1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thượng Thư Đại Nhân, Biến - Tô Áng ( 64c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      [​IMG]

      - Tên truyện: Thượng Thư Đại Nhân,
      Biến!
      - Tác giả: Tô Áng.
      - Thể loại: Hài, sủng, HE.
      - Số chương: 64 chương+ 2 Phiên
      Ngoại.
      - Nguồn convert: Gachuaonl - Tàng Thư Viện
      - Chuyển ngữ: Tặc Gia
      - Nguồn : http://webtruyen.com/thuong-thu-dai-nhan-bien/

      Văn án :

      Thiên hạ đều , tài năng hội họa của Lan công tử đời hiếm có, chỉ tiếc rằng chưa từng tùy tiện cho ai.

      Cũng có lời đồn rằng, quan viên trong triều ai tuổi trẻ tài cao, dung mạo xuất chúng như Liên đại nhân, chỉ tiếc là người keo kiệt.

      Nhưng Phương Uyển Chi biết, hai nam nhân kia thực chất chính là người.

      "Con lôi kéo được sau này con đường phát đạt ngày càng rộng mở" Cha của Uyển Chi .

      Nàng chăm chú nhìn người đứng phía xa, tay cầm sợi dây quan sát con mèo chăm chú, nàng cảm thấy áp lực của mình là lớn a!
      Last edited: 17/4/17

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 1: Thả rắm mất lễ nghi

      Thượng thần đại nhân, biến!

      Nàng là con của Phương Chính, thương nhân bán lương thực kinh thành, thuở đọc đủ thứ thi thư, nữ công thêu vá cái nào tốt.

      Nàng còn sở hữu dung nhan tuyệt mỹ, mím môi cười thôi cũng khiến người người xiêu ngã.

      Nữ tử như vậy, đáng nhẽ phải được người ta chạy theo như vịt mới đúng, nhưng mà ở cái tuổi hai mươi xuân , chỉ vì thả cái rắm giữa thịnh yến hoàng đình, nàng danh chấn thượng kinh.

      điện thất nghi, được tiến cung lần nữa.

      Dung nhan khuynh thế cũng bị hủy chỉ vì cái rắm.

      Ai hiểu được nỗi đau của nàng chứ?

      Ai lý giải được đau đớn của nàng ?

      Người từng khiến bao nhiêu bà mối người này nối người kia tưởng như đạp rơi cả cửa, giờ lại ai bén mảng đến thăm, rốt cục nàng phải sống thế nào đây?

      Thực ra khi nhị nương Lô Thúy Hoa của Phương Chi Uyển nước mắt rưng rưng đưa quyển sách “chuyện phiền lòng nóng ruột của hậu trạch phú gia mà người ta biết” đến trước mặt nàng, nàng mua sẵn quyển đọc ngấu nghiến rồi.

      Chẳng qua thấy đau thương trong mắt người kia ràng quá, khiến cho nàng thể biết xấu hổ lôi quyển trong tay ra đối chiếu được.

      Lô Thúy Hoa : “Sao con lại nóng giận gì hết thế?

      còn chưa xong, nước mắt như mưa cứ thế tí tách rơi đầy mặt.

      Tuy bà là người đẹp hết thời, còn xinh xắn như ngày trước, nhưng phong vận bên trong vẫn hề thay đổi, khiến cho Phương Uyển Chi vừa tròn hai mươi thấy mình quả bằng.

      Lô Thúy Hoa tiếp: “Củ cải chua ăn à? nương xinh đẹp đến vậy, nếu phải chỉ vì …. cái rắm kia, sao có thể đến nỗi ai hỏi thăm thế chứ?”

      Từ cái rắm đó, Lô nhị nương ra vô cùng ngượng nghịu, như thể mấy từ như vậy mà ra ngoài miệng mất thể diện lắm.

      Quả chuyện này đúng là có thể diện thực, nhân sinh từ xưa ai mà chết, ai mà ngoài cần giấy chứ? Loại chuyện này, đâu phải nhịn là nhịn được.

      Xét cho cùng đơn giản cũng là vì thả nhầm nơi mà thôi.

      Giống như khi tất cả mọi người ngồi chổm hổm trong nhà vệ sinh, đóng cửa lại là chuyện, mở cửa ra lại là chuyện khác.

      Đối với việc này, Phương đại nương cũng cảm thấy uất ức gì nhiều, thực tế, nếu ngày ấy có cái rắm vang dội đó, nàng có khi còn chua xót như mua phải ba cân cải chua nữa kìa.

      Là nàng cố ý.

      Chỉ vì muốn phải vào cung, cho nên mới tự biên tự diễn ra tiết mục hủy danh dự mình như vậy.

      Cũng phải nương nào cũng có được dũng khí làm chuyện đó đâu, nàng lại càng thêm kiêu ngạo.

      Đương nhiên mấy lời này sao có thể với Lô Thúy Hoa được, càng thể với người cha hao hết tâm tư muốn nhét nàng vào cung làm quý nhân kia. Bởi vậy, nàng cầm lấy dây thừng trong tay nhị nương, chạy đến ghế đá nơi hậu viện.

      “Để cho ta chết ! nương tốt đẹp, sao có thể làm ra chuyện xấu hổ mất mặt tổ tông như thế, ta sao còn mặt mũi mà sống đời này nữa! Để cho ta chết!!!”

      Tiết mục này mỗi ngày Phương gia đều phải diễn lần, Phương Uyển Chi đương nhiên là thể tự tử thành công. Nha hoàn nô tài khuyên can, nhị nương Lô Thúy Hoa khóc đứt từng khúc ruột, hét ầm hét ĩ cho người bên ngoài nghe thấy.

      Dù sao với nữ nhi nhà thương nhân chỉ vì cái rắm mà phá hủy hết con đường phú quý của mình mà , thắt cổ là cách duy nhất thể cảm giác thẹn thùng và áy náy mãnh liệt của bản thân.

      Mặc dù Phương Uyển Chi chưa từng có hai tâm trạng đặc biệt .

      Hoàng yến ngày đó là do thái hậu nương nương tự mình chiêu đãi, mời nhiều cao tăng quyền uy trong nước đến dùng tiệc.

      Hoàng thất Đại Yển rất tôn trọng Phật giáo, người xuất gia tứ đại giai , ngay cả con muỗi cũng nuôi đến mức cơ thể cường tráng, sao có thể làm ra chuyện sát sinh được. Cho nên Thái hậu nương nương đành , chuyện ngày đó chỉ là do dân chúng tầm thường làm, nhiều quy củ đều kiêng kị, mọi người liền tùy ý bỏ qua.

      Cũng bởi vì thế, cái rắm của Phương Uyển Chi mới có thể thả thoải mái đến vậy, cũng nhờ trước kia luyện tập nhiều lần. Kết quả cuối cùng là phá hủy hoàn toàn ước mơ của cha nàng và thể diện của Phương gia, hơn.

      Nếu về tư sắc của Phương đại nương, quả thực trong kinh thành mấy người sánh được.

      Ánh mắt như nước mùa thu, mi mắt như núi xa, ánh nhìn như sóng nước, môi hồng đỏ thắm, đều là những điển hình của mỹ nhân.

      Chỉ tiếc mẹ nàng mất từ , được nhị nương nuôi dưỡng bên mình.

      Thân thể Lô Thúy Hoa vốn tốt, gần bốn mươi cũng sinh được nhi tử hay nữ nhi nào, cho nên bà dồn hết tâm tư mình vào Phương Uyển Chi.

      Khi nào nên cười mỉm, khi nào nên lấy khăn chấm mắt.

      hổ danh là vũ cơ nổi tiếng nhất Yến kinh năm xưa, Lô Thúy Hoa đem tất cả sức lực dạy dỗ Phương Uyển Chi.

      thể phủ nhận, bà rất nàng.

      Mà sao trách được, vì trước năm bảy tuổi nàng vẫn được mẹ ruột mình dạy dỗ rằng, người biết xấu hổ mới có thể sống được thế gian này, hai loại phương thức giáo dục giống người thường lại hoàn toàn bất đồng với nhau này ít nhiều ảnh hưởng đến Phương đại nương.

      Lô Thúy Hoa : Hạnh phúc cả đời của nữ tử đều tùy thuộc vào nam nhân, dù giữ được lòng cũng phải giữ được tiền. Ít nhất là khi hoa tàn ít bướm, vẫn có đủ vàng bạc sống qua ngày.

      Mẹ ruột Lâm Hiểu Hiểu của Phương Uyển Chi lại cho là vậy.

      Người này xuất thân là Lâm thiên kim của phú gia, cả đời chỉ tâm tâm niệm niệm tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu là Thiệu Vân, tên này chỉ muốn ăn cơm mềm, vừa nghe Hiểu Hiểu muốn cùng mình bỏ trốn liền ôm hết bạc của bà chạy khỏi thượng kinh.

      Lâm Hiểu Hiểu cũng vì thế mà cắt cổ tay tự sát vài lần, đến khi tuổi lớn được cha mình an bài gả cho Phương Chính.

      Bà vốn Phương Chính, nhưng vẫn vì ông mà sinh hạ Phương Uyển Chi. Sau đó làm bạn với Phật gia nửa đời tụng kinh gõ mõ, ăn chạy niệm Phật.

      với Phương Uyển Chi rằng: “Đừng nghe lời nhị nương con, tìm người tâm đầu ý hợp mới có thể sống thoải mái được”.

      Phương đại nương ngơ ngác gật đầu, rồi lại gắp thêm miếng thịt cho vào mồm. Trong lòng định với Lâm Hiểu Hiểu câu: “Nương, lúc trước nếu nương bỏ trốn, có khi còn chẳng hơn bây giờ”.

      Tiền đổi lấy tâm người chồng, khó mà giữ được.

      Lúc đó Phương Uyển Chi nghĩ, nhất định phải tìm được người thương mình, cũng phải giữ được tiền của người ta. Ít nhất nam nhân đó phải có đủ bạc mua thịt cho nàng ăn.

      Và kết quả của chọn lui chọn tới là, đến giờ vẫn gả được ra ngoài.

      Về phần cung đình, đó là nơi ăn thịt người, đầu óc nàng tốt, nếu may lọt vào đó, biết có thể đếm bạc mà sống qua được mùa đông năm sau .

      Cho nên nàng chịu.

      Nhưng mà lại tiếp, Phương Uyển Chi chờ đến bây giờ, cũng là vì thoát ra khỏi mấy mối quan hệ thấy người sang bắt quàng làm họ của cha.

      Phương gia là gia đình buôn bán lớn nhất thượng kinh, coi như cũng phú quý số số hai.

      Tuy Phương Uyển Chi đánh rắm trong bữa tiệc hoàng gia, nhưng cũng phải toàn bộ người tới cầu hôn đều chết hết.

      Phú thương nhà giàu có thể ngại nhưng vẫn còn tiểu gia công tử mà.

      Quái là ở chỗ, Phương Chính chướng mắt.

      Theo ý ông, khuê nữ của mình dù vào được hoàng cung hồng chuyên lục ngói, cũng phải qua lại với tông thế vương hầu, nếu cũng phải là con quan.

      Mà trong hoàng yến ngày đó lại mời các đại thần trong triều và vương hầu Công Tôn. Cho dù lời đồn có khó nghe, chỉ cần thời gian qua, vẫn còn hi vọng.

      Ngọn lửa hi vọng nhoi này…

      Phương Chính cân nhắc.

      Cũng chỉ có thể gửi gắm nơi Lan công tử có bàn tay hội họa tuyệt thế kia thôi.

      Nghe đồn vị công tử này thích mỹ nữ chỉ vàng bạc, mỹ nữ trong tranh vạn lượng khó câu. Quý là ở chỗ, chỉ cần tranh do vẽ ra, có chỗ nào đẹp.

      Ông còn nghe được, vị Lan công tử này có quan hệ tốt với nhiều vương gia trong cung, trắc phi của Trần vương Lưu Lễ cũng từng nhờ vẽ cho bức họa mới có thể ngồi vào vị trí ngày nay.

      Từ sau khi Phương Uyển Chi thất nghi, Lan Khanh công tử trở thành cơn mưa duy nhất trong ngày hạn trong mắt Phương Chính, thể cầu.

      Vì thế, Phương lão bản vòng vo trong thành bốn phương tám hướng, tìm hiểu nhiều nơi mới biết được chỗ của Lan Khanh. Ngày thứ hai lập tức mang bạc theo mình, lôi cả Phương Uyển Chi lên núi Bắc Yến ở ngoại ô kinh thành.

      Đây là nơi Lan công tử vẽ tranh, cửa lớn sơn đỏ, thềm lót cẩm thạch, tấm biển ghi bốn chữ to đầy mạnh mẽ “Ngọc trần phụng uyển”, vô cùng phong nhã.

      Phương Uyển Chi chớp chớp nhìn hai con sư tử to đùng bên cửa lớn hỏi Phương Chính:

      “Cha, vị Lan công tử này có thể thay con tìm phu quân được sao? Cha thích người mập mạp quá à? Người được thấp hơn sáu thước phải ? hôi chân với quáng gà đúng ?

      Phương Chính thèm đáp lại, xoay người đánh lên gáy nàng cái:
      “Con câm miệng cho lão tử! Đánh rắm làm mất hết mặt mũi ta, giờ lão tử bỏ tiền tìm cho con con còn lo cười trộm ?”

      Cha, cái này đúng à?

      Đánh rắm tìm phu quân được sao?

      Chẳng nhẽ phu quân của nữ tử bình thường được thả rắm để nghẹn chết à?

      Phương Uyển Chi tin có người có thể nhịn thả, nhưng mà ở đây thích hợp để thảo luận chuyện này với cha mình, cho nên nghe lời cầm khăn lên che miệng cười trộm.

      “Cha à, người này chắc cũng phải tứ chi toàn kiện chứ? Có ham muốn gì cha hỏi thăm ràng chưa? Có đam mê gì bất lương ? Nữ nhi nghe những người có tiền thích nhất là xem #¥%#*&...... %¥”.

      “…..”

      *

      Đứng trước cửa lớn, Phương Chính đưa tay lên gõ cửa hai tiếng, lâu sau có người sai vặt ra đón, tướng mạo này có gì lạ, khuôn mặt chữ điền bành ra, mặt cũng chẳng tươi cười, nhìn thấy họ hơi cúi người chào.

      “Hai vị đến đây là muốn làm gì?”

      Giọng có phần ồm ồm, cộng với cơ thể to lớn càng giống như giáo đầu võ quán.

      tên là Bì Bì, là tên Lan công tử đặt cho.

      Phương Chính mím mím miệng nhìn hồi lâu, câu ‘Lan công tử đặt tên tầm thường’ cũng thể ra miệng được, lúng túng lúc mới : “Phương Chính ngưỡng mộ danh tiếng của Lan công tử có tay vẽ tài hoa từ lâu, hôm nay đường đột đến đây là muốn xin bức họa cho tiểu nữ Uyển Chi, phiền tiểu ca thông báo tiếng”.

      Bì Bì này có vẻ ngày thường cũng tiếp ít người xin tranh, theo thói quen gật đầu, khách sáo đưa tay mời tiếng rồi quay đầu hỏi:

      “Mang đủ bạc chưa?”

      Cái vẻ mặt nghiêm túc đó làm cho Phương Chính tự nhiên tức ngực. Còn chưa vào đến cửa, bỗng chốc lại có cảm giác như bị lừa gạt.

      Nhìn thấy tên Ngọc trần phụng uyển, Phương Chính và Phương Uyển Chi đều cùng suy nghĩ, ở đây chắc hẳn phải giống Càn Khôn. đến chuyện ngọc thạch hình vòm, rường cột chạm khắc, nhưng cũng phải là nơi cực kì phong nhã. Ít nhất cũng phải xứng với tấm biển phô trương bên ngoài kìa.

      Họ cứ nghĩ rằng, vị Lan công tử này hẳn là thiếu bạc.

      Nhưng khi bước chân vào bên trong, họ mới phát .

      có.

      khu nhà tranh rách rưới, đình viện chật hẹp giống như hộ nông gia bình thường, mái hiên treo đầy ớt ngô hành khô, vừa vào cửa vang lên tiếng động làm kinh hồn bạt vía.

      Trước nhà tranh có mảnh đất , đó đầy những cây hành lá xanh biếc, tỏa ra mùi nồng nặc. Cửa sổ trong phòng nửa mở, thỉnh thoảng bị gió thổi vẹo trái vẹo phải, phát ra từng tiếng két két chói tai.

      Cách đó xa còn có phòng chứa củi, cửa mở lớn, bên trong chất đầy tranh vẽ và đủ loại văn chương. Tất cả cho thấy điều, bủn xỉn.

      Phương Chính ôm chặt ngân phiếu trong ngực thụt lùi về sau vài bước, nhìn ngoài cửa lớn từ đàn, biển hiệu rồi sư tử đá, vậy mà bên trong nhà tranh vách đất, treo đầy ớt khô, nhìn ra, lại nhìn vào, tâm hồn gần như sụp đổ.

      Lan Khanh công tử trong truyền thuyết, có đúng là ở nơi này ?

      Phương Uyển Chi : “Cha, cây hành này khá lớn đó, lúc về chúng ta xin nhổ hai cây về nhúng tương ăn ”.

      Phương Chính lười phải trách đứa con thiếu đầu óc của mình, nhìn chằm chằm vào mái nhà tranh bị gió tốc lên hơn phân nửa, miệng ngừng co rút.

      Đây là nơi Lan công tử nổi danh Đại Yển ở sao? bức mỹ nhân đồ hơn vạn lượng hoàng kim, đều mang quyên xây ngôi miêu đổ nát đầu thôn hết rồi sao?

      Vốn cũng hiểu được thường thức đặc biệt của lão gia nhà mình, nhìn sắc mặt hai người khách Bì Bì thể nào trách được, rất nghiêm túc đưa tay mời đối phương: “Nhị vị thong thả vào trong, sau khi vào biết vì sao có nhiều người đến hỏi công tử nhà chúng ta nhờ vẽ”.

      xong liền thuần thục lấy lư hương trong túi ra, đốt hương thơm rồi đặt trước cửa phòng. Thoắt cái nhảy ra tiểu viện.

      Như thể chỉ cần ở chỗ này thêm khắc, mình cũng thấy còn mặt mũi.

      Hai người nhìn lư hương trước cửa vô cùng khó hiểu, rồi quay lại nhìn người biến mất trước cửa lớn hồi lâu, xem chừng trong thời gian ngắn trở về, hai người mới cứng nhắc gõ cửa nhà tranh.

      “Lan công tử, tại hạ là Phương Chính, đưa tiểu nữ Uyển Chi đến xin tranh.”

      Cánh cửa gỗ cũ nát đến mức Phương Chính dám gõ quá mạnh, sợ hơi quá tay chút cũng gãy vụn luôn.

      Trong phòng có ai lên tiếng.

      Ông tưởng đối phương nghe, lại gọi thêm lần nữa.

      “Lan công tử, ngài có ở đây ?”

      Vẫn có ai trả lời.

      “Lan công tử “.

      “Lan công tử, ta mang đủ bạc tới, ngài xem”.

      Cửa căn nhà tranh đột nhiên mở ra khe , sau đó là bàn tay từng khớp xương, trong lòng bàn tay viết: Phí mở cửa, năm mươi lượng.

      Phương Chính sợ đến mức dám động.

      Cảnh tượng quỷ dị như thế, nếu phải bây giờ là ban ngày, ai cũng tưởng mình gặp quỷ.

      Ngón tay người kia có phần kiên nhẫn, lắc lư hai cái rồi thu về. Hù Phương Chính vội vàng đút vào tờ ngân phiếu.

      Ông thấy đối phương sờ sờ hai cái rồi “rột roạt”, then cửa được mở ra, cánh cửa mở rộng, hề có người nào, chỉ phảng phất hương trúc dễ chịu. Cảm giác như bàn tay cầm lấy năm mươi lượng bạc vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

      Phương Chính có phần sợ hãi, quay đầu nhìn Phương Uyển Chi, thấy Phương Uyển Chi vẫn còn nhìn chằm chằm vườn hành ngoài kia, phút chốc sợ hãi trong lòng cũng biến mất còn mảnh, ông bực bội kéo mạnh đứa con vào phòng.

      Dù sao đến đây rồi, vào xem chút cũng phí mất năm mươi lượng bạc.

      Nhưng mà vừa bước vào, Phương Chính bị mấy bức mỹ nhân đồ treo xà nhà đung đưa theo gió làm kinh ngạc.

      Tranh vẽ treo xà nhà cao cao, mỗi bức là nữ tử dung mạo khác nhau, người cười, người đưa tay lướt qua cành liễu. Cũng phải đều là mỹ nhân, nhưng khuôn mặt mỗi bức hình đều có phong thái độc nhất vô nhị. Ông từng thấy cách vẽ tỉ mỉ của Lâm tiên sinh khiến nhiều người kính nể, nghĩ thế tuyệt đỉnh rồi, nhưng những bức họa này so với tranh của Lâm tiên sinh còn thêm bảy phần linh động, quả thực là bút pháp thần kì sinh hoa.

      Nhìn lại bài trí trong nhà tranh, nó cũng đơn sơ như vẻ ngoài, ngoại trừ những bức họa xà nhà, ngay cả bộ bàn ghế cũng có.

      Ở giữa có tấm bình phong khắc động bát tiên phải là lớn, ngăn cách căn phòng làm hai gian.

      Người bên ngoài nhìn được phía sau bức bình phong, chỉ nghe giọng nam vọng ra.

      “Chiêu đãi chu toàn, thứ lỗi.”

      Giọng như chỉ mới hai mươi.

      Có chút tập trung, hơi vô lễ.

      Đến cửa là khách, người tới lại là trưởng giả, ngay cả chung trà cũng chiêu đãi, Lan công tử này đúng là người duy nhất của Đại Yển rồi.

      Sắc mặt Phương Chính có phần khó coi, nhìn sang bức họa nữ tử bên cạnh, bất mãn cũng đành nuốt xuống.

      Ai bảo ông có việc cầu người ta chứ.

      Ông yên lặng đẩy Phương Uyển Chi lên phía trước, chắp tay .

      “Người ngồi trong có phải là Lan Khanh, Lan công tử ? Tại hạ là Phương Chính, là thương nhân lương thực thượng kinh, nghe ngài có khả năng hội họa tuyệt vời, vì thế hôm nay mới đưa tiểu nữ Uyển Chi đến, nhờ ngài vẽ bức họa để tìm môn hộ trong sạch”.

      “Ồ”.

      Lan Khanh nghe xong đáp tiếng.

      “Tới đây ai cũng muốn tìm người tốt để gả cả, Phương lão bản mời ngồi.”

      Ngồi?

      Hai người nhìn vòng quanh căn phòng trống trải, sau đó mới nghe Lan công tử thêm câu.

      “Góc tường đằng sau có đệm cói.”

      Đây cũng quá tiết kiệm a!!

      Ngay cả cái ghế cũng chịu mua?
      Phong nguyet, B.CatPhongVy thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 2: Keo kiệt đến tận xương

      Thượng thư đại nhân, biến!

      Phương Chính cảm thấy, ông làm cuộc mua bán cực kì hoang đường rồi.

      Tên sai vặt tráng kiện, công tử chịu lộ mặt, còn keo kiệt phô trương đến tận xương.

      Lần đầu ông chịu tốn bạc mà lại còn bị người ta dắt mũi như thế.

      Hai người ngồi xếp bằng tấm vải rách biết nhặt ở đâu về, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn tấm bình phong vẽ động bát tiên tinh xảo, dường như còn chưa lấy lại bình tĩnh.

      Phương Chính hỏi: “ bức mỹ nhân đồ ngài vẽ bao nhiêu bạc vậy?”

      Phương Uyển Chi trước kia cũng được Phương Chính tìm cho vài người vẽ tranh, cho nên với quy củ của nghề này cũng hiểu đôi chút.

      Mỗi bức tranh khác nhau, giá tiền cũng giống nhau. Phương Chính tự nghĩ, Phương Uyển Chi mặt mũi tệ, giá có thể quá đắt, định chúng ta cần bối cảnh sơn thủy đâu, Lan công tử trả lời:

      “Chỗ ta có hai loại tranh, tranh và tranh tạm, biết Phương lão bản chọn loại nào?”

      Dứt lời từ phía sau bình phong tung ra hai bức tranh.

      Đều là người, bức tinh mỹ xinh đẹp, bức cẩu thả hỗn loạn. Nhìn là biết bức nào là bức tạm.

      Phương Chính nhìn hai bức họa hồi lâu, ngậm nước mắt câu: “Tranh bao nhiêu?”

      Phía sau tấm bình phong lại vung ra ba bức tranh.

      “Bức thứ nhất là vẽ trong ba tháng, vạn lượng, vừa ý cũng sửa. Bức thứ hai vẽ năm tháng, vạn năm ngàn hai trăm, có thể sửa lần, bức thứ ba cần nửa năm, hai vạn lượng bạc, có thể sửa ba lần, sau khi gả còn tặng kèm bà đỡ có kinh nghiệm nữa”.

      Gân xanh trán Phương Chính căng bần bật.

      Ông gặp qua nhiều người làm ăn, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy ai lừa đảo như Lan Khanh.

      Đến đây tìm tranh, ai mà muốn khuê nữ nhà mình gả cho mối tốt. Nhìn bức họa hai vạn này rồi, hai bức kia sao còn lọt vào mắt nổi.

      Huống chi ba tháng có thể vẽ xong, nhất định là để tâm nhiều.

      Phương Chính mím môi:

      “Vậy cũng đắt quá”.

      Lan Khanh cũng định khuyên ông, vô cùng hòa nhã đề nghị.

      “Đây cũng xem như tiền mua gia, bao nhiêu bạc mua được dạng gia kiểu đấy, ngài cứ tự suy nghĩ”.

      câu đâm chọc đúng tim.

      Phàm là tới đây, ai mà muốn mua gia tốt?

      Hai vạn lượng, nửa năm sau, bức mỹ nhân đồ tinh xảo nhất.

      Hai người cuối cùng cũng đạt được quyết định.

      Sau khi Phương Chính giao bạc xong, tim phổi đều rỉ máu, ông vuốt vuốt đống ngân phiếu bị vơi hai phần ba trong lòng, khóe miệng run rẩy hỏi: “Nghe ngài quen nhiều quan lại và quý nhân trong triều, nếu tranh này vẽ xong, có thể giúp đỡ chút quan hệ được ?”

      Đây là lý do chính ông đến đây.

      Bóng người mơ hồ phía sau bình phong vẫn còn đếm bạc, vừa lật ngân phiếu vừa : “Tam phẩm trở xuống ba nghìn, tiểu thiếp của nhị phẩm sáu nghìn, thị thiếp của vương hầu vạn đến tám ngàn”.

      Cả khuôn mặt của Phương Chính đều xanh mét mảnh, run miệng nuốt ngụm nước bọt.

      Còn chưa kịp mở miệng hỏi có thể giảm giá , phía sau bình phòng vung ra tấm ván gỗ: được mặc cả.

      “Muốn gả tốt lại muốn ít tiền. Phương lão bản cũng là người làm ăn, đạo lý này cần ta ông cũng hiểu chứ”.

      Mấy câu cắt đứt ý định của Phương Chính.

      Đúng là người lăn lộn làm ăn lâu, làm gì có ai miệng mồm kém cỏi. Phương Chính láu cá nửa đời, ngờ trước mặt hậu sinh như Lan Khanh lại nghẹn họng như thế.

      Ông : “Việc mua bán quan trọng là vừa mua vừa bán, giá này cũng quá bức chết người ta rồi, Lan công tử ra cái giá này, bạc là để …”.
      Có thể nhượng bộ chút ?

      “Phong tam nương nổi tiếng kinh thành là bạn thân của ta, tam lục bà chỗ nào quen. Sinh con đỡ đẻ đều bao hết cho ông, ông nhìn mà xem, bát tự cũng tìm người thích hợp nhất. Nếu gả nữ nhi được sủng, còn có thể tìm vợ kế giúp nàng lấy lòng nữa đấy”.

      Lan công tử vừa tính toán, bàn tính lạch cạch vang lên.

      “Nếu còn tính nữa thể chỉ là cái giá này thôi đâu”.

      Phương Chính nắm chặt tay.

      Phong tam nương à, đây là người mà ngay cả người sắp chết cũng có thể tìm ra mối hôn , nhưng mà cũng là bà mối khó nhận lời nhất.

      Chỉ là…

      “Tam lục bà gì đó, tự chúng ta có thể tìm, Phương mỗ tuy là làm ăn buôn bán nhưng cũng phải người eo triền bạc triệu như người ngoài nhìn ngó, hôm nay thực là …”

      Phương lão bản vẫn tận tình thương lượng, Lan công tử bên trong hề có ý khuyên can.

      Đến khi ông tới miệng khô lưỡi khát, người kia mới lạnh nóng trả lời câu: “Ta nhận việc cũng tính bạc theo giờ, quá khắc nhiều hơn hai mươi lượng, ông xem, hương trước cửa còn đoạn nữa thôi”.

      Phương Chính rốt cục cũng hiểu đặt lư hương trước cửa là để làm gì!! Nhìn thấy nén hương đến đốt cuối cùng, chỉ còn đoạn nữa là hết, ông vội cuống quýt hô: “Ta trả! Nhưng phiền ngài cho khuê nữ nhà ta con trai con tam phẩm, bức họa cũng vẽ cho nó quyến rũ chút”.

      Ông vốn muốn nhị phẩm, nhưng biết làm sao được, giá đắt quá, dù muốn bấu víu vào quý nhân cũng phải nghĩ đến bạc trong túi quần.

      đến tướng mạo, Phương Uyển Chi ngũ quan đều tốt, nhưng mà vẫn thiếu phần xinh đẹp.

      Nếu đưa cho người ta xem, đương nhiên thích bức họa tốt hơn.

      Lan Khanh nghe vậy khẽ cười, tâm tình rất tốt đặt bàn tính qua bên.

      “Đứng qua đây ta nhìn chút”.

      Vậy sao mà nhìn được?

      Phương Uyển Chi ngồi bên ngẩn người cả buổi, giờ thà đứng lên, nhấc chân định sang bên kia bình phong.

      Cửa sổ hé mở, Bì Bì ôm đống hành lá lò mặt vào, co quắp miệng : “ nương đứng đó là được rồi, công tử nhà chúng ta có thể thấy được.”

      là vị trí ở giữa bình phong.

      Cách tấm màn dày thế mà cũng thấy được à?

      Phương Uyển Chi sợ sệt, vừa mới bước tới thấy đôi mắt phía trước.

      Nàng quả thực bị dọa hết hồn, suýt chút nữa đưa hai ngón tay trực tiếp đâm qua.

      Nhưng quả thực đó là đôi mắt rất đẹp, mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt khẽ hếch lên. Đối với nam tử mà , như vậy có phần quá thanh tú, con mắt sắc lại cực nhạt, có vẻ nhàn vân dã hạc sạch nhiễm bụi trần.

      Nàng nhớ đến quyển sách từng đọc qua.

      Từ xưa giờ con mắt họ Hạ Hầu là đẹp nhất, sáng như nhật nguyệt, trong như ngọc thụ lâm phong, mắt gió trăng, nhìn khói lửa.

      Dù chưa gặp lần nhưng vẫn quên được phong thái đó.

      Nhưng mà, chủ nhân của đôi mắt qua lỗ thủng tấm bình phong này…

      khắc lỗ thủng đến vậy, đúng là khiến cho người ta thể ngừng run run khóe miệng.

      “Thêm tiền.”

      câu này xong, con mắt bên kia lỗ thủng liền biến mất, thay vào đó, là tiếng kêu rên của Phương Chính đau đến muốn sống, hận thể lấy máu ra đưa.

      !!”

      Cho đến khi rời khỏi Ngọc Trần Phụng Uyển, Phương Uyển Chi còn cảm thán.

      Nước biển quả nhiên là thể lấy gáo tát.

      Đời người khác biệt, điền viên nhất định phải là đào uyên minh, đồng tiền mua được hạt vừng cũng phải trốn đến nơi rừng sâu núi thẳm mà ăn mình.
      Phong nguyet, PhongVyThanh Hằng thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 3: Lan công tử không thích nói chuyện phiếm?

      Thượng thư đại nhân, biến!

      Lúc chính thức bắt đầu vẽ tranh là giờ ngọ ba ngày sau.

      Đông xuân tới, giờ cũng là lúc tuyết đọng tan hết, cây cối đâm chồi.

      Nhưng mà đầu mùa xuân năm nay lại ấm áp hơn bình thường. Mấy trận mưa phùn thưa thớt lẻ tẻ rơi xuống mấy lần, lại khiến người ta thoải mái. Mây đen chằng chịt phía chân trời, u như đè nén.

      Phương Uyển Chi biết vị Lan công tử này làm gì mà chọn giờ này để vẽ tranh, nàng nghĩ trộm, có khi đây là cá tính khác người thường của mấy họa sĩ, đương nhiên cũng có thể là do đầu óc có bệnh.

      Nàng nghĩ khuynh hướng sau có vẻ đúng hơn.

      Lúc trước khi vẽ tranh, Lan công tử , ngày thường có trăm công nghìn việc, thời gian vẽ tranh do ấn định.

      Phương đại nương có phần bất mãn.

      Chẳng lẽ, giờ muốn vẽ tranh buổi chiều, nàng cũng phải đến buổi chiều hay sao?

      Chuyện này thực gây tổn hại đến khuê dự tiểu thư khuê các của nàng, mặc dù thứ này bị nàng tự tay phá thành cặn bã.

      Lúc nha hoàn Thanh Liễu cùng nàng vào sân, Bì Bì hăng hái chiến đấu với đám hành phía trước nhà, cánh tay tráng kiện ngăm đen cuồn cuộn nổi lên hơn phân nửa ống tay áo, vô cùng mạnh mẽ.

      Trong đống hành chất lên xe, hai ba cây có buộc tấm ván gỗ vô cùng chói mắt.

      Phương Uyển Chi nhìn chữ viết phía , Lan Khanh.

      Bên song cửa sổ khép hờ nhìn thấy bóng dáng người kia, chỉ nghe tiếng truyền ra.

      “Hôm nay tăng lên năm lượng , thời tiết bên ngoài tốt, hạ nhân nào dễ chuyện giảm thêm chút bạc cũng được, về sớm còn có việc”.

      Bộ hành này là vàng sao? Năm lượng bạc cây hành, muốn giết người à?

      Phương đại nương rất đồng tình nhìn Bì Bì mang ý cầu phúc, vô cùng bình tĩnh vào nhà trong, vén áo thi lễ, khẽ :

      “Công tử bình an.”

      Lan công tử cũng gì. Phía sau bình phong vang lên tiếng lật giấy Tuyên Thành, có lẽ là chuẩn bị vẽ.

      Phương Uyển Chi cũng thấy mình đến trễ, thực tế, nàng đến trước thời gian ước định phút đồng hồ nữa kìa.

      Nàng lắng nghe động tĩnh bên trong, ý bảo Thanh Liễu đưa giấy và bút mực chuẩn bị sẵn ra, giọng :

      “Công tử hôm đó thảo luận với cha ta, giới thiệu con trai vị quan tam phẩm cho ta. Nhưng mà ta , vị công tử này là người nhà nào, bao nhiêu tuổi, nhân phẩm ra sao?”

      Lần trước, nàng lo đến mức câu cũng dám hỏi. Hôm nay đến đương nhiên là muốn được giải đáp ràng.

      Nữ tử ai cũng muốn lập gia đình, Phương Uyển Chi nhiều năm chưa gặp được tình đầu ý hợp. Chỉ cần phải tiến cung ‘chờ chết’, gả cho con cái nhà quan từ từ bồi dưỡng, tạm thời cũng xem như cả đời .

      Về phần học thoại bản bỏ nhà trốn , dạo vài vòng đường cũng có thể gặp được công tử tốt giữa thời loạn lạc? Từ khi mười sáu tuổi nàng quên mấy giấc mộng hoang đường đó rồi.

      Người sống thực tế chút mới được.

      Lan Khanh nghe vậy tay cũng dừng bút, dường như quên mất người nàng là con nhà ai. Hồi lâu mới : “Ba điền sản ở ngoại ô kinh thành, có cửa hàng đồ sứ, tồi.”

      Trong nhận thức của , trước kia nữ tử xin tranh đều muốn biết những thứ này, cũng chỉ cần mấy điều này thôi.

      Về phần nhân phẩm đức hạnh, chẳng có gì quan trọng.

      Lan Khanh thích mấy chuyện có ý nghĩa, đặt giấy Tuyên Thành lên rồi nhân tiện câu.

      “Bắt đầu .”

      Ba điền sản ở ngoại ô kinh thành, mỗi ngày đều ăn thịt kho tàu cũng có vấn đề gì nhỉ.

      Phương Uyển Chi ý bảo Thanh Liễu nhớ kỹ, tâm tư cũng đặt lên bức tranh nữa. Cho nên nghe thấy Lan Khanh ba chữ kia, tiếp tục hỏi tiếp:

      “Vị gia kia là văn thần hay võ tướng vậy? Ngày thường có ăn kiêng gì đó ? Thích ăn thịt kho tàu ? Ta thích ăn gừng, có ý kiến gì ?”

      Từ xưa tương kính như tân, có sở thích hợp nhau, đừng có cho rằng chuyện ăn gừng hay này là , ngay cả bánh bao cũng có thể dẫn đến huyết án đấy, huống chi là gừng?

      Nữ nhân này sao lại càm ràm nhiều thế?

      Lan Khanh nhíu mày, cũng thích phản ứng của nàng, tiếp tục chăm chú làm việc.

      Trước mặt hai người cách tấm bình phong, Phương Uyển Chi cũng thấy tình huống đối diện, đứng nguyên tại chỗ lát, rồi thử thăm dò.

      “Lan công tử hình như thích chuyện phiếm à?”

      hai câu cũng đâu có nghẹt thở được, tích chữ như vàng thế?

      Lan Khanh quơ quơ cán bút.
      “Lúc kiếm tiền, ta thích tán gẫu.”

      Cả khuôn mặt Phương Uyển Chi đều sa xầm xuống.

      Bởi vì hôm nay phải vẽ tranh, để hình ảnh đẹp, Phương Chính cố ý bắt Phương Uyển Chi cài trâm ngọc hoa lan búi tóc.

      Nàng ghét cây trâm này vì nó nhiều tua quá, nặng đầu, cho nên liền cầm trong tay.

      Bây giờ bắt đầu vẽ tranh, thể cài nó lên, Phương Uyển Chi khó khăn lắm mới vén được đống tua qua bên, thần sắc mệt mỏi, lại điểm thêm vài phần lười biếng.

      Cặp mắt phía sau bình phong lúc đầu chỉ nhìn lướt qua, sau đó dừng lại, nhìn lát rồi đặt bút xuống.

      Phương Uyển Chi cảm thấy vẻ trầm mặc như thế vẽ tranh đẹp, cho nên đành miễn cưỡng cười tươi dịu dàng.

      Nhưng mà miệng nàng nhanh chóng cứng đơ, người đối diện vẫn có động tác gì, đôi mắt bên cái lỗ thủng vẫn nhìn nàng chằm chặp.

      Nàng vỗ quai hàm hai cái, hít sâu hơi, vừa định hỏi đây là ý gì, thấy Bì Bì tới.

      “Phương nương, có thể tháo cây trâm đầu xuống để cho công tử của ta nhìn chút được .”

      Người này, hóa ra là vừa ý cây trâm của nàng?

      Sắc mặt của Bì Bì lạnh nhạt thành quen, kể từ khi theo vị này, còn để ý đến mặt mũi nữa, tiết tháo như nước chảy về biển khơi, thể nhận mệnh, thấy chết sờn.

      Thanh Liễu : “Thứ đầu nữ nhi gia sao có thể lấy xuống cho nam tử xem được?”

      Phương Uyển Chi hai lời, nhanh chóng đưa cây trâm cho Bì Bì.

      “Mẫu thân của vị kia như thế nào? Có cư xử khéo léo ?”

      Quả nhiên là bỏ qua cơ hội nào để moi tin tức.

      Lan Khanh lúc này mới nghiêm túc nhìn Phương Uyển Chi cái.

      “Mẹ mất năm ngoái.”

      có bà bà a? Thế rất tốt.

      Phương đại nương xoa xoa tay, hài lòng với tin tức vừa nhận được.

      *

      Để vẽ bức tranh hoàn mỹ, gì khác ngoài dung mạo của trong tranh, quan trọng là phải có vài động tác làm cảnh đẹp ý vui.

      chờ Lan công tử , Phương Uyển Chi tự bày ra vài tư thế thử xem.

      Hằng năm tiếp nhận phương thức giáo dục của nhị nương, bây giờ việc này với nàng chỉ đơn giản như hạ bút thành văn mà thôi. Vì thế nàng còn cố ý mang theo quạt tỳ bà, đưa lên che nửa mặt.

      Chỉ vài động tác lên xuống, tư thế thay đổi ít, nhưng Lan Khanh lại có vẻ vừa lòng. Lui tới cứ mấy chữ đơn “xấu”, “đổi ”, “khó coi”.

      thích cây trâm khảm ngọc này, xem niên đại có thể là thời Ngụy Tấn gì đó. Mặc dù đáng bao nhiêu bạc nhưng khá thưởng thức tay nghề của Vương Ngạn Cương, chỉ tiếc là sau khi người này mất, có nhiều đồ được lưu lại.

      Món đồ cổ này quả thực rất khó có được.

      Phương Uyển Chi yên lặng nhìn công tử loay hoay sau tấm bình phong, rất muốn hỏi câu: Con mẹ nó ngươi có thể nhìn mà vẽ được à?

      Thời tiết hôm nay vốn nóng bức, Phương đại nương lại mang áo khoác lớn ngoài xiêm ý, mồ hôi cứ thế rịn ra sau gáy.

      Nhưng nàng là nữ tử có tu dưỡng, nhịn lát mới nhếch khóe miệng bày tỏ: “Tốt xấu gì ngài cũng phải nhìn ta cái chứ? Hoặc là xem thử, tư thế nào mới vẽ tranh đẹp được? ”

      Vẫn dám chọc giận .

      Quan trọng là, bạc bỏ ra rồi vẽ cũng thể về.

      Lan Khanh dường như thích người ngoài làm cụt hứng của , miễn cưỡng : “Ta chưa nghĩ kĩ”.

      Phương Uyển Chi cảm thấy, quá lâu rồi nàng chưa gặp ai tùy hứng đến mức cây ngay sợ chết đứng như vậy.

      Nàng hít sâu hơi, ngoài cười nhưng trong lòng hỏi:

      “Vậy khi nào ngài mới nghĩ kĩ được?”

      Ngày mai? Ngày sau? Hay là ngày kia?

      Nàng đổi sang ngày đó rồi lại đến.

      Lan công tử “Ồ” tiếng, cúi đầu vuốt hai cái lên phần chạm trổ cây trâm, da mặt vô cùng dày :

      có muốn đưa cây trâm cho ta ?”

      Nghe câu này, đến Bì Bì mà cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 4: Cái ô cũ nát

      Thượng thư đại nhân, biết!

      Sau khi chuyển giao cái trâm đồng kia , Phương Uyển Chi rốt cục cũng còn rối rắm chuyện tư thế nào mới được nữa.

      Mặc dù khuê nữ đưa trâm cài cho nam tử có thể khiến bao nhiêu người sinh ra ý nghĩ sâu xa, nhưng đối tượng này là Lan công tử, Phương Uyển Chi có thể cực kì xác định, dù có đưa cho cái yếm thêu vàng, cũng chỉ tháo sợi chỉ vàng mặt xuống, chứ hoàn toàn hề có xuyến xao.

      Nhưng cái nàng để ý lại là…

      “Nếu ngài lấy trâm cũng nên cho ta thêm tin tức của vị gia kia chứ?”

      Lan Khanh trầm mặc hồi rồi dõng dạc :

      “Đây là tặng cho ta, phải mua bán, đương nhiên ta cũng cần trả thù lao.”

      “… ”

      Cuối cùng chuỗi động tác của Phương đại nương cũng dừng lại, tay cầm cây quạt tròn, tay kia nắm lại, vẻ mặt nhẫn nhịn như sắp nổi đóa.

      Đó là phản ứng của nàng khi nghe được câu biết xấu hổ kia của Lan Khanh.

      Lan Khanh , bộ dạng này của nàng nhìn qua rất có sức sống, lên tranh đẹp.

      Lúc câu này, giọng có gì đặc biệt. Nhưng Phương Uyển Chi lại giật mình về nhãn lực của , hầu như hề nhìn nàng mà. Tâm tình bị lừa cây trâm rất nhanh biến mất.

      Thậm chí nàng dám tưởng tượng, chung mái hiên với tên họa sĩ thích mở miệng đến nửa năm, là thảm họa.

      Hôm đó sau giờ ngọ, mây đen chằng chịt nặng nề rốt cục cũng giữ nổi, mưa ào ào như trút nước.

      Phương Uyển Chi nhìn từng hạt mưa lớn rơi ngói thạch, cảm thấy đầu mình cũng đầy nước kém trận mưa này bao nhiêu, nếu thời tiết kiểu này sao lại quên mang ô được chứ, đúng là đầu ứ nước mới làm ra chuyện ngu xuẩn kiểu này.

      Lan Khanh : “Trời mưa rồi.”

      Giọng điệu vô cùng thoải mái.

      Phương Uyển Chi đưa vạt áo lên che mặt, hùng hổ trưng ra ánh mắt đầy khinh bỉ.

      Nàng là nương trong sạch, đoan trang có, thùy mị cũng có đó.

      Lan Khanh hiếm khi hảo tâm Bì Bì đưa cho nàng cái ô.

      Lại là cái ô sắp hỏng.

      đó có viết tên Lan Khanh, rồng bay phượng múa, đường đường hoàng hoàng.

      Với cốt khí của Phương đại nương, nàng cự tuyệt.

      Ai mà ngờ mưa bên ngoài lại quá lớn, càng lúc càng to hơn.

      muốn bị ướt ngoài viện ta có chiếc xe ngựa có thể đưa về, ba mươi lượng”.

      Phương Uyển Chi bực bội kéo Thanh Liễu và cái ô sắp hỏng kia .

      Chỉ là nàng nghĩ tới, lúc nàng bấu víu lấy cái ô bị gió thổi xiêu trái vẹo phải đường lớn, thế mà có hơn mười người đuổi theo đòi mua lấy cái ô này.

      Nàng thấy đây mới đúng là chuyện hoang đường nhất. Cái ô Lan Khanh đưa cho nàng, dù có cũ chút, nhưng ít nhất cũng che được khỏi mưa, bán.

      Nhưng mà người đuổi theo kia vừa thấy nàng khoát tay vội vàng moi tờ ngân phiếu năm trăm lượng bạc trong ngực ra nhét vào tay nàng.

      “Năm trăm lượng đúng ? Tại hạ nguyện mua.”

      “Tại hạ cũng nguyện mua.”

      người khác cũng vội vàng moi bạc.

      “Ngươi hiểu thứ tự trước sau à, tại hạ nguyện ý bỏ hơn trăm lượng nữa!!”

      Phương Uyển Chi ngơ ngẩn cả người.

      cái ô cũ nhiều lỗ thủng, cuối cùng cũng được người ra giá cao nhất bảy trăm lượng lấy .

      run run đống thịt béo mặt, vô cùng hưng phấn với Phương Uyển Chi, chữ của Lan công tử còn khó xin hơn cả tranh, phải về lót thêm vài tờ giấy cho cái ô này cứng cáp thêm.

      Đến lúc đó Phương Uyển Chi mới ý thức được, Lan Khanh còn nổi danh hơn so với nàng tưởng tượng.

      Trong kinh này muốn có tranh của , ngoại trừ bạc, còn phải xem tâm tình của .

      Đệ nhất công tử Đại Yển.

      Nàng khẽ nhắc lại sáu chữ này, yên lặng suy nghĩ, biết nếu người ngoài nhìn thấy đống hành xe với hai mươi lượng tấm ván gỗ có tâm tình gì nhỉ.

      Cũng đúng lúc đó, nàng nhìn thấy đầu phố đồ cổ, bên cạnh xe hành, vẻ mặt Bì Bì chút thay đổi.

      Có lẽ là quen mất mặt, cũng thèm để ý đến lời chỉ trỏ “mày là đồ ngốc” của các tiểu thương khác. Bình tĩnh tự nhiên bày ra tấm bảng với nét chữ của Lan Khanh: Mua hành, tặng ván gỗ. câu kinh động là thế.

      Năm lượng bạc cây, hóa ra là bán như vậy à! Năm lượng bạc, cây!!!

      Đó là cả xe đó!!!

      Bì Bì đếm hành xong, ước lượng ngân phiếu rồi qua người Phương Uyển Chi lúc, nàng vẫn cứng ngắc ôm tấm ván gỗ kia, vừa cạnh xe hành lá vừa ngây ngốc hỏi: “Công tử nhà ngươi phải tùy tâm tình mới bán chữ sao?”
      Bì Bì nhướng mày kì quái: ” thấy công tử chúng ta là người tao nhã vậy sao?”

      Chỉ cần có bạc, đều bán.

      “Vậy tại sao…? ”

      Người ngoài kia đều tranh khó cầu? Bán chữ phải là nhanh hơn sao? Tuy là bức mỹ nhân đồ cũng kiếm được rất nhiều, nhưng cũng phí tâm tư quá.

      Bì Bì nhìn nàng như thể, thế mà cũng hiểu à.

      “Như vậy mới có phong cách a, vật hiếm mới quý, bán nhiều đáng giá nữa.”

      Đầy đường cái chỗ nào cũng có, ai còn muốn mua tranh giá cao nữa chứ?

      Thế đứng đường bán hành tây. Là có phong cách à?

      Quả nhiên truyền thuyết đều là gạt người cả.

      Phương Uyển Chi ngạc nhiên.

      Nhưng mà lại, Lan Khanh keo kiệt keo kiệt, nhưng cũng hề chiếm chút tiện nghi nào của nàng. Lấy cây trâm kia, cũng đưa lại cho nàng cái ô quý giá, vẫn còn chút phong độ, định đứng lên Bì Bì gọi lại: “Phương nương”.

      “Vừa rồi bán được bảy trăm lượng đúng ? Công tử chúng ta bảo phải theo sát , ba mươi lượng bạc là công bán, còn lại lần sau nhớ trả lại cho công tử”.

      Cả người Phương Uyển Chi đều cảm giác khá nổi.

      Nàng trừng lớn nhìn tên kia: “, đưa, ô, cho, ta, là, để bán, chữ?!!! Vậy trâm của ta…”

      “Cây trâm là đưa, đương nhiên thể tính tiền.”

      “!!!!”

      *

      Lần tiếp theo vào Ngọc Trần Phụng Uyển, là ba ngày sau.

      Bên ngoài túp lều tranh, Bì Bì thu hoạch xong hành lá, toàn bộ ruộng rau trống trơn, chỉ còn đống đất bùn nhùn.

      Nàng thấy dùng xẻng xúc đất lên xe, sau đó nhét thêm tấm bảng: “Bên trong có giấu bản vẽ của Lan Khanh công tử, ba mươi lượng lần đào, tới trước đào trước, dựa vào vận khí hoàn toàn”, sau đó tung tăng ra khỏi cửa.

      Bì Bì chôn sáu cái túi , bốn cái trống, chỉ có hai cái là có chữ viết của Lan Khanh.

      Hai túi có chữ, túi chôn cùng, vận khí tốt có thể tìm thấy rất nhanh. túi khác bị chôn ở dưới cùng. Như thế cứ tiếp tục đào cả đống lớn đất cũng mò ra vạn tám ngàn lượng bạc. Sao có thể tính kế như thế chứ!!!

      Phương Uyển Chi nuốt ngụm nước miếng, xoay mặt sải bước vào trong phòng, vừa vào đưa ngân phiếu ra, : “Lan gia, lần trước bán cái ô của ngài được bảy trăm lượng, theo ý của ngài, ta giữ lại ba mươi lượng, còn lại ở đây, thiếu văn, ngài muốn đếm lại ?”

      Nếu trước kia Phương Uyển Chi chưa thấy chết chưa sợ chôn, còn ôm ấp tâm tư trả bạc lại cho Lan Khanh, tâm tư đó cũng bị chiếc xe chở đất kia chôn vùi rồi.

      khiến nàng kinh sợ, tính toán người khác quá cao siêu.

      Nàng nghĩ, nếu như hôm nay nàng chịu giao bạc cho , sau này bị ép càng nhiều.

      Lan Khanh công tử hình như ngủ giường trong phòng, vừa nghe có bạc lập tức có tinh thần.

      Góc bình phong có xé góc, lộ khe hở , ngón tay thon dài như lần gặp trước duỗi thẳng, lòng bàn tay ngửa ra: “Đặt vào đây”.

      Rốt cục trong phòng này có bao nhiêu đường giao thiệp thế!! Cái tấm bình phong động bát tiên này bị chọc bao nhiêu lỗ rồi!!

      Phương đại nương đối với người có hành vi khác hẳn những người bình thường như , tuy là gì, nhưng vẫn vô cùng bất đắc dĩ, đầu đầy hắc tuyến để ngân phiếu vào tay người kia.

      Miệng nhịn được giễu cợt câu:

      “Mặt ngài thể gặp người được à?”

      Cả ngày trốn sau tấm bình phong dưỡng trắng chắc?

      Cũng phải quái vật rừng sâu gì, để cho người ta xem mặt, chẳng lẽ là sát thủ sao?

      Nàng vốn nghĩ châm chọc lại nàng, hoặc là dứt khoát để ý tới.

      ngờ lần này trái với dự liệu của Phương Uyển Chi, Lan Khanh lại trả lời.

      : “ muốn xem sao?”

      Giọng điệu vô cùng thoải mái, giống như đó cũng phải là chuyện gì quá quan trọng.

      Có thể nhìn?

      Phương đại nương có phần kinh ngạc vì sảng khoái của người kia hôm nay, trong thâm tâm vẫn còn suy tính, chẳng lẽ cầm bạc rồi tâm tình tốt quá mức, đầu óc còn chưa kịp phản ứng sao, sau đó rất sung sướng thêm tiếp câu: “Gò má năm trăm, chính mặt ngàn, toàn thân vạn, muốn xem cái nào?”

      vậy xong, sau bình phong vang lên tiếng bước chân , sợ quá Phương Uyển Chi vội vàng lấy khăn che mặt.

      “Lan gia, ngài giơ cao đánh khẽ .”

      Phía sau bình phong, Lan Khanh khẽ cười, giọng trầm thấp dễ nghe:

      “Ảo tưởng. Vẽ tranh thôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :