1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thầm mến - Lưu Ly Mục

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Thầm mến - Lưu Ly Mục
      Tác giả:Lưu Ly Mục
      Thể loại:Nhất kiến chung tình, niên hạ, ngọt ngào pha chút đắng
      Editor:phong Nguyệt Vô Biên(là ta, pooh đây)

      Giới thiệu
      Dưới cái nóng hầm hập của mùa hè, nữ sinh cao trung(1) có tính cách chung tình, ngoài lạnh trong nóng cùng thầy giáo thể dục trẻ tuổi ngoài lạnh trong cũng lạnh gặp gỡ nhau. Từ đó về sau, tình căn thâm chủng(2).

      (1) Cao trung: Trung học phổ thông
      (2) Tình: tình cảm; căn: gốc rễ; thâm: sâu đậm; chủng: loại, mức độ
      Tình căn thâm chủng: tình cảm đến mức sâu đậm

      Thầm mến vốn chua sót mà lại ngọt ngào như thế, ngẫu nhiên được mập mờ đáp lại cũng làm người ta hồi tưởng lâu, cuối cùng, cuối cùng vẫn có được tình mong muốn, chỉ vì bên cạnh sớm ấy.

      Sau khi luống cuống bày tỏ tình cảm cũng thể lọt vào tầm mắt của người đàn ông đó. Cõi lòng thiếu nữ tan vỡ thành từng mảnh. lần xa cách là năm năm.

      Năm năm sau, sáng sớm mùa đông rét lạnh họ gặp thoáng qua nhau. Lần này, vận mệnh của hai người, ra sao?

      (Ta thấy truyện này hay, mỗi tội hơi ngắn. Tác giả miêu tả tâm lí của Tang Lộ rất lôi cuốn. Vì vậy... các tình nhảy hố nào!)

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Giới thiệu

      Mùa thu hiu quạnh còn chưa phai , mùa đông rét lạnh mơ hồ xuất , sáng sớm, tôi bụng rỗng ra ngoài, khí lạnh lẽo lùa vào làm thân thể vốn ở trong phòng ấm áp run run hồi , đúng là mùa đông mà! Ngay cả khí thở ra cũng biến thành màu trắng.

      đường, người đường tụm năm tụm ba bước vội vã, thỉnh thoảng có xe buýt ngang qua làm lá khô còn chưa được quét dọn cuồn cuộn nổi lên, ông cụ mặc quần áo dày cồng kềnh cố gắng gom những chiếc lá đáng thương vốn định trở về với vòng tay ôm ấp của đất mẹ lại quét vào thùng rác. Mỗi lần thấy mấy ông già quét đường hoặc ăn xin khắp nơi kiểu này, trong lòng chắc chắn loại cảm giác tựa như thương hại lại xen lẫn sợ hãi xuất , tôi thừa nhận tôi rất nhàm chán, nhưng tóm lại vẫn thể khống chế loại ý tưởng "Nếu như lúc tuổi còn trẻ cố gắng nhiều, chừng khi mình già phải làm loại công việc này sao?" xuất .

      Tôi ngẩng đầu nhìn nhánh cây dần trụi lá, chỉ cảm thấy người hình như càng lạnh hơn chút. Mùa này ra ngoài mà mang mũ hành động khôn ngoan, tôi rụt cổ lại, cố hết sức rúc đầu vào trong cổ áo len ở trước ngực bị tôi dựng đứng lên. Hôm nay là chủ nhật, cần làm, vốn là ngày nghỉ ngơi, nhưng bà già chăm chỉ ở lầu nhiều lần kéo cái cửa sổ hợp kim nhôm phát ra tiếng “rầm rầm” đánh thức tôi. Tôi vốn phải là loại người ngủ nướng, lần này tỉnh, nghĩ nằm lát nhưng rốt cuộc thể nào ngủ được, bởi vì hôm nay là chủ nhật, tối ngày hôm qua vẫn chơi trò chơi đến ba giờ, lúc này tỉnh lại, suy nghĩ tỉnh táo, đầu cùng mắt đều đau nhói. Đại khái chính là do nguyên nhân này, khiến tôi choáng váng đầu óc mà nghĩ ra vài ý tưởng vớ vẩn, tôi hít hít lỗ mũi cóng đến sắp chảy ra chất lỏng, có chút hối hận về xúc động của mình, rồi biết lại bị thứ gì thúc đẩy tiếp tục về phía trước.

      Trong đầu trống rỗng, đợi đến lúc phục hồi lại tinh thần, đến chợ cách đó xa rồi, mặc dù là sáng sớm, lại là chủ nhật, thế nhưng nơi đây lại rất náo nhiệt, người nơi này quanh năm suốt tháng có nghỉ ngơi sao? Nhớ tới rất nhiều người ở tầng lớp đều nhân dân lao động là vĩ đại nhất, người làm việc trong các ngành nghề đều đáng tôn kính giống nhau. Nhưng khi nhìn những người trong chợ cũng bận bịu quanh năm suốt tháng nghỉ này, mùa hạ mặc áo cộc , mùa đông mặc áo khoác quân đội, tóc tai tán loạn, người bán hàng rong bởi vì gió thổi nhiều mà mặt phiếm đỏ, bác tùy tiện bày cái bàn bán bánh bao ven đường, ngay cả cái lều dựng ven đường cũng có. Lại nghĩ đến mấy thành phần tri thức hoặc đại gia mùa hè ngồi điều hòa, mùa đông mở máy sưởi, thỉnh thoảng có thể lái xe riêng đến các buổi tiệc, tự mình điều khiển du thuyền cao cấp như ban ngày với đám người chen lấn cắm đầu tiến vào những đơn vị nghiệp vụ, còn có thể người làm các ngành các nghề đều giống nhau sao? Giống nhau là cuộc sống của tất cả mọi người đều ở trong "Xã hội" hả? Vốn cùng thế giới, vậy tôi cũng cần phải nhiều.

      "Hai cái bánh quẩy, chén tào phớ." Tại nhà có cửa hàng ăn sáng , tôi kéo cái ghế tròn ra ngồi xuống, khà~ lạnh.

      "Chủ nhật mà còn làm hả?" Bà chủ nhiệt tình vừa nhanh nhẹn làm việc vừa tươi cười đầy mặt tiếp đón tôi.

      " làm, muốn ăn bánh quẩy nên đến đây." Tôi nhàn nhạt cười cười, cũng đặt nhiệt tình này ở trong lòng, chỉ là lời hàn huyên mà thôi, nếu như tôi ăn bánh quẩy của bà, vậy quan hệ của chúng tôi chẳng qua chỉ là người quen biết.

      Bình thường tôi ăn bánh quẩy, phải là thích ăn, ngược lại còn rất thích ăn, chỉ là ăn xong rồi tật xấu buồn nôn dâng lên cả ngày luôn khiến cho tôi đối với bánh quẩy muốn nhìn mà muốn ăn. Hôm nay sao, buồn nôn buồn nôn , mặc kệ, tôi ôm ý nghĩ như vậy, yên tâm thoải mái cầm cái bánh quẩy lên, trong chợ này có nhiều nhà bán bánh quẩy như vậy, nhưng tôi chỉ chung thủy với nhà này, bánh quẩy vừa thô vừa dài, cắn xuống cái, thịt nhiều lại mềm, khác hẳn các nhà khác chiên bánh quẩy rắn như sắt, cắn kêu "răng rắc".

      Ăn miếng bánh quẩy, uống thêm hớp tào phớ, là mỹ vị, tôi híp mắt chậm rãi đánh giá, dù sao thời gian của tôi còn nhiều mà. ăn, có bóng đen chắn trước bàn của tôi, tôi ngồi ở chỗ dựa vào bên trong, hướng về phía ánh sáng, vào lúc này mặt trời nhô lên, cái bàn này là nơi duy nhất trong nhà có thể phơi nắng. Sáng nay thức dậy, tiện tay lấy cái áo len màu đen dày mặc lên, mặc dù áo len phong phanh, nhưng màu đen có thể hút ánh sáng, ở trong phòng có gió sưởi nắng, đúng là loại hưởng thụ to lớn. Vào lúc này, bóng đen vừa phủ xuống, tôi lập tức cảm giác được trận khí lạnh, người nào làm người ta thấy ghét vậy? Tôi nghĩ vậy nhưng lập tức ngẩng đầu nhìn xem, nhưng bóng đen này cố tình đứng rất lâu, trước lúc tôi sắp bắt đầu phát run, rốt cuộc tôi ngẩng đầu lên nhìn, về sau vô số lần tôi vì người đàn ông đó mà đau lòng đến thể kiềm chế. Ban đêm khó có thể chìm vào giấc ngủ tôi đều nghĩ, nếu như sáng sớm hôm đó, lúc tôi cảm thấy bóng đen kia cũng ngẩng đầu lên nhìn, hoặc là sáng sớm hôm đó, sau khi bị đánh thức, tôi ra ngoài mà ở trong nhà lên mạng chơi game giống như trước đây, tốt rồi. Nhưng mà, thực tế, khi đó, đáng chết là tôi lại ngẩng đầu lên, thấy được , đối tượng mối tình đầu trong cuộc đời của tôi, cũng là thầy giáo thể dục trung học của tôi - Hạ Hàm.


      Gương mặt kia vẫn lạnh lùng như trong trí nhớ, qua nhiều năm như thế, vẫn giống khi còn trẻ vậy, hình như năm tháng căn bản lưu lại dấu vết gì người của . Thời tiết lạnh như thế, lại chỉ mặc bộ đồ thể thao mỏng màu xám trắng, thân thể cao gầy càng thêm cao ngất. đứng ở nơi đó chuyện cùng bà chủ, bà chủ vẫn nhiệt tình như trước, ngay cả ông chủ ít cũng lộ ra nụ cười xấu hổ cùng chào hỏi, xem ra là khách quen rồi. cũng tới thành phố Y sao? Trong lòng tôi nghĩ vậy, biết có bao nhiêu kích động, chỉ là có chút ngoài ý muốn. Dù sao tôi còn là ngây ngô trong mối tình đầu trước kia. Tôi lắc đầu cười cười tự giễu, ràng từng thích đến khổ sở như vậy, thích đến ngay cả việc học cũng để ý tới, đường trượt khỏi khoa chính quy, nhưng mà hôm nay chút xíu cảm giác cũng còn, thời gian đúng là loại phép thuật thần kì.

      Mặc dù trong lòng thèm để ý, ánh mắt vẫn còn tham lam nhìn chằm chằm, dù sao người ta cũng là mối tình đầu mà, trong cuộc đời mỗi con người, lần đầu tiên luôn có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Hình như nhận ra ánh mắt của tôi, hơi nghiêng đầu, liền vừa vặn chạm phải tầm mắt của tôi, lộ vẻ gì liếc nhìn tôi cái. Bỗng nhiên vừa nhíu mày vừa quan sát tôi từ xuống dưới lần, tôi phát nhịp tim mình chậm rãi nhanh hơn theo những cảm xúc biến hóa của , hơn nữa càng lúc càng nhanh. luồng khí nóng cũng phảng phất xông ra, tôi biết lúc này tôi nên rời tầm mắt, cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng ánh mắt lại chịu khống chế của tôi vẫn nhìn thẳng , lâu muốn thu hồi, là mẹ nó thấy quỷ mà!

      Rốt cuộc tiếng "thầy giáo Hạ" của bà chủ liền kết thúc trận đấu mắt này, muốn nhận lấy bánh quẩy bà chủ khen ngon điện thoại di động chợt tới, lấy điện thoại di động ra mấy câu, sau đó với bà chủ: "Lấy bớt hai cái bánh quẩy, tôi ăn ở đây, cho tôi thêm chén sữa đậu nành."

      Bà chủ thoải mái đồng ý, liền nhấc chân vào trong nhà, đôi mắt của tôi nhanh chóng liếc vòng, trong phòng có tổng cộng ba cái bàn, lúc này hai cái kia đầy người, mà chỗ tôi lại còn chỗ trống, tôi vội vàng cầm cái muỗng lên xúc vài hớp tào phớ còn dư lại "Hì hà hì hụp" vào trong miệng, rồi vội vã kêu: "Bà chủ! Tính tiền!"

      "Vâng! Tổng cộng là đồng hai xu." Bà chủ tới, tôi móc tiền lẻ ra đưa ấy, đứng lên ngay khi bà chủ lanh lảnh câu “Lần sau lại đến", Hạ Hàm tới trước mặt tôi, tôi làm như thấy qua bên cạnh , cùng lướt qua nhau.

      Lúc ra ngoài tiệm, tôi nhắm mắt lại hít sâu hơi, ràng chỉ cách mấy bước, nhưng tôi lại “Tâm hoảng ý loạn”(1), giống như cảm giác lúc trước mỗi khi nhìn thấy . khí lạnh xông thẳng vào lỗ mũi, nhịp tim trở lại bình thường, quay đầu nhìn, tôi bước đường về, vô tình gặp gỡ mà thôi, chẳng có gì ghê gớm. Nhiều năm qua như vậy, lúc trước lựa chọn tôi, nay thậm chí hề nhận ra tôi, như vậy, cũng rất tốt, , rất tốt.

      Nguyên văn: 地心惊肉跳 (Đích tâm kinh nhục khiêu: Đích tâm: tâm trái đất; Kinh: hoảng sợ; Nhục: ruột; Khiêu: nhảy lên)

      Chương 1: Lần đầu gặp gỡ cháy bỏng.


      Tôi tên là Tang Lộ, nữ, năm nay 25 tuổi, làm ở bộ phận Internet của công ty kế hoạch quảng cáo, tình hình kinh tế tạm ổn, chẳng qua cũng có nổi khoản tiền . Nhiều hứng thú, bạn bè đông đảo, đều là phái nữ, chưa cưới, bạn trai, ghét đàn ông. Trước mắt cùng đôi uyên ương hay gây gổ thuê chung phòng, hết.

      Cái khác: tính hướng(2) bình thường.

      (2) Tính hướng: khuynh hướng tình dục.

      Trở lại trong phòng ấm áp, vừa đúng tám giờ, cặp đôi trẻ trong phòng này thức dậy, nhìn thấy tôi từ ngoài phòng sắc mặt tái xanh vào đều lấy làm ngạc nhiên. Tuy rằng cùng ở dưới mái nhà, nhưng tất cả mọi người, chỉ là quen sơ, ở cùng chỗ đều chỉ vì nhiều người từ từ gánh vác phần tiền thuê nhà đắt đỏ mà thôi.

      Tôi mở máy vi tính lên, ngồi xuống ngẩn người. Theo thường lệ, đôi uyên ương bên ngoài kia lại dậy muộn, sau đó tiếp tục thời gian đánh răng rửa mặt thêm vào hai câu vô bổ, cuối cùng sau tiếng vang rung trời ở cửa, hai người ra khỏi phòng. Tôi cau mày, tiếng đóng cửa ầm vang thành thói quen giờ phút này nghe lại phá lệ làm người khác bực bội.

      Hai người cùng thuê này, nam 22, nữ 21, nghe sống chung 1 năm, nghe năm trước hai người vừa quen biết ba ngày ở cùng nhau. Cuộc sống khi vừa ở chung từng giống như là "Mật lý điều du"(3) , “Như giao tự tất”(4), mỗi buổi tối, người con trai nấu cơm cho bé kia ăn, việc nhà cũng giành làm, thời gian dài trôi qua, người con trai liền chê người con biết làm việc nhà, món ăn cũng cháy sạch khó ăn các loại ..., sau đó liền bắt đầu gây gổ, đến tại, mỗi ngày ầm ỹ lần được xem là trải qua ngày, gần như sát bờ vực chia tay. Tình sử của hai người là người khác cho tôi biết, trong phòng tôi để giường đôi, lúc đầu, còn có người mướn chung, sau lại kết hôn nên dọn ra ngoài, tôi cũng tiếp tục tìm người, tiền thuê nhà tôi gánh được, ở mình cũng rất tốt, có thể hoàn toàn thả lỏng. Chuyện tình của đôi uyên ương kia chính là ấy cho tôi biết, sau khi tôi nghe xong có cảm giác gì, rất thẫn thờ, biết vì sao, loại chuyện tình cảm như vậy, theo tuổi tác dần tăng thêm, càng ngày tôi càng có ảo tưởng, tính ra, trước mắt tôi Hạ Hàm vẫn là người duy nhất vượt qua vui vẻ. Trong nhà, hai ông bà già đau đầu đối với vấn đề cá nhân của tôi lâu, ngừng thúc giục tôi... tôi tìm đủ lý do lấy lệ rồi. Có phải do trời sinh tình cảm đạm bạc, hay là do thấy nhiều người khác chia chia hợp hợp, chính tôi đối với tình miễn dịch?

      (3)Tình cảm thân mật khăng khít.
      (4) Dính với nhau như keo và sơn. Ý chỉ tình cảm mãnh liệt, gian khó khó có thể chia lìa, thường để về những cặp vợ chồng ân ái.

      Hạ Hàm à! Trong đầu nhớ tới gương mặt lạnh lùng kia, im lặng tự giễu, tôi với , ngay từ đầu là hai đường thẳng song song. Lúc này phản ứng buồn nôn với bánh tiêu bắt đầu rồi, tôi thở dài ở trong lòng vì chính mình. Con người của tôi đấy à, vốn là như vậy, lực khống chế kém đến kỳ lạ, biết hậu quả tốt, cũng muốn nếm ngon ngọt trước mắt rồi hãy . Thói quen này, đúng là hại tôi khổ, chuyện vụn vặt bình thường trong cuộc sống như thế, trải qua tình cảm lần duy nhất cũng như thế.

      Từ đến lớn, tôi vốn là đứa bé bình thường, diện mạo thường thường, học tập cũng bình thường, nên vào được chỗ tốt, nhưng so với những đứa trẻ bình thường mạnh hơn chút. Mỗi lần họp phụ huynh, giáo viên đều với mẹ tôi như thế này: "Đứa này thông minh, chỉ là chịu cố gắng", khi đó còn , đứng bên nghe thấy giáo viên mình thông minh liền cảm thấy vui mừng. Bây giờ trưởng thành rồi mới biết đấy cũng là cách thường dùng của các giáo viên, câu này để cho phụ huynh của các em có thành tích tệ cũng tốt lắm đốc thúc đứa bé nhà mình học tập mà thôi.

      Những lời này đối với các phụ huynh khác có lẽ hữu dụng, nhưng đối với ông bà già nhà tôi, đấy căn bản chính là "Đàn gảy tai trâu". Nhà tôi áp dụng giáo dục kiểu "nuôi thả", ý kiến cho nó, có nghe hay tùy nó. Tôi có ý kiến gì, chỉ cần là tốt, cho dù trong nhà đồng ý, cũng ủng hộ, dưới giáo dục đó lòi ra tôi, mặc dù phải rất xuất sắc, nhưng lòng tự ái lại cao lạ kỳ. Nhớ lúc học trung học cơ sở, chỉ vì trong lúc vô tình tôi nghe được chủ nhiệm lớp của tôi với giáo viên khác: "Đứa Tang Lộ này, quá ham chơi, nếu may mắn có thể vào top mười, thế nào cũng vào được top 5." liền quyết tâm cố gắng vươn lên. Cứ thế đưa thành tích thi giữa kỳ từ vị trí thứ 18 thẳng lên top bốn, nhớ lại lúc phát thưởng, nhìn khuôn mặt tươi cười của giáo, tôi ra được hả hê trong lòng. Mặc dù hề biết ra câu kia bị tôi nghe được, nhưng tôi vẫn cảm thấy sung sướng tràn trề, chờ sau khi rời khỏi Hạ Hàm tôi mới phát , nếu phải lòng tự trọng của bản thân quá cao, có lẽ bây giờ tôi và ở bên nhau cũng chừng.

      Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Hàm, tôi mới vừa 17 tuổi, năm lớp mười, tại lễ nhập học.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Lễ nhập học luôn khô khan lại có gì mới mẻ, đài, hiệu trưởng dõng dạc những lời vô ích “Nghìn bài điệu”(1), cũng biết bản thảo trong tay trải qua bao nhiêu khóa, ở dưới, học sinh mồ hôi nhễ nhại ngồi dưới ánh mặt trời gay gắt gà gật muốn ngủ. Tôi nhàm chán dùng mắt đảo qua đảo lại, đột nhiên, bóng người lọt vào tầm mắt của tôi. Vóc dáng người nọ rất cao, ít nhất cũng phải 180cm trở lên, bước rất kỳ quái, người khác là dùng đôi chân , nhưng ta khiến người khác có cảm giác như là dùng xương hông lại. phải là uốn qua uốn lại, mà là lúc ta tới, phần lưng rất rất thẳng, nên phần xương chậu nhô lên hấp dẫn tầm mắt của mọi người, làm cho người ta có ảo giác ta dùng xương hông để bộ. Hơn nữa, ta rất chậm, cả người tản mát ra loại phong cách lười biếng.

      (1) Nghìn bài điệu: rập khuôn, máy móc.

      Ai thế nhỉ? Giữa ngày hè còn mặc bộ quần áo thể thao kín mít kẽ hở? Tôi nghĩ như vậy, ánh mắt chớp vẫn theo người nọ, chỉ thấy ta vẫn chậm rãi về phía hiệu trưởng, chẳng qua là vì chân ta dài, bước chân lại lớn, chỉ chốc lát sau tới chỗ phòng phía sau hiệu trưởng, sau đó biết ta nhìn cái gì ở trong phòng, liền miễn cưỡng ôm cánh tay nghiêng người dựa vào cửa đứng bất động.

      Bởi vì ta cách tôi xa, lại là chính diện, cho nên tôi tinh tường thấy tướng mạo của ta, khuôn mặt thon gầy quá mức trắng nõn, cái mũi cao thẳng, hình dáng đôi môi hoàn mỹ, đáng tiếc đeo mắt kính che mất ánh mắt của ta, nhưng mà cũng có vẻ rất lịch , sắc mặt chút thay đổi, giống hệt như pho tượng Môn Thần.

      Tôi vẫn nhìn ta, trong lòng trào lên loại cảm giác nóng rực kỳ quái. Phải biết rằng tôi trong thời kì thanh xuân, trách móc nhân vật trong truyện tranh lâu, trước mắt chợt xuất vị trai đẹp lạnh lùng ràng chính là từ trong truyện tranh ra như vậy, tất nhiên như mê như muội mà nhìn chằm chằm vào người ta rồi. thể phủ nhận, biết là người ta tản mát ra mùi vị gì hấp dẫn tôi. Hiệu trưởng vẫn còn kích động khiến nước miếng tung bay, tâm tình nhàm chán đến chết của tôi lại vì xuất của người này mà biến mất còn tăm hơi. cảm nhận được mặt trời to lớn phát tán nhiệt độ đỉnh đầu, bởi vì trong lòng tôi sôi trào. Người chung quanh giống như đều tồn tại, khắp thế giới cũng chỉ còn lại có tôi và ta. Tôi nhìn chằm chằm ta, mà ta hình như cũng nhìn tôi. Vào giờ khắc này, nhịp tim, hô hấp đều nghe được ràng. Tôi sáng suốt ý thức được, mùa hạ của năm đầu tuổi 17, rốt cục kinh nghiệm tình cảm vẫn luôn như tờ giấy trắng của tôi được họa lên nét bút, hơn nữa còn là nét bút mạnh mẽ. Bởi vì, tôi gặp được đối tượng thầm mến đầu tiên trong cuộc đời của mình.

      Thầm mến là loại tâm tình được tự nhiên, là loại bệnh trạng của tâm lý. Lúc bạn chú ý tới người nào đó, đồng thời mỗi lần nhìn người đó, cán cân tình cảm đều chịu khống chế của chính mình, nhanh chóng nghiêng về phía người kia, sinh ra loại tâm lý khổng tước(1). Chỉ cần là nơi người kia xuất , bạn giống như là ăn phải thuốc kích thích, bỗng dưng trở nên thích thích cười, hơn nữa to gấp hai lần bình thường, nụ cười cũng sâu hơn bình thường hai lần. Sau khi làm như vậy, cảm thấy hình như người kia cũng để ý bạn. Vì thế, giọng của bạn trở nên lớn hơn nữa, nụ cười trở nên càng sâu, lúc này, phỏng chừng tác dụng của thuốc kích thích cũng hết. Chờ sau khi người kia biến mất khỏi tầm nhìn của bạn, bạn lại trở nên buồn bã mất mát, vì phản ứng ngu ngốc vừa rồi của chính mình mà thất vọng thôi, nhưng sâu trong nội tâm lại lan tỏa chút hương vị ngọt ngào. Chính vì tác dụng của chút hương vị ngọt ngào này mà lần sau lúc ta lại xuất trong tầm nhìn của bạn, bạn lại giẫm lên vết xe đổ từng trải qua, theo quá trình uống phải thuốc kích thích đến khi hết tác dụng thuốc kích thích, sau đó, lại chán nản, lại ngọt ngào. Lặp lặp lại như vậy, trở trở lại, cho đến khi bạn kiệt sức, hãm sâu trong đó thể tự thoát ra.

      (1) Tâm lý khổng tước (khổng tước: chim công): tâm tính háo thắng, thích thể , ganh đua so sánh.

      Lần đó, ở sâu trong nội tâm ngừng phát ra cảnh cáo tới tôi. Hai ngày sau khi kết thúc lần gặp mặt đầu tiên, tôi hề gặp qua người đàn ông kia. Hai ngày nay, theo thường lệ là làm quen trường học, làm quen bạn học, làm quen giáo viên. Tôi thờ ơ làm theo trình tự, trong ký túc xá có bé nhớ nhà, vào ký túc xá lúc liền nằm úp sấp giường khóc, tôi thể hiểu nổi, có lẽ vì bản chất tôi cũng là con người lạnh lùng .

      Thời điểm cùng ta gặp mặt lần thứ hai là ngày thứ ba vào cao trung, ở đợt huấn luyện quân .

      Trường trung học này giống như tình trạng học tập của tôi vậy. Nơi này của chúng tôi phải tốt nhất, cũng phải tệ nhất, xem như hạng hai thôi. Cho nên thời điểm quân huấn cũng có chính thức mời quan quân gì đó, chính là thầy giáo thể dục trực tiếp đến chỉ đạo. Khi vị chủ nhiệm lớp “lẳng lơ” của chúng tôi mà nghe trước kia vì lịch sử phong lưu nên bị điều từ trường cao trung hạng nhất đến đây, dẫn thầy giáo thể dục huấn luyện quân tới trước mặt bọn tôi để làm quen, tôi bỗng ngây dại, thầy giáo thể dục của bọn tôi thế nhưng lại là ta!

      "Tôi họ Hạ, tên Hạ Hàm, Hạ là mùa hạ, Hàm là nội hàm. Về sau, tôi là thầy giáo thể dục của các em trong ba năm cấp ba. Khi vào học, tôi điểm danh, nếu có nguyên nhân gì thể học xin các bạn báo trước cho tôi, nếu , đương nhiên môn học này tôi cho các em rớt, lúc thi cuối kỳ cũng phải thi lại." Vẻ mặt vô cảm, tiếng cũng lành lạnh giống vẻ mặt, sau đó lộ ra chút ý cười nghịch ngợm thể nhận ra trong tiếng khóc thét của học sinh.

      nên hỏi tôi vì cái gì quan sát cẩn thận như vậy, con mẹ nó, vấn đề này tôi cũng muốn làm ràng. ràng là lần thứ hai mới thấy mặt của người đàn ông này, ngờ là thầy giáo của tôi! Tôi cúi đầu, che giấu nội tâm kích động. Tôi vô cùng sợ nhìn ra được điều gì từ trong ánh mắt nồng nhiệt của tôi.

      Tôi vẫn hiểu , rốt cục tác dụng của việc huấn luyện quân là gì. Chẳng lẽ , thân thể vô cùng suy yếu trước kia trải qua bảy ngày “Nghỉ”, “Nghiêm”, “Bên trái quay”, “Bên phải quay” là có thể trở nên hết sức cường tráng sao? Hay là người đại tinh thần bền bỉ đến đâu cũng cần phải phơi nắng đen như than, ở dưới mưa phùn chạy bền, sau đó bị cảm mạo nóng sốt là có thể khỏe ra? Mặc kệ trong lòng tôi nghĩ cái gì, huấn luyện quân vẫn là truyền thống nhất quán của trường, được chấp hành đâu ra đấy.

      Từ , tôi vốn là loại làm cho thầy giáo thích, vì vậy, khi số nữ sinh sôi nổi trong lớp bọn tôi cùng Hạ Hàm xen lẫn, tôi chỉ có thể ở chỗ thoáng mát lặng lẽ nhìn . Bởi vì nụ cười của mà si mê dứt, bởi vì tiếng cười của các nữ sinh mà ghen tỵ đến mình cũng thể tưởng tượng nổi. phải chứ? Nghiêm trọng vậy sao? Tôi chế giễu chính mình, sau đó dựa tường nhìn về phía bầu trời lam nhạt. Đoán rằng vì xuất của người đàn ông đó, cuộc sống học sinh cao trung của tôi, đến tột cùng biến thành dạng gì đây?

      Edit: Phong Nguyệt Vô Biên
      Beta: lamnguyetminh

      Chương 2: chơi ở vùng ngoại ô

      Trong dự liệu của tôi, kì huấn luyện quân có chút buồn chán trôi qua dưới tình huống gió êm sóng lặng, kế tiếp chính là.....!

      Theo ý của nhà trường, để giảm bớt khí khẩn trương khi học sinh huấn luyện quân (tôi biết tại sao khí lại khẩn trương, nếu như mỗi ngày “Quẹo trái”, “Quẹo phải” cũng có thể sinh ra khẩn trương như họ . . .) và thu hẹp khoảng cách giữa các bạn học, trường học muốn tổ chức chơi ở ngoại thành, địa điểm được chọn là bên bờ biển. Điều này khiến tôi rất hài lòng. Tôi sinh ra ở gần biển, lớn lên ở gần biển, cũng đặc biệt thích biển rộng, mặt biển xanh lại rộng lớn, luôn làm tôi bỗng nhiên có loại cảm giác lòng dạ thông suốt. Thỉnh thoảng, thời điểm có hải âu bay qua, loại hào khí chợt sinh ra. ra tôi vô cùng muốn dùng hết hơi sức hét lên mấy tiếng như thế ở bờ biển, chẳng qua là do sĩ diện hoặc trong lòng ngần ngại nên lần nào cũng bỏ qua. Nguyện vọng xa vời này vẫn nằm lê lết trong đáy lòng của tôi như cũ, chờ đợi biết tới ngày nào tôi mới có thể để ý đến.

      xe khách bao trùm đầy tiếng , tiếng cười, đó là tuổi thanh xuân, là những tháng năm vô tư. Tôi ngồi ở chỗ gần cửa sổ, ngước nhìn ra ngoài, nghe học trò ngồi bên cạnh ngừng ríu ra ríu rít, thỉnh thoảng đáp lại đôi lời, thỏa mãn mong muốn trút bầu tâm của cậu ấy. Rất khéo, cậu ấy chính là nhớ nhà đến khóc đó. Rốt cuộc, tôi vẫn là người vô cùng chú trọng kẻ yếu, tôi sớm nhận ra điều này.

      Chủ nhiệm lớp “lẳng lơ” mặc váy hình hoa xinh đẹp, nụ cười ngập tràn ở cửa xe gọi: "Đinh Na, gia đình của em từ xa tới thăm, mau xuống đây ." Đinh Na chính là bạn bên cạnh tôi, cậu ấy nghe được câu này, hoan hô tiếng rồi lao ra. Tôi nhìn chủ nhiệm lớp cười thoải mái đến mức ánh mặt trời mùa hạ cũng bị lấn át, bỗng nhiên nhận thấy người phụ nữ này quả nhiên là có "tiền vốn" để lẳng lơ. Ánh mắt ướt át, má lúm đồng tiền nho sâu. Nghe , khi ta còn ở trường trung học hạng nhất ngoại tình với thầy chủ nhiệm nào đó, bị vợ của người này phát , huyên náo đến rất khó coi. Chủ nhiệm đó thể bảo vệ ta, ta mới bị "điều xuống để rèn luyện" ở trường trung học của chúng tôi. Tôi thể bội phục câu danh ngôn mang tính sắc bén này: "Chuyện tốt ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm"[sup](1)[/sup]. Trường trung học hạng nhất kia cách trường chúng tôi ít nhất cũng phải hơn giờ xe chạy, nhưng tin tức này lại truyền tới ngay ngày đầu tiên ta nhậm chức chủ nhiệm lớp chúng tôi. Tốc độ truyền bá của lời đồn đại, quả có chút giống với tính lây nhiễm vốn có của vi khuẩn gây bệnh!

      Chuyện tốt ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm: Chuyện tốt đẹp ai biết tới, mà chuyện xấu ai cũng hay.

      Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài xe lần nữa, cách đó xa, Đinh Na làm nũng với người phụ nữ trung niên, vừa xoay vừa cọ, bộ dạng ngây thơ kia làm tôi mỉm cười. Tôi thích người thẳng thắn, ra vẻ, lại hào phóng, biết chuyện, khỏi phải bảy lần quặt tám lần rẽ để suy nghĩ hàm nghĩa trong đó. Bên tai chợt truyền đến tiếng cười khúc khích. Bình thường, xuất loại tiếng cười này có nghĩa là sắp có chuyện thú vị xảy ra. Quả nhiên, lúc tôi xoay đầu lại, tôi thấy được nơi phát ra loại tiếng cười này, lại là ta!

      Lúc này, hình tượng của cũng được đẹp cho lắm. Trước tiên phải , Hạ Hàm rất cao, chiều cao kiểu này, bình thường có lẽ cảm thấy rất tốt, nhưng ở trong chiếc xe ô tô này có vẻ hơi bất tiện. lên xe, thể nghiêng cổ, tay chống lên trần xe, như thế có chút khôi hài, ngay cả tôi cũng sắp nhịn được (cười). Nhưng tôi lập tức liền cười nổi, vì hướng ta tới, ràng chính là vị trí ngay bên cạnh tôi. phải chứ?! Trong lòng tôi dâng lên vô số dấu chấm than, bình tĩnh ngày thường biết chạy đâu mất, trái tim bắt đầu đập loạn. Tôi thể kìm được, ánh mắt mang theo vẻ cầu xin giúp đỡ nhìn Đinh Na ở bên ngoài. Chết tiệt, vì sao cậu ấy vẫn ở đó cọ qua cọ lại, tôi sắp " trở lại" rồi có biết ?

      ta càng càng gần, tim tôi cũng càng đập càng nhanh. Tôi cực lực ngăn chặn cảm xúc khủng hoảng, nhìn về phía ánh mắt của ta. định chút gì đó bị nữ sinh tên Hàn Tuyết sôi nổi nhất lớp đánh gãy: “Thầy ơi, thầy lớn lên cao như vậy làm gì chứ? Nhưng đừng húc nóc xe bay mất đấy, bọn em còn cách nào chơi được đâu!”

      "Ha ha ha", lời này vừa ra, là hợp tâm ý của mọi người, mọi người lập tức nở nụ cười đầy xe, Hạ Hàm cũng cười cười: "Ưu thế trời sinh, cũng biết phải làm sao mà!", sau đó đặt mông ngồi xuống ngay cạnh tôi.

      Tôi cứng đờ người trong chiếc xe “hòa thuận vui vẻ” này, sau vài giây sửng sốt cũng nở nụ cười ngượng ngùng. Như vậy, chắc cũng cần chào hỏi đâu nhỉ? Hơn nữa dưới loại tình huống này mà cái câu "Thầy khỏe ?" tầm thường kia, nhân tài thực cũng bị xem là có bệnh thần kinh đúng ?

      Tôi vừa thả lỏng vừa thở dài mất mác ở trong lòng. Tựu trường hơn tuần lễ rồi, thế nhưng tôi vẫn chưa được câu với ta. , hết cách chữa.

      Hàn Tuyết ngồi ở phía trước Hạ Hàm, cậu ấy ngừng chuyện, làm cho mọi người ở xung quanh đều cười to, tôi thấy bên sườn mặt của Hạ Hàm căng ra nên hơi hơi ghen tỵ. Phải rồi, con tuổi này hẳn đều cười to hề kiêng kỵ như vậy phải ? Nhưng tôi ngược lại, 17 tuổi lại trầm tĩnh như hồ nước lặng mới là bình thương phải? Hạ Hàm đó, chắc hẳn cũng thích kiểu con như Hàn Tuyết nhỉ? Tôi dựa lên cửa sổ thủy tinh lần nữa, hờ hững nhìn ra phía ngoài cửa sổ, muốn dính vào dù chỉ chút trong vui vẻ to lớn ấy.

      Tình hình cứ như thế cho đến khi xe sắp chuyển bánh, đến khi Đinh Na rốt cuộc trở lại mới thôi. Cậu ấy lên xe, vừa nhìn thấy Hạ Hàm là bắt đầu "Hô to gọi ": "Thầy ơi! Thầy chiếm mất chỗ của em rồi, em muốn ngồi cùng Tang Lộ cơ!"

      "Tang Lộ?" ta giọng lặp lại tên của tôi lần, việc làm thông thường đó dường như lại giống người nỉ non(2), nháy mắt kích thích trái tim của tôi run lên. Vì sao ta gọi tên tôi dễ nghe đến chết tiệt như vậy?! Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại quay đầu sang nhìn ta cái. Thế nhưng, đúng lúc này ta cũng quay sang nhìn tôi, trời ạ! Tôi lại cứng đờ lần nữa, biết nên cái gì, có phải hay nên cười, : "Đúng vậy! Tang Lộ là em, thầy biết em sao?" Kỳ có trời mới biết, giờ phút này điều tôi muốn chính là: "Thầy, phía kia được xếp là chỗ ngồi riêng của giáo viên rồi, thầy mau mau rời khỏi chỗ này , đỡ làm em tâm phiền ý loạn!"

      (1) Nỉ non: những chuyện tâm , tỉ tê.

      Hạ Hàm liếc mắt nhìn tôi cái, sau đó quay sang với Đinh Na: "Xe này có chút , thầy tiện lên đó, em lên phía trước ngồi !". Đinh Na bĩu môi, chạy lên phía trước ngồi cùng trợ lí chủ nhiệm. Tôi có cảm giác áp lực bỗng chốc vơi , khỏi thầm thở phào hơi, cùng ta đối mặt như vậy thêm vài giây nữa, tôi dám chắc mình làm ra trò hề gì đâu. mê luyến với người đàn ông này sắp vượt xa dự đoán lúc trước của tôi. Tôi lớn tiếng kêu hỏng bét ở trong lòng, nhưng lại hề có cách nào thay đổi chút tình huống này. Tôi vì ta vừa mới như thế với Đinh Na mà căng thẳng, lại đáng chết vì câu kia mà hưng phấn. Tôi đối với tố chất thần kinh có khả năng thay đổi của bản thân xem thường cái, tựa sát vào cửa sổ thủy tinh giống như phát tiết. Mặc kệ, thích thế nào thế đó . ta còn có thể ăn thịt tôi sao?!

      Xe khởi động, bên trong xe, khí càng thêm vang dội, tôi thành công dựng lên góc yên tĩnh trong khí náo nhiệt này. Hàn Tuyết vẫn chuyện với Hạ Hàm, người xung quanh đều tụm lại thành nhóm. Tôi nhìn môi ấy lượn lên lượn xuống mà trong lòng dâng lên toàn là ngưỡng mộ và cảm kích, làm sao có thể có nhiều điều để như vậy chứ? Đổi lại là tôi, nhiều lắm cũng chỉ có thể vài câu trong các đề tài linh tinh hời hợt như hôm nay thời tiết tốt. thế giới luôn có loại người có thể những điều vốn nhàm chán thành sinh động, chết thành sống, "phun châu nhả ngọc"(2) như vậy đó. Thường ngày vào lúc này, tôi còn có thể tùy theo tình hình cùng bọn họ cười cười, nhưng bây giờ Hạ Hàm ngay cạnh tôi, thế nhưng tôi lại giống như bị niêm phong miệng, tựa như bị câm.

      (2) Phun châu nhả ngoc: những lời hay ý đẹp.

      Tôi nhìn nhìn bàn tay toàn mồ hôi, lòng cười tự giễu, sau đó, lần thứ N phóng ánh mắt về phía trời xanh. Bầu trời, rất xanh! Tôi lên cao trung rồi đó~, cao trung ba năm, đại học bốn năm, sau đó tiến vào xã hội, hẳn cũng kết hôn phải ? Chú rể là ai nhỉ? phải là Hạ Hàm chứ? Tôi giật mình vì ý nghĩ hoang đường của bản thân, sau đó thấp giọng bật cười. Tôi vốn tường rằng lượng bây giờ của bản thân quấy rầy bất cứ ai, dù sao trong xe cũng náo nhiệt như thế, nhưng Hạ Hàm bỗng nhiên xoay đầu lại: "Có chuyện gì thế?".

      hỏi tôi hả? Tôi kinh ngạc nhìn sang, phát ta hỏi tôi: "À, có gì." Tôi trả lời theo bản năng, mặt hình như muốn phát sốt, ta cười cười, lại quay đầu lại cùng những người đó chuyện.

      Tôi bụm má càng ngày càng nóng, trời ơi! Tôi với ta, chuyện. . . .

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 3: Đành thầm mến vậy.

      Ngoại trừ việc chuyện với Hạ Hàm khiến cho tôi phấn khởi, chơi ở ngoại ô cũng thực khiến cho người ta cực kỳ vui vẻ. Biển xanh thẳm, bờ cát mịn màng. Chúng tôi lao ra khỏi chiếc xe khách chật chội, chưa bôi kem chống nắng chơi bóng ngay dưới mặt trời nóng bức, có hình tượng chút nào giạng chân ra ngồi ăn dưa hấu vừa ngọt lại vừa mọng nước, nhận được vô số ánh mắt và nụ cười khoan dung(1) của những người đồng hành. Thanh xuân chính là tùy tiện, giữ ý tứ như vậy đấy. Sau khi trưởng thành, những hành động điên rồ ở tuổi này chung là có thể được bao dung và thông cảm. Đây là cơ hội thể bở lỡ, là quãng thời gian đáng quý trọng nhất.

      (1) Khoan dung: tha thứ, bỏ qua cho những sai lầm, thiếu sót của người khác.

      Có thể vì vừa mới cùng người trong gia đình gặp mặt, hứng thú của Đinh Na đặc biệt cao. Bọn tôi tách khỏi đám đông, cùng nhau nhặt vỏ sò ở gần sát bờ biển. Toàn bộ giày và túi xách đều ném ở xe. Tôi vén chiếc quần lụa mỏng dài tới bắp chân lên đùi, nơi thắt cái nút. Mỉm cười nhìn cậu ấy lao mạch ở phía trước.
      Gió biển thổi nhàng, khiến mái tóc hơi dài của tôi bị thổi ngừng phất qua bên mặt, ngứa ngứa trơn trơn, đặc biệt thích thú. Tôi nhìn trời và biển hòa cùng màu ở phía xa xa. Tâm tình rất tốt, kìm hãm được, đan hai tay lại giơ lên đỉnh đầu rồi duỗi cái lưng bị mỏi cái. Loại tâm tình mỗi lần nhìn thấy biển đều muốn hét lớn lại xông ra, sản sinh mãnh liệt đến nỗi tự tôi thể nén xuống được. Chẳng lẽ là vì cùng ta chuyện cho nên vui mừng đến vậy? Tôi vì tâm trạng quá mức high của bản thân tìm được lý do sai biệt lắm(1).

      (1) sai biệt lắm: gần như là đúng

      Tôi luôn luôn phải là người chủ động, cũng phải phần tử cường thế(2), thích người nhất định phải có được. Tình cảm "nước chảy đá mòn" mới càng quý giá. Tôi vẫn luôn cho là như thế, nhưng trải qua lần này lại dính dáng đến quá nhiều cảm xúc của tôi. Chẳng qua, vẫn chưa mãnh liệt đến mức phá tan giới hạn cuối cùng của tôi mà thôi. Nắm lấy cổ tay người ta rồi nhanh chóng thổ lộ là được. Tôi nghĩ, phần tình cảm say đắm lúc này, có lẽ, đến khi tôi tốt nghiệp, tôi cũng ra. Nếu có gì bất ngờ xảy ra, nó theo thời gian trôi qua mà yên lặng nằm ở trong lòng của tôi mãi mãi. Ở tuổi 17 ngây thơ của tôi, bỗng nhiên tiếp nhận thử thách tình cảm của người trưởng thành, tôi cũng chỉ có thể quyết định làm như thế này... đành thầm mến vậy.


      (2) cường thế: có xu thế ý chí, tình cảm mạnh mẽ.

      "Tang Lộ, bọn mình hét lên nhé?" mặt Đinh Na đỏ bừng, tỏa ra hăng hái rực rỡ.

      "Cái gì?" Tôi giật mình nhìn cậu ấy, đồng thời nhìn nhìn người xung quanh. Mùa hè, đúng thời điểm bãi biển đông người, lại vừa đúng ngày chủ nhật. Tuy rằng chúng tôi chọn hòn đảo hơi xa, nhưng nơi này ngoại trừ chúng tôi là những người trong chuyến này, vẫn có ít người ở đây.

      "Trời ạ! cần để ý nhiều như vậy, dù sao cũng ai quen ai, khó có khi được vui vẻ như vậy." Dĩ nhiên cậu ấy nhìn thấu băn khoăn của tôi, bắt đầu mê hoặc tôi.

      Dường như tôi cưỡng nổi phần mê hoặc này, bởi vì tâm tình muốn hét to vốn ở lúc kiềm nén cực kỳ vất vả. Vẫn chưa chờ tôi quyết, Đinh Na chụm tay lại gần miệng, hô lên: "A!!!!". thanh đặc thù của thiếu nữ thời kỳ trưởng thành giống như làm nũng bị kéo dài vô tận, đập vào vách núi bốn phía sau đó quay trở lại. "A! A! A!" vô số hồi ở vang lên ở bên tai. Tôi hưng phấn híp mắt cười hỗn loạn, rốt cuộc cũng giơ tay lên, cùng với cậu ấy hét to lên. tiếng rồi tiếng, (Tiếng vọng) hỗn tạp mang theo tiếng cười sảng khoái của chúng tôi tiếp tục duy trì rất lâu. Mọi người xung quanh giống như trong trí tưởng tượng của tôi, dùng ánh mắt kì quái đánh giá bọn tôi, ngược lại còn mỉm cười nhìn hành động điên khùng của chúng tôi. Khoảnh khắc này, rốt cuộc tôi hiểu, lúc dạo chơi chính là để thả lỏng tâm tình, cần kìm nén, cũng cần ngụy trang, nơi này chỉ có chính mình đón nhận bình thản.

      Khoảnh khắc tôi cảm thấy ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm mình là sau khi tôi và Đinh Na hét xong, ôm nhau cùng nhau cười thả ga. Tôi nắm bắt được luồng hơi thở kia trong khí, đồng thời, theo bản năng quay đầu lại, nhận ra nơi phát ra ánh mắt kia, thế nhưng lại là Hạ Hàm?! Tôi ngạc nhiên nhìn lại ta, ta cùng chủ nhiệm ngồi ở chỗ râm mát cách đó xa, biết nhìn tôi bao lâu.

      Tuy rằng tôi có cảm giác ta nhìn tôi, nhưng tôi thể cứ như thế Khổng Tước(3) mà khẳng định ta thực nhìn tôi được. Đôi mắt của tôi bị cận , bình thường vốn mang kính, lúc này tôi nóng lòng muốn nhìn vẻ mặt của ta, cho nên tôi nheo mắt lại.

      (3) Tâm lý Khổng Tước: kiêu căng, ngạo mạn.

      "Rất gian!" Đinh Na bống nhiên (4) từ như vậy bên tai.

      (4) Vốn dĩ nên là "hai" chứ phải từ, nhưng có lẽ tác giả muốn nhấn mạnh mỗi từ "gian" thôi.

      "Gì cơ?" Tôi lơ đãng hỏi, nhìn lắm, đáng ghét.

      "Tớ bộ dáng lúc cậu nheo mắt lại rất gian, giống như là tính kế gì vậy." Cậu ấy thêm.

      Tôi ngẩn người, đúng thế hả? Vậy lúc này Hạ Hàm nhìn thấy tôi là dáng vẻ gì?

      "Đến phía trước cùng chơi đùa với bọn họ !" Đinh Na túm cánh tay của tôi: "Lần này chơi ở vùng ngoại ô là thả gió lớn(5) trước khi tiến vào nhà giam, về sau muốn ra ngoài chơi tự do vậy đâu." Cậu ấy có chút cảm thán, trong giọng tia mất mát.

      (5) Thả gió: thời gian cho phép tù nhân tản bộ trong sân hoặc nhà vệ sinh.
      Nhưng ở đây được chơi ở bên ngoài nên gọi là "thả gió lớn".

      Qủa là cao trung mà~. Trong truyền thuyết, giáo dục ở cao trung là phương thức của địa ngục. Mỗi ngày, các tiết học (nhiều đến mức) học xong, đề (nhiều đến nỗi) giải kịp. Mà bọn tôi, ngay lập tức tiến vào cuộc sống có tiết tấu nhanh chóng như thế. Nghĩ đến đây, bỗng dưng tôi muốn tiếp tục quan tâm Hạ Hàm ra sao thế nào nữa, sảng khoái mà chơi thôi! Đây là ngày thoải mái cuối cùng trước khi bước vào cao trung, vì vậy, tôi tươi cười với bên kia rồi quay người theo Đinh Na. Tôi chưa từng nghĩ tới nụ cười mỉm này có tác dụng gì. Cho đến vài năm về sau, Hạ Hàm nhắc lại cho tôi tôi mới biết được, vì nụ cười mỉm này mà lại xác định được tâm ý của chính mình. "Hóa ra khi đó chúng ta lưỡng tình tương duyệt(6) rồi hả?" Tôi ngạc nhiên cảm thán. "Đúng thế!" ôn hòa cười: "Chúng ta chỉ là lưỡng tình tương duyệt, mà chúng ta còn là nhất kiến chung tình.". Khi ấy là rất nhiều rất nhiều năm về sau, tôi cùng đều nhiều lần trải qua tang thương rồi mới với nhau.

      (6) Lưỡng tình tương duyệt: tình cảm xuất phát từ hai phía.

      Lần này chơi ở ngoại ô có chứa nhiều thứ ngoài dự kiến của tôi, lớn nhất chính là kiện ở đường trở về. Thế nhưng Hạ Hàm vẫn như cũ ngồi cạnh tôi. Là trùng hợp sao? Tôi nhìn bộ dáng nhắm mắt lại của ta mà tự hỏi, bọt khí si mê ngốc nghếch dấu được phát ra chờ mong mơ hồ. Chơi đùa vui sướng đầm đìa, thời điểm trở về, hiểu tại sao mọi người hưng phấn thời gian lại yên tĩnh ắng xuống. Có thể do mệt mỏi, cũng có thể do đều đối với ngày mai sắp chính thức bước vào cuộc sống học sinh cao trung bỗng nhiên có điều giác ngộ.

      Tôi biết khi Hạ Hàm ở bờ biển làm gì mới có thể mệt đến như thế, bởi vì từ lúc tôi quyết định bắt đầu sảng khoái chơi đùa, tôi liền ném ta ra sau đầu. đường quay về trường, ta ngủ mạch, hoặc là nhắm mắt lại mạch, câu cũng . Tôi mặt chú ý đến xung quanh có ai nhìn về phía này hay , mặt công khai nhìn khuôn mặt lúc ngủ của ta mấy lần. Làn da thực rất đẹp, đến cái mụn cũng thấy. Đằng sau kính mắt che giấu đôi mắt hai mí. Tôi tin rằng ta đeo kính trong càng ưa nhìn hơn.

      Xe vẫn vui vẻ lắc lư. Tôi nghĩ tới nam nữ nhân vật chính trong TV chính là dưới những tình tình huống như thế này, hẳn là phát sinh cái đó nhỉ? Nam nhân vật chính ngủ có phải hay hẳn chậm rãi tựa lên vai nữ nhân vật chính. Sau đó nữ nhân vật chính dịu dàng nhìn mặt ta khi ngủ tựa như mặt trẻ con, nhu thuận cho ta đè ép đường. Lửa tình trong lòng mãnh liệt thiêu đốt. Cuối cùng, tình cảm của hai người đột nhiên mạnh mẽ bay lên, rất nhanh có thể đơm hoa kết trái. Nhưng là, thân thể Hạ Hàm khống chế phi thường tốt, mặc kệ xe trèo lên dốc to hay xổ xuống dốc , qua đường hầm xuyên núi hay là đường cao tốc, ta đều chút sức mẻ, giống như được nằm ghế tựa. Cho nên, tôi có lý do để hoài khi, ta chỉ chợp mắt(5). Lý do chợp mắt có phải hay muốn chuyện với tôi? Tôi vì ý nghĩ này mà uể oải thôi, lại thầm phỉ nhổ ý nghĩ quá mức nhạy cảm này của bản thân.

      (5) Chợp mắt: giấc ngủ ngắn.

      Chương 4: Con sư tử ngủ.


      Tiết tấu ở cao trung quả là rất nhanh, nhưng đối với tôi bài học áp lực lắm. Gia đình tôi cầu cụ thể gì, tất cả chỉ cần tôi cảm thấy có gì trở ngại là được. Dưới tâm trạng thoải mái đó, ngược lại thành tích của tôi lại rất tốt. Điều này làm cho mọi người trong cùng ký túc xá vẫn liều mạng học tập mở rộng tầm mắt, cộng với ngừng hâm mộ.

      Tiết thể dục nhiều lắm, mỗi tuần hai tiết. Điều này tất nhiên có nghĩa là mỗi tuần tôi chỉ có thể nhìn thấy Hạ Hàm hai lần, bởi vì ngày nào bọn tôi cũng có tiết học đúng lúc tập thể dục. Vào tiết thể dục, chung vẫn giống như lần đầu tiên tôi thấy, uể oải nghiêng người dựa lên khung cửa nhìn động tác của chúng tôi. Sau khi tôi vừa thích thú nhìn , trong lòng lại có vạn phần được tự nhiên, mấy ngày đầu luôn khiến bản thân cả người cứng ngắc, sai lầm chồng chất, từ từ về sau càng quen dần, cũng vẫn như thế. Nhưng tôi vẫn có cảm giác ánh mắt của luôn đánh giá tới lui ở người của tôi. Hết cách rồi, người thầm mến lúc nào cũng tự kỷ vậy đấy.

      Thời gian trôi qua lặng yên tiếng động, tôi bỏ mặc cho đoạn tình cảm này gặp sao hay vậy, bóp chết cũng có hành động gì. Chỉ bởi vì ngày nào cũng có thể nhìn thấy mà vui vẻ, lúc trời mưa hoặc khi nghỉ về nhà nếu nhìn thấy ta tưởng niệm gấp bội. Lạ lùng là, tôi chưa từng tưởng tượng thế nào nếu tôi thổ lộ với , hoặc là có cơ hội cho chúng tôi quen biết nhau ra sao.

      Phàm là nam, nữ sinh hơi sôi nổi ở trong lớp đều hay cùng hòa hợp rất tự nhiên. Thầy giáo thể dục mà, luôn được hoan nghênh. Tôi cũng chỉ thờ ơ yên lặng thế thôi, dám tiến lên, chỉ sợ mình để lộ điều gì đó.

      Tiết thể dục ở trường cao trung, ngoại trừ chạy bộ là đạt hạng nhất, thảnh tích của tôi cũng có thể đạt mức tốt, đối với việc chạy bộ trời sinh tôi có khả năng. chỉ thở hổn hển đến ho khan khi chạy cự li dài, chạy nước rút khiến hai đầu gối như nhũn ra. Nhớ lần chạy 50m khi đó, tôi vô cùng lo lắng mình trượt, Đinh Na cùng tổ với tôi, trước khi chạy cậu ấy với tôi: "Cậu cứ chạy sau tớ, cứ theo sát, cần suy nghĩ nhiều, đạt tiêu chuẩn là có vấn đề gì." Sức lực của cậu ấy bùng phát mạnh mẽ, là nữ sinh chạy nhanh số 1 ở lớp chúng tôi. Còn tôi cứ theo lời cậu ấy mà làm, kết quả là vừa chạy vài bước hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống đất, cuối cùng thành tích đứng bét đúng như dự đoán. Cậu ấy vô cùng kinh ngạc, có lẽ từ trước đến giờ chưa từng thấy được loại người yếu ớt như tôi, kêu to giúp tôi "Bổ sung canxi để chạy nhanh". Từ đó về sau, cậu ấy mang từ nhà đủ loại quả hạch(1) đến cho tôi, luôn có đống lớn đồ ăn vặt xuất trong tủ quần áo cuả tôi. Tình bạn ở độ tuổi này luôn hồn nhiên mà giản dị, tới bây giờ nhớ lại vẫn nhịn được cười.

      (1) Qủa hạch: là loại quả bao gồm hạt và vỏ cứng, lớp vỏ này tự nứt ra để giải phóng hạt ở bên trong. 100g quả hạch chứa khoảng 117 mg canxi.
      Cuộc sống vốn đẹp đẽ, ở thời điểm ta chú ý, nó luôn cho ta ít niềm vui nho . Việc tôi đối với Hạ Hàm dám đến gần e rằng trời xanh nhìn thấy mới có thể để tôi vô tình phát hóa ra thích tới trường học vào chiều chủ nhật để chơi bóng rổ.

      Chương trình học của năm nhất vẫn chưa quá bề bộn, cũng có giờ ôn bài. Trường học hào phóng để cho chúng tôi mỗi ngày chỉ học buổi. Những học sinh học ở trường cao trung hạng nhất đối với điều này thực hâm mộ muốn chết. Nghe , nơi đó của bọn họ thực phương thức quản lí cấm túc hoàn toàn từ lâu. Cả ngày thể ra ngoài, tháng mới có thể nghỉ tuần. Ngay cả muốn ăn mỳ lạnh, khoai lang nướng còn phải lén lút đến hàng rào thầm giao dịch. Tôi rất hoài nghi bác bán mỳ lạnh kia chính là phụ huynh, thân thích của bọn học sinh trong trường, nếu tại sao có thể tìm ra chỗ bí mật như vậy để cùng bọn họ giao dịch chứ? Sau khi tôi ý nghĩ này cho bạn học của tôi, cậu ta cười ha hả, cho tôi biết truyền thống này tồn tại từ lâu, thời điểm tan học giữa trưa hoặc gần tối người tới để giao dịch quả thực là nối liền dứt. Trường học cũng lén kêu người đến quản lý vài lần, mỗi lần đều là sấm to mà mưa . Chính sách áp chế từ cao này ngoại trừ khiến bên ngoài phản kháng, cũng chẳng có hiệu quả gì tốt. Tôi nghe đến đây, hết sức cảm thán hai chữ "quản lý" này rất gian nan, thể để cho người ở dưới láo xược quá mức, lại phải điều khiển được mức độ áp bức. Phần công lực này, phải người thường nào cũng có thể tu luyện được.

      Vào vài ngày, sau khi về nhà, tất nhiên phen ăn uống thả cửa. Chưa tới trưa ngày hôm sau tôi ngồi xe khách về trường, thời gian về trường ước chừng là hai, ba giờ chiều. Thực ra nhà tôi cách trường học cũng xa lắm, nhưng xe trong thôn luôn vòng đông vòng tây, ngừng ngừng mở mở, thời gian xe chạy phát sinh gần 40 phút. Việc này quả đúng là ép buộc người có bệnh say xe như tôi đến chết. Sau mỗi lần xuống xe tôi đều vô cùng thống khổ. Khi về kí túc xá, vừa ném túi hành lí liền ra sân thể dục hít khí trong lành.

      Tôi phát Hạ Hàm chơi bóng rổ chính là do nguyên nhân này.

      Mùa hạ sắp qua, lúc này thời tiết còn nóng bức như trước nữa. Hoa tử đằng trong trường nở rộ rực rỡ. Sân thể dục của bọn tôi lớn lắm, nhưng sân bóng rổ, sân bóng đá đều đầy đủ. Mỗi chiều chủ nhật, ngay sau khi rời lớp, rất đông nam sinh đều ở đây đá bóng hoặc chơi bóng rổ. Tôi đặc biệt thích ngôi đình quấn đầy hoa tử đằng ngay tại sân bóng rổ phía nam. Tôi vốn biết loài hoa này tên gọi là gì, nhưng do bản thân vốn thích màu tím, hơn nữa hoa lại nở thành chuỗi, nhìn rất đẹp mắt, do vậy kìm lòng được mà thích. Trùng hợp khi đó tivi chiếu bộ phim truyền hình tên "Khu vườn hoa tử đằng" tôi mới biết ra loài hoa này có cái tên đẹp đến thế.

      Ngày đó tôi ngựa quen đường cũ mò đến ngôi đình , cầm tờ báo với quyển sách. Đem báo đến đơn giản là để lót ngồi, chỗ này quá mức hẻo lánh, gần như có người đến, bởi vậy bên trong mặc dù có ghế đá nhưng lại rất bẩn, bình thường tôi cũng chạy đến đây, có nhiều thời gian nhàn rỗi lắm, nhưng tuần nào sau buổi trưa tôi cũng đều ngồi ở đây trong chốc lát. Gió thổi lá lay, mùi hoa tử đằng hơi nồng đậm khiến tâm tình của tôi lắng xuống.
      Tôi trải tờ báo xuống, mở quyển sách trong tay, sách này cũng phải dùng cho việc học, đó là quyển truyện tranh Nhật Bản, có cách nào, chính là vì hợp khẩu vị. Tôi nhớ rất , quyển truyện tay tôi khi đó tên là "Vụng trộm ", bây giờ được Đài Loan chuyển thể, đổi tên thành "Trò nghịch ngợm của thiếu nam thiếu nữ". Khi tôi bị nữ nhân vật chính đáng chọc cho cười bỗng nhiên nghe thấy có người hô to: "Thầy Hạ cố lên!"

      Trong lòng tôi hơi hồi hộp, thầy Hạ? phải là chứ? Nghĩ vậy, thanh sân bóng rổ vốn tôi vốn để ý dường như ngay lập tức cứ thế vang lên hết sức huyên náo, lúc trước ở đây ầm ĩ vậy sao? Tôi chú ý tới, chẳng qua là nghe được ba chữ "thầy giáo Hạ" lại làm tôi thể bình tĩnh được nữa.

      Tôi đứng lên, gạt những chiếc lá dày đặc qua bên nhìn. sân bóng trường, thân hình mạnh mẽ liền lọt vào tầm mắt, thân thể cao gầy, trang phục vận động rộng rãi, phải Hạ Hàm là ai?

      Tôi ngạc nhiên phát , phong cách của cũng hề lười biếng như mình nghĩ. Lúc này động tác của nhanh nhẹn như gió, nhất cử nhất động đều lưu loát vô cùng. Đâu còn cảm giác con mèo lớn phơi nắng giống như ngày thường chứ? Phòng thủ, đập bảng bóng rổ, úp rổ, ném xa, động tác đa dạng chồng chất làm hoa mắt bên cạnh đám tiểu quỷ tay chân luống cuống. Đến bây giờ tôi vẫn biết những người cùng chơi bóng rổ với là ai, bởi tôi nhìn thấy, giữa đống người, tôi chỉ có thể thấy , người khác đều thể lọt vào tầm mắt của tôi. Tôi sững sờ nhìn chơi bóng rổ, khuôn mặt sáng sủa dưới ánh mặt trời lộ ra màu hồng hào khỏe mạnh. Mồ hôi đổ xuống theo hai má, đổ rất nhiều, dường như rất kiên nhẫn. Sau đó tôi nhìn giọt nước kia rớt giữa trung, chẳng biết đâu. Vào thời điểm như vậy, kỳ lạ là tôi lại sinh ra ý tưởng biến thái đến đó lau mặt cho . Lúc sân bóng rổ liền giống như con sư tử tỉnh ngủ, tao nhã mà tràn ngập sức dẻo dai, lần nữa chặt chẽ bắt được vật trong ngực trái của tôi.

      Tôi lẳng lặng quan sát , từng chiều chủ nhật đều sớm tới trong cái đình này. Truyện tranh trong tay từng loạt lại từng loạt thay đổi. Nhưng lúc đó khoảng cách của tôi và vẫn xa xôi như cũ. Lộ tuyến của tôi và vẫn cùng lúc giao nhau. Tôi xem việc này như là cùng hẹn hò, chẳng qua là, biết mà thôi, sao cả, chỉ cần tôi biết là được. Tôi bắt đầu tưởng tượng nếu phát hỉện tôi luôn ở nơi này nhìn phản ứng ra sao, chẳng qua chỉ dừng lại ở tưởng tượng mà thôi, tôi cũng tính toán dò xét ý nghĩ của . So với việc nhân được biểu tình cự tuyệt lạnh lùng, tôi tình nguyện bị lạc trong câu chuyện trẻ con mà mình dệt nên.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 4: Đối diện

      Tại loại tâm tình màu nhiệm này, mùa hạ nóng nực rốt cục trôi qua. Lá cây hai bên trường học ngày càng xơ xác, tiêu điều, trong gió lạnh lặng yên bay xuống. "Nhất diệp lạc nhi tri thiên hạ thu"(1), tôi 17 tuổi đứng lặng dưới tàng cây, đối với tương lai của mình vẫn mờ mịt như trước.

      (1) Chỉ nhìn chiếc lá mà biết thu tới

      Ở tuổi này về mặt tình cảm là nhạy cảm nhất. Kéo dài qua hai tháng, cảm giác xa lạ khi vừa mới tới của đám bạn học hoàn toàn biến mất. Trong sân trường thường xuyên có cả trai lẫn cùng nhau sóng vai lại. Ban giám hiệu nhà trường nắm lấy thời cơ giảng giải cho bọn tôi tác hại và nguy hiểm của việc sớm. Trong lòng tôi thầm bật cười, loại chuyện này, vậy thôi chứ ban giám hiệu cũng biết căn bản thể ngăn chặn được, cách tốt nhất là chậm rãi khai thông. Trái lại tôi chưa bao giờ cảm thấy thời kì trưởng thành nam nữ sinh ra thể loại kích động gì, điều gì quan trọng nhất, điều gì là thứ yếu, phần lớn trong lòng bọn họ vẫn luôn biết . Khi cảm tình lúc mông lung mà tươi đẹp, nếu đột nhiên bị cưỡng ép cắt đứt, chỉ biết cam chịu hơn là mạnh mẽ phản kháng.

      Tháng 10, chủ nhiệm lớp kết hôn, đối tượng kết hôn là quân nhân thành đạt đứa con mấy tuổi. Tôi biết ấy có... vui vẻ hay , chỉ là tôi nhìn ra được mặt ấy có cái gì gọi là hạnh phúc. Nghe , phải cưới vì dâu mang thai. Trong lúc tôi vô cùng thổn thức, lại thể tránh nghĩ tới bản thân mình. Đương nhiên, khi học bất kể điểm số tính bây giờ hay lúc sau này, tôi vẫn duy trì thái độ thuận theo tự nhiên như cũ, có lúc đắm chìm trong thái độ nhập nhằng do mình tạo nên.

      Nhập nhằng, là từ mờ ám, người có tính cách thẳng thắn có lẽ thích ý nghĩa của nó, nhưng chính tôi tại thời điểm kia, cũng là dựa vào từ này mà duy trì chuyện thầm mến của chính mình.

      Chăm chú quan sát vào giờ thể dục, rình xem vào ngày chủ nhật, bình thường trong cuộc sống còn có vài lần gặp thoáng qua, cũng có thể để tôi nảy sinh vô số ý tưởng minh bạch. Cơ hội tôi cùng Hạ Hàm chạm mặt ở đường cực kỳ , nhưng tôi với chưa từng chào hỏi nhau. Ở trong thâm tâm non nớt, tôi cho rằng cảm thấy tôi rất đáng ghét. Phải có nguyên do tôi mới bày ra loại tính tình mọn này với , trời biết, có lẽ cho tôi là trong những học sinh vô cùng hướng nội hoặc là cực kỳ lễ phép rồi.

      Thời điểm như thế cũng có ngoại lệ. Mùa thu, là mùa mà tôi dễ dàng ngẩn người nhất, bởi bầu trời ngoài cửa sổ thoạt nhìn luôn cao như thế, xanh như thế. Tôi nghĩ kết cấu đầu của tôi đại khái là khác với người thường. Đa số mọi người đều là ban ngày có tinh thần, ban đêm nghỉ ngơi mà tôi hoàn toàn ngược lại, thói quen của tôi là ban ngày buồn ngủ, từ sau sáu giờ tối bắt đầu lên tinh thần, có thể thức liên tục đến hai ba giờ sáng. Việc này tôi thử nghiệm ở cuộc thi cuối kỳ, tuyệt đối sai, chắc chắn là như thế mà thôi. Tập tính như vậy mà học vào mùa dễ dàng buồn ngủ là phi thường thống khổ. Nhất là tiết thứ nhất sau buổi trưa, tôi chỉ cần mở mắt thôi là hao phí toàn bộ sức lực, càng miễn bàn việc ứng phó ánh mắt lợi hại của giáo viên.

      Chiều hôm đó sau khi học xong tiết thứ nhất dị thường gian nan, tôi liền chuẩn bị đến vườn hoa dưới lầu cho thanh tỉnh. tới lầu dưới, mới phát kính mắt mặt còn chưa lấy xuống, lười chạy xa, tôi liền cứ thế đeo kính mà xuống.

      Ngoại trừ cái đình đầy hoa tử đằng, vườn hoa dưới lầu là nơi tôi thích nhất, nơi này nhiều nhất là hoa hồng, còn có rất nhiều loại tôi biết tên.

      Hôm đó tôi mặc váy dài đến mắt cá chân, màu xám đen, phía là áo tay, lộ ra hai tay áo T-shirt dài, chân mang đôi giày đen rộng rãi. Giày đó là mẹ nhất quyết mua cho tôi, tôi nên thử vài đôi cao cao chút. Tôi phản kháng có hiệu quả, khấp khiểng mang giày cao gần hai ngày mới quen.

      Bên ngoài gió mát mẻ thích, vườn hoa có vài ba người, đa số mọi người tranh thủ thời gian toilet, đây có lẽ được coi là quang cảnh sinh hoạt đẹp đẽ của học sinh trung học. Tôi ngẩn người vuốt ve đóa hoa hồng đỏ sậm, bỗng nhiên loại cảm giác bị theo dõi quen thuộc lại xuất . Tôi đánh giá chung quanh, phát người nào. Lại mắc tật xấu tự kỷ rồi, tôi bật cười khẽ. Chưa kịp ngây người trong chốc lát, chuông vào lớp liền vang lên như đòi mạng, tôi thu tay lại, xoay người. Trong lúc vô tình ngẩng đầu, tôi thấy ràng người đứng ban công lầu hai, Hạ Hàm!

      Hai tay chống lên ban công, nhìn thẳng xuống phía tôi. Tôi nghĩ biểu tình mặt mình khi ấy khẳng định là ngạc nhiên đến ngu ngốc. Chính xác là nhìn tôi, đôi mắt đeo kính của tôi ràng nhìn thấu này. Tôi giống như bị ma quỷ xui khiến mà nhìn thẳng , đầu óc trống rỗng, cho đến khi tiếng của giáo viên dạy hóa vang lên bên tai tôi, mới đánh vỡ ma chướng này. "Tang Lộ, học, vào lớp ". thanh thong thả đặc hữu của người già truyền tới. Tôi quay đầu lại, đờ đẫn nhìn gương mặt mỉm cười kia, đến lúc gương mặt ông lão hiền lành xuất biểu tình kỳ quái, tôi mới như bừng tỉnh từ trong mộng, bối rối đáp lời chạy về phía phòng học.

      Tại sao lại nhìn tôi như thế? Vấn đề này mãi từ lúc tôi bởi vì ngồi học liên tục thất thần bị giáo viên nhắc tên ba lần, sau khi tan học lại bị lôi đến văn phòng tiếp tục "quan tâm" vẫn như cũ quanh quẩn trong đầu tôi.

      biết vị giáo viên mà bình thường tôi rất thích rốt cục với tôi những gì. Cuối cùng khi tôi cúi đầu theo con đường của tòa nhà giảng dạy ra, trong óc vẫn như cũ rối thành mớ, hành động kia của Hạ Hàm triệt để hỗn loạn tôi. Tôi bước xuống bậc thang, đến căn tin. Căn tin cách tòa nhà giảng dạy vô cùng gần, rẽ cái tới. Tôi chú ý , rẽ quá chỗ, mới vừa ngẩng mặt lên, liền đảo tròn mắt, trời ạ! Vì sao Hạ Hàm lại ở cửa căn tin hả, còn, còn đúng hướng tôi nữa?!

      Trong nháy mắt, chân tôi luống cuống đến nỗi biết tới đó như thế nào mới tốt, vội vã nhìn đông nhìn tây. Chờ tới khi tôi phát hành động vừa rồi của mình vậy mà lại để tìm nơi nào đó để núp trong chốc lát khiến bản thân cảm thấy buồn cười đến trước mặt tôi. Tôi bất đắc dĩ ngẩng đầu, muốn phá lệ lên tiếng với , lại vì khóe miệng tươi cười ngịch ngợm đến đáng giân kia mà kinh ngạc thất thần. Tôi liền ngốc ngếch đứng ì ra đó, cho đến lúc và tôi lại lướt qua nhau.

      Tôi O tôi × tôi phẫn nộ, tôi cấp tốc xoay người, muốn chỉ vào bóng lưng tiêu sái của . nghĩ tới chưa đợi ngón tay của tôi giơ lên, thế nhưng xoay người lại, oái~ tôi lại cứng đờ lần nữa, sau đó thấy nụ cười nơi khóe miệng chậm rãi mở rộng, tiếp tục lan ra khắp khuôn mặt. Cuối cùng liền cười kiêu ngạo như vậy rẽ qua cái khúc cua chết tiệt kia, thấy nữa, để lại tôi ngây ra như phỗng.

      Tôi có cảm giác tình lập tức trở nên buồn cười như vậy, buồn cười đến mức khóe miệng của tôi thể khống chế được nhếch lên. Tôi chạy nhanh hòng che miệng mình lại, giống như trộm nhìn quanh bốn phía, phát căn bản có người chú ý đến nơi này, mới thầm nở nụ cười. Hừm, bản thân cũng biết mang loại tâm tình tốt đẹp gì mà vào căn tin.

      CHƯƠNG 5: TÂM TƯ RỐI LOẠN

      Tuy tôi tự kỉ đến mức nghĩ là có thể cùng phát triển loại tình cảm nồng cháy, nhưng tôi cũng nghĩ tới, ngày hôm sau lại trở nên lạnh nhạt như thế. Chẳng nhẽ do nhất thời cảm thấy tôi có chút thú vị rồi thôi? Nghĩ thế, tôi từ từ tỉnh táo lại từ trong mất mát, chợt thấy tình trở lại quỹ đạo như trước cũng có gì là tốt, nếu có điểm gì phát sinh, chỉ sợ đối với tôi và đều phải là chuyện tốt.

      Ngày mới lại bắt đầu nghìn năm như , tôi lại lùi về xó của mình thầm quan sát . Bài tập vẫn nặng nề như cũ, nhưng gần thi cuối năm nên cũng phải có chút khí khẩn trương. Mọi người đều muốn mang thành tích tốt về nhà ăn Tết, tôi cũng ngoại lệ. Kiểm tra hơn chục cái tên chắc chắn có tên tôi nhưng nếu vào trong top 10 tôi cũng chắc chắn, nguyên nhân rất đơn giản, tôi ghét mùa đông, tôi sợ lạnh.

      biết cấp ba bây giờ ra sao, nhưng khi ấy trường tôi học có hệ thống sưởi, cũng có bếp lò, các cửa sổ trong phòng học đều dùng giấy dán lại. Thân thể tôi cực kỳ sợ lạnh, đến mùa đông là chỉ muốn lao vào co rút bất động trong góc tường, cái gì cũng làm, tốt nhất là có thể được ngủ đông, đến lúc tỉnh, xuân về hoa nở, thấy mọi thứ trôi qua rồi. Có thể đoán ra được, tại bầu khí này, tôi có thể học được mới lạ đấy!

      Bởi vì tới gần kì thi, tiết thể dục ngừng. Trời vô cùng lạnh, tôi ra vườn hoa nữa, trong tiết học mỗi ngày cũng thấy bóng dáng lười biếng kia đâu. Hạ Hàm, biết đâu rồi, có lúc tôi nghĩ, người đó phải là do tôi tự tưởng tượng ra chứ? Rất muốn hỏi bạn học bên cạnh rằng trường chúng ta có phải có thầy giáo thể dục tên Hạ Hàm , lại sợ người ta dùng ánh mắt như nhìn người bệnh thần kinh nhìn mình.

      Cho nên, khi trong tiết học của ngày nọ, tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia có cảm giác như bừng tỉnh sau mấy kiếp. Tôi thể thừa nhận, tôi nhớ , rất là nhớ. Tuy rằng phải vô cùng mãnh liệt, nhưng loại tưởng niệm này cũng như sợi tơ, từng chút từng chút quấn lấy tôi tha. Sau kì nghỉ đông đằng đẵng loại tưởng niệm này lại được thăng hoa, chỉ cuốn lấy tôi thả, quả thực khiến tôi hít thở thông.

      Năm cũ, giao thừa, mùng , mười lăm, lúc tôi ngừng đếm đầu ngón tay, kỳ nghỉ đông cũng thong thả trôi qua. Năm mới hoàn cảnh mới, tôi 18 tuổi!

      Khi quay lại trường, đối mặt với phòng toàn oán hận "Nghỉ đông sao lại nhanh như vậy?" "Tại sao lại phải học!"... thế mà tôi lại mừng rỡ dào dạt, rốt cục cũng nhập học, rốt cục lại có thể nhìn thấy Hạ Hàm!

      "Cậu có vẻ cao hứng nhỉ?" Cậu học trò ngồi cùng bàn dùng đôi mắt sắc lẻm xuyên qua cặp kính dày như đít chai nhìn tôi.

      "Tâm lý của người lớn phải trẻ con có thể thấu được D~" Tôi nở nụ cười mê hoặc chúng sinh với cậu ta, sau đó ngạc nhiên nhìn cậu ta xẹt cái dần dần đỏ bừng cả khuôn mặt, khỏi cười đến càng thêm xinh đẹp. Nhìn , chọc ghẹo người có thiện cảm với mình thực rất thú vị. Hạ Hàm chắc cũng mang loại ý nghĩ này với tôi. Tôi biết là tôi vốn nên cảm thấy chán nản với loại khả năng này, nhưng kì lạ thay, thế mà tôi lại sinh ra bất cứ cảm giác gì, đại khái là vì tôi đối với , vốn có lí do gì để hồi đáp lại bất kì ảo tưởng nào chăng...

      Sáu tháng cuối năm lớp mười trong kí ức của tôi rất mơ hồ. Nguyên nhân của việc này, đơn giản là vì nửa năm nay, chuyện của tôi và đều có gì biến chuyển, yên ổn đến mức khiến tôi muốn nổi điên. Chỉ nhớ mang máng rằng cười với nữ sinh khác khiến tôi hết sức đau lòng. May mà việc từng chiều chủ nhật vẫn như cũ ở chỗ đó chơi bóng rổ khiến tôi có thể tạm thời yên lòng.

      Lớp 11, ban khoa học tự nhiên. Tôi hơi do dự chút mới chọn ban khoa học tự nhiên, kỳ thực tôi rất muốn học ban khoa học xã hội. Tôi thích chỉnh chỉnh sửa sửa từ ngữ. Nhưng ban xã hội phải học sử với địa, cái này lại khiến tôi nuốt trôi. Tôi vốn khuyết thiếu tế bào não cần thiết cho hai môn học này, bất kể cố gắng ra sao, điểm cao nhất có thể đạt được chỉ có thể là 78, đây là thành tích cao nhất của hai môn, cần nghi ngờ, vì thế tôi vào ban tự nhiên. Khối 11 của tôi có 6 lớp, bốn lớp tự nhiên, hai lớp xã hội, vì vậy có thể thấy được nhân số đối lập.

      Ngay khi bước vào lớp 11, tôi còn chưa kịp bày tỏ chút tiếc nuối đối với năm cảm tình vừa qua, ngày lập tức có nhân vật khiến tôi hoảng hốt, Giang Dạ.

      Giang Dạ, bốn năm trung học cơ sở đều là bạn cùng lớp của tôi, năm lớp 9, từng ám chỉ muốn hẹn hò với tôi. Chẳng qua lúc đó tôi hơi ngốc, hoàn toàn muốn làm dụng ý của cậu ta, chờ tới khi tôi từ miệng người khác biết được cậu ta có ý với tôi là trong lúc thi xong ở nhà chờ kết quả. Trung học qua năm, thế nhưng tôi hoàn toàn biết cậu ta cùng học trường với mình.

      "Cậu vẫn thờ ơ giống như trước kia." Cậu ta đứng trước mặt tôi, cười khổ mà , "Tôi thường xuyên gặp cậu ở trong hành lang, thế mà cậu lại chút để ý đến tôi. Mà cậu trừng mắt rốt cuộc là nhìn gì thế?"

      nhìn gì? Đương nhiên là nhìn Hạ Hàm, tôi ngây ngốc nghĩ. Thời điểm mình người thường ngày, chỉ cần vừa ra khỏi cửa lớp, trước tiên tôi tìm tòi chút xem có bóng dáng Hạ Hàm hay , nếu có, tôi lần nữa lâm vào thế giới của mình, đối với tất cả mọi thứ xung quanh chẳng thèm quan tâm. Tình huống người quen đứng trước mặt chờ tôi phát ra như thế này, đối với tôi mà , là thường như cơm bữa.

      "Cậu học ban nào?" Tôi ngượng ngùng hỏi, lần ngày thực rất mất mặt.

      "Ban hai khoa xã hội." Cậu ta vẫn như trước cười khổ thôi, "Cậu như vậy, tương lai thi đại học thế nào hả!" Miệng giọng trách móc như thế, nhàng mà sờ đầu tôi môt chút? Tôi còn chưa kịp có phản ứng gì, cậu ta theo tiếng chuông vào lớp xa. Tôi xoay người, thèm nghĩ nhiều mà trở lại phòng học. Tình cảm của bản thân thôi đủ phiền rồi, người khác ra sao, tôi có tâm tình để ý tới.

      Giang Dạ bắt đầu thường xuyên hẹn tôi ra ngoài, đôi khi là vài lời, đôi khi lại mang đồ ăn vặt cho tôi. Loại tình huống này liên tục xảy ra khiến ánh mắt bạn học nhìn bọn tôi mang theo mờ ám rệt. Tôi bắt đầu nôn nóng, thực biết cậu ta lãng phí giờ với tôi làm gì. Vật đập trong cơ thể tôi, sớm tìm được chủ nhân, hơn nữa trong thời gian ngắn dễ dàng đổi chủ. Nhưng mà đối với ánh mắt thẳng thắn thừa nhận của cậu ta, tôi nên lời cự tuyệt. Nếu người tôi thích là cậu ta, lúc này, chắc là lòng tràn đầy ngọt ngào ha? Tôi chỉ lần nghĩ vậy.

      Mùa hè lại đến, tiết thứ nhất của buổi chiều thứ ba, thể dục.

      Tiết thể dục này tương đối nhàng. Hạ Hàm muốn dạy bọn tôi dùng xà đơn làm động tác xoay vòng 360 độ. Việc này đáng lo, từ thân thể tôi linh hoạt, xà đơn, xà kép,... đều thử qua. Nhưng đến phiên tôi thực thao tác mới phát , thế nhưng phương hướng tay trong động tác này so với khi tôi chơi lúc trước là ngược lại ?!
      Cuối cùng ngay cả đứa con nhất trong lớp đều làm xong động tác này tôi vẫn còn chết lên chết xuống sửa xong. Cả lớp đều vì ngốc ngếch của tôi vui sướng cười đau cả bụng. Hạ Hàm ở bên cạnh càng ngừng cười. Khuôn mặt đỏ ửng của tôi nghiêm lại, chơi xấu : "Thầy à, em làm được! Dù sao em cũng từng quay 360 độ, cứ tính là hoàn thành , được ?"

      " được!" Tôi thề là lời này khi mà khóe miệng mang ý cười so với lần ở căn tin oan gia tương phùng đó là cùng loại. Tôi thể tự kiềm chế được lại muốn ngẩn người. bước vài bước tới, hai tay nhàng cầm lấy tay của tôi đặt lên xà đơn. mờ ám từ mu bàn tay khô ráo truyền đến. Tay rất lớn, tư tưởng của tôi thoát khỏi quỹ đạo mà nghĩ, có thể bao trọn tay tôi. Nếu mùa đông được nắm tay chắc hẳn còn lạnh nữa.

      "Nhớ cho kĩ, phải làm như vậy." Hô hấp khẽ khàng bên tai xẹt qua khuôn mặt của tôi. Tôi trống rỗng thuận theo động tác của nhảy lên xà đơn, hoàn mỹ quay vòng 360 độ, khi tiếp đất, chân hơi loạng choạng, tay ôm lấy thắt lưng của tôi giúp tôi phen.

      "Rất đơn giản, đúng ?" Giọng của lại vang lên, trong trẻo hệt như lần đầu tiên gặp mặt lúc tự giới thiệu. Nháy mắt làm tôi cảm thấy như mình là dòng suối khô cạn lâu, mà tiếng của lại giống như nguồn suối mát từ núi cao chảy xuống, xoa dịu linh hồn lâu chưa hưởng mưa móc của tôi, đường hướng về phía trước, vang lên tiếng róc rách vui vẻ.

      Tôi có thể vẽ ra khuôn mặt tươi cười ngay giờ phút này của ở trong đầu, đẹp đẽ mà lại nghich ngợm. Nhưng tôi lại có dũng khí ngoảnh lại xem. Tôi sợ vửa ngoảnh lại lần nữa ngơ ngẩn, bị người đó phát , bị người chung quanh phát , phần tình ý sâu trong lòng tôi.

      Học lớp 11 được nửa năm, thầm mến của tôi vẫn là thầm mến, tương lai của tôi vẫn mờ mịt. Trong lòng ngay cả chút nhiệt độ cũng chịu thuyên giảm, nóng rực, như lúc đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :