nhược nghe Linh Ngọc qua, kể từ khi Kinh thành bị quân phản loạn bao vây, Hoàng đế gọi những hoàng tử còn ở kinh thành chưa được phong vương vào cung, hình như là Hoàng đế muốn nhường ngôi cho vị hoàng tử, cái này ràng là ý muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng cuối cùng cũng giải quyết được gì.

      Quả nhiên vị nam tử kia lộ ra nụ cười phức tạp khó hiểu, , “Ha ha, vị hoàng tử bị người quên lãng mà thôi.”

      Mặc dù mình là ai, nhưng cũng gần giống Chu Thanh Nhược suy đoán, nàng yên lòng, gặp phải hoàng tử Tiên đế dù sao cũng tốt hơn gặp phải quân phản loạn hung tàn chẳng phải sao?

      Mới vừa buông lỏng, cơn đói bụng, khát nước giống như cuồng phong gió lốc tập kích nàng, nàng thấy bốn phía cũng có bình trà nào, gian phòng hỗn loạn chịu nổi, đưa ánh mắt nhìn về phía chai rượu tay nam tử kia, hạ quyết tâm, nhìn bình rượu đối phương, mặt dầy vô sỉ , “Cho ta uống hai ngụm, ta hai ngày hai đêm ăn uống rồi.”

      Hành động này nhìn như hợp với lẽ thường, nhưng ngẫm nghĩ vẫn có thể hiểu, trước tiên Chu Thanh Nhược cũng phải là nữ tử cổ đại, nàng là linh hồn đại chuyển kiếp đến, vốn cũng để ý nhiều đến chuyện nam nữ cấm kỵ gì..., cho nên đầu tiên khi nhìn thấy nam nhân nghĩ là có thể giúp đỡ được hay ? Mà phải kiêng dè, đây là thứ nhất, thứ hai có lẽ vì nàng sắp chết khát!

      người sắp chết rồi, nào còn nghĩ tới chuyện cử chỉ của mình có thích hợp hay ?

      Giống như lúc động đất người bị chôn phía dưới, rất nhiều người nhận mình uống nước tiểu giải khát vậy thôi, hành động này ra cũng chỉ là hành động bất đắt dĩ, chờ được cứu ra, mọi người chỉ biết cảm động cho ý chí cầu sinh của họ, đau lòng khi thấy họ khổ sở, ai còn để ý đến có uống nước tiểu qua ?

      Nam tử nhìn thấy Chu Thanh Nhược nhận lấy bình rượu liền uống ừng ực ừng ực, trong mắt lóe lên chút thần thái quỷ dị.

      “Khụ khụ, rượu này cay .” Chu Thanh Nhược cuối cùng cũng được giải khát, nhưng bởi vì bụng rỗng lại uống rượu, nhanh chóng cảm thấy đầu váng mắt hoa, nâng đầu có chút chóng mặt, , “Ngài uống rượu, có đồ nhắm sao?”

      Nam tử thấy Chu Thanh Nhược vì uống rượu, hai má trở nên đỏ ửng, làm cho làn da nàng vốn hơi tái nhợt tăng thêm chút màu sắc, giống như hoa hải đường nở rộ vậy, rất thanh mát động lòng người, trong lòng suy nghĩ, nhan sắc này ngược lại rất tốt.

      “Có thịt bò, ngươi có muốn ?”

      “Muốn muốn muốn, cho ta hai miếng , ta đói bụng cả hai ngày rồi.”

      Nam tử thấy Chu Thanh Nhược tự nhiên thoải mái ăn thịt bò khô của mình, biết sao lại cảm thấy có chút buồn cười, bao nhiêu năm có mấy ai dám chuyện với y như thế.

      Ăn mấy miếng thịt bò, uống nửa bầu rượu, Chu Thanh Nhược say khướt mơ mơ màng màng biết đông tây nam bắc, nhưng đầu óc vẫn nhớ tình cảnh tại của chính mình, nàng bây giờ chính là ăn bữa hôm lo bữa mai đấy.

      “Thấy ngài bên này cũng có ai, có phải quân phản loạn rút rồi hay ?” Chu Thanh Nhược biết nơi này là điện các gì, nhưng thấy lúc lâu nhưng có ai vào, nhịn được hỏi, “Hay là viện quân của chúng ta đến rồi?” Chu Thanh Nhược đến những câu sau mặt mang theo mấy phần gấp gáp khẩn trương.

      Nam tử trẻ tuổi cười ngạo nghễ hỏi, “Ngươi cảm thấy quân phản loạn dễ dàng thất bại thế à?”

      Chu Thanh Nhược suy nghĩ đến thế cục tại, nhất thời ủ rũ, đương kim hoàng đế chính là kẻ ngu ngốc, thời điểm quân phản loạn kéo tới đánh lại chẳng thèm quan tâm, lại còn phái thị vệ của chính mình làm Tướng quân, điều năm vạn binh mã ngăn cản, sau đó liền mất tiên cơ, chờ tập họp hai mươi vạn đại quân qua lần nữa cũng là lúc quân phản loạn bức tới kinh thành, tốc độ rất nhanh, chiến thuật khủng bố lợi hại, quả vô cùng kỳ quái, sau lại mới biết quân phản loạn thế mà hợp lực cùng với kỵ binh Hung Nô Mạc Bắc tấn công, Hung Nô là dân tộc sống lưng ngựa, lại đưa cho quân phản loạn mượn mười vạn quân kỵ binh, tốc độ dĩ nhiên rất nhanh, chính là Binh quý thần tốc ai cản nổi.

      “Haizz, là ta hồ đồ.” Chu Thanh Nhược mặt như đưa đám cúi đầu xuống.

      ra cái gọi là quân phản loạn trong miệng Chu Thanh Nhược các nàng, nhưng quân phản loạn lại xem mình chính là chính thống, là vì sao? Bởi vì cầm đầu bọn họ chính là nguyên Thái tử Lý Thần.

      đến vị Thái tử này cũng là người đáng thương. Mất mẹ từ , Tiên đế sợ y bị ức hiếp tự mình mang bên người nuôi dưỡng, sau khi lớn lên quả nhiên thông tuệ cơ mẫn, văn võ toàn tài, mấy hoàng tử phía sau so sánh cùng Thái tử giống như hạt ngọc với hạt cát vậy, ai bằng được, là nhi tử Tiên đế thương nhất.

      Chỉ tiếc cuộc đời vị Thái tử này được trôi chảy, đêm tối ngày Tết trung thu Thái tử cùng Tần phi của tiên đế cấu kết, bị bắt gian tại chỗ, sau nữa lục soát dưới đáy giường tra ra những kiện long bào, Tiên đế vô cùng tức giận, nhốt Thái tử vào trong Hoàng Giác tự.

      Tiên đế cũng vì chuyện này mà chịu đả kích nặng nề, bệnh liệt giường, chưa đến nửa năm băng hà, sau đó Tân đế lên ngôi, rồi sau đó cũng biết tại sao Thái tử bị nhốt trong Hoàng Giác tự lại chạy mất.

      Chờ lúc nghe thấy tin tức Thái tử Lý Thần cũng là mấy tháng trước quân phản loạn lấy danh nghĩa nguyên Thái tử Lý Thần mới là người thừa kế chính thống, mọi người mới ý thức được, ra là y vẫn chưa chết, còn tập hợp những người nguyện ý ủng hộ cùng nhau đoạt lại hoàng vị của y.

      Quân phản loạn lại Hoàng đế gian hiểm tiểu nhân vì ngai vàng mà mưu hại Thái tử, hại chết Tiên đế, có thể là tội ác tày trời.

      Tóm lại hai phe đều đối phương mới là người mưu phản.

      “Vậy ngài có biết nguyên Thái tử khi nào ... Vinh đăng Đại Bảo?” Chỉ cần định xuống thời gian lên ngôi, nội cung hỗn loạn này kết thúc.

      Ánh mắt nam tử mang theo vài phần chăm chú nhìn nàng , “Ngươi cũng đến nỗi là phụ nhân chỉ biết ở trong nhà tô son điểm phấn.”

      Lời này ý tứ Chu Thanh Nhược cũng có chút kiến thức, Chu Thanh Nhược nghe nam tử này xong cũng có chút dở khóc dở cười, quyết định tiếp tục dây dưa cùng người này nữa, nàng còn có việc còn chưa có làm đâu, , “Tạ ân điện hạ cho thức ăn, ta còn muốn tìm người, thể ở đây bồi cùng điện hạ.” Chu Thanh Nhược lảo đảo đứng lên, miễn cưỡng phúc phúc lễ với nam tử, mặc dù giờ khắc này nàng hận thể nằm ở đây ngủ say giấc. Nhưng trong lòng vẫn còn băn khoăn hai ngày nhìn thấy Linh Ngọc, lại lúc nào cũng phòng bị nguy hiểm có người phát nên cố gắng đứng lên.

      Nam tử nhíu nhíu mày , “Ngươi say như vậy còn muốn đâu? Chung quanh đây đều có quân phản loạn cả.”

      Chu Thanh Nhược nghe thấy thế rất là cảm kích, mở ra đôi mắt to trống rỗng vì say rượu , “Đa tạ Điện hạ lo lắng..., nhưng mà ta thể ngồi ở chỗ này chờ chết được.” Chu Thanh Nhược đến đây ngừng lại, lắc đầu cố gắng để mình cho ràng, nên vì say rượu mà ngọng, rất chân thành , “Điện hạ cũng cần quá buồn đau, ta có ngu kiến, cũng biết Điện hạ có muốn dùng đến hay ..., ra bọn họ đều nguyên Thái tử điện hạ hung tàn, thí sát, nhưng ta lại cảm thấy y cũng phải là người như vậy, vì sao có thể được Liêu Vương ủng hộ? Phải biết Liêu Vương ở Đại Chu nổi danh là Hiền Vương, lại lúc công thành có thể từ thủ đoạn nào, chờ nghiệp ổn định tự nhiên muốn phát triển kinh doanh, cho nên, nếu như Điện hạ chịu theo, nguyên Thái tử điện hạ rời kinh thành mấy năm, chính là thời điểm rất cần người giúp đỡ, sao Điện hạ dựa vào điểm ấy lập công?”

      Nếu như là ngày thường Chu Thanh Nhược uống rượu say, cũng ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng như thế, tất nhiên tùy ý ra những ý nghĩ trong lòng mình như vậy, nhưng vào lúc này dù sao cũng phải là hoàn cảnh bình thường, hơn nữa nàng là người có ân tất báo, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm báo ơn người cho mình thức ăn, cho nên quyết định ra lời này.

      Trong lòng lại nghĩ nam nhân thời đại này hạnh phúc, chỉ cần co dãn khuất phục là có đường sống, nàng bị đóng dấu là tần phi của Nhân Tông hoàng đế, làm sao còn cách thoát thân.

      Nam tử nhìn Chu Thanh Nhược, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.

      Chu Thanh Nhược biết y nghe lọt tai rồi, bổ sung thêm, “ phải ta Bệ hạ được, nhưng nguyên Thái tử điện hạ chỉ mới mấy tháng đánh vào Kinh thành yếu địa, đây là khí phách bậc nào? Mà Bệ hạ chúng ta... Mấy ngày trước còn suy nghĩ nên nhường ngôi cho đứa em nào đấy.” Chu Thanh Nhược cười khổ, so cao thấp hai bên cũng biết như thế nào, cho nên tất nhiên biết sau này là nguyên Thái tử điện hạ.

      “Ngươi cảm thấy y rất có khí phách?”

      Chu Thanh Nhược gật đầu, “Thái tử điện hạ tất nhiên là bất phàm, Đông Sơn tái khởi đến dễ dàng, làm gian khó nhường nào? Ta cũng chỉ là phi tần bị vứt bỏ, nhiều nhất là bị đưa vào trong am tự sinh tự diệt, nhưng Điện hạ lại khác, ngài là nam tử, lại đắc tội nguyên Thái tử, sao tìm cơ hội kiến công lập nghiệp? Dù sao cũng tốt hơn ở chỗ này mượn rượu giải sầu qua ngày.”

      Chu Thanh Nhược xong tâm tình cũng khá thấp thỏm nhìn nam tử kia, phải biết những lời của nàng là đại bất kính... , dĩ nhiên ra nàng cũng phải là người chí công vô tư như vậy, trong lòng cũng có lòng riêng, nếu như người trước mắt nghe lời của nàng lại được nguyên Thái tử coi trọng, chừng cũng có thể nghĩ biện pháp lót đường về sau cho nàng, vẫn nên kết mối thiện duyên.

      Kết quả vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nam nhân ấy bất chợt nhìn nàng cười cười, giống như ánh mặt trời phá tan mây đen, chói mắt làm người ta dám nhìn thẳng, phong thần tuấn mỹ, khí thế hào hùng... người còn có phong thái uy nghi thiên hạ.

      Nàng nhìn đến ngây người, nghe thấy trái tim mình đập thình thịch thình thịch.

      Đứng ngoài cửa có hai tướng sĩ mặc áo giáp, nam tử trẻ tuổi mang bội đao, cách bọn họ mười bước chân còn người mang vẻ uy nghiêm nắm tay binh sĩ kia.

      Trong hai nam tử, nam tử có vóc dáng khôi ngô nghe được lời của Chu Thanh Nhược cũng nhịn được nữa, , “ là làm loạn, cái nữ tử này, đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi, còn dám chuyện với Điện hạ như vậy.” xong cũng muốn xông vào trong.

      nam tử khác mày kiếm sắc bén lời rút đao chặn lại đường của y, lạnh mặt : “Đại Cá Nhi (vóc dáng lớn), Điện hạ lúc này ai cũng muốn gặp, ngươi muốn kháng mệnh?”

      “Bội Ninh ca, Điện hạ như vậy vì sợ chúng ta nhìn thấy thời điểm Điện hạ phát bệnh, nhưng bây giờ giống vậy, đến tiểu tử này biết vào bằng cách nào, còn dám cả gan làm loạn, chừng đó là gian tế của tên cẩu hoàng đế, ta muốn vào giáo huấn nàng ta chút!”

      Trong lòng Bội Ninh thầm mắng mấy câu, nghĩ tới tên Dương Hổ này mặc dù là huynh đệ của y, nhưng thể với số việc đúng như cái cọc gỗ, Điện hạ luyện võ khắc khổ từ , còn được danh sư chỉ điểm qua, bản lĩnh thấp, bình thường mọi người còn phải đối thủ, huống chi là nữ tử yếu đuối?

      Phải biết kể từ khi xảy ra chuyện bắt gian kia, Điện hạ đối với nữ tử tránh như tránh rắn rết, đừng có thể ngây ngô chuyện trong thời gian dài như vậy, chỉ đến gần thôi được phép, cho nên phục vụ bên người Điện hạ có nữ nhân.

      Có thể vô thanh vô tức ngây ngô thời gian dài như thế, lại còn có thể hàn huyên lâu như vậy điều này lên cái gì?

      Điện hạ có mưu tính khác! Bây giờ bọn họ vào chẳng phải biết thức thời hay sao?
      Tang Ca, thùy trangthuyt thích bài này.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 2:

      Edit: hoacodat

      Linh Ngọc thấy chủ tử nhà mình bị Tả tướng quân Lục Bội Ninh đưa vào tẩm điện từng là nơi ở của hoàng hậu, hôm nay các tần phi đều bị giam cầm ở điện Cửu Hoa, nhưng lại vui mừng có chút biết làm sao.

      Vui mừng bởi vì người mình luôn tâm tâm niệm niệm bình an vô , biết phải làm sao vì Chu Thanh Nhược lại ở cùng chỗ với Lục Bội Ninh.

      Linh Ngọc tất nhiên biết vị Lục Bội Ninh này, từ vào trong cung cùng học với nguyên Thái tử Lý Thần, là bạn đồng học với nguyên Thái tử, ca ca nàng cũng vô cùng kính ngưỡng, y mặc dù xuất thân từ nhà cao cửa rộng, nhưng cũng cẩm y ngọc thực, hữu dũng vô mưu, sau này tất nhiên tầm thường, năm năm trước nguyên Thái tử Lý Thần mất tích ở Hoàng Giác Tự, đêm đó Lục Bội Ninh cũng biến mất theo.

      Người Lục gia tìm thời gian dài, cuối cùng thể tuyên bố với bên ngoài là bị bệnh chết.

      Bây giờ nghĩ lại cũng phải là bị lạc, mà là theo nguyên Thái tử, có lẽ người cứu nguyên Thái Tử ra khỏi Hoàng Giác Tự chừng chính là thủ đoạn của Lục Bội Ninh.

      Mặc dù Linh Ngọc ngàn nghĩ vạn nghĩ, nhưng khi nhìn thấy Chu Thanh Nhược cũng nghĩ được gì nữa chạy vọt tới, cầm tay nàng hỏi, “Chủ tử, làm sao người qua được?”

      Vốn Chu Thanh Nhược còn lo lắng cho Linh Ngọc, quả đúng như Lục Bội Ninh , lúc này nhìn thấy nàng khỏe mạnh ở đây, lòng rất vui mừng, cầm tay nàng trấn an, , “Đều cảm ơn Lục tướng quân.” xong quay đầu lại khom lưng phúc lễ với Lục Bội Ninh, rất chân thành , “Cám ơn Lục tướng quân.”

      Lục Bội Ninh ung dung nhận lễ, : “Giờ Bổn tướng trở về phục mệnh trước, Chu Chiêu nghi nếu có chuyện gì có thể sai người đến Ngự Bảo điện tìm ta.” Hôm nay nguyên Thái tử Lý Thần ngụ trong Ngự Bảo điện, mà Chu Thanh Nhược cũng vừa từ trong Ngự Bảo điện đưa đến bên này.

      Chờ khi Lục Bội Ninh biến mất trước cửa phòng Linh Ngọc kịp chờ đợi hỏi: “Chủ tử, sao người có thể ở cùng chỗ với Lục Bội Ninh tướng quân?”

      Chu Thanh Nhược bóp trán vì uống quá nhiều rượu mà huyệt thái dương đau nhức, bất đắc dĩ , “ vào trước .” Lúc Lục Bội Ninh cố ý phân phó sắp xếp chủ tớ Chu Thanh Nhược ở sương phòng của điện Cửu Hoa, hôm nay tất cả Tần phi cung nội đều ở trong điện Cửu Hoa này, hết sức chật chội, ra cách làm của Lục Bội Ninh trái lại làm Chu Thanh Nhược ít chịu khổ sở hơn với việc cùng những người khác dồn chung chỗ.

      Linh Ngọc biết chuyện này đơn giản cũng nhiều lời, ngoan ngoãn đưa Chu Thanh Nhược chén nước sau đó thấy dáng vẻ nhức đầu của nàng vội vàng tới xoa bóp cho nàng, sau đó nhíu nhíu mày lo lắng , “Sao người chủ tử có mùi rượu vậy?”

      Chu Thanh Nhược nhớ tới chuyện ngày hôm qua giống như nằm mơ vậy, đầu tiên là bị nhốt trong tủ, sau đó đột nhiên phát trong tủ có mật đạo, sau đó lúc từ trong mật đạo ra ngoài gặp được nam nhân trẻ tuổi, vốn cho là vị hoàng tử xui xẻo nào đó, kết quả lại là nguyên Thái tử Lý Thần!

      tình khéo hợp hay là ông trời cố ý an bày.

      Có điều cũng thể trách nàng sao nhận ra, ai có thể nghĩ tới nguyên Thái tử Lý Thần lại giống hán tử say khướt nằm thảm uống rượu chứ, phải biết hôm nay là lúc y phải vui sướng nhất, nhanh chóng muốn xưng đế! Hơn nữa trong căn phòng đó loạn thất bát tao giống như vừa bị cướp càn quét qua, nàng càng nhận ra được.

      Cũng may tuy mình vì uống rượu say có ít lời, nhưng tóm lại có nhục mạ nguyên Thái tử Lý Thần, Chu Thanh Nhược nhớ tới ánh mắt nguyên Thái tử Lý Thần mang theo phức tạp chăm chú nhìn nàng trong lòng liền run rẩy từng cơn.

      Nhưng nghĩ tới nguyên Thái tử Lý Thần còn biết phái thủ hạ của mình đến tiễn nàng, cũng coi như tỏ thái độ rồi nhỉ? Ít nhất mình đắc tội y phải ?

      Linh Ngọc nghe cảnh ngộ Chu Thanh Nhược, miệng kinh ngạc há to, “Chủ tử, ý của người là trong tủ phòng chúng ta có mật đạo thông với Ngự Bảo điện sao?” Ngay sau đó giống như sực nhớ đến chuyện gì đó vỗ mạnh lên đầu mình cái, : “Em nhớ ra rồi, khi còn là tiền triều Ngự Bảo điện là tẩm cung của hoàng đế.”

      Chuyện như vậy nếu biết trước lúc quân phản loạn vào cung, hai người Chu Thanh Nhược và Linh Ngọc luôn thích say sưa tám chuyện bát quái, nhất định cảm thấy là Hoàng đế đào cái mật đạo dễ dàng nhìn thấy giai nhân..., hay là vị giai nhân này có bệnh gì đó tiện ra? Nhưng vào lúc này vốn có tâm tình gì đến chuyện đó nữa.

      Linh Ngọc , “Chủ tử cũng như vậy, nguyên Thái tử điện hạ lại tức giận? A di đà Phật!” Linh Ngọc hướng bên ngoài xá lạy, khóe mắt rưng rưng , “ là Bồ tát phù hộ!”

      “Đừng , em cái người này mấy ngày nay trôi qua thế nào?” Chu Thanh Nhược .

      Linh Ngọc liền ra lượt mấy ngày này ở bên ngoài xảy ra những chuyện gì cho Chu Thanh Nhược nghe, theo những lời của nàng, vẻ mặt Chu Thanh Nhược cũng từ từ trở nên nghiêm túc.

      “Chuyện thứ nhất xông vào hoàng cung là kỵ binh của Hung Nô, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp liền..., phàm là trang sức người, thậm chí là khuyên tai đều muốn cướp đoạt, có vị tướng Hung Nô còn coi trọng Hiền phi nương nương bảo là muốn mang về Mạc Bắc, lúc ấy nô tỳ phải gỡ hết trang sức người xuống giấu , lại lấy bùn đen trát lên mặt cho đen , có điều khi theo chân sóng người chạy tới cửa Chính Dương lại thấy hai người Hung Nô xông vào, cưỡi ngựa, mặc kệ đất có phải có người nằm hay đều cưỡi qua.”

      “Nô tỳ bị kinh hách bị đám người đè nhau ép té ngã xuống đất, người đè người, cảm thấy nặng tựa ngàn cân ép thở nổi, hai mắt bỗng tối om rồi ngất .”

      Lúc tới chỗ này con mắt Linh Ngọc đỏ ngầu, “Nô tỳ nghĩ tới mình nên chết nhanh như vậy, chủ tử vẫn chờ nô tỳ cứu đấy!”

      Chu Thanh Nhược nắm tay Linh Ngọc, tự trách , “Lúc đó ta nên chung với em.”

      , nếu là như vậy còn biết thế nào đâu, bây giờ chẳng phải chúng ta tốt lắm sao?” Linh Ngọc tới chỗ này liền lộ ra gương mặt tươi cười, “Sau đó có người đánh thức nô tỳ, ra theo tới phía sau chính là Liêu Binh, Liêu Binh ngược lại có chút hiền hòa hơn, cho chúng em ăn cơm, còn tìm đại phu đến xem bệnh, sau đó cũng đưa em đến nơi này, nhưng mà lại cho em ra ngoài, trong lòng em gấp như lửa đốt... Nhưng cũng ra được, sau lại nghe Liêu Binh binh lính Hung Nô sớm rút ra ngoài, trong hoàng cung cho người cướp đồ, lúc này nô tỳ mới an tâm.” Linh Ngọc tới chỗ này ánh mắt lóe sáng.

      Chu Thanh Nhược biết còn có chuyện gì nữa, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

      Linh Ngọc liếm liếm môi, tới bên tai Chu Thanh Nhược , “Nô tỳ bị nhốt vào nơi này hai ngày ngày hôm sau nhìn thấy hoàng hậu nương nương còn có Thái hậu nương nương bị đưa đến đây.”

      Chu Thanh Nhược nghe qua khá kinh ngạc, có điều nghĩ lại phong cách nguyên Thái tử Lý Thần nhìn như thoải mái tự tại quy củ, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như đao kiếm, nghĩ tới người nham hiểm bí như y, nếu chỉ mấy tháng có thể đánh tới kinh thành, dĩ nhiên bỏ qua cho Nhân Tông đế, sao có thể để chạy thoát vào lúc này? “Bệ hạ cũng bị bắt trở về luôn rồi sao?” Chu Thanh Nhược mặc dù biết Nhân Tông hoàng đế chạy trốn khẳng định cũng đến lượt nàng được mang theo, nhưng khi nghe xong vẫn cảm thấy có chút khó chịu, ra nguyên nhân cũng chỉ có , phu quân nàng là vị hoàng đế ngu ngốc ấy, dĩ nhiên lo lắng phần nhiều cũng là lo cho tính mệnh sau này của mình.

      Linh Ngọc gật đầu, chỉ ra phía chánh điện, “Hoàng hậu nương nương vẫn khóc.”

      Dường như minh chứng cho lời Linh Ngọc, trong chánh điện dường như có tiếng khóc như có như , Chu Thanh Nhược nhớ tới Nhân Tông hoàng đế đánh giá dáng vẻ khuynh thành của vị hoàng hậu nương nương này chính là, dung mạo như hoa mẫu đơn, giọng như châu ngọc rơi bàn, chính là khóc cũng làm cho người vô hạn thương tiếc, trong lòng nghĩ nếu Nhân Tông hoàng đế lúc này nghe tiếng khóc của hoàng hậu có phải cũng thương tiếc vô hạn như trước kia nữa ?

      Chu Thanh Nhược nhớ tới Trương thị hoàng hậu mấy lần gây khó dễ với mình, phát trong lòng thậm chí cũng có chút châm chọc.

      Kể từ khi nàng vào cung vẫn luôn ru rú trong nhà, Hoàng hậu ở Cửu Hoa điện cũng chỉ có mỗi tháng lúc cho thỉnh an nàng mới tới, cho nên đối với nơi này nàng rất xa lạ.

      Lúc nàng mới vào cung, những người nghĩ muốn nịnh hót Nhân Tông hoàng đế đều nàng cầm kỹ vô song, sau khi Chu Thanh Nhược xuyên đến cổ đại được giáo dục thành thục nữ chân chính, nàng đối với đàn sinh ra hứng thú nồng đậm, lại thêm tài năng thiên phú, mấy năm trôi qua luyện thành tài đánh đàn cực kỳ xuất sắc.

      Nhân Tông hoàng đế là người rất mến chuyện phong nhã, nghe thấy khá hứng thú để người gọi Chu Thanh Nhược đến hiến nghệ, nghĩ tới chuyện này lại chọc giận Hoàng hậu, ai cũng biết Hoàng hậu được xưng là cầm kỳ thi họa đều tinh thông, là nữ tử tài sắc vẹn toàn, lúc này nghe có người có tài đánh đàn còn tốt hơn cả nàng ra sao đây? Hủy danh tiếng của nàng sao?

      Cũng may Chu Thanh Nhược biết giấu tài, chỉ lộ năm phần tuyệt kỹ, tất nhiên Nhân Tông hoàng đế hết sức thất vọng, cũng mất hết hứng thú, nhưng Chu Thanh Nhược lại đánh giá quá cao lòng dạ Hoàng hậu, dù là như thế Hoàng hậu vẫn buông tha luôn xem Chu Thanh Nhược như cái đinh trong mắt, nhiều lần làm khó làm nhục nàng.

      Do đó dù Chu Thanh Nhược muốn gây chuyện, khi tới Hoàng hậu cũng vui vẻ gì.

      Lục Bội Ninh trở lại Ngự Bảo điện, thấy nguyên Thái tử Lý Thần sai Vương Thịnh cận thân bên người giúp mình thay quần áo, mặc dù màu da hơi tái nhợt nhưng ánh mắt trong trẻo còn cáu kỉnh điên loạn giống như ngày hôm qua, lòng cũng yên tâm hơn.

      Thái tử Lý Thần hình như có thói quen có người phục vụ mình mặc quần áo, những năm này y có thói quen tự mình làm lấy, thấy Vương Thịnh cúi đầu nhọc công buộc đai lưng y khoát tay , “Ngươi xuống , ta tự làm.”

      Vương Thịnh thầm hận tay mình quá cứng nhắc, nhưng cũng thể làm gì mà lui xuống.

      “Ngồi.” Nguyên Thái tử Lý Thần buộc đai lưng ngồi bên ghế thái sư, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh với Lục Bội Ninh.

      “Điện hạ, hôm qua Minh Thành công chúa đến chỗ này khóc lóc kể lể với vi thần, là binh lính Hung Nô chỉ cướp sạch phủ công chúa của nàng, còn bắt cả thị thiếp của phò mã mang , bảo là muốn mang về làm đương bà nương.” Lục Bội Ninh đến chuyện này cũng rất nhức đầu, y biết nguyên Thái tử rất phản cảm đối với mấy gia đình có công lao gì với triều đình này, lúc đầu nguyên Thái tử bị người hãm hại vu cáo, rất nhiều người nhân lúc tường lung lay muốn đạp ngã, người lúc trước hết sức nịnh bợ chỉ trong chớp mắt lại muốn làm sứ giả chính nghĩa, muốn đạp Thái tử càng thảm hại càng tốt, may là Tiên đế ra mặt trước.

      Quả nhiên Lục Bội Ninh nghe nguyên Thái tử Lý Thần , “Ta nhớ phò mã của Minh Thành công chúa có tới mười mấy tiểu thiếp, lúc trước phải Minh Thành công chúa còn vì chuyện này mà khóc lóc trước mặt phụ hoàng sao? Vừa vặn bắt để nàng được tĩnh tâm.”

      Lục Bội Ninh suýt chút nhịn được ôm bụng cười giòn, nhưng phải nín nhịn bất đắc dĩ, khuyên nhủ, “Điện hạ, mặc dù bọn họ là trừng phạt đúng người đúng tội, nhưng trong đó vẫn có rất nhiều người vô tội.” Lục Bội Ninh tới chỗ này, ánh mắt lóe lên cái, , “Ví như ngày hôm qua Điện hạ gặp được vị Chu Chiêu nghi kia.”

      Nguyên Thái tử nghe xong vẻ mặt cứng lại, Lục Bội Ninh cẩn thận quan sát vẻ mặt nguyên Thái tử Lý Thần, thấy y thế nhưng lại chẳng hề nổi giận, thận trọng hỏi, “Điện hạ hết rồi?”

      Lục Bội Ninh biết kể từ chuyện bắt gian tại chỗ mấy năm trước kể từ đó nguyên Thái tử Lý Thần rất ghét nữ nhân, gần người chút cũng được.

      Nguyên Thái tử Lý Thần bị hỏi đằng lại trả lời nẻo, “Đưa nàng trở về rồi sao?”

      “Vâng” Lục Bội Ninh khẩn trương nhìn chằm chằm nguyên Thái tử Lý Thần.

      “Được rồi, đừng nhìn nữa, có việc gì..., ngươi đúng, người Hung Nô cũng nên rồi.” Nguyên Thái tử Lý Thần như có điều suy nghĩ, “Những người đó cũng chịu đủ kinh sợ rồi.”

      Lục Bội Ninh thấy nguyên Thái tử Lý Thần đến Chu Thanh Nhược mặc dù hơi thất vọng, nhưng cũng biết dùng những lời này đến thảo luận với Thái tử rất khó có được, lại nghe Thái tử đến những vị quyền quý kia, nhớ tới Minh Thành công chúa khóc đến mặt mày nhem nhuốc, rốt cuộc nhịn được cười hì hì, “Điện hạ minh.”
      Tang Ca, Iluvkiwithuyt thích bài này.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 3:

      Edit: hoacodat

      Bên trong phòng ca múa mừng cảnh thái bình, nguyên Thái tử Lý Thần ngồi vị trí chủ tọa, ngồi bên cạnh là nam tử vóc dáng khôi ngô, ánh mắt như ưng, nam tử này chính là Khả Hãn Mạo Đốn trẻ tuổi của Hung Nô, hai người thỉnh thoảng chuyện cười đùa với nhau, cầm ly rượu, ngồi hai bên trái phải là tướng lĩnh Hung Nô và Liêu binh, hoặc là uống rượu tán gẫu, hoặc trêu chọc nữ tử trong ngực, khí có chút mập mờ cùng lả lướt.

      Mạo Đốn lộ ra nụ cười ý vị sâu xa , “Huynh đệ, thuộc hạ tặng ta vũ nương, ta nhìn tệ, xem nàng nhảy bản?”

      Ánh mắt Lý Thần lóe lên, sảng khoái cười, , “Vậy ta cung kính bằng tòng mệnh.”

      Mạo Đốn cũng cười phá lên theo.

      Chỉ trong chốc lát vũ đài xuất vũ nữ mặc phấn sa, dáng người yểu điệu, mặt mũi xinh đẹp khá khác với các vũ cơ khác, người trái lại mang theo vài phần tự phụ cùng ngạo khí, các tướng Liêu Binh nhìn thấy, thần sắc phức tạp, thị tòng theo hầu giọng thầm với Lý Thần, “Điện hạ, là Hiền phi Nhân Tông đế.”

      Lý Thần nhíu mày, có chút thèm để ý đến.

      Kể từ lúc Hiền phi lên vũ đài Mạo Đốn nhìn như nhìn Hiền phi khiêu vũ, ra thầm chú ý đến thần sắc Lý Thần, thấy sắc mặt lúc này của Lý Thần vẫn như thường ngược lại trong lòng cảm thấy vui mừng, nghĩ đến quân sư Ô Duy của mình cái gì đừng nhìn thấy Lý Thần ở Mạc Bắc cùng y xưng huynh gọi đệ, khi lên được ngôi vị hoàng đế trở mặt ngay, y đây là dưỡng hổ về rừng!

      Y và Ô Duy tranh cãi ầm ĩ, vậy hãy nhìn xem, người Hán bọn họ chẳng phải coi trọng nhất là đạo đức luân lý sao, công thành có thể từ thủ đoạn nào, nhưng khi vị trí ngồi vững tất cần phải trấn an lòng người, dĩ nhiên thể làm việc tùy ý, y thử chiếm đoạt phi tử Hoàng đế nhìn xem phản ứng Lý Thần ra sao, nhìn chút rốt cuộc là muốn danh tiếng hay muốn tình huynh đệ.

      Lúc này thấy Lý Thần chút nào để ý, trong lòng Mạo Đốn hết sức vui mừng, dùng đôi mắt nhìn lâu vào mắt Ô Duy ngồi phía dưới, Ô Duy lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim dáng vẻ tuân thủ quy củ, nhưng trong lòng lại nghĩ... Mặc dù Khả Hãn ghét y làm như vậy, nhưng vì tương lai Hung Nô, y chẳng quan tâm nhiều.

      Kịch hay chỉ mới bắt đầu!

      Ô Duy thầm vỗ lên bàn, tướng quân ngồi bên cạnh Ô Duy ủ rũ rũ mắt xuống hung hăng uống ngụm rượu, sau đó ngước mắt say lờ đờ mê dại tới chỗ Hiền phi.

      mỹ nhân, có điều chỗ y phục này mặc hơi nhiều.” Sau đó hung hăng xé ra, chéo quần phiêu dật bị xé ra mảng lớn, bắp đùi xinh đẹp tuyệt trần của Hiền phi bị bại lộ trước mặt mọi người.

      Hiền phi vốn bị chịu nhục, lúc này lại thấy tướng lĩnh Hung Nô làm trò hề rốt cuộc chịu đựng được nữa oa oa cất tiếng khóc lên, sau đó nhìn về phía nguyên Thái tử Lý Thần, khóc lóc , “Thái tử điện hạ, cứu ta.”

      “Ngươi là ai?” Thái tử Lý Thần ngạo mạn .

      Tướng lĩnh Hung Nô thấy Lý Thần lạnh lùng vô tình lá gan cũng càng lớn hơn đứng lên trực tiếp ôm lấy eo Hiền phi vào người mình liền muốn hôn xuống, rốt cuộc Hiền phi nhịn nổi nữa, lòng như sụp đổ, khóc tê tâm liệt phế , “Ta là Hiền phi Vương thị, phụ thân ta là Vương Vĩ Thành, Thái tử điện hạ nhớ sao?”

      Lý Thần vẫn như cũ hề lung lay.

      Mà mọi người ở bên lại mang theo ánh mắt hưng phấn nhìn Hiền phi, nhìn nàng ta đứng chỗ này như lõa thể, nàng ta đau buồn phẫn nộ khóc, trong lòng dâng lên cỗ hận ý, , “Ngươi là Thái tử gì chứ, ngươi chẳng qua là kẻ súc sinh hành thích vua đoạt vương vị mà thôi! Cũng chẳng trách Tiên đế trước kia phế bỏ ngươi!”

      Sắc mặt Lý Thần đột nhiên biến đổi, xoảng tiếng nâng ly rượu vứt lên mặt thảm đỏ thẫm, y đứng lên bước từng bước đến trước mặt Hiền phi.

      “Ta tất nhiên nhớ Vương Vĩ Thành phụ thân ngươi, khi ấy người đầu tiên đưa lên sổ con muốn phế bỏ Thái tử chính là phụ thân của ngươi mà.” Nguyên Thái tử Lý Thần sắc mặt lạnh lùng như đao, , “Về phần phụ hoàng, cái chết ra sao? Chỉ sợ phu quân tốt của ngươi ràng hơn đấy.”

      Sắc mặt Hiền phi đột nhiên biến đổi, chỉ là rất nhanh lại lộ ra vẻ mặt khát vọng, vội vàng , “Thái tử điện hạ, này cũng là chuyện qua, ta đây là Hiền phi của nước lại bị tướng lĩnh Hung Nô vũ nhục, Điện hạ lại thờ ơ thế sao? Những binh lính Hung Nô kia rốt cuộc cũng chỉ là những man nhân tái ngoại, Điện hạ cùng bọn họ khác nhau, đọc qua sách thánh hiền.”

      Trong lòng Lý Thần tiếc hận nghĩ, hổ là nữ nhi Vương Vĩ Thành, trái lại nhận định tình hình có mấy phần thông tuệ, chỉ tiếc y bây giờ phải là Thái tử Lý Thần tuân thủ quy củ đạo đức khuôn phép trước kia nữa, y bây giờ là kẻ phục thù gặp thần sát thần, gặp phật sát phật!

      Mạo Đốn lúc nghe nàng kia Hung Nô là man nhân mặt mày liền biến sắc, muốn chuyện lại thấy Lý Thần hề thương hương tiếc ngọc giật lấy tóc Hiền phi, làm nàng đau đến thét lên, ngay sau đó thể nhìn về phía , Lý Thần ngạo nghễ , “Những người man nhân trong miệng ngươi chính là những ân nhân trong lúc ta nguy nan ra tay cứu ta mạng, là huynh đệ của Lý Thần ta!”

      Mạo Đốn dừng lại, các tướng lĩnh Hung Nô ở bên cũng đều nhìn Lý Thần.

      “Lúc đầu khi phu quân Nhân Tông đế của ngươi hãm hại ta, những người được gọi là chính nghĩa ở đâu chứ? Chính là mấy man nhân trong miệng các ngươi, Mạo Đốn Khả Hãn, để ý đến thân phận truy nã của ta để ta ở trong bộ lạc của , cùng ăn cùng ở với ta, đối đãi hết sức chân thành!” Lý Thần đến chỗ này ánh mắt lạnh thấu xương, hình như còn có chút thủy quang bao quanh. (nước mắt chực rơi)

      Mạo Đốn sững sờ, nhìn ánh mắt chớp động của Lý Thần, vẻ mặt cũng dần dần trở nên nặng nề.

      “Chúng ta cùng nhau trải qua sinh tử, ngủ chung lều bạt, là huynh đệ có thể vì ta hy sinh cả tính mạng! Bây giờ còn giúp ta đánh vào Kinh thành giành lại những thứ thuộc về ta!”

      Tâm tình Mạo Đốn nhất thời trở nên kích động, hào khí vạn trượng! (khí phách hiên ngang)

      Đây chính là huynh đệ của y!

      Y nhớ tới lúc trước để ý người này là kẻ bị truy nã của Đại Chu tự quyết định mang người này đến che chở trong bộ lạc, lúc đó phụ thân , đây chính là con thương lang của thảo nguyên, sau này tất nhiên trở thành nhân vật khó lường, con phải làm trở thành thân huynh đệ ruột thịt, đối xử với chút ngăn cách, dùng hết khả năng giúp , sau này cảm kích con, bảo vệ Hung Nô chúng ta trăm năm bền vững, nếu như con làm được như thế hãy giết ngay bây giờ ! Đề phòng hậu hoạn.

      Người Hung Nô bọn họ thích dũng sĩ, mà Lý Thần trừ bỏ thân phận nguyên Thái tử đúng là dũng sĩ có dũng có mưu, lúc ấy y thể xuống tay.

      Vậy mà hôm nay giống như lời phụ thân , Lý Thần trở thành người tài ba, là hoàng đế của Đại Chu triều.

      Mạo Đốn vì vừa rồi mình có vài phần hoài nghi làm cho y hết sức áy náy, lại mơ hồ thấy Lý Thần mang theo vài phần mong đợi nhìn mình, bỗng nhiên tâm tình trong lòng dâng trào nhiệt huyết, đúng dậy tới chỗ Lý Thần, hai người rất nhanh bắt tay nhau!


      biết khán đài ai hô lên, “Điện hạ vạn tuế! Mạo Đốn Khả Hãn vạn tuế!” Rất nhanh những tiếng reo hò như vậy cũng thay nhau vang lên, làm bên trong phòng nhất thời náo nhiệt vui vẻ.

      Lúc này bất kể là tâm tình tướng lĩnh Hung Nô hay là tướng lĩnh Liêu Binh cũng đều cảm thấy tâm linh tương thông, hai bên từng có khoảng cách với nhau hình như cũng biến mất trong nháy mắt này.

      trong lúc mọi người rộn ràng hoan hô, Lý Thần nhận lấy ly rượu trong tay người hầu kính cái với Mạo Đốn, trịnh trọng , “Gửi tới huynh đệ Hung Nô của ta! Mạo Đốn Khả Hãn!”

      Mạo Đốn nhận lấy ly rượu, mắt lộ vẻ kích động, , “Gửi tới huynh đệ người Hán của ta!”

      Hai người uống hơi cạn sạch, cái ly rơi mặt đất phát ra thanh tan vỡ, nhưng chẳng có ai quản đến, lúc này Mạo Đốn và Lý Thần ở chung chỗ, nhìn nhau cười tiếng, phát ra tiếng cười sang sảng, hình như có thể rung động cả cung điện này, khoảng cách từng tồn tại trong lòng bọn họ trong nháy mắt giống như nước chảy biến mất dấu vết.

      Hiền phi lại khổ sở nhắm hai mắt lại, nhớ tới Thái hậu phân phó nàng lén lút ly gián tình cảm Mạo Đốn và Lý Thần, bây giờ thấy thất bại, nàng biết nàng xong rồi, nếu như trước kia Mạo Đốn nhìn mình còn có mấy phần thùy mị có lẽ giữ bên người, tại vì tình nghĩa huynh đệ với Lý Thần chắc chắn giết nàng...

      Nhưng cũng có người trong lòng tràn đầy khổ sở cũng giống như nàng, đó chính là quân sư Ô Duy của Mạo Đốn, y nhịn được nghĩ vị Lý Thần này đúng là đơn giản, thời điểm quyết định sát phạt rất quả quyết chút dây dưa dong dài, lúc kích động cũng là chút nương tay mà co được dãn được, nhân trung long phượng (long phượng trong biển người ý chỉ người tài năng kiệt xuất trong ngàn người), Khả Hãn của bọn họ bị Lý Thần lung lạc cam tâm tình nguyện vượt lửa qua sông, nếu xét về tình vẫn có thể tha thứ.

      Phải biết cơ hội bây giờ tốt biết bao nhiêu? Mười lăm vạn kỵ binh của bọn họ ở trong thành người Hán đấy!

      Nhưng Mạo Đốn là người có dã tâm, nên y mới dùng kế sách ly gián hai người, nhưng bây giờ nhìn thấy... Haiz, thôi, nghĩ tới Lý Thần cũng là người có tình có nghĩa, dù bọn họ có ở đây, Hung Nô bọn họ ở Trung Nguyên cũng vô vọng thôi, nhưng tóm lại xem như làm láng giềng hòa thuận cũng tốt lắm đúng sao?
      Tang Cathuyt thích bài này.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      CHƯƠNG 4:

      Edit: hoacodat

      Sáng sớm Đoan Mộc Nam dụi dụi mắt tới Ngự Bảo điện chỗ nguyên Thái tử Lý Thần tạm nghỉ, lúc vào cửa nhìn thấy Lục Bội Ninh nhìn y với ánh mắt lạ thường.

      “Đừng nhìn ta như vậy.” Đoan Mộc Nam bị nhìn như vậy rất thoải mái, nhịn được quay đầu lại .

      Lục Bội Ninh lạnh lùng : “Nữ nhân trong phòng điện hạ là ngươi an bài?”

      Đoan Mộc Nam dám nhìn thẳng Lục Bội Ninh, có điều giọng cũng thập phần trung khí, “Là ta, vậy sao chứ? Điện hạ muốn động vào nữ nhân, chẳng lẽ Điện hạ thích nam nhân sao?”

      “Cái cọc gỗ chết tiệt nhà ngươi! Bệ hạ bạo phát tính khí, trực tiếp ném người ta ra ngoài cửa sổ chết rồi.” Lục Bội Ninh quét mắt nhìn Đoan Mộc Nam , “Người khác biết, chẳng lẽ ngươi còn biết?” Đúng, nguyên Thái tử Lý Thần cái gì cũng tốt, duy chỉ có chuyện, những năm gần đây bên cạnh đừng có nữ nhân, ngay cả con muỗi cái cũng chẳng có, tùy thân phục vụ đều là gã sai vặt, ngay cả y phục cũng muốn để gã sai vặt làm, làm cho Lục Bội Ninh khổ thể tả.

      Về phần nguyên nhân cũng chính từ chuyện nguyên Thái tử bị bắt gian tại giường năm năm trước, nghe lúc đó y lại ngủ cùng với tiểu phi tử mà Tiên đế thích nhất, sau đó bị đống người vây xem, kể từ lúc đó nguyên Thái tử Lý Thần bắt đầu có tâm bệnh, đầu tiên dĩ nhiên là đối với nữ nhân liền từ chối thẳng thừng, thứ hai chính là chứng bệnh cáu gắt kia.

      khi phát bệnh, ném đồ vật cho hả giận, nặng điên cuồng giết người, vào những lúc này Lục Bội Ninh và Đoan Mộc Nam đều phải liều chết trông chừng nguyên Thái tử Lý Thần.

      Ví như ngày đó khi Chu Nhược Thanh len lén vào Ngự Bảo điện chính là lúc nguyên Thái tử Lý Thần phát bệnh, điều này cũng làm sáng tỏ vì sao bên trong phòng lại giống như bị cướp càn quét qua, mà Thái tử chán chường giống như vị hoàng tử bị vứt bỏ.

      “Ta biết chứ, chẳng qua nhi tử ta lớn như thế, mà Điện hạ ngay cả đứa con cũng có.” Đoan Mộc Nam đỏ mắt lên, “Lấy vì trước kia có thù lớn chưa trả, giờ lại giống vậy, tên cẩu hoàng đế kia còn phải chúng ta muốn chỉnh thế nào chỉnh sao? Bội Ninh ca, sao huynh lại chẳng hiểu tâm tình của ta?”

      “Ta còn hi vọng Điện hạ có thể hết bệnh hơn ngươi kia, nhưng tâm bệnh cần có tâm dược trị, điểm này chúng ta ai cũng giúp được.” Lúc ấy Lục Bội Ninh ném nhà vứt nghiệp để theo nguyên Thái tử Lý Thần, có thể là trung thành cẩn cẩn, Đoan Mộc Nam vẫn luôn bội phục y, lúc này nghe y như thế tự nhiên mà cúi đầu xuống.

      Bốn phía yên tĩnh đến quỷ dị, lúc lâu sau trong lúc bất chợt Đoan Mộc Nam giống như nghĩ tới điều gì đó, : “Huynh cảm thấy vị Chu Chiêu nghi kia như thế nào?”

      Tim Lục Bội Ninh giật thót, “Đệ muốn gì?”

      Ánh mắt Đoan Mộc Nam lóe lên tia sáng cơ trí, “Huynh biết ta gì mà, những năm nay ai có thể ở cùng Điện hạ thời gian nhiều như thế? Chẳng phải đây cũng là lý do huynh cho ta dạy dỗ vị nữ nhân kia đó sao?”

      Đoan Mộc Nam là quá ngay thẳng, chứ thực phải đầu óc y tốt, cần suy nghĩ đầu óc, y cũng là người thô trung hữu tế (đầu óc đơn giản nhưng tinh tế), như thế cũng ngồi đến vị trí như nay.

      Ánh mắt Lục Bội Ninh phức tạp nhìn Đoan Mộc Nam, ra từng chữ, “Đó là tần phi của Nhân Tông hoàng đế.”

      “Vậy sao chứ?” Đoan Mộc Nam ngẩng đầu , “Chỉ cần Điện hạ muốn, Đoan Mộc Nam ta chính là liều chết cũng mang tới cho Điện hạ.” Sau đó khiêu khích nhìn Lục Bội Ninh, : “Thế nào? Bây giờ về kinh thành rồi, lá gan của huynh cũng thành con chuột? Người trước kia vứt nhà ném nghiệp theo Điện hạ đầy khí phách đâu rồi?”

      Biết lời dù ít dù nhiều đều có ý khích tướng, nhưng Lục Bội Ninh phát , mình thế nhưng cự tuyệt được, nhưng đây phải là Mạc Bắc, nữ nhân quan niệm giữ trinh tiết rất nặng... Muốn khiến Chu Chiêu nghi cam tâm tình nguyện theo, chỉ chút thủ đoạn của mình e là được.

      Ngày hôm sau, Lục Bội Ninh nhìn Chu Thanh Nhược ngay trước mặt, trong lòng quả vui vẻ, muốn chuyện gì chuyện đó đến. Đều cần những người kia? Quả nhiên ý trời muốn thế? Có điều mặt cũng biểu lộ gì, càng tỏ ra nghiêm trang.

      Lòng Chu Thanh Nhược hơi thấp thỏm hỏi, “Chuyện này rất khó xử lý?”

      Lục Bội Ninh gật đầu chút do dự, mặt lộ ra mấy phần cường giả, “Người ca ca của vị cung nữ đó đúng là rất bản lĩnh, thế nhưng lấy địch ba giết con trai tộc trưởng Kha Khắc Mộc.”

      Sắc mặt Chu Thanh Nhược trầm xuống, lời này của Lục Bội Ninh chính là cho nàng biết, thân phận người chết đơn giản, thể giải quyết dễ dàng, nàng nhớ tới những tên Hung Nô tính tình ham tiền như mạng kia, vội vàng : “Ta có thể giao bạc, người ta còn hai ngàn lượng ngân phiếu, còn có đồ trang sức.”

      Lục Bội Ninh lắc đầu cái : “Nếu như người khác còn có thể, nhưng người này là Kha Khắc Mộc cùng Khả Hãn Mạo Đốn là em cột chèo.”

      Đôi mắt Chu Thanh Nhược mờ mịt, nghĩ tới thiếu niên như vậy, chỉ nghĩ đến bảo vệ muội muội mình..., kết quả số mạng gặp bất trắc, sinh mạng khó bảo toàn, lòng Chu Thanh Nhược khó chịu, nhưng nàng cũng phải là người hiểu lý lẽ, dù là chiến tranh đại vẫn còn có nhiều người tâm ác như thế, ở nơi cổ đại thế này còn có thể cầu mong được gì?

      Còn sống sót tốt lắm rồi.

      Trong lòng dù biết như thế vẫn hết sức khổ sở, lại nếu như huynh muội Linh Ngọc vì cứu nàng, làm sao gặp phải quân Hung Nô?

      Nhìn hốc mắt Chu Thanh Nhược đỏ lên, hình như nén lệ châu, ánh mắt Lục Bội Ninh cũng theo đó mà chớp động (lòng có chút lung lay), lại : “ ra phải có cách nào.”

      “Chuyện này hệ trọng, cũng chỉ có thể bẩm báo đến Điện hạ chúng ta thôi.” Ánh mắt Lục Bội Ninh long lanh phát ra tia sáng kỳ lạ, “Nhưng Điện hạ chúng ta vì sao phải giúp ngươi? Cho dù tình cảm giữa Điện hạ và Khả Hãn Hung Nô có tốt, nhưng đúng lúc lại liên quan đến con trai tộc trưởng, lại là trượng phu của muội muội , ngươi Khả Hãn Hung Nô dễ dàng đồng ý sao?”

      Chu Thanh Nhược cảm thấy hình như Lục Bội Ninh hơi đơn giản..., giống như y đào cái hố để nàng nhảy vào vậy, nàng hơi mờ mịt, nhưng thể , bây giờ nàng chẳng có cách nào khác, Lục Bội Ninh muốn đào như thế nào nàng đành thế ấy, hỏi, “Lục tướng quân, thế giờ phải làm sao, ngài cứ mở miệng , chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định cố gắng hết sức.”

      “Rất đơn giản, ngươi phải là nữ nhân của Điện hạ chúng ta.” Trong mắt Lục bội Ninh lộ ra chút hưng phấn, “Dù thế nào, Khả Hãn Mạo Đốn cũng phải nể mặt tí đúng ?”

      Chu Thanh Nhược, “....”

      Dĩ nhiên Chu Thanh Nhược hiểu ý tứ của Lục Bội Ninh, nguyên Thái tử Lý Thần muốn mở miệng dù sao cũng cần có lý do đúng ? Chẳng lẽ đến cái loại phụ nữ muốn vũ nhục thế nào cũng được sao? Lúc này Chu Thanh Nhược cảm thấy ngây ngốc, đến đây rốt cuộc bọn họ giết bao nhiêu người? Bao nhiêu người chết? Có đếm ra được ? Cho nên cũng thể thành lý do, nhưng nếu Chu Thanh Nhược là nữ nhân của y, lý do này liền đầy đủ đúng sao?

      Nhưng mà! Người này có phải sống ở Mạc Bắc lâu quá rồi , mọi người cũng ngốc luôn? Nàng giờ là Chiêu nghi của Nhân Tông hoàng đế, mặc dù nằm trong Cửu Tần, nhưng mà cũng có phẩm cấp Tần phi, nằm trong danh sách, chẳng lẽ Lục Bội Ninh muốn để nguyên Thái tử Lý Thần đeo lưng tiếng xấu đoạt tức đệ (em dâu) hay sao?

      Đoạt ngôi vị hoàng đế, nguyên Thái tử còn có thể là Nhân Tông hoàng đế hãm hại y, ra sức bôi nhọ, sau này sách sử còn phải viết theo ý y sao, nhưng chuyện y trắng trợn cướp đoạt tức đệ làm sao che giấu được, sau này nếu lên làm quân vương, nước bọt những quan văn kia chẳng phải cũng có thể dìm y chết đuối?

      Chỉ là rất nhanh nàng vẫn từ bỏ ý định hỏi, “Chỉ là làm giả?” Nếu như chỉ vì tìm lý do để lừa gạt người Hung Nô, trái lại nàng ngại làm nữ nhân tại của Tân đế.

      Lục Bội Ninh rất nhanh phủ định lời của nàng, nghiêm túc , “Khả Hãn Mạo Đốn của Hung Nô là huynh đệ với Thái tử điện hạ chúng ta, giữa huynh đệ sao có thể dối?”

      Ánh mắt Chu Nhược Thanh ảm đạm xuống, bất đắc dĩ cúi đầu, bên là Linh Ngọc trung thành cẩn cẩn với nàng, bên là vực sâu nóng bỏng, bất kể nàng lựa chọn thế nào cũng thoải mái, rốt cuộc phải quyết định thế nào?

      Nhìn ánh mắt Chu Thanh Nhược đầy vẻ rối rắm khó xử, Lục Bội Ninh tỏ vẻ gì, nếu như Chu Thanh Nhược đồng ý y chút do dự y mới cảm thấy kinh ngạc, dù sao đối với nữ tử trải qua dạy dỗ giáo dưỡng mà nghe đến chuyện này tất cả đều là tràn đầy sợ hãi, cho nên phản ứng Chu Thanh Nhược là rất bình thường, dĩ nhiên, nếu ngược lại, Chu Thanh Nhược liền đồng ý ngay, y mới là người khẩn trương đấy, nghĩ có phải là gian tế Nhân Tông đế phái tới hay ...

      “Chuyện này chỉ là ngươi tình ta nguyện, ngươi có thể suy nghĩ chút, có điều sáng ngày kia chính là đại điển đăng cơ của điện hạ, sau đó người Hung Nô rời .”

      Chu Thanh Nhược trở lại Cửu Hoa điện, thấy mắt Linh Ngọc sưng như hạt đào, hiển nhiên khóc rất lâu, nhưng lại thấy nàng hề nhắc đến chuyện ca ca mình, thấy Linh Ngọc như vậy ngược lại lòng nàng càng khó chịu.

      Đến trưa, Linh Ngọc bưng cơm trưa tới, vẫn là hai món canh, nàng có chút kinh ngạc nhìn Linh Ngọc, Linh Ngọc giải thích , “Là Lục tướng quân phân phó, phải đặc biệt chăm sóc chủ tử.” Sau đó chỉ về hướng chánh điện, , “Bệ hạ tới.”

      “Bệ hạ tới?” Chu Thanh Nhược cảm thấy kỳ lạ, cảm giác có chút bất ngờ, “Có phải xảy ra chuyện hay gì rồi .” Lúc hai người chuyện bên ngoài truyền vào tiếng khóc rung trời, Linh Ngọc vội vã ra ngoài, chờ lúc lâu, phờ phạc trở về, , “Chủ tử, là Bệ hạ viết chiếu nhường ngôi, sáng ngày kia Tân đế tiến hành nghi thức lên ngôi rồi, Bệ hạ, Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cùng Đức phi nương nương ôm nhau khóc đấy.”

      Ánh mắt Chu Thanh Nhược dần lạnh xuống, bây giờ khóc có ích gì? Tiên đế minh, để lại cho Nhân Tông giang sơn tốt, danh tướng lương thần gì cũng có, nhưng Nhân Tông đế chính là đế vương ngu chịu nổi, lúc đầu quân phản loạn đánh đến bên ngoài kinh thành, lão tướng quân Tiết Nhân Lập đưa tới huyết thư, Nội các học sĩ ôn tồn lấy cái chết can gián , muốn Hoàng đế cùng bọn họ cùng nhau tiến lùi, giữ vững thành trì, chờ viện quân tới, nhưng Nhân Tông đế lại sợ phát khóc, cuối cùng vẫn là nghe theo Thái hậu nương nương mưu muốn nhường ngôi cho vị hoàng tử khác tránh thoát tội lỗi..., sau đó trốn chạy.

      Trước kia vì sao nàng cảm thấy Nhân Tông đế tuấn phong độ nho nhã ôn hòa?

      biết vì sao, nghĩ đến Nhân Tông đế, Chu Thanh Nhược bỗng chợt lại nhớ tới nguyên Thái tử Lý Thần, mặt mũi sáng trong như ánh mặt trời ban trưa, thần thái cao hoa tự phụ, còn có giơ tay nhấc chân đều ngạo nghễ uy chấn thiên hạ, làm Lý Thần giống như mặt trời to lớn, khiến người ta nhịn được phải ngước nhìn lên, muốn dựa vào.

      Đây mới là khí độ bậc đế vương?

      Chu Thanh Nhược biết là, trong lòng nàng dần dần lặng lẽ nghiêng về phía Lý Thần.
      Tang Cathuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :