1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thảo mãng - Thị Kim (4) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      THẢO MÃNG
      草莽

      Tác giả: Thị Kim (是今)

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần

      Thể loại: Cổ đại, Cường thủ hào đoạt, Cung đấu, Ngược, HE

      Nguồn:https://ngaothetuyettran93.wordpress.co ... thao-mang/

      [​IMG]


      Giới thiệu:

      Hàm Quang ngồi cành cây, nâng bầu rượu, cười đến rực rỡ.

      “Nếu ta chết hãy đem ta chôn ở rừng mai, sang năm gió xuân thổi, ta muốn mình được hòa với gió …”

      ***Lảm nhảm vài lời:

      - Về tên truyện, “Thảo mãng” (草莽) có nghĩa là cỏ dại, ý chỉ dân dã nhưng tràn đầy sức sống của nữ chính – Ngu Hàm Quang.

      - Về thể loại: cung đấu, cường thủ hào đoạt :”> có ngược nhưng ngược thân, hehe. Vì truyện do Thị Kim viết nên vẫn đảm bảo tính dễ thương và hài hước trong suốt mạch truyện nhé (Trích từ review của Kannie)









    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1:

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      Nàng đứng tường thành, thanh kiếm sắc bén lại gác cổ của nàng.

      vẫn luôn da thịt nàng như tuyết, vô cùng mịn màng nhưng lúc này phải khẽ vuốt ve, thân cận mà là kiếm trong tay .

      Vết máu dưới cổ đỏ sẫm, từ từ lan rộng như đóa hồng mai nở rộ mặt tuyết bi thương, diễm lệ. Khiến người ta nhìn thấy mà giật cả mình.

      Nàng cảm thấy đau đớn nơi cổ chút sau đó cảm giác đau chậm rãi lan ra khắp thân thể, cuối cùng khẽ nhói ở tim.

      Trống cờ phần phật ở bên tai, vạt áo của nàng bay phất phơ trong gió. Bên ngoài tường thành cao ngất là binh mã đông nghìn nghịt, đao kiếm, thiết giáp sắc bén vô cùng.

      đứng bên cạnh, đơn độc nắm đầu vai của nàng, tay cầm kiếm gác dưới yết hầu. Có thể thấy được cánh tay kia gân xanh lộ hết cả ra. Nàng hơi ngước mắt nhìn, mặt nạ che kín dung nhan , mơ hồ có thể thấy được đôi mắt sắc bén, băng lãnh.

      Từ đầu chí cuối cũng liếc nhìn nàng lần. Cách biển hoa rực rỡ ngoái đầu nhìn lại, ra chỉ là giấc mộng phù du. Sau khi tỉnh mộng lại vô cùng thê lương như tuyết lớn đầy trời, rửa sạch tất cả ân oán tình thù.

      vặn cánh tay của nàng, hung hăng đẩy nàng ra bên ngoài tường thành. Thân thể nàng chợt nghiêng ngã, suối tóc như thác buông xuống đầu vai, bay bay trong gió.

      Nàng nhớ lại ba tháng tươi đẹp kia, nàng ngắt cành liễu tặng .

      cười tiếp nhận, vẻ mặt thâm tình khẽ , “Có nàng chính là ước nguyện duy nhất thế gian này của ta.”

      Lời thề ấy là quá khứ, những câu chân tình kia nay trở thành tro bụi.

      Trong thoáng chốc, mũi tên từ đâu bay tới. Nàng nhìn thấy ràng nhưng người bắn tên lại là người suốt đời nàng cũng nghĩ đến.

      Nàng trơ mắt nhìn mũi tên xé gió lao vùn vụt, lại có chút cảm tạ . Như vậy cũng tốt, còn hơn từ thành tường cao ba trượng này ngã xuống, chắc chắn thịt nát xương tan.

      Nàng nhắm hai mắt lại, mũi tên như chớp trong nháy mắt trực tiếp xuyên qua đầu vai của nàng, đau nhức kéo tới, nàng khỏi kêu lên tiếng.

      “Hàm Quang…Hàm Quang… mau tỉnh lại! Lại thấy ác mộng sao?”

      Nàng bị lay đến tỉnh lại, toàn thân đổ đầy mồ hôi.

      cây, mấy con chim sẻ líu ra líu ríu, ánh mặt trời cũng trở nên chói mắt. đóa hoa rơi bộ y phục bằng vải thô, nàng khẽ cười khổ: Chẳng lẽ là do lớn tuổi sao? Làm sao mà dựa vào cây cũng ngủ say cho được, lại còn đem trận chiến ba năm trước đây nhớ đến đầy đủ như vậy.
      Chương 2

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần



      Ngày đó cảnh xuân đặc biệt tươi đẹp, hoa đào tựa như gấm, nước sông xanh theo gió khẽ xao động.

      Cành liễu che khuất ánh mặt trời chói mắt, gió mát thổi đến còn mơ hồ ngửi thấy mùi hoa.

      Hàm Quang mang đấu lạp ngồi dưới tàng cây, hơi hí mắt nhìn chằm chằm trong nước. Bên cạnh là giỏ cá, có mấy con ở bên trong thỉnh thoảng nhảy đành đạch. Nàng thích chí thở dài, cuộc sống nhàn tản chốn đào nguyên được miêu tả trong sách chính là thế này đây.

      Phụ thân nàng và nghĩa huynh Giang Thừa Ảnh cách đó xa, lúc này huynh ấy đứng tảng đá, thân hắc y tuấn dật, phủ phục dưới chân là mấy con chim trĩ. Thể lực của Giang Thừa Ảnh xưa nay cường tráng, hai tay có thể nhấc bổng cả tảng đá lớn. Phụ thân từng với nàng, hùng trong thiên hạ chẳng có mấy ai địch lại tài bắn cung của huynh ấy hết.

      Hàm Quang thường nghĩ, nếu phụ thân bị người khác hãm hại, buộc phải lâm vào cảnh lên núi làm sơn tặc chí ít Thừa Ảnh trở thành tướng quân nổi danh, xứng với tám chữ "ngân thương bạch mã, tuấn kiệt xuất" nhưng đáng tiếc...

      Lúc này cần câu của Thừa Ảnh khẽ giật, sau đó dây câu hơi trầm xuống, dường như có cá mắc câu. Bên môi Hàm Quang hàm chứa ý cười, lặng lẽ cầm lên hòn đá ném tới.

      Mặt nước gợn sóng vòng. Thừa Ảnh quay đầu, lông mày tuấn hơi nhíu lại chút bỗng giãn ra.

      Hàm Quang nghịch ngợm cười, dưới đấu lạp là lúm đồng tiền xinh thể tả.

      Thừa Ảnh khẽ run, nhìn thoáng qua liền nghiêng đầu chỗ khác, lặng lẽ thay đổi mồi câu, tiếp tục đem cần câu quăng vào trong nước. Xưa nay vốn ít , bất luận Hàm Quang trêu chọc làm sao, cũng hề bận tâm.

      Giữa khe núi vắng vẻ tĩnh mịch, chợt có đàn chim bay vút qua. Nguyên nhân là do trong lúc yên tĩnh thế này đột nhiên truyền tới tiếng binh khí hết sức kinh động.

      Hàm Quang và Thừa Ảnh cả kinh, đồng thời nhìn hướng vách núi đối diện, mơ hồ có thể thấy được bóng người loáng thoáng.

      Nàng buông cần câu, tới bên người Thừa Ảnh ngạc nhiên "Là mấy huynh đệ trong hổ trại sao?"

      Thừa Ảnh lắc đầu, "Nghe giống như có ít người"

      Chỉ chốc lát bên vách núi xuất mấy bóng dáng. Đối với người luyện võ, thị lực có chút hơn người nên Hàm Quang liếc mắt nhìn ra vách núi cũng phải là người của nàng.

      Trong lúc đao quang kiếm ảnh, mười mấy hắc y nhân che mặt vây đánh ba người mà trong số đó là nữ tử, cho nên càng bị khốn cùng. Đao kiếm lại vung tới tấp, chiêu thức ngoan tuyệt, thâm độc. Đúng là muốn dồn đối phương vào chổ chết, tình cảnh của nữ tử kia thập phần nguy hiểm.

      Hàm Quang chợt cảm thấy khó chịu, bình sinh nàng rất ghét bọn người cậy đông thế mạnh, lại khi dễ nữ tử như vậy quả có đạo nghĩa giang hồ. Mà giữa thanh thiên bạch nhật thế này những người kia lại mặc hắc y còn che mặt nữa, có thể thấy bọn họ cũng phải người quang minh lỗi lạc gì, nhất định là làm việc hại người.

      Ngay lập tức Hàm Quang liền : "Đại ca, mau bắn cung. "

      Thừa Ảnh khom lưng cầm lấy cung tiễn, vùn vụt mấy tiếng, liền bắn ra tứ phía. vách núi vang lên vài tiếng kêu thảm thiết, Hàm Quang thầm khen ngợi, muốn kêu Thừa Ảnh tiếp tục, đột nhiên hắc y nhân vung đao chém về phía nữ tử kia. Thân hình nàng ấy run lên vội đỡ lấy, đúng lúc này tên khác bay lên đá vào ngực, thân thể nàng chợt lui về phía sau, như lá rụng bay xuống núi.

      Trong lòng Hàm Quang chợt căng thẳng, còn chưa kịp cứu người, chỉ thấy hai nam nhân lao tới, chính là muốn kéo nàng kia lên nhưng đáng tiếc vẫn là chậm bước, cả ba người đồng thời rơi xuống.

      May mắn là dưới vách núi có con sông, phút chốc ba người rơi vào, khiến bọt nước vung lên cao cả trượng.

      Hắc y nhân tiến đến bên vách núi kiểm tra, trong lúc đó Thừa Ảnh vươn cung bắn mấy mũi tên đem mấy người đó bức lui. Hàm Quang lo lắng, biết ba người này có biết bơi hay nên liền chạy đến nhìn, chỉ thấy mặt nước loáng thoáng bóng người.

      Nàng vội vã theo hướng con sông đến, bao lâu liền gặp ba người nổi lềnh bềnh, lúc này cả dòng nước nhuộm màu đỏ thẫm.

      Thừa Ảnh nhảy xuống sông, đem hai nam nhân kéo đến bên bờ, người trong đó ngất còn người kia ho khan, nằm mặt đất ngừng thở dốc, chứng tỏ sức cùng lực kiệt.

      Hàm Quang chỉ vào nữ tử ở giữa sông với Thừa Ảnh: "Sao huynh kéo nàng trước?"

      Sắc mặt Thừa Ảnh đỏ lên, được tự nhiên xoay người hừ tiếng: "Muội kéo nàng ta ."

      Hàm Quang cau mày: "Huynh đúng là cổ hủ, sống chết trước mắt còn nghĩ đến nam nữ thụ thụ bất thân sao."

      Thừa Ảnh bị trúng tim đen, hơi có chút xấu hổ, " phải là có muội ở đây sao?!"

      Hàm Quang đem váy cột ngắn lên chút, bước vào trong nước, đem nữ tử kéo vào bờ. Nàng ấy ngất , thân y phục ướt đẫm, nhiều chỗ còn có vết máu.

      Thừa Ảnh thấy ba người họ đều bị thương, liền : "Hàm Quang, ta vào gọi người, muội ở chỗ này chờ ta". Dứt lời liền thả người vài cái, biến mất trong rừng trúc.

      Hàm Quang thuận theo nhìn nữ tử hôn mê bất tỉnh mặt đất, thân hình nàng cực kỳ cao gầy, mặc dù tay chân thô dài nhưng mặt mũi lại thanh lịch tao nhã.

      Hàm Quang muốn cởi y phục của nàng ra để kiểm tra thương thế, đột nhiên nam tử mặt đất thở dốc che lấy nữ tử, vẻ mặt đề phòng nhìn Hàm Quang: "Ngươi là ai?"

      Hàm Quang chỉ vào núi xanh cao lớn phía sau, thản nhiên cười: "Ta là tam đương gia của núi Hổ Đầu"

      Lạc Thanh Thành trợn tròn mắt: "Tam đương gia? Ngươi là ... ngươi là sơn tặc?" thể tin được, tiểu nương nũng nịu như vậy lại là sơn tặc?

      Hàm Quang nhướng mày cười: "Ngươi yên tâm, chúng ta chỉ cướp của người giàu chia cho người nghèo."

      Lạc Thanh Thành khóc ra nước mắt, trong lòng thầm nghĩ: Đây đúng là vừa thoát hang sói lại vào miệng cọp mà.

      Hàm Quang chỉ vào nữ tử trong ngực , cười hỏi: " nương này là nương tử của ngươi?"

      Khóe miệng Lạc Thanh Thành run rẩy, xua tay liên tục.

      Hàm Quang cười híp mắt : "Là người trong lòng?"

      Lạc Thanh Thành ho liên tục, suýt nữa phun người Hàm Quang. Nàng chợt lách người, bừng tỉnh đại ngộ : "Chẳng lẽ các ngươi bỏ trốn? Đó là lí do bị người nhà của nàng ấy truy sát?"

      Lạc Thanh Thành vò tóc, vẻ mặt đau khổ "Nàng là chủ nhân của ta."

      "À...Thế người truy sát các ngươi là ai?"

      Lạc Thanh Thành nhíu mày, cắn răng "Ta biết. "

      Hàm Quang hảo tâm khuyên: "Vậy các ngươi theo ta trở về núi, sau đó dưỡng thương cho tốt rồi hãy ."

      Nhất thời Lạc Thanh Thành thay đổi sắc mặt " được, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi."

      Hàm Quang than thở: "Các ngươi bị thương như vậy còn có thể sao? Để ta xem vết thương của nàng ấy chút." Nàng đưa tay muốn cởi y phục cho nữ tử, ngờ Lạc Thanh Thành biến sắc, chưởng vung ra.

      Dù biết Hàm Quang có lòng tốt nhưng Lạc Thanh Thành căn bản chút cảm kích nào, thầm nghĩ thừa dịp lúc này chỉ có mình Hàm Quang, nhanh chóng khống chế nàng ta, sau đó mang theo hai người rời khỏi nơi này, dù thế nào hang ổ của sơn tặc cũng là nơi thể đến.

      Hàm Quang dở khóc dở cười, người này biết tốt xấu nhưng công phu của quả tệ. Tuy rằng người mang thương thế nhưng từng chiêu từng thức đều sắc bén, đúng là uy mãnh, có điều lực đạo giảm ba phần, tốc độ cũng nhanh.

      Hàm Quang cũng có chủ tâm đối địch cho nên thủ hạ lưu tình, chỉ tránh thế công của . Hai người đánh mười mấy hiệp, Lạc Thanh Thành dần dần chống đỡ hết nổi, lại thêm đùi có thương tích khiến máu theo y phục ẩm ướt chảy xuống, bờ sông lưu lại mấy vết chân đẫm máu.

      Mắt thấy sắc mặt dần dần tái nhợt, Hàm Quang liền thi xuất ra chiêu hám phong đình vân đẩy vào ngực của . Vốn Lạc Thanh Thành kiệt sức, lúc này dựa vào ngụm chân khí cuối cùng. chưởng của Hàm Quang vừa vỗ tới, liền cầm cự nổi, ngất .

      Hàm Quang ngồi xuống xé vạt áo của , quấn lên vết thương chổ bắp đùi. Lúc này Thừa Ảnh dẫn theo mấy huynh đệ Hổ Đầu sơn đến, sau đó đem ba người đặt lên cáng, mang về hổ trại.

      Đến nơi, Thừa Ảnh đem hai tên nam nhân bố trí vào hai phòng, trong hổ trại hầu như đều là nam nhân cho nên Hàm Quang đem nữ tử kia đến khuê phòng của mình.

      Chưa được khắc, Thừa Ảnh vào phòng của nàng ấp úng: "Nam nhân kia, là ... " đến đây đột nhiên ý thức được thích hợp nên dừng lại.

      Hàm Quang ngạc nhiên hỏi: "Là cái gì?"

      Thừa Ảnh cúi đầu, nữa ngày mới nghẹn ra mấy từ: "Là ...thái giám."

      Hàm Quang sửng sốt: "Huynh nhìn lầm chứ?"

      Thừa Ảnh gì, chuyện như vậy làm sao có thể nhìn lầm? Có hay , nhìn cái biết. định bôi thuốc cho hai người nên mới thay y phục khô thình lình phát người trong đó đúng là thái giám.

      Hàm Quang xoa xoa thái dương "Huynh cho phụ thân rồi sao? ". Lớn như vậy có lẽ lần đầu tiên nàng mới thấy thái giám như thế nào.

      Thừa Ảnh gật đầu, xoay người ra ngoài.

      Lúc này, Hàm Quang ngồi xuống giường, đem thuốc trị thương đặt ở bên cạnh, liền cởi áo ngoài nữ tử kia ra.

      Vừa nhìn cái, Hàm Quang liền ngẩn ra, sao...sao ngực nữ tử này lại bằng phẳng như vậy? Bộ ngực thế này còn là nữ nhân sao? Nàng run rẩy sờ soạng chút, vừa kéo áo ra...chỉ thấy ngực phẳng lì. Nàng sợ run cả lên, đột nhiên cái ý niệm trong đầu chợt xuất .

      Nàng đứng lên nhìn kỹ mỹ nhân đất, càng xem càng cảm thấy thích hợp: vóc dáng rất cao, lông mi quá dày, tay chân lại lớn Nàng hơi chần chờ, hít sâu hơi dài, hung ác nhấc chân lên...dùng đế giày hướng nơi nào đó đạp chút (OMG.. nữ tặc )

      Quả nhiên!!!

      Nàng vuốt ngực, thở phù cái, ra khỏi phòng với nha hoàn: " mời phụ thân ta đến đây."

      Lát sau Ngu Hổ Thần vội vã dẫn Thừa Ảnh đến, đứng trong phòng lát gì, sau đó chỉ vào "mỹ nhân" đất phân phó: "Thừa Ảnh, ngươi xem có phải đây cũng là tên thái giám hay ?"

      Hàm Quang lắc đầu " phải là thái giám."

      "Con xem qua rồi?"

      Hàm Quang liên tục xua tay, " có."

      Trán Ngu Hổ Thần đầy hắc tuyến, "Vậy con...sờ hả?"

      Khuôn mặt Hàm Quang đỏ bừng, vội la lên: " phải".

      Ngu Hổ Thần giải thích được, chẳng lẽ nha đầu này...nhìn ra?

      Hàm Quang đỏ mặt "Con...dùng chân đạp chút."

      Khóe miệng Ngu Hổ Thần run rẩy, nha đầu...con đúng là thô bạo mà.

      **** Trời ạ, ta làm chương này mà vừa cười vừa edit. Trong mấy chị nữ chính của Thị Kim, tình chưa thấy ai BẠO như chị này =D
      mylien1961 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần



      Khóe miệng Thừa Ảnh cũng giật giật cái, gương mặt lộ vẻ xấu hổ.

      Hàm Quang cúi đầu nắm góc áo, có chút ngượng ngùng. Ngu Hổ Thần hơi suy nghĩ lát, với Thừa Ảnh: “Thân phận của những người này chỉ sợ đơn giản, con lục soát người của xem có vật gì chứng minh thân phận hay .”

      Thừa Ảnh tới, đem “mỹ nhân” đất sờ soạng từ xuống dưới lần, thu hoạch được gì. Cuối cùng mới lấy ngọc bội bên hông của xuống đưa cho Ngu Hổ Thần. Ngoại trừ y phục người , cũng chỉ có cái này.

      Ngu Hổ Thần cầm lấy xem xét, khỏi nhíu mày. Ngọc bội này vừa nhìn biết là hàng thượng phẩm, màu xanh trong suốt, chạm trổ tinh xảo, hơn nữa sợi dây của ngọc bội còn làm bằng vàng. Đủ thấy người này phú cũng quý, mà còn mang theo thái giám tùy thân nữa.

      Thái giám! Trong lòng Ngu Hổ Thần thoáng qua cái ý niệm, lập tức cả kinh, lúc này vội với Thừa Ảnh: “Ngươi theo ta.”

      Dứt lời, liền rảo bước ra ngoài. Hàm Quang muốn theo nhưng Ngu Hổ Thần quay đầu lại : “Con ở lại trông chừng người này, được rời khỏi.”

      Hàm Quang đáp tiếng, tới trước mặt người nọ. Nhìn cả người là y phục của nữ nhân, quả nàng nhịn được cười. Đường đường đấng nam nhi, vì sao phải giả làm nữ tử?

      Có điều dung mạo của đích thực tuấn mỹ, có thể sánh ngang với Phan An. Nàng chưa bao giờ thân cận xem xét nam tử như vậy, trong thâm tâm có cảm giác giống như từng quen biết.

      Dường như cảm thấy có người nhìn chăm chú nên hơi cau mày chút, bỗng nhiên mở mắt ra, trong phút chốc mâu quang chứa tia sắc bén. Hàm Quang cảm thấy mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, tựa như ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng gương mặt, hơi rùng mình chút.

      Nàng ôn nhu hỏi: “Ngươi tên là gì?”

      đứng dậy, nghiêng người qua bên, làm như thấy nàng. Đồng thời chút nào che giấu vẻ khinh bỉ, xem thường. Mặc dù y phục lếch thếch nhưng dường như che lấp được vẻ kiêu ngạo trời sinh, làm cho người ta dám xem .

      Hàm Quang cũng giận, lẳng lặng xem xét hồi, cười : “Nếu như ngươi , ta chỉ còn cách gọi ngươi là nương.”

      Trầm mặc…

      Hàm Quang hắng giọng cái, cười híp mắt : “ nương…”

      “Hoắc Tam.” nhanh chóng đáp lời nhưng trong giọng lại băng lãnh, như cố nén tức giận.

      “A…. Ngươi tên là Hoắc Tam.” Hàm Quang vẫn cười híp mắt như trước, thể dáng dấp của lúc tức giận cũng hết sức dễ nhìn, giống như cây tùng mọc đỉnh băng sơn, tự có mặt lãnh ngạo thể khinh nhờn.

      “Ngươi muốn cởi quần áo sao?”

      Hoắc Tam vừa nghe, lập tức lộ vẻ xấu hổ và giận dữ. Hàm Quang thấy hiểu lầm ý của mình, nhịn được mỉm cười: “ người ngươi y phục ẩm ướt, chỗ của ta có y phục của nam nhân, ngươi có muốn thay hay ?”

      Hoắc Tam im lặng, cảm kích chút nào. Hàm Quang thể làm gì khác, liền lấy bộ y phục của mình đặt lên bàn, lại hỏi: “Vì sao ngươi phải phẫn nữ trang?”

      trốn tránh, khẩu khí chút kiên nhẫn: “Thả ta xuống núi.”

      Hàm Quang cười cười, “Được.”

      ngẩn ra, dường như có chút ngoài ý muốn. Hàm Quang lại cười: “Ngươi là nam nhân, cũng thể làm áp trại phu nhân được, tất nhiên bọn ta thả ngươi. Bất quá nhìn ngươi giả dạng nữ nhân là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa a…”

      Trong con ngươi Hoắc Tam lên sát khí. Vốn Hàm Quang còn muốn trêu chọc vài câu thấy Ngu Hổ Thần bước nhanh đến, theo phía sau là Thừa Ảnh và hai người kia. Sắc mặt Ngu Hổ Thần chưa từng có lúc nghiêm túc thế này, trái lại Thừa Ảnh vẫn như thường, trước sau như , lạnh lùng nghiêm nghị.

      Hàm Quang còn chưa lên tiếng nghe Ngu Hổ Thần : “Con đứng canh giữ ở cửa, để cho bất kỳ kẻ nào vào đây.”

      Hàm Quang sửng sốt chút, theo bản năng nhìn thoáng qua Hoắc Tam. Vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như cũ, dáng người cao ngất đứng im trước bàn.

      Hàm Quang vừa ra khỏi, phía sau liền “ầm” tiếng. Cửa lớn bị đóng lại, bên trong liền vang lên tiếng cài then cửa. Nàng có chút lo lắng, ngay cả Thừa Ảnh cũng có thể biết được là chuyện gì mà nàng lại bị Ngu Hổ Thần ngăn ở ngoài, thể tham dự. Trong lòng Hàm Quang cảm thấy chua xót, mặc kệ võ công nàng có tốt như thế nào nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhân, trong tư tưởng Ngu Hổ Thần còn bằng nghĩa tử.

      Nàng khẽ thở dài cái, dựa vào khung cửa chậm rãi ngồi xuống. nghĩ tới mấy người bọn họ bàn luận suốt canh giờ mới xong. Hàm Quang ngồi xếp bằng quá lâu, chưa phát chân tê rần, cho nên khi cửa vừa mở nhất thời thể đứng lên, ngã về phía sau, tựa vào đùi Thừa Ảnh.

      Thừa Ảnh đưa tay đỡ nàng lên, tay Hàm Quang nắm lấy còn tay xoa hai cái chân bị tê cứng, hơi dựa sát vào người . Lông mày Thừa Ảnh run lên cái, thân thể có chút cứng nhắc.

      Ngu Hổ Thần với Hàm Quang: “Con theo ta.”

      Hàm Quang nhảy lò cò chân đến hỏi: “Có chuyện gì sao, phụ thân?”

      “Con và Thừa Ảnh xuống núi ngay lập tức, hộ tống Hoắc công tử về thành Đông Dương. đường nếu có người hỏi tới, con phải con là nha hoàn, còn Thừa Ảnh là tướng công của ngài ấy, mọi người về nhà mẫu thân của ngài có việc.”

      Hàm Quang trợn to hai mắt, “Cái gì?”

      “Trước hết đừng có hỏi lý do, ngày nào đó con hiểu. đường nếu gặp phải nguy hiểm gì, cho dù liều mạng cũng phải bảo vệ an toàn cho ngài ấy.”

      Hàm Quang sửng sốt nhìn phụ thân, trong lòng khiếp sợ. Rốt cuộc ta là ai? Tại sao phụ thân lại muốn liều mạng bảo vệ?

      “Con mau chóng thu thập mấy bộ y phục cho Hoắc công tử mang theo, có việc gì đừng cho ngài ấy mở miệng, có người hỏi ngài bị mất tiếng.”

      “Vậy còn hai người kia?”

      “Ta phái Triệu thúc mang hai người họ trước, còn con và Thừa Ảnh lên trấn tìm đại phu xem thương thế cho ngài ấy chút, sẵn tiện mang theo thuốc trị thương. đường phải chăm sóc cho cẩn thận, được sơ suất.”

      Hàm Quang còn muốn hỏi nhiều nhưng Ngu Hổ Thần lại thúc giục: “Còn nhanh chuẩn bị, lập tức khởi hành.”

      Hàm Quang gật đầu, trở lại phòng ngủ tìm vài bộ xiêm y bọc lại, quên đem theo đấu lạp.

      Hoắc Tam thay xong y phục, vóc người cao ráo nên y phục ngắn lên đoạn. Hàm Quang nhịn được bật cười, sắc mặt Hoắc Tam đỏ cả lên, nhận lấy đấu lạp mang vào, đem khuôn mặt che khuất lại. Từ y phục có thể thấy đây đúng là nữ nhân, có điều hơi cao gầy.

      Thừa Ảnh chuẩn bị xe ngựa đâu vào đấy, đem cái chăn dày để vào bên trong, sau đó đỡ Hoắc Tam lên xe, mới quay sang khom người thi lễ với Ngu Hổ Thần.

      “Nghĩa phụ, xin bảo trọng.”

      “Tốt, đường nhớ cẩn thận. “

      Tuy trong lòng Hàm Quang nghi hoặc nhưng nếu Ngu Hổ Thần chịu chờ đến trấn mình liền quấn lấy Thừa Ảnh, tin là huynh ấy ra thân thế của tên Hoắc Tam này.
      mylien1961 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4

      Editor: Ngạo Thế Tuyệt Trần


      Ba người nhanh chóng lên đường, Thừa Ảnh đánh xe theo đường núi vào trong trấn. Vốn nơi sơn dã hẻo lánh nên khi mặt trời lặn, đường nửa bóng người cũng có, chỉ có mấy con sơn điểu bay qua.

      Lâu nay Thừa Ảnh vốn lạnh lùng, ở phía trước tiếng nào. Trong xe ngựa lại càng ngột ngạt, Hoắc Tam ngồi xếp bằng đối diện với Hàm Quang, nếu Thừa Ảnh là khúc gỗ vị này chẳng khác nào tảng đá.

      Hàm Quang nhịn được liền trêu ghẹo: "Phu nhân, ở đây cũng có ai, người mang đấu lạp như vậy thấy khó chịu sao?"

      "Lúc có người, nên gọi ta là phu nhân." Từ trong đấu lạp chỉ truyền ra câu, tuy nhìn thấy biểu tình nhưng sát khí dày đặc bỗng nổi lên.

      Hàm Quang cười: "Vậy người cũng đừng mang đấu lạp nữa, người thấy nóng nhưng ta cũng nóng dùm a."

      Hoắc Tam gì.

      Hàm Quang tiếp tục: "Phu nhân..."

      "Ba" tiếng, Hoắc Tam tháo bỏ đấu lạp xuống, mặt như khối băng cả vạn năm. Hàm Quang mỉm cười, chỉ cảm thấy thú vị, người này dễ trêu chọc. giống như Thừa Ảnh, đúng là thú vị gì cả.

      Do người Hoắc Tam có thương tích nên xe ngựa thể nhanh. Vào đến trấn trời cũng xế bóng. Thừa Ảnh tìm được khách điếm, nhanh chóng thuê hai gian phòng.

      Trong lòng Hàm Quang buồn bực, hai gian? Thế buổi tối nghĩ ngơi như thế nào? Lẽ nào hai người bọn họ ngủ chung? Quan sát hai nam nhân chút, thầm than... Đúng rồi! Hai người này danh nghĩa là phu thê mà...

      Hàm Quang đỡ "Giang phu nhân" từ từ, quay sang hỏi Thừa Ảnh: "Đại ca, chúng ta ăn cơm trước hay là đến y quán trước?"

      Sau khi vào phòng, Thừa Ảnh như trút được gánh nặng, thi lễ với Hoắc Tam cái: "Ta mời đại phu đến, xin công tử chờ chút."

      Hoắc Tam nhàn nhạt "ừ" tiếng như có chút mệt mỏi. Thừa Ảnh vừa , trong phòng liền yên tĩnh trở lại. Hoắc Tam như cũ chẳng câu nào, ngồi ngay ngắn, khuôn mặt bị đấu lạp che khuất nên nhìn thấy biểu tình. Hàm Quang mơ hồ cảm giác được nhìn nàng chăm chú.

      Nét mặt Hàm Quang vẫn luôn hàm chứa ý cười nhưng trong lòng lại hết sức cẩn thận. Nàng đối với bản lĩnh của mình và Thừa Ảnh đặc biệt tự tin nhưng người Hoắc Tam bị thương. Ngộ nhỡ gặp phải nguy cơ gì đó, chính là gánh nặng. Thế mà phụ thân lại dặn dò nàng lấy tính mạng bản thân ra bảo vệ cho . Nàng muốn chết sớm, cho nên mọi thứ cứ cẩn thận tốt hơn.

      Thừa Ảnh vừa , nàng liền mở cửa sổ nhìn xung quanh lần, đem địa hình ghi nhớ lại trong đầu. Đây là khách điếm duy nhất trong trấn, từ cửa chính trở vào là sân vườn. Hướng tây có lối , thông ra hậu viện, bên trong là phòng chứa củi, nhà bếp và chuồng ngựa.

      lâu sau đó, Thừa Ảnh cũng quay lại, đồng thời mang theo đại phu đến. Hàm Quang ra ngoài canh giữ ở cửa, bên trong đại phu băng bó vết thương, để lại thuốc cho họ dùng khi lên đường. Thừa Ảnh liền đưa cho đại phu hai lượng bạc khiến lão đại phu có chút kinh sợ: "Này... tiền xem bệnh như thế nhiều lắm..."

      Hàm Quang giọng " nhiều đâu. Vạn nhất có người hỏi đến, ông cứ là Giang phu nhân mời ông xem hỉ mạch thôi."

      Khóe miệng Thừa Ảnh run rẩy, nhìn Hàm Quang dở khóc dở cười. Hàm Quang cũng mỉm cười, quay đầu lại. Quả nhiên thấy vẻ mặt Hoắc Tam sát khí đằng đằng, như muốn đem nàng ra nghiền nát...
      Hàm Quang càng cười đến xinh đẹp, "Giang phu nhân, ta như vậy có thỏa đáng hay ?"

      Hoắc Tam nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: "Thỏa đáng."

      Thừa Ảnh nhịn cười đến run rẩy, chợt lách người ra ngoài phòng khách, ném lại câu "Ta mang thức ăn vào."

      Hoắc Tam giận dữ đem y phục người cởi xuống, ném mặt đất. Hàm Quang liền đến khẽ nhặt xiêm y đặt lên giường, lúc này mới ôn nhu cười , "Nếu do Hàm Quang vài câu mà công tử thiếu kiên nhẫn như vậy đoạn đường đến thành Đông Dương như thế nào?!"

      Hoắc Tam nghe thế, vẻ mặt giận dữ lập tức chậm lại, tựa như khúc thập diện mai phục chuyển thành xuân giang hoa nguyệt. Lúc này trong phòng mảnh mờ nhạt, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt , sắc mặt tái nhợt bỗng ôn nhuận chút, tựa như trích tiên.

      Hàm Quang đứng dậy ngồi vào bên cạnh bàn, thản nhiên cười, "Đại trượng phu co được dãn được, mặc chút y phục này có là gì. Ta cũng thường mặc y phục nam nhân đấy thôi."

      Hoắc Tam hơi nhíu mi. Giống như nhau sao?

      Thừa Ảnh mang thức ăn tiến vào, đặt lên bàn, "Thức ăn đơn sơ, xin công tử dùng tạm vậy".

      ra bốn món mặn, canh cũng xem là đơn sơ rồi. Hoắc Tam nhìn chén kiểu và đũa trúc lại nhíu mày. Hàm Quang và Thừa Ảnh nhìn thoáng qua lẫn nhau, hiểu có ý gì.

      "Thừa Ảnh, ngươi mua đôi đũa bạc ."

      Hàm Quang bừng tỉnh, chẳng lẽ có độc? Thừa Ảnh nhanh chóng xoay người khỏi, Hàm Quang nhìn bàn thức ăn, chờ mãi cũng thấy Thừa Ảnh trở về. Trong lòng nàng có chút bất an, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Uyên Ương đao, vô số ý niệm lướt qua trong đầu.

      Bỗng nhiên cầu thang chợt vang lên tiếng bước chân, Hàm Quang nhanh chóng đứng dậy, cầm binh khí lên.
      "Là ta".

      Nghe được thanh của Thừa Ảnh, Hàm Quang thở phào nhõm, mở cửa ra để vào.

      Thừa Ảnh lấy ra đôi đũa bạc, hai tay đưa tới trước mặt Hoắc Tam. nhận lấy, vừa nhìn đũa bạc có hoa văn chạm trổ ở , liền nhíu mày hỏi: "Tại sao lấy đồ của người khác dùng qua? "

      Hoắc Tam buông đũa xuống. Khi nào lại dùng qua đồ cũ của người khác?

      "Cửa hàng đóng cửa từ lâu, tìm mấy con phố đều là như vậy. thể làm gì khác hơn là trộm đôi."

      Hàm Quang thấy trong hiểm cảnh lại còn chịu nhập gia tùy tục, liền ngồi xuống cầm lấy đũa trúc còn quên kéo Thừa Ảnh, "Đại ca, mau ngồi xuống ăn . Thức ăn đều lạnh hết cả rồi."

      Thừa Ảnh đứng yên nhúc nhích, Hàm Quang ăn nửa cái màn thầu nhìn thấy Hoắc Tam vẫn như cũ có hạ đũa, chẳng qua là hai mắt vững vàng nhìn mình.

      Nàng cả cười, "Hoắc công tử, ta ăn có việc gì, huynh cứ ăn ."

      Hoắc Tam cầm màn thầu lên, hơi gật đầu với Thừa Ảnh, "Ngồi xuống ăn ."

      Hàm Quang phát từ đầu đến cuối Hoắc Tam chỉ ăn màn thầu, hề đụng đến đôi đũa. Nàng thầm bội phục, sạch đến thế này, dễ.

      Ăn cơm xong, Hàm Quang đứng dậy muốn qua phòng bên cạnh, Thừa Ảnh liền : "Muội cứ ngủ trước , đến nửa đêm ta đánh thức."

      Hàm Quang ngẩn ra, " phải đại ca và huynh ấy ngủ phòng, còn muội phòng bên kia sao?"

      "Đúng vậy. Nhưng nghĩa phụ căn dặn chúng ta phải canh giữ vào ban đêm."

      Hàm Quang đóng cửa phòng lại, nhất thời có buồn ngủ chút nào, trong đầu tất cả đều là chuyện của Hoắc Tam. Phụ thân quan tâm an nguy của như vậy đúng là hơi quá mức, chỉ túc trực cho suốt đêm mà khi gặp chuyện nguy hiểm còn phải lấy tính mạng ra để bảo vệ nữa. Cuối cùng là ai?

      "Hàm Quang!" cửa vang lên tiếng gõ nhàng, Thừa Ảnh bưng chậu nước nóng tiến vào.

      Hàm Quang cảm tạ, mang nước nóng đặt kệ rửa mặt, mới quay đầu lại hỏi "Tên Hoắc Tam đó đến tột cùng là người phương nào?"

      Thừa Ảnh , "Đừng hỏi nhiều. Nghĩa phụ biết càng nhiều chết càng sớm."

      Hàm Quang cười , "Vậy muội cũng muốn chết cách minh bạch, cũng thể chết mà biết gì như vậy."

      Thừa Ảnh ngẩng mặt lên, "Có ta ở đây để cho muội chết đâu."

      Hàm Quang biết có phải chính mình bị hoa mắt hay , nàng cảm thấy trong mắt như lóe lên ngọn lửa.

      Ngủ thẳng cho đến nửa đêm, Hàm Quang bị tiếng tiếng gõ cửa làm cho tỉnh lại. Nàng cầm lấy Uyên Ương đao, nhàng mở cửa phòng ra.

      Thừa Ảnh đứng ở cửa gật đầu với nàng, Hàm Quang nhanh chóng vào căn phòng bên cạnh, nhàng tới trước giường. Lúc này Hoắc Tam nằm nghiêng bên, Hàm Quang sợ đè phải vết thương, liền muốn để nằm thẳng lại. Nào ngờ, tay mới vừa đụng đầu vai, thoáng cái liền ngồi bật dậy.

      "Ngươi muốn làm gì?"

      Hàm Quang nghĩ tới lại cảnh giác như thế, chắc là xưa nay ngủ cũng hề an giấc. Ánh trăng từ phía sau cửa sổ chiếu vào chút ánh sáng, nàng có thể thấy được như lâm phải đại địch.

      Hàm Quang liền muốn trêu chọc , bèn "Thế nào? Sợ ta phi lễ huynh sao?."

      Hoắc Tam "hừ" tiếng.

      Hàm Quang ôn nhu cười, "Huynh nằm thẳng cho an toàn, ta sợ huynh đè lên miệng vết thương."

      Hoắc Tam hơi ngẩn ra, "Ta bị thương ở bên trái."

      Hàm Quang ồ tiếng, ngồi bên giường, "Vậy huynh ngủ ."

      Hoắc Tam liền nằm xuống, lâu rồi có ai ở bên cạnh khi ngủ nên có chút thoải mái. ngờ lát sau, phát nha đầu này lại dựa vào giường mà ngủ thiếp .

      Cái này gọi là gác đêm? đưa tay muốn đẩy nàng tỉnh dậy nhưng chưa chạm vào thấy nàng bỗng nhiên cầm tay , thấp giọng nỉ non tiếng "mẫu thân".

      Đến từng tuổi này, ít kiểu xưng hô nhưng bị người khác gọi là "mẫu thân" cũng là lần đầu tiên. Nhất thời cảm thấy chán ghét, ném tay của nàng . Hàm Quang cả kinh tỉnh dậy, đao liền xuất ra khỏi vỏ. Chỉ thấy hàn quang chợt lóe lên, trong lòng Hoắc Tam kinh ngạc, nàng ấy xuất thủ cực nhanh, kém gì Tần Chiếu Lam - thủ lĩnh ngự lâm quân cả.

      Hàm Quang thấy trong phòng cũng có động tĩnh gì lạ, quay đầu lại nhìn Hoắc Tam thấy ngủ say.

      Lúc này cũng canh tư, xưa nay Hàm Quang có thói quen luyện công vào sáng sớm. Vừa bị kinh sợ nên hoàn toàn còn chút buồn ngủ nào, nàng mới cầm đao ngồi phía trước cửa sổ. Nhớ đến giấc mộng vừa rồi, nàng lại thấy mẫu thân cả người đầy máu ôm Tiêu Luyện từ vách núi nhảy xuống.

      Bóng đêm lạnh lẽo, thanh đều trở nên tĩnh lặng, ký ức qua lại trở nên ràng. Năm ấy nàng mười hai tuổi, còn Tiêu Luyện chỉ mới mười tuổi. Hai nước Lương Thương khai chiến, phụ thân nàng mang binh trấn thủ thành Kinh Phong nhưng ai biết đường hầm ở dưới cửa thành Bắc được đào khi nào. Nửa đêm khuya, quân Lương đột nhiên xuất trong thành, đêm hôm đó thành Kinh Phong chẳng khác gì địa ngục tu la, máu chảy thành sông, thây phơi khắp chốn.

      Ngu Hổ Thần mang theo tàn binh liều mạng chống lại, để ý tới gia quyến. Là Giang Nhất Nhạn liều mạng đưa bọn họ ra ngoài thành, quân Lương đuổi theo sát phía sau. Hàm Quang và Thừa Ảnh được Giang Nhất Nhạn giấu ở cây, thế là nàng cứ tận mắt nhìn Giang Nhất Nhạn bị chém chết, mẫu thân ôm đệ đệ trụy nhai. Khi đó Thừa Ảnh gắt gao che miệng của nàng, còn nàng cắn ngón giữa của huynh ấy, máu thịt lẫn lộn, có lẽ suốt đời này cũng khó mà quên được.

      Kể từ hôm ấy, nàng và Thừa Ảnh liền luyện công giống như điên, thế nhưng còn ai ôm nàng kêu tiếng "tỷ tỷ". Tay nàng vuốt vào đường vân bảo đao, phút chốc cầm chặt. Suy nghĩ miên man lúc, đột nhiên ngoài cửa sổ hồng quang lóe lên, chỉ nghe vài tiếng vun vút xuyên qua mà bàn cắm đầy hỏa tiễn, trong nháy mắt cửa sổ rực lửa.

      Hàm Quang kinh hãi, lập tức đứng dậy tới trước giường.
      mylien1961 thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :