1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân - Tiêu Tương Thập

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Thịnh sủng hào môn thiếu phu nhân a

      Tiêu Tương Thập

      Edit: Tịnh An

      Giới thiệu:


      Hài cốt của mẹ chưa lạnh, tiểu tam tiến dần từng bước, bố chỉ vào bạn thân ngày xưa của mẹ :

      “Mạch Mạch, đây là mẹ mới của con” Lại đưa con riêng 13 tuổi và con trai riêng của họ 11 tuổi vào nhà :

      “Đây là em trai và em của con.”

      Vì muốn chiếm lấy gia nghiệp mà mẹ vất vả tạo dựng 10 mấy năm làm của riêng, người phụ nữ ác độc đó cơ hồ muốn mạng của .

      Khi tìm được đường sống trở về, nhìn thấy vị hôn phu của lăn giường em của mình.

      “Mạch Mạch, việc xấu trong nhà thể đồn ra ngoài, Mộ gia chúng ta đắc tội nổi, bây giờ xảy ra chuyện này ba cũng rất khổ sở, em của con mang thai, thể tái giá được, con thay em con gả

      Mẹ kế cũng khuyên bảo : “Mộ gia là nhà giàu có hàng tỉ, sản nghiệp cơ hồ lũng đoạn các ngành nghề trong nước, có bao nhiêu người phụ nữ chen chút sức đầu mẻ trán muốn gả vào còn được”

      Ai chẳng biết Mộ gia đại thiếu là người ngu ngốc!

      *

      Mỗ nam mở đôi mắt hoa đào xinh đẹp : “Mạch Mạch, mẹ muốn với em cùng sinh em bé mập mạp”

      Mỗ nữ dụ dỗ: “Ngoan, còn , thể sinh em bé, chờ lớn rôi mới có thể”

      Mỗ nam vẻ mặt hồn nhiên: “ còn , lớn rồi, , tin em cứ thử xem…” xong nhào tới.

      “Mộ Thiên Thần, làm cái gì…. tên hỗn đãn này, lưu manh, phải đần độn sao…. Ừm…”

      “Mạch Mạch, em thơm….”

      *

      Tiểu bảo bảo: “Mẹ, đêm nay con muốn ngủ với mẹ”

      Mỗ nam xách cổ áo của tiểu gia hỏa lên: “Muốn ngủ về phòng mình ngủ, đừng quấy rầy bố mẹ làm chính .”

      Tiểu bảo bảo trong mắt to nháy mắt đầy lệ, lã chã chực khóc: “Mẹ, bố khi dễ con”

      Mỗ nữ nhìn về phía mỗ nam, ánh mắt rùng mình: “Khụ, khụ.”

      Mỗ nam ngoan ngoãn buông tiểu bảo bảo xuống.

      Tiểu bảo bảo vui mừng trèo lên giường, vùi khuôn mặt hồng hào vào trong ngực mỗ nữ:

      “Mẹ, người là thơm…”

      Lời này tại sao lại nghe quen tai như vậy?

      Mỗ nam tức giận quát lên: “Xú tiểu tử, mau lấy mặt con ra cho bố”

      Mỗ nữ hung ác nhìn mỗ nam: “ được nạt con em”

      Tiểu bảo bảo đem mặt cọ tới cọ lui ở trong ngực của mỗ nữ, lại lén lút nhìn mỗ nam, khiêu khích thè lưỡi, cười gian…

      ….

      Nửa đêm, tiểu bảo bảo rốt cục cũng ngủ, mỗ nam khẩn trương ôm tiểu bảo bảo trở về phòng của bé, cuối cùng cũng có thể ôm vợ ngủ rồi….

      Bên ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng khóc ngây thơ và thanh dùng sức gõ cửa phòng: “Mẹ, con muốn mẹ…”

      Mỗ nữ đột nhiên tỉnh lại, dùng sức đạp người nào đó người mình ra, bò xuống giường, mở cửa, ôm con trai vào trong phòng ngủ.

      Tiểu gia hỏa kia ôm cổ mẹ, hướng mỗ nam làm mặt quỷ, nhăn mặt cười gian….

      Mỗ nam tức giận nghiến răng:

      “Tiểu bại hoại đáng giận!” ​
      Ga xao sa ot, ThiênMinh, Shin Bèoo7 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Có phải đàn ông hay ?.

      Edit: Tịnh An

      Đêm tối đen, chiếc xe hơi chạy như bay rồi đột nhiên dừng lại, cửa xe mở ra, hai người đàn ông nhanh chóng xuống xe, kéo rương hành lý chứa trẻ lên xe, đóng cửa xe lại, sau đó nghênh ngang mà .

      Trước sau chỉ mấy có vài giây, nhanh đến nỗi khiến cho người ta kịp phản ứng.

      “Buông tôi ra! Các người muốn làm gì?”

      Bên trong xe, hai người đàn ông trẻ tuổi đè lại, trong đó có người gắt gao che miệng của lại để phát ra tiếng.

      nên ngoan ngoãn chút, để khỏi phải chịu đòn, nếu đừng trách sao lão tử nhắc nhở

      “Các người là ai?. Muốn làm gì?...” Giang Dĩ Mạch liều mạng giãy dụa.

      “Có người muốn mua mạng của ” Người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi màu đen .

      Giang Dĩ Mạch ngẩn ra, cũng quên cả giãy dụa, miệng bị che thể phát ra tiếng cho nên thể hỏi ai muốn mua mạng của .

      rất hiếu kì ai muốn mua mạng của sao?. Hahaha” Người đàn ông trung niên nở nụ cười: “Nhìn chết nhanh thôi, tôi cho biết, cho chết được minh bạch.”

      Người đàn ông trung niên : “Người muốn mua mạng của chính là mẹ kế , chỉ cần chết, tất cả tài sản của Giang gia mới thuộc về bà ấy.”

      Giang Dĩ Mạch giật mình mở to 2 mắt, bạn thân ngày xưa của mẹ , cũng là mẹ kế của , là nữ chủ nhân tại của nhà họ Giang.

      Mười mấy năm trước, mẹ chết thảm, hài cốt chưa lạnh người phụ nữ vô sỉ đó tiến dần từng bước trở thành mẹ kế của .

      “Mạch Mạch, đây là mẹ mới của con” Ba chỉ vào người phụ nữ ngày xưa là bạn thân của mẹ, lại đưa con riêng 13 tuổi và con trai riêng 11 tuổi đến trước mặt : “Đây là em và em trai của con”

      Khi mẹ còn sống đối xử với người phụ nữ đó như chị em ruột, nhưng sau lưng bà ta lại quyến rũ chồng của mẹ, còn sinh ra đôi trai .

      Bây giờ, người phụ nữ ác độc này muốn chiếm sản nghiệp mười mấy năm mẹ vất vả gầy dựng, mà muốn giết chết .

      “Huhu..” Giang Dĩ Mạch dùng sức lắc đầu, muốn hất tay miệng ra, hình như còn có chuyện muốn hỏi.

      Người đàn ông trung niên ra hiệu cho thủ hạ của mình cái, thủ hạ buông lỏng tay, Giang Dĩ Mạch hít thở 2 ngụm : “Chỉ cần các người thả tôi, tôi có thể cho các người tiền.”

      “Hahaha!” Người đàn ông trung niên nở nụ cười: “ cho tôi nhiều tiền cũng nhiều bằng tài sản của nhà họ Giang”

      “Ông có ý gì?”

      Người đàn ông trung niên lấy ra ống tiêm và ống chứa chất lỏng trong suốt, đâm ống tiêm vào trong ống chất lỏng: “Dù sao cũng sắp chết rồi, cho biết cũng có gì đáng ngại, tôi với mẹ kế của ở với nhau mười mấy năm rồi, chờ vừa chết tài sản của Giang gia chính là của bà ấy, cũng là của tôi, chúng tôi sớm thông đồng với nhau rồi, về phần người đàn ông chỉ biết trăng hoa của , căn bản đáng để nhắc tới”

      “Nếu như ông giết tôi, cảnh sát nhất định điều tra, đến lúc đó các người lấy được gì cả.” Giang Dĩ Mạch lớn tiếng .

      “Trong ống này chính là thủy ngân, chỉ cần tiêm nó vào trong người , sau đó tạo thành tai nạn xe cộ vô cùng thảm thiết, hài cốt còn, đến lúc đó cảnh sát muốn điều tra, cũng nghĩ là bị tai nạn xe cộ mà thôi” Người đàn ông trung niên tới gần :

      “Đè ta lại.”

      Sau đó nắm lấy cánh tay của Giang Dĩ Mạch, cầm ống tiêm đưa đến gần tay của .

      Giang Dĩ Mạch giãy dụa kịch liệt nhưng làm thế nào cũng phải là đối thủ của 2 người đàn ông đó, đột nhiên ngừng giãy dụa, nhìn phía sau người đàn ông trung niên:

      “Mẹ?. Sao người lại đến đây?. Cái gì?. Năm đó người bị người ta hại chết?. Bây giờ người tới tìm hung thủ lấy mạng?”

      Người đàn ông trung niên liền hoảng sợ, sắc mặt nhất thời trắng còn chút máu, vội vàng nhìn về phía sau, ánh mắt Giang Dĩ Mạch đột nhiên biến đổi, chợt túm lấy ống tiêm trong tay của ông ta, hung hăng đâm vào cánh tay đè lại, đau đớn khiến cho ông ta lập tức buông tay ra.

      Giang Dĩ Mạch nhanh chóng bỏ trốn, người đàn ông trung niên phát mình bị mắc lừa, thẹn quá hóa giận đuổi theo, đồng thời bắt được chân của Giang Dĩ Mạch, hại thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nắm chặt ống tiêm trong tay hung hăng muốn đâm về phía tay ông ta, ông ta sợ hãi đến mức vội vàng buông tay ra, Giang Dĩ Mạch thừa cơ hội bắt lấy người tài xế, đem ống tiêm kề lên cổ của ông ta:

      “Mau dừng xe!”

      Lái xe cũng cần mạng, cho nên lập tức đạp xuống phanh xe, Giang Dĩ Mạch mở cửa xe, tiện tay ném ông tiêm trong tay về phía người đàn ông trung niên, lại khéo sao trúng vào tay của ông ta, đau đến mức khiến ông ta phải kêu to, thừa cơ hội đó, bỏ chạy xa.

      Giang Dĩ Mạch chạy trối chết, tựa như liều mạng mà chạy, sử dụng hết sức lực từ lúc bú sữa mẹ đến giờ, người đàn ông trung niên và kẻ bắt cóc ở phía sau cũng đuổi theo rất nhanh, xung quanh tìm thấy chỗ trốn, nhất thời cũng tìm được người đáng tin cậy để cầu cứu, cũng biết chạy bao xa, đến chỗ nào, suýt nữa đụng vào chiếc xe hơi màu sẫm, vội vàng dừng chân lại, nghe thấy trong bóng tối có giọng đàn ông chuyện, cẩn thận phân biệt, khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn rắn rỏi nghe điện thoại…

      Kẻ bắt cóc phía sau muốn đuổi theo đến nơi, tiếng bước chân đòi mạng ngừng vang lên bên tai, nghĩ nhiều như vậy, chạy tới bắt lấy người đàn ông nghe điện thoại kéo vào trog bóng tối: “Mượn dùng chút.”

      ôm lấy cổ của người đàn ông, người đàn ông này rất cao, kiễng chân lên cũng với tới, Giang Dĩ Mạch gấp đến độ như kiến bò chảo nóng.

      Người đàn ông hiểu vì sao mình lại bị lôi vào trong bóng đêm, di động còn truyền đến tiếng sốt ruột của đầu dây bên kia.

      “…Bên kia làm sao vậy? Có nghe tôi ?”

      Nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo ở phía sau, Giang Dĩ Mạch nóng nảy: “Người đẹp ngã vào lòng, cũng làm gì, có phải đàn ông hay ?”

      Người đàn ông đột nhiên ngẩn ra, cắt đứt điện thoại di động, cánh tay mạnh mẽ hữu lực nhốt vào trong ngực, nâng khuôn mặt nhắn của lên, hung hăng chiếm lấy môi .

      phải là hôn, mà là cắn!

      Bá đạo lại cường thế, Giang Dĩ Mạch cảm thấy mình sắp thở nổi nữa rồi!

      Nhưng mà chỉ diễn trò thôi mà, có cần phải nghiêm túc như vậy ?

      bàn tay to lớn nhanh nhẹn theo đường cong thân thể của tiến vào bên trong áo sơ mi, Giang Dĩ Mạch vội vã đè bàn tay to an phận đó lại, nhưng bị chế trụ, người đàn ông thừa cơ chiếm lấy lưỡi của .

      Giang Dĩ Mạch thầm kêu ổn, cảm thấy giống như mình tìm lầm người, người này ràng là cố ý muốn mượn cơ hội để chiếm tiện nghi của !

      Những kẻ bắt cóc phía sau đuổi theo đến nơi, nhìn bốn phía xung quanh!

      Giang Dĩ Mạch sợ tới mức vội vàng kiểng chân lên, tay trắng thon dài ôm lấy cổ của ta, nhiệt tình phối hợp.

      Những kẻ bắt cóc ấy cũng chú ý đến màn triền miên ở tường, hai người tra đổi ánh mắt, hình như cũng cảm thấy đôi tình nhân này có khả năng là người bọn họ muốn tìm, người đàn ông trung niên : “Tiếp tục đuổi theo, ngàn vạn lần thể để cho ta chạy thoát!”

      Chờ kẻ bắt cóc xa, Giang Dĩ Mạch mới nhàng thở phào nhõm, dùng sức đẩy người đàn ông còn quấn quýt ra, thế nhưng làm thế nào cũng đều bất động.

      “Ưm, ưm, ưm…” Môi cơ hồ bị hôn đến tê rần, hung hăng cắn ta ngụm, người đàn ông bị đau, cho nên mới chịu buông môi ra.

      Giang Dĩ Mạch bị hôn đến thở nổi, buồn bực dùng sức đẩy ta: “Tại sao lại biết xấu hổ như vậy, cố tình lợi dụng, chiếm tiện nghi! Hạ lưu!”

      Người đàn ông hiểu ra sao cả, vừa rồi là đáp lại , còn cái gì người đẹp ngã vào lòng còn làm được, chỉ muốn chứng minh với chút, người đàn ông hàng giá mà thôi.

      Giang Dĩ Mạch dùng sức lau đôi môi sưng đỏ đến chết lặng, mặc kệ như thế nào ta cũng giúp mình, tính toán với ta, cũng có thời gian, thừa dịp trước khi những kẻ bắt cóc kia kịp phát ra, nên chuồn trước .

      Người đàn ông nhìn người phụ nữ thần bí trong ngực cứ như vậy chạy mất, theo bản năng đưa tay vuốt ve môi của mình, sau đó nở nụ cười nghiền ngẫm.

      Giang Dĩ Mạch tìm được đường sống trong cõi chết, cuối cùng cũng về đến nhà.

      Người hầu mở cửa cho , quản gia nhìn thấy trở về mặt lên tia ngạc nhiên, cung kính gọi: “Đại tiểu thư!”

      “Ba tôi với người phụ nữ kia ở nhà sao?” Giang Dĩ Mạch hỏi, chưa bao giờ gọi người phụ nữ đó là mẹ.

      “Lão gia và phu nhân tham gia tiệc cưới của con người bạn, còn chưa có trở về.”

      Khi Giang Dĩ Mạch vào phòng khách, vô tình nhìn lướt qua chiếc xe đậu trong sân: “Hạo Thiên đến đây sao?”

      mặt quản gia lên chút lúng túng: “Vâng.”

      Giang Dĩ Mạch kích động chạy vào, thầm nghĩ muốn cho vị hôn phu của mình biết kiếp nạn hôm nay mình gặp phải, nhưng lại nhìn thấy vị hôn phu ở phòng khách.

      “Người đâu?”

      Quản gia khó xử : “Ở trong phòng của nhị tiểu thư.”

      Phụ nữ có giác quan thứ sáu, Giang Dĩ Mạch mơ hồ cảm giác được có chuyện chẳng lành, đến bên ngoài phòng của em , nghe thấy bên trong truyền ra thanh khiến cho người ta mặt hồng tim đập.

      Em nũng nịu : “Hạo Thiên, khi nào với chị em chuyện của chúng ta?”

      “Dĩ Mạch ở nước ngoài tham gia cuộc thi thiết kế đá quý, chờ ấy trở về, tìm cơ hội với ấy.”

      “Mỗi lần đều tìm cơ hội, em mang thai ba tháng rồi, thể lại chờ nữa, muốn con chúng ta gọi người khác là ba chứ…”

      Giang Dĩ Mạch giống như bị sấm sét giữa trời quang, dùng cước đá văng cửa phòng, hai người trần truồng ôm nhau ở giường thấy vậy phát hoảng, mau chóng cầm lấy chăn để che đậy thân thể của mình.

      “Đường Hạo Thiên, dám phản bội tôi?” Giang Dĩ Mạch tức giận chất vấn, nhìn thoáng qua em nũng nịu trốn ở trong lòng của Đường Hạo Thiên: “Giang Dĩ Kỳ, cũng lợi hại, còn vài ngày nữa kết hôn lại làm loạn với rể của mình, biết xấu hổ cũng phải có mức độ.”

      “Dĩ Mạch, em đừng mắng…”

      che chở cho ta.” Giang Dĩ Mạch nắm lấy bình hoa trang trí trong phòng ném về phía hai người giường, nước trong bình hất đầy lên người bọn họ.

      “Giang Dĩ Mạch, điên rồi!”

      “Tôi điên rồi, là bị các người bức điên!” Giang Dĩ Mạch cầm lấy những gì có thể đập vỡ, ném về phía hai người giường, muốn đập chết bọn họ, vị hôn phu lại gắt gao bảo vệ người phụ nữ dưới thân, lớn tiếng cảnh cáo : “Giang Dĩ Mạch, bình tĩnh chút, Mỹ Kỳ mang thai!”

      Bố của Giang Dĩ Mạch và vợ tại của ông ta bà Thiệu Thiến vừa tham gia buổi tiệc rượu trở về, Thiệu Thiến nhìn thấy Giang Dĩ Mạch đánh con của mình, sửng sốt chút, tại sao nó lại còn sống, lên giơ tay tát cái.

      Giang Dĩ Mạch cũng ngồi , nâng tay tát bà ta 2 cái, đánh đến nỗi Thiệu Thiến cảm thấy đầu óc choáng váng.

      Thiệu Thiến chỉ vào lỗ mũi của Giang Dĩ Mạch: “Mày dám đánh tao?”

      “Đánh bà thế nào? Năm đó mẹ tôi đối xử với bà giống như chị em ruột, nhưng sau lưng bà lại cướp chồng của mẹ tôi, còn muốn chiếm lấy sản nghiệp mẹ tôi mười mấy năm vất vả tạo dựng, bây giờ con của bà còn muốn cướp đoạt vị hôn phu mấy ngày nữa kết hôn với tôi, mẹ con các người biết xấu hổ!” Giang Dĩ Mạch ra đống lý do, khiến cho Thiệu Thiến thể nào phản bác được, giơ tay lên muốn đánh .

      “Nếu như bà dám đánh vĩnh viễn cút khỏi nhà này, mang theo đứa con dâm đãng của bà nữa, mọi thứ của Giang gia đều do mẹ tôi vất vả mười mấy năm tạo dựng nên.”

      Thiệu Thiến khóc nhào vào trong lòng chồng: “Ông xã, xem Dĩ Mạch, làm sao nó có thể đối với mẹ kế như em như vậy?”

      Giang Triển Bằng nhìn cảnh tượng trong phòng, tức giận đến đen mặt: “Các người mặc xong quần áo trước .”

      Sau khi 2 người đó mặc xong quần áo ra, Giang Triển Bằng nhìn đứa con thứ hai:

      “Kỳ Kỳ, con xem, ba phải với con như thế nào mới phải đây? Vài ngày nữa con phải kết hôn với đại thiếu gia của nhà họ Mộ rồi, bây giờ con như vậy, con bảo ba ăn sao với bọn họ?”

      “Thực xin lỗi ba, con với Hạo Thiên lòng nhau, bây giờ con có con với Hạo Thiên, con cầu xin ba, đừng gả con cho nhà họ Mộ.” Giang Mỹ Kỳ năn nỉ .

      “Có thai?” Thiệu Thiến giả bộ đánh con vài cái, giống như phủi bụi cho ta: “Con, con bé này, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy, xem mẹ có đánh chết con .”

      “Thực xin lỗi, mẹ, con biết con sai rồi.” Giang Mỹ Kỳ uỷ khuất khóc.

      “Được rồi!” Giang Triển Bằng quát lớn, nhìn Giang Dĩ Mạch, vẻ mặt khó xử :

      “Mạch Mạch, chuyện xấu trong nhà thể đồn ra ngoài, chúng ta thể đắc tội với Mộ gia, xảy ra chuyện như thế ba cũng rất khổ sở, nhưng em con có thai rồi, thể lấy chồng được, con gả thay cho em con .”

      Giang Dĩ Mạch cho rằng mình nghe lầm, bây giờ là thời đại gì rồi, phong kiến quân chủ chuyên chế sao? Còn đem chuyện gả thay ra để ?

      Thiệu Thiến cũng khuyên bảo: “Nhà họ Mộ có tiền có thế, là nhà giàu có hàng tỉ nổi danh trong thành phố, hầu như độc quyền trong các ngành nghề, có bao nhiêu người chen đến sức đầu mẻ trán để gả vào cũng được, nhà chồng tốt như vậy cũng dễ tìm.”

      Ai chẳng biết đại thiếu gia của nhà họ Mộ là tên ngốc?

      “Nếu tốt như vậy, lại là vị hôn phu của em , tôi đoạt nhân sở ái*. Hay là để cho em gả , bà yên tâm, tôi với người ngoài em trước khi kết hôn cùng với vị hôn phu của chị mình làm ra mấy chuyện dâm loạn, dù sao đối phương cũng là người ngốc nghếch, chú ý đến đứa con hoang trong bụng ta đâu.”

      Thiệu Thiến tức giận đến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, Giang Mỹ Kỳ cũng xanh trắng lẫn lộn, sắc mặt hết sức khó coi.

      Đường Hạo Thiên nhịn được nữa, nhìn thẳng vào mắt Giang Dĩ Mạch, hét lớn:

      “Giang Dĩ Mạch, đừng làm khó Kỳ Kỳ, là do tôi chủ động, từ trước đến nay tôi , người tôi là Kỳ Kỳ, xin lỗi, nếu có chuyện gì cứ nhắm vào tôi, đừng làm tổn thương Kỳ Kỳ.”

      Vành mắt của Giang Dĩ Mạch trong phút chốc đỏ lên, nhìn Đường Hạo Thiên chằm chằm, lúc lâu mới hít sâu hơi :

      “Được, tôi gả.”
      Last edited by a moderator: 10/12/16
      Christiji thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2:

      Hôn của con cái hai nhà Giang, Mộ dẫn tới chấn động toàn thành phố.

      Được xem như là nhà giàu có nhất thành phố C, Mộ gia xử lý việc cưới xin đương nhiên cũng làm thỏa mãn ánh mắt của mọi người, mà Giang gia cũng là trong những nhà giàu có trong thành phố, đề tài câu chuyện dĩ nhiên thể thiếu, đột nhiên trước hôn lễ vài ngày, dâu bỗng nhiên thay đổi, khiến cho chủ đề bàn luận càng thêm sôi nổi.

      Còn có điểm quan trọng nhất, thể xem chính là con trai trưởng của Mộ gia là tên ngốc mà mọi người ai cũng biết!.

      Trí lực giống như đứa trẻ 3 tuổi.

      Giang Dĩ Mạch mặc áo cưới mà mẹ kế vốn chuẩn bị cho Giang Mỹ Kỳ ngồi ở trong phòng, cửa phòng đóng chặt, tất cả những ồn ào náo nhiệt đều bị ngăn cách ở bên ngoài.

      Người khác kết hôn còn có đoàn phụ dâu vội trước vội sau ngăn cản đám phụ rể để lấy bao lì xì, nhưng cái gì cũng có.

      Giang Dĩ Mạch đen mặt ngồi ở chỗ đó, hoàn toàn đối lập với màu áo cưới trắng như tuyết rực rỡ ở người.

      Giang Mỹ Kỳ đẩy cửa tiến vào: “Chị…”

      “Cút !”

      “Thực xin lỗi chị, chị còn giận em sao?. Đều là em tốt, xin chị tha thứ cho em có được ?” Giang Mỹ Kỳ điềm đạm đáng .

      “Được” Giang Dĩ Mạch trả lời khiến cho Giang Dĩ Mạch sửng sốt chút:

      mặc chiếc áo cưới này vào, mang theo đứa con hoang trong bụng gả cho đồ ngốc ấy, tôi tha thứ cho .”

      Sắc mặt Giang Mỹ Kỳ trở nên khó coi, cũng giả bộ điềm đạm đáng nữa:

      “Chị, người Hạo Thiên là tôi, từ trước đến nay ấy chưa hề
      chị, tôi biết chị ghen tị với tôi, cho nên tôi tha thứ cho chị, so đo với chị.”

      Nắm tay của Giang Dĩ Mạch trở nên căng thẳng: “Có gan lại lần nữa xem!”

      Giang Mỹ Kỳ bị khí thế của Giang Dĩ Mạch dọa sợ, nhưng muốn bị nhìn ra : “Tôi sai sao? Hạo Thiên căn bẳn thích chị, là chị lúc nào cũng quấn quýt lấy Hạo Thiên.”

      với rể của mình làm loạn, còn có mặt mũi những lời này với tôi?”

      “Chị đừng ngậm máu phun người, tôi với Hạo Thiên lòng nhau, người được mới là kẻ thứ ba, là chị lúc nào cũng quấn lấy Hạo Thiên, phá hỏng tình cảm của tôi và ấy.”

      cút ra ngoài cho tôi!” Giang Dĩ Mạch muốn những lời vô nghĩa với ta, phút cũng muốn nhìn thấy ta , chỉ vào miệng cửa:

      “Lập tức cút!”

      Giang Mỹ Kỳ lại muốn bỏ qua cho như vậy:

      “Chị , ra gả cho nhà họ Mộ cũng tệ, tuy rằng rể là người ngu ngốc, nhất là gả làm quả phụ, cả đời cũng thể có con, nhưng mà Mộ gia là gia đình giàu nhất thành phố, có tiền có thế, dù sao chị cũng là thiếu phu nhân của Mộ gia…”

      “Cút!” Giang Dĩ Mạch nắm cốc thủy tinh trong tay đập bể.

      Giang Mỹ Kỳ né tránh vẫn tiếp túc : “Chị, tính tình của chị tại sao lại xấu như vậy? Xứng đáng cả đời làm quả phụ.”

      Giang Dĩ Mạch nắm lấy đèn bàn trong tay mạnh mẽ ném qua.

      Giang Mỹ Kỳ lùi về phía sau 2 bước dễ dàng né tránh được, cao ngọa ra ngoài.

      Mới vừa đến cửa, đôt nhiên gục ở mặt đất, vẻ mặt thống khổ vỗ về bụng.

      Giang Dĩ Mạch còn chưa phản ứng kịp chuyện gì xảy ra nghe thấy thanh lo lắng của Đường Hạo Thiên: “Kỳ Kỳ, em làm sao vậy?”

      Giang Mỹ Kỳ đau đớn rúc ở trong lòng Đường Hạo Thiên : “Hạo Thiên, con của em.”

      Đường Hạo Thiên lúc này mới chú ý tới những mảnh vỡ thủy tinh và đèn bàn ở trong phòng, Giang Mỹ Kỳ đau khổ :

      “Hạo Thiên, liên quan đến chị của em, là em cảm thấy áy náy, cho nên muốn xin lỗi chị, mới chọc giận chị ấy, đừng trách chị ấy , là em tốt…”

      Đường Hạo Thiên tức giân, trừng mắt nhìn Giang Dĩ Mạch : “Giang Dĩ Mạch, tôi từng là tôi chủ động, tôi trước giờ , càng chịu nổi tính tình đại tiểu thư của ! Nếu như đứa bé trong bụng Kỳ Kỳ có mệnh hệ nào đời này tôi cũng tha thứ cho !” Đường Hạo Thiên ôm lấy Giang Mỹ Kỳ , trong nháy mắt rời khỏi.

      Giang Mỹ Kỳ lét lút nhìn , nở nụ cười khiến khích.

      Giang Dĩ Mạch vừa tức lại vừa đau, đau đến nước mắt cũng rơi xuống.

      Bị em khác mẹ cạy góc tường, có vị hôn phu, bản thân mình lại thây ta gả cho người đàn ông biết.

      , người đó căn bản thể xem như đàn ông.

      Mà là tên ngốc, đần độn.

      Cho dù như vậy còn chưa hết, còn bị em và mẹ kế cười làm quả phụ.

      Khi nào cuộc đời của Giang Dĩ Mạch lại lâm vào đến bước đường này?

      Bên ngoài tiếng pháo nổ vui mừng đến rung trời, xe hoa tiến vào, đoàn người phụ rể thiếu gia nhà họ Mộ tiến vào đón dâu.

      có đoàn phụ dâu làm khó, tất cả đều được tiến hành hết sức thuận lợi.

      “Đại thiếu của Mộ gia thoạt nhìn giống đồ ngốc, dáng vẻ đường đường, ngọc thụ lâm phong, vừa nhanh nhẹn lại vừa đẹp trai, biết mê đảo bao nhiêu trẻ tuổi. Ngay cả người đẹp hết thời như tôi nhìn thấy cũng muốn động lòng.”

      “Bà hiểu lầm rồi đó là nhị thiếu của Mộ gia, thay thế của ta đến đón dâu.”

      Giang Dĩ Mạch đợi đoàn phụ rể đến gõ cửa, mở cửa phòng, trong phòng đất đều lộ vẻ bừa bãi.

      lạnh lùng như vậy, mặt biểu cảm, trước ánh nhìn vừa kinh ngạc vừa sửng sốt của đoàn phụ rể và đại diện của chú rể mà ra ngoài.

      Trông nơi này như cử hành hôn lễ, nhưng ràng lại giống như lên pháp trường.

      Tình huống như vậy khiến cho đoàn phụ rể biết là nên náo hay náo nữa.

      Đại diện cho chú rể nhìn thoáng qua cảnh tượng bừa bãi mặt đất, sau đó bước nhanh theo dâu ra ngoài.

      Xe hoa sang trọng của Mộ gia chở dâu ra khỏi nhà họ Giang trong tiếng pháo nổ và tiếng reo hò vui mừng của mọi người.

      Bởi vì đại thiếu gia của nhà họ Mộ là tên ngốc, tình huống hết sức đặc biệt, cho nên thể thực nghi thức hôn lễ, vì thế, xe chở dâu đến bữa tiệc chúc mừng chút.

      Ngay cả khâu chú rể và dâu kính rượu cho mọi người cũng được giẩm bớt, tất cả đều do hai trưởng bối của nhà họ Mộ chủ trì.

      Tuy rằng thiếu chú rể, dâu nhưng cũng ảnh hưởng đến mức độ náo nhiệt của tiệc cưới.

      Mộ gia này dù sao cũng là nhà giàu có, tiệc cưới được duy trì tới tận khuya.

      Giang Dĩ Mạch biết ngồi ở trong phòng cưới chờ bao lâu, chân tê rần, đưa tay xoa xoa cái, đột nhiên nghe được thanh mở cửa.
      Last edited by a moderator: 10/5/15
      Christiji thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Đêm tân hôn

      gương mặt đẹp trai tuấn tú đến người thần phẫn nộ từ khe cửa nhìn vào, khuôn mặt góc cạnh ràng hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng, hình dáng môi đẹp, đặc biệt đôi con ngươi dài đào hoa chứa nhàn nhạt ý cười, làm cho người ta nghĩ dễ dàng rơi vào đó.

      Phản ứng đầu tiên của Giang Dĩ Mạch là, người này bộ dáng rất tốt! Đẹp trai hơn so với Đường Hạo Thiên tốt gỗ hơn tốt nước sơn kia biết gấp bao nhiêu lần.

      Khuôn mặt tuấn tú nhìn Giang Dĩ Mạch, đôi môi xinh đẹp kéo ra nụ cười mê người.

      Giang Dĩ Mạch tò mò nhìn đối phương: " là ai?"

      Khuôn mặt tuấn tú đẩy cửa vào: "Mẹ là chồng em."

      Giang Dĩ Mạch như là bị sét đánh, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, ", là ..." Hai chữ kẻ ngốc dám ra khỏi miệng, muốn lần đầu tiên gặp mặt liền đả kích người ta như vậy.

      Lại Giang Dĩ Mạch phải loại người thích khi dễ kẻ yếu.

      Nhưng - -

      ta ngốc sao?

      Giang Dĩ Mạch nhìn kỹ người đàn ông trước mặt cao hơn hơn nửa cái đầu, gương mặt đẹp trai đến người thần phẫn nộ, còn có kia đôi mắt đào hoa câu người cùng nụ cười mê người, thấy thế nào cũng giống là người đần độn.

      " là..." Tên ngốc?

      Khuôn mặt tuấn tú gật đầu: " là chồng em."

      Hoàn toàn đầu lừa đối miệng ngựa, Giang Dĩ Mạch nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú, phát trong nụ cười khóe môi mê người của mang vài phần khờ dại ngu đần của đứa trẻ.

      Khuôn mặt tuấn tú đưa tay ôm lấy , còn có vẻ mặt xấu hổ: "Bà xã, mẹ đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta." Che khuôn mặt đỏ như con nít cười gian, giống như lập tức muốn chuyện xấu gì.

      Giang Dĩ Mạch nhìn khuôn mặt tuấn tú cùng lời động tác của ta tương xứng với số tuổi, trong lòng thầm than, đáng tiếc cho gương mặt này.

      "Bà xã, bây giờ chúng ta động phòng ..."

      "Đợi chút!" Giang Dĩ Mạch cả kinh, vội vàng ngừng lại.

      Khuôn mặt tuấn tú thấy phản ứng lớn như vậy, đôi mắt dài đào hoa tò mò nháy mắt mấy cái, như là nhớ tới cái gì, xấu hổ cười rộ lên: "Mẹ con đêm tân hôn đều xấu hổ, để chủ động chút..."

      Giang Dĩ Mạch tránh sang bên cạnh, tránh được khuôn mặt tuấn tú chủ động.

      " biết rồi, em muốn chơi trò trốn tìm với phải ?" Khuôn mặt tuấn tú xấu xa cười gian, đột nhiên liền nhào tới.

      Giang Dĩ Mạch sửng sốt, né tránh khuôn mặt tuấn tú.

      Mặc dù là người đần độn, thực nhìn ra động tác nhanh nhẹn của , thiếu chút nữa bị bắt được.

      "Bà xã, rất lợi hại, nhất định bắt được em! đến đây!" Khuôn mặt tuấn tú đưa cánh tay thon dài ra lại lần nữa nhào tới.

      "Đợi chút, hãy nghe tôi trước..." Nhìn khuôn mặt tuấn tú lại nhào tới, Giang Dĩ Mạch khẩn trương né tránh, thời gian gồi quá lâu, chân tê rần, cẩn thận ngã mặt đất, băng ghế đổ “ầm” tiếng xuống đất.

      "A! bắt được em rồi!" Khuôn mặt tuấn tú vui vẻ nhào tới.

      Bên ngoài phòng vừa vặn có người ngang qua nghe thấy bên trong truyền ra động tĩnh rất lớn, xoay người về phía căn phòng kia.

      "Cậu hai!" Quản gia nhàng gọi tiếng, mang theo vài phần ý tứ nhắc nhở.

      Thấy tiếp, lại cung kính nhắc nhở: "Hôm nay bà chủ lên tiếng, hôm nay là tân hôn của cậu cả, bất kỳ kẻ nào cũng cho phép vào quấy rầy."

      Ánh mắt cậu hai nhà họ Mộ có chút phức tạp nhìn cửa phòng đóng chặt, xoay người .

      " buông tôi ra!" Giang Dĩ Mạch bị khuôn mặt tuấn tú áp mặt đất, thể động đậy.

      Mặc dù ta là người đần độn, nhưng cũng là người đàn ông, khí lực lớn kinh người. Giang Dĩ Mạch đẩy đẩy được ra, chuyện với ta lại giống như đàn gảy tai trâu, bảo ta buông mình ra, ta xuyên tạc ý của , xấu hổ, thực làm cho người ta vừa nóng vừa giận.

      Khuôn mặt tuấn tú duỗi bàn tay về phía ngực , muốn cởi quần áo ra.

      "Đợi chút, tôi có lời muốn !" Giang Dĩ Mạch vội vàng kêu, thấy tay khuôn mặt tuấn tú đặt ở ngực , vội vàng hô to: "Mộ Thiên Thần!"

      chỉ biết phải gả tên ngốc tên là Mộ Thiên Thần, cái khác hoàn toàn biết gì cả.

      Khuôn mặt tuấn tú lập tức dừng lại, mở to đôi mắt đào hoa tò mò, "Bà xã, em vậy mà biết tên của !" Cùng với cái ôm rộng lớn giống như bảo vật lại vừa vui mừng ngây ngô cười: "Mẹ tìm cho bà xã tốt nhất đời này, mẹ quả nhiên gạt ."

      Giang Dĩ Mạch muốn cho , người bà xã kia của đoạt chồng chưa cưới của mình, chưa cưới cùng người ta làm người đàn bà dâm đãng mang thai, mình là vật thay thế, phải bà xã của .

      "Bà xã, bây giờ chúng ta liền động..."

      "Mộ Thiên Thần, muốn mặt đất động sao?" Giang Dĩ Mạch vội vàng cắt ngang, thừa dịp còn có hình người, khẩn trương nghĩ biện cách tách ra khỏi .

      "Bà xã, vậy em gọi tiếng ông xã có được ?" Khuôn mặt tuấn tú khờ dại như trẻ con, thẹn thùng hỏi.

      Cho dù là kẻ ngốc, cũng biết đêm nay gọi là ông xã, nhưng bọn họ bây giờ là vợ chồng, muốn cùng sinh đứa bé!

      "Được, nhưng đè tôi đau quá." Giang Dĩ Mạch dường như tìm được chút bí quyết, trí lực người đần độn này giống với đứa bé ba tuổi, dễ dụ.

      Khuôn mặt tuấn tú như là sợ đè đau , vội vàng buông ra, ánh mắt Giang Dĩ Mạch rùng mình, nâng chân lên đột nhiên đạp cước, khuôn mặt tuấn tú bất ngờ kịp đề phòng bị cước này đạp phải lui về phía sau, nặng nề đụng vào mép giường, ngã mặt đất động đậy.
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4. Mưu sát chồng.

      edit Thanh Thanh Mạn

      Giang Dĩ Mạch đứng lên, vỗ vỗ bụi người: “Coi như là kẻ ngốc, dám vô lễ với bổn tiểu thư, bổn tiểu thư cũng tuyệt tha…” Chữ cuối cùng còn chưa ra, thấy gương mặt tuấn tú bị ngã xuống đất nhúc nhích, trong lòng chợt xuất cảm giác xấu.

      “Này, tỉnh lại !” Giang Dĩ Mạch đến gần, nhàng đá người đàn ông ngã xuống đất cái.

      “Mộ Thiên Thần?” Giang Dĩ Mạch lại gọi hai tiếng, phát nhắm mắt lại nhúc nhích, trong lúc lơ đãng thấy vết máu mép giường, lòng đột nhiên chùng xuống, tay run rẩy chỉ đặt nhè trước mũi , cảm giác có hơi thở.

      Trong nháy mắt sắc mặt Giang Dĩ Mạch trắng bệch, ngã đặt mông đất, lầm bầm lầu bầu: “Chết?”

      Làm sao có thể?

      Mình chỉ đạp ta cái thôi, ai bảo ta dám khinh bạc mình, coi như là kẻ ngốc cũng được.

      Giang Dĩ Mạch ôm lấy lay lay: “Này, đừng có giả chết nha!”

      Người đàn ông nhắm hai mắt, bình tĩnh ngủ say có bất cứ động tĩnh gì.

      Giang Dĩ Mạch cũng luống cuống, đêm tân hôn lại náo động vụ án liên quan tới mạng người, mình làm thiếu phu nhân nhà giàu cũng thể vào ngục ăn cơm tù.

      Mộ gia chắc chắn tha cho mình, coi như là kẻ ngốc, nhưng cũng là con trai lớn của Mộ gia, mình xong rồi.

      Mặt Giang Dĩ Mạch cúi thấp, suy nghĩ về quá khứ chút, vị hôn phu thanh mai trúc mã bị con của tiểu tam cạy góc tường, mình phải thay ta chùi đít gả cho kẻ ngốc, kết quả xảy ra án mạng, mình ăn cơm tù.

      Mà đôi mẹ con tiện nhân kia lại chiếm lấy tất cả những thứ thuộc về mẹ mình và vị hôn phu của mình.

      Kiếp trước mình làm chuyện xấu gì để kiếp này bị ức hiếp đến mức này?
      Giang Dĩ Mạch càng nghĩ càng cam lòng, cái chết của mẹ mình lại hiểu , chính mình lại phát phải ăn cơm tù vì tiện nhân cướp mất vị hôn phu của mình.

      Tại sao?

      làm chuyệnxấu thập ác bất xá, thiên lý bất dung gì?

      Mà mẹ con tiện nhân cướp chồng cướp tài sản của người khác lại có thể sống phóng khoáng phong quang?

      Thế giới này còn thiên lý ?

      Giang Dĩ Mạch đứng lên, nhìn người đàn ông nằm đất nhúc nhích : “Mộ Thiên Thần, đừng trách tôi, muốn trách nên trách người vợ kia của ! Người tên là Giang Mỹ Kỳ kia mới đúng là vợ , nếu phài là ta cướp mất vị hôn phu của tôi, còn lớn bụng, tôi cũng bị buộc thay ta gả cho , làm quỷ cũng phải tìm ta báo thù, ngàn vạn lần đừng oán trách tôi.”

      Mở cửa sổ ra, nhìn bốn phía, phát mình ở lầu hai, đúng lúc phía dưới có ai.

      Giang Dĩ Mạch nắm lấy rèm cửa leo xuống, trong đầu chỉ còn ý niệm, tuyệt đối thể ngồi tù, như vậy tiện nghi cho đôi mẹ con tiện nhân kia.

      Hôm nay là ngày đám cưới của và tên ngốc kia, lúc này người của khu nhà này còn chưa nghỉ ngơi, Giang Dĩ Mạch cẩn thận từng li từng tí bò xuống dưới, lặng lẽ đưa đầu ra nhìn ánh đèn cửa sổ lầu dưới lóe lên, phát bên trong có ai, mới to gan vội vàng tiếp tục bò xuống dưới.

      Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, người đàn ông cầm chén nước vào, giương mắt nhìn cửa sổ đối diện, thấy có ở đó, sửng sốt chút, Giang Dĩ Mạch thấy mình bị nhìn thấy, cũng cả kinh, tay cầm rèm cửa đột nhiên kéo cái, vì chịu được trọng lượng của mà rách mảng lớn.

      “A…” Giang Dĩ Mạch kêu lên tiếng, nặng nề ngã xuống.

      Người đàn ông vội vàng mở cửa sổ ra, đưa đầu liếc mắt nhìn ra ngoài, lập tức xoay người ra ngoài, khi ta ra đến bên ngoài phát thấy ai nữa.

      Giang Dĩ Mạch khập khiễng chạy vào hoa viên phía sau, chờ người nọ , mới lén lén lút lút muốn chạy , cánh tay nhè đặt lên vai , Giang Dĩ Mạch theo bản năng hất cánh tay kia ra, đột nhiên nhận ra là lạ ở đâu, xoay người nhìn theo cánh tay thấy được gương mặt tuấn tú trắng bệch cười với mình, nhất thời bị dọa đến hoa dung thất sắc, khẽ kêu tiếng: “A…”

      vôị vã bịt miệng, muốn dẫn những người khác tới.

      Nhìn gương mặt trắng bệch tuấn tú này, cố gắng trấn định, bị sợ đến sắp hồn bay phách tán, đại não suy nghĩ hỗn loạn, lời mạch lạc: “ cần hận tôi, nếu phải vợ đoạt vị hôn phu thanh mai trúc mã của tôi, tôi cũng bị buộc phải thay ta gả cho , chân tôi cũng cẩn thận mới đạp chết muốn hận hận Giang Mỹ Kỳ, là ta phản bội , trước khi kết hôn còn làm giày rách với vị hôn phu của chị mình, còn làm đến lớn bụng…”

      “Bà xã, làm giày rách có nghĩa là gì?” Gương mặt tuấn tú trắng bệch khờ dại hỏi.

      “Biết là làm giày rách là được…” Giang Dĩ Mạch đột nhiên phục hồi tinh thần, nhìn người đàn ông trước mặt, đưa tay run rấy vuốt vuốt gương mặt , cảm giác rất chân .

      đột nhiên hung hăng nhéo gương mặt cái, làm người đàn ông đau đến ủy khuất kêu lên:

      “Bà xã, đau…”

      ra là chết!” Sau khi Giang Dĩ Mạch trở nên kích động, tức giận nhào tới: “ được đấy, Mộ ngu ngốc, dám giả chết gạt tôi, bây giờ chết cho tôi!”

      “Bà xã, có giả chết, em đừng tức giận…” Mộ ngu ngốc ôm lấy người đè người Giang Dĩ Mạch trẻ con uất ức cầu xin tha thứ.

      Trong bóng tối, hai người biết là lúc ôm hay là lúc đánh nhau xoay vòng, lúc Giang Dĩ Mạch phát , bị Mộ ngu ngốc đè ở dưới, còn tội nghiệp cầu xin .

      mau xuống cho tôi!” Giang Dĩ Mạch nổi trận lôi đình.

      “Bà xã, đừng tức giận có được ? có giả chết.”

      xuống trước !”

      “Bà xã, muốn chết!” Mộ ngu ngốc nằm người Giang Dĩ Mạch, sợ hãi ôm chặt lấy .

      “Mộ ngu ngốc, xuống cho tôi…”

      “Hai đứa làm gì đó?” Đột nhiên giọng nghiêm khắc vang lên làm cho hai người đều im lặng.

      Giang Dĩ Mạch biết người phụ nữ hơn năm mươi tuổi này, nghe giọng cảm giác là người rất có địa vị.

      “Mẹ, bọn con trốn mèo .” Tên ngốc hồ đồ .

      Đường Hân liếc mắt nhìn Giang Dĩ Mạch, sắc mặt trầm xuống: “Hai đứa theo ta!”

      Giang Dĩ Mạch cảm thấy ổn, người phụ nữa này vừa nhìn dáng vẻ cũng rất lợi hại, tên ngốc lúc này đưa mặt tới, giọng : “Bà xã, em đừng sợ, mẹ là người rất tốt, cho mẹ biết, em mưu sát chồng.”
      Chương 5. Ra oai phủ đầu

      edit Thanh Thanh Mạn

      Giang Dĩ Mạch cảm thấy khóe môi đẹp mắt của tên ngốc lộ ra nụ cười tà xảo trá trong bóng tối, nhưng sắc trời quá tối, nhìn lắm.

      Muốn phân biệt cẩn thận, chỉ thấy ta ngu ngốc cười, cùng với đôi mắt đào hoa câu người ngoài ngây thơ chỉ có ngây thơ.

      ta là tên ngốc, thể nào kết hôn với mình lại ngốc nữa.

      “Hai đứa còn đứng ngây ra đó làm gì? Là muốn để cho trưởng bối như ta đợi hai đứa sao?” Đường Hân nghiêm nghị quát lớn tiếng, Giang Dĩ Mạch theo sát vào, mà tên ngốc cũng cầm tay nàng vui vui vẻ vẻ vào cùng.

      , xảy ra chuyện gì!” Đường Hân ngồi sofa ở phòng khách, ánh mắt nghiêm nghị: “Hôm nay là đêm tân hôn của hai đứa, hơn nửa đêm ở trong phòng cho tốt lại chạy ra ngoài làm gì?”

      Giang Dĩ Mạch suy nghĩ nên đối phó thế nào, tên ngốc ngây thơ mở miệng : “Mẹ, người đưngg tức giận nữa, con và vợ chơi trốn tìm.”

      Đường Hân nhìn con mình, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên từ ái: “Thiên Thần, nửa đêm thể chơi trốn tìm, hơn nữa hôm nay là đêm tân hôn của các con, con quên mẹ dạy con gì rồi sao?”

      Ánh mắt Mộ ngu ngốc sáng lên, hình như là xác định: “Con chưa quên, mẹ cho con và vợ sinh…”

      “Chưa là tốt rồi!” Đường Hân vội vàng cắt lời, nhìn về phía Giang Dĩ Mạch, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống: “Sao có thể trong đêm tân hôn lại chơi trốn tìm với Thiên Thần? Thiên Thần hiểu chẳng lẽ cũng hiểu? Sao lại có quy củ như vậy, trước kia mẹ dạy thế nào?”

      Ngày tân hôn thứ nhất ra oai phủ đầu với con dâu.

      Giang Dĩ Mạch thể dễ dàng tha thứ cho người khác mẹ mình đúng, nể tình bà ta là trưởng bối, thể mạp phạm quá mức, đắc tội với mẹ chồng, sợ là sau này mình cũng dễ qua, nhưng lại thể buồn bực lên tiếng để người tùy tiện dạy dỗ, sau khi đắn đo, bi thương : “Mẹ con lúc con còn bị người ta hại chết.”

      Lần này đến phiên Đường Hân biết gì, chuyện của Giang gia bà nhiều ít cũng biết chút, bà và Thiệu Thiến là bạn cũ, muốn quản chuyện nhà của Giang gia.

      Huống chi bà và Thiệu Thiến còn là bạn cũ, bởi vì là bạn cũ nên mới muốn cưới con của bà ấy, kết quả đến phút cuối lại đổi người.

      Điều này khiến bà rất bất mãn.

      Hôm nay con dâu này vừa cưới vào cửa, lại nhất thời quên mẹ ruột của con dâu sớm qua đời, chuyện này thực được, nhưng nếu lời bôi nhọ người qua đời, lại có vẻ là mẹ chồng lòng dạ hẹp hòi, tha người.

      Bà chỉ là muốn thử dò xét con dâu vốn nên cưới vào cửa, ra oai phủ đầu với ta, cũng để cho ta biết ai mới là chủ nhân trong nhà này.

      mong muốn ngày vui này lại tới từ chết, là xúi quẩy.

      Nhưng nếu lại chỉ trích con dâu có kiến thức lại chứng tỏ bà làm mẹ chồng lòng dạ độc ác, lạnh lùng, chỉ đành phải ra vẻ chút: “Cũng khổ cho con, đứa , bây giờ con gả tới Mộ gia chúng ta, chính là người của Mộ gia, ta là mẹ của Thiên Thần cũng là mẹ của con, chỉ cần con đối tốt với Thiên Thần, chăm sóc tốt cho nó, ta bạc đãi con.”

      “Cám ơn mẹ, vợ đối với con rất tốt, còn chơi trốn tìm với con nữa.” Tên ngốc hồ đồ .
      Chân mày Đường Hân tự chủ nhíu lại, nếu là con dâu có tâm nhãn có kiến thức sớm theo bậc thang mà xuống, vội vàng cảm ơn mẹ chồng hiểu đạo lý, trạch tâm nhân hậu rồi, thế nhưng con dâu lại đứng yên đó động đậy chút nào, còn hiểu chuyện bằng đứa con trai ngốc của bà.

      Bên cạnh có người đàn ông dáng dấp có mấy phần giống với Mộ Thiên Thần tới: “Mẹ, bây giờ cũng còn sớm nữa, để cho trai chị dâu nghỉ sớm chút , hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ.”

      “Nhìn trí nhớ của ta này!” Đường Hân khoát khoát tay: “Nhanh nghỉ ngơi .”

      Lần đầu tiên gặp mặt con dâu, ấn tượng rất tốt, con dâu này quá biết ứng xử.

      Vào phòng, tâm tình Giang Dĩ Mạch cũng tốt, cái chết của mẹ hiểu , mình vẫn tìm được chứng cớ, hôm nay lại rơi vào tình cảnh này, cảm thấy lão phu nhân Mộ gia dễ ở chung, sau này mình sợ là khó qua rồi.

      Phờ phạc rũ rượi nằm giường, nghĩ tới tâm của mình.

      Mộ ngu ngốc đột nhiên nhào tới: “Bà xã, mẹ để với em…”

      Giang Dĩ Mạch cước đạp tên ngốc xuống: “ muốn chết tránh xa tôi ra!”

      “Bà xã…” Tên ngốc mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp đầy nước mắt ủy khuất, như con dâu uất ức tội nghiệp nhìn Giang Dĩ Mạch.

      “Tôi còn chưa tìm tính sổ đấy, làm gì vậy? Giả chết còn uy hiếp tôi cái gì mưu sát chồng! Mưu sát chồng là gì? biết cái gì gọi là mưu sát chồng sao? Lại dùng từ linh tinh.”

      Đôi mắt Mộ ngu ngốc chứa đầy nước mắt, ủy khuất gật đầu: “Biết, vợ muốn giết chồng liền kêu là mưu sát chồng, TV đều diễn như vậy.”

      “Lúc nào tôi muốn giết rồi hả?”

      Mộ ngu ngốc che ngực bị đạp phải, hơi sợ hãi nhìn : “Bà xã, chỗ này của còn đau quá, cho mẹ biết, em đừng hung dữ như vậy được ?”

      “Vậy làm ơn tránh xa tôi !”

      “Bà xã, chúng ta là vợ chồng.” Mộ ngu ngốc lã chã chực khóc nhìn , rất là uất ức.

      khuya lắm rồi, Giang Dĩ Mạch cũng có chút mệt mỏi, nhìn dáng vẻ lã chã chực khóc, cũng có chút đành lòng, mình cần gì so đo với tên ngốc.

      “Được rồi, tôi hung dữ với , vậy nghe lời, ngủ ghế sofa .”

      “Bà xã, muốn ngủ giường.”

      “Chẳng lẽ muốn ngủ sofa?”
      “Chúng ta có thể ngủ chung.”

      Giang Dĩ Mạch giận dữ: “Tên nhóc này, tôi muốn đạp cước về tây thiên luôn!”

      Mộ ngu ngốc khóc rất đau lòng, xoay người muốn ra ngoài: “ muốn tìm mẹ , bà xã tức giận, cần nữa, mẹ…”

      Giang Dĩ Mạch sợ hãi đến vội vàng xuống giường, chạy đến trước mặt Mộ ngu ngốc, kịp thời ngăn cửa lại, mới nhận ra mình ở trong lòng Mộ ngu ngốc.
      Christiji thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :