1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thượng Tiên Khó Cầu, Nại Hà Tình Sâu - Thị Kim (C13)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Thượng tiên khó cầu, Nại Hà tình sâu.
      [​IMG]
      Tác giả: Thị Kim

      Convert: Ngocquynh520

      Edit: Ichikazumi

      Giới thiệu:
      "Thân là đệ nhất thần y, ta chỉ có hai ước vọng. là, kiếm tòa kim ốc, giấu , kim ốc tàng kiều."

      "Hai là?"

      "Hai là, cùng luyện song tu trong đó, trường sinh bất lão."

      " là đồ lưu manh."

      Các file đính kèm:


    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1

      1.1

      "Nghe nữ đệ tử của thần y Mạc Quy dung mạo quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, tiên tư ngọc sắc, khuynh quốc khuynh thành."

      Hiếm gặp người nào dùng nhiều thành ngữ hình dung về sắc đẹp như vị nhân huynh này, có vẻ cũng có chút tài văn chương. Ta khỏi thả chậm bước chân, muốn nghe thêm mấy câu sau.

      "Cho nên ta mới nhân dịp Mạc thần y ra biển để đến đây xem bệnh. Huynh xem, người ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, thanh niên tài tuấn như ta có thể khiến nàng vừa gặp ?"

      Ta do dự có nên quay đầu lại nhìn hay .

      "Ai. Có khi nào là vị nương trước mặt kia . Huynh nhìn tấm lưng nàng ấy kìa, yểu điệu thướt tha, bước sen nở, phong tư lả lướt, như liễu tơ đỡ gió, hoa mềm theo nước."

      Chân ta run lên. Thôi, hay là nhanh chút hơn.

      "Quả nhiên là tuyệt đại giai nhân, chỉ nhìn bóng lưng cảm thấy ý loạn tình mê, thần hồn điên đảo."

      "Ta cũng vậy, chỉ ngắm vòng eo thon của nàng ta thấy tim gan đập thình thịch, chân tay mềm nhũn rồi. Chu huynh, mau dìu ta."

      Có khi thính lực quá tốt cũng phải chuyện hay. Vì vậy, ta dừng bước, đứng dưới tàng cây mộc gốc đào, chờ hai vị sau lưng.

      Gió xuân tháng ba thổi qua những đóa đào nở rộ. Khi gió lớn, những cánh đào nhàng tung bay rơi vạt váy, như quyến luyến du dương với con bướm thêu váy.

      "Chu huynh, ta chưa từng gặp nào mặc váy đen lại xinh đẹp động lòng người đến vậy, quả nhiên là thưởng thức hơn người."

      Ta cúi đầu nhìn… ra là vừa rồi tưới nước ở vườn rau, ta cảm thấy váy đen chịu bẩn tương đối tốt, dính nước đọng bùn cũng lộ .

      "Huynh nhìn hoa đào nở rộ kìa, nàng lại dáng đứng như ngọc dưới tàng cây, hợp với câu thơ nọ, Nhân diện đào hoa tương ánh hồng…"

      Nhân diện đào hoa tương ánh hồng: Người đẹp hoa đào ửng đỏ lây (Trích Thơ đề ở ấp phía nam đô thành-Người dịch: Hoàng Giáp Tôn.)

      Ta xoay người lại, cười cười: "Hai vị tới xem bệnh sao. Ta chính là nữ đệ tử của thần y Mạc Quy."

      "A…"

      Hai người kinh hoàng biến sắc, trợn mắt há mồm, nghẹn họng nhìn ta trân trối.

      " biết hai vị thoải mái chỗ nào?"

      "À. Chúng tôi hề có bệnh, cáo, cáo từ." Hai người lùi về phía sau, sải bước như bay.

      " thong thả, tiễn." Ta cười tiếng, giơ ngón tay hất mấy cánh hoa rơi ống áo, thản nhiên bước vào Hạnh Lâm uyển.

      Sư phụ ta là Mạc Quy, người đời gọi người là thần y. Để giữ vững hình tượng thần bí khó dò, người cư ở Già La bên bờ Đông Hải. Đúng như hai vị huynh đài kia , người có hai nữ đệ tử, chính là ta và Mi Vũ.

      Khi còn , người thường với chúng ta: Ta có hai đồ đệ lạc đâu được, giữa trán đều có ký hiệu.

      Ấn đường Mi Vũ sinh ra nốt ruồi mỹ nhân đỏ tươi, xinh đẹp diễm lệ, linh động quyến rũ, như chút tương tư vương vấn lòng người.

      Ta lại tương đối mạnh mẽ thô bạo, từ trán đến sống mũi có mảng bớt đen rộng, mồn , trông như vẩy mực.

      Vì vậy, Mi Vũ là nương xinh đẹp, còn ta đại khái cũng coi như 'xinh đẹp', Dạ Xoa.

      Cho nên nhiều năm qua ta vẫn luôn thấy rất thẹn với Mi Vũ. Mỗi ngày nàng đều cho ta ngắm dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, cảnh đẹp ý vui, mà ta lại bắt nàng phải nhìn khuôn mặt Dạ Xoa, chấn động lòng người này.

      Vị huynh đài xuất khẩu thành thơ và vị ngọc thụ lâm phong vừa rồi chắc là vì ngưỡng mộ danh tiếng mà có ý tới(*), chỉ tiếc vận số tốt, lại gặp phải ta, đành tự mình tỉnh ngộ. Từ đó có thể thấy, truyền thuyết cũng phải đều đáng tin, nhưng cũng phải hoàn toàn đáng tin.

      (*) Nguyên văn là "Túy ông chi ý bất tại tửu" tức "ý của Túy Ông phải ở rượu", nghĩa bóng là ý ở trong lời, có dụng ý khác.

      Trong Hạnh Lâm uyển đào lý tranh xuân, cực kỳ sinh động, cảnh sắc đập vào mắt, bụi hoa đùa giỡn bông liễu, xá tử chẳng thua yên hồng, khắp vườn cảnh đẹp vô biên. Chỉ tiếc sư phụ có ở đây, cảnh vườn cũng như vô hình sinh ra vài phần vắng vẻ ảm đạm, ngay cả Vượng Tài nằm dưới tàng hoa đào cũng buồn bã ỉu xìu.

      Vượng Tài là con hồ ly, khi nhặt được nó chắc ta khoảng bảy tuổi.

      Hôm đó tại ăn no quá, phụ đành dắt ta dạo cho tiêu thực. tới lui, chợt thấy bụi cỏ ven đường có con hồ ly nằm người con hồ ly già gào khóc. Ta hỏi sư phụ xảy ra chuyện gì vậy, người , con hồ ly già kia chết rồi.

      Đó là lần đầu tiên ta chân thực cảm nhận được sống cái chết, lập tức ôm chân sư phụ khóc òa.

      Sư phụ ngồi xuống vỗ về ta: "Vạn vật đều có tuổi thọ tuần hoàn lặp lặp lại, giống như hoa nở hoa tàn, trăng tròn trăng khuyết, có gì đáng sợ."

      Ta ôm cổ phụ, càng khóc to hơn, "Sư phụ, người hiểu."

      Sư phụ nhịn được bật cười: "Ta hiểu?"

      Ta nặng nề "Dạ" tiếng, đau lòng gần chết: "Sư phụ chính là hồ ly già, con chính là hồ ly . Nếu sư phụ chết rồi, ai nấu cơm cho con? Ai may đồ cho con? Ai cho con bạc xài?"

      Ta khóc nổ cả mắt, lúc này mới phát ra, phụ rất quan trọng. Người chỉ có dáng vẻ đẹp đẽ mà còn có rất nhiều tác dụng, tuyệt đối thể chết.

      'Hồ ly già' cười: "Linh Lung, ta chết."

      Mắt ta ngưng lệ: "Tại sao ạ?"

      Người nghiêm túc : "Ta ăn thuốc trường sinh bất lão."

      Ta cười rộ lên: "Vậy tốt quá". lát sau, ta lại cảm thấy đúng, lau nước mũi lên ngực người, tha thiết mong chờ hỏi: "Sư phụ, vậy còn con?".

      Sư phụ cười hì hì: "Con đương nhiên chưa ăn."

      Ta oa tiếng, lại khóc càng to hơn, điệu bộ như núi tuyết lở sạt, biển cạn đá mòn cũng bỏ qua.

      Sư phụ véo mũi ta cười : "Trong 'Thập Châu ký' ghi lại, đất Tổ Châu có sinh trưởng loài cỏ linh chi dưỡng thần. Người chết chưa đến ba ngày ăn cỏ có thể sống lại, dùng cỏ cũng có thể trường sinh. Chờ con lớn rồi, sư phụ thuyền dẫn con ra biển hái cỏ linh chi dưỡng thần cho con ăn."

      Đối với lời của sư phụ, ta tin tưởng chút nghi ngờ, ngừng khóc ngay. Từ đó, quyển 'Thập Châu ký' kia bị ta lật nát bét. Thân là người bình thường, ai cũng có lòng sợ chết cả.



      Chương 1

      1.2

      Sư phụ vốn là kẻ xa xỉ lãng phí tiêu tiền như nước, vậy mà quyển "Thập Châu ký" bị ta lật nát bét kia người lại ném, còn dùng vải lụa bọc cẩn thận rồi đặt giá sách.

      Tiểu hiên trước cửa sổ, cảnh sắc tháng ba tươi đẹp lộng lẫy, nắng xuân phủ kín bàn. Ta ngồi trước bàn, thờ ơ lật vài tờ, chịu được gió xuân, chìm vào giấc mộng.

      Trong mộng rất lắc lư, dường như thuyền ra biển. Mới thoáng chốc qua biết bao đường, nước biển đột nhiên trở nên trong suốt, gợn sóng, như khối thủy tinh ngưng lại trời đất, tinh xảo đặc sắc, mênh mông bát ngát. Cùng lúc đó, phía trước xuất hòn đảo xanh biếc như phỉ thúy, trời quang mây tạnh, nhật nguyệt dao quang, rạn san hô xanh mọc đầy kỳ hoa dị thảo.

      Trong lòng ta mừng thầm, vội xắn tay áo định mò lên đảo hái tiên thảo, chợt thấy rạn san hô ngầm bên bờ có người đứng, vai đậu con ưng.

      Trong làn hơi mờ, tấm lưng kia khí khái ung dung, lẻ loi độc, đằng sau lưng là trời cao biển rộng, ráng mây biển núi, như đứng từ rất lâu rồi.

      Ta giật mình mải miết nhìn bóng lưng kia, cảm giác rất đỗi quen thuộc xông thẳng lên đầu, lại nhớ nổi người đó là ai.

      Sóng biển dâng trào vỗ vào góc áo , rốt cuộc xoay người… Đúng lúc này, đột nhiên vang lên mấy tiếng sấm đánh ta ngã nhào xuống đất…

      Ta nhếch nhác mở mắt, chỉ thấy Mi Vũ quơ quơ ta, cười như tiên nữ.

      "Ưng Nhi mang thư của sư phụ về."

      "Khi nào người về?"

      "Trong thư viết. Người chỉ bảo có vị bạn tốt muốn đến Già La, nhắc chúng ta dọn dẹp Phụ Tuyết lâu sạch tiếp đãi vị khách quý kia."

      Khách quý?

      Ta thầm kinh ngạc.

      Sư phụ vì duy trì hình tượng thần y thế ngoại cao nhân thần bí vĩ đại, gần như chưa từng mời người ngoài đến đây. Già La lớn vậy lại có ai ngoài ba thầy trò chúng ta, cộng thêm con cắt Bắc Cực (*) Nã Vân và con hồ ly Vượng Tài. Nay thế nào người lại đột nhiên hứng thú mời khách tới? Ta ôm bụng khó hiểu cùng Mi Vũ đến Phụ Tuyết Lâu, cẩn thận dọn phòng sạch , còn cắm thêm mấy cành đào mới nở vào chiếc bình ngọc bàn.

      Phòng ốc sáng sủa rực rỡ hẳn lên. Mi Vũ ngồi trước cái bàn gỗ tử đàn bưng mặt như có điều suy nghĩ, dáng vẻ rất trầm ngâm.

      "Linh Lung, sư phụ lần này ra biển thần thần bí bí, phải chăng Doanh Châu? Theo truyền thuyết, chỗ đó chính là nơi tiên nhân ở đó. Tỷ xem, vị khách quý mà sư phụ có khi nào là vị tiên nhân ?"

      Ta cười cười đáp. ra trong lòng ta cũng rất tò mò thân phận của vị khách quý kia. Bởi vì xưa nay ngay cả Sưởng đế sư phụ cũng thèm để vào mắt, đến tột cùng là người thế nào mà lọt vào mắt người, còn nhận được chữ "quý" kia?

      Ba ngày sau là mồng tháng tư. Trời chưa sáng ta bò dậy khỏi giường.

      Già La nằm ở ven bờ Đông Hải, nước biển xanh biếc, sương khói yên ả, đảo sinh trưởng loài hoa, tên là triêu nhan, có công hiệu cầm máu. Loài hoa này chỉ tỏa hương nở rộ vào khoảnh khắc ánh bình minh vừa ló rạng trong tháng tư, loáng cái rồi tàn, ngắn như ánh sáng lấp lánh. Trước khi ra biển, sư phụ dặn ta nhất định được quên hái. Vì vậy mới sáng sớm ta chạy ngay tới tấc linh đài bờ biển, cả thế gian chỉ có nơi này sinh trưởng triêu nhan.

      Mặt trời đằng đông chưa ló, mặt biển xanh thẳm vô biên, như thưở sơ khai hỗn độn. Dần dần, nắng mai hơi hé ra, màn trời cũng giãn rộng. lâu sau, nắng mai ồ át ló khỏi chân trời, ánh sáng phủ kín khắp bầu trời mặt biển.

      Trong ánh nắng rực rỡ, triêu nhan bừng bừng nở rộ, đóa hoa xanh biếc ướt át như ngọc, tỏa mùi hương đặc biệt thấm vào ruột gan. Ta nhanh tay hái từng bông xuống, để chúng nở rộ khay vàng. Loại kỳ hoa hiếm có này tháng cùng lắm hái được khoảng trăm bông, chỉ tạm chế được hộp dược cao , có thể là vô giá.

      Dưới vách núi vang lên tiếng ưng quen thuộc, chính là con cắt Bắc Cực Nã Vân của sư phụ.

      Ta lấy tay che nắng nhìn xuống dưới, qua tấc vuông dưới linh đài, chỉ thấy chiếc thuyền lại gần bờ, cánh buồm đón nắng mai tỏa sáng rực rỡ, bên thêu chữ "Mạc" rất to. Lẽ nào sư phụ trở về?

      Ta lập tức nâng váy chạy lên bờ cát.

      Gió biển táp vào mặt, cát trắng tràn đầy giầy, hơi xước chân.

      Ta dừng bước.

      mạn thuyền có người đứng. mặc bộ hồng y hừng hực khí thế trong ánh hào quang, sau lưng là cả trời biển bao la vô cực. Ánh nắng sớm như gom hết lên người , hồng y sáng rực như ngọn lửa bừng cháy nổi nền trời mây.

      đứng ngược sáng, tay nâng con ưng, nhìn dung mạo. Màu đỏ kia như đoạt lòng đoạt phách, thần thái lại như người duy nhất giữa trời biển.

      Trong lòng ta giật nảy, khung cảnh này sao lại giống trong mộng như vậy? Nhất thời, ta thậm chí còn nghi mình vẫn ở trong mộng. thứ cảm giác như xa cách đời gặp lại tràn tới trước mặt, tựa như là cố nhân kiếp trước, chị em cùng cha khác mẹ vượt biển bơi tới kiếp này để ước hẹn.

      Con ưng vỗ cánh muốn bay, tay phất cái, Nã Vân bay thẳng lên trời, kêu tiếng lanh lảnh rồi vút vào mây xanh.

      chậm rãi bước xuống thuyền, như là mây bước xuống.

      Cát trắng như tuyết, hồng y như lửa, ta chưa từng gặp người nào có thể bước nhàn nhã ung dung như vậy. Gió biển thổi bay tà áo , bóng mây như nhảy múa.

      chút để ý, phảng phất mọi chuyện thế gian đều nằm trong mắt .

      Nã Vân bay đến trước mặt ta, cúi đầu kêu lên rồi vòng hai vòng, sau đó bay về phía Hàm Yên các.

      Ta nhìn thẳng đến trước mặt mình.

      Ta tài nào hình dung tướng mạo , chẳng qua cảm thấy thế gian này cũng chỉ có dung mạo như vậy mới xứng với nhịp bước dáng vẻ đó của . Khoảnh khắc kia, ta như quên hô hấp.

      đời, gặp vô số lần, cùng vô số người. Có người với bạn chỉ là gặp thoáng qua, ngay cả dung mạo cũng thấy ; có người với bạn từng có duyên phận ngắn ngủi, sau rồi lại quên xa khắp chốn. Nhưng có người, bạn chỉ vô ý nhìn lần, nhớ cả đời.

      chính là người sau cùng.

      Ta chưa từng thấy đôi mắt nào như vậy, chỉ cần nhìn vào, dường như bị lạc vào cảnh hoa xuân tháng ba.

      đón nắng nên hơi nheo mắt, nhàng cười với ta tiếng, ý cười phảng phất luồng gió dịu dàng ấm áp, thổi sâu vào lòng người, khiến người ta thoải mái.

      "Huynh chính là vị khách quý sư phụ ta nhắc đến trong thư?" Ta như bị thôi miên, giọng mềm mại khác thường.

      "Ừ. Ta là Dung Sâm. Chắc là Linh Lung?"

      tuy dùng câu hỏi, nhưng giọng lại vô cùng chắc chắn. Ta khỏi tò mò: "Sao huynh biết?"

      "Sư phụ mình có hai đồ đệ, người là Linh Lung, người là Mi Vũ."

      "Vậy sao huynh biết ta là Linh Lung?"

      cười cười: "Sư phụ , xinh đẹp là Mi Vũ".

      Ta vuốt vuốt ấn đường.

      cười: "Ta có ý xấu".

      Ta tiếp tục xoa ấn đường.

      lại cười: "À đúng rồi, sư phụ còn , là nha đầu chết tiệt, là nha đầu điên".

      Trong lòng ta lệ rơi ầm ầm…

      Sư phụ, người là sư phụ của chúng ta sao?

      ánh mắt trong suốt dịu dàng lướt qua đầu ta, nâng tay áo, mỉm cười hỏi: " chính là nha đầu điên sao?"



      (*) Cắt Bắc Cực (Còn gọi là cắt kên kên): Hán Việt ghi là hải đông thanh. Tên khoa học là Falco rusticolus.

      Là loài lớn nhất trong Chi Cắt. Trong Chi Cắt, Tùy theo kích thước của từng loài cụ thể mà lúc gọi là ưng, lúc gọi là cắt.

      Loài cắt này sinh sản ở bờ biển Bắc Cực và các đảo ở Bắc Mỹ, châu Âu, và châu Á. Đặc biệt, bộ lông của nó thay đổi theo vị trí, với màu sắc từ trắng toàn thân cho đến nâu sẫm. (Theo vi.wiki)

      chung cách gọi tên hay mối quan hệ về chi, họ, bộ,… của ưng và cắt rất lằng nhằng. Nếu mọi người muốn tìm hiểu có thể tham khảo ở đây. [Nếu sâu hơn nữa nên gõ tên khoa học của nó, vì tài liệu liên quan bằng tiếng việt khá ít]

      Cắt Bắc Cực: http://vi.wikipedia.org/wiki/Cắ ... %E1%BB%B1c

      Chi Cắt: http://vi.wikipedia.org/wiki/Chi_Cắt

      Bộ Cắt: http://vi.wikipedia.org/wiki/Bộ_Cắt

      Bộ Ưng: http://vi.wikipedia.org/wiki/Bộ_Ưng

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2

      2.1

      Ta quay đầu lại nhìn theo tay , thấy bóng dáng xinh đẹp thướt tha vô cùng xinh đẹp thướt tha chạy tới.

      Váy lụa màu lục xách tay, ống quần trong màu hồng bên ngắn bên dài lộ sạch ra ngoài, giày thêu vàng tơ mất chiếc. Cũng may, đây là cát trắng chứ phải bùn đất, nếu cái chân trần kia đâu còn trắng như tuyết nữa.

      Quần áo xộc xệch thôi , sao ngay cả tóc cũng buộc? Nhất định là ở trong chăn bị Nã Vân đánh thức. May là tóc nàng ấy vốn mềm đen như mực, nhàng tung bay trong gió cũng còn chút đẹp mắt.

      Đâu ngờ, trận gió lớn đột nhiên thổi tới,…ào…ào…

      Ta ôm trán đành lòng nhìn thêm. ra , sư phụ giới thiệu vậy cũng sai lắm.

      Mi Vũ chạy vội tới trước mặt ta, đột ngột dừng lại.

      Váy lụa màu lục tay vô thức tuột xuống che kín mắt cá chân nàng. Nàng bất giác đứng yên nhìn Dung Sâm như bị định trú, ánh mắt sáng ngời ta chưa từng thấy.

      Ta kéo vạt áo nàng, "Mi Vũ, vị này là công tử Dung Sâm, chính là vị khách quý sư phụ nhắc đến trong thư".

      Mặt nàng bỗng ửng hồng. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ấy thẹn thùng.

      Biết bao người chấn động vì vẻ đẹp của nàng, vì nàng mà đứt từng khúc ruột, vì nàng mà tìm đến cái chết. Ta còn từng thấy nàng áy náy ngượng ngùng cự tuyệt nam tử ngay trước mặt. ra, chỉ là thời cơ chưa tới. Giống như những đóa triêu nhan tấc linh đài kia, chỉ chịu tỏa hương nở rộ vào khoảnh khắc ánh bình minh vừa ló rạng trong tháng tư.

      Nàng luống cuống tay chân kéo mái tóc dài búi lại, cúi người tiếng "công tử vạn phúc", dáng người mềm mại uyển chuyển như liễu đợi qua đông chờ đón gió xuân.

      Ta kinh ngạc vì dịu dàng của Mi Vũ, nhưng càng kinh ngạc hơn vì bình tĩnh của Dung Sâm, thế mà lại sáng mắt lên, khóe miệng chỉ khẽ nhếch, ánh mắt dừng người nàng mà lạc xuống chân.

      đặt chiếc rương trong tay xuống, rút từ trong tay áo ra chiếc khăn lụa.

      "Cẩn thận bị cát làm xước chân."

      cúi người nâng chân nàng lên, dùng khăn lụa quấn quanh, thắt lại.

      bàn chân trắng như tuyết lên chùm phong lan.

      ra thế gian này còn có loại dịu dàng như vậy, có thể khiến người ta thần hồn điên đảo. Ta chỉ đứng ngoài quan sát mà cũng thấy lòng lâng lâng.

      Mi Vũ đứng ngơ ra mất hồn, như bị làm phép, cả người phát sáng.

      Ta chợt cảm thấy mình thừa thãi, thức thời trước bước.

      Cách đó xa, chiếc giày thêu vàng tơ nằm bờ cát. Ta bước tới nhặt lên, bỗng hơi run tay lại đánh rơi xuống. Quay đầu nhìn lại, đôi uyên ương kia đứng bờ cát, tiên tư ngọc sắc. Sau lưng họ là ánh trời sáng mờ, biển xanh bao la, rung động lòng người, đẹp đẽ hài hòa lên lời.

      Ta bỗng nhớ tới câu thơ: Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số.(1)

      Chỉ là, lần gặp gỡ này, biết là kiếp hay là duyên. Nhưng cho dù là kiếp hay duyên, có thể đúng lúc gặp được định mệnh của mình, cũng là tam sinh hữu hạnh.

      biết định mệnh của ta, người ở nơi nào?

      Ta hiếm lắm mới suy nghĩ về vấn đề này, trong đầu bỗng thoáng vô số khung cảnh.

      Đẹp đẽ nhất là có ngày, chúng ta oan gia ngõ hẹp bỗng nhiên hẹn mà gặp. nâng khuôn mặt ta, cắn răng nghiến lợi : Nha đầu chết tiệt này, ta đây tìm hai mươi năm rồi.

      Còn thảm thiết nhất là, ta sinh người chưa sinh, người sinh ta lão.

      Bởi vấn đề dung mạo, ta cảm thấy cái thảm thiết kia có vẻ khả thi hơn nhiều.

      Vẫn nghĩ ngợi lung tung, Mi Vũ tới trước mặt ta. Ta đưa giày cho nàng. Nàng cởi khăn lụa ra rồi vào, cầm chiếc khăn lụa kia, sắc mặt thẹn thùng, dường như muốn trả lại cho Dung Sâm nhưng lại cảm thấy ổn.

      "Buộc chân rồi, trả lại cho người ta làm gì." Ta thay nàng quyết định, túm lấy chiếc khăn nhét vào tay áo.

      Dung Sâm bật cười, tuy nhiên hề có ý giễu cợt.

      Mặt Mi Vũ lập tức đỏ lên, len lén bấm ta cái.

      Ta nhe răng hít hơi lạnh. ra ta rất tốt bụng nên mới định lấy về giặt rồi cho nàng giữ làm kỷ niệm nhé. Chẳng phải bình thường trong hí văn đều gọi thứ này là tín vật đính ước đó sao.

      Tới Hạnh Lâm uyển, Vượng Tài chạy vèo đến trước mặt Dung Sâm, liền cúi người xuống sờ sờ đầu nó. kỳ lạ, Vượng Tài thế mà tránh né cũng sợ lạ.

      Xuyên qua rừng trúc là đến Phụ Tuyết lâu, khung cảnh yên tĩnh thanh nhã nằm sau rừng cây xanh biếc, sư phụ dựng nó phỏng theo tiểu lâu của người dân Vân Nam. Lại , Dung Sâm chính là vị khách đầu tiên.

      vào phòng cũng đánh giá xung quanh, ngón tay vẻ tùy ý quệt qua bàn tử đàn, hình như xem có bụi hay . Hiển nhiên, là người mắc bệnh sạch , điểm này ngược lại rất giống sư phụ. Quả nhiên là vật hợp theo loài, người chia theo nhóm.

      Sau rồi, đặt chiếc rương lên bàn rồi mở ra, lấy hộp gấm đỏ đưa cho Mi Vũ: "Tại hạ ở Già La quấy rầy mấy ngày, đây là chút lễ mọn bày tỏ lòng tôn kính, xin nương vui vẻ nhận cho."

      Ngón tay màu ngọc bạch khẽ nâng hộp gấm, trong ống tay như có hương mai từng đợt thoảng qua. Ta cảm thấy, có lẽ ai đời này có thể mang tư thế giản đơn tùy ý mà lại tạo ra dáng vẻ phong lưu vô hạn được như .

      Mi Vũ ngẩn ra, vẻ mặt vừa mừng rỡ vừa ngượng ngùng, nhưng nhận hộp gấm đó, chỉ : "Công tử khách sáo quá. Công tử là khách quý của sư phụ, chúng ta chào đón kịp, sao dám thu lễ. Nếu sau này để sư phụ biết, người chắc chắn mất hứng."

      Nghe nàng vậy, ta khỏi lắp bắp kinh hãi. Nàng e ngại sư phụ mất hứng khi nào vậy? Nàng còn hận thể ngày ngày chọc người mất hứng để nàng cao hứng ấy chứ.

      Nghĩ nghĩ, ta lại chợt hiểu. Ta nhập môn trước nàng tám năm, mặc dù hơn nàng nửa tuổi, nhưng theo tư lịch lại là sư tỷ của nàng. Sư phụ ở đây, có khách tặng lễ cũng nên đưa cho vị "chủ nhà hờ" là ta mới đúng. Dung Sâm lại đưa cho nàng mà đưa cho ta. Chắc nàng sợ ta khó chịu nên ngượng ngùng dám nhận.

      Chương 2

      2.2

      ra, ta để ý chút nào.Những năm gần đây, mỗi lần theo sư phụ ra ngoài, nam nhân gặp nàng kinh tâm động phách, gặp ta lại trốn tránh kịp; bên cạnh nàng đông như trẩy hội, bên cạnh ta lại yên tĩnh vắng . Bị đả kích trực tiếp nhiều năm như vậy, ta sớm luyện thành trái tim cứng như kim cương.

      Ta bình tĩnh thay nàng nhận quà, đặt tay nàng, "Công tử có ý tốt, từ chối bất kính, muội hãy nhận . Mau mở ra xem đó là cái gì?"

      Mi Vũ hơi lúng túng mở ra. Trong hộp gấm là bộ dao kéo cực kỳ tinh xảo, đủ loại kiểu dáng, chừng hai mấy loại.

      "Nghe sư phụ , thích dịch dung, những thứ này chắc cần dùng đến."

      "Đa tạ công tử."

      Mi Vũ cầm những chiếc dao tinh xảo thích nỡ buông, cười cong cả mặt mày.

      Quà nam nhân khác tặng nàng đầy xe lừa cũng đầy cái xọt, nhưng nàng chưa từng vui mừng như vậy. Xem ra, mấu chốt ở chỗ ai là người tặng mà thôi. Nếu phải người mình thích, dù đưa tài vật khuynh thành, đó cũng chỉ là cặn bã. Nếu là người trong lòng mình, dù chỉ tặng ánh trăng tan, đó cũng là đêm đẹp say mê.

      Tâm Mi Vũ ràng như vậy, ta bèn hiểu ý : "Mi Vũ, muội cùng công tử trò chuyện , ta nấu nước pha trà."

      Ra cửa, ta đột nhiên có cảm giác mình rất khí phách. Sư phụ mời Dung Sâm lên đảo làm khách, ắt là định thay nàng tìm đức lang quân như ý đến nhà xem mắt .

      Ta chậm rì rì đun bầu nước tuyết, lần lượt rót nước tuyết cúc vào hai cái chén, bê đôi chén bạch ngọc đến Phụ Tuyết lâu.

      ngờ trong phòng lại chỉ có mình Mi Vũ.

      Cành đào trong bình ngọc nở rộ, nàng ngẩn ngơ ngồi đó, trong mắt phản chiếu hình ảnh những bông đào.

      Ta đặt khay trà xuống, nhìn xung quanh lượt, "Người đâu rồi?"

      Mặt Mi Vũ ửng hồng, "Chàng tắm rửa ở phía sau".

      Quả nhiên là người mắc bệnh sạch .

      Ta rất quan tâm tiến triển của hai người, nhiều chuyện hỏi: "Vừa rồi hai người hàn huyên gì vậy?"

      Mi Vũ hơi phiền muộn:"Tỷ vừa cái là chàng tắm luôn".

      Ta vừa buồn bã vừa ngoài ý muốn. Nam tử bình thường thấy Mi Vũ đều tiếc giờ như mạng, hận thể kéo câu thành mười câu dài. Ta cố ý để hai người ở cùng nhau, hiểu phong tình chạy tắm làm quái gì?

      Ta sáp đến bên tai nàng: "Có phải muội thích người ta ?"

      Mi Vũ sửng sốt: "Sao tỷ biết?"

      "Đến Vượng Tài còn nhìn ra."

      "Đáng ghét, lại giễu cợt người ta."

      Ta hắng hắng giọng, nghiêm mặt : "Mi Vũ, ta hề giễu cợt muội, chưa từng có nam tử nào xứng với muội như vậy. Đoán chừng sư phụ cũng có ý này nên mới để đến đây làm khách. Sau đó, ừ, muội hiểu rồi đấy".

      Mi Vũ thu ánh mắt hiểu về, lại tiếc nuối buông tay: "Nhưng mà chàng đối với muội phải vừa gặp thương".

      "Sao muội biết?"

      Mi Vũ liếc ta cái, "Muội đương nhiên biết".

      Điều này cũng đúng, có câu bệnh lâu cũng thành thầy thuốc, Mi Vũ từng thấy nhiều ánh mắt kiểu đó như vậy, kinh nghiệm tất phong phú. Mưa dầm thấm đất, ta ở bên tất nhiên cũng luyện được đôi mắt tinh tường kém. Hai mắt Dung Sâm trong trẻo sạch , sâu sắc cơ trí, lúc nhìn Mi Vũ thực giống những tên nam nhân sục sôi nhiệt liệt, si mê điên cuồng kia. Đôi mắt bình tĩnh thong dong, chút gợn sóng.

      Ta vỗ vỗ vai Mi Vũ, "Đừng lo, đời này làm gì có tên nam nhân nào thích muội? Trừ khi phải nam nhân".

      "Tỷ linh tinh gì đấy? Chàng đương nhiên là nam nhân."

      Ta chỉ chỉ phòng trong: "Muội nhìn rồi?"

      Mi Vũ đỏ mặt sẵng giọng: "Đáng ghét! Muội phải loại người nhìn nén nam nhân tắm nhé, muội đâu như tỷ."

      Ta bình tĩnh : "Ta cũng có nhìn trộm đâu, là quanh minh chính đại nhìn mà".

      Hành y chữa bệnh khó tránh khỏi phải nhìn nam nhân lõa thể. Cho nên, loại nữ nhi da mặt dày như kim cương như ta quả thực nhiều lắm. Nhưng mà, loại nam nhân nhìn thấy Mi Vũ mà vẫn bình tĩnh như vậy, càng nhiều lắm.

      Ta khỏi suy nghĩ trong đầu, bình tĩnh như vậy, rốt cuộc là qua ngàn cánh buồm nên quan niệm thẩm mỹ bị văn vẹo, hay là, thích nữ nhân? Nghĩ đến khả năng đằng sau, ta căm phẫn đầy lòng. Đùa chứ, nam nhân như vậy mà đoạn tụ, quả thực, ai có thể nhịn cũng thể nhẫn.

      Ta nhoài đến bên tai Mi Vũ : "Chuyện xưa về Thất tiên nữ và Đổng Vĩnh, muội biết ?"

      "Biết. Sao vậy?"

      Ta lúng búng : " ra đôi khi vô liêm sỉ chính là phương pháp hữu hiệu nhất".

      "Rốt cuộc tỷ muốn gì?"

      "Hay là, muội đem trà vào? Thuận tiện, khụ khụ,… muội cần lấy y phục , chỉ cần cởi y phục mình xuống…"

      Kể từ ngày hành nghề thầy thuốc, ta liền thích trực tiếp thẳng vào vấn đề cần giải quyết, giống như khi gặp người bệnh, cần biết lấy thuốc gì, chỉ cần thuốc có thể trừ bệnh là được.

      "A ôi, tỷ dâm tặc!" Mi Vũ đỏ bừng mặt, dậm chân quay .

      Ta xấu hổ móc trong tay áo kiếm chiếc khăn lau mồ hôi trán, lau xong mới phát ra đó là chiếc khăn lụa Mi Vũ vừa buộc chân…

      Đúng lúc này, sau tấm bình phong vang lên tiếng bước chân.

      Dung Sâm từ phía sau ra, đổi thân trường sam trắng thuần, quả sớm như nắng mai, chiều như trăng sáng.

      Ta phải mất rất nhiều sức lực mới chuyển được con ngươi từ người đến khay trà, nặn ra nụ cười: "Công tử, mời dùng".

      nâng chung trà lên uống hai ngụm rồi để xuống, nhìn ta cười cười, nụ cười nhàn nhạt tùy ý lại cực kỳ sống động mê người.

      Lúc đầu ta còn cho là nhìn vết đen giữa trán mình, sau mới phát phải, mỗi tấc da thịt người đều như bị luồng ánh trăng thanh u lướt qua.

      Ta nghĩ, đời này nữ tử nào có thể chịu nổi ánh mắt chăm chú đó của . Ánh mắt đó sáng trong thông suốt, trong trẻo động lòng người, như giếng nước sâu, khiến lòng người vô thức nảy sinh ý muốn khuấy động cho nổi sóng.

      Dần dần, cảm giác nóng bừng lặng lẽ khuếch trào bên tai, ta chà chà da mặt, nặn ra nụ cười gượng: "Công tử, mặt ta có vết gì chăng?" Ta nhớ lúc sáng dậy mình rửa mặt rồi mà. Ngón tay quệt qua khóe mắt, cũng có ghèn.

      cười cười nhìn ta: "Vừa nãy ta nghe có người , đời này có tên nam nhân nào lại thích Mi Vũ, trừ khi phải nam nhân".

      Ta cố nặn ra nụ cười vô tội: "Sao? Ta có sao? Phải chăng công tử nghe nhầm?"

      mím môi , nhàn nhã dựa vào bàn tử đàn, khớp ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, nhíu mày nhìn ta cười tiếng: "Nếu , hay là tới nhìn thử xem".

      Trường sam trắng mặc kiểu dáng đơn giản, đai lưng cũng chỉ tùy ý buộc vào, tà áo lùng thùng như tùy kệ người ta mở ra.

      Lòng ta giật nảy, bỗng cảm thấy lỗ mũi nóng hừng hực, có dòng chất lỏng bắt đầu khởi động.

      ra vẻ kéo chiếc đai lưng, ta vội lấy tay bịt mũi, tay còn lại khua loạn: "A! ! ! ! Xin thứ cho kẻ bất tài! Xin thứ cho kẻ bất tài!"

      bước lên bước, nụ cười cực kỳ chân thành: " sao, sao. Thầy thuốc lòng như cha mẹ mà".

      Ta vội vàng lùi lại hai bước, ngờ lại bước thêm hai bước nữa.

      vậy, ta thể làm gì khác, đành ổn định bước chân, cười hiền lành: "Thịnh tình của công tử khó chối, ta đây… Từ chối bất kính".


      Chú thích:

      (1): Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số.

      Trích từ bài thơ Thước kiều tiên của Tần Quan.

      Bản hán việt:

      Tiêm vân lộng xảo,
      Phi tinh truyền hận,
      Ngân Hán điều điều ám độ.
      Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
      Tiện thắng khước nhân gian vô số.

      Nhu tình tự thuỷ,
      Giai kỳ như mộng,
      Nhẫn cố thước kiều quy lộ!
      Lưỡng tình nhược thị cửu trường ,
      Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?

      Dịch nghĩa:

      Từng đám mây màu khoe đẹp
      Sao bay truyền cho nhau nỗi hận
      Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua
      Gió vàng móc ngọc khi gặp nhau
      Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời

      Tình mềm tự nước
      Hẹn đẹp như trong giấc mơ
      nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về
      Hai mối tình là lâu dài
      Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm


      Dịch thơ: (Người dịch: Nguyễn Xuân Tảo)

      Mây viền khoe đẹp,
      Sao bay đưa hận,
      Thầm qua sông Ngân vời vợi.
      Gió vàng, móc ngọc gặp nhau,
      Hơn biết mấy người đời gần gụi.

      Tình mềm tựa nước,
      Hẹn đẹp như mơ,
      Cầu Thước nhìn về ngại nỗi.
      Hai tình ví phỏng mãi lâu dài,
      Đâu cứ phải mai mai tối tối.

      Nguồn: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999.

      Nguồn mạng: thivien.net

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3

      Edit: Ichikazumi

      3.1

      Nụ cười môi cứng đờ.

      Ta đưa tay kéo đai lưng lại, nghiêm mặt : "Sư phụ , lúc hành y chữa bệnh phải quên hết tất cả".

      Hắt vội vàng giữ chặt đầu còn lại của chiếc đai lưng.

      Ta với cầm hai đầu đai lưng kéo qua kéo lại mấy lần, cuối cùng đọ được sức , đai lưng bị giằng về.

      biết là do dùng lực quá hay thế nào, sắc mặt thế mà lại ửng hồng.

      Ta xắn cao tay áo, định đấu tiếp.

      vội chống tay lên bàn nhảy vọt ra ngoài cửa sổ, chạy xa đến tám trượng mới dám dừng lại dưới gốc đào, tay run run chỉ vào ta, mặt đỏ bừng bừng: "…"

      Ta buông tay áo cười gian, hành y nhiều năm, ta sớm luyện được trái tim cứng như kim cương, lại dám "tỏ vẻ bắt nạt" trước mặt ta, chẳng phải là…

      Suy nghĩ hồi lâu vẫn tìm được từ thích hợp, ta trở về Linh Tịch các, lôi chiếc khăn kia ra giặt, hong khô rồi mang đến Hàm Yên các.

      Mi Vũ ủ rượu nếp, mùi thơm lan tỏa thấm vào ruột gan.

      Ta vui rạo rực: "Oa, hôm nay có rượu nếp uống à".

      "Là vị mới, tỷ nếm thử xem." Nàng múc muỗng đưa đến miệng ta.

      Rượu nếp trong miệng chua chua ngọt ngọt, hương thơm mà nồng, nhạt, còn thoang thoảng lẫn mùi lá sen.

      Ta bày ra dáng vẻ như si như say, ôm chặt eo của Mi Vũ, cọ cọ lên ngực nàng: "Ngon chết mất. A Vũ, muội đúng là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, cứu được người, câu được hồn. Quả là điển hình của danh y hiền thê lương mẫu".

      Nàng gật gù đồng ý: "Tỷ đúng".

      Tự tin là thứ rất thần diệu, có thể khiến dung mạo càng thêm đẹp hơn, vẻ đẹp trời sinh càng thêm phần quyến rũ. Mỗi lần Mi Vũ tỏ vẻ tràn đầy tự tin đều khiến người ta thấy đẹp lên lời, mà xưa nay phong cách của ta lại chính là khiêm tốn, khiêm tốn.

      "Ừ. Cho muội thứ." Ta giơ chiếc khăn lụa giặt sạch trước mặt nàng, phẩy phẩy mấy cái, cười hì hì: "Giặt rồi nhé".

      Sắc mặt nàng ửng hồng, đoạt lấy chiếc khăn rồi nhét vào tay áo.

      Bởi có khách quý đến, cơm trưa hôm nay cực kỳ phong phú. Đồ uống chính là rượu nếp Mi Vũ mới ủ, rót đầy trong ly bích ngọc.

      Sư phụ là người kỹ tính, mỗi loại trà đều được dùng với loại ly khác nhau. Thiết quan dùng tử sa, mao tiêm dùng lưu ly, tuyết cúc dùng chén bạch ngọc. Mi Vũ cũng vậy, rượu nếp nhất định phải dùng với chén bích ngọc mới được.

      Đáng thương cho ta mỗi lần uống rượu nếp đều run sợ trong lòng, chỉ sợ đánh rơi chén ngọc. Tuy bảo thần y ngày thu đấu vàng, nhưng có sư phụ đốt tiền và tên đồ đệ phá sản đâu chịu được. Thân là tổng quản thu chi của Già La, để cân bằng thu chi, ta rất vất vả.

      Tướng ăn của Dung Sâm cũng đẹp, giơ tay nhấc đũa đều rất phong độ. ràng ăn vào khói lửa nhân gian, vậy mà lại tạo cho người ta cảm giác như thâu gió uống sương, nhìn rất chi là bổ mắt.

      Mi Vũ hốt hốt hoảng hoảng, ngây ngây ngơ ngơ qua ngày. Trước khi ngủ, nàng đột nhiên ác độc bấm ta cái, lẩm bẩm: "Muội phải nằm mơ chứ".

      Ta nghiến răng : "Ừ. Mộng xuân".

      Mi Vũ lại bấm ta cái nữa: "Ghét ghê, nha đầu chết tiệt này".

      Ta cười rồi lại cười, quay về Linh Tịch các ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng ta bò dậy hái triêu nhan như thường lệ.

      Khoảnh khắc mặt trời mọc lên ở đằng đông, sau lưng ta đột nhiên truyền đến tiếng thán : "Cảnh mặt trời mọc ở Đông Hải quả nhiên hùng vĩ tráng lệ".

      "Sao huynh cũng thức dậy sớm vậy?"

      Trong tay cầm đóa triêu nhan, đặt lên chiếc khay vàng chỗ ta, cười cười: "Ừ. Có món quà muốn lén lút tặng ".

      Ta khỏi ngẩn ra, sinh thời, ngờ lại có nam nhân tặng ta lễ vật! Ta nghiêng người nhìn lại mặt trời, đúng là mọc từ đằng đông mà!

      "Quà gì?"

      cười bí , " món quà rất đặc biệt".

      Ta tò mò rồi: "Đặc biệt thế sao? Lẽ nào huynh định cho ta vị tướng công?"

      Khóe môi cong lên, lặng lẽ mỉm cười, đôi mắt lóng lánh sâu sắc dường như tỏa ra ánh hào quang. Trường sam màu trắng, gấu áo chỉ thêu mấy cành trúc, càng làm tăng lên vẻ cao quý thanh nhã của , khuôn mặt xuất trần bất tục(1), y như người trong tranh. Tướng do tâm sinh(2), ta muốn tướng công của ta phải là người vô cùng phong nhã, mắc bệnh sạch quá, thưởng thức dung tục, có đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người, nhưng tâm tư phải lạnh nhạt hờ hững.

      Ta ôm lòng nghiền ngẫm người trước mặt, chợt thất thần. Mãi khi Nã Vân ở đầu ta kêu tiếng sát phong cảnh, ta mới phát mình vẫn nhìn chằm chằm nãy giờ, biết nhìn bao lâu.

      Trong lòng ta bỗng cảm thấy khác thường, khép mi buông mắt.

      " làm gì vậy?"

      "Niệm kinh"

      "Đọc cái gì rồi?"

      Mắt ta híp thành đường chỉ, cười gượng: "Vẫn hơn?"

      cười cười, dịu dàng dụ dỗ: "Cứ ".

      Ta nghiêm mặt: "Sắc tức thị …"

      Hắt 'phì' tiếng, vội xoay người sang chỗ khác. Đôi tay chấp sau lưng, khớp khớp ràng.

      Ta vẫn liên tục niệm kinh theo đến Phụ Tuyết lâu, vào thư phòng.

      thẳng tới trước bàn đọc sách, xoay người vẫy vẫy ta: " qua đây".

      Ta bước lên. nhấc tay áo, bàn tay định hướng đến gò má ta, ta theo bản năng vội né người lẩn tránh, tim đập thình thịch hai cái.

      Ngón tay dừng giữa trán ta, hỏi: "Ấn ký này của là sinh ra có sao?"

      Ta gật đầu đáp phải.

      "Mi Vũ giỏi thuật dịch dung, sao giúp xóa?"

      "Ấn ký này hòa tan với máu thịt, trừ khi khoét mới được. So với có vết hõm lớn trán, chẳng thà để mảng mực, huynh đúng ? ra thế này cũng rất tốt, ra ngoài hết sức an toàn. Hơn nữa, dù sao ta cũng nhìn thấy."

      sâu xa : "Làm người thể ích kỷ quá, phải suy nghĩ cho người khác chút."

      Ta: "…"

      rút chiếc bút lông sói từ cái giá bút đặt bàn. Ánh mặt trời chiếu vào ngón tay , thon dài trắng nõn, dịu dàng sáng bóng như ngọc thạch.

      "Nào, ta vẽ cho bức."

      Ta kinh ngạc ngớt, ngờ sinh thời lại vẫn có người chịu vẽ chân dung ta. Mặc dù sư phụ và Mi Vũ chưa từng ta xấu xí, nhưng cơ hồ mỗi nam nhân thấy ta đều dời mắt nhanh như chớp, đủ thấy dung mạo thô kệch của ta đến tột cùng khiến nam nhân nhìn nổi cỡ nào.

      trải giấy Tuyên Thành ra, đặt cái chặn giấy bằng tỳ hưu(3) ngọc thạch lên, bắt đầu vẽ.

      Trong phòng yên tĩnh chút gió, hương hoa cực nồng.

      Tự vẽ cho ta bức chân dung sao? Thế sao nhìn cũng nhìn lần? Kỳ lạ.

      lát sau, đưa bức vẽ cho ta.

      trong tranh mày như núi xa, sóng thu linh động, nét cười thản nhiên, xinh đẹp ung dung. Tà váy nhàng, tựa hồ chỉ cần có luồng gió thổi đến là nàng theo mây bay .

      Đúng là bút pháp thần kỳ.

      "Đẹp ?"

      Ta lòng khen: "Đẹp lắm. Đây là ai vậy?"

      nhìn ta: "Tất nhiên là ."

      Ta sửng sốt, bật cười: "Huynh tưởng ta soi gương à? Ta nào có dễ nhìn như vậy."

      "Đích thực là đó. Đây mới là dáng vẻ vốn có của ." Vẻ mặt trịnh trọng giống đùa, nét mặt hờ hững tùy ý khó khi nghiêm túc sâu lắng như vậy.

      "Vốn có? Chẳng lẽ dung mạo của ta bây giờ phải là vốn có?"

      chỉ chỉ vết đen giữa trán ta: "Đây phải bớt, nó là phong ấn."

      Ta kinh hoảng: "Phong ấn?"

      gần đầu.

      Trước mặt ta tối sầm, run run giọng: "Lẽ nào, ta là tinh?"

      "Ừ, biết đâu ấy," dừng chút, khóe môi chứa nét cười: " tinh cũng rất đẹp."

      Phập… tim trúng tên.


      Chú thích:

      (1)Xuất trần bất tục: vượt qua dung tục tầm thường

      (2) Tướng do tâm sinh: Tướng mạo từ tâm mà sinh ra (nghĩa đen), người có tâm cảnh thế nào tướng mạo thế ấy.

      Đây là thành ngữ xuất trong cả Phật gia và Đạo gia Trung Quốc, [mà điều liên quan đến Phật gia, Đạo gia các bạn biết nó thâm thúy cỡ nào rồi đấy, tớ thể mạn phép rút gọn hay bình luận, vậy nên mời các bạn có nhu cầu xem thêm ở đây ^_^]

      http://vuthimaianh.wap.sh/giai tri/loi hay y dep/tuong do tam sinh

      (3) Tỳ hưu: Loài vật mang hình dáng giống con Kỳ lân nhưng người dài hơn chút, tương truyền Tỳ Hưu là con út của Rồng, sinh ra bị dị tật bẩm sinh, có hậu môn.




      [ matnhung15: *tay chắp chắp* *mắt chớp chớp* Phật dạy, tướng do tâm sinh. Nàng nghĩ nam chính là ai chính là người đó.

      giotleanhtrang:

      p/s: Do chút lỗi kĩ thuật , mình vừa sửa lại tên của zai Dung Thăng thành Dung Sâm nhé ( mò tiếng tàu gần chết). ]

      Chương 3

      3.2

      " tin à?"

      Ta đúng là tin lắm, ta sao có thể có dung mạo đẹp như vậy?

      " chờ chút." về sau tấm bình phong cầm hộp gấm mang ra.

      "Ngồi xuống, đừng động." ấn ta ngồi xuống trước gương, chọn này nọ trong hộp gấm, lau trán ta mấy lần, da có cảm giác lành lạnh trơn trơn, nhưng theo ngón tay chuyển động kia, trong cái lành lạnh lại có phần ấm áp.

      cầm chiếc gương đồng giơ hẳn trước mặt ta.

      Ta kinh ngạc lên lời. Vết đen thấy nữa, thứ dược cao kia như hòa tan vào da thịt, giữa trán trơn bóng như ngọc.

      Ta kìm được khen: " ngờ thuật dịch dung của công tử lại cao minh như thế, cũng ngờ, ta vậy mà… Đáng xem lại."

      Ta luôn có thói quen khiêm tốn, cho nên cái từ "xinh đẹp" lăn lăn lại môi mấy vòng, cuối cùng vẫn nuốt trở vào.

      đưa tay lột thứ gì đó mỏng như cánh ve từ trán ta xuống.

      "Bây giờ tin chưa."

      Ta gật đầu.

      "Nếu có vết đen này, ra , cũng là…" dừng chút, tựa hồ tìm kiếm từ ngữ thích hợp, "Ừm,… nương có thể nhìn."

      Ta nhịn được cào cào bàn chân… Chỉ là có thể nhìn thôi sao? Công tử à, rốt cuộc tầm mắt của ngài cao bao nhiêu hả!

      " muốn xóa phong ấn này ?"

      "Đương nhiên muốn, nhưng xóa thế nào?"

      cười toe: "Đây coi như là món quà ta tặng ".

      Trong lòng ta vui mừng: "Ý huynh là, huynh có thể giúp ta xóa sạch nó?"

      mỉm cười gật đầu, từ từ chầm chậm nhả ra câu: "Chỉ có điều, phải đồng ý với ta chuyện".

      "Chuyện gì?"

      cười cười, ánh mắt dịu dàng như nước khiến người ta hoa mắt, "Chuyện này ta tạm thời chưa nghĩ tới, cứ đồng ý trước ".

      … Này, được nha? Ngộ nhỡ bắt ta giết người phóng hỏa sao?

      như nhìn ra điều ta lo lắng, lại cười cười: " yên tâm, ta tuyệt bảo làm chuyện gì thương thiên hại lý".

      Đầy chuyện thương thiên hại lý mà vẫn chấp nhận được đấy thôi. Ta xưa nay thích làm chuyện mình nắm chắc, cái kiểu cầu đầy bí này, y như sợi tơ vô hình vậy. có thể tùy ý kéo chặt sợi tơ, bắt ta hoàn thành chuyện mà ta biết, rốt cuộc ta có thể làm được hay , bằng lòng hay , ta đều biết. Ta thích loại cảm giác thể nắm chắc trong tay này.

      trong tranh thanh lệ thoát tục, đôi mắt như làn nước mùa xuân. Xóa phong ấn, ta như bức họa này, còn là nữ tử xấu xí người gặp người sợ nữa, biết đâu còn có vài nam tử vì ta siêu lòng.

      Ta nên lựa chọn thế nào đây? Trong lòng đùng đùng giao chiến, cuối cùng lý trí vẫn hơi chiếm thế thượng phong: "Để ta suy nghĩ kỹ ".

      "Ừ. Chỉ có điều, còn việc nữa."

      "Còn việc gì?"

      "Xóa phong ấn rồi, có thể mở khóa thiên tri, thấy vài thứ người thường thấy được."

      Ta cười hỏi: "Chẳng lẽ thấy được vàng bạc châu báu chôn dưới đất?"

      nhả ra từng chữ : "Quỷ hồn linh, hoặc là vài thứ sạch khác. Chẳng hạn như tỉnh lại lúc nửa đêm, có thể nhìn thấy trước giường bay mấy con…"

      rất là ý tứ dừng lại, kín đáo nhìn ta.

      Ta trợn mắt há mồm, da gà người nổi ầm ầm.

      ngưng mắt nhìn ta, nghiêm túc hỏi: " còn muốn xóa phong ấn ?"

      Ta vốn do dự, giờ càng do dự thêm.

      " vội. cứ từ từ suy nghĩ, bất cứ lúc nào nghĩ xong cũng có thể tới tìm ta." Giọng điệu cực kỳ dịu dàng khoan dung, y như dỗ dành đứa trẻ tham ăn lại sợ đau bụng.

      Ta khỏi Phụ Tuyết lâu, lòng đầy nghi hoặc. Phong ấn này rốt cuộc là ai tạo ra? Vì sao phải che trán ta lại? Kẻ có thiên tri, thế gian này ít lại càng ít, loại thiên phú dị bẩm này đến tột cùng là phúc hay họa? Ta xoắn xuýt nghĩ ngợi cả nửa ngày vẫn quyết định được rốt cuộc là xóa hay , đành đến Hàm Yên các tìm Mi Vũ thương lượng.

      Sau khi nghe ta , Mi Vũ mừng nhiều hơn sợ: " sao?"

      ". Nhưng mà sau khi xóa , ta mở được thiên tri, nghe có thể nhìn thấy quỷ hồn linh."

      Mi Vũ che miệng "a" lên, vẻ mặt đổi thành sợ nhiều hơn mừng.

      "Thế thôi hay là tỷ đừng xóa phong ấn nữa. Nếu ngày nào cũng thấy mấy thứ đó sống kiểu gì." Nàng đột nhiên trợn mắt: "Ôi chao, thế này buổi tối lúc 'vui vẻ' cùng tướng công chẳng phải nhìn thấy có người đứng xem ở bên giường sao."

      Ta: "…"

      Kẻ rơi vào lưới tình quả nhiên đều có suy nghĩ bình thường, ta còn chưa cân nhắc đến vấn đề này nữa. Chỉ có điều, đây cũng đúng là vấn đề khó giải quyết . Nếu thực như vậy, ta phải nam nhân cũng liệt.

      Nàng lại : "Linh Lung, nếu là người thích tỷ, sao lại để ý dung mạo tỷ? Vừa gặp gì gì đấy đều là thứ đáng tin."

      … Nàng hình như quên mình chính là kẻ làm chuyện đáng tin cậy đó.

      Ta thản nhiên khép tay áo, " vậy, nhưng nếu ngay lần đầu tiên gặp dọa người ta chạy mất sau này còn chung sống tìm hiểu gì nữa?"

      Ta tự thấy mình y tốt đức tốt, vậy mà mười bảy tuổi đầu, lại chỉ có tên đực duy nhất ta, chính là Vượng Tài.

      Mi Vũ hỏi: " Vậy, phong ấn đó rốt cuộc là tỷ định xóa hay xóa?"

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4

      4.1

      " biết nữa."

      "Vậy hay là tỷ chờ sư phụ trở về rồi tính tiếp."

      Ta quyết định ngủ trước. Chuyện này vội, ta cần suy nghĩ thêm.

      Trằn trọc đến nửa đêm vẫn chưa nghĩ ra, ta lại mơ mơ màng màng rơi vào cảnh mộng. Vẫn là giấc mơ ấy. Trước hòn đảo tiên khí lượn lờ, người nọ đứng quay lưng về phía ta, vai đậu con ưng.

      Khung cảnh này rất giống lần đầu tiên ta nhìn thấy Dung Sâm. Chỉ có điều, Dung Sâm phong thái sáng sủa, phong lưu phóng khoáng, người này lại như trải qua thế xoay vần, trường sam tung bay, vô cùng tịch mịch. Nhìn bóng lưng độc ấy, ta vốn trong mộng mà lại nảy sinh cảm giác thông cảm và đau lòng sâu sắc tận xương, dường như lẻ loi độc của người này gắn bó chặt chẽ với ta, khiến ta cảm nhận được.

      Ta khổ sở ngồi trông đến nửa đêm, cuối cùng cũng chịu xoay người. Ta vô cùng vui vẻ ngước mắt nhìn… Tự nhiên tỉnh lại.

      Sao lại là đồ tể(1) ở trấn , A Vũ?

      Sư phụ thích ồn ào, lại cố muốn giữ hình tượng thần bí, thế nên mới chọn nơi thế ngoại đào nguyên như Già La này để ở. Nơi này cách xa đám đông, cái gì cũng tốt, chỉ có sinh hoạt hơi bất tiện. Vì vậy sư phụ bảo A Vũ trấn cứ cách nửa tháng lại đưa thịt thà, dầu muối sử dụng cho sinh hoạt đến đây.

      Có lẽ là ban ngày nghĩ nhiều quá nên đêm mới nằm mộng. Hôm nay là mồng ba tháng tư, A Vũ lại chưa tới, vậy nên ta mới mơ thấy .

      Ta ăn chay đành, nhưng Dung Sâm là khách quý của sư phụ, sao có thể để ăn canh suông nước luộc? Ta quyết định tự mình lên trấn mua ít thịt.

      Vào trấn, hàng thịt của A Vũ lại đóng cửa. Ta vất vả tìm hàng xóm láng giềng hỏi thăm cả nửa ngày mới mò được , phát ra mới nửa tháng gặp, chẳng ngờ lại đổi nghề, làm thầy dạy ở trường tư, thầy phụ.

      Nhìn ăn mặc ngắn gọn quen rồi, giờ đột nhiên cả người trường sam, đầu đội khăn xanh, làm ta trông cả nửa ngày mới nhận ra , định khen câu: ba ngày gặp phải lau mắt nhìn. Lại nghe tỏ vẻ nho nhã trước: "Linh Lung nương, đúng là ngày gặp như cách ba thu. Ba thu gặp, nhớ mong giày vò."

      "Ôi, dám, dám." Ta chà chà cánh tay nổi da gà, hỏi: "Sao huynh lại đổi nghề vậy?"

      "Hà Hoa , nàng thể gả cho tên đồ tể."

      Hà Hoa chính là người A Vũ thương, từ lúc biết , câu ta nghe được nhiều nhất từ miệng chính là ba chữ "Hà Hoa ", tần số xuất vượt xa mấy tên nho sinh hay "Khổng Tử viết".

      "Tại sao?"

      "Nàng bảo ta cả ngày đánh đánh giết giết, có tiền đồ."

      Câu này ta tán thành lắm. Ai bảo đánh đánh giết giết có tiền đồ, mấu chốt phải xem đối tượng đánh giết là ai . Nếu đối tượng đánh đánh giết giết là đám người ngang ngược có dã tâm, cuối cùng tranh về cả giang sơn, vậy ngươi chính là hào cái thế, đế quân khai quốc. Nếu đối tượng đánh đánh giết giết là lũ người gian ác, vậy ngươi chính là đại hiệp vì dân trừ hại. Chỉ có điều, đối tượng đánh đánh giết giết của A Vũ lại là đàn lợn…

      Nếu A Vũ đổi nghề, ta đành phải quay lại trấn kiếm hàng thịt khác rồi trả tiền đặt cọc, hẹn họ mồng hàng tháng đưa thịt tới Già La, tiện thể mang hộ chúng ta mấy thứ dầu muối lặt vặt.

      Ta xách túi thịt cá trở về Già La, Mi Vũ thi triển bản lĩnh, làm bàn đầy thức ăn ngon.

      Ba người chúng ta ngồi quây quanh chiếc bàn vuông lớn dưới tàng cây nhãn nồng, ăn uống hăng hái đột nhiên nghe thấy tiếng người gọi ngoài rừng trúc. Vượng Tài lập tức bày ra chiêu mãnh hổ xuống núi, khi thấy người đến là A Vũ, chỉ biết hậm hực ngồi xuống tiếp tục gặm xương gà.

      A Vũ mặc bộ trường sam trắng, ủ ê mất hồn lung lay bước tới.

      Ta kinh ngạc hỏi: "A Vũ, huynh bị sao vậy?"

      A Vũ bi ai : "Ta sửa lại rồi, Hà Hoa vẫn chịu ưng thuận ta. Nàng mắt ta quá ."

      Lại là Hà Hoa . Ta vỗ vỗ vai : "A Vũ, cần khổ sở, trừ Hà Hoa, đời này còn có Đào Hoa, Hạnh Hoa, Cúc Hoa,…"

      sâu xa : "Hoa tươi rất nhiều, ta chỉ ngắt đóa. Trừ nàng, ai ta cũng cần."

      ngờ lại là kẻ chung trinh si tình như thế, ngay cả ta nghe còn hơi cảm động. Nhưng chuyện tình cảm là như vậy, thường là người ngoài cuộc cảm động rầm rầm, người trong cuộc lại chẳng động chút chi.

      A Vũ lại lung lay tới trước mặt Mi Vũ, "Nghe rất giỏi thay đổi dung mạo, có thể giúp ta chỉnh thành đôi mắt to ?"

      Mi Vũ mặt mày hớn hở hất cằm: "Đây cũng đâu phải đĩa thức ăn."(2)

      Nàng cầm chiếc đũa chỉ vào mắt A Vũ, như chỉ điểm giang sơn:"Mở chỗ này lớn chút, mắt trở nên to hơn. Nếu huynh còn ngại chưa đủ lớn, ta lại cắt cho huynh thành mắt hai mí, đảm bảo mắt huynh trở nên có hồn, sáng trong lấp lánh."

      " sao?"

      Mi Vũ hơi nhíu mày, cười đầy quyến rũ kiêu ngạo: "Tất nhiên là . Ta chính là đệ tử của thần y Mạc Quy, phải thần y cũng là danh y."

      Thân là sư tỷ ta đây đột nhiên cảm thấy mình vô danh tiểu tốt.Ta theo sư phụ học y từ , còn Mi Vũ nhập môn lúc nửa đường, y thuật so với ta lại chênh lệch hẳn, thuật dịch dung cực giỏi. Theo lời của sư phụ , y thuật cũng có chuyên môn. Nàng giỏi động dao mặt người, ta giỏi động dao thân người.

      A Vũ qua tay Mi Vũ, ba ngày sau, thay đổi hẳn.

      Ta với Mi Vũ đều cho rằng lần này trở về nhất định là tất cả cùng vui vẻ, ngờ, mới qua ngày, A Vũ lại lung lay tới khóc lóc kể lể: "Hà Hoa , mắt ta lớn rồi, nhưng mũi lại quá ."

      … Hà Hoa à, có thể lần đủ cả câu luôn .



      Chú thích

      (1)Đồ tể: người làm nghề sát sinh

      (2): Ý phải việc cỏn con dễ làm, muốn làm là làm ngay được. 
      Chương 4

      4.2

      Mi Vũ cũng rất đồng cảm, lại giúp A Vũ chỉnh dung lần nữa. Qua mấy ngày, sau khi mở lớp băng quấn, A Vũ vui mừng say mê soi gương cả ngày trời, lúc ra giếng múc nước cũng thò đầu trông bên nọ ngó bên kia, thiếu chút đâm đầu xuống giếng.

      Dung mạo của so với quá khứ quả khác trời vực. Cả trấn còn nam nhân nào khôi ngô hơn nữa.

      hỉ hả vui mừng cáo từ chúng ta, bảo ta và Mi Vũ chờ ăn kẹo cưới của .

      Ta cũng rất vui mừng, nhưng trong lòng lại nổi lên cảm giác khổ sở, trở nên khôi ngô như vậy, chẳng lẽ chê Hà Hoa sao?

      chứng minh, ta sai rồi.

      Ngay đêm đó A Vũ lại khóc lóc chạy tới.

      "Hà Hoa , ta khôi ngô quá."

      Ta đứng im lặng run rẩy. Mi Vũ dở khóc dở cười.

      Khuôn mặt tuấn tú của A Vũ khóc thành đống mì nhão chẳng ra gì.

      Ta thở dài, bước lên vỗ vai : "Người huynh đệ, hãy nén bi thương. Nếu người đó thích huynh, lý do cũng ngại nhiều, nếu thích huynh, nghìn lý do cũng chê ít. Hà Hoa ràng kiếm cớ."

      Mi Vũ cũng : "Đúng vậy, chốn nào chẳng có cỏ thơm. Ta thấy Linh Lung cũng kém Hà Hoa chút nào."

      A Vũ lau nước mắt: "Mi Vũ nương, sao có thể ra lời máu lạnh như vậy?"

      Ta đen mặt.

      Dung Sâm vô cùng phúc hậu phì cười.

      Mi Vũ đổi lời khuyên khác: "Ta thấy làm đồ tể cũng có gì tốt. Ai làm nương tử của huynh ngày ngày được uống canh gan, ăn tai heo."

      Mắt A Vũ lập tức phát sáng: "Vậy nguyện ý gả cho đồ tể ?"

      Mi Vũ ngượng ngùng cười gượng, gãi gãi đầu.

      A Vũ thở dài, sâu xa : " đời này còn nữ nhân đằng nghĩ nẻo sao?"

      Để A Vũ quá tuyệt vọng với thế giới này, ta yếu ớt giơ tay.

      A Vũ cau mày: " đâu được tính là nữ nhân."

      Những lời này rất đả thương người, ta hơi nổi nóng, ưỡn ngực : "Chỗ nào của ta giống nữ nhân? Ta cũng có trước có sau đấy nhé."

      "Nữ nhân bình thường da mặt rất mỏng, lời như thế."

      Mi Vũ và Dung Sâm cùng nhau phì cười.

      Ta: "…"

      A Vũ khôi ngô chán nản bỏ . Ta cùng Mi Vũ cũng rất lấy làm tiếc. Rất nhiều chuyện, sức mạnh bên ngoài thể thay đổi được. Dù Mi Vũ có đôi tay tuyệt diệu, có thể thay đổi dung mạo A Vũ, nhưng thể thay đổi ý của Hà Hoa.

      Màn đêm đen dần, ta trèo lên Quan Nguyệt lâu, tay ôm bầu vong ưu.

      Ánh trăng như lụa, sương đêm phủ kín cảnh vật trong đình, loang loáng như mặt hồ nước gợn. Phía dưới truyền đến tiếng bước chân , từ bóng cây có người ra.

      Dung Sâm chắp tay đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn ta.

      Ta lắc lắc bầu rượu, thoải mái : "Lên đây uống chén."

      bước lên bậc thang, ngồi bên cạnh ta.

      Ta lấy ống tay áo xoa xoa miệng bình, đưa cho .

      cũng ngại, ngửa đầu uống hớp, đoạn quơ quơ bầu rượu, hài lòng cười: "Chỉ có hớp?"

      "Uống nhiều tổn hại sức khỏe, ý vị là được rồi."

      lườm ta cái: " thấy ý này quá sao?"

      Ta cười hì hì đổi chủ đề: "Công tử, ta nghĩ kỹ rồi, phong ấn này, coi như là bớt thôi."

      hơi kinh ngạc: " muốn xóa nó?"

      "Ta đương nhiên muốn, nhưng vẫn cảm thấy xóa tốt hơn."

      Dung Sâm im lặng hồi, hỏi: "Vì sao?"

      "Ta là người rất dễ thỏa mãn, rất hài lòng với cuộc sống yên tĩnh bình thản tại. Khuyết điểm duy nhất có lẽ chính là dung mạo như ý này. Nhưng cuộc sống con người đến tám chín phần mười là được như ý, đâu thể hài lòng mọi chuyện? Tất nhiên, dung mạo đẹp có thể được nhiều người thích hơn. Ta cũng muốn có dung mạo đẹp, tìm được lang quân như ý, 'kim ốc tàng kiều' . Nhưng mà, huynh nhìn A Vũ xem, cho dù dung mạo huynh ấy như thế nào, Hà Hoa vẫn thích huynh ấy. thích người, để ý dung mạo người đó. Biết đâu sau này ta có thể gặp được người phải vì dung mạo ta mà thích ta. Nếu được như vậy, trái lại là chuyện rất may mắn."

      lẳng lặng đợi ta hết.

      Ta lòng : "Cảm ơn món quà của huynh." Mặc dù ta nhận quà của .

      im lặng hồi lâu, vỗ vỗ vai ta, nghiêm túc : " cũng đúng. Như ta đây này, nữ tử thích ta, ta cũng biết là họ thích dung mạo ta hay bản thân ta. Cho nên, dáng vẻ quá đẹp cũng rất phiền não, đào hoa quá nhiều cũng rối rắm."

      Ta: "…"

      vân đạm phong khinh thở dài: " Haizz, xem, sau này ta tìm vợ cũng phiền lòng. Cưới người như , người ta ta như hoa nhài cắm bãi phân trâu. Cưới người như Mi Vũ, ta lại sợ nàng ép phong thái của ta xuống."

      Ta: "…"

      "Này, này, đừng vội, ta còn chưa xong mà."

      Ta ôm ngực, sâu xa : "Công tử, ngài tha cho ta về trước để chắp vá lại cõi lòng tan nát này ."

      vô tội hỏi: "Ta gì sao?"

      "…"

      Công tử à, ngài quả là cao thủ giết người dao.
      bachnhaty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.