1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thế nào là hiền thê - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      THẾ NÀO LÀ HIỀN THÊ
      THẾ NÀO LÀ HIỀN THÊ

      Tác Giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh​


      Editor: Sắc_Nữ

      Nguồn: http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=1970873

      Editor: Tiểu Triệu chương 7 - Chương 27

      Link: https://kembluemu.wordpress.com/co-dai/ ... -hien-the/



      Giới Thiệu:


      Thân là hiền thê phải nhịn biểu muội của , nhịn tiểu thiếp của , nhịn mẹ già của ?

      Ngươi cho ta vui vui vẻ vẻ sống, còn bắt ta nhìn ngươi sống sung sướng mà vui mừng?

      Trời cao muốn nàng xuyên qua là để học tam tòng tứ đức?

      Nếu khiến người uất ức bằng làm cho người ta chết trong vui vẻ

      Nội dung: xuyên qua thời , cung đấu, hầu tước, trạch đấu

      Biên tập đánh giá:

      Nữ nhân đại xuyên qua làm vương phi Khúc Kinh Cư, trượng phu tâm tư thâm trầm, phụ thân làm việc hoang đường, kế mẫu phải người tốt.

      Sau khi nữ tử xuyên qua, dùng hết thảy phương pháp làm cho chính mình thấy tốt nhất, hoa phục mỹ thực, nhàn nhã tự tại, thuận tiện dạy dỗ tiểu thiếp của trượng phu.

      Tiểu thiếp thành ? Dạy dỗ! Trượng phu hơn ? Dạy dỗ! Mẹ chồng thực thông minh? giả ngu

      Nam nhân tốt đều là được dạy dỗ mà ra, ngày lành mới bắt đầu. Ai phải tam tòng tức đức mới là nữ nhân tốt?
      phuongthanh0506, thuyt139 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: Ta là người biết phân đúng sai


      sáng sớm, Đoan vuơng phủ giống như ngày trước, tại phòng bếp hạ nhân bận rộn tới lui, nhưng thấy tia rối ren. Bà mã sau khi đem điểm tâm nội viện cần, liền dẫn mấy nha hoàn trở về phòng bếp, sắc mặt chính là có chút khó coi.

      "Các tỷ muội làm sao mà sắc mặt khó coi như vậy?" Người mặc áo tối màu có hàng cúc áo ở giữa đối với bà hỏi, đưa ly trà cấp đối phuơng, có chút ngạc nhiên :

      " Ngươi phải đưa chính viện sữa đặc, như thế nào lại..."

      "Mau đừng nưa, sáng sớm hôm nay Vuơng phi mới vừa tỉnh lại, chúng ta là hạ nhân thấp kém làm sao vào sân, chỉ thấy vuơng phi bên người Ngân liễu nuơng" đến đây, mã bà tử húp miệng trà, mắt nhìn bốn phía hạ giọng "Ta coi ở đông viện, sắc mặt hạ nhân đúng lắm, liền vội vàng trở lại"

      nghe xong lời này, người đàn bà mặc áo tối màu thở dài, nửa là muốn xem náo nhiệtnuwar lại thuơng hại " Này trong phủ chưa kịp tháo tháo rèm đỏ xuống đâu"

      Vuơng phi gả vào trong vuơng phủ bất quá hai tháng, sau đêm tân hôn vuơng gia chưa từng bước lại bước, hai ngày nay bệnh nặng vuơng gia cũng chỉ ngồi chút rồi , cũng khó trách chính viện duói đều có sắc mặt tốt. Nàng từng may mắn gặp qua vuơng phi lần, khí chất đoan trang, bộ dáng cũng xinh đẹp, cũng biết vì sao vuơng gia thích.

      " Cũn đừng mê sảng nữa, bên ta mới gặp nha hoàn bên người Phùng trắc phi hướng bên này tới". Bà Mã cần hết lời trong lòng hai người đều hiểu được, ngừng chuyện, ai lo làm việc người nấy.

      Bên trong chính viện, tất cả nha hoàn cẩn thận hầu hạ vuơng phi rửa mặt, dùng chiếc khăn thượng hạng lau xong đầu ngoán tay xanh xao, gầy yếu liền bỏ qua bên

      Khúc Khinh Cư đầu tóc đen rối loại, mặt còn vẻ tức giận như mấy ngày trước, gõ̃uosngs vòng tay phỉ thúy tùy ý ném vào trong hộp gỗ lim " Màu sắc này quá lỗi thời rồi"

      Kim Trản nghe vậy hơi sững sờ, lập tức đối với mấy thị nữ xua tay, mấy hòm ra trước mặt Khúc Khinh Cư, bên trong là đôi đối v=cấc loại vòng tay, tơ vàng, khảm châu, ngọc các màu đều có giá trị bất phàm.

      Tầm mắt đảo qua dãy vòng tay, cuối cùng chọn lấy cái thích nhất hình vòng ngọc máu gà, màu đỏ vòng ngọc tôn lên cổ tay trắng nõn, đúng là đẹp nên lời.

      Thấy thế sắc mặt Kim Trản khẽ biến, ngày xưa vương phi ngại huyết kê vòng ngọc , cho nên chưa bao giờ sủ dụng qua, giờ đúng là liếc mắt cái chọn trúng vòng ngọc này. Nhớ đến mấy ngày nay khi tiến vào vương phủ, trong lòng nàng vi khổ, vương phi chưa xuất giá tính tình vốn ôn hòa, là nữ nhân mỹ đức, biết lúc gả vào hoàng thất như vậy tính tình phải chịu thiệt thòi

      Chú ý tới biểu mặt Kim Trản, Khúc Khinh Cư cười khẽ, đứng dậy vươn hai tay để bọn thị nữ thay cho mình bộ váy bằng lụa với phần áo tay rộng được lựa chọn kỹ, là váy gấm nền trắng của thục tú. được thuê lên nhiều bông mai đỏ, nhàng cử động, phảng phất như những đóa mai lay động lòng người.

      Bên hông phối túi thơm hình hoa tịnh đế buông xuống vayd và những nút kết bằng ngọc tròn, mái tóc đen mềm mượt như tơ được vấn theo kiểu phi tiên búi bóc, trước trán được vẽ bông hoa đào diễm lệloong mày lá liễu, cánh mội hồng đào, trơn bóng, chỉ cần liếc mắt nhìn cái liền làm cho người ta cảm thấy mị hoặc nên lời.

      Tự tay cầm lên trâm rủ hình chim tường vân lên tóc, Khúc Khinh Cư chậm rãi đứng lên, tự cười cười liếc mắt nhìn cửa sổ

      "Giờ cũng đến lúc thỉnh an rồi nhỉ!"

      Kim Trản rời khỏi, Mộc Cận nghe vậy liền cười lớn: " Vương Phi, mấy ngày trước ngài bị bệnh, vương gia liền cho hậu viện làm cho thị thiếp khác cần quấy rầy người nghỉ ngơi"

      "Nga" vuốt hoa tai được tết từ hồng ngọc bên tai, Khúc Khinh Cư lười biếng ngồi xuống ghế dựa, điều chỉnh tư thế thoải mái ngồi, nhận lấy chén nước ấm thông cổ do Ngân Liễu dâng, đưa chén sát vào miệng : " khi như vậy, liền phái người đến từng viện thông báo, Bồn vương phi vừa mới khỏi, vô cùng thương nhớ các vị trắc phi và thị thiếp"

      Bồn đại nha hoàn bên cạnh vương phi nghe vậy liền tao đổi ánh mắt, tuy rằng biết vì sao vương phi sau khi tỉnh lại liền thay đổi tính tình rất nhiều, nhưng vẫn theo lời lui ra ngoài

      Bước ra khỏi chính viện Kim Trản có chút lo lắng : " Sáng sớm hôn nay vương phi tỉnh lại liền đúng lắm! cũng biết do đâu"

      "Này trong vương phủ, mặt ngoài đối với vương phi tôn kính, lại lén Tây viện đút lót cái sườn phi kia , Vương phi tuy là nữ tử xuất giá, vương gia trừ bỏ ba ngày tôn hôn ở tại chính viện, lúc khác lại ở chỗ các thị thiếp, cũng khiến vương phi xấu hổ" Ngân Liễu cau mày hạ giọng "Kia Phùng trắc phi trưng ra mặt cái tư thái, cho mình là ghê gớm lắm à, cũng chỉ là cái thị thiếp mà thôi"

      Ngọc Trâm nghe được những lời Ngân Liễu , liền liếc mắt nhìn chung quanh, thấy có người gần dây mới " Ngươi cũng ít hai câu, vương gia tuy là sủng ái Phùng trắc phi, nhưng cũng rất tôn trọng vương phi, đừng gây rắc rối cho vương phi nữa"

      Như vậy mà là tôn trọng?" Ngân Liễu hừ tiếng mới nhớ đến chủ tử nhà mình kia tính tình nhu hòa cuối cùng cũng bất đắc dĩ thở dài " thôi. Phùng sườn phi cùng Giang sườn phi nơi đó ta cùng Kim Trản mời, các thị thiếp khác để nhị đẳng nha hoàn mời"

      Mộc Cận vẫn mở miệng, nghe vậy gật đầu: "Như vậy tốt lắm, La thị cùng Hàn thị để Bạch Loa và Phổ Nhị mời"

      Nha đầu nhất đẳng bên cạnh vương phi lấy hoa làm tên, nhị đẳng lấy dùng tà để gọi, tam đẳng và những nha hoàn lặt vặt tùy ý. Mộc Cận bọn họ bốn người họ là do vương phi từu phủ Đức Công mang , mọi chuyện tự nhiên luôn tôn trọng vương phi , chính là vương phủ nhiều miệng lắm phức tạp, lúc vương phi chưa lấy chồng liền chịu kế mẫu lạnh nhạt đối đãi nên chưa học được bản lĩnh quản lí gia đình, cho nên khi đến nơi này, quá hai tháng liền ngã bệnh.

      Mộc Cận vẫn lo lắng cho Vương phi, giờ thấp thoáng thấy được Vương phi có ý đồ muốn xây dựng chỗ dựa vững chắc, liền nhàng thở ra, sợ vương phi tranh, chỉ sợ vương phi tính tình hiền lành trước sau như .

      Mắt thấy nha hoàn bên người lui ra ngoài, Khúc Khinh Cư mới đứng lên , đến gương đồng lớn ở trước mặt, tay nghề thợ làm rương rất khéo, mặc dù xem được ràng như soi bằng gương thủy ngân, nhưng cũng thấy vóc dáng.

      Trong kính nữ tử hình dáng quá mười sáu, mười bảy tuổi, dung mạo rất được, nếu nàng ta ở cuộc sống đại, bất quá cũng là nữa sinh trung học xinh đẹp mà thôi, nhớ lại kí ức trong đầu, Khúc Khinh Cư khỏi thở dài, cha quan tâm tới, kế mẫu thương, chồng , còn có cả đôi tiểu thiếp phải lo lắng, mà vị nguyên chủ này tính tình lại hiền dịu ( ý là cái người Khúc Khinh Cư chết í^^) , ở trong vương phủ này phức tạp vậy, mạc danh kì diệu lại bị bệnh nặng, mạc danh kì diệu lại bị biết dịu dàng là gì chiếm cứ thân thể, có thể đến chết đều thể chờ được trời xét công đạo.

      "Vương phi, nhà bếp đưa đồ ăn sáng tới ạ" Ở bên ngoài truyền đến giọng nam hơi mềm , chắc là thái giám biết quy củ hoàng thất được phân cho chính phi, ở trong trí nhớ Khúc Khinh Cư, nguyên chủ đối với thái giám này mặc dù đặc biệt thân cận , nhưng là cực kì khách khí, đơn giản là những điều này khi vướng gia còn chưa phong tước đều do chưởng quản nội vụ phân phối.


      ' Đặt xuống " Gảy chút sợ tua của chiếc trâm rủ bên tóc mai, Khúc Khinh Cư xoay người ra ngoài. Ở bên ngoài, Thụy Hương cùng Thục Quỳ cũng nghe được động tĩnh, vội vén rèm tiến vào, người dìu, người nâng rèm đỡ Khúc Khinh Cư ra ngoài.

      Thụy Hương và Thục Quỳ vốn là người trong vương phủ, trong lòng thầm hiểu rằng vương phi đối đãi với các nàng tuy khách khí, nhưng so với bồn người Ngân Liễu, kim Trản, Mộc Cận, Ngọc Trâm lại ít tin tưởng hơn rất nhiều, mà chuyện sảy ra mấy ngày trước, chỉ làm vương phi đối với các nàng sợ chỉ là bất hòa hơn . Cũng may mà vương phi tính tình hiền lành, nếu mà người tính tình khó khăn hơn, các nàng sớm bị đuổi , làm sao co thể ở lại làm nhất đẳng nha hoàn?

      Ngồi xuống chiếc bàn gỗ khắc hoa hồng lê mộc bàn tròn, ánh mắt Khúc Khinh Cư quét về phía mặt bàn, chén canh giò heo hầm rượu, chén tổ yến và cháo gà, bàn đồ ăn toàn dầu mỡ, duy nhất nhìn chính là dĩa măng tây xào.

      vẫy tay cho Thục Quỳ tiến lên định chia thức ăn cho nàng lui xuống. Khúc Khinh Cư mặt mang ý cười, cười như cười nhìn mấy người khom lưng đứng ở cửa: " mấy người các người là lấy đồ ăn từ phòng bếp?"

      "Bẩm vương phi, chúng nô tài đúng là ở phòng bếp àm công việc này ạ!" Mấy người này tuy hiểu tại sao vương phi lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời chút sợ hãi.

      "Hay cho nhà bếp của vương phủ"

      Khúc Khinh Cư lười biếng dựa lưng vào ghế, trong lúc mọi người hiểu gì đột nhiên giận tái mặt, phất tay liền đem chén canh giò hầm rượu quét xuống mặt đất, rất nhanh cả phòng đều mùi dầu mỡ " Người đâu, mang xuống đánh"

      Tất cả còn chưa kịp phản ứng, sao tự nhiên vương phi tính tình như tượng đất đột nhiên phát tác, tất cả diễn ra nhanh chóng nhưng lại thấy có người tác động vào.

      " Như thế nào, ta là vương phi lại có quyền sai bảo các ngươi?" Khúc Khinh Cư mắt lạnh híp lại, đứng lên nhìn lượt các người trong phòng "Hay là phải , các ngươi cảm thấy các người trong nhà bếp đối xử khinh thường với ta là lẽ đương nhiên?"

      Bị vương phi quét mắt đến, mọi người đồng loạt giật mình, mới vừa kịp phản ứng, vài tên thái giám và mấy bà vù khỏe mạnh đồng loạt tiến đến, bộ dáng muốn đem mấy tên hạ nhân nhà bếp kéo xuống.

      Mấy tên hạ nhân bị bắt cũng dám dãy dụa, còn đồng loạt cầu xin tha tội, thậm chí cái hạ nhân còn mở miệng hô oan uổng, là dâng lên Vương phi chính là món ăn ngon nhất trong phòng bếp.

      Ánh mắt thản nhiên nhìn tên hạ nhân kêu oan, đôi lông mày Khúc Khinh Cư khẽ nhướng lên, thản nhiên mở miệng :

      " Còn ngẩn ra đó làm gì, mau lôi xuống, mang ra sân đánh, ta xem các ngươi đánh"

      tên thái giám thông minh, lanh lợi nghe những lời này, liền móc cái khăn tay từ người ra nhét vào miệng tên hạ nhân kêu oan, sau đó lôi ra sân, thân hình tên thái giám này được coi là cao lớn nhưng sức lại chút nào.

      Những người khác nhìn thấy thế, cũng theo tên bị lôi xuống dưới, tên hạ nhân nhanh khác chuẩn bị bàn ghế, mang lên trà bánh chờ vương phi đến xem dùng hình ( xem việc xử phạt ^^)

      " Tên thái giám đó tên là gì vậy? Ta thấy rất khỏe" Khúc Khinh Cư bước ra , mở miệng hỏi người dìu mình là Thục Quỳ.

      "Bẩm vương phi, tên tiểu thái giám kia là Tiểu cao tử, là nhiệm vụ quét dọn sân ạ" trong giọng của Thục Quỳ bất giác mang theo kính sợ, mà ngay cả động tác so với ngày trước cũng khiêm tốn hơn trước.

      "Ta thấy cũng cao lắm, chi bằng sử lại gọi là Hoàng Dương, giữ chức nội thị thái giám". Khúc Khinh Cư cười khẽ, đến trong viện, mấy thái giám bị cột vào ghế dài, bị gậy đánh xuống bạch bạch.

      Ngồi ghế được chuẩn bị tốt từ trước, Khúc Khinh Cư thầm đếm đến hai mươi. Sau đó, nhanh chậm "Trừ bỏ tên vừa nãy to gan dám tranh luận đúng sai với ta, ba người khác đều ngừng"

      Nhìn thấy ba người chịu đau nhịn xuống quỳ tạ ơn, nâng ly trà nhấp khẽ ngụm " Nãy giờ chắc mọi người ở đây thắc mắc vì sao ta lại phạt các ngươi?"

      Ba tên thái giám quỳ nghe thấy những tiếng bốp bốp bên tai vang lên nặng nề, cũng dám lau mồ hôi chán, cứ cúi đầu xuống đất dám năng gì.

      " Ta là người biết phải trái, chỉ là do các người trong nhà bếp các ngươi quá đáng, nên ta thể trừng phạt các ngươi đôi ba gậy" Đặt tách trà tay xuống, trong giọng của Khúc Khinh Cư mang theo đôi phần bất đắc dĩ.

      Vương phi dù được nhận sủng ái của vương gia nhưng cũng được hoàng thượng tứ hôn, cái phòng bếp lại dám khinh người quá đáng? Mọi người ở đây mặc dù nghe lời này đúng cho lắm, nhưng cũng ai dám phản bác, họ còn thấy cái tên kêu oan lúc nãy còn bị đánh đó sao!

      " Cá vương phủ này ai biết ta bị bệnh, thái y cũng dặn qua được dùng đồ quá dầu mỡ, còn các ngươi lại dâng lên những vật gì hử? Khúc Khinh Cư thở dài, vở vặt sầu bi, tựa như cái nho bị khi dể " Ta biết các ngươi lười hầu hạ cái vương phi bị bệnh, vốn dĩ ta cũng cho rằng chết là hết, nhưng nay bệnh ta bắt đầu hết, ta liền muốn sống tốt, các ngươi lại cố ý dâng lên thức ăn toàn dầu mỡ, há chẳng phải muốn ta sớm tái phát bệnh sao?" đến đây lại tiếng ai thán, nếu phải lúc này có người còn bị đánh, trông bộ dáng này làm cho người ta thấy điềm đạm đáng .

      Ba hạ nhân lại dập đầu thỉnh tội , đến việc nghĩ muốn giải thích cũng dám, chỉ sợ vương phi lại câu " mạo phạm chủ tử" liềm làm cho họ tiếp tục bị đánh.

      Nhìn mấy người dập đầu cũng được kha khá, Khúc Khinh Cư mới tỏ ra đau thương, bị đả kích e rằng còn sức lực khoát tay áo: " Bỏ , bỏ , cần đánh, tất cả lui xuống thôi". xong, qua đầu lại đối với Thụy Hương căn dặn: " mau sai người ban thuốc trị thương cho bọn , dù sao bọn họ cũng là người được vương phủ trọng dụng, để việc bị thương trì hoãn công việc được"

      Bốn người quỳ thầm kêu khổ, vương phi bọn họ được coi trọng thể trì hoãn công việc được, như vậy ngày mai dù phải bò cũng phải làm, trừ khi chờ bị đuổi khỏi vương phủ, Nhưng bọn họ đều kí văn tự bán thân làm nô tài, bị đuổi ra ngoài sao có được kết cục tốt?

      Phân phó chuyện trước mắt xong, Khúc Khinh Cư chậm rãi đứng lên, xoay người chậm nhìn về phía nhóm sườn phi, thị thiếp biết đến từ lúc nào, mặt lại làm ra biểu tình " Các muội tới khi nào, nếu đều đến đây, liền vào hết "

      xong cũng xem những nữ nhân này có vẻ mặt nào, vịn vào tay Thục Quỳ, hướng vào trong phòng bước
      thuyt, 139duyenktn1 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Sườn phi Cũng Là Thiếp

      Mấy sườn phi, thị thiếp ngờ khi đến chính viện thấy màn kịch bạo lực lại mang tính thẩm mỹ hay như vậy, có chút nghi hoặc nhìn vương phi, lại quan sát đám hạ nhân ràng đau đến cực điểm cũng dám lộ ra nửa điểm bất mãn, đây là có chuyện gì sảy ra?

      Nhưng mắt thấy vương phi đến phòng chính, bốn người mặc kệ xem có bất kính hay , đều hướng bên trong , chỉ có Phùng sườn phi ngang qua mấy người bị đánh, mở miệng phân phó người đỡ mấy tên đó trở về, nhưng mắt thấy hạ nhân đứng xung quanh động đậy, sắc mặt khẽ biến, liền cần phải lời vô nghĩa nữa

      Kim Trản cùng Ngân Liễu cúi thấp đầu dẫn đường, thay bốn vị sườn phi, thị thiếp vén mành, xa xa thấy Mộc Cận cùng Ngọc Trâm đem thức ăn lại đây, liền ngừng bước đến bên trong, chờ hai người tới gần. Chính là hai người họ cũng biết chuyện gì xảy ra, sau bốn người trao đổi ánh mắt, mắt lại nhìn trong viện có ít hạ nhân lớn nhở, vén rèm lên vào phòng.

      Trong phòng được quét dọn sạch , ngay cả mùi thịt cũng bị mấy hương thơm từ lu hương tỏa ra dedfp ép xuống, nhưng là Khúc Khinh Cư thích loại mùi hương này, nhịn được liền liếc nhìn cái đầy nghiêm khắc, Thụy Hương thấy thế liền dập hương , thay đổi loại hương thơm có mùi thơm thoang thoảng, quả nhiên sắc mặt vương phi dịu ít, lập tức nhàng thở ra.

      " đúng là nha hoàn của vương phi thông minh hơn người, khó trách vương gia đều khen nha hoàn bên cạnh muội tốt"

      Phùng sườn phi mở miệng, chỉ hơi cúi người hành lễ đối với Khúc Khinh Cư. Lời này lầ giễu cợt chuyện trước đó vương gia thu nha hoàn bên Khúc Khinh Cư làm thiếp thông phòng, nàng ỷ vào được vương gia sủng ái mới dám lời này, người khác cũng giám tiếp lời.

      Ai ngờ khi nàng xong những lời này, Khúc Khinh cư ánh mắt cũng lười ccho nàng, giống như người sống mà bị coi như tồn tại, trong phòng nhất thời lâm vào trạng thái im lặng.

      Để Quỳ đỡ ngồi xuống, Khúc Khinh Cư ra hiệu cho Mộc Cận cùng Ngọc Trâm mang hộp cơm tiến vào, liền mở miệng :

      " Đều mang lên đây "

      Hộp cơm mở ra, các loại món ăn thanh đạm được sếp lên bàn, chén cháo hạt sen bách hợp, chung canh Bát bảo gà đen, mấy món ăn sáng cùng điểm tâm nhàng, tinh xảo. Mỗi món ăn đều bóc hơi nóng, liếc nhìn cái có thể nhìn ra được người làm ra rất dụng tâm vào món ăn.

      "Xem ra tại phòng bếp vẫn còn có người làm ra được việc, ban thưởng cho họ mỗi người năm lượng bạc"

      Khúc Khinh Cư cầm lấy chén sứ lên húp ngụm cháo, mắt nhìn Hàn Thanh Hà ở bên, đây là cái thị thiếp trong vương phủ, thân phận thấp kém, nhưng lại rất biết cách khom lưng quỳ gối, mặc dù được sủng ái tận trời, nhưng còn đến mức vô sủng.

      " Ta nghe Vương gia ngươi rất biết hầu hạ, Hôm nay liền gọi ngươi đến chia thức ăn"

      mùi vị cháo tệ, Khúc khinh Cư cảm giác tâm tình tựa hồ tốt ít, gặp Hàn thị cứ chần chừ cũng khong tức giận, cũng chỉ là cười như cười mở miệng hỏi:

      " Như thế nào, Hàn thị thiếp muốn?"

      "Thiếp dám"

      mặt Hàn thị tỏ ra tia uất ức, nhục nhã, người trước mắt là vương phi, nàng ta chỉ là thị thiếp, hầu hạ Vương phi cũng là việc đương nhiên, dù có muốn, nàng ta dám làm gì được chứ?

      Ba người kia nhìn Khúc Khinh cư cúi đầu ăn cháo với ánh mắt tin nổi, vương phi điên rồi sao? Hàn thị thiếp tuy được vương gia sủng ái, nhưng tốt xấu gì cũng là người bên cạnh vương gia lâu năm, khuyên nhủ vương gia phải trái, vương phi được thương như nàng ta sao có thể bám bảo Hàn thị thiếp hầu dùng cơm.

      Bất kể người khác suy nghĩ ra sao, Khúc Khinh Cư ngăn Hàn thị thiếp gắp cây tể thái chim trĩ phiến lại

      "Ta thích món ăn này, nhớ kỹ lần sau đừng gắp nữa"

      Sắc mặt Hàn thị thiếp tái , tay cầm đũa siết chặt, cuối cùng cũng trở mặt, chỉ quỳ gối gượng gạo hành lễ

      "vương phi thứ tội, tỷ hầu hạ vương gia lâu, cứ tưởng vương gia với vương phi đều thích món này, là tỷ suy nghĩ thấu đáo"

      Lời này là tự với mình, nàng ta là người theo bên cạnh vương gia lâu? Khúc Khinh Cư cười mà , , chính là đem ánh mắt quét tới món măng tây xào dạ dày lợn.

      có đôi khi im lặng chính là xấu hổ lớn nhất, mọi người ở đây đều nhìn ra được vương phi căn bàn đặt Hàn thị thiếp vào trong mắt, giống như nữ nhân trước mắt này cùng các thiếp ở gia đình thế gia khác, thay chính thê chia thức ăn.
      thuyt139 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: Sường phi Cũng Là Thiếp ( tiếp theo)

      Khúc Khinh Cư ăn đồ ăn sáng rất chậm, đám người phùng Trắc Phi đứng được lúc có chút mỏi chân, thế nhưng cũng dám xin được ban thưởng ghế ngồi, đành phải cứng rắn đứng ở bên, nhìn xem Khúc Khinh Cư tư thái ưu nhã sai sử Hàn thị thiếp chia thức ăn.

      "Vương Phi hôm nay bảo chúng ta đến, thế nhưng là có cái gì chuyện quan trọng?" Mắt thấy Khúc Khinh Cư rốt cuộc cũng để đũa xuống, Trắc Phi Phùng Tử Căng có chút kìm nén được, mặt nhưng là mang theo dịu dàng cười, "Còn là Vương Phi chẳng qua là bảo chúng ta đến tâm lời ong tiếng ve?"

      Tiếp nhận trà xanh thấu cửa Kim Trản dâng lên , dùng hòe hoa chanh nước rửa rảnh tay, tơ lụa ti tơ lụa lau khô đầu ngón tay giọt nước, uốn khúc cư mới nhanh chậm nhìn về phía Phùng Tử Căng: "Ngày xưa nghe phùng Trắc Phi tính tình dịu dàng như nước, hôm nay ngược lại cảm thấy lời này rất đúng , cái kia tính tình nóng vội chẳng phải nóng như nước sôi như vậy gấp sao?" .

      Đứng ở bên phải Phùng Tử Căng là Trắc Phi Giang Vịnh Nhứ nghe xong lời này, cai đầu dài vùi đến thấp hơn, để che giấu bản thân khóe miệng vui vẻ, Phùng Tử căng này xưa nay thích tỏ ra vẻ bộ dạng dịu dàng khiến Vương gia phải thương tiếc, Vương Phi lại hết lần này tới lần khác đem lời ngược lại , có thể thấy được Vương Phi cũng phải là cái gì tượng đất tính tình, mắt nhìn lấy vị này vào cửa lâu Vương Phi diễn xuất tựa hồ tệ.

      Bị Khúc Khinh Cư giễu cợt, Phùng Tử Căng sinh ra tức giận, nhưng mặt vẫn tỏ ra vui vẻ, càng thêm ôn nhu, "Vương Phi đùa, thiếp đâu dám gánh chịu nổi những lời tán thưởng này, Vương Phi lòng dạ rộng rãi, khí chất thanh cao tựa hoa lan, làm người khác phải hâm mộ đấy." .

      "Bổn vương phi như thế nào, Hoàng Thượng tứ hôn lúc được ràng"

      Khúc Khinh Cư khóe miệng cười khẽ, ánh mắt lơ đãng đảo qua Phùng Tử Căng, dường như muốn rằng đối phương cái nho thiếp còn dám bình luận cái chính thê

      "Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, mắt Phượng con ngươi, tất nhiên là so với thiên hạ mọi người nhìn càng thêm minh bạch." .

      Phùng Tử Căng muốn nhiều hơn nữa nhưng lại bị câu này chặn trở về, nàng ta có thể cái gì nữa, Vương Phi là Hoàng Thượng đích tay hạ chỉ, nàng cái nho thị thiếp chẳng lẽ lại còn dám hoàng thượng làm đúng, chính là Vương gia cũng dám lời như vậy.

      Hôm nay trong triều có bốn vị hoàng tử sống đến trưởng thành, hoàng thượng cao tuổi cũng gần đến lục tuần, ngôi vị hoàng đế còn chưa biết được được truyền cho ai, nhưng mà cũng gần tới lúc phân định đại cục, mấy vị hoàng tử tự nhiên muốn bản thân tự giội nước bẩn.

      nay Vương Phi dám lời này, cũng là rệt lấy thế đè người, hiển nhiên là ỷ vào Vương gia có khả năng bỏ vị chính thê này, mới dám những lời càn rỡ như vậy.

      Nhớ tới đạo thánh chỉ tứ hôn , cái gì trời ban đôi, phúc đức hiền hậu, Hoàng Thượng Khúc Khinh Cư phúc đức hiền hậu, ai còn dám ?

      Nghĩ vậy, Phù Tử Căng mặt vui vẻ cũng phải cứng hai phần, hướng đối phương làm hành lễ cái: "Vương Phi thứ tội, ta lỡ lời rồi."


      Chương 2: (tiếp theo)


      "Ở trước mặt ta như thế nào cũng sao cả, dù sao đóng cửa lại tất cả mọi người toàn là người của vương phủ, nếu là ở bên ngoài mà , người khác ta dạy bảo là chuyện , nếu làm mất thể diện Vương Phủ là mọi chuyện còn đơn giản nữa, "

      Khúc Khinh Cư nhàng thở dài:

      "Theo lý thuyết bọn ngươi đều là trong phủ lâu, ta cũng nên nhiều lời, bất quá rỗi việc nên dặn dò đôi câu."

      "Vương Phi quan tâm thiếp, là thiếp quá vinh hạnh, há lại là công dặn dò."

      Giang Vịnh Nhứ vẫn luôn đứng bên câu nào tiến lên phía trước bước, cúi hẳn người xuống:

      "Chúng thiếp tuy là người trong vương phủ lâu, cũng được như Vương Phi thân phận tôn quý, kiến thức nhiều, Vương Phi thương chúng thiếp, lại để cho chúng thiếp được ích lợi ."

      Ba người còn lại ngờ Giang Vịnh Nhứ lại bày ra tư thế thấp kém như vậy, trong lòng tuy rằng rất coi thường nhưng mặt đều bày ra vẻ mặt tán đồng.

      Phùng Tử Căng liếc nhìn Giang Vịnh Nhứ, suy nghĩ trong lòng có chút khinh bỉ, đúng là kẻ có xuất thân thấp kém, vị vương phi được sủng mà cũng đáng để nàng ta sán đến bợ đỡ .

      Thu hết biểu của mọi người ở trong mắt, Khúc Khinh Cư tay chống cằm tựa ở mặt ghế khắc hoa, ngón trỏ phải nhàng gõ lên tay vịn của chiếc ghế, trước mắt bốn cái nữ nhân Phùng tử Căng xuất thân tốt nhất, kia phụ chính là Tam phẩm công bộ Thị Lang. Phụ thân Giang Vịnh Nhứ chỉ là lục phẩm công bộ chủ , về phần mặt khác hai cái thị thiếp, địa vị thấp hơn hơi, Hàn Thanh Hà phụ thân chỉ là nho bát phẩm đề cử, đơn giản là lúc trước dạy bảo Đoan Vương Thông hiểu nhân mới được chải tóc làm cái thị thiếp, mà cái khác ít quả lời thị thiếp La Ngâm Tụ xuất thân cũng là bình thường, kia phụ thân chết sớm, cùng theo mẫu thân đến nương nhờ cậu, cậu nàng cũng chẳng qua là giữ chức thông chính ty thất phẩm mà thôi .

      Nhìn từ dung mạo , Phùng Tử Căng là người có tướng mạo đẹp nhất, Giang Vịnh Thứ đứng thứ hai, Hàn Thanh Hà người cũng như tên thập phần thanh tú, la ngâm tay áo dung mạo như nàng tính tình .

      Nhìn như bốn cái nữ nhân đơn giản cùng với mấy cái thiếp thông phòng hèn mọn, lại làm cho chủ nhân thân thể này bị bệnh dậy nổi được, có thể thấy được cũng phải là cái gì đơn giản đấy. .

      "Có thể nghe lọt đương nhiên tốt, "

      Khúc Khinh Cư đứng lên, vịn vào tay Mộc Cận tư thế như ra ngoài, bốn người thấy thế đành phải ngoan ngoãn cùng theo đến trong sân. Trong sân chỉnh đốn đến sạch , làm cho người ta như thế nào cũng nghĩ ra nửa canh giờ trước nơi đây mới có người chịu hình phạt.

      Híp mắt mắt nhìn bầu trời, Khúc Khinh Cư quay đầu nhìn xem bốn cái nữ nhân:

      "Hôm nay khí trời tốt, các ngươi theo giúp ta chút, bị bệnh tốn ít thời gian, cũng thể cùng các ngươi thân cận, kể từ hôm nay liền nhiều đền bù tổn thất ." .

      Ý vị sâu xa là chính thê bị bệnh, tiểu thiếp nào lại đến thăm hỏi, cũng chỉ có ở trong Vương Phủ này, tiểu thiếp đặc biệt gan lớn, lúc đầu đưa lễ nhưng thấy người đến thăm bệnh, lúc đầu thấy bản thân có thể chịu, nhưng thấy phải hơn tiếp tục chịu đựng. .

      Nghe Vương Phi ôn nhu giọng điệu qua thâm ý sâu sắc mà , xưa nay người nhát gan la ngâm tay áo nhịn được run cái, nàng lúc đầu cũng muốn ngày ngày thăm hỏi đấy, chẳng qua là phùng Trắc Phi có động tĩnh, nàng cái bị sủng thị thiếp ở đâu còn dám nhiều câu, nhiều bước. Hôm nay Vương Phi muốn thanh toán nợ cũ, phùng Trắc Phi có Vương gia thương tự nhiên vô , như nàng như vậy được coi trọng lại nên làm cái gì bây giờ? .

      Giang Vịnh Nhứ nghe lời này về sau, vốn là sững sờ, lập tức nhìn nhìn Phùng Tử Căng, nàng mặc dù bị Vương gia sủng ái, nhưng là vì thức thời tại trong vương phủ trôi qua ngược lại xoàng, từ hôm nay chứng kiến Vương Phi lần đầu tiên lên, nàng liền hiểu cảm thấy Vương Phi nhiều thêm vài phần uy thế. ở phía trước bộ dáng nữ tử vẫn như vậy bộ dáng, chẳng qua còn là cái kia tượng đất tính tình. Buổi sáng mấy cái nô tài bị đánh bất quá là Vương Phi giết gà dọa khỉ mà thôi, bằng hà tất bày ra trận chiến lớn như vậy.

      Phàm là con cái thế gia đầu óc ngu ngốc , đều cho chính thê hai phần thể diện, huống chi Vương gia là người cơ trí như vậy , ngày xưa Vương Phi tính tình mềm, so đo tự nhiên náo cũng được gì, hôm nay Vương Phi muốn so đo, tình cũng bởi vì Phùng Tử Căng được sủng ái liền bỏ qua.

      Vương Phi tại nhà mẹ mặc dù được phụ thân mẹ kế coi trọng, thế nhưng là Vương Phi còn có nhà cậu tài giỏi, Vương gia thể người có dã tâm, tự nhiên hiểu được nên như thế nào tôn trọng vị này chính thê.

      Đồng tình mắt nhìn tại trước mặt mình Phùng Tử Căng, Giang Vịnh Nhứ dời ánh mắt, liền chứng kiến đối diện đoàn người tới, tuốt ở đằng trước đúng là Đoan thân Vương người đứng đầu phủ .
      thuyt139 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 3: VƯƠNG GIA


      Hạ hành xa xa liền nhìn thấy đoàn người ở trong vườn, chẳng qua là cách khá xa, cũng phải tất cả mọi người đều nhận ra ràng. Nữ nhân ở phía đầu thấy lắm, chẳng qua là từ cử chỉ cũng đoán được, nhưng lại có chút lạ lẫm.

      "Minh Hòa, ngươi nhìn nữ nhân phía trước là người nào?"

      Mới từ triều đình về, có có tâm tư dỗ dành những nữ nhân này, cái này lời ra khỏi miệng lúc, liền dừng bước, tâm tình lúc này có chút nhàm chán.

      "Vương gia, xa xa nhìn tựa hồ là đoàn người Phùng Trắc Phi, Trắc Phi Giang Vịnh Nhứ "

      Minh Hòa mở to hai mắt nhìn thoáng qua liền nhanh chóng gục đầu xuống, tuy là thái giám, cho dù có thể nhìn cũng dám thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nứ nhân của chủ tử.

      "Cái kia ở phía trước là ai?" Hạ Hành híp mắt lại nhìn mắt cầm đầu nữ nhân, "Nhìn quen mắt chút nào."

      Minh Hòa lại lần nữa ngẩng đầu rất nhanh nhìn lại, nữ nhân phía trước là nữ tử có khí thế bất phàm, thân váy dài quần thun biết thêu lên hoa màu gì, nhìn ngược lại là rất là đẹp mắt, chẳng qua là lát nhận ra được người này là ai, do dự sau nửa ngày mới mở miệng: "Có lẽ nào là Vương Phi?"

      Lời này ra ngay cả bản thân Minh Hòa cũng thể tin được, chẳng qua là nữ nhân trong phủ, ngoại trừ Vương Phi người nào còn có thể ở phía trước các trắc phi ?

      Nghe được Minh Hòa là Vương Phi, Hạ Hành liền nghĩ đến cái kia nữ nhân tính tình ôn hòa, phụ thân của nàng là Xương đức công, cậu là Tường Thanh Đợi giữ chức vị Đại Lý Tự thiếu khanh. Sinh ra có thân phận tốt, nhưng lại bị dưỡng ra tính tình như vậy, cũng khó trách lúc trước mẫu phi chọn Khúc thị làm Đoan vương phi có người đứng ra cản trở.

      Khúc Khinh Cư xa xa liền nhìn thấy trong trí nhớ là Đoan vuơng, người mà chủ thân thể này kính sợ, bộ dáng cũng quá đáng hai mươi tuổi, khí thế hiên ngang, mặc đồ màu trắng bên ngoài khoác lên cẩm bào màu đen màu đen, khuân mặt đẹp tựa như ngọc, làm cho người ta liếc nhìn đều cảm nhận được khí khái của vương giả cao sang. Sau khi đến gần, nàng liền thấy mặt Đoan Vương mang tia vui vẻ nhàn nhạt, chẳng qua là trong mắt nhìn ra nửa phần vui vẻ

      Hơi hơi cái quỳ gối, Khúc Khinh Cư mở miệng cười:

      "Vương gia mới từ Triều về, có muốn dùng chút ít đồ ăn gì đó ?"

      "Vương Phi thân thể khỏe?"

      Hạ Hành ánh mắt rơi xuống cái vòng cổ tay trắng nõn trơn bóng, màu đỏ Huyết Kê đá nổi bật lên tay kia cổ tay tựa hồ vô cùng mịn màng.

      "Nhờ phúc của Vương gia "

      Khúc Khinh Cư vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, lấy tay mềm xoa xoa cái trán vì sao lại bị đổ mồ hôi ý

      "Chẳng qua là thân thể hư nhượt chút ít, thái y sớm kê đơn thuốc bổ, ai ngờ hạ nhân trong phòng bằng mặt bằng lòng, đồ bổ dâng lên toàn bộ đều đầy mỡ, thiếp nhất thời tức giận, liền phạt bọn mấy gậy."

      Giang Vịnh Nhứ nghe được Vương Phi đem loại tình này ra với Vương gia, nhịn được nhìn về phía Vương gia, thấy đến đối phương thần sắc thay đổi, hiển nhiên có đem loại chuyện này để ở trong lòng.

      Hạ hành đúng là thèm để ý loại chuyện nhặt này, chỉ là có chút ngoài ý muốn ngờ Vương Phi còn có thể làm ra việc trừng phạt người, mặc dù đối với Vương Phi có chút hảo cảm nào, nhưng mà đến mức tại trường hợp này nể mặt của nàng:

      "Loại Nô tài tận tâm đối với chủ tử, đuổi cũng tiếc."

      "Vương gia thương xót, thiếp lấy làm vinh hạnh."

      Tính tình Vương gia này quả như nàng phỏng đoán, là cái nam nhân có nhẫn nại cũng có dã tâm, nàng rủ xuống mí mắt, hề nhìn Vương gia cười. Kiếp trước tốt xấu cũng là người đại diên thành công, nam nhân dạng gì mà chưa thấy qua, cái Vương gia này cũng phải mỹ nam độc nhất vô nhị, nàng cũng chẳng hứng thú cho lắm!

      Hạ Hành thấy đối phương tựa hồ tiếp tục mở miệng chuyện, liền ngược lại nhìn về phía mấy nữ nhân khác của mình, thấy Phùng Thị mặt mặc dù mang theo ý cười, nhưng vẫn có vài phần ủy khuát ra được, mắt nhìn Vương Phi, thấy nàng hơi cụp xuống thấp đầu, cuối cùng cũng chỉ là gật đầu:

      "Thân thể ngươi tốt hơn nhiều, ra bên ngoài chút cũng tốt."

      xong, liền ném đám nữ nhân ở lại còn bản thân trở về thư phòng.
      Đối với việc mấy người Hạ Hành rời khỏi, Khúc Khinh Cư quay đầu lại nhìn về phía Phùng Tử Căng, mắt phượng híp lại, đưa tay phải ra nâng lên cằm tinh tế, bóng loáng của nàng, dùng giọng ôn nhu giống như tiếng nước chảy :

      "Gương mặt này của Phùng Trắc Phi, là làm cho người càng xem càng ."

      Sử dụng hết, ngón cái ngay gương mặt nàng ta khẽ vuốt mà qua, thẳng đến cảm giác được phùng Trắc Phi co rúm lại cái, mới cười thu tay lại, lấy khăn tay bằng lụa nặng lau ngón cái cùng ngón trỏ

      "Tốt rồi, ta mệt mỏi, các ngươi cũng đều quay về ." xong, vịn tay kim Trản quay người rời

      Phùng Tử Căng nhìn cái khăn tay lụa bị Vương Phi rời hai ba bước xa liền vứt mặt đất, xưa nay nàng ta đều trưng ra khuôn mặt tươi cười liền tái xanh, đây quả là vô cùng nhục nhã, càng làm cho nàng phiền muộn, thống hận nhất chính là vừa rồi trong ánh mắt của nàng ta lộ ra ý sợ hãi đối với Khúc Khinh Cư, Khúc Khinh Cư là cái thứ gì, chất phác thú vị, cũng dám đối với nàng như vậy?

      Lúc này nàng cảm thấy ba người khác bên cạnh nàng ta tựa như là nhìn nàng chê cười, liếc nhìn các nàng ta, trầm mặt mắng:

      "Nhìn cái gì, đều cút cho ta!"

      Hai cái thị thiếp vội vàng thi lễ cái rồi lui xuống, ngược lại là đều là Trắc Phi, Giang Vịnh Nhứ chậm rãi mở miệng :

      "Muội muội cũng sớm trở về phòng , ta liền trước." xong, cũng nhìn sắc mặt Phùng Tử Căng, quay người rời .

      "Khúc Khinh Cư!" Phùng Tử Căng trầm mặt đem chiếc khăn tay mặt đất dẫm đạp vài cái, mới mang theo bụng lửa giận trở về Tây Uyển.

      "Vương Phi, hôm nay người làm Phùng Trắc Phi mất hết thể diện." Kim chén hả giận lo lắng

      "Nếu là Vương gia biết , trách tội người..."

      " cần phải lo lắng "

      Khúc Khinh Cư cười khẽ, ánh mắt nhìn về hướng thư phòng

      "Vương gia phải là loại người bình thường."

      Nam nhân như vậy, quản những chuyện nhặt này, nàng cái này Vương Phi chỉ cần tổn hại lợi ích của Đoan Vương, Đoan Vương vẫn luôn tôn trọng vị Vương Phi là nàng.

      Xương đức công phủ mặc dù chào đón nàng, nhưng nàng cậu nàng thân mang hầu tước, lại giữ Đại lý tự ít khanh, mợ có phụ thân là Binh Bộ Thượng Thư, hai người dưới gối nữ nhi, chỉ có hai nhi tử, đối với cháu ngoại là nàng có chút chiếu cố, nếu phải nhờ hai người, lúc đầu, chủ nhân thân thể này sao có thể bảo vệ đồ cưới của mẫu thân?

      Đoan Vương có lẽ muốn dựa vào Vương Phi mà làm việc, nhưng có thể khẳng định là, nhất định bởi vì ái thiếp giết nàng, cùng những người này có mâu thuẫn. Hôm nay, mỗi cái hoàng tử bắt đầu rục rịch, Đoan Vương thể là người có dã tâm

      Nàng phải là người thích chịu ủy khuất bởi người khác, nếu muốn nàng nghẹn tức chịu đựng cả đời, còn bằng lúc này liền nhảy vào trong hồ. Về phần nếu Đoan Vương được ngôi vị hoàng đế, đối với nàng như thế nào, nàng chẳng muốn nghĩ nhiều như vậy, chuyện sau này ai dám trước, dù sao coi như mình hiền lương thục đức, vị Đoan Vương này cũng ưa thích bản thân mình thêm .

      Kim Trản hiểu ý tứ trong lời Vương Phi, bất quá Vương Phi giải thích, nàng cũng dám hỏi, cùng đám người Mộc Cận cẩn thận hầu hạ Vương Phi trở về chính viện, chỉ thấy quản phòng bếp sớm chờ rồi.

      Quản phòng bếp vừa thấy được các nàng, liền tiến lên hành đại lễ, ngừng nhận lỗi.

      Bọn cũng là xui xẻo, xưa nay vẫn luôn dâng lên Vương Phi như thế, ai ngờ hôm nay Vương Phi liền nổi điên, tưởng như vậy xong, vừa rồi Minh Hoa công công luôn bên cạnh Vương gia cũng tới mắng bọn , quản ban đầu còn bị mắng trận, vốn là phó quản , lúc này nhặt được cái hời, thành tổng quản , nhưng lại dám khinh thường, nên tới chính viện sớm chờ thỉnh tội.

      Khúc Khinh Cư mắt nhìn tên quản này, vóc dáng cao, bộ dáng chất phác, nhìn rất trung thực, bất quá ở trong vương phủ này có thể trèo lên đến chức quản , làm sao là người thành . Chẳng muốn nghe những lời thỉnh tội nhảm này, nàng :

      "Phòng bếp như thế nào, ta cũng muốn quản, chẳng qua là ngày sau ta nếu là phát các ngươi có tận tâm, ngươi cũng cần quỳ ở chỗ này nữa đâu.”

      Quản liên tục gật đầu, lại trình thực đơn lên, là để cho Vương Phi chọn điểm tâm hôm nay cùng với đồ ăn sáng mai.

      "Lúc trước các ngươi là phải dựa theo thân phận, giờ hóa ra lại có thể chọn món theo thực đơn?."

      Khúc Khinh Cư cũng tiếp nhận danh sách, gương mặt cười như cười nhìn xem quản .

      Quản nghe vậy lập tức "Chắc là tên tiểu tử truyền lời nhầm lẫn,đồ ăn Vương Phi vẫn là dựa theo thân phận, bất quá là thân phận gì cũng có thể chọn món " xong, cực lớn mắng truyền lời người hồ đồ, truyền sai rồi lời vân vân

      Khúc Khinh Cư chẳng muốn nghe những lời vô nghĩa này, mở miệng : "Mà thôi, ta cũng biết ngươi tận tâm, Ngân Liễu, đem tờ đơn đến đây ."

      Tờ đơn được đưa đến trong tay, chỉ thấy phía hấp , chiên, nướng, xào , luộc, cái gì đồ ăn đều có, nàng chọn vài món ăn mà mình thích sau đó mở miệng: "Buổi sáng ta thích dùng đồ ăn dầu mỡ, phòng bếp các ngươi nhìn mà làm, nếu là làm hợp ta ý, đều có ban thưởng cho các ngươi."


      Quản thầm kêu khổ, ai biết được món nào hợp khẩu vị Vương Phi, trong miệng cũng ngừng Vương Phi rộng lượng, tha thứ vân vân....

      Cho tên quản phòng ăn lui, Ngân Liễu thay Khúc Khinh Cư xoa bóp bả vai, thầm hận : "Bọn này bắt nạt kẻ yếu, nịnh bợ kẻ mạnh"

      Ngân Liễu xoa bóp rất tốt, Khúc Khinh Cư thoải mái dễ chịu tựa ở ghế dựa êm, nghe được Ngân Liễu lời này, liền cười mở miệng : "Mọi người thế giới này, ai cũng như nhau mà thôi, cái quản nho đâu đáng giá phải tức giận như thế."

      Mộc Cận bưng ly trà táo mật ong đến, nghe được Vương Phi ra lời này, cười thấp giọng : "Vương Phi đúng, nô tỳ thấy trong viện từ nay về sau , có ai giám ngoài mặt quy phụng, sau lưng làm phản nữa đâu."

      Nghe như thế, Khúc Khinh Cư mở mắt ra, thở dài: "Ngày xưa ta muốn làm người lương thiện, nhưng đến hôm nay ngược lại cảm thấy, lấy thiện báo thiện, lấy ác báo ác mới có thể đứng vững tại hoàng thất này ."

      Mộc Cận cười cười, đem chung trà trong tay đặt lên bàn làm bằng gỗ lim, lại thay Khúc Khinh Cư đắp lên chăn mỏng: "Vương Phi có thể nghĩ như vậy, cũng lương thiện lắm rồi."

      Trong mấy cái nô tỳ nhất đẳng, nàng lớn tuổi nhất. Lúc trước phu nhân mua nàng vào phủ, tiểu thư mới chỉ tuổi, hôm nay tiểu thư thành Vương Phi, nàng cũng qua tuổi hai mươi. Nàng cũng sớm qua muốn lập gia đình, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Vương Phi là ý muốn duy nhất của nàng, lần này Vương Phi có thể thay đổi được như thế, thực là điều tốt nhất.

      Khúc Khinh Cư nhìn xem Mộc Cận, đột nhiên nghĩ đến Mộc Cận lời là ôn nhu kiên trì, cái tên đúng là rất hợp với trước mắt này. Đời trước, bên nàng cái nha hoàn toàn tâm toàn ý vì nàng, đây coi như là may mắn lớn
      Nhắm mắt lại, Khúc Khinh Cư nhìn ánh mắt chân thành tha thiết đối phương, ân cần, " tâm ý của Mộc Cận, ta là hiểu được."

      Mộc Cận hốc mắt ửng đỏ, nhưng là cười : "Vương Phi lời này thế này làm xấu hổ chết nô tỳ rồi." xong, liền che mặt ra ngoài.


      Vương Phủ trong thư phòng, Hạ Hành khép lại phong mật tín, cầm nó thả vào chậu nước ở bên trong, mới với Minh Hòa:

      "chuyện ở phía nam cần quan tâm nữa, đại ca cùng Tam đệ huyên náo lửa nóng, chúng ta chỉ nhìn xem là tốt rồi."

      Minh Hòa gật đầu, mắt nhìn mật thư trong chậu bị tiêu hủy hết , ngược lại : "Vương gia, người ở phòng bếp được sắp xếp tốt, quản mới là người thông minh đấy, đến chính viện thỉnh tội rồi."
      Hạ Hành gật đầu, đối với chuyện này lại tỏ ra mấy quan tâm, chẳng qua là :

      "Khúc thị vốn là vợ cả, nên thể diện thể thiếu." Nhớ tới Khúc thị trái ngược vẻ mộc mạc ngày xưa, giờ lại ăn mặc hoa lệ , đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, "Về phần Vương Phi ngày sau làm việc như thế nào, trước tiên nhìn ."

      Minh Hòa trầm mặc gật đầu, cái này chủ tử cùng chuyện thê thiếp, con cái, kẻ làm hạ nhân như cách nào nhiều lời, bất quá cảm giác được, cảm thấy hôm nay Vương Phi cùng ngày xưa hề cùng dạng, chỉ là mặc quần áo cách ăn mặc, liền ngay ánh mắt cũng thay đổi. thân là trong tổng quản trong phủ, cũng gặp Vương Phi ít lần, cảm giác, cảm thấy Vương Phi tựa hồ từ con thỏ lông xám biến thành... hồ ly hung hãn?

      Ý thức được mình suy đoán lung tung về chủ tử, Minh Hòa vùi đầu thấp hơn, A di đà phật, nên đánh nên đánh.
      thuyt139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :