1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần chết mỉm cười : bà xã sát thủ của tổng tài hắc đạo - Ngôn Aí (Chương 76)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Tác giả: Ngôn Aí
      Thể loại: đại, hắc bang, bạo lực, máu me, nữ cường, nam cường, sạch, siêu sủng, trâu già với cỏ non, 16+
      [​IMG]
      Số chương:
      chưa
      Nguồn:Xem thêm: http://***************.com/
      Lịch post: 2C/ Tuần
      Văn án
      An Tịnh Tuyết, vốn là đại tiểu thư An gia giàu có nhất tỉnh H, sau khi chứng kiến cảnh ba mẹ bị sát thủ giết chết liền bị chú mình ném tới nhi viện hẻo lánh, chịu đủ mọi hành hạ từ bảo mẫu và như những đứa trẻ khác. Con giun xéo mãi cũng quần, An Tịnh Tuyết cuối cùng cũng bộc phát, đêm giết sạch tất cả mọi người trong nhi viện, sau đó được thủ lĩnh tổ chức sát thủ M đem về đào tạo đặc biệt. Chỉ sau mười năm, An Tịnh Tuyết trở thành sát thủ khát máu nhất, hoàn mỹ nhất. Mang trong người khát khao trả thù, trở về An gia, dẫm lên thi thể của từng người thân dối trá kia để tìm ra kẻ giết ba mẹ mình. Bề ngoài luôn mang theo nụ cười xinh đẹp như thiên sứ, bên trong lại tối tăm khát máu như ác quỷ, đó chính là . vừa là tổng giám đốc tập đoàn lớn nhất nước, vừa là thủ lĩnh bang Huyết Long vang danh tàn bạo mọi người đều kinh sợ. lần vô tình bắt gặp cảnh giết người liền nảy sinh ý nghĩ muốn kéo khỏi địa ngục tăm tối đó, đem bảo hộ trong lòng bàn tay. Chỉ tiếc là con tim mục rửa từ lâu, liệu có thể làm nó tái sinh hay ?
      Cảnh báo:
      Đây là truyện có tình tiết rất máu me bạo lực, vô nhân tính, nếu nàng nào yếu tim nên đọc. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

      Last edited: 29/5/15
      thuyt thích bài này.

    2. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      CHƯƠNG 1: Ba mẹ bị sát hại
      Đứa trẻ run rẩy co mình trong ngăn tủ, thông qua khe hở mà nhìn thấy mọi việc xảy ra bên ngoài. Phòng khách chập chờn ánh sáng, gã đàn ông đeo khẩu trang có đôi mắt tàn bạo như ác quỷ ngừng điên cuồng đâm dao vào người ba mẹ nó. mùi hương tanh tưởi chết chóc lan tỏa trong khí. Máu chảy càng lúc càng nhiều, chúng nhuộm đỏ chiếc váy ren trắng của mẹ và áo sơ mi của ba rồi tràn cả ra sàn. Màu đỏ chói mắt ấy ngừng lan rộng, thậm chí gần như sắp đến trước cái tủ mà đứa trẻ trốn rồi. Tiếng “phập” cuối cùng vang lên. Gã đàn ông rút con dao vẫn còn dính máu tươi ra, đảo mắt quanh căn phòng như tìm kiếm con mồi. Đứa trẻ càng run rẩy nhiều hơn, mồ hôi lạnh thấm ướt cả mái tóc dài xinh xắn. Nó biết gã tìm ai. Gã đàn ông bắt đầu di chuyển. Mỗi bước chân của gã nện mặt đất chẳng khác gì tiếng chuông đoạt hồn của ác quỷ. Đứa trẻ rụt cổ lại, ôm mặt tì sát vào đầu gối, dám quan sát thêm nữa. Nó sợ bị gã tìm thấy, nó sợ đau, nó muốn bị những nhát dao khủng khiếp kia đâm vào người. Có ai , ai đó làm ơn cứu nó với…Hức, mẹ ơi, ba ơi…
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
      “Cháu bé, cháu có thấy mặt kẻ giết ba mẹ ?”
      “Mọi chuyện xảy ra như thế nào, cháu kể lại !”
      “Cháu bé…”
      An Tịnh Tuyết giống như hề nghe thấy những câu hỏi dồn dập của cảnh sát, chỉ chăm chú quan sát bàn tay đầy máu tươi của mình. Tại sao ba mẹ tỉnh lại, tại sao, ràng bé lay mạnh như thế cơ mà, tại sao? Lưu Tuệ nhìn bộ dạng câm lặng của An Tịnh Tuyết liền vô cùng khó chịu. Sao bà lại là của đứa trẻ phiền phức này chứ, ba mẹ bị giết tìm ai tìm, cư nhiên lại gọi điện cho bà ta, hại bà ta mất giấc ngủ còn bị kinh sợ phen. Nhớ lại cảnh tượng bắt gặp trong phòng khách, Lưu Tuệ lại muốn nôn mửa, mặt trắng bệch còn giọt máu. Thế mà giờ đứa trẻ cứng đầu này còn chịu chuyện, cứ thế này khi nào bà ta mới được quay về nghỉ ngơi đây?
      “Tiểu Tuyết, mau trả lời mấy chú con!”
      Mặc kệ bà Lưu Tuệ quát la thế nào, An Tịnh Tuyết vẫn giữ nguyên bộ dạng như ban đầu, ánh mắt trống rỗng hề có tiêu cự. An Điền Phong nhìn vẻ mặt hung dữ của vợ, lại nhìn những người xung quanh bàn tán bèn chạy lại khuyên ngăn:
      “Em nhàng thôi, con bé còn sợ hãi mà.”
      Lưu Tuệ hừ lạnh tiếng rồi bỏ sang bên, hề muốn nhìn mặt ông chồng hèn nhát này nữa. Tại sao cùng là hai em, cùng mẹ sinh ra mà mỗi người lại khác biệt như vậy. An Thiệu Minh vừa đẹp trai vừa là tổng giám đốc của công ty xây dựng Thịnh Toàn đứng top mười cả nước, mà chồng bà là em trai người ta lại chỉ là nhân viên văn phòng bình thường, tiền lương thê thảm nỡ nhìn. Lưu Tuệ nhiều lần bảo An Điền Phong bỏ việc , sau đó nhờ trai tìm cho chức vụ nào đó trong Thịnh Toàn mà làm, thế nhưng tên chồng ngốc kia nhất quyết chịu. Cái gì mà có chuyên môn về ngành xây dựng, cái gì mà lòng tự trọng,…Hừ, ngu ngốc!
      An Điền Phong lắc đầu trước thái độ của vợ rồi dịu dàng vuốt tóc An Tịnh Tuyết. Con bé đáng thương, rốt cục tên khốn độc ác nào làm chuyện tày trời này chứ? Ông cũng đau lòng lắm, trai đột ngột mất khiến ông sock nặng. Chỉ có ông hiểu được An Thiệu Minh thương em trai như thế nào. Ba mẹ mất sớm, nếu phải có chăm sóc bảo bọc của An Thiệu Minh, ông có ngày hôm nay. Lưu Tuệ vĩnh viễn biết được với trình độ yếu kém của An Điền Phong muốn có công việc văn phòng như tại cũng là vô cùng khó khăn, tất cả đều là do An Thiệu Minh giúp đỡ hết. chỉ công việc, cả tiền mua nhà, mua xe, cưới vợ,…đều có khoản lớn là trai ông cho. Càng nghĩ, An Điền Phong càng muốn rơi nước mắt.
      “Tiểu Tuyết à, con đừng đau buồn nữa. Sau này chú chăm sóc cho con, chúng ta gia đình.”
      An Tịnh Tuyết còn chưa đáp lời Lưu Tuệ nhảy cẫng lên. Cái gì, ốc mang nổi mình ốc còn muốn vác thêm cục nợ. Tên chồng khốn kiếp này!
      “An Điền Phong, ông gì đó? Nuôi nó, tiền đâu mà nuôi!? Ông có óc hả???”
      Cảnh sát và những người dân xung quanh đều cau mày khi nghe Lưu Tuệ như thế. Đứa trẻ này đúng là tội nghiệp, ba mẹ bị sát hại còn phải chịu mình xua đuổi.
      “Người phụ nữ kia qua mọn , cháu mình mà cũng muốn nuôi.”
      “Cái gì mọn? Phải là ác độc mới đúng.”
      “Aizz, loại người gì mà…”
      Lưu Tuệ nghe những lời xì xào đó, sắc mặt liền đen như đít nồi. định kéo An Điền Phong bỏ về ý nghĩ đột nhiên xẹt qua đầu bà ta. Khoan , phải vợ chồng An Thiệu Minh chết hết rồi hay sao? Mẹ của An Tịnh Tuyết là trẻ mồ côi, nhà ngoại đương nhiên ai. cách khác, bà ta và An Điền Phong chính là người thân duy nhất của con bé. Nếu nuôi con bé này, đồng nghĩa với việc tài sản kếch sù của An gia và cả công ty Thịnh Toàn đều thuộc về bà ta. Mắt của Lưu Tuệ sáng rực lên như nhìn thấy tương lai giàu sang ở phía trước. Bà ta lập tức thay đổi thái độ, dịu dàng với An Tịnh Tuyết:
      “Tiểu Tuyết à, ban nãy là đùa thôi. chú nhất định nuôi con, thương con nhiều.” Thấy vợ mình trở nên kì quái như thế, An Điền Phong vô cùng kinh ngạc, lẽ lòng nhân ái của bà ta đột nhiên trỗi dậy sao? “Vợ à, em…”
      Lưu Tuệ vội nắm chặt lấy cánh tay ông, miệng cười toe toét như hoa nỏ, khẽ thầm:
      “Mình à, chúng ta sắp giàu to rồi, giàu to rồi!”

      HẾT CHƯƠNG 1
      thuytquỳnhpinky thích bài này.

    3. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      CHƯƠNG 2: BỊ ĐƯA ĐẾN NHI VIỆN
      Từ đêm xảy ra vụ giết người kinh hoàng đó, An Tịnh Tuyết đến sống chung với hai vợ chồng An Điền Phong tròn ba tuần. Mấy ngày đầu, hề động hạt cơm hay chuyện, chỉ ngồi co ro trong phòng riêng, ngủ cũng chịu ngủ, chỉ mở to đôi mắt trống rỗng nhìn bức tường đối diện. An Điền Phong nhìn cháu mình ngày càng gầy yếu vô cùng đau lòng, nhưng mặc kệ ông an ủi, khuyên bảo thế nào, bé vẫn giống như nghe thấy. Khi An Điền Phong tìm vợ giúp đỡ, Lưu Tuệ lại bù đầu nghiên cứu luật thừa kế với mục đích làm sao nuốt trọn số tài sản to lớn của ba mẹ An Tịnh Tuyết để lại, còn thời gian đâu mà lo việc khác nữa. Thậm chí, bà ta còn vô trách nhiệm mà :”Chắc nó điên rồi, ông cứ dẫn đến bệnh viện tâm thần , đỡ tốn cơm.” An Điền Phong rất bất mãn vì thái độ vô trách nhiệm của Lưu Tuệ, vừa định mở miệng răn dạy bà ta chặn đầu trước, choe chóe liệt kê đống lỗi lầm cùng thiếu xót của ông, sau đó than bản thân vì thế mà sống khổ sở đến mức nào. Mỗi lần như thế, An Điền Phong lại chùn bước nhượng bộ. Trước đây Lưu Tuệ vốn là con cưng của ông bà Lưu, từ đến lớn đều sống an nhàn sung sướng, sau khi lấy ông mới bắt đầu phải động tay vào công việc nhà. Nhìn bàn tay trắng nõn ngày nào giờ đầy vết chai của vợ, An Điền Phong thở dài hơi rồi ra ngoài, có trách cũng trách ông vô dụng thôi.
      Sau hôm bàn chuyện với Lưu Tuệ thành công, chỉ có An Điền Phong mình tiếp tục cố gắng giúp An Tịnh Tuyết trở lại bình thường. Ông xin lời khuyên của bác sĩ tâm lí, thường xuyên ngồi trò chuyện với bé hàng tiếng đồng hồ, cư xử lúc nào cũng dịu dàng săn sóc. Qủa nhiên ông trời phụ lòng người, đến nay An Tịnh Tuyết chịu chuyện và ăn cơm, cũng thân thiết với người chú này hơn. Chỉ có Lưu Tuệ là luôn lạnh nhạt với An Tịnh Tuyết, mỗi lần bà ta gặp trở ngại khi làm thủ tục chuyển nhượng tài sản là lại nổi cáu mắng mỏ bé. Tuy vậy, Lưu Tuệ hề có ý định đuổi An Tịnh Tuyết . Bà ta nghĩ mình hưởng tài sản của vợ chồng An Thiệu Minh phải chăm sóc cho con bọn họ cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng đến ngày kia, quan niệm của Lưu Tuệ lại đột ngột thay đổi.
      Mọi chuyện bắt đầu từ hôm Lưu Tuệ với tư cách là người bảo hộ của An Tịnh Tuyết, thành công sở hữu toàn bộ tài sản của An Thiệu Minh, thuận lợi trở thành cổ đông lớn nhất của công ty Thịnh Toàn. Bà ta vui mừng đến nỗi vội vàng mở cuộc họp mặt bạn bè để khoe khoang. Những người ngày xưa châm chích, chê bai Lưu Tuệ nghèo khổ bây giờ lại vô cùng ghen tỵ với bà ta. Khỏi phải Lưu Tuệ hả hê đến mức nào, suốt cả buổi miệng đều ngừng cười. Có người vừa lòng bộ dạng đáng ghét của bà ta bỗng lên tiếng:
      “Lưu Tuệ à, nhà bà nuôi đứa trẻ đó hả? Ba mẹ chết hết mà chỉ còn nó sống, chừng có mệnh xấu đó nha.”
      Những người xung quanh cũng góp lời bàn tán. Người bảo là mệnh khắc phụ mẫu, người bảo là sao chổi mang xui xẻo,…Lưu Tuệ nghe vậy cả kinh, nếu quả đúng như vậy, có khi nào hai vợ chồng bà bị An Tịnh Tuyết khắc chết ? Nhớ đến cảnh tượng ba mẹ nó nhập nhụa trong vũng máu, tim Lưu Tuệ lại run lên. được, thể giữ nó lại được nữa!
      “Thế các bà tôi phải làm sao đây, tôi chẳng biết tống con bé đâu cả?”
      Lưu Tuệ hoang mang hỏi. Bầu khí thoáng trầm mặc dây lát. phụ nữ váy lam đột nhiên la lên:
      “A, hay là bà đưa nó đến nhi viện ! Tôi biết nơi ‘tốt’ lắm.”
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
      Sau khi hỏi thăm địa chỉ của nhi viện, Lưu Tuệ lập tức lái xe về nhà. Bà ta nhìn đồng hồ, phát chỉ mới bốn giờ chiều, vẫn chưa đến giờ tan tầm của An Điền Phong. Trong quãng thời gian này tống khứ con xui xẻo kia là tốt nhất. Lưu Tuệ hiểu chồng mình là người rất mềm lòng, nếu để ông biết chuyện này nhất định đồng ý. Vì bảo toàn mạng sống và phú quý, còn cách nào khác là loại bỏ đứa cháu này thôi.
      Lúc Lưu Tuệ trở về, An Tịnh Tuyết khom lưng lau dọn phòng khách. đứa trẻ mới tròn sáu tuổi mà hiểu chuyện như thế này ai chẳng thích, chẳng qua trong đó bao gồm Lưu Tuệ, người rất mê tín, sợ chết và tham lam. Bà ta bỏ qua cái cúi chào lễ phép của An Tịnh Tuyết rồi chạy vội lên lầu, mở tủ vơ vét quần áo và các vật dụng cá nhân của bé rồi cho hết vào giỏ. Xong xuôi, Lưu Tuệ liền kéo An Tịnh Tuyết ra thẳng xe, lực đạo mạnh đến nỗi khiến cổ tay bé bầm tím mảnh. An Tịnh Tuyết bị hành động của mình làm cho hoảng sợ, muốn đưa bé đâu? Giống như linh cảm được mình sắp bị bỏ rơi, An Tịnh Tuyết òa khóc, cố gắng vùng vẫy khỏi trói buộc của Lưu Tuệ. Sức của đứa trẻ sao có thể so sánh với người lớn, rất nhanh bị bà ta quăng lên hàng ghế sau. An Tịnh Tuyết kiềm nén đau đớn bởi cú va chạm, ngừng đập cửa xe, nước mắt thấm ướt khuôn mặt nhắn.
      ơi, mở cửa ra! Con muốn , muốn !” Lưu Tuệ hề để vào tai những lời cầu xin của bé, lập tức cũng ngồi lên ghế lái, khóa chặt tất cả các cửa rồi quát:
      “Câm miệng, còn la nữa tao đánh chết! Đồ xui xẻo như mày mà tống sớm, trước sau gì tao và chú mày cũng giống ba mẹ mày, đều bị hại chết.”
      Đôi mắt An Tịnh Tuyết mở to giống như thể tin được những gì Lưu Tuệ . Ba mẹ…là do…bé hại chết sao? Lưu Tuệ nhìn thấy vẻ mặt của bé qua gương chiếu hậu, hề có ý phủ định, thậm chí còn cay nghiệt nhấn mạnh quan niệm sai lệch này:
      “Đúng! Ba mẹ mày đều do mày hại chết! Mày chính là đồ sao chổi, là ôn tinh!”
      Sau khi nghe những gì mình , An Tịnh Tuyết hề nhúc nhích suốt dọc đường , ánh mắt lại trống rỗng vô hồn như ngày nào.
      “Ba mẹ mày do mày hại chết…”
      “Mày là đồ sao chổi!...”
      Những câu đó ngừng xoay tròn trong đầu bé, dần dần bôi đen tâm hồn trong sáng của trẻ thơ. thứ tội lỗi tên ngày càng lớn dần lên trong lòng An Tịnh Tuyết, khiến bé sợ hãi đến run rẩy. Lưu Tuệ đối với câm lặng của An Tịnh Tuyết rất là vừa lòng, có trời mới biết bà ghét nhất là trẻ con, phiền phức chịu nổi. Sau hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Lưu Tuệ cũng đưa được An Tịnh Tuyết đến nhi viện mà bạn mình giới thiệu. nhi viện Nhân Ái nằm ngọn đồi tên ở ngoại ô thành phố L, xung quanh là núi rừng, gần như tách biệt với bên ngoài. Lúc Lưu Tuệ lại xe cũng khá khó khăn vì trời dần tối, nhiều lần suýt lạc đường khiến bà ta phát cáu. Vừa tới nơi, Lưu Tuệ liền kéo An Tịnh Tuyết còn chưa ổn định tâm lý ra khỏi xe, mạch tới gọi cửa.
      HẾT CHƯƠNG 2
      Chương sau bắt đầu những ngày tháng bị hành hạ của nữ 9, nhiều bí mật đen tối sau lớp vỏ nhi viện dần hé lộ. Các nàng nên chuẩn bị tâm lý.
      thuytquỳnhpinky thích bài này.

    4. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      CHƯƠNG 3: NGÀY ĐẦU TIÊN Ở NHI VIỆN
      “Xin chào, tôi là Kiều Vận, viện trưởng nhi viện. Xin hỏi, vị phu nhân này, bà cần gì?”
      Lưu Tuệ cùng An Tịnh Tuyết lúc này được mời vào phòng khách của nhi viện. Đối diện hai cháu là phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, thân váy công sở màu kem, mái tóc nhuộm nâu xỏa tự nhiên, vẻ mặt vô cùng thân thiện và dịu dàng. Lưu Tuệ đẩy An Tịnh Tuyết lên phía trước, hắng giọng :
      “Đây là cháu tôi, An Tịnh Tuyết. tháng trước, ba mẹ nó may gặp tai nạn qua đời, gia đình tôi lạ đủ khả năng nuôi nó, nên muốn gửi tạm vào nhi viện thời gian. Nếu sau này cuộc sống khá giả hơn, tôi đón nó về.”
      An Tịnh Tuyết bị cái nhìn của Kiều Vận làm cho run rẩy. Đó là cái nhìn của con buôn đánh giá hàng hóa ngụy trang dưới vỏ bọc trìu mến ân cần.
      bé đáng thương. Nếu gia đình của phu nhân khó khăn như vậy, nhi viện chúng tôi chăm sóc cho nó.”
      Từ “khó khăn” hơi kéo dài, mắt Kiều Vận lóe lên tia trào phúng khi liếc nhìn bộ váy Chanel đỏ rực người Lưu Tuệ. Có tiền mua trang phục hàng hiệu trị giá mấy trăm vạn lại có tiền nuôi cháu. là nực cười làm sao. Lưu Tuệ phát ra tầm mắt của Kiều Vận liền chột dạ chút, vội vàng muốn rời khỏi. An Tịnh Tuyết níu chặt lấy chân bà ta, nước mắt lần nữa trào ra.
      ơi, dẫn con về với, con muốn ở đây, mưốn ở đây, hu hu,…”
      Trẻ em thường rất nhạy cảm với người tốt kẻ xấu, giống như An Tịnh Tuyết nhìn thấu được đáng sợ tiềm tàng của nhi viện này. bé biết rằng, nếu phải ở lại nơi đây, những ngày tiếp theo nhất định rất đen tối. Có điều Lưu Tuệ lại chỉ muốn quăng bỏ vật xui xẻo ngay lập tức, làm gì còn tâm trạng quan tâm những thứ khác nữa. Bà ta dùng sức gỡ tay An Tịnh Tuyết ra, hất mạnh, khiến bé ngã ầm xuống sàn nhà lạnh lẽo. An Tịnh Tuyết định bò dậy đuổi theo bị đôi tay giữ lại. Kiều Vận mỉm cười như thánh mẫu, nhưng đôi mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
      “Cháu bé, đừng cố sức nữa. Từ nay cháu thuộc về nhi viện chúng ta.”
      hiểu sao An Tịnh Tuyết lại có ảo giác mình nhìn thấy ác quỷ, sợ đến mức run bần bật, đến khóc cũng dám khóc nữa. Kiều Vận nhìn bóng dáng Lưu Tuệ càng ngày càng xa rồi khuất hẳn, cuối cùng cũng hài lòng gật đầu cái. Đây phải là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy cảnh ba mẹ, chú,…ruồng bỏ con cháu ruột thịt của mình như thế này, nhưng lại chưa thấy ai như Lưu Tuệ vừa máu lạnh vừa keo kiệt. bỏ lại cháu mình ở nhi viện còn chịu nhả ra đồng hỗ trợ sinh hoạt cho con bé, loại người như vậy dù là quỷ dữ cũng cảm thấy ghê tởm, vẫn là sớm chút cho đỡ chướng mắt.
      “Gọi bảo mẫu Trương đến đây.”
      Sau khi Kiều Vận ra lệnh, vài ba phút sau liền có phụ nữ mặc đồng phục xanh lam chạy đến. Bà ta cung kính cúi chào, giống như rất sợ vị viện trưởng này, hề dám ngẩng đầu. Kiều Vận giao An Tịnh Tuyết cho bảo mẫu Trương, căn dặn:
      “Chăm sóc cẩn thận. Nếu làm ảnh hưởng đến giá cả...”
      Dù bà ta chưa hết câu, nhưng ý cảnh cáo vô cùng ràng. Bảo mẫu Trương vội vàng vâng vâng dạ dạ tiếp nhận An Tịnh Tuyết, sau đó lôi kéo bé về phòng mình phụ trách. Hành lang vừa dài vừa tối nhưng chỉ lắp vài cái bóng đèn dây tóc, hình như vì sử dụng quá lâu mà chập choạng lúc tắt lúc sáng. Hai chân An Tịnh Tuyết hầu như cứng ngắc, bé có cảm giác mình bị dắt đến động quỷ, nơi cực kì đáng sợ.
      Cuối cùng trước mắt cũng xuất vài dãy phòng cũ kĩ, khe cửa sổ lóe ra ánh đèn và tiếng chuyện. Bảo mẫu Trương vừa mở cửa, gian thoáng chốc như bị bao phủ tầng áp lực, mọi thanh lập tức biến mất dấu vết. An Tịnh Tuyết quan sát khung cảnh trước mắt, bốn bức tường loang lổ vết bẩn, trần nhà nhiều chỗ bị hư hại, hơn mười đứa trẻ xấp xỉ tuổi ngồi ăn cơm nền xi măng lạnh lẽo. Lại nhìn trong cái bát nào cũng loạn thất bát tao, rau dưa, xương cá trộn lẫn khác gì thức ăn cho heo, An Tịnh Tuyết liền có cảm giác buồn nôn. Bảo mẫu Trương nhìn ra vẻ mặt của bé, liền cười trào phúng:
      “Ghê tởm cái gì, sau này mày cũng phải ăn giống chúng thôi!”
      Dứt lời, bà ta giật lấy túi hành lí tay An Tịnh Tuyết, bé cả kinh, dùng sức níu lại bị tát mạnh cái, ngã sấp xuống.
      “Hừ, vào đây còn muốn ăn mặc đẹp như thiên kim tiểu thư, có cửa đâu. Mấy thứ kia chính là dành cho mày.”
      Hai mắt An Tịnh Tuyết đỏ hoe, nhìn về hướng bảo mẫu Trương chỉ liền thấy cái giỏ chứa vài bộ quần áo vải thô rách nát, hơn nữa còn bốc mùi kinh khủng. ngừng lắc đầu, tại sao, tại sao lại muốn bé phải chịu đựng những thứ này, mẹ ơi, ba ơi, hu hu…An Tịnh Tuyết bò dậy, muốn chạy trốn khỏi nơi đáng sợ này, ai ngờ vừa ra khỏi cửa liền bị bảo mẫu Trương dễ dàng túm lại.
      “Muốn trốn? Há há, tao cho mày trốn!”
      Chân bà ta nâng lên, liên tục đạp vào bụng và đùi bé. Viện trưởng để ý khuôn mặt đáng của An Tịnh Tuyết bán được giá cao, bảo mẫu Trương đương nhiên dám động vạo đó, nhưng những vị trí khác bà ta nương tay.
      An Tịnh Tuyết đau đớn khóc la, những đứa trẻ khác lại làm như thấy, chỉ liếc chút, sau đó lại tiếp tục ăn cơm. Bọn chúng quá quen với cảnh này rồi. An Tịnh Tuyết thấy vô tình của những người xung quanh, vô vọng quằn quại dưới đòn đánh đập của bảo mẫu Trương, quật cường xin tha. Bảo mẫu Trương thấy cảnh này càng tức, ra tay ngày càng mạnh, cuối cùng đánh ngất luôn An Tịnh Tuyết.

      HẾT CHƯƠNG 3
      thuytquỳnhpinky thích bài này.

    5. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      CHƯƠNG 4: BỊ BÁN
      “Ê, dậy , dậy !”
      “Mau dậy nhanh, con quỷ này!”

      An Tịnh Tuyết cảm thấy toàn thân đau đớn như bị xe cán qua, hai mắt nheo nheo mở vì chưa thích nghi được với ánh sáng bên ngoài, chỉ lờ mờ thấy được mình bị ba bốn đứa trẻ quây quanh. Đây là…đâu? Thấy An Tịnh Tuyết động đậy, đứa liền la lên:
      “Tỉnh kìa!”
      An Tịnh Tuyết muốn chống tay ngồi dậy nhưng vừa nhích người chút liền quỵ xuống. là đau. Cơn đau đánh thức trí nhớ của bé về những chuyện kinh khủng xảy ra hôm qua: chú bỏ rơi, nhi viện đáng sợ, bảo mẫu hung ác tàn nhẫn… Tất cả như cuộn băng tua nhanh xẹt qua đầu An Tịnh Tuyết, khiến bé gần như rơi vào tuyệt vọng. phải mơ, tất cả đều phải mơ.
      “Này này, mày lười biếng gì đó, còn mau làm việc.”
      tầm mười tuổi, mặc áo thun chắp vá đưa chân đạp đạp An Tịnh Tuyết. An Tịnh Tuyết còn chưa hồi hồn khác lao tới chắn ngang trước người bé, lớn tiếng can ngăn: “Hiên Hiên, đừng đạp nữa. Hôm qua bạn ấy bị mụ ác độc kia đánh rất nhiều, bạn đâu phải thấy?”
      Đứa trẻ tên Hiên giễu cợt cười, đưa tay đẩy bé vừa ra, nhếch miệng đe dọa:
      “Mày đừng có dùng giọng điệu tiểu thư đó mà chuyện với tao. Tao đếch biết nó làm sao, chỉ cần còn sống liền phải làm việc cho tao! Mày mà còn lắm mồm nữa, tao liền đánh chết mày!”
      lo lắng biết làm gì, An Tịnh Tuyết liền quật cường dùng hết sức lực bò dậy, suy yếu :
      “Đừng đánh bạn ấy. Tôi dậy rồi đây.”
      thấy vậy liền vui mừng thôi, vội vàng đến bên cạnh giúp An Tịnh Tuyết ngồi thẳng lưng, hơn nữa còn quên cầu xin đứa trẻ tên Hiên:
      “Cho bạn ấy nghỉ chút thôi, sau đó mình lập tức bảo bạn ấy làm việc, nha?”
      Đứa trẻ tên Hiên hừ lạnh tiếng rồi cùng những đứa còn lại bắt đầu công việc khâu nơ và mắt cho thú bông. bao lớn như vậy, chẳng biết làm bao lâu mới xong.
      “Cậu sao chứ?”
      An Tịnh Tuyết nhận lấy cốc nước tay bé , hớp lấy hớp để. được từ tối hôm qua đến nay, còn bị đánh đập dã man, cả người vừa đói vừa khát. Đối với thiên kim tiểu thư quen sống trong bảo bọc cùng cưng chiều của cha mẹ, điều này quả vô cùng tồi tệ. Tuy nhiên nó cũng vô hình tạo nên tính cách quật cường cho An Tịnh Tuyết, khiến bé trở thành đứa trẻ sáu tuổi trưởng thành sớm, mang trong mình khao khát sinh tồn to lớn.
      “Cảm ơn. Bạn tên gì?”
      thấy nụ cười trong sáng của An Tịnh Tuyết liền thất thần trong giây lát. Khuôn mặt nhắn phấn nộn, mái tóc đen nhánh, có chút suy yếu như thiên sứ dễ vỡ. Đứa trẻ xinh xắn như thế này mà lạc vào chốn này, đúng là đáng tiếc.
      “Mình là Lam Thi Thi, bạn cứ gọi là Thi Thi là được rồi.” Lam Thi Thi cười đáp lại.
      --- ------ ------ ------ ---------
      Những ngày tiếp theo, An Tịnh Tuyết dần thích nghi được với cuộc sống khổ cực ở nhi viện. có thể chấp nhận những bộ quần áo hôi rách, những bữa cơm ít ỏi còn vô cùng khó nuốt và những trận đánh đập của bảo mẫu Trương. Mấy ngày đầu, An Tịnh Tuyết may vá rất vụng, mười ngón tay luôn đầy rẫy những vết kim đâm, nhưng sau này càng lúc càng khéo, đến nỗi bảo mẫu Trương cũng phải khen ngợi, thái độ cũng hòa hoãn hơn. An Tịnh Tuyết được giao những công việc đòi hỏi tỉ mẫn cao hơn, như sâu chuỗi trang sức và rèm cửa. Mỗi món hàng bé làm ra đều rất tốt, vì thế cơm cũng được thêm ít thịt thay vì chỉ có vài cọng rau xanh như trước.
      Lam Thi Thi ngày càng thân thiết với An Tịnh Tuyết, hay giúp đỡ bé thoát khỏi những trận đánh của những đứa trẻ khác, tuy thỉnh thoảng có bị đánh lây nhưng vẫn lùi bước. Hai đứa ăn chung, ngủ chung, tắm chung, so với chị em ruột còn tình cảm hơn. An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi đều nghĩ rằng, chỉ cần tiếp tục cố gắng làm bảo mẫu Trương vừa lòng, cuộc sống khá hơn, rồi ngày nào đó, hai đứa được nhận nuôi, sống cuộc sống hạnh phúc. Tuy nhiên, thực tại luôn tàn khốc, trái ngược hoàn toàn với những ước muốn ngây thơ ấy.
      Hôm đó là ngày mưa to ròng rã, những tia chớp thay phiên rạch ngang bầu trời đầy mây đen, là ngày đầy cảm giác nguy cơ. An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi hoàn thành nốt chuỗi vòng cuối cùng đột nhiên bảo mẫu Trương dẫn theo người đàn ông trung niên đến đây. Ông ta có dáng người béo phệ, khuôn mặt có vết xẹo dài trông vô cùng đáng sợ, ánh mắt lại đầy dâm ta nhìn chằm chằm hai đứa. An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi sợ đến rúc người vào nhau, cố gắng cách xa ông ta ra. Những đứa trẻ xung quanh phần lớn ở nhi viện này lâu, nhất là đứa trẻ tên Hiên Hiên, chúng nó biết chuyện gì sắp xảy ra nhưng hề nhắc nhở, chỉ tránh bên xem kịch vui. An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi vì có ngoại hình đáng , khéo léo và thông minh nên luôn được thiên vị, khiến bọn chúng chán ghét vô cùng. Bọn chúng còn hận thể đánh chết An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi làm sao có thể giúp đỡ gì chứ.
      “Tao muốn hai đứa này!”
      Gã đàn ông dâm tà khàn giọng . Bảo mẫu Trương hơi bối rối tí, An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi đều rất ngoan, hơn nữa còn rất khéo tay, biết mang cho bà ta bao nhiêu lợi ích từ những món hàng kia, nay phải bán chúng cho lão già ghê tởm quả rất đáng tiếc.
      “Bọn cúng mới chỉ sáu tuổi thôi, còn quá để…”
      “Hừ, tao chính là thích như vậy, có ý kiến gì sao?”
      Bảo mẫu Trương bị gã ta cắt ngang cùng đe dọa liền câm miệng. Thôi là do cái số của chúng nó thôi, bà cũng còn cách nào. Gã đàn ông còn bị bảo mẫu Trương ngăn cản, liền tiến tới bắt An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi. Hai đứa trẻ cả kinh, vội vàng muốn bỏ chạy nhưng kịp, cuối cùng cũng bị gã ta tóm được. Gã đàn ông cười dâm uế, lôi xềnh xệch hai đứa trẻ ra xe. An Tịnh Tuyết khóc lớn, cố bám lấy thành cửa, hai bàn tay bị cứa đến chảy máu.
      Trương, Trương, cứu chúng con với, chúng con hứa ngoan mà, Trương!”
      Trương, chúng con chăm chỉ hơn, chăm chỉ hơn nữa, cầu xin cứu chúng con với, xin , hu hu…”
      Lam Thi Thi cũng la khóc ngừng. Bảo mẫu Trương giống như đành lòng nhìn nữa, lập tức đóng cửa phòng lại. An Tịnh Tuyết nhìn cánh cửa dần dần khép kín cùng nụ cười hả hê của những đứa trẻ bên trong, ánh mắt trở nên trống rỗng.
      “Hai đứa mày khóc cái gì, ồn ào nữa tao đánh chết. Được hầu hạ tao là tụi mày có phúc ba đời, ông đây cho tụi mày biết thế nào là sung sướng!”
      Gã đàn ông ném mạnh An Tịnh Tuyết và Lam Thi Thi lên thùng hàng xe tải, sau đó bắt đầu kiên nhẫn mà cởi quần áo. Hai đứa trẻ biết gã ta muốn làm gì nhưng theo bản năng liền lập tức bò lui về phía sau.
      “Bác, bác làm ơn tha cho chúng con , chúng con nhất định ngoan ngoãn, hu hu…”
      Lam Thi Thi ngây thơ quỳ gối cầu xin.
      “Thi Thi!” An Tịnh Tuyết kinh hoảng la lên. Chỉ thấy gã đàn ông hề để lời cầu xin vào tai, thân hình to béo đè lên người Lâm Thi Thi, ngừng xé váy áo cùng sờ soạng cơ thể chưa phát dục hoàn toàn của bé. An Tịnh Tuyết sợ đến trừng lớn con mắt, cả người run rẩy muốn đứng dậy cứu bạn nhưng thể.
      “Á á á!”
      Lam Thi Thi thét lớn, hạ thân chảy nhiều máu nhưng gã đàn ông dâm ta kia vẫn ngừng đưa đẩy. Gã đàn ông phấn khích trong nhục dục, vô cùng thô bạo, cuối cùng chơi đến chết Lâm Thi Thi: bé vì quá đau đớn mà cắn đứt lưỡi, máu ngừng từ miệng tràn ra, hai mắt trợn trắng. Dù hại chết mạng người, nhưng gã đàn ông vẫn chưa thỏa mãn. Gã ta vứt xác Lâm Thi Thi sang bên, vươn tay về phía An Tịnh Tuyết.

      HẾT CHƯƠNG 4
      Cảnh báo chương sau là cảnh tàn sát nhé
      thuytquỳnhpinky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :