1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thập toàn thực mỹ- Tìm Kiếm Tình Yêu Thất Lạc(c23/426c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      THẬP TOÀN THỰC MỸ



      TÁC GIẢ: TÌM KIẾM TÌNH THẤT LẠC

      CONVERT: NGUYETLYTRAN

      EDIT: RYN

      THỂ LOẠI: Trùng sinh, mỹ thực

      SỐ CHƯƠNG: 426 chương [ siêu dài aaaaaaaaa]


      Giới Thiệu:

      Kiếp trước, nàng nơi thuộc về mình, dẫn đến kết cục cửa nát nhà tan thê thảm. Cả đời này, nàng phải kiên cường dũng cảm sống sót, thủ hộ thân nhân, bắt lấy tình của mình. Thập toàn thực mỹ, thập toàn thập mỹ!​
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 01


      Trời u u ám ám, gió thổi ào ào lạnh lùng thê lương. Trong khí mơ hồ có mùi máu tươi.

      pháp trường đám người vây xem sớm tản , chỉ có trẻ mặc bạch y quỳ thẳng tắp trước bộ hài cốt

      kia tuổi chừng hai mươi hai mốt, dung mạo cực đẹp, nhưng sắc mặt trắng bệch nhợt nhạt, nước mắt sớm mơ hồ tầm mắt, tóc tai tán loạn, làn váy dính vài vết máu. Nàng lại chú ý, chỉ cúi thấp đầu ngừng rơi lệ.

      Thân thể của nàng ngừng run rẩy, nhưng vẫn là nhịn được vươn tay, nhàng mơn trớn gương mặt mơ hồ tràn đầy huyết nhục, tâm đau chết lặng.
      Đại hoạ báo mà đến, Ninh gia trong đêm cửa nát nhà tan.

      Ca ca Ninh Huy ở trong lao bị đổ rượu độc bỏ mình, mẫu thân Nguyễn thị thắt cổ tự sát, Ninh thị tất cả tộc nhân đều gặp hoạ cùng, nam tử chém đầu , nữ tử sung làm quân kỹ, mà phụ thân Ninh Hữu Phương, bị lăng trì đến chết...

      Tất cả đều phát sinh ở trước mắt nàng.

      Trời u bắt đầu nổi gió, từng giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống.

      Tóc tai tán loạn hoà cùng mưa áp vào gò má cùng vành tai, toàn thân quần áo cũng ướt đẫm, dán chặt ở người, mơ hồ lộ ra đường cong mỹ lệ .

      Ninh Tịch lại hề có cảm giác, chỉ mờ mịt quỳ gối giữa mặt đất đầy máu, biết thời gian trôi qua bao lâu.

      Nước mắt sớm chảy tận trong lòng, đáy lòng mảnh hoang vu.

      Cha mẹ, huynh trưởng thân của nàng đều chết hết, thân nhân cũng bị mất, giữa thiên địa, chỉ còn lại nàng độc mình...

      "Tịch nhi" thanh dễ nghe vang lên, nam tử tuấn mỹ ôn nhu che dù chậm rãi đến gần, vì nàng che kín mưa gió.

      Ninh Tịch chậm chạp ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời bị phủ tầng sương mù, còn sinh khí.

      Nam tử kia thầm kinh hãi, thân thể khom xuống, nhàng xoa lên gò má trắng bệch lạnh muốt của Ninh Tịch: "Nơi này giao cho ta giải quyết, ngươi trở về "

      Trở về?

      Ninh Tịch chợt nở nụ cười, tiếng cười kia vô cùng thê lương: "Thiệu Yến, ta đối với ngươi vô dụng, ngươi còn giả mù sa mưa làm cái gì."

      Thiệu Yến biến sắc, tay run rẩy. cái gì cũng giải thích được, chỉ : "Tịch nhi, đây là Thánh thượng tự mình ra lệnh, ta... Ta cứu được người nhà của ngươi..."

      Ninh Tịch nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc , gằn từng chữ : "Ngươi bảo toàn tính mạng của ta, ta có phải hay nên cảm kích ngươi?" Những ngọt ngào qua giờ nhớ lại biến thành vô số thanh kiếm đâm vào trong lòng. Tâm vốn chết lặng lại nổi lên từng trận đau đớn kịch liệt

      Thiệu Yến, nếu phải là bởi vì ngươi, Ninh gia ta sao lại rơi vào kết cục này

      Thiệu Yến hô hấp dừng lại , phản bác được.

      Ninh Tịch nhắm mắt lại, muốn nhìn lại Thiệu Yến: "Ta suốt đời muốn gặp lại ngươi "

      Lời lạnh như băng, vừa quyết tuyệt vừa lạnh lùng

      Dường như đó là Ninh Tịch mà Thiệu Yến chưa bao giờ từng gặp qua. Tịch nhi của là ôn nhu động lòng người, là khéo hiểu lòng người, đời này cực kỳ thương . Cho dù làm nhiều chuyện sai, cũng chưa từng hạ quyết tâm trách cứ...

      Thiệu Yến hít sâu, nhàng ngồi xổm người xuống, ôn nhu nắm vai Ninh Tịch: "Tịch nhi, cùng ta về nhà. Ta cho ngươi bị ủy khuất, cuộc đời này chỉ ngươi..."

      Ninh Tịch giống như là nghe được cái gì tốt mà cười , ngửa đầu cười dài, chỉ là tiếng cười kia ra được bi thương.

      Cuộc đời này chỉ ngươi... Đây đại khái là lời dối êm tai tốt đẹp nhất. Vậy mà nàng cứ hết lần này tới lần khác tin

      Nàng ngu đần đến tột cùng đổi lấy cái gì?

      lần lại lần lừa gạt cùng lợi dụng, cho đến Ninh thị toàn tộc bị họa diệt môn. Nàng nếu tới tình , chỉ là trận lớn chê cười thôi.

      Thanh mai trúc mã , từng là nơi đáy lòng nàng ấm áp nhất ngọt ngào. tại, lại thành đau thấu xương. Sâu tận xương tủy, cách nào vung trừ.

      Thiệu Yến luôn trầm ổn bắt đầu hoảng hốt, lời có chút dồn dập dụ dỗ: "Tịch nhi, ngươi tin tưởng ta lần cuối cùng, ta tuyệt phụ ngươi "

      Ninh Tịch lại vẫn là cười, khuôn mặt trắng nõn lại càng trắng bệch, mất tia huyết sắc. Sau đó, tiếng cười kia dần dần yếu ớt, ở trong mưa gió phiêu diêu như ánh nến.
      Thiệu Yến rốt cục phát giác có điểm thích hợp , cúi đầu vừa nhìn, lại càng hoảng sợ trợn to hai mắt.

      Chẳng biết lúc nào,khoảng trống giữa hai người có con dao cắm sâu vào tim Ninh Tịch. Máu tươi nhanh chóng nhiễm đỏ quần áo, tựa như nộ đoá hoa tươi, trở thành hình ảnh cực kỳ thê "Tịch nhi - -" Thiệu Yến dứt bỏ rồi cái ô, đem Ninh Tịch sít sao ôm vào trong ngực,khuôn mặt xưa nay nho nhã trấn tĩnh toát ra vẻ vô cùng hoảng sợ cùng cực kỳ bi ai: " phải rời xa ta, cần phải rời xa ta..."

      Ninh Tịch dùng hết tia khí lực cuối, đẩy Thiệu Yến ra, nặng nề té rớt ở bộ hài cốt bên cạnh.

      Trong thân thể máu tươi ngừng tuôn ra từ ngực, mang tất cả sinh cơ, trước mắt thế giới dần dần mơ hồ, rốt cục hóa thành hư vô...

      "Tịch nhi tỉnh, ngươi mau tỉnh lại" bên tai của nàng ngừng tiếng vọng giọng ôn nhu quen thuộc
      Sau lúc lâu, lại đổi thành thanh nam tử hùng hậu trầm thấp : "Tịch nhi, đừng sợ, cha luôn bên cạnh ngươi."

      Cha... Nương... Chúng ta là tại phủ đoàn tụ sao?

      Nàng mơ hồ nghĩ tới, chợt sinh ra tia kích động, cố mở mắt, trong miệng mấp máy mơ hồ.

      " tốt quá, ngươi rốt cục tỉnh" đứng trước giường phụ nhân kia kích động kềm chế được, bắt được cánh tay của nàng, nơi lòng bàn tay truyền đến trận trận ấm áp.

      đúng, ràng chết hết, sao lại còn nhiệt độ ấm áp?

      Trong đầu Ninh Tịch hỗn loạn chợt lên cái ý nghĩ này, đột nhiên thanh tỉnh ít. Khẽ nheo lại con mắt bỗng nhiên mở to, nhìn chằm chằm gương mặt ôn nhu gần trong gang tấc, trong lòng run lên bần bật.

      Đây ràng là mẫu thân Nguyễn thị ở bộ dáng ba mươi tuổi .

      Ninh Tịch run rẩy vươn tay, nhàng sờ lên mặt Nguyễn thị, kia ràng là Nguyễn thị còn sống sờ sờ...

      Nguyễn thị có chút kinh ngạc nở nụ cười, thân mật cúi người xuống Nin: "Tịch nhi, ngươi cuối cùng cũng tỉnh. Ngươi suốt phát sốt ba ngày , đem ta và ngươi cha đều làm cho sợ hãi đây "

      Ninh Tịch hơi há mồm, chữ cũng nên lời.

      bên tuấn lãng nam tử khuây khoả cười cười: "Tốt lắm, tỉnh lại liền sao. Tịch nhi, muốn ăn cái gì, cha làm cho ngươi."

      Đây là Ninh Hữu Phương hoàn hoàn chỉnh chỉnh...

      Ninh Tịch dám nháy mắt, nhìn chằm chằm Nguyễn thị cùng Ninh Hữu Phương. Liên tục gắt gao cắn môi, cho đến đôi môi truyền đến trận đau nhói, mới dần dần tin tưởng đây là .

      Nàng sống lại, cha chết, nương cũng còn hảo hảo

      Hai hàng lệ nóng rơi xuống, lướt qua khuôn mắt khéo léo trắng nõn , xuống tại đệm chăn. Sau đó, Ninh Tịch lên tiếng khóc lên. Như muốn giao trái tim cuốn tất cả thống khổ cùng thê lương đều mượn nước mắt trút xuống ra.

      Nguyễn thị cùng Ninh Hữu Phương đều bị giật mình. Nguyễn thị ôm Ninh Tịch vào trong ngực, vội vàng trấn an : "Tịch nhi, đừng khóc. Có phải hay còn cảm thấy nhức đầu? Ta liền thỉnh đại phu cho ngươi "

      Ninh Hữu Phương nhíu mày ngăn cản: "Ngươi hay là ở nơi này cùng Tịch nhi , đại phu ta mời là được." xong, liền muốn xoay người.

      "Cha" bàn tay con trắng mịn bé kéo lấy vạt áo của : "Ngươi đừng "

      Ninh Hữu Phương kinh ngạc quay đầu lại, lại trông thấy tiểu nữ nhi thương nhất mặt mũi tràn đầy nước mắt đáng thương nhìn .

      Ninh Hữu Phương lập tức mềm lòng, liên tục dụ dỗ : "Hảo hảo hảo, cha , cha ở nơi này cùng ngươi." , liền ngồi xuống bên giường.

      Ninh Tịch toàn thân bủn rủn vô lực, duỗi ra tinh tế cánh tay, đồng thời ôm Nguyễn thị cùng Ninh Hữu Phương.

      Nếu như đây là mộng đẹp, vậy làm cho nàng đừng tỉnh . cầu giàu sang phú quý, chỉ muốn hảo hảo ở bên người thân...

      Cũng biết khóc bao lâu, Ninh Tịch ngủ quên. Khóe mắt nàng vẫn treo nước mắt, bên môi lại chứa nụ cười hạnh phúc thỏa mãn.

      Nguyễn thị thương nhìn nữ nhi cái, thở dài : "Nha đầu kia, mười hai tuổi, còn giống như đứa bé."

      Tuổi tác này lớn lớn cũng , quan lại gia đình các tiểu thư, đến tuổi tác này liền bắt đầu nghị hôn. Còn nữ nhi nhà mình,giống như đứa bé khóc liền khóc, làm cho người vừa đau lòng lại vừa buồn cười.

      Ninh Hữu Phương lại cho là đúng cười cười: "Nữ nhi của chúng ta trời sinh chính là tính tình thành , muốn khóc liền khóc, thích cười liền cười, ta xem ngược lại rất tốt."

      Nguyễn thị hì hì tiếng nở nụ cười, oán trách : "Đều là ngươi như vậy nuông chiều nàng, mới nàng tính tình mới như vậy ."

      Ninh Hữu Phương nhướng mi cười tiếng: "Ta chỉ có nữ nhi bảo bối, ta nuông chiều nàng nuông chiều ai?" Nguyễn thị chỉ lo quở trách , cũng nghĩ chính mình, thói quen nâng nữ nhi so với chỉ có hơn chứ kém a . Phu thê hai người thấp giọng đùa vài câu, đối mặt cười tiếng.

      Ninh Hữu Phương suy nghĩ chút, đứng dậy ra: "Tịch nhi mấy ngày chưa ăn cơm, ta đây phải cho nàng chịu đựng điểm cháo đến." , liền bước ra ngoài.
      Nguyễn thị ngồi ở bên giường thường lát, liền cũng cảm thấy mệt nhọc, ngáp cái, liền thuận thế ngủ thẳng tới Ninh Tịch bên người, cười lát liền ngủ thiếp .

      Mà giờ khắc này, Ninh Tịch lại lặng lẽ tỉnh lại.

      Nàng lẳng lặng nằm ở trong khuỷu tay Nguyễn thị, thoải mái muốn nhúc nhích, ánh mắt xẹt qua từng cái trong phòng.

      Màn lụa màu hồng nhạt, mặt bàn tùy ý bày đặt sách vở, trước gương trang điểm luôn luôn bày đầy đồ chơi ...

      Trong căn phòng này hết thảy tất cả nàng đều quen thuộc . Từ sáu tuổi trở lên, nàng ngụ ở trong căn phòng này, mãi cho đến lúc mười hai tuổi, mới theo cha mẹ cùng kinh thành, cuộc sống hoàn toàn bất đồng.

      Nàng ràng chết, tại sao phải tại trong căn phòng này tỉnh lại? Cha mẹ vì cái gì cũng đều sống sờ sờ đứng ở trước mắt của nàng? Còn có... Nàng vì cái gì trở thành Ninh Tịch mười hai tuổi?

      Ninh Tịch nhàng đứng dậy xuống giường, mang giày thêu khéo léo, sau đó chậm rãi tới gương trang điểm trước.

      Trong gương, yếu xinh đẹp lẳng lặng nhìn nàng.

      Lông mày cong cong, đôi mắt kiều như nước, sống mũi thẳng tắp khéo léo, môi đỏ mọng hơi có chút khô khốc. Đúng là bộ dáng nàng thời niên thiếu.
      honglakPhan Hong Hanh thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 02

      Ninh Tịch nhìn nàng trong gương, thiếu nữ trong gương quen thuộc lại xa lạ cũng lẳng lặng nhìn nàng.

      Phảng phất tám năm thời gian kia đều là giấc mộng. Hết thảy cũng phát sinh qua, nàng cũng chỉ là Ninh Tịch vô tư vô lự ngây thơ khoan khoái.

      Ninh Tịch trong tích tắc hoảng hốt, chợt lại tỉnh táo.

      , đây hết thảy phải là mộng

      Hết thảy hết thảy, nàng đều nhớ rất ràng. Ninh Huy bị đổ rượu độc bỏ mình thê lương, Nguyễn thị thắt cổ tự sát bi thương, Ninh gia nam đinh bị chém đầu bi phẫn, còn có Ninh Hữu Phương bị hành hình cực kỳ bi thảm...

      Những thứ hình ảnh máu tanh, sâu tại trong đầu của nàng, vĩnh viễn cách nào quên nhưng bây giờ nên giải thích như thế nào?

      Ninh Tịch cứ như vậy đứng ngơ ngác, cũng biết trải qua bao lâu. Ngay cả Nguyễn thị tỉnh lại vẫn nhìn nàng cũng phát giác.

      Nguyễn thị nhìn Ninh Tịch bóng lưng đứng thẳng lẳng lặng, biết như thế nào, trong lòng mỉm cười nhói đau. Nữ nhi luôn ngây thơ ngây thơ, tựa hồ đột nhiên trưởng thành. ràng chỉ là đứng ở nơi đó, bóng lưng gầy yếu lại mơ hồ để lộ ra lạnh lẽo cùng đơn...

      "Tịch nhi, " Nguyễn thị xuống giường tới, dè dặt tiếng hô: "Ngươi chừng tỉnh khi nào?"

      Ninh Tịch phục hồi tinh thần lại, xoay người lại cười : "Mới vừa tỉnh lâu, xuống giường soi gương. Vừa nhuốm bệnh, sắc mặt quả nhiên là khó xem đây "

      Nguyễn thị quả nhiên bị trêu chọc vui vẻ cười tiếng, thương dụ dỗ : " Tịch nhi ta là xinh đẹp nhất, nơi nào khó coi."

      Nghe lời ôn nhu này, Ninh Tịch hốc mắt lặng lẽ ươn ướt, chợt bổ nhào vào trong lòng Nguyễn thị, ôm chặt cổ Nguyễn thị chịu buông tay.

      Chết mà sống lại, trở lại thời đại khi còn thiếu niên, thân nhân vẫn còn bên người, đây nhất định là trời xanh có ý tốt cho nàng có thể làm lại, cần phải lại lưu lại bất kỳ tiếc nuối. Làm cho nàng có cơ hội tránh tất cả mầm tai vạ kiếp trước, thủ hộ tất cả thân nhân. Làm cho nàng có thể mở to hai mắt, thấy ràng bộ mặt tất cả mọi người, hề bị người lừa gạt...

      Như vậy, nàng tất nhiên phụ ý tốt trời xanh, nhất định phải làm lại tốt. Ninh Tịch tiếng động rơi lệ, ở trong lòng thầm lập lời thề.

      Kiếp trước, nàng chỉ là gốc cây tầm gởi nhu nhược, sinh tồn phụ thuộc người nhà. Về sau, lại phụ thuộc Thiệu Yến. Đại họa tiến đến thời điểm, nàng cái gì cũng làm được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn thân nhân bên cạnh chết . Nàng duy nhất có thể làm, chính là kết thúc tính mạng của mình, chờ mong cùng người thân ở dưới cửu tuyền gặp nhau.

      Mà nay sống lại, nàng nhất định phải làm gốc cây đại thụ có thể vì người nhà che gió che mưa. Thủ hộ thân nhân. Cửa lớn vang tiếng chợt mở ra, Ninh Hữu Phương bưng chén cháo lớn nóng hổi đến. Vốn là khuôn mặt nụ cười, đợi chứng kiến Ninh Tịch lúc mặt mũi tràn đầy nước mắt, lập tức khẩn trương hỏi: "Như thế nào đột nhiên khóc? Có phải hay ở đâu thoải mái?"

      Nhìn xem gương mặt kia quen thuộc bàng hoàng che dấu chút nào ân cần, Ninh Tịch trong lòng ấm áp, rồi lại có chút chua xót.

      Ninh Hữu Phương thương nữ nhi như mệnh, vì nữ nhi tiếc làm hết thảy việc ngốc. Ninh Hữu Phương nếu phải là vì nàng, ngự trù Ninh Hữu Phương như thế nào lại dám gian lận trong ngự thiện ? Như thế nào lại rơi vào tình thế bị người ta lợi dụng dẫn đến thê thảm kết cục?

      Mặc dù có tận mắt nhìn thấy hết thảy, nhưng nàng thông tuệ, tại trước khi chết khắc kia mơ hồ đoán được chân tướng tình...

      Nghĩ cùng những thứ này, Ninh Tịch nước mắt rơi càng rơi gấp hơn.

      Ninh Hữu Phương vội vàng buông khay xuống, vội vàng tới hỏi Nguyễn thị: "Mới vừa rồi còn ngủ tốt, như thế nào chỉ chớp mắt liền khóc sướt mướt."

      Nguyễn thị bên cạnh vỗ sau lưng Ninh Tịch thở dài : "Ta cũng biết, vừa rồi ngủ chỉ chốc lát, lúc thức dậy nàng liền bộ dáng này."

      Ninh Hữu Phương hơi có chút vui trừng Nguyễn thị cái: "Làm cho người hảo hảo cùng nàng, ngươi lại tốt, thế nhưng lại ngủ ."

      Nguyễn thị có chút ủy khuất, lại cũng dám tranh cãi.

      Ninh Tịch nghe câu hai người đối thoại cũng lọt đem vào trong tai, trong lòng đầy tràn cảm động cùng hạnh phúc. Có được cha mẹ như vậy thương nàng nàng, nàng cuộc đời này sao mà may mắn . Từ khắc đó bắt đầu, nàng cũng muốn tùy ý rơi lệ chọc cha mẹ lo lắng. Nàng muốn cười vui vẻ hảo hảo sống.

      Ninh Tịch ngẩng đầu lên, dùng tay áo lau lệ mặt, nhàng : "Cha, nương, các ngươi đừng cãi. Ta tốt, cũng có chuyện gì."

      Hai ánh mắt nhất tề nhìn lại, trăm miệng lời hỏi: " vậy chăng?"

      Ninh Tịch đưa ra nét mặt tươi cười đẹp nhất, dùng sức gật đầu.

      Ninh Hữu Phương vốn là người tính tình để ý, gặp Ninh Tịch cười vui vẻ, liền lập tức bình thường trở lại, dắt Ninh Tịch ngồi xuống bên bàn, múc muỗng giống như hiến vật quý đưa tới bên môi Ninh Tịch: "Nữ nhi ngoan, cha đặc biệt cho ngươi nhịn cháo hạt ý dĩ hạnh nhân, mau nếm thử chút ít xem ăn được hay ." ( hạt ý dĩ hay còn gọi là hạt bo bo, bồi dưỡng cơ thể rất tốt)

      Ninh Tịch cười uống ngụm, khen: " là ăn ngon cực kỳ, gạo này cháo vừa nhừ vừa thấm lại mềm, tay nghề cha càng ngày càng tốt."

      Ninh Hữu Phương thân là đầu bếp danh nổi nhất thành trong Lạc Dương, tại Thái Bạch lâu trấn giữ mấy năm qua, tửu lâu làm ăn vô cùng tốt, khách giống như mây mà đến, hơn phân nửa đều là công lao của .

      Bất quá, tại Thái Bạch lâu t, Ninh Hữu Phương cũng phải là làm tất cả tiệc rượu . Chỉ có quan lại hiển hách quyền quý cùng thân hào nông thôn phú thương chi lưu, mới có thể làm phiền hảo động thủ làm bàn tiệc rượu. Còn lại thời điểm khác, Ninh Hữu Phương chỉ cần chỉ huy những thứ khác đầu bếp động thủ là được.

      Nhưng trong nhà, lại là cảnh tượng khác. Ninh Hữu Phương thường xuống bếp làm các loại ăn tươi ngon làm cho Ninh Tịch. Phần tỉ mỉ kia, khách nhân cao cấp nhất cũng hưởng thụ được.

      Đối với Ninh Hữu Phương mà , nữ nhi ăn khoan khoái thoải mái, chính chuyện tình đời làm người ta khoái trá.

      Gặp Ninh Tịch từng miếng từng miếng ăn ngừng, Ninh Hữu Phương lập tức mặt mày hớn hở, liền : "Ngươi nếu là thích ăn, ta buổi tối chịu đựng làm thêm cho ngươi cháo táo đỏ cẩu kỷ, đổi lại khẩu vị."

      Cẩu kỷ là vị thuốc bổ nhưng trong dân gian vẫn thường dùng trong bữa ăn. Lá dùng để nấu canh, hoa để pha trà, quả để ngâm rượu.
      Cây Cẩu kỷ sau khi lớn, cành mọc ra tua tủa giống như cây gậy nên cũng có tên là Tiên Nhân Trượng. Truyền thuyết cũng rằng, ngày xưa các đạo sĩ nghiên cứu chế thuốc trường sinh, Cẩu kỷ vẫn là vị chính, nhưng được họ giữ bí mật để dùng riêng cho mình.
      Cây cao độ hơn hai thước. Trồng bằng cách cắt cành hay gieo hạt. Mùa hoa từ tháng sáu đến tháng chín . Mùa quả từ tháng bảy đến tháng mười. Quả chín sấy khô gọi là Kỷ tử . cây này thông dụng lắm,ở mấy chợ VN có bán nhiều,bà con hay mua về nấu canh ăn,mùi nó hơi giống lá ớt,hơi hăng,nhưng rất thơm,ăn lại tốt hơn lá ớt,vị nào mắt bị cườm hay kết mạc, ko nên ăn lá ớt,còn cây cẩu kỷ ngược lại đó,hạt kỷ tử ngọt,người ta hay nấu canh hay nấu chè hoặc làm rau câu nửa đó.

      Nguyễn thị sớm thành thói quen nhìn Ninh Hữu Phương nhiệt tình sủng ái nữ nhi, giờ phút này lại cũng nhịn được ghen, lầu bầu câu: "Ta ngã bệnh thời điểm, cũng còn gặp ngươi cố ý từ trong tửu lâu trở lại làm cháo cho ta ăn."

      Ninh Hữu Phương liếc Nguyễn thị cái: "Uy uy uy, ngươi ở trước mặt nữ nhi cũng đừng đổi trắng thay đen. Mỗi lần ta muốn trở về gấp, ngươi hết lần này tới lần khác cho phép, là sợ ta mệt gặp ngươi lại đau lòng. Giờ tại sao bực tức?"

      Nguyễn thị có chút cáu thẹn ngắt bả vai Ninh Hữu Phương cái . Cái này đại quê mùa, ở trước mặt nữ nhi cũng biết giữ lấy chút, lời bực này cũng biết xấu hổ ra khỏi miệng.

      Ninh Hữu Phương vụng về nhe răng trợn mắt kêu đau, trong mắt lại tràn đầy đều là vui vẻ.

      Ninh Tịch xem hai người bọn họ mồm mép lừa người, trong lòng ấm áp lan tới. Trong miệng cháo hạt ý dĩ hạnh nhân tựa hồ càng mỹ vị, chậm rãi trơn vào trong bụng, trong dạ dày ấm áp, tâm cũng ấm áp.

      Ninh Tịch lơ đãng câu: "Cha, thời điểm ngươi làm cháo hạt ý dĩ hạnh nhân, là trước tiên cho hạt ý dĩ vào chờ hạt ý dĩ đun sôi, mới cho hạnh nhân."

      Ninh Hữu Phương sững sờ chút, chợt nở nụ cười: "Tịch nhi cũng là lợi hại, chỉ ăn vài miếng, mà ngay cả cái này cũng đoán được."

      Ninh Tịch mím môi cười tiếng, gò má lúm đồng tiền , hết sức ngọt ngào đáng : "Cha quả nhiên tỉ mỉ, sợ hạnh nhân có cay đắng, trước ngâm thời gian dài "

      Nếu là Ninh Hữu Phương vừa rồi chỉ là kinh ngạc, nhưng bây giờ là trăm phần trăm là sợ hãi . trợn to hai mắt, từ xuống dưới quan sát Ninh Tịch hai vòng: "Ngươi là làm sao biết điều này?"

      thực tế, trước mắt chén cháo này nhìn như cháo hạt ý dĩ hạnh nhân bình thường, nhưng là tốn ít khổ tâm làm ra.

      Hạt ý dĩ ngâm hai canh giờ mới nấu, hạnh nhân ngâm thời gian càng lâu chút ít, vị đắng chát diệt hết, còn lại là hương thơm cùng ngọt.

      Ninh Tịch bị hỏi sững sờ, theo bản năng đáp: "Ta thuận miệng đoán." Trong lòng nhưng cũng thầm cảm thấy kỳ quái. Vừa rồi chỉ ăn miếng, nàng liền tự nhiên biết chút. Thậm chí còn có...

      "Cha, ngươi có phải hay dùng hoa quế ngâm qua nước với gạo trước khi nấu cháo?" Cho nên, trong cháo mới có thể đọng lại hương thơm mà mất, vào miệng thanh ngọt vô cùng.”

      Ninh Hữu Phương nghẹn họng nhìn trân trối nhìn Ninh Tịch, phảng phất nhìn xem người bình thường quen biết: "Ngươi... Ngươi là làm sao mà biết được?"

      Ninh Tịch trong long cũng nhảy ngừng, há to miệng, lại là cái gì cũng . Chuyện này thức quá huyền diệu, chính nàng cũng ràng rốt cuộc là thế nào đây Nguyễn thị gặp Ninh Hữu Phương truy vấn ngừng, nhịn được liếc Ninh Hữu Phương cái: "Tốt lắm tốt lắm, biết liền biết , hỏi nhiều như vậy làm cái gì. Tịch nhi hôn mê vài ngày mới tỉnh, thân thể còn rất suy yếu, đừng có lại quấn quít lấy nàng chuyện." , liền ôn nhu hướng Ninh Tịch cười tiếng: "Tịch nhi, ngươi ăn , đừng quản cha ngươi."

      Ninh Tịch gật đầu cười, lại cúi đầu bắt đầu ăn.

      Từ đến lớn, Ninh Tịch biết ăn bao nhiêu thức ăn Ninh Hữu Phương tự mình làm. Chưa bao giờ tư vị khắc sâu giống giờ phút này như vậy. Hạt ý dĩ mùi thơm ngát, hạnh nhân ngọt, còn có hoa quế khí nhàn nhạt mà mất mùi, đan xen thành hương vị tuyệt hảo gì sánh kịp, tại trong miệng nàng lan tràn ra...
      Như vậy vị giác nhạy bén, quả thực thể tưởng tượng nổi.

      Lão Thiên ban ân nàng sinh mệnh mới, chẳng lẽ còn ban cho nàng vị giác bén nhạy quý báu sao? Ninh Tịch kinh ngạc nghĩ tới, động tác trong tay dần dần chậm lại.

      bên Ninh Hữu Phương, cũng chớp mắt nhìn xem Ninh Tịch, nhớ tới vừa rồi Ninh Tịch lời kia en , nhịn được thở dài : "Tịch nhi vị giác nhạy bén như vậy, quả thực trời sinh chính là có khiếu làm đầu bếp."

      Nguyễn thị nghe như vậy lại quá cao hứng, hung hăng liếc Ninh Hữu Phương cái: "Cả ngày hưu vượn có đứng đắn. Làm mộtcô tốt trong nhà, làm cái gì đầu bếp. Ngươi đừng mơ tưởng cho nữ nhi bảo bối của ta cả ngày dính những thứ dầu muối tục vật kia."

      Nghe như vậy, Ninh Hữu Phương lập tức vui, năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác: "Đầu bếp làm sao vậy? Chúng ta đầu bếp dựa vào tay nghề kiếm cơm, cũng thẳng thắn đứng đắn..." bình sinh thể nghe nhất là người khác chê bai đầu bếp.

      Nguyễn thị liếc Ninh Hữu Phương còn văng nước miếng cái, bĩu môi : "Thân ngươi vì Thái Bạch Lâu làm đầu bếp chính, cả ngày cùng quan lại quyền quý liên hệ. Bọn họ ăn ngươi làm món ăn, con mắt có từng xem qua ngươi cái?"
      Ninh Hữu Phương bị nghẹn ở họng: "Ngươi..."

      Đầu bếp địa vị thấp, bị coi là nghề nghiệp đê tiện. Đừng bảo là những thứ kia quý nhâncửa, mà ngay cả dân chúng bình thường nhắc tới đầu bếp đến, cũng thoát khinh thị bĩu môi. Tài nấu nướng của cao minh, kiếm tiền công nhiều hơn nữa, cũng cải biến được thân phận hèn mọn.

      Nguyễn thị chọt trúng chỗ đau đáy lòng Ninh Hữu Phương, trong lòng cũng sinh hối hận.

      Ôi chao, cái gì tốt, phải là nhắc tới chút ít. Biết Ninh Hữu Phương bình sinh lớn nhất là chuyện này, mỗi lần cùng, tranh tới đỏ mặt tía tai.
      PeckuPhan Hong Hanh thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 03


      Ninh Tịch có ngờ tới chính mình thuận miệng phen, lại chọc cho cha mẹ nổi lên tranh chấp. Vội vàng nháy nháy mắt, trong mắt nhanh chóng lên nước mắt: "Cha, nương, đều là Tịch nhi tốt, các ngươi đừng cãi được hay ?"

      Ninh Hữu Phương nhìn được nhất là nữ nhi bảo bối chảy nước mắt, lập tức nặn ra khuôn mặt tươi cười, khô cằn trấn an : "Nữ nhi ngoan, đừng khóc đừng khóc. Ta và mẫu thân ngươi tốt, căn bản có gây gổ." Vừa vừa tự cho là để lại dấu vết hướng Nguyễn thị nháy mắt.

      Nguyễn thị rất là phối hợp gật đầu: "Đúng vậy, ta và cha ngươi tùy tiện giải buồn thôi."

      Ninh Tịch gặp cha mẹ vẻ mặt nịnh nọt cười, trong lòng lên cỗ ấm áp ý ngọt. Kia trong ý ngọt lại hiểu sao xen lẫn chua xót nhè .

      Từ đến lớn đều là như thế, chỉ cần nàng nặn ra nước mắt làm bộ muốn khóc, bọn họ liền hoàn toàn đầu hàng. Vì dụ dỗ phải nàng nín khóc mỉm cười, làm cái gì đều tình nguyện.

      Cũng chính là bởi vì ai cả đường , bọn họ mới có thể hoàn toàn tín nhiệm cái nam nhân gọi Thiệu Yến kia. Chỉ bởi vì nữ nhi bảo bối của bọn họ toàn tâm Thiệu Yến kia...

      Nhớ tới cái tên quen thuộc, lòng của nàng đột nhiên kịch liệt đau nhức hồi, tay khẽ run lên.

      Nguyễn thị bị sắc mặt Ninh Tịch tái nhợt doạ sợ hết hồn, vội vàng ngồi đến bên giường hỏi: "Tịch nhi, ngươi làm sao? Ở đâu thoải mái, mau cho nương tiếng..."

      Ninh Tịch dùng sức cắn môi, hao hết khí lực toàn thân, đem nước mắt đến bên khóe mắt nuốt trở vào: "Cha mẹ đều như vậy thương ta, ta rất tốt đây "

      Bắt đầu từ bây giờ, nàng cũng vì người nam nhân kia rơi giọt nước mắt. Ninh Tịch bị tình che đôi mắt, sớm ở kiếp trước mình đầy thương tích đau đớn chết .

      Cuộc đời của nàng, từ đó khắc chân chính bắt đầu.

      Ninh Tịch hít thở sâu hơi, cúi đầu nhanh chóng đem tất cả cháo đều ăn xong, sau đó cố nặn ra vẻ tươi cười: "Ta ăn no."

      Nguyễn thị chỉ cảm thấy nữ nhi bệnh nặng hồi sau khi tỉnh lại có chút lạ quái, nhưng cũng ràng kia phần quái dị cảm giác từ đâu mà đến.

      Ninh Hữu Phương lại cẩu thả, hồn nhiên có phát giác được Ninh Tịch khác thường, vẫn mặt mày hớn hở khoe khoang : "Ta đích thân nấu cháo, hương vị quả nhiên rất tốt. Xem chút, Tịch nhi như vậy đem chén lớn đều ăn sạch..."

      Ninh Tịch nghe đoạn tự biên tự diễn quen thuộc, buồn cười nở nụ cười, liên tục phụ họa : "Cha đúng là đầu bếp tốt nhất trong thành Lạc Dương, tay nghề đúng là nhất đẳng, ai cũng so bằng."

      Ninh Hữu Phương được khen vài câu, dương dương đắc ý nở nụ cười.

      Nguyễn thị sớm nhịn được hì hì cười tiếng., Ninh Tịch xinh đẹp đáng , cái miệng nhắn lại ngọt, cũng khó trách Ninh Hữu Phương thương nhất nữ nhi đây. Nhưng vào lúc này, cái thanh quen thuộc bên cạnh cửa vang lên: "Cha, nương, ta trở về." xong, thiếu niên tuấn lãng mày rậm mắt to đến.
      Người thiếu niên kia tuổi chừng mười bốn mười lăm, làn da hơi ngăm, đôi mắt lớn mà có thần. Cùng Ninh Hữu Phương có năm phần tương tự, cho dù ai cũng khác biệt mà nhận ra đây là phụ tử

      Đúng là Ninh Tịch ca ca -Ninh Huy

      Ninh Huy cao thấp hai mắt quan sát Ninh Tịch, nhếch miệng cười tiếng: "Tịch nhi, ngươi cuối cùng tỉnh."

      Ninh Tịch trong lòng run lên, kìm lòng được tiếng hô: "Ca ca "

      Nàng từng nhìn tận mắt thân nhân thê thảm chết , nhưng hôm nay, bọn họ đều sống sờ sờ đứng ở bên cạnh nàng... Phần này tâm tình buồn vui nảy ra, có ai có thể hiểu?
      Nếu phải cố nén nước mắt, chỉ sợ Ninh Tịch sớm khóc lên. Nhưng là như thế, thanh của nàng cũng nghẹn ngào: "Ca ca, ngươi rốt cục trở lại "

      Ninh Huy bị Ninh Tịch kích động sợ hết hồn, gãi gãi đầu ra: "Hôm nay học đường tan hơi muộn chút ít, lại có mấy học trò cùng trường lôi kéo ta trà lâu ngồi chốc lát, cho nên trở về có chút muộn. Sớm biết rằng ngươi như vậy nhớ thương ta liền trở lại trà lâu."

      đợi Ninh Tịch có phản ứng, Ninh Hữu Phương nghiêm mặt hổ hừ lạnh tiếng: "Cái học đường kia, quả thực chính là lãng phí thời gian. Có này công phu, với ta Thái Bạch lâu luyện hai năm tốt hơn. Tương lai vừa vặn thừa kế nghiệp cha, đem Ninh gia tài nấu nướng chúng ta phát dương quang đại..."

      Ninh Huy sợ nhất Ninh Hữu Phương nhắc tới những thứ này, liên tục dùng ánh mắt hướng Nguyễn thị cầu cứu.

      Nguyễn thị lập tức động thân, trừng Ninh Hữu Phương cái: "Huy nhi lòng dụng công đọc sách, sau này khảo thủ công danh vì Ninh gia vẻ vang. Ngươi người cha tốt này, chẳng những ủng hộ, còn luôn giội nước lạnh. Chính ngươi nửa đời người đầu bếp, chẳng lẽ muốn cho con cái cũng giống ngươi sao?" Làm đầu bếp nào có tiền đồ, đương nhiên là đọc sách khảo thủ công danh mới là tiền đồ. Ninh Hữu Phương hừ tiếng, nghiêng đầu qua, vẻ mặt thoải mái.

      Tài nấu nướng của tuyệt đỉnh tại Lạc Dương, con trai duy nhất lại chịu thừa kế thủ nghệ của , càng muốn học đường đọc sách thi công danh. Mỗi lần nhớ tới những thứ này, lòng liền tràn đầy buồn bực ảo não.

      Nguyễn thị xuất thân gia đình thư hương môn đệ, đơn giản là vì về sau gia đình sa sút mới gả cho Ninh Hữu Phương. Hai người người văn nhã nhã nhặn lịch , người lại thô lỗ thẳng thắn ngay cả chữ cũng biết vài cái, nhiều năm như vậy cũng là có chút ân ái.

      Nguyễn thị mọi chuyện theo Ninh Hữu Phương, chỉ có chuyện Ninh Huy đọc sách dị thường kiên trì. Nếu phải là có Nguyễn thị cho Ninh Huy chỗ dựa động viên, chỉ sợ Ninh Huy sớm bị Ninh Hữu Phương kéo tới Thái Bạch lâu học trù .

      Mắt thấy Ninh Hữu Phương cùng Nguyễn thị giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng, Ninh Huy căn bản dám lên tiếng nữa, hướng Ninh Tịch nháy mắt, liền rón ra rón rén lặng lẽ chạy tới cửa.

      Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách kế, hay là chờ Ninh Hữu Phương lại đến xem muội muội...

      Ninh Hữu Phương khóe mắt dư quang liếc đến động tĩnh của , mặt lập tức tối, giương cao giọng hô: "Ninh Huy, ngươi đứng lại đó cho ta "

      Là đầu bếp phần lớn là lớn giọng, Ninh Hữu Phương lại càng là nhân tài kiệt xuất trong đó, gầm lên giận dữ kia giống như đất bằng phẳng vang tiếng sấm mùa xuân, nóc nhà đều run lên cái.

      Ninh Huy tính phản xạ run run chút, bắp chân đều như nhũn ra, trong lòng lại càng thầm cuống quít kêu khổ. Bất đắc dĩ vẻ mặt đau khổ dừng bước, vòng vo đến.

      bộ dáng đáng thương "A, lần này ta chết chắc rồi", Ninh Tịch xem hì hì tiếng nở nụ cười. Tiếng cười khoan khoái lập tức phá vỡ ngột ngạt trong phòng, đột nhiên khí nhàng ít

      Ninh Hữu Phương mặc dù thường xuyên đối với Ninh Huy hô to gọi , nhưng đối với Ninh Tịch lại sủng ái có thừa, cho tới bây giờ câu nặng lời. Gặp Ninh Tịch cười ngọt ngào, vốn là mặt rất nghiêm tự nhiên nhu hòa đứng lên: "Tịch nhi, ca ca ngươi nghe lời, cha tại dạy , ngươi chớ bị dọa a "

      Này đãi ngộ khác biệt cũng quá ràng

      Ninh Huy trong lòng bi phẫn thôi. Trong nhà người khác đều là trọng nam khinh nữ, đến nhà bọn họ, muội muội Ninh Tịch chính là đóa hoa tươi người gặp người thích, ngay cả khối cứt trâu cũng bằng a. Ninh Tịch cùng Ninh Huy làm huynh muội nhiều năm như vậy, vừa đẩy lông mày, nàng liền có thể đoán ra trong lòng suy nghĩ gì. Lại càng cần phải mặt bi phẫn là như thế rang. Ninh Tịch nín cười, ôn nhu đối với Ninh Hữu Phương ra: "Cha, ngươi cũng đừng quở trách ca ca. ở trong học đường đọc sách viết chữ, vất vả vô cùng đây "

      Ninh Hữu Phương cơn giận vẫn còn trừng Ninh Huy cái: "Cái kia tính cái gì vất vả. Có thể so ra mà vượt ta ngày ngày đứng ở bếp lò bên cạnh xào rau đảo chảo vất vả sao?"

      Ách, cái này căn bản so với nhau được hay ...

      Ninh Huy giận mà dám gì, trong mắt tràn đầy phục.

      Ninh Tịch trấn an nhìn cái, sau đó cười nhìn về phía Ninh Hữu Phương: "Cha, vậy làm sao giống. Ngươi ngày ngày xào rau đảo chảo, đều là công việc dùng thể lực, đương nhiên vất vả. Ca ca đọc sách hao phí trí nhớ, cũng rất vất vả."

      Nguyễn thị tiếp lời: "Tịch nhi rất đúng, cha ngươi chữ biết cái, ở đâu hiểu được đọc sách vất vả."

      Ninh Hữu Phương bị như vậy chế ngạo, lập tức mặt mũi ánh sáng, hết lần này tới lần khác Nguyễn thị đều là tình hình thực tế, căn bản thể nào phản bác lên. khỏi phẫn nộ ngậm miệng.

      Ninh Huy tránh được kiếp, lặng lẽ thở ra, hướng Ninh Tịch cảm kích cười cười. Ninh Tịch dí dỏm nháy mắt mấy cái.

      Huynh muội hai người hết sức mắt mày lại, liền nghe cửa bị gõ thùng thùng.
      Nguyễn thị vội vàng ra mở cửa, người phụ nữ mặc áo đỏ thẫm thêu hoa, tay nách rộng cười cười đến. Phụ nhân này tướng mạo thường thường, mặt có chút hẹp dài, bên miệng có viên nốt ruồi đen, cười rộ lên, viên này nốt ruồi đen cũng rung động theo.

      "Tam đệ muội, Tịch nha đầu có khá hơn chút nào ?" Người phụ nữ thanh có chút lanh lảnh, nghe vào trong tai tính là thoải mái.

      Nguyễn thị cười đáp: "Đa tạ Nhị tẩu quan tâm, Tịch nhi tỉnh lại đây "

      Người phụ nữ ánh mắt đảo qua người Ninh Tịch quay vòng: "Ơ, Tịch nha đầu cuối cùng cũng tỉnh. Hai ngày trước liên tục sốt cao hôn mê bất tỉnh, có thể đem chúng ta đều làm cho sợ hãi. Thực sợ nàng hay xảy ra..." ràng là lời quan tâm, có thể như thế nào nghe chói tai.

      Nguyễn thị sớm thói quen người che đậy miệng, tùy ý cười ứng đối vài câu.
      Ninh Tịch lẳng lặng nhìn người phụ nữ văng nước miếng ngừng, trong lòng xẹt qua tia thổn thức khó hiểu.

      Phụ nhân này, đúng là Ninh gia Nhị nhi tức Vương thị.

      Vương thị nhất, lại thích chiếm tiện nghi, há miệng suốt ngày đông tây ngừng. Trước người kia nàng thích nhất chính là Vương thị trước mắt này.
      Có thể kiếp trước họ ngập trời, Ninh gia người chết chết , nàng từng trơ mắt nhìn Vương thị làm người ta chán ghét thê lương khóc hô bị quan sai buộc chặt mang . Khi đó nàng, chỉ cảm thấy suy sụp.

      tại tận mắt thấy Vương thị vui vẻ, Ninh Tịch đột nhiên cảm giác được thanh chói tai kia cũng dễ nghe

      người thân còn sống tốt, tất cả đều bình yên vô . Đột nhiên mắt dâng lên tầng sương, Ninh Tịch biết tốn bao nhiêu khí lực, mới đưa nước mắt lại ép trở về. Lẳng lặng nghe Nguyễn thị kiên nhẫn ứng phó Vương thị.

      Ninh Hữu Phương bực mình nghe Vương thị lưỡi dài đâu đâu, tùy ý tìm lấy cớ liền ra ngoài. Ninh Huy bộ dạng có học, cười tủm tỉm : "Nhị nương, bài tập tiên sinh giao ta chưa làm xong , cũng phụng bồi nhiều."

      Vương thị vừa cười vừa : "Muốn cũng , như vậy năng vẻ nho nhã ta nhưng nghe quen."

      Ninh Huy hì hì cười tiếng, hướng Ninh Tịch khoát khoát tay, liền chuồn mất.
      Ninh Tịch nín cười, đưa mắt nhìn Ninh Huy ra khỏi phòng. Còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, Vương thị liền cười tới gần : "Tịch nha đầu, ngươi mấy ngày nay sinh liên tục bệnh, phía ngoài náo nhiệt ngươi cũng thể xem, là đáng tiếc..."
      honglak, PeckuPhan Hong Hanh thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 04


      Ninh Tịch kiên nhẫn so với trước kia tăng gấp mấy lần, liên tục mỉm cười nghe Vương thị đâu đâu, cũng lộ ra nửa điểm bực mình: "Nhị thẩm, bên ngoài đến tột cùng xảy ra chuyện gì náo nhiệt?"

      Vương thị vui nhất khi nghe được có người hỏi như vậy, lập tức vô cùng phấn chấn tinh thần ra. Hạt mè hạt đậu chuyện tới trong miệng nàng, cũng thành kinh thiên động địa đại .

      Cho nên cần hoài nghi, Vương thị trong miệng "Náo nhiệt" kỳ chính là cách vách cháu trai Lý Gia Sinh cùng cách vách Đào gia lão gia lại cưới vợ .

      Ninh Tịch nghe nồng nhiệt, thỉnh thoảng chen miệng vào hỏi han mấy câu.

      Vương thị gặp Ninh Tịch đối với đề tài của nàng như thế cảm thấy hứng thú, như tìm được đồng đạo, tự giác đem tay áo xắn lên, giống như tới tối về.

      Nguyễn thị ho khan hai tiếng, cười ám hiệu : "Nhị tẩu, Tịch nhi mới vừa tỉnh lâu, thân thể còn hư nhược. Phải nghỉ ngơi nhiều mới tốt. Có lời gì, chờ về sau từ từ "

      Vương thị vẫn chưa thỏa mãn ngừng , cười gật gật đầu: "Hảo hảo hảo, vậy ta mai này lại đến xem Tịch nha đầu." , liền cười hướng Ninh Tịch khoát khoát tay, cái ra khỏi phòng

      Đợi Vương thị ra khỏi phòng, Nguyễn thị lập tức thở phào nhõm, cười trêu ghẹo : "Tịch nhi, ta nhớ được ngươi trước đây thích chuyện với nàng, luôn chê nàng miệng lưỡi. Ngày hôm nay tính tình như thế nào sửa lại?" ràng cùng Vương thị chuyện dị thường, Ninh Tịch mím môi cười cười, chỉ thở dài : "Ta trận này sinh bệnh, liên tục hỗn loạn, hôm nay vất vả tỉnh lại, nghe nhị nương đâu đâu, cũng cảm thấy thân thiết đây "

      Quá khứ đủ loại, như đại mộng hồi. Hôm nay nàng tại mười hai tuổi năm này sống lại, chỉ mong tất cả thân nhân đều bình an sống, kể cả cái này nhị nương Vương thị làm cho người thích. Cho dù ý này làm lỗ tai của nàng ngày ngày đều chịu đủ hành hạ, nàng cũng vui vẻ chịu đựng a. Nguyễn thị hơi có chút kinh ngạc nhìn Ninh Tịch cái. Vốn là nữ nhi ngây thơ, tựa hồ thay đổi rất nhiều. Vừa rồi lời nghe tang thương kia giống như chưa phải nỗi long nàng bày ra ngoài đây?

      Ninh Tịch nhìn ra đáy lòng Nguyễn thị nghi hoặc, hờn dỗi kéo tà áo Nguyễn thị: "Nương, ta mệt mỏi, cảm giác rất muốn ngủ." Khẩu khí ngây thơ trước kia giống nhau.
      Nguyễn thị lập tức bị hấp dẫn chú ý , thương sờ đầu Ninh Tịch: "Muốn ngủ là ngủ , đến lúc ăn cơm tối, ta gọi ngươi."

      Ninh Tịch ngoan ngoãn gật đầu , rúc vào trong chăn nhắm mắt. Nguyễn thị ở cùng chỉ chốc lát, gặp Ninh Tịch quả nhiên ngủ hương vị ngọt ngào, cười đắp lại chăn mền, giọng ra ngoài.

      Đợi Nguyễn thị ra khỏi phòng, Ninh Tịch lần nữa mở mắt. Gần như tham lam nhìn xem chung quanh hết thảy quen thuộc, trong miệng lẩm bẩm tự : " phải là mộng, đây hết thảy đều là ..." Cố ý đưa tay đên môi, sau đó hung hăng cắn.

      Đau quá... Kia đau đớn cảm giác như thế ràng, nàng thậm chí ràng cảm nhận nhiệt độ được hàm răng cùng da thịt lúc chạm nhau, trong miệng còn nhàn nhạt mùi máu tươi.

      Ninh Tịch sững sờ nhìn xem cổ tay vòng dấu răng sâu, nước mắt cứ như vậy nổi lên.

      Nàng sống lại, tất cả bi kịch đều còn chưa xảy ra. Tất cả thân nhân đều khoẻ mạnh, Ninh gia trong thành Lạc Dươnglà hộ bình thường. Nàng chỉ là thiếu nữ ngây thơ vô tư vô lự sống trong che chở thương cưng chiều của thân nhân...

      Nàng co rúm thân thể, hai tay ôm lấy chính mình, nước mắt tùy ý giàn giụa. Như muốn đem tất cả đau đớn cùng thê lương kiếp trước đều phát tiết .

      Cũng biết khóc bao lâu, mỏi mệt dần dần dâng trào. Ninh Tịch cứ như vậy cuộn mình ngủ thiếp , khóe mắt vẫn còn chưa khô lệ.

      Trong khoảng mông lung, hình như có người nhàng đẩy cửa ra, sau đó vì nàng đắp chăn. bàn tay ấm áp, hơi có chút ngốc lau vệt nước mắt mặt nàng. Còn lầu bầu rơi xuống câu: " nha đầu khóc tốt , ngủ còn khóc."

      thanh Ninh Huy ca ca...

      Ninh Tịch trong giấc mộng mơ mơ hồ hồ nghĩ tới, trở mình ngủ.

      Ninh Huy bị nàng đột nhiên cử động doạ sợ hết hồn, chờ giây lát, thấy nàng lại ngủ thiếp , mới lắc lắc đầu cười ra ngoài.

      biết rốt cuộc ngủ bao lâu, Ninh Tịch dần dần tỉnh lại.

      Mới vừa vừa mở mắt, Nguyễn thị khuôn mặt tươi cười liền xuất ở trước mắt: "Tịch nhi, ngươi cuối cùng tỉnh. Ngươi ngủ ước chừng mười canh giờ. Ta gặp ngươi ngủ say, tối ngày hôm qua liền có gọi ngươi." Vừa liền giúp đỡ Ninh Tịch đứng dậy, thuận tay cầm y phục mặc cho Ninh Tịch.

      Ninh Tịch vội vàng : "Nương, ta tự mặc là được." liền nhận lấy quần áo trong tay Nguyễn thị, ba chân bốn cẳng liền mặc.

      Nguyễn thị nhịn được cười lên, gấp rút lại cầm lược đến. đợi nàng động thủ, Ninh Tịch liền lại cướp lời : "Ta tự mình chải đầu là được." Sau đó, nhanh chóng đoạt lược tới tay, hai cánh tay linh hoạt vòng tới vòng lui, rất nhanh liền búi sơ tóc đầu.

      Ninh Tịch lại từ trước gương trang điểm tìm hai dây cột tóc màu hồng nhạt, cột vào hai cái tiểu búi tóc, dây hồng phấn cột tóc rủ xuống tại khuôn mặt nàng nhắn thanh tú, tăng thêm vài phần đáng .

      Nguyễn thị tự giác trợn to hai mắt: "Tịch nhi, ngươi chừng nào học được tự mình chải đầu rồi?" Trong ngày thường đều là nàng vì Ninh Tịch chải đầu đây. Ninh Tịch dí dỏm nghiêng đầu cười tiếng: "Nương, qua năm ta đều mười hai tuổi, cũng thể còn muốn ngươi vì ta mặc quần áo chải đầu " kiếp trước nàng yên tâm thoải mái hưởng thụ Nguyễn thị che chở, mãi cho đến thời điểm mười bốn tuổi mới bắt đầu vì chính mình tự làm. tại nàng cũng muốn nuông chiều chính mình như vậy.

      Nguyễn thị an ủi cười cười: " Tịch nhi ngoan ngoãn của ta trưởng thành "

      Ninh Tịch mũi có chút ê ẩm, mặt cũng lộ ra tinh nghịch nụ cười: "Ta mới cần lớn lên, ta muốn tiếp tục cùng ở cạnh nương."

      "Nha đầu ngốc, sao lại càn." Nguyễn thị ôn nhu cười: " lớn lên luôn muốn lập gia đình, tại sao có thể tiếp tục ở bên cạnh ta."

      Ninh Tịch cười cười, cũng tranh cãi, trong lòng lại lạnh nhạt nghĩ tới, đời này nam nhân cực kỳ đáng tin cậy. Bài học kiếp trước còn mồn trước mắt, kiếp này, nàng lại cũng muốn cùng bất kỳ nam nhânnào có dính dấp tình cảm.

      Cho dù đến tuổi thành hôn, cho đến khi còn chưa lấy chồng ngày nào, nàng dính dấp cái gọi là tình

      Liền tìm nam nhân thành an phận có thể tin cậy gả qua, cuộc sống gia đình mình bình an tạm ổn, suốt đời nên cùng những quý nhân kia có bất kỳ dính dấp...

      "Muội muội, nhanh lên ra ăn bánh bao a" Ninh Huy cười hì hì đẩy cửa vào, trong tay còn cầm cái bánh bao nóng hầm hập thơm ngào ngạt, mực cắn xuống , cổ mùi thịt liền bay đầy cả căn phòng.

      Ninh Tịch suy nghĩ tung bay lập tức trở về, hơi vểnh mũi dùng sức ngửi mùi thơm, mắt sáng rực lên: "Bánh bao Thịt heo Hồi Hương, có đúng hay ?"

      Ninh Huy chỉ lo ăn, ở đâu được biết được nhân bánh bao trong miệng rốt cuộc là cái gì, lung tung gật đầu.

      Ninh Tịch khoan khoái nở nụ cười, dắt Ninh Huy ra phòng. đường nhanh đến phòng bếp Ninh gia.

      Vừa mới bước vào phòng bếp, mùi thơm nồng nặc liền đem Ninh Tịch bao vây. Lồng hấp cao cao đằng đằng nhiệt khí, vội vàng chưng bánh bao đúng là Ninh Tịch Nhị bá Ninh Hữu Tài.

      Ninh Hữu Tài thân thể mập mạp, vóc dáng lại cao, bằng Ninh Hữu Phương cao lớn tuấn lãng. Bất quá, Ninh Hữu Tài tính tình lại vô cùng tốt, vẻ mặt hòa khí.
      Ninh Tịch lên tiếng hô: "Nhị bá "

      Ninh Hữu Tài tranh thủ lúc rảnh rỗi quay đầu lại cười cười, thân mật hô: "Tịch nha đầu, ngươi cuối cùng có thể xuống giường. Bánh bao mới ra nồi, mau nếm thử chút ít."
      Vương thị nhóm lửa cũng thò đầu ra: "Cứ việc ăn tự nhiên cái bụng no a, cần để ý.”

      Ninh Tịch hì hì cười tiếng: "Taăn nếm thử cái là được, bánh bao còn lại, giữ lại Nhị bá nhị nương ra bán kiếm tiền." xong, nhàng linh hoạt cầm lấy cái bánh bao nóng hổi.

      Bánh bao trắng như tuyết, quá lớn, Ninh Tịch tay cầm vừa vặn.

      Còn chưa ăn chỉ nhìn thoáng qua, Ninh Tịch liền dùng sức khen: "Nhị bá, tài nấu nướng của ngươi đúng là tốt. Nhìn bánh bao này, da mỏng nhân bánh nhiều, nếp may tỉ mỉ xinh đẹp, ta ở đâu còn cam lòng ăn sao "

      Ninh Hữu Tài bị trêu chọc vui vẻ cười tiếng: "Ngươi nha đầu kia, miệng sinh ngọt như vậy, hôm nay cũng bắt ngươi ăn ít a." Mấy người hài tử trong Ninh gia, Ninh Tịch thuộc dạng cơ trí linh thong làm người ta hảo thích

      Ninh Tịch cười hì hì, nhàng linh hoạt cắn cái bánh bao, cổ nồng nặc mùi thơm ở trong miệng trong nháy mắt tràn ngập ra. Hỗn hợp có mùi hương bánh nhân thịt Hồi Hương, dị thường ngon, đủ để thấy Ninh Hữu Tài làm nhân bánh công phu tuyệt vời.

      Di? đúng, cục thịt này hãm giữa giống như trộn lẫn chút ít những vật khác...
      "Nhị bá, thịt này hãm thơm" Ninh Tịch con mắt chợt lóe chợt lóe, dị thường sáng ngời: "Giống như chỉ bỏ thêm Hồi Hương đây "

      Ninh Hữu Tài cũng quay đầu lại, vui tươi hớn hở đáp: "Ừ, còn thả chút ít hành lá cắt ."

      Ninh Tịch lại dùng sức cắn cái, vừa ăn bên cạnh mơ hồ : "Nhị bá, ngươi cũng đừng gạt ta, bên trong ràng còn thả mấy loại hương liệu, có đinh hương, hoa tiêu, còn giống như là có trần bì..."

      Đinh hương có thể dùng trong nấu ăn hoặc là ở dạng nguyên vẹn hay ở dạng nghiền thành bột, nhưng do nó tạo mùi rất mạnh cho nên chỉ cần dùng rất ít.
      Hoa tiêu: hạt tiêu
      Trần bì: vỏ quýt
      Hồi hương: cây đại hồi hay đại hồi hương hoặc bát giác hồi hương hoặc đơn giản chỉ là cây hồi hay tai vị. loại cây xanh quanh năm có nguồn gốc ở Trung Quốc và đông bắc Việt Nam. Các quả hình sao được thu hoạch ngay trước khi chin. Đại hồi là thành phần của ngũ vị hương truyền thống trong cách nấu ăn của người Trung Quốc. Nó cũng là thành phần được sử dụng trong nấu nước dùng cho món phở của người Việt Nam.

      Ninh Hữu Tài cả kinh, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời đánh giá Ninh Tịch: "Ngươi là làm sao mà biết được?"

      Đây chính là bí truyền làm bánh bao độc nhất vô nhị, mà ngay cả em trai ruột Ninh Hữu Phương cũng biết rốt cuộc dùng mấy loại hương liệu kia. Ninh Tịch thế nhưng chỉ ăn miếng bánh bao theo miệng ra, quả thực làm người ta dám tin.

      Ninh Tịch nụ cười chưa giảm, tinh nghịch giả làm cái mặt quỷ: "Ta tùy tiện đoán, thế nhưng đoán cái trúng ngay, ta đúng là lợi hại "

      Ninh Hữu Tài nhịn được cười lên. ra là Ninh Tịch chỉ là thuận miệng đoán mà thôi, là khẩn trương quá độ. Làm gì có người có thể ăn miếng cũng biết nguyên liệu nấu ăn phối như thế nào sao. Ninh Hữu Tài thêm lời, lại quay đầu linh hoạt đứng lên.

      Ninh Tịch đếm xỉa tới mỹ vị bánh bao thịt heo Hồi Hương, suy nghĩ sớm bay xa.

      Bên cạnh thân nhân vẫn cùng trong trí nhớ đồng dạng, nhưng nàng lúc này, lại tựa hồ như lặng lẽ xảy ra chút biến hóa kì diệu. Vị giác bén nhạy, quả thực làm người ta líu lưỡi.

      Ngày hôm qua chén cháo hạt ý dĩ hạnh nhân, còn có sáng nay cái bánh bao thịt heo Hồi Hương trong tay, nàng đều chỉ nếm thử miếng, liền có thể ràng biết dùng những nguyên liệu nấu ăn nào...

      Như vậy vị giác thiên phú dị bẩm , quả thực chính là lão Thiên ban ân a.
      Phan Hong Hanhhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :