1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thần Tình Yêu Báo Ân - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Tiết Tử

      Edit: Minh Minh

      Beta: Quảng Hằng





      Vì cái gì?

      Vì cái gì vào ngày lễ tình nhân trong cuộc đời, phải người ngồi ở chỗ này?

      Ai tới cho , vì cái gì luôn đơn?

      Là đời trước tạo nghiệt? Hay là chính mình vận mệnh tốt? Lòng của rất tịch mịch. . . . . .

      Quan Xảo Xảo từng giọt từng giọt nước mắt rơi, nhớ , rất hi vọng vào ngày lễ tình nhân hôm nay, có thể có bên người làm bạn.

      Người , người quan trọng trong cuộc sống của , vì sao luôn thể ở bên người ? Những ngày như vậy phải tiếp tục đến bao giờ?

      Giờ phút này, , với vết thương nội tâm rầu rĩ, ngồi tại đây - ngay góc quán cà phê, từng giọt nước mắt rơi. Hôm nay, vị cà phê uống lên đặc biệt chua xót, đối với tình , biết theo ai, trái tim đau quá. . . . . .

      nhàng lau nước mắt. Lúc này đây, cần nơi thanh tĩnh, rời xa văn phòng, tiếng ồn ào, cũng đụng người quen, có thể cho người yên lặng chút, mà nhà hàng này có được màn che thủy tinh lớn, đúng là lựa chọn tốt có hai.

      Tình thống khổ, chỉ có người từng trải qua mới biết cảm giác trong đó, nhiều ngày khi đến thời gian nghỉ trưa, lại rời xa văn phòng, trốn mình ở chốn này để vỗ về những tổn thương mà tình mang đến cho .

      Để cho chính mình có được gian trong giờ, để cho chính mình yên lòng mà tạm nghỉ, nghỉ ngơi lát, mới có thể tiếp tục đội mặt nạ ứng phó mọi người, ứng phó thế giới này.

      thất thần nhìn cảnh phố bên ngoài màn che thủy tinh, liếc mắt nhìn chàng trai đứng ở con phố lớn đối diện cái, ta mặc T-shirt cùng quần bò, nhìn qua có tám múi, bộ dạng rất tuấn tú, chàng trai như vậy khẳng định nhận được hoan nghênh lớn của các . Hơn nữa, thể trạng của ta rất tuyệt, có thể nhìn ra được thói quen tập thể hình.

      thích các chàng trai tập thể hình, làm cho người ta có cảm giác rất giống ánh mặt trời, ôm lấy nhất định rất thoải mái. . . . . .

      Nhìn chàng trai kia, ngay tại thời khắc sầu não này, bỗng nở nụ cười, hiển nhiên lại có người ngồi xổm ven đường cùng con chó chuyện phiếm?

      Đột nhiên, dường như nhận thấy được tầm mắt của , chàng trai chợt hướng ánh mắt nhìn lại.

      sửng sốt chút, cùng ánh mắt đối phương giao nhau chút, liền vội vàng dời tầm mắt, cúi đầu nhìn tách cà phê, cầm lấy tách, nhàng nhấp ngụm ... rồi cách trong chốc lát, nhịn được, đôi mắt lại lặng lẽ ngắm hướng phố đối diện.

      ta vẫn còn nhìn !

      Quan Xảo Xảo nhịn được nghi hoặc trông về phía sau, hy vọng đây chính là ảo giác của . chàng kia cũng phải nhìn , chẳng qua là vừa vặn nhìn ai đó phía sau mà thôi.

      A? ta nở nụ cười, cười với ? thể nào.

      Quan Xảo Xảo hết nhìn đông tới nhìn tây, trừ bỏ , mỗi người ở quán cà phê đều có đối tượng chuyện, có bạn cùng nhau dùng cơm. khỏi nghi hoặc quay đầu lại nhìn chàng trai kia.

      ta cười với sao? Tuy rằng kỳ quái, nhưng nếu trả lễ giống như được lễ phép, cho nên, cũng nở nụ cười.

      A —— ta lại còn hướng vui vẻ xua tay chào hỏi chứ, quả là người nhiệt tình, nhưng như vậy có điểm ngốc chăng, vốn biết .

      Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, vẫn do dự, cuối cùng cũng lễ phép thẹn thùng lắc lắc tay với .

      thể tưởng được vừa đáp lễ lần này, đối phương cư nhiên nhanh xuống phố đối diện hướng tới.

      "Ơ? thể nào, ta lại đây ư?"

      lầm bầm lầu bầu, trong lòng kinh ngạc, có chút biết như thế nào cho phải, sau đó, trừng lớn mắt, kinh ngạc chuyển thành sợ hãi.

      Oh My¬ God! ta cứ như vậy trực tiếp xuyên qua đường cái, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cười, cũng quan sát xe?

      Trời ạ! chiếc xe giao thông công cộng hướng ta chạy đến, ông trời! thấy sao? Mau tránh ra, bị đâm đấy!

      "A!"

      sợ tới mức thét chói tai, xe công cộng ngay trước mắt trực tiếp đâm vào chàng kia, những thắng xe mà còn lái thẳng qua.

      Quan Xảo Xảo hai tay che miệng, thể tin được chính mắt mình thấy giờ khắc này, cảm giác ớn lạnh tột bậc chạy dọc lưng , thân thể phát run. người ngay trước mắt bị đâm chết, trời ơi —— đều do làm hại, nên cùng ta ngoắc tay, ta —— ta ——

      "Thưa ."

      "A ——"

      lại bị hoảng sợ, hoảng sợ trừng mắt nhìn bồi bàn nhà hàng đứng cạnh bàn kia.

      " sao chứ ạ?"

      Hiển nhiên, bồi bàn cũng bị làm cho hoảng sợ, còn có các vị khách khác, từng đôi từng đôi ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm .

      "Có người bị xe đụng!"

      sốt ruột giải thích cử chỉ khác thường cùng tiếng thét chói tai của mình, lại càng lo lắng cho chàng kia.

      "Ở đâu?"

      "Là ở chỗ này, ta từ phía đối diện tới, sau đó, xe giao thông công cộng chạy cán qua ——"

      khoa tay múa chân giải thích, dẫn tới những người khác cũng đều tò mò nhìn xung quanh, hướng phương hướng chỉ nhìn xem.

      "Ở nơi nào vậy? thấy nha!"

      "Có mà, ngay tại ——"

      cũng sửng sốt, bởi vì đường cái có người nằm, bên ngoài, người và xe vẫn như cũ di chuyển hoàn hảo, giao thông vẫn như cũ thông thuận, có gì xôn xao, thoạt nhìn căn bản có phát sinh tai nạn xe cộ.

      tin mở lớn mắt, dán lên màn che thủy tinh dùng sức tìm kiếm.

      Người đâu?

      Sao lại thế này? ràng nhìn thấy ta tới nha, vì cái gì thấy ?

      quay đầu lại, phát những người khác dùng ánh mắt hoài nghi nhìn , dường như đem trở thành kẻ mắc bệnh tâm thần. Hơn nữa, vừa mới khóc, vẻ mặt tại nhất định rất chật vật, thoạt nhìn cảm xúc ổn, bởi vì những người đó chính là dùng ánh mắt như thế nhìn .

      Xấu hổ đỏ mặt nổi lên hai má, trời ạ! tại thầm nghĩ chạy nhanh thoát khỏi trường, vác ba lô lên vai, vội vàng thanh toán, Quan Xảo Xảo tựa như chạy nạn rời khỏi nhà hàng.

      ràng ban ngày gặp quỷ mà ! làm sao lại xui xẻo như vậy nha, ô ô ô —— về sau, dám trở lại quán cà phê này nữa, mất mặt đến chết mất!
      Ngan Chi Tuyet thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      darkorange;Thần Tình Báo Ân - Chương 1

      darkoliveEdit: Minh Minh

      magenta;Beta: Quảng Hằng



      Loại cool boy giống như ta, nên mình nhàm chán đứng ở nơi này.

      Hơn nữa, ở lễ tình nhân hôm nay, hẳn là bên người ta phải có rất nhiều em ngưỡng mộ quay chung quanh mới đúng.

      Hôm nay là lễ tình nhân, ngước mắt nhìn lại, đều là những cặp đôi chướng mắt cùng nhau.

      Tả Thành Hạo thở dài, trước kia chỉ cần đứng ở đường cái, có phụ nữ ngoảnh lại liếc nhìn cái, quẳng cho ánh mắt thưởng thức, thế nhưng tại chẳng những ai thèm liếc , mà còn khách khí trực tiếp xuyên qua thân thể .

      Đừng hiểu lầm, cũng phải là quỷ, cũng phải hồn vô chủ, chỉ là rảnh rỗi xuất mà thôi.

      Cảm giác bị người bỏ qua tốt, ai thấy được , phảng phất cứ như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, cỡ nào hy vọng có người có thể phát tồn tại, trò chuyện với lát.

      "Bộ dạng đẹp trai có ích lợi gì cơ chứ, lúc mày phát từng mày đến chết sống lại từng bước từng bước rời , ai bằng lòng ở lại chờ đợi, càng châm chọc chính là, các vẫn sống tốt, hoàn toàn nhìn ra làm sao có chết sống lại! Phụ nữ đáng tin, có phải hay ? Tiểu Hắc."

      Tả Thành Hạo ngồi xổm bên đường, khuỷu tay trái đặt ở đùi, chống mặt rồi chuyện với con chó trong tâm trạng chán đến chết.

      Con chó lưu lạc này tên Tiểu Hắc, cũng là đồng bọn duy nhất thấy được nay. Tiểu Hắc hướng phe phẩy cái đuôi, gâu gâu tiếng, như là hồi đáp lời .

      "Ôi, chúng ta xem như đồng bệnh tương liên, đều bị mọi người khinh thường như nhau, chẳng qua chú mày so với đây tốt hơn, ít nhất mọi người thấy được chú, chú có thể hiểu cái khổ của sao? có những năm tháng cùng người ta chuyện rồi, cái loại tuyệt vọng này quả so với chết còn khó chịu hơn; chết cũng sợ, độc mới khiến kẻ khác sợ hãi."

      Tiểu Hắc phe phẩy đuôi, nghiêng đầu, đôi mắt đen hết sức sáng ngời biến mất, có chút ngốc nghếch ngu đần, cũng rất chăm chú nghe chuyện.

      " mày đợi ở chỗ này ba ngày, có biết bao nhiêu hi vọng trong đám đông người đến người , có người có thể thấy , kết quả chỉ tìm được chú. Ôi, tuy rằng chú là con chó, nhưng phải cá tôm cũng tốt, chú yên tâm, có gan kỳ thị chủng tộc, sau này còn mời chú chỉ giáo nhiều hơn."

      xong còn sờ sờ đầu Tiểu Hắc, Tiểu Hắc cũng rất ăn ý cúi đầu cho sờ, cái đuôi đung đưa lợi hại hơn, giống như rất hưởng thụ vuốt ve.

      Tả Thành Hạo bên môi kéo nụ cười nhạt, nhưng cười trong ánh mắt, đơn là tâm tình duy nhất trong mắt bây giờ.

      Đứng lên, tiếp tục nhìn phía người đến người đường cái, hy vọng có thể ở giữa đám đông phát nào đó ngoái đầu nhìn lại , đương nhiên đàn ông cũng được, chẳng phân biệt nam nữ già trẻ, chỉ cần là người, đều có thể cảm động đến rơi nước mắt.

      Bỗng nhiên, cảm nhận được tầm mắt, bi thương, mất mát, hơn nữa là ấm áp, dừng ở người , sau đó, theo luồng ấm áp này, chú ý thấy nó đến từ quán cà phê phố đối diện.

      Ở bên cạnh màn che thủy tinh, bàn cơm ngồi , và kia nhìn .

      khắc như vậy, cảm giác được trái tim mình nhảy thình thịch, thẳng tắp nhìn chằm chằm kia, thể tin được hai mắt của mình, nhìn ư?

      cười cười với , thể tưởng được cho cái kinh hỉ tột bậc, nở nụ cười với .

      Oh My God! nhìn thấy !

      tươi cười bắt đầu xán lạn, thậm chí đối với nhiệt tình vẫy, ôi trời ơi! vung tay chào lại, quá tuyệt vời! Trời xanh quả phụ người khổ tâm, cuối cùng cũng có người phát , sau năm tháng lẻ bảy ngày tìm kiếm, rốt cục cũng có cảm giác sống lại.

      thể để , bởi vì rất tịch mịch, rất đơn, bức thiết cần phải có người chuyện với . Nếu ấy rời khỏi, biết còn phải chờ bao lâu mới có thể gặp kỳ tích kia lần nữa, cần, và cũng sợ!

      Bởi vì nóng vội, cũng bởi vì độc lâu lắm, cho nên trực tiếp xuyên qua đường cái hướng .

      Đợi , tôi đến đây, đến ngay đây, ngàn vạn lần đừng ly khai!

      Ầm!

      Bất thình lình, xe giao thông công cộng giống như cơn gió lớn quét qua, ý thức bỗng nhiên trận mơ hồ, cảm thấy chính mình giống như bị phân ra bay khắp nơi. Đây là lần đầu tiên bị xe giao thông công cộng xuyên qua thân thể, bên trong có nhiều người lắm, còn có máy móc, làm cho suy nghĩ của tan rã, vội vàng ngưng tụ tinh thần, làm cho chính mình chuyên tâm chút, dần dần, cảm giác mơ hồ kia chuyển thành ràng, cũng cảm thấy chính mình ngưng tụ, khi lấy lại tinh thần, người cũng đến phố đối diện.

      đứng cạnh màn che thủy tinh của quán cà phê, bỗng chốc phát kia thấy đâu nữa.

      đâu rồi? Please Please, ngàn vạn lần đừng thấy nữa nha!

      Tả Thành Hạo vừa hoảng vừa vội, ở nhà hàng cùng đường cái tìm kiếm khắp nơi, vừa rồi bị hoảng thần, làm cho mất bóng dáng của , khiến cho cặp mày dày tuấn kia chau lại.

      , nhất định phải tìm thấy , vất vả mới có người có thể thấy , thể tìm được .

      Lui tới đám người xuyên qua thân thể , giữa biển người mờ mịt, dung mạo kia bị nhớ kỹ, thề, thể tìm được .

      ***

      vất vả chịu đựng đến khi tan ca, Quan Xảo Xảo kéo thân mình mỏi mệt chịu nổi về đến nhà.

      rất nhớ , nhớ đến tim đều đau, thế nhưng thể ở cạnh , nhất là tại đây trong cuộc sống, thể bên ăn bữa tiệc lớn của ngày lễ tình nhân.

      Mỗi ngày chờ điện thoại của , nghĩ đến , ngày , mặc kệ làm chuyện gì đều có người chia sẻ, ăn cái gì mùi vị như nhai sáp đèn cầy, có khẩu vị.

      Vừa nghĩ đến , nhịn được rơi lệ, rất nhớ .

      "Ôi. . . . . ."

      trở lại nhà trọ, vào cửa chính, tới trước thang máy, bước vào thang máy.

      Lúc này, cảm thấy có đôi mắt nhìn , nhịn được nghi hoặc quay đầu, đón nhận khuôn mặt hé ra tươi cười.

      đầu tiên là sửng sốt chút, tiếp theo lễ phép mỉm cười với , chàng trai này bộ dạng rất tuấn tú, chỉ có điều liên tục cười với cũng quá kỳ quái .

      Bản thân cũng quay đầu lại, dư quang nơi khóe mắt vẫn có thể phát ta còn nhìn cười.

      Kẻ quái gở, là playboy chứ?

      cảm thấy người này có điểm nhìn quen mắt, giống như gặp qua ở đâu —— dọa!

      Trời trong phảng phất có tia sét đánh ngay , làm cho kinh hãi thở gấp, khẩu khí co rút.

      nhớ rồi!

      " ——". khiếp sợ trừng mắt nhìn .

      " là người đứng cạnh ngã tư đường chuyện với con chó."

      vội dùng sức gật đầu.

      "Đúng vậy đúng vậy!"

      "Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà tôi ràng thấy bị xe đâm mà! Làm sao mà ——" Cao thấp đánh giá, dám tin đối phương hoàn toàn có việc gì đứng ở trước mặt .

      "Tôi tránh nó ra."

      "Có sao? Nhưng mà tôi ràng chứng kiến ——"

      "Tôi nghiêng mình tránh, thần kinh vận động của tôi tốt lắm."

      "Phải ?" bán tín bán nghi.

      "Bằng tôi làm sao an lành đứng ở trước mặt chứ?"

      giương miệng, thể phản bác; đúng thế, nếu bị xe đụng phải, làm thế nào có thể đứng ở chỗ này bây giờ?

      Thấy giải ra lý do, liền cười hì hì :

      "Cho nên , lúc ấy là nhìn lầm rồi, có lỗi dọa . Khi đó, tôi muốn gặp , nhưng mà chờ sau khi tôi tới, , vốn đáng tiếc, nào ngờ chúng ta lại chạm mặt, điều này chứng tỏ chúng ta rất có duyên, gặp lại chính là hữu duyên, đúng —— Ơ? làm sao lại có vẻ mặt này?"

      Đó là vẻ mặt bị kinh hách.

      Theo tầm mắt đối phương nhìn xuống, Tả Thành Hạo cũng ngây người, hóa ra hai cái đùi của mình thấy, nhìn nhìn lại bởi vì hoảng sợ mà vẻ mặt dần dần hỏng mất ——

      Ôi, hỏng bét.

      "A —— a ——"

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Thần Tình Báo Ân - Chương 1

      darkoliveEdit: Minh Minh

      Beta: Quảng Hằng



      Cửa thang máy mở ra, Quan Xảo Xảo bên thét chói tai, bên nghiêng ngả lảo đảo chạy ra thang máy, bởi vì bị dọa đến nỗi hai chân như nhũn ra, cho nên chỉ có thể bò để chạy trốn.

      Gặp quỷ ! con quỷ đực!

      đường chật vật kinh hoàng bò lại chỗ ở của mình, lấy cái chìa khóa mở cửa vài lần, bởi vì run rẩy mà mở ra, cái chìa khóa còn rơi mặt đất mấy lượt, vất vả mở ra cửa, vào nhà, đóng cửa.

      Vào nhà, chuyện đầu tiên chính là tìm phật châu bùa bình an của .

      Đó là mama đưa cho , bởi vì ngại phiền toái nên mang người, nhưng tại cần nó!

      Phật châu đâu? ném tới chỗ nào rồi?

      lục tung lên tìm, từ trước đến nay, có thói quen bảo trì trong nhà sạch cùng ngay ngắn có trật tự, đem ngăn kéo rút ra, đem toàn bộ đồ vật này nọ ném mặt đất, phát cuồng sợ hãi tìm phật châu bùa bình an của .

      " Quan."

      "Oa oa oa ——"

      Quan Xảo Xảo sợ tới mức vừa bò vừa lăn, thẳng tắp lui về phía sau, hoảng sợ trừng mắt nhìn con quỷ lềnh bềnh trước mắt.

      " đừng sợ hãi, hãy nghe tôi ——"

      "Oa oa oa ——"

      "Tôi hại , tôi chỉ là ——"

      "Oa oa oa ——"

      "Tôi ——"

      "Oa oa oa ——"

      ". . . . . ."

      hao tâm tổn trí gãi đầu, đối phương căn bản nghe lời , như là loài vật bị hoảng sợ tán loạn, phân phương hướng, gần như mắc bệnh tâm thần, còn cầm lên cái bùa hộ mệnh che ở đằng trước, bùa viết phải bình an, mà là hai chữ nhân duyên.

      Ngay cả bùa cũng cầm nhầm rồi, có cười được ? Nhưng cũng khó trách, đổi lại là , có lẽ cũng sợ tới mức hồn phi phách tán - hồn vía lên mây.

      Ôi, nên làm thế nào mới làm cho bình tĩnh? Nếu đem hù chết, tâm nguyện gặp mặt của thể thực , may mắn phản ứng mau, đột nhiên linh cơ vừa động, có.

      " Quan, tôi phải quỷ, tôi là Thần tình !"

      vốn bị kinh hách quá độ, nghe câu đó, đúng là hơi chút hoàn hồn, hoài nghi trừng mắt nhìn .

      "Thần tình ?"

      "Đúng vậy, ta là Thần tình , phải oan quỷ gì đó, đừng đem cấp số của ta hạ thấp, đối với ta chính là chuyện thất lễ đấy."

      Quan Xảo Xảo chấn động, người nọ là Thần tình ? hay giả đây?

      Tuy cũng có bái nguyệt lão cầu nhân duyên tốt, nhưng lại mê tín.

      ". . . . . . là Thần tình ?"

      "Đương nhiên là , để ta xem thử nào."

      Thấy đầu bao phủ tầng sương mù màu lam, chỉ biết có vấn đề tình cảm.

      " gần đây gặp phải vấn đề tình cảm làm cho bối rối đúng ? Hơn nữa, đoạn tình cảm này khiến rất thương tâm, giãy dụa lâu, ước chừng có năm rưỡi, đúng ?"

      "A? Sao lại biết?"

      "Sớm cho biết, ta là Thần tình ."

      Thần tình buông xuống trước mặt ? Chuyện này bảo người ta tin quá khó khăn, nhưng trước mắt, lại bảo thể tín; chàng này có nửa người dưới, cả người nổi tại trung, ở trước mặt hiển linh, còn tình cảm của phức tạp, kêu thể tin tưởng " là thần tốt nha" !

      Má ơi! Thần linh bây giờ đều đùa giỡn lớn như vậy ư?

      "Xin hỏi, có chuyện gì sao?"

      "Ta. . . . . ."

      Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi, nếu ra rất vất vả tìm được người có thể thấy mình, cho nên mới muốn quấn quít lấy , có thể hù chết , nếu tìm người đến bắt , tâm tư vừa chuyển, quyết định nêu loạn cái lý do.

      "Ta đến báo ân."

      Lời này quả nhiên thành công dời lực chú ý của Quan Xảo Xảo.

      "Báo ân?"

      "Đúng vậy, có phúc, chúng ta ở thời điểm nào đó, từng cứu ta, cho nên vì báo đáp ân cứu mạng của , ta mới đến tìm ."

      Cũng may phản ứng rất nhanh, hướng về phía lòng kính sợ của mọi người đối với quỷ thần, bịa cái lý do đường hoàng, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt đối phương vốn sợ hãi dần dần chuyển thành tò mò.

      Quan Xảo Xảo trợn to mắt.

      " ? Tôi ở thời điểm trước cứu , cho nên tìm tôi báo ân?"

      "Đúng vậy, phải ở trong lòng khẩn cầu nhân duyên sao? Ta nghe được tiếng lòng , cho nên mới đối với hiển linh, chẳng qua là gặp như vậy sợ ta, ta cũng chỉ có thể lời tạm biệt."

      xong còn cố ý muốn rời khỏi.

      "A, từ từ ——"

      Tả Thành Hạo cười trộm chút, sau đó quay người lại, liền khôi phục nghiêm trang.

      "Chuyện gì?"

      " phải muốn tìm tôi báo ân sao? Sao lại ?"

      "Vẻ mặt của thoạt nhìn chính là muốn ta , ta cũng muốn dọa ."

      Quan Xảo Xảo vội :

      "Việc này thể trách tôi nha, nếu ai nhìn đến người có chân —— lại nổi tại trung —— đều có thể bị hù dọa mà."

      Hai tay đưa ngang ngực, nhìn .

      " tại sao?"

      hai tay tạo thành chữ thập, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

      " tại , đừng nóng giận được ? Tôi xin lỗi nhé."

      Nhìn vẻ mặt tươi cười, nhìn kỹ, đúng là đáng .

      " sợ ta?"

      " ."

      "Cũng đuổi ta ?"

      " , , phải Thần tình của tôi sao?"

      Con đúng là con , chỉ cần liên quan tới tình , dũng khí cũng tăng lên.

      "Đúng, ta là Thần tình của ."

      dùng sức gật đầu.

      " là đến giúp tôi đạt thành tâm nguyện tình đúng ?"

      "Đúng, chỉ cần tin tưởng, ta là đến giúp , ta bình thường hiển linh —— a, nguy rồi, ta phải rồi."

      hạ nửa người rồi hướng lên biến mất, thể ly khai.

      " phải rời khỏi? Nhưng vừa mới đến mà."

      Tả Thành Hạo cảm thấy buồn cười, vừa rồi bị làm cho sợ tới mức chết khiếp, này nóng lòng muốn đừng tới gần, tại lại khẩn trương khi rời , vẻ mặt lưu luyến rời.

      Có người đối với lưu luyến rời, tốt, cảm thấy chính mình hóa ấm áp, trái tim độc lâu chậm rãi sống dậy.

      "Tôi lại đến tìm , chỉ cần nhớ kỹ, tôi là Thần tình , tôi là đến giúp , biết ? Tôi là Thần tình của . . . . . ."

      Người của ở trước mặt hoàn toàn biến mất.

      Quan Xảo Xảo ngây ngốc ngồi dưới đất, tay còn nắm chặt bùa, như vừa mới làm giấc mộng.

      Thần tình ?

      nghĩ tới, Thần tình phải đứa bé, cũng có cánh, tay cầm mũi tên, mà là người đàn ông đẹp trai.

      ngồi dưới đất, nhìn lá bùa trong tay, lúc này mới phát mình lấy chính là bùa miếu cầu nhân duyên.

      Thần tình tìm đến , còn phải giúp ? Trời ạ. . . . . . Chẳng lẽ cầu nguyện của linh nghiệm ?

      Lòng của cũng lung lay, có Thần tình đến trợ giúp, tuy rằng khó tin, nhưng là , rất vui vẻ. Thần tình đến đây, tình của cũng được giúp đỡ.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Thần Tình Báo Ân - Chương 1

      darkEdit: Minh Minh

      ']Beta: Quảng Hằng



      Cả ngày hôm nay, Quan Xảo Xảo đều tinh thần yên.

      Thần tình lại đến tìm , biết có phải hay ?

      Tối hôm qua, xác thực bị dọa, nhưng tại lại tràn ngập tâm tình chờ mong.

      Cẩn thận ngẫm lại, con người khi còn sống có bao nhiêu cơ hội gặp gỡ Thần tình hiển linh? Lại có bao nhiêu người giống may mắn như vậy, có thể có Thần tình báo lại ân tình?

      vừa lúc gặp phải khó khăn trong tình cảm, cần Thần tình trợ giúp, tối hôm qua có cơ hội , nếu Thần tình lại đến tìm , nhất định phải hướng ra phiền não chính mình, thỉnh cầu giúp .

      Lúc ngẩn người, điện thoại bàn công tác vang lên, vội vàng thu hồi tâm trạng, tiếp điện thoại.

      "Xin chào."

      "Là ."

      Vừa nghe đến thanh quen thuộc kia, cả người đều nhảy nhót cả lên.

      "Tuấn Sinh?"

      "Bảo bối."

      " ở đâu?"

      " tại ở Đài Bắc."

      " trở lại?" Ngữ khí khó nén hưng phấn.

      "Lần này dừng lại ở Đài Loan mười ngày, có rảnh ?"

      "Có, vì , rảnh cũng phải có thời gian rảnh."

      hai mươi bảy tuổi, nháy mắt giống như trở lại bé mười bảy tuổi, mới nếm thử mùi vị đương, như vậy thẹn thùng như nai con nhảy loạn, thanh luôn miệng đều nhịn được trở nên nũng nịu, rất sợ hiểu lầm mình rảnh, trong giọng lộ ra khát vọng khẩn cấp muốn gặp .

      "Chờ em tan tầm, lái xe đến đón em."

      "Vâng ạ."

      Sau khi ước hẹn thời gian, đồng thời treo điện thoại, cả người hưng phấn đến nỗi muốn kêu to, đáng tiếc tại ở văn phòng, chỉ có thể áp chế cực độ vui sướng trong lòng.

      Ngày hôm qua, Thần tình xuất , hôm nay, có thể nhìn thấy người con trai mình tưởng niệm nhiều ngày, rất trùng hợp! Người nọ quả nhiên là Thần tình , nhất định là nghe được tiếng lòng của , vì muốn giải nỗi khổ tương tư của , cho nên hôm nay giúp gặp được người .

      rất vui, từ đáy lòng tin tưởng Thần tình hiển linh.

      hôm nay có thể gặp , mười ngày, Tuấn Sinh ở Đài Bắc trong mười ngày, vui vẻ.

      vất vả đợi đến giờ tan tầm, thời gian vừa đến, phút đồng hồ cũng thể chờ, trước khi chuông đồng hồ điểm, cũng lén thu thập tốt, chờ thời gian đếm ngược phóng .

      " muốn hẹn hò?"

      "Đúng thế."

      "Nhìn ra được, cả người đều là màu hồng phấn."

      "Phải ?" Quay đầu vừa nhìn, đón nhận gương mặt tuấn phóng đại kia, đúng là Thần tình .

      "A!". phản xạ kêu lên, sớm quên việc mình còn trong văn phòng.

      Đứng cạnh , cư nhiên là Thần tình , thần biết quỷ hay cứ như vậy xuất bên cạnh .

      "Xuỵt, đừng kêu lớn."

      " đến rồi, tôi rất vui."

      Tả Thành Hạo buồn cười nhìn , xem vẻ mặt hưng phấn, so hôm qua cách biệt trời, đối với tràn ngập hoan nghênh cùng chờ mong, làm cho cũng vui vẻ, cuốn hút theo tâm tình của .

      "Tôi rồi tôi lại đến tìm , đương nhiên giữ chữ tín."

      "A, hôm nay có chân ư!"

      "Tôi đương nhiên là có chân, ngày hôm qua là bởi vì tôi có việc phải , mới có thể chậm rãi biến mất, chỉ có điều tại tốt nhất đừng nữa."

      "Vì sao?"

      "Bởi vì có người nghĩ bị bệnh thần kinh rồi."

      Quan Xảo Xảo ngây người, nhìn theo tay hướng bên cạnh chỉa chỉa, lúc này mới phát , mọi người quanh mình dùng ánh mắt kỳ quái nhìn , ánh mắt rất quỷ dị, phảng phất như làm chuyện gì kỳ quái.

      "Bọn họ vì sao nhìn tôi như vậy?"

      "Bởi vì họ thấy tôi, cho nên theo tôi chuyện, biến thành bệnh thần kinh trong mắt người bình thường."

      bừng tỉnh đại ngộ, trước mắt bảo thể tin tưởng, ánh mắt những người đó ngắm đích xác đều kỳ quái, hơn nữa, có ít người từ thân thể Thần tình xuyên qua.

      Hóa ra chỉ có có thể thấy Thần tình , cho nên ở trong mắt người khác, chuyện với khí, cũng khó trách bị người ta tưởng bị bệnh tâm thần; nghĩ đến đây, lập tức đỏ mặt, còn le lưỡi với .

      rất đáng .

      Tả Thành Hạo bởi vì vẻ mặt đáng này của nên cũng cười, vì thuận tiện chuyện, hai người họ đến bên, tìm cái góc ai chú ý, sau khi xác định bị người khác xem như kẻ bệnh thần kinh, mới yên tâm chuyện.

      "Thần tình ——"

      "Tả Thành Hạo."

      "A?"

      "Tôi tên Tả Thành Hạo, gọi tôi Thành Hạo là được, tôi gọi Xảo Xảo được ?"

      "Tốt nhất là thế, nghĩ tới Thần tình cũng có tên."

      "Đương nhiên, bằng nhiều Thần tình như vậy làm sao phân biệt ai là ai?"

      "Thành Hạo, là Thần tình nha, làm cho nguyện vọng của tôi được thực ."

      "Á, là sao?"

      "Bạn trai tôi tới tìm tôi."

      sợ run, tiếp đó bừng tỉnh đại ngộ, ra là thế, khó trách thực nguyện vọng của , thực tế cái gì cũng chưa làm, thầm nghĩ đúng là khéo.

      "Vậy tốt lắm, cho nên tại vội vàng hẹn hò, đúng ?"

      "Đúng rồi đúng rồi." dùng sức gật đầu.

      Xem bây giờ hưng phấn giống như bé bắt được lễ vật mừng sinh nhật Khổng Tử lão Công Công, rất đáng .

      "Vậy mau , đừng trễ hẹn."

      "Được, tôi đây." Sau khi tạm biệt Thần tình , Quan Xảo Xảo vội vàng rời .

      Nhìn theo bóng dáng rời của , Tả Thành Hạo thu hồi tươi cười, thở dài, xem ra hôm nay mình phải tự phí thời gian, tịch mịch nha. . . . . .

      Phương ảnh kia vừa mới , chỉ chốc lát sau lại vội vàng chạy về, làm khỏi ngẩn ra, kỳ quái tại sao lại quay trở lại?

      " xin lỗi, đặc biệt hiển linh, tôi cũng thể cùng , trách tôi chứ?"

      Lời này khiến cảm thấy ngoài ý muốn, nghĩ tới, đặc biệt trở về, chính là vì với những lời này.

      "Đương nhiên , sao tôi lại có thể trách chứ?"

      "Vậy tốt rồi, có thể do tôi nghĩ nhiều, bởi vì vừa rồi khi rời khỏi, tôi lại cảm thấy lời chào của như có điểm thất vọng, tôi lo lắng nên trở về nhìn xem."

      Tả Thành Hạo kinh ngạc nhìn ánh mắt sáng ngời hồn nhiên của , mọi người vẫn hay ánh mắt là cửa sổ linh hồn, từ trong cửa sổ của cảm nhận được dòng nước ấm chảy qua.

      có thể nhìn thấy màu sắc linh hồn mỗi người, căn cứ quan sát, màu sắc bất đồng cũng có cùng ý nghĩa, có linh hồn ấm áp trong suốt, tản ra ánh sáng màu lá cỏ pha màu hồng phấn mềm mại, chứng tỏ này rất hồn nhiên, rất lương thiện, chính là bị ánh sáng người hấp dẫn, cho nên mới có thể tìm được .

      này lo lắng cho , bởi vì cảm nhận được , thể tưởng được cẩn thận như thế, cư nhiên có thể chú ý tới chuyện thất vọng.

      Cảm giác được người quan tâm tốt.

      tốt.

      Đôi môi tuấn lãng nở nụ cười .

      "Ngốc ạ, tôi là Thần tình của , hẹn hò, tôi đương nhiên vui rồi, vui vẻ chơi , có rảnh chúng ta lại tâm ."

      gật đầu. "Được. lời định."

      " lời định."

      Lúc này đây, mang theo yên tâm cười rời , cũng cười nhìn theo bóng dáng nhảy nhót của , chạy hướng cửa tòa cao ốc.

      Hẹn hò. . . . . . tốt, có bao nhiêu lâu hẹn hò . . . . . . Giống như lâu đến đời như vậy . . . . . .

      đáng như vậy, đàn ông nhất định thương , bạn trai là người may mắn.

      mỉm cười nhìn chạy tới chiếc xe màu bạc có rèm che đứng ở ven đường, cửa kính xe nơi người lái hạ xuống, hé ra mặt chàng trai, ngày thường rất tuấn, người nọ hẳn là bạn trai .

      Tả Thành Hạo mặt mỉm cười đột nhiên biến mất, bỗng trở nên kinh ngạc, ánh mắt biến lợi hại, thẳng tắp nhìn người đàn ông kia. nhìn thấy màu sắc linh hồn ta, là màu hỗn tạp, có đen, có hồng, cũng có vàng, màu tinh khiết.

      Lông mày rậm đẹp hướng mi tâm nhíu chặt, linh hồn hỗn tạp phải là tượng tốt.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Thần Tình Báo Ân – Chương 2

      ']Edit: Minh Minh

      Beta: Quảng Hằng
      Sorry các nàng nha,ta lộn chap 1.4 nên giờ đăng chap 2.1 bù cho các nàng


      Ra khỏi tòa cao ốc, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe màu bạc có rèm che đứng ở cửa chính, vừa thấy liền nhận ra xe .

      sải bước nhàng, hướng xe có rèm che chạy .

      "Tuấn Sinh."

      Sau khi ngồi lên xe, hưng phấn gọi tên người , người kia bề ngoài lịch thiệp, tướng mạo tuấn, nhìn thấy , cả người đều mê muội.

      "Bảo bối."

      Lưu Tuấn Sinh đối với lộ ra mỉm cười mê người, bàn tay to lớn luồn vào tóc , đỡ lấy gáy của , làm cho mặt dựa vào , đôi môi ấm áp cũng hướng nghênh đón, nóng cháy dán lên .

      cái hôn, hòa tan .

      Mấy ngày liền tưởng niệm cùng bi thương, vì vậy, nụ hôn ấm áp mà nhiệt tình bù đắp, an ủi .

      "Em rất nhớ ."

      " cũng vậy."

      " vậy chăng? có nhớ em?"

      "Đương nhiên là , đứa ngốc."

      vui vẻ, đều nhớ đến nhau, phải chỉ có mắc bệnh tương tư, người đàn ông này cũng vậy, tâm là cùng chỗ.

      Bọn họ hôn khó chia lìa, quan tâm có thể bị người bên ngoài cửa kính thủy tinh nhìn đến hay , hoàn toàn say mê trong thay đổi hoá học của việc đương, thẳng đến khi khóe mắt hé ra khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nét mặt vô cảm nhìn chằm chằm bọn họ hôn môi, từ giữa say mê bừng tỉnh, đồng thời thét chói tai, cũng đem Lưu Tuấn Sinh đẩy ra.

      Thần tình Tả Thành Hạo, ngồi ở tòa sau xe.

      " làm sao mà ở trong này?" Quan Xảo Xảo gặp quỷ trừng mắt nhìn Thần tình Tả Thành Hạo, nhất thời thốt ra.

      " chàng này tốt."

      Tả Thành Hạo vẻ mặt nghiêm túc mở miệng, hoàn toàn biết mình làm bóng đèn của người ta.

      " ——"

      "Em chuyện với ai?"

      cứng đờ, hỏi chính là Lưu Tuấn Sinh, hại vốn muốn lại vội vàng im miệng, nhớ tới ngoại trừ mình, Tuấn Sinh nhìn thấy Tả Thành Hạo.

      Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tuấn Sinh, vội vàng tìm lý do.

      " có, em nhìn lầm, em vừa rồi nghĩ có người đứng bên ngoài xe chúng ta."

      "Phải ?"

      "Đúng thế đúng thế, là em lầm."

      Lưu Tuấn Sinh vẻ mặt nghi hoặc khôi phục tươi cười.

      ", chúng ta ăn cơm."

      "Vâng, bụng em đói lắm rồi."

      bài trừ tươi cười ngọt ngào, nỗ lực bảo trì bình tĩnh, nhưng có người nào đó cố tình ở bên cạnh cảnh cáo .

      "Cẩn thận ta, ta có vấn đề."

      Quan Xảo Xảo muốn rồi lại thôi, đành phải liên tục dùng ánh mắt cấm đừng chuyện quấy nhiễu nữa.

      Tả Thành Hạo bên cẩn thận đánh giá lái xe Lưu Tuấn Sinh, bên cùng :

      "Người đàn ông này rất lăng nhăng, đừng cùng ta, mau xuống xe."

      rất khẳng định chàng này tuyệt đối phải người đàn ông tốt, linh hồn có màu sắc hỗn tạp gặp qua ít. Căn cứ kinh nghiệm chính mình, tạp màu đại diện người này tâm chuyên, trước mắt gặp này, trong lòng nhớ tới khác, giống Xảo Xảo, Xảo Xảo có sắc màu đơn thuần.

      lo lắng Xảo Xảo bị lừa, ngừng nhắc nhở , Xảo Xảo cố tình nghe xong, lại có hành động gì.

      "Xảo Xảo, mau xuống xe."

      Quan Xảo Xảo lắc đầu, tỏ vẻ cần, lại khiến nóng nảy.

      "Tôi lừa , tôi có thể cam đoan với , nhất định có phụ nữ khác."

      "Sao đột nhiên em lại trầm mặc?"

      Lưu Tuấn Sinh kỳ quái hỏi, nhận ra Xảo Xảo khác thường.

      "Bởi vì lái xe, em sợ chuyện làm phân tâm."

      "Đàn ông lăng nhăng luôn luôn có tâm tư riêng tốt."

      Tả Thành Hạo bổ sung .

      Quan Xảo Xảo vẫn ám chỉ đừng nữa, rồi khi bàn tay lớn của Lưu Tuấn Sinh đặt ở đùi , lại vội vàng khôi phục khuôn mặt tươi cười.

      "Em có khỏe ? Hình như em hơi là lạ."

      "Có sao? có, em chỉ nghĩ, tối nay chúng ta ăn cái gì đây?"

      " bằng chúng ta nhà hàng chúng ta hẹn hò lần đầu , thế nào?"

      "Được, vậy nhà hàng đó ."

      hưng phấn gật đầu phụ họa, tâm tình cảm động, thể ngờ lại nhớ nhà hàng mà họ lần đầu tiên hẹn hò, điều này chứng tỏ rất coi trọng , cùng là cùng tâm.

      Tả Thành Hạo nhíu mày, Quan Xảo Xảo hoàn toàn nghe khuyên bảo, khiến nhịn được ảo não.

      chàng kia đầu phát ra ánh sáng tạp màu, chứng minh ta đối với phụ nữ rất xảo trá, cùng là đàn ông, có thể ngửi thấy hương vị lăng nhăng của người này.

      Màu hồng phấn đơn thuần gặp gỡ tạp màu, đây phải là tượng tốt lành, thể nhắc nhở đừng u mê.

      "Xảo Xảo, phải cẩn thận, chàng này từng trải qua vô số phụ nữ."

      "Cơm nước xong, chúng ta xem phim được ?"

      Quan Xảo Xảo làm nũng với bạn trai.

      "Ê, có nghe ?"

      "Sau đó dạo phố nhé."

      Trời đất? Cố ý để ý tới ?

      Tả Thành Hạo nhíu mày, thèm nhắc lại, hai tay hoành ở bên trong, trầm mặc, đôi mắt lợi hại chăm chú trừng Lưu Tuấn Sinh.

      "Kỳ quái, cái gáy của đột nhiên cảm thấy lành lạnh."

      Lưu Tuấn Sinh tự chủ được vuốt cái gáy.

      "Chắc là do khí lạnh lẽo."

      Quan Xảo Xảo an ủi, thừa dịp Lưu Tuấn Sinh chú ý, hướng Tả Thành Hạo ở phía sau khoa tay múa chân, cầu trước hết nên rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :