Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương - Nam Cung Dao (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      THẦN Y ĐÁNG CỦA LÃNH HUYẾT NỮ VƯƠNG
      [​IMG]

      Tác giả : Nam Cung Dao
      Thể loại : xuyên , ngôn tình,…HE
      Tình trạng : Hoàn
      Nguồn: http://namcungdao.wordpress.com/truyện-da-hoan/xuyen-khong-tinh-de-lien/
      VĂN ÁN
      Lạc Khanh Nhan, nữ tử hết sức tầm thường, là thiên tài gì cả nhưng ý chí rất mạnh mẽ, kiên định cùng lãnh tình, khi quyết tâm nhất định phải làm cho được, chính vì vậy mà sau nhiều năm phấn đấu, từ đứa trẻ mồ côi trở thành nữ tổng tài của trong các tập đoàn đứng đầu Châu Á. Lạc Khanh Nhan trong đời có hai hứng thú : là tiền, hai là là quyền lực…. và đồng thời cũng chính vì nó mà bản thân mình bị xuyên
      khi xuyên, trở thành vương phi thất sủng, Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt cười, mồi lửa vung lên đốt cháy cả tòa phủ, thoát thân tiêu diêu tự tại….
      Cởi xuống hồng trang, khoác lên nam trang, từ đó thiên hạ viết nên truyền kỳ
      Lạc Vân sơn trang, chỉ xuất hiên trong vòng năm năm lại nhanh chóng đả bại tam đại thế gia trở thành thiên hạ đệ nhất thủ phủ
      Trong giang hồ tự dưng xuất hiên Mị ảnh các, đứng đầu thiên hạ về tình báo
      Huyết sát các từ tổ chức tam lưu sát thủ dùng tốc độ nhanh chóng trở thành võ lâm đệ nhất tổ chức sát thủ
      Hoàng Thiên quốc, biết từ bao giờ xuất vị nhiếp chính vương bí , tài năng bao trùm thiên hạ, khiến cho Hoàng Thiên quốc bé trở thành trong tam đại cường quốc….
      Nghe đồn chủ nhân của Lạc Vân sơn trang là vị bạch y công tử, tao nhã như trích tiên
      Nghe đồn, Ảnh chủ mị ảnh các là nam tử hắc y tuấn mỹ lạnh lùng
      Lại nghe đồn, Các chủ Huyết sát, hồng y nghiệt chúng sinh, tiếu dung mê đắm thiên hạ nữ tử
      Lại nghe , nhiếp chính vương bí của Hoàng Thiên quốc là vị tử y công tử ôn nhuận như ngọc….
      bạch y công tử thanh nhã tuyệt trần, Ảnh chủ lãnh huyết vô tình, Các chủ tàn nhẫn bất chấp thủ đoạn, nhiếp chính vương đa đoan đầy mưu mẹo… ra điều cùng là người…….
      – Âu Dương Triệt, chiến thần vương gia của Hàn Thanh quốc, dung mạo tuấn mỹ bức người, võ công độc bộ thiên hạ, lạnh lùng, tàn nhẫn song nữ nhân ái mộ nhiều đếm xuể, : “ hối hận duy nhất trong đời của ta chính là bỏ lỡ nàng”
      Nàng cười nhạt, lạnh lùng đáp : “ dù ngươi có bỏ lỡ, ta cũng nhìn ngươi”
      – Âu Dương Liên, đế vương Hàn Thanh, uy nghiêm bức người, ngoan, bá đạo đầy thủ đoạn, đôi mắt ưng ngạo nghễ nhìn thấu hồng trần, xem thiên hạ như con rối trong lòng bàn tay đùa giỡn, song xuất của nữ tử kia khiến cho hoàn toàn đánh vỡ kiêu ngạo của mình, : “ nữ nhân! Ngươi khiến cho ta chú ý, há có thể chạy lấy người?!”
      Nàng cười khẽ, vân đạm phong khinh : “ nhưng ta lại có hứng thú với nam nhân như ngươi”
      – Tư Đồ Nhiễm, ma giáo giáo chủ, nghiệt hơn người, thân hồng y như diễm, đốt tẫn chúng sinh, lần tương ngộ, nam tử bạch y như ngọc vào lòng … rất tự nhiên, cứ ngỡ mình đoạn tụ nào ngờ lại là nàng, : “ Khanh Khanh! Nàng cứu ta mạng, ta lấy thân báo đáp nha”
      Nàng cười giễu, vươn tay nâng cằm nam nhân, thanh ra hỉ giận : “ nhan sắc thế này mà muốn lên giường của ta, ngươi cứ tiếp tục nằm mơ !”
      Nàng lạnh nhạt vô tình, nàng lãnh huyết vô tâm….
      Nàng cười nhạt xem hồng trần thế gian…..
      Nàng vung tay đùa giỡn quyền lực……
      Nàng là…. Lạc Khanh Nhan…
      Nhưng là nàng vô tâm, vô tình sao?!….
      Thấy ngây ngốc, thấy thà, thấy ngơ ngác nhìn nàng…. Lạc Khanh Nhan kiềm chế được lòng mình dậy sóng….
      đôi thu thủy tiễn đồng, trong vắt xinh đẹp, sắc màu thánh khiết nhất mà nàng từng xem khiến cho nàng lần đầu tương ngộ, thể chú ý đến
      Bị thế gian nguyền rủa, nhưng vẫn thiện lương ngây ngốc như vậy, rốt cuộc ngốc hay là giả ngốc, chỉ là… nàng thể nhẫn tâm bỏ lại
      ràng là có chút võ công, ràng càng yếu hơn cả nàng, nhưng khi nàng bị nguy hiểm, lại là người đầu tiên xông lên đứng trước mặt nàng….
      ngốc nghếch, lại hay quên… nhưng chỉ lại nhớ mình nàng…..
      Nam nhân đáng như vậy, hỏi sao nàng có thể bỏ qua?!….
      Cho nên….. ngốc tử! ngươi chỉ có thể là của ta…của ta….
      Last edited: 22/8/14
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. trangtrongnuoc

      trangtrongnuoc Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      18
      nữ chính cường quá, nam chính dễ thương quá :yoyo45:
      biết ai đây :yoyo27::057:

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      CHƯƠNG 1 : XUYÊN QUA TRỞ THÀNH VƯƠNG PHI THẤT SỦNG
      [​IMG]
      Đau đầu quá
      ầm ĩ…’ Lạc Khanh Nhan thoáng nhăn mi, là ai to gan dám phá hỏng giấc ngủ của nàng
      thanh ĩ xung quanh khiến cho Lạc Khanh Nhan sao chợp mắt được nữa, hàng mi dài thoáng khẽ run sau đó ánh mắt mở toang, lạnh lùng nhìn xung quanh, nhưng điều khiến cho Lạc Khanh Nhan bất ngờ chính là xung quanh từ đâu lại nhiều người như vậy? căn phòng trang trí theo kiểu cổ đại lỗi thời này …. Rốt cuộc là tại sao nàng ở đây?! gần ba mươi năm đối mặt với bao nhiêu sóng gió cuộc đời, có chuyện nào là trải qua như nàng cũng thoáng nghi hoặc, nhưng vẻ ngoài vẫn như vậy điềm tỉnh, mặt lạnh nhìn đám người chỉ chỏ quanh nàng
      “ Lạc Vân Linh, ngươi đừng tưởng là vương phi của bổn vương được phép làm càn, … rốt cuộc ngươi có hay hãm hại Uyển nhi…” bỗng thanh lạnh lẽo vang lên, Lạc Khanh Nhan giương mắt nhìn nơi phát ra thanh , đôi con ngươi thoáng lạnh như băng. Chưa từng có ai dám dùng giọng điệu khinh thường như vậy chuyện với nàng, thực là tức cười
      Âu Dương Triệt nhìn thấy ánh mắt của Lạc Khanh Nhan, thoáng kinh nghi, nữ tử ôn ôn uyển nhược này từ khi nào lại có ánh mắt lạnh lẽo nếu băng sương như vậy, là y nhìn lầm sao? Âu Dương Triệt đăm đăm nhìn Lạc Khanh Nhan, tự dưng cảm thấy nữ tử kia đứng trước mặt khác thường…
      Lạc Khanh Nhan đưa mắt nhìn tất cả đám người trong phòng, nam nhân uy vũ bất phàm nhưng nhìn nàng vẻ mặt chán ghét, bên cạnh đó đứng hai nữ tử xinh đẹp, người nhu nhược xương dựa vào nam nhân, người đứng bên cạnh như kẻ đứng ngoài xem cuộc vui, theo đó là vài gã sai vặt, nha hoàn?! Mọi chuyện đúng là quỷ dị, nàng nhớ là cùng Lâm tổng bàn về hợp đồng sắp tới, sau đó… sau đó bỗng dưng….
      “ Lạc Vân Linh, ngươi tại sao ?!” Âu Dương Triệt thanh hờn giận, Lạc Khanh Nhan ngẩng đầu nhìn nam nhân, thanh ra cảm xúc, nàng : “ ngươi ta làm hại…Uyển nhi của ngươi, rốt cuộc làm làm hại nàng ta cái gì? Chẳng phải nàng ta vẫn an toàn đứng bên cạnh ngươi sao?” nếu như nàng đoán lầm nữ tử tên gọi Uyển nhi kia là nữ nhân xinh đẹp nhu nhược xương tựa vào , hừ! lại ba cái trò tranh diễn tình nhân nhàm chán…
      “ Hừ! làm mà còn dám nhận, vương phi nha, chính mắt tiểu nữ thấy ngài đẩy Uyển nhi muội muội xuống hồ nha, vương gia ngài xem trời lạnh như vậy… nếu phải ngài kịp thời cứu lên Uyển muội có lẽ….” nữ tử đứng bên cạnh bỗng dưng chen ngang, thanh rất chi là nghẹn ngào ai thán. Lạc Khanh Nhan nhếch môi cười lạnh, ngờ mấy cái vụ vu oan giá họa nhàm chán này lại rơi trúng đầu nàng, xem ra ông trời muốn cho nàng sống an ổn mà
      “ Lạc Vân Linh, ngươi còn gì để …” Âu Dương Triệt thanh trầm thấp, đôi con ngươi lạnh lùng nhìn Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan chợt cười, tiếu dung thoáng lạnh lẽo vô cùng, mâu quang nhàn nhạt lưu chuyển ánh sáng ngọc, mênh mang vô bờ, dường như có ai, bất cứ gì lưu lại trong đôi đồng tử kia, Lạc Khanh Nhan mỉa mai : “ vậy biết vương gia ngài trị tội ta như thế nào đây, hay là….” Lạc Khanh Nhan thanh kéo dài, vươn tay rút chi ngọc trâm đầu của mình, đôi bàn tay nhắn khẽ vuốt, ánh mắt cười nhạo, sau đó dơ lên đâm thẳng vào vai của mình, hàng máu đỏ tươi diễm lệ chảy ra, thấm ướt vạc áo… Nữ tử này giờ khắc này, thân lam y thanh lệ, đầu tóc đen xỏa xuống, nửa bờ vai nhiễm đỏ, đôi con ngươi tràn đầy chế nhạo nhìn ba người trước mặt, môi tiếu dung như nghiệt, câu hồn thế nhân…. Khiến cho ba người chỉ còn biết ngây ngẩn trợn mắt to, thốt nên lời
      “ Thế nào… bao nhiêu huyết này của ta đủ bù lại cho việc tổn thất tinh thần thể xác của Uyển nhi nương ?!” Lạc Khanh Nhan vẻ mặt vẫn vân đạm phong khinh, lạnh nhạt như vậy
      “ Ngươi…..” Âu Dương Triệt nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ tử trước mặt, rốt cuộc là cái gì thay đổi, tại sao mới thoáng chốc mà nữ tử này lại thay đổi nhiều đến như vậy…?!
      “ Như vậy mọi việc coi như xong, biết vương gia có hài lòng?! Xin thứ lỗi bổn vương phi hơi mệt, tiễn…” Lạc Khanh Nhan vẫy vẫy tay, có chút kiên nhẫn, sau đó xoay người bước vào trong. Âu Dương Triệt giận tím mặt nhưng cũng gì, phẫy tay bỏ , hai nữ tử kia cũng vội theo sau, Lạc Khanh Nhan nhìn thấy ba kẻ kia như diễn trò hề, môi tiếu dung đạm như nước…..
      “ Vương… vương phi… ngài sao chứ?!” nha hoàn đứng cạnh đó ấp úng lên tiếng, Lạc Khanh Nhan đưa mắt nhìn tiểu a hoàng chừng mười bốn mười lăm tuổi này đứng trước mặt mình, vẻ mặt tái ngắt sợ gần chết mà vẫn kiên cường nhìn nàng, tiểu nương thú vị a
      “ Ta sao, mất chút máu thôi….” Lạc Khanh Nhan cười cợt. Tiểu nha hoàng nghe Lạc Khanh Nhan vậy, thoáng thất thần, vương phi rốt cuộc là làm sao vậy, tự dưng lại kỳ cục quá, thành lời nhưng mà nàng cảm thấy vương phi giống như là vương phi
      “ Ngươi tên là gì?!” Lạc Khanh Nhan như có như vấn. Tiểu nha hoàng kia nghe vậy, lắp bắp sững sốt : “ vương… vương phi… ngài bị sao vậy, ngay đến cả tiểu Vân ngài cũng nhớ sao?!” Lạc Khanh Nhan nhìn tiểu nha hoàng chân tay luống cuống biết làm gì cho phải, muốn khóc mà dám khóc, cảm thấy có chút buồn cười, nàng : “ từ bây giờ ta hỏi, ngươi trả lời, được thắc mắc biết ?!” Nàng mới có nhiều thời gian như vậy giải thích cho tiểu nha hoàng này biết được, trước hết phải xem chuyện gì xảy ra
      Nếu nàng nhớ lầm nàng cũng Lâm tổng bàn phi vụ rất lớn, sau đó hợp đồng hoàn thành, cả hai cùng vào quán bar, nàng uống hơi nhiều chút, sau đó… sau đó thanh của ô tô, tiếng la hét chói tai…. Lạc Khanh Nhan nghĩ đến đây, sắc mặt thoáng khó coi vô cùng, lẽ nàng… chết rồi sao?! bị tai nạn ô tô? Tử vong…. Sau đó cứ như vậy linh hồn nhập vào thân thể của nữ tử tên gọi Lạc Vân Linh này?!
      Lạc Khanh Nhan nhíu nhíu mi, bèn nhìn tiểu nha hoàng tên gọi tiểu Vân hỏi : “ cho ta biết, đây là đâu?! Ta là ai? Và lúc nãy là mọi chuyện như thế nào?!” Tiểu nha hoàng còn nhiều lắm nghi vấn muốn hỏi Lạc Khanh Nhan nhưng nhớ lại lúc nãy lời của Lạc Khanh Nhan, nàng cũng dám cãi, bèn lần lượt đáp :
      “ Vương phi, đây là Hàn Thanh quốc, vương phi tên gọi Lạc Vân Linh, nữ nhi duy nhất của Lạc thái sư, người là tam vương phi đích thân hoàng thượng sắc phong…… còn chuyện lúc nãy tiểu Vân cũng lắm, tự dưng lúc mới sáng vương gia đến đây vấn tội, vương phi đột ngột ngất , sau đó người tỉnh dậy… rồi cứ như vậy….”
      Lạc Khanh Nhan thoáng suy tư, Hàn Thanh quốc? cái thế giới này đảo điên rồi chăng, nếu nàng nhớ lầm trong lịch sử làm gì có cái quốc gia tên gọi Hàn Thanh này? thời khác? ngờ có ngày nàng lại bị lão thiên gia cho đến nơi này, ở đại, tài sản của nàng, quyền lực của nàng, cứ như vậy nhân sinh cố gắng phấn đấu ba mươi năm điều như gió bay sao? Lạc Khanh Nhan thoáng tiếc nuối
      Nhìn nhìn lại cái thân xác này, dường như cũng mới mười bảy mười tám tuổi, xem ra nàng buôn bán lời hơn mười năm nhân sinh, cũng tệ, nghiệp có thể xây dựng lại từ đầu thôi….
      “ Vương phi….” tiểu Vân lên tiếng
      “ Ân”
      “ Vết thương….” Tiểu Vân cố lấy dũng khí lên tiếng, vương phi tự dưng thay đổi, khí chất cũng đáng sợ, nàng cũng dám lại gần. Lạc Khanh Nhan lúc này mới để ý đến miệng vết thương của mình, thoáng nhăn mi
      “ Để tiểu Vân băng bó giúp người…” tiểu nha hoàn . Lạc Khanh Nhan nhìn vẻ mặt ‘mong đợi’ của tiểu nha hoàn, bỗng dưng bật cười, nàng lên tiếng : “ ngươi cần phải căng thẳng như vậy, ta ăn thịt ngươi”. Nàng đáng sợ lắm sao? sao tiểu nương này lại nhìn nàng vẻ mặt như vậy a, thiệt tình, Lạc Khanh Nhan nàng làm người tuy lãnh huyết chút nhưng cũng phải tán tận lương tâm nha!
      “ Vương phi….” tiểu Vân bỗng dưng đỏ mặt, trời ạ! Tại sao nàng lại thấy vương phi bật cười sang sảng lại như vậy… hấp dẫn nhân chứ… nhất định là mơ, nàng mơ thôi…
      Lạc Khanh Nhan lắc lắc đầu, tự mình cầm máu vết thương, dùng vải sạch băng lại, nàng thực thích người nào tiếp xúc nàng quá gần, dù là ai chăng nữa, có lẽ là… thói quen
      Để cho tiểu nha hoàn rồi, Lạc Khanh Nhan ngồi xuống bàn, hớp ngụm trà, hương vị trà thấm đượm, chút đắng chát lại thoang thoáng hương thơm khiến cho nàng thoáng tĩnh tâm….
      “ Vương phi thất sủng sao?!” Lạc Khanh Nhan cười nhạt, từ trước đến giờ chỉ có nàng lãnh nhạt với người khác chứ chưa có ai từng dám để nàng vào mắt, nam nhân kia đúng là ngu ngốc, bị mấy nữ tử quay như chong chóng mà hề hay biết, haiz! Chẳng lẽ nam nhân cổ đại điều ngu ngốc ngựa đực như vậy sao?!
      Tốt nhất bọn họ đừng đến chọc nàng, nàng Lạc Khanh Nhan chấp nhặt nhưng khiến nàng khó chịu bọn họ tốt nhất nên tự giải quyết thôi, điều đầu tiên là làm sao thoát ra khỏi cái vương phủ nhàm chán này mới được…
      Lạc khanh nhan bên ngoài vẻ mặt vẫn như vậy lạnh nhạt thưởng thức trà, nhưng mà bên trong trí não lại xoay chuyển 180 độ để tìm kế thoát thân
      Chậm nhất là tháng, nhất định phải bước ra khỏi vương phủ này! Lạc Khanh Nhan nhếch môi lạnh nhạt cười
      Thế giới của nàng há có thể chỉ là vương phủ tầm thường này, cái nàng muốn là phú khả địch quốc, quyền khuynh thiên hạ, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, đùa giỡn quyền lực, đứng cao cười nhạt xem thế gian phồn hoa…. Lạc Khanh Nhan nàng, chỉ cần muốn là làm được
      “ Vương phi, trà của người….” Tiểu Vân giọng lên tiếng, nữ tử đọc sách, đặt cuốn sách xuống, gật gật đầu. Nâng lên cốc trà, hớp ngụm, mùi hương thoang thoảng dịu, quả trà ở cổ đại uống tốt hơn so với đại nhiều, Lạc Khanh Nhan gật đầu tán thưởng : “ Tiểu Vân, trà nghệ của ngươi quả rất tốt”. còn như vậy mà khéo léo như thế, đúng là rất đáng được tán thưởng. Tiểu Vân thoáng vui mừng, khẽ mỉm cười, hai má lún đồng tiền như như , ngọt ngào khả nhân
      Lạc Khanh Nhan thoải mái nằm ghế quý phi, đầu tóc đen nhán xỏa dài đến thắt lưng, thân hồng y rực rỡ xinh đẹp diễm mười phần, dung nhan chỉ thanh thanh tú tú nhưng hiểu vì sao Tiểu Vân cảm thấy dung mạo kia thực rất hoặc nhân, nhất là đôi hoa đào mắt kia, lúc não cũng sâu thăm thẳm thấy đáy, mênh mang vô bờ, có điểm cuối cùng với nét miệng lúc nào cũng như có như tiếu dung trêu cợt thế nhân vậy, mỗi khi vương phi cười lên khiến cho dung nhan kia thêm phần…. như thế nào nhỉ, Tiểu Vân cũng biết diễn tả như thế nào mới đúng, chung là… rất câu nhân!
      “ Tiểu vân, ngươi xem, thế gian này ai là cường giả?!” Lạc Khanh Nhan lên tiếng, nàng chán ghét kẻ yếu, nàng nhất định phải là kẻ mạnh, mà muốn trở thành cường giả trong thế giới cổ đại này, dễ, nhưng dù là vậy, Lạc Khanh Nhan nàng tin tưởng, chỉ cần nàng cố gắng gì là đạt được
      “ Vương phi, cường giả dĩ nhiên là hoàng thượng rồi….” Tiểu Vân nghiêng đầu đáp lại, hoàng thượng đứng đầu nước tất nhiên là người mạnh nhất rồi. Lạc Khanh Nhan cười khẽ, đầu ngón tay khe khẽ gõ thành ghế, tự tiếu phi tiếu : “ sao?!” tiểu Vân nhìn thấy vẻ mặt đó của Lạc Khanh Nhan cũng biết đáp sao cho đúng, chỉ còn biết ngơ ngác gật đầu
      Lạc Khanh Nhan , tiếp tục đưa cuốn sách lên đọc, cơn gió ngang qua, thổi mái tóc đen nhánh của nàng……
      Tiểu Vân đứng bên cạnh, chăm chú nhìn Lạc Khanh Nhan, sao đoán được ý nghĩ cùng lời của vương phi, Tiểu Vân gõ gõ đầu, biết là do bản thân nàng ngốc hay là vương phi vốn dĩ kỳ lạ như thế, từ ba hôm trước vương phi tự thương mình xong, sau đó vẫn thường hay hỏi nàng những vấn đề kỳ quái, cũng thường hay chuyện mập mờ bí hết sức, chung là…. rất lạ a….
      Lạc Khanh Nhan khẽ nhắm mắt, có chút buồn ngủ, bao nhiêu lâu rồi nàng mới thong thả nghĩ ngơi như thế này? cũng … kiếp trước bận rộn nhiều lắm, bỏ qua rất nhiều thứ, Lạc Khanh Nhan thừa nhận đôi khi bản thân cũng có chút tiếc nuối nhưng là nàng hối hận…
      Bây giờ có lẽ lão thiên gia cho nàng cơ hội làm lại từ đầu, nhất định những tiếc nuối lúc trước còn chưa thực được, nàng lần lượt làm…. Cứ như vậy

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      CHƯƠNG 2 : OAN GIA NGÕ HẸP
      [​IMG]
      Cứ nghĩ đến việc chỉ cần im hơi lặng tiếng có người để ý đến mình, ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp kia đến tìm mình, Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt cười, thanh ra hỉ giận : “ sao vậy! Uyển nhi tiểu thư biết có chuyện gì đến tìm bổn cung nha….”
      Nữ tử tên gọi Uyển nhi, là sườn phi của tam vương gia Âu Dương Triệt, nghe là bạn thanh mai trúc mã từ bé của Âu Dương Triệt, dung nhan chim sa cá lặn, còn là tài nữ của đế đô, cầm kỳ thư họa thông, tính cách ôn nhu dịu dàng chung là rất được lòng tam vương gia, Lạc Khanh Nhan tà nghễ đánh giá Hạ Thanh Uyển, gật gật đầu tán thưởng, nữ tử này quả rất đẹp a, nếu như là ở đại chắc chắn đại minh tinh rồi, đáng tiếc ở cổ đại chỉ có thể làm thê thiếp cho người ta, nghĩ đến đây máu mua bán trong người Lạc Khanh Nhan lại nổi lên, ai! Đúng là bệnh ham tiền của nữ tử này ngày càng nặng +_+
      Hạ Thanh Uyển bị Lạc Khanh Nhan kiên nễ gì đánh giá, cảm thấy thoáng hoảng hốt, đôi con ngươi lạnh nhạt vô ba pha chút cười cợt nhìn nàng, lại có chút… ách! Tán thưởng?!! Hạ Thanh Uyển thực khó hiểu, con người có thể thanh đổi nhiều đến như vậy sao
      “ Tham kiến vương phi….” Hạ Thanh Uyển mặc dù có chút cam lòng nhưng quy tắc nhất định phải có, Lạc Khanh Nhan thoáng trêu đùa : “ Uyển nhi tiểu thư a, có chuyện gì cứ , cần dong dài như vậy, bổn cung rất buồn ngủ, có thời gian tiếp chuyện ngươi đâu”. Hạ Thanh Uyển bị Lạc Khanh Nhan nể tình gì thẳng, sắc mặt có chút khó coi, dựa vào cái gì mà nữ tử này lại vẻ mặt vân đạm phong khinh như vậy nhìn nàng, hừ! dù cho nàng ta là vương phi, nhưng người vương gia là nàng, nàng ta chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, Hạ Thanh Uyển khinh thường cười lạnh
      Lạc Khanh Nhan cũng thèm chấp thái độ của Hạ Thanh Uyển, vươn tay đùa giỡn lọn tóc đen nhánh của mình, thanh bình tĩnh vô ba : “ ngươi , để ta , dù gì cũng khỏi mắc công tìm ngươi”. Hạ Thanh Uyển vốn hôm nay định lấy cớ thăm hỏi để chế giễu Lạc Khanh Nhan, ngờ Lạc Khanh Nhan lại với nàng như vậy, cũng khỏi ngạc nhiên, nàng ta muốn tìm mình là vì chuyện gì?
      “ Nghe ngươi cùng vương gia là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm đáng nhẽ ra cái ghế vương phi này là của ngươi mới đúng…” Lạc Khanh Nhan nhanh chậm , Hạ Thanh Uyển nhìn Lạc Khanh Nhan, đôi con ngươi tràn đầy nghi hoặc, Lạc Khanh Nhan đạm cười, vươn tay ngoắc Hạ Thanh Uyển lại gần….
      hiểu sao giờ khắc này, Hạ Thanh Uyển nhìn thấy nữ tử kia dung nhan vốn bình thường, nhưng mỗi giơ tay nhấc chân lại tràn ngập mị lực vô hạn, cuốn hút người khác, như mê hoặc, vô thức, Hạ Thanh Uyển tiến lại gần, Lạc Khanh Nhan cười , thanh : “ ngươi có muốn thay thể ta trở thành Hàn Thanh tam vương phi?!”
      “ Ngươi… như vậy là gì gì?!” Hạ Thanh Uyển thoáng sực tỉnh, nghi ngờ nhìn Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan ý vị thâm trường nhìn Hạ Thanh Uyển, thanh thoáng trêu chọc : “ … ngươi muốn hay là muốn?!” Hạ Thanh Uyển đề phòng nhìn Lạc Khanh Nhan, rốt cuộc là nàng ta có ý đồ gì đây?!
      Lạc Khanh Nhan đứng dậy , vươn tay nâng cằm Hạ Thanh Uyển, ánh mắt khẽ nheo lại, thoáng trêu đùa : “ quả sắc nước hương trời, tam vương gia rất có phúc a!” Hạ Thanh Uyển ngờ mình lại bị nữ nhân này đùa giỡn, sắc mặt tái ngắt, lắp bắp : “ ngươi… ngươi buông?!” Nữ tử kia từ khi nào lại có khí lực lớn như vậy, dù nàng vùng vẫy cũng khó thoát khỏi kiềm chế của nữ tử này. Hạ Thanh Uyển chốc hoảng sợ, hiểu sao trong đầu nàng vang lên báo hiệu chạy trốn, muốn chạy trốn, nữ tử kia… rốt cuộc…là ai..?!
      “ Ngươi… ngươi phải Lạc Vân Linh….” Hạ Thanh Uyển giọng lắp bắp
      Lạc Khanh Nhan cười cợt : “ đương nhiên ta phải Lạc Vân Linh… nhớ kỹ, ta gọi Lạc Khanh Nhan….” đoạn buông tay ra khỏi Hạ Thanh Uyển, cằm bị siết chặt đến phát đỏ, Hạ Thanh Uyển đau nhức, vươn tay vuốt , ánh mắt oán hận nhìn Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng ta, cũng thèm để ý, tiếp tục lên tiếng : “ Hạ Thanh Uyển, ngươi rốt cuộc có muốn cùng ta làm giao dịch?!”
      Hạ Thanh Uyển khẽ mím môi, : “ ngươi , là giao dịch gì?!”
      “ Đơn giản thôi, ngươi giúp ta thoát khỏi đây, sau đó chiếc ghế vương phi này trống rồi, ta tin với thủ đoạn của ngươi, muốn ngồi lên… cũng khó mà…” Lạc Khanh Nhan nhún nhún vai, thanh vẫn như vậy tràn đầy ý cười
      “ Ngươi… muốn thoát ra khỏi đây, vì sao?!” Hạ Thanh Uyển khó có thể tin, chẳng phải nàng ta rất vương gia sao, dù là hữu danh vô thực nhưng sống chết cũng chịu bước ra vương phủ. lẽ lời nàng ta , nàng ta phải là… Lạc Vân Linh…
      vì sao cả, nhàm chán thôi…” Lạc Khanh Nhan nhanh chậm , Hạ Thanh Uyển lại hỏi : “ vậy… ngươi muốn ta giúp như thế nào?!”
      “ Dễ thôi, nghe cuối tháng này ở hoàng cung có đại lễ, gia quyến vương phủ điều phải , ngươi làm sao quấn quýt lấy nam nhân của ngươi… miễn là đừng để cho quay về vương phủ sớm là được…” Lạc Khanh Nhan , còn gần nửa tháng nửa tháng nữa là đến cuối tháng rồi, nàng có đủ thời gian chuẩn bị
      “ Chỉ đơn giản như vậy….” Hạ Thanh Uyển nhíu mày
      Lạc Khanh Nhan gật đầu : “ chỉ cần như vậy là được, Hạ Thanh Uyển, ngươi làm được
      “ Vậy… còn ngươi”
      “ Ta à.. ta có cách của riêng mình, ngươi chỉ cần lo cho ngươi là được”
      “ Thế nào, cuộc giao dịch này đối với ngươi trăm lợi hại, có muốn hay thử chút”
      “ Thành giao… “
      “ Được! thành giao”
      “ Hi vọng sau hôm đó, ta còn gặp lại ngươi”
      “ Haiz! Ta lại luyến tiếc gặp lại mĩ nhân như ngươi a…” Lạc Khanh Nhan nhếch môi đạm cười
      “ Hừ….” Hạ Thanh Uyển nhìn vẻ mặt trêu cợt của Lạc Khanh Nhan, hừ lạnh, phẩy tay bỏ , nữ tử này quả …. rất đáng ghét!!
      “ Vương phi…. người định sao….” Tiểu Vân đứng bên cạnh, bây giờ mới dám lên tiếng hỏi, Lạc Khanh Nhan nhìn Tiểu Vân, có chút tính toán liệu có nên mang theo tiểu nha đầu này , mấy ngày nay uống trà do tiểu nha đầu này pha, nàng cảm thấy có chút nghiện rồi, hơn nữa tiểu nha đầu này thú vị như vậy, bỏ lại cũng có chút tiếc nuối a, nàng là thương nhân đâu thể buôn bán lỗ vốn được…
      “ Ân! Tiểu Vân… ngươi có muốn hay cùng ?!” Lạc Khanh Nhan như có như hỏi, nàng cũng sợ tiểu nha đầu này lộ tin tức ra ngoài, nếu như tiểu nương này biết điều, nàng ngại tiễn tiểu nương này đoạn, đừng nàng thủ đoạn độc ác, nàng ghét nhất chính là phản bội, dù bất cứ tình huống gì, sát tha. ( Dao Dao : bản chất sắp lộ rồi đấy +_+)
      “ Vương phi… chẳng phải trước đây ngài ngài rất vương gia sao?! dù như thế nào cũng , nay sao lại…” Tiểu Vân ngơ ngác hỏi, nghe cuộc chuyện giữa vương phi cùng Hạ sườn phi, Tiểu Vân có chút mê loạn, hiểu cho lắm, Lạc Khanh Nhan nhìn vẻ mặt tràn đầy tò mò của tiểu nha hoàng, có chút buồn cười, bèn : “ như thế nào, lúc trước thích bây giờ thể thích sao? nam nhân mà thôi, có người này còn người khác” ta Lạc Khanh Nhan há có thể vì cái cây nho mà bỏ cả vườn cây rộng lớn?! nam nhân đối nàng chẳng qua là cảnh đẹp ý vui mà thôi, thích nhìn lát, thích thôi, nàng đối với nam nhân xưa nay ít hảo cảm, đừng , ngay là thích sơ sơ cũng chưa từng có ai, ở đại, có bằng hữu nàng vô tâm phế, , có lẽ cả đời này của nàng cũng khó có thể mà động tâm với ai được….
      Tiểu Vân nghe Lạc Khanh Nhan vậy, há hốc mồm kinh ngạc….
      “ Tiểu Vân a, ngươi rốt cuộc có muốn cùng ta hay , vương phủ này nhàm chán như vậy, chúng ta thoát khỏi ngao du chân trời góc bể, chẳng phải là rất tốt….” Lạc Khanh Nhan ra sức dụ hoặc tiểu Vân, tiểu Vân thoáng ngập ngừng, bèn : “ nhưng là gia đình, phụ mẫu của tiểu Vân điều ở đây” mặc dù nàng thực rất muốn cùng vương phi nhưng là phụ mẫu của nàng, muội muội của nàng… ai chăm sóc nha
      Lạc Khanh Nhan nghe Tiểu Vân vậy, thoáng trầm mặc, gia đình…?! Hai từ này quả đối với Lạc Khanh Nhan thực xa lạ…..
      “ Tiểu Vân, ngươi có muốn đoàn tụ cùng gia đình…” Lạc Khanh Nhan
      “ Đương nhiên là muốn nha…” Tiểu Vân ra sức gật đầu
      “ Như vậy , trước khi ta ta trả cho ngươi giấy bán thân, khi ấy ngươi có thể về cùng gia đình của mình rồi, khi ấy….” Lạc Khanh Nhan đạm cười, tiểu Vân cảm thấy vương phi ánh mắt thoáng ưu sầu, ngẩn ngơ, biết gì cho phải, Lạc Khanh Nhan cười cười, lại trở về dáng vẻ tự tiếu phi tiếu như thường ngày, thoáng ưu sầu như lúc nãy chợt tan , còn vết tích như là nhầm lẫn của Tiểu Vân vậy
      “ Vương phi… còn ngài…” Tiểu Vân hỏi
      “ Ta à…. Còn nhiều chuyện chờ ta làm lắm, ngươi chỉ cần lo cho bản thân mình là tốt rồi, Tiểu Vân nhớ luyện pha trà, tay nghề tăng nha, ta nhất định tìm ngươi uống trà đó…” Lạc Khanh Nhan vỗ vỗ vai Tiểu Vân, Tiểu Vân như hiểu như gật gật đầu…
      Âu Dương Triệt dạo này khá phiền não, biết vì lí do gì dạo gần đây y cảm thấy vô cùng bứt rứt, trong người vô cớ khó chịu, dễ dàng nổi nóng, nguyên nhân lại hiểu vì sao càng khiến cho y trở nên táo bạo hơn bao giờ hết, ngay cả Hạ Thanh Uyển là nữ tử y để ý nhiều nhất cũng trở nên thô bạo nỗi nóng với nàng, Âu Dương Triệt thoáng nhăn mi, y từ khi nào lại trở nên khó khống chế bản thân mình như vậy chứ?!
      Mạn vô mục đích bước về phía trước, vì đăm chiêu suy nghĩ cho nên y cũng ngờ mình lạ bước vào Ngọc Uyển các, nơi duy nhất trong vương phủ y chán ghét đến nhất, là vì nơi đó là nơi ở của nữ nhân kia
      Hoàng huynh vì ân tình của Lạc thái sư mà ban hôn cho y cùng nữ tử tên gọi Lạc Vân Linh kia, bất chấp phản đối của y, nhưng vì là nữ nhi duy nhất của thái sư, mà thái sư lại là người có ân với y, cho nên y cũng thể đối xử quá đáng với nữ tử kia được, nhưng là nữ nhân kia khiến cho y thể nào chịu nỗi, bề ngoài ôn nhu nhu nhược, nhưng bản chất thâm độc, ám hại Uyển nhi biết bao nhiêu lần, nếu phải Uyển nhi mệnh lớn, e rằng….
      “ Tiểu Vân à, ngươi xem… đàn cá chép này đem nướng hết.. có phải là rất tốt ?!” Bỗng thanh vang lên cắt ngang suy nghĩ của y, Âu Dương Triệt lạnh lùng nhìn bóng dáng nữ tử cách y xa về phía trước, cũng hiểu vì cớ gì nếu bình thường thấy nữ nhân kia y quay đầu bước rồi, nhưng bây giờ lại cứ đứng yên đó, tiếp tục nghe đoạn đối thoại của nữ tử kia cùng tiểu nha hoàng
      “ Vương phi, cá chép đẹp như vậy… sao lại đem nướng nha…” tiểu Vân ngây thơ hỏi lại
      “ Đẹp gì chứ, cũng vô dụng, chỉ suốt ngày bơi lội, chiếm diện tích chứ làm gì a… ngươi xem con kia, con kia…uh! nhiều con to như vậy, đem lên nướng, hương vị tuyệt đối tệ…” Lạc Khanh Nhan chỉ chỉ đàn cá chép trong hồ, mới nhớ, lâu rồi nàng cũng chưa ăn món ăn thôn quê, nhìn thấy lũ cá chép bơi lượn tự dưng có chút thèm
      “ Vương phi, người đói sao, để tiểu Vân xuống bếp lấy thức ăn cho ngài”
      cần, đồ ăn vương phủ nhàm chán chết được…” ai đó nhíu nhíu mày khinh thường
      “ Vương phi, vậy ngài định ăn chúng ư….” Tiểu vân đành lòng nhìn lũ cá chép
      Lạc Khanh Nhan thấy vẻ mặt đó của tiểu Vân, đầu đầy hắc tuyến, làm như nàng ác độc lắm bèn : “ Tiểu Vân à, thế gian này nhược bị cường thực, là quy luật bình thường, ngươi nên học cách thích ứng tất cả, biết ?!”
      “ Vương phi, nhưng là chúng nó quả rất đáng ….” Tiểu Vân ra sức năn nỉ
      “ Haiz! Thôi , ta cũng còn hứng thú với nó nữa, chúng ta thôi…” Lạc Khanh Nhan lắc đầu thở dài, nàng tối chịu nỗi là nước mắt của nữ nhân, dường như đến cổ đại mới có mấy hôm, khí tốt quá cho nên nàng lại dễ mềm lòng phải, cái này dường như ổn à nha…
      Âu Dương Triệt nghe đoạn đối thoại của Lạc Khanh Nhan, khỏi rút trừu khóe miệng, nhìn nữ tử dung nhan vẫn như vậy quen thuộc nhưng hiểu sao y cảm thấy có cái gì đó thực khác lạ, nhất là đôi con ngươi tràn ngập ánh dương quang, nhìn người khác nhưng lúc nào cũng có cảm giác là nhìn về phương xa, rất hoặc nhân…. Âu Dương Triệt nghĩ đến đây thoáng giật mình, nghĩ cái gì vớ vẫn nha
      “ Vương… vương gia..?!” tiểu Vân thấy Âu Dương Triệt đứng đó, lắp bắp lên tiếng, vương gia sao lại đến đây?! Âu Dương Triệt thấy Lạc Khanh Nhan cùng Tiểu Vân tiến lại gần mình, có chút giật mình, từ khi nào y lại mất cảnh giác đến như vậy?! giương mi nhìn nữ tử kia, cho chút nghi ngờ, nữ tử vẻ mặt nhàm chán thiếu kiên nhẫn nhìn y, Âu Dương Triệt tự dưng cảm thấy có chút vui, bèn : “ thế nào, bổn vương muốn đến gặp vương phi cũng cần có lý do sao?!”

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      CHƯƠNG 3 : LẠI GẶP ÂU DƯƠNG TRIỆT
      [​IMG]
      Lạc Khanh Nhan vẫy vẫy tay cho Tiểu Vân lui ra, nhìn nhìn Âu Dương Triệt lát, bèn : “ biết vương gia đại giá quang lâm đến tìm ta có chuyện gì a?!” Âu Dương Triệt nhìn nữ tử ánh mắt, đọng lại hình bóng của y, nhíu nhíu mày vô cớ trong lòng nổi lên lửa giận, thanh lạnh như băng : “ Lạc Vân Linh…..”
      “ Vương gia có gì xin cứ ….” Lạc Khanh Nhan nhanh chậm đáp, ánh mắt trực tiếp đối diện cùng Âu Dương Triệt, cái nhìn lạnh như băng như tuyết, sắc bén của Âu Dương Triệt khiến cho bao nhiêu kẻ khiếp sợ nhưng đứng trước Lạc Khanh Nhan, ấy chẳng là cái gì cả, Lạc Khanh Nhan nhếch môi đạm cười, hiểu sao Âu Dương Triệt cảm thấy nữ tử này để y vào mắt, chưa từng có ai nhìn y vẻ mặt như vậy, chưa từng có ai dùng tiếu dung trêu cợt như vậy nhìn y, nữ nhân này bỗng dưng thay đổi nhiều như vậy, có chăng là dùng chiêu lạc mềm buộc chặt, nhưng là y thừa nhận, nữ nhân này diễn kịch rất khá, khiến cho y cảm thấy thực hứng thú
      “ Lạc Vân Linh, ngươi thực khơi dậy hứng thú trong lòng bổn vương rồi đấy?!” Âu Dương Triệt cười cợt, Lạc Khanh Nhan nghe vậy càng cười lớn hơn, đôi hoa đào mắt tà nghễ nhìn Âu Dương Triệt, thanh ra cảm xúc : “ thế gian này, ta ghét nhất chính là loại nam nhân tự cho mình là đúng, tam vương gia a, hóa ra ngài bất quá cũng như vậy thôi…” đoạn có chút lắc đầu thở dài, xoay người bước , Âu Dương Triệt nghe vậy, giận run người, vươn tay bắt lấy tay của Lạc Khanh Nhan, nhưng nhanh như chớp Lạc Khanh Nhan vung tay tránh được
      “ Vương gia, xin tự trọng…” nàng ghét nhất chính là tiếp xúc cùng người lạ, nam nhân này chính là phạm vào điều cấm kỵ của nàng.
      “ Hừ! ngươi là vương phi của bổn vương…” Âu Dương Triệt bá đạo , cúi đầu nhìn Lạc Khanh Nhan, mặt đối mặt gần như là gần kề, hơi thở tựa như hòa quyện vào nhau, nữ tử lãnh hương thanh lãnh đạm đạm như vẻ mặt của nàng, đôi hoa đào mắt diễm lệ mười phần như cười nhạo thế nhân, nét môi đạm đạm tiếu dung, hồng hồng ướt át bỗng dưng có sức hút kỳ lạ, nhưng là vô thức bị đôi môi xinh đẹp kia hấp dẫn, Âu Dương Triệt càng thêm cúi đầu
      Lạc Khanh Nhan cười lạnh, nâng chân đạp cho phát, vì kịp đề phòng, lại nghĩ đến Lạc Khanh Nhan đối như vậy, Âu Dương Triệt lảo đảo, ngã người về sau, vẻ mặt tràn ngập lửa giận nhìn Lạc Khanh Nhan, nghiến răng nghiến lợi quát : “ Lạc.. Vân…Linh…”
      “ Hừ! dám vô lễ với bổn nương, Âu Dương Triệt ngươi quả ngại mình sống lâu lắm….” Lạc Khanh Nhan hừ lạnh
      “ Ngươi…..” Âu Dương Triệt lần đầu tiên trong đời biết như thế nào là tức nghẹn họng mà biết làm sao đáp lời nữ tử, Lạc Khanh Nhan cúi người, vươn tay nâng cằm Âu Dương Triệt, đôi môi xinh đẹp vẽ nên nụ cười tuyệt mĩ : “ chậc! nhan sắc tầm thường thế này mà được nhiều mĩ nhân như vậy coi trọng, chậc, bọn họ đúng là có mắt mà….” Vẻ măt rất chi là ‘ai thán’, ‘tiếc hận’ , xong buông tay ra lắc lắc đầu, hết sức ‘ thở dài’ rồi xoay người bước , để lại Âu Dương Triệt há hốc mồm ngồi đó ngẩn ngơ
      Lạc Khanh Nhan vừa vừa suy nghĩ, thoáng nhíu nhíu mày, rất là đăm chiêu, nàng quên mất ở cổ đại còn có thuật ngữ quen thuộc ấy là ‘ võ công’ giống như đại, dăm ba chiêu là đối phó được tên côn đồ, ở đại dù gì nàng cũng là cao thủ nhu đạo nhưng là đến cổ đại này rồi, ai! Mấy cái đó chẳng khác nào hoa chân múa tay….
      Làm thế nào để trở thành cao thủ?! Nhìn thân thủ của tên vương gia kia, phải tầm thường, sức uy áp tạo ra thực rất lớn, nếu phải nàng bất ngờ tấn công cùng phòng thủ nhanh 100 % là bại trận trong tay rồi, Lạc Khanh Nhan buồn bực, nàng thực ghét mình biểu yếu thế trước mặt người khác, nhất là nam nhân
      Nghe mấy cái loại nội công thường học từ , dường như nàng cũng bỏ qua giai đoạn học võ tốt nhất rồi, nhìn lại thân xác của mình, Lạc Khanh Nhan khỏi thở dài, cốt cách quá mức yếu nhược, thực là tài liệu tốt luyện võ nha, Lạc Khanh Nhan thoáng tiếc hận
      “ Ha ha…. Ta ngờ, thế gian này lại có tiểu nữ oa thú vị như vậy…” thanh khàn khàn trầm thấp vang lên cắt ngang suy nghĩ của Lạc Khanh Nhan, biết từ khi nào, hạc phát đồng nhan lão giả ngồi chễm chệ gốc cổ thụ. Lạc Khanh Nhan ngẩng đầu nhìn lão giả, hàng mi thanh tú thoáng khẽ nhíu : “ ngươi là ai?!”
      Lão giả từ lúc đầu chứng kiến cuộc đối thoại của Lạc Khanh Nhan cùng Tiểu Vân, lại thấy Lạc Khanh Nhan kiên nể gì đá nam nhân kia phát, cảm thấy thú vị, cho nên mới xuất , ngài nhìn Lạc Khanh Nhan, lên tiếng : “ tiểu oa nhi, có muốn hay bái ta làm lão sư?!” Tiểu oa nhi này thú vị đến như vậy, thu nàng làm đồ đệ quả uổng vô cùng a. Lạc Khanh Nhan thầm đánh giá lão giả, người này vô thanh vô tức xuất , cho thấy võ công nhất định tuyệt đỉnh a, xưa nay nàng rất nhạy cảm với hơi thở người xa lạ nhưng lại hề phát lão giả này, có chăng đây là cái gọi trong truyền thuyết ‘cao nhân’, nghĩ nghĩ vậy nhưng Lạc Khanh Nhan vẫn vẻ mặt hết sức bình tỉnh, nàng lên tiếng : “ vì sao muốn ta bái ngươi làm lão sư, ngươi rốt cuộc có cái gì hơn người?!”
      “ Ha hả… khá lắm nữ oa nhi ngông cuồng, ta Hàn Vô xưa nay tự xưng đệ nhị chưa có ai dám xưng đệ nhất, như vậy đủ tư bản làm lão sư của ngươi….” Lão giả nghe Lạc Khanh Nhan vậy, giận phản cười, thanh tràn đầy sảng khoái, nữ oa nhi này quả rất thú vị a, thế gian này nhàm chán như vậy, có đồ đệ ‘đáng ’ như vậy, lão thiên gia quả đối đãi với y tồi
      “ Điều kiện là gì?!” Lạc Khanh Nhan nhanh chậm , xưa nay làm gì có chuyện tốt như vậy đến tìm nàng, muốn có thứ phải trả cái giá tương xứng, quy luật này Lạc Khanh Nhan hơn ai hết hiểu rất , lão giả nghe Lạc Khanh Nhan thế, chốc sững sốt, nhưng rất nhanh đạm cười, ngài : “ ba điều, ngươi chỉ cần giúp ta ba điều tuyệt học cả đời của ta truyền hết cho ngươi”. Lạc Khanh Nhan mỉm cười, cung kính cúi đầu : “ sư phụ tại thượng, xin nhận Lạc Khanh Nhan lạy” đoạn quỳ xuống, dập đầu! lão giả gật đầu mỉm cười, quả tiểu oa nhi thông minh, mặc dù ngông nghênh bất tuân nhưng cũng biết tiến biết thối, là hạng người tầm thường a, đáng tiếc thay lại là phận nữ nhi, nếu nhất định làm nên đại
      “ Khanh Nhan, con qua cái tuổi tốt nhất luyện võ, vả lại cốt cách cơ thể cũng là kỳ tài võ học, bây giờ có hai cách, con chọn đường nào là tùy con quyết định…” lão giả khẽ vuốt chòm râu, ôn thanh : “ thứ nhất là luyện lại từ đầu, với bộ võ công tâm pháp của bổn môn cùng với kiên trì của con nhất định năm đến mười năm có thành tựu võ học, còn bước thứ hai là tìm thứ….”
      “ Nghe trong truyền thuyết Thiên Phong động có băng hồ, đáy hồ có đóa thiên niên liên, là loại dược liệu vô cùng trân quý, đem nó chế thành được ba viên thuốc, mỗi viên thuốc có thể tăng nội lực ba mươi năm, nếu như có có được nó nội công tăng trưởng ngờ… nhưng đó chỉ là truyền thuyết, hơn thế nữa băng hồ xưa nay lạnh vô cùng, dù có nội lực cao cường hộ thể nhưng ở dưới đó quá canh giờ cùng khó có thể chịu được, con muốn chọn cách nào…?!”
      Lạc Khanh Nhan đạm cười, thanh lạnh nhạt : “ cách thứ hai, sư phụ người cho con bản đồ đến Thiên Phong động !” Nàng chính là có kiên nhẫn chờ lâu như vậy, ở mình nơi cổ đại này, nếu mạnh, nàng cảm thấy bất an, mà nàng thực ghét cái cảm giác đó, cho nên bèn mọi cách nhất định nàng phải trở thành cường giả
      “ Khanh Nhan, đó là lựa chọn của con, ta có quyền can thiệp..” lão giả lên tiếng, lấy trong lòng cuốn sách cùng tấm da bạc đưa cho Lạc Khanh Nhan, ngài tiếp : “ đây là bộ môn tâm pháp cùng tuyệt học cả đời của vi sư, còn đây là bản đồ chỉ dẫn đến Thiên Phong động, Khanh Nhan! Hi vọng con thuận buồm xuôi gió”. Lạc Khanh Nhan vươn tay nhận lấy, gật gật đầu
      “ Tìm được thiên niên liên rồi đến Tây An tìm đưa cái này cho chưởng quầy Thục An, khi đó vi sư tìm đến con….” Lão giả lại đưa thêm cho Lạc Khanh Nhan đoản đao
      Lạc Khanh Nhan mỉm cười, thanh tràn đầy tự tin : “ sư phụ, chậm nhất ba tháng, nhất định Khanh Nhan đến tìm ngài…” lão giả cười khẽ, đôi con ngươi sáng quắc tràn đầy tán thưởng, sau đó nhanh như chớp mất, như cơn gió, cái gọi là khinh công tuyệt đỉnh có chăng đến tận cùng cũng chỉ như vậy. Lạc Khanh Nhan vuốt ve quyển sách, đôi môi cong cong nét cười, nhàng thanh thoát….
      Xem ra lão thiên gia cũng bạc đãi nàng lắm, biết nhiệm vụ lão giả đưa ra là gì, chỉ cần có thể mạnh, nàng cam nguyện đánh đổ tất cả,….
      “ Vương phi, lâu rồi tiểu Vân nghe ngài gãy đàn, vẽ tranh…. Vương phi, ngài lúc trước chẳng phải thích nhất là vẽ tranh sao?!” tiểu Vân nghi vấn, dạo này vương phi cứ hay xem sách, rồi hoa chân múa tay, động tác hết sức kỳ lạ nha. Lạc Khanh Nhan nghe Tiểu Vân hỏi vậy, có chút buồn bực, đánh đàn?! Vẽ tranh?! Nàng mới có hứng thú ba cái chuyện vớ vẫn đó, lúc trước ở đại, mọi kỹ năng sinh tồn nàng điều học, chỉ cần cái gì có lợi cho bản thân nàng điều bỏ qua nhưng mấy cái thú chơi tao nhã cổ đại nàng lại chưa từng đụng vô, phần vì có thời gian, phần là vì nàng cảm thấy mấy thứ đó rất nhàm chán, phải rồi! nghe Lạc Vân Linh cũng thuộc hạng tài nữ cho nên tinh thông cầm kỳ thư họa….
      “ Tiểu Vân, ta dạo này còn hứng thú với mấy cái đó nữa, cho nên cần nhắc lại…” Lạc Khanh Nhan tiếp tục xem quyển tâm pháp mà sư phụ để lại cho nàng, nhanh chậm . Tiểu Vân thấy Lạc Khanh Nhan muốn nhắc đến chuyện đó cũng dám nhiều, mặc dù vương phi chưa từng xử phạt nàng nhưng hiểu sao nàng luôn có cảm giác sợ vương phi nha, là khó hiểu
      “ Đúng rồi, tiểu Vân, còn bao nhiêu ngày nữa là đến cuối tháng…” Lạc Khanh Nhan hỏi
      “ Còn mười ngày nữa, vương phi!” tiểu Vân nghiêng đáp, còn mười ngày nữa là vương phi rời khỏi rồi, mà nàng cũng có thể đoàn tụ cùng gia đình, tiểu Vân nhìn Lạc Khanh Nhan, thoáng tiếc nuối, nhưng là nàng thực rất muốn theo vương phi nha, mặc dù nàng có hơi sợ vương phi, nhưng hiểu sao lại rất thích ở bên cạnh vương phi, cái cảm giác này thực khó nên lời mà
      “ Ai da! Thời gian sao mà đến chậm thế….” Lạc Khanh Nhan nhíu nhíu mi, gần nửa tháng ở vương phủ, cuộc sống thực nhàm đến cực điểm, nàng sắp mốc meo lên cả rồi, cũng may có quyển tâm pháp giúp nàng đỡ buồn chứ cứ như vậy nàng thực vì quá rãnh rỗi mà chết mất, uh! đến mới nhớ, dường như dạo này cuộc sống của nàng khá an ổn phải, cũng có ai đến quấy phá, hi vọng mười ngày này cũng an an bình bình trôi qua như vậy kế hoạch của nàng ổn thỏa cả thôi
      Nhưng rất tiếc, cái gọi là hi vọng cũng chỉ là hi vọng mà thôi, vì hai ngày hôm sau vị khách mời lại xuất trước mặt Lạc Khanh Nhan, mà nhân vật đó ai khác chính là vị chiến thần vương gia tuấn mỹ hơn người của chúng ta. Âu Dương Triệt từ hơn mười ngày trước nhận cú đá của Lạc Khanh Nhan, hiểu sao chẳng những tức giận lại càng để ý đến nữ tử kia ( Dao Dao : huynh này trời sinh bản tính thích ngược =”:), song triều đình đột ngột có việc cho nên y rời vương phủ mấy ngày, trong khoảng thời gian này, đôi khi nhớ đến vẻ mặt lạnh nhạt cùng tiếu dung trêu ghẹo của nữ tử kia, Âu Dương Triệt thoáng phiền lòng, sao tự dưng y lại nhớ đến nữ nhân đáng ghét kia chứ, cho nên vừa về đến vương phủ là y ngay lập tức chạy đến chỗ Lạc Khanh Nhan, muốn tìm cho nguyên do, vì cớ chi y lại…. cảm thấy có chút nhớ nữ tử này, chẳng phải y trước đây rất ghét nàng ta sao, rốt cuộc điều gì thay đổi?!
      “ Vương gia, biết lần này lại tìm đến ta có chuyện gì a?!” Lạc Khanh Nhan hỏi
      Nhìn thấy vẻ mặt nữ tử cười cợt như thường ngày nhìn mình, hiểu sao Âu Dương Triệt có chút não, y hừ lạnh : “ bổn vương đến tìm ngươi cũng cần phải có lý do sao?!” từ khi nào lại thay đổi nhiều đến như vậy, nữ tử trước kia ôn nhu uyển nhược nhìn y lúc nào cũng tràn ngập say đắm, còn bây giờ cũng là dung nhan đó, nhưng ánh mắt nhìn y như kẻ xa lạ, mặn nhạt….
      “ Đương nhiên là cần lí do rồi, nhưng là dạo này ta cảm thấy vui, cho nên có tâm trạng tiếp vương gia, vương gia tự mình thưởng thức trà ha, xong rồi , ta tiễn….” Lạc Khanh Nhan nhún nhún vai đứng dậy, nàng dạo này tập trung thời gian cho việc luyện công, cũng chả có thời gian ngồi bồi uống trà đâu, hơn thế nữa vẻ mặt của nhìn nàng.. chậc! nhìn thôi cũng khiến cho nàng thiếu kiên nhẫn rồi
      “ Ngươi rốt cuộc là ai?!..” Âu Dương Triệt nắm chặt lấy cổ tay của Lạc Khanh Nhan, gằn từng tiếng. Lạc Khanh Nhan bị y nắm cổ tay, thoáng nhăn mi, nàng cười lạnh nhìn y : “ ta là ai?! Chẳng lẽ ngươi biết….”
      “ Ngươi phải.. Lạc.. Vân… Linh?!” Âu Dương Triệt cau mày, Lạc Khanh Nhan bỗng dưng bật cười, đôi hòa đào mắt mảnh ánh sáng ngọc, như chế giễu ngu ngốc của y, Lạc Khanh Nhan lên tiếng : “ chậc! bây giờ mới nhận ra sao?! Âu Dương Triệt, uổng thay cho Lạc Vân Linh lại ngươi đến như vậy nha?”. Âu Dương Triệt đăm đăm nhìn Lạc Khanh Nhan, thanh trầm thấp, tràn đầy nguy hiểm : “ ! ngươi rốt cuộc là ai”, lực cũng dùng mạnh hơn, cổ tay của Lạc Khanh Nhan dường như muốn gãy, Lạc Khanh Nhan lạnh lùng nhìn Âu Dương Triệt, thanh hàn như băng : “ ta là… Lạc Khanh Nhan, Âu Dương Triệt buông tay! Đừng để cho ta lần thứ hai”
      hiểu vì cớ gì, nữ tử nhìn y ánh mắt lạnh như băng, thanh hàn tựa tuyết, Âu Dương Triệt vô thức buông tay, thấy cổ tay nữ tử sưng đỏ, y có chút áy náy, nhưng vì kiêu ngạo cũng lên tiếng gì thêm, Lạc Khanh Nhan nhíu nhíu mày nhìn cổ tay của mình, vươn tay ôn nhu nhàng xoa bóp, giương mắt nhìn Âu Dương Triệt : “ vương gia, tiễn….” xong nhanh chóng xoay người bước vào trong, để lại Âu Dương Triệt đứng đó…
      “ Lạc Khanh Nhan….” Âu Dương Triệt khẽ lẫm nhẫm, bất chợt đôi môi vẽ nên nét cười tà mị…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :