1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thùng Cơm Sát Vách - Tửu Tiểu Thất (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Thùng Cơm Sát Vách

      [​IMG]

      Tác giả: Tửu Tiểu Thất

      Người dịch: Celia Nguyễn

      Công ty phát hành: Bách Việt

      Nhà xuất bản: NXB Lao Động

      Trọng lượng vận chuyển (gram): 1000

      Kích thước: 14.5 x 20.5 cm

      Số trang: 1056

      Ngày xuất bản: 03-2016

      Type: diep diep

      Giới Thiệu:


      Kiều Phong là giáo sư vật lý lượng tử, có chỉ số thông minh vượt trội nhưng EQ lại hoàn toàn ngược lại. Mặc dù có ngoại hình khiến bất kỳ nào cũng phải mơ ước ấy vậy mà Kiều Phong lại chẳng thể lý giải nổi suy nghĩ của những người mà cho là “bình thường”. Chính vì vậy bao năm qua, Kiều Phong chỉ có thể làm bạn với chú mèo Schrodinger - thành viên đến từ “hành tinh mèo cao quý”.

      Đến ngày kia, nàng Lam Sam “chân dài dáng chuẩn”, EQ cao mà IQ thấp xuất , thay đổi hoàn toàn cuộc sống bình yên “ người mèo” của Kiều Phong. hàng xóm họ Lam sành điệu này còn ngày ngày sang ăn chực cơm nhà Kiều Phong, tranh giành cá với Schrodinger, khiến vị trí của chú mèo này trong trái tim ngày càng lung lay. Tuy Schrodinger rất bất mãn vì điều này, nhưng chủ nhân của nó dường như lại hề bài xích mà vô cùng tình nguyện cống hiến tài nghệ của mình cho cái “thùng cơm sát vách” này!​
      Hoaithao thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Tập 1

      Chương 1

      Tiết thanh minh qua , bầu trời phương Bắc được những trân mưa phùn gột rửa, sạch , quanh quẻ, cứ xanh thẳm, trong suốt hệt như nước biển vùng Maldivew.

      Cuối tuần chính là thời điểm lý tưởng để bạn bè tụ tập quậy phá cùng nhau.

      Lam Sam bước ra khỏi tàu điện ngầm, vốn định bắt chiếc taxi, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Trung tâm Triển lãm hôm nay chắc là vô cùng đông đúc. Cứ thế tình hình giao thông giọt nay ở Bắc Kinh, nếu mà bắt taxi chỉ có nước ngồi giữa đường mà khóc than trời đất.

      Thế nên Lam Sam quyết định tạo công ăn việc làm cho đôi chân dài dáng chuẩn của mình.

      Đúng như dự đoán, cả đoạn đường dài, xe cộ cứ như mấy miếng sủi cảo nở ra rồi trôi nổi trong nồi nước sôi, chen chúc, chật chội, chẳng nhích được phân nào. Thi thoảng lại có vài chiếc xe định len lỏi chen lên để rồi phải hứng chịu những tiếng còi inh ỏi từ bốn phía, kèm theo những lời mắng chửi thô bạo nhưng vẫn nghe ra được bao oai oán chứa bên trong.

      Ôi đáng thương! Lam Sam vô cùng đồng cảm, bước chân vẫn hề dừng lại.

      Mấy tài xế bên đường nhìn thấy mỹ nữ qua, xe nào xe nấy nhiệt liệt bấm còi. Tiếc rằng Lam Sam lại biết họ bấm còi vì mình, còn tưởng rằng tắc đường nên mấy người đó nhàn cư vi bất thiện.

      thằng nhóc vuốt tóc dựng ngược hạ cửa kính xe xuống, cợt nhả cười : " em, hẹn hò ?".

      Lam Sam trừng mắt quát: "Hẹn hò ông nội cậu ấy".

      Thằng nhóc đó những tức giận, còn tỏ ra rất vinh hạnh, cười híp mắt : "Ông nội tôi già lắm rồi, hẹn hò được nữa, hay thử hẹn hò với tôi xem".

      Lam Sam chẳng thèm đáp, khom người nhặt hòn đá dưới gốc cây, chọi thẳng.

      "Ui da!" Thằng nhóc che gáy kêu đau.

      Lam Sam phủi phủi tay, hất tóc, rồi hiên ngang rời .

      Cải Chíp đứng ngoài cổng Trung tâm Triển lãm Quốc tế nhìn dòng người ồ ạt qua lại.

      Biệt "Cải Chíp " này chính là do Lam Sam đặt cho ấy. Lam Sam rằng ấy quá tài năng nên chỉ có thể gọi là Cải Chíp mà thôi.(1)

      (1) Trong tiếng trung, từ "cải chíp" (油菜) và từ "có tài" (有才) có chung cách phát là "You Cai". (Mọi chú thích trong sách đều thuộc về người dịch)

      Từ rất xa, Cải Chíp nhận ra Lam Sam.

      Đương nhiên là rất dễ nhận ra rồi, làm gì có mấy cao tới tân mét bảy mươi.

      Hôm nay Lam Sam ăn vận rất thoải mái, chiếc áo thêu hoa màu đỏ làm nổi bật làn da, chiếc quần jean tôn lên đôi chân dài thon thả, đôi giày đế bằng màu xanh lá mạ phối với chiếc túi xách tay cùng màu, chẳng cần kèm theo bất cứ trang sức nào cả.

      Dù sao cũng là mỹ nữ mà, mặc gì mà chẳng đẹp.

      Lam Sam có mái tóc đen nhánh hơi uốn xoăn, dài quá vai, như giai nhân kiều điễm chờ những chàng lãng tử gió xuân nhè bay qua vuốt ve.

      dừng bước, nhìn ngó xung quanh với mong muốn tìm thấy Cải Chíp giữa biển người mênh mông.

      Tiếc rằng đông quá, tìm hoài thấy.

      Thấy Lam Sam định rút điện thoại ra gọi, Cái Chíp đành bước qua đó: "Lam Sam, cậu lại nhìn thấy mình".

      Lam Sam liền cất điện thoại, xoa đầu Cải Chíp : "Ngoan".

      Ngoang cái gì mà ngoan...

      Cải Chíp liền gạt tay xuống, : ", chị đây đưa em giải ngố".

      Trung tâm Triển lãm đương nhiên phải mở triển lãm rồi, triển lãm chính là nơi để người ta mở mang tầm nhìn, kiến thức, nhưng mà triển lãm hôm nay ...

      Tên đầy đủ: Triển lãm Văn hóa Nghệ thuật Giới tính Bắc Kinh.

      Ban đầu khi nghe Cải Chíp rủ tham quan triển lãm này, Lam Sam cảm thấy vô cùng xấu hổ, sau đó lại thấy vô vị. Văn hóa Giới tính cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là mấy chuyện XXX vớ vẩn mà thôi, có gì hay ho mà phải mở triển lãm?

      Cải Chíp nghiêm túc phê bình thành kiến của , còn diễn giải biết bao nhiêu lần về độ "hot" của những kỳ triển lãm giới tính trước, sau đó khẳng định: Mục đích của chúng ta là vô cùng thuần khiết, chúng ta chỉ đến để mở mang tầm mắt mà thôi.

      Được rồi, mở mang tầm mắt. Thế là Lam Sam phải đến tham quan triển lãm ngày hôm nay.

      Dạo vài vòng triển lãm mới thấy, đúng là mở mang kiến thức , đủ cái loại, nào là kiến thức về vệ sinh, nào là "đồ chơi"..., còn có người mẫu trình diễn cùng các hoạt động giao lưu. Nghe triển lãm này còn mời cả những ngôi sao kiều diễm có tiếng "trong ngành" đến tham dự nữa.

      Trung tâm triển lãm được chia thành các khu nhà riêng biệt, trong đó, nhà D là nơi trưng bày dụng cụ, đồ chơi tình thú, rất to, rất rộng, còn được chia thành mấy khu. Lam Sam và Cải Chíp vừa xem vừa trầm trồ bàn tán. Sức sáng tạo của nhân loại đúng là bao la vô hạn. Mấy thứ như "thằng giả" là gì, ở đây còn có cả những dụng cụ mà cả hai đều biết, phải vắt kiệt óc suy nghĩ mới đoán ra được nó dùng để làm gì.

      Họ cứ rồi , biết thế nào lại đến khu trưng bày bú bê tình dục.

      Ừm, mấy thứ này ít ra cũng còn biết là cái gì.

      Nhưng có điều khiến cho Lam Sam vô cùng kinh ngạc, ra ngoài búp bê tình dục loại bơm hơi ra, còn có loại cần phải bơm hơi, mà cái loại ấy còn đắt hơn búp bê bơm hơi rất nhiều.

      Đó, lại mở mang kiến thức rồi.

      Có nhiều loại búp bê làm cứ như vậy, vô cùng giống, phân biệt được là hay là giả nữa.

      Cải Chíp chỉ vào con búp bê gợi cảm quyến rũ ở góc bên kia, ai oán : "Lam Sam, cậu xem, cái thứ này tận chín chín nghìn tám trăm tệ. Có tiền mua cái đó, ai mà thèm mua mấy cái này nữa?".

      Ừm, cũng có lý...

      Lam Sam bước lên, ấn mấy cái vào con búp bê ấy rồi đưa mắt nhìn quanh, thấy con búp bê "siêu " khác ở trong góc.

      Tuy con búp bê ấy được đặt ở nơi vắng vẻ, nhưng nó lại rất dễ dàng thu hút ánh nhìn của .

      Nó ngồi chiếc ghế, mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu nâu nhạt, tóc cắt ngắn, trông rất gọn gàng sạch . Đôi mắt nó lim dim biết suy tư điều gì, đôi mày như họa, đáy mắt trong trẻo, tinh khôi.

      Qúa giống ! Nếu phải ánh mắt đò đẫn vô hồn của nó, có lẽ Lam Sam còn tưởng rằng đó là người .

      Nhưng người chắc chẳng thể nào ưa nhìn được như vậy.

      Cải Chíp cũng phát ra. ấy vô cùng hứng khởi kéo tay Lam Sam: "Ôi đó là nam đấy. Ở đây còn có cả búp bê tình dục nam nữa sao? Ôi ôi oi...".

      ấy vừa lôi kéo Lam Sam cùng qua đó xem thử.

      Lam Sam cũng có chút kích động.

      Vừa nãy mới nhìn thoáng qua, cảm thấy rất tuyệt rồi, ngờ đến gần nhìn kỹ lại càng kinh ngạc hơn.

      Làn da rất trắng, nhưng phải trắng bệch, mà là vẻ tươi sáng của người có khí chất thực . Khuôn mặt cân đối, ôn hòa, ngũ quan tinh xảo, nhưng nét đẹp ấy hề yếu ớt hay ẻo lả, có thể là tinh xảo mà vẫn tuấn. Vẻ đẹp ấy như của thiếu niên quý tộc sinh ra trong gia tộc đời đời toàn là mỹ nam mỹ nữ, sống mũi cao thẳng, mắt én mày ngài, lông mi dày rậm, đôi mắt đen láy. Con búp bê cứ yên lặng ngồi đó như bức tranh tĩnh vật được họa sĩ vẽ ra từng đường nét bằng ngòi bút chì sau đó lại đánh bóng, hoàn mỹ đến từng chi tiết.

      Có điều, cho dù có đẹp mấy chăng nữa cũng chỉ là giả thôi, giống như mấy chàng đẹp trai trong phim hoạt hình Nhật Bản vậy. Nghĩ tới điều này, Lam Sam cũng còn thấy kích động nữa, chỉ vuốt cằm yên lặng thưởng thức vẻ đẹp của con búp bê.

      "Lam Sam, cậu xem, rốt cuộc nó có phải là đàn ông ?" Cải Chíp thấy rất nghi hoặc, mấy con búp bê ở đây toàn là mỹ nữ, sao đột nhiên lại xuất chàng đẹp trai thế này? Chẳng lẽ đây là mặt hàng chuyên dành cho mấy nàng mạnh mẽ khẩu vị nặng hay sao? Vừa nghĩ, ấy vừa đánh giá lại lần nữa, càng nhìn càng thấy khả năng đó là rất cao.

      Lam Sam cũng chẳng biết đột nhiên thần kinh chập mạch thế nào là sờ sờ vào chiếc cằm xinh đẹp của con búp bê đẹp trai ấy, cười gian ta: "Đẹp trai thế này, chắc chắn là 'hot boy' rồi".

      Đột nhiên đôi mắt của "hot boy" khẽ lay động, tiếc là Lam Sam cùng Cải Chíp còn bận trò chuyện nên phát ra.

      Lúc này, Cải Chíp tập trung quan sát con búp bê, cố gắng tìm kiếm chứng cứ thuyết phục để xác định giới tính cuả nó.

      Đáng tiếc, con búp bê ấy mặc chiếc quần quá rộng rãi, áo sơ mi lại dài tùng thình, ngồi như thế này che hết phần quan trọng nào đó. Tóm lại là thể nhìn thấy được.

      Lam Sam khẽ chạm vào chiếc cằm xinh đẹp ấy, cảm giác tuyệt vời, thế là lại tiện thể vỗ vỗ vào mặt con búp bê, vừa vỗ vừa : "Này, CảiChíp , kho học kỹ thuật bây giờ đúng là phát triển đấy, mặt búp bê còn có cả độ ấm nữa này. Hay là cậu mua con về , đêm đêm hoan ca cho đến sáng, thế nào?".

      Cải Chíp vẫn còn nghiên cứu, "Mình phải xác định lại xem nó có phải là đàn ông . khéo lại mua phải nương tomboy(1) về uổng công".

      (1) Là những có sở thích ăn mặc, đầu tóc và phong cách mạnh mẽ, giống con trai.

      Lam Sam liền : "Đơn giản thôi, câu tụt quần nó xuống kiểm tra là biết liền mà".

      phải Cải Chíp muốn tụt quần con búp bê đó xuống để kiểm tra, có điều ở nơi công cộng thế này lại tụt quần người ta ra hình như được hay cho lắm. Tuy đó chỉ là con búp bê tình dục, nhưng búp bê cũng phải có tôn nghiêm của búp bê. ấy nhìn ngó xung quanh, chỗ này vắng vẻ, thâm chí còn chẳng có nhân viên phục vụ.

      Thực ra là có nhân viên phục vụ, nhưng mà mấy ngôi sao nổi tiếng đến nên họ rủ nhau xem hết rồi.

      Đúng là chẳng nghề gì cả! Cải Chíp có chút phẫn nộ, còn phân vân biết có nên tụt quần của con búp bê xuống , đột nhiên nghe thấy giọng nam truyền đến: "Sao có thể làm như vậy?". thanh rất gần hình như phát ra từ con búp bê tình dục.

      Cải Chíp vô cùng hưng phấn: "Lam Sam, xem này, nó còn biết hờn giận nữa đấy! Ha ha, có biết thở gấp nữa nhỉ?".

      Tiếc rằng Lam Sam kinh hãi đến nên lời nữa rồi. Cải Chíp chỉ nghe thấy con búp bê đó hờn giận, nhưng ràng nhìn thấy nó động đậy, còn nghiêng đầu để tránh tay .

      Ánh mắt của nó trong khoảnh khắc ngắn ngủi dường như còn có thần thái, ngay lúc này còn nhíu mày, bực bội nhìn nữa.

      Cho dù khoa học kỹ thuật bây giờ có phát triển đến mấy chăng nữa, cũng thể làm giả được những biểu cảm cách chân đến như vậy.

      Ôi mẹ ơi, rốt cuộc nó là quái phương nào vậy?

      Cải Chíp hùng dũng hạ quyết tâm: "Lam Sam, mình quyết định rồi, nhiệm vụ tụt quần con búp bê quang vinh kia xin nhường lại cho cậu".

      Lam Sam lúc này thực chỉ muốn chuồn cho nhanh.

      còn chưa kịp thực thi sách lược thôi lui nó, à , phải là ta mới đúng, ta đột nhiên đứng bật dậy. Động tác quá mạnh mẽ khiến đầu gối ta va phải chiếc ghế làm nó văng ra sau mấy bước chân. Cả khu triển lãm rộng rãi bỗng vang lên tiếng va chạm chói tay.

      Cải Chíp hoảng hốt ngã lăn ra đất, sợ hãi nhìn về phía chàng trai kia.

      Chàng trai sắc mặt được tốt cho lắm, u ám như tầng mây đen.

      Lam Sam vội đỡ Cải Chíp dậy rồi lời xin lỗi với : "Xin lỗi, xin lỗi, làm phiền tới rồi. ... cứ thoải mái lựa chọn... hi hi... thoải mái lựa chọn nhé...".

      xong liền kéo Cải Chíp chạy trồi chết.

      Chạy ra đến tận nhà D rồi mà Cải Chíp vẫn còn có cảm giác chân thực, tinh thần hoảng loạn: "Lam Sam, có phải con búp bê tình dục đó thành tinh rồi ?".

      Lam Sam dở khóc dở cười, chỉ biết lắc lắc đầu ngốc đó: "Đó là người , người đấy".

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2

      Kiều Phong ngờ lại gặp phải loại con vừa lưu manh vừa điên khùng như vậy.

      Giữa ban ngày ban mặt mà ta lại to gan lớn mật như thế. Nơi này là triển lãm mang tầm cỡ quốc gia cơ mà?

      nhìn ngó xung quanh, bây giờ mới phát mình lạc vào khu vực có người.

      Mọi người đâu hết rồi?

      Người thấy, nhưng người giả có cả đống đấy, ai nấy cũng đều có thân hình nóng bỏng, trang phục gợi cảm.

      thấy vô cùng quái lạ, hiểu sao mình lại đến khu này.

      Trí nhớ của Kiều Phong bây giờ mới từ từ quay trở lại. Hôm nay đến đây để xem mắt, đối tượng là làm việc trong lĩnh vực nghệ thuật. ấy hẹn gặp nhau ở chỗ này. là người đến trước, kia bị tắc đường nên đến muộn. Đợi lúc có gì làm, đành dạo loanh quanh, thế nào lại đột nhiên nhớ tới mệnh đề vô cùng thứ vị, vừa vừa suy ngẫm, rồi vớ được chiếc ghế và tự nhiên ngồi xuống.

      Vị cao tăng đắc đạo nào đó bắt đầu ngồi thiền ở đó rồi.

      À, quên mất điều, Kiều Phong là Phó giáo sư chuyên nghiên cứu Vật lý Lượng tử.

      Sau đó bị người ta đùa giỡn, đối phương chỉ sờ mó mặt mà còn định tụt quần xuống.

      Con con đứa mà lại lưu manh, thô lỗ như vậy đúng là khiến mở mang tầm mắt. đó còn cứ "thoải mái lựa chọn", chọn cái gì ư? Nhìn cũng đủ biết rồi còn gì.

      Nghĩ đến đây, lại nhìn mấy thứ đồ chơi bơm hơi xung quanh, những con mắt vốn đờ đẫn vô hồn giờ lại như cười nhạo . Cảm thấy được tự nhiên, Kiều Phong bèn vội vã rời khỏi đó.

      Cả khu nhà triển lãm này phải là bóng người, chỉ có điều hơi vắng vẻ chút mà thôi. Mấy nhân viên phục vụ thấy chàng đẹp trai nổi bật như vậy cũng phải là chú ý tới, nhưng mấy ngôi sao nổi tiếng đến rồi mà chàng thanh niên đó chẳng buồn chạy xem, phải chăng là chàng có hứng thú đối với phụ nữ?

      Đối tượng xem mắt của Kiều Phong đến, hai người cùng nhau ăn trưa.

      Trong bữa ăn, đó lại bắt đầu tiến hành tra hỏi, nào là bố mẹ làm gì, nhà có mấy chị em, có xe có nhà chưa, nhà là mua đứt hay trả góp...

      Kiều Phong trả lời rất ngắn gọn, hỏi gì đáp nấy: Bố mẹ đều là giáo sư, giảng viên đại học trong nhà còn có người trai, có xe nhưng có nhà, là nhà mua đứt.

      kia gật gù, rồi lại hỏi thêm điều rất quan trọng: "Điều kiện của rất tốt, chắc là mua nhà từ lâu rồi phải ? Có ở khu trung tâm ?".

      Nhà của Kiều Phong ở khu Bắc Tứ Hoàn(1), rất gần nơi làm việc, nhưng đối với , Bắc Tứ Hoàn cũng chẳng phải là trung tâm gì cả, thế là liền lắc đầu đáp: "".

      (1) Bắc Tứ Hoàn là khu vực phía Bắc của đường Tứ Hoàn (Bắc Kinh).

      Ồ, thế có nghĩa là ở ngoại thành rồi. kia có chút thất vọng, lát sau lại hỏi: "Thế tài sản cố định đứng tên được bao nhiêu?".

      Nhận thức của Kiều Phong đối với tình trạng tài chính cá nhân mãi mãi bao giờ có thể ràng và chính xác được như Hằng số Plank. lại lắc đầu: "Tôi cũng lắm".

      kia lại mặc định câu này có nghĩa là: Trừ căn nhà mua ra, về cơ bản tôi có bất cứ tài sản cố định nào nữa cả.

      chuyện hồi, trong lòng thầm đánh giá điểm số của Kiều Phong theo từng phương diện. Những điều kiện khác đều có thể tạm chấp nhận được, đặc biệt là ngoại hình của , ăn điểm quá cao, vớt hết tất cả điểm số của những phương diện khác.

      Tóm lại, chàng này có thể tiếp tục quan sát thêm.

      Ăn cơm trưa xong, hai người cùng nhau quay lại tham quan triển lãm. gài hẹn Kiều Phong ở nơi này cũng là có suy tính của mình. Hẹn ở nơi như thế này hoàn toàn có thể quan sát được mọi biểu cảm và thái độ của Kiều Phong khi nhìn thấy những người mẫu nóng bỏng ăn mặc hở hang, qua đó có thể đánh giá được phần nào nhân cách của , xem có háo sắc hay .

      Kiều Phong vốn chẳng buồn nhìn đến mấy người mẫu. Mấy đó ăn mặc quá thiếu vải, mà cứ nhìn chằm chằm người ta lại bất lịch . Vì thế, chỉ biết nhìn trời, rồi lại nhìn đất, khi chuyện với đối tượng xem mắt nhìn thẳng vào mắt ấy.

      Điều này khiến kia vô cùng hài lòng. Đối mắt rất đẹp, trắng đen ràng, hài hòa trong sáng. Khi nhìn vào đó, ấy có cảm giác như được dòng nước trong veo, tinh khiết bao quanh.

      Họ vừa vừa trò chuyện. giảng giải về những lý luận nghệ thuật của mình, kể với về nhựng học giả người Pháp như Michel Foucault, Derrida, Kiều Phong yên lặng lắng nghe. kia cứ tưởng rằng hiểu, thế nên trong lòng có chút đắc ý, bèn cười ngượng ngùng, bẽn lẽn quay đầu lại hỏi: "Tôi những điều này khiến cảm thấy rất nhàm chán phải ?".

      "", Kiều Phong lắc đầu, "Rất thú vị. có thể thêm về Jean Francois Lyotrad, Habermas và Paul Feyerabend ? Tôi rất muốn nghe".

      "..." chàng đẹp trai, thực chỉ đơn giản là thầy giáo Vật lý thôi sao? Gương mặt có chút ngượng ngùng, cũng thể chuyện hùng hồn như khi nãy được nữa.

      Kiều Phong nhìn thấy sắc mặt ấy được tốt lắm, cho rằng mình sai điều gì, đành chuyển chủ đề: "Thực ra tôi hiểu mấy về nghệ thuật đương đại, hay là chúng ta cùng bàn về Văn hóa Phục Hưng ".

      Sau đó, càng lúc càng trở nên ít .

      khí bỗng trở nên nhạt nhẽo. Kiều Phong cũng chẳng hiểu nỗi chuyện này là do đâu, có điều tình trạng này gặp nhiều nên cũng quen rồi.

      Hai người đến khu trưng bày của triển lãm. Nơi này có rất nhiều thứ thượng vàng hạ cám, tập hợp đủ các sản phẩm khiêu dâm từ cổ chí kim của nhân loại, trong đó còn có cả mấy tác phẩm gốm sứ và tranh vẽ, đều là những thứ đồ cổ quý giá.

      Tuy nhiên, Kiều Phong vẫn có thể nghiêm túc tham quan những thứ này mà chẳng chút xấu hổ nào. Thế nhưng ở bên cạnh mặt đỏ tới tận mang tai, bối rối, ngượng ngùng.

      ra khỏi khu trưng bày là tới đại sảnh. Ánh mắt Kiều Phong lơ đãng đảo qua góc nào đó, bỗng thấy hai bóng hình rất quen mắt.

      Lam Sam cảm thấy rất kỳ diệu. Nếu như nhìn thấy những thứ trong triển lãm nảy ở trường hợp khác, có lẽ cảm thấy được tự nhiên. Nhưng bây giờ, sau khi bơi giữa biển toàn thứ đồ khẩu vị nặng này, đột nhiên cảm thấy mình rất bình thản, chẳng có gì ngạc nhiên nữa cả. Suy nghĩ kỹ càng, nhận thấy chuyện nam nữ hoan lạc là việc rất bình thường, rất tự nhiên, thực ra chẳng cần phải quá kiêng kỵ.

      Mấy công ty phát quảng cáo ở đại sảnh còn tặng cả mô hình miễn phí. Lam Sam cùng Cải Chíp , mỗi người đều được phát "mô hình" làm bằng silicon. Mô hình này quá lớn, đến nỗi có thể dùng làm vũ khí được. Chẳng biết ai là người khơi mào, hai cứ thế dùng nó để đánh nhau.

      Dù sao nó cũng làm bằng silicon, đánh vào người cũng thấy đau.

      Kiều Phong chợt dừng bước.

      Đây chính là hai định tụt quần của .

      Đối tượng xem mắt bên cạnh cũng nhìn theo ánh nhìn của Kiều Phong, đột nhiên chỉ biết cười, nụ cười có vẻ mất tự nhiên, tỏ ý tán đồng.

      Ánh mắt của Kiều Phong dừng lại ở chiếc camera phía đỉnh đầu của Lam Sam. len lén lôi điện thoại của mình ra.

      Sau phút ba mươi giây, Kiều Phong liền quét mắt qua màn hình lớn.

      Đối tượng xem mắt giọng : "Sao lại thèm để ý gì đến tôi?",

      "Hả? Xin lỗi, tôi nghe , gì nhỉ?"

      "Tôi , hai đó to gan."

      Kiều Phong liền phụ họa: "Ừm, đúng là to gan".

      Mọi người ở đại sảnh bắt đầu phát ra, liền chỉ trỏ vào màn hình lớn, sau đó lại cười cười. xem mắt cũng nhìn thấy, kinh ngạc che miệng: "Sao lại như thế? nhìn kìa".

      Kiều Phong cất điện thoại , : "Chúng ta thôi".

      Chân nhân bất lộ tướng!

      Càng lúc càng có nhiều người phát ra thay đổi màn hình lớn vốn là đoạn băng quảng cáo, giờ lại thay bằng những hình ảnh nhòe nhoẹt. Bối cảnh trong hình ảnh ấy dường như yên tĩnh bất động, chỉ có hai ...

      Cải Chíp đùa vui quá, vô tình lướt qua màn hình, vội hét to: "Lam Sam, cậu mau xem kìa, màn hình có hai đứa dở hơi cầm 'cái đó' đánh nhau kìa".

      Lam Sam: "...".

      quay đầu nhìn lên màn hình, đó chỉ có bóng lưng của hai , nhưng ăn mặc quần áo giống hệt hai người họ. Bất giác giơ tay lên, màn hình kia cũng giơ tay lên theo.

      quan sát kỹ xung quanh lượt. Trời! có bao nhiêu người nhìn về phía bọn họ.

      Cải Chíp cũng đờ đẫn luôn rồi. ấy ngẩng đầu tìm kiếm xem có camera gần đó hay .

      Sau đó Lam Sam nhìn thấy khuôn mặt của Cải Chíp màn hính.

      kịp suy nghĩ xem chuyện này là sao, lúc này, trong đầu Lam Sam chỉ có chữ...

      "Chạy!"

      Chạy chưa được chục bước, Lam Sam liền giẫm phải tờ rơi bị người ta vứt bỏ. Chất liệu giấy bóng đặt mặt sàn trơn nhẫn, chạy mà giẫm phải chẳng khác nào giẫm phải ván trượt.

      Thế là dũng trượt chân, thiếu chút nữa là ngã nhào.

      Cải Chíp cũng cố gắng lôi lại nhưng kịp, thậm chí còn làm quay vòng.

      Cuối cùng Lam Sam bị ngã, bả vai tiếp đất trước, sau đó đến phần đầu, chỉ nghe tiếng "rắc" phát ra từ cổ.

      Lam Sam ra khỏi trung tâm triển lãm với tư thế nghiêng cổ như vậy, thu hút biết bao ánh nhìn và chú ý của mọi người xung quanh.

      Cải Chíp bắt chiếc taxi rồi dìu lên. Lam Sam cứ phải nghiêng đầu, tóc che gần nử khuôn mặt mà cũng buồn vén lại nữa, chỉ ngồi tửa vào ghế xe, bộ dạng vô cùng chật vật.

      Tài xế thấy khổ sở như vậy bèn hỏi: "Này, em bị sao thế?".

      Cải Chíp đáp: "Thôi đừng nhắc đến nữa. Làm ơn cho chúng tôi đến bệnh viện".

      "Được thôi", tài xế đáp, xong lại thêm: "Bây giờ đỡ đông hơn nhiều rồi, chứ sáng nay tắc đường lắm".

      Cải Chíp đánh giá tài xế qua gương chiếu hậu, rất trẻ trung, mặt trắng nõn, có điều lạ là sau gáy lại có vết bầm tím. ấy vô cùng kinh ngạc: " à, có nhìn thấy sau gáy của mình ? Tím lắm ấy". Tím sắp chuyển sang xanh ngắt như lá cây rồi.

      tài xế vui vẻ : " yên tâm, phải tôi dính vào ẩu đả gì đâu, chỉ là gặp phải ôn thần mà thôi. Hôm nay đường thấy rất xinh đẹp. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu mà. Nhưng tôi mới trêu ấy có mấy câu, thế mà ấy lấy đá chọi thẳng vào tôi.

      Cải Chíp bắt đầu buôn chuyện: "Ôi con nhà ai mà ra tay ác độc thế?".

      "Ai mà biết được. Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là có chút khó coi, ảnh hưởng đến việc làm ăn thôi. Hôm nay có vài người bắt xe, vừa nhìn thấy vết tím xanh sau gáy của tôi liền quay đầu rời ."

      Cải Chíp bị ta chọc cười đến vui vẻ.

      Tài xế lại , nếu ấy mà dám ngồi xe ta, ta nhất định đưa ấy Diên Khánh rồi ném lại ở khu Tường Thành, cho ấy tự tìm đường về.

      Cải Chíp hỏi: "Lỡ ấy gặp phải kẻ xấu sao?".

      " sao, tôi lái xe theo ấy."

      Hai người vừa vừa cười vui vẻ.

      Lam Sam tay đỡ lấy cổ, tay cố kéo tóc sao cho càng che kín được khuôn mặt mình càng tốt. Đồng thời, trong lòng thầm tuôn trảo vô vàn hàng lệ cay đắng. Sao hôm nay lại khốn khổ đến như thế cơ chứ?

      tựa vào xe, từ từ nhớ lại việc xảy ra ở đại sảnh lúc nãy, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, nhất định là có người lén hãm hại sau lưng bọn học. biết là kẻ nào nữa, đừng đê bắt được, nếu nhất định hành hạ, giày vò , cưỡng gian rồi trừ khử luôn.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3

      Lam Sam đến bệnh viện chụp chiếu đàng hoàng, may mà bị gãy xương. Bác sĩ nắn khớp cho rồi bó thuốc, còn kê thêm cả thuốc uống nữa, sau đó cho về, chỉ dặn dò hạn chế cử động vùng cổ.

      Thực ra bị thương cũng có cái hay, ví như... được nghỉ dưỡng bệnh ở nhà.

      Cấp trực tiếp quản lý Lam Sam là người đàn ông trung niên ly hôn, sống cảnh gà trống nuôi conn, gọi là sếp Vương. Ông ta sau khi nghe Lam Sam xin nghỉ ốm tuần gần như rống lên trong điện thoại. Nếu bây giờ mà để ông ta tóm được , chưa biết chừng còn quăng luôn vào lò bát quái.

      Lam Sam bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, khẽ chau mày, sau đó lôi điện thoại ra, lạnh nhạt đáp: "Được, thế ngày mai tôi làm. Nhưng tôi trước, bây giờ mặt mũi tôi dán đủ các loại cao bôi đủ các loại thuốc, cổ còn bó bột. Nếu ngày ngại khách hàng lầm tưởng công ty chúng ta tuyển toàn những con bệnh với du côn vào làm, bây giờ tôi lập tức bay đến đó làm trâu làm ngựa phục vụ cho ngài".

      Sếp Vương càu nhàu vài câu rồi cũng đành đồng ý cho nghỉ.

      Sau đúng tuần, Lam Sam hoàn toàn bình phục, lại trở về làm với sứ mệnh vinh quang.

      Đồng nghiệp và cấp dưới thấy làm rất nhiệt tình vui vẻ quan tâm thăm hỏi. Cho dù đó là những câu lòng hay xã giao, Lam Sam cũng đều vui vẻ đón nhận, mỉm cười nhiều đến nỗi cứng đơ cả cơ miệng.

      Đầu tiên đến phòng Nhân để báo cáo là mình làm trở lại. Tiểu Lưu phòng Nhân nhìn thấy Lam Sam liền cười : "Ôi, chị Lam, cuối cùng chị cũng làm rồi".

      Lam Sam vui vẻ : "Sao, nhớ chị thế cơ à?"

      "Đương nhiên", Tiểu Lưu là người vùng Đông Bắc, khi chuyện vẫn còn pha lẫn chút giọng địa phương, nghe rất ngộ nghĩnh, "Có phải mỗi em nhớ chị đâu, cả công ty này ai mà nhớ chị cơ chứ? Chị nhìn xếp Vương mà xem, chị nghỉ ông ấy có khác nào bị gãy tay đâu".

      Lam Sam lại biết ngay Tiểu Lưu lại có ý muốn tâng bốc mình thành cánh tay đắc lực của xếp Vương, bèn học theo địa phương của Tiểu Lưu, "Thôi em đừng bôi tro trát trấu vào mặt chị nữa, chị vẫn còn kém lắm".

      Tiểu Lưu cười : "Chị lại khiêm tốn rồi. Ai mà biết, với tài năng của chị, đừng tiếp thị, làm kinh doanh, cho dù là bán hàng đa cấp cũng chắc chắn thành công".

      "Với tài năng của em, em phải hát tuồng mới đúng."

      Sau khi tán gẫu với Tiểu Lưu lát, Lam Sam liền quay trở lại phòng kinh doanh. làm việc trong công ty đại lý của nhãn hiệu ô tô theo mô hình 4S(1) tầm trung. Đứng đầu phòng kinh doanh là sếp Vương, dưới ông ta còn có hai trưởng nhóm, trong hai vị trưởng nhóm đó chính là Lam Sam. Hai người, mỗi người phụ trách nhóm kinh doanh, ngoại trừ những ngày nghỉ lễ, mỗi nhóm phải trực ở phòng trưng bày để tư vấn và chăm sóc khách hàng, nhóm còn lại khai khác thị trường, cứ như vậy luân phiên thay đổi nhau.

      (1) Đây là mô hình kinh doanh ô tô thịnh hành nay. 4S gồm có Sale (Bán sản phẩm), Sparepart (Phụ tùng liên quan), Service (Dịch vụ chăm sóc khách hàng) và Survey (Khảo sát).

      Tuần này đến lượt nhóm của Lam Sam trực phòng trưng bày. vừa đến đại sảnh nhìn thấy mấy nhân viên tư vấn khách hàng túm nụm lại tán gẫu với nhau. tuần xin nghỉ này, có lẽ bọn họ lơ là hơn rất nhiều.

      bèn nhắc nhở mọi người ai về vị trí nấy.

      Bây giờ, họ còn túm nụm buôn chuyện nữa, mà người nào người nấy cắm mặt vào nghịch điện thoại.

      Lam Sam cũng muốn quá nghiêm khắc, rồi lại mất lòng đồng nghiệp. Tuy rằng giờ làm việc, nhưng dù sao cũng có khách, pha tách cà phê rồi ngồi xuống, sờ sờ lên cổ mình, may quá, vẫn rất ổn, rất linh hoạt, sau đó lại hít vài hơi, tốt rồi, cũng bị ám mùi thuốc bôi.

      lâu sau, có vài khách hàng lục tục vào. Mấy nhân viên tư vấn bắt đầu bận rộn, nhiệt tình tiếp đãi, thăm dò cầu của khách hàng rồi lại đưa họ tham quan, xem xe.

      Mua xe đâu giống như mua mớ rau ngoài chợ, mấy trăm nghìn lận, có phải chốc lát là quyết định được đâu. Mấy nhân viên tư vấn tiễn tới ba đợt khách rồi mà chưa có ai mua xe cả, chỉ lưu lại thông tin liên hệ sau đó rời .

      Lam Sam muốn cấp dưới của mình nhụt chí, bèn tìm cách nâng tinh thần cho họ.

      lâu sau lại có vị khách đẩy cửa bước vào. Tất cả mọi người trong phòng trưng bày đều ngẩng lên, chăm chú nhìn người đó như gặp phải ma vậy.

      Đó là người đàn ông to cao, mặc bộ đồ bảo hộ lao động của những người có thu nhập thấp, làn da ngăm đen, có lẽ do quanh năm lao động tay chân. ta đeo cặp kính mát, trong tay còn kẹp điếu thuốc hút dở.

      người ăn mặc nhem nhuốc, biết chui ở đâu ra mà người dính đầy vôi ve.

      người như thế, lại vào phòng trưng bày xe hơi sang trọng, sáng loáng như thế này?

      Mấy nhân viên tư vấn chỉ còn biết trợn mắt nhìn nhau, chẳng ai buồn ra đón tiếp vị khách này cả.

      Bọn họ thể thái độ coi thường cách rệt: Ở đây chúng tôi chỉ phục vụ những người có tiền, nếu đừng lãng phí thời gian và sức lực của chúng tôi.

      nhân viên mới đến còn rất thiếu kinh nghiệm, xông lên : "Này người em, chỗ chúng tôi bán máy cày đâu".

      ta những tức giận, mà còn tươi cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, thẳng tắp, "Xem chút cũng được sao?".

      Lam Sam trừng mắt lườm đồng chí lính mới kia, rồi bước đến, lịch mỉm cười với người đàn ông, sau đó lại nhìn điếu thuốc trong tay ta, "Thưa ngày, chỗ chúng tôi cho phép hút thuốc. Phiền ngày hãy dập tắt điều thuốc được ?".

      "Ồ, xin lỗi", ta vừa vừa tiện tay dập tắt điếu thuốc.

      Lam Sam giơ tay lên bày ra tư thế "xin mời" tiêu chuẩn: "Mời bên này, chúng ta ra kia chuyện".

      Người đàn ông có chút bất ngờ, nhưng rồi lại nhanh chóng cùng Lam Sam tới phòng khách. hỏi ta có muốn uống gì , ta trả lời là muốn uống trà, vậy là liền đích thân pha trà mời vị khách ấy.

      Tất cả mọi người trong phòng trưng bày đều trợn mắt ngơ ngác nhìn hai người bọn họ.

      Còn Lam Sam vẫn cứ vô tư mỉm cười tiếp chuyện người khách đó.

      ta họ Ngô, đến đây để tìm mua xe cho em trai mình. Tính cách của em trai ta trầm lặng, đôi khi còn hơi cố chấp.

      "Cứ nhất định phải bốc số mua xe(1) sao?", ta ai oán than thở.

      (1) hình thức mua ô tô mới ở Trung Quốc. Người muốn mua xe phải đăng ký tên, sau đó máy tính ra mười chữ số để khách hàng lựa chọn mã số ngẫu nhiên cho mình. Vì tình trạng tắc đường ngày càng trở nên nghiêm trọng ở Trung Quốc, chính phủ nước này đưa ra quy định về hình thức mua xe mới này để hạn chế số lượng ô tô.

      Lam Sam có phán đoán của riêng mình. Từ lời của vị khách kia có thể biết được thông tin, đó là cần phải bốc số, ta vẫn có cách khác để mua được xe.

      Cách khác ư? tiền là quyền, chỉ có vậy thôi.

      Lam Sam bày tỏ thái độ gì, chỉ : "Ồ, vậy ngài tìm đúng địa chỉ rồi. Hãng xe chúng tôi chuyên sản xuất dòng xe như vậy, giản dị, phô trương mà vẫn sang trọng".

      ta liền gỡ kính mát xuống, chăm chú đánh giá , vui vẻ cười : " chuyên nghiệp! Tôi thích!".

      Lam Sam vừa nhìn thấy khuôn mặt ta liền sững sờ. Người đàn ông này rất đẹp trai, vẻ đẹp khỏe khoắn mà thâm trầm, rất đàn ông, nhưng hề thô kệch.

      Lam Sam là người được đào tạo bài bản nên rất nhanh lấy lại được bình tĩnh. giới thiệu cho người đàn ông đó vài dòng xe có chất lượng và giá cả tương đối: "A4 thế nào? Xe này ở chỗ chúng tôi bán rất chạy".

      ta lại hỏi: " em xinh đẹp, sợ tôi làm ở công trường, có tiền mua xe sao?".

      Lam Sam cười đáp: "Nếu như ngài, cho dù ngài có đến từ công trường cũng phải là Hoàng tử Công trường".

      ta cảm thấy rất vui vẻ: " là thú vị".

      Lam Sam thầm nghĩ, nếu cho rằng là công nhân ở công trường chị đây uổng phí hai mươi mấy năm sống ở đời.

      có mắt nhìn thể làm kinh doanh được. Đúng là phong cách ăn mặc và ngoại hình có thể giúp ta đánh giá được thân phận và địa vị trong xã hội của người, nhưng điều này phải lúc nào cũng chính xác. Yếu tố duy nhất có thể thể chính xác thân phận và địa vị của người, chính là khí chất và cách ứng xử của người đó. Người này khi bước chân vào cửa hề tỏ ra e dè hay ngượng ngập, ngược lại còn khiến mọi người phải chú ý đến ta, vừa nhìn cũng biết phải người tầm thường. ta bị người khác chê cười chế nhạo mà tức giận, tự ti, cũng chẳng nổi nóng gây , trái lại còn rất ung dung, thong thả, cho thấy ta là người vừa tự tin lại vừa điềm tĩnh. Sau khi cầu ta được hút thuốc, ta còn rất ý tứ lời xin lỗi đồng thời lập tức dập tắt điếu thuốc trong tay, có thể thấy đây là người rất có giáo dục, có văn hóa.

      Tóm lại, mắt nhìn người của thể sai được.

      ta uống ngụm trà rồi nhàng đặt tách trà xuống, : "Tôi thích dòng xe A, chỗ các có R8 ?".

      Cho dù biết trước người này phải loại nghèo khó gì, nhưng khi nghe câu này, trái tim Lam Sam bất giác vẫn cứ đập nhanh hơn.

      Dòng xe R8 mới nhất, chỉ xe thôi hơn hai triệu rồi.

      sau khi lái thử, ta có vẻ rất hài lòng, liền quyết định mua chiếc màu trắng. Rất may là màu này ở phòng trưng bày có sẵn hàng. Lam Sam định giục ta làm hợp đồng luôn trong ngày hôm nay, ngờ ta lại trước: "Ừm, tệ, lấy cái này . Hôm nay tôi đặt tiền cọc, mấy hôm nữa đến lấy xe".

      Sung sướng!

      Lam Sam đưa ta điền vài giấy tờ, thấy ở dòng điện thoại liên lạc, ta viết tới hai dãy số.

      " số của tôi, số của em trai tôi", ta giải thích.

      Sau khi hoàn tất các bước ký hợp đồng, nộp tiền đặt cọc, Lam Sam dẫn đầu đoàn nhân viên tư vấn và chăm sóc khách hàng vui vẻ nồng nhiệt tiễn khách ra đến tận cửa.

      Quay trở lại phòng trưng bày, tất cả mọi người đều nhìn Lam Sam bằng ánh mắt sùng bái.

      Cho đến tận khi về đến nhà, tâm trạng của Lam Sam vẫn còn rất kích động. phải chưa từng bán được xe xịn, nhưng vẫn rất hiếm khi gặp được người nào mua xe nhanh gọn như vị đại gia ngày hôm nay, thậm chí còn buồn mặc cả.

      Hoa hồng từ việc bán ô tô được phân theo cấp độ xe. Mỗi chiếc xe bán được, nhân viên kinh doanh được hưởng mức phần trăm khác nhau, công ty chỉ đưa ra mức giá sàn cho từng chiếc xe, còn giá cả cụ thể của chiếc xe ấy, nhân viên kinh doanh toàn quyền quyết định. Phần lãi chênh lệch, họ được hưởng ba mươi lăm phần trăm, cộng thêm hoa hồng từ giá sàn chiếc xe, món lời này hề , cuối tháng còn nhận được thêm cả tiền lương.

      Càng nghĩ càng vui sướng, Lam Sam liền lôi điện thoại ra, định buôn chuyện cùng Cải Chíp .

      Nhưng còn chưa kịp , Cải Chíp vừa bắt máy tuôn trào trước: "Lam Sam, hôm nay mình gặp phải tên súc sinh".

      "Là con lừa hay con ngựa thế? Cậu nhìn cục diện chưa mà kích động như vậy?".

      "Là người! Chết tiệt, cậu biết ta đáng ghét như thế nào đâu. Mười lăm tuổi vào đại học, còn là đại học hàng đầu quốc gia, năm nay mới hai mươi lăm tuổi mà là Phó Giáo sư rồi."

      Ồ, hóa ra là gặp phải tinh . Lam Sam bình tĩnh : "Đời lắm nhân tài! Cậu làm sao mà quen biết ta?".

      "Mình đâu có quen ta, chỉ nhìn thấy tư liệu về ta thôi. Công ty mình dự án mới, phải mời cố vấn cao cấp. Sếp mình đặc biệt coi trọng việc này, bắt trưởng phòng của mình phải làm mọi cách, cho dù là cửa trước, cửa sau hay dùng mỹ nhân kế cũng được, nhất định phải mời được ta. Cậu biết đâu, cái tên súc sinh ấy thế mà bị công ty đối thủ của bên mình dòm ngó rồi."

      Lam Sam cảm thấy có phần khoa trương: 'Thần thánh thế cơ à?".

      "Ừm, đấy. Cậu có biết tên súc sinh đó đáng chết nhất ở điểm nào ? ta vốn là Giáo sư Vật lý, lội chân vào ngành của mình chỉ là chơi đùa cho vui thôi. Chết tiệt, đùa vui mà còn như vậy, có còn coi là người bình thường được ?".

      Lam Sam cũng thấy điểm này làm cho người ta mất mặt , bèn an ủi Cải Chíp : "Dù sao cậu cũng có làm nghiên cứu đâu".

      "Cũng may mình làm bên nghiên cứu. Cậu biết trưởng phòng Nghiên cứu và Phát triển bên mình sau khi xem xong tư liệu về ta biểu cảm phong phú như thế nào đâu. Nếu phải vì có mọi người ở đấy, có khi ông ta quỳ rạp xuống rồi. Tiếc là có ảnh ở trong tập tư liệu, được chiêm ngưỡng dung nhan đại thần."

      Lam Sam : "Chắc chắn là rất xấu. ta phí phạm như vậy rồi, nếu mà còn đẹp trai nữa ai mà sống được? Mà chính ta cũng chẳng sống nổi, bị mấy người bạn cùng phòng đầu độc chết trăm lẻ tám lần từ lâu rồi".

      Cải Chíp thấy đồng cảm sâu sắc.

      Buôn chuyện với Cải Chíp về tên đại thần biến thái ấy lúc, Lam Sam liền kể chuyện mình vừa bán được đơn hàng lớn hôm nay cho ấy nghe. Cải Chíp vô cùng sung sướng, thế là lại được bạn Lam Sam khao rồi!

      Vừa cúp máy có người ấn chuông cửa, đồ ăn Lam Sam gọi được mang đến rồi. chuyện điện thoại hưng phấn quá quên cả đói, nhìn đống đồ ăn trước mặt bỗng thấy chẳng muốn ăn nữa, thế là xếp sang bên.

      Đêm đó, Lam Sam mơ giấc mộng đẹp, trong mơ, ngủ đống Nhân dân tệ.
      laula thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4

      Buổi trưa, Kiều Phong vừa mới dọn cơm xong trai đến.

      trai tên là Ngô Văn. Hai em, người theo họ bố, người theo họ mẹ.

      Gia đình họ có thói quen, cho dù có bận bịu đến đâu chăng nữa, hằng tuần vẫn phải dành thời gian cùng ăn bữa cơm với mọi người trong gia đình. Có điều bây giờ cha mẹ họ đều ở Bắc Kinh.

      Cha , Giáo sư Ngô nhậm chức ở Khoa Các công trình Gỗ và Đất của Đại học A, sang Nhật Bản thuyết giảng với tư cách là học giả nổi tiếng, phải ở lại Nhật Bản thời gian. Mẹ , Giáo sư Kiều là giảng viên khoa Văn học Dân gian của Đại học B, dẫn học sinh tới những vùng dân tộc thiểu số ở Quảng Tây để tìm hiểu về dân ca vùng miền này, từ chuyên ngành gọi là thực tế.

      Tuy cả gia đình thể gặp mặt, nhưng vẫn có thể chat webcam. Nơi Giáo sư Kiều đến có điều kiện lên mạng, nên Kiều Phong chỉ có thể liên lạc với Giáo sư Ngô.

      Trung Quốc và Nhật Bản chênh lệch nhau giờ đồng hồ. Cha con hai bên, người ăn chậm nửa tiếng, người ăn sớm nửa tiếng, căn giờ để ăn cùng bữa cơm.

      Hai em ngồi bên bàn ăn, Kiều Phong liền cầm điều khiển bật tivi, khuôn mặt Giáo sư Ngô liền xuất màn hình.

      Giáo sư Ngô rất kích động: "Hai tình , lâu rồi gặp".

      Kiều Phong nhắc nhở: "Bố, cuối tuần trước chúng ta vừa mới gặp nhau".

      Ngô Văn : "Bố vừa mới Nhật lâu mà cách phát cũng thay đổi rồi sao?".

      "Con biết gì chứ? Đây là ngôn ngữ 'xì tin', để bố xem hai đứa con ăn những món gì?"

      Kiều Phong cầm chiếc điều khiển khác, hướng về phía camera ở màn hình rồi ấn ấn, sau đó gật gù đắc ý. Camera cứ như con mắt thần chiếu khắp bàn ăn. Ngô Văn nhìn thấy góc bên trái màn hình xuất khung hình ảnh khác, trong đó chiếu toàn cảnh bàn ăn của hai em: Gỏi măng tây, cải mâm xôi xào trứng, tôm nõn thủy tinh, sườn xào chua ngọt, còn có canh cá trích nấu đậu phụ.

      Ngô Văn gắp miếng sườn, dẻ sườn ngấm nước xốt vàng ươm, còn rắc thêm mấy hạt vừng, tỏa hương thơm phức, khiến người ta nhìn mà thèm, rồi : "Camera được đấy, mới mua à?", vừa vừa cúi đầu cắn miếng sườn, vị chua ngọt hòa quyện, thơm mà hề ngấy.

      Kiều Phong mắt vẫn nhìn lên màn hình, đáp: "Đâu, em tự làm đấy".

      "Em đúng là nhàn cư vi bất thiện."

      Sau khi chiếu khắp vòng bàn ăn, camera lại dừng lại ở góc độ ban đầu.

      Giáo sư Ngô oán than: "Toàn là món bố thích. Mấy đứa ác quá !".

      Ngô Văn thấy hay ho, còn cố tình làm ra vẻ hưởng thụ, : "Bố ăn gì đấy? Cho bọn con xem với".

      màn hình lên mấy miếng sushi, còn có chút hoa quả và bát canh.

      Ngô Văn khẽ cười khẩy.

      Giáo sư Ngô bi phẫn: "Con cứ chờ đấy!".

      Lời đe dọa này chẳng có tính uy hiếp chút nào, Ngô Văn vẫn tiếp tục ăn ngon lành. Ba cha con vừa ăn vừa chuyện. Giáo sư Ngô hỏi thăm tình hình xem mắt của hai em. Ngô Văn Kiều Phong độ này xem mắt liên tục.

      Kiều Phong rất thẳng thắn thừa nhận: "Con chỉ xem mắt cho mình, còn xem cho cả ấy nữa".

      Giáo sư Ngô liền mắng cho Ngô Văn trận, còn đe dọa là mách cho Giáo sư Kiều, đến nước ấy, Ngô Văn mới biết điều được chút.

      "Bao giờ bố mới về?", Ngô Văn hỏi.

      Giáo sư Ngô liền đáp: ''Nghỉ hè".

      Ngô Văn gật gù, ''Mang chút đặc sản Nhật Bản về".

      Ánh mắt Giáo sư Ngô liền trở nên đầy ý vị sâu xa, dùng ánh mắt mà chỉ có cánh đàn ông mới hiểu để nhìn chằm chằm vào chiếc camera, lát sau mới đáp: "Được".

      "..." Ngô Văn có cảm giác như bố mình hiểu lầm gì đó rồi.

      Ăn cơm xong, trước khi tạm biệt, bao giờ Giáo sư Ngô cũng phải hát vài bài ca quên: "Ngô Văn, nhớ chăm sóc cho Kiều Phong, đừng để ai ăn hiếp nó".

      "Bố cứ yên tâm ."

      "Kiều Phong, trông coi kỹ Ngô Văn, đừng để nó ăn hiếp ai."

      "Vân."

      Sau khi ngắt liên lạc với bố, Ngô Văn liền gõ vào bát của Kiều Phong: " bắt em xem mắt, em có ý kiến gì sao?".

      "." Kiều Phong như vậy cũng phải vì thích thú gì trò xem mắt này, chỉ là dạo này nghiên cứu phần mềm. Phần mềm này thu thập tất cả thông tin liên quan đến các đối tượng xem mắt, sau đó tự động phân tích tính cách và sở thích của người đó, còn có thể tiến hành phân tích để ghép đôi những đối tượng xem mắt. Nó giúp cho người ta cần ra ngoài xem mắt nữa, giảm bớt được rất nhiều phiền phức. Mấy ngày nay hăng hái xem mắt như vậy cũng là để thử nghiệm cho phần mềm này, thu thập những thông số cơ bản.

      Sau khi Kiều Phong kể lại chuyện này, Ngô Văn tức giận cốc đầu mấy cái. Đúng là kém cỏi. Thấy Kiều Phong tích cực xem mắt như thế, Ngô Văn còn tưởng tên tiểu tử nhà mình nghĩ thông suốt rồi.

      Đột nhiên Ngô Văn nhớ ra chuyện, liền lấy tấm danh thiếp đặt lên bàn: " chọn cho xem chiếc xe, định mấy hôm nữa đến lấy về, nhưng bây giờ phải ra nước ngoài có việc gấp. Nếu em thấy mình nhàn rỗi quá tự lấy xe về , còn nếu rảnh đợi về rồi lấy cho xem. Đây là danh thiếp của người đó, tệ đâu nhé".

      Tầm mắt Kiều Phong khẽ di chuyển, vô tình liếc qua tấm danh thiếp.

      tấm danh thiếp màu vàng có hai chữ in to nổi bật: Lam Sam.

      Lam Sam lại tiễn vị khách thần kỳ khác ra về. Cảm thấy có chút mệt mỏi, bèn trốn vào góc gọi điện cho Cải Chíp .

      Kinh doanh xe hơi là ngành nghề có liên quan đến vấn đề thẩm mỹ. Để nâng cao hình tượng cho thương hiệu của mình, các hãng xe tuyển nhân viên cần chú trọng đến hình thức. Điều này cũng dẫn đến khả năng, những nàng xinh đẹp ấy bị khách hàng ép buộc này nọ. Về mặt này, hãng xe của Lam Sam đỡ hơn các hãng khác rất nhiều, nghe nhiều cửa tiệm xe hơi 4S khác, cứ vài tháng lại phải tuyển nhân viên kinh doanh.

      Có điều đỡ hơn có nghĩa là có. Hôm nay Lam Sam gặp phải vị khách hơi quá đáng. Ông ta cũng động tay động chân gì, chỉ liên tục cất lời trêu ghẹo mà thôi. Lam Sam thể tức giận, chỉ đành gượng cười, nghĩ mọi cách để đuổi khéo ông ta .

      Đợi ông ta rồi, Lam Sam mới bắt đầu tràng sỉ vả qua điện thoại: "Cậu xem, ông ta mà đẹp trai như Ngô Ngạn Tổ đành, chị em chịu chút thiệt thòi cũng cho qua, coi như đóng góp chút ít cho nền hòa bình thế giới. Nhưng mà cái mặt ông ta chỉ cỡ Ngô Mạnh Đạt, còn béo gấp vài lần Ngô Mạnh Đạt nữa, mình còn được gì đây? Ôi đúng là lực bất tòng tâm".

      Cải Chíp ở đầu bên kia vì muốn an ủi Lam Sam nên sỉ vả gã dê xồm ấy trận. Bình thường giọng ấy thánh thót, khi nào bắn tằng tằng chẳng khác nào pháo rang nổ lép bép, khiến người ta phấn chấn, rất có hiệu quả trong việc hạ hỏa tinh thần.

      Lam Sam ở đầu bên này say mê nghe pháo nổ bỗng thấy có tiếng hừ như có như .

      hơi giật mình, vừa che tay vào ống nghe, vừa ngẩng đầu lên, đề phòng nhìn xung quanh lượt, chẳng thấy ai.

      Ban ngày ban mặt thế này, thể nào có ma được. Chẳng lẽ kích động quá nên nghe nhầm sao?

      Lam Sam lại tiếp tục buôn điện thoại với Cải Chíp .

      Lúc này, người đàn ông nào đó đứng phía sau Lam Sam cách đó xa bỗng có cảm giác bị người ta kỳ thị. ta khẽ cau mày rồi đằng hắng tiếng.

      Lam Sam chắc chắn lần này mình hề nghe nhầm, có chút bực bôi: "Rốt cuộc là ma quỷ phương nào? Còn mau lăn ra đây cho bà?".

      ta có chút bất đắc dĩ: "Tôi ở phía sau ".

      Lam Sam vừa quay lại ta tiến sát về phía , vượt qua khoảng cách an toàn giữa hai người xa lạ. Đột nhiên có người đứng lù lù trước mặt khiến Lam Sam kinh hãi "A" lên tiếng, sợ đến nỗi đánh rơi cả điện thoại.

      "Xin... xin... xin... xin lỗi", rất ngại vì luống cuống của mình, cúi xuống nhặt điện thoại, màn hình đen thui, cuộc gọi cũng bị gián đoạn rồi.

      "Người nên xin lỗi là tôi mới đúng. Tôi cố ý nghe lén chuyện."

      "Ngài khách khí quá rồi!" Lam Sam đứng thẳng người dậy, bây giờ mới phát ra người đàn ông trước mắt tương đối ưa nhìn, ngũ quan tuấn, nhưng có chút sắc bén, tàn nhẫn và lạnh lùng.

      ta mặc chiếc sơ mi tằm màu đen phối hợp với bộ Âu phục cùng màu, thắt cà vạt. Tuy nhìn ra thương hiệu của bộ đồ ta mặc, nhưng nhìn chất liệu cũng đoán được nó phải hạng tầm thường, rất có thể là được đặt may thủ công. Bộ Âu phục thời trang được thiết kế khéo léo, càng làm nổi bật những đường nét thân thể ta, chân dài, eo gọn gàng, bờ vai thẳng tắp mà phóng khoáng.

      Lam Sam cảm thấy lạ lùng. Gần đây ra đường bước chân nào trước mà lại gặp được nhiều trai đẹp cực phẩm đến như vậy?

      Nhưng có điều còn lạ lùng hơn. ta là ai vậy?

      có chút lo lằng, biết ta nghe thấy được bao nhiêu. Ngộ nhỡ tất cả những gì vừa tuôn ra, ta đều nghe hết rồi lung tung ... Làm cái nghề này, quan trọng chính là nguồn khách hàng tiềm năng, thể để mất danh tiếng được.

      Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Lam Sam hề tỏ bất cứ thái độ nào ra bên ngoài. cất điện thoại rồi nhanh chóng xoay chuyển tình thế, cười với ta: "Qúy khách muốn mua xe phải ạ?".

      ta chợt xao động bởi nụ cười của Lam Sam, ngây ra lúc rồi đáp: "Tôi xem chút ".

      Đúng là hết . trong hành lang của khu văn phòng mà cũng lượm được khách hàng tiềm năng. Lam Sam mau chóng dẫn ta đến khu vực tiếp khách ở phòng trưng bày, vừa vừa chuyện. Hóa ra ta tên là Tống Tử Thành, muốn mua sắm xe mới. hỏi ta có sở thích gì ta còn tùy vào tâm trạng.

      Thế là thế nào?

      Còn việc vị khách hàng tiềm năng này vì sao được tiếp đón ở phòng trưng bày mà lại lưu lạc đến khu văn phòng, vẫn còn là câu đố chưa có lời giải đáp.

      Lam Sam dẫn Tống Tử Thành xem vài chiếc xe. ta hỏi rất nhiều điều, nhiều câu hỏi còn rất xảo quyệt, Lam Sam đều kiên nhẫn trả lời đầy đủ, chi tiết. Tuy Tống Tử Thành trông có vẻ dữ dằn, nhưng lại thích những khách hàng như vậy, hỏi rất chuyên nghiệp, khiến rất có cảm giác thành tựu khi trả lời và cảm thấy bản thân mình tài giỏi.

      Hơn nữa, ta thường quan tâm đến những vấn đề có chiều sâu, chắc chắn là người sâu sắc. Người như vậy chắc thích đưa chuyện tầm phào, thế nên danh tiếng của được bảo toàn rồi.

      Tống Tử Thành khá hài lòng với những câu trả lời của Lam Sam. Hai người họ trông giống như mua bán xe hơi, mà giống như trao đổi, phỏng vấn hơn.

      Sau khi hỏi han kỹ càng, ta cũng khẳng định chắc chắn là có mua xe hay , Lam Sam cũng chẳng tỏ ý thúc giục hay vội vã gì. Dù sau doanh thu tháng này của cũng vượt chỉ tiêu rồi, còn ký được cả đơn hàng hơn hai triệu, cần gì phải vì cái đấu gạo cỏn con này mà khom lưng.

      Tống Tử Thành cầm theo tấm danh thiếp của Lam Sam sau đó ra về. ta lái chiếc xe lượn vài vòng rồi dừng ở bãi đậu xe của cửa hàng ô tô 4S khác gần đó.

      Vừa lên xe điện thoại đổ chuông, Tống Tử Thành bắt máy.

      " , em nhận được váy rồi, cảm ơn ", giọng ở đầu bên kia dịu dàng vô hại như nước.

      Tống Tử Thành nghịch nghịch tấm danh thiếp trong tay, tấm card ngừng chuyển động giữa những đầu ngón tay thon dài trắng trẻo, nho nhã, cho dù có đeo lên bất cứ màu sắc nào cũng thể mất vẻ quý tộc cao sang.

      Nghe thấy lời cảm ơn chứa đầy vui mừng hân hoan của , ta chẳng có chút biểu cảm nào, chỉ đáp tiếng, "Ừm".

      lại hỏi: "Tối nay có đến ?''.

      "."

      hỏi gì thêm nữa, tán tỉnh ta thêm vài câu rồi cúp máy.

      Đúng là biết điều.

      Có điều, thứ mà đọng lại trong ta, cũng chỉ có hai từ "biết điều" ấy má thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :