1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê Tử Của Bạo Quân - Mạt Trà Khúc Kỳ (114C - C80)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Thê Tử Của Bạo Quân - Mạt Trà Khúc Kỳ

      http://***************.com/downloads/image_prv/103/102548.jpg

      Tác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ

      Thể loại: Cổ đại, cung đấu, gia đấu. 3s. HE

      Editor: Team 3S

      Converter: Đào Sindy

      GIỚI THIỆU NỘI DUNG

      Ngày Tiêu Ngư gả cho Hoàng Đế biểu ca cũng là ngày nàng thành quả phụ.

      Thế là tuổi còn trẻ thành tiện nghi nương*, dẫn theo tiểu Hoàng Đế mới bốn tuổi buông rèm chấp chính.

      Thời gian thoải mái được mấy ngày, gặp loạn thần tặc tử mưu phản.

      Triều đại thay đổi, Tiêu Ngư thu dọn hành lí bỏ trốn với tiểu Hoàng Đế, lại bị Tân Hoàng vừa soán ngôi kia bắt trở về.

      Còn sinh cho y nhi tử thả nàng ra ngoài...

      chứng minh, để y tự sinh cũng chẳng sinh được (ㄒoㄒ)

      Tiện nghi nương: Được lợi lên làm mẹ. Ý nữ 9 cần sinh con có con và con thành hoàng đế.

      Kemmut, xukem, Kimiko5 others thích bài này.

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      [Cổ Đại] Thê tử của bạo quân - Mạt Trà Khúc Kỳ

      Chương 1: Bị bắt

      Chỉ tầm khoảng chừng nửa tháng, Tấn Thành dần khôi phục phồn hoa của ngày xưa.

      Vào tháng chạp, tia nắng ban mai yếu ớt, gió thổi lạnh rung, người qua đường hối hả.

      Trước sạp hàng hoành thánh, nam tử trung niên tay cầm cán gỗ cán cán lại lớp màn bên ngoài làm bột.

      Dáng người ông ta hơi gầy, làn da hơi đen, còn có chút thô ráp, mặc người bộ y phục cũ bạc màu, động tác thuần thục nhanh nhẹn, nước chảy mây trôi. Lớp màn bên ngoài lau kỹ đến mỏng như cánh ve, dùng đũa kẹp nhân thịt của bánh vào trong, tiện tay gói thành hình đỉnh vàng đẹp mắt.

      Gói xong hoành thánh liền cho vào nồi lớn, nước sôi sùng sục, tiện thể cho bánh chín nổi lên cùng nhau.

      Muôi lớn múc cái, hoành thánh cùng nước chảy vào trong chén, rải lớp hành lá lên, nóng hổi, thoáng chốc mùi hương lan tỏa bốn phía.

      "Mẫu thân, ta đói."

      Tiêu Ngư nghe thanh , nghiêng đầu nhìn nam hài tử mình dắt tay.

      Thấy mi thanh mục tú, ngày thường trắng trắng mập mập, dáng dấp nho , giờ đây lại chải thành hai búi tóc, buộc dây đỏ lên đầu, còn mặc bộ váy rách nát. Trông như tiểu nương, nhưng lại ảnh hưởng đến đáng của . Tuổi như vậy, giả thành tiểu nương ngược lại rất ra dáng, thanh ngọt ngào mềm mại, để người ta nhìn cũng hoài nghi.

      nam hài tử bốn tuổi, nửa tháng trước vẫn là tiểu Hoàng Đế Ngụy Quốc Triệu Hoằng, kim tôn ngọc quý, đứng vạn người.

      Tiêu Ngư biết mặc dù mới bốn tuổi, lại vô cùng hiểu chuyện, mấy ngày nay đều ngoan ngoãn khéo léo. Nhưng bây giờ người nàng có đồng nào, có thể ăn màn thầu tệ. Huống hồ toàn Tấn Thành đều truy lùng họ.

      "Hoằng Nhi ngoan." Tiêu Ngư thấp giọng trấn an, kéo tay mập mạp của chuẩn bị trở về.

      Trước mắt họ tạm cư tại miếu hoang, trong ngực nàng cất hai cái màn thầu đủ cho họ ăn ngày. Sức ăn của tiểu hài tử , khẩu vị của nàng cũng lớn, ngược lại bị chết đói.

      Mắt Triệu Hoằng như cặp nho đen nhìn Tiêu Ngư, ngửi mùi thơm kia liền mấp máy cái miệng nhắn trắng bệch. Hình như rất muốn ăn, cuối cùng lại khóc nháo, gật đầu, theo Tiêu Ngư trở về.

      Thấy chủ quán kia thương tiếc nhìn đôi mẹ con này, thở dài : "Thôi, vị phu nhân này ngồi lại ." xong múc hai bát hoành thánh để bàn, với Tiêu Ngư: " Nhân lúc còn nóng ăn . phụ đạo nhân gia* mình dẫntheo hài tử dễ dàng, hoành thánh này ta lấy tiền."

      Phụ đạo nhân gia: Phụ nữ chuẩn mực đạo đức

      Tiêu Ngư sững sờ, cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa bên cạnh. Biết theo nàng trốn đông trốn tây nửa tháng, chưa được ăn món gì ngon, lại ngoan ngoãn khéo léo khóc nháo, do dự nữa, với chủ quán: "Đa tạ đại ca."

      Cái bàn trong quán ven đường, người đến người , tất nhiên thể nào sạch được.

      Gỗ làm thành bàn , bốn cái ghế con cũng vậy, ở trong mắt người khác, được cho là ‘sang trọng’. Tiêu Ngư cúi đầu, thấy cái ghế cách mình xa dính ít mỡ đông, nhăn đôi mày đẹp tinh tế, dẫn Triệu Hoằng ngồi vào bên khác.

      Ngồi xuống, đập vào mặt là lớp da mỏng của hoành thánh cùng mùi thịt thơm lừng.

      Bất giác Tiêu Ngư cũng nuốt ngụm nước bọt.

      Thân thể mập mạp của Triệu Hoằng ngồi thẳng, hai cái đùi ngắn ngủn, lúc ngồi còn tới, lại vô cùng ngoan ngoãn, thành thành buông thõng. Sau đó mắt đen lúng liếng nhìn vào chén hoành thánh tỏa ra mùi thơm kia, nhìn thoáng qua Tiêu Ngư, thanh ngọt ngào gọi nàng: "Mẫu thân..."

      Đây cũng là nguyên nhân khiến Tiêu Ngư thích . Tiểu gia hỏa coi nàng thành mẫu thân mà kính trọng.

      Tiêu Ngư đưa tay sờ lên đầu , "Ăn ", lúc này tiểu gia hỏa mới cong môi cười tiếng, cầm muỗng ăn từng ngụm từng ngụm .

      Nhìn Triệu Hoằng trước mặt vô cùng bẩn nhưng chịu chút tổn hại nào, Tiêu Ngư khỏi nhớ tới phủ Hộ Quốc Công... Cũng biết tại phụ thân, nương cùng huynh trưởng của nàng như thế nào?

      Tiêu gia phủ Hộ Quốc Công, là hoàng thân quốc thích số số hai Tấn Thành. Tổ tiên Tiêu gia có tòng long chi công*, sau đó lại thay mặt Hoàng Đế lập nhiều chiến công hiển hách, trăm năm nay, địa vị Tiêu gia ở Hoàng Thành ngày càng thuận buồm xuôi gió. Sau đó Tiêu gia lại liên tiếp có hai Hoàng Hậu, có địa vị này mới càng thêm cường thịnh. Có thể , ngoại trừ hoàng gia, ai ở Đại Ngụy tôn quý hơn Tiêu gia.

      Tòng long chi công: Công lao phò trợ vua lên ngôi.

      Về phần hai vị Hoàng Hậu này, vị thứ nhất là nàng, mười lăm tuổi vào cung, phu thê ân ái cùng Hoàng Đế, sinh hạ Thái Tử Triệu Dục, là Hoàng Hậu hiền đức sau này.

      Mà vị thứ hai, chính là nàng. Lục nương Tiêu gia phủ Hộ quốc công, Tiêu Ngư.

      Tiêu Ngư là nữ nhi duy nhất của vợ cả, địa vị cao quý, bởi vì lúc người yếu nhiều bệnh, mới lấy đại cái tên. Đó là dựa vào suy nghĩ tên xấu dễ nuôi.

      Nàng vừa ra đời là đích nữ phủ Hộ Quốc Công được sủng ái như Công Chúa, đúng lúc lại là thời kỳ cường thịnh của phủ Hộ Quốc Công, nàng lại là độc nữ, ăn mặc ngày thường so với nữ nhi hoàng gia còn tinh tế hơn. Thời điểm nàng mười tuổi, cùng Thái Tử biểu ca Triệu Dục định hôn ước; mười bốn tuổi cập kê, gả cho Triệu Dục vừa đăng cơ lâu làm Hậu.

      Mặc dù thuở nàng và Triệu Dục là thanh mai trúc mã, nàng mực chỉ xem là biểu ca. Nhưng nàng thân là nữ nhi Tiêu gia, từ lúc bắt đầu biết mình phải gả vào hoàng cung.

      Gả ai cũng là gả? Huống chi Triệu Dục xem nàng như thân muội, luôn chăm sóc nàng chu toàn. Nàng từ được nuông chiều quen, chịu tý khổ cực nào, có chức nào hợp với nàng hơn là Hoàng Hậu. Vả lại Thái Hậu nương nương là mẫu nàng, tất nhiên trông nom nàng. Trong cung, nàng cần kiêng kị bất luận kẻ nào. Có thể , chỉ cần nàng phạm phải sai lầm ngập trời, đời này phú quý an nhàn hơn bất kỳ nữ nhân nào đời.

      ngờ thời gian làm mẫu nghi thiên hạ còn chưa bắt đầu, đêm đại hôn, Hoàng Đến biểu ca đột nhiên băng hà.

      Trong vòng đêm, nàng thành quả phụ tôn quý nhất Đại Ngụy.

      Triệu Dục tuổi còn trẻ, chỉ để lại hoàng tự duy nhất là Triệu Hoằng, cũng coi như có người kế tục.

      Bởi vì có tư tình nam nữ với Triệu Dục, nên sau khi băng hà, nàng thu thập rất nhanh tâm tình phụ tá tiểu Hoàng Đế, buông rèm chấp chính.

      Sau đó tring lúc nàng vừa vịn tay Triệu Hoằng ngồi lên long ỷ, giang sơn dần dần bất ổn.

      Phản quân Tiết Chiến thế như trẻ che công thành đoạt đất, sau nửa năm, liền công phá Đế Đô Tấn Thành, tiếp theo xưng đế, đổi quốc hiệu thành Tề.

      ... Khí số Đại Ngụy hết, chính thức thay đổi triều đại.

      Lúc Tiêu Ngư còn trong cung, nghe Tiết Chiến trời sinh tính cách hung tàn, thích nhất là sát phạt cướp giật. Lúc phản quân công phá cửa cung, nàng liền mang theo ma ma thiếp thân và Triệu Hoằng cùng nhau từ mật đạo lén chạy khỏi Hoàng Cung. Đáng tiếc nửa đường chia nhau lại lạc mất ma ma thiếp thân, chỉ còn lại nàng và Triệu Hoằng sống nương tựa lẫn nhau.

      Chưa đến nửa tháng, dù bọn họ chưa bị thị vệ tuần tra bắt được, nhưng vì cửa thành đóng kín cách nào ra khỏi thành. Với lại từ nàng được nuông chiều, hiểu chút nào về kế sinh nhai, Triệu Hoằng lại mới bốn tuổi, hai người biết gì tụ lại chỗ lánh nạn, xém chút chết đói.

      Hoành Thánh da mỏng nhân mềm, nước dùng đậm đầ, mùi thơm lan tỏa khắp miệng.

      bát hoành thánh vào trong bụng, Tiêu Ngư chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái hẳn, tay chân bị đông cứng đến lạnh buốt cũng dần dần khôi phục chút ấm áp.

      Thấy Triệu Hoằng cũng ăn xong hoành thánh, còn chép chép miệng, bộ dạng rất thỏa mãn.

      Tiêu Ngư cảm thấy cũng có chút cảm khái.

      Triệu Hoằng là hài tử do nô tỳ ấm giường của Triệu Dục sinh ra trước khi thành thân với nàng. Bởi vì việc này, mẫu nàng Tiêu Thái Hậu còn cảm thấy thẹn với nàng, nghĩ gả nàng vào Hoàng Cung sinh nhiều để đền bù tổn thất. Nhưng Tiêu Ngư biết, Hoàng Đế biểu ca đối xử với nàng tốt, nhưng cũng là Hoàng Đế, ngày sau thể thiếu tam cung lục viện, trước kia nàng nghĩ thông suốt. Vì có Triệu Hoằng, Hoàng Đế biểu ca tồn tại chút áy náy với nàng, với nàng mà phải là chuyện xấu.

      Nửa tháng qua, nàng và Triệu Hoằng sớm chiều ở chung, Triệu Hoằng thông minh nhu thuận, xem nàng như thân mẫu, tự nhiên nàng cũng thích.

      Ăn hoành thánh xong, Tiêu Ngư cám ơn chủ quán. Lúc này Triệu Hoằng ăn no rồi, nở nụ cười ngọt ngào vui vẻ, ánh mắt của cong cong như vầng trăng khuyết, ngây thơ hỏi: "Mẫu thân, bây giờ chúng ta đâu? tìm ngoại tổ phụ sao?"

      Hài tử quan trọng nhất là bụng, ăn no rồi có chuyện gì.

      Ánh mắt Tiêu Ngư có chút dừng lại. Tất nhiên thể đến Tiêu gia.

      Sau khi tân đến lên ngôi, đem số trung thần Đại Ngụy chịu quy thuận chém chết hết, chỉ còn số thần phục y hoàn toàn. Mà Tiêu gia phủ Hộ Quốc Công họ, đời đời trung lương, tại tân đế chỉ phái người bao vây phủ Hộ Quốc Công, chưa từng động vào phân hào nào trong phủ.

      Dù như thế, nàng cũng thể về lại Tiêu gia.

      Nàng đơn thuần là nữ nhi Tiêu gia, còn là Thái Hậu Đại Ngụy, trong tay nàng có huyết mạch cuối cùng của Đại Ngụy. Toàn thành đều lùng bắt, nếu họ may bị bắt, chỉ có con đường chết.

      Gió lạnh thổi khiến người ta run lẩy bẩy. Tiêu Ngư nắm tay tiểu hài tử, chuẩn bị trở về miếu hoang mấy ngày nay ở tạm để tránh gió. Mấy người mở cửa thành ngày đó, có ý định lén chuồn tìm nghĩa huynh của nàng là Vệ Đường.

      Bỗng sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa " lộc cộc", nghe tin chiến trận, số lượng ngựa còn nhiều. Trong lòng Tiêu Ngư cả kinh, nắm tay Triệu Hoằng chặt, cúi đầu xuống chút.

      "Dừng lại."

      Sau lưng truyền tới thanh , thô kệch mà trầm thấp, ăn mạnh mẽ.

      Tiêu Ngư ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục lên phía trước, vô thức bước nhanh hơn.

      "Dừng lại!"

      Lại thêm tiếng.

      Tim Tiêu Ngư đập bang bang trong lồng ngực, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến ít chuyện.

      Nữ quyến Hoàng Gia bị bắt, nếu như dung nhan xuất sắc chút, mười phần tám là thoát khỏi vận mệnh bị lăng nhục. Tiêu Ngư cũng biết, số nàng muốn giữ trinh tiết, có thể tự vẫn, tránh khỏi việc bị đám loạn thần tặc tử kia vũ nhục. Nhưng ngày phản quân công phá cửa cung, nàng tận mắt nhìn thấy mẫu nàng rút kiếm tự vẫn, máu tươi ba thước... mẫu làm Hậu hơn mười năm, có thể thịnh sủng suy, thể bỏ được dung mạo tuyệt sắc này. Dù sống đẹp đến đâu, chết cũng chỉ là thi thể lạnh băng, máu me đầm đìa, dữ tợn đáng sợ.

      Chính mắt thấy mẫu chết, nên nàng có dũng khí tự vẫn.

      ... Nàng sợ chết, nàng phải sống tiếp.

      Tiêu Ngư càng chạy càng nhanh, đến khi bản năng chạy cuối cùng cũng hết, thở hồng hộc. Mà tiếng vó ngựa đuổi theo sau lưng vẫn mất, càng đuổi càng gần.

      Lúc Triệu Hoằng trong tay ‘bụp’ tiếng ngã xuống đất, nàng đưa tay định đỡ . dưới nách của nàng xuất bàn tay màu lúc mạch rắn chắc vươn ra, trực tiếp nắm ngang hông của nàng, dễ dàng nhấc người nàng lên.

      Bay lên trời.

      Cánh tay rắn chắc kia làm dưới ngực nàng đau đớn, hoành thánh vừa mới ăn vào bụng đều muốn phun ra. Cả người nàng bị xách lên lưng ngựa, ngừng đụng vào lồng ngực của người sau lưng, lồng ngực đó cứng như đá, đụng vào đầu khiến nàng hoa mắt chóng mặt. Eo bị cánh tay sắt giữ chặt, thể động đậy.

      Ngay sau đó, cảm giác được thân thể của nam nhân nhích lên trước, hơi thở cực nóng phả vào tai nàng, là hơi thở cực bá đạo của nam nhân, khiến người ta rét mà run.

      "Tiêu Thái Hậu, ngươi còn muốn chạy đâu?"

      Nam nhân khổng vũ hữu lực*, giọng điệu tựa như núi cao áp bức người khác. Bởi vì ở trong ngực của y, cơ hồ Tiêu Ngư có thể cảm giác được lồng ngực y chuyển động khi chuyện.

      Khổng vũ hữu lực: rất mạnh mẽ, tràn trề sức lực.

      "Hồi cung." Nam nhân kia lại .

      Đây là câu sau cùng mà Tiêu Ngư nghe được trước khi ngất.
      Last edited: 26/8/17
      Parvarty, pé nhỏ kute, B.Cat15 others thích bài này.

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      [Cổ Đại] Thê tử của bạo quân - Mạt Trà Khúc Kỳ

      Chương 2. Tiết tặc

      tấm nệm trải giường màu đỏ thêu năm bức họa hoa mây, chăn gấm thêu hình phượng hoàng hướng về mặt trời, bề mặt chiếc gối có hoa văn cây thù du cùng màu sắc trang nhã tràn ngập hương Bội Lan, ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, Tiêu Ngư mới từ giường ngồi dậy.

      Nàng nghiêng đầu, quan sát bên ngoài màn trướng.

      bức tranh tứ bình sơn son khảm ngọc hình Bách Điểu Triêu Phượng, bên cạnh treo chiếc túi thơm màu vàng, được khảm trân châu và ngọc lam xanh biếc.

      Đây là Phượng Tảo Cung.

      Là nơi ở của Hoàng Hậu.

      Ngày đại hôn nàng và Hoàng Đế biểu ca cũng ở nơi này, sau này vị biểu ca đoản mệnh kia băng hà, Triệu Hoằng lên ngôi, nàng trở thành Thái Hậu. Khi ấy đáng ra nàng phải đến Thọ Ninh Cung là nơi ở của Thái hậu. Nhưng mà mẫu của nàng là Thái Hoàng Thái Hậu lại ở đó, tiểu Hoàng Đế còn tuổi, tạm thời có Hoàng Hậu, cho nên nàng vẫn tiếp tục ở lại Phượng Tảo Cung này.

      Chính điện Phượng Tảo Cung rộng 9 gian, dài 3 gian, ngói lưu ly vàng, từ đầu đến cuối ra hành lang, dưới hiên nhà làm 7 lớp đấu củng*, gỗ trụ xà nhà là do Tô thị chạm trổ. Trong phòng bố trí chỗ ngồi, bình phong, bàn để hương liệu, chiếc quạt cầm tay. Sườn đông dùng gỗ hoa lê điêu khắc đình đài hoa điểu rơi xuống bao phủ mặt đất, phía Tây dùng gỗ hoa lê chạm trổ tranh hoa điểu hình chim Khổng Tước bay vào lồng, giữa hai gian phòng cách nhau tấm bình phong.

      * đấu củng : loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.

      Trước điện là bình phong hình Bách Điểu Triêu Phượng, mái hiên trước chính điện còn có cả xích đu.

      Về vấn đề chỗ ở, từ trước đến nay nàng luôn xem trọng, hậu cung vô , nàng liền trang trí Phượng Tảo Cung này thành dáng vẻ mà nàng thích. Nàng quen xa xỉ, tiểu Hoàng Đế kính trọng nàng, Thái Hoàng Thái Hậu cưng chiều nàng, bất kể nàng tiêu xài như thế nào, đều hề quan trọng.

      "Nương nương!"

      Phụ nhân bưng thuốc vào thấy Tiêu Ngư tỉnh, vội vàng tới.

      Thấy nàng mặc bộ trang phục cung nữ xanh thẫm thêu chữ phúc, ngày thường mập mạp trắng noãn, tóc mai điểm bạc, chính là Nguyên mama hầu hạ Tiêu Ngư.

      Phía sau bà ấy còn có hai tì nữ theo, là tì nữ từ nhà mẹ đẻ Tiêu Ngư đến, Xuân Hiểu và Xuân Trà.

      Tiêu Ngư thấy bọn họ, há miệng, có phần nên lời.

      Ngày đó bọn họ vừa ra từ mật đạo Hoàng Cung gặp phải thị vệ tuần tra, nàng vì bảo vệ Triệu Hoằng liền tách khỏi đám người Nguyên mama. Nguyên mama hầu hạ nàng từ lúc còn , có thể là người thân cận nhất bên người nàng, Xuân Hiểu và Xuân Trà cùng nàng lớn lên. Nàng thấy hốc mắt Nguyên mama phiếm hồng, chợt nghĩ đến Triệu Hoằng, liền hỏi bà: "Hoằng Nhi đâu?"

      Nàng bị bắt lại, còn Hoằng Nhi ở đâu? là huyết mạch của hoàng thất Đại Ngụy. Tiết Chiến kia có phải bỏ rơi ?

      Nguyên mama : "Nương Nương yên tâm, Hoàng Thượng sao. Lão nô nghe , sau khi Tiết Tặc mang Hoàng Thượng trở về, liền nhốt ở Cảnh Dương Cung, nhưng bên cạnh có người hầu hạ, người có thể yên tâm."

      Nguyên mama đau lòng thay Tiêu Ngư, dù Tiêu Ngư là Hoàng Hậu hay Thái Hậu, trong mắt bà, nàng vẫn mãi là đứa cần được chăm sóc. Hôm đó thấy dáng vẻ chật vật của nàng khi bị bắt về, bà nhìn thấy rất đau lòng.

      Tiêu Ngư im lặng. Nàng biết Tiết Chiến kia muốn xử trí nàng và Triệu Hoằng như thế nào, nhưng dựa vào tính tình tàn bạo của y, nếu cho người chăm sóc tốt cho Triệu Hoằng, có lẽ tạm thời động đến .

      Nàng thở phào nhõm, lại hỏi: "Vậy phủ Hộ Quốc Công sao?

      Ánh mắt Nguyên mama sầu muộn, câu: "Quốc Công gia lòng son dạ sắt, đến nay cũng chịu ủng hộ lập tân Hoàng, sợ là..."

      Tiết Chiến kia lên ngôi xưng đế được nửa tháng, tại toàn bộ Tấn Thành đều thần phục y, bởi vì những kẻ phục sớm bị xử tử rồi. Tiêu Ngư biết, vài vị Đế Vương trước đây của Đại Ngụy ngu ngốc vô năng, đến thời của Triệu Dục, giang sơn Đại Ngụy lâm vào nguy khốn. Triều đại thay đổi, là điều thể tránh được... Nhưng nàng ngờ tới nhanh như vậy.

      giờ đại thần trong triều đều thần phục, cho dù phục, cũng dám ra ngoài miệng. Chỉ là Tiêu gia bọn họ... Dựa và tính tình của phụ thân nàng, sợ là khó mà khuất phục Tiết Chiến.

      Nguyên mama lại với nàng, từ ngày nàng bị mang về, nằm giường được hai ngày. Tiêu Ngư luôn được chiều chuộng, trốn đông trốn tây bên ngoài nửa tháng, lại phải chịu trời đông giá rét lạnh lẽo, chịu đói, thân thể làm sao chịu đựng nổi?

      Tiêu Ngư uống chén thuốc rồi đứng dậy khỏi giường, muốn chuẩn bị tắm rửa. Nếu bị Tiết Tặc kia bắt lại, giam lỏng ở đây, trước khi nàng nghĩ ra biện pháp, cứ an tâm mà lưu lại nơi này. Thường ngày nàng rất thích sạch , lúc này hơn nửa tháng hề tắm rửa, cộng thêm mồ hôi toát ra người, chỉ cảm thấy cả người đều nhớp nháp.

      Xuân Hiểu và Xuân Trà chuẩn bị nước nóng để tắm, đỡ Tiêu Ngư tiến vào.

      người thay bộ áo tang vải thô mặc lúc gặp nạn, chỉ là làn da của nàng mềm mại, bộ váy thô ráp kia mặc nửa tháng, người nổi lên chút mẩn đỏ, Nguyên mama giúp nàng thoa thuốc cao hai ngày nay, bây giờ mới chuyển biến tốt chút. Thân thể ngâm trong nước nóng, cả người Tiêu Ngư thoải mái vô cùng, nghĩ đến nửa tháng màn trời chiếu đất, e là cả đời này cũng muốn nhớ lại cuộc sống khổ sở như thế.

      Dùng khăn sạch lau mặt, lập tức gương mặt xinh đẹp mỹ lệ như ngọc, khuôn mặt tươi mát như hoa Hải Đường.

      Con Tiêu gia xưa nay đều xinh đẹp, Tiêu Ngư lại tuyệt sắc, đẹp nhất Hoàng Thành.

      Bây giờ trong thùng nước tắm kia, chỉ lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh trắng trẻo đẹp đẽ, bờ vai tuyết trắng, phía dưới là hai khỏa đầy đặn thơm ngát được nước nóng bao quanh, hình dạng no đủ, vểnh lên óng ánh ưỡn thẳng.

      Nguyên mama giúp nàng tắm rửa, lúc lau đến ngực, chợt cảm thấy hơi đau.

      Nguyên mama thấy lông mày Tiêu Ngư cau lại, : "Nương nương ở bên ngoài phải chịu khổ rồi."

      Tiêu Ngư cúi đầu nhìn lại, thấy làn da đáng lẽ trắng như tuyết kia, có chỗ máu ứ đọng, gần sát dưới ngực. Trong thoáng chốc, nàng liền nhớ tới ngày đó khi bị bắt lại, nam tử kia trực tiếp nhấc nàng lên lưng ngựa, cánh tay kia cường tráng.

      Tính tình Tiết Chiến tàn bạo, thủ hạ tất nhiên là vài tên tiểu nhân thô lỗ, hạng người lỗ mãng.

      Vào loại thời điểm này, Tiêu Ngư cũng so đo loại chuyện này, bị chiếm tiện nghi, cũng chỉ nhẫn nhịn chịu đựng.

      Sau khi tắm rửa, Tiêu Ngư thay bộ cung trang mới tinh.

      Còn chưa kịp vấn tóc, sai Xuân Hiểu và Xuân Trà chuẩn bị giấy bút, nàng muốn viết phong thư đưa tới phủ Hộ quốc công.

      Đại Ngụy hết hy vọng, phụ thân nàng dù có trung can nghĩa đảm thế nào nữa, vào lúc này, nếu tiếp tục kiên quyết, khác nào lấy trứng chọi đá. Phủ Hộ Quốc Công Tiêu gia là tướng môn thế gia, dũng mãnh thiện chiến, trù hoạch nơi màn trường, ai bằng, huynh trưởng của nàng cùng vài vị đường huynh cũng là tướng môn tài giỏi tuấn, có lẽ bởi vì điểm này, Tiết Chiến kia mới động đến Tiêu gia.

      Tiết Chiến mặc dù lên ngôi, nhưng y chính là loạn thần tặc tử, nếu như lại bắt đầu chém giết, sợ là lòng dân yên. Tiêu gia ở Tấn Thành lại là quý tộc hàng đầu, nếu như Tiêu gia cúi đầu xưng thần, với Tiết Chiến mà , giá trị mang đến so với việc đơn giản tiêu diệt Tiêu gia tốt hơn nhiều.

      Đại trượng phu co được dãn được, tạm thời giả vờ quy thuận, sau này nếu muốn tự tay giết Tiết Tặc, cũng có thể bàn bạc kỹ hơn.

      Trước hết bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!

      Tất nhiên, những tâm tư này, Tiêu Ngư nhắc đến nửa phần trong thư, chỉ viết khuyên phụ thân nàng quy thuận. Nếu như vậy, lỡ như lá thư này bị Tiết Chiến chặn lại, cũng có gì đáng ngại.

      Sau khi viết xong, ở góc cuối cùng, viết lên nhũ danh của mình.

      ....

      Đêm khuya, vị Đế Vương trẻ tuổi nghị cùng đại thần Đại Ngụy quy thuận trong Ngự Thư Phòng.

      Đám cựu thần này, trước kia trước mặt Tiêu Thái hậu và tiểu Hoàng đế còn năng cứng cỏi đĩnh đạc, thao thao bất tuyệt, lúc này đối diện với Tân Đế hung tàn, đều yên lặng, tiếng nào.

      Chờ khắc sau, khi các đại thần tản , cung nhân yên lặng chờ phía sau mới tiến lên, cầm phong thư chặn được trong tay đưa tới: "Hoàng Thượng, là vị kia ở Phượng Tảo Cung, muốn lén lút chuyển thư này ra ngoài cung..."

      Phượng Tảo Cung...

      Tiết Chiến híp mắt cái, cầm lấy thư, mở ra xem, phía là nét chữ tiểu Khải duyên dáng, chỉnh tề vui mắt. Xem lướt qua, ngón cái đầy vết chai nhàng vuốt ve góc thư, môi mỏng lúc này mới nhếch lên, ném lá thư ngự án.

      Nhàn nhạt câu: " cần ngăn lại, đưa đến Tiêu gia ."
      Parvarty, pé nhỏ kute, B.Cat12 others thích bài này.

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      [Cổ Đại] Thê tử của bạo quân - Mạt Trà Khúc Kỳ

      Chương 3: Niên Niên

      Editor: Maria Nyoko

      Nguyên ma ma lau khô tóc giúp Tiêu Ngư, mới dùng cái lược ngọc Hòa Điền chải nhàng. Tiêu Ngư có mái tóc đen bóng mềm mại, bóng mượt đến mức có thể soi gương, trời sinh đoan trang và được chăm chút thương những năm gần đây . Người giống như nàng , từ được thìa vàng lớn lên.

      Xuân Trà bưng đồ ăn đến. Rau cần xào măng, bào ngư đậu hũ, canh khoai sọ nấu vịt , thịt dê ninh táo đỏ... Nhìn thấy Tiêu Ngư, nhíu mày thấp giọng : "Nô tỳ chỉ có thể lấy được những thứ này..."

      Xưa đâu bằng nay, trước kia toàn bộ Hoàng Cung đều vây quanh Phượng Tảo Cung, nương nương muốn ăn đào, liền có người phụ trách Hạ Châu từ ngàn dặm xa xôi vận chuyển đào đến, ăn uống ngày thường, ngự thiện phòng gần như lấy hết tâm tư để nương nương vui lòng.

      Bây giờ triều đại thay đổi, Tiêu Ngư chính là Thái hậu tiền triều, tự nhiên đãi ngộ kém xa lúc trước.

      Trước mắt đồ ăn này , với bách tính mà , phong phú đến cực điểm.

      Tiêu Ngư lại ở bên ngoài lang thang hơn phân nửa tháng, lại ràng tình cảnh bây giờ, tất nhiên quá bắt bẻ, chỉ là nghĩ đến Tiết Chiến, cảm thấy nhịn được nhắc tới vài câu.

      Hoàng gia Đại Ngụy biết hưởng thụ nhất, ăn cái gì hiếm có, mà tân đế đăng cơ, nghe cũng chú ý lắm về ăn uống, ngự thiện phòng tự nhiên cũng phải hợp ý.

      Tiêu Ngư thầm nghĩ: Họ Tiết là hạng người lỗ mãng, bản thân quen qua quýt, bây giờ ngược lại muốn chỉnh Hoàng Cung đều cùng ăn rau dưa.

      Dùng xong, Xuân Hiểu đưa tin mới vội vàng tiến đến, Tiêu Ngư gác lại đũa bạc hỏi: " đưa ra ngoài rồi?"

      "Vâng!" Xuân Hiểu làm việc ổn trọng so với Xuân Trà, Chuyện đưa thư, Tiêu Ngư mới để cho nàng . Ngày thường nàng dung mạo thanh lệ, lúc này vội vàng chạy về , cái trán lấm thấm mồ hôi, , "Nô tỳ tìm được bộ hạ cũ của quốc công gia ngày xưa Chu Thạc Minh, tạ ihắn là thị vệ trong cung, trước đó vài ngày còn giúp nô tỳ cùng Xuân Hiểu."

      Tiêu Ngư gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi."

      Nàng nhận lô sưởi tay kim bách hoa tráng men từ Nguyên ma ma, thở dài , "Hi vọng thư này có thể thuận lợi đưa vào Tiêu gia."

      Phụ thân nàng ngày thường nghe nàng nhất, nếu là nhìn thấy thư, tất nhiên nghe nàng.

      Sâu kiến còn sống tạm bợ, huống chi là phủ hộ quốc công lớn như vậy ?

      ...

      Bên ngoài Phượng Tảo Cung đều là thị vệ trấn giữ, Tiêu Ngư thể tùy ý ra ngoài, dùng bữa tối xong, liền nghỉ ngơi sớm. Chỉ là ngày xưa đợi ở Phượng Tảo Cung, nàng an nhàn tự tại, bây giờ biến thành tù nhân, ai cũng biết Tiết Chiến xử trí nàng như thế nào, trong lòng luôn có chút hoảng loạn. Nhắm mắt lại , còn có thể nghĩ đến hình ảnh ngày đó mẫu nàng tự vẫn, nhất thời cảm thấy khiếp sợ.

      mẫu tính tình cương liệt, bởi vì chỉ có đứa con trai là Triệu Dục, từ coi nàng nữ nhi ruột, nếu biết được giờ phút nàng hao tốn tâm tư, tham sống sợ chết dưới mắt tên Tiết tặc kia, sợ là nhận chất nữ này.

      Nguyên ma ma tuy là lo lắng, nhưng chỉ cần nàng còn hầu hạ bên cạnh Tiêu Ngư, tận tâm tận lực coi sóc nàng.

      Đợi đến lúc đêm khuya , bên ngoài bỗng nhiên có chút động tĩnh. Tiêu Ngư giật mình liền tỉnh lại từ giường, Nguyên ma ma trông coi nàng mới vuốt mái tóc dài của nàng, để Xuân Hiểu ra ngoài nhìn cái.

      ngờ Xuân Hiểu ra ngoài lát, liền mang vào người nho .

      Chính là Triệu Hoằng.

      Triệu Hoằng mặc bộ tiểu bào màu xanh lá, gọn gàng sạch , khuôn mặt nhắn trắng trẻo, cái trán lau sạch Cao Dược, hôm đó lúc ngã sấp xuống cẩn thận bị thương. Triệu Hoằng nhìn thấy Tiêu Ngư, liền chạy nhào tới trước mặt nàng: "Mẫu thân..." đôi tay ôm chặt cổ Tiêu Ngư.

      Vẫn là hài tử bốn tuổi, lại hiểu chuyện như thế nào, cũng chỉ là đứa bé.

      Tiêu Ngư cúi đầu cẩn thận nhìn Triệu Hoằng, nắm lấy tay đánh giá phen, mới hỏi tại sao chạy tới nơi này.

      Bộ dáng nho cứ rúc vào trong ngực của nàng như vậy, dáng vẻ rất là ỷ lại, giương mắt mà nhìn Tiêu Ngư, ngoan ngoãn ra: "Mẫu thân bị bắt về, Hoằng nhi cũng bị bắt . Hoằng nhi bị giam lại, những người kia cho phép Hoằng nhi gặp mẫu thân, Hoằng nhi liền khóc rống, ăn cơm, sau được đưa đến bên mẫu thân."

      Tiêu Ngư dở khóc dở cười, hiểu được tất nhiên là đói bụng, để Xuân Hiểu chuẩn bị đồ ăn khuya cho , chỉ là chút bánh ngọt, lại ăn rất ngon lành.

      Đèn bốn góc rực rỡ ấm áp soi vào mặt Triệu Hoằng , quai hàm phình lên, là đói thảm rồi, nghẹn đến đến mấy lần.

      Tiêu Ngư cũng phải là người trọng tình cảm, trong nội tâm nàng giả vờ coi là người nhà của nàng,tiện nghi nương của Triệu hoằng, lúc trước cũng là tình thế bức bách. Chỉ là người đều có cảm tình, thời gian lâu dài, nàng cũng xem như con của mình. Tâm lý Tiêu Ngư vốn rất thấp thỏm, lúc này nhìn mặt mày nho , nghe thanh ăn cái gì, ngược lại trong lòng lại cảm thấy thoải mái.

      Mặt mày Triệu Hoằng cực kỳ giống phụ hoàng Triệu Dục, chỉ là lần này nhìn gần lại giống Triệu Dục lắm, đại khái là giống mẫu thân của . Thân mẫu của Triệu Hoằng chỉ là cung tỳ bên người Triệu Dục, nàng cũng từng gặp mấy lần, an phận, ngày thường làn da trắng nõn mi thanh mục tú, về dung mạo, trong cung cũng thay đổi, lại biết làm gì, liền bị Triệu Dục nhìn trúng.

      "Mẫu thân." Trong thoáng chốc, Triệu Hoằng nhàng kêu nàng tiếng.

      Trước kia đều gọi nàng là mẫu hậu, hôm đó xuất cung, nàng căn dặn đổi cách gọi, ngược lại bây giờ quen gọi nàng như vậy.

      Tiêu Ngư lên tiếng.

      thấy tiểu gia hỏa nhíu mày, tựa như là ăn no rồi, muốn cùng nàng chuyện đứng đắn. giọng : "Kỳ Hoằng nhi muốn xứng với ngôi vị hoàng đế này, cũng có gì... Đúng ?" đôi mắt sáng sáng, thận trọng thêm hai chữ.

      vặn vẹo uốn éo cái mông mập mạp ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ngư, gần sát lại, hai tay vặn lại: "Lúc đầu ta cũng thể làm Hoàng Đế."

      làm hoàng đế, muốn làm Hoàng Đế, và bị người kéo từ hoàng vị xuống, là hai chuyện khác nhau. Tiêu Ngư biết tuổi của hiểu nhiều, nhưng nếu trưởng thành, tất nhiên suy nghĩnhư thế .

      Tiêu Ngư ngồi song song với , cười cười : "Ừm."

      Triệu Hoằng cũng cười cười, bởi vì coi như phải Hoàng Đế, mẫu thân cũng thích . Về sau tiếc nuối : "... có cách nào cho mẫu thân châu báu đẹp mắt ."

      Triệu Hoằng làm hoàng đế, toàn bộ quốc khố đều tùy ý Tiêu Ngư chọn lựa. từ mất mẫu thân, rốt cục có mẫu hậu, tất nhiên là móc tim móc phổi với nàng .

      Tiêu Ngư đành phải : "Mẫu thân quan tâm."

      Nàng tự nhiên là quan tâm! Dù sao có phú quý tiêu sái hơn so với khi làm Thái hậu . Chỉ là so với tại, nàng làmThái hậu, nếu có thể trở về lúc nàng là Tiêu Lục nương, cũng đủ hài lòng. Cũng biết Tiết Chiến kia có bỏ qua nàng .

      ...

      Đứng cạnh bàn Tiên hạc Đằng Vân linh chi đài hoa chúc, bóng dáng cao lớn thẳng tắp, thân hình kiện khang, chính là hộ quốc công Tiêu Hoài.

      Giờ phút này Tiêu Hoài nhận được thư từ trong cung vụng trộm đưa ra, bên trong có trâm cài tóc cùng mảnh giấy viết chữ tiểu Khải, mở ra, nhìn cẩn thận.

      Phu nhân La thị vội vàng tiến đến, hỏi: "Đúng là Niên Niên cho người đưa tới? Nàng như thế nào? Trong cung có khỏe ?"

      Niên Niên chính là nhũ danh của Tiêu Ngư , chỉ có người thân cận mới gọi nàng như vậy.

      La thị mặc bộ váy áo màu xanh vải hoa tròn nhiều lớp thêu mẫu đơn bằng chỉ bạc đính đá, búi tóc Phao gia kế (tên của kiểu búi tóc), tuy tình thế phủ hộ quốc công nguy cấp, nhưng nàng là nhất gia chi mẫu, quả quyết thể loạn trận cước, vẫn đoan trang như ngày thường như vậy .

      Nàng chính là kế thất của Tiêu Hoài, trưởng tử của Tiêu Hoài là Tiêu Khởi Châu, đích trưởng nữ Tiêu Ngư cũng phải là nàng sinh, nàng lại coi hai người như con đẻ. Nàng cũng phải là thân mẫu của Tiêu Ngư, nhưng Tiêu Ngư kính nàng như mẫu thân. Những năm này toàn gia trôi qua cũng coi như ấm áp.

      Tiêu Hoài rong ruổi sa trường hai mươi năm, tất nhiên là dù núi thái sơn sụp đổ cũng thay đổi tác phong lạnh nhạt thản nhiên.

      nhìn thư lần, gì.

      La thị gấp vô cùng, lấy thư rồi nhìn, đáng tiếc nàng biết chữ, cầm thư cũng xem hiểu, mặt nóng nảy nhìn Tiêu Hoài: "Quốc công gia, ngài chuyện được ."

      Tiêu Hoài thản nhiên nhìn La thị, mới ý tứ Tiêu Ngư cho nàng. La thị nghe xong, do dự trong chốc lát, thận trọng : "Thiếp thân ngược lại cảm thấy, lời này của Niên Niên có đạo lý. Thế cục trước mắt quốc công gia ngài cũng nhìn thấy, toàn gia Ninh quốc công, đều sớm hàngtân đế, tân đế tuy là hạng người lỗ mãng, nhưng cũng lời giữ lời, bây giờ Ninh quốc công phủ vẫn là Ninh quốc công phủ, giống trước kia. Mà chúng ta..."

      Phủ hộ quốc công lại tràn ngập nguy hiểm.

      Tiêu Hoài cùng Ninh quốc công là bạn thân, giao tình thâm sâu, La thị cùng giường chung gối với Tiêu Hoài sáu năm có thừa, biết tính tình , nếu phải sống chết trước mắt, tuyệt đối lời này với . Người nào biết hộ quốc công Tiêu Hoài trung liệt? Chính là phụ tá đắc lực của Ngụy Đế , tại chiến trường giết địch vô số, tư thế oai hùng bễ nghễ, trở về Tấn Thành liền chủ động giao ra binh quyền, nhàn rỗi ở nhà, lòng nghiên cứu binh thư, lúc này mới được Thánh tâm.

      Tiêu Hoài nhíu lông mày.

      Đầu lông mày bên trái của có vết sẹo nhàn nhạt, ước chừng dài nửa tấc, năm năm trước lúc giết địch vô ý để lại vết sẹo, nghe lúc ấy suýt chút là bị thương đến mắt, cũng may mắn. Nam nhi Tiêu gia đội trời đạp đất, vết sẹo này mảy may hao tổn gì với khuôn mặt tuấn của , ngược lại làm thêm chút sức quyến rũ của tướng soái .

      cúi đầu nhìn thê tử trước mặt.

      La thị là người dịu dàng quan tâm, những năm này đều là nàng chiếu cố phủ hộ quốc công to như vậy cùng nhi nữ, chịu mệt nhọc, có nửa câu bất mãn. Sắc mặt của liền nhu hòa, hiển lộ ra chút nhu tình trong tính khí nam nhi, bất đắc dĩ : "Ta sao đạo lý này..."

      Chỉ là cái này trái ngược với tín ngưỡng của . Nếu như chỉ là người đơn độc, tất nhiên là thà chết chứ chịu khuất phục, có thể nghĩ đến toàn gia, còn có nữ nhi bị cấm cung ... Muốn bọn họ bồi tiếp chết cùng mình, trong lòng của tự nhiên có chỗ đành lòng.

      La thị dần dần đỏ cả vành mắt, trước mặt hạ nhân, dù trong nội tâm nàng lại bối rối sợ hãi như thế nào, cũng phải duy trì lạnh nhạt, nhưng trước mặt tướng công của nàng, nàng lại cần che giấu?

      La thị : "Quốc công gia có biết? Thê tử Khởi Châu có thai ba tháng, chỉ là nàng biết được tính tình quốc công gia ngài, lúc này mới tiếng nào. Ngài nhẫn tâm để tôn nhi chưa xuất thế bồi tiếp chúng ta cùng chết sao? Quốc công gia, ngày thường ai ngài cũng nghe, nhưng bây giờ Niên Niên đều viết thư khuyên ngài, ngài nghe nàng lần ?"
      Parvarty, pé nhỏ kute, B.Cat13 others thích bài này.

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      [Cổ Đại] Thê tử của bạo quân - Mạt Trà Khúc Kỳ

      Chương 4: eo

      Con vợ cả Tiêu gia phủ Hộ Quốc Công tam phòng, nay do Tiêu Hoài làm đương gia, ông hành quân đánh trận quen, cả nhà dưới đều do ông định đoạt. Người trong phủ đều phải kiềm nén, ở trước mặt Tiêu Hoài ai dám lên tiếng.

      Tiêu Ngọc Chi và mẫu thân Liễu thị ngồi kế bên lò sưởi.

      Xuyên qua chiếc áo yếm bằng nhung thêu hoa, váy xếp hồng nhạt thêu hoa mẫu đơn, phác hoạ vòng eo tinh tế yểu điệu, nàng ta dùng vẻ mặt đưa đám : "Đại bá phụ cũng là, Đại Ngụy vong, Tân Hoàng đăng cơ, ngay cả tiểu Hoàng Đế còn bị Tân Hoàng bắt cóc, giam trong thâm cung, ông ấy trung thành tuyệt đối như vậy, ai mà nhìn thấy đâu!"

      Cổ tay Tiêu Hoài thể thiết huyết*, mạnh mẽ vang dội, Tiêu Ngọc Chi là đích nữ tam phòng, nhất định phải kính nể Đại bá phụ Tiêu Hoài này, bây giờ thời khắc sinh tử tồn vong, mới dám ở sau lưng vài câu.

      *ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh

      Tam phu nhân Liễu thị biết nữ nhi xưa nay phập phồng yên, nhưng dưới thế cục này, bà ta cũng mở miệng trách móc nặng nữ nhi. Dù sao nữ nhi sai.

      Lúc này nha hoàn đến, sau khi hành lễ thấp giọng bẩm báo với Liễu thị: "Phu nhân, nô tỳ nghe ngóng, tin kia là từ trong cung đưa tới..."

      "Là Tiêu Ngư." Liễu thị thào ra.

      "Mẫu thân..."

      Tiêu Ngọc Chi nhìn về phía Liễu thị, nghĩ đến nửa tháng trước, phủ Hộ Quốc Công bọn họ bị bao vây, mà Tiêu Ngư ở thâm cung, nghe trong đêm dẫn theo tiểu Hoàng Đế bỏ trốn. là tình thế bức bách, vì che chở huyết mạch hoàng gia Đại Ngụy, thực tế phải sợ chết mới đào tẩu sao!

      Tiêu Ngư thuở ở trong phủ được sủng ái, có phụ thân là Quốc Công gia, nên mẫu xem nàng như thân nữ, vật gì tốt đều cho nàng... ràng nàng ta cũng là đích nữ Tiêu gia, cũng bởi vì chiến công của phụ thân nàng ta bằng Đại bá phụ, bất công mà! Tiêu Ngọc Chi phục, nghe Tiêu Ngư đào tẩu, bọn họ lại bị vây khốn trong Tấn Thành, mạng sống ngàn cân sợi tóc, hung hăng mắng Tiêu Ngư mấy lần. Đến hai ngày trước nghe Tiêu Ngư bị tìm được, còn bị Tân Hoàng bắt hồi cung, trong nội tâm nàng ta ngược lại là thăng bằng hơn hẳn.

      Tả hữu muốn mọi người chết chung!

      Nhưng bây giờ bọn họ ràng có cơ hội sống sót. Tân Đế tính tình tàn bạo, lại có kiên nhẫn với phủ Hộ Quốc Công như thế, chỉ cần Đại bá phụ chịu thuận theo, từ đó thuần phục Tân Hoàng, phủ Hộ Quốc Công bọn họ tự nhiên có thể khôi phục vinh hoa trước kia.

      Đại bá và phụ thân rong ruổi sa trường đánh đâu thắng đó, nên cứ thẳng thắn như vậy.

      Bây giờ Tiêu Ngư lại lén viết thư cho Đại bá phụ...

      Tiêu Ngọc Chi thả lỏng mặt, vội vã nắm lấy ống tay áo Liễu thị, cặp mắt lóe sáng sáng : "Mẫu thân, chúng ta được cứu rồi."

      Nàng ta từ thích Tiêu Ngư, nhưng cũng hiểu tính tình Tiêu Ngư mười phần, mỉm cười : "Lục muội muội của ta chắc tiếc mệnh, chắc chắn viết thư khuyên Đại bá phụ quy thuận. Đại bá phụ ai cũng nghe, ngay cả lời Nhị bá phụ và phụ thân đều nghe, nhưng Tiêu Ngư phải như vậy..."

      Trước kia Tiêu Ngọc Chi ghen ghét Tiêu Ngư có phụ thân lợi hại, chiếm thân phận trưởng tử, thuận lợi lên vị trí Hộ Quốc Công. Thái Hậu mẫu từ đối với nàng có phần coi trọng, bởi vì lấy thân phận của nàng, mới hứa đưa chức Hoàng Hậu cho nàng. Nếu phụ thân nàng ta là Quốc Công gia, chức Hoàng Hậu tất nhiên của nàng ta. Vì thế Tiêu Ngọc Chi phục lắm, ràng nàng ta cũng thích Hoàng Đế biểu ca... Đến giờ phút này, nàng ta ngược lại là có chút may mắn Đại bá phụ thương Tiêu Ngư.

      Liễu thị cũng cảm thấy có đạo lý, : "Chỉ mong Đại bá có thể nghe."

      Tiêu Ngọc Chi cười, lầm bầm: "Ta cũng muốn chết, ta mới mười sáu, còn chưa gả đâu."

      Tiêu Ngọc Chi lớn hơn , thep lý thuyết phải gả trước Tiêu Ngư. Nhưng Tiêu Ngư đính hôn với hoàng gia, tất nhiên giống quy của của bách tính bình thường, ngược lại sớm hơn Tiêu Ngọc Chi.

      Liễu thị trêu chọc nàng ta: "Con đó..."

      "Mẫu thân." Tiêu Ngọc Chi bất tri bất giác đỏ mặt, lòng thấp thỏm nửa tháng nay, bởi vì phong thư của Tiêu Ngư, ngược lại là xua tán lo lắng trong lòng, dần dần bắt đầu mơ ước về tương lai sau này.

      Nàng ta trẻ tuổi xinh đẹp, lại là đích nữ phủ Hộ Quốc Công, muốn lấy nàng ta có cả khối người.

      Trái lại là Tiêu Ngư, nàng đơn thuần là nữ nhi Tiêu gia, còn là Thái Hậu tiền triều, muốn sống sợ là dễ dàng như thế ? Có thể may mắn giữ được tính mạng, nửa đời sau đoán chừng cũng trôi qua rất thê thảm.

      Vào lúc này, nàng ta ngược lại là có chút đồng tình với Tiêu Ngư.

      ...

      Rất nhanh ngoài cung truyền đến tin tức, Tiêu gia phủ Hộ Quốc Công quy thuận Tân Đế. Long nhan Tân Đế cực kỳ vui mừng, chẳng những cho phủ Hộ Quốc Công tiền triều đãi ngộ, còn cho trưởng tử Hộ Quốc Công Tiêu Khởi Châu chức Binh Bộ Lang Trung.

      Trở về từ cõi chết, cả phủ Hộ Quốc Công dưới đều thở dài hơi, trong lòng khó nhịn mừng rỡ, nhưng trước mặt Quốc Công gia, lại dám biểu lộ ra.

      Thị vệ bao vây phủ Hộ Quốc Công đều rút lui, sắc mặt Tiêu Hoài lại trầm, tùy tùng bên người cẩn thận từng li từng tí, sợ chọc giận ông.

      Trưởng tử Tiêu Khởi Châu biết trong lòng phụ thân khuất nhục, dựa vào tính tình của ông, có thể làm đến mức độ như thế, dễ dàng. Với phụ thân mà , lần quy thuận này, so với muốn tính mạng của ông còn khó chịu hơn.

      Tiêu Khởi Châu : "Nhi tử biết trong lòng phụ thân muốn, vì dưới cả nhà mới hy sinh lớn như thế. Nhưng chỉ cần phủ Hộ Quốc Công chúng ta hoàn hảo chút tổn hại, ngày sau lại tìm cách lật đổ Tân Đế, cũng chưa hẳn..."

      "Khởi Châu." Tiêu Hoài bỗng nhiên mở miệng.

      Tiêu Khởi Châu nhìn về phía phụ thân , vừa nghe ông nghiêm nghị : " Đại nghịch bất đạo đến dạng này, ngày sau cho phép ."

      Tiêu Khởi Châu cũng phải người có não, lập tức hiểu phụ thân lợi hại, vội : "Nhi tử biết."

      Tiêu Hoài nhìn nhi tử chút, nhi tử này từ bị ông nhét vào quân doanh, ông cũng có ý tôi luyện . Nhưng tướng lĩnh thủ hạ trong doanh, vẫn vì ông mà thiên vị . , đứa con này của ông hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, bị vấp ngã lần nào. Với ông mà , cái này cũng phải chuyện tốt. Nhìn chăm chú lát, ông nhíu mày : "Con cũng sắp là người lên chức phụ thân, làm việc chuyện, đều phải cẩn trọng."

      Thân hình Tiêu Khởi Châu khẽ giật mình, có chút ngoài ý muốn, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía phụ thân...

      Phụ thân từ đối với nghiêm khắc vô cùng, khi còn chưa biết, còn có chút oán ông. Sau khi lớn lên, có chút hiểu, nhưng cuối cùng vẫn kính trọng ông, có đôi khi cũng ngưỡng mộ muội muội.

      và thê tử Tú Thanh là thanh mai trúc mã, lại theo phụ thân ra bên ngoài chiến đấu, chung đụng ít mà xa cách nhiều, mỗi lần đều rất trân quý thời khắc ở cùng nàng. Thành thân ba năm, nàng cuối cùng cũng có thai, trong lòng của vô cùng sung sướng, trước khoảnh khắc sinh tồn. Phụ thân chịu quy thuận, tất cả mọi người trong phủ Hộ Quốc Công chỉ có con đường chết, nhưng thê tử cũng hiểu khó xử, lộ ra chuyện mình mang thai, hỏi han ân cần như trước, chỉ có thời khắc bốn bề vắng lặng, mới nhịn được lén rơi lệ.

      Tiêu Khởi Châu cũng từng nghĩ tới, cầu phụ thân quy thuận Tân Đế. Nhưng quá tính tình phụ thân, coi như phụ thân biết, cũng vì tôn nhi chưa ra đời, từ bỏ tín ngưỡng mình luôn tôn theo.

      Bây giờ lại...

      Tiêu Khởi Châu trầm mặc lát, hốc mắt hơi ướt, mới gật gật đầu: "Nhi tử hiểu." lại nghĩ tới muội muội : "Niên Niên còn trong cung, phụ thân có tính toán gì ?"

      Tiêu Hoài đứng dậy, bóng lưng thẳng tắp, từ từ : "Tất nhiên phải đòi lại."

      ...

      Tiêu Ngư dạy Triệu Hoằng viết chữ. Triệu Hoằng là Đế Vương, lúc trước bên người tất nhiên thiếu người dạy bảo. Mà Tiêu Ngư đọc sách nhiều, kịp lão thần trong triều, nên tới phiên nàng dạy tiểu Hoàng Đế. Bây giờ nhàn rỗi, có chuyện gì làm, mới dạy Triệu Hoằng viết chữ.

      Triệu Hoằng tuổi còn vô cùng thông minh, Tiêu Ngư dạy cũng bớt lo.

      Dưới mắt tay mập mạp cầm bút, mỗi nét bút, nhìn qua hữu mô hữu dạng*.

      *Rất ra dáng.


      nghiêng đầu ngẫu nhiên ngó Tiêu Ngư.

      Trước kia thích đọc sách, nhưng vì giang sơn Đại Ngụy, nhất định phải đọc sách tốt. tại mẫu thân tự mình dạy , cảm thấy chuyện đọc sách viết chữ này thú vị. viết rất chân thành, muốn mẫu thân vui vẻ, muốn mẫu thân khích lệ ...

      Triệu Hoằng cúi đầu nhìn chữ mình viết chút, vui vẻ cong môi.

      Nếu như mãi mãi như thế này tốt, mẫu thân có thể mỗi ngày ở cùng , cần đối mặt với những đại thần làm khó dễ kia, cũng cần sợ có loạn thần tặc tử tạo phản.

      Lại nghiêng đầu, nhìn mẫu thân ăn điểm tâm từng miếng , an nhàn tự tại.

      Như thế này... tốt.

      Triệu Hoằng viết xong chữ, nhàng gác bút, muốn cho Tiêu Ngư xem. Xuân Trà lại chạy vào, vui vẻ với Tiêu Ngư: "Nương nương, Quốc Công gia cuối cùng cũng chịu quy thuận Tân Đế! Nghe thị vệ trước kia canh giữ bên ngoài phủ Hộ Quốc Công đều lui binh!"

      Đúng là tin tức tốt.

      Tiêu Ngư cũng vui vẻ. Nàng làm được gì, cũng thể làm, an an tâm tâm đợi tại Phượng Tảo Cung, đợi đến khi phụ thân nàng nghĩ thông suốt. tại tốt rồi. Nàng tuy là Thái Hậu tiền triều, nhưng thế nhân đều biết nàng và Triệu Dục vừa thành thân băng hà, mơ hồ thành Thái Hậu. Phụ thân chịu quy thuận, tất nhiên cầu Tân Đế buông tha nàng, Tân Đế kiên nhẫn muốn phụ thân quy thuận như thế, chắc đáp ứng cầu này của phụ thân.

      Mà Triệu Hoằng vuốt giấy tuyên, nghiêng đầu, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chăm chằm Tiêu Ngư, tiếng nào, tay bé hơi dùng sức, yên lặng siết chặt góc giấy.

      Nhìn thấy trong mắt mẫu thân vui vẻ, rủ mắt xuống, an tĩnh buông giấy xuống.

      Tiêu Ngư lúc này mới quay đầu nhìn .

      Triệu Hoằng cúi đầu giọng bảo nàng: "Mẫu thân..."

      Nét vui vẻ mặt Tiêu Ngư được thu liễm, nhìn Triệu Hoằng, nàng liền biết đứa này ỷ lại nàng bao nhiêu .

      Thế nhưng Tiết Chiến có thể vì phủ Hộ Quốc Công mà buông tha nàng, nhưng tuyệt đối có khả năng buông tha cho Triệu Hoằng. Nhưng nếu đứa này muốn theo nàng xuất cung... Nàng biết nên làm sao bây giờ. Lòng người toàn thịt, huống chi lại là hài tử luôn gọi nàng là mẫu thân.

      thấy tiểu gia hỏa này chậm rãi ngẩng đầu lên, yên lặng hỏi: "Mẫu thân sau này... nhớ Hoằng Nhi chứ?" muốn cười, thế nhưng cười nổi, cặp mắt sương mù mông lung, nước mắt đảo quanh tròng : "Hoằng Nhi thể tận hiếu với mẫu thân. Nhưng chỉ cần mẫu thân sống tốt, Hoằng Nhi chiều mẫu thân."

      Tân Đế có lẽ diệt trừ tận gốc ‘bệnh’ của , nếu nhân từ chút, có thể cầm tù cả đời.

      Tiêu Ngư há miệng lại ra lời, nàng nghĩ tới, tuổi như thế, lại hiểu. hiểu nàng có cách nào dẫn ra ngoài.

      Tiêu Ngư cứ thế trong chốc lát, mới bế lên, để ngồi đùi mình, như thường ngày ra: "Đến đây, để mẫu thân nhìn xem, chữ viết Hoằng Nhi thế nào?"

      Triệu Hoằng cúi đầu, dùng mu bàn tay mập mạp ra sức chùi nước mắt, mới cong môi cười, lầm bầm: "Viết được tốt, mẫu thân nên cười Hoằng Nhi..."

      Tiêu Ngư đưa tay vuốt khuôn mặt mềm nhũn của , liền cúi đầu nhìn chữ viết của . nhắc lại chuyện vừa rồi.

      ...

      Tiêu Hoài quy thuận, Tiết Chiến tới , tất nhiên là chuyện tốt đống. Tiêu Hoài là cánh tay đắc lực của tiền triều, phủ Hộ Quốc Công lại là tướng môn trăm năm, nhân tài như vậy, giết đáng tiếc. Bởi vì phủ Hộ Quốc Công và hoàng thất Đại Ngụy vui buồn có nhau , có thể , Tiêu Hoài là trụ cột tiền cuối cùng triều lưu lại, đau khổ chống đỡ, bây giờ ngã xuống, điều này thể ý gì rành rành.

      Trời đông giá rét, đổi lại thường ngày, trong ngự thư phòng sớm đốt địa long. Nhưng Tân Đế lại ngại nóng, bất luận là tẩm cung hay Ngự Thư Phòng, cũng đốt địa long và than.

      Ngồi lâu trong Ngự Thư Phòng, liền ngự hoa viên.

      Trong ngự hoa viên, cổ thụ che trời, đình đài lầu gác, hỗ trợ lẫn nhau. Tuyết trắng mênh mang, giày đen thêu từng đám tường vân nặng nề dẫm nền tuyết.

      Phía trước là ngự đài Tứ sơn. Tâm phúc của Tân đế Quách An Thái theo ở phía sau, cùng Tân Đế về chuyện của Tiêu Hoài: "... Hộ Quốc Công Tiêu Hoài quy thuận, đối với Hoàng Thượng mà , cứ như hổ thêm cánh, đích chuyện tốt. Nhưng mà.."

      Câu kế tiếp tiếp tục hết.

      Giày đen dừng lại, sau đó là thanh trầm thấp của Đế Vương: " Như thế nào?"

      Quách An Thái vẫn còn trong độ tuổi xây dựng nghiệp, ngày thường nhã nhặn, tuấn tú lịch , lại là người thể nhìn bề ngoài, văn võ song toàn, lại là hổ tướng bên người Tiết Chiến. Nhưng sau khi Tiết Chiến lên ngôi, luận công hành thưởng, lại cầu Hoàng Thượng, muốn an tâm làm quan văn. Đây là tâm nguyện của .

      Trước kia lòng thi khoa cử, lại bởi vì quan lại quan trường bao che cho nhau, làm việc theo tình riêng, nhiều lần thi rớt, khó mà đạt được nguyện vọng, bây giờ đường đường là Lại Bộ Thượng Thư, đại quan chính nhị phẩm.

      : "Nhưng mà... Lúc trước Hộ Quốc Công trung liệt như thế, bây giờ bỗng nhiên lại nghĩ thông suốt."

      Mặc dù thưởng thức Tiêu Hoài, nhưng dù sao Tiêu Hoài cũng là trung thần tiền triều... Nên có chút kiêng kị.

      Tất nhiên phải bỗng nhiên. Tiết Chiến nhớ tới hôm đó vị kia ở Phượng Tảo Cung viết lá thư này, nếu như y đoán sai, phong thư này, mới là mấu chốt. Tiêu Hoài tung hoành sa trường hai mươi năm, là nam nhi ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh, lại là phụ thân hết mực thương nữ nhi.

      Tiêu Ngư.

      Tiết Chiến nhìn mảnh tuyết mênh mông trước mặt, nghĩ đến thân thể thơm mát kiều diễm hôm đó tay phảng phất như còn lưu lại chút nhiệt độ, y hơi cong ngón tay, sau đó giãn khuôn mặt ra...

      Tiêu Thái Hậu này, eo .
      Parvarty, pé nhỏ kute, B.Cat12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :