1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thích em như thế - Đào Tiểu Cửu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      THÍCH EM NHƯ THẾ

      Tác giả: Đào Tiểu Cửu
      Editor: Spring
      Convert: Wikidich
      Thể loại: đại, showbiz, sủng,...
      Số chương: 67 chương
      Giới thiệu


      nữ diễn viên sau đêm bỗng nổi tiếng, có phóng viên ép hỏi Trương Sơ Tâm:"Trương tiểu thư, mạng đều bị đại gia bao nuôi, xin hỏi suy nghĩ gì về việc này?"
      Trương Sơ Tâm:"Tôi có gì để ."
      Phóng viên:" đây là thừa nhận sao?"
      ... .....
      Vào ban đêm, Trương Sơ Tâm cam chịu bị tin tức đại gia bao nuôi mạng che trời lấp đất.
      Ngày nào đó, tại lễ trao giải.
      Người nào đó bao nuôi Trương Sơ Tâm bỗng nhiên xuất .
      Phóng viên 1:"A! Đó phải Thẩm tiên sinh sao?"
      Phóng viên 2 cầm micro chạy như bay:"Thẩm tiên sinh, hôm nay là khách quý tới đây trao giải?"
      Thẩm Chi Niên nâng mắt, nhàn nhạt trả lời,"Vợ tôi đói bụng nên tôi đến đón ấy ăn khuya."
      Tất cả phóng viên:"Thẩm tiên sinh có vợ sao?"
      Đúng lúc, Trương Sơ Tâm cầm cúp từ bên trong ra, Thẩm Chi Niên nhướng mày cười,"Đây là vợ của tôi."
      Phóng viên:!!!
      Tóm tắt bằng câu: Nữ diễn viên bị đại gia bao dưỡng đồng thời đoạt mất trái tim của nam thần!
      Toàn bộ câu chuyện đều là ngọt ngọt ngọt! Ngọt đến ngấy luôn nha! cầu có ngược a!
      Nữ diễn viên vs Nam thần tinh .
      Em muốn gì, đều có thể cho em, bao gồm cả sinh mệnh của . Bởi vì, thích em như thế.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      THÍCH EM NHƯ THẾ

      Chương 1


      Dưới đêm lạnh mười độ.

      Trương Sơ Tâm bọc áo lông vũ dày, đứng ở sân thể dục chờ diễn. Lần này, chờ từ mười giờ sáng đến tận khuya, trang điểm lại nhiều lần vẫn chưa thấy đạo diễn có động tĩnh gì. Đại Lãnh vào ban đêm lạnh chịu nỗi, nhưng muốn tìm nơi để sưởi ấm cũng có.

      Bởi vì phải quay chụp ngoại cảnh, mà có đủ tiền để mua chiếc xe.

      Người quản lý của nàng, Tống Hi tìm mua nước ấm ở quầy bán quà vặt gần đó, đưa tới cho Trương Sơ Tâm, đau lòng :

      “Uống , cơ thể em tốt, đừng để bị cảm.”

      “Cảm ơn chị nha, Hi Hi.” Trương Sơ Tâm nhận ly nước, vô cùng ấm tay, giương mắt nhìn Tống Hi, lại thấy cau mày, nhìn hai diễn viên chính cách đó xa.

      “Cảnh hôn này, bọn họ diễn bao lâu rồi?” Tống Hi nhìn chằm chằm hai người ôm ôm hôn hôn kia, thể tin hỏi.

      “Vâng, gần ba giờ phải.”

      “…”

      “Mẹ nó!” Tống Hi nhịn được mà chửi thề câu, “Có cần lộ liễu như vậy ? Mẹ nó muốn chọc tức người khác mà!”

      Trương Sơ Tâm bị doạ sợ, vội vàng che miệng Tống Hi lại, “Chị giọng chút, nếu như người khác nghe thấy chúng ta đừng mong lăn lộn ở đây nữa!”

      Tống Hi tức đến dậm chân, “ được! Chị phải hỏi đạo diễn, thể cứ như vậy được! Chúng ta ở nơi này ngày rồi! Diễn hay diễn cần phải lời!” xong, nổi giận đùng đùng chạy đến chỗ đạo diễn.

      chạy như bay, Trương Sơ Tâm muốn kéo lại cũng kịp, đành phải theo.

      Nhưng chưa kịp đến nghe thấy Tống Hi rống to lên, “Cái gì kêu rời đoàn phim? Tôn đạo diễn! Hợp đồng là chúng ta giấy trắng mực đen mà ký, Sơ Tâm nhà tôi là nữ phụ số 2! Từ khi khởi quay tới nay, cẩn thận từng chút, có đến trễ ngày nào, mỗi cảnh quay đều cố gắng hết sức! Mấy ngày hôm trước lúc quay với dây treo còn bị thương ở eo, sợ kéo dài tiến độ quay, bệnh viện cũng chịu , hôm nay vì 10 phút diễn, đợi suốt ngày! ấy làm sai gì, dựa vào cái gì mà bắt Sơ Tâm rời khỏi đoàn phim?!”

      Tống Hi cảm thấy sắp hỏng đến nơi, lúc sau giọng đều có chút run rẩy.

      “Đủ rồi!” Tôn đạo diễn nộ khí đằng đằng, đứng lên, mặt đen mắng Tống Hi, “Mấy người cho rằng mấy người là ai? Kêu cút cút ! nhiều như vậy làm gì?!”

      Tống Hi phát hỏa, “Hôm nay ông cho chúng tôi lời giải thích hợp lý, đừng mơ tưởng chúng tôi ! Tôi muốn thưa kiện, lão nương cùng ông bồi tới cùng!”

      Tôn đạo diễn nhìn chằm chằm, đột nhiên cười lạnh tiếng, ánh mắt khinh thường, “A! Chỉ bằng hai , còn mơ tưởng muốn kiện tôi? Tôi sợ cho mấy người biết, vai này giao cho người khác rồi, mấy người cũng đứng nháo mà nhanh cút , đối phương cũng phải là người mà mấy ngươi có thể chọc đến! Chọc giận người đó, chỉ cần người ta tuỳ tiện tiếng, mấy người cũng đừng hòng mà ngóc đầu dậy! Cút ! Đừng ở chỗ này làm chậm trễ thời gian, còn thưa kiện, diễn viên nổi tiếng, đem mình là như người tai to mặt lớn bằng.”

      Vẻ mặt của còn kiên nhẫn, để ý tới Tống Hi, ngồi vào ghế của mình, cầm loa kêu, “Vào vị trí, tiếp tục quay!”

      được, mấy ngươi làm như vậy quá đáng mà…”

      “Hi Hi, thôi, đừng nữa.” Tống Hi còn muốn tiếp tục , Trương Sơ Tâm kéo , lắc đầu, “Đừng nữa, vô dụng thôi.”

      ……

      đường về nhà, Tống Hi ngồi xe taxi, khóc đến nỗi hai mắt đều sưng lên. Ngược lại là Trương Sơ Tâm, dường như có gì quá xúc động. Ở trong cái vòng này lăn lộn mấy năm nay, chuyện bị đổi diễn viên giữa chừng như vậy phải là lần đầu tiên, thực ra, thấy bất lực. Ngoài cảm thấy rất mệt, còn thấy quá uất ức nữa.

      Tống Hi khóc, “Sơ Tâm a, chị là đau lòng cho em, cực cực khổ khổ quay lâu như vậy, nửa đêm cũng được ngủ phải học kịch bản, còn khiến cho bản thân bị thương, kết quả người ta thay người liền thay, quá đáng!”

      Tống Hi vừa mới tốt nghiệp đại học, làm người đại diện bao lâu, đối với cái vòng showbiz này nhiều chuyện vẫn còn chưa quen. Trương Sơ Tâm là nghệ sĩ đầu tiên của , hai người thân như chị em, nghĩ đến Trương Sơ Tâm vì bô phim này mà cực khổ, liền đau lòng muốn chết, nước mặt lưng tròng.

      Trương Sơ Tâm thấy khóc đến thương tâm như vậy, thở dài ôm , “Được rồi, chị so với em còn yếu đuối như vậy, còn phải chỉ là bị đổi vai thôi sao, tiếp theo diễn bộ khác là được! Em chính là quân tử chấp tiểu nhân.”

      Tống Hi hít hít mũi, “Em buồn sao?”

      “Buồn lắm a. Nhưng mà buồn có thay đổi được gì? Nếu thể thay đổi, cứ tiếp nhận nó , chỉ cần em còn sống, nhất định có cơm ăn.”

      Tống Hi nghe xong Trương Sơ Tâm , hồi lâu mới ngừng khóc.

      Xe taxi dừng lại ở cửa tiểu khu.

      Trương Sơ Tâm lại ôm Tống Hi, “Em về nha, chị cũng đừng buồn nữa, cũng đâu phải là chuyện lớn, đừng để trong lòng.”

      Tống Hi đỏ mắt gật đầu, “Chị biết rồi.” suy nghĩ, lại : “Như vậy cũng tốt, eo của em bị thương nghiêm trọng, vừa lúc thừa dịp thời gian này nghỉ ngơi chút. Như vậy , ngày mai chị dẫn em bệnh viện kiểm tra chút, làm vật lý trị liệu, thế nào?”

      “Được, ngày mai em gọi cho chị.”

      “Ân, vậy ngày mai gặp!”

      Trương Sơ Tâm xuống xe, nhìn xe khuất mới quay đầu lại, chậm rãi .

      xoa xoa phần eo, rất chậm. Ngày đó treo dây thép cẩn thận làm eo bị thương, đau nửa tháng, ngay cả dấu hiệu chuyển biến tốt cũng có.

      mấy năm nay đóng phim, có tên tuổi gì, nhưng lại mang đến cho bản thân nhiều tật xấu.

      Ngẫm lại, cũng cảm thấy rất công bằng. Trong cái vòng showbiz này, có chỗ dựa, có người chống lưng, lại nghĩ tới quy tắc ngầm, nhưng muốn kiếm nhiều tiền, quả thực so lên trời còn khó, cho dù kỹ thuật diễn tốt hơn những tiểu hoa đán ngoài kia thế nào? ai chống lưng, đời này chỉ sợ có cơ hội xoay người.

      Suy nghĩ lại, tâm tình lại có chút trầm trọng. của tại, rất thiếu tiền.

      Sơ Tâm đứng ở thang máy, nhìn mình ngừng lên, sâu mà hít vào hơi. có gì hết a, Trương Sơ Tâm, trở về ngủ giấc, giấc ngủ dậy mọi thứ đều tốt lại!

      “Đinh ——” cửa thang máy mở ra.

      Trương Sơ Tâm bước ra, ngay thời điểm đó, lại thấy trước cửa nhà người đàn ông, tây trang cùng với giày da.

      Thẩm Chi Niên nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, cùng lúc thấy Trương Sơ Tâm, đôi mắt đen nhánh thâm thuý nhìn.

      5 năm, vẫn thay đổi,vẫn xinh đẹp quyến rũ như vậy. Chỉ là…Khuôn mặt còn nét vui vẻ của trước kia.

      nhàn nhã mà dựa vào cạnh cửa, nâng mắt, ánh mắt sâu mà nhìn Trương Sơ Tâm, giọng nặng nề, “Trương Sơ Tâm, lâu gặp.”

      “Thẩm… Thẩm Chi Niên… tới nơi này làm gì?” Trương Sơ Tâm thể tin việc Thẩm Chi Niên có mặt ở đây. cho dù nằm mơ cũngkhông mơ tới chuyện, sau 5 năm, còn cơ hội gặp lại .

      Người xưa gặp lại nhưng lại biết gì cho phải lòng.

      Thẩm Chi Niên để tay ở túi quần, hơi hơi nhướng mày, nhìn Trương Sơ Tâm: “Trương Sơ Tâm, em gần đây thiếu tiền có phải hay ?”

      Hết chương 1

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      THÍCH EM NHƯ THẾ

      Chương 2



      Trương Sơ Tâm ngơ ngẩn nhìn Thẩm Chi Niên, vì cái gì nhắc tới vấn đề này, nhíu nhíu mày, hỏi: “ có ý gì?”

      Thẩm Chi Niên cong khóe miệng, ngón tay thon dài ở cánh cửa nhàng gõ, “Vào nhà rồi ?”

      Trương Sơ Tâm sửng sốt, nhìn Thẩm Chi Niên, trong mắt lên tia cảnh giác.

      Thẩm Chi Niên cười , “Như thế nào? Em còn sợ tôi làm gì em?”

      Trương Sơ Tâm liếm môi, giọng : “ có chuyện gì là có khả năng a!”

      “Chậc. Trương Sơ Tâm, tới chuyện này tôi mới là người phải lo lắng, còn nhớ năm đó em động tay động chân với nước uống của tôi…”

      “Câm miệng! Câm miệng! được !” Trương Sơ Tâm nghe nhắc tới năm đó vì theo đuổi mà hạ dược nhằm gạo nấu thành cơm, quẫn bách đến đỏ bừng mặt, đến gần Thẩm Chi Niên, khiển mũi chân bịt miệng lại.

      Trương Sơ Tâm bổ nhào vào Thẩm Chi Niên quá nhanh, nhất thời chú ý mà lúc này, thân thể dường như cùng dán vào nhau.

      Thẩm Chi Niên hơi hơi nhướng mi, cười như cười nhìn Trương Sơ Tâm.

      Trương Sơ Tâm bị Thẩm Chi Niên nhìn, hận thể tìm cái lỗ mà chui xuống.

      trừng mắt liếc cái, buông tay ra, lui về phía sau bước.

      Thẩm Chi Niên mặt dày vừa gian còn mang theo ý cười, dừng ở ngực , “Rất mềm.”

      Trương Sơ Tâm đờ người ra, “Cái gì?”

      Thẩm Chi Niên cong khoé môi, trong mắt mang theo vẻ ái muội.

      Trương Sơ Tâm đột nhiên hiểu ra, mở to hai mắt nhìn , “Thẩm Chi Niên! lưu manh!”

      Thẩm Chi Niên cười cười, “So với em, còn kém xa.”

      Trương Sơ Tâm: “……”

      Phòng khách.

      Trương Sơ Tâm đưa cho Thẩm Chi Niên ly nước, “ , tìm tôi, rốt cuộc là muốn gì?”

      đem nước đưa cho , mở ghế ra còn ngồi sô pha.

      Thẩm Chi Niên nhìn ngồi ghế , mắt giật giật, chỉ vào ghế, “Em nhà trẻ trộm à?”

      “Cái quỷ gì?” Trương Sơ Tâm trưng ra cái mặt ngốc nhìn .

      Thẩm Chi Niên: “Ghế.”

      “…” Trương Sơ Tâm trừng mắt, “Cái này là mua mạng!”

      “Vậy là người kia bán ghế cho trẻ con?”

      “…”

      Trương Sơ Tâm hít sâu hơi, gắt gao nghiến răng, kiên nhẫn : “Tôi nhận là mua sai rồi được chứ gì?!! Thẩm Chi Niên, nhìn xem tại giờ này rồi, có chuyện gì có thể nhanh lên được ? Tôi muốn ngủ!”

      Mấy năm gặp, người này sao có thể trở nên khác như vậy! nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm gì?

      “Em gấp cái gì?” Thẩm Chi Niên đột nhiên đứng lên từ sô pha, “Tôi toilet cái .”

      “…”

      Lúc chờ Thẩm Chi Niên từ toilet ra, Trương Sơ Tâm để tay chống cằm bàn trà, sắp ngủ được mấy giấc rồi, thấy ra tới, xoa xoa đôi mắt, “ mau , tôi hôm nay cả ngày đứng ngoài trời, rất mệt a.”

      Thẩm Chi Niên nghe thấy lời này, mày nhíu lại chặt hơn, “Làm gì mà phải đứng lâu như vậy?”

      “Đóng phim.” Trương Sơ Tâm thuận miệng trả lời, lại : “ đừng đánh trống lãng nữa, tìm tôi có chuyện gì?”

      Thẩm Chi Niên ngồi lại vào sô pha, hồi lâu mới nghiêm túc mà nhìn thẳng vào mắt Trương Sơ Tâm, “Trương Sơ Tâm, chúng ta kết hôn .”

      Những lời này, giống như sấm sét đánh cái làm cho Trương Sơ Tâm ngốc ra. mở to hai mắt nhìn, cảm giác buồn ngủ gì đấy đều còn, giật giật miệng, qua nửa ngày mới khó khăn , “Thẩm Chi Niên, ở đây đùa gì thế? Hơn nửa đêm còn muốn doạ người khác sao?”

      Thẩm Chi Niên nhăn nhăn mày, rất cao hứng mà trừng Trương Sơ Tâm, “Em cho rằng tôi rất rảnh sao, hơn nửa đêm chạy đến đây đùa em?”

      Trương Sơ Tâm nghẹn họng, nhìn trân trối. Sau đó, mới lấy lại vẻ bình tĩnh, nhìn Thẩm Chi Niên, trong giọng lên vẻ mỏi mệt, “Thẩm Chi Niên, đừng nháo nữa, chút cũng vui đâu.”

      Năm đó, mãi mãi cũng thích , vậy mà hôm nay lại chạy đến đây cái gì kết hôn… buồn cười.

      Thẩm Chi Niên nhìn , : “Tôi nháo. Trương Sơ Tâm, phải em còn nợ rất nhiều tiền sao? Cha em phải còn ở bệnh viện chờ em kiếm tiền chữa bệnh cho ông ấy sao? Em cùng tôi kết hôn, tiền em nợ, tiền thuốc men của cha em toàn bộ tôi gánh vác. Thế nào? Em suy nghĩ chút?”

      Trương Sơ Tâm cau mày, càng thêm hiểu, “Vì cái gì muốn làm như vậy?”

      Thẩm Chi Niên trầm mặc trong chốc lát, lâu sau, mới đáp lại, “Mẹ tôi ép tôi kết hôn, tọi nhất thời tìm thấy người thích hợp.”

      “Cho nên liền tìm tôi?” Trương Sơ Tâm nghe thấy , đột nhiên có chút buồn cười, “ tìm lầm người rồi, Thẩm Chi Niên, dù tôi rất thiếu tiền, cũng lấy hôn nhân của mình ra đùa, về !” Trương Sơ Tâm đứng lên, làm động tác muốn tiễn khách.

      Thẩm Chi Niên ngồi sô pha nhúc nhích, nâng mắt nhìn Trương Sơ Tâm, “ phải em thích tôi sao?”

      Trương Sơ Tâm nghe thấy lời này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó có chút đuối lý mà cười tiếng, tự giễu : “ sai, trước kia tôi thích , thích suốt sáu năm, theo đuổi suốt sáu năm, từ cao trung đến đại học, năm tháng thanh xuân tốt đẹp nhất của tôi đều là hình bóng của . Đáng tiếc, chưa từng để tôi vào mắt, là cho tôi biết, cho dù tôi theo đuổi mười năm hai mươi năm, cũng thích tôi dù chút, tôi liền quyết từ bỏ .”

      , tự bấm tay tới đau, ngừng vài giây, lại tiếp tục, “Thẩm Chi Niên, tôi sớm còn thích .”

      “Phải ?” phải hỏi lại cũng phải nghi vấn, chính là như kiểu thuận miệng ra, Thẩm Chi Niên đứng lên từ sô pha, nhìn Trương Sơ Tâm, “Em cứ từ từ mà suy xét, cần gấp gáp như vậy trả lời tôi.”

      cần suy xét! Tôi còn thích ngươi! Càng cùng kết hôn! Thẩm tiên sinh, mời .”

      Trương Sơ Tâm cự tuyệt, gợi cho Thẩm Chi Niên nhớ tới năm đó làm thế nào mà từ chối . Trong lòng chua xót mà cười, là cảnh vẫn như vậy, chỉ là đổi vai cho nhau mà thôi.

      Dưới lầu chung cư của Trương Sơ Tâm, Thẩm Chi Niên đứng ở ven đường, dựa vào cửa xe hút thuốc.

      5 năm trước, chỉ là tên tiểu tử nghèo, có tư cách gì thích , có được ? Bắt phải theo lang thang khắp nơi sao? luyến tiếc. Huống chi…Cha lúc ấy…

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      THÍCH EM NHƯ THẾ

      Chương 3



      Ngày hôm sau, Trương Sơ Tâm cũng bệnh viện làm vật lý trị liệu mà hẹn bạn thân là Hà Mỹ Mỹ uống cà phê.

      Cà phê để bàn, Hà Mỹ Mỹ sau khi nghe Trương Sơ Tâm kể chuyện, sặc nước , “Cậu…Cậu…Cậu…Vừa rồi cậu gì? Thẩm…… Thẩm Chi Niên muốn cậu cùng ta kết hôn?”

      Trương Sơ Tâm gật gật đầu, muốn trả lời nhưng bị Hà Mỹ Mỹ cắt ngang, “Cậu từ từ! Từ từ a!” Dáng vẻ của rất kích động, nhanh tay lấy điện thoại bấm bấm.

      “Cậu làm gì?” Trương Sơ Tâm dò hỏi.

      “Tìm thông tin về Thẩm Chi Niên!” Hà Mỹ Mỹ xong, liền đem điện thoại của mình cho Trương Sơ Tâm xem, “Cậu xem, Thẩm Chi Niên, CEO của tập đoàn X.N, đứng thứ năm trong bảng xếp hạng những người giàu nhất thế giới a!”

      Trương Sơ Tâm chỉ nhìn lướt qua, “Mình biết.”

      Hà Mỹ Mỹ tròn mắt, “Cậu biết? Cậu biết mà còn mau đồng ý ! Cậu có biết Thẩm Chi Niên có rất nhiều tiền ? Tuy rằng tập đoàn X.N này chỉ mới nổi lên hai năm nay nhưng Thẩm Chi Niên xây dựng cơ nghiệp chỉ bằng hai bàn tay trắng, có thể ở hai năm đem công ti phát triển đến mức độ, còn thu về nhiều nhân tài như vậy, chứng tỏ ta chính là thiên tài trong thương trường! Cậu theo ta, cả đời cũng cần lo lắng gì cả! Mau đồng ý !”

      Hà Mỹ Mỹ kích động , hận thể kéo Trương Sơ Tâm tới Cục Dân Chính mà lãnh chứng.

      Trương Sơ Tâm gắt gao nhíu mày, “Mình còn nhớ nha, trước kia cậu còn khuyên mình là cái gì mà thích ai cũng được trừ Thẩm Chi Niên ra mà.”

      Hà Mỹ Mỹ giọng trả lời, “ ta khi đó chỉ là kẻ nghèo hàn, cậu là là thiên kim đại tiểu thư chưa từng bị tổn thương, theo ta lúc đó có thể có ngày tháng bình yên sao? Huống chi, ta đối với cậu lạnh nhạt, cậu theo đuổi ta sáu năm, cố gắng vào cùng trường đại học với ta, vứt bỏ lý tưởng ban đầu của cậu, kết quả sao? Cậu đào tim đào phổi mà ta, cuối cùng lại đổi câu, mãi mãi cũng thể thích cậu! Sơ Tâm, lúc ấy là mình thấy cậu đáng bị như vậy a.”

      Trương Sơ Tâm rũ mắt trầm mặc trong chốc lát. Đúng vậy, thích sáu năm, theo đuổi sáu năm, ban đầu là muốn học y, nhưng vì có thể cùng học cùng trường, cắn răng buộc mình phải từ bỏ đại học y dược, cùng Thẩm Chi Niên học quản lí kinh doanh.

      Bọn họ học cùng lớp, cho rằng đây chính là ông trời thương mình, cho rằng chỉ cần cố gắng, ngày nào đó có thể làm động lòng, lại theo đuổi ba năm, đến năm đại học thứ ba, Thẩm Chi Niên cuối cùng cũng trả lời , : “ thích chính là thích, dù có theo đuổi tôi mười năm hai mươi năm, tôi cũng thích !”

      Chính là những lời này của , đánh tan sáu năm cố gắng của , rốt cuộc cũng phải thừa nhận là mãi mãi Thẩm Chi Niên cũng thích .

      có ai biết, mấy năm nay chịu đựng như thế nào. đuổi ra khỏi thế giới của , tại lại đột nhiên chạy tới, muốn cùng kết hôn… đời này làm sao có chuyện buồn cười như thế chứ?

      “Sơ Tâm, cậu còn thích Thẩm Chi Niên ?” Hà Mỹ Mỹ nhìn , nhịn được hỏi câu.

      Trương Sơ Tâm lắc đầu, “ sớm còn thích nữa rồi.” , ngẩng đầu liếc Mỹ Mỹ cái, “Mình dùng sáu năm thích ta, lại dùng 5 năm tiếp theo để quên. thực ra, cuộc sống tại của mình rất tốt, muốn lại chuyện xưa, càng muốn cùng Thẩm Chi Niên bất luận có liên hệ gì.”

      “Chính là…” Gì mỹ mỹ cau mày, lâu sau, mới : “Sơ Tâm, dù cho đó chính là Thẩm Chi Niên nhưng tại cậu…rất cần tiên. Cậu nên nhớ lần trước, người ta nửa đêm cầm dao tới nhà cậu đòi nợ? Mỗi ngày đều phải sống nơm nớp lo sợ như vậy, Sơ Tâm, cậu muốn ư?”

      Hà Mỹ Mỹ nhắc tới chuyện này, cả người Trương Sơ Tâm khống chế được mà run lên. Hôm đó là nửa đêm, quay xong là nửa đêm, về đến nhà, rửa mặt chút liền chuẩn bị ngủ, cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, đám người to con vạm vỡ, mang sát khí đằng đằng hô ta, “Trương Sơ Tâm! Nếu mày hết tiền, tao liền đem nhà mày đốt! Mở cửa! Mở cửa nhanh lên cho tao!”

      Trương Sơ Tâm lén lút nhìn qua mắt mèo xuyên thấu, đám người, mỗi người trong tay đều cầm cái dao cắt dưa hấu.

      Đó là lần đầu tiên trong đời, Trương Sơ Tâm cảm thấy cái chết tượng hồ rất gần như thế

      sợ sao? sợ.

      Từ lúc cha đầu tư thất bại, sau đó là nợ nần chồng chất, mỗi ngày đều trong lo âu sợ hãi.

      cũng rất muốn trả hết những khoản nợ đó ngay lập tức, nhưng mấy năm nay ở giới nghệ sĩ lăn lê bò lết, kết quả vẫn là đóng tuyến phụ, chẳng sợ gì mà liều mạng nỗ lực, nhưng vẫn là có vai đóng thường xuyên. có tiền trả nợ, cũng biết khi nào mới chết.

      cúi đầu gì, trong mắt chứa đầy bi thương.

      Hà Mỹ Mỹ nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: “Sơ Tâm, có khả năng, là Thẩm Chi Niên thích cậu cho nên mới muốn kết hôn với cậu?”

      Trương Sơ Tâm ngẩng đầu, trong mắt chỉ còn là mảnh chua xót, “Cậu cảm thấy, người con trai mình theo đuổi sáu năm vẫn ngoái đầu nhìn cái năm năm sau lại thích mình sao?”

      “…”

      nhết miệng, lại : “Là bởi vì mẹ ta buộc ta kết hôn, ta nhất thời tìm thấy đối tượng thích hợp, muốn lấy mình làm bia đỡ đạn.”

      Hà Mỹ Mỹ nghe vậy, nắm tay Trương Sơ Tâm, “Nếu chỉ là cùng ta diễn vở kịch, phải càng tốt sao? Sơ Tâm, cậu cùng ta diễn, ta giúp cậu trả hết nợ nần, chờ sau này ta cần cậu nữa, cậu lại được tự do, lúc đó chỉ có mình cậu, phải quá tốt sao? Sơ Tâm, cậu cũng đâu thiệt thòi gì đâu a.”

      Hết chương 3

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4


      lát sau Trương Sơ Tâm cùng Hà Mỹ Mỹ chia tay, đứng ở ven đường, chuẩn bị đón xe về nhà, lúc này di động lại kêu lên.

      Điện thoại là Tống Hi gọi tới.

      “Hi Hi”

      “Sơ Tâm em ở đâu? Chị cùng em gặp, lần trước chị có nhắc tới với em chuyện tuyển vai nữ số 3 phim “Tâm Kinh”. Chính là chiều nay lúc hai giờ! Em còn mau trang điểm makeup chút, hồi nữa chị đến đón em!” Nghe giọng của Tống Hi vô cùng lo lắng.

      Trương Sơ Tâm nũng nịu, “Nhanh như vậy a?” còn hai ngày nghỉ lận a.

      “Đúng vậy! Còn mau lên! Chị với em nữa, thay quần áo rồi trang điểm ! lát chị đến!” xong liền cúp điện thoại.

      Trương Sơ Tâm cầm di động đứng ngơ ngẩn ở ven đường. Đột nhiên, chiếc xe hơi màu đen ngừng trước mặt .

      Theo bản năng, bước qua xem, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn, mang theo vẻ tươi cười, “Sơ Tâm, chỗ nào? đưa em .”

      Trương Sơ Tâm ngồi xe của Hàn Thời Mặc, đường, Hàn Thời Mặc hỏi nàng, “Gần đây có tốt ?”

      Trương Sơ Tâm nhàn nhạt ‘ Ân ’ tiếng, xem như trở lại.

      Hàn Thời Mặc hừ hừ, “Được, em còn muốn gạt ? Tống Hi với rồi, em lại bị đoàn phim đuổi nữa?”

      Trương Sơ Tâm nghe vậy, mày đều nhíu lại, trong lòng thầm mắng Tống Hi nhiều chuyện.

      Hàn Thời Mặc : “Muốn hay nhờ người…”

      cần, phải chỉ là bộ phim thôi sao, diễn diễn.” Trương Sơ Tâm nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, giọng điệu nhàn nhạt, bộ dáng để ý lắm.

      “Hay là em đừng diễn nữa, vòng luẩn quẩn này quá phức tạp, em là mới trưởng thành, dù gì cũng nguy hiểm, em biết anhlo lắng cho em bao nhiêu!”

      Trương Sơ Tâm nghe thấy lời này, đáp lạ, mắt nhìn chằm chằm đường phố ngoài cửa sổ, có chút thất thần.

      “Sơ Tâm, , em đừng ngoan cố nữa, phải muốn làm bác sĩ sao? Em học lại, từ từ mà học, chờ học giỏi, tiến cử em với chú của trong bệnh viện…”

      “Thời Mặc.” Trương Sơ Tâm quay đầu, “ cảm thấy có nghề nào có thể kiếm tiền nhanh hơn làm diễn viên ? Làm bác sĩ …” Trương Sơ Tâm chua xót cười tiếng, tiếp tục : “ thực ra, em rất muốn làm, nhưng tại mà , em làm việc là vì tiền, còn lý tưởng gì đó, từ lâu còn ý nghĩa nữa!” cao giọng.

      Ngừng vài giây, mới nhìn chằm chằm Hàn Thời Mặc hạ giọng : “Nhưng tại em rất cần tiền, những việc khác, đối với em mà chỉ là mây bay ngang qua.”

      “ Về chuyện tiền bạc nghĩ cách.” Chờ đèn đỏ, Hàn Thời Mặc nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Trương Sơ Tâm, “Sơ Tâm, nhà em nợ giải quyết, trong tay vụ án đặc biệt, chờ đánh thắng trận kiện tụng này, hẳn là là có thể……”

      “Đừng nữa.” Trương Sơ Tâm cắt ngang, “Thời Mặc, biết mà, em muốn tiền của .”

      “Vì cái gì?” Hàn Thời Mặc gắt gao cau mày.

      “Em nợ quá nhiều điều rồi.” Mấy năm nay, Hàn Thời Mặc giúp rất nhiều chuyện.

      Năm ấy, nhà phá sản, cha nhảy lầu tự sát, trọng thương phải nhập viện. Đoạn thời gian đó , mỗi ngày mỗi ngày đều là ngày mà sống thống khổ trong đia ngục đen tối, mong có người trò chuyện, mong có người an ủi chút, cổ vũ chút. Ở thời điểm bất lực nhất, gọi điện cho Thẩm Chi Niên, dù thích , nhưng chỉ cần nghe tiếng của , dù chỉ câu an ủi thôi, thấy vất vả nhưng thế.

      Nhưng mà, Thẩm Chi Niên dường như đối với như người xa lạ, điện thoại, đều ngắt máy, nhắn tin, đều hồi .

      Lúc ấy, nếu phải Hàn Thời Mặc vẫn luôn ở bên cạnh, cảm thấy chính mình chịu nổi.

      từ có mẹ, cha là người thân duy nhất đời này của , có rất nhiều bệnh viện đều từ chối trị cho cha bì bệnh tình quá nguy kịch, khi đó còn tưởng, nếu cha còn nữa, cũng muốn sống nữa. nghĩ đến cảnh chỉ còn mình lẻ loi sống, người còn cõng món nợ lồ.

      Lúc ấy liền cảm thấy, đời này có thứ gì có thể để nàng lưu luyễn nữa, dù là người hay bất kỳ việc gì. Khi đó, kỳ có chút hận Thẩm ChiNiên, vì cái gì đối với tốt chút? Cũng hận chính mình, đời này nam nhân nhiều như vậy, vì cái gì mà thích người thích mình như vậy?

      Cũng may, trải qua thập tử nhất sinh, Hàn Thời Mặc vẫn luôn chăm sóc nàng, cùng nàng vượt qua những ngày đen tối nhất, những khó khăn nhất của cuộc đời.

      thực cảm kích Hàn Thời Mặc, cũng biết tâm tư của đối với , bởi vì như vậy, trong lòng mới cảm thấy áy náy, chịu nhận giúp đỡ của , chính là sợ thiếu càng nhiều, đời này cũng thể trả hết cho .

      Hàn Thời Mặc trầm mặc trong chốc lát, đèn đỏ chuyển, bỗng nhiên mở miệng, “Sơ Tâm, nếu em nghĩ thiếu quá nhiều, liền cùng kết hôn được ? Vợ chồng với nhau, có chuyện ai thiếu ai nữa.”

      Trương Sơ Tâm nghe thấy lời này, cả người cứng đờ, chút suy nghĩ liền thẳng lắc đầu, có chút hoảng loạn, “ được. Thời Mặc, là bạn tốt nhất của em, em…”

      vẫn luôn biết Hàn Thời Mặc thích , nhưng giống hôm nay như vậy thẳng ra như vậy, lại là lần đầu tiên. Trong vòng ngày, bị hai người cầu hôn, Trương Sơ Tâm cảm thấy cả người sắp xong rồi. nắm chặc lấy đệm ghế, muốn bình tĩnh lại.

      “Vì cái gì?” Hàn Thời Mặc đột nhiên cất cao thanh , gắt gao cau mày, “Nhiều năm như vậy, chẳng lẻ em còn thích Thẩm Kinh Niên vẫn luôn thích em?”

      Trương Sơ Tâm nghe được, cổ họng rất đau, vội vàng phủ nhận, “ có!”

      Hàn Thời Mặc làm ra bộ dạnh tin, có chút tức giận, “ biết kia ta có gì tốt? kêu như vậy mà em còn nhớ mãi quên?”

      “Em ……” Trương Sơ Tâm có chút hoảng loạn muốn giải thích, nhưng lời đến bên miệng bỗng nhiên lại cảm thấy có gì phải giải thích.

      muốn , nhưng cuối cùng lại thôi.

      Hàn Thời Mặc cũng hỏi lại , chỉ là mặt tối sầm lại, suốt dọc đường cũng với câu nào nữa.

      Hết chương 4

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :