1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh thế mưu thần - Phượng Khinh (Quyển I - C5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      THỊNH THẾ MƯU THẦN

      Tác giả: Phượng Khinh

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, nam-nữ cường, sủng, đấu trí, HE

      Số chương: Quyển I (200 chương), Quyển II (152 chương + 14 PN)

      Nhân vật chính: Mộc Thanh Y (Cố Vân Ca) x Dung Cẩn​

      ****


      Giới thiệu:

      Kiếp trước, nàng là nữ nhi tướng môn, buổi sáng lưu lạc vì cửa nát nhà tan, tài hoa đầy mình bị đẩy vào Tần lâu Sở quán (*ý là kỷ viện, thanh lâu – Nuy).

      Kiếp này, nàng vì báo thù mà đến, cởi bỏ hồng trang và chôn sâu hận thù vào lòng, huyết hải thâm thù thề nhất định phải trả.

      Trước kia, nàng là đời kỳ nữ, hàng vạn phong nhã tài hoa, tài nghệ vô song, trận lửa máu đốt lên, chỉ còn lại bộ hài cốt xinh đẹp.

      Hôm nay, nàng cũng là tuyệt thế kỳ tài, bày mưu nghĩ kế, quyết định thắng bại sau cùng, bộ áo xanh phong lưu, lưu lại hiền danh muôn đời.

      Nàng là Cố Vân Ca - nhi tướng môn.

      Nàng là Mộc Thanh Y - Đích nữ hầu môn.

      Nàng cũng là Cố Lưu Vân - đời kỳ tài.

      Nàng là đời danh kỹ, nàng là loạn thần tặc tử, cũng là thế hệ danh tướng.

      Đây là câu chuyện về mồ côi của tướng môn phấn đấu con đường trở thành danh tướng khai quốc.

      Đây cũng là truyền kỳ về vị hoàng tử yếu thế tranh bá con đường trở thành đời Thánh quân.

      ****

      "Hại Cố thị, giết tổ phụ ta, nhục huynh trưởng ta. Cố Vân Ca ta giết Mộ Dung Dục, thề làm người!"

      *

      "Dù là địch với cả thiên hạ, Bổn vương cũng muốn cùng Vân Ca cùng sinh cùng tử."

      *

      "Ngươi giúp ta báo thù, ta dâng chiến công cho ngươi, phụ tá ngươi mà cả đời có dã tâm khác."

      *

      "Quyền khuynh thiên hạ, diệt hai mươi nước. Hoàng triều Khuynh Vân có nửa công lao là của Vân Ca. Trẫm cùng Vân Ca hưởng thiên hạ."

      *

      "Thà Vân Ca nhập đường triều, cả đời nhập hậu cung."

      "Như khanh mong muốn, trẫm nguyện nghe theo."

      Thủy hoàng Khuynh Vân, vĩnh viễn lập hậu, vĩnh viễn nạp phi.

      _____________________

      Trích đoạn tự thoại của tác giả về nam chính:

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      Trích dẫn:
      <<Dung Cẩn người này có chút biến thái…..Tâm lý Dung Cẩn u, tâm ngoan thủ lạt, nhưng lại bá đạo tùy hứng ~~ Tóm lại chính là hư hỏng! Cuốn I đa phần nhiều lúc đều giả ngu, còn chưa xuất ra hết năng lực, nhưng đợi đến Cuốn II …..Ha hả!! >>
      Dion thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      QUYỂN I: HOA QUỐC

      Chương 1: Ôm hận sống lại


      "Tiểu thư, ngài tỉnh?" Cố Vân Ca khẽ cau mày, từ từ mở mắt, có chút mờ mịt nhìn thiếu nữ áo màu xanh lục đứng trước mắt. phải nàng ....chết rồi sao? Nàng còn nhớ , cảm giác chưởng của Mộ Dung Dục vỗ vào người nàng, cùng với cảm giác khắc sâu của ngọn lửa đỏ rực nướng chính da thịt mình. Trái tim đau thấu triệt như vậy. Nhưng cho dù có đau, cũng kém hơn so với nỗi đau đớn và hận ý khi nhìn từng người thân lần lượt chết oan.

      "Tiểu....Tiểu thư?" Trong nháy mắt thiếu nữ áo màu xanh lục bị ánh mặt lạnh như băng và đầy hận ý của thiếu nữ trước mặt làm cho sợ hết hồn, khỏi kêu lên.

      Cố Vân Ca nhắm mắt lại, rất nhanh thu liễm tất cả tâm tình. Ba năm ở Tụy Hồng Các, nàng hoàn toàn từ đại gia khuê tú lớn lên ở khuê phòng thay đổi thành nữ tử thanh lâu bán rẻ tiếng cười. Thu liễm tâm tình tự nhiên phải chuyện gì khó, lần nữa mở mắt, ánh mắt trở nên lạnh nhạt bình tĩnh.

      Thiếu nữ áo màu xanh lục kỳ quái nhìn tiểu thư mình cái, tổng cảm thấy tiểu thư trước mắt có chút giống. Bất quá.....Có lẽ là bởi vì biểu tiểu thư chết quá khó coi ? Nghĩ tới đây, thiếu nữ áo màu xanh lục vội vàng khuyên nhủ: "Tiểu thư, dù sao biểu tiểu thư cũng mất, ngài cũng đừng quá khó chịu nữa. Ngài vạn lần đừng mạnh miệng với Hầu gia và lão phu nhân, nếu ....."

      Cố Vân Ca bất động thanh sắc (*rất bình tĩnh - Nuy) vừa nghe thiếu nữ này cằng nhằng khuyên giải, vừa kín đáo quan sát gian phòng này. Đây là gian phòng của tiểu thư Hầu phủ? Mặc dù gia cảnh Cố Vân Ca sa sút, nhưng cũng là tiểu thư khuê các lớn lên trong phủ Thừa tướng. Mà trước mắt là gian phòng mộc mạc, có thể là rất đơn sơ, đừng là Hầu phủ, chỉ sợ ngay cả khuê phòng của gia đình cũng bằng.

      "Ngươi....Đỡ ta qua bên kia ." Cố Vân Ca ho tiếng, chỉ chỉ bàn trang điểm cách đó xa.

      Thiếu nữ áo màu xanh lục kia nhìn nàng chút, chỉ đành bước lên đỡ nàng đến ngồi xuống bàn trang điểm.

      Mặt Cố Vân Ca có biểu tình gì nhìn thiếu nữ gầy gò trong gương, chút cũng phát được trong lòng nàng kinh đào hãi lãng (*) ra sao. Gương mặt này.....Đây là gương mặt rất quen thuộc. Đôi mi thanh tú cong cong, môi đỏ răng trắng, lông mi dài uốn lên, đôi mắt trong veo như nước mùa thu. Trong ký ức, từng có người thiếu nữ mảnh mai luôn nhút nhát rụt rà theo sau lưng mình ——

      (*) kinh đào hãi lãng: sóng to gió lớn - Nuy

      "Biểu tỷ, tỷ xinh đẹp....Y nhi cũng muốn xinh đẹp như biểu tỷ."

      "Biểu tỷ, câu thơ này có ý gì vậy?"

      "Biểu tỷ, nếu tỷ là tỷ tỷ ruột của Y nhi tốt, như vậy Y nhi có thể vĩnh viễn ở cùng chỗ với tỷ rồi...."

      "....."

      Đây là.....Biểu muội của nàng, đích nữ (*) Mộc Thanh Y của phủ Túc Thành Hầu. Mặc dù hơn ba năm rồi gặp nhau, nhưng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp này, nàng vẫn có thể nhận ra. Y nhi....Dáng dấp của muội đẹp hơn biểu tỷ rồi. Nhưng mà....Bây giờ muội ở nơi nào?

      (*) đích nữ: con dòng chính, hay là nữ nhi của chính thất (vợ cả) - Nuy

      Mẫu thân của Mộc Thanh Y - Phu nhân phủ Túc Thành Hầu, và mẫu thân của Cố Vân Ca - từng là Đại phu nhân phủ Thừa tướng, là tỷ muội ruột thịt. Ba năm trước, cả Cố phủ, nam nhân bị chém, nữ quyến đày làm nô. Nhưng sau khi các nam nhân Cố gia bị chém đầu, nữ nhân Cố gia....từ Cố lão phu nhân gần sáu mươi tuổi, cho tới Thiếu phu nhân Cố gia mới vừa vào cửa tới hai tháng, toàn bộ đều tự vẫn theo chồng. Mà Cố Vân Ca, bởi vì chọc giận Cung vương Mộ Dung Dục mà bị đưa vào giáo phường (*). Mà bởi vì tính mạng của nam nhân duy nhất còn sống sót của Cố gia, Cố đại công tử Cố Tú Đình, mà Cố Vân Ca muốn chết cũng được. Từ đó lưu lạc Sở quán Tần lâu (*ý là thanh lâu - Nuy), để cho vong linh nhất tộc Cố gia khó yên.

      (*) giáo phường: cơ quan quản lý nhạc thời xưa - Nuy

      Mà sau tháng Cố gia bị diệt, muội muội ruột của Đại phu nhân Cố gia, tức phu nhân Túc Thành Hầu cũng tự vẫn chết theo, để lại nữ nhi Mộc Thanh Y vừa mới mười ba tuổi. Cố Vân Ca biết vì sao dì lại tự tử, nhưng lại biết nhất định là có liên quan đến Cố gia. Bởi vì, người từng góp tay hãm hại cả nhà Cố gia, có Túc Thành Hầu Mộc Trường Minh trong đó. Nhìn gian phòng này, cũng biết kể từ sau khi dì mất, mỗi ngày biểu muội sống quá tốt.

      "Tiểu thư, rốt cuộc ngài như thế nào vậy? Có phải có chỗ nào thoải mái hay ? Để Châu Nhi mời đại phu tới." Thiếu nữ áo màu xanh lục có chút lo lắng, hỏi.

      Cố Vân Ca lắc đầu, : " có gì, mời vừa tỉnh lại....Trong đầu có chút loạn. Châu...Châu Nhi, ta đây là thế nào?"

      Thiếu nữ áo màu xanh lục tên là Châu Nhi đau lòng nhìn nàng, lo lắng : "Tiểu thư....Tiểu thư quên rồi sao? Biểu tiểu thư...Ngày hôm trước biểu tiểu thư mất. Vì tiểu thư muốn lập ngôi mộ để chôn quần áo và di vật của biểu tiểu thư, nhưng Hầu gia lại đồng ý, còn đánh tiểu thư, tiểu thư đứng có vững nên ót đập vào cây cột. Tiểu thư còn đau ?"

      Cố Vân Ca sờ sờ ót, lúc này mới phát , quả rất đau. Lúc mới vừa tỉnh lại, dưới khiếp sợ cực lớn mà thậm chí ngay cả tình huống thân thể cũng bỏ qua. Cố Vân Ca nhìn gương mặt tái nhợt của thiếu nữ mảnh mai, biểu muội....Muội là vì ta nên mới....

      Thấy nàng lại bắt đầu xuất thần, rốt cuộc Châu Nhi cũng nhịn được, dậm chân : "Hay là để nô tỳ mời đại phu tới xem thử chút . Tiểu thư như vậy....Nhất định là có thương tổn tới đầu óc mà."

      Vừa xong lập tức xoay người muốn chạy ra ngoài, Cố Vân Ca vội vàng kéo nàng lại: "Châu Nhi, cần, ta sao. Chỉ là nhớ tới biểu tỷ, cho nên...có chút khổ sở....."

      Nghe vậy, Châu Nhi cũng khỏi thở dài: "Biểu tiểu thư cũng là mệnh khổ, biểu tiểu thư là mỹ nhân như vậy lại bị lửa thiêu sống thành tro. Bất quá....Biểu tiểu thư đâm bị thương Ninh vương, nếu còn sống chỉ sợ là phải bị định tội. Cho nên, tiểu thư ngài nên nghĩ thông chút. Biểu tiểu thư là người tốt như vậy, ông trời nhất định phù hộ cho nàng kiếp sau đầu thai tốt."

      "Mộ Dung An chết?" Ánh mắt Cố Vân Ca khẽ thay đổi, hỏi.

      "Tiểu thư?!" Châu Nhi vội vàng che miệng nàng, cẩn thận nhìn bốn phía, : "Tiểu thư người điên rồi sao, sao có thể lời này. Ngày hôm qua....Ngày hôm qua trong phủ có mấy tiểu nha hoàn sau lưng về chuyện thương thế của Ninh Vương khó có thể chữa hết, bị Tam tiểu thư đánh chết tươi đấy."

      "Mộc Vân Dung?" Mặc dù có hơn ba năm chưa thấy qua, nhưng Cố Vân Ca còn nhớ rất Tam tiểu thư của phủ Túc Thành Hầu gọi là Mộc Vân Dung.

      Châu Nhi thở dài, thấp giọng : "Tiểu thư ngài đừng suy nghĩ nữa, mặc dù Tam tiểu thư ỷ vào Tôn phu nhân làm phu nhân Hầu gia đoạt vị trí Ninh vương phi. Nhưng vị Ninh vương kia trời sinh tính tình phong lưu, hơn nữa nghe là....nam nữ chừa. Khi còn sống, phu nhân cũng phải lương xứng (*). Hôm nay phải vừa đúng lúc sao?" Mặc dù tiểu thư nhà mình nhát gan hèn yếu, nhưng lại hết sức kính trọng biểu tiểu thư và biểu thiếu gia, còn có người Cố gia. Vốn Châu Nhi còn lo tiểu thư gả vào phủ Ninh Vương, có thể giống như biểu tiểu thư nhịn được mà lần nữa ra tay ám sát Ninh Vương.

      (*) lương xứng: đối tượng thành thân (kết hôn) tốt - Nuy

      "Ta biết, Châu Nhi, ta hơi mệt chút. Muốn ngủ lát." Cố Vân Ca buông mắt, thấp giọng .

      Châu Nhi gật đầu, lại đỡ Cố Vân Ca đến mép giường, giúp nàng nằm xuống xong xoay người ra ngoài.

      Cố Vân Ca nằm giường, cũng có ngủ, là người chết qua lần luôn cảm thấy giấc ngủ có chút đáng sợ. Chỉ cần vừa đóng mắt, phảng phất như có thể cảm giác được lửa đỏ vây quanh, hơn nữa càng làm cho người ta khó chịu là, tràn đầy oán hận trong lòng và cam lòng. Cố Vân Ca phải là nữ tử điển hình trong khuê phòng, từ nàng được nuôi bên cạnh Cố Mục Ngôn, được chính tay Thừa tướng danh tiếng đời dạy dỗ, cuộc sống mười tám năm ngắn ngủi của nàng còn nhiều hơn người ta sống hai đời. Cái chết của tất cả mọi người, từng chút xuất trong đầu nàng. Tổ phụ, Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, thúc thúc, thẩm thẩm, đại ca, đại tẩu...biểu muội....

      Cố Vân Ca ta có chết, người Cố gia còn chưa chết hết.

      Ký nhiên thiên yếu ngã hoạt trứ....Oán hề hận hề...Cửu tử nan vong....Quân ký vô đạo.....Quốc hà bất vong? [1]

      Từ đó, ta là Mộc Thanh Y, cũng là Cố Vân Ca!

      ****

      [1] Đây là câu hát nên Nuy có edit thẳng ra, để như vậy có lẽ hay hơn, vả lại Nuy thấy đây là dụng ý riêng của tác giả.

      Tạm dịch - Nuy: <<Nếu trời muốn ta sống lại....Oán này hận này....Chết vì gặp nạn....Quân vương vô đạo....Sao quốc mất?>>

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Dạy dỗ thứ tỷ

      Sáng sớm, Mộc Thanh Y dần dần mở mắt ra, nhìn thấy màn giường có chút cũ hơi mờ mịt, rồi nhanh chóng biến thành vẻ yên tĩnh. Sau khi được Châu Nhi hầu hạ rửa mặt xong, mới đến Viện An Đức thỉnh an lão phu nhân của phủ Túc Thành Hầu. Mộc lão phu nhân chính là mẹ ruột của Túc Thành Hầu Mộc Trường Minh, được triều đình tứ phong (*) là siêu nhất phẩm Đức An phu nhân. Đồng thời cũng là lão tổ tông tôn quý nhất của phủ Túc Thành Hầu, kể từ ba năm trước, sau khi mẹ ruột của Mộc Thanh Y qua đời, phủ Túc Thành Hầu vẫn nằm trong tay lão phu nhân. Cho nên phu nhân tại của Túc Thành Hầu cũng chỉ có thể theo làm trợ thủ cho lão phu nhân.

      (*) tứ phong: ban thưởng, ban tặng

      Lúc đến Viện An Đức, lại có chút trễ, trong Phúc Thọ Đường ngồi đầy người.

      "Cháu thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu vạn an." Đứng trong đường, Mộc Thanh Y lạy cái.

      "Đứng lên , thân thể tốt ?" Mộc lão phu nhân quan sát bộ quần áo của người cháu này trước mắt, ánh mắt khôn khéo nheo lại.

      Mộc Thanh Y rũ mắt xuống, cung kính : "Cám ơn tổ mẫu quan tâm, cháu tốt lắm."

      " có sao là tốt rồi." Mộc lão phu nhân gật đầu, đột chuyển chuyển câu chuyện: "Cháu bệnh nặng mới khỏi, thế nào còn mặc quần áo màu trắng? Tôn thị, lát nữa cho người đem mấy bộ áo có màu sắc tươi chút cho Tứ nha đầu . Nữ nhi khuê nữ trong nhà, ăn mặc như thế, còn ra thể thống gì."

      Phu nhân Túc Thành Hầu ngồi bên cạnh Mộc lão phu nhân siết chặt khăn tay, cười làm lành: "Bẩm lão phu nhân, vật liệu may mặc tháng này sớm đưa qua cho Thanh Y, đều là màu sắc và hoa văn lưu hành đâu. Thanh Y như vậy.....Chỉ sợ cũng là đối với biểu.....Là phen tâm ý với biểu tỷ của nàng ."

      Lời Tôn thị vừa ra, Tam tiểu thư Mộc Vân Dung ngồi bên cạnh Tôn thị liền thấp giọng cười: "Tứ muội là tấm lòng vàng, thậm chí ngay cả nữ tử thanh lâu chết cũng....Biết là Tứ muội nhớ tình bạn cũ, nếu biết , còn nghĩ rằng Tứ muội có ý bất mãn gì đó với Ninh Vương nha. Dù sao....Ả tiện nhân Vãn Ca kia là đả thương Ninh Vương điện hạ!" đến chỗ này, gương mặt xinh đẹp của Mộc Vân Dung xẹt qua tia tức giận dữ tợn. Hiển nhiên là vô cùng tức giận đối với việc Cố Vân Ca đả thương Ninh Vương.

      "Im miệng!" Mộc lão phu nhân lạnh lùng . Hung hăng quét mắt Tôn thị và Mộc Vân Dung, : "Biểu tỷ cái gì? Các người nhớ kỹ cho ta, Tứ nha đầu có biểu tỷ!"

      Mộc Vân Dung bĩu môi, dịu dàng : "Tổ mẫu, Dung nhi biết sai rồi. Chẳng qua là....Ninh Vương bị ả tiện nhân kia đả thương nặng như vậy, Dung nhi....Dung nhi....."

      Thấy nàng nước mắt lã chã ướt át, Mộc lão phu nhân khẽ thở dài: "Cháu sắp là Ninh vương phi, thế nào còn hiểu chuyện như vậy? Nên cái gì hay nên cái gì, cháu còn biết sao?"

      Mộc Vân Dung rũ mắt xuống, hiểu : "Ả tiện nhân kia đều chết, có cái gì thể chứ?"

      "Tóm lại cháu nhớ kỹ cho ta, những chuyện liên quan tới Cố gia, từ nay về sau chữ cũng được nhắc tới. Các người cũng giống như vậy, hiểu ?" thanh của Mộc lão phu nhân trầm xuống, quét mắt lượt mọi người ở đây.

      "Nhi tức / Cháu ghi nhớ." Mọi người đồng thanh đáp.

      Mộc Thanh Y đứng im trong Phúc Thọ Đường, gì, lông mi dày khẽ rũ xuống che lại con ngươi đầy hận ý. Mộc lão phu nhân cho là nàng mặc quần áo tơ trắng là vì Cố Vân Ca, mà tế nàng là vì linh hồn của biểu muội Thanh Y giờ biết ở nơi nào. Mặc dù chỉ trải qua đêm, nhưng Mộc Thanh Y cũng rất nhanh chấp nhận trạng trước mắt. Mà tình hình này, hơn phân nửa chính là tá thi hoàn hồn (*), hay là đoạt "nhà" mà trong sách từng qua. Chẳng qua là mình chưa bao giờ chủ động đoạt, nếu là tá thi hoàn hồn....Vậy biểu muội chết như vậy sao? Bị chính phụ thân ruột của mình đẩy ngã đến mất mạng?

      (*) tá thi hoàn hồn: mượn xác hoàn hồn, giống như những tư tưởng, hành vi, thế lực lạc hậu mượn danh khác để xuất trở lại

      Trừ thương tâm và áy náy đối với biểu muội, sống lại ở phủ Túc Thành Hầu cũng vô cùng có lợi đối với nàng. Phủ Túc Thành Hầu nhìn sơ qua là có chút dính dáng tới việc tham gia hãm hại cả nhà Cố gia, nhưng nàng vì Cố gia, vì dì, vì biểu muội mà báo thù cần phải hành động. Bất quá....Ngay cả chết mà sống lại cũng trải qua, bị lửa thiêu sống cũng chịu qua, còn có cái gì thể nhẫn nhịn?!

      "Tứ nha đầu?"

      "Cháu biết sai rồi, xin tổ mẫu tha thứ." Mộc Thanh Y nhàng thi lễ, thấp giọng .

      Mộc lão phu nhân dấu vết nhíu mày, gật đầu : "Biết sai là tốt, cuối cùng cháu cũng là đích nữ phủ Túc Thành Hầu, làm sao mà tổ mẫu và phụ thân cháu thương cháu được?"

      "Cháu hiểu."

      Thấy nàng như thế, lúc này Mộc lão phu nhân mới hài lòng gật đầu cái. Mặc dù cảm thấy đứa cháu có chút nhu nhược đúng chỗ nào đó, nhưng trải qua chuyện lần này cũng nên hiểu chuyện chút.

      Mộc Thanh Y lạnh lùng cười trong lòng: Thương? Kết quả thương này chính là biểu muội của nàng thân là đích nữ, lại sống trong tiểu viện vắng vẻ còn bằng con thiếp thất. Thương chính là lúc bị thương nặng nhưng cũng thấy người đến thăm? Thương chính là Y nhi cứ chết ràng như vậy? là rất thương, rất đau, rất chăm sóc....

      Bồi tiếp Mộc lão phu nhân chuyện lát, Mộc lão phu nhân mệt, nên cho mọi người rời .

      Ra khỏi Viện An Đức, Mộc Thanh Y chuẩn bị mang theo Châu Nhi trở lại Viện Tử Đằng của mình. Còn chưa được mấy bước bị Mộc Vân Dung đuổi theo, gọi lại: "Mộc Thanh Y, ngươi đứng lại!"

      Mộc Thanh Y xoay người, nhìn vẻ mặt có ý tốt Mộc Vân Dung chạy tới, : "Tam tỷ, có chuyện gì?"

      Mộc Vân Dung hung hăn nổi giận mắng: "Mộc Thanh Y, như thế nào mà tiện nhân ngươi lại chết giống như con tiện nhân Vãn Ca?!"

      Mộc Thanh Y nhíu mày, mắt lạnh nhìn Mộc Vân Dung trước mắt: "Tam tỷ gọi ta lại là vì muốn mắng ta trận sao?"

      Mộc Vân Dung bị bộ dáng khác hẳn vẻ lạnh nhạt bình thường của nàng làm cho sửng sốt, nhưng rất nhanh phẫn nộ lại: "Đều là con tiện nhân kia! Con tiện nhân kia lại dám đâm Ninh vương! Ngươi lại còn dám thương xót con tiện nhân kia!"

      Thiếu nữ áo vàng bên cạnh Mộc Vân Dung cũng là mặt khiển trách nhìn Mộc Thanh Y, : "Đúng vậy nha, Tứ muội, coi như Cố Vân Ca là biểu tỷ của muội, nhưng Tam tỷ lại là thân tỷ tỷ của muội đấy. Bây giờ lại làm hại hôn lễ của Tam tỷ và Ninh vương...."

      Giờ Mộc Thanh Y hiểu tức giận của Mộc Vân Dung là đến từ đâu, chắc là hôn kỳ (*ngày thành thân - Nuy) của Mộc Vân Dung và Mộ Dung An bị chuyện ám sát đả thương mà trì hoãn chút ngày. Cũng khó trách Mộc Vân Dung tức giận như vậy.

      " phải là Ninh Vương trị hết, Tam tỷ chờ kịp muốn gả sao? Tam tỷ mới vừa mười bảy tuổi, cũng cần phải gấp gả như vậy." Mộc Thanh Y cười nhạt, .

      "Tiện nhân!" Mộc Vân Dung tức giận đỏ bừng mặt, giơ tay lên muốn tát Mộc Thanh Y cái bạt tay.

      Năm đó Cố Vân Ca ở thanh lâu, dạng người nào mà chưa từng gặp qua? Làm sao để cho nàng ta dễ dàng đánh tới, mạnh mẽ bắt lấy tay của Mộc Vân Dung, cười : "Thế nào, chẳng lẽ bị ta đoán đúng sao? Nếu như phải nóng lòng gấp gả qua, Tam tỷ cần gì phải giận chó đánh mèo với ta? Còn nữa....." Cúi đầu tới gần tai Mộc Vân Dung, Mộc Thanh Y thấp giọng cười : "Chẳng lẽ....An Vương bị thương ảnh hưởng tới chỗ nào mà lại thể cưới vợ được?"

      "Mộc Thanh Y, tiện nhân ngươi, đều giống như bà mẹ chết kia của ngươi...."

      "Chát!"

      bạt tay vừa chuẩn vừa độc rơi vào mặt Mộc Vân Dung. Vốn là gò má xinh đẹp nhất thời sưng đỏ mảnh. Mộc Thanh Y xem như có chuyện gì xảy ra, thu lại bàn tay có chút đau, thần sắc hờ hững nhìn chằm chằm Mộc Vân Dung.

      "Mộc Thanh Y.....Ngươi dám đánh ta!"

      "Thế nào? Ta đánh tỷ được sao?" Mộc Thanh Y lại cười , tròng mắt xinh đẹp nhưng lại lạnh như băng, cho dù là nàng cũng dám nghĩ tới, biểu muội của mình lại có cuộc sống như thế nào ở trong phủ. Mà Mộc Vân Dung này, đường đường là thiên kim Hầu phủ, lại mở miệng là tiện nhân, ngậm miệng cũng là tiện nhân, có chút cấp bậc lễ nghĩa gì, là thiếu dạy bảo.

      "Ngươi dám đánh ta....Ta đánh chết tiện nhân ngươi!" Từ tới lên, coi như Mộc Vân Dung là thứ nữ cũng chưa từng bị ủy khuất như thế, hét tiếng liền nhào tới Mộc Thanh Y.

      "Vân Dung, các con làm cái gì vậy?" thanh uy nghiêm cách đây xa truyền tới, mang theo chút tức giận mơ hồ.”

      [!!!] ”Vãn Ca” là danh Mộc Thanh Y (Cố Vân Ca) ở thanh lâu
      Winter thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Tôn ti đích thứ (*)

      (*) đích thứ: dòng trưởng, chi thứ

      "Vân Dung, các con làm gì?"

      Mọi người xoay người lại, thấy Mộc Trường Minh và hai thanh niên tới, mặt nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm mọi người.

      "Phụ thân."

      "Bá phụ (*)."

      (*) bá phụ: bác trai, là của cha - Nuy

      Bốn thiếu nữ cùng hành lễ, kêu lên, Mộc Trường Minh có bốn người con , trưởng nữ Mộc Phi Loan nay là Nhu phi trong cung, thứ nữ Mộc Thải Bình được gả vào Hộ bộ thượng thư làm kế thất (*vợ kế - Nuy) vào năm trước. Hôm nay chỉ còn lại Mộc Vân Dung và Mộc Thanh Y. Hai thiếu nữ còn lại là hai thứ nữ của đệ đệ Mộc Trường Minh, Mộc Trường Thanh, lần lượt tên là Vũ Phỉ, Thủy Liên, là đường tỷ của Mộc Thanh Y.

      Mộc Trường Minh quét mắt bốn người, ánh mắt dừng người Mộc Thanh Y chút, trầm giọng : "Vân Dung, con làm gì?"

      Xưa nay Mộc Vân Dung luôn được cưng chìu, có khi nào bị ủy khuất như vậy, tới bên người Mộc Trường Minh, che mặt khóc ra tiếng: "Phụ thân, là Tứ muội ra tay đánh con trước!" Vừa , vừa lộ ra nửa bên mặt, quả nhiên khuôn mặt ngọc trắng nõn lên mấy dấu tay làm cho người ta phải ghé mắt nhìn.

      "Tứ muội, coi như Tam muội có cái gì đúng, muội cũng nên tùy tiện ra tay đánh người." thanh niên trẻ tuổi đứng sau lưng Mộc Trường Minh trầm giọng . Trong giọng ý tứ chỉ trích cần cũng biết. Thanh niên này chính là con trai trưởng nay của Mộc Trường Minh, Mộc Linh, cũng là ca ca đồng mẫu (*cùng mẹ - Nuy) với Mộc Vân Dung.

      Mộc Trường Minh cau mày nhìn Mộc Thanh Y, : "Thanh Y, con thân là muội muội, tại sao lại ra tay với Tam tỷ?"

      Mộc Thanh Y nhướng mắt, nhàn nhạt nhìn Mộc Trường Minh cái, nhưng có nhìn thấy tia lo lắng nào cho nữ nhi hôn mê mấy ngày từ trong mắt ông ta, lạnh nhạt : "Bẩm phụ thân, Tam tỷ nữ nhi là tiện nhân, còn mẫu thân cũng là vậy, hơn nữa cũng nữ nhi nên giống mẫu thân nên chết . Phụ thân, Tam tỷ đúng sao? Lần này nữ nhi có vì vậy mà mất mạng là sai sao?"

      Mặt Mộc Trường Minh biến sắc, trầm giọng : " nhăng cuội gì đó! Vân Dung, con càn rỡ! Mẫu thân của Thanh Y là mẹ cả của con, con lại dám mở miệng lời ô uế, nương con là dạy con như thế nào hả?"

      Mộc Vân Dung lại nghĩ rằng mình tố cáo thành công, ngược lại lại bị chửi, trong lòng vô cùng ủy khuất, mắt đỏ : " ràng là Mộc Thanh Y mắng con trước!"

      Môi đỏ Mộc Thanh Y nở ra nụ cười thản nhiên, hỏi: "Tam tỷ, ràng là tỷ mắng ta trước, ta chỉ mới câu, tỷ liền mắng và nhục nhã ta với mẫu thân. Nếu tỷ hãy để cho phụ thân phân đúng sai , rốt cuộc là ta mắng tỷ cái gì?"

      "Ta....." Mộc Vân Dung bị nghẹn, dù nàng có điêu ngoa hơn nữa cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, về đề tài Ninh Vương có phải bị thương ở chỗ tiện hay , làm sao lại dám trước mặt mọi người. Trong lúc nhất thời, sắc mặt lúc xanh lúc trắng vô cùng đặc sắc.

      Mộc Trường Minh biết nữ nhi này được sủng ái nên tính tình có chút điêu ngoa, thấy nàng quanh co ra lời liền biết là nàng dối. Ngày thường điêu ngoa chút cũng sao, nhưng mà ở trước mặt mọi người nhục mạ mẹ cả, làm cho người ta hoài nghi cách dạy con cháu trong phủ Túc Thành Hầu. Thần sắc Mộc Trường Minh khỏi nghiêm lại, lạnh lùng : "Con thân là trưởng tỷ, biết quan tâm thương muội muội, còn tùy ý hồ nháo, còn ra thể thống gì nữa? Còn biết trở về phòng suy nghĩ tốt cho ta!"

      "Phụ thân! ràng chính là tiện...." Mộc Vân Dung thuận theo, kêu lên.

      "Tam muội." Mộc Linh đứng sau lưng Mộc Trường Minh đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời Mộc Vân Dung, với Mộc Trường Minh: "Phụ thân, đều là hài nhi dạy nghiêm, mới làm cho Tam muội tùy hứng như vậy. Bất quá, mấy ngày nay cũng là bởi vì....Cho nên tâm tình của Tam muội mới dễ bực bội như vậy. Kính xin phụ thân tha lỗi."

      Hiển nhiên Mộc Trường Minh hết sức hài lòng với đứa con trai này, gật đầu nhìn Mộc Linh, : "Linh nhi đúng. Bất quá sau này Vân Dung cũng nên hồ nháo nữa, nên gây gổ với Tứ muội con nữa." ra , bởi vì Mộc Vân Dung sắp gả vào phủ Ninh Vương, cho nên nếu phải là phạm phải chuyện lớn quan trọng, Mộc Trường Minh cũng muốn phạt nặng nàng. Nghe vậy, Mộc Vân Dung tức giận, mặt đen lại, ràng là nàng bị đánh bạt tay, còn là nàng sai?

      "Đừng có mơ! ràng là lỗi của nó!" Mộc Vân Dung hô lên.

      Mộc Thanh Y cũng có ý định lùi bước, nhàn nhạt : "Nữ nhi dám nhận lời xin lỗi của Tam tỷ. Bất quá...Thân là thứ nữ lại dám nhục mạ mẹ cả ngay trước mặt mọi người, biết phụ thân muốn xử lý như thế nào?"

      Lời vừa ra, sắc mặt của mấy người ở đây có chút khó coi. Sắc mặt của Mộc Vân Dung và Mộc Linh nhất thời xanh lại, vẻ mặt của Mộc Trường Minh cũng có chút cổ quái. Đứng ở bên cạnh, mặt của Mộc Vũ Phỉ và Mộc Thủy Liên cũng có chút lúng túng, muốn lại dám . Chỉ có thanh niên đứng sau lưng Mộc Trường Minh giống như Mộc Linh, là thứ trưởng tử (*) Mộc Sâm là thú vị nhíu mày.

      (*) thứ trưởng tử: con trai lớn thứ xuất, tức là do thiếp thất sinh ra - Nuy

      Tình huống Mộc gia xác thực là có chút phức tạp, mẫu thân Mộc Vân Dung và Mộc Linh là Tôn thị, vốn là nha hoàn bên cạnh Mộc Trường Minh. Từ lớn lên cùng với Mộc Trường Minh, tình cảm thanh mai trúc mã tự nhiên khác biệt. Sau khi Mộc Trường Minh cưới chính thê, lập tức nạp bà ta làm thiếp thất. Mộc phu nhân nhiều năm con, mà Tôn thị này liên tiếp sinh con trai, con , dĩ nhiên địa vị trong phủ ngày càng cao. Đợi đến khi trưởng nữ Mộc Phi Loan vào cung làm phi, địa vị càng mơ hồ kém chính thất là bao nhiêu. Cho đến sau khi Mộc phu nhân qua đời, Tôn thị mới được Mộc Trường Minh nâng lên làm bình thê, cho nên trong phủ, dưới đều lấy Mộc Vân Dung và Mộc Linh làm đích nữ và đích trưởng tử.

      Nhưng xưa nay Hoa Quốc là quốc gia có nhiều hạn chế về lễ nghi, lễ giáo rất nghiêm ngặt. Chế độ kết hôn cũng cực kỳ khắc nghiệt, ví dụ như, điều lệ thiếp thể làm vợ cơ hồ có thể là thiết lệ (*luật lệ sắt thép - Nuy). chỉ bình dân bách tính, quan to quý nhân thể để thiếp phù chính (*), mà chính là đế vương cũng thể để sủng phi làm Hậu. Coi như là Hoàng hậu hoăng (**), cũng chỉ có thể kết hôn lần nữa với Hoàng hậu khác. Cho nên, ở trong phủ Túc Thành Hầu, mặc dù Tôn thị là bình thê, nhưng cho dù là Túc Thành Hầu hay Nhu phi ở trong cung cũng dám xin chỉ tấn phong cho Tôn thị. Mặc khác, trước Mộc phu nhân qua đời là siêu nhất phẩm Hầu phu nhân, sau khi người mất, biết Hoàng thượng có suy nghĩ gì mà thụy phong (***) làm siêu nhất phẩm Tần quốc phu nhân, còn cao hơn cấp so với Túc Thành Hầu. Vốn nếu Túc Thành Hầu cưới kế thất, phẩm cấp của kế thất cũng được cao hơn vợ cả, kế thất cũng có thể được thụ phong làm nhất phẩm phu nhân, nhưng mà tại Tôn phu nhân có gì cả. Trong mắt của người bên ngoài, bà ta cũng chỉ là thiếp thất, chính vì như vậy, những năm này, cho dù Mộc phu nhân qua đời, Mộc lão phu nhân cũng vẫn có đem tất cả quyền lớn giao cho Tôn thị. Về phần nếu đến bình thê, là do các quan viên trong triều nhìn vào mặt mũi của Ninh vương, Nhu phi và Bình Nam Quận vương, nên cũng để ý tới.

      (*) phù chính (phù chánh): là để thiếp thất lên làm chính thê, vợ cả - Nuy

      (**) hoăng: mất, qua đời ~> đây là cách tôn trọng người mất đối với hoàng gia, đặc biệt là Hoàng hậu, Hoàng thái hậu, Hoàng đế - Nuy

      (***) thụy phong: là danh hiệu được phong sau khi chết của vua, quan ~> Trước đó Mộc phu nhân là siêu nhất phẩm Hầu phu nhân, đây cũng được xem là chức quan dành cho nữ tử có chồng làm quan thời xưa - Nuy
      Mộc Trường Minh sủng ái Tôn thị, thậm chí mơ hồ có tình có nghĩa, nhưng lại có nghĩa nguyện ý cho người ngoài mắng ông ái thiếp diệt thê, cho dù Mộc phu nhân qua đời nhiều năm.

      "Thanh Y, những lời này là do ai dạy con?" Mộc Trường Minh trầm giọng , con của mình, mặc dù quan tâm nhưng Mộc Trường Minh vẫn có mấy phần hiểu . Lấy tính tình của Mộc Thanh Y, tuyệt đối ra những lời như vậy, bằng , mấy ngày trước cũng đến nổi vì Cố....Vân Ca mà chống đối lại mình.

      Mộc Thanh Y rũ mắt xuống, thấp giọng : "Tối hôm qua nữ nhi mơ thấy mẫu thân, mẫu thân mắng nữ nhi thân là đích nữ cũng biết đề cao bản thân, bị con thiếp thất sinh ra lấn áp mà biết phản kháng. Tự nhiên là mất mặt mẫu thân, còn bằng theo mẫu thân. Nữ nhi....Nữ nhi muốn chết...."

      " bậy, yên lành mà chết cái gì mà chết?" mặt Mộc Trường Minh thoáng quá tia cổ quái, trầm giọng khiển trách.

      Mộc Thanh Y cúi đầu, .

      Thấy nàng cung kính đứng ở đó, bóng dáng có chút đơn bạc và sắc mặt tái nhợt làm cho Mộc Trường Minh khỏi có chút chột dạ, thở dài : "Thân thể con mới khỏe lại, trở về nghỉ ngơi cho tốt. lát nữa.... lát nữa đổi cái sân viện khác . Vân Dung, con bất kính với đích nữ, Từ Đường quỳ ba ngày, mỗi ngày chỉ được phép uống chén nước, hiểu chưa?"

      "Con....."

      "Phụ thân...."

      Tất nhiên là Mộc Vân Dung và Mộc Linh đồng ý, vừa muốn định mở miệng cãi lại, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Mộc Trường Minh liếc qua, chỉ đành cắn răng ngậm miệng dám nữa.

      "Hầu gia, đây là thế nào?" Mộc Trường Minh chuẩn bị giải tán, liền truyền tới thanh của Tôn thị cách đó xa, nghe được tiếng của nương mình, ánh mắt của Mộc Vân Dung và Mộc Linh lóe lên tia vui vẻ.
      Winter thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Minh trào ám phúng

      Thấy mẫu thân đến, mặt Mộc Vân Dung và Mộc Linh thoáng vui vẻ, Mộc Vân Dung càng thêm đắc ý hất càm lên, liếc Mộc Thanh Y, Mộc Thanh Y lạnh nhạt mà nhìn, phảng phất như hoàn toàn chút để ý nào.

      Mộc Trường Minh thấy Tôn thị vội vàng đến, nhíu mày cái: "Phu nhân, sao nàng lại tới đây?"

      Tôn thị liếc mắt nhìn khuôn mặt ngọc đỏ ửng của nữ nhi, có chút oán hận : "Hầu gia, coi như Vân nhi có làm sai chuyện gì, ngài trách phạt là được, tại sao lại có thể đánh mặt con. Thể diện nương gia quan trọng cỡ nào, nếu để cho người ngoài thấy được....."

      Mộc Vân Dung cũng tới nhào vào ngực Tôn thị, nức nở khóc: "Nương, nữ nhi rất ủy khuất...."

      Thấy thê tử đỏ mắt muốn gì đó, còn có bộ dáng khóc nức nở của nữ nhi, mặt Mộc Trường Minh thoáng qua tia khó xử thôi, nhưng ông mới vừa phạt Mộc Vân Dung, cũng tiện rút lại lời ra.

      Đứng bên cạnh, Mộc Thanh Y bước lên từng bước, thản nhiên : "Di dương, phải phụ thân đánh Tam tỷ, là ta ra tay."

      tiếng di nương, làm cho Tôn thị sửng sốt chút. Kể từ sau khi mẹ ruột Trương thị của Mộc Thanh Y qua đời, quan hệ giữa Mộc Thanh Y và Hầu phủ vẫn có chút lạnh nhạt. Nhưng Mộc Thanh Y trời sinh tính tình nhu nhược, Tôn thị cũng có để nàng vào mắt. Ngày thường gặp nhau, mặc dù Mộc Thanh Y chịu gọi nàng là mẫu thân, nhưng thỉnh thoảng kêu nàng tiếng phu nhân. Mà nghĩ tới tại, tại sao lại thành di nương rồi, hơn nữa....Mộc Thanh Y lại dám đánh Vân Dung?

      Đối với ánh mắt quan sát của Tôn thị, Mộc Thanh Y cũng né tránh, chẳng qua là lạnh nhạt tiếp: "Xin di nương nên trách cứ phụ thân, Tam tỷ là do ta đánh. Hơn nữa, Thanh Y thân là đích nữ phủ Túc Thành Hầu, cũng có tư cách quản giáo thứ nữ phải con mẹ cả. Tôn di nương, bà có đúng hay ?"

      mặt Tôn thị thoáng qua tia khó chịu, nếu như câu trước đó Mộc Thanh Y kêu tiếng di nương coi như còn có tia tôn trọng, mà câu sau lại trực tiếp phơi bày thân phận của Tôn di nương. Đối với đích nữ mà , quả thiếp thất chính là nửa người làm. Nàng lại còn hỏi bà ta có phải hay ? Bà ta còn có thể gì? phải sao?

      lâu sau, rốt cuộc Tôn thị mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Mộc Thanh Y, mạnh mẽ cười : "Y nhi đúng....Nếu như Dung nhi có chỗ nào làm cho Y nhi tức giận, di nương xin thay mặt nàng xin lỗi với con. Con hãy nhìn phần đều là người thân ruột thịt mà tha cho nàng lần này . Dung nhi, còn mau bồi tội với Tứ muội con?"

      Mộc Thanh Y cười lạnh trong lòng, nhàn nhạt : "Tôn di nương quá lời rồi, mẫu thân có ở đây, tuổi tác của tổ mẫu lại cao, vì tổ mẫu và phụ thân, Thanh Y chia sẻ phần cũng có gì."

      Nghe nàng , trong lòng Tôn thị căng thẳng, có chút cảnh giác nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y: Đừng là nha đầu này muốn đoạt quyền ?

      Tôn ti ở Hoa Quốc rất ràng, nếu như Mộc lão phu nhân cầm quyền, quả Mộc Thanh Y có thể lấy danh nghĩa đích nữ chưa xuất giá của phủ Túc Thành Hầu mà chấp chưởng vụ. Chẳng qua, tính tình của Mộc Thanh Y vốn yếu đuối nhu nhược, trầm mặc ít , Tôn thị cũng chưa từng đặt nàng vào lòng. Đừng là Mộc Thanh Y thể nào tranh, coi như đem Mộc gia đặt vào tay nàng, nàng cũng chưa chắc xử lý được. Nhưng mà tại, theo bản năng, Tôn thị lại thấy tia nguy hiểm. Trong lòng khỏi oán thầm nữ nhi trong cung và Mộc Trường Minh, nếu như phải bà có phong hào chính thức, lúc này như thế nào mà bị nha đầu này đến mức tiến thoái lưỡng nan (* tới hoặc lui đều khó khăn - Nuy)? Vô luận bà có tính toán nhiều hơn nữa, chỉ cần Mộc Thanh Y lôi thân phận đích nữ ra là bà lập tức rơi xuống hạ phong.

      Nhìn nữ nhi và thê tử giằng co, Mộc Trường Minh có chút nhịn được nhíu mày, phất tay, : "Tốt rồi, Vân Dung tôn trọng mẹ cả, phạt đến Từ Đường quỳ ba ngày. Người nào cũng thể cầu xin tha! Thanh Y, con bệnh nặng mới khỏi, trở về viện mình nghỉ ngơi cho tốt. Muốn ăn cái gì cho người với....di nương của con tiếng là được." Vốn Mộc Trường Minh muốn là mẫu thân, nhưng vừa rồi nữ nhi này cố ý cường điệu thân phận đích thứ, Mộc Trường Minh cũng chỉ có thể theo là di nương, dù sao Mộc Thanh Y cũng chưa từng gọi Tôn thị tiếng mẫu thân, Mộc Trường Minh cũng lơ đễnh. Sắc mặt Tôn thị đứng bên cạnh cũng thay đổi, vốn là dung nhan xinh đẹp dịu dàng cũng hơi có chút dữ tợn.

      Mộc Thanh Y rũ mắt, gật đầu thuận theo: "Dạ, nữ nhi đa tạ phụ thân quan tâm." Mộc Thanh Y rất ràng cái gì gọi là có chừng có mực, đánh Mộc Vân Dung bạt tay, lại để cho Mộc Trường Minh phạt nàng ta quỳ ở Từ Đường là đủ rồi.

      Nếu như ép buộc quá mức, rất dễ dàng làm cho Mộc Trường Minh bất mãn.

      Thấy Mộc Thanh Y biến tiến lui, lúc này Mộc Trường Minh mới hài lòng gật đầu cái, rồi nhìn Mộc Vân Dung, chậm rãi : "Mấy ngày nay tốt nhất là con nên tự kiểm điểm lại mình, nếu sau này còn để phụ thân nghe được con có lời bất kính với mẹ cả, chỉ phạt quỳ ở Từ Đường ba ngày như vậy đâu."

      Mộc Vân Dung có chút cam lòng, Tôn thị vội vàng nháy mắt cảnh cáo nàng. Mộc Vân Dung cắn cắn môi, oán hận trợn mắt nhìn Mộc Thanh Y, lúc này mới thấp giọng đáp: "Nữ nhi biết."

      Mộc Trường Minh hài lòng gật đầu, : "Biết là tốt rồi, Linh nhi, Sâm nhi, thôi."

      "Dạ, phụ thân." Mộc Linh và Mộc Sâm cùng nhau lên tiếng.

      "Phụ thân, đại ca, nhị ca thong thả." Mộc Thanh Y nhàng thi lễ, giọng .

      Mộc Sâm ở cuối cùng quay đầu lại nhìn thiếu nữ áo trắng đứng cúi đầu xa. Đầu hơi cúi xuống nên thấy thần sắc của nàng, chẳng qua bộ dạng cung kính đứng đó lại làm cho người ta cảm thấy loại cảm giác ưu nhã và vui tai vui mắt khó diễn tả, khác trời vực với bộ dáng nhút nhát rụt rè thường ngày. Mộc Sâm nhíu mày, xoay người theo.

      Đợi đến khi đoàn người Mộc Trường Minh xa, Mộc Thanh Y mới xoay người lại, cười nhạt: "Tôn di nương, ta về trước."

      Tôn thị vội vàng cắn răng, : "Tứ tiểu thư thong thả!" Kể từ sau khi phu nhân tiền nhiệm (*trước kia - Nuy) Túc Thành Hầu qua đời, bà ta cũng chưa nghe lại xưng hô Tôn di nương, hôm nay Mộc Thanh y lần nữa đánh vào mặt bà, tại sao lại thể làm cho bà ta tức giận được?

      Mộc Thanh Y có ý định để ý tới tâm tình của Tôn di nương, xoay người mang theo Chân Nhi tự nhiên rời . Nàng là đích nữ duy nhất của phủ Túc Thành Hầu, nàng là nữ nhi của Tần quốc phu nhân, trong phủ này ngoại trừ Mộc lão phu nhân và Túc Thành Hầu, nàng cần cố kỵ bất luận kẻ nào. Hơn nữa....Cho dù là hai người kia, cũng chỉ là tạm thời thôi.

      "Nương! Ngài xem chút....Ngài xem con tiện nhân kia chút!" Nhìn bóng lưng xa của Mộc Thanh Y, Mộc Vân Dung nổi giận đùng đùng, kêu lên: "Con tiện nhân kia lại dám giễu cợt con như thế, tại sao phụ thân lại giúp nó? Còn phạt con quỳ ở Từ Đường ba ngày! Nương....Con muốn, con muốn! Con muốn vào cung gặp đại tỷ xin phân xử!"

      "Đủ rồi!" Tôn thị cau mày, có chút bất mãn với nữ nhi: "Con xem chút con có giống như thiên kim Hầu phủ ? Đừng quên con lập tức gả vào phủ Ninh Vương. Cái ghế Ninh vương phi như thế nào mà có, con biết sao? Trước khi xuất giá con bớt trêu chọc Mộc Thanh Y, coi như bây giờ con vào cung, đại tỷ của con cũng đứng về phía con đâu." Vốn người có hôn ước với Ninh vương chính là Mộc Thanh Y, mặc dù bị phủ Túc Thành Hầu lấy lý do tính tình nhu nhược yếu đuối của Mộc Thanh Y cách nào đảm nhiệm được trọng trách của Ninh vương phi nên mới đổi qua cho Mộc Vân Dung. Nhưng mà nếu chưa xuất gả bắt đầu chèn ép vị hôn thê trước kia, truyền danh tiếng của Mộc Vân Dung cũng phải tốt lành gì.

      Mộc Vân Dung cau mày, ánh mắt giận dữ tới đỏ ửng: " ràng là nàng! Là nàng nguyền rủa Ninh vương...Con mới....."

      "Được rồi, tạm thời cần để ý tới mấy thứ này." Tôn thị cau mày, : "Ninh vương bị trọng thương, con là hôn thê cũng nên bày tỏ chút, đừng có day dưa với mấy chuyện vặt này nữa. Đợi con thành Ninh vương phi, con nhìn thử nàng còn có tư cách gì tự cao tự đại trước mặt con nữa."

      Nghe nương vậy, lúc này sắc mặt cũng Mộc Vân Dung mới dễ nhìn chút, dung mạo Ninh vương tuấn mỹ vô song, lại là trong những vị hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất. Chờ nàng trở thành Ninh vương phi, con tiện nhân Mộc Thanh Y kia còn phải mặc cho nàng chà đạp sao. Nàng nhất định đem nàng ta phối hôn cho nam nhân xấu xí nhất, vô năng nhất!

      "Nương, Mộc Thanh Y vũ nhục người như vậy, người, người cũng có tức giận sao?" Mộc Vân Dung chớp chớp mắt, kéo tay Tôn thị, dịu dàng .

      Tôn thị cắn răng, thấp giọng : "Nương còn có thể làm gì? Nàng là đích nữ, mà ta ngay cả phong hào cũng có!"

      Mộc Vân Dung nở nụ cười bên môi, biết trong lòng nương nhất định là vô cùng hận Mộc Thanh Y. Kéo tay Tôn thị, dịu dàng : "Nương, chờ nữ nhi làm Ninh vương phi, nhất định nhờ Ninh Vương cầu xin hoàng thượng ban cho ngài phong hào."

      Tôn thị từ ái nhìn nữ nhi, : "Đứa bé ngoan, nương biết là con là đứa hiếu thuận nhất."
      Winter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :