1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thịnh sủng bà xã phúc hắc - Thiền Nhược Hề

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Thịnh sủng bà xã phúc hắc

      Tác giả: Thiền Nhược Hề


      Editor: susublue


      Giới thiệu:

      lần tỉ mỉ bày tính, đám cưới danh môn.

      Ai cũng nghĩ tiểu thư Mộc gia hèn mọn, ở nước ngoài tự sinh tự diệt, nhưng thực tế là thiên sứ của tổ chức hắc ám bí mật, thủ đoạn tàn bạo.

      Ai cũng nghĩ Dung gia thiếu gia quyền thế, trong trẻo mà lạnh lùng xa cách, nhưng thực tế mới là gia chủ chân chính đứng sau lưng tập đoàn tài chính Dung thị, bày mưu tính kế, sát phạt quyết đoán.

      Ông trời ơi, tiểu nha đầu mười chín tuổi cùng nhị công tử mười sáu tuổi gặp nhau , với vài câu, sau đó bọn họ liền chuẩn bị kết hôn ! !

      phúc hắc có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, người chung quanh lại thích coi là quân cờ đùa bỡn.

      Shit! Người nào dám đánh đến cửa, cũng hạ thủ lưu tình.

      Đám hỏi đám hỏi, gả gả, cùng bọn họ chơi đùa tốt!

      Nhưng ai biết Dung gia thiếu gia lạnh lùng thế nhưng lại thương , bảo hộ , sủng , cho mọi thứ tốt nhất, mà quan trọng nhất là, còn giúp dạy dỗ người xấu!

      Có người như vậy đương nhiên phải chiếm lấy cho mình!

      Nữ chính phải người giấy ngoan ngoãn nghe lời, nam chính lại càng phải thiếu gia ôn nhã như vẻ bề ngoài. Dù sao, cả hai người bọn họ đều phải là 'Người tốt' gì.

      Ngụy trang rất phiền phức a! Ngụy trang tốt, bị bại lộ !
      Thanh Hằngh2h2h2h2 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Buổi đêm say mê

      Đầu tháng ba, Seattle.

      Mưa càng lúc càng lớn, ầm ầm, ầm ầm .

      chiếc ô màu đen, che khuất khuôn mặt người kia. Đến trung tâm thành phố phồn hoa, trong khí tràn ngập hơi thở ẩm ướt. Hương vị như vậy làm người dưới ô châm chọc ngoắc khóe môi.

      Ngoài khách sạn, cách vị khách dưới ô mấy mét có vài bồi bàn mắt sắc nhìn thấy, vội vàng tới tiếp đón, dẫn người dưới ô vào cửa hông hẻo lánh. Chiếc ô đen chậm rãi buông xuống, toàn bộ khuôn mặt của người nọ đều lộ ra, đây là trẻ tuổi, tóc đen dài đến thắt lưng, vài sợi dính cái trán trắng noãn lộ ra vẻ quyến rũ. Con ngươi thờ ơ mê người, thần sắc tái nhợt giống cánh hoa bách hợp. cầm ô trong tay đưa cho bồi bàn. Sau đó khoát tay, ý bảo có thể xuống .

      Từ thang máy chuyên dụng đến tầng 14 dừng lại. tiến vào phòng nghỉ của chính mình, nhìn màu tím của hoa mê điệt hương nhịn được nhíu mày.

      Ý nghĩa của hoa mê điệt hương là, "Muốn vĩnh viễn nhớ tới việc , muốn nhớ đến ." Nhìn hoa này, cười đến châm chọc, ở đây ai cũng đều , bất quá đều là vì dung mạo cao quý, xinh đẹp và tuổi trẻ của . Chỉ là dối trá bên ngoài mà thôi, có gì hay cả. Cùng lúc đó, nghĩ đến, có thể tự do tiến vào phòng nghỉ của , cũng chỉ có người kia .

      ta?

      bàn trà được trưng bày theo phong cách châu Âu , trong bình hoa, đóa hoa Mân Côi đen lớn nhất lẳng lặng nở rộ, quỷ dị lại thần bí. tách đóa hoa kiều diễm đó ra, phía dưới lộ ra dòng chữ màu trắng tinh xảo.

      Thiên sứ của tôi:

      Đêm nay mục tiêu xuất , bắt đầu săn bắt. Còn có người đưa hoa mê điệt hương nhất để chúc mừng.

      thân hắc y đứng đó nhíu mi, từ trong ngăn kéo lấy ra cái bật lửa đốt rụi dòng chữ đó.

      Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi, khí tại Seattle đặc biệt ẩm ướt.

      ngồi trước bàn trang điểm, đem tóc dài tùy ý cột thành đuôi ngựa đơn giản. Nhìn bộ đồ màu đen người suy nghĩ chút liền nhăn mặt nhíu mày tới tủ quần áo.

      Tại đại sảnh khách sạn, cực kỳ náo nhiệt. Cửa trong suốt như thủy tinh được phục vụ mặc đồng phục màu trắng mở ra. Người bước vào được quản lý tự mình tiếp đãi, mặc thân màu xám. Dáng người thon dài, bộ dạng tuấn tú, xúc cảm xa cách lạnh như băng. Đồng tử đen như mực, nhìn là biêt người đàn ông tuấn mỹ này đến từ Phương Đông.

      vừa vào đại sảnh liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Nhóm tiểu thư mỹ lệ lập tức rục rịch, bọn họ đều bị khí chất bất phàm người hấp dẫn , muốn qua tiếp cận. Chỉ là người nọ tuy trang nhã nhưng lại tỏa ra khí chất lạnh lùng làm cho người ta dừng cước bộ. Đám mỹ nhân đều ngượng ngùng lui trở về, chỉ có thể yên lặng ở bên nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của người đàn ông kia chuyển mắt.

      Góc ánh sáng sáng sủa bởi vì khí ảm đạm mà trở nên nhu hòa. Điều khác biệt là trước mặt là bàn ăn xa hoa cổ điển theo kiểu châu Âu lại lộ ra vết chạm trỗ hoa văn Trung Quốc tản ra sức quyến rũ cổ điển của Phương Đông. có rượu Tây sang trọng, đơn giản mang lên ấm trà Tử Sa, hai chung trà khéo léo. Khiến cho Đông Phương đơn giản mộc mạc mà lịch tao nhã cùng với tư bản chủ nghĩa xa hoa có vẻ hợp nhau.

      Đột nhiên, có người hướng về phía người đàn ông đó tới, chung quanh mọi người hèn mọn kinh ngạc nhìn bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi tới gần.

      "Xin chào, xin hỏi tôi có thể ngồi ở chỗ này ?" Giọng nữ trong veo vang lên trước mặt .

      Người đàn ông lẳng lặng uống trà, mang theo khí thế lạnh lùng muốn kết thân với người khác. Tựa hồ mặc kệ người phụ nữ trước mặt đến gần vì mục đích gì, cùng đều chút quan hệ.

      Hương trà bay lượn lờ, là trà Bích Loa Xuân tốt nhất.

      "Tiên sinh, xin chào. Ngại quá đến quấy rầy, nhưng là người Trung Quốc duy nhất ở yến hội này. Cho nên..."

      có chút xấu hổ vuốt cằm, tiếp tục : "Kỳ trình độ văn của tôi tốt lắm, nên tôi chỉ ở khu người Hoa ở Seattle."

      Ngón tay thon dài nắm chặt chém trà, Dung Lạc lạnh lùng nhìn về phía đối diện.

      Tuy rằng rất được, đôi con ngươi sắc sảo động lòng người. Nhưng lại chỉ có thể xem nữ hài tử mà thôi.

      Đại khái mười mấy tuổi , áo sơmi màu tím đeo trang sức, váy màu lam bị tẩy trắng bệch, chân đôi hài bằng vải, mặt chút son phấn hơn nữa lạ tùy ý cột tóc đuôi ngựa phía sau. So với những người phụ nữ ở bốn phía mặc váy dài gợi cảm, quả đứa . chút đều ngại đối phương lạnh lùng, cười ngọt ngào như trước, cố gắng tìm kiếm đề tài chung để chuyện.

      Trong khí, mùi Bích Loa Xuân tràn ngập .

      tựa hồ phát được cái gì khẽ cười : " cũng thích trà Trung Quốc sao?"

      Dung Lạc vừa mới buông chén trà, con ngươi của giống như đêm tối đen nhánh mê người. Ngón tay thon dài trắng nõn lưu luyến chạm vào hoa văn khắc chén trà, lần lại lần. Thấy Dung Lạc có ý ngăn cản, đơn giản đem trà đưa tới miệng, nhàng hớp ngụm. Lúc vào miệng ngọt thuần, mùi thơm ngát tỏa ra bốn phía. Ý cười ở khóe môi càng đậm, lại khiến Dung Lạc nhăn mày.

      " sai, là Bích Loa Xuân hảo hạng, chính là hương thơm này." cười khanh khách tán thưởng , lại làm như quên chính mình cầm trong tay chén trà mà Dung Lạc vừa mới uống.

      câu nệ tiểu tiết, hay là có ý đồ?

      Dung Lạc vuốt cằm, nhìn khóe môi nở rộ nụ cười cùng gương mặt hơi đỏ ửng. Ngây ngô mà tốt đẹp. Nhưng cặp con ngươi sắc bén giống như đêm tối, sâu thẳm nhìn thấy đáy. đón nhận tầm mắt , " người uống trà đơn sao? Có lẽ, trở thành bằng hữu cũng tốt, tôi có thể cùng uống trà chuyện phiếm." Tự quyết định, bên môi phát ra nụ cười ngọt ngào. Dung Lạc hờ hững đưa chén trà, giống như nghe thấy đứng dậy muốn rời .

      thấy vậy lễ phép đứng lên cảm ơn chén trà của . Đến cuối cùng Dung Lạc vẫn như trước mở miệng câu với , sai người đuổi đúng là dễ. Nghĩ đến đây, hướng về phía Dung Lạc la lớn: "Này, chúng ta nhất định gặp lại !" Dung Lạc bởi vì tiếng la kiên định phía sau mà đình trệ động tác, sau đó liền tiếp tục biểu tình hờ hững ra ngoài.

      Lincoln màu đen ở trong đêm chậm rãi chạy.

      "Thiếu gia ngài quyết định ngày mai về nước?" Người đàn ông ngồi ở vị trí lái theo Dung Lạc nhiều năm, Chu Hàn.

      "Ân."

      "Nhưng chuyên cơ của ngài gần đây xuất ít vấn đề."

      "Tôi biết." Thanh thản nhiên, tia phập phồng.

      Chu Hàn nhíu mày, biết thiếu gia quyết định chuyện gì tuyệt đối thay đổi. Chỉ là nghi hoặc, ngày mai sao lại muốn về nước? Chẳng lẽ...
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: trở về

      Người đến người ở đại sảnh sân bay.

      " Chuyến bay××× cất cánh hành khách hãy lên máy bay đúng giờ"

      giọng nữ trong radio nhắc nhở nhiều lần vang lên trong đại sảnh.

      Phi cơ khoang hạng nhất, Mộc Yên tìm được chỗ ngồi của chính mình, quay đầu lại thấy được bóng dáng quen thuộc.

      "Xin chào, còn nhớ tôi ? ." nghiêng đầu cười khẽ, vươn tay trái ra."Nga, đúng rồi, tôi gọi là Mộc Yên."

      Người đàn ông nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc cái, con ngươi đen láy như trước gì, lại ngoài ý muốn đưa tay ra. mặt Mộc Yên lộ ra vẻ vui mừng, nhưng ánh mắt vẫn thờ ơ . Thần sắc như hoa hồng cười khẽ , gắt gao cầm bàn tay lộ khớp xương của Dung Lạc. Khác với lòng bàn tay ấm áp của , tay lạnh lẽo đến tận cùng. Nắm cùng chỗ, ràng rất sai biệt.

      Khuôn mặt tuấn tú của Dung Lạc vẫn như trước chút thay đổi, Chu Hàn ở bên lại giật mình mở to hai mắt, nhìn hai người bắt tay, trong lòng thầm than: Thiếu gia chưa bao giờ cùng bất luận kẻ nào tiếp xúc thân thể, như thế nào lại cùng tiểu nha đầu... ?

      Sau 12 giờ trưa.

      Phi cơ vững vàng cất cánh, Mộc Yên phát Dung Lạc ngủ. khuôn mặt tuấn tú của Dung Lạc có chút trắng nõn, Mộc Yên tưởng là do ngủ bị mặt trời chiếu vào mặt nên mới trắng như vậy. im lặng ngủ, con ngươi hé, lông mi dài, sợi tóc đen như hắc ngọc che khuất hơn nửa khuôn mặt. có lạnh lùng như bình thường, mà lộ ra vài phần trẻ con.

      tay chống cằm, lẳng lặng nhìn bộ dáng Dung Lạc ngủ say. Nhịn được ở trong lòng thầm than : ràng mặt ôn thuận như ngọc, lại lạnh lùng xa cách như vậy, khuôn mặt tuấn dật kia làm cho người ta nhịn được muốn tới gần. hiểu ràng hơn, dung nhan Dung Lạc lúc ngủ tuyệt mỹ, nhưng sau khi tỉnh lại là nhân vật rất lợi hại!

      Sân bay thủ đô.

      "Thiếu gia, xe đợi ngài, chúng ta thôi!"

      Thời tiết tháng ba có chút lạnh, bên ngoài mưa, tuy lớn, nhưng đủ làm ướt quần áo. Chu Hàn bung dù, che cho Dung Lạc.

      "Ân." Sau khi gật đầu, Chu Hàn giúp mở cửa xe BMW màu đen ra. Mắt thấy sắp lên xe, tiểu nha đầu ở sau lưng bọn họ hô, "Chúng ta nhất định lại gặp mặt !" Dung Lạc làm ra vẻ nghe thấy, lưu loát lên xe, hề chú ý Mộc Yên ở phía sau.

      Động cơ khởi động, xe chuẩn bị chạy.

      Lơ đãng nhìn thoáng qua, Dung Lạc nhìn xuyên qua kính xe phát Mộc Yên đứng dưới mưa, tuy là mưa lớn, nhưng đủ để làm ướt quần áo.

      có chút chật vật cầm cái túi màu trắng che lên đỉnh đầu, trán vài sợi tóc tán loạn, dán ở mặt lại tăng thêm tia thanh thuần.

      Cần gạt quét sạch nước cửa, BMW màu đen hướng về trung tâm thành phố chậm rãi mà chạy.

      Mắt thấy chiếc xe kia dần biến mất trong, khóe miệng Mộc Yên gợi lên nụ cười hàm ý, " đúng là tuyệt tình!" Con mắt của đen như đêm tối, bên trong chứa đựng gì đó phải người nào cũng có thể biết.

      Lấy di động màu trắng ra, kế tiếp bấm dãy số, chỉ chốc lát sau bên kia truyền đến thanh lạnh như băng.

      "Này, tôi là Tưởng Vũ Phi." Ngữ khí cường thế, ngắn gọn mà ràng, là tác phong của người nọ.

      "Tiểu Tầm Tã, tớ trở về, mau tới đón tớ."

      "Ở đâu?"

      " Sân bay thủ đô, cậu tới..."

      Mộc Yên vừa định nếu gì đó, chợt nghe thấy di động truyền đến tiếng ‘Tin, tin...hiển nhiên đối phương sớm cúp điện thoại. Tưởng Vũ Phi ơi là Tưởng Vũ Phi, làm gì liền làm cái đó, tuyệt dài dòng, nhiều năm như vậy vẫn thay đổi a. Còn bản thân ? Sớm còn giống với trước kia!

      Nhà hàng Tây.

      Bàn vuông màu trắng thuần phong cách châu Âu, so với Mộc Yên ràng lớn hơn nhiều ngồi đối mặt với .

      Tổ hợp bạn thân này rất kỳ quái, kém nhau sáu tuổi nhưng có gì khác nhau.

      " , vì sao trở về?" thẳng vào vấn đề. Mộc Yên cảm thấy tán thưởng Tưởng Vũ Phi hổ là thương nhân, coi trọng hiệu suất làm việc cao dẫn đến cách chuyện cũng ràng rành mạch.

      "Ai nha, chúng ta cũng rất nhiều năm gặp rồi, cậu lạnh lùng như thế làm gì? mau, cậu có nhớ tớ hay !" Mộc Yên cầm lấy dao nĩa, cười nhìn về phía người đối diện.

      "Năm trước tớ công tác ở Seattle có gặp qua cậu!" xong lại bổ sung thêm câu: "Còn có, cậu nên trở lại tốt hơn."

      "Why?"

      " tháng trước Sở Hoán vừa mới đính hôn."

      Mộc Yên bên môi cười chút, "Đinh." Dao ăn màu bạc đặt xuống đĩa, tiếng inox va chạm phát ra thanh thanh thúy.

      "Phải ?" cười đến cực kỳ quyến rũ, "Vậy hẳn là nên chúc mừng Sở Hoán."

      " cần với tớ cậu chút đều quan tâm đến Sở Hoán!" Phát ra tia tình cảm lạnh như băng, thậm chí giọng điệu còn có chút trào phúng.

      Nhưng Mộc Yên cũng tức giận chút nào, bởi vì biết đó là phương thức đặc biệt mà Tưởng Vũ phi dùng để quan tâm người khác.

      "Tớ chúc phúc Sở Hoán." Khóe môi giơ lên, cười đến như có như .

      "Mộc Yên, trước mặt tớ còn con mẹ nó giả bộ cái gì?" Tưởng Vũ thô bạo a."Thích đoạt lấy, con mẹ nó tại còn giả bộ làm thánh mẫu, đến cuối cũng chỉ có cậu đau lòng!"

      Mộc Yên giật mình, sau lúc lâu liền nhìn người trước mắt cười ha ha, " Cơn tức của Tiểu Tầm Tã ghê gớm."

      " Đối tượng đính hôn là ai?" Uống ngụm rượu đỏ trong tay, Mộc Yên tùy ý hỏi.

      "Tiện nhân Mộc Cẩm."

      Mộc Yên cười khẽ, biết Tưởng Vũ Phi nhất định phản ứng như vậy. Từ đến lớn chán ghét nhất là người chị cùng cha khác mẹ với Mộc Cẩm, hai người nhìn nhau như quen biết.

      "Tiểu Tầm Tã, chuyện quá khứ liền bỏ qua ." Mộc Yên mỉm cười ngọt ngào , chỉ là giống như có điểm thay đổi.

      Nhìn con ngươi sâu thấy đáy của Mộc Yên, Tưởng Vũ phỉ nhíu mi, nàng cảm thấy chính mình càng ngày càng nhìn thấu nha đầu trước mắt này!
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Trở về để kết hôn

      Mộc gia.

      Đứng trước cửa biệt thự Porsche màu trắng theo phong cách châu Âu.

      "Tiểu thư, ngài trở lại."

      người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi đến đem hành lý của Mộc Yên từ xe Tưởng Vũ Phi xuống.

      Rồi sau đó lại chào hỏi, "Tưởng tiểu thư, xin chào."

      "Lý thúc, xin chào." Gật đầu với quản gia Mộc gia, Tưởng Vũ phi đem tầm mắt đặt người tiểu Mộc Yên."Có chuyện gì call tớ, có biết ?" Tưởng Vũ Phi khí thế giống con trai, hoàn toàn có bộ dạng chị hai của . Mộc Yên bị biểu tình đó làm cho nở nụ cười, phất tay lời tạm biệt. Tưởng Vũ phi nhìn cái, khởi động xe, dần dần xa khỏi biệt thự Porsche.

      "Ba tôi đâu?" Nhìn bên trong Mộc gia trống vắng bóng người, Mộc Yên nhíu mày.

      "Lão gia hẹn bạn ra ngoài chơi bóng." Lý quản gia cung kính giải thích cho Mộc Yên, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, tiếp, "Phu nhân thẩm mỹ viện, lập tức trở về."

      " biết." Hai chữ 'Phu nhân' trong miệng Lý quản gia kia làm cho thực chán ghét."Giúp tôi đem hành lý vào phòng !"

      "Dạ, nhưng là..."

      Nhìn Lý quản gia ấp a ấp úng, tiểu Mộc Yên nghi hoặc, "Làm sao vậy? Có chuyện gì ngài cứ việc thẳng."

      Lý quản gia lộ vẻ khó xử, "Nhị tiểu thư ngài luôn ở nước ngoài, phòng ngài bởi vì phu nhân thích nên hay dùng để chứa đồ, người xem có thể phòng khách ở trước hay ?"

      phòng khách? Mộc Yên cười châm chọc, đường đường là Mộc gia Nhị tiểu thư thế nhưng ở trong nhà của mình lại phải phòng khách ngủ!

      "Vậy kính nhờ Lý thúc giúp ta thu thập chút ."

      "Đây là việc tôi phải làm ."

      Nhìn bóng dáng quản gia biến mất, khóe môi Mộc Yên cười càng thêm sáng lạn , chỉ là ánh mắt lại lạnh lùng đến tận cùng.

      Chiều đến, Mộc Quốc Hồng cùng Hứa Nhã Như cùng nhau cười trở về, nhìn thấy Mộc Yên đứng ở cửa, hai người hiển đột nhiên cả kinh. Rồi sau đó thần sắc Mộc Quốc Hồng trở nên phức tạp, Hứa Nhã Như lộ ra chút vui sướng.

      "Tiểu Yên, hôm nay trở về sao trước tiếng? Sở Hoán cùng chị con đính hôn xong xuất ngoại chơi rồi, sớm biết con trở về chờ con ."

      Hứa Nhã Như có ý ám chỉ điều gì, tiểu Mộc Yên nhìn ánh mắt khiêu khích của bà ta, gì, ngược lại nở nụ cười sáng lạn. Hứa Nhã Như Vi Vi giật mình.

      “ Chị và Sở Hoán đính hôn , là việc vui. Con cũng chưa chuẩn bị cái gì cho bọn họ?" Tiểu Mộc Yên mỉm cười, vô cùng thân thiết tiến đến nắm cánh tay Mộc Quốc Hồng.

      "Quản bọn họ làm cái gì, con trở về là tốt rồi." Mộc Quốc Hồng nhíu mày, nhìn cười đến sáng lạn, mặt hiểu phức tạp.

      "Đúng vậy, đúng vậy." Hứa Nhã Như phản ứng lại cũng nhanh chóng phụ hoạ theo.

      " Nha đầu lương tâm, thời gian dài như vậy cũng biết về nước nhìn ta, ta nghĩ con sớm quên lão già này rồi?"

      “ Sao có thể a? Con phải trở lại sao, còn nữa ba làm sao giống như lão già được, ràng tuổi còn trẻ chỉ mới ba mươi tuổi thôi."

      Mộc Quốc Hồng cười trừng mắt nhìn : "Đứa bé lanh lợi, chuyện dễ nghe."

      "Con đều là a!" Biểu tình Mộc Yên có chút vô tội.

      Hứa Nhã Như thấy tiểu nha đầu này kéo tay Mộc Quốc Hồng cũng vào, lại bỏ mặc bà ở phía sau. Ánh mắt giật mình nhìn vừa vừa tán gẫu, bà ta bỗng nhiên cảm thấy sau khi Mộc Yên trở về tựa hồ có cái gì đó thay đổi.

      Phòng ăn.

      Bàn ăn châu Âu dài, khắc hoa văn cổ điển, nhóm nữ hầu đem thức ăn tinh xảo bưng lên. Hứa Nhã Như gắp khối thịt chiên đặt trong bát Mộc Tiểu Yên, mỉm cười, "Tiểu Yên a, con xem Sở Hoán cùng tiểu Cẩm đều đính hôn, con cũng nên nhanh lên a, có người trong lòng ? Bằng ta giới thiệu cho con vài người, cùng chúng ta đều môn đương hộ đối."

      "Cám ơn dì Hứa quan tâm, con mới mười chín tuổi, làm phiền dì bận tâm ."

      "Xem đứa này kìa, người trong nhà sao có thể là phiền toái đâu?" Hứa Nhã Như cười vẻ mặt ôn nhu.

      "Tiểu Yên, sau cơm chiều con tới thư phòng ta chuyến."

      "Dạ, ba." Mộc Yên tiếp tục im lặng ăn cơm, mặt có biểu tình gì.

      Mộc Quốc Hồng nhíu mày, vẫn nghĩ Sở Hoán, đứa này thích đứa con này của mình, nghĩ tới lại cùng con lớn Mộc Cẩm đính hôn.

      Thư phòng lầu hai.

      "Ba, ba tìm con." Nhìn Mộc Quốc Hồng đưa lưng về phía cửa sổ sát đất trong suốt, Mộc Yên gọi ra tiếng.

      "Tiểu Yên, ngồi ."

      "Cám ơn ba." Khẩu khí cung kính làm cho Mộc Quốc Hồng nhăn mày, từ khi nào đứa con này lại trở nên xa lạ như thế?

      Mỗi khi nhìn bộ dáng xinh đẹp của tiểu Mộc Yên, lại nhớ tới đêm mưa mười lăm năm trước. đứa bé được ôm trong lòng, tay bé phấn nộn, nắm tay áo cười "Khanh khách ". Nghĩ đến đây, mặt trải qua nhiều sóng gió của Mộc Quốc Hồng lại nhiều thêm tia phức tạp.

      "Tiểu Yên, chị của con có Sở Hoán , người ba lo lắng cũng chỉ có con . Tuy rằng con thích dì Hứa, nhưng bà ấy cũng có đạo lý , ba tuổi lớn rồi, hy vọng sớm chút lo cho con yên ổn. Con trai lớn của Dung bá bá cũng trẻ tuổi, có lẽ các con có thể gặp mặt chút, nếu thích ba cũng bắt buộc."

      "Ba, con mới mười chín tuổi."

      "Ba tuổi lớn, thân thể cũng còn tốt, hy vọng lúc còn sống có thể nhìn thấy hôn lễ của con."

      "Ba người bậy bạ gì đó?" Mộc Yên nhíu mi, "Ba nhất định sống lâu trăm tuổi !"

      "Nha đầu, thế thể lường trước" Ông nhịn được thở dài tiếng, "Ba vẫn là hy vọng thấy con có cuộc sống ổn định, có người chiếu cố con, ba cũng an tâm."

      Mộc Yên thỏa hiệp, "Được rồi được rồi, hết thảy đều nghe theo ba an bài."

      "Được được, con cũng mệt mỏi , nghỉ ngơi ." Mộc Quốc Hồng vô cùng thân thiết vỗ đầu tiểu Mộc Yên, giống như trước đây.

      Mộc Yên mỉm cười, xoay người rời khỏi thư phòng.

      Mới mười chín tuổi, đám cưới gia tộc sao? Mộc Yên cảm thấy vô cùng châm chọc, bên môi ý cười vẫn chưa giảm bớt, thậm chí mang theo chút gì đó khiến người ta đoán ra.
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Quyển 1: Chương 4: Tuấn tú tao nhã

      Buổi sáng hôm sau.

      Mở tủ quần áo ra chọn cái váy dài màu lam nhạt, tiểu Mộc Yên ngồi trước bàn trang điểm đài cởi buộc tóc. Tức , tóc đen như thác nước đổ xuống hai vai , làm tăng thêm vài phần nữ tính. Nhìn thoáng qua bàn trang điểm người hầu vừa mới đưa vào đến đồ trang điểm còn chưa xếp xong, nhíu mày, mặt hướng lên trời ra khỏi phòng ngủ.

      "Nhị tiểu thư, xe chờ ở bên ngoài." Lý quản gia theo Mộc Yên xuống lầu đưa ra ngoài, tài xế mang bao tay màu trắng mở cửa xe ra, tiểu Mộc Yên chậm rãi cúi đầu, ngồi vào trong xe.

      “Lý thúc, với ba tôi tiếng, tôi theo cầu của ông ấy gặp Dung thiếu gia ."

      "Dạ nhị tiểu thư." Lý quản gia dặn dò tài xế chút về địa điểm và chú ý an toàn, cung kính nhìn Mộc Yên ngồi xe dần dần xa.

      Thời gian hẹn gặp mặt là 10 giờ. Thế nhưng lại đến sớm hơn khoảng hai giờ, nhìn xuyên qua cửa xe cũng nhìn thấy tòa kiến trúc cao lớn này, chỉ biết lần này là ra vùng ngoại ô thành phố.

      Xuống xe, dưới chân là đường lót đá cuội, mảnh màu xanh mênh mông. Bởi vì vừa mới mưa, lá trà đọng sương sớm. Những người hầu hái trà mỗi người như bay qua bay lại, bọn họ dùng hai tay trắng nõn linh hoạt nhanh nhẹn hái trà cây xuống. Màu xanh biếc của trà làm nổi bật những bóng dáng xinh đẹp đó, tạo thành bức tranh xinh đẹp.

      Nơi này là —— vườn trà?

      Gió thổi qua, trong khí thoang thoảng mùi thơm ngát.

      Tiểu Mộc Yên cười khẽ, còn chưa gặp qua người ở vườn trà này đâu?

      lầu trong vườn trà, xen trong tiếng hái trà còn có tiếng kẽo kẹt vang lên.

      "Ngài chính là Mộc tiểu thư." nữ hầu đến hỏi .

      Tiểu Mộc Yên gật đầu, để ta phía trước dẫn đường.

      "Tôi sáng sớm ở đây chờ tiểu thư, Dung thiếu gia ở lầu ba, tôi dẫn gặp ngài ấy."

      "Làm phiền rồi”

      "Mộc tiểu thư khách khí , đây là việc tôi phải làm ."

      Cửa gỗ chậm rãi mở ra, Mộc Yên nhìn thấy bóng dáng của người nọ, mỉm cười.

      mắt to vừa rồi nhàng đóng cửa lui xuống.

      Mộc Yên chậm rãi vào, mặt biểu tình phức tạp nhưng chỉ giây sau liền khôi phục bộ dáng lúc trước mỉm cười.

      "Tôi là Mộc Yên, nghĩ tới lại gặp ở chỗ này." Tiểu Mộc Yên tươi cười sáng rạng còn sáng hơn ánh nắng ngoài cửa sổ, tuy rằng ngoài miệng là như vậy, nhưng cũng phải ngoài ý muốn gặp lại Dung Lạc.

      Người đàn ông ngẩng đầu nhìn liền gì, tiếp tục bắt tay vào pha trà. Quần áo màu trắng cổ điển, tay áo tùy ý nhàng xắn lên, người Dung Lạc có loại khí chất tao nhã. Trà cụ tinh xảo, mặt tỉ mỉ chạm khắc hoa văn màu chàm cực kỳ tinh xảo và xinh đẹp.

      "Mộc tiểu thư nguyện ý cùng tôi kết hôn?"

      Tiếng réo rắt, hơi chút trầm thấp. Đây là câu đầu tiên người đàn ông nhìn tao nhã nhưng lạnh lùng này với , thẳng vào vấn đề cũng quá trực tiếp .

      "Vậy còn ?"

      Mộc Yên mỉm cười đem vấn đề ném trở lại cho , ngồi ghế mây im lặng nhìn pha trà.

      Chén trà được đổ nước sôi vào ngâm trà."Nếu Mộc Yên tiểu thư nguyện ý, tôi nghe theo an bài của cha, có dị nghị gì." Mộc Yên ngạc nhiên, nhìn chậm rãi đem lá trà bỏ vào ấm, nâng ấm trà Sa Hồ lên, đổ trà vào chén. Lá trà bị ngâm trong nước nóng, nhất thời tỏa ra mùi thơm bay khắp bốn phía. Trà nghệ tốt!

      "Muốn nếm thử hay ?" Ngón tay thon dài chấp nhất đưa chén trà tới trước mặt Mộc Yên.

      "Cám ơn." mỉm cười, nhìn người đàn ông trước mắt vẫn vẻ mặt hờ hững lại tao nhã, Mộc Yên rất khó hiểu công tửtao nhã nhưng lạnh lùng như vậy làm sao có thể chấp nhận an bài trong nhà cùng nàng tiến hành đám hỏi của gia tộc. Huống chi, tuổi bọn họ khác xa như vậy!

      "Dung tiên sinh rất thích trà sao?" Nhìn vẻ mặt tự nhiên chậm rãi phẩm trà, nàng bỗng nhiên cảm thấy toàn thân cũng từ từ thả lỏng.

      Dung Lạc gật đầu, buông chén trà xuống, lại nhớ tới vừ vấn đề kia "Về hôn , nếu Mộc tiểu thư có dị nghị gì, tôi vâng theo an bài của cha." Thanh thản nhiên, bởi vì vừa mới uống trà khiến cho hơi thở của có hương thơm của trà.

      Tiểu Mộc Yên tựa tiếu phi tiếu nhìn người trước mắt, "Dung tiên sinh cứ như vậy cùng tôi kết hôn, sợ phẩm chất đạo đức tôi tốt thậm chí là bại hoại sao?"

      "Mộc tiểu thư cũng muốn xử lý tốt mọi chuyện, phải sao?"

      Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, thờ ơ giống như thời điểm lần đầu tiên Mộc Yên nhìn thấy , giống như dù xảy ra chuyện gì cũng khiến cho cảm thấy hứng thú. Quả nhiên là đám hỏi gia tộc, khóe miệng Mộc Yên lên độ cong trào phúng. Quả nhiên là trưởng tử của gia đình thương gia, hết thảy đều lấy lợi ích của gia tộc làm nền tảng

      "Tôi cố gắng trở thành người vợ khiến hài lòng."

      mặc váy dài màu lam nhạt cười sáng lạn, Dung Lạc lại nhàng nhăn mày. Nụ cười giả dối như vậy, gặp qua nhiều rồi.

      "Vậy tôi mỏi mắt mong chờ." Vừa , ánh mắt Dung Lạc nhìn phong cảnh vườn trà phía dưới lầu.

      lại thở dài trong lòng, này so với lần đầu gặp tựa hồ có chỗ nào đó khác lạ.
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :