1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thú Phi - Chu Ngọc (174c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Thú Phi
      Tác giả : Chu Ngọc
      [​IMG]

      Nguồn : http://macdichhoi.wordpress.com/

      Biên tập : Lãnh Vân & MDH
      Ebook : Thuy_BT & Cà Xí Xọn
      Edit : MDH
      Số Chương : 174 chương

      Văn án:
      Lấy làm kiếm, dùng nhạc chém giết. Điều khiển vạn thú, phượng lâm thiên hạ.
      Nhưng lại ngờ, tiếng nhạc chỉ dẫn dắt ‘cầm thú’ tới, mà còn dẫn cả ‘người thú’ tới.
      Hung ác như lang sói, nhanh nhẹn như báo, khí phách của hổ, giảo hoạt như hồ ly.
      gã đàn ông như vậy, gã đàn ông xưng bá thiên hạ như , là mệnh kiếp hay duyên nợ trời định đây ?
      Khói lửa chiến tranh tưng bừng khắp nơi, mảnh hồng nhan bèo dạt mây trôi.
      Người mang quyền đế vương sinh sát, ta có vạn thú tề tựu về đây.
      Để xem thiên hạ này ai chìm ai nổi.
      Lúc mới quen, nàng tắm rửa bên khe suối, tấm thân trắng nõn bị phát nhìn hết bỏ sót chỗ nào.
      gã đàn ông đẹp tới mức diễm lệ nghiệt, lại thô bạo tàn nhẫn, trợn mắt sáng như ma trơi, nheo mắt lại như quái.
      nắm chặt cằm nàng, đôi môi bá đạo hung hăng hôn lên môi nàng, hai làn da thịt cách lần quần áo mỏng manh, lửa nóng bừng bừng cứ vậy bị giam chặt trong đó.
      mớm cho nàng độc hoàn kịch độc, nheo lại đôi mắt tà mị mà rằng. « Phải chết, ngươi cũng cùng ta ! »
      Mà nàng lại ngạo nghễ nhìn lại đôi mắt lạnh lùng của , nhàng thốt lên. « Ta--thích-ngươi ! »
      Lãnh đạm như gió, thanh nhã như nước, dám khiêu khích gã đàn ông độc bá thiên hạ này, cuối cùng định ra mối lương duyên khó hiểu cả đời.

      tart_trung thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 1 – Ám sát
      Edit : Lãnh Vân



      thời chiến loạn, bảy nước cùng tồn tại, thiên hạ đua nhau đuổi hươu [1].
      Nước Tề, trong bảy nước, lập quốc được hai trăm ba mươi mốt năm.
      Tề đô, Vân thành, là đầu mối giao thông thủy bộ trọng yếu nên cực kỳ phồn vinh. Các ngã tư đường thẳng tắp hình chữ vương (王) tỏa ra khắp nơi, ngựa xe như nước, dòng người nườm nượp, vô cùng náo nhiệt.


      Đầu đường kẻ đến người , có hai bé trắng trẻo, tay nắm tay vô cùng thân mật dạo bước.

      Nhìn kỹ hai người, đều có gương mặt trái xoan thanh tú, đôi lông mày cong cong thanh mảnh như hai chiếc lá liễu, đôi mắt trong vắt sáng ngời, xinh xắn như cặp búp bê bằng sứ.
      Có điều Đinh Phi Tình lớn hơn, vẻ đẹp diễm lệ hơn chút, gây nên cảm giác ung dung quý phái, mà Đinh Đinh hơn, chính giữa trán có vết bớt màu hồng hình bông hoa đào, càng tăng thêm vẻ linh động của nàng. Nếu bảo Phi Tình là đóa mẫu đơn cao sang chớm nở, Đinh Đinh chính là đóa phong lan thanh nhã thoát tục sắp đưa hương.
      Hai bên đường, vô số ánh mắt hâm mộ chăm chú nhìn vào Phi Tình. Cũng phải thôi. Đinh Phi Tình, Đinh gia ngũ tiểu thư, là nhân tuyển cho vị trí thái tử phi trong tương lai. Cả Vân thành ai cũng đều biết đến, khuê các tiểu thư vô cùng khó gặp, nên hôm nay càng phải tỉ mỉ ngắm nhìn.
      Dừng lại trước sạp bán kẹo đường bên đường, Đinh Phi Tình mỉm cười nhìn em , gọi nhũ danh của Đinh Đinh hỏi. « Linh , muốn ăn ? »[2]
      Bởi vì cái tên Đinh Đinh, gọi lên nghe như tiếng chuông rung rung, nên nàng đặt cho em cái tên dễ thương này.
      Đinh Đinh nghe tỷ tỷ hỏi mình, lập tức gật đầu liên tục, ánh mắt sáng bừng lên. « Muốn ! »
      « Ngũ tiểu thư… »
      « Lắm miệng ! » Tên thị vệ vốn theo hai chị em nàng tấc rời vừa lên tiếng, Đinh Phi Tình nhíu mày ngắt lời. Nguyên là nàng muốn len lén ra ngoài chơi, lại bị những kẻ này phát ra. Thế này hay rồi, trang phục mình đám người kia chính là của Đinh gia, khiến cho thân phận thái tử phi tương lai của Tề quốc bị lộ ra, thể tùy ý dạo chơi được nữa, đáng giận.
      Đinh Đinh thấy tỷ tỷ nổi giận, lập tức cong cong đôi mày lá liễu cùng đôi môi xinh xắn, với tay đưa cho Phi Tình chuỗi kẹo đường vừa mua. « Tỷ tỷ, tỷ ăn này, đừng giận mà. »
      Đinh Phi Tình lập tức quay sang nhìn em , vô cùng dịu dàng chiều chuộng mà rằng. « Muội ăn , tỷ tỷ giận đâu. » Vừa vừa vươn tay xoa đầu Đinh Đinh, nét mặt nàng ra vẻ cưng chiều bảo bối, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào của em , nàng khỏi thầm thở dài. Sinh ra trong Đinh gia, trong hai đại thế gia ở Tề quốc, nhưng lại thể tu luyện công, cũng thể học võ công, tự bảo vệ bản thân được, càng thể có ích cho hoàng tộc, bé này quả niềm bi ai vô cùng.
      Nhìn tỷ tỷ dịu dàng ngắm mình, Đinh Đinh vừa ăn kẹo đường vừa . « Tỷ tỷ… »
      ‘Chíu’ Chưa dứt lời, bỗng khí bên tai có rung chuyển, hai mũi tên đầy sát khí nhằm thắng hướng Đinh Phi Tình bay tới, khiến Đinh Đinh hoảng hốt sững sờ.
      Đinh Phi Tình vốn chỉ hơn em mình tuổi, lại chỉ hơi nhướng chân mày, ôm lấy Đinh Đinh đạp chân cái, xoay người dễ dàng tránh hai mũi tên kia. Đám thị vệ theo lập tức nhào lên chống lại kẻ thích khách áo đen ào tới.
      « Giết người a… » Chỉ trong nháy mắt hốt hoảng, đám người nhàn nhã thong dong như nước chảy bên đường lập tức hét toáng lên, nhốn nháo bỏ chạy khắp nơi, khiến con phố lớn hoàn toàn náo loạn, người người dẫm đạp.
      “Ngũ tiểu thư, mau rời , nhanh lên. » Vài tên thị vệ vừa cố chống chọi với thích khách, vừa lo lắng gào lên với Đinh Phi Tình, đồng thời có người nhào tới mỗi người ôm trong hai chị em vội vàng bỏ chạy. Nhưng họ ôm hai chị em nhà họ Đinh chạy chưa được vài bước, tên thị vệ bị đánh bay về phía họ, đập thẳng vào vài người khiêng kiệu, khiến những tên khiêng kiệu hốt hoảng gào thét chạy trốn. Đinh Đinh bị vác vai thị vệ, ràng thấy tên thích khách áo đen kia chỉ cần đường kiếm giải quyết hết đám thị vệ của chị em nàng, máu tanh vung lên khắp trời như đổ mưa máu. Tên áo đen xử lý xong chỗ thị vệ, lập tức nhấc chân chạy tới lao kiếm về phía tên thị vệ ôm nàng.
      Chỉ kiếm, lập tức từng đóa hoa máu rộ nở trước mắt bé, nồng nồng, gay mũi, nóng hổi, vài giọt bám lên hai má nàng. Còn người thị vệ đáng thương ôm nàng trước khi chết vẫn còn kịp vung tay ném mạnh Đinh Đinh ra ngoài.
      Tên thích khách kia thấy thế, nhìn lướt về phía Đinh Phi Tình chạy xa, liền vung kiếm hướng về phía Đinh Đinh bị ném ra xa còn chưa kịp đứng dậy, sát khí bốc lên nồng nặc. Mà Đinh Đinh lại chỉ có thể ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn mũi kiếm tiến lại gần.
      Đinh Phi Tình vốn được người thị vệ ôm lấy chạy xa, giờ nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức gào lên tiếng, vừa đẩy tên thị vệ ra chạy ngược lại về phía Đinh Đinh, vừa thò tay vào trong tay áo rút ra cây sáo xanh biếc, đặt lên môi thổi lên.
      công kích phát, vô vàn đạo phong nhận sắc bén tỏa ra theo tiếng địch vang lên, vô hình vô ảnh bay về phía tên thích khách hướng về phía Đinh Đinh mà tấn công, khiến tên kia bắt buộc phải dừng lại chống đỡ.
      « Ngũ tiểu thư, tiểu thư mau chạy , công lực giờ của tiểu thư còn chưa đủ. » Viên thị vệ vừa bị Đinh Phi Tình đẩy ra vội vã xông lên định ôm lấy nàng lôi . Đinh Phi Tình giãy dụa, rồi hung hăng cắn vào tay người kia, tranh thủ lúc ta còn sững người, vừa tiếp tục thổi địch vừa chạy tới chỗ Đinh Đinh chiến đấu cùng tên thích khách kia. Tiếng địch sắc bén dưới bầu trời vang lên, vô số nhận bắn ra theo đó. Đinh Phi Tình hoàn toàn nghĩ bản thân mình liệu có đủ sức thắng thích khách trưởng thành hay . Nàng chỉ biết là muội muội của nàng gặp nguy hiểm, nàng thể bỏ chạy, nàng phải ở lại cứu muội ấy.
      Đinh Đinh nhìn thấy dòng máu tươi trào ra từ khóe môi tỷ tỷ, thấy sắc mặt tỷ ấy càng lúc càng tái nhợt. Tên thích khách trước mặt giơ cao thanh kiếm sắc bén, nhìn thấy tỷ tỷ quay người chạy tới đây, lập tức vừa đối phó với công của tỷ tỷ, vừa chuyển hướng về phía đó. Giết chết hoặc bắt sống Phi Tình mới là mục đích chính của bọn họ. Chính mắt nàng thấy luồng kiếm phong sắc nhọn càng lúc càng tới gần tỷ tỷ, Đinh Đinh khỏi điên cuồng gào thét lên. Tiếng hét của bé hỗn loạn chứa đầy tuyệt vọng, đau đớn, vô cùng phức tạp.
      Đúng lúc đó, vài tiếng quát chói tai vang tới. Binh sĩ tuần tra kịp chạy đến, giao thủ cùng bọn thích khách. Trong màn huyết lệ khắp nơi, Đinh Đinh chỉ thấy gương mặt tái nhợt của tỷ tỷ Đinh Phi Tình gượng lên nụ cười, thân hình mảnh khảnh từ từ ngã xuống, mà môi vẫn mấp máy hỏi. « Linh , muội sao chứ ? »
      Đinh Đinh vội vã gật đầu. « sao, tỷ tỷ, muội sao cả. » Nước mắt cứ thế ràn rụa chảy tràn, nàng muốn đứng dậy nâng tỷ tỷ lên, nhưng thân mình lại hoàn toàn vô lực. Trước mắt, mảnh máu đỏ che kín tầm nhìn của nàng, nhìn tỷ tỷ ngã xuống, mà mình lại bất lực.
      « hổ là nhân tuyển thái tử phi tương lai của Đinh gia, tuy tuổi còn gan dạ sáng suốt hơn người… »
      « Cũng đúng, sớm nghe Đinh Phi Tình của Đinh gia tướng mạo xuất sắc, ngờ công cũng tệ, tính cách lại tốt như thế ! »
      Trong ánh đỏ rực che lấp trước mắt, Đinh Đinh thoáng nghe có người chuyện bên tai, vội vã ngẩng đầu lên lo lắng hỏi người bên cạnh. « Tỷ tỷ sao chứ ? Tỷ tỷ sao chứ ? »
      « sao, chỉ là mệt mỏi vô lực mà thôi. » Nhận được câu trả lời thỏa mãn, Đinh Đinh nở nụ cười, gương mặt nhuốm đầy máu tươi lại cười lên vô cùng sáng lạng cùng vui sướng.
      ***
      Đinh Phi Tình, ra đời mới tuổi có thể phân biệt chuẩn, ba tuổi giỏi dùng nhạc khí, năm tuổi được vào công điện phủ, dùng sát nhận, nội ngoại đều tu luyện, tuổi còn thân võ công tồi. Đây chính là nhân tài hiếm có của cả mấy thế hệ Đinh gia, được Tề quốc hoàng tộc chỉ định làm nhân tuyển thái tử phi tương lai, là nổi tiếng.
      Trong từ đường Đinh gia, thân hình nhắn của Đinh Đinh quỳ gối trong ánh nến leo lắt, trước mặt là bài vị liệt đại tổ tông nhà họ Đinh. Gió đầu mùa xuân thổi vi vút vào từ đường, mang theo hơi buốt lạnh tận xương, khiến cơ thể bé kia run rẩy co quắp lại. Hai chân đau đớn, lúc bị thị vệ ném ra xa, hai đầu gối của đập vào đất, máu tươi đầm đìa, giờ phải quỳ lâu nên càng lúc càng đau ngấm vào tới xương cốt.
      Đinh Đinh lén nhìn về phía đại môn của từ đường, có ai, khỏi nhè thở hắt ra.
      Nàng biết trong ngôi nhà này nàng hoàn toàn khác biệt. Ở Đinh gia, trẻ con tuổi phải trải qua khảo nghiệm của sư phụ, xem là học võ công hay học công. Ở thời điểm loạn thế này, để có thể đứng vững đổ, cần nhất chính là phải có thực lực cường đại. Cho dù là nữ hài tử cũng thế, nếu có võ công, ngay cả bản thân cũng tự bảo vệ được, lại càng đừng là làm vẻ vang gia tộc, thế nên thuần túy là thứ rác rưởi, thứ rác rưởi ngay cả cái tên cũng đáng được đặt.
      Đinh Đinh trải qua khảo nghiệm, tiên thiên ngũ đầy đủ [3], phân biệt được phù, tố chất thân thể cực kém, học được võ công. Thế nên ngay cả bối tự chữ Phi của Đinh gia nàng cũng được đặt, lấy đại chữ Đinh làm tên. Nàng là đứa trẻ được Đinh gia công nhận, nàng là nguồn gốc khiến Đinh gia bị người khác chê cười. Bởi vì ngay sau khi có thiên tài là Đinh Phi Tình, lại có phế tài là nàng sinh ra, khiến tồn tại của nàng chỉ là mối sỉ nhục của Đinh gia. Dù rằng, Đinh Đinh nào biết vì sao nàng lại là sỉ nhục của cha mẹ, nàng… nào có làm chuyện gì sai…
      suy nghĩ, mặt đất bỗng rung rung, Đinh Đinh vội vàng quỳ lại ngay ngắn, làm ra vẻ thành sám hối cùng liệt đại tổ tông.
      Đại môn sau lưng nàng được mở toang. Gia gia, nãi nãi (ông bà nội), thúc thúc, thẩm thẩm (chú thím), phụ thân, mẫu thân, ai cần đến đều có mặt. Trong lòng Đinh Đinh khỏi tuyệt vọng. Tỷ tỷ còn hôn mê chưa tỉnh, ai, ai tới cứu nàng đây ?
      « Gia pháp đâu ! » Đinh gia đại lão gia, Đinh Bác Nhiên lạnh lùng nhìn phụ thân của Đinh Đinh là Đinh Mậu Thân, ngay cả khóe mắt cũng thèm liếc nhìn Đinh Đinh quỳ lấy nửa điểm.
      Đinh Mậu Thân nhìn Đinh Đinh, vẻ mặt hoàn toàn vô cảm, thản nhiên tới trước bài vị tổ tông rút ra thanh roi bằng trúc to bản, hai tay dâng lên phụ thân. « Mậu Thân quản giáo nghiêm, thỉnh phụ thân trách phạt đứa cháu hư kia ! »
      Đinh Đinh nhìn thấy thanh roi sần sùi kia, thân hình bé hơi run lên, nhưng rồi lại trở nên bình tĩnh, bình tĩnh hoàn toàn phù hợp với lứa tuổi của mình. bé soãi người nằm sấp đất câu nào, chờ gia gia dùng gia pháp trừng phạt. Nàng… sớm quen rồi.
      « Hừ, dùng chiếc roi này đánh mi, quả là làm nhục cây roi này vậy ! Tại sao Đinh gia chúng ta lại có thể xuất ra thứ phế vật như mi chứ. » Lão thái gia vô cùng oán độc thốt lên. Hôm nay quả vô cùng nguy hiểm khó mà tưởng tượng. Nếu Phi Tình xảy ra chuyện gì, hoàng gia trách tội là lẽ, mà con đường thăng quan tiến chức của Đinh gia hoàn toàn mất cơ hội. là đáng giận !
      « Kẻ súc sinh kia càng lúc càng to gan, dám dụ dỗ Phi Tình Liễu Khê chơi, may mà Phi Tình võ công tệ, bằng , bằng … » Đinh Mậu Thân nhìn Đinh Đinh, lạnh lùng vô tâm quát. Chao ôi, người làm phụ thân gọi chính con mình là súc sinh, quả là lạnh lùng vô tâm.
      « Mười cái tát, ba mươi roi ! » Lão thái gia lên tiếng. ai phản đối, ai cầu xin. Ngay cả mẫu thân của Đinh Đinh cũng đứng đó, vẻ mặt chút biến sắc, như thể đứa trẻ sắp phải chịu hình phạt kia là người xa lạ chứ phải con ruột mình. Bọn họ nhìn Đinh Đinh, nét mặt thậm chí còn toát ra vẻ oán hận cùng chán ghét, ai có nổi ý nghĩ rằng đứa trẻ mới năm, sáu tuổi, phạt nặng như vậy khác gì muốn lấy mạng của nàng.
      Hình phạt vang lên, tiếng tát tai chát chúa cùng tiếng roi quật vun vút. hề có tiếng khóc của hài nhi. Đinh Đinh chỉ khóc với tỷ tỷ, chứ chưa bao giờ khóc trước mặt ai khác. Nàng, oán hận tỷ tỷ, dù chính tỷ tỷ mới rủ nàng dạo phố, dù…
      Đinh Đinh cắn môi, nàng biết, nàng, giống với tỷ tỷ. Nàng biết.
      ——————————————————————————————–

      [1] Nguyên văn là Trục lộc 逐鹿 : đuổi hươu : chỉ việc tranh giành thiên hạ, tranh đoạt ngôi vua. Theo Sử ký, Khoái Thông : « Tần chi cương tuyệt nhi duy thỉ, Sơn động đại nhiễu, dị tính tịnh khởi, tuấn ô tập, Tần thất kỳ lộc, thiên hạ cộng trục tri ư thị cao tài tật túc giả tiên đắc yên » (Kỷ cương nhà Tần bị đứt, miền Sơn đông nổi loạn, các miền khác đều nổi lên. hùng tuấn kiệt tụ tập lại nhiều như quạ. Nhà Tần mất hươu, cả thiên hạ cùng đuổi bắt nó. Bấy giờ ai tài cao, chân nhanh bắt được trước), Trương Án thời Tam quốc chú giải : lấy con hươu để ví ngôi vua.

      [2] Tên của Đinh Đinh đọc nghe giống tiếng chuông kêu, nên Phi Tình gọi em là Linh , nghĩa là chiếc chuông . Đây là tên thân mật gọi trong nhà.


      [3] Tiên thiên : năng khiếu bẩm sinh.

      Ngũ : năm giai cơ bản của nhạc cổ truyền Trung Hoa : Cung, Thương, Giốc, Vũ, Chủy, tương ứng với ngũ hành Thổ, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, đồng thời mỗi ứng với trạng thái cảm xúc khác nhau : Lo lắng , U buồn, Giận dữ, Sợ hãi và Vui mừng.

      ps: Cái tên Linh này mọi người nhớ đọc chú thích nhé, vì sau này còn xuất nhiều đó.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 2 – đương vụng trộm
      Edit: Lãnh Vân
      Mười cái tát và ba mươi roi đánh xong, hai má của bé Đinh Đinh sưng đỏ như hai chiếc bánh bao, chân váy cũng nhuộm đầy máu tươi, mảnh đỏ ối. Bé chỉ còn vài hơi tàn, nằm lịm sàn nhà lạnh lẽo
      « Lần sau còn tái phạm, đập gãy hai chân mi, để xem mi còn dám rủ rê Phi Tình chơi nữa . » Lão thái gia lạnh lùng ném câu cuối cùng trước khi đứng lên ra khỏi từ đường. Những kẻ khác cũng thèm liếc Đinh Đinh nằm bất tỉnh đất, theo đuôi ông ta ra ngoài.
      Ở cái thời đại loạn thế, bảy nước cùng tồn tại, ám sát xảy ra như cơm bữa này, đứa con thể làm gia tộc vẻ vang, cũng chỉ có thể dùng làm công cụ làm ấm giường, sớm hay muộn cũng bị đem gá cho người khác làm lễ vật. Tuy Đinh Đinh còn , sắc đẹp sớm ra phi thường, lớn lên chắc chắn trở thành mỹ nhân khuynh thành. Thế nhưng, thứ công cụ làm ấm giường nếu dám gây hại tới nhân tuyển vị trí thái tử phi tương lai, tội này làm sao có thể tha thứ.
      Đinh gia, trong hai đại thế gia của Tề quốc, xuất thân là võ lâm thế gia, tổ tiên được phong vương phong hầu, cỡ nào vinh quang, cỡ nào danh vọng. Ấy nhưng vài năm gần đây nhân tài thiếu thốn, khỏi xuống dốc ít nhiều. May thay có Đinh Phi Tình thiên tài xuất thế, được hoàng gia chọn trúng, Đinh gia mới có thể đổi vận xoay chiều. Thế nên bất kỳ điều gì có hại tới Đinh Phi Tình tuyệt đối phải bị trừ bỏ. Ở trong phủ hộ vệ như mây còn ngại thiếu, lại còn dám long nhong ra ngoài chơi. Nhìn khắp thiên hạ ai chả biết Phi Tình là tương lai thái tử phi, đám người muốn ra tay nào có thiếu. mang theo nhiều cao thủ bảo vệ, chỉ vài tên tép riu cùng cũng dám lén ra khỏi nhà, quả khác nào kêu gọi địch nhân ra tay ? Hừ, con nhãi Đinh Đinh dám dụ dỗ Phi Tình chơi kia, quả có đánh chết cũng khó giải mối hận trong lòng.
      Trong ngôi từ đường lạnh lẽo thê lương, Đinh Đinh nằm lịm mặt đất. Hai cánh cửa lớn nặng nề bằng gỗ như làm nổi bật lên ánh trăng bàng bạc băng giá, chiếu xuống mặt đất càng thêm lạnh.
      mùa đào nở rộ rồi tàn úa, lâu sau, thương thế của bé mới có chút phục hồi.
      Đinh Phi Tình vừa tỉnh lại, liền chạy tới từ đường. Đập vào mắt là cảnh Đinh Đinh máu me vương vãi, lập tức lòng người chị bị dọa tới mất vía. chạy tới ôm em vào lòng khóc như mưa như gió, đau lòng muốn chết.
      Hàng ngày Đinh Đinh đều tươi cười đón chào tỷ tỷ, có điều càng lúc càng ít . Mà đôi má sau khi hết sưng khôi phục hình dáng cũ, Đinh Phi Tình hoảng sợ khi thấy đó có vết sẹo đỏ ối vắt ngang qua làn da non mềm của em , khác gì con rết xấu xí, là do bị những chiếc dằm vụn cây roi vung ra tạo thành. Nhìn thấy thế, Đinh Phi Tình ôm Đinh Đinh khóc đứt ruột thắt gan, toàn bộ Đinh gia qua đó vạ lây .
      Phi Tình như hoàn toàn nổi điên, vung tay đập phá ném vỡ toàn bộ đồ đạc trong phòng, khiến từ gia gia, cha, mẹ của hai chị em cho tới nô bộc hạ nhân trong phủ đều vô cùng rón rén e dè như nàng là tổ tông của họ, đồng thời cũng đối xử tốt với Đinh Đinh hơn, quả nhiên là có lòng hơn.
      Ngược lại với vẻ đau lòng giận dữ của tỷ tỷ, Đinh Đinh như thể người bị sẹo là ai khác phải là mình, nụ cười tươi tắn luôn thường trực khuôn mặt. Nhìn tỷ tỷ luyện công, ngắm tỷ tỷ ôm mình chuyện, xem tỷ tỷ vẽ tranh cho mình, nhìn tỷ tỷ học bài. Chỉ cần để ý đến những người khác, để ý đến ánh mắt khinh thường ghê tởm bé, đến vẻ mặt lạnh như băng của họ là được. Bé hề hy vọng được họ nở nụ cười. Trong ánh mắt thơ ngây của mình, những kẻ đó hoàn toàn tồn tại, thế giới của bé, chỉ có duy nhất người, là tỷ tỷ.
      Vết thương bắt đầu tốt hơn, gió đêm mát dịu. Đinh Đinh mơ màng giường, bỗng cảm giác có ai đó nhìn nàng, cảm giác rất quen thuộc, lập tức trở mình quay ra vươn hai tay bé về phía ngừơi kia, mở đôi mắt ngái ngủ mà gọi khẽ. « Bà bà. »
      Đập vào mắt của bé là người mặc đồ đen toàn thân, gần như thấy dáng người đứng trước mặt. Tuy mái tóc đen dài che phủ hết gương mặt người đó, nhưng những vết sẹo ngang dọc mặt vẫn trông thấy ràng, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
      Đinh Đinh đứng lên, kéo người mới tới ngồi lên giường, rồi lại vô tư thản nhiên tiếp. « Bà bà, Linh đáng thương nha, mông đít bị đánh nát nha, bây giờ vẫn còn đau… »
      Mà người kia cũng gì cả, chỉ vươn tay vén mái tóc che mặt Đinh Đinh nhìn vết sẹo màu đỏ xấu xí kia, rồi hề tỏ thái độ gì cả, chỉ lấy từ trong áo ra cái bình sứ mở ra, nhàng bôi thuốc lên mặt bé. Hai người líu lo trò chuyện, im lặng bôi thuốc, quả cũng là chuyện ít thấy.
      « Thế nên, Linh thèm chuyện với bọn họ nữa. Chỉ có tỷ tỷ thương Linh , còn lại chẳng ai thương Linh cả. Nếu thương, Linh cũng chẳng thèm đối tốt với họ làm gì. »
      Giọng thản nhiên mang chút đơn, Đinh Đinh vừa cắn môi vừa đều đều .
      Thủ đoạn độc ác, tâm địa ngoan độc, gây ra cho đứa trẻ nhạy cảm này tổn thương quá lớn. Khi bé tỉnh lại vì đau đớn ở sàn nhà từ đường, nhìn chung quanh có ai, nỗi chua cay đắng chát này, đứa trẻ sáu tuổi giờ cảm nhận và hiểu được.
      Vị bà bà có gương mặt xấu xí kia vẫn xen vào lời nào. Từ khi Đinh Đinh quen bà ấy, chưa hề nghe thấy bà chuyện, nên chắc là bị câm điếc. Năm đó khi bé nhìn thấy bà bà, bà đói lả người sắp chết ở trong rừng phía sau núi. Đinh Đinh vất vả lắm mới xin được tỷ tỷ Phi Tình để cha đồng ý giữ bà ấy lại làm nô bộc trong phủ, còn hơn là đói chết ở bên ngoài.
      Bôi thuốc lên vết sẹo xong xuôi, bà bà ôm Đinh Đinh bước ra cửa phòng. Tiểu viện tử của Đinh Đinh vô cùng tĩnh lặng, mẹ bé lại cho phép Phi Tình ở lại đây, nên nơi này hầu như có người.
      Bế Đinh Đinh bước tới phía sau ngọn núi giả, bà bà lấy ra chiếc đàn vật dụng tùy thân, đầu bị mòn thô kệch đến thể thô kệch hơn, rồi tinh tang gảy lên. Đinh Đinh chống tay vào chiếc cằm bé nghe. bé luôn cảm thấy bà bà đàn còn hay hơn cha lẫn gia gia rất nhiều.
      « phù chính là cách thể nhạc. nhạc chân chính là thanh của tâm hồn. Trong lòng muốn ấm áp, tiếng đàn gảy ra ấm áp. Trong lòng có sát khí, nhạc do đó cũng có thể giết người… » Đinh Đinh nhìn bà bà tay đàn, tay viết chữ nền cát trong im lặng. bé vừa nghe đàn vừa nương theo ánh trăng mờ tỏ theo bước bà bà đọc to lên.
      Ngày qua ngày lại qua ngày, do vết sẹo mặt Đinh Đinh, giờ ngay cả làm công cụ ấm giường phát tiết dục vọng cũng được tính đến. thể hầu hạ hoàng gia quý tộc, mà với thân phận của Đinh gia, lại càng thể chấp nhận Đinh Đinh gả cho người có thế lực, mặt mũi bị nhục. Thế nên địa vị của Đinh Đinh trong phủ càng ngày càng xuống thấp, đến cả nô bộc cũng có thể bắt nạt bé. Nhìn đứa trẻ ấy, ai có thể nghĩ ra nó vốn được sinh ra từ chính thê, đáng lẽ có thể coi là thiên kim tiểu thư cả.
      Cũng may, Đinh Phi Tình vô cùng thương muội muội này, tính tình rất che chở, lại thêm Phi Tình vốn là viên ngọc quý tay Đinh lão thái gia, là nhân tuyển của vị trí thái tử phi tương lai. Thế nên nội ngoại thân thích của Đinh gia lẫn nô tỳ hạ nhân cũng dám quá đáng với Đinh Đinh, nên ngày tháng cũng có thể từ từ trôi qua trong an lành.
      Có điều, cũng tới lúc Đinh Phi Tình hàng ngày phải vào hoàng cung bắt đầu chịu giáo dục của hoàng gia, Đinh Đinh lại chỉ còn mỗi mình, ai quan tâm để ý, ai qua lại hỏi han, dường như hoàn toàn quên mất tồn tại của bé. Ngay cả thứ đồ dùng để sưởi ấm giường cũng bị chút tỳ vết, vẫn còn được nuôi ăn là tốt lắm rồi. Tuy thế Đinh Đinh cũng chẳng cần điều đó. Hàng ngày theo bà bà chuyện, học đàn, ăn cơm ở bàn của nô bộc cùng bà bà, ăn trái cây, ăn lá cỏ xanh tươi, bởi trong phủ thường xuyên bỏ quên mang đồ ăn tới tiểu viện cho bé, nên thường có đồ ăn. Nhưng Đinh gia cũng ai hỏi đến điều đó, đứa trẻ này quả là bị bỏ quên nơi xó phủ rồi.
      Ngày ngày lại qua , lại tới tiết Xuân phân năm. Đinh Đinh lên mười tuổi, dáng vẻ ngày càng tha thướt thanh tao. Nhưng bé lại hoàn toàn trang điểm phục sức, mà vẫn xõa mái tóc rối tung. Người nhà họ Đinh hoàn toàn ai biết, vết sẹo xấu xí năm nào biến mất, dưới vẻ bề ngoài bẩn thỉu ấy, là đóa liên hoa cao nhã sắp đưa hương. Chỉ có Đinh Phi Tình những khi về thăm nhà ngày lễ tết mới thấy và khen ngợi, muội muội của mình đẹp ra sao, tốt thế nào. Mà Đinh Đinh nghe những lời thủ thỉ của tỷ tỷ dành cho mình : chờ tỷ tỷ học giỏi công phu tốt, đưa Linh rời khỏi đây, tỷ tỷ về sau chăm sóc cho Linh , để Linh bị ai bắt nạt. Chỉ có những khi nghe những lời chân thành từ đáy lòng của tỷ tỷ, Đinh Đinh mới có thể cảm thấy những ngày sống chờ đợi điều đó là đáng giá, mình, tỷ tỷ thương mình.
      Trước ngày lễ Trung thu năm nay, tỷ tỷ Đinh Phi Tình lại được ân chuẩn về thăm nhà. Đinh Phi Tình vừa vào phủ chả thèm để ý đến đám người ton hót bợ đỡ chung quanh mà chạy thẳng tới tìm Đinh Đinh. bé ôm Đinh Đinh cười sung sướng, ôm hồi lại thơm thơm chốc, liên tục khen Linh của tỷ càng lớn càng xinh đẹp.
      « Linh , tỷ tỷ nghe, mai Trung thu rồi, tỷ tỷ xuống trù phòng làm bánh Trung thu cho Linh ăn nha. Tỷ học được trong cung đó, chỉ để làm cho Linh ăn thôi. Ăn rồi … » Đinh Phi Tình cưng chiều nựng nịu muội muội, Đinh Đinh ngẩng khuôn mặt tươi cười lắng nghe, dáng vẻ hăm hở của tỷ tỷ đáng .
      Hôm sau, Đinh Đinh chờ tỷ tỷ từ sáng tới tận tối, vì tỷ tỷ phải vào cung thưởng nguyệt cùng hoàng gia, sau đó mới có thể về phủ. Đinh Đinh nhìn thời gian trôi , trong đầu thầm tính khi nào tỷ tỷ về tới nhà, để bé còn đón tỷ tỷ.
      Trăng treo đầu cành, mặt trăng tròn vành vạnh sáng bừng lên màu như chiếc mâm bằng bạc, lửng lơ giữa bầu trời. Trung thu mà, cả nhà đoàn viên, ngay cả chị Hằng cũng toàn viên.[1]
      Đinh Đinh lặng lẽ bước mình ra khỏi tiểu viện của bé. Tỷ tỷ hẳn là sắp về tới rồi. Mình đón tỷ ấy thôi.
      Cả đại viện đại sảnh, nơi nơi đều hân hoan rạng rỡ, chốn chốn đều cười thênh thang. Tiếng sênh ca nhạc vũ réo rắt, tiếng đùa giỡn vui vẻ, khiến đêm trăng bạc trở nên rộn rã nhiệt tình. Ấy vậy nhưng hẳn nhiên là người của Đinh gia hoàn toàn quên tồn tại của Đinh Đinh. Đứa trẻ ấy, họ vứt vào xó xỉnh nào đó trong cái đầu toan tính của họ rồi.
      « Vương gia ~ Phi Tình nhà thiếp còn phải nhờ vào nâng đỡ của Vương gia ở trong cung đó nha ~ Vương gia ~ ngài phải giúp thiếp ấy a ~ » Tiếng đả đớt mang đầy quyến rũ vang lên trong hoa viên yên tĩnh đúng lúc Đinh Đinh ngang qua cổng chính. bé ngẩn người dừng lại, đây… chẳng phải là tiếng mẹ của bé sao ?
      Lập tức Đinh Đinh khẽ quay người lại nhìn về hướng có thanh vừa phát ra. Chỉ thấy đập vào mắt là cảnh mẹ của lơi lả dựa vào người gã đàn ông quen biết, mặt đầy vẻ nhu tình như nước, gương mặt sang quý đẹp đẽ thong dong, gương mặt mà ngày thường lạnh lùng như sương giá băng tuyết.
      « Chuyện như con thỏ mà thôi, nàng chỉ cần làm đẹp ý bổn vương, bổn vương đương nhiên ngại gì mà chẳng tốt thêm vài câu cho Phi Tình trước mặt hoàng huynh cả. Nào, hôn cái… »
      « Đa tạ Vương gia… ưm… »
      Đinh Đinh ngơ ngẩn mở to mắt chứng kiến hình ảnh trước mặt. Mẹ của bé… họ… Đinh Đinh sợ hãi lùi lại bước theo bản năng, khóe mắt lại liếc thấy bên cạnh đứng người khác. Vừa ngẩng lên xem, người đứng đó nhìn về phía kia với vẻ đầy thản nhiên, đến lông mày cũng chưa từng nhíu lại. Người đứng đó… là cha của bé.
      ——————————————————————————————–
      [1] Trung Thu trăng tròn, tròn tiếng Hán là viên, nên tiết Trung thu còn là tiết đoàn viên sum họp gia đình. Ở đây có chơi chữ giữa viên trong đoàn viên và viên chỉ cái tròn của chị Hằng, nên Lãnh Vân tạm dùng hai từ đọc khá giống nhau là đoàn viên và toàn viên.
      Betty thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 3 – Đau
      Edit: Lãnh Vân


      Cha bé Đinh Đinh đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng chứng kiến cảnh vợ mình phô bày dáng vẻ phong tình đáng ra chỉ có mình mới thấy trong khuê phòng hai vợ chồng với người đàn ông khác, mà mí mắt thèm động đậy, ánh mắt gợn sóng, thậm chí còn sáng lên tia hưng phấn tính toán riêng.
      Đinh Đinh hiểu, nên sững người đứng đó nhìn cha mình. Trong vườn hoa đua sắc thắm, gió mơn man thổi, khiến cả vườn như khẽ gợn sóng đào. Hương thơm dịu dàng lan trong làn gió mát thấm đậm tâm can người đứng đó. Ánh trăng bàng bạc sáng tỏ đầy sân, lại khiến cho lòng người càng thêm lạnh lẽo.
      Ánh mắt ông ta hung hăng, mang ý ràng là cảnh cáo chiếu xuống bé Đinh Đinh. nhìn đôi mắt cha mình, bỗng nhiên trong tim buốt lạnh, ánh trăng giá băng, bóng câu lay động. , có lẽ hiểu ra.


      hoang mang khẽ khàng quay , cả thân hình bé se rùng mình. Đêm nay… lạnh quá, dù mới tới tiết Trung thu.

      Đinh Mậu Thân thấy vậy, nhíu mày vươn tay định tóm lấy lưng bé. Ai ngờ tay áo hoa lệ chạm phải cành hoa quế bên cạnh, phát ra tiếng gió .

      « Ai ? » tiếng hô kèm với tiếng đàn tiếng, đạo công nhanh chóng kèm thanh bay về hướng Đinh Mậu Thân và Đinh Đinh đứng.

      Đinh Mậu Thân thấy thế, chỉ nhàng quay người chút là tránh ra được. Đạo phong nhận [1] kia lập tức phá ngang cây hoa quế bay vọt ra xa.

      « Ối… » tiếng kêu rên bỗng vang lên từ phía đó.

      « Là ai ? Ai dám đả thương Thái tử điện hạ, là ai ? »

      Nhiều thân ảnh chợt lóe lên chung quanh, tới khi Đinh Đinh nhìn mọi chuyện, mẹ đứng ngay cạnh, lạnh lùng và hoảng hốt tràn đầy ánh mắt. Có điều, người đàn ông kia cùng cha sớm biến mất tăm hơi.

      Đại sảnh, chính viện. Đinh Đinh chưa bao giờ được tới nơi này, giờ đứng chính giữa căn phòng lớn, mắt lạnh lùng nhìn quanh tòa đại sảnh giờ người ngồi đông đủ. Phía , chủ vị là gia gia, thúc thúc, bá bá, cùng rất nhiều người biết, dĩ nhiên có cả cha .

      Mà ở vị trí chính giữa bọn họ, thiếu niên tuấn tú ngồi nghiêm chỉnh. Cậu ta mặc áo bào vàng chói lọi, đó thêu hình rồng bay hổ gầm gì đó , thoạt nhìn rất quý phái đẹp đẽ. bả vai cậu ta có vết máu . Giờ cậu ta nhìn chằm chằm, mà cạnh đó, tỷ tỷ của cũng hoảng sợ lo lắng nhìn đứng đó, ánh mắt tràn ngập dấu hỏi.

      « Là Đinh Đinh đả thương điện hạ, là… »

      « láo, Linh vốn biết công kia mà. Trước mặt Thái tử điện hạ mà ngươi cũng dám dối sao ? » Đinh Phi Tình giận dữ nhìn sang kẻ nô bộc chắp tay đứng phía dưới, giọng tràn ngập lửa giận.

      câu đùa khiến Thái tử đến Đinh gia chơi cùng nàng. Nào ngờ vừa vào cửa chưa lâu bị thương. Chuyện này nếu truy cứu căn nguyên, cũng chẳng sao, nhưng tuyệt đối thể do Đinh Đinh của nàng gây ra được.

      « Đinh Phi Tình tiểu thư, lúc chúng tôi tới đó, chỉ thấy Đinh mẫu nắm lấy Đinh Đinh đứng đó. Nếu phải Đinh Đinh, vậy… » tiếng lạnh nhạt vang lên, là thị vệ của Thái tử.

      Đinh Phi Tình nghe thấy thế lập tức ngẩng đầu nhìn mẹ nàng, trong mắt tràn đầy nghi ngờ lẫn khó tin.

      Đinh mẫu khẽ run lên, dám nhìn Đinh Phi Tình, mà thịch cái quỳ xuống trước mặt Thái tử điện hạ. Tiếng vang lên đầy run rẩy, nhưng đầy cương quyết. « Chính là Đinh Đinh. »

      « Mẹ, sao mẹ… »

      « Chính là con bé làm. » Mẹ Đinh Đinh dập đầu xuống đất mạnh.

      Đinh Mậu Thân đứng cạnh đó khẽ liếc mắt nhìn Đinh Phi Tình, rồi quay sang nhìn Đinh Bác Nhiên cái. Trong mắt cả hai đều xuất cương quyết, nhưng vẫn trầm mặc gì.

      « Là ngươi khiến bản Thái tử bị thương sao ? » Thiếu niên ngồi ở vị trí cao nhất vỗn vẫn chỉ nhìn chăm chú Đinh Đinh nãy giờ đứng yên, bỗng lên tiếng. Giọng cậu ta rất hòa nhã, dịu dàng. ra cậu cũng biết tại sao mình lại giọng như thế, có lẽ vì cảm giác khinh lãng phiêu linh mà bé con trước mặt khiến cậu rất thoải mái, nên bỗng dưng muốn dịu dàng hơn chăng.

      Đinh Đinh trả lời.

      « Chính thế, chính là con… »

      « Bản Thái tử hỏi bà ! » Giọng mặn nhạt, nhưng lại khiến người khác có sức ép cách nào phản đối lại. Mẹ của Đinh Đinh càng ngớt run lên.

      Đinh Đinh đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ. Đêm càng xuống càng sâu, vào giữa thu, lá cây cũng bắt đầu vàng úa. biết năm sau liệu còn giống như thế này nhỉ. bé quay đầu lại, nhìn người mẹ quay lưng về phía mình, khẽ thở dài, rồi Đinh Đinh mỉm cười nhìn thiếu niên trước mặt. « Phải, là tiện nữ. »

      « Linh , muội được dối. » Đinh Phi Tình nóng ruột kêu lên.

      gã thị vệ cao lớn đứng cạnh Thái tử có vẻ mặt lạnh như băng liền . « Đinh Bác Nhiên, phải xử lý ra sao, ông hiểu chứ ? »

      « Vâng, Đinh Đinh dám làm Thái tử điện hạ bị thương, theo quy củ hoàng thất, phế cánh tay phải, để con bé vĩnh viễn thể gảy đàn. » Đinh Bác Nhiên vô cùng cung kính trả lời.

      Thị vệ kia thản nhiên tiếp. « Học võ, cũng chỉ là để bảo vệ hoàng thất, cho dù là lệnh thiên kim [2] cũng thể ngoại lệ. Học võ rồi nếu biết cách dùng và mục đích dùng, chi bằng học. Chuyện ngày hôm nay coi như là phạt răn nặng, coi như là trẻ con lỡ tay thôi. »

      rồi phẩy tay. « Xử lý . » Lời này khá là giơ cao đánh khẽ. Thái tử bị đả thương, đáng ra phải là tội xử chém kia.

      « , Linh biết công, con bé cái gì cũng được học. phải con bé. Thái tử điện hạ, phải muội muội của thần. phải nàng mà ! » Đinh Phi Tình thấy tình hình khẩn cấp liền phịch cái quỳ xuống trước mặt vị Thái tử kia, rồi vừa quay lại vừa đỏ cả mắt kêu. « Còn mau khai , rốt cuộc là ai làm ? »

      « Bản Thái tử nhớ Phi Tình từng kể, nàng có muội muội thân thiết, biết chút công nào. Cũng từng nghe Đinh gia có thiếu nữ dung mạo bị phá hủy, vốn võ công, lại càng được học công. Nước Đại Tề ta thưởng phạt phân minh, người vô tội chính là vô tội, người có tội tuyệt đối thể vô tội. » Thái tử nghiêm trang nhìn Đinh Đinh, chậm rãi .

      Nghe đương kim Thái tử điện hạ thế, Đinh Bác Nhiên và Đinh Mậu Thân bốn mắt nhìn nhau, trong lòng như có sấm vang chớp giật, cả người cứng ngắc, còn mẹ của Đinh Đinh trắng bệch cả gương mặt vì sợ hãi.

      Đinh Đinh liếc nhìn Đinh Phi Tình, rồi nhìn thẳng vào Thái tử. câu nào, chỉ đưa tay lên nhàng vén gọn mớ tóc đen tuyền che mặt. Kìa khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang, tinh sảo mỹ miều, tràn đầy linh khí, hoàn toàn có bất cứ tỳ vết nào. Người nhà họ Đinh có mặt trong phòng ai sững sờ ngẩn ngơ.

      Thị vệ trưởng của Thái tử thấy thế liền trầm giọng quát. « Chìa tay ngươi ra. »

      Mẹ của Đinh Đinh ngây ra, đặt mông ngồi phịch xuống đất thẫn thờ. Tay người có luyện đàn với tay người biết đánh đàn làm sao giống nhau được. Thôi rồi, thôi hỏng rồi, những lần này cái mạng của mình khó giữ được mà còn có thể làm liên lụy đến cả Đinh gia.

      Đinh Đinh nhìn vẻ mặt ngây dại của mẹ, rồi từ tốn đưa hai bàn tay nãy giờ giấu trong tay áo ra. Trong phòng, nhiều người quen mặt cùng bước lại gần xem xét đôi tay của cẩn thận.

      Bàn tay của Đinh Đinh rất đẹp, ngón tay thon dài, làn da mịn như ngọc, là đôi bàn tay trời sanh để đánh đàn. Mười đầu ngón tay của bé có lớp chai rất dày, qua bốn năm khổ luyện, bé vốn chuyên cần hơn bất cứ người nào, bởi cũng như tỷ tỷ, những có thể tự bảo vệ bản thân mà còn có thể che chở cho tỷ tỷ nữa.
      « Cũng là đứa trẻ chăm chỉ chịu khó, có điều cũng dùng được nữa rồi. » Viên thị vệ trưởng lạnh lùng .


      Đinh Bác Nhiên vốn suy suy tính tính, vừa nghe thị vệ kia thốt lên, lập tức quay sang nhìn kỹ hai bàn tay của cháu mình đầy cẩn trọng, rồi sững sờ ngước mắt lên nhìn Đinh Đinh như thể chưa thấy bé bao giờ.

      « Điều này cũng chưa chứng tỏ được điều gì. » Thái tử điện hạ nhìn Đinh Đinh, khẽ nhíu mày .

      « Vậy cần chứng minh thế nào ? » Đinh Đinh liếc nhìn Thái tử, rồi ngẩng đầu nhìn cây cổ cẩm để ở vị trí trang trọng trong đại sảnh, thản nhiên tiếp. « Để tiện nữ đàn cho mọi người khúc vậy. »

      Đinh gia xuất thân là võ lâm thế gia, chuyên chủ về công. Cây cổ cầm kia chính là do khai sơn tổ sư lưu lại, là biểu trưng của Đinh gia vậy.

      Cây cổ cầm phải trăm năm chưa có bàn tay nào động tới giờ được đặt đầu gối Đinh Đinh. bé đơn giản là ngồi bệt xuống đất, quay mặt ra ngoài sân, hai tay như múa phất qua dây đàn. Tiếng đàn du dương liền tuôn chảy từ mười đầu ngón tay, quanh quẩn trong đại sảnh.

      Vô vàn lưỡi phong nhận sắc bén vô hình vô ảnh bay ra hướng bốn phương tám hướng, vun vút lao ra vùng thiên địa tĩnh lặng ngoài kia.

      Đinh Đinh nhìn ánh trăng tròn tỏa sáng rạng rỡ ngoài sân. Tiết Trung thu, tiết Đoàn viên của mọi nhà. Tại sao, tại sao mình thể có được đây ?

      Tiếng đàn như mây trôi nước chảy từ ngón tay nàng đầy thanh thoát. phù, cần khúc phổ (bản nhạc). bé đàn, là ký ức về mùa xuân năm xưa, là ký ức đẹp nhất của , là khi cùng tỷ tỷ ngắm hoa đào nở, là lần đầu tiên chơi khỏi Đinh phủ, là nụ cười cưng chiều thương hết mực của tỷ tỷ, là ánh nắng mặt trời rực rỡ, là cuộc sống muôn màu rực rỡ.

      Đinh Phi Tình vốn sớm hoảng sợ sững sờ từ khi Đinh Đinh vén tóc lên, giờ nghe và hiểu đó là ký ức đẹp nhất của cả hai tỷ muội. Nàng quỳ gối trước mặt Thái tử, lệ rơi đầy mặt tài nào ngừng lại.

      Đàn xong khúc nhạc từ tâm chảy ra, Đinh Đinh buông cây cổ cầm xuống, quay lại nhìn Thái tử và viên thị vệ kia. « Giờ muốn xử lý tiện nữ thế nào đây ? »

      ai lên tiếng, ai nấy đều sững sờ nhìn bé. Tiếng đàn ấy, công lực ấy, bảo đạt cảnh giới linh, rung động tám phương cũng có gì quá đáng. công tới tầng thứ tư, ngay cả nhiều người trưởng thành của Đinh gia cũng luyện tới được, thậm chí so ra còn lợi hại hơn cả Đinh Phi Tình.

      « Ngươi giải thích gì sao, có lẽ chỉ là hiểu lầm kia mà. » Thái tử nhìn Đinh Đinh chậm rãi hỏi.

      « Các người đều cần kết thúc ổn thỏa, vậy còn nhiều lời vô nghĩa làm chi. » Giọng của Đinh Đinh bẫng như , như thể thoát khỏi trói buộc nào đó.

      « Linh , Linh… » Đinh Phi Tình điên cuồng nhảy lên định chạy về hướng Đinh Đinh lôi ra ngoài. Đinh Bác Nhiên và Đinh Mậu Thân nhanh tay nhanh mắt vội giữ chặt nàng lại, lấy tay bịt miệng cho nàng tiếp.

      « đáng tiếc. » Viên thị vệ mặt lạnh lùng kia khẽ lắc đầu. Gã vốn rất muốn thủ hạ lưu tình, nhưng tổn thương người trong hoàng thất, tội này thể tha thứ. Thái tử vẫn chăm chú nhìn Đinh Đinh câu nào.

      Mẹ của Đinh Đinh vẫn ngây ngẩn suy nghĩ hề động đậy. Đinh Bác Nhiên cùng Đinh Mậu Thân cũng chỉ đứng đó nhìn, biết nghĩ gì.

      « Để nô tài xử lý. » nam tử hán trung niên vốn đứng cạnh Thái tử vẫn gì giờ bỗng liên tiếng.

      Thái tử nhìn sâu vào đôi mắt Đinh Đinh lúc, rồi gật đầu. « tay chút. »

      « Nô tài hiểu. » Nam tử kia gật đầu, chậm rãi bước tới trước mặt Đinh Đinh, kéo cánh tay phải của bé lên rồi trầm giọng . « rất đau, ngươi cố chịu chút. »

      Đinh Đinh khẽ ngẩng đầu nhìn ông ta, bỗng cười lên, vân đạm phong khinh, rạng rỡ chói lọi.

      Nam tử kia thấy thế, sàng thở dài, trong tay rút ra cây ngân châm, tay kia nắm lấy cánh tay của Đinh Đinh, đâm nhanh xuống. Vốn hình phạt phải là đánh gãy gân cốt cánh tay phải của bé, có điều như thế quá đau đớn, nên ông ta dùng ngân châm chặn hết kinh mạch tay phải là được.

      Từng giọt máu tươi lã chã rỏ xuống đất. Người đàn ông trung niên liên tiếp hạ châm rất nhanh. Đây đó vang lên tiếng hỏi bé có đau hay , Đinh Đinh vẫn chỉ mỉm cười đạm mạc, từ tốn lắc đầu.

      « Xong rồi. » lát sau người trung niên kia trầm trầm lên tiếng, buông cánh tay của Đinh Đinh ra.

      bé chỉ thấy cổ tay đau tới điếng lặng, gần như còn cử động được nữa. Cánh tay này từ giờ chắc hẳn coi như tàn phế rồi. « Nếu xong, vậy tiện nữ xin được cáo lui. » Đinh Đinh thở hơi, rồi nhìn ai hết cứ thế bước ra khỏi đại sảnh.

      Ra tới cửa, Đinh Đinh khẽ dừng lại chút, quay đầu lại, chỉ nhàng thở dài tiếng. « Chỉ mong sau này tái ngộ. » Mẹ của Đinh Đinh nghe thấy lời như văng vẳng trong gió bay vào, cả thân hình tự chủ được liền run lên cầm cập.

      Đinh Đinh rồi, dưới ánh trăng tàn lạnh lẽo như sương ngưng băng đọng, tiếng động mà rồi, chỉ còn lại thảm lá vàng úa tơi tả đầy sân.
      Thái tử thấy vậy, thở dài hơi, đứng lên . « Có lẽ, bản Thái tử vừa mới xuống tay hủy hoại nhân tài kiệt xuất nhất Đinh gia từ nhiều năm qua. »


      Vừa dứt lời, cây cổ cầm trăm tuổi của Đinh gia nằm chỏng chơ dưới đất bỗng phựt tiếng, toàn bộ mười sáu dây đàn hoàn toàn đứt đoạn, vẳng lên tiếng vang rền rĩ như ai oán như khóc than, thân đàn cũng hoàn toàn vỡ vụn.

      Ngoài sân, hàng cây ngô đồng [3] thân to cổ thụ bỗng ầm ầm đổ gục. Thân cây nào cây nấy nứt toang hoác, hằn dấu vết của hàng trăm hàng ngàn đạo phong nhận sâu hoắm như do kiếm sắc chém vào gốc cây to hai người ôm. trận gió thổi qua, từng mảnh từng mảnh gỗ rơi lả tả cùng với lá vàng rụng đầy đất, chúng được gió tung lên, phiêu tán khắp nơi.

      Đôi mắt Đinh Phi Tình giờ đỏ bừng, ánh mắt trống rỗng vô hồn, lệ còn vương vấn.

      Đinh Đinh biến mất, như thể tồn tại của bé những năm qua chỉ là trò đùa giỡn nào đó, cứ thế mà biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

      Mà Đinh Phi Tình thế nào cũng vẫn tin là Đinh Đinh gây ra chuyện, mực cho rằng cha mẹ mình bao che cho thủ phạm . Nàng lật tung cả Vân thành thủ đô Tề quốc mà thấy muội muội, bèn để lại lá thư, chừng nào tìm được Đinh Đinh mới quay lại. Nếu tìm thấy, vậy mãi mãi nàng bao giờ đặt chân lên Tề quốc. Vị trí Thái tử phi kia, nàng cần.
      ——————————————————————————————–

      [1] Phong nhận : nhận : đao, phong : gió ; đường đao bằng gió, chỉ công gây ra làn gió sắc như đao.



      [2] Lệnh thiên kim : thiên kim (tiểu thư) = con nhà quyền quý, lệnh là cách gọi người đối diện cách tôn trọng. Lệnh thiên kim giải nghĩa thô là con quý của ngài.



      [3] Cây ngô đồng : họ thân gỗ có thân thẳng tắp, là loại gỗ quý. Khi xưa, vua Phục Hy thấy tinh hoa của năm vì sao rơi xuống cây ngô đồng, chim phượng hoàng liền đến đậu. Vua Phục Hy biết ngô đồng là gỗ quí, hấp thụ tinh hoa Trời Ðất, có thể làm đồ nhã nhạc, liền sai người đốn cây ngô đồng xuống, cắt làm ba đoạn để phân Thiên, Ðịa, Nhơn. Ðoạn ngọn tiếng quá trong mà , đoạn gốc tiếng quá đục mà nặng, duy đoạn giữa tiếng vừa trong vừa đục, có thể dùng được, liền đem ra giữa dòng sông nước chảy ngâm 72 ngày đêm, rồi lấy lên phơi khô, chọn ngày tốt, thợ khéo Lưu Tử Kỳ chế làm nhạc khí, bắt chước nhạc Cung Dao Trì, đặt tên là Dao cầm. Lá ngô đồng vàng rụng vào đầu thu nên có câu thơ « Ngô đồng nhất diệp lạc, thiên hạ cộng tri thu » nghĩa là, lá ngô đồng rụng, cả thiên hạ đều biết thu sang.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      thanks nàng, mình rất thích bộ này:-Oops::p
      thanh thanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :