1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thất phu lâm môn - Giản Đơn Nhan (43)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Thất phu lâm môn
      Thể loại: Xuyên , cổ trang, NP ( nữ nhiều nam)

      Giới hạn độ tuổi: Ồ, ta cũng biết nên như thế nào… Các sắc nữ cứ nhào vào, ta cấm, mà cấm cũng được.

      Tình trạng: Convert hoàn, edit dang dở.

      Tác giả: Giản Đơn Nhan

      Nguồn:https://daohoanuong.wordpress.com



      Giới thiệu:

      Nghe đồn ngàn xuyên vạn xuyên, bao giờ xuyên trúng tiểu thí hài, nhưng là vì sao… nàng lại xuyên thành đứa trẻ mới tháng tuổi? Hơn nữa còn có phụ thân, có mẫu thân, đến sữa cũng chẳng có…

      Cũng may, vừa mở mắt liền thấy bảy mỹ nam lớn đều có xếp thành hàng dài trước mặt. Nguyện vọng có ca ca của nàng cuối cùng cũng trở thành thực! chỉ người mà có tới bảy cái ca ca!

      Nhưng là… mấy vị “ca ca” kia, theo danh nghĩa, nàng phải gọi là “thúc thúc” mới đúng…

      Nhưng là… mấy vị “thúc thúc” kia, ánh mắt ai cũng giống như sài lang hổ báo…

      *****

      “Tiểu Tinh, để ta tắm rửa cho ngươi.”

      “Nhưng mà ta mười lăm tuổi, ta tự mình tắm.” Nhìn vẻ mặt chính khí nghiêm nghị của đại thúc, nàng nuốt nuốt nước miếng, hai tay ôm ngực, nhát gan lùi về phía sau.

      Mà vị đại thúc hơn hai mươi chín tuổi của nàng nhìn nàng như lẽ đương nhiên: “Trước đây đều là do ta tắm rửa cho ngươi, tại cũng phải là ngoại lệ.”

      “Vậy sao người cũng cởi đồ ra a?”

      “Nga, làm như vậy quần áo mới bị ướt.”

      “…”

      *****

      “Tiểu Tinh, giúp ta ngủ.”

      khi mộng đẹp, đột nhiên nàng bị cái thân thể trơn trượt mát lạnh chạm vào, khiến mặt nàng nháy mắt đỏ bừng như tôm luộc.

      “Nhị thúc, ta có thói quen ngủ mình.” Nhìn thấy trần như nhộng dưới lớp chăn, mặt nàng càng thêm đỏ.

      “Trước đây ngươi đều theo ta ngủ.” Trà mâu của mỗ nam lóe sáng, tiếng đàn vang lên, mê hoặc lòng người. xoay người đè lên nàng, khiến nàng tim đập loạn nhịp: “Hơn nữa, chúng ta có thể hợp làm thể.”

      *****

      “Tiểu Tinh, ngươi còn nợ tiền ta đúng ?”

      “Ta còn nợ.” Ừ, vẫn là tam thúc bình thường nhất, mười năm qua đến nửa điểm vẫn chưa từng thay đổi.

      “Ngươi còn nợ ta năm mươi năm ôm hôn, trăm năm cá nước thân mật, cả đời … Trước tiên lấy thân trả nợ ta .” Mỗ nam bổ nhào vào mỗ nữ, cho chạy.

      “…” Nàng lại bị lừa!

      *****

      Truyện này do kẻ bị YY làm, nữ chủ phẫn trư ăn hổ, nhóm thúc thúc phải người lương thiện, tính cách đồng nhất.

      Các vị xem truyện, thỉnh cầu xem hãy nhớ~ Nếu thấy được, đừng quên bình luận~ Nếu thấy hay, hãy mau làm tổ tại đây~ Nhớ kỹ, cổ vũ chính là tiếp thêm động lực cho tác giả~ Cổ vũ càng nhiều, nhân phẩm càng bộc phát tốt hơn a~ (Lời của mỗ tác giả).​
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    2. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Giới thiệu nhân vật:

      Nữ chủ – Mạnh Tiểu Tinh: Nữ nhi của Liên Nguyệt Bạch. Nàng lòng mong chờ được bảy ca ca sủng ái nhưng lại nhiều lần thể như nguyện, làm sao lại mạc danh kì diệu được bảy ca ca thầm thương trộm nhớ.

      Nhóm thúc thúc:

      Đại thúc – Liên Nguyệt Minh: Bề ngoài cương nghị khí suất, thân chính khí. Nhưng chỉ cần là việc có liên quan tới Mạnh Tiểu Tinh trở thành “Quái thụ cao lương” trong truyền thuyết.

      Nhị thúc – Liên Nguyệt Dung: Đẹp tựa tiên, tâm tựa quỷ, vĩnh viễn là bộ dạng đếm xỉa đến người khác, lạnh lùng đạm bạc, thực ra rất có trách nhiệm, rất tốt.

      Tam thúc – Liên Nguyệt Toái: mở miệng thôi, mở miệng ra liền nhắc tới tiền, nhắc đến tiền liền có cảm tình, phải là tiền liền vô tâm để ý.

      Tứ thúc – Liên Nguyệt Túy: Phong tao xinh đẹp, cười càng sâu càng dụng kế tàn nhẫn, thấu nhân tâm, chuyên lợi dụng người khác. Gọi Mạnh Tiểu Tinh là “Tri tâm đại tỷ”.

      Ngũ thúc – Liên Nguyệt Phong: Cuồng dã bá đạo, khẩu phật tâm xà, rất dễ mềm lòng, si mê võ thuật.

      Lục thúc – Liên Nguyệt Thanh: Ánh mắt tinh thuần vướng bụi trần, chỉ đùa chút liền mặt đỏ tới tận mang tai.

      Thất thúc – Liên Nguyệt Tuyền: Mắt to ngập nước, bộ dáng tưởng như ngu si, nhưng thực tế lại giả dối như tiểu hồ ly.

      Mở đầu:


      Tương truyền rằng ở phía nam Đông Li quốc có thôn tên gọi Cát Tường, trong thôn này có Nữ Nhân cốc, trong cốc lại toàn là nữ tử.

      Những nữ tử này hơn phân nửa là bị nam tử vứt bỏ, sau đó dục hỏa trùng sinh, trở thành con người mới, bởi vậy Nữ Nhân cốc còn có tên gọi là Phượng Hoàng cốc.

      Phượng Hoàng cốc trong thôn Cát Tường nằm sâu trong rừng cây, người nào có thể biết vị trí của nó.

      Tương truyền rằng, nữ nhân trong cốc thể gặp nam nhân. Khi có thai phụ bị nam nhân vứt bỏ vào cốc, nếu đứa trẻ sinh ra là nam bị vứt bỏ. Cũng may, bản tính trời sinh của nữ nhân là thương tiếc hài tử, nên hơn phân nửa những đứa trẻ bị bỏ rơi đều được đưa vào những nhà phú gia con, được người người thương. Những đứa trẻ này được xăm hình phượng hoàng người để tiện cho việc nhận mặt.

      Hơn mười năm qua, Liên viên ngoại ở thôn Cát Tường thu nhận bảy nam tử bị bỏ rơi trong cốc. Liên viên ngoại là thừa tướng của nước Đông Li, vốn là người có tâm hồn thanh cao, khi già liền cáo lão hồi hương, sống ở thôn Cát Tường, làm ít việc tốt, được người trong thôn hết mực tôn kính cùng mến.

      Bảy nam tử thu dưỡng – người lớn nhất được mười bốn tuổi, đứa nhất chỉ mới hơn bốn tuổi – chỉ tuấn tú mà còn thông minh tuyệt đỉnh. Tuy nhiên, tính cách của bọn họ rất khác người, luôn làm chuyện gà bay chó sủa, khiến cho người dân trong thôn tuy thích nhưng cũng e ngại, gọi bọn họ là “Thất hại”.

      Liên gia chỉ có nữ nhi, gọi là Liên Nguyệt Bạch.

      Vào năm mười tám tuổi, Liên Nguyệt Bạch đột nhiên mất tích, năm sau lại bất ngờ trở về. Mặc cho mọi người gặng hỏi nguyên nhân nàng mất tích, Liên Nguyệt Bạch vẫn hề đề câp tới.

      Bảy tháng trôi qua, Liên Nguyệt Bạch sinh hạ nữ nhi, sau đó vì mất máu quá nhiều mà chết. Trước khi chết, nàng đặt tên con là Mạnh Tiểu Nhi, lưu lại miếng ngọc bội thanh sắc chạm khắc cành trúc tinh mỹ cho tiểu hài tử mới sinh làm vật tùy thân.

      Trừ vị phụ thân mang họ Mạnh, ai biết khi Liên Nguyệt Bạch mất tích xảy ra chuyện gì. Liên viên ngoại cũng là ngoại lệ, nhưng đối với ngoại tôn cha mẹ, những ghét bỏ mà còn hết mực sủng ái.

      Kể ra cũng là kì lạ, đứa trẻ này thiên tư vô cùng thông minh.

      Chỉ mới mấy tháng tuổi, Mạnh Tiểu Nhi biết , mặc dù thanh non nớt đôi khi phát ra những tiếng nha nha y y ràng nhưng vẫn có thể lưu loát.

      Đến khi tuổi, Mạnh Tiểu Nhi có thể nhanh như gió, đặt xuống đất như bay.

      Mọi người thấy vậy đều ngạc nhiên, khỏi nàng là thần tiên hạ phàm.

      Liên viên ngoại vốn tin Phật, nghe người khác truyền nhau như vậy, cũng cảm thấy có lí. Thấy tiểu oa nhi miệng mồm lanh lợi, càng thêm sủng nịch, dốc hết tâm huyết để bồi dưỡng ngoại tôn.

      Mạnh Tiểu Tinh được Liên viên ngoại nâng như nâng hoa, hứng như hứng trứng, khiến bảy huynh đệ Liên gia như bị bỏ rơi nơi lãnh cung. Nguyên tưởng rằng bảy “thúc thúc” tính tình khác người này vì vậy mà nháo loạn để tranh thủ tình cảm, ngờ nhóm “thúc thúc” này che chở thương Mạnh Tiểu Tinh còn hơn cả Liên viên ngoại.

      Từ khi có Mạnh Tiểu Tinh, bảy huynh đệ Liên gia tuy vẫn hồ nháo như cũ, nhưng mọi trò đùa nghịch của bọn họ đều bị Mạnh Tiểu Tinh lần lượt hóa giải.

      Người trong thôn thấy thế càng lấy làm lạ, mà Mạnh Tiểu Tinh cũng nhờ vậy liền được xem như cục cưng phúc tinh của thôn Cát Tường. Nhà nào có nhi nữ cũng mong cho tiểu hài tử được nửa phúc khí cùng thông minh của nàng.

      Đương nhiên, tất cả chỉ là lời đồn đại. Chuyện xưa thực ra chỉ như vậy.

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 1: “Thất hại” của thôn Cát Tường.

      “Xuyên hoa độ Liễu phi tựa danh, niêm nhứ tìm hương tựa Lạc Tinh.”*

      bạch y nhân sĩ nho nhã, tay cầm chiết phiến họa Mai Tùng Trúc Cúc, đưa mắt nhìn về bầy ong bướm bận rộn trong mảnh vườn nho tại tiểu thôn cách đó xa, nhất thời nổi lên thi hứng, xuất khẩu thành thơ.

      Khi này là trung tuần tháng tư, là lúc trăm hoa đua nở, ươm vàng cả vùng đất. Bầy ong mật đến đến giữa đồng hoa, là bận rộn, ứng với lời nhã sĩ kia miêu tả, nhưng là đàn ong này dường như điên cuồng hút mật, đông đảo đến gần như che lấp hết cả vườn hoa, vừa quái dị vừa đáng sợ.

      Bạch y nhã sĩ sớm bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, hề chú ý đến chuyện lạ này.

      Thôn kia được bao bọc bởi núi, giữa thôn là đầm xuân thủy, cảnh sắc vừa nùng vừa thúy, quả bức họa Lục Sơn Thủy; cạnh thôn vắt vẻo con sông dài mấy chục thước chảy về hướng nam, cái gọi là sơn hoàn thủy, thủy hoàn sơn chính là như thế.

      Bạch y nhã sĩ giờ phút này thản nhiên đứng cạnh tấm bia đá đề ba chữ to: “Sông Thanh Thủy” , phía góc phải mơ hồ khắc hai chữ “Cát Tường”.

      “Nghe đồn Cát Tường thôn là nơi đất lành, hôm nay được diện kiến, quả nhiên danh bất hư truyền. Thanh sơn sừng sững, lam thủy uốn lượn, có thể thấy được cảnh đẹp nhân gian này là uổng kiếp người.” Bạch y nhã sĩ tay cầm chiết phiến, thong thả tản bộ.

      đường , gặp thôn dân đội mũ sa, bạch y nhã sĩ vội vàng tiến đến, thi lễ hỏi: “Vị huynh đài này, xin mạn phép hỏi, Liên viên ngoại gia ở đâu?”

      “Liên viên ngoại gia…” Lời còn chưa dứt, thôn dân kia đột nhiên nhìn chằm chằm về phía sau , sau đó quay đầu chạy như điên, tựa như đằng sau có dã thú truy đuổi.

      Bạch y nhã sĩ kinh ngạc nhìn theo, sau đó liền nghe thấy trận thanh ong ong, khiến cho cả người run lên. Khi quay đầu thấy đàn ong mật đông nghịt hướng mà đến, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, kịp nghĩ nhiều, vội vắt chân lên cổ mà chạy nhưng vẫn kịp, kết quả là bị đàn ong mật vây quanh…

      “Nguyệt Tuyền, ngươi Thủy viên Phật đường ngồi thiền tự kiểm cho ta!”

      Người nam tử ngồi ở vị trí chủ thượng, chừng hơn bốn mươi tuổi, vận bộ thương hải bố y*, thái dương hơi trắng, thân hình gầy yếu, nhưng ánh mắt sáng ngời sắc bén, khí thế uy nghiêm.

      Đối diện tiểu hài tử quỳ, môi hồng răng trắng, hắc mâu lúng liếng ngập nước, da thịt phấn nộn như có thể vắt ra nước.

      “Phụ thân…” Tiểu oa nhi tên gọi Nguyệt Tuyền cất lên thanh trong trẻo, mặt là bộ dáng năn nỉ ủy khuất, ánh mắt ngập nước nhìn về nam tử ngồi ở vị trí thượng khách.

      Nam tử kia cả người sưng đỏ, mặt thũng như đầu heo, trông ra nguyên dạng, chỉ có thể dựa vào thân bạch y của để đoán ra chính là nhã sĩ học đòi văn vẻ khi nãy.

      “Liên viên ngoại đại nhân, việc này quả là do tại hạ sơ sẩy, phải lỗi của lệnh công tử.” Bạch y nhã sĩ nhìn đến ánh mắt rưng rưng như muốn khóc kia, đành lòng.

      Liên viên ngoại đưa mắt nhìn Liên Nguyệt Tuyền, khiến cho bả vai của lập tức run lên, vội cụp mắt xuống, bộ dạng thuận theo.

      Liên viên ngoại vẻ mặt vẫn bình tĩnh, tên tiểu tử này, còn hiểu sao? “Liêm Khê tiên sinh, khuyển tử vô phép tắc, theo lí nên phạt.” Vừa dứt lời liền chuyển sang trách mắng: “Nguyệt Tuyền, còn mau lui xuống?”

      Liên Nguyệt Tuyền thủy chung cúi đầu, nghe vậy liền “Oa” tiếng khóc lớn, ngẩng mặt lên, gương mặt nhắn là mảng ẩm ướt, là đáng thương.

      nghẹn ngào, môi mọng dẩu lên: “Phụ thân, phải ta thả Xích Phong… Là lục ca hạ dược Xích Phong…”

      Liên viên ngoại có chút nghẹn lời, nhưng vẫn ngồi yên bất động.

      Ngược lại, Liêm Khê trông thấy đáng thương như vậy, vội vàng thân thiết đỡ lời: “Như vậy xem ra còn có tình khác.”

      Liên viên ngoại nhìn chằm chằm vào bộ dáng nghẹn khóc của Liên Nguyệt Tuyền, trầm ngâm nửa ngày, sau đó phân phó gia nhân: “Gọi Lục thiếu gia lại đây.”

      “Dạ.” Gia nhân trả lời rồi lui ra. Liên Nguyệt Tuyền hạ mi, trong mắt lóe lên tia gian xảo khó thấy.

      “Gia gia, gia gia…” Gia nhân kia vừa , tiểu oa nhi tuổi liền lon ton chạy vào, đôi bàn tay bé múp míp vung vẩy liên hồi.

      Liên viên ngoại vừa nghe thấy thanh kia, nét lạnh lùng gương mặt liền chuyển thành sủng nịnh, vội chạy tới ôm tiểu oa nhi tiến lên ngồi ghế chủ thượng.

      “Tiểu Tinh, sao ngươi lại chạy đến đây?” Liên viên ngoại đem đôi chân dính đầy bùn đất của Tiểu Tinh lau tại đầu gối của , vẻ mặt thích cưng chiều.

      “Gia gia, ta đến tìm thất thúc.” Tiểu oa nhi miệng mồm lanh lợi, linh mâu sống động, sáng trong động lòng người.

      Nàng vung tay mập tròn đặt đầu gối của Liên viên ngoại.

      “Tiểu Tinh ngoan, đây là tiên sinh gia gia tìm cho ngươi, mau gọi tiên sinh.”

      “Tiên sinh hảo.” Tiểu Tinh di chuyển đôi mắt to tròn, hắc bạch phân minh, nhu thuận gọi Liêm Khê.

      Liêm Khê đột nhiên cảm thấy tay chân luống cuống. Từ khi thấy Tiểu Tinh bước vào, sợ hãi than, nghe đồn Liên viên ngoại có tiểu ngoại tôn chỉ mới tuổi biết năng lưu loát, đặt xuống đất liền chạy như bay. vốn vẫn tin, nhưng tại xem ra đúng là .

      gặp qua vô số nữ oa Tây Tịch tuổi, nhưng ai giống như tiểu oa nhi này sở hữu khuôn mặt phấn điêu ngọc mài nhắn non nớt, cái miệng nhắn hồng nhuận sắc, bên trong mơ hồ lộ ra răng ngọc đều đều, khi khi cười khiến cho lòng người ngây ngất… cũng chưa từng có qua đệ tử nào, phải làm sao để dạy tiểu oa nhi này đây?

      Liên viên ngoại thấy Liêm Khê thất thần càng thêm đắc ý. Tiểu Tinh thấy vậy, thanh trong trẻo cất lên: “Gia gia, ta cùng thất thúc chơi nha.”

      “Hảo, hảo, hảo.” Liên viên ngoại lúc cao hứng liền đáp ứng, nhất thời quên ý muốn chừng phạt Liên Nguyệt Tuyền.

      Tiểu Tinh từng bước tiến đến chỗ Liên Nguyệt Tuyền, quay lưng về phía Liên viên ngoại, hướng về phía Liên Nguyệt Tuyền cười ngọt ngào.

      “Mạnh Tiểu Tinh, ngươi muốn thế nào?” Liên Nguyệt Tuyền chớp chớp đôi mắt đầy sương mù, thấy Mạnh Tiểu Tinh đến gần liền nghiêng ngã lảo đảo, chỉ cảm thấy sau lưng đầy gió lạnh thổi tới, nhất thời quên diễn màn lệ rơi đầy mặt.

      “Thất thúc, chúng ta chơi có được ?” Mạnh Tiểu Tinh làm nũng, tay bé gắt gao nắm lấy tay Liên Nguyệt Tuyền, làm cho sinh ra tia khác thường, buông lỏng cảnh giác, mặc cho Mạnh Tiểu Tinh kéo ra khỏi đại sảnh.

      Mạnh Tiểu Tinh đưa lưng về phía Liên Nguyệt Tuyền, mặt là nụ cười giảo hoạt. Hắc hắc, tiểu chính thái này cư nhiên muốn kéo lục thúc cùng xuống nước, nàng liền bồi “chơi đùa”, giả ngu nàng liền giả ngốc hơn , tưởng nàng xuyên qua biết “Thất hại” nham hiểm mưu mô thế nào chắc?

      Cùng là hạng gian xảo, nàng còn biết tiểu tử này sao? chính là tiểu hồ ly giả dối!

      “Tiểu Tinh, để thất thúc mang ngươi tim con thỏ .” được đoạn đường, Liên Nguyệt Tuyền thoáng thấy gia nhân nhanh nhẹn hướng Lãnh Nguyệt các mà , vội cúi đầu, kéo Mạnh Tiểu Tinh lại, dỗ dành.

      “Hảo nha, hảo nha!” Mạnh Tiểu Tinh cao hứng, phấn chấn hoa chân múa tay vui sướng, lôi kéo Liên Nguyệt Tuyền, môi hồng nho hướng đến gương mặt của , “bẹp” cái, lưu lại thủy ấn.

      Hì hì, má thủy nộn, vừa nhìn muốn cắn ngụm a! Mạnh Tiểu Tinh đạt được ước nguyện, tâm tình rất tốt, lôi kéo Liên Nguyệt Tuyền về phía Tuyền các.

      Nàng hơn hai mươi tuổi, đương nhiên thấu tâm địa gian giảo của tiểu oa nhi này, chính là, muốn nàng cùng chơi, nàng liền phụng bồi. Xem ai chơi ai!

      đường , tay bé của nàng xoa xoa nắn nắn Liên Nguyệt Tuyền biết bao nhiêu lần.

      Liên Nguyệt Tuyền ánh mắt lên chút kinh ngạc, hơi giật mình chạm vào vết môi son mặt, đáy lòng mềm nhũn.

      Tuy rằng muốn nàng biết được động tĩnh ở Lãnh Nguyệt các, nhưng là… các bảo bối ở Tuyền các của sợ là phen này bị nàng gom hết rồi…

      Chú thích:

      * Xuyên hoa độ Liễu phi tựa danh, niêm nhứ tìm hương tựa Lạc Tinh: Thuyền đến đất Liễu liền nhận ra, ong mật tìm hương tựa sao trời. (Đây là mình dịch lụi, ừ, nghe cũng có lí =D)

      * Thương hải bố y: Bộ y phục màu xanh đen.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 2.1: Chút danh tiết của nàng khó giữ được

      Mạnh Tiểu Tinh kề sát Liên Nguyệt Thành mà , khuôn mặt nhắn phấn nộn cười tươi như đóa hoa, Tuyền các của tiểu hồ ly chính thái này chứa ít đồ tốt bên trong, nàng có thể thuận tiện trộm ít đồ a~

      Ánh mắt Liên Nguyệt Tuyền gắt gao nhìn vào bàn tay của Mạnh Tiểu Tinh nắm chặt lấy ngón trỏ của . Tay bé mềm mại xương khiến cho có cảm giác thỏa mãn vì được nàng ỷ lại.

      Mạnh Tiểu Tinh được thể liền trèo lên lưng Liên Nguyệt Minh, lười biếng áp mặt vào lưng . so với nàng cao hơn hai cái đầu, tính ra vẫn là có thể cõng được nàng.

      Mạnh Tiểu Tinh thấy Liên Nguyệt Minh có vẻ kiên nhẫn, sóng mắt lưu chuyển, lập tức vờ như vô tình thấp giọng thầm: “Gia gia bảo ta phải cùng Dĩnh thành với gia gia… Chỉ có thể chọn thêm ba thúc thúc cùng . Thất thúc, ta nên chọn ai đây?”


      Chương 2.2

      “Tiểu thư ?” Liêm Khê ở phía tây trà cư, nghe gọi liền đổi hướng đến chỗ Mạnh Tiểu Tinh.

      “Đúng vậy a, là ta gọi tiên sinh a! ‘ xuyên hoa độ liễu phi như tiễn, niêm nhứ tầm hương tự lạc tinh ’, khi nãy ta quên thỉnh giáo tiên sinh, vậy bây giờ chúng ta cùng đến chỗ của tiên sinh !”

      Thấy Mạnh Tiểu Tinh khẩn cấp như vậy, lòng Liên Nguyệt Minh liền trầm xuống, nhưng tự dùng lực ép mình được động thủ.

      Liên Nguyệt Minh lễ phép thi lễ với Liêm Khê: “Người hẳn là Liêm Khê tiên sinh do gia phụ mời đến, xin người lượng thứ cho tiểu chất nữ hiểu chuyện mạo phạm người.”

      xong, rời .

      Liêm Khê đầu trư mặt sưng đỏ sửng sốt hồi lâu, cuối cùng lên tiếng gọi Liên Nguyệt Minh: “Đại công tử, xin dừng bước. Liên viên ngoại nhờ tại hạ dạy dỗ tiểu thư , vậy thỉnh tiểu thư theo tại hạ chuyến.”

      Tiểu oa nhi nửa năm tuổi nghe thuận miệng câu dưới liền gật đầu bảo , ngoan ngoãn! Liêm Khê đưa mắt nhìn Mạnh Tiểu Tinh tràn đầy hứng thú dạt dào.

      Mạnh Tiểu Tinh hưng phấn đến muốn khóc! Tiên sinh đầu trư quả nhiên am hiểu lòng người a!

      “Tiên sinh thân mang bệnh, trước hết vẫn nên nghỉ ngơi nhiều cho tốt, sau đó hẵng bắt đầu dạy dỗ.” Liên Nguyệt Minh dừng chân, nhìn Liêm Khê đầy lo lắng.

      Mạnh Tiểu Tinh trong lòng thầm nhủ: Trước mặt người lạ giả dạng thành tên quân tử vừa đoan chính vừa nhún nhường khiến người ta rét lạnh. Liên Nguyệt Minh quả nhiên là kẻ mặt người dạ thú!

      Liêm Khê cười khổ tiếng, đáp lời: “Ta sao… Trước khi đến Lãnh Nguyệt các, Liên viên ngoại hình như muốn cùng đại công tử bàn luận về chuyện ở Dĩnh thành.”

      Thân hình Liên Nguyệt Minh cứng đờ, nhúc nhích.

      Mạnh Tiểu Tinh vội vàng giả ngây ngô cười khanh khách: “Đại thúc tìm gia gia , ngày mai Tiểu Tinh đến Minh cư tìm con thỏ có được ?”

      Ngày mai ? Có quỷ mới dám !

      Liên Nguyệt Minh dường như có điểm cố kị, gật đầu, cuối cùng buông tha Mạnh Tiểu Tinh, nhàng hôn ngụm má của nàng, sau đó nhanh về phía Lãnh Nguyệt các.

      Mạnh Tiểu Tinh thấy xa liền thở phào nhõm, đón nhận ánh mắt tươi cười của Liêm Khê.

      “Bây giờ tiểu thư có thể giải thích chuyện xích phong được rồi chứ?”

      Khóe miệng Mạnh Tiểu Tinh khẽ giương lên, ngẩng đầu, để lộ nụ cười thâm sâu: “Đương nhiên có thể! Hóa ra tiên sinh cũng biết Dĩnh thành!”

      P/s: Truyện bắt đầu nhắm vào trọng điểm, mời đón đọc các chương kế tiếp!
      Hai má nhuyễn nộn của Mạnh Tiểu Tinh cọ xát vào lưng Liên Nguyệt Tuyền, hưởng thụ da thịt mềm mại của tiểu hài tử kia, mắt cũng từ từ nhắm lại, hệt như tiểu miêu. Thoải mái quá a~ Tiểu hài tử lúc còn mới ngốc nghếch đáng , khi trưởng thành liền thay đổi bộ dáng, nhân lúc này mà tranh thủ ăn đậu hũ của mới hợp với đạo lý!

      “Tiểu Tinh Nhi nếu chọn thất thúc, thất thúc đem ngươi quăng xuống hồ nước ngay a~” Tuấn nhan có chút thay đổi, Liên Nguyệt Tuyền chớp chớp thủy mâu, chu môi đỏ mọng để lộ bộ dáng tiếu, làm bộ muốn ném nàng .

      “Khanh khách… Thúc thúc, được a… khanh khách” Mạnh Tiểu Tinh nghe vậy liền ôm chặt Liên Nguyệt Tuyền, môi phát ra trận tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc.

      TV, tiểu hài tử thường cười như thế này, nàng học sai ?

      “Tiểu Tinh nhất định chọn thất thúc, khanh khách…” Mạnh Tiểu Tinh trong lòng cười trộm, tay bé lại thừa cơ vươn lên, tiếp tục công cuộc ăn đậu hũ.

      “Sớm trước có phải hơn ?” Liên Nguyệt Tuyền cười đến ngọt ngào, vẻ mặt đắc ý.

      “Kệ ta!” thanh của Mạnh Tiểu Tinh vang lên thanh thúy.

      Theo như nàng nhớ, nàng đáp ứng vài vị thúc thúc rồi?

      , hai, ba, bốn… tại là năm. Như vậy, liền để cho mấy kẻ quái thai này tranh nhau ! Nàng chỉ cần lục thúc tiên tử là tốt rồi, đến lúc đó nàng cùng lục thúc, chỉ hai người đến nơi lãng mạn vui vẻ kia, nàng cần thôi a!

      Vì sao nàng lại để tâm tới lục thúc?

      Nhắc đến chuyện này phải nhắc tới lúc nàng mới xuyên qua. Mạnh Tiểu Tinh nàng dù cho có bị đánh chết cũng chịu thừa nhận mình là bị con ngựa thối tha đánh rắm khiến cho nàng choáng váng mà xuyên qua… (khụ khụ, nhầm chủ đề rồi) chính là khi xuyên tới đây, nàng vừa mở mắt thấy hàng tiểu mỹ nam, khiến nàng vì kích động mà khí huyết dâng trào, vọt tới yết hầu, lấy máu tô tường… khụ khụ… Dù cho có thiên ngôn vạn ngữ cũng khó có thể diễn tả được phần tâm tình kích động kia. Nàng vốn vẫn luôn mong có ca ca để sủng nàng, tại ở trước mắt chỉ có mà có tới tận bảy người, bảo nàng làm sao kích động cho được!

      Vì thế, đối với bảy tiểu biểu thúc kia, nàng luôn bày ra bộ dáng nịnh nọt, lấy lòng, vuốt mông ngựa các loại a…

      Nhưng là… nhưng là… Cũng bởi vì thế mà đường nhân sinh của nàng bắt đầu vấy máu a! A! A!

      Chỉ có duy nhất lục thúc mỹ mạo của nàng là chơi xấu nàng a!

      Mạnh Tiểu Tinh càng nghĩ càng xuất thần, càng nghĩ càng ngứa lợi, chỉ vì tức giận mà còn vì hai cái răng nanh mới nhú của nàng.

      “Tiểu Tinh Nhi, ngươi cũng chọn Tứ ca có được ?” Thủy mâu lại mở, Liên Nguyệt Tuyền nghiêng mặt nhìn người nằm lưng .

      “A? Được a, được a” Mạnh Tiểu Tinh liền khanh khách cười duyên. Khi nàng hạ mắt nhìn xuống ao, ánh mắt đột nhiên trợn tròn, cái miệng nhắn há lớn, nước miếng theo khóe miệng trào ra.

      “Tiểu Tinh Tinh!” Dưới hồ nước, nam tử lõa thân hướng về phía nàng mà vẫy gọi, gương mặt cực suất của lộ vẻ tươi cười kỳ quái, ánh mắt cực nóng, như là… nhìn thứ bảo bối trân quý nào đó của .

      Ách… Lạnh quá !

      Nhân tiện giới thiệu chút, đây là vị thúc thúc duy nhất ngoại trừ lục thúc mà nàng tính kế —- đại thúc Liên Nguyệt Minh. Về phần nguyên nhân nàng bày mưu tính kế với , phải bởi vì nàng thích , mà là vì…

      Mạnh Tiểu Tinh cố nén cảm giác lạnh run người, mở mắt, đem nước miếng chảy cọ cọ người Liên Nguyệt Tuyền.

      “Đại ca, sao huynh lại đến đây?” Liên Nguyệt Tuyền chỉ cần gặp người khác lộ ra bộ dáng tiểu bạch thỏ hồn nhiên, ngây ngốc khiến người ta phải trìu mến.

      Liên Nguyệt Minh mười bốn tuổi lỏa nửa thân , tóc đen như rắn hoạt bát uốn lượn quanh thân hình trắng noãn, tóc từ chảy xuống theo da thịt, cuối cùng lưu lại tại phần tam giác quần dài của … Liên Nguyệt Minh từ trong nước bước ra, gợi cảm mê người.

      Tay bé của Mạnh Tiểu Tinh nhanh chóng nắm chặt lấy áo của Liên Nguyệt Tuyền, chịu nổi sức hấp dẫn của mỹ nam nên đành nhìn thẳng xuống đất, xem mỹ nam nữa.

      “Nguyệt Tuyền, đệ trở về rồi à?”

      Liên Nguyệt Minh đưa bàn tay đầy hơi nước sủng ái cọ cọ đầu Liên Nguyệt Tuyền, khi chuyện chợt duỗi tay ra, đoạt Mạnh Tiểu Tinh từ lưng nhanh như chớp, ôm vào trước ngực.

      “Tiểu Tinh Tinh, thất thúc còn , được vô phép bám vào người như vậy.” Trong giọng của Liên Nguyệt Minh chút nào che giấu ghen tuông, cánh tay như sắt gắt gao ôm lấy Mạnh Tiểu Tinh, dùng mười phần lực để giữ lấy.

      Trong đôi mắt mê muội của Liên Nguyệt Tuyền chợt lóe lên tia sáng, nhưng vẫn lời nào. lưng đột nhiên trống vắng, thoải mái khiến có chút tư vị khó hiểu.

      “Hắc hắc, đại thúc tốt.” Đôi mắt nhắm chặt của Mạnh Tiểu Tinh bất đắc dĩ phải mở ra, ánh mắt bi thương ai oán, lần này lại rơi vào tay “Quái thụ cao lương” rồi!

      Tuy nhiên, khuôn mặt kia nhanh chóng thay đổi…

      Oa oa, làn da của tốt, cơ bắp sôi sục, mà mặt nàng lại vừa vặn chôn cạnh quả hồng của ngại a! Phải làm sao đây!

      Mạnh Tiểu Tinh bắt đầu miên man suy nghĩ, sắc mặt ửng hồng, tay bé còn khêu khêu hồng quả trước mắt, vô tình vuốt thẳng đường theo cơ bắp của .

      “Nguyệt Tuyền, ngươi trở về , Tiểu Tinh cứ giao cho ta.” Liên Nguyệt Minh cảm giác được bàn tay bé mềm mại vuốt ve trong ngực, khóe miệng hơi nhếch lên, cuối cùng tiếng cười xuất khỏi yết hầu, lồng ngực hơi hơi chấn động.

      Mạnh Tiểu Tinh mê loạn, cuối cùng bị cơn động của ngực ai đó làm cho thanh tỉnh. Nàng giật mình, vội vàng vươn cánh tay vừa vừa béo hướng Liên Nguyệt Tuyền cầu cứu.

      “Ta muốn xem con thỏ , ta muốn xem con thỏ …”

      Trong đôi mắt mù sương của Liên Nguyệt Tuyền thoáng lên tia kinh hỉ, sau giây lát, cúi đầu tránh cánh tay tròn trịa bé của Mạnh Tiểu Tinh.

      “Tùy huynh.” Liên Nguyệt Tuyền ngụy trang thành bộ dáng con thỏ , ngoan ngoãn mềm giọng, để lộ chút sơ hở nào.

      “Tiểu Tinh Tinh, Minh cư của đại thúc cũng có nuôi con thỏ nga.” Liên Nguyệt Minh vung tay, tà mị cười, ôm chặt nàng, quay đầu bước .

      Khuôn mặt nhắn của Mạnh Tiểu Tinh dựa vào đầu vai của Liên Nguyệt Minh, nhìn tiểu hồ ly Liên Nguyệt Tuyền thẳng đường về phía Liên Nguyệt các, lệ rơi thành hàng, nửa đường lại gặp phải “Quái thụ cao lương”, chút danh tiết của nàng khó giữ được rồi a!

      “Tiểu Tinh Tinh càng lớn càng xinh đẹp, mũi xinh, khuôn mặt nhắn thủy nộn đáng nga.” Tay to của Liên Nguyệt Minh bắt đầu giở trò, ngừng chà xát, nhéo nặn mặt của Tiểu Tinh.

      “…” Ô ô ô, nàng khóc a!

      “Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn chơi với con thỏ tại chỗ để thúc thúc họa thành tranh, có được ?”

      “…” Ô ô ô, lại phải làm người mẫu a? Chu miệng, chừng mắt, mê muội chảy nước miếng… Nàng muốn làm a!

      “Tiểu Tinh Tinh đồng ý sao… ha ha… thúc …” Liên Nguyệt Minh nhìn vào mắt của Mạnh Tiểu Tinh, cười gian vài tiếng, khiến cho người ta rét mà run.

      “…” Ô ô ô, nàng muốn làm cái việc kỳ lạ đó! lần là đủ rồi! Nàng khuất nhục!

      Mắt thấy rất nhanh tới Minh cư, Mạnh Tiểu Tinh nóng vội như ngồi đống lửa, đưa mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm cơ hội tẩu thoát.

      Cuối cùng, nàng thấy cái đầu heo, đúng, đúng… Là lão sư của nàng, Liêm Khê tiên sinh.

      “Tiên sinh, tiên sinh…” Mạnh Tiểu Tinh cao giọng gọi, gọi đến tê tâm liệt phế. Aiz, xin lỗi, nàng còn cách nào khác, đành phải ủy khuất sức khỏe của thân thể bé này a!

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 3: Tiểu oa nhi bị bầy sói bao vây.

      Mạnh Tiểu Tinh trước, Liêm Khê theo sau, dọc đường yên lặng lời nào đến bên bờ hồ.

      làn thanh phong thổi qua, nâng lên làn tóc tơ mềm mại đầu Tiểu Tinh. Liêm Khê vẫn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của nàng, trước sau đều cảm thấy thể tin được.

      “Tiên sinh, người xem ở đây có nhiều cá bơi lội thực vui vẻ a.”

      Mạnh Tiểu Tinh ngồi bên bờ hồ, đột nhiên chỉ tay về phía bầy cá chép hồng tung tăng bơi lội.

      “Tiểu thư hâm mộ đàn cá này sao?” Liêm Khê cũng cùng nàng ngồi xuống, cố ý ngồi sát bên nàng, muốn để nàng rớt xuống hồ.

      Mạnh Tiểu Tinh thấy Liêm Khê ngồi cạnh mình, cảm động mỉm cười, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Liêm Khê: ” Ta vừa cảm thấy chúng chơi vui vẻ, vừa nghĩ chúng cũng thực vui vẻ.”

      “Nga?” Liêm Khê phát ánh nhìn của Mạnh Tiểu Tinh cảm thấy khó hiểu. Nàng chỉ là tiểu hài…

      chừng chúng hâm mộ loài chim có thể bay trời cao!” Mạnh Tiểu Tinh mở miệng, cười trong suốt.

      “Tiểu thư hiểu biết chuẩn xác việc mắt thấy, tại hạ bội phục.” Liêm Khê phát ra câu đố của tiểu nhi này thâm sâu ngoài sức tưởng tượng của người ta.

      “Tiên sinh cũng phải là người thường.” Ngữ khí của Mạnh Tiểu Tinh như ám chỉ điều gì đó. Nàng từ người mình lấy ra cái bình , đổ ra vài viên kẹo thơm phức, tiến đến hồ nước cho cá ăn.

      “Cá thích ăn kẹo.” phải thích, mà là ăn. Liêm Khê uyển chuyển cho Mạnh Tiểu Tinh biết.

      Mạnh Tiểu Tinh chỉ cười, sau đó bướng bỉnh cố chấp ném viên kẹo vào hồ.
      Liêm Khê thản nhiên cười, nàng dù sao cũng chỉ là đứa .

      “Tiên sinh, người xem, cá ăn rất vui vẻ đó thôi!” Mạnh Tiểu Tinh đột nhiên kéo áo của Liêm Khê, chỉ tay xuống bầy cá tham ăn dưới hồ.

      “Nga?” Liêm Khê thuận theo nhìn xuống, sắc mặt hơi biến đổi, thu hồi tầm mắt nhìn Mạnh Tiểu Tinh như nghĩ tới điều gì đó.

      “Đây là kẹo của tứ thúc cho ta nga! Quả nhiên khác biệt! Xích phong cũng rất thích ăn đó!”

      Mạnh Tiểu Tinh mở miệng cười ngây ngô, nhìn bầy cá dưới hồ lồng lộn tìm ăn, khóe miệng nâng lên, tiếp tục ném thêm viên.

      Liêm Khê cam tâm, nhìn mà chết lặng, khuôn mặt xuất mấy gạch dọc (=___=|||).

      Từng nghe tứ công tử Liên Nguyệt Túy chỉ mới bảy tuổi đẹp khuynh quốc khuynh thành làm cho chúng sinh mê say điên đổ. Chỉ là chưa từng nghe qua tứ công tử này học được thân hạ độc đầy bản lĩnh, thường tìm người thử độc, khiến cho Liên viên ngoại nghe ít lời qua tiếng lại… Càng nghĩ đến bản thân bị hạ độc đến toàn thân bất động.

      “Tiểu thư , kẹo này ngươi được ăn…” Liêm Khê đến nửa chừng đột nhiên nghĩ tới tiểu hài tử này cũng phải là người bình thường, nàng dẫn đến hồ nước chắc chỉ để cho xem nàng cho cá ăn … Việc kẹo này có độc nàng hẳn hiểu nhiều hơn ai hết, nếu bình làm sao còn nhiều kẹo như vậy.

      “Tiểu thư muốn tìm tại hạ vì chuyện gì?” Liêm Khê lúc trước bình tĩnh, thời khắc này tâm như nổi sóng lớn, kích động hỏi.

      Liên gia xem ra còn thú vị hơn so với tưởng tượng của .

      Mạnh Tiểu Tinh cho cá ăn nữa, quay đầu nhìn Liêm Khê hồi mới lộ ra nụ cười khả ái: “ ngại ngùng a~ Bất quá, tiên sinh có thể thuận tiện trả lời giúp Tiểu Tinh câu hỏi ?”

      Liêm Khê nghe , tâm đột nhiên nảy lên, lời này có ý tứ gì đây?

      “Là ai muốn ta đến Tây Tịch?”

      Liêm Khê chăm chú nhìn Mạnh Tiểu Tinh cười, nhịn được bèn mở lời truy vấn, cũng biết chính mình quá nghi thần nghi quỷ, nhưng là… Này tiểu hài tử càng cười càng khiến cảm thấy nàng đơn giản.

      “Đương nhiên là gia gia a, tiên sinh tưởng là ai a?” Đôi mắt tròn xoe của Mạnh Tiểu Tinh dần cong thành mảnh trăng non, gương mặt thành thực khả ái.

      “Chỉ mong là vậy.” Liêm Khê cũng học theo Mạnh Tiểu Tinh mà mỉm cười. Càng cười tươi, khuôn mặt sưng vù của càng đau thêm.

      nhớ tới Mạnh Tiểu Tinh lúc trước bị Liên Nguyệt Minh chèn ép liền ngâm tụng thi từ của , trong nháy mắt cảm thấy thực thú vị.

      “Xem ra ta thu được đồ đệ tốt.” Còn có bảy “tiểu lang” vây quanh tiểu oa nhi đồ đệ, Liêm Khê mỉm cười. Theo như được biết, bảy huynh đệ Liên gia hòa hợp rất tốt, mà tiểu đồ đệ này với bọn dường như cùng loại quan hệ đó. Bởi vậy, bọn họ mới khẩn trương nhờ gia gia tìm để ném nàng .

      “Tiểu Tinh sau này đều nhờ cả vào Liêm Khê tiên sinh a!” Mạnh Tiểu Tinh mỉm cười.

      “Tiểu thư thực tin tưởng vào tại hạ.” Liêm Khê ôm quyền, giọng điệu nho nhã, che dấu nổi đôi mắt chứa đầy hưng phấn.

      “Khanh khách… Đương nhiên ta rất tin tưởng người, thanh danh của Liêm Khê tiên sinh xa gần đều biết nga.” Mạnh Tiểu Tinh chống tay đứng dậy.

      “Thanh danh xa gần đều biết?” Liêm Khê cũng vội vàng đứng lên theo, cảm thấy Mạnh Tiểu Tinh nâng mình lên quá cao, tiểu oa nhi này biết được điều gì sao?

      Mạnh Tiểu Tinh tùy ý vỗ vỗ mông phủi bụi, ngẩng đầu cười: “Là gia gia Liêm Khê tiên sinh nổi tiếng nhất Đông Li quốc a!”

      “Liên viên ngoại quá đề cao ta rồi.” Liêm Khê nghe , thầm thở phào hơi.

      “Tiên sinh cần khiêm tốn, Dĩnh thành…” Mạnh Tiểu Tinh cố ý dừng lại chút, nhón chân với Liêm Khê: “Ta định bảo gia gia mang người cùng Dĩnh thành nga!”

      “Nga?” Liêm Khê kiềm chế tâm động, thanh sắc đổi hỏi lại.

      Mạnh Tiểu Tinh cúi đầu cười trộm, sau đó lại ngẩng đầu, đáp: “Gia gia vốn là thừa tướng, hoàng đế mời gia gia ngự giá đến Dĩnh thành nga, gia gia nhất định dẫn ta , tiên sinh cũng cùng chúng ta được ?”

      “Hết thảy cứ theo lời tiểu thư .” Liêm Khê có điểm thụ sủng nhược kinh, toàn thân hưng phấn đến độ máu chảy ngược dòng.

      “Quyết định như vậy nga!” Mạnh Tiểu Tinh đưa ngón út lên cao, con ngươi đen bóng ánh lên chân thành: “Chúng ta móc nghéo!”

      “Được.” Tay to kéo tay , giao dịch đạt thành.

      “Nghéo tay móc câu, trăm năm đổi.”

      Hai thanh cùng vang, Liêm Khê và Mạnh Tiểu Tinh hẹn mà cùng nở nụ cười.

      Mặc dù đứa năm tuổi này thực kì lạ, nhưng cần quản, có lợi là tốt rồi.

      Khi trở lại Tinh cư, Mạnh Tiểu Tinh cảm thấy có chút mệt mỏi.

      Liêm Khê vốn là sát thủ, có chịu trách nhiệm, có bảo hộ, nàng có thể thoát khỏi rất nhiều phiền phức. làm sát thủ mười năm, nàng tuyệt đối tin tưởng vào võ công của !

      Nhưng mấy tháng trôi qua, nàng nghĩ mãi ra lý do bảy huynh đệ Liên gia lại có ác ý đối với nàng. Lục thúc Liên Nguyệt Thanh mặc dù hãm hại nàng, nhưng đối xử với nàng vô cùng hời hợi.

      phải vì thù hận đến tận xương tủy, mà là vì “ghét ai ghét cả tông chi họ hàng”… Đáng ghét! đúng hơn là, nương của nàng chắc ngược đãi bảy tiểu quỷ kia ? Đây là lý do tốt nhất của nàng. Nhưng mà, Liên gia gia lại bảo, Liên Nguyệt Bạch ôn nhu hiền thục, cùng bảy tiểu quỷ này có cảm tình rất tốt a…

      Gần đây, Dĩnh thành khiến cho mọi người đều suy xét cân nhắc. Bảy tiểu quỷ kia dùng trăm phương ngàn kế muốn Dĩnh thành, thậm chí tiếc bắt tay giải hòa với nàng. Nàng thấy Liêm Khê cũng muốn Dĩnh thành, hiểu Dĩnh thành có cái quỷ gì!

      Mạnh Tiểu Tinh nằm giường , ngực là miếng ngọc bội hình trúc màu thanh lục. Mặc dù nàng là linh hồn hai mươi lăm tuổi thể xác vẫn chỉ là tiểu nhi, bởi vậy cũng nhanh chóng say ngủ.

      Phải dưỡng răng tốt! Nếu muốn cắn người cần tốn hơi thừa lời cãi vã mà mòn răng mất a!



      Winter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :