Thư tình - Mộng Nhược Hoa Khê (7 chương)

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Thư Tình


      [​IMG]


      Tác giả: Mộng Nhược Hoa Khê

      Raw: 91baby.mama.cn

      Thể loại: Đoản văn, đại, ngọt ngào, HE

      Độ dài: 7 Chương

      Couple: Đường Miểu – Lãnh Sương


      Nguồn: https://hiephoixepchuscb.wordpress.com/thu-tinh/

      Xếp Chữ: Sio

      Trích đoạn :

      Đây là lần đầu tiên em nhận được thư tình, cũng là thư tình ngọt ngào nhất. Đồ ngốc, đời này có bên em, hạnh phúc. – Lãnh Sương
      Last edited: 14/1/15

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Thư tình - Chương 1

      Quà ngày Quốc tế Phụ nữ 8.3

      Đây là thư tình đầu tiên em được nhận, cũng là thư tình ngọt ngào nhất. Đồ ngốc, đời này có , thật hạnh phúc.

      Gần sang năm mới, Lãnh Sương vẫn luôn bận rộn. Dù hôn lễ đã xác định vào cuối năm, nhưng Lãnh Sương vẫn đè nén được niềm hạnh phúc vui sướng trong lòng, mà luôn để tâm chuẩn bị cho từng món đồ cần cho hôn lễ. Mỗi dâu đều như vậy nhỉ, Lãnh Sương vừa nhìn mảnh giấy nhỏ ghi tên các đồ vật cần trang hoàng cho nhà trống, vừa vui rạo rực nghĩ tới trong nhà còn cần vật trang trí nào , để hôm nào đó lôi kéo Đường Miểu cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ mới được.

      Lúc này, di động để bàn vang lên. Lãnh Sương liếc nhìn tên người gọi, miệng nở nụ cười hạnh phúc, rồi vội nghe máy.

      “HELLO!”

      Sau đó, Lãnh Sương há miệng cười ngây ngô.

      “HELLO!”

      Đường Miểu nghe thấy giọng nói trong trẻo êm tai của Lãnh Sương, cũng há miệng cười ngây ngô theo.

      “Này! Cười ngốc gì đó! Đàng hoàng vào, hôm nay có uống nước chưa đó?”Lãnh Sương vừa cười, vừa “hung ác” hỏi thăm.

      Nghe Đường Miểu , hồi bé có coi bát tự, thầy tướng số Ngũ Hành thiếu Thuỷ, sau đó, ba mẹ của Đường Miểu đã lấy Miểu[1]gồm ba chữ Thuỷ làm tên. Mà công việc của Đường Miểu rất bận, thường bận đến mức có thời gian uống nước. Mà Đường Miểu lớn lên cũng thích uống nước, chỉ khi nào rất khát mới nhớ tới, ừm, muốn uống nước. Ngày qua ngày, uống được ly nước cũng rất giỏi rồi.

      [1] Chữ “Miểu” [淼] gồm ba chữ “Thuỷ” [水] ghép lại.

      Lãnh Sương thường vừa chọc , cũng vừa lo lắng cho , đúng là kỳ tích trong lịch sử loài người mà, ngờ sống như vậy đến hơn hai mươi tuổi, mà vẫn bị Sỏi thận. Ngay cả Quạ đen cũng biết dùng cục đá để uống được nước đó.

      Mỗi lần Đường Miểu thấy Lãnh Sương nói một đằng nghĩ một nẻo, cười đến muốn ăn đòn. Ôi chao, bé à, đây phải rất bận à? Tới đây, để Miểu hôn cái nào, rất nhớ em đó, Sương Sương à.

      Mỗi lần như vậy, Lãnh Sương đều dùng tay kéo cái đầu sáp lại gần của Đường Miểu sang một bên, rồi cố tình phun cho một câu: cút, tránh qua bên, có mùi.

      Hả? đó? Mỗi lần như vậy, Đường Miểu đều quá sợ hãi mà vội vàng uống nước, uống nước xong, lại hấp tấp đánh răng. Đánh răng xong lại bỉ ổi sáp lại, chụt! Hôn Lãnh Sương một cái thật mạnh.

      Đường Miểu bận rộn là , dùng lời của là, chính là bình chữa lửa, nơi nào cháy sẽ vội vàng qua dập, được rảnh rỗi.

      Nước là nguồn gốc của sinh mệnh. Lãnh Sương cũng rất lo lắng cho cơ thể của Đường Miểu, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách, cài nhắc nhở vào di động của Đường Miểu, vào lúc mười giờ ba mươi sáng và ba giờ chiều mỗi ngày có nhắc nhở rung lên, nên uống nước rồi!

      Cho nên, trong khi các cặp đôi khác hỏi người ăn gì chưa, ăn gì vậy? Thì Lãnh Sương và Đường Miểu sẽ hỏi câu đầu tiên là, hôm nay, uống nước chưa?

      “Hì hì, uống rồi nè, Sương Sương tốt với quá, di động vừa rung lên là liền chạy uống nước ngay. chắc chắn sống lâu trăm tuổi, Sương Sương cũng phải quan tâm đến cả đời đó. Quần lót mặc hằng ngày cũng phải do Sương Sương chuẩn bị đó.”

      Đường Miểu ở đầu dây bên kia làm nũng. Kể từ khi Đường Miểu cảm nhận được Lãnh Sương tín nhiệm và ỷ lại mình sâu sắc, cũng thật tâm để mình vào lòng, thì Đường Miểu thường làm nũng như vậy với Lãnh Sương.

      “Chịu nổi mà! Ngày nào còn hồi hộp dắt tay em đến đổ mồ hôi, bây giờ thì thoát y trước mặt em cũng đỏ mặt nữa.”

      Giọng Lãnh Sương đầy vẻ ghét bỏ, nhưng trong lòng lại đầy sự ngọt ngào. Hẹn hò hai năm, Lãnh Sương rất cảm ơn trời cao đã cho mình người đàn ông tốt như Đường Miểu, còn là người đàn ông rất đàng hoàng nữa. hoàn toàn lo những lời này bị người khác nghe thấy, cần đoán cũng dám chắc bây giờ Đường Miểu ở tầng lầu bóng người, rồi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa gọi điện cho mình.

      “Sương Sương, đã đặt vé tàu cao tốc thành phố S rồi, mười giờ sáng mai khởi hành, đến thành phố S vừa lúc ăn trưa. Hôm nay em được nghỉ Đông thì nghỉ cho tốt, đừng để mệt mỏi nhé. Hôm nay sẽ về sớm chút, ngày mai chúng mình cùng mua lễ phục nhé.”

      Đường Miểu rất hạnh phúc, cũng cảm thấy Lãnh Sương hạnh phúc, cảm thấy Lãnh Sương vui sướng và cảm động từ đáy lòng, cũng cảm thấy Lãnh Sương bận rộn và vui vẻ khi chuẩn bị đám cưới. nhớ rõ sở thích của Lãnh Sương, nhớ rõ từng câu nói của Lãnh Sương, để Lãnh Sương vào tim mà thương, từng chút từng chút tháo bỏ sự đề phòng của Lãnh Sương, cũng từng chút từng chút sưởi ấm con tim đầy sự phòng bị của Lãnh Sương.
      Last edited: 14/1/15

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Thư tình - Chương 2:

      “Đường Miểu, Đường Miểu, biết ? Em muốn làm hôn lễ kiểu Trung Quốc, em đặc biệt thích Trung Quốc ̉. Em muốn mua bộ Tú hoà phục[2]màu đỏ, còn muốn mua thêm bộ sườn xám màu đỏ để mời rượu, em rất thích màu đỏ của Trung Quốc. Đường Miểu, xem, sao em lại là thích áo cưới chứ? Em thích nhìn người khác mặc áo cưới, em cũng cảm thấy họ mặc rất đẹp, nhưng hôn lễ của em thì em lại muốn mặc áo cưới…”

      [2] Tú hoà phục: một loại lễ phục của dâu Trung Quốc.

      [​IMG]

      Ngồi tàu cao tốc thành phố S, Lãnh Sương và Đường Miểu ngồi ở góc nhỏ hẻo lánh gần hàng lang, cả chuyến , Lãnh Sương rất hưng phấn giọng kể cho Đường Miểu nghe vài chuyện. Dù Đường Miểu đã nghe rất nhiều lần, nhưng cũng thấy phiền, cả đường chỉ mang vẻ mặt ôn nhu lắng nghe Lãnh Sương chăm chú kể.

      Lãnh Sương cho người ta cảm giác người cũng như tên, lạnh lùng sống trong thế giới của mình, làm người ta tự chủ được mà nhượng bộ lui binh. ra khi Lãnh Sương còn bé cũng rất nhiệt tình với người khác, miệng cũng rất ngọt, cũng nhiều, người ta gọi là “Miệng bà Tám”. Chẳng qua đến tuổi trưởng thành, gặp nhiều chuyện, nên cũng từ từ quá thích nhiều trước mặt người khác, quá nhiệt tình, thành ra từ từ cho người ta cảm giác rất lãnh đạm. Mà thực tế đối với người quen, đặc biệt là người thân cận tín nhiệm, thì rất nhiều, nói đến nơi đến chốn, có thể liến thoắng ngừng.

      Mà Đường Miểu thì trời sanh ít, cũng chỉ có lúc ở bên Lãnh Sương mới nói nhiều hơn chút. Nhưng nếu như Lãnh Sương muốn , thì mực yên lặng lắng nghe, làm người nghe tốt nhất.

      “Ơ kìa”, Lãnh Sương đáng thương nhìn Đường Miểu,

      “Đường Miểu, sao gì, hay thấy em tục quá, rất lạ à?”

      Đường Miểu vuốt sợi tóc đỉnh đầu Lãnh Sương, cười thương,

      nghe em mà, thấy như vậy rất tốt, có thể biết em thích gì, nếu cũng biết tặng cái gì mới hợp ý em. Sương Sương, sao em phải giống người khác chứ, cứ làm việc em thích là được, thích em như vậy.”

      chứ? thấy em rất khác người à?”Trong lòng Lãnh Sương ngọt ngào như mật.

      “Khác người cũng thích, bởi vì, em là Lãnh Sương của .”Đường Miểu nói nhỏ vào tai Lãnh Sương, hơi nóng làm lỗ tai Lãnh Sương hơi ngứa, trong lòng cũng ngứa theo.

      “Đừng mà !”

      Lãnh Sương nghiêng người liếc nhìn Đường Miểu cái, lại hơi liếc nhìn hành khách khác tàu, tốt quá, mọi người đều bận chuyện riêng, ai để ý tới góc nhỏ hẻo lánh này.

      Lãnh Sương hung dữ nhìn, nhưng Đường Miểu biết Lãnh Sương như vậy ra là ngại ngùng.

      “Đừng sợ, họ nghe thấy chúng ta gì đâu. Với lại, dù có chuyện gì, thì cũng có ở đây.”

      Đường Miểu cười trêu chọc rồi kéo bả vai của Lãnh Sương qua, ừm, dáng vẻ xấu hổ của Lãnh Sương cũng giống người khác.

      Lãnh Sương giở trò xấu, dùng sức véo thịt bên hông Đường Miểu, Đường Miểu ôm vai của Lãnh Sương nên bị kìm hãm, chỉ bất đắc dĩ cười chiều chuộng, nhóc này, đúng là nỡ xuống tay mà.

      Lãnh Sương thấy Đường Miểu nhướn mày, nên cười khanh khách tim phổi, tiện thể ngả vào ngực Đường Miểu, lại vươn tay vào trong áo sơ mi của Đường Miểu rồi sờ mó khắp nơi.

      “Ơ? ngứa à? Đường Miểu, sao ngứa chứ?”Lãnh Sương cảm nhận được da thịt của Đường Miểu run lên, lại chớp mắt vô tội hỏi,“ phải đàn ông thương vợ đều sợ gãi ngứa à? Đường Miểu, thì ra, chút cũng thương em.”

      ra, Đường Miểu ngứa chịu được, sợ nhất bị người gãi ngay eo, huống chi người này, còn là Lãnh Sương. Mà Lãnh Sương lại như biết gì mà tiếp tục ra tay, hơn nữa, còn từng chút từng chút nhích gần xuống chỗ thắt lưng.

      Đường Miểu ngẩng đầu nhìn hành khách trong xe, ráng nhịn ráng nhịn, cuối cùng cũng bị hạ gục, bàn tay to bắt được ma trảo tàn sát bừa bãi chung quanh của Lãnh Sương, rồi vào tai Lãnh Sương:

      “Sương Sương, ngoan nào, ở đây nhiều người.”

      phải dù làm gì, thì cũng có ở đây sao? Sợ gì chứ?”

      Lãnh Sương ngẩng đầu lên cũng nói vào tai Đường Miểu, xong, còn cố ý thổí hơi nóng, sau đó đắc ý nhìn khuôn mặt Đường Miểu ửng hồng, rồi che miệng cười trộm vui vẻ.

      Giờ đây, đổi thành Đường Miểu ngứa lòng.
      Last edited: 14/1/15

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Thư tình - Chương 3:

      Thành phố S hổ là nơi bán áo cưới lớn nhất cả nước, quả nhiên danh bất hư truyền. Lãnh Sương kéo Đường Miểu đứng ở ngã tư đường, nhìn các cửa tiệm áo cưới rực rỡ muôn màu các con đường mà biết nói gì.

      Sau khi ngạc nhiên xong, Lãnh Sương rất nhanh đã bình tĩnh lại, bởi vì Lãnh Sương muốn lễ phục kiểu Trung Quốc. Mà trước mắt trừ áo cưới màu trắng, vẫn chỉ là áo cưới màu trắng, mà có sườn xám màu đỏ.

      , chúng ta vào ngõ tìm thử. Trước khi đến em đã tìm hiểu rồi, có tiệm dưới đầu cầu tuy nổi tiếng, nhưng làm tốt lắm. Hehe, đừng khen em, em biết em rất giỏi mà.”

      Lãnh Sương lắc cánh tay Đường Miểu, cọ tới cọ lui người Đường Miểu như con chó nhỏ ngoan ngoãn.

      Đường Miểu liếc nhìn Lãnh Sương tự sướng còn chưa chịu , biết còn chưa nói hết, nên im lặng chờ mở miệng.

      “Hì hì, Đường Miểu, trừ Tú hoà phục với sườn xám, em còn muốn mua hai bộ váy dạ hội. Còn phải mua lễ phục cho phù dâu nữa. Cũng muốn mua thêm áo choàng mùa đông với áo khoác ngoài nữa. xem chúng ta đã mất công thành phố S, nếu mua ít đồ về, thì xin lỗi tiền đường đúng ? Nghe nơi này có rất nhiều đồ trang trí nhà kiểu Trung Quốc ̉, em muốn mua, muốn mua hết!”

      Lãnh Sương nhìn ánh mắt khích lệ của Đường Miểu, liền một hơi nói hết những ý nghĩ trong lòng, còn chốt ba chữ “muốn mua hết” quan trọng kia.

      “Ồ, những thứ này thôi à, còn gì nữa em?”

      Đường Miểu vuốt ve ngón tay mềm mại của Lãnh Sương, vừa dịu dàng vừa buồn cười nhìn khuôn mặt nhắn rối rắm của Lãnh Sương, những thứ này phải cần cho hôn lễ à, sao lại có bộ dáng khó xử vậy chứ.

      “Còn… ngoài ba thỏi vàng truyền thống, em còn thích ngọc trai với thạch nữa, mấy thứ này em đều muốn mua hết. Còn có còn có, em thấy trong nhà vẫn thiếu đồ trang trí, nên muốn cửa hàng mỹ nghệ xem thử…” Lãnh Sương càng càng giọng xuống.

      Đường Miểu nhéo khuôn mặt nhắn rối rắm của Lãnh Sương,

      cũng thấy hộp trang sức tặng em nếu chỉ để ba thỏi vàng thôi thì vẫn hơi rộng, có gì mua thêm vài món trang sức bỏ vào cho đỡ thừa chỗ. Ừ, trong nhà chưng thêm bình phong tranh chữ cổ gì đó, làm nổi bật khiếu thẩm mỹ của Sương Sương chúng ta. thôi, chúng ta tiếp, trừ mấy thứ này, có thích cái nào thì chúng ta mua thêm. Yên tâm , bây giờ mua đồ đều cà thẻ, hôm nay mang mấy cái lận.”

      “Nhưng…” Lãnh Sương kéo tay Đường Miểu, do dự : “Đường Miểu, Đường Miểu, phải chúng ta mới sửa nhà à, xài nhiều tiền vậy được ? Với lại cũng mua rất nhiều thứ rồi, mà vẫn còn rất nhiều đồ chưa mua nữa. Haiz, kết hôn đốt tiền quá. Đường Miểu, xài nhiều tiền vậy, còn có thể dắt em ăn bánh ngọt với gà quay lúc tan việc nữa ?”

      Đường Miểu dừng bước lại, cúi người vuốt vuốt mũi Lãnh Sương,

      “Sương Sương, đàn ông kiếm tiền trong bài hát nào. Nhớ ?”

      “Nhạc mới hay cũ? Em nhớ lắm, cho chút gợi ý .”

      “Nhạc cũ. Đàn ông, sao lại là đàn ông? Thử nghĩ xem.”

      “Đàn ông thật khổ, đàn ông thật khổ, cả thế giới đều biết tôi kiếm tiền rất cực khổ[3]… Là bài này hả?”

      [3] Bài hát “Đàn ông thật khổ” do Trần Ngọc Kiến hát, phát hành năm 2009.

      “Phụ nữ dùng. Sương Sương, đàn ông kiếm tiền là để phụ nữ dùng.”

      Lãnh Sương cảm động, ôm Đường Miểu, “Nhưng em xót …”

      Đường Miểu thỏa mãn ôm Lãnh Sương vào lòng, “ thôi, em nghe kìa, bọn chúng gọi chúng ta kìa, Lãnh Mua Mua, mau tới mua tôi, mau mang tôi về nhà…”

      “Em mới phải Lãnh Mua Mua! Đường Mua Mua, là muốn mua mà!”

      Lãnh Sương lấy tay nhéo hông Đường Miểu.

      Lần này, Đường Miểu rất nhanh bắt được bàn tay bé của Lãnh Sương,

      “Là muốn mua, Sương Sương, là Đường Mua Mua quyết lôi kéo Sương Sương mua! Đường Mua Mua là chàng hư, Sương Sương mua cho ấy ăn cơm!”

      Lãnh Sương vui vẻ cười khanh khách, lấy tay chọt chọt Đường Miểu, “Đường Miểu, Đường Miểu, có biết sao em lại thích Trung Quốc cổ ?”

      “Vì em thích văn học cổ?”

      “Khụ khụ, em lấy ví dụ nhé. thấy tài tử cổ đại thanh lâu, tú bà đều vẫy khăn cười tươi như hoa, công tử à, xem chút , đây là hoa khôi trong lâu chúng ta, được ma ma nuôi từ , cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, luật khiêu vũ, mọi thứ đều tinh thông, mau lấy cầm ra, đàn đoạn cho công tử nghe thử nào. Nhưng qua đại, các má mì ở hộp đêm chỉ cần vỗ tay, đến nào, các em gái, đứng hết đằng trước, để các ngài nhìn thử. Ngài à, nhìn các em chỗ chúng tôi này, điện nước đầy đủ, hàng cũng tốt, quý ngài, ngài sờ thử xem? … Hihi, Miểu, chỉ hiểu em!”

      Đường Miểu: “…”
      Last edited: 14/1/15

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Thư tình - Chương 4:

      Trong ngõ quả nhiên có nhiều tiệm lễ phục kiểu Trung Quốc hơn, nhưng thử mấy nhà thì đều bán sỉ, mà thấy bán lẻ.

      “Sương Sương à, vẫn còn sớm mà, đừng nóng vội, chúng ta cứ từ từ chọn nhé.”

      Đường Miểu nắm tay Lãnh Sương, dạo bước từ từ trong ngõ hẻm.

      “Thấy con sông kia , cây liễu bên bờ, nhà trong ngõ cạnh cây liễu… Nơi này cảnh đẹp ghê, Sương Sương ha.”

      Lãnh Sương nhìn theo ngón tay Đường Miểu, “Ừ, nếu có thêm chút mưa phùn thì còn tuyệt hơn, ngắm hoa trong sương, dưới trời mưa phùn mông lung…”

      “Quỷ sứ, vẫn cầu trời đừng mưa , chúng ta có mang dù đâu đó.”

      Đường Miểu nhìn Lãnh Sương, nở nụ cười đơn thuần.

      Lãnh Sương quay đầu cùng Đường Miểu nhìn nhau, mắt cười cong cong.

      “Đường Miểu xem, em thích bộ đó.”

      Lãnh Sương nghiêng mắt nhìn đồng phục học sinh thời dân quốc được cách tân từ sườn xám, trong đôi mắt lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng.

      “Em gái, vào xem thử nào, bộ gấm Vân Nam này là kiểu mới năm nay của tiệm, đơn giản trang nhã, vải tốt, cắt may hoàn mỹ…”

      Niềm vui mừng của Lãnh Sương được biểu quá ràng, bà chủ mới nhìn cái, đã vội vàng ra cửa nghênh đón.

      Đường Miểu nắm tay Lãnh Sương vào trong tiệm, ánh mắt của Lãnh Sương cứ dán chặt lên bộ sườn xám.

      “Đường Miểu, em thích bộ này lắm.” Lãnh Sương nói nhỏ rồi kéo tay áo Đường Miểu.

      “Bà chủ, chỗ thử đồ ở đâu vậy?” Đường Miểu thấy ánh mắt mong chờ của Lãnh Sương, đành quay đầu hỏi bà chủ.

      lầu hai, lên đó với tôi.”

      Lãnh Sương theo bà chủ lên lầu hai, bà chủ thấy Lãnh Sương con, rồi cầm bộ lễ phục mới qua.

      “Em gái, học à?”

      “Hả? có, tôi làm rồi.”

      “Ồ, nhìn như học sinh ấy, bộ đồ này rất hợp với .”

      “Ừ, tôi rất thích.”

      “Người dưới lầu kia… là chồng à?” Bà hơi chần chừ, vì Lãnh Sương nhìn hơn Đường Miểu rất nhiều, nhưng cũng có thể trách bà, vì mặt Lãnh Sương hơi con nít, nhìn trẻ, chứ đúng ra cũng chỉ nhỏ hơn Đường Miểu nửa tuổi thôi.

      “Ừ.”

      Lãnh Sương cũng giải thích, chỉ nhìn mình trong gương, rồi nở nụ cười vừa ngọt ngào vừa hơi ngượng ngùng. cho bà chủ biết với Đường Miểu là bạn học, mà còn ngồi cùng bàn nữa.

      Lãnh Sương xuống lầu, bước từng bước như vào lòng Đường Miểu, bạn từng ngồi cùng bàn, nay sắp thành vợ của .

      này, đây mặc đẹp chứ?” Bà chủ đổi cách gọi, rồi híp mắt cười nhìn Đường Miểu với Lãnh Sương.

      Đường Miểu cũng tới bên cạnh Lãnh Sương, vào tai Lãnh Sương, “Rất đẹp.”

      Lãnh Sương nâng váy, khuôn mặt cũng ửng hồng.

      “Bà chủ, có thể làm lẹ ?” Đường Miểu quay đầu hỏi như có việc gì.

      “Có thể.”

      “Được, tôi để lại địa chỉ, phiền bà gửi cho chúng tôi.”

      Ra khỏi cửa tiệm, Lãnh Sương dựa sát người Đường Miểu,

      “Sao phải ký gửi chứ? Tiện thể mang về cho rồi.”

      “Bởi vì… Đường Mua Mua còn rất nhiều rất nhiều thứ muốn mua. Rồi sau đó, còn muốn dắt Sương Sương chơi nữa.”

      “Hôm nay về nhà à?”

      về, đặt phòng khách sạn rồi.”

      chứ?!”

      !”

      “Vậy phải chụp nhiều hình cho em đó, mà phải đẹp đó!”

      “Được!”
      Last edited: 14/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :