1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần y khí nữ : Quỷ đế ngự thú cuồng phi – Phù Tử (C11) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Thần y khí nữ : Quỷ đế ngự thú cuồng phi
      Tác giả : Phù Tử
      Thể loại : Xuyên , trùng sinh, dị giới
      Nguồn convert: wattpad
      Editor: Quế Nhi
      Truyện đăng chậm 2-3 chương sau khi đăng bên https://ninikim611.wordpress.com


      Giới thiệu
      Diệp gia ngốc nữ 13 tuổi, buổi sáng trọng sinh!

      Tọa ủng vạn năng Thần Đỉnh, người mang Linh Thực gian.

      Nàng còn là phế vật người gặp người biết!


      Dược độc vô song, thần y cũng phải đứng dịch bên.

      Linh Thú đòi khế ước.

      ngại!

      Thần thú đều gọi ta là lão đại.

      Lão cha cặn bã, dám bỏ thê khí nữ, nàng làm cho nhà tan cửa nát.

      Người đời, dám khi dễ nàng lăn nhục nàng, nàng tất hoàn trả lại gấp trăm lần.

      Đầu thai làm người, nàng Vương Giả trở về.

      Nào ngờ chọc phải Tà Mị khát máu . ràng là sát phạt quyết định Quỷ Đế, lại hóa thân thành ngốc manh vô hại……..
      minmapmap2505Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 1 Nữ tử trọng sinh
      Editor: Quế Nhi

      Đại hạ quốc thu phong trấn.
      Từ đường trong Diệp gia,đàn mộc điêu khắc thành bàn, để các loại cung phẩm, chính giữa từ đường, phong cách cổ trong Hắc đỉnh cắm mấy nén nhang, hương khói lượn lờ.
      Cửa bị đẩy ra, cái bóng dáng gầy vào.
      Đó là nử tử mười ba mười bốn tuổi, mặt chỉ lớn chừng bàn tay, ngũ quan rất là tinh xảo, chỉ tiếc nhìn đầu tóc bù xù, cộng thêm đôi con ngươi đờ đẫn, làm cho nàng xinh đẹp như được minh châu.
      Thiếu nữ mới vừa tới bàn cạnh, chợt ra vài người.
      ” Hay a, bắt ăn trộm.” Vài tên ác nô bắt lấy tay chân thiếu nữ, đưa nàng đè xuống đất.
      “Ô … ô.” Thiếu nữ bị dọa phát sợ, muốn tránh thoát mấy người nắm, chỉ tiếc,khí lực nàng làm sao hơn được những thứ kia từ học võ, đạt tới Luyện Thể Nhất Trọng Diệp gia ác nô.
      “Diệp Lăng Nguyệt, nguyên lai là ngươi ngốc nữ, ai cho ngươi lá gan, ăn trộm cung phẩm bàn.” Diệp gia nô tài Vương Quý lên tiếng là thân tín Lục thiếu gia Diệp Thanh.
      Bị đẩy ngã biểu muội Diệp Thanh gọi là Diệp Lăng Nguyệt, nàng tuy là tiểu thư Diệp gia, nhưng ở Diệp gia, thân phận so với người làm còn thấp hơn.
      Chỉ vì Diệp Lăng Nguyệt là sỉ nhục Diệp gia, nàng là ngốc nữ.
      Diệp Lăng Nguyệt mặt tái nhợt, tràn đầy sợ hãi.
      “Còn dám tranh cãi.” Vương Quý lời nào, cho Diệp Lăng Nguyệt mấy bạt tai.
      Vương Quý là tên gọi võ giả, mấy bạt tai tát xuống, mặt Diệp Lăng Nguyệt sưng lên, Vương Quý còn hết hận, cước đạp về phía bụng Diệp Lăng Nguyệt.
      Thân thể Diệp Lăng Nguyệt, giống như diều đứt dây, bay ra ngoài, nện ở giữa từ đường rơi xuống đất chiếc đỉnh lớn, phát ra trận tiếng vang trầm đục.
      “Ngốc nữ nhúc nhích, đừng chết.” Vài tên nô tài Diệp gia thấy Diệp Lăng Nguyệt nửa ngày có động tĩnh, còn tưởng rằng nàng chết.
      “Sao có thể dễ dàng chết như vậy, ngốc nữ này, bị đánh vài chục năm, còn phải là sống tốt. Thiếu gia mệnh của tiện nữ này cứng rắn.” Vương Quý tâm tư ác độc, ánh mắt của đảo qua, đến chiếc khẩu hương đỉnh bên người Diệp Lăng Nguyệt.
      Từ Đường Diệp gia là chủ nhà họ Diệp mua lại hơn ba mươi năm trước, cái khẩu hương đỉnh lúc ấy ngay tại trong từ đường, mực tạm thời vẫn để đó.
      Vương Quý tiến lên phía trước, đẩy ra nắp đỉnh, cào tro hương.
      “Mấy người các ngươi, đem tiểu ngốc nữ để vào, để cho nàng ăn trộm, hôm nay để cho nàng ăn đủ.”
      Vài tên gia nô cười đùa, Diệp Lăng Nguyệt ở trong mắt bọn , ngay cả con dã cẩu cũng bằng.
      Bọn họ đè lại tay chân Diệp Lăng Nguyệt, đem những thứ tro hương biết bao nhiêu năm quét dọn, nhét vào trong miệng nàng.
      Hương tro nhét vào trong miệng trong nháy mắt, có viên tròn vo, trượt xuống vào cổ họng Diệp Lăng Nguyệt.
      Vật kia vừa vào bụng, ngốc nữ Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy bên trong bụng đan điền trận nhiệt nóng bỏng.
      Vô cùng vô tận nhiệt ý, nóng quá, thực cốt đốt tâm nóng, giống như là muốn đưa nàng cả người thiêu hủy hầu như còn.
      Khó chịu… khó chịu, Diệp Lăng Nguyệt nắm cổ họng, có vật gì muốn từ trong cổ họng nàng chui ra ngoài.
      Cho đến khi cổ trào ra vết máu, nóng bỏng cũng có giảm bớt, nàng thống khổ khó nhịn, tức khắc đâm đầu về phía khẩu hương đỉnh, máu tươi từ cái trán chảy ra.
      “Hỏng bét, tiểu ngốc nữ chết?” Vương Quý tiến lên nhìn cái, phát Diệp Lăng Nguyệt có động tĩnh.
      Vài tên gia nô trố mắt nhìn nhau đến lúc này bọn họ mới sợ, tiểu ngốc nữ mặc dù thân phận hèn mọn, được coi trọng, dầu gì cũng là Diệp gia tiểu thư chính quy.
      “Còn đứng ngây ở đó làm gì, nhanh tìm thiếu gia.” Vương Quý kinh hoảng luống cuống đến, mấy người chạy trốn.
      Trong từ đường, thân thể nho Diệp Lăng Nguyệt, cuộn tròn thành chỗ.
      Cảm giác có ngọn lửa đốt người, sóng lại làn sóng tiếp theo.
      “Nương.” Diệp Lăng Nguyệt kêu, lại có bất kỳ người nào trả lời nàng.
      Dần dần, cảm giác nóng rực biến mất, lục phủ ngũ tạng Diệp Lăng Nguyệt xoắn chung chỗ.
      biết qua bao lâu, trong đầu, “Đùng” tiếng, giống như là có vật gì ở trong đan điền chợt nổ tung.
      Trong cơ thể Diệp Lăng Nguyệt,có cổ hào quang màu đỏ thoáng qua, nhanh chóng hướng nàng toàn thân khuếch tán ra, tay nàng chỉ động động.
      Mắt —— đột nhiên mở ra, trước cặp mắt đờ đẫn trong con ngươi, sáng chói như Thần Tinh.
      Cảnh vật chung quanh ràng, Diệp Lăng Nguyệt ngồi dậy.
      Con ngươi nàng, cảm giác ánh sáng chợt lóe lên.
      Đập vào mắt là tòa phong cách cổ xưa đại khí, ở chính giữa có tấm bàn, phía để cung phẩm cùng bài vị của tổ tiên.
      “Ta, trọng sinh.” Diệp Lăng Nguyệt lầm bầm, nàng nhìn tay mình.
      Vừa vừa gầy, có đủ loại tất cả vết thương lớn , đây là khi dễ thân thể của thiếu nữ bé.
      Nàng đứng lên, thử nhớ lại trí nhớ của thân thể, bởi vì đời trước duyên cớ là ngốc nữ này, trong đầu loáng thoáng chỉ có chút trí nhớ.
      Xem ra, còn cần ít thời gian,thích ứng này là thân thể này.
      Xoay người muốn rời , Diệp Lăng Nguyệt bên tai nghe được trận “Xì xì xì” tiếng vang.
      Cách đó xa, khẩu hương đỉnh cổ, lúc trước Diệp Lăng Nguyệt đâm vào lưu lại bãi máu, phát sinh biến hóa.
      Máu, lấy mắt thường có thể thấy tốc độ, rót vào trong đỉnh.
      Lòng bàn chân Diệp Lăng Nguyệt chui lên đạo hơi lạnh, nhưng mà trong lòng nàng mãnh liệt hiếu kỳ lên phía trước.
      Tay nàng vừa mới dính vào chiếc đỉnh kia, màn cổ quái phát sinh.
      Vèo ——
      Cái đó vốn là ước chừng tầm hai ba người mới có thể ký thác giơ lên cổ đỉnh, hóa thành nhất lưu Hắc Quang, chạy vào tay nàng.
      minmapmap2505 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 2 Hắc Đỉnh thần bí
      Editor: Quế Nhi

      Cái đỉnh chạy vào bên trong cơ thể cái chớp mắt, lòng bàn tay giống như là bị con con rắn cắn cái.
      Chờ đến Diệp Lăng Nguyệt phục hồi tinh thần lại, trước mắt chiếc Cổ Đỉnh biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi.
      Diệp Lăng Nguyệt nhìn lại lòng bàn tay mình, phát tay, nhiều hơn cái Đỉnh ấn.


      Đỉnh ấn chỉ to bằng móng tay, cùng đại Đỉnh giống nhau như đúc.
      Cổ đỉnh chạy vào thân thể Diệp Lăng Nguyệt, như thai ký sinh trưởng ở trong lòng bàn tay, mặc cho nàng thế nào lau chùi, cũng lau hết.
      Quá nhiều nghi hoặc, Diệp Lăng Nguyệt nhất thời cũng để ý lắm, nàng quyết định trước tiên quay về chổ ở.
      Rời từ đường, mượn thân thể quán tính, Diệp Lăng Nguyệt hướng phía sau từ đường sân tới.
      Bắc Trang Diệp gia, bao gồm hai bộ phận từ đường cùng hậu viện.
      Diệp Lăng Nguyệt cùng mẹ nàng với tên lão nô nhiều năm qua ngụ ở hậu viện, dựa vào lương tháng ít ỏi mà sống.
      Phía trước, xuất mấy gian nhà ở thấp bé, như bộ dáng phòng chứa củi cải tạo thành.
      Trước phòng nuôi vài con gà và mảnh vườn rau xanh rờn, trừ lần đó ra, có những thứ khác, nơi này chính là chổ ở Diệp Lăng Nguyệt
      “Tiểu Tỷ, ngươi trở lại.” tên mặt đầy nếp nhăn là lão phụ nhân từ giữa phòng ra, trong miệng nàng ngừng ho khan, thấy Diệp Lăng Nguyệt, vui mừng tiến lên đón tới.
      Lão phụ nhân này chính là người hầu trung thành mẫu thân, Lưu mụ.
      Những năm gần đây, vẫn là Lưu mụ chiếu cố hai mẹ con Diệp gia đồ ăn thức uống cuộc sống thường ngày.
      “Lưu mụ, thân thể ngươi còn chưa khỏe, như thế nào đứng lên?” Diệp Lăng Nguyệt nhớ, ngày thường đều là Lưu mụ phụ trách quét dọn Từ Đường.
      Gần đây, Lưu mụ bị bệnh, “Ngốc nữ Diệp Lăng Nguyệt” muốn để cho nàng lại vất vả, mới kiên trì muốn thay Lưu mụ Từ Đường quét dọn, lúc này mới đụng vào nhóm người Vương Quý kia, bị đánh chết tươi.
      Tùy ý thăm hỏi sức khỏe tiếng, rơi vào trong tai Lưu mụ,thoáng như sấm rơi xuống đất, trong mắt nàng tràn đầy tưởng tượng nổi.
      “Tiểu Tỷ, ngươi ngốc?” Lưu mụ kích động bắt lấy tay Diệp Lăng Nguyệt, tỉ mĩ đánh giá từ xuống dưới
      Đáy mắt Diệp Lăng Nguyệt, mảnh thanh minh, dĩ nhiên cùng với người bình thường khác nhau
      Lưu mụ mừng đến chảy nước mắt, ôm Diệp Lăng Nguyệt, khóc lên.
      “Lưu mụ, đừng khóc, bên ngoài gió lớn, vào nhà trước.” Diệp Lăng Nguyệt trong lòng cảm khái, ngốc nữ cũng có chỗ tốt của ngốc nữ, ít nhất vào lúc này giả bộ mất trí nhớ, có ai hoài nghi.
      Trở về bên trong phòng, Lưu mụ thấy Diệp Lăng Nguyệt thân bẩn thỉu, bận rộn bưng tới nước nóng, để cho Diệp Lăng Nguyệt lau mặt chải tóc phen, liền vội vàng chuẩn bị thức ăn.
      Thừa dịp Lưu mụ có ở đây , Diệp Lăng Nguyệt đứng lên quan sát chung quanh.
      Chủ tớ ba người cư trú nhà lớn, bên trong phòng có mấy thứ đồ gia dụng thô kệch, bàn ăn, mấy cái ghế băng dài, bên cạnh bàn có cái gương.
      Nàng lên phía trước, trong gương phản chiếu ra bộ dáng “Diệp Lăng Nguyệt”.
      Đó là gương mặt ngây thơ thoát vị, mặc dù có điểm xanh xao vàng vọt, nhưng mắt giống như trăng lưỡi liềm, lông mi vừa dài vừa cong, ngũ quan tinh xảo, nhưng ra là tiểu mỹ nhân trời sinh.
      Buông gương xuống, Diệp Lăng Nguyệt liếc xuống chân bàn kê hai quyển sách, nàng thuận tay cầm sách lên, sách viết " Đại Hạ chí ", " võ giả nhập môn " .
      Hai quyển sách này, rất lâu có người lật xem, phía tích dầy tro bụi.
      Cầm sách quyển sách, lật qua lại, Diệp Lăng Nguyệt đối với thế giới này đại khái hiểu biết chút.
      Nàng trọng sinh ở quốc gia trong Đại Hạ Quốc, Đại Hạ Quốc bên trong có đông đảo Quận Phủ, chổ ở Diệp gia là nơi phong trấn Đại Hạ cực bắc.
      Biên giới Đại Hạ, địa thế phức tạp, dãy núi trong thâm cốc, thường lui tới dã thú hung tàn
      Ở Đại Hạ, vô luận là bình dân bách tính hay là con em thế gia, tám chín phần mười cũng tập võ, dựa theo võ giả tu luyện trình độ bất đồng, có Luyện Thể Cửu Trọng, ngày hôm sau cùng Tiên Thiên phân chia.
      Võ giả cùng người bình thường khác nhau, ở chỗ võ giả trong cơ thể là trong đan điền, hội tụ cỗ nội lực, cỗ nội lực kia chính là Nguyên Lực.
      Nguyên Lực?
      Diệp Lăng Nguyệt hơi sửng sờ, nàng có thể cảm giác được, bên trong đan điền của nàng, có cỗ nội lực yếu ớt khí dao động
      Chẳng lẽ , tiểu ngốc nữ cũng là gọi võ giả, bên trong đan điền có Nguyên Lực, cái này cùng sách là Luyện Thể Đệ Nhất Trọng rất giống nhau.
      “Tiểu Tỷ, ngươi cầm đệm sách chân bàn làm gì.” suy nghĩ, thanh hiếu kỳ Lưu mụ cắt đứt Diệp Lăng Nguyệt.
      “Lưu mụ, ta hồi trước có từng học qua Võ chưa?” Diệp Lăng Nguyệt để sách xuống.
      Nàng có thể khẳng định, bên trong đan điền này mặc dù khí yếu ớt, nhưng là võ giả nhập môn trong sách tới Nguyên Lực.
      “Ngươi khi còn bé, theo tiểu thư học qua mấy cái chiêu thức.” Lưu mụ dọn xong chén đũa.
      Mấy cái chiêu thức, là có thể luyện ra Nguyên Lực? chẳng lẽ thân thể đời trước phải là ngốc nữ, ngược lại là thiên tài luyện võ?
      Diệp Lăng Nguyệt buồn bực, nhìn xem bàn, chén gạo tức (gạo chưa xay kỹ) thêm mâm khô cải xanh.
      “Chúng ta ngày thường đều ăn những thứ này?” Khó trách thân thể Diệp Lăng Nguyệt này vừa gầy vừa .
      ” Tiểu Tỷ, chúng ta có tiền, hai cha con Vương quản gia khấu trừ lương tháng Bắc Trang.” Lưu mụ than thở.
      Vương quản gia chính là cha Vương Quý, là phụ trách quản lý bắc trang quản Diệp gia.
      H ai mẹ con ở Diệp gia, rất được cưng chiều, ngay cả ít người làm đều khi dễ các nàng, khấu trừ lương tháng.
      “Lương tháng, nương đều quản?” mẫu thân Diệp Lăng Nguyệt là chủ nhà họ Diệp tam nữ nhi , đường đường Tam tiểu thư Diệp gia, làm sao được coi trọng.
      Phanh —
      Cửa bị đá văng cước, thiếu niên và vài tên nô tài vây quanh, nghênh ngang đến tới.
      “Quản phải làm thế nào đây, ngốc nữ chính là ngốc nữ, ngươi còn cho rằng mẹ ngươi còn là năm đó muôn người chú ý Diệp gia thiên tài? Nàng bây giờ là phế vật, ai quản cái phế vật sống chết.” Hoa Y thiếu niên mũi vểnh lên trời, tựa như con nghé con ngã nhào giọng phách lối.
      Tên này khí thế hung hăng xông tới vào cửa, là thiếu niên biểu ca Diệp Thanh của Diệp Lăng Nguyệt.
      Đám người Vương Quý lúc trước đánh “Chết” Diệp Lăng Nguyệt, tâm lý sợ hãi, bận rộn tìm chủ tử nhà mình tới giải quyết tốt.
      Diệp Thanh ở Từ Đường tìm vòng, thấy thi thể Diệp Lăng Nguyệt, cũng biết nàng còn chưa có chết.
      Diệp Thanh đến hậu viện, vừa vặn liền nghe được Diệp Lăng Nguyệt cùng Lưu mụ tiếng chuyện, nghĩ tới ngốc nữ những có chết, bị đánh vỡ đầu, ngược lại biến hóa cơ trí.
      “Lục Tiểu Thiếu Gia, ngươi làm sao có thể Tam tiểu thư như vậy, nàng chính là người thân của của ngươi.” Lưu mụ thấy Diệp Thanh dáng vẻ đám người này, biết lai giả bất thiện, vội vàng đem nhà mình Tiểu Tiểu Tỷ hộ ở sau lưng.
      “Cái gì với , bằng nàng xứng sao? Nàng chẳng qua chỉ là phế vật bị người khi dễ, làm Diệp gia mất mặt.” Diệp Thanh Phi mực .
      “Ngươi cái gì, lại lần nữa!” ánh mắt băng lãnh như sắc của Diệp Lăng Nguyệt, trong cơ thể nàng, cổ tân sinh Nguyên Lực bởi vì tức giận, rục rịch.
      lại trăm lần đều có thể. Ngốc nữ, ta cho ngươi biết, mẹ ngươi bởi vì là những nữ nhân khác, bị cha ngươi đuổi ra khỏi nhà, còn đánh trọng thương, mất hết mặt mũi Diệp gia. Hai người các ngươi đều là đồ đê tiện ai muốn, da mặt dày nương nhờ Diệp gia ăn .” Diệp Thanh cùng kia đám nô tài cũng cười lớn.
      Những lời này, đám người Diệp Thanh, lúc trước mỗi lần khi dễ “Diệp Lăng Nguyệt” , cũng giống như lần trước.
      Khi đó “Diệp Lăng Nguyệt” nghe xong, chỉ biết là bên khóc bên cầu xin tha thứ, mà hôm nay hết thảy đều bất đồng.
      Đáy lòng Diệp Lăng Nguyệt, ý hận như núi lửa bùng nổ lao ra, ý hận này, sâu mười ba năm.
      Diệp Lăng Nguyệt đẩy Lưu mụ ra, dưới chân chạm cái, bạo lướt về phía Diệp Thanh.
      minmapmap2505 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 3 Bao che mẫu thân
      Editor: Quế Nhi

      “Bây giờ ta đánh tàn phế ngươi, ta gọi là Diệp Lăng Nguyệt!” Diệp Lăng Nguyệt giống như là biến thành người khác, bên trong thân thể, tóe ra cổ khí thế đáng sợ.

      “Nha, ngốc nữ muốn phát uy, các ngươi đều tránh ra, để Bản Thiếu Gia hôm nay để cho tiểu ngốc nữ biết, thiên tài cùng phế vật khác biệt là như thế nào.” Diệp Thanh xùy cười ra tiếng, bên cạnh những nô tài kia, cũng cười đùa tản ra.
      Diệp Thanh là Luyện Thể tam trọng, ở bên trong Diệp thị gia tộc trẻ tuổi nhất, thực lực được xếp vào mười người đứng phía .
      Về phần Diệp Lăng Nguyệt, cái ngốc nữ, căn bản là có học qua Võ, nàng căn bản cơ hội đối với Diệp Thanh tạo thành uy hiếp gì.
      Diệp Thanh xem thường Diệp Lăng Nguyệt, thậm chí ngay cả Nguyên Lực đều dùng.
      Diệp Lăng Nguyệt cất bước mấy cái đến trước người Diệp Thanh, hướng hai quả đấm lồng ngực đập tới.
      Đấm ra quyền, trong lúc mơ hồ Quyền Phong lẫm liệt, làm Diệp Thanh ý thức được đúng lúc.
      Ầm!
      Đáy mắt Diệp Lăng Nguyệt, ánh sáng lạnh lẻo dao động.
      Chúng nô tài kinh ngạc, Diệp Thanh lại bị quyền này, gắng gượng lui ra mấy bước.
      “Luyện Thể Đệ Nhất Trọng!” Diệp Thanh bị bức lui mấy bước, ngực trận đau đớn, làm kinh ngạc là thế nhưng mới vừa quyền kia của Diệp Lăng Nguyệt.
      Diệp Thanh cảm giác, trong quyền kia Diệp Lăng Nguyệt có nguyên lực yếu ớt dao động.
      quyền thuận lợi Diệp Lăng Nguyệt , có thể cảm giác da thịt cứng rắn như màu đồng Diệp Thanh, đây chính là thực lực võ giả.
      Mấy người Vương Quý cũng sửng sờ, bất quá là đem canh giờ, tiểu ngốc nữ những ngốc, còn thoáng cái đột phá thành Luyện Thể Đệ Nhất Trọng.
      “Diệp Lăng Nguyệt, ngươi lại dám lừa gạt gia chủ len lén học võ. Coi như là ngươi học cũng vô dụng, mới vừa quyền kia, Bản Thiếu Gia muốn ngươi trả lại gấp đôi.” Diệp Thanh thẹn quá thành giận, nghiêm ngặt quát tiếng, nhưng thấy đem hai quả đấm, phát ra hai quyền đạo lôi điện.
      “Tiểu Tỷ, chạy mau, đó là Băng Lôi Quyền.” Lưu mụ vừa thấy, quá sợ hãi.
      Diệp Thanh thiếu gia quyền này, dùng tới nền tảng võ học Diệp gia, quyền này xuống, phải chuyện đùa.
      Diệp Lăng Nguyệt vừa mới đột phá Luyện Thể Đệ Nhất Trọng, căn bản là đối thủ Diệp Thanh Luyện Thể Đệ Tam Trọng xuất toàn lực ra.
      Ngàn cân treo sợi tóc, ngoài cửa bóng người như sấm tránh ra, ở trước người Diệp Lăng Nguyệt ngăn cản.
      Quả đấm Diệp Thanh đụng vào người, quyền cách người vừa tới còn nửa thước khoảng cách, Diệp Thanh chỉ nghe thấy được cổ tay mình RẮC…A…Ặ..!! thanh vang dội, cổ cường đại xích lực đem cả người hất ra, nện ở tường.
      Cánh tay truyền tới trận vỡ vụn đau đớn, trước người Diệp Lăng Nguyệt giống như nữ tử thiên thần.
      Nữ tử gò má vùi lấp, sắc mặt xanh trắng, nhưng dáng người cao ngất, mày liễu mắt hạnh, giận mà uy, có cổ khí thế ra ra lời.
      “Diệp… Tam tiểu thư!” gia nô Diệp gia môn lúc này mới thấy người vừa tới, người người hù dọa gần chết.
      Diệp Hoàng Ngọc, thứ ba nữ tử Diệp gia gia chủ, từng người đệ nhất Diệp gia hoàn toàn xứng đáng.
      Nàng ba tuổi đột phá Luyện Thể Đệ Nhất Trọng, 15 tuổi sau khi đột phá, nàng rất có thể trở thành thượng đẳng thứ nhất Diệp gia Tiên Thiên Cao Thủ .
      Bây giờ Diệp Hoàng Ngọc tuy là thể so với năm đó, cho dù là bản thân bị thương, nàng vẫn là Hậu Thiên Cao Thủ.
      “Diệp Hoàng Ngọc, ngươi dám làm tổn thương ta, cha ta bỏ qua cho ngươi.” Diệp Thanh đau đến chết sống lại, cổ tay trật khớp, xương cánh tay bị Diệp Hoàng Ngọc dao động cái nát bấy.
      “Cha ngươi là cái thá gì, đến, ta liền đánh .” Diệp Hoàng Ngọc hạ câu .
      Bởi vì Vương Quý hai cha con khấu trừ lương tháng, Diệp Hoàng Ngọc cách mỗi cả tháng lên núi hái thuốc, săn giết ít dã thú tới bù đồ xài trong nhà, lần chính là mười ngày nửa tháng.
      Mấy người Diệp Thanh cũng là thói quen Diệp Hoàng Ngọc, cho nên mỗi tháng nhiều ngày này, cũng khi dễ “Diệp Lăng Nguyệt”, nhưng là bọn hạ thủ cũng rất cẩn thận, đều là nội thương.
      “Diệp Lăng Nguyệt” lại là ngốc nữ, cũng biết tố cáo.
      Nếu phải là hôm nay gặp Diệp Hoàng Ngọc còn biết con cho tới nay, cũng bị người bắt nạt, nghĩ tới đây, Diệp Hoàng Ngọc càng áy náy.
      Con nàng, ngón tay nàng cũng nỡ chạm, đám người này, lại dám đả thương nàng.
      Cha Diệp Thanh dám đến, nếu dám tới, liền đánh cái, tới đôi, liền đánh đôi!
      “Chờ xem, ta cho gia gia.” Diệp Thanh nào dám cùng Diệp Hoàng Ngọc , chỉ có thể tùy ý để cho vài tên người làm đỡ , chạy vào rừng mà chạy.
      Phía sau, Diệp Lăng Nguyệt nghe, le lưỡi, mẫu thân yên lặng điểm cái đáng khen.
      Diệp Thanh kia nhục mạ, để cho Diệp Lăng Nguyệt tưởng mẹ mình cho mình tiện nghi là người khí phụ thức đau buồn, nào biết thế nhưng khuyết điểm điên cuồng bao che.
      Diệp Hoàng Ngọc vừa quay đầu lại, thấy con nhà mình nhìn chính mình, tròng mắt đen láy chuyển động ngừng, nơi nào giống như ngốc nữ.
      Diệp Hoàng Ngọc trong nháy mắt kinh ngạc.
      “Tiểu thư, Tiểu Tỷ nàng ngốc.” Lưu mụ lẩm bẩm.
      Diệp Lăng Nguyệt liếc cái, Lưu mụ, ngươi hôm nay lần thứ hai.
      “Nương.” Lưỡng lự hạ xuống, Diệp Lăng Nguyệt kêu tiếng.
      Diệp Hoàng Ngọc thân thể chấn động, trong hốc mắt xông lên mảnh nhiệt ý, tiếng nướng này, nàng ước chừng chờ mười ba năm.
      Lưu mụ thu xếp hai mẹ con ăn cơm, trong bữa tiệc, Diệp Hoàng Ngọc còn hỏi mấy câu, Diệp Lăng Nguyệt là thế nào biến hóa thông minh.
      Diệp Lăng Nguyệt chẳng qua là kế sách úp mở, là đụng đầu, tỉnh lại lúc, cũng thành bộ dáng bây giờ.
      “Nương, hài nhi muốn luyện võ.” Diệp Lăng Nguyệt buông chén đũa xuống, thúy thanh .
      Cùng Diệp Thanh lần tỷ thí kia, để cho Diệp Lăng Nguyệt được ý thức mãnh liệt, nếu muốn ở cái thế giới này sống tiếp, nàng phải trở thành cường giả.
      Vô luận là ai, những thứ kia khi dễ nàng, khi dễ mẫu thân người, nàng cũng khinh xuất tha thứ.
      “Luyện võ rất khổ cực, phải là sớm chiều là có thể thành tựu chuyện. Lăng Nguyệt, ngươi hạ quyết tâm sao?” Diệp Hoàng Ngọc khá có thâm ý nhìn Diệp Lăng Nguyệt mấy lần.
      “Hài nhi từ bỏ, mời mẫu thân tác thành.” Diệp Lăng Nguyệt kiên định.
      Diệp Hoàng Ngọc ý thức được, con sau lần trọng sinh này, cả người rất bất đồng.
      “Ngươi vừa hạ quyết tâm, nương ngày mai bắt đầu liền truyền thụ cho ngươi trụ cột nhất nhập môn võ học, nơi này có bụi cây Tụ Nguyên Thảo, nó có thể tụ tập thiên địa nguyên khí, ngươi đưa nó trồng ở bên trong phòng, đối với ngươi ngày sau tu luyện có lợi.” Diệp Hoàng Ngọc lần này lên núi, vổn ý là đào ít dược thảo đối với thương thế chính mình mới có lợi, trong lúc vô tình lại phát bụi linh thảo Tụ Nguyên Thảo này.
      “Nương, Tụ Nguyên Thảo trân quý như vậy, ngươi giữ lại chính mình dùng .” Diệp Lăng Nguyệt nhìn ra được, Diệp Hoàng Ngọc người bị thương, hơn nữa còn là rất khó trị tận gốc vết thương cũ.
      “Tụ Nguyên thảo đối với vết thương của nương có tác dụng gì, chỉ có đan dược ngũ phẩm mới có thể trị khỏi bệnh của nương.” Diệp Hoàng Ngọc lắc đầu cái, có ai so với nàng càng ràng bản thân, nhiều năm như vậy, đối với việc khỏi hẳn, nàng sớm là ôm bất kỳ hy vọng nào.
      “Đan dược ngũ phẩm? Nương, có phải hay có đan dược, thương thế của ngươi tốt?” Diệp Lăng Nguyệt hỏi đến.
      “Đứa ngốc, đan dược ngũ phẩm ở tỉnh thành cũng rất khó gặp, huống chi là Thu Phong trấn loại địa phương này, ngươi hôm nay bị thương, liền ăn cơm sớm liền ngủ .” Diệp Hoàng Ngọc cũng có vài phần mệt mỏi, nàng vuốt tóc con , khổ sở .
      Diệp Lăng Nguyệt chỉ đành phải ôm bụi cây kia dáng dấp cùng cỏ dại có gì khác biệt Tụ Nguyên Thảo trở về phòng trong.
      Bởi vì ban ngày mất quá nhiều máu, Diệp Lăng Nguyệt trở lại bên trong phòng bao lâu, dâng lên mệt mỏi, ôm buội cây kia Tụ Nguyên Thảo ngủ mất.
      minmapmap2505 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 4 gian thần kì

      Editor: Quế Nhi

      biết ngủ bao lâu, chóp mũi Diệp Lăng Nguyệt từng trận ngứa ngáy, sau cơn mưa khí đặc biệt mát mẻ đập vào mặt.
      Diệp Lăng Nguyệt mở mắt ra, nàng phát mình ở trong mảnh sương trắng mông lung bên đồng ruộng.
      Diệp Lăng Nguyệt cúi đầu nhìn cái, trong ngực ôm chậu Tụ Nguyên Thảo thấy.


      Vài bước bên ngoài mặt đất, buội cây kia dáng dấp xanh mượn cỏ dại, phải là Tụ Nguyên Thảo sao.
      Diệp Lăng Nguyệt nhớ rất ràng, mẫu thân đem Tụ Nguyên Thảo lúc trước giao cho nàng, Tụ Nguyên thảo ràng vừa khô vừa vàng.
      Chẳng qua chỉ là ngủ giấc, Tụ Nguyên thảo trở nên bộ dáng khỏe mạnh, màu sắc bích lục, sinh trưởng rất tốt.
      Diệp Lăng Nguyệt mấy bước, thấy bên có khối nham thạch màu nâu đen, phía chạm trổ ba chữ to: “Hồng Mông Thiên.”
      Ba chữ to ngòi bút sắc bén, sâu tới mấy tấc, kiểu chữ đầy ý nghĩa phong lưu, lại là có người dựa vào chỉ lực (ngón tay có lực) điêu khắc xuống.
      Diệp Lăng Nguyệt càng về phía trước mấy bước, nhưng là nàng phát , bốn phía sương trắng càng ngày càng đậm, nàng cách nào càng về phía trước.
      Cái này gọi là Hồng Mông Thiên địa phương, tối đa chỉ có ly đất lớn , phía trước cũng biết thông đến nơi nào.
      “Lăng Nguyệt, trời sáng, nên đứng dậy luyện võ.” bên tai truyền tới thanh Diệp Hoàng Ngọc.
      Thần Thức chuyển cái, lúc mở mắt ra, Diệp Lăng Nguyệt phát mình rời Hồng Mông Thiên.
      Ngay tại lúc Diệp Lăng Nguyệt rời trong nháy mắt, trong sương trắng, thoáng qua đôi con mắt màu xanh lam trẻ sơ sinh.
      Diệp Lăng Nguyệt rời Hồng Mông Thiên,từ từ suy nghĩ lại, hồi tưởng lại hôm nay mẫu thân liền muốn bắt đầu truyền thụ nàng võ học.
      Sau ba ngày, Bắc Trang bên ngoài Diệp gia, nắng sớm ban mai mới vừa chiếu qua ngọn cây.
      bóng người gầy , lượn quanh vòng Bắc Trang chạy bộ, chân Diệp Lăng Nguyệt, trói cái Thiết Sa (sắt) túi, nàng ước chừng chạy hơn canh giờ.
      Diệp Hoàng Ngọc là người rất nghiêm khắc , ở Diệp Lăng Nguyệt quyết chí học võ bắt đầu từ ngày đó, nàng liền lập ra quyết định nghiêm khắc kế hoạch luyện võ.
      Mỗi ngày sáng sớm và hoàng hôn, Diệp Lăng Nguyệt đều cần ra ngoài chạy bộ giờ, lại hít vào thở ra giờ.
      Hoàng hôn bình minh hài hòa, thiên địa nguyên khí dồi dào nhất thời điểm.
      Cao như vậy cường độ rèn luyện, đối với thân thể gầy yếu Diệp Lăng Nguyệt mà , nhìn qua là có khả năng hoàn thành.
      Nhưng mà thứ ngày kế, Diệp Lăng Nguyệt có bỏ vở nửa chừng, kiên trì được.
      Mồ hôi tí tách đất rơi mặt đất, theo từng cái bước, mặt đất cũng nhiều vệt nước, Diệp Lăng Nguyệt bắp thịt cả người cùng xương cốt cũng điên cuồng kêu gào.
      Nhưng nàng hề từ bỏ, mồ hôi rơi như mưa hạ xuống, cả người nàng liền như trong nước bò ra ngoài, như thế chạy xong hai canh giờ.
      Diệp Lăng Nguyệt mới ngồi xếp bằng xuống đến, hít vào thở ra.
      Diệp Hoàng Ngọc cầu nàng mỗi ngày sớm muộn phải chạy giờ thổ nạp canh giờ, Diệp Lăng Nguyệt liền gấp bội luyện, hai canh giờ chạy bộ, hai giờ thổ nạp.
      Mặc dù trí nhớ lắm ràng, nhưng Diệp Lăng Nguyệt mơ hồ nhớ, nàng trong lúc vô tình nuốt viên đan dược trong quái đỉnh, thoáng cái mở mang trí tuệ biến hóa thông minh.
      Viên đan dược kia còn lưu lại dược liệu, Diệp Lăng Nguyệt có thể gia tăng rèn luyện hiệu quả.
      Cho nên, nàng càng nảy quyết tâm ác độc rèn luyện, trong cơ thể dược lực hấp thu nhanh hơn, tính toán hôm nay, trong cơ thể dược lực hẳn hấp thu đất sai biệt lắm.
      Hồng hộc —
      Giống như nhiều vô số rương , miệng mũi Diệp Lăng Nguyệt, da thịt thậm chí là toàn thân lông tóc, đều tại tham lam hấp thu trong thiên địa Nguyên Lực.
      Xa xa, Diệp Hoàng Ngọc chính là thầm quan sát Diệp Lăng Nguyệt tu luyện.
      Diệp Hoàng Ngọc vốn tưởng rằng, con chẳng qua chỉ là nhất thời cao hứng, mới chịu cầu luyện võ, có thể nàng nhiều ngày điên cuồng rèn luyện, nàng làm mẹ tất cả đều là nhìn ở trong mắt.
      Đứa bé kia, là tâm muốn luyện Võ.
      Tính tình con , cứng cỏi như nàng, đây rốt cuộc là họa hay là phúc, đáy mắt Diệp Hoàng Ngọc thần sắc phức tạp.
      Chính là này lúc, con ngươi Diệp Hoàng Ngọc khẽ động, nàng chú ý tới, da Diệp Lăng Nguyệt, chảy xuôi tầng giống như ra xích đồng (sắc đỏ) sáng bóng như vậy.
      Sáng bóng, có nghĩa nguyên khí cường hóa da thịt, thông thường quyền đấm cước đá, đối với Diệp Lăng Nguyệt khó tạo thành tổn thương nặng.
      Chẳng qua là cường hóa thân thể da thịt, đây chính là Luyện Thể Đệ Nhị Trọng mới có thể đạt tới.
      Võ giả Luyện Thể cộng phân Cửu Trọng, trước sớm Diệp Lăng Nguyệt biết sao, đột phá Luyện Thể Đệ Nhất Trọng, Diệp Hoàng Ngọc chỉ coi là tình cờ.
      Có thể ngắn ngủi trong vòng ba ngày, con lại đột phá, đây cũng phải là tình cờ.
      Ước chừng hai giờ sau, trong cơ thể tia thần lực cuối cùng cũng tiêu hao hết thảy, Diệp Lăng Nguyệt mới mở mắt ra, nàng nhảy lên cái, chỉ cảm thấy thân thể nhàng như chim.
      “Như thế nào cảm giác trong đan điền Nguyên Lực lại phong phú ít.” Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc đến.
      “Đó là bởi vì, ngươi mới vừa đột phá Luyện Thể Đệ Nhị Trọng.” Diệp Hoàng Ngọc cười chúm chím tới.
      Lại đột phá, lần này là hô hấp thổ nạp trực tiếp đột phá.
      “Nương, ngày hôm đó ta cùng Diệp Thanh tỷ thí, dùng loại quyền pháp, Lăng Nguyệt muốn học cái loại quyền pháp này.” Diệp Lăng Nguyệt thấy Diệp Hoàng Ngọc mặt đầy mừng rỡ, nhân cơ hội .
      Diệp Lăng Nguyệt là nữ nhân, nàng vừa vặn còn là nữ nhân thù dai , Diệp Thanh kẻ thù, nàng nhất định phải đáp trở lại.
      “Vừa mới học được liền muốn chạy, Diệp Thanh dùng kia bộ quyền pháp, Diệp gia chúng ta cơ sở võ học, tên là Băng Lôi Quyền. Diệp gia gia quy định, chỉ có sau khi đạt tới Luyện Thể Đệ Tam Trọng, mới có thể tu luyện võ học. Chờ ngươi đạt tới, nương tự dạy ngươi.” Thấy con mặt đầy nhao nhao muốn thử, Diệp Hoàng Ngọc thấy buồn cười, thay con lau mồ hôi trán.
      Luyện Thể Đệ Tam Trọng, nàng, nhất định đạt tới! Diệp Lăng Nguyệt thầm nghĩ ở trong lòng.
      minmapmap2505 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :