1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thế thân - Cổ Linh (5.1/14)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Thế thân
      Tác giả: Cổ Linh


      Thể loại: Xuyên , sủng

      Converter: ngocquynh520

      Edit + Beta: Nhóm editor (Bồ CôngAnh, Huong August, bangthan87, ViVu, hoacodat, Chimy Lữ, hongheechan)

      Poster: Ciao J

      Độ dài: 14 chương



      Giới thiệu


      tật xấu rất lớn, đó chính là, lúc vùi đầu vào nghiên cứu tài liệu hoặc làm thí nghiệm luôn nghiêm túc đến mức thể nghiêm túc hơn được nữa, tựa như cụ già tra xét vấn đề gì đó, vừa ngu ngốc vừa đáng đánh đòn.

      Nhưng khi ra khỏi phòng thí nghiệm, lại chẳng thích dùng đầu óc. Phàm chuyện gì cũng chỉ dựa vào trực giác ── bản năng sinh vật thuần túy.

      Lòng hiếu kỳ của chỉ còn lại bằng hạt cát, nên ngoại trừ ăn uống và ngủ nghỉ, đều hứng thú với bất kỳ chuyện gì.

      Hơn nữa, những chuyện mà mới lớn nên biết biết, còn những chuyện nên biết cũng biết luôn. người tốt bụng nào đó cho biết, cho vào tai phải và ra ở tai trái, có nghe nhưng có hiểu. Vì vậy thường hay bị lừa cho xoay vòng vòng, lấy ra làm trò đùa.

      Vì vậy, vào ngày nào đó, những người bạn tốt cùng nhau thề thốt, gật đầu như giã tỏi, chứng tỏ, “Hoan lạc với đàn ông” còn thú vị hơn cả tiến hành thí nghiệm, thậm chí làm cho người ta nghiện, quyết định muốn tìm cơ hội để xem sao.

      Đầu tiên, phải tìm người đàn ông, sau đó thử kiss với ta, nếu như có cảm giác,
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương mở đầu:

      Editor: ViVu

      Mọi chuyện bắt đầu thế này...

      “Cậu muốn chuyển vào ký túc xá? Tại sao?”

      “Bởi vì cha mẹ tôi muốn ly hôn, cha tôi quyết định dẫn em trai về Hàn Quốc, mẹ muốn dẫn em Đài Loan, còn tôi muốn theo cha cũng chẳng muốn theo mẹ, vì thế, tốt nhất là chuyển vào ký túc xá.”

      Hai tay Hàn Thiên Thảo kéo vali hành lý, lưng đeo balo, trước ngực treo thêm cái túi du lịch, những người khác giúp khiêng những thùng giấy kích thước lớn có có. nhóm người chậm rãi về hướng ký túc xá của sở nghiên cứu, người qua đường thầm nhìn bọn họ chằm chằm… là lén trốn nhà sao?

      “Cậu muốn cùng trong hai người bọn họ sao? bỏ được công việc nghiên cứu ở đây hả? Nhưng chúng ta cũng hoàn thành rồi mà!”

      phải!” Kéo cái vali rất vất vả, Hàn Thiên Thảo quyết định dừng lại nghỉ ngơi, đặt mông ngồi lên nó, thuận tiện kể khổ với đồng nghiệp, kéo bọn họ chết chung vẫn tốt hơn chết mình. “Là do các biết đấy thôi, năm đó bọn họ oanh oanh liệt liệt nhau, vừa bi thương vừa dũng cảm bỏ nhà ra , cái gì mà nhau vĩnh viễn chia lìa, kết quả thế nào?”

      Mắt trợn ngược, thở dài.

      “Từ năm năm trước bọn họ bắt đầu cãi nhau ngừng nghỉ, từ cãi đến cãi to, lại từ tranh cãi ầm ĩ đến tối tăm trời đất sau đó biến thành đánh nhau, còn rầm rộ hơn cả lúc bọn họ nhau, là trời long đất lở luôn, cuối cùng cãi trước mặt bọn tôi, ép chúng tôi phải chọn trong hai, muốn kim chi Hàn Quốc hay bữa tiệc Mãn Hán. Hừ, tôi thể hiểu nổi, nếu ban đầu bọn họ nhau đến thế tại sao hôm nay lại chia tay?”

      “Rất đơn giản, vì nữa!”

      “Tại sao?” Hàn Thiên Thảo cam lòng bĩu môi. “ ràng lúc đó nhau mà!”

      “Chúng ta đều là nhà khoa học, nên hiểu nhất điển này, cõi đời này có cái gì gọi là vĩnh hằng thay đổi, loại tình cảm nhìn thấy cũng sờ được này càng phải .”

      cũng phải, nếu vậy thôi…” Hàn Thiên Thảo suy nghĩ lát, “Tôi tình nguyện cả đời chuyện đương.” gật mạnh đầu cái. “Đúng, cứ quyết định như vậy , tôi vĩnh viễn đương, nếu tình nhất định biến mất tôi cần gì phải lãng phí thời gian làm chuyện đó!”

      Nghe vậy, những người khác đồng thời trợn trắng mắt, nhưng cũng cãi với , vì mặc dù này lớn tuổi nhất, cũng sắp qua tuổi mười chín rồi, nhưng mà lại là người đơn thuần ngốc nghếch nhất trong mười hai người bọn họ, cho nên tất cả mọi người đều gọi là “đại tỷ ngốc”.

      Mặc dù phải khờ khạo, thiên tài làm sao có thể ngu ngốc được chứ. Nhưng ấy có tật xấu vô cùng lớn, đó chính là, lúc vùi đầu vào nghiên cứu tài liệu hoặc làm thí nghiệm luôn nghiêm túc đến mức thể nghiêm túc hơn được nữa, tựa như cụ già tra xét vấn đề gì đó, vừa ngu ngốc vừa đáng đánh đòn.

      Nhưng khi ra khỏi phòng thí nghiệm, lại chẳng thích dùng đầu óc. Phàm chuyện gì cũng chỉ dựa vào trực giác ── bản năng sinh vật thuần túy. Hơn nữa, lòng hiếu kỳ của chỉ còn lại bằng hạt cát, nên ngoại trừ ăn uống và ngủ nghỉ, đều hứng thú với bất kỳ chuyện gì. Thú tiêu khiển duy nhất cửa chính là vận động trong phòng tập thể dục, bởi vì ấy tin rằng, thân thể khỏe mạnh công việc mới có hiệu quả, do đó cũng tập luyện nên vóc người như siêu mẫu, làm người khác ghen tỵ chết được.

      Ngoại trừ việc đó, bất kỳ chuyện gì liên quan đến nghiên cứu, đều quan tâm, cha mẹ muốn ly hôn, cũng chỉ muốn trốn xa. Những chuyện mà mới lớn nên biết biết, còn những chuyện nên biết cũng biết luôn. người tốt bụng nào đó cho biết, cho vào tai phải và ra ở tai trái, cho dù có người cười nhạo , cũng chẳng quan tâm, có người khuyên , lại chẳng chịu dành ra nửa phút để suy nghĩ xem chuyện người ta khuyên có đạo lý hay .

      Cho nên, tranh cãi với , nhất định đến cuối cùng cũng thu được kết quả gì, nếu nhất định có kết quả cần gì phải phí lời tranh cãi với ấy?

      Họ đây cũng là thiên tài, phải người ngu đâu!

      “Cậu muốn chuyện đương có vấn đề gì. Nhưng…”

      “Nhưng cái gì?”

      Trong căn phòng ký túc xá rộng 360 met vuông (*), mười trẻ chen chúc ngồi đống thùng giấy, chuyện phiếm với nhau, ríu ra ríu rít giống như đàn gà mái trong lồng tranh cãi xem hôm nay ai đẻ nhiều trứng nhất, biết tại sao, trò chuyện lúc lại chuyển đến chuyện.

      (*)ViVu l-q-d: Nguyên văn là thập bình (shí pìng), theo đơn vị đo lường của Nhật Bản, 1 bình = 36 met vuông, nên 10 bình = 360 met vuông.

      “Cậu mất rất nhiều niềm vui thú đó!”

      “Niềm vui thú gì?” Hàn Thiên Thảo vội cầm quần áo treo vào tủ, quá quan tâm, chỉ thuận miệng hỏi.

      “Là được…” Người này vừa chuyện vừa nhìn những bé khác, mập mờ nháy mắt với họ, mọi người khỏi lén cười ha ha. “Là lạc thú với đàn ông đó!”

      Ha ha?

      Tiếng gì vậy?

      “Cái gì?” Hàn Thiên Thảo nghi ngờ quay đầu lại, mọi người lập tức ngưng cười, vờ như sắp xếp lại mọi thứ. “Cái gì mà lạc thú với đàn ông?”

      Cái này cũng hiểu?

      Bởi vậy mới , đùa là tốt nhất rồi!

      Trong khoảnh khác, tất cả các đều vây xung quanh , bắt đầu chữ, tôi chữ líu ríu với , nhưng mọi người đều hơi đỏ mặt, còn cũng ngừng à à à ừ ừ ừ, mặt ngoại trừ vẻ hồng hào khỏe mạnh chẳng có gì khác lạ.

      Rốt cuộc ấy hiểu chưa vậy?

      rất thú vị sao?” Hàn Thiên Thảo nghi ngờ quan sát từng người bọn họ, hoài nghi họ lại trêu chọc . “Còn thú vị hơn cả làm thí nghiệm? Thú vị đến mức nghiện? Có phải là ?”

      ! ! !”

      Bọn họ ai cũng gật đầu như món đồ chơi chỉ cần gõ cái gật đầu ngừng, vẻ mặt rất nghiêm trang, Hàn Thiên Thảo tự chủ tin nửa.

      Chắc lần này lừa đâu nhỉ?

      có gạt tôi?”

      có! có! có!”

      Hàn Thiên Thảo tin! Loại “chuyện ” này đáng để dùng quá nhiều đầu óc.

      “Được rồi! Ta cũng nên tìm cơ hội thử xem sao.”

      “Cũng?” Mọi người tránh khỏi trơ mắt nhìn nhau. “Khoan… Khoan , cậu… Cậu muốn tìm ai để thử?” Có phải đùa quá mức rồi hả?

      “Trong sở nghiên cứu nhiều bạn nam như vậy, tìm ai cũng được!”

      Những đường hắc tuyến thường thấy mặt Maruko nhanh chóng lấp đầy trán mỗi người.

      “Cái đó… Đại tỷ ngốc à, loại chuyện đó thể tùy tiện tìm bạn nam nào đó là được đâu1 Nhất định phải có cảm giác mới thú vị, bằng ngược lại, cảm thấy khổ sở đó!”

      “Cảm giác gì?”

      “Là… Là cảm giác đó đó…”

      “Cuối cùng là cảm giác gì, hơn chút !”

      “… là… Mặc kệ, đầu tiên cậu phải kiss cái , nếu như thấy thích, Ok, thích được.”

      “Đầu tiên là kiss à? Được rồi, tôi biết rồi!”

      thể nào? ấy muốn tìm người tùy tiện nào đó để thử sao?

      ******

      “Hả? Tôi? Nhưng phòng của tôi còn chưa sắp xếp xong mà!”

      Hàn Thiên Thảo kinh ngạc chỉ vào mũi mình, nhìn lại chiếc thăm tay mình… sai, .

      “Lúc về sắp xếp sau!”

      suy nghĩ chút, nhún nhún vai. “Được rồi!”

      “Cậu muốn đến chỗ nào? Hàn Quốc? Hay Trung Quốc?”

      “Hàn Quốc.” Hàn Thiên Thảo , sau lại kèm thêm câu “Tung đồng tiền quyết định.”

      “Tung đồng tiền? Chuyện như thế này mà lại dùng tung đồng tiền để quyết định?

      là bị ấy đánh bại rồi!

      “Cậu biết tiếng Hàn ?”

      nhảm!” đến đây, Hàn Thiên Thảo lại nổi giận. “Cha tôi là người Hàn Quốc! Ông ấy lại bảo thủ như vậy, luôn , nếu là người Hàn Quốc thể tiếng Hàn thể viết chữ Hàn, thể nhớ lịch sử Hàn Quốc, thể mặc Hanbok, làm ơn, phải ông ấy cũng chỉ là con lai Trung – Hàn thôi sao, mà tôi cũng chỉ có phần tư huyết thống Hàn Quốc, còn ba phần tư còn lại là người Trung Quốc chính gốc…”

      “Được rồi, được rồi, bởi vì bình thường cậu đều tiếng và tiếng Hoa, cho nên chúng tôi mới hỏi, sao cậu lại dong dài đến vậy!”

      “Mẹ tôi là người Trung Quốc!” Hàn Thiên Thảo phản bác.

      “Người Đài Loan.”

      phải đều như nhau sao.”

      “Dạ, dạ, dạ, như nhau, như nhau!”

      “Nhắc tới chuyện này, tôi lại muốn phát hỏa, cha tôi , ông là người Hàn Quốc, nên tôi thể biết tiếng Hàn, mẹ tôi , bà là người Trung Quốc, cho nên tôi cũng thế tiếng Trung Quốc. Sau đó, cha tôi lại , tôi thể biết chữ Hàn, còn mẹ tôi , tôi thể biết chữ Trung Quốc. Cha tôi , tôi thể nhớ lịch sử Hàn Quốc, mẹ tôi lại , tôi thể nhớ lịch sử Trung Quốc. Trời ạ! Hai người bọn họ là tranh tài phải ? Tôi…”

      “Làm ơn, đó là chuyện nhà của cậu, đừng có trút giận lên đầu bọn tôi được ? Cũng đâu phải bọn tôi hại cậu. Haizz, là, càng nghe đầu càng lớn! tại quan trọng nhất là, xin hỏi, cậu mang quần áo đến chưa?”

      Hàn Thiên Thảo xòe hai tay ra. “ có.”

      “Hả?”

      “Tôi đều để ở phòng thí nghiệm này.”

      “… Vậy xin mời cậu thay.”

      “Ok!” Hàn Thiên Thảo nhanh chóng chạy lấy cái quần áo trong vali.

      “Muốn đến thời đại nào?”

      “Tùy ý.” Hàn Thiên Thảo thuận miệng đáp, cũng quăng cái bím tóc ra sau ót. “Dù sao cũng như nhau, chưa kết hôn thắt bím tóc, kết hôn búi tóc, tôi chải tốt cả rồi!”

      đầu các thiếu nữ lên giọt mồ hôi to chừng hạt đậu.

      “Quả tôi hơi lo lắng, để ấy có vấn đề gì sao?”

      “Tôi cũng rất lo lắng.”

      “Yên tâm ! Tôi cũng lớn thế này, có gì mà phải lo lắng?” Hàn Thiên Thảo vừa lấy y phục vừa hét lên.

      lo lắng mới là lạ! Cậu làm ơn, tối thiểu là lúc này phiền cậu dùng tí đầu óc có được hả?”

      “Tôi vẫn luôn dùng đầu óc mà… Ah? Cái này là phải…” Hàn Thiên Thảo khốn đốn hết nhìn váy dài, lại xem cái áo… “A! Đúng rồi, đầu tiên mặc áo lót, quần lót, váy trong, mang tất, váy dài, cuối cùng là áo ngoài và giày thêu… Là như thế này đúng ?”

      ấy hỏi người nào vậy?

      “… Chính xác! Cậu luôn dùng ít tế bào não.”

      lát sau…

      mang hòm thuốc chưa?”

      mang.”

      “Vậy tôi bắt đầu đây?”

      Trong cỗ máy thời gian, Hàn Thiên Thảo ra dấu Ok.

      “Quần áo người cậu là thời Chosun, vậy thời Chosun, được ?”

      Hàn Thiên Thảo thờ ơ nhún vai. “Được!”

      “Được, vậy … Này, đừng đụng tôi! Tôi điều… Á!!!”

      Ánh sáng chói lóa chợt lên…

      “… Hỏng rồi, hình như… Hơi xa chút…”

      “Đâu chỉ chút.”

      “Đều do cậu đó! cậu đừng đụng tôi, cậu lại cứ đụng vào!”

      “Tôi cũng phải cố ý.”

      “Vậy khác biệt rất lớn!”

      ấy lại thấy khác biệt.”

      “… cũng phải, vậy… Tùy ấy sao?”

      “Tùy ấy .”

      Bọn họ rất dễ dàng, nhưng ngờ, khác biệt “nho làm hại Hàn Thiên Thảo bao giờ trở về nữa…

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 1.1:

      Editor: ChiMy

      "Cứu... Cứu mạng!"

      Sùng sục sùng sục...

      "Tôi... tôi biết bơi!"

      Sùng sục sùng sục...

      Trời ạ! Chẳng lẽ chết ở đây?

      Sùng sục sùng sục...

      "Cứu... Cứu mạng!"

      Sùng sục sùng sục...

      Đừng... đừng mà...

      Sùng sục sùng sục...

      muốn chết... chết ở đây đâu!

      Sùng sục sùng sục...

      Huhuhu, sớm biết tới!

      Sùng sục sùng sục...

      "Cứu mạng!"

      Sùng sục sùng sục...

      Mở mắt.

      Xà nhà bằng gỗ?

      chạy về trong ngôi nhà nghỉ mát này lúc nào vậy?

      Nhìn kỹ lại.

      đúng, ngôi nhà nghỉ mát của có kì lạ như vậy, sàn nhà vô cùng sạch , cho dù dùng đầu lưỡi liếm cũng cảm thấy mê say, nhịn được liếm thêm lần nữa, cái tủ gỗ cổ xưa như thế này cả đèn rương và đồ vật trong nhà đều chỉ có thể nhìn thấy ở trong viện bảo tàng, cho dù thịnh hành phong cách cổ xưa nhưng nhà cũng thích loại này, nhà chỉ lưu hành trường sau khi vợ chồng đánh nhau, bảo đảm trường còn dữ dội hơn so với động đất ở Tokyo.

      Vậy, đây rốt cuộc là đâu?

      Động đậy ngồi dậy.

      Hả? sao lại ngủ tấm nệm trải dưới sàn nhà?

      Đứng dậy.

      Kỳ lạ, chẳng lẽ chạy tới Nhật Bản?

      Cúi đầu.

      Trời ạ, mặc cái áo Jeogori cùng với chiếc váy Chima (*) còn có...

      (*) Chimy: váy và áo trong bộ Hanbok của Hàn Quốc

      Nhìn về phía trước.

      Bình phong, bàn gỗ vuông, gối vuông đỡ tay, gối dài, cái kỷ thấp dài, chiếu vông (**)...

      (**)Chimy: chiếu vuông là dùng để người ta ngồi ở cái kỷ và bàn thấp

      Á á, chạy đến Hàn Quốc rồi!

      Nhưng mà, sao vậy được... à, đúng rồi, thí nghiệm cỗ máy thời gian, đến rồi! đến rối ... Nguy rồi, trang bị dẫn đường!

      Khi Hàn Thiên Thảo giống như con gián bò qua bò lại khắp nơi trong phòng, lục tung mọi thứ tìm cái rương bảo bối của , người phụ nữ lặng yên tiếng động xuất ở cửa, người phụ nữ trung niên, hơn 40 tuổi, áo màu vàng nhạt, váy dài màu xanh lá cây đậm điểm xuyết những hoa văn mỹ lệ, đoan trang lại cao nhã.

      "Xin hỏi ngươi tìm cái gì?"

      Thình lình bị hỏi, Hàn Thiên Thảo bị dọa, mà người phụ nữ trung niên kia lại bị kinh sợ.

      "Ở đâu?" Đảo mắt nhìn lên thấy bà ta, Hàn Thiên Thảo lập tức bắt lấy bà ta như hổ đói bổ nhào về phía dê béo."Cái rương của tôi ở đâu? Ở đâu?"

      Người phụ nữ trung niên che ngực mặt hoảng sợ. "Rương... Rương? có... có! Lúc ngư dân đưa ngươi tới đây, chỉ có mình ngươi, còn cái gì khác!"

      " có?" Hàn Thiên Thảo thét chói tai. “Vậy ... Vậy... Mau dẫn tôi đến chỗ người đó cứu tôi, tôi..."

      Nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Hàn Thiên Thảo, người phụ nữ trung niên trấn định lại.

      "Cho dù mất cái gì chăng nữa bây giờ cũng tìm về được."

      "Tại sao?"

      "Bởi vì ngư dân cứu được ngươi ở biển, đồ rớt trong biển rộng mênh mông, làm sao có thể tìm lại được đây?"

      Trong biển rộng?

      Đúng, vừa đến đây rơi xuống biển, sao lại như vậy? Nếu như thao tác chính xác, xảy ra chuyện như vậy!

      đúng, bây giờ phải là lúc suy tính chuyện đó, bây giờ nên... Nên...

      Xong đời, tìm lại được sao?

      Đợi chút, ... Cái rương có đóng chặt ?

      ... !

      Lúc ấy định kiểm tra hướng dẫn trang bị, vừa mới mở rương ra... Thảm rồi, bởi như vậy, hướng dẫn trang bị ngâm ở trong nước biển, cần ba tháng, ba phút xong rồi!

      Xong rồi, xong rồi, thể trở về được rồi!

      Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Ở trong thời đại mà đàn ông là lớn nhất, phụ nữ phụ thuộc vào đàn ông, lạ nước lạ cái, trong thế giới lạc hậu chó thải phân, chim đẻ trứng, ba tháng còn may, nhưng cả đời... sống thế nào đây?

      Bên này có sở nghiên cứu để làm việc sao?

      Huhuhu, sớm biết tới!

      Hàn Thiên Thảo mệt mỏi ngã xuống mặt đất, sa sút tinh thần giống như trong nhà vừa mới có người chết, người phụ nữ trung niên đồng tình vỗ vai của .

      "Cho dù như thế nào, ngươi còn sống, đây mới là quan trọng nhất, những vật khác đều là vật ngoài thân, mất cũng thôi." Bà ôn hòa an ủi Hàn Thiên Thảo. "Vậy ta mang cho chút đồ ăn, ăn no mới có tinh thần, ngươi cũng tuyệt vọng như thế nữa."

      Còn sống?

      còn muốn chết cho xong đây!

      Nhưng mà khi người phụ nữ trung niên đưa món ăn tới Hàn Thiên Thảo vẫn bưng chén cơm lên ăn từng miếng từng miếng, giống như tên ăn mày bị đói bụng ba tháng, chén thịt bò to, củ cải, đậu nành nghiền, lá cát cánh, rau dương xỉ, cơm trộn nước tương, trong nháy mắt tất cả đều vơi nửa.

      Người phụ nữ trung niên nhìn thấy mà lắc đầu. "Ăn chậm chút, ăn chậm chút, có ai giành với ngươi." là thô lỗ!

      Đối với ý tốt của bà, Hàn Thiên Thảo ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục liều mạng ăn. sắp chết đói, sao ăn từ từ được? Kỳ lạ, rốt cuộc mê man bao lâu?

      "Ta tên là Thôi Doãn Từ, tất cả mọi người đều gọi ta là Doãn phu nhân, còn ngươi?"

      "Thiên Thảo... Hàn Thiên Thảo." Hàn Thiên Thảo ràng, sau đó dừng chút, vốn định hỏi bây giờ là thời đại nào? Dựa theo trang sức và y phục để phán đoán, là thời đại Chosun, nhưng thời đại Chosun kéo dài hơn 500 năm (1392 – 1910), rốt cuộc đây là thế kỷ thứ mấy?

      Nhưng vừa đảo mắt suy nghĩ, biết chuyện này có tác dụng gì?

      Mặc kệ là thời đại nào, cuối cùng cũng là hai chữ —— cổ đại, cũng chính là thời đại rất khó lăn lộn, cho dù biết ràng bây giờ là năm nào, tháng nào, ngày nào, giờ nào, phút nào, khó lăn lộn vẫn là khó lăn lộn.

      Vì vậy, nhún nhún vai, nuốt vấn đề nhàm chán đó trở về, tiếp tục chuyên tâm ăn cơm trộn của .

      Cơm này, ăn rất ngon !

      "Thiên Thảo?" Doãn phu nhân khẽ chau mày, "Tên kì lạ." Bà lầu bầu, hỏi tiếp: "Ngươi từ đâu tới? Hai ngày nữa chờ ngươi khoẻ hơn chút, ta nhờ nam nhân trong thôn đưa ngươi về nhà."

      "Ta có nhà." Ít nhất ở chỗ này có.

      "Như vậy à..." Doãn phu nhân suy nghĩ chút. " có ai có thể dựa vào sao?"

      Hàn Thiên Thảo lắc đầu. "Hoàn toàn có."

      Chẳng biết tại sao, hai mắt Doãn phu nhân bắt đầu tỏa sáng. " cách khác, ngươi có người thân, có công việc, hơn nữa người có đồng nào, nhà để về?"

      Hàn Thiên Thảo gật đầu. "Đúng." Đừng người thân, ngay cả con mèo con chó cũng có.

      "Như vậy ta cho ngươi công việc, ngươi có thể suy nghĩ thử xem."

      "Công việc?" Hàn Thiên Thảo vừa nghe, hai mắt cũng tỏa sáng theo. " cần suy nghĩ, ta đồng ý!" Cho dù ở thời đại nào, có công việc mới có thể kiếm tiền, kiếm tiền mới có cơm ăn, có cơm ăn mới có thể lăn lộn tiếp ở cái thế giới này.

      " tốt quá, vậy..." Lời đến khóe miệng, biết vì sao, Doãn phu nhân lại nuốt xuống, do dự chút. "Ta nghĩ, vẫn là hai ngày nữa rồi hãy !"

      Vì vậy, Hàn Thiên Thảo bẻn ở tạm chỗ của Doãn phu nhân, lâu sau, liền phát ra tình huống rất mâu thuẫn.

      Nghe tỳ nữ , bây giờ vua là Minh Tông, cho nên lúc này nhất định là thế kỷ XVI (16); nhưng cũng thấy phần bản đồ của các nước phương Tây, được truyền vào Triều Tiên ở thế kỷ mười bảy; còn có quyển của Park Seong Won “Phát thời Chosun”, đây là sách của thế kỷ mười tám ...

      Quái lạ, cuối cùng đây là thế kỷ nào?

      "Thế kỷ mười chín ..." mờ mịt nhìn chăm chú vào quyển sách của Jeong Yak Jeon “Các loài thủy hải sản” ngây người lâu, lắc đầu cái, đặt sách trở về tại chỗ. "Thôi, thế kỷ nào quan trọng, dù sao cũng bị nhét ở đây, được chỗ nào!" Haizz, bị vứt ở đây cũng đâu vi phạm pháp luật.

      Mang chiếc giầy thêu tinh xảo vào, Hàn Thiên Thảo lười biếng ra ngoài, lúc sau liền phát các trong thôn kết bè kết đội chuẩn bị đến bờ sông tắm rửa, gội đầu, đây là...

      "Gội đầu trừ tà sao? Như vậy hôm nay là mười lăm tháng sáu lịch, chuyện này chắc sai nữa chứ?" tự giễu lẩm bẩm ."Tốt nhất đừng có người đến với tôi là các ấy muốn cùng cởi quần áo đóng phim sex!"

      Vậy mà thoáng cái, lại gặp được chuyện kì lạ hơn.

      Thôn của Doãn phu nhân là ở trong núi sâu, yên tĩnh mà an bình, hơn nữa mỗi người đều tương đối giàu có, ở nhà ngói, mặc tơ lụa, còn có tỳ nữ phục vụ, nhưng trong thôn này chỉ có phụ nữ, tất cả phụ nữ lớn , đàn ông lác đác vài người, thậm chí còn có thể đếm được, tổng số người lớn trẻ đều vượt quá năm đầu ngón tay.

      Kì lạ nhất là, phụ nữ đều có chồng, nhưng có con .

      Sinh sản vô tính sao?

      "Đây là cái thôn gì vậy?"

      "Hàn tiểu thư, Doãn phu nhân mời qua, có chuyện muốn với ."

      "Cái gì? À, được."

      Mặc kệ như thế nào người bên trong thôn này cho dù là lời hau cử chỉ, hoàn toàn là tư thái của quý tộc, nhìn thế nào cũng giống như người bình thường, ngay cả tỳ nữ chuyện cũng rất có giáo dưỡng, nhưng mà...

      Quý tộc chạy vào trong thành diễu võ dương oai, núp ở trong núi này tự kỷ làm cái gì? "Hàn tiểu thư."

      "Doãn phu nhân." Hàn Thiên Thảo vừa học kiểu ngồi xếp bằng ở sàn nhà của bọn họ, vừa tò mò quan sát hai người kia.

      Doãn phu nhân chú ý tới tầm mắt của ."Ta giới thiệu với ngươi, bọn họ là con của ta, là... Ưmh, con rể của ta."

      Giọng quá tình nguyện, Hàn Thiên Thảo cảm thấy hơi lạ, nhưng lười hỏi. "Xin chào."

      Hai người kia gật đầu cái, sợ hãi nghiêng mắt nhìn Doãn phu nhân cái.

      "Ưm, là như vậy, ngày ấy..." Doãn phu nhân che miệng làm thanh cổ họng. "Ta có đề cập, có công việc có lẽ ngươi..."

      "Ta đồng ý rồi!" Nếu muốn được sinh tồn, cần phải có công việc, mặc kệ ở đây hoặc chỗ khác, đây đều là đạo lý hiển nhiên.

      "Nhưng mà..." Doãn phu nhân chần chừ lúc."Chúng ta là thế thân từ đời này sang đời khác, việc này ngươi đồng ý ?"

      Hàn Thiên Thảo hơi sững sờ."Thế thân?" thế thân ngôi sao hành động Hollywood? Hay là người chết thế cho những người có tiền có quyền?

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 1.2:

      Editor: Huong August

      Thấy vẻ mặt hồ nghi của Hàn Thiên Thảo, Doãn phu nhân hơi kinh ngạc. "Ngươi chưa từng nghe qua sao?"

      Đương nhiên là có nghe qua, nhưng “thế thân” mà Doãn phu nhân thể nào là “thế thân” nàng nghe được.

      Hàn Thiên Thảo chần chừ chút, lắc đầu.

      Doãn phu nhân hơi ngẫm nghĩ chút. "Nghe khẩu của ngươi giống với chúng ta, ta nhớ ngươi lớn lên ở nơi tương đối hẻo lánh, chưa từng nghe qua cũng kỳ quái. Như vậy ! Bây giờ ta giải thích qua với ngươi chút, ta tin ngươi nhất định hiểu nhanh thôi."

      "Được." Hàn Thiên Thảo vội vàng ngồi nghiêm chỉnh chuẩn bị nghe "Chuyện xưa" .

      "Hán Dương (nay là Seoul) có vị đại nhân, y cưới thê tử mười năm mà chưa sinh ra được mụn nhi nữ nào, rất dễ nhận thấy, nương tử của y thể sinh con..."

      "Vậy cũng chắc! chừng là do ông ta có vấn đề." Hàn Thiên Thảo bật thốt lên.

      Doãn phu nhân lắc đầu.", thiếp thất vị đại nhân kia từng mang thai vài lần, nhưng nếu phải thiếu may mắn sẩy thai cũng là sanh non, cho nên hẳn là thê tử của y có vấn đề."

      "Ồ!" lời nào để , trừ phi là thiếp thất vụng trộm với nam nhân khác.

      "Dĩ nhiên, nếu chính thất con, tất yếu là con cái thiếp thất thừa kế gia sản đại nhân kia, chính thất chắc chắn thể nào nguyện ý, cho dù thiếp thất vĩnh viễn áp tới đầu nàng ta, cho dù vị đại nhân kia qua đời trước bước, mà thiếp thất có sinh con trước, cái nhà kia vẫn là nằm trong tay nàng. Nhưng ngày, thứ tử lấy thê, thừa kế tất cả, sau đó nàng ta ... Ách, tóm lại, nàng thể tìm người làm thế thân, bí mật thay nàng vì trượng phu mà sinh trưởng tôn..."

      hồi lầu, ra là mượn bụng sinh con!

      Hàn Thiên Thảo mới chợt hiểu ra.

      "Nhưng, ra huyết thống của thế thân cũng rất cao quý, mới đầu là Quý tộc sa sút, vì sinh tồn thể làm như vậy, hoàn cảnh bức người..."

      tới đây, Doãn phu nhân uống hớp trà, lại tiếp tục.

      "Tất nhiên, sau khi làm như vậy, chúng ta thể nào tái giá gả ra ngoài, nhưng cho dù làm như vậy, chúng ta cũng thể thành gia thất, bởi vì chúng ta muốn tự hạ thấp thân phận mình gả cho bình dân, mà Quý tộc cũng thể lấy ta làm chánh thất, cho nên đây là cơ hội sinh tồn duy nhất của chúng ta, chỉ cần sinh nhi tử, quý tộc cho chúng ta khoản thù lao hậu hĩnh, số bạc này cũng đủ để cho chúng ta có cuộc sống sung túc cả đời..."

      Duy nhất?

      dễ nghe, theo ý nàng, họ chỉ là muốn "Tự hạ thân phận" ra ngoài lao lực, tự kiếm tiền mà thôi.

      "Nếu như sinh nữ nhi làm thế nào?"

      "Sinh nữ nhi tự chúng ta giữ lại nuôi, lớn lên thừa kế công việc thế thân của chúng ta."

      Khó trách trong thôn này đều là nữ nhân.

      "Nhưng ta cũng có thấy nam nhân! Mặc dù nhiều."

      "Có lúc sau khi thế thân sinh nhi tử, chính thất mới mang thai sanh con, khi đó trả con cho chúng ta; cũng có khả năng cẩn thận bị bọn người kia biết được đứa bé kia là do thế thân sinh ra, bọn họ cũng thể trả đứa bé cho chúng ta. Tóm lại, tất cả chuyện này phải làm vô cùng kín đáo, tuyệt đối thể để cho người khác biết, nếu chính là kiếm củi ba năm thiêu giờ..."

      Nữ nhân là công cụ, đứa bé là sản phẩm, hợp ý còn có thể trả lại hàng?

      Hàn Thiên Thảo biết nên khóc hay cười.

      "... Lần này, bởi vì vị phu nhân kia chỉ cầu là xử nữ, tuổi giới hạn, vốn ta tính toán để cho nữ nhi ta , cho nên nhận tiền đặt cọc, ngờ nó..." Doãn phu nhân đột nhiên trừng mắt nhìn còn rể cái, có kẻ thẹn cúi đầu. "Mà những đứa bé trong thôn khác lại chưa trưởng thành, thu tiền đặt cọc rồi mà còn đổi ý, chúng ta chỉ phải bồi thường, hơn nữa khi mất chữ tín, về sau bao giờ có người tới tìm chúng ta nữa. Cho nên..."

      Doãn phu nhân hướng ánh mắt mong đợi tới Hàn Thiên Thảo. "Ngươi nguyện ý ?"

      Hàn Thiên Thảo nhún nhún vai. "Ta thành vấn đề! Chẳng qua ta cũng phải là Quý tộc gì đó!" Theo "lệ thường", chuyện như vậy nàng cũng lười phải xài quá nhiều đầu óc.

      Thứ nhất, nàng cần công việc, huống chi là loại công việc "khổ cực" lần mà có thể kiếm cả đời, cần chính là ngu ngốc; thứ hai, nàng cũng có ý định kết hôn; thứ ba, vừa đúng có thể mượn cơ hội này thử "niềm vui thú với nam nhân" chút, xem thử có phải vậy hay , sau đó nhất cử lưỡng tiện, cần lo lắng có cái gọi là "hậu di chứng" .

      công ba việc, có cái gì tốt?

      "Điểm này cần lo lắng, miệng người trong thôn đều rất chặt, đây là quy củ mà chúng ta trân trọng nhất, cho nên tuyệt đối có người khác biết ngươi phải người trong thôn chúng ta, còn có ngư dân đưa ngươi tới cũng là nam hài xuất thân trong thôn chúng ta, chỉ cần tiếng, bất kỳ tình tiết nào cũng tiết lộ ra ngoài."

      "Vậy là được rồi!" Hàn Thiên Thảo rất khảng khái đồng ý.

      Ngược lại, Doãn phu nhân cau mày. " ngươi suy xét kỹ? Đây chính là chuyện cả đời đó!"

      "Có rồi, có rồi, suy xét kỹ!" Còn suy tính cái gì? Loại "chuyện " này còn phải nghĩ quá nhiều sao? là lãng phí thời gian!

      Về phần sau này, về sau lại hao tổn tâm trí là được, bây giờ nghĩ đầu đau!

      "Được, như vậy ta thông báo với vị phu nhân kia ngay, có thể mời trượng phu nàng đến mật uyển. Chỉ là vị đại nhân kia có chức quan vị thấp, muốn rời khỏi hai ba tháng cũng phải là chuyện đơn giản như vậy, nhất định phải làm an bài cẩn thận, cho nên ngươi có thể phải chờ thêm mười lăm ngày đến gần tháng."

      may! Vừa tới lên giường với nam nhân, đây phải là rất quỷ dị sao?

      Tối thiểu phải cho nàng ít thời gian thích ứng trước chút về thế giới này !

      "Mật uyển?"

      "Đó là nơi chúng ta thực ‘công việc’, vô cùng kín đáo, ngoại trừ ta và vài người trong thôn ra, có ai biết đó là nơi nào."

      làm loại “công việc" đó...

      Đây có được xem là kỹ nữ ?

      Tại kinh đô Hán Dương thời Chosun, nơi ở của quý tộc và bình dân được phân biệt rất ràng, các quan nha đảm nhiệm chức vụ trong nha môn sống ở thượng thôn, thường dân ở giữa thôn, quân binh ở cuối thôn, mà Xương Đức Cung và Cảnh Phúc Cung ở Bắc thôn là nơi ở của giới thượng lưu quý tộc, phóng tầm mắt nhìn khắp đều là đại trạch của Quý tộc quyền thế, nhà cao cửa rộng, trong đó còn có cái gọi là bát đại lâu của Hán Dương, là dinh thự của các công thần khai quốc, phò trợ Lý Thành Quế.

      Phác trạch chính là trong số đó.

      "Đại nhân, phu nhân sai Thiện Nghiên tới thông báo ngài, ‘bên kia’ chuẩn bị xong."

      Chưa có tiếng đáp lại, ngoài hành lang, thị nữ kính cẩn cúi đầu khỏi lặng lẽ dò xét nhìn lén vào bên trong thư phòng cái.

      Nam chủ nhân chuyên tâm nâng sách đọc, nghe thấy sao?

      "Đại nhân, phu nhân sai Thiện Nghiên tới thông báo ngài." Thiện Nghiên tự động gia tăng lượng. " ‘Bên kia’ chuẩn bị xong!" Chắc lúc này nghe được rồi chứ?

      Vẫn có bất kỳ hồi nào.

      Thiện Nghiên khỏi ngầm đảo mắt, sau đó hít hơi sâu, lần nữa cất lời, "Đại nhân, phu nhân muốn Thiện Nghiên ..."

      "Nghe rồi." Giọng trầm thấp, vừa có chút lạnh lẽo vừa có chút chán ghét.

      Nghe thấy cũng sớm, hại nhân gia lãng phí sức lực vô ích.

      "Phu nhân còn , xin đại nhân ngài mau sớm lên đường, nàng ở lại chỗ này giúp ngài ứng phó, nhưng nếu ‘bên kia’ có tin tức, cũng xin ngài mau mau trở lại đón nàng, nàng phải tránh... Ách, ngài biết, chính là phu nhân ..."

      "Ta biết , ngươi có thể lui xuống." Giọng trầm thấp nhịn được quát, đợi sau khi Thiện Nghiên rời lâu, mới vang lên lần nữa, "Hà Vĩnh Kính."

      Chỉ chốc lát sau, nam nhân dưới ba mươi tuổi lên tiếng trả lời, kính cẩn nhìn vào bên trong thư phòng.

      "Đại nhân?"

      "An bài chút, chúng ta phải ra ngoài."

      " nơi nào, đại nhân?"

      " biết."

      "Cái gì?" biết? ra ngoài đụng vào vách tường trở lại?

      "Ngươi an bài là được, ước chừng phải hai ba tháng."

      "Hai ba tháng? Oa, tối thiểu phải tháng sau mới có thể , ngài cũng biết, tiệc rượu thể hủy bỏ cũng có cách nào sửa đổi thời gian, chốn dành cho nam nhân này phu nhân cũng thích hợp ..." Thấy sắc mặt chủ tử đúng lắm, Hà Vĩnh Kính do dự chút. "Là chuyện kia của phu nhân sao?"

      Trong thư phòng chưa có tiếng đáp lại, nhưng coi như chủ tử , Hà Vĩnh Kính cũng biết rất , theo chủ tử 13 năm phải là vô ích.

      "Đại nhân, nhưng nếu ngài muốn, từ chối với phu nhân là được mà!"

      Bên trong thư phòng vẫn có hồi đáp gì, chỉ truyền tới thanh lật sách.

      "Đại nhân, nếu ngài lo lắng phu nhân..."

      "Hà Vĩnh Kính."

      sai, theo chủ tử 13 năm phải vô ích, cho nên vừa nghe giọng của chủ tử, lập tức liền biết mình nên lăn xa chút.

      "Dạ, đại nhân." Than thở, Hà Vĩnh Kính xoay người rời .

      Nên trách ai được?

      Đúng rồi, nên trách lão gia qua đời, là lão gia thay chủ tử chọn người vợ như vậy, hại chủ tử ngày sống dễ chịu, ràng trước kia rất đáng , lúc nào trong phủ cũng đều có thể nghe tiếng cười lớn của chủ tử, nhưng bây giờ muốn y nhếch miệng cái còn khó hơn lên trời, mặt tựa như dán cái mặt nạ sắt, cứng rắn, luôn có vẻ mặt, gõ cái còn có thể có tiếng chuông vang, làm hại kẻ hạ nhân như vì phối hợp, đều thể bày ra bộ mặt khổ qua, chỉ có phu nhân mới có thể cười đến thể khép miệng.

      Người ta nam nhân sợ làm sai nghề, nữ nhân sợ gả sai chồng, theo ý ! Nên đổi thành nam nhân sợ cưới sai thê tử mới chính xác!

      tháng sau ——

      "Đến rồi, xin mời hai vị xuống kiệu."

      để ý niềm vui thú lần đầu tiên trong đời hưởng thụ ngồi kiệu, Hà Vĩnh Kính vội vàng nhảy xuống kiệu hầu hạ chủ tử sau đó dạo vòng.

      "Đây là nơi nào?" Chính xác hơn phải đây là ngọn núi nào?

      Kiệu phu rời , chỉ để lại nữ nhân dẫn đường, Trường Y nghiêng đầu, thấy diện mạo.

      " xin lỗi, xin đừng hỏi, đây là quy củ."

      Hà Vĩnh Kính nhún nhún vai, xốc lên hành lý theo sau chủ tử hết nhìn đông tới nhìn tây, qua sơn đạo, mảnh xanh tươi ra trước mắt, rộng mở trong sáng, khỏi bùi ngùi than thở.

      " tin nổi, trong núi sâu lại có đại trạch viện như vậy!"

      Nhìn sơ qua nơi ở của quý tộc thời Chosun có kiến trúc tương đối giống với của Nhật Bản, nóc nhà bát giác, mái cong, toàn bộ là sàn gỗ, bình phong sơn thủy, còn có cửa kéo ô vuông và hành lang che nắng, cổ điển ưu nhã, tỉ mỉ uyển chuyển hàm xúc.

      Bất đồng chính là, đại trạch Chosun có sạp , mà đổi thành kiểu thiết kế đặc biệt theo mùa: chọn trát tường vì giải nhiệt, giường đất là vì muốn giữ ấm. Cũng là bởi vì có giường đất, cho nên nơi ở của nhiều quý tộc, hành lang của phòng nam nhân hoặc trong phòng nữ nhân và hài tử đều có phòng bếp riêng.

      Tiến vào cửa chính, nữ nhân tiếp tục dẫn đường đến trước hành lang, xoay người lại.

      "Xin hỏi, vị đại nhân này là muốn sáng? Hay tối?"

      "Tối."

      "Như vậy..." Nữ nhân chỉ vào cửa phía Đông. "Phiền đại nhân đừng đến nơi đó, buổi tối ta lại đến tiếp ngài."

      Thấy nữ nhân kia còn chưa hết, chủ tử tự cởi giày trước hành lang tiến vào sương phòng, Hà Vĩnh Kính vội vàng xách hành lý theo, tò mò hỏi: "Đại nhân, cái gì gọi là sáng? Cái gì gọi là tối?"

      "Ta muốn nhìn thấy nữ nhân kia."

      "Ồ!" Xem ra chủ tử rất chán ghét chuyện này, trong bóng tối làm việc đó có thú vị gì nữa!

      Nhưng mà, có lẽ rất kích thích cũng chừng.

      "Đại nhân, muốn cho họ đưa trà bánh trước, hay là..."

      "Sách."

      Lại sách!

      Trời mới biết tại sao đại nhân thích xem sách như vậy, hơn nữa sách phải là Hán Văn, cũng phải là Hàn Văn, mà là Nòng Nọc Văn, nghe trong triều đình Chosun, số người hiểu được loại chữ viết này vượt quá hai, bản thân đại nhân cũng chưa hiểu hết, nhưng vẫn liều chết muốn xem nó, là đạo lý gì?

      "Muốn rượu đại nhân?"

      "Trà."

      "Bánh ngọt?"

      " cần."

      "Vậy..."

      " xuống."

      "... Dạ, đại nhân."

      Haizz! Hi vọng ở đây đợi quá lâu, nếu coi như đại nhân thèm để ý, cũng buồn chết!

      Hết chương 1.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 2.1:

      Editor: hongheechan

      Mặc dù nàng hiểu cấu tạo thân thể của nam nhân đến thể biết thêm nữa, thậm chí còn giải phẩu. từng thấy thi thể của nam nhân, nhưng đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau! là cắt thân thể của nam nhân ra, là bị thân thể của nam nhân... bị thân thể của nam nhân...

      Ở trong bóng tối, Hàn Thiên Thảo muốn khẩn trương càng khẩn trương, nhịp tim càng lúc càng mạnh, càng nhanh, nàng mạnh mẽ nuốt nước miếng.

      Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, phải họ , đây là niềm vui thú nam nhân mang đến cho nữ nhân hay sao, là hưởng thụ tinh khiết của giác quan, niềm vui thú thuần khiết như "thiên nhiên" vậy, đây cũng phải làm nhục, cũng phải cực hình, có gì để căng thẳng, đúng vậy, có gì để căng thẳng cả, chỉ cần tha hồ hưởng thụ là được, đúng vậy, chính là như... vậy...

      Nhưng... Nhưng họ cũng , có nam nhân rất lợi hại, có thể làm cho nữ nhân giống như lên thiên đường, nhưng cũng có nam nhân cực kì kém, làm cho nữ nhân có cảm giác như chạy chuyến xuống địa ngục vậy, nếu nàng đúng lúc đụng phải nam nhân là loại cực kì kém cỏi kia...... .

      Nàng có xui xẻo như vậy chứ?

      Đúng, đúng vậy, nàng xui xẻo như vậy, bình thường nam nhân muốn ôm con trai cũng phải tầm 30, 40 tuổi rồi, chẳng những có thê, có thiếp, kinh nghiệm của loại nam nhân này cũng rất phong phú, nhất định ...

      , nàng quá xui xẻo rồi!

      Vừa đến thế giới này suýt chút nữa chết đuối, sau đó lại phát mình trở về được, cho dù tiếp tục xui xẻo nữa cũng có gì kỳ quái.

      chừng nam nhân này xuất tinh sớm lại biến thái nên thê tử mới đuổi ra ngoài để ngược đãi nữ nhân khác, mà nàng chính là người chết thay thê tử , khéo nàng còn chưa mang thai bị hành hạ đến chết, sau đó còn có khả năng nam nhân này háo sắc với thi thể, cho nên... cho nên...

      Trời ạ! Càng nghĩ càng kinh khủng, thể nghĩ nữa rồi, nghĩ tiếp nữa nàng trốn mất, vẫn là nên suy nghĩ cái khác thôi! Nghĩ... Nghĩ... A! Đúng rồi, nghĩ đến thí nghiệm...

      Két!

      Còn chưa bắt đầu tưởng tượng thí nghiệm tiếng cửa mở bất ngờ vang lên, nàng bị sợ đến mức suýt nhảy dựng lên như con cóc, che ngực thở hổn hển, kiên quyết ép trái tim đập đến cổ họng trở về, sau đó nàng đánh bạo trợn to đôi mắt quen với bóng tối cố gắng nhìn về phía cửa.

      Cánh cửa đúng là bị kéo ra, nàng nuốt nước miếng nhìn cái bóng màu đen to lớn từ từ tới, xoay người lại, đóng cửa, đứng lát -- chắc là để thích ứng bóng tối, sau đó tới bên cạnh giường, cởi quần áo, nằm chết dí bên người nàng.

      Từ đầu tới đuôi, đều liếc nhìn nàng cái, có lẽ biết nhìn cũng như , dù sao cũng nhìn thấy.

      Sau đó...

      bất động.

      Nàng cũng dám động.

      Đừng chờ nổi lên tâm trạng nha! Nàng khẩn trương thầm nghĩ.

      Nhưng, trải qua rất lâu, rất lâu, vẫn cứ động, lâu đến mức nàng quên cả căng thẳng, bắt đầu nghi ngờ phải là ngủ thiếp chứ?

      Đột nhiên, lao người tới, da thịt ấm áp dán lên nàng, nàng khỏi hít hơi, nhất thời biết nên phản ứng như thế nào mới đúng, cho đến khi bàn tay thon dài của từ eo thon của nàng leo lên bộ ngực đầy đặn, nàng mới bật thốt lên: "Đợi... Đợi nào...!" Giọng có chút giống như gà mẹ bị bóp cổ.

      dừng lại.

      "Trước tiên..." Nàng nuốt nước miếng."Trước tiên hôn ta, ta..." Đây là họ , trước phải kiss. "Ta muốn xem cảm giác có đúng hay ."

      Lại trải qua lâu, lâu... .

      Làm ơn, cầu này quá phận chứ? Tại sao phải suy nghĩ lâu như vậy? Hay là nàng nên hiểu?

      Nàng định lại lần nữa, đột nhiên, phủ lên môi nàng, vừa lúc che lại lời của nàng.

      thô lỗ!

      Nhưng trong miệng của có mùi thơm thoang thoảng, nàng thích -- nàng sợ nhất nam nhân mà trong miệng vừa có mùi thuốc lá vừa có mùi rượu; còn nữa, nửa thân thể đè người nàng vừa bền chắc lại vừa co dãn, nàng cũng thích -- trừ nam nhân ngồi mà hưởng, nàng ghét nhất loại nam nhân khắp nơi toàn là xương; ngoài ra... .

      Bàn tay nàng từ từ rời khỏi bả vai lướt xuống những nơi khác, tự chủ vừa sờ vừa bóp muốn thăm dò.

      Người đàn ông này có vóc người rất đẹp.

      Nàng nghiên cứu sinh vật, nên để ý nhất phải là bề ngoài nhìn có được hay , mà là kết cấu với tỷ lệ sinh vật có đủ hoàn mỹ hay , mà nam nhân này lại cực kỳ hoàn mỹ, đúng hơn là nàng chọn được ai hoàn hảo hơn .

      Loại cảm giác này có thể xem là được rồi phải ?

      Nàng tự với mình như vậy, nhưng sau đó hai phút, nàng hối hận.

      Khi nàng vẫn đắm chìm trong nụ hôn của , muốn thử xem đây rốt cuộc là mùi thơm gì hề báo động trước, đột nhiên cơn đau bén nhọn đâm thủng nàng, vì miệng vẫn bị che lại, nàng kêu ra tiếng, chỉ có thể trợn to hai mắt nhìn đầy căm tức.

      Mặc dù nàng phải là hương, cũng phải là ngọc quý gì, tuy áp dụng thành ngữ thương hương tiếc ngọc, nhưng ít nhất đây là lần đầu tiên đó! Dù nàng phải cực kì đòi hỏi, chỉ xem như nàng làm "công việc" này cho , nhưng mong khách khí với "nhân viên" chắc cũng coi là quá phận, đúng ?

      Cũng đâu phải là đối tượng chạy đến để cho cường bạo, nên dịu dàng... , chỉ cần chút, chậm chút là được, nhưng lại hoàn toàn để ý tới kháng nghị của nàng, hu hu hu, vậy còng dùng động tác lỗ mãng để hoàn thành "công việc" của , sau đó nhanh chóng rời khỏi nàng, đứng dậy, mặc quần áo, rời , khiến nàng giận đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên kháng nghị ngược đãi kỹ nữ... đúng, là thế thân.

      " ra là nam nhân kém cỏi như vậy, khó trách thê tử của muốn đá ra ngoài ngủ với nữ nhân khác!" Nàng căm phẫn tự lẩm bẩm, vừa nhe răng trợn mắt bật ngồi dậy. "Chỉ trách ta xui xẻo!"

      phải là người xuất tinh sớm cũng phải tính tình biến thái, nhưng là loại nam nhân vừa thô lỗ lại vừa ích kỷ... .

      "Thê tử có tính nhẫn nại, tại mới đá ra, nếu là ta, tám trăm năm trước đá loại nam nhân này ra đường ngủ rồi!"

      Nàng cũng phải cố ý oán giận để cho nghe, nên cố gắng , chỉ lầu bầu trong miệng, nhưng nghe thấy rồi...

      Cánh tay mở dừng lại lát, ngay sau đó kéo cửa, ra ngoài.

      Hàn Thiên Thảo vô thức sờ soạng phía dưới cái, cả tay dính nhèm nhẹp, phải máu vậy là của ... ... Nàng ghê tởm thuận tay lau lên chăn, sau đó lăn đến góc phòng, ở đó có chậu nước chuẩn bị trước.

      Chậc, đau quá!

      Quả thực là giống xuống địa ngục, nhưng cũng may, nàng chịu được, nàng vẫn hi vọng có thể mau mang thai, kết thúc loại chuyện buồn chán này sớm chút.

      Có cái gì mà vui thú chứ!

      Chuyện như vậy, chỉ có nam nhân mới cảm thấy thú vị thôi!

      Buổi tối ngày thứ hai --

      Nằm ở trong bóng tối như cũ, nam nhân kia vừa tiến đến, Hàn Thiên Thảo lại nhịn được thở dài.

      "Làm phiền ngươi nhanh lên chút, ta muốn ngủ sớm." xong, nàng có cảm giác mình có phần giống kỹ nữ -- trừ có tự động giang rộng bắp đùi ra thôi.

      Lúc này, nam nhân kia cũng bất động lâu, động tác rất nhanh.

      Nhưng động tác của lại trở nên cực kì chậm chạp, giống như cố ý, đóng cửa lại chậm rì rì, lề mề đến bên người nàng, thong thả ngồi xuống, từ từ cởi quần áo, rề rà nằm xuống, từ tốn hôn môi nàng, chầm chậm đưa tay lên người nàng, thong thả vuốt ve, chậm rãi lưu luyến quên lối về ở khắp nơi người nàng, chậm chạp...

      Trời ạ, chịu... chịu nổi...

      Nàng kịch liệt thở dốc, lại còn rên rỉ, cuối cùng thét chói tai, nhưng vẫn bảo nhanh lên nữa, mặc dù che miệng của nàng lại.

      Xong "công việc", nam nhân kia đè người nàng lúc lâu mới rời , từ từ mặc lại quần áo, lề mề rời . Bị lây, nàng cũng rề rà ngồi dậy, chậm rãi chuyển con mắt, vừa kinh ngạc lại nghi hoặc nhìn bóng lưng của .

      "Kỳ quái, thê tử sao có thể cam lòng để ra ngoài ngủ với nữ nhân khác chứ?"

      Khi nàng chậm rãi ra những lời này ra ngoài, theo lý nghe được, nhưng nàng vừa xong, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng cười khẽ.

      ngờ nàng lại đỏ mặt lên.

      ra là nữ nhân muốn lên thiên đường hay xuống địa ngục, là do nam nhân quyết định.

      Buổi tối ngày thứ ba --

      Nam nhân kia vừa vào cửa, nàng liền giọng hỏi: "Xin hỏi hôm nay là thiên đường hay địa ngục?"

      Nam nhân kia im lặng lúc, vội bật cười.

      đêm này, nàng lại có thể dòm ngó đến thiên đường tuyệt vời.

      Buổi tối ngày thứ tư --

      Nam nhân kia vừa vào cửa, nàng lại : "Tối nay ta ngủ cũng sao."

      Lại lần nữa, nam nhân kia bật cười, sau đó đóng cửa lại, về phía nàng.

      Cả đêm này đến trước khi trời sáng, mới rời .

      Buổi tối ngày thứ năm --

      Nam nhân kia vừa vào cửa, nàng lập tức tuyên bố, "Buổi tối hôm nay ta ngủ!"

      Nam nhân kia cất tiếng cười to, cởi quần áo về phía nàng.

      đêm này, bọn họ ngủ.

      Buổi tối ngày thứ sáu --

      Nam nhân kia vừa vào cửa, nàng lập tức cảnh cáo , "Nghe hôm nay sau khi Doãn phu nhân chuyển cho ngươi bức thư, tâm trạng ngươi cực kì tốt, nếu ngươi muốn phát tiết người ta cũng sao! Nhưng làm phiền ngươi trước đó hãy báo cho ta biết, ta muốn chuẩn bị tốt trước khi xuống địa ngục."

      Nam nhân kia sửng sốt chút, chợt bật cười.", ta phải loại nam nhân đó."

      Đây là lần đầu tiên lên tiếng chuyện, làm Hàn Thiên Thảo cảm thấy hơi bất ngờ, vì nghe giọng khá trẻ, cũng giống tầm 30, 40 tuổi như nàng phỏng đoán.

      Trừ điều đó ra, nàng vẫn còn hơi căm phẫn."Vậy cũng dám , phải ngày đầu tiên ngươi làm như vậy sao."

      Nam nhân im lặng lúc, đưa tay đóng cửa, sau đó từ từ bước về phía nàng. "Làm sao ngươi biết?"

      "Thứ nhất, chỉ có buổi chiều đầu tiên là ngươi thô lỗ như vậy." Đưa cánh tay đỡ lấy đầu, Hàn Thiên Thảo nhìn chằm chằm vào chậm rãi cởi áo trong bóng tối. "Thứ hai, Doãn phu nhân ngươi phải rất thích làm chuyện này, thứ ba, nam nhân đều rất thích mang tâm tình thoải mái phát tiết người nữ nhân. Tổng hợp lại ba điểm , tám phần là như vậy."

      Lần này, phủ nhận, sau khi cởi hết y phục lẳng lặng nằm xuống, nhàng ôm nàng vào trong ngực.

      " xin lỗi." Từ trong giọng nghe thấy được chân thành của .

      Hàn Thiên Thảo nhún nhún vai."Cũng có gì ghê gớm! Dù sao sau đó ngươi đều cho ta lên thiên đường, coi như hai điều này bù trừ cho nhau !"

      Nam nhân kia cười."Như vậy tối nay, ta lại để cho ngươi lên thiên đường lẫn nữa !"

      " phải là địa ngục?" Hàn Thiên Thảo cẩn thận hỏi ràng. Nàng cũng muốn vui mừng cho là lên thiên đường, lại bị cước đá xuống địa ngục đâu.

      "Bảo đảm phải."

      Quả nhiên là phải, đêm này, nàng lại lên thiên đường -- nhiều lần, sau đó rời , cũng ngủ, mà để nàng tựa vào vai , mở mắt ngắm nhìn trần nhà đen như mực, chờ đợi hô hấp của nhau trở lại bình thường.

      Nàng sắp chìm vào giấc mộng đột nhiên lên tiếng.

      "Tại sao ngươi đồng ý làm chuyện như vậy?"

      Nàng nửa tỉnh nửa mơ, nhất thời hiểu ý tứ của ."Cái gì?"

      "Theo ta biết, các ngươi vẫn là có thể lập gia đình, trừ phi..." dừng chút. "Các ngươi kiên trì muốn gả cho quý tộc."

      "Ồ! Hỏi loại tình này sao..." Nàng ngáp cái, nấp vào trong chăn. "Thứ nhất, muốn kết hôn đương nhiên muốn kết hôn với nam nhân mình , nếu kết hôn làm gì? Nhưng dù nhau, có trời mới biết tình có thể duy trì bao lâu? Thành , loại tình cảm này thể quá tin tưởng!" Nhìn cha mẹ nàng biết.

      Nàng mơ hồ lầu bầu ràng.

      "Thứ hai, tình cảm đáng tin, nam nhân lại càng chắc chắn, chỉ dựa vào chính mình mới đáng tin chút. Cho nên ta nghĩ giao dịch này đáng giá, thể kết hôn sao? Ta vốn muốn kết hôn, chỉ cần làm lần này, cuộc sống cả đời cũng có gì để lo lắng, về sau ta lại có thể làm những chuyện mình muốn làm, muốn như thế nào như thế đó, như thế nào cũng được, ai quản ta, cũng ai có thể hạn chế ta."

      "Chuyện mình muốn làm?" lẩm bẩm lặp lại."Ngươi muốn làm cái gì?"

      "Bắt côn trùng."

      "... Ngươi gì?"

      "Bắt côn trùng."

      "Côn trùng?" Hiển nhiên rất kinh ngạc. "Tại sao muốn bắt côn trùng?"

      " ra ta khá thích bắt động vật để nghiên cứu, nhưng ở chỗ này có điều kiện và dụng cụ thích hợp để cho công việc của ta, cho nên..." Nàng lại ngáp cái. " thể làm ǵì hơn là bắt côn trùng để nghiên cứu! Dù sao trước kia ta cũng rất ít khi nghiên cứu phương diện này, tại vừa đúng lúc đền bù chút, ta nghĩ vậy cũng rất thú vị."

      "Bắt động vật để nghiên cứu?" Giọng của càng ngày càng lộ vẻ nghi hoặc. "Tại sao?"

      "Bởi vì ta là nhà sinh vật học chứ sao!" Hàn Thiên Thảo nhịn được .

      "Nhà... sinh vật? Là cái gì?"

      Hàn Thiên Thảo im lặng, đột nhiên che chăn lên đầu. "Đừng quấy rầy ta... ta buồn ngủ!"

      Nhưng lại dám kéo chăn xuống.

      "Rốt cuộc tại sao ngươi muốn bắt động vật hoặc côn trùng để nghiên cứu? Nghiên cứu cái gì?"

      Hàn Thiên Thảo thở dài. " nghiên cứu cái gì cả! Ta chỉ thích bắt những côn trùng xinh đẹp kia để thưởng thức thôi! Ngươi biết phải ? Trong ngọn núi này có rất nhiều loài côn trùng quý hiếm đó!"

      "... Loài côn trùng quý hiếm?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :