1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần y quý nữ - Khinh Vân Tế Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Thần y quý nữ – Khinh Vân Tế Nguyệt



      Tác giả: Khinh Vân Tế Nguyệt
      Thể loại: xuyên
      Số chương: 310/417 chương
      Nguồn: http://www.yfzww.com/
      Edit: Tiểu Phương​
      Giới thiệu:
      Nhớ nàng đường đường là đặc công quốc tế tài ba, làm sao mà xuyên qua gặp cảnh khốn cùng, thúc nhịn được, thím đây nhịn được, từ hôn là cái gì? Ăn được ? Bất quá, Vương Gia này sai, vẻ mặt chính là tùy hứng, nàng chê cười : "Vương Gia, ngài hôm qua vừa mới đại hôn, ở nhà bồi tân nương tử, chạy đến hoàng cung là đạo lý gì?"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1: Từ hôn

      Thiên Hòa năm 369, đầu xuân tháng ba.

      Canh năm, trời quang mây tạnh, mặt trời mọc lên, mưa đêm và thời tiết đầy sương đều ngưng lại bởi ánh rạng đông. Mùi đất ngoài cửa sổ theo gió mát thăm thẳm bay vào gian phòng, khiến người ta tâm thần sảng khoái.

      Lúc này, Vân Thường quốc Hữu Thừa Tướng phủ phía Bắc tiểu viện trong toà nhà rách nát, truyền ra tiếng chủ tớ bốn người đối thoại.


      “Tiểu thư, rốt cục người cũng phải lập gia đình, nếu như phu nhân còn ở đây, tiểu thư xuất giá cũng yên tĩnh như vậy.” lão nhân trung niên tóc trắng hơn nửa, sắc mặt khô vàng ngồi trước mặt nữ tử sắc mặt ố vàng chải đầu rưng rưng .

      “Ân, hi vọng Vương Gia có thể đáp ứng ta mang theo Vân Phi, như vậy mẫu thân ở trời linh thiêng cũng yên lòng rồi.” Nữ tử giọng qua, thanh kia như chim hoàng cất tiếng hót, cực kỳ dễ nghe. Nàng chính là Vân Thường quốc Hữu Tướng phủ chính thất trưởng nữ Lăng Nhược Huyên, nhưng còn có danh xưng là Vân Thường đệ nhất xú nữ.

      Chỉ thấy người nàng mặc áo cưới màu đỏ thêu đoàn bướm bay lượn cùng trăm hoa, ngồi trước gương đồng đầy rỉ sét, đầu vấn Thiên Loan Kế“¹”, mang phượng quan (mũ phượng í~), ngọc châu buông xuống càng tăng thêm mấy phần xinh đẹp. mặt tiều tụy dùng son phấn tỉ mỉ che đậy, nhưng gò má trái có đạo vết thương, cách nào che lấp.

      “¹” Kiểu này mình kiếm được nên mấy bạn vô đây nhé~https://shinandsu96.wordpress.com/ruong-do/mot-so-kieu-toc-thoi-xua-cua-phu-nu-trung-quoc/.

      “Tiểu thư, nếu xảy ra trận đại hỏa bảy năm trước, dung mạo tiểu thư nhất định là khuynh quốc khuynh thành” . nữ hài sắc mặt cũng ố vàng, tuổi chừng mười hai mười ba tuổi gọi là Mộ Nhi, thở dài .

      “Tỷ tỷ là đẹp nhất” bên là nam hài gày gò mang theo vẻ ngớ ngẩn . chính là Lăng Nhược Huyên thân đệ, cũng là người đàn ông duy nhất trong Tướng phủ, nhưng sau khi mẫu thân tạ thế ba ngày đột nhiên biến thành kẻ ngu si.

      Lăng Nhược Huyên cười yếu ớt nhìn nam hài, “Tỷ tỷ cầu Vương Gia mang Vân Phi cùng”. xong, giọt nước mắt xẹt qua khuôn mặt, dời lớp phấn vừa thoa.

      “Tiểu thư, người đừng đau lòng, bằng hủy lớp trang điểm, lỡ giờ lành liền tốt.” Nữ tử trung niên dùng khăn tay lau nước mắt mặt Lăng Nhược Huyên, lại dùng son phấn tỉ mỉ bổ sung.

      “Tỷ tỷ được khóc, Vân Phi sợ các nàng, chờ Vân Phi lớn lên, Vân Phi bảo vệ tỷ tỷ. Tiền ma ma ngươi đúng hay ?” Tiểu nam hài tiếp tục , dáng vẻ nghiêm túc như người lớn.

      “Vâng, vâng, vâng, công tử nhất định phải nhanh lớn lên, tương lai bảo vệ tiểu thư tốt a.” Tiền ma ma từ ái sờ sờ đầu Vân Phi .

      “Ma ma, Mộ Nhi, cũng may những năm này có các ngươi bồi tỷ đệ chúng ta lớn lên, theo ta các ngươi chịu khổ nhiều rồi.” Lăng Nhược Huyên lại muốn rơi lệ, Tiền ma ma liền vội vàng khuyên nhủ “Tiểu thư, đều là điều nô tỳ nên làm, năm đó nếu là Hạ Hầu vương gia cứu ta, ta cũng có cơ hội làm vú em cho phu nhân, phu nhân khi còn tại thế (còn sống nha~), đối với ta như mẹ ruột, nô tỳ từ lâu xem tiểu thư cùng công tử là thân nhân của chính mình rồi. Có thể nô tỳ thấp kém, thể chăm sóc tốt tiểu thư cùng công tử, bây giờ tiểu thư hết khổ rồi, ngày hôm nay cùng Duệ Vương thành hôn, có thể trải qua tháng ngày tốt rồi.”

      “Hi vọng như thế, mặt ta bị huỷ, biết Vương Gia có hay chú ý?” Tay trái nhàng lướt qua vết sẹo mặt, nhàn nhạt mở miệng.

      Mộ Nhi lại : “Tiểu thư, nghe Duệ Vương ngọc thụ lâm phong, khí độ bất phàm, võ công cũng là thượng thừa, mười lăm tuổi liền được Tiên Đế phong Vương, trong kinh các công tử khác cũng dám so với ngài, vậy Vương Gia này cũng phải là người thô tục, vẫn là phu nhân năm đó thực vì tiểu thư tìm nhân duyên tốt, nghe nhị tiểu thư phủ chúng ta cũng tâm nghi Duệ Vương đây!”

      “Ừm! Ta biết rồi.” Lăng Nhược Huyên nhìn mình trong gương nở nụ cười nhạt, gò má tràn ra dòng nước, nhớ tới ngày hôm nay phải gả cho người ta, mặt vui sướng càng sâu. Nhưng nhớ tới mẫu thân qua đời nhiều năm, vành mắt phiếm hồng, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, nghĩ thầm nếu mẫu thân còn ở đây, nhìn thấy nàng lập gia đình, trong lòng cao hứng bao nhiêu a!

      “Tiểu thư, hôm nay là ngày đại hỉ, nên đau lòng, phu nhân ở trời nhìn thấy, cũng thay tiểu thư hài lòng” Tiền ma ma nhìn vành mắt đỏ của Lăng Nhược Huyên, cũng nhịn được đỏ mắt, cố nén nước mắt khuyên nhủ.

      “Ừm!” Lăng Nhược Huyên gật gù: “Ma ma, sau khi ta lập gia đình, ngươi cần phải quan tâm Vân Phi, đợi ta cùng Vương Gia thương nghị liền đón các ngươi qua.”

      “Tiểu thư yên tâm , có Mộ Nhi theo khi tiểu thư gả cho Duệ Vương Phủ, nô tỳ chăm sóc tốt cho công tử, chờ tiểu thư đón công tử rời khỏi chỗ này. Chỉ đáng tiếc là đồ cưới của phu nhân nhiều như vậy, Tiêu di nương cũng chịu đưa cho tiểu thư.”

      “Ma ma, quan trọng lắm, những thứ kia chỉ là vật ngoài thân, nếu như có đồ cưới của mẫu thân, chỉ sợ ta cùng đệ đệ cũng sống nỗi tới bây giờ.” Lăng Nhược Huyên khuyên nhủ.

      “Hi vọng Duệ Vương có thể đối xử tốt với tiểu thư, bằng tiểu thư lương thiện như thế người há chịu khổ.” Mộ Nhi trong lời mang theo nức nở .

      Lăng Nhược Huyên lên tiếng nữa, nghĩ rất nhanh liền muốn vào kiệu hoa của Duệ Vương Phủ, đây là nam nhân cùng trải qua đời với nàng có hình dáng gì, lời đồn rất nhiều, nhưng đều là , như vậy nam tử ưu tú sắp trở thành phu quân của mình, mặt nàng tràn trề niềm vui sướng, bày ra vệt ửng đỏ nhàn nhạt.

      “Tiểu thư, kiệu hoa của Duệ Vương Phủ tới đón người chỉ còn nửa canh giờ thôi! Nếu người dựa vào bên giường nghỉ ngơi trước, có người quy trình hôn lễ hôm nay rất rườm rà. Muốn dằn vặt cả ngày đây. Nô tỳ lo lắng thân thể tiểu thư chịu được.” Mộ Nhi lo lắng .

      sao, ta chịu được.” Lăng Nhược Huyên ôn nhu trả lời.

      Mộ Nhi định mở miệng, chỉ nghe bên ngoài tiểu viện truyền đến loạt tiếng bước chân, còn xen lẫn tiếng va chạm của châu ngọc…

      @&&! & càng nhiều $ đặc sắc = tiểu! =, đều ở & tung & hoành bên trong? Văn = võng %#+#& (lời của tác giả)

      Chương 2: Hương tiêu ngọc vẫn (Hương tan ngọc nát)


      Mộ Nhi cùng Tiền ma ma liền vội vàng đem Lăng Nhược Huyên cùng Lăng Vân Phi bảo hộ ở phía sau, hai mắt sợ hãi nhìn ra ngoài cửa, nghĩ đến cũng biết là người trong phủ Tiêu di nương.

      Lăng Nhược Huyên trong lòng căng thẳng, lập tức an ủi. “ phải sợ, ngày hôm nay ta cùng Duệ Vương thành hôn, các nàng dám đâu.” Lập tức đứng lên, đem Vân Phi bảo hộ ở phía sau.


      “Mộ Nhi, hôm nay tiểu thư chúng ta chính là Duệ Vương Phi, các nàng nếu dám xằng bậy chính là nghe theo lời của Vương Gia.” Tiền ma ma lấy hết dũng khí .

      Trong nháy mắt, đám nữ tử vào phòng, nồng nặc mùi son phấn phả vào mặt thực muốn sặc.Vào đầu tiên là nữ tử mặc váy hoa văn song điệp vân hình thiên thủy (*), tuổi chừng hơn ba mươi, dung mạo thay đổi, nhưng cả người phát ra cỗ mị, vừa nhìn chính là người tinh thông mưu mô.

      (*)Song điệp vân hình thiên thủy: nghĩa là đôi bướm, hình mây, nghìn nước

      Nữ tử này chính là Hữu Tướng phủ di nương Tiêu Bích Dung. Sau khi Tướng phủ chủ mẫu Hạ Hầu Ngạo Tuyết tạ thế, trong nhà nàng chính là chủ , mặc dù mang danh di nương, nhưng điệu bộ nghiễm nhiên là chủ mẫu đương gia.

      Sau lưng nàng, ở trong phòng chính là nha hoàn của nàng, có tới mười mấy người, trong nháy mắt đem căn phòng rách nát này chen đến chật. “Ôi! Nhìn đại tiểu thư chúng ta đều đợi được, chính mình cũng mặc vào rồi.” Tiêu di nương nhìn Lăng Nhược Huyên, đầy trào phúng (châm biếm) .

      “Vâng a, phu nhân, nào có tân nương tử là chính mình mặc vào kiệu ( hiểu câu này lắm), này phải làm trò cười sao. Nếu truyền ra ngoài còn tưởng rằng phu nhân chúng ta bắt nạt ngươi có nương đấy. Tuy rằng nương ngươi chết sớm, có thể tại phu nhân nhà ta chưởng quản tình trong phủ, kiên quyết để cho ngươi như vậy mà mất mặt, ngươi mất mặt quan trọng lắm, cũng thể làm mất mặt Hữu Tướng phủ ta.” bên Lão Bà Tử thanh chanh chua vang lên.

      “Để ta nhìn xem, ôi, nhìn kỹ cũng là mỹ nhân đây mà, cùng với nương nàng chết sớm như thế này, hay cái nhìn khiến người ta muốn xé nát mặt. Vẫn là ông trời vừa mắt, báo ứng ở người nàng, mới để mặt có vết sẹo này.” Tiêu di nương tiếp tục trào phúng .

      “Vâng a phu nhân, Đại tiểu thư này mặt có sẹo mà Duệ Vương cũng chịu cưới, ngày ngày đối mặt với khuôn mặt như vậy, những tháng ngày sau này Duệ Vương làm sao có thể mà qua nổi.”

      “Phu nhân… Phu nhân” bên ngoài truyền đến thanh của người đàn ông trung niên, chỉ thấy chạy vào gian phòng, thở hồng hộc : “Phu… Phu nhân, Duệ quản gia của vương phủ đến rồi, Duệ Vương có tin cho tiểu thư.”

      “Ồ? Người ở đâu? Ta xem thử.” Tiêu di nương lập tức đổi mặt ý cười, thực là trở mặt như tổ tông, vừa nãy chanh chua trong nháy mắt biến mất còn tăm tích.

      Sau nửa ly trà , Tiêu di nương lần thứ hai đắc ý bước vào phòng rách nát này, “Ha ha ha, thực là tin tức tốt, tin vô cùng tốt a.” Tiêu di nương thanh chanh chua trào phúng lại vang lên.

      “Phu nhân, cao hứng như thế, là có tin tốt gì.” Tiêu di nương vào trong phòng Vương ma ma vội vã phụ họa .

      “Ôi, Đại tiểu thư chúng ta còn trang điểm, sợ là ước muốn cũng tan vỡ rồi. Vừa nãy Duệ quản gia của vương phủ đưa tin tới, văn thư từ hôn của Duệ Vương Gia.” đến văn thư từ hôn còn cố ý nâng giọng thêm chút.

      Cái gì? Văn thư từ hôn? Đợi kiệu hoa đến nhưng lại chờ văn thư từ hôn đến? Thực thiên hạ đại vô lý, Tiêu di nương đem văn thư từ hôn vứt trước mặt Lăng Nhược Huyên, tràn đầy châm chọc nhìn nàng.

      “Tiểu thư, Duệ Vương làm sao có thể như vậy a, đây là được Tiên Đế tứ hôn a. tại Duệ Vương lại muốn từ hôn, bây giờ tiểu thư phải làm sao a.” Mộ Nhi hai mắt rưng rưng .

      “Làm sao bây giờ, Duệ Vương từ hôn, Duệ Vương Phi hi vọng cái gì, lại mặt sớm bị huỷ, đừng là vương thân quý tộc, chính là bình dân bách tính, cũng muốn cưới cái nữ nhân xấu xí như vậy a.” Tiêu di nương tiếp tục châm chọc.

      “Vâng a, phu nhân, Đại tiểu thư này làm chính thất là hi vọng, nô tỳ nghe ở thành Bắc Hồ viên ngoại định cưới thiếp thứ mười, ta xem bằng gả Đại tiểu thư hưởng phúc , ngược lại Hồ viên ngoại này năm nay 70 tuổi, mắt mờ chân chậm, xem Đại tiểu thư thành cái mỹ nhân nhi đấy.”

      “Vương ma ma, Đại tiểu thư là con vợ cả, có thể nào gả cho người khác làm thiếp, lại gả cho người có tuổi tác như vậy, ngươi cũng bắt nạt người quá đáng.” Tiền ma ma oán hận .

      “Đừng lấy là con vợ cả đến ép người, nương nàng sớm chết, trong phủ ta là chủ , ngày nào đó Tương gia chống đỡ cho ta, Hàm Yên đến thời điểm đó chính là con vợ cả rồi. Khi đó ta cho Hàm Yên nàng làm nha hoàn cũng xứng.” Tiêu di nương đắc ý .

      “Di nương vẫn có chống đỡ, Đại tiểu thư vẫn là Đại tiểu thư, việc kết hôn của Đại tiểu thư tự nhiên có Tương gia làm chủ, di nương thể tùy tiện đem Đại tiểu thư lập gia đình.” Tiền ma ma tức giận .

      Chỉ nghe bộp tiếng, cái bạt tai vang dội đánh vào mặt Tiền ma ma, khóe miệng thấm ra ít máu.”Khốn nạn, ngươi dám như thế chuyện với phu nhân chúng ta. trong phủ là phu nhân nhà ta là chủ , Tương gia chống đỡ chỉ là nay mai, nếu các ngươi an phận, liền thưởng cho các ngươi khẩu cơm thừa ăn, nếu như an phận, có các ngươi chịu được.” Vương ma ma làm bộ là nô tài hết lòng bảo vệ chủ nhân biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

      “Các ngươi những người xấu này, rời khỏi phòng của tỷ tỷ ta, người xấu ra ngoài.” Vân Phi xô đẩy thân thể Vương ma ma, “Ngươi…” Vương ma ma vừa muốn mở miệng, bị Tiêu di nương đánh gãy, “Vương ma ma, chúng ta , cần chấp nhặt với các nàng.” Vừa bước ra cửa phòng, Tiêu di nương quay đầu liếc nhìn chút, nhìn Lăng Nhược Huyên ngồi yên ở trước gương đồng, thanh ác độc lại vang lên, “Ta nếu là ngươi a, sống còn bằng chết rồi quên , tỉnh lại là trò cười của người ta.” xong, liền dẫn bọn nha hoàn rời khỏi tiểu viện.

      Lăng Nhược Huyên tự lẩm bẩm: “Đúng a, thành trò hề, bằng chết mới tốt.” đợi Tiền ma ma cùng Mộ Nhi phản ứng lại, nhanh chân ra khỏi phòng, tới bên ao hoa sen, nước mắt tuyệt vọng chảy xuống, thả người nhảy vào trong ao sen…

      !=+% càng nhiều tinh ^ thải chương tiết? , đều ở $ ngang dọc bên trong – văn võng. $*~^+ (lời của tác giả)
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 3: Xuyên qua

      “Tiểu thư, tỷ tỷ, ngươi được chết a, ngươi chết rồi chúng ta phải làm sao a.” Lỗ tai truyền đến tiếng khóc của ba người.

      ồn a.” Đoạn kí ức lóe qua trong đầu, Lăng Nhược Huyên mở hai mắt ra, nhìn chung quanh chút, từng cái từng cái vừa xa lạ vừa lại quen thuộc, đầu tiên ánh vào mi mắt. Mấy khuôn mặt trước mắt cùng tên của mấy người này rồi từng kí ức, đều lên ở trong đầu. Tô Phi biết mình xuyên qua rồi, cũng may trong đầu còn sót lại ký ức, vậy nhất định là ký ức sâu sắc nhất của chủ nhân thân thể này .


      “Mộ Nhi, ta khát nước, có nước ?” Lăng Nhược Huyên yếu ớt mở miệng.

      “Có, nô tỳ lấy.” Nữ hài mừng rỡ lau nước mắt mặt, bước nhanh tới chỗ cách đó xa bày ra bốn ngà voi lớn màu đen (nguyên văn là “hắc tất bành nha” chắc là ly uống nước hồi xưa) sứt mẻ thể tả ở trước bàn rót nước.

      Ngồi dậy, uống hớp nước, Tô Phi trong lòng thầm nghĩ, nếu ta tới nơi này, vậy ta còn là Tô Phi, mà là Lăng Nhược Huyên, nếu là xuyên qua, như vậy ta liền đặc sắc sống tiếp. Nhưng nhìn xem hoàn cảnh chung quanh, thêm kí ức trong đầu lóe qua, nàng quyết định muốn thay đổi trạng, cùng những người từng bắt nạt các nàng là bọn di nương thứ muội khỏe mạnh tính sổ thôi.

      Tiểu viện bên ngoài lại truyền tới loạt tiếng bước chân, nghe được châu ngọc tiếng va chạm, liền biết lại là Tiêu di nương tìm đến rồi. Lăng Nhược Huyên hờ hững liếc mắt Tiêu di nương vừa mới vào phòng, tiếp tục chậm rãi uống trà trong tay. Tiêu di nương thấy thế ầm ĩ : “ phải nhảy ao hoa sen sao? Làm sao để ngươi chết đuối a.” Lăng Nhược Huyên cười nhạt, vẫn là nhàn nhã uống trà, lần này làm Tiêu di nương tức giận, “Thế nào? Ngươi nhảy ao hoa sen chết đuối, biến thành người câm rồi hả ? Ngươi là chuyện cười lớn trong kinh, ngươi cho rằng ngươi nhảy ao hoa sen, Duệ Vương hồi tâm chuyển ý, đem kiệu hoa đến cưới ngươi sao? Đừng nằm mơ. Ngươi đời này a, cũng đừng…” . Còn chưa dứt lời, chỉ nghe Lăng Nhược Huyên thanh lạnh như băng vang lên, “Cút ra ngoài.” Tiếng vang lên, Tiền ma ma bên cạnh cùng Mộ Nhi đầu tiên là ngẩn ra, theo hướng bên giường Lăng Nhược Huyên tới gần chút, chỉ lo Tiêu di nương đả thương Lăng Nhược Huyên.

      “Ngươi cái gì?” Tiêu di nương hô lên.

      “Ta ngươi cút ra ngoài.” Lăng Nhược Huyên ngẩng đầu lên bắn ánh mắt lạnh như băng về phía Tiêu di nương, Tiêu di nương chưa từng gặp ánh mắt lạnh lẽo mà lại mang theo sát khí, khỏi hướng về sau lảo đảo cái.

      “Ngươi dám mắng phu nhân nhà ta, ta thấy ngươi là muốn chịu đòn rồi.” Vương ma ma hung ác .

      Lăng Nhược Huyên hừ lạnh tiếng, giơ tay đem ly trà trong tay đánh vào đầu Vương ma ma, trong nháy mắt máu tươi chảy ra. Tiêu di nương cùng Vương ma ma đều nghĩ tới Lăng Nhược Huyên lại dám dùng cái chén đánh người. Theo thanh ly trà rơi xuống đất, các nàng cũng từ trong kinh ngạc tỉnh lại, “Giết người rồi, Đại tiểu thư giết người rồi.” Chủ tớ hai người chạy ra tiểu viện rách nát này kêu la.

      “Tiểu thư, người ——” Mộ Nhi bị cảnh lúc nãy kinh ngạc đến ngây người, biết nên cái gì mới được, nàng lo lắng hồi Tiêu di nương mang người trở lại, như vậy tiểu thư nhất định chịu thiệt nha.

      “Tỷ tỷ đánh chuẩn.” Vân Phi vỗ tay bảo hay .

      “Tiểu thư, người vừa mới đánh Vương ma ma, sợ là hồi các nàng gọi người đến nháo đây. Người thân thể yếu đuối, chịu nổi bọn họ dằn vặt a.” Tiền ma ma ân cần .

      “Ma ma, sao, các nàng nếu đến đây nháo, ta còn tin các nàng tính toán, nếu dám trở lại gây , vậy nợ mới nợ cũ cùng tính lượt luôn.”

      “Đúng, cùng tính lượt. Ma ma cần sợ, phải còn có Vân Phi ở đây mà, nhìn xem chỗ này có nhiều đá, các nàng dám đến, hay dùng đá đánh các nàng.” Lăng Nhược Huyên nhìn Vân Phi vỗ vỗ bên hông mình cái, đắc ý .

      “Công tử a, người còn , các nàng người đông thế mạnh, ngươi mau trốn , đừng để cho bọn họ làm thương người.”

      “Vân Phi là nam tử hán, Vân Phi muốn trốn .” Lăng Nhược Huyên nhìn đệ đệ ngớ ngẩn trước mắt, giơ tay ra hiệu Vân Phi đến bên cạnh mình, nhàng xoa xoa khuôn mặt của Vân Phi, gương mặt ố vàng khiến người ta nhìn thấy đau lòng, nếu là ở xã hội đại, mười hai mười ba tuổi mà giống như hài tử, được cha mẹ coi như bảo bối đây, có thể ở cổ đại này, lại nhận hết ức hiếp, đều là bởi vì có nương. Nhớ lại thân thế của chính mình, cha mẹ chết sớm, từ nhi viện lớn lên, cuối cùng lại bị người thân cùng nhau lớn lên giết chết, trong lòng tràn đầy lòng chua xót, “Vân Phi, có tỷ tỷ ở đây, nhất định cho ngươi sống khổ đâu. Tỷ tỷ bảo vệ ngươi.”

      Vân Phi gật gù, đem đầu làm càn chôn vào trong lồng ngực Lăng Nhược Huyên.

      Tiền ma ma nguyên bản còn lo lắng Tiêu di nương trở lại gây , được lát, còn thấy bóng người của Tiêu di nương, liền cũng yên lòng “Tiểu thư, xem ra hôm nay bọn họ tới náo loạn, nô tỳ lấy cơm nước bưng tới cho tiểu thư, hay là tiểu thư nghỉ ngơi tốt rồi mới ăn.” “Được a.” Lăng Nhược Huyên gật gù cười.


      Chương 4: Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe (chửi chó mắng mèo, bóng gió)



      Qua ly trà, Tiền ma ma bưng chén cháo loãng, còn có đĩa dưa muối vào, Mộ Nhi thấy thế tức giận : “Ma ma, bọn họ cũng quá đáng, bình thường cơm nước tiểu thư coi như nghiêm ngặt, bây giờ tiểu thư ngã bệnh, bọn họ cũng quá bắt nạt người.”


      Lăng Nhược Huyên bưng chén cháo, nếm qua chút rồi : “Mùi vị cũng tệ lắm, Mộ Nhi cũng nên tức giận, ta bây giờ là bệnh nhân, hiển nhiên ăn đồ ăn thanh đạm mới tốt, đợi thân thể ta khỏe hơn, đồ ăn tự nhiên thay đổi.”



      “Tiểu thư, ngươi còn mong Tiêu di nương có thể đổi tính ư, nàng ta vốn là loại người ác độc.” Mộ Nhi mặt biểu tình thất vọng, Lăng Nhược Huyên cười nhạt tiếng rồi “Mộ Nhi đây là tin ta sao? Ngươi cùng ma ma yên tâm , ta tự có biện pháp.”



      Mộ Nhi nhìn dáng vẻ tiểu thư tràn đầy tự tin, nghĩ thầm, tiểu thư nhất định có biện pháp tốt.



      Bên trong Lãm Nguyệt hiên, Tiêu Di nương ở trong phòng phát cáu, đám nha hoàn quỳ chỗ.



      “Phu nhân a, hôm nay Lăng Nhược Huyên chắc là trúng tà , chỉ dám mắng ngài, hơn nữa còn ra tay đánh nô tỳ.”



      “Hừ, chuyện ngày hôm nay ta như thế mà liền quên , ngày mai mang theo mấy người, cố gắng giáo huấn nàng chút, bằng nàng dám tạo phản.” Tiêu di nương cắn răng nghiến lợi .



      “Ân, nô tỳ nghe theo phu nhân.” mặt Vương ma ma cũng lên nụ cười đắc ý.



      Sáng sớm ngày thứ hai, Lăng Nhược Huyên còn trong giấc mộng liền bị loạt tiếng bước chân cùng tiếng gào đánh thức, dụi hai mắt mơ màng, “Ma ma, là thanh gì a, ồn quá?”



      “Tiểu thư, là Tiêu di nương mang theo đám người tiến vào sân chúng ta. Lần này có thể làm sao bây giờ a, các nàng là định đến gây phiền phức.”



      “Gây phiền phức? Tới đúng lúc. Ma ma làm cho các nàng ở bên ngoài chờ đợi.” Tiền ma ma lập tức nghe theo mệnh lệnh của Lăng Nhược Huyên ra ngoài chiêu đãi những vị khách mời mà đến cửa.



      “Mộ Nhi, giúp ta trang điểm, hôm nay ta thỉnh ngươi cùng ma ma xem trò vui.” Lăng Nhược Huyên nghĩ cách ứng phó các nàng. Chỉ chốc lát sau, Mộ Nhi trang điểm xong cho Lăng Nhược Huyên. Chỉ thấy Lăng Nhược Huyên bộ thanh nhã thất sắc tố quần (“thất sắc tố quần”: mình hông biết nghĩa cụm từ này, ai biết cho mình nha~), đầu vấn búi tóc đơn giản, Như Ý trâm làm bằng vàng ròng, như ra đóa Phù Vân nhiễm nhiễm phiêu (nghĩa dễ hiểu “mây trôi ra từ từ lay động”).



      “Tiểu thư, bây giờ chúng ta ra ngoài ư? Bên ngoài Tiêu di nương các nàng đến rồi.” Mộ Nhi có chút bận tâm .



      ”. Lăng Nhược Huyên chữ đơn giản. Thế nhưng lại có hàn khí người mà trước nay có.



      Liếc Tiêu Di nương ở gian ngoài chút, Lăng Nhược Huyên tao nhã ngồi trước bàn, nhàn nhạt mở miệng: “Tiêu Di nương, đến để cho ta thỉnh an sao?”



      “Phi, cho ngươi thỉnh an, ngươi cũng xứng? Ta phi!”. Tiêu di nương bộ dạng người đàn bà chanh chua mắng chửi, Lăng Nhược Huyên nhìn liền muốn cười, nhưng vẫn là cố nhịn : “Ta là con vợ cả đại tiểu thư, di nương là trong số thiếp phòng của cha ta, từ xưa tôn ti có khác biệt, di nương thấy ta lẽ nào hành lễ vấn an sao?”. Lăng Nhược Huyên lời , mềm cứng ra, nhất thời, Tiêu di nương còn bộ dạng hung hăng kiêu ngạo như vừa nãy.



      Vương ma ma vừa muốn , Lăng Nhược Huyên đem ánh mắt lạnh như băng bắn về phía nàng, khỏi rùng mình cái. Lăng Nhược Huyên nhìn các nàng lên tiếng nữa, lại : “Tiêu di nương nếu là có chuyện gì khác, mời trở về . Thân thể ta mệt mỏi, phải về phòng nghỉ ngơi rồi.” xong, liền đứng dậy vào trong, chỉ để lại Tiêu di nương cùng đám người ngơ ngác ở bên ngoài.



      “Hừ, chúng ta , mấy ngày nữa lão gia trở lại, đến thời điểm đó để lão gia cho chúng ta làm chủ.” Tiêu di nương dường như có ý định cho Lăng Nhược Huyên nghe, liền xả cao cổ họng hô. Sau đó liền mang theo đám nha hoàn của nàng rời .



      Mộ Nhi cùng Tiền ma ma đều có vẻ mặt khó mà tin được nhìn Lăng Nhược Huyên, từ khi đại tiểu thư nhảy ao hoa sen tự sát rồi được cứu, liền đổi tính, giống như trước có vẻ nhu nhược, nhưng bây giờ lại tăng thêm mấy phần khí.



      “Ma ma, cha ta lúc nào trở về?”. Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt mở miệng hỏi dò.



      “Tiểu thư, lão gia hồi phủ còn khoảng chừng mười lăm ngày nữa.”



      “Hừm, biết rồi” Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt đáp.



      “Tiểu thư, khi lão gia trở về, tiểu thư có những ngày sống dễ chịu rồi.” Mộ Nhi đau lòng .



      “Ồ? sao? chắc đâu, nếu sao mấy năm nay ta cùng Vân Phi phải gánh nhiều bắt nạt như vậy.”



      “Tiểu thư a, người hiểu lầm lão gia rồi, lão gia ngài vốn thương phu nhân, năm đó sau khi phu nhân sinh ra Vân Phi công tử, thân thể bị tổn thương, sau đó cũng thể sinh được nữa, phu nhân lúc này vì lão gia nên mới nạp thêm thiếp vào. Mặc dù nạp thiếp, lão gia vẫn đối với phu nhân rất tốt, sau đó chính là trận đại hỏa mấy năm trước, phu nhân mất, tiểu thư lại bị lửa thiêu tổn thương mặt. Lão gia nhân là vì phu nhân tạ thế, trong lòng khó chịu, thỉnh ý chỉ làm sứ thần, quanh năm ở bên ngoài, thỉnh thoảng trở về ở mấy ngày. Thời điểm lão gia trong phủ, di nương đối với tiểu thư cùng công tử tốt hơn chút, nhưng khi lão gia vừa , rồi lại khôi phục nguyên dạng.” Tiền ma ma thương tâm .



      Từ sau khi mẫu thân tạ thế, Lăng Nhược Huyên chỉ mất tình thương của mẫu thân, còn có tình thương của phụ thân, còn có đệ đệ thông minh, nhớ tới Vân Phi ba tuổi có tài làm thơ, năm tuổi có võ. Trong nhà kiêu ngạo, nhưng là sau khi mẫu thân tạ thế ba ngày biến thành kẻ ngu si.

      Chương 5: Bí mật trong rương tử đàn



      Mấy ngày gần đây, Lãm Nguyệt hiên vô cùng yên tĩnh, nghe người ta qua, bão táp đêm hôm trước, ngoài khơi đặc biệt yên ả. Bất luận Tiêu di nương giở trò gì, Lăng Nhược Huyên tự tin có thể trả cả gốc lẫn lãi. Bởi vì, nàng sớm phải “nàng” trước kia rồi.

      Hôm nay Lăng Nhược Huyên thân quần áo tím nhạt, áo có thêu hoa chi tử màu hồng nhạt. Tóc vấn kiểu tùng tùng kế cài trâm hoa màu tím nhạt, có mấy phần tùy ý nhưng kém tao nhã. Đánh ít phấn, môi son cũng hồng. Đúng là mỹ nhân sinh ra đẹp, chỉ tiếc mặt có sẹo, phá hủy dung nhan tuyệt sắc này.

      Đẩy cửa sổ ra, thấy bên ngoài ánh mặt trời đặc biệt tốt, ấm áp chiếu lên người rất thoải mái. "Mộ Nhi, ma ma, đem chăn đệm mang ngoài phơi . Ngày hôm nay ta có tâm tình, mặc dù gian nhà bị hỏng, nhưng cũng phải dọn sạch nó, ở cũng thoải mái hơn chút."

      "Vâng." Hai người ưng thuận mà . Lăng Nhược Huyên cầm lấy chổi, bắt đầu quét sạch tro bụi trong góc, nhưng lúc này phát ở góc giường có cái hòm gỗ tử đàn lớn. Mở ra xem, là cái rương thư tịchʿ¹ʾ, Lăng Nhược Huyên cầm lên quyển đọc thử, thấy thư tịch nhiều vô số, cũng còn có rất nhiều sách thuốc, hơn nữa có quyển có tất cả các thủ pháp châm cứu đặc biệt, mở ra xem, phát bên trong ghi chép phân biệt Quỷ Môn Thập Tam Châm, Tứ Tượng Phi Châm cùng Ngũ Long Thần Châm các loại, còn vài loại chưa từng nghe thấy trong châm cứu đại pháp (châm cứu đại pháp: các phương pháp châm cứu). Ở bên trong quyển sách thuốc phát loại dược Phục Dung Đan, ở trong ghi chép cách nghiên cứu chế tạo, vật liệu cần thiết của Phục Dung Đan cùng phương pháp, chỉ cần hai ngày vết sẹo mất.

      ʿ¹ʾthư tịch: sách, thư, văn kiện, giấy tờ.

      Trong đầu bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ, Lăng Nhược Huyên này chắc là vì khuôn mặt bị hủy mới bị Duệ Vương từ hôn . Nếu như có thể khôi phục dung nhan, nhất định để Duệ Vương nam nhân thô lỗ kia hối hận đến phát điên luôn. Mà Quỷ Môn Thập Tam Châm này là cách trị liệu triệu chứng bị điên, nhìn ra ngoài cửa thấy ma ma cùng Mộ Nhi đồng thời giúp Vân Phi phơi giường đệm, lòng tràn đầy chua xót. Quyết định phải chữa bệnh cho Vân Phi, để khỏe mạnh, vui vẻ sinh hoạt.

      "Tiểu thư, những thứ này đều là sách thuốc phu nhân lưu lại, phu nhân khi còn sống trong kinh có tiếng là thần y, bao nhiêu bệnh nan y đều được phu nhân chữa khỏi, phu nhân năm đó còn tiến cung điều trị cho Thái hậu đấy.". Vẻ mặt Tiền ma ma tràn đầy hồi ức, Lăng Nhược Huyên cho ma ma ngồi xuống, bắt đầu nghe Tiền ma ma kể về tình khi còn sống của mẫu thân mình. Tuy rằng trong đầu có lưu lại ký ức, dù sao vẫn quá mơ hồ.

      Lăng Nhược Huyên mở sách thuốc ra, dựa theo nội dung ghi chép bên trong, để Tiền ma ma ra ngoài mua, nhưng còn có mấy vị thuốc quá quý báu, chỉ sợ hoàng gia mới có. Ngoài ra, chỉ có thể lên núi hái thôi.

      Mấy ngày kế tiếp, Lăng Nhược Huyên vẫn luôn ở trong tiểu viện của mình nghiền ngẫm đọc sách thuốc, mới bắt đầu học chính là bắt mạch, từ xa xưa Thần Nôngʿ²ʾ nếm thử hàng trăm loại thảo mộc, bắt mạch được làm sao chuẩn đoán bệnh đây. Ngón tay ngọc giương lên, đặt lên cổ tay phải của chính mình, dựa theo ghi chép bên trong sách thuốc, mạch phù: mạch chạy , cần ấn nặng, như gỗ nổi trong nước, mạnh mẽ nổi mà nhiều phong nhiệt, nổi mà vô lực là huyết hư (huyết hư: thiếu máu). Mạch trầm: ấn mạnh, mạch mới ra, như đá chìm xuống nước, trầm mà mạnh mẽ là lãnh thống (lãnh thống: hình như là rét đau?), trầm mà vô lực là hư hàn (hư hàn: thiếu khí lạnh?). Mạch trì: mạch đập chậm (dưới 60 lần/phút), mỗi lần thở đập ba lần, mạch đến tim chậm, bệnh tim hoặc thừa hàn khí, trong đó cẩn thận nghiên cứu giữa hư và thực. Mạch sổ: đếm số mạch đập, thở sáu nhịp, mạch nhanh chóng đến tâm, chìm nổi hư thực cần phải phân biệt, tùy giai đoạn mà điều trị khác nhau. Chỉ chốc lát sau, dựa vào trí nhớ siêu cường, đem khẩu quyếtʿ³ʾ bắt mạch thuộc lòng rồi. Lại mở Quỷ Môn Thập Tam Châm châm cứu đại pháp, chỉ cần tìm được nguyên nhân Vân Phi hóa ngốc, như vậy Vân Phi có thể trở lại bình thường, mà Quỷ Môn Thập Tam Châm này từ quỷ phong đến quỷ thần bên trong có vài chỗ là huyệt chết, nếu có chút sai lệch, e sợ Vân Phi này hồn ở Hoàng Tuyền rồi.

      ʿ²ʾ Xem thêm về Thần Nông tại đây:https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%A7n_N%C3%B4ng
      ʿ³ʾTheo cách gọi dân gian Khẩu quyết là Yếu pháp, Yếu lĩnh, chỉ được tông truyền cho chính truyền nhân kế thừa, vì vậy khẩu quyết luôn là bí mật của các môn phái.
      Tương tự như nấu cơm chỉ cần cho gạo và nước, nhưng muốn cơm ngon cho bao nhiêu nước là vừa, nếu thành cháo hoặc cơm quá khô.

      Đóng sách lại, nhàng thả vào rương, ngoài cửa Mộ Nhi bồi Vân Phi chơi nhảy ô vuông (chắc nhảy lò cò), Tiền ma ma bên vá quần áo. Có ai có thể nghĩ tới, đường đường Tướng phủ mà người làm lại mặc quần áo đầy mảnh vá, càng khỏi còn có công tử, tiểu thư trong phủ.

      "Tỷ tỷ, đừng tiếp tục đọc sách trong phòng nữa, ra bồi Vân Phi cùng chơi đùa a". Vân Phi thanh non nớt mang theo ngớ ngẩn vang lên. Lăng Nhược Huyên nở nụ cười nhạt, đứng dậy ra khỏi phòng.

      "Vân Phi, tỷ tỷ làm quả cầu cho ngươi, rồi chúng ta chơi đá cầu có được hay a?"

      "Hảo a, hảo a." Vân Phi cao hứng vỗ tay kêu. Trong chốc lát, Tiền ma ma liền làm được quả cầu, Lăng Nhược Huyên lôi kéo Vân Phi cùng Mộ Nhi, chia vị trí để đứng, tạo thành tam giác cân, ba người thay nhau đá cầu, trong cổ đại mọi người cảm thấy vui vẻ, nhưng ở xã hội đại, tập thể dục vào buổi sáng loại đá cầu này các bác thường hay chơi.

      Chính là cao hứng, Lăng Nhược Huyên nhìn thấy cạnh cửa ló ra cái đầu, thấy Lăng Nhược Huyên nhìn qua bên này, người kia nhanh đưa đầu rụt trở lại, Lăng Nhược Huyên rên tiếng, khóe miệng nâng lên vệt cười yếu ớt.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 6: Giết gà dọa khỉ

      Lăng Nhược Huyên nhặt cục đá ở đất đặt lên tay, tiếp tục bồi Vân Phi đá cầu, chỉ nghe "A ——" tiếng hét thảm, người kia liền vội vã bỏ trốn rồi.

      Bên trong Lãm Nguyệt hiên, Ngô Cường ôm đầu chảy máu kêu to: "Biểu di, đều là ngươi giao cho ta việc xấu, ngươi để xú nha đầu này đánh ta, đau chết ta rồi" . Tiêu di nương nhìn máu đầu Ngô Cường, oán hận : "Tiểu Cường được khóc, ngươi băng bó chút , di mẫu làm chủ cho ngươi." Nghe đến chỗ này, Ngô Cường lộ ra vệt cười khẩy.

      Chốc lát, Tiêu di nương mang theo nha hoàn bà tử còn có mấy tráng gia đinh, vào trong tiểu viện của Lăng Nhược Huyên.

      "Tiểu thư", Mộ Nhi cùng Tiền ma ma đồng thanh kêu lên. Mộ nhi nhìn đám người ở trong viện, đột nhiên sinh ra loại dự cảm xấu.

      "Ma ma, Mộ Nhi, coi chừng Vân Phi, ta tới trừng trị các nàng." Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt .

      "Lăng Nhược Huyên, Ngô Cường là họ hàng xa của ta, ngươi lại dám đánh , coi ta là đồ trang trí sao?" Tiêu di nương hung ác .

      "Tiêu di nương, lời người sai hai chỗ, trong số đó, trong phủ này chỉ có chủ nhân cùng nô tài phân chia, có cái gì mà họ hàng xa họ hàng xa. Mặc dù chính là họ hàng xa của ngươi, vậy cũng chỉ là nô tài. Thứ hai, người tuổi già sắc kém, thử hỏi xem nhà ai đem lão sửu phụ (lão sửu phụ = lão bà) đặt trong nhà làm đồ trang trí đây, này phải để người ngoài nhìn buồn nôn, người trong nhà nhìn thương tâm sao?". Lăng Nhược Huyên mở miệng tràng dài, ma ma cùng Mộ Nhi đứng ở phía sau đầu tiên là cả kinh, sau đó chỉ cố nén dám cười ra tiếng. Nhìn Tiêu di nương chút bây giờ vẻ mặt, miệng đều tức điên lên rồi.

      "Xú nha đầu, ngươi dám như vậy với phu nhân." Vương ma ma nhìn Tiêu di nương nếm mùi thất bại, vội vàng trợ giúp.

      "Thứ hỗn trướng, ngươi có thân phận gì, tại ta cùng chủ nhân ngươi chuyện, mình nô tài ngươi cũng dám xen mồm, có còn quy củ hay ?". xong, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía sau Tiêu di nương, mọi người sợ hãi dồn về phía sau vài bước. Tiêu di nương nhìn tình hình này, trong lòng biết mình mất thế hạ phong, nếu ra tay , e sợ địa vị của nàng sau này ở trong phủ liền mất rồi. Từ sau khi Lăng Nhược Huyên nhảy ao sen được cứu lên, giống như biến thành người khác, mấy lần đều u ám.

      Tiêu di nương liếc mắt ra hiệu cho Vương ma ma, ra hiệu nàng động thủ. Mà những điều này đều tránh được mắt của Lăng Nhược Huyên. Khóe miệng khẽ nâng lên, mắt lạnh nhìn về phía mọi người. Vương ma ma hiểu ý nhanh chóng tới trước mặt Lăng Nhược Huyên, mới vừa giơ tay lên, liền bị Lăng Nhược Huyên giữ chặt cổ tay, xoay người cái, cước đá vào chỗ khoeo chânʿ*ʾ của Vương ma ma, chỉ thấy Vương ma ma rầm cái liền ngã quỵ mặt đất, dẫn đến mọi người trận thiết hỉʿ**ʾ. Tiêu di nương thấy thế, lập tức dặn dò mấy gia đinh khỏe mạnh động thủ, Lăng Nhược Huyên bay lên đá chéo cái, gia đinh đứng đầu phía trước theo tiếng ngã xuống đất, mấy người còn lại thấy thế, đều dám tiến lên tìm đánh.

      ʿ*ʾ khoeo chân: mặt sau đầu gối.
      ʿ**ʾ thiết hỉ: mừng thầm.

      Mộ Nhi cùng Tiền ma ma ở phía sau Lăng Nhược Huyên, há to mồm nhìn hết thảy trước mắt, quả thực là chưa từng nhìn thấy cũng chưa từng nghe thấy, tiểu thư nàng từ lúc nào trở nên lợi hại như vậy, đại nam nhân như vậy liền bị đánh ngã xuống đất dễ như ăn cháo. Tiêu di nương thấy thế, ảo não mang theo nhân mã của nàng chạy ra khỏi tiểu viện của Lăng Nhược Huyên.

      "Tỷ tỷ mạnh ." Vân Phi đập tay . Còn hướng về phía Tiêu di nương các nàng làm mặt quỷ.

      Ngay tức thời, mỗi cái viện trong Lăng Tướng phủ đều biết tin tức, Đại tiểu thư động thủ đánh biểu cháu trai của Tiêu di nương, còn đem gia đinh đứng đầu đánh ngã xuống đất. Thế lực các viện đều quan sát bên trong...

      Lúc chạng vạng, Tiền ma ma mang theo Mộ Nhi tới nhà bếp lấy cơm nước, nghĩ tới, cơm nước lại là sáu món ăn canh, phối hợp cũng đủ dinh dưỡng. Lão Triệu nhà bếp, đối với Tiền ma ma cười theo : "Ma ma, những thứ này đều do nô tài tùy tiện làm, cũng biết có hợp khẩu vị của đại tiểu thư hay , ma ma đem mấy món ăn mà Đại tiểu thư cùng công tử thích ăn cho lão nô, ngày mai nhất định làm tốt cho Đại tiểu thư cùng công tử, liền làm phiền ma ma tới lấy rồi." Ma ma cũng đặc biệt khéo léo mỉm cười : "Đại tiểu thư cùng công tử khẩu vị thanh đạm, cơm nước muốn quá mặn. Ngày mai làm cái cá sóc , công tử thích ăn. Sau đó hầm chút tổ yến cho Đại tiểu thư. nhớ chưa?"

      [​IMG] Cá sóc
      [​IMG] Tổ yến hầm

      "Nhớ kỹ, ma ma yên tâm . Lão nô đều nhớ rồi." Lão Triệu cười bồi .

      Mộ Nhi cùng Tiền ma ma phân chia bưng cơm nước, cùng ra nhà bếp, đường Mộ Nhi nhịn được : "Ma ma, nô tài này ngày hôm nay bị trúng gió chắc. Tự nhiên tốt như vậy, tại sao trước đây thấy bọn họ đối với tiểu thư cùng công tử tốt như vậy."

      "Uh, ta nghĩ là do Đại tiểu thư thiên kim giáo huấn nô tài của Tiêu di nương, vậy di nương các viện còn có những hạ nhân này đều biết, nếu như còn thức thời tranh thủ nịnh bợ tiểu thư chúng ta, sợ sau này được ở lại trong phủ này ."

      "Uh, ma ma rất đúng, chỉ cần tiểu thư cùng công tử của chúng ta bị khổ, như vậy phu nhân ở trời cũng được an ủi rồi."

      "Đúng a." Tiền ma ma gật đầu .

      Dùng bữa tối xong, Lăng Nhược Huyên để Mộ Nhi chuẩn bị nước để tắm, ngâm mình ở trong thùng gỗ, Lăng Nhược Huyên bất tri bất giác ngủ, ở trong mơ lại trở về ngày ấy, "Đừng..." Lăng Nhược Huyên kinh ngạc thốt lên, từ trong mộng tỉnh lại, nhìn cảnh tượng chung quanh chút, đồ nội thất cũ nát, ngoài cửa truyền thanh căng thẳng của Mộ Nhi: "Tiểu thư, tiểu thư, người bị làm sao rồi hả?"

      Lăng Nhược Huyên hít sâu, hướng Mộ Nhi ngoài cửa : " có chuyện gì, vừa nãy ta thấy ác mộng, Mộ Nhi ngươi vào ." Mộ Nhi liền vào trong, giúp Lăng Nhược Huyên khoác thêm tẩm yʿ***ʾ ,rồi lặng lẽ ra ngoài.

      ʿ***ʾ tẩm y: quần áo ngủ.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 7: Ai cản ta phải chết

      [​IMG]


      Sáng sớm, Lăng Nhược Huyên đẩy cửa sổ ra, đạo ánh sáng vàng óng ánh lẻn vào, tươi sáng mà lại ôn nhu, tự mình thay quần áo, vốn định tự mình chải đầu, nhưng mấy cái búi tóc ở cổ đại này thực khó chải, cuối cùng đem tóc cột cao buộc thành cái đuôi ngựa, sau đó vác lấy giỏ trúc ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, Mộ Nhi cùng Tiền ma ma liền nhìn về phía Lăng Nhược Huyên, búi tóc kỳ quái như thế các nàng chưa từng gặp, đuôi ngựa cột cao, nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái. Mộ Nhi thấy thế vội vàng chạy tới : "Đều do Mộ Nhi tốt, tại liền giúp người chải đầu."

      Tóc ở trong tay Mộ Nhi, rẽ ngoặt mấy cái, chải xong nhìn rất đẹp, thân lụa mỏng màu lam nhạt, eo buộc cái nơ con bướm. Sau đó cài cái trâm có nhánh hoa mai lên búi tóc, tóc đen dài như thác nước xõa xuống tận hông, mộc mạc mà kém tao nhã.

      Tiền ma ma nhìn về phía giỏ trúc trong tay Lăng Nhược Huyên, kỳ quái hỏi: "Tiểu thư người đây là muốn ra ngoài sao?"

      "Đúng a, ma ma, ta muốn lên núi hái thuốc, thuận tiện bắt mấy con gà rừng thỏ rừng về, buổi trưa cho các ngươi ăn."

      "Tiểu thư, để Mộ Nhi bồi người . mình người an toàn a." Mộ Nhi khẩn cầu nhìn Lăng Nhược Huyên .

      " cần, yên tâm . Chờ ta mang món ăn dân dã về ." xong, nhấc giỏ trúc bên người lên rồi hướng cửa đến.

      Lăng Nhược Huyên tâm tình vốn rất tốt, khẽ hát đường , thời điểm sắp tới đại môn, quản gia Ngô Kiện chặn lối .

      "Ngươi đây là muốn nơi nào? được phu nhân phê chuẩn, thể ra ngoài." Ngô Kiện vẻ mặt xem thường nhìn Lăng Nhược Huyên .

      "Bản tiểu thư muốn nơi nào cũng có thể, cần bất luận người nào phê chuẩn. Ngươi tránh ra cho ta." Lăng Nhược Huyên lạnh giọng quát lên.

      "Người đâu, mời Đại tiểu thư trở về phòng." Ngô Kiện ra lệnh, mười mấy gia đinh, trong tay cầm côn bổng đem Lăng Nhược Huyên vây nhốt, lại dùng ánh mắt, mấy gia đinh cùng nhau tiến lên. Lăng Nhược Huyên căn bản khinh thường với đám tiểu lâu laʿ*ʾ này, ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng là cao thủ đai đen Taekwondo chín đoạn (chín đoạn? ai hiểu giúp mình với), người bình thường căn bản khó có thể tới gần.

      ʿ*ʾ lâu la: thủ hạ của giặc cướp.

      Lăng Nhược Huyên cầm giỏ trúc trong tay ném , bay lên trời, hai gia đinh ngã xuống đất, tiếp theo là đá ngang, đá chéo, Hồi Toàn Thíchʿ*ʾ, trong nháy mắt mấy gia đinh này tất cả đều nằm bò đất đứng lên nổi rồi."Các ngươi còn ai muốn so với ta a?" Lăng Nhược Huyên nhìn những gia đinh chung quanh làm mưa làm gió ở cửa. Còn lại mấy người giơ gậy, giậm chân tại chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng ai dám tiên phong. Dưới uy hiếp của Ngô Kiện, chúng gia đinh vẫn giơ lên côn bổng vọt tới chỗ Lăng Nhược Huyên.

      ʿ*ʾ Hồi Toàn Thích: Đá bằng mặt bàn chân nhưng thực như kiểu đá tạt từ hai bên trái hoặc phải vào trong (tên tiếng : Roundhouse kick). Chắc là kiểu này:
      [​IMG]

      "Tốt, như vậy, hôm nay bản tiểu thư liền cẩn thận giáo huấn đám cẩu nô tài các ngươi." Vừa dứt lời, Lăng Nhược Huyên lấy cây gậy dưới chân, cầm trong tay, chờ bọn gia đinh tới gần, chiêu Hoành Tảo Thiên Quânʿ*ʾ, liền đem gia đinh đánh ngã xuống đất mà ngừng kêu khổ. Ngô Kiện nhìn gia đinh lăn lộn đầy đất, chính mình cũng có chút bỡ ngỡ, Lăng Nhược Huyên khiêu mày phượng cái, nhìn Ngô Kiện : "Như thế nào, Ngô quản gia muốn thử chút sao?". Ngô Kiện nghe vậy, vội vàng khoát tay : "Đại tiểu thư muốn nơi nào nơi đó, nô tài làm sao dám ngăn lối của Đại tiểu thư đây."

      ʿ*ʾ cái này ra google tìm ko thấy.

      "Các ngươi đều nghe kỹ cho ta, nếu như sau này còn có người dám ở trước mặt ta lỗ mãng, bản tiểu thư liền đánh gãy tay chân của rồi ném gân lên núi nuôi sói." Chúng gia đinh sau khi nghe xong lần lượt quỳ mặt đất run cầm cập : "Nô tài biết sai rồi, nô tài cũng dám nữa." Các nô tài quỳ mặt đất lần lượt hít vào ngụm khí lạnh, từ sau khi Đại tiểu thư này bị Duệ Vương từ hôn, liền trở nên tàn nhẫn, trước đây ỷ vào chỗ dựa của Tiêu di nương mà ít lần bắt nạt Đại tiểu thư cùng công tử, bây giờ trong phủ chiều gió tựa hồ phải thay đổi rồi...

      Lăng Nhược Huyên mắt lạnh lướt qua đám nô tài đất, nhấc giỏ trúc lên, đeo mạng che mặt từ lâu chuẩn bị kỹ càng, sải bước hướng ngoài cửa . đất đám nô tài ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cho đến nhìn thấy bóng dáng Đại tiểu thư, mới từ mặt đất run run rẩy rẩy đứng lên, từng người tới ban saiʿ*ʾ. Quản gia Ngô Kiện đem cố xử lý, lập tức hướng về Lãm Nguyệt hiên của Tiêu di nương đến...

      ʿ*ʾ ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.

      Tiêu di nương mặc người bộ quần áo màu xanh ngọc, bên hông tơ lụa màu hồng ngọc quấn quanh. Mái tóc đen bóng mượt dài, ở phía sau tùy ý cài vài cây trâm vào. tay mang vòng tay vàng óng ánh, bên tai đeo vòng tai Phỉ Thúy, cổ mang dây chuyền trân châu, dáng dấp đầy phú quý.

      "Biểu muội a, ngươi phải làm chủ cho ta a." Ngô Kiện mang tiếng khóc nức nở ở trong phòng Tiêu di nương gào lên.

      "Có chuyện gì a, ngươi là quản gia trong phủ, ai dám bắt nạt ngươi a." Tiêu di nương khinh thường .

      "Những người khác dám, đó là do biết biểu muội ngươi là phu nhân trong phủ, chỉ có thể là Đại tiểu thư nàng, phi phi phi, nên đánh". Ngô Kiện giả bộ tát rồi tiếp tục : " Tiểu tiện nhân Bắc viện này, nàng đem phu nhân vào trong mắt a, sáng sớm hôm nay nàng muốn ra ngoài, ta được người phê chuẩn, thể tự ý ra ngoài. Nàng liền đem ta đánh thành như vậy, thủ hạ ta là mấy cái nô tài bị nàng đánh nằm ở giường xuống được rồi." Có thể tìm cách phóng đại liền phóng đại, chỉ cần Tiêu di nương chịu đứng ra, Lăng Nhược Huyên này cũng đừng muốn có ngày sống dễ chịu rồi. Nhưng quên, Tiêu di nương cũng kiêng kỵ thay đổi của Lăng Nhược Huyên đây, động thủ đánh Vương ma ma hai lần rồi.

      "Cái gì? Nàng cũng to gan, ngươi gọi nhiều nô tài chút, đứng ở cửa chờ, Tiểu Đề Tửʿ*ʾ này trở về liền đóng cửa, cho nàng vào cửa, làm cho nàng chờ vài canh giờ đợi mở cửa, sau đó mở đại môn ra, ở trong đình viện để ta giáo huấn nàng, nhìn nàng sau đó sao mà hung hăng nữa."

      ʿ*ʾ Tiểu Đề Tử: câu chửi con ngày xưa.

      Hí hí đăng sớm~
      --- ------ ------ ---
      Chương 8: Phẫn nộ đạp cửa Tướng phủ


      [​IMG]


      Lúc này Lăng Nhược Huyên khắp núi, kỳ trân dị thảo thu hoạch khá dồi dào, như Thiên Hoa Phấn, Tuyết Thượng Nhất Chi Hao, Hoa Nhị Thạch, Tiên Hạc Thảo các loại đều hái được, cuối cùng hai vị thuốc Tử Châu cùng Thất Diệp Nhất Chi Hoa chỉ có chút. Trước tiên điều này, xung quanh Thất Diệp Nhất Chi Hoa đều mọc ra bụi gai mang kịch độc, nếu như cẩn thận bị đâm vào, chỉ cần khắc hồn đoạn Hoàng Tuyền, mà Tử Châu này càng kỳ lạ, căn bản cần hái , chỉ cần thành tâm bái lễ, nó đồng ý theo ngươi. Cuối cùng ở phía dưới khe núi phát bụi gai màu đen che kín Thất Diệp Nhất Chi Hoa. Lăng Nhược Huyên từ của cành cây, lại cởi đai lưng xuống, làm cái nút thòng lọng, cẩn thận từng li từng tí đem nút buộc thả vào bên trong bụi gai, rồi nhàng kéo lên. Mà bên phát ra ánh tím nhàn nhạt của Tử Châu, ánh mặt trời chiếu xuống càng thêm rạng rỡ (rạng ngời rực rỡ). Lăng Nhược Huyên tới trước Tử Châu, nhàng quỳ xuống đất rồi giọng : "Tử Châu, ta cần ngươi để trị liệu cho bệnh ngốc của đệ đệ, ngươi có bằng lòng hay ?". lát sau, Tử Châu có bất kỳ phản ứng nào, nhớ tới ở bản chép tay của mẫu thân bên trong cuốn sổ ghi chép, Tử Châu tràn đầy linh tính, là người hữu duyên mới có được, nếu như sử dụng ngoại lực để đạt được, Tử Châu mất giá trị của nó, trở thành hạt châu bỏ . Lần thứ hai khẩn cầu, chỉ thấy Tử Châu này từ từ lên, bay trung, đưa bàn tay ra, Tử Châu vô cùng linh khí bay đến trong tay Lăng Nhược Huyên, chậm rãi gục vào trong lòng bàn tay.

      Ngẩng đầu nhìn bầu trời, là buổi trưa, nhìn giỏ đầy dược liệu, tâm tình hết sức vui mừng. Mang theo giỏ bước nhanh xuống chân núi, đường, phát ở trong bụi cỏ chỉ có gà rùng, tốc độ của Lăng Nhược Huyên nhanh như tia chớp, dùng cục đá đất đâm thủng mắt con gà rừng, con gà rừng chút giãy dụa liền chết rồi. Khi trở về nhìn thấy đại môn đóng chặt, ràng lại là cái nhóm cẩu nô tài làm chuyện xấu, Lăng Nhược Huyên tới cửa, dùng sức gõ cửa, bên trong truyền đến thanh ác độc của quản gia: "Đại tiểu thư, nô tài rồi người được phu nhân cho phép thể ra ngoài, người đánh nô tài để ra ngoài, phu người biết rồi, ra lệnh người ở ngoài cửa đứng đợi canh giờ, lĩnh phạt mới tạm tha cho người."

      "Ngươi chắc chắn chứ?". Lăng Nhược Huyên lạnh lùng hỏi, phía sau cửa rốt cuộc cũng có người lên tiếng. Ngày thường, Lăng Nhược Huyên sớm biết quản gia này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, chỉ là cánh cửa há có thể ngăn cản được nàng, chỉ thấy nàng bay lơ lửng lên trời, nặng nề đạp lên cửa, chốt cửa rắc tiếng rồi gãy, lại bù thêm cước, đại môn trong nháy mắt mở ra. Hành động này thu hút người đường dừng lại xem, biết nữ tử là ai mà lại dám đạp phá đại môn Hữu Tướng phủ.

      Động tác này làm kinh ngạc tất cả mọi người ở trong viện đến ngây người, e rằng Tiêu di nương nàng căn bản nghĩ tới, nữ hài bị nàng bắt nạt bảy năm, lại có thể hai ba lần đạp liền đem đại môn đá văng, thế nhưng có nhiều người như vậy đồng thời nhìn thấy, tại rút lui chính mình mất mặt, thể làm gì hơn khác là cứng rắn mở miệng : "Ơ, đại tiểu thư trở về rồi hả? Ngươi lại đạp đại môn, chẳng phải là khiến người ta chế giễu sao? Tuy rằng mẫu than ngươi chết sớm, nhưng ngươi cũng thể có gia giáo như thế a."

      "Tiêu di nương, xin mời lại thân phận của ngươi, ta là quý phủ con vợ cả Đại tiểu thư, ngươi mỗi ngày đến thỉnh an ta cũng thôi, ngày hôm nay lại dám bất kính với tiên mẫu (tiên mẫu: người mẹ mất), nếu đến gia giáo, bản tiểu thư liền cẩn thận dạy dỗ ngươi cái gì là gia giáo." xong, chỉ nghe hai tiếng bang bang vang lên giòn giã, mặt Tiêu di nương có thêm hai dấu tay, khóe miệng còn thấm ra tơ máu. Thoáng chốc, mọi người mắt dồn dập choáng váng, hay là bọn nhận nhầm Đại tiểu thư sao? Tiêu di nương ở trong phủ xưng bá nhiều năm, có người chống lại. Ngày hôm nay trước mặt mọi người lại bị thiệt lớn.

      Lăng Hàm Yên bên kia thấy mẫu thân bị đánh, khóc lóc om sòm : "Lăng Nhược Huyên, ngươi cái tiểu tiện nhân, lại dám đánh mẫu than ta, là chán sống rồi sao?"

      "Hừ, muội muội sao lại lời ấy a?" Lăng như huyên chê cười .

      "Sao lại lời ấy, ngươi động thủ đánh mẫu than ta, ngươi làm sao để phạt ngươi a?". Lăng Hàm Yên bộ dạng hung hăng, tựa hồ cho rằng Lăng Nhược Huyên sợ chính mình.

      "Xem ra vẫn là muội muội được gia giáo, đều là công lao của Tiêu di nương. Lại bất kính với tỷ, tùy tiện nhục mạ." Lăng Nhược Huyên mềm cứng ra. Người vây xem sau khi nghe xong đều gật gù, thấp giọng , thứ nữ của Lăng phủ di nương này, ức hiếp con vợ cả quả thực đáng ghét.

      Tiêu di nương nghe tất cả mọi người đối với nàng chê trách rất nhiều, chỉ hạ lệnh xua đuổi người vây xem ngoài cửa, đóng đại môn."Quản gia, giáo huấn thiệt tàn nhẫn cho ta cái tiểu tiện nhân này, lại học được cách kích động người ngoài để bắt nạt ta."

      "Vâng. Phu nhân, người liền thưởng thức trà xem cuộc vui ." Ngô quản gia cười bồi .

      Thực quên vết sẹo đau, chuyện hồi sáng chỉ sợ từ lâu quăng đến lên chín tầng mây rồi . "Các ngươi đều quên lời của ta hồi sáng sớm rồi sao? Ai muốn chết, liền phóng ngựa đến đây ." Lăng Nhược Huyên mắt lạnh đảo qua mọi người, quản gia cho rằng có Tiêu di nương ở đây, Lăng Nhược Huyên dám động thủ đánh , đánh chó còn phải xem chủ nhân phải sao? Nhưng nàng cẩu chủ nhân đều đánh, còn sợ con chó sao? Chỉ thấy tốc độ của Lăng Nhược Huyên nhanh như tia chớp tới trước mặt quản gia, tay nắm lấy cánh tay của quản gia, tiếp theo cước đá vào chỗ trái tim của , tiếp theo lại là Hồi Toàn Thích, quản gia ngã rầm mặt đất, miệng phun máu tươi, ngất .


      Chương 9: Khiếu hoa kê (tên món ăn)


      [​IMG]


      Nhìn thấy cảnh này tất cả mọi người sợ đến nỗi dám lên tiếng, chỉ sợ họa sát sinh đến tận chính mình.

      "Người đâu tới đây mau, bắt lấy hung thủ giết người a." Tiêu di nương la lớn. Lăng Nhược Huyên mắt lạnh đảo qua mọi người, ai cũng dám nghe lời của Tiêu di nương, có gia đinh rất ràng, sáng sớm bị đánh, chẳng lẽ bị đau còn nhớ à?

      Tiêu di nương thấy ai nghe lệnh của nàng, tự mình về, có thể do đau đớn mặt khiến cho nàng rất ràng, lúc này chỉ sợ cũng phải là bạt tai đơn giản như vậy, nếu như đánh quản gia như thế, mạng của mình phỏng chừng còn.

      Lăng Nhược Huyên thấy ai dám chuyện, lạnh lùng : "Tản , ngày hôm nay chỉ là giết gà dọa khỉ, lần sau mà còn đừng trách ta ra tay tàn nhẫn vô tình." xong, nhấc giỏ trúc đất lên, hướng tiểu viện của mình đến...

      "Tiểu thư, người vừa nãy...". Mộ Nhi nhìn thấy tình cảnh vừa nãy, chính mình cũng rất kinh ngạc, tiểu thư của nàng, bình thường nhận hết ức hiếp của di nương thứ muội, chưa bao giờ dám phản kháng quá. Từ sau khi bị Duệ Vương từ hôn liền..., chẳng lẽ tiểu thư của nàng bị kích thích, tính tình mới đại biến sao?

      "Tỷ tỷ mạnh , đánh bọn họ tơi bời hoa lá." Vân Phi cao hứng vỗ tay kêu lên. Lăng Nhược Huyên thân mật sờ đầu Vân Phi, nhìn đệ đệ đáng này lại mang chút ngớ ngẩn : "Tỷ tỷ ở núi bắt gà rừng, hồi nướng khiếu hoa kê ʿ*ʾ cho ngươi ăn có được a?"

      ʿ*ʾ khiếu hoa kê: xem tại đâyhttps://www.youtube.com/watch?v=wHC4fdxPUnM

      "Hảo a, hảo a. Tỷ tỷ, cái gì là khiếu hoa kê thế? Là khiếu hóa tửʿ*ʾ ăn sao? Bất quá chúng ta cũng giống như khiếu hóa tử." Vân Phi cúi đầu nhìn quần áo có mảnh vá của mình .

      ʿ*ʾ khiếu hóa tử: ăn xin, khất cái.

      phòng mọi người đều bị lời của Vân Phi chọc cười vui vẻ, "Mộ Nhi ra ngoài ao sen hái vài lá sen , sau đó đem gà rửa sạch rồi dùng lá sen gói kỹ cho ta là được rồi." Lăng Nhược Huyên giọng .

      Mộ Nhi rất nhanh xử lý tốt nguyên liệu nấu ăn. Nhìn Lăng Nhược Huyên dùng lá sen đem gà bọc lại, lại có bùn vàng bọc lại. Đặt vào cái hố vừa đào xong, lại ở bên lỗ hơi thổi khí, sau nửa canh giờ, mùi thơm từ lỗ hơi bên trong nhàng bay ra. Vân Phi lau nước miếng, ngồi xổm kế bên Lăng Nhược Huyên : "Tỷ tỷ lúc nào có thể ăn a, đây chính là khiếu hoa kê sao? Tỷ lại phải khiếu hóa tử, làm sao mà ăn khiếu hoa kê đây? Là khiếu hóa tử dạy ngươi sao?" Lăng Nhược Huyên dở khóc dở cười nhìn đệ đệ bên cạnh, tuy rằng bọn họ sinh hoạt khó khăn, nhưng cũng đến nỗi học khiếu hóa tử cách ăn, xem ra bệnh của Vân Phi phải mau chóng trị liệu rồi.

      Khiếu hoa kê nướng chín, mới vừa mở ra, mùi thơm phân tán Lăng Nhược Huyên đem hai cái đùi gà kéo ra đưa cho Vân Phi, Vân Phi mỗi tay cái ngồi dưới tàng cây bắt đầu ăn. Hai cái cánh, đưa cho Tiền ma ma cùng Mộ Nhi, Tiền ma ma thấy Lăng Nhược Huyên có ăn, ân cần : "Đại tiểu thư ăn sao? Lão nô đúng là hiểu chuyện, cánh gà phải do Đại tiểu thư ăn mới đúng."

      "Ma ma, có chuyện gì, ngươi cùng Mộ Nhi theo tỷ đệ chúng ta nhiều năm, rời bỏ. Ngươi tuổi lại lớn, Mộ Nhi lại là tuổi lớn, ăn đồ ăn có dinh dưỡng, thân thể làm sao mà khỏe mạnh đây. cần quan tâm ta, ta ở núi ăn chút quả dại, vẫn chưa đói, nghỉ lúc để tí nữa nhà bếp đưa chút cơm nước cho ta là được rồi. Các ngươi ngoan ngoãn đem thịt gà ăn sạch hết , bằng ngày mai ta mang món ăn dân dã trở về đâu." xong, liền đứng dậy trở về phòng.

      Tiền ma ma thở dài hướng Mộ Nhi : "Đại tiểu thư hôm nay đánh Tiêu di nương cùng quản gia, sợ là trong phủ những người kia ghi hận tiểu thư đây. Còn dư thịt gà, hồi ta làm cháo thịt gà cho tiểu thư, đồ ăn gần đây, nhất định phải cẩn thận."

      "Uh, ma ma, Mộ Nhi biết rồi." Hai người đồng thời nhìn về phía Vân Phi ngồi dưới tàng cây ăn đùi gà, dáng vẻ rất là đáng . Lăng Nhược Huyên lấy bản chép tay ra, dựa theo phương pháp ở trong đem cây Hương Trầm, Hoàng Kì, Thất Diệp Nhất Chi Hoa nghiền nát, lại thêm vào Tử Hoa Địa Đinh, Tử Huyên, Tuyết Kiến các loại dược liệu. Hình thành thuốc mỡ màu ngà, bôi ở vết sẹo, nằm giường ngủ say.

      Tỉnh lại là chạng vạng, Tiền ma ma bưng cháo thịt gà nóng hổi, còn có vài cái bánh nướng vào, Lăng Nhược Huyên vừa nhìn cháo bên trong có thịt gà, khỏi có chút chua xót cũng có chút tức giận : "Ma ma, ta phải sao, để cho các ngươi ăn nhiều thịt, làm sao lại trả lại cho ta đây, ta rồi, để cho các ngươi bị bắt nạt, muốn để cho các ngươi trải qua tháng ngày tốt." Dứt lời, trong mắt ra nước mắt.

      "Đại tiểu thư, thân thể của người quan trọng a, sáng sớm hôm nay liền ra ngoài lên núi hái thuốc, nhất định rất mệt rồi. Nô tỳ chăm sóc tốt cho người rất có lỗi với phu nhân trời rồi, làm sao có thể cậy già lên mặt để ngài chăm sóc nô tỳ đây."

      Chủ tớ mấy người tháng ngày tuy rằng kham khổ, nhưng lại hết sức ấm áp. Lăng Nhược Huyên cười yếu ớt : "Ma ma, ngày mai ta lên núi bắt chút thỏ rừng trở về, sau đó muốn lại nỡ ăn, ta mỗi ngày đều núi bắt gà rừng thỏ rừng về."

      "Đại tiểu thư a, ngài cũng cần quá cực khổ. Nô tỳ nghe , qua mấy ngày Tương gia trở về rồi. Lần này trở về cần tiếp tục phải sứ các quốc gia nữa rồi. Chỉ cần Tương gia ở nhà, người cùng công tử liền bị khổ rồi."

      "Ân ân, ma ma. Vậy phụ thân ta còn bao lâu trở về?"

      "Chắc cỡ mười ngày nữa, nô tỳ cũng là nghe những bà môn sai khiến ."

      "Uh, tốt. Ta biết rồi." Lăng Nhược Huyên trong lòng bắt đầu tính toán, tháng ngày phụ thân hồi phủ, vết sẹo mặt của mình có thể khôi phục hay đây. Nếu theo bản chép tay của mẫu thân cuốn sổ ghi chép hai ngày liền có thể phục hồi như cũ, như vậy, Duệ Vương ngươi làm cho ta nhục nhã, ta nhất định đòi lại.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :