1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần bí lão công không thấy mặt - Cát Tường Dạ (c58) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185



      [​IMG]

      (hình chỉ mang tính chất minh hoạ )



      Tình trạng bản gốc : Hoàn

      Convert : Daisy_chrys

      editor :Thủy Miên ( và 1 số nàng khác )

      Nguồn : Thanh Mai Gia Trang

      http://noline412.wordpress.com/hi%E1%BB ... E1%BA%B7t/






      Giới thiệu :

      Nàng đem chính mình gả cho người xa lạ .
      Lễ kết hôn đó , có nghi thức , có khách mời , có lời chúc phúc , thậm chí ... có chú rể
      Đêm tân hôn thứ nhất , nàng bị người ta dùng mảnh vải bịt kín mắt , lão công thần bí của nàng đem nàng biến thành nữ nhân ...

      Được rồi , được rồi , nhiệm vụ chính của nàng chính là sinh cho 1 tiểu hài tử để nối dõi tông đường , như vậy , mỗi tối thứ hai , nàng đợi bịt mắt để “sủng hạnh “ , nhưng , vì sao nàng cùng người bạn thanh mai trúc mã tham gia tiếc dạ hội , lại bị ánh mát mãnh liệt gắt gao nhìn thẳng , loại cảm giác này dễ sợ ...


      là ai vậy? băng sơn thủ phủ Lãnh Ngạn?
      Nếu là trò chơi , như vậy , cuối cùng là ai cúi đầu nhận thua , nỉ non : Duy Nhất, ngươi liền là của ta Duy Nhất



      THông Báo !

      _Vì tại bộ này khó dài (hơn 300 chương ) mà chỉ có mình ta làm , vì vậy nếu ai có hứng thú , nt qua cho ta hoặc để lại email , cùng ta edit bộ này http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif ( trước , ta cũng là dân mới vô nghề , nên ai muốn edit cùng làm , chứ k dạy_edit_nhé , ta cũng là người_đang_học_edit thôi )
      Chương 1 : Hôn lễ có chú rể

      Editor : Thủy Miên

      Nguồn : Thanh Mai Gia Trang
      http://noline412.wordpress.com/2012/02/ ... %E1%BB%83/



      ngày 29 tháng 2

      Hôm nay nay , là ngày kết hôn , cũng là ngày sinh nhật của ta .
      Nhiễm Duy Nhất ở đầu nhất ký viết xuống những lời này .

      Cái trọng đại của cuộc đời , chỉ có thể ghi tại đây , viết xuống những lời này .
      Bởi vì có người tổ chức sinh nhật cho nàng , bởi vì , đến bây giờ, nàng còn biết đối tượng kết hôn là ai .

      Dưới lầu , còi ô tô lại cất lên , nàng phải thôi .

      Nhìn quanh bốn phía , nàng cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau hơn mười năm nay tại căn gác , xung quanh có gì có thể mang theo . Nàng đem nhật ký bỏ vào túi , Duy NHất luyến tiếc chính là tiểu bố hùng , cuối cùng nàng ôm lấy tiểu bố hùng ra khỏi nhà .

      “Nhiễm tiểu thư , à , phu nhân , mời lên xe “

      Duy Nhất mỉm cười , ôm chặt con mèo vào lòng , có chút quen với cách xưng hô này , Phu nhân ? Phải , từ nay trở , nàng là mỗ phu nhân ( nữ chủ nhân ) , nhưng là , nàng biết trượng phu của mình là ai , ở đâu .

      Mỗi lần đều do người này đến tìm nàng , gọi là Tần Nhiên , là người ôn hòa .
      Tần Nhiên câu cũng chưa , trực tiếp lái xe đứa nàng đăng ký .

      Nàng bị dẫn theo đến văn phong luật sư , đứng trước phòng , nàng cả kinh , ánh mặt kỳ dị , Tần Nhiên thấy vậy liền giải thích “Thủ tục luật sư làm tốt , ngươi chỉ cần ký vào thôi “

      Nàng giật mình , nguyên lai kết hôn có thể như vậy .

      Rảo bước tiến đến trước phòng luật sư , nàng bỗng thấy có chút khẩn chương . biết trong phòng , trượng phu của nàng là người thế nào ?
      Nàng hít sâu ngụm, đẩy cửa ra...

      Bên trong chỉ có 1 vị luật sư đeo kính , ngồi đằng sau bàn , thấy nàng tiến vào liền lễ phép "Nhiễm tiểu thư sao? Mời ngồi."

      Nàng ngồi ở mép đầu , hướng đối diện luật sư.

      Luật sư đưa ra hai văn kiện “Nhiễm tiểu thư mời ký ở đây , Lãnh tiên sinh ký rồi “
      Lãnh tiên sinh? Nàng rốt cục biết, trượng phu của nàng họ Lãnh.

      Ôm chặt trong lòng con mèo , nàng cắn cắn môi , ở phần chữ ký bên cạnh có hai nét rồng bay phượng múa :Lãnh Dực.

      Nàng trầm tư , viết nam nhân có nét chữ cứng cỏi , phóng khoáng như vậy , là người như thế nào ...

      "Nhiễm tiểu thư có vấn đề gì sao?" Luật sư nhắc nhở nàng

      ", có!" Nàng lắc đầu , cầm lấy cái bút bàn , ký chính tên mình xuống _ _ Nhiễm Duy Nhất .

      Tốt lắm! Chúc mừng ngươi cùng lãnh tiên sinh chính thức trở thành vợ chồng." Luật sư quay lại , thu dọn văn kiện .

      Duy Nhất ngồi ở ghế ngây dại, như vậy, nàng liền kết hôn sao? có nghi thức? có khách mời ? có những lời chúc phúc? Thậm chí... có chú rể ...
      Nàng gắt gao ôm lấy tiểu bố hùng ...

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Lãnh gia đại trạch

      editor : Thủy Miên





      “Phu nhân, nơi này là nhà cũ của Lãnh gia , thiếu gia tuần trở về lần, hôm nay là là ngày thiếu gia trở về . hành lý của phu nhân đâu? Tôi cho người chuyển vào.” Tần Nhiên cung kính mở cửa xe cho .

      Duy Nhất thầm đánh giá , nơi này cách xa nội thành , là biệt thự bốn tầng , thâm bụi bề ngoài, nóc nhà hình tròn trắng xám , cửa sổ màu trắng hình vòm, nhìn qua tựa như tòa nhà cổ.

      Duy Nhất ôm chặt con gấu bông trong lòng , lắc lắc đầu, cảm thấy khó , “Tôi… có hành lý gì cả .”

      Tần Nhiên ngẩn người , nhớ tới lúc đón , quả cái gì cũng mang , trừ bỏ con gấu bông cũ nát được ôm chặt trong lòng từ đầu đến cuối .

      Tần Nhiên gật gật đầu, “ có việc gì, thiếu gia cái gì cũng có, phu nhân cũng cần mang gì cả . Mời theo tôi !”

      “Bên kia là phòng của người hầu, sau nhà chính có bể bơi cùng sân tennis , nếu phu nhân thích bơi lội cùng tennis, bên kia còn có quán tập thể hình . Tận cùng tầng hai là phòng sớm bị bỏ , là nguy phòng, cho nên, có việc gì trăm ngàn cần tới gần. Phải tránh ,phải tránh xa !” Tần Nhiên chỉ trỏ giới thiệu với .

      Duy Nhất nhìn hoa cả mắt, quả thực có quá nhiều đồ xa xỉ , có những thứ nàng còn chưa nhìn thấy bao giờ , hiểu tạo nên căn nhà như vậy phải mất bao nhiêu là tiền . Người thuộc tầng lớp như , bao giờ có thể biết được , bao giờ tưởng tượng nổi , càng dám mơ ước đến .

      “Lãng phí!” Bất giác thầm câu, thấy Tần Nhiên đột nhiên nhìn về phía mình , nghĩ đến nghe thấy được, vội vàng thè lưỡi.

      Tần Nhiên thấy biểu tình trẻ con của nở nụ cười , dẫn g vào nhà chính , đến đại thẩm, Tần Nhiên liền chỉ vào bà ta , “Đây là vú Từng , phụ trách quản lý người hầu, nhà Vú Từng trước kia là quản gia trông coi nơi này . Vú Từng , vị này là phu nhân, vú dẫn ấy lên phòng đ i, ta có việc gặp thiếu gia .”

      Vú Từng cười rộ lên rất hợp ái, dẫn Duy Nhất lên lầu, “Phu nhân, phòng của ngươi ở lầu 3, đều bố trí tốt lắm, thiếu gia đêm nay trở về.”

      Bước vào phòng , Duy Nhất sợ đến ngây người, khỏi bàng hoàng , căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo , cửa sổ màu hồng nhạt , rèm cửa sổ cũng là sắc phấn hồng , ren cũng đồng màu .

      Hồng nhạt cùng màu trắng là tổ hợp màu mà con rất ưa thích , giường đôi cùng các loại tủ khác nhau , vững chãi và chắc chắn . Cửa sổ có đủ loại Uất Kim Hương, lá cây xanh um tươi tốt.

      Nơi này, quả thực chính là vương quốc của công chúa a !

      Nàng thể tin hết thảy trước mắt, xoay người ôm lấy Vú Từng , “Vú Từng, nơi này thực là phòng củatôi sao? Vú nhầm chứ ?”

      Ánh mắt vui mừng tỏa sáng, tựa như nhặt được bảo tàng tinh linh.

      Vú Từng gật gật đầu, vì thiếu gia của mình , thực cảm thấy vừa buồn cười mà vừa vui mừng, có như vậy ở bên cạnh thiếu gia , thiếu gia có phải hay có thể học được mà nở nụ cười như thế ?

      Duy Nhất to tiếng, hưng phấn mà , ở trong đống đồ hứng trí , ôm lấy cái này , lại ôm lấy cái kia mà hôn hôn, vậy còn trò chuyện. Vú Từng dịu dàng nhìn nàng , nhìn nàng tựa như nhìn con của mình đầy thương

      Chương 3: đêm tân hôn (1)
      Edit: Pih
      Beta : TIểu MIêu



      Duy Nhất biết khi nào vú Từng ra ngoài , cho tới bây giờ chưa lúc nào được ngủ trong chăn ấm nệm êm, lại còn tỏa mùi thơm ngát, Duy Nhất trong chốc lát liền say ngủ.
      Cũng biết ngủ bao lâu, Duy Nhất bị lay tỉnh lại, "Phu nhân, phu nhân, mau tỉnh lại!"


      Nàng nhu nhu nhập nhèm ánh mắt, từng tia sáng hiền lành rọi vào mi mắt, lại nhìn ngoài cửa sổ, sớm đen như mực.



      "Phu nhân, thiếu gia gọi điện thoại trở lại, lập tức ra, ngươi mau ăn chút gì, chuẩn bị chút!"



      Chuẩn bị? Duy Nhất bật dậy , cảm giác thấy như là thời cổ đại chờ hoàng đế lâm hạnh dường như đâu? Có cái gì để chuẩn bị !



      Mặc dù nghĩ như vậy, vẫn là rời giường do vú Từng bài bố.



      Ăn cơm, tắm rửa, đổi áo ngủ, ôm ở trong tay là tiểu bố hùng, cuối cùng, Duy Nhất toàn thân thơm ngào ngạt bị đẩy mạnh vào cái phòng xa lạ.



      "Nơi này là phòng thiếu gia , ngươi ở chỗ này chờ !" Bà vú đem nàng đặt tại ghế ngồi.




      Duy Nhất đột nhiên cảm thấy trong lòng trống trơn , sợ hãi đứng lên, vội vàng kéo bà lại: "Vú Từng, chớ , ngươi... Theo giúp ta..."



      Nàng khiếp sợ sinh ra bộ dạng khiêu khích, bà Từng nhìn trìu mến, xem như vậy, này cũng rất thuần khiết, nhất định chưa từng quen bạn trai!



      Vú Từng vỗ tay nàng, "Nha đầu ngốc, ngươi đây chính là đêm động phòng hoa chúc, ta như thế nào cùng ngươi?"



      Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên tiếng còi ô tô, bà ra bên ngoài nhìn nhìn, vui vẻ , "Thiếu gia trở lại!"

      Duy Nhất mặt đỏ lên nhanh chóng, nắm lấy tay vú Từng , "Bà Từng làm sao bây giờ a? Làm sao bây giờ?"


      "Cái gì làm sao bây giờ? Nha đầu ngốc! Nữ nhân đều mong muốn như ngươi đó ! Lại đây, choàng cái này vào người." Vú Từng xuất ra cây vải đỏ điều.



      "Đây là cái gì?" Duy Nhất kỳ quái hỏi.



      Này Lãnh gia đúng là tật xấu nhiều, kết hôn còn muốn vải đỏ điều? Cho dù muốn nghiệm chỗ / tử hồng, trong TV cũng là dùng bạch bố ?


      Bà lại dùng mảnh vải che mắt nàng, "Đây là thiếu gia phân phó, ai, đứa , nghe lời, tận lực dỗ thiếu gia cao hứng!"



      Duy Nhất bị bóng tối bao trùm , sợ hãi tột độ, nàng vươn tay sờ soạng trong khí, "Vú Từng, chớ ! Đừng bỏ lại ta, ta sợ..."


      Bà Từng thở dài, nhàng tới cửa, nàng tự chủ được liền thích thượng đứa này, hy vọng nàng có thể gây cho thiếu gia hạnh phúc...



      Trong bóng đêm, Duy Nhất sờ soạng ở giường tìm được mèo , gắt gao ôm vào trong lòng, sau đó lui vào góc giường, tựa hồ như vậy nàng mới có thể bớt lo sợ mà tìm được cảm giác an toàn.


      Bốn phía mảnh tĩnh mịch, khóa cửa "Ba" chuyển khai, Duy Nhất sau này rụt lui, cứ việc lại lui xuống rớt xuống giường. Khẩn trương khiến nàng hai tay càng thêm dùng sức, tiểu bố hùng trong lòng nàng hoàn toàn thay đổi hình dạng.



      Tiếng bước chân ở cửa hơi khựng lại, rồi sau đó liền từng bước hướng tới gần nàng, lòng của nàng cơ hồ muốn nhảy ra khỏi cổ, bỗng nhiên, mùi rượu nồng nặng xộc thẳng vào mũi

      Chương 4: đêm tân hôn (2)
      Edit: Tiểu Miêu


      Duy Nhất chỉ cảm thấy trận mê muội, cả người đổ ra sau .


      Bởi vì người sớm thối lui đến giường lớn bên cạnh, “ bùm” tiếng, cái gì cứng chắc đẩy nàng ngã xuống , tiểu bố hùng trong lòng cũng vì thế mà ngã văng ra ngoài.

      "tiểu bố hùng của ta !" Duy Nhất ngồi xuống cố nhịn đau , chuyện đầu tiên chính là tìm tiểu bố hùng


      Bỗng nhiên thứ mềm mềm gì đó nhét vào trong lòng nàng , "Là thứ này sao?"


      Thanh bên cạnh rất êm tai , trầm thấp, từ tính, mang có chút ngữ điệu ngà ngà say rượu , giống phone khuếch tán hỗn , va chạm màng tai Duy Nhất .


      Duy Nhất nuốt khan ngụm nước miếng , lần nữa ôm chặt tiểu bố hùng .


      Tiếp theo, nàng hai chân cách mặt đất, rơi vào cái ôm ấp, ấm áp dày rộng, nồng đậm vị rượu , bị vây quanh, nàng lại lần nữa cảm thấy đầu váng mắt hoa, mặt đỏ đỏ tựa trái đào chín , "Cái kia... Nhĩ hảo, ta gọi là Duy Nhất, ngươi đâu?" Khẩn trương khiến nàng năng lộn xộn, xong nàng liền hối hận thôi, ràng phải kêu Lãnh Dực sao? Hơn nữa, nàng là lão bà của a, làm sao có thể biết nàng tên gì?

      Nàng thân thể nhàng, thoát ra ngoài, rồi sau đó ngã xuống giường , trải đệm mềm mại .
      "Duy Nhất? là cái tên đặc biệt ."


      Nàng bị khơi mào , áp nụ hôn , nàng nghe thấy được những lời này, trong lòng hơi hơi trầm xuống, nguyên lai biết chính mình tên a! là người kỳ quái ! Kia vì sao phi thú chính mình thể?Nguyên bản dừng lại , ba ngón tay dần dần trượt xuống , dắt chút cồn vị nóng bỏng ở nàng làn da kích khởi gợn sóng, nàng run nhè , trong tay tiểu miêu ôm càng chặt vào lòng


      Chỉ nghe "Roạt " tiếng, áo ngủ của nàng phân thành hai, từng trận cảm giác man mát đánh úp lại, nàng hét lên tiếng, cuống quít tiểu miêu che khuất thân thể của chính mình.


      "Để nó ra ngoài !" tiếng lạnh lùng như mệnh lệnh , đôi bàn tay to có ý đồ đoạt con mèo trong tay nàng .


      "!" Nàng cắn nhanh cánh môi, theo bản năng hành động càng nnhanh , giữ chặt tiểu bố hùng


      cỗ đại lực đánh úp lại, nàng trong tay còn, tiểu bố hùng cánh mà bay .


      Nàng thất kinh, kêu khóc đứng lên, "Trả nó lại cho ta ! Trả nó lại cho ta !"


      Lập tức sờ soạng lung tung khắp nơi tìm kiếm , mắt nàng cái gì cũng nhìn thấy,
      "Đông" tiếng, đau nhức truyền đến, nàng biết đánh lên cái gì vậy, trán liền có chất lỏng chậm rãi chảy xuống.

      Nàng bất chấp chất lỏng chảy xuống , nàng quờ quoạng tay chân tìm con mèo , miệng cúi đầu nức nở, "Tiểu bố hùng , ngươi ở nơi nào? Ở nơi nào..."

      Quen thuộc , mềm mại trở trước ngực, nàng ôm chặt lấy tiểu bố hùng , khóe môi nở nụ cười , thuận tay lau chất lỏng chảy trán , nhất thời tay đầy màu đỏ, là chính nàng nhìn thấy...

      Chương 5: đêm tân hôn (3)
      Edit : Tiểu Miêu



      trận lục tung, tiếng nước chảy rầm rầm đằng sau, trán nàng cảm giác lành lạnh , giống như miên ký, nhàng , ôn nhu , là hương vị rượu, vẫn là đối diện với người này toát ra vị rượu? Nàng biết ...


      Có người túm lấy cổ tay nàng , nàng nghĩ đến vừa muốn cướp tiểu bố hùng của nàng , gắt gao chịu buông .


      "Đưa tay cho ta!" Người nọ gầm lên giận dữ, quá tay với nàng.


      Nước ấm áp ở bàn tay nàng di chuyển , chiếc khăn lau mềm mại da thịt , thực thoải mái...


      buông tay ra, con mèo lại rơi xuống , giọt nước bắn tung tóe như mưa bắn lên trước ngực nàng , ấm áp qua , đó là cảm giác mát, nàng bỗng nhiên nhớ tới áo ngủ chính mình bị xé ra làm hai nửa , kinh hô tiếng, che ngực mình lại .


      "Gặp quỷ!" thấp giọng mắng, biết đạp cái gì vậy, rầm tiếng, tựa hồ toàn bộ nước bắn lên tung tóe .


      như vậy làm cho nàng sợ , theo bản năng hai tay sờ soạng tìm tiểu bố hùng , mà quên chính mình ngực để hở ...


      Giây tiếp theo , mạnh cái , thân thể nàng liền ở giường , mang theo dày đặc hương vị rượu , dường như muốn thiêu cháy nàng .


      Nàng khẩn trương che lại trước ngực ngăn , "Tránh ra! Ngươi chán ghét!"


      "Ta chán ghét?" tiếng hừ lạnh cùng vị rượu phun ra từ mặt , mặt nàng lúc này đỏ ửng


      Hai tay của nàng bị giữ chặt đỉnh đầu , nam tính hơi thở nồng đậm phô cái xuống dưới.


      "Tần Nhiên phải ràng với ngươi rồi sao ?" dùng chút , thân thể của nàng cuối cùng cũng bị che lấp.


      "A ——" nàng mang theo khóc nức nở hét ầm lên, người này quả thực kỳ quái , vừa rồi còn thực ôn nhu lau vết thương cho nàng , tại đột nhiên trở nên thô lỗ như vậy !


      Nàng biết sắp sửa phát sinh chuyện gì, việc nàng chính nàng sớm nghĩ đáp ứng , nhưng là, đêm tân hôn của nàng , lần đầu tiên của nàng , người con nào đối với chuyện này tràn ngập ảo tưởng? Nàng nguyên bản là muốn gọi Tử Nhiên , nhưng mà tại...


      "Cũng thể được chút?" Nước mắt của nàng tự dưng chảy xuống dưới, ướt đẫm mảnh vải, ánh sáng tiết lộ tiến vào, vẫn như cũ nhìn thấy khuôn mặt của .
      "A ——" nàng còn có được câu trả lời, liền bị xé rách, đau đến toàn thân xương cốt đều vỡ vụn, nàng biết, giờ phút này , nàng biến thành nữ nhân. có lãng mạn, có , thậm chí biết là ai đem nàng biến thành nữ nhân...


      Lúc này, nàng ngược lại đổ lệ , nắm chặt lấy ga giường , cắn chặt môi dưới, nỗi thống khổ lan dần như muốn xé nàng thành từng mảnh, nàng cố nén đau đớn, trong lòng yên lặng nhớ kỹ, "Mẹ, như vậy, ngươi liền được cứu rồi sao?"


      Rốt cục, cuối cùng gió êm sóng lặng, thanh trong bóng đêm cất lên, "Ngươi vẫn là lần đầu tiên?"


      Duy Nhất có trả lời vấn đề hỏi, cố gắng nhả ra đừng chữ , "đem tiểu bố hùng lại cho ta , được ?"





      Chương 6: ác mộng
      Edit : Tiểu Miêu




      Tiểu bố hùng mềm mại ấm áp làm lòng nàng được trấn an , cảm thấy rất dễ chịu , chịu đựng thân thể đau nhức, nàng ôm chặt mèo con , gắt gao cuộn mình lại , giọt lệ theo khóe mắt vẫn chảy xuống đến mũi thở, lại rơi xuống miệng, mặn quá, hảo sáp...

      người ấm áp, là ai đó cấp mềm cho nàng ? Rồi sau đó là cái hôn nhàng mang theo thanh ...

      "Mẹ!" Duy Nhất nghẹn ngào gọi tiếng, mơ mơ màng màng vào mộng đẹp.
      tối , trời đêm tối ...

      Có ai đó đặt ở người Duy Nhất , đôi tay xé rách quần áo của nàng , nàng bừng tỉnh , sợ hãi tới mức kêu to...

      "Duy Nhất! Duy Nhất!" Người mẹ nghe thấy tiếng kêu vội vàng lại gần .

      "Mẹ! Cứu ta!" Duy Nhất liều mạng giãy dụa, thấy ràng trước mắt là người mẹ quý của nàng ! Nàng điên cuồng mà cầm lấy tay , ở người chảy ra vô số vệt máu.

      "Đồ đê tiện!" bạt tai ở mặt Duy Nhất , thân thể lại đè ép lên.

      Mẹ khóc như chết cố gắng cầm tay lão nhân , cùng lão nhân đánh cùng chỗ, hô to, "Lão gia! Van cầu ngươi, nàng vẫn là cái đứa ! Ngươi thả nàng ! Duy Nhất, Duy Nhất, mau ra! Chạy mau a!"

      Duy Nhất mang người quần áo rách nát , hoảng sợ nhanh chân bỏ chạy, chạy ra khoảng cách xa, đột nhiên nhớ tới, dừng lại cước bộ chạy trở về .

      Tối tối sáng sáng , hư hư ảo ảo , nàng xem thấy màn lo lắng , mẹ hư hư thực thực, bị cái kia đáng ghê tởm thân thể đặt ở dưới thân...

      "Mẹ ——!" Nàng khóc hô, nắm lên bàn bình hoa dùng đem hết toàn lực tạp xuống...
      tiếng kêu la đau đơn cất lên ngay sau đó , lão nhân người mẹ kia lập tức ngừng hoạt động ,trước mắt Duy NHất máu chảy tràn ra , Duy NHất bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người

      "Leng keng" tiếng, bình hoa trong tay rơi xuống , theo đó là tiếng mẹ khóc mắng, "Đều bảo ngươi chạy mau, ngươi còn quay lại làm gì?"

      "Mẹ —— làm sao bây giờ? Ta giết người! Ta giết người!" Tỉnh táo lại Duy Nhất nhào vào lòng mẹ khóc nức nở .

      "Đừng sợ! Đừng sợ!" Mẹ vỗ của nàng lưng an ủi nàng, "Duy Nhất có giết người! Nhớ kỹ! Duy Nhất có giết người!"

      Rất nhanh, mẹ bình tĩnh mặc vào bộ quần áo sớm dùng được kia , dùng khăn lau vân tay của Duy Nhất mảnh bình hoa bị vỡ kia , sau in vân tay chính mình lên đó , mảnh sứ vỡ vụn cứa vào ngón tay mẹ ,máu mẹ liền cùng máu của lão nhân ghê tởm kia hòa vào cùng chỗ .

      "Mẹ, ngươi làm sao?" Duy Nhất khỏi thắc mắc hỏi

      "Duy Nhất, chuyện đêm nay, ngươi cái gì cũng biết, nhớ kỹ có? Ngươi ở trường học ký túc!" Mẹ bình tĩnh cho nàng.

      Duy Nhất kinh hãi, "! Mẹ! Ngươi nên vì ta gánh tội thay? Ta cần! Ta tự thú! Ta tại phải !"

      "Duy Nhất!" Mẹ bình tĩnh phải gọi tên nàng, tay biết khi nào cầm mảnh sứ vỡ , lúc này đnag kề chính cổ nàng , "Duy Nhất, nếu ngươi nghe ta ta lập tức chết ở trước mặt ngươi!"

      "Mẹ ——" Duy Nhất tiếng khóc ban đêm cúi đầu quanh quẩn.





      Chương 7: áo ngủ chê cười
      Edit : Tiểu Miêu


      "Mẹ —— mẹ ——" Duy Nhất vẫn là ôm chặt tiểu bố hùng, cuộn cuộn mình lại .
      Vú Từng nhàng đẩy cửa ra , Duy Nhất trong mộng kêu gọi xả đau lòng , chỉ thấy nàng vẻ mặt đầy nước mắt, khuôn mặt kề sát tiểu bố hùng , tiểu bố hùng rách nát dơ bẩn bị dính nước mắt như càng muốn thêm dơ .


      mặt nàng còn che mảnh vải ! Từng mẹ cẩn thận giúp nàng cởi bỏ, lại nhàng vạch trần bị đan, lạc hồng loang nổ ga giường nhìn đến kinh người , từng mẹ thầm cao hứng, ông trời phù hộ, nhanh chút làm cho thiếu gia có đứa ! Chính là, đêm qua tiểu nương này chịu khổ , thiếu gia cũng nên ôn nhu điểm mới là...
      Nàng vụng trộm cười, niềm vui chớp nở , lập tức bắt đầu quét tước phòng, phòng thiếu gia cho tới bây giờ đều là nàng tự mình quét dọn ...


      Duy Nhất bị thanh ồn ào bên cạnh đánh thức, vẫn như cũ đắm chìm ở trong mộng đau xót , tiếng, "Mẹ —— "


      Vú Từng lập tức ngừng tay , tới bên giường ngồi xuống, "Đứa này tỉnh rồi sao ?" Nàng có kêu nàng phu nhân, vì nàng đau xót bộ dạng thấu khổ của Duy Nhất .
      Duy Nhất mở to mắt, thấy khuôn măt hiền lành hiền lành của Vú Từng , thân mình thoáng vừa động liền đau đến tứ phân ngũ liệt , tối hôm qua chuyện ở trong đầu lại , vừa thẹn lại vừa khổ sở, khiến nàng mặt đỏ lên.


      Nàng e lệ biểu tình làm cho Vú Từng cảm thấy nàng càng thêm đáng , liền mềm , "Đứa này , tỉnh liền đứng lên , gột rửa, xuống lầu ăn cái gì, bảo tiêu của thiếu gia ( bảo tiêu chính là Tần Nhiên đó các nàng ) đợi ngươi lâu ."
      Tần Nhiên? Duy Nhất nhớ tới bảo tiêu kia rất tuấn tú trẻ tuổi , đối nàng còn thực ôn hòa .


      "Cái kia... thiếu gia nhà các ngươi đâu?" Duy Nhất ấp a ấp úng hỏi, nàng biết nên như thế nào đối mặt với , hay còn là đem ánh mắt mông đứng lên an toàn chút đâu?


      "Thiếu gia đến công ty ." Từng mẹ nhìn Duy Nhất biểu tình thầm cảm thấy buồn cười, này tiểu nha đầu còn thẹn thùng?


      “Công ty?Hôm nay phải cuối tuần sao?" Duy Nhất tò mò hỏi.


      "Là, thiếu gia công tác thực chăm chỉ, cho tới bây giờ nghỉ cuối tuần!"


      Hừ! Công tác cuồng bình thường đều là biến thái cuồng công việc ! Trong lòng có bóng ma! Duy Nhất thầm nghĩ, lại dám ra.


      Vú Từng liên miên cằn nhằn vài câu, đơn giản chính là khoe thiếu gia của các nàng có bao nhiêu điểm vĩ đại a , sau đó kêu Duy Nhất nhanh chút rửa mặt chải đầu xuống lầu ăn bữa sáng, Duy Nhất nhìn nhìn chung, xác thực , hẳn là cơm trưa .


      Nàng bò lên giường, bỗng nhiên nhớ tới nơi này phải phòng ngủ chính mình , nhìn nhìn lại toàn thân xích , lỏa chính mình, làm sao bây giờ?

      ...
      20 phút về sau, nàng mặc áo ngủ của nam nhân rộng thùng thình xuất ở dưới lầu, màu trắng thuần miên , bán tân, mềm mại ở người, thực thoải mái, áo ngủ thượng hạng còn tản ra mùi thơm man mát nổi , là giặt quần áo dịch hương vị .
      Tần Nhiên nhìn nàng theo xoay tròn thang lầu thượng xuống đến nơi , tóc còn ướt sũng tùy ý cúi ở hai vai, áo ngủ của thiếu gia mặc ở người nàng quá rộng lớn, nàng nhắn bao vây trong áo trông đáng , hơi hơi rộng mở cổ áo đó có thể thấy được nàng trước ngực đẫy đà, tựa hồ còn rất quyến rũ ...




      Chương 8: áo ngủ chê cười (2) [size]

      Edit : Tiểu Miêu


      "Di? Phu nhân, ngươi như thế nào mặc áo ngủ của thiếu gia xuống dưới ?" Vú Từng vừa vặn tới hỏi.

      "Ta... Cái kia ...áo ngủ của ta tối qua bị ... hỏng rồi..." Nàng nhất thời còn có ý thức được lời của mình .

      Tần Nhiên cùng Vú Từng nín được, phun cười ra tiếng, Duy Nhất mới nhớ tới chính mình gì đó, hận thể khâu miệng lại .

      "Phu nhân, " Vú Từng trìu mến lôi kéo nàng ngồi xuống bàn ăn , "Tủ quần áo trong phòng của ngươi có quần áo , sớm chuẩn bị tốt lắm, tất cả đều vừa với người ngươi , bất bất quá ăn sáng trước rồi thay quần áo sau ."

      Từng mẹ đem sữa trứng gà đầu tiên đến trước mặt Duy Nhất .

      "Mỗi ngày quả trứng gà , ly sữa là nhất định phải có, nhưng là thể bụng rỗng ăn, còn có này bát dược như thế này muốn uống ." Vú Từng đặt sang chén đen tuyền thuốc Đông y.

      "Đây là cái thuốc gì a ? “ Duy Nhất thấy mùi nồng nồng buồn nôn .

      "Phu nhân, là thuốcgiúp ngươi cùng thiếu gia sớm chút sinh tiểu thiếu gia." Vú Từng cười đến thực hiền lành, đối diện Tần Nhiên cười thực khoa chương.

      Duy Nhất mặt thoáng chốc bộ dạng đỏ bừng, vùi đầu vào ăn ,ánh mắt dư quang đánh giá Tần Nhiên tặc hề hề ,khuôn mặt tươi cười.

      Chờ nàng ăn đủ, Tần Nhiên biến ma thuật dường như theo bàn hạ xuất ra cái ôm mèo bông , "Phu nhân, ngày hôm qua là ngươi sinh nhật, đưa cho ngươi quà sinh nhật, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ “

      Kỳ biết, cấp nàng tặng lễ vật là thích hợp , nàng là phu nhân, chính là bảo tiêu kiêm thiếu gia trợ lý mà thôi, thân phận có khác, nhưng là mỗi lần khi thấy nàng ôm chặt con mèo như chỗ dựa duy nhất , lại thấy vô cùng đau lòng.

      Tiểu Bố hùng này nhất định liên quan đến quá khứ của nàng , nhưng là, nó là rất cũ, rất bẩn , cho nên, ngày hôm qua qua của hàng đồ chơi, 1m85 người cao to cư nhiên ma xui quỷ khiến mua cái gọi là quà sinh nhật.

      Duy Nhất đôi mắt cư nhiên đỏ, cùng với hướng ôm tiểu bố hùng phác qua, bằng hướng Tần Nhiên phác qua, ôm lấy Tần Nhiên cùng tiểu bố hùng vào trong lòng

      Tần Nhiên nháy mắt liền ngây dại, nàng vừa gội đầu nên toát ra mùi hương thoang thoảng , chiếc áo rộng thùng thình dán chặt vào người , ngực ngừng đâp thình thịch . A ! Với nam nhân bình thường như , đây đúng là thử thách nha !

      "Tần đại ca! Ta có thể gọi ngươi Tần đại ca ? hảo cảm động, đây là ta từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên nhận được quà sinh nhật thừ người khác nha !
      Duy Nhất liền lau nước mắt còn đọng ở khóe mắt .

      Tần nhiên cứng ngắc cánh tay, cũng gì, biết nên cái gì, chính là vỗ lưng của nàng , hy vọng an ủi được nàng .

      Ai cũng có thấy, ở cửa nam nhân xuất , nhanh nhìn chằm chằm Duy Nhất người áo ngủ cùng ôm nhau này màn, rồi sau đó lại lặng yên lui

      **************************************************************************



      Chương 9 : hiệp ước [size]

      Edit : Tiểu Miêu
      Chờ Duy Nhất bình tĩnh trở lại , Tần Nhiên liền đem nàng dời xa , đưa ra phần văn kiện .

      “Phu nhân , đây là hiệp ước thiếu gia ủy thác cho ngươi , hiệp ước nêu , ngươi cùng thiếu gia tự nguyện kết hôn , thiếu gia giúp mẹ ngươi thắng trong phiên tòa , nếu năm sau ngươi sinh hạ đứa , điều kiện nếu là nam hài , ngươi có thể được đến 2 ngàn vạn , nếu là con , cũng được đến trăm ngàn “

      Tần NHiên hương nàng đọc nội dung hiệp ước “ Phu nhân xem còn gì cần sửa chữa ? “

      Điều kiện trước khi kết hôn Duy NHất biết , được bao nhiêu tiền nàng cũng quan tâm , nàng kết hôn mục đích chính là muốn Lãnh gia thiếu gia giúp nàng đém mẹ cứu ra mà thôi .

      vì thế , nàng lắc đầu .

      “ nếu có ý kiến gì , xin mời phu nhân ký tên ở đây “ Tần Nhiên đem giấy bút đưa cho nàng .

      Nàng lại thấy , bên kia chỗ chữ ký , rồng bay phượng múa _ Lãnh Dực

      Ở bên này nàng viết tên mình lên , rồi buông bút hỏi “ Ta muốn biết , hôm nay ta thể gặp mẹ sao ?”

      “Cái này để ta gọi điện hỏi thiếu gia “ Tần Nhiên liền mở điện thoại ra , bấm hàng số rồi mấy câu . Xong cao hứng quay sang nàng mà “Thiếu gia đồng ý”

      “Cảm ơn ngươi “ Duy Nhất tự đáy lòng cảm ơn .

      Tần Nhiên cười “ Người nên cảm ơn thiếu gia “

      Nhớ tới tối hôm qua nam nhân kia thô bạo , Duy Nhất bĩu môi , cảm ơn ? cần ! Nàng với hoàn toàn là giao dịch , nàng có tiền , cho nân , nàng dùng chính thân thể nàng để giao dịch với , gia kết với giường .Nàng biết , nếu ngày đó , luật sư béo mập kia cũng đề cập với nàng chuyện treeb ( HĐ giường cùng soái ca đó ) liệu nàng có hay đáp ứng , có lẽ vì cứu mẹ nàng chuyện gì cũng có thể bất chấp

      Tần Nhiên nhìn biểu tình của nàng , vẫn như cũ ôn nhu cười , mang ra cái di động đưa cho nàng “ Đay là của thiếu gia đưa cho ngươi , có việc gì trực tiếp gọi cho ngươi “
      Duy Nhất nhận lấy chiếc điện thoại màu hồng nhạt ( công nhận chiều chị ghê , toàn hồng vs hồng *mơ màng * ) Bên trong điện thoại , dãy số cũng có ( này thần bí thấy ớn , có số điện thoại cũng k cho chị nữa >”< ) “ biết . Chúng ta trước xem mẹ ta thế nào , được ? Ngươi có thể đưa ta ? “

      "Đương nhiên, đây là công việc của ta " Tần nhiên gật đầu, "Ngươi trước thay quần áo !"

      Duy Nhất lặng lặng chạy lên lầu , bỗng chạy xuống , mang theo tiểu bố hùng của Tần Nhiên tặng “ Cài này ? Cũng là công việc sao ? “

      Tần nhiên mới đầu sửng sốt, chợt hiểu được ý tứ của nàng, nhoẻn miệng cười, " phải!"

      "Cám ơn!" Duy Nhất cao hứng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: khắc tinh ~!
      Editor :Tiểu MIêu


      " ! Ta còn có rất nhiều văn kiện muốn đưa!" Duy Nhất giơ giơ lên trong tay gì đó, đến công ty tới tháng, còn biết tổng giám đốc lớn trông thế nào! chừng là cái lão nhân!



      Duy Nhất vừa làm cái mặt quỷ, lại "Phanh" tiếng đụng vào chỗ này nọ, đáng thương nàng mặc váy cao giày cao gót căn bản đứng thẳng xong, chật vật tư thế ngã về phía trước, mắt thấy ngã tự nhiên mím chặt môi lại,bỗng lưng bị cái gì vậy cuốn lấy, tựa hồ là đôi tay cánh tay...



      Nàng quay đầu vừa nhìn, lập tức ngây ngẩn cả người, cực giỏi hé ra mặt! Hảo suất nam nhân!
      Đôi môi hoàn mỹ nhếch lên , * cái mũi vừa đúng, giống có chút nam nhân, quá mức cương nghị mà thành mũi ưng, hấp dẫn người ta nhất là ánh mắt , thâm thúy, mãnh liệt, ánh mắt sắc nhọn y như kiếm, giống như ăn mặc của , còn có người có hơi thở, rất quen thuộc, rất quen thuộc...




      Ở nơi nào gặp qua đâu? Duy Nhất ở trong đầu tinh tế tìm tòi, đúng rồi, chính là nam nhân kia nàng gặp ở ngoại giam khi đến thăm mẹ ...



      Kia nam nhân nhìn thấy nàng, trong mắt cũng lên tia kinh ngạc, sau đó liền buông cánh tay ra, đẩy ra phòng tổng giám đốc bước vào .


      Duy Nhất vẫn ngơ ngác nhìn , hoàn toàn có chú ý lực đỡ mình còn.
      Vì thế, "Bùm" tiếng, Duy Nhất lại ngã sàn đất , cái ót (phần sau của đầu ) lại lại gặp tai nạn!



      Trời ạ! Tại đây nàng lại bị ngã , mất mặt ! Duy Nhất đứng lên , hung hăng dậm chân, thế giới làm sao có thể có nam nhân như vậy! Nam nhân này là khắc tinh của nàng! Mỗi lần nhìn thấy đều là gặp chuyện may hơn nữa nhất định liên quan tới cái ót... ( chị thấy phi lý a , người ta mới đụng chị 1 lần , mà do chị chứ bộ :)) )



      "Nam nhân khắc tinh!" Duy Nhất giọng thầm.



      "Duy Nhất, ngươi biết ?" Mỹ Mỹ thực bát quái lên hỏi .



      "! biết!" Duy Nhất chạy nhanh phủ nhận.



      Mỹ Mỹ lộ ra bộ dáng thực thất vọng, "Ai, ta còn tưởng rằng ngươi có diễm phúc cơ! Người này a là bạn tốt của tổng giám đốc, được xưng băng sơn thủ phủ Lãnh Ngạn! Nguyên tắc, lãnh khốc , mỗi nữ nhân đều muốn có được , mà cũng gần nữ sắc, ngoại giới đồn đãi là gay, ha ha!" ( ôi , soái ca của mình mà sao là gay :)) )



      Lãnh Ngạn? Duy Nhất hiểu, cảm thấy tên này có chút cổ quái, nàng lắc lắc đầu, là ngã đến hồ đồ rồi ! Trùng hợp họ Lãnh mà thôi, thần bí lão công của nàng kêu Lãnh Dực!
      "Ta được rồi!" Duy Nhất thử lại vài bước, hoàn hảo, đôi giày cao gót này còn có làm trẹo chân nàng nữa.



      "Ai, Duy Nhất! Đêm nay công ty có cái party, đây là vào bàn khoán( từ này ta cũng k lắm), nhớ phải mang bạn trai đến nga!" Mỹ Mỹ đưa cho nàng thiệp mời.




      Duy Nhất tiếp nhận , thầm buồn bực, tự mang bạn trai?



      Chẳng lẽ nàng có thể mang thần bí lão công của nàng xuất sao? Vẫn là nên dẫn nam nhân khác đến? Dù sao nàng cũng chính là thần bí lão bà của , mang người bạn trai ( ý chỉ là bạn bè nhưng là con trai ý ) tham dự cũng có gì ! Ân, cứ quyết định như vậy !

      CHƯƠNG 17: DOÃN TỬ NHIÊN
      Editor : sweet_cherry_2203
      Beta : Tiểu Miêu



      Màn đêm buông xuống, Duy Nhất ở trước gương đánh giá chính mình.



      Quần áo ngoài màu lam lộ tiểu lễ phục bên trong, mái tóc dài thẳng tắp đen nhánh rối tung ở hai vai, cùng túi xách tay bé, nàng quen nhìn chính mình như vậy, nguyên lai nàng cũng có thể như thế mộng ảo, có thể giống công chúa bình thường xinh đẹp.



      Chính là, nàng cảm thấy giống như thiếu thứ gì đó…



      Sờ sờ trống trơn cổ, nếu có thể có cái vòng cổ rất tốt !



      Bất quá, nàng phải người tham lam, cũng phải người tự ti, từ trước đồ nàng mặc đều là loại giá rẻ nhưng nàng vẫn có thể mà ngẩng cáo đầu, hôm nay dù rằng giống như nàng công chúa , nhưng nàng cũng vì vậy mà kiêu ngạo . Nàng chính là nàng, chỉ làm chính mình Duy Nhất!



      Nàng mím môi, xem như cấp chính mình tin tưởng, liền nhàng thở cái, bước xuống lầu.



      Điện thoại của nàng vang lên, lấy ra thấy, nguyên lai là Doãn Tử Nhiên gọi tới.



      "Duy Nhất a! Ta đứng ở cửa hội trường công ty các ngươi chờ lâu ! Ngươi có phải hay phóng ta bồ câu đâu?" ( sweet :ta nghĩ ý là chị cho leo cây á Miêu : ta cũng nghic thế ! cái này để nguyên bản k vấn đề http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif ). Doãn Tử Nhiên thực đáng đánh đòn, thanh tựa như tức giận vang lên, tựa hồ thực vui .



      Duy Nhất hướng về phía điện thoại liền rống, "Ta cũng bảo ngươi chờ ta? Là chính ngươi mặt dày muốn theo ta party !"


      Vốn Duy Nhất lo lắng có nên hay mang bạn trai (Sweet :bạn là con trai nhá các nàng) tham gia party, Doãn Tử Nhiên kia đến trước mặt nàng, nghiễm nhiên mang bộ mặt cho chết trước mặt nàng ... (sweet sao này ham hố giống ta thế nhỉ ^^! .Miêu :Đẹp zai k bằng dai mặt mà :)) )



      Bên kia giọng tức giận liền biến mất, có người lầu bầu: "Tốt lắm tốt lắm, coi như ta xui xẻo, ta tiếp tục chờ ngươi!"



      Duy Nhất nhìn lại thời gian, quả còn sớm , kỳ nàng hôm nay đồng ý làm cho Tử Nhiên bồi chính mình là có nguyên nhân , Tử Nhiên thích nàng, điều này nàng biết, hướng nàng thổ lộ rất nhiều lần, nàng đối Tử Nhiên cũng phải có cảm giác, từ trước là vì trong nhà điều kiện quá kém, nàng cho phép chính mình đương, nay nàng nhưng có tư cách bàn lại , cho nên hôm nay muốn cùng Tử Nhiên ràng. ( Miêu : h chị là hoa có chủ rồi mà :)) )



      ************************************************


      Ngoài cửa hội trường Doãn thị, Doãn Tử Nhiên —— tuổi trẻ soái ca, thân Gianfranco Ferré ( Sweet : nhãn hiệu thời trang rất nổi tiếng đó nha các nàng . MIêu : oh , ta mù thời trang , k biết cái này ) Cổ trang phục toàn màu xanh, nơ màu xanh, màu xanh tiền bạc, khiến cho đứng tại nơi này sinh ra cái vòng tròn ánh sáng vô hình (Miêu : giống như ánh sáng sân khấu kia chỉ tập cung chiếu vào các ca sĩ , ngưỡi mẫu ... còn nhưng nơi khác tối om đó >”< ) ,khiến ánh mắt mọi người đều tập trung người .



      ở trong đám người lại tìm thấy bòng dáng nữ nhân ăn mặc giản dị , đơn sơ kia đâu , tìm lần nữa cũng thấy. Nha đầu chết tiệt này ! lấy di động ra chuẩn bị lại gọi điện thoại...



      "Doãn Tử Nhiên!" Trước mặt trận hét lớn dọa nhảy dựng.



      Ngẩng đầu, thể tin được hai mắt của mình, này trong bóng đêm tinh linh là nàng sao?"Tiểu lam tinh linh! Làm ta sợ nhảy dựng!" có chút năng lộn xộn .



      "Ngươi mới làm ta sợ nhảy dựng đâu!" Duy Nhất đánh giá lượt quần áo đnag mang của , hiển nhiên này bộ giá xa xỉ, "Ngươi làm sao có được bộ quần áo này?" Ở trong trí nhớ nàng, nhà Doãn Tử Nhiên cùng nhà nàng giống nhau bần cùng, từ khi học dở chừng bắt đầu luôn cùng nàng làm thêm việc ngoài giờ!



      Doãn Tử Nhiên có trả lời lời của nàng, chính là nhìn chằm chằm nàng , "Ta thấy thế nào cũng là là lạ ! Xem ra hai chúng ta hôm nay là lòng có Linh Tê a ! “

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Doãn Tử Nhiên (2)
      Editor :Tiểu Miêu



      mang ra hộp trang sức được mở sẵn, bên trong là chuỗi vòng cổ ngọc bíchbên cạnh là đôi hoa tai sáng vô cùng .



      "Đeo thêm cái này vào trông hoàn mỹ !" HHắn tự tay giúp nàng đeo lên .



      Duy Nhất vuốt vuốt trước ngực, vui sướng thôi, "Tử Nhiên, hoa tai thủy tinh này xinh đẹp! Ngươi còn có mắt tinh a!"



      Doãn Tử Nhiên khóe môi hơi hơi co rúm, * bảo bối, chiếc vòng cổ bảo thạch giá năm ngàn cự nhiên biến thành ... thủy tinh .




      Bất quá như vậy cũng tốt, nếu cho nàng này vòng cổ giá trị nàng tiếp nhận rồi, coi như nó là... Thủy tinh ...



      " thôi!" tao nhã hướng nàng vươn cánh tay ra.




      Trong nháy mắt, hội trường vốn nháo mà khi học đến liền im lặng , hẹn mà cùng lễ phục màu xanh, thể khiến cho ngừoi khác nghĩ đây là lễ phục tình nhân , cùng cặp , hơn nữa hai người đều có ngoại hình xuất chúng, thể nghi ngờ họ trở thành người được chú ý .




      Nhưng mà, Duy Nhất lại hiểu sao bản thân lại thấy rất khó chịu, tựa hồ có trăm ngàn căn kim đâm ở làn da rất khó chịu.



      Duy Nhất nhìn xung quanh lượt , rốt cục tìm được nơi khiến nàng khó chịu —— góc sáng sủa, tuấn nam mặc tây phục đen bưng ly rượu lạnh lùng hướng về phía nàng, cặp mắt kia , lãnh liệt, lợi hại...




      Nàng tình tự chủ sợ run cả người, như thế nào lại gặp gỡ khắc tinh này !




      Cùng lúc đó, đúng là khắc tinh phát tác, nhân viên phục vụ bưng khay qua người nàng, cẩn thận đem nàng va chạm, giày cao gót của nàng giữa được căng bằng liền lảo đảo ....



      Cũng may lúc này đây ,Doãn Tử Nhiên nhanh tay lẹ đỡ ở thắt lưng nàng, nếu nhất định lại mất mặt trước mọi người...




      "Có sao ?" Doãn Tử Nhiên ngồi xổm xuống xem xét mắt cá chân của nàng.



      Nàng đau đến thiếu chút nữa chảy nước mắt, ngoài miệng lại " có việc gì", đồng thời lại nhìn ánh mắt kia , cũng thấy bóng dáng đâu . nghĩ ra là, vì sao mỗi lần gặp gỡ nam nhân này đều xảy ra những việc hay ho ?



      Yến hội bắt đầu, đài người chủ trì bắt đầu chuyện, "Các vị khách, các vị bằng hữu, buổi tối tốt lành ! Đêm nay là chúng ta tập đoàn Doãn Thị tổ chức yến tiệc , đồng thời cũng là lễ chúc mừng tân tổng giám đốc về nhận chức, cho nên, đầu tiên mời tổng giám đốc lên cùng mọi người chuyện"



      Doãn Tử Nhiên thần bí cười, đem Duy Nhất phù đến ghế ngồi, liền hướng đài đến.
      Duy Nhất nhất thời đứng ở tại chỗ...



      "Mọi người tốt lành , ta là Doãn Tử Nhiên, lúc này đây trở về công ty..." Doãn Tử sau đó còn cái gì, Duy Nhất liền rốt cuộc nghe thấy , nàng chỉ thấy Doãn Tử Nhiên duyên dáng bạc môi hé ra lại ngậm lại , nàng như thế nào cũng tin, con người ngu ngốc này cùng nàng từ xa xưa quen nhau ,nay lại trở thành Tốc giám đốc Doãn Thị ?!



      phải xuất thân bần hàn sao? phải xuất ngoại vừa học vừa làm sao? Như thế nào hồi trở về lại trở thành tân tổng giám đốc?

      Chương 19: phu nhân, thỉnh về nhà
      Editor : Tiểu Miêu

      Yến hội này là vì tân tổng giám đốc mà tổ chức , vì vậy vũ hội đêm nay từ mà bắt đầu .
      Doãn Tử Nhiên chậm rãi tới trước mặt Duy Nhất , mang theo nụ cười mông ảo , nhàng vươn tay ra , "Duy Nhất, có thể chứ?"



      Nếu cùng người này khiêu vũ , sợ rằng khiến cho nhiều người hiểu lầm ? Nàng nghĩ muốn trở thành tiêu điểm bàn tán của mọi người , huống chi, đêm nay nàng cùng Doãn Tử Nhiên tới tham gia party mục đích phải này.



      "Này... Ta chân đau..." Duy Nhất cúi đầu nhìn chính chân mình .
      " quan hệ, đây là chậm vũ, theo ta tùy ý nhàng lướt từng bước tốt rồi!" Doãn Tử Nhiên đem tay đặt ở lưng nàng .



      Duy Nhất mặt đột nhiên phiêu hồng, ở trong lúc do dự, phía sau Doãn Tử Nhiên lặng yên tiếng động xuất người —— Tần Nhiên.



      "Thực xin lỗi, phu nhân, thiếu gia thời gian còn sớm , để tôi đưa phu nhân về ." Tần nhiên cực tao nhã hành .



      Doãn Tử Nhiên buông lỏng tay ra, vẻ mặt kinh ngạc, "Phu nhân? Duy Nhất, ngươi..."



      "Đúng vậy!" Duy Nhất ngẩng đầu, nhanh , "Ta muốn kết hôn , hôm nay muốn với ngươi ràng chuyện này, thực xin lỗi! Tần đại ca, chúng ta thôi!"



      xong, Duy Nhất quay đầu bước .



      Doãn Tử Nhiên đuổi theo , ở hội trường cửa vào bắt được cánh tay của nàng , "Nhiễm Duy Nhất! Ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi là lương tâm ! Ta mới tháng gặp ngươi, ngươi liền kết hôn ?"



      Hội trường bị giận dữ rống lớn , tất cả chấn lặng như tờ, liền ngay cả nhạc đều ngừng lại.



      Duy Nhất cực quẫn mắng , "Ngươi chút a, muốn biết mọi người đều biết?"



      "Ta muốn mọi người đều biết, ta muốn mọi biết, ngươi là thế giới của ta , ta liền đem ngươi làm tân nương !" Doãn Tử Nhiên đôi mắt dữ tợn như muốn phun hỏa .



      "Doãn Tử Nhiên, ngươi điên rồi !" Duy Nhất bỏ ra tay , "Ngay là tên đại ngu ngốc ,lưu lại (học lại ) cấp 3 , ta có đáp ứng muốn gả cho ngươi sao?"



      Duy Nhất làm bộ nhìn Doãn Tử Nhiên ánh mắt ảm đạm, nhẫn tâm rời , Tử Nhiên, đừng trách ta chuyện tuyệt tình, nếu có cơ hội , bằng đoạn tuyệt hoàn toàn ...



      Doãn Tử Nhiên thân ảm màu lam kia lạnh lùng biến mất vào đêm tối , ảm đạm đáng thương, Duy Nhất, ngươi là ngu ngốc, ta ngay học lại cấp 3 là vì chờ ngươi cùng lớp, ta ra ngoại quốc lưu học tháng trở về lần cũng là vì muốn nhìn thấy ngươi, điều này ngươi cũng biết sao?



      Ở góc hội trường lặng nghiên , trang trọng , hai nam nhân đều tự bưng ly rượu nhìn chăm chú hết thảy.



      "Doãn Tiêu Trác, quản đệ đệ ngươi cho tốt , đừng chọc nữ nhân kia ." Nam nhân mặc trang phục tây đen lên tiếng . (xuất ở chap , và là người ai_cũng_biết_là_ai_đấy )



      Người kêu Doãn Tiêu Trác này im lặng nghiền ngẫm nhìn , "Nga? Vì sao? Đệ đệ của ta thế nào, điểm nào xứng với nàng ?"

      Chương 20: rình coi
      Editor : Tiểu Miêu

      "Kia là nữ nhân của ta!" Hắc nam nhân kia cắn răng phun ra những lời này.


      Doãn Tiêu Trác càng cảm thấy vô cùng buồn cười, "Của ngươi nữ nhân? Khi nào băng sơn thủ phủ có nữ nhân? Ngươi phải gay sao?"


      "Nếu ta là gay, người đầu tiên ta muốn là ngươi !" Hắc nam nhân đem ly rượu tới trước mắt, xuyên thấu chất lỏng đỏ , người nào thấy được tuấn mị .


      khớp ngụm rượu , đem ly rượu đưa tới bên môi Doãn Tiêu Trác, "Uống , thân ái !"
      Doãn Tiêu Trác phất khai tay , làm bộ dạng nôn mửa , ly rượu rơi xuống đất, phát ra tiếng vang.


      Hắc nam nhân cười lớn, nghênh ngang mà .


      "Có trò hay để xem rồi !" Doãn Tiêu Trác nhìn chăm chú vào bóng dáng mỉm cười .



      ****************************************************


      Lãnh gia.


      Duy Nhất vội vàng tháo bổ giày cao gót , tiến vào phòng tắm tùy ý tắm rửa cái, liền đem chính mình thượng chiếc giường hồng hồng xinh xắn, trong lòng ôm chặt tiểu bố hùng, mơ mơ màng màng ngủ.


      Nàng đêm nay chỉ muốn ngủ, người khác tâm tình tốt mất ngủ , nàng ngược lại , chỉ cần có tâm ôm tiểu bố hùng đem chính mình cuộn tròn vào trong chăn mà ngủ , như vậy nàng cảm thấy an toàn...


      Nàng vĩnh viễn đều nhớ ngày nào đó, lớp học đám nam hài cười nàng là đứa có ba ba, đuổi theo đánh nàng , lao thẳng đến nàng đánh cho đầu rơi máu chảy, là Doãn Tử Nhiên từ trời giáng xuống, giống như siêu nhân cứu nàng.


      Từ đó về sau như thần hộ mệnh luôn ở bên người nàng , còn có người khi dễ nàng. Tiểu bố hùng này , cũng là của Doãn Tử Nhiên cho nàng , là món quà đầu tiên nàng nhận được trong đời . Nàng dưỡng thành thói quen, chỉ cần ôm tiểu bố hùng, nàng cảm thấy có Doãn Tử Nhiên ở bên cạnh bảo hộ nàng , cũng sợ hãi nữa , nhưng là tại...


      "Tử Nhiên, thực xin lỗi..." vào giấc ngủ, nàng liền chảy xuống hàng lệ, là vì Doãn Tử Nhiên sao? Nàng biết. Rất khó sao? Nàng cũng biết, dường như cũng phải...


      Sau khi nàng vào giấc ngủ , cửa phòng nhàng bị đẩy ra.


      Mang theo hơ hơi cảm giác say nồng của nam nhân , ngồi ở bên giường lẳng lặng chăm chú nhìn nàng ngủ say , phát bên má nước mắt nàng còn chưa khô .


      Lệ này là vì Doãn Tử Nhiên mà lưu sao? đáy lòng dâng lên cảm giác tức giận, tự chủ vươn tay ra , nhàng lau lệ của nàng , động tác mềm tựa hồ sợ làm đau nàng.
      Rồi sau đó, đứng dậy, ra , trong phòng lập tức im lặng như chưa từng có ai vào ...





      ps: BỘ này sắp tới bắt đầu có nhiều tình tiết hơn , hay hơn , nên ta đẩy nhanh tiến độ :)) đơn giản ta cũng vừa làm vừa đọc mà :)) Mong mọi người ủng hộ :X

      Chương 21: điện thoại
      Editor : Tiểu Tạ ( Tiểu Miêu )



      Duy Nhất ở trước gương đứng lâu , Doãn Tử Nhiên nay thành tổng giám đốc Doãn Thị , nàng biết nên hay đến làm ở Doãn Thị .


      trong lúc do dự , thanh xa lại cự nhiên phát ra , nàng sửng sốt trong chốc lát mới nhớ tới, là tiếng di động, hẳn là di động lão công thần bí của nàng đưa cho phát ra thanh .


      Nàng bay nhanh đến , lấy điện thoại ra, mặt xuất dãy số xa lạ , lòng của nàng nhất thời đột đột khẩn chương , có chút hơi hơi phát run, hiểu là do khiếp đảm khiến nàng dám tiếp điện thoại này .


      Nàng hít sâu ngụm, nhắm mắt lại , rốt cục cố lấy dũng khí, ấn cái , nhàng "Uy " tiếng.


      Đối phương là mảnh trầm mặc.


      "Uy ! ?" Lại uy tiếng.


      Vẫn là trầm mặc...


      Như thế nào lại như vậy! Kiên nhẫn hết, nàng bản tính liền lộ ra , lớn tiếng , "Uy ! Ai nha! Lại lời nào ta liền tắt máy !" Thuận tiện còn thầm câu, "Bệnh thần kinh!"


      "Là ta!" Bên kia thình lình phát ra thanh , làm cho nàng hoảng sợ.
      Duy Nhất có chút buồn bực, rốt cuộc cái gì thần bí, cái kia thời điểm bịt mắt nàng chưa tính, đến cái điện thoại cũng thần thần bí bí , như về sau , sớm hay muộn nàng cũng thành bệnh thần kinh


      Trong lòng tự dưng dâng lên lửa giận, cũng bất chấp tất cả , đối với chiếc phone vừa rống lớn vừa đứng lên, "Có lầm hay ! Ngươi có thể hay chuyện bình thường lần ? Ta cũng muốn giống ngươi biến thành bệnh thần kinh ! “


      Rống sau nàng liền hoàn toàn hối hận , biết như thế nào đối đãi nàng, mà điện thoại kia lại lâm vào trạng thái trầm mặc , này càng làm cho nàng khủng hoảng, sau trầm mặc có thể hay là bùng nổ a?


      "Uy , chuyện nha!" Nàng lầu bầu câu, thanh mềm ra .


      "Uh, hôm nay mẫu thân ngươi có thể ra , ngươi chuẩn bị chút gặp người , ở nhà chờ, có người đến đón ngươi ." có ý gì nổi giận, vẫn như cũ là thanh bình tĩnh , cũng rất lạnh nhạt.


      "Nga ——, biết, nhưng là, ta phải làm..." Duy Nhất nghĩ đến có lẽ cùng với nàng , trong lòng thế nhưng tìm lấy cớ trốn tránh, nhưng là, đón mẹ ra là đại , nàng phải a, rối quá , phải làm sao a ...



      "Đii đến Doãn Thị ? Ta giúp ngươi xin thôi , cần đến đó nữa ." Đối phương giọng điệu như đương nhiên. ( bá đạo = )) )


      Điều này làm cho Duy Nhất lửa giận hoàn toàn bùng nổ, "Uy , ngươi quá đáng ! Ngươi dựa vào cái gì tự ý điều chỉnh công việc của ta ? Chúng ta chính là cái khế ước , ta ngay cả ngươi là bộ dáng gì cũng biết nữa , ngươi có quyền gì can thiệp vào cuộc sống của ta ?"



      Lửa giận của nàng như rơi vào vực sâu đáy, thế nhưng đối phương lại tiếng đáp lại .



      Trầm mặc , vẫn như cũ là lạnh lùng phát ra thanh , "Ngươi tưởng là có thể cũng Doãn Tử Nhiên sớm tối ở chung sao?" ( ghen = )) )



      Ách? Nàng cho tới bây giờ vốn có nghĩ như vậy , nhưng là, là làm sao mà biết chính mình cùng Doãn Tử Nhiên có quan hệ


      " phải... Ta có..." Nghĩ lại chút , nàng vì cái gì mà phải hướng giải thích ...” Việc này cùng ngươi có can hệ ! Tóm lại ngươi chính là được phép tùy ý can thiệp cuộc sống của ta ! “

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: cần thượng thiếu gia
      Editor : Tiểu Tạ ( Tiểu Miêu )



      "Cho ngươi 10 phút chuẩn bị , lập tức có người đến đón ngươi ! “ căn bản có để ý đến nàng , ném xong những lời này lập tức dập máy .


      Cái gì ?! Duy nhất đối mới cái di động có chút hụt hẫng .


      !0 phút này đối với Duy Nhất quả thực như ngồi đống lửa , đống than . Nghĩ đến gặp mặt nam nhân biến nàng thành nữ nhân kia , trong lòng vô cùng yên .


      Bên tai hồi tưởng thanh của , nàng trong đầu lại bắt đầu tưởng tượng dung nhan của như thế nào .


      Tựa hồ như cả thế kỷ , dưới lầu rốt cuộc cũng vang lên tiếng còi xe , Nàng đnag nằm úp liền bật dậy đến bên cửa sổ , liền thấy bóng dáng nam nhân mặt chậm dãi mở cửa vào .


      Nàng mặt đỏ lên , xoay người lấy tay che ngực , lòng như muốn cùng quả tim nhảy ra ngoài .


      thể thua kém ! làm thế nào lại khẩn trương như thế này ?!


      Hồi nàng tham gia thi xướng ca cũng chưa đến mức như vậy ! Nàng thầm động viên chính mình , mở cửa chạy xuống lầu .


      "Phu nhân, buổi sáng tốt lành!" Tần Nhiên đứng thảng ở phía cửa xe cung kính chào .


      Duy NHất vụng trộm hướng phía trong xe mà nhìn , bên trong rỗng tuếch , trong lòng khỏi thất vọng , vốn nghĩ hôm nay có thể gặp được ...


      “ Ngươi ... chỉ có mình sao ? “ Duy Nhất thử thăm dò hỏi Tần Nhiên


      Tần Nhiên có chút ngoài ý muốn “ Đúng vậy ! Phu nhân nghĩ đến còn có ai sao ?! “


      " có, có..." Duy Nhất liên tục xua tay, đáy mắt bối rối , tiết lộ lòng nàng .


      Mà lời tiếp đến của Tần NHiên khiến cho nàng khiếp sợ “ Phu nhân , ngươi tốt nhất vẫn đừng nghĩ tới gặp thiếu gia , thiếu gia muốn người gặp là có nguyên nhân , thấy đối với phu nhân việc này tốt ! “
      "Nga ——"
      Tần Nhiên thấy nàng có chút lạ lẫm ,liền tiếp “ Phu nhân , người cùng thiếu gia chính là bản khế ước giao dịch , vốn ta nên lắm miệng , nhưng là ta muốn phu nhân sau này thương tâm , cho nên , thiện ý nhắc nhở phu nhân , trăm ngàn lần cần thiếu gia “


      “Ta ? ? “Duy Nhất liền cười to “ Ta am nhân chưa nhìn thấy mặt sao ? là buồn cười a ! “


      “Vậy tốt rồi ! Tính ta thừa hay làm điều thừa thãi ! “ Tần NHiên cười cười “ Phu nhân , thỉnh lên xe ! “


      “Hảo ! “ Duy Nhất ban đầu còn chìn đắm trong những lời Tần Nhiên , nhưng bây giờ tốt lắm, là cười lớn , to !


      Bất quá , con người vốn tính hiếu kỳ , nàng cũng chỉ tò mò mà thôi ! cũng tốt , tốt nhất đừng gặp mặt , nàng sớm hay muộn cũng rời khỏi , nếu gặp mặt , sau này rời , khó tránh xấu hổ , bất tiện .


      Như vậy suy nghĩ , liền cũng bình thường trở lại...


      ps : Đoạn nam nhân vào mặt , thực chất chính là Tần Nhiên ! K có ai khác !

      Chương 23: tai nạn xe cộ
      Editor : Tiểu Miêu




      Trại tạm giam , Duy Nhất thấy mẹ từ bên trong ra, thân hình gày gò , xanh xao , mái tóc rối như vậy bay lòa xòa trong gió. Duy Nhất nước mắt ngừng trào ra .


      "Mẹ ——" nàng kêu lớn mootj tiếng dài , hướng mẹ mà vội vàng chạy qua.


      Bỗng nhiên, xuất vieejv ngoài ý muốn , chiếc xe chạy tốc độ cao chạy lướt qua Duy Nhất sắp tới bên mẹ thấy chiếc xe đó hướng phía mẹ mà thẳng , Duy Nhất bị dọa đến sững sờ tại chỗ, chính mắt thấy mẹ mẹ bị bay lên cao, lại nặng nề rơi xuống thân xe, lăn vài vòng ,rồi mới ngã rơi xuống đất, máu, thi nhau chay ra ngừng ...


      "Mẹ ——" tiếng đau đớn phát ra , Duy Nhất mặt mày tái mét, liền cái gì cũng biết , lập tức ngất xỉu.


      Duy Nhất biết chính mình là như thế nào trở lại Lãnh gia . Cảnh sát điều tra , đây là giao thông ngoài ý muốn, cho người gây tai nạn bị phạt nặng, Duy Nhất chặt chẽ nhớ kỹ khuôn mặt hung thủ kia...


      Sau đó là lễ tang, toàn bộ quá trình Duy Nhất đều là chết lặng . May mà Tần Nhiên luôn luôn tại bên người nàng, phụ giúp nàng, nàng nên như vậy, nên như vậy.


      Duy Nhất có người thân, cũng có bằng hữu gì , cho nên lễ tang cực kỳ đơn giản.
      Mỹ Mỹ cùng Doãn Tử Nhiên là trước hết đến an ủi của nàng, Duy Nhất cũng chỉ là đờ đẫn nhìn bọn họ, đờ đẫn cúi đầu tạ lễ.


      Doãn Tử Nhiên tựa hồ muốn cái gì đó , nhưng Tần Nhiên vẫn thủ hộ ở bên người Duy Nhất, thể mở miệng ra được , chính là nhàng ôm Duy Nhất chút , cho nàng, Duy Nhất, phải kiên cường, phải dũng cảm.


      Duy Nhất cũng nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng, hướng Doãn Tử Nhiên cười, "Cám ơn, ta biết."


      Nàng cự nhiên còn cười...


      Ở đây tất cả mọi người vì nàng tươi cười mà lòng chua xót thôi, nàng nên khóc, nàng hẳn là nên khóc a! Nguyên lai có đôi khi tươi cười so với khóc càng làm cho lòng người đau hơn ...


      Nhưng là, nàng khóc.


      Từ đến lớn, mẹ dạy nàng phải kiên cường, phải dũng cảm, cho nên, nàng vẫn cho phép chính mình khóc. Bạn cùng lứa tuổi mắng nàng là đứa cha , nàng khóc; bạn học đem nàng đánh cho đầu rơi máu chảy, nàng khóc; mẹ sinh bệnh, nàng cõng mẹ đến bệnh viện khiến mặt mũi bầm dập, nàng cũng khóc...


      Nàng vẫn thực kiên cường, thực dũng cảm...


      Mỉm cười là vũ khí nàng bảo hộ chính mình tốt nhất...


      Như vậy nàng mỉm cười cứng nhắc liên tiếp ba ngày , cười đến khóe miệng lên men(cười rất lâu ), cười bộ cơ đau đớn, kỳ , cười, cũng là loại chuyện đến mệt ... ( cười cũng rất phiền phức )


      Nàng có biết , ở góc sáng kia có người mãnh liệt vẫn nhìn chăm chú vào chính mình...
      Cuối cùng ngày, nàng thân hắc y, đứng lặng ở trước mộ mẹ. Ảnh chụp mẹ cười đến dịu dàng như lúc ban đầu, đây là Duy Nhất tỉ mỉ chọn lựa ảnh chụp, ở trong lòng nàng, mẹ vĩnh viễn tuổi trẻ xinh đẹp.


      Nàng vươn tay sờ , nhàng vuốt ve mẹ tươi cười, , nàng mỉm cười, mẹ, ta kiên cường dũng cảm sống sót!

      Chương 24: ngươi là ai
      Editor : Tiểu Tạ ( Tiểu Miêu )



      Trở lại Lãnh gia, Vú Từng lập tức ra đón , "Phu nhân, cơm trưa chuẩn bị tốt , người ăn chút , người muốn ba ngày ăn cái gì rồi."


      Duy Nhất đờ đẫn lắc đầu, lên lầu, đem chính mình giam trong phòng, mệt mỏi quá...
      Tùy tay ôm lấy tiểu bố hùng rách nát, gắt gao kéo vào trong lòng, tiến vào chăn, dùng chăn phủ kín đầu , trong bóng đêm, cảm giác như còn kiên định nữa .


      Nàng đem mặt kề sát ở tiểu bố hùng , tựa hồ như thể cảm giác được Doãn Tử Nhiên bảo hộ nàng, nhưng là, hôm nay, này hết thảy đều có cảm thấy an toàn , hết thảy đều vô dụng...
      Nàng bỗng nhiên biết chính mình muốn cái gì, có mẹ, nàng cũng chẳng có cái gì, trước nay chưa có mê mang cùng sợ hãi giống như đêm nay, nàng cắn cắn môi ,nàng lần đầu tiên phát , nguyên lai nàng hề kiên cường cũng muốn kiên cường, nàng sợ, sợ cảm giác bị toàn thế giới vứt bỏ ...


      Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng chuông di động, nàng nghĩ tiếp, nàng muốn bị bất luận kẻ nào quấy rầy, nhưng là, tiếng chuông lại bám riết tha cho nàng.


      Cuối cùng bất đắc dĩ đến bên đầu giường mở điện thoại ra, xuất dãy số tồn tại, ấn hạ nhàng "Uy " tiếng, sau đó liền chờ bên kia trầm mặc, mỗi lần gọi điện thoại đều là như thế này sao? Đáp lại của nàng là trầm mặc, giống như chính nàng cùng hắc ám đối thoại...


      Thanh quen thuộc kia liền nhàng vang lên ."Duy Nhất, là ta."


      Là ta? Ta là ai? Duy Nhất cười khổ, nàng đương nhiên biết là ai, nhưng là, nàng lại quả biết là ai vậy, thanh quen thuộc này gần , nhưng cũng là xa ...


      hiểu , cỗ u oán theo đáy lòng dâng lên "Là ngươi? Ngươi là ai?"


      "Ta là..." Đột nhiên ngừng lại, lâu sau đều gì.


      Duy Nhất chính là lẳng lặng nắm di động, có giống như trước như , vội vã cắt đứt, cũng gì, mooth khoảng rơi vào tĩnh lặng , thậm chí có thể nghe được đối phương hô hấp ...


      Duy Nhất đột nhiên cảm thấy loại cảm giác này tốt lắm, ít nhất làm cho nàng cảm thấy nguyên lai thế giới còn có người cùng tồn tại với nàng ...


      "Ta là... lão công của ngươi." Khoảng đnag yên tĩnh đột ngột phát ra câu .


      Lão công? Duy Nhất cảm thấy này xưng hô này xa lạ. Nàng có lão công sao? có sao? Tựa hồ là có, nhưng là, lại tựa hồ có...


      "Thực xin lỗi, ta muốn ngủ." Bầu khí liền biến đổi, Duy Nhất tưởng có thể lập tức chấm dứt cuộc chuyện này .


      "Duy Nhất..." Nam nhân kia vội vàng gọi tên nàng


      "Ân?"


      " có việc gì..." do dự mãi, đột nhiên hỏi , "Duy Nhất, ngươi muốn khóc sao?"


      ps : có nàng nào thấy ta edit còn chưa tốt ,còn khó hiểu k , bảo ta để ta điều chỉnh nha !

      Chương 25: khóc
      Editor: Tiểu Tạ ( Tiểu Miêu )




      Khóc? Chưa từng có người nào hỏi qua nàng những lời này, trừ bỏ nàng phải kiên cường, hay là phải dũng cảm ...


      Nhưng là..."Ta... Có thể khóc sao?" Duy Nhất thanh mê mang.
      "Vì sao thể? Muốn khóc liền khóc, khóc mãi cho đến khi mệt mỏi mới thôi."Thanh trầm thấp mà mềm đến bên tai nàng.


      Kia khắc, Duy Nhất cảm thấy chính mình ngụy trang kiên cường lại khiến cho mình mệt mỏi, trong lòng nàng chịu nổi ủy khất , trong lòng nàng thầm nghĩ muốn gỡ bỏ xuống tất thảy .


      Nước mắt bắt đầu tràn ra hốc mắt, bắt đầu là giọt hai giọt, sau lại như cả dòng suối , cuối cùng nức nở rồi biến thành gào khóc.


      Nàng bên khóc bên lung tung chuyện, "Ta rất nhớ mẹ , từ chỉ có ta cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, có mẹ ta biết nên làm cái gì bây giờ, ta cảm thấy rất sợ, rất đơn, giống như toàn thế giới liền chỉ còn lại có mình ta..."


      Bên kia nữa, chính là lẳng lặng , lẳng lặng cho nàng than khóc .


      Nàng biết chính mình khóc bao lâu, khóc đến cho mệt mỏi, còn khí lực để khóc mới dừng lại, người kia từ đầu chí cuối đều yên lặng, tiếng khóc khủng bố như vậy làm người ta hoảng sợ, sớm tắt máy ?


      "Ngươi... Còn đó ?" Nàng sợ hãi hỏi.


      "Ta vẫn luôn ở đây." Vẫn như cũ trầm ấm


      Duy Nhất thoáng an tâm, lại cảm thấy thẹn thùng, " ngại, ta... Cái kia... Khóc là khủng khiếp..."


      Bên kia lại truyền đến tiếng cười khẽ, nàng lần đầu tiên nghe thấy cười, ", thực thẳng thắn! Người ta nên như vậy! Mới mệt mỏi !"


      Duy Nhất khóe mắt lại có nước mắt , cũng như vậy mệt mỏi ...
      "Duy Nhất, buồn ngủ chưa?"


      "Uh, có chút."


      "Vậy ngươi ngủ , ta ở nhà!"


      Ở nhà? ! Duy Nhất nhảy dựng lên, đột nhiên nhớ tới hôm nay là cuối tuần.


      "A!"Nàng lập tức hoang mang rối loạn khẩn trương , "Hôm nay... thể được..., ta có tâm trạng." Nàng quên nhớ chính mình "Khế ước nghĩa vụ" . ( Chị nhớ đến nghĩa_vụ_trên_ giường đó ! Hắc hắc ! )


      Nam nhân kia nghe thấy liền lần nữa nở nụ cười, "Xem ra khóc xong tốt hơn nhiều rồi , có thể nghĩ vậy việc kia , chứng minh cảm xúc cũng tệ lắm!" (= )) )


      " phải, ta phải ý tứ này... Ta..." Duy Nhất mặt liền đỏ lên, vội vàng giải thích.
      "Tốt lắm, ngủ !" hề giễu cợt nàng, chính là mềm với nàng , "Ta chỉ là muốn cho ngươi, ta ở nhà, cho nên... Ngươi đơn!"


      "Nga..."


      "Ngủ ngon! Duy Nhất!"


      "Ngủ ngon!" thanh ôn nhu làm cho Duy Nhất có chút luyến tiếc buông điện thoại, ít nhất như vậy làm cho nàngcảm thấy an toàn chút, nếu đối mặt với bất kỳ ai đó , nàng khóc được .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :