1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thê chủ tà mị - Nhược Thủy Lưu Ly (96/124)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      THÊ CHỦ TÀ MỊ

      Tác giả: Nhược Thủy Lưu Ly

      Thể loại: nữ tôn, xuyên , cổ đại, 1x1, HE

      Edid: trannguyetly

      Beta: demcodon

      Tình trạng gốc: Hoàn 124 chương


      Giới thiệu: Phong Lăng Hề - tổng giám đốc tập đoàn Phong thị, gia tộc cổ vũ Phong đại tiểu thư giống như tinh chuyển thế, cười tiếng tà mị như câu hồn đoạt phách.

      Khi xuyên qua thế giới nữ tôn, gặp gỡ người khoác da thỏ trắng nhưng ngừng duỗi ra móng vuốt cong của tiểu mèo hoang, cảm thấy càng xem càng thuận mắt. Vì vậy Nhàn vương bắt đầu cưng chiều phu quân làm cho tiểu mèo hoang càng ngày to gan lớn mật.

      Nữ hoàng bệ hạ khóc ra nước mắt khi nước Hoàng Vũ cũng bị quấy lật ra. Ngọc Ngạn hoàng tử trước mặt mọi người thỉnh cầu nữ hoàng tứ hôn Nhàn vương, đại điện trong nháy mắt yên lặng có chút quỷ dị. Vân Tư Vũ phồng má, cắn răng hướng Phong Lăng Hề hỏi: "Ta có thể nổi điên sao?"

      Phong Lăng Hề thân lười biếng như cũ, khóe miệng mỉm cười gật đầu : "Có việc gì ta chống cho ngươi."

      Nghe vậy, Vân Tư Vũ dùng hết sức "Đùng", tức giận vỗ bàn cái đứng lên chỉ vào nam tử quỳ đại điện : " ràng là công khai ngấp nghé người của ta, ngươi xem bản Vương Quân là người chết sao?"

      Nữ hoàng bệ hạ ngồi ở cao khóe miệng co giật: "nhàn rỗi Vương Quân đại nhân, ngươi xem trẫm là người chết hay sao? Ngươi chẳng lẽ biết người quỳ nơi đây là thân đệ đệ của ta hay sao?"
      Last edited by a moderator: 24/10/16
      linhdiep17 thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 1: Mở đầu.

      Phượng Lăng Tịch- tam hoàng nữ Phượng liên quốc, là nữ nhi sủng ái nhất của nữ hoàng Phượng Tê. Nhưng nàng lại hận nữ hoàng, từ khi phụ hậu* chết khắc kia, nàng liền hận nữ hoàng của mình. Bởi vì nữ nhân kia hại chết phụ hậu của nàng, còn chưa tính hoàng muội chưa được sinh ra của nàng.
      (*phụ hậu: phụ thân làm hoàng hậu)

      Vì cái ngôi vị hoàng đế, cái người nữ nhân kia từng đối với phụ hậu nàng thề non hẹn biển lại tùy ý truyền thánh chỉ, ban cho phụ hậu nàng ly rượu độc, xác hai mạng.

      Nàng nàng thân bất do kỷ, nàng thế lực thừa tướng quá lớn, cho nên nàng thể động người nam nhân kia. Nàng biết là cưng chiều hay giả quý nhân, đại công tử của phủ thừa tướng chính là hung thủ hại chết phụ hậu của nàng.

      Nàng thể tha thứ, cho dù là về sau Phượng Tê tiêu diệt thế lực hùng mạnh của thừa tướng, cho dù có xử tử vị quý nhân kia nàng vẫn như cũ thể tha thứ.

      Vốn là năng lực xuất chúng, có hơi thở của vương giả. Tam nữ hoàng dần dần trở nên lòng dạ độc ác, thậm chí là chuyện hãm hại trung lương, làm thiếu chuyện, oán hận trong lòng nàng lúc nào cũng bộc phát, muốn hủy diệt cái ngôi vị hoàng đế kia, nàng nên vì phụ hậu cùng hoàng muội lấy lại công đạo.

      Phượng Tê bởi vì áy náy, đối với nàng mặt dễ dàng tha thứ, lại làm cho nàng làm chuyện nghiêm trọng thêm, trong triều chúng thần đối với vị tam nữ hoàng này tất cả câu đều oán hận.

      Bất quá gần đây, tam nữ hoàng lại thu liễm rất nhiều. Đơn giản vì Phượng Lăng Tịch thích con trai bảo bối duy nhất của Thừa tướng gia vừa mới nhậm chức, Âu Dương Lăng ca.

      Vị Âu Dương thừa tướng này cùng thừa tướng đời trước khác nhau, là mười đủ mười đại trung thần, thậm chí chính trực có chút quá phận vì vậy đối với người hãm hại trung lương như tam nữ hoàng Phượng Lăng Tịch có thể là hận thấu xương, tự nhiên là cho phép con trai bảo bối của mình cùng tam nữ hoàng cùng chỗ.

      Tam nữ hoàng chịu dễ dàng buông tha cho, vì để cho Âu Dương thừa tướng đáp ứng đem con trai gả cho nàng, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào nhưng là Âu Dương thừa tướng lại chết phục tùng, ngay cả nữ hoàng giúp đỡ tốt cũng chấp nhận.

      Vị thừa tướng này cũng là người cố chấp, đồng ý chính là đồng ý. Nữ hoàng cũng dám làm cho quá mức, nếu còn biết cái người bảo thủ này làm đến chuyện gì xảy ra nữa, thần tử trung thành như vậy nữ hoàng cũng muốn vì hôn của con trai- con bức tử nàng. Nếu là như vậy người kia làm cho nữ nhi đau đầu của nàng vĩnh viễn cũng đừng nghĩ ôm được mỹ nhân về.

      Đáng tiếc, Phượng Lăng Tịch cố gắng như thế nào rốt cuộc vẫn là có lợi ích gì. Âu Dương Lăng ca mặc dù cũng thích nàng nhưng là lập trường cũng kiên định như nàng.

      Ngay từ đầu, nàng còn có thể khuyên , nàng nhất định làm cho Âu Dương Dĩnh đồng ý, nàng cũng vẫn luôn có lòng tin.

      Phượng Lăng Tịch là người khi quyết định chuyện gì liền rất khó mà quay đầu lại, tựa như nàng hận nữ hoàng liền có thể liều lĩnh hận, mà hôm nay nàng Âu Dương Lăng ca cũng đồng dạng liều lĩnh , có thể vì buông tha cho tất cả.

      Đáng tiếc, mặc kệ nàng sâu đậm, Âu Dương Lăng ca đối với nàng cuối cùng có lòng tin gì, mẫu thân còn lòng phản đối nữa, chỉ lần muốn buông tha cho.

      Nàng biết từ lúc vừa mới bắt đầu liền do dự, là nàng liên tục buông lỏng , mới có thể kiên trì đến bây giờ.

      Trong tửu lâu hai người ngồi đối diện với nhau, Âu Dương Lăng lạnh mặt : "Tam nữ hoàng, giữa chúng ta thể nào, xin người cần lại quấy rầy người nhà của ta nữa."

      Phượng Lăng Tịch lời nào, chỉ là người buồn bực uống rượu, lần này nghe được lời mà Âu Dương Lăng , nàng hề vội vã muốn khuyên lơn, bởi vì nàng nghe được thanh từ cõi lòng mình tan nát. Hoặc có lẽ vì Âu Dương Lăng lần này quá mức quyết tuyệt*, cũng có lẽ là nàng mệt mỏi, khẽ nhếch môi cười cười, đáy mắt tự giác mang theo tia khổ sở.
      (*quyết liệt+ tuyệt tình)

      Giữa bọn họ có trở ngại nặng nề, nhưng nàng tin chắc nàng có thể vượt qua, nhưng lại tín nhiệm, lời nhàng buông tha cho, lại làm cho nàng nản lòng thoái chí. cầu của nàng nhiều, cho dù đứng yên tại chỗ bất động, nàng cũng có lòng tin đến bên cạnh , nhưng là ngay cả đều này cũng làm được, nàng ngừng đến gần mà lại ngừng lui về phía sau, nàng cũng mệt mỏi, nàng mệt mỏi.

      khi Âu Dương Lăng ca cho rằng nàng còn chưa từ bỏ ý định, lại muốn thêm vài lời hung ác Phượng Lăng Tịch đột nhiên ngẩng đầu lên, đáy mắt mảnh lạnh lùng, gằn từng chữ: "Ta Phượng Lăng Tịch xin thề, từ nay về sau, cùng Âu Dương Lăng ca ân đoạn tình tuyệt, nếu lại có dây dưa, vĩnh viễn đọa địa ngục A Tỳ."

      Thế nhưng nhất định đến cùng nhau, vậy phải cắt đứt hoàn toàn chút. Đối với mình hung ác có lẽ mới chân chính là nhân từ, mới có thể chết tâm.

      Âu Dương Lăng ca mặt trong nháy máy mất sắc máu, sắc mặt trắng như tờ giấy, đôi môi run rẩy, nhìn xem bóng lưng kia rời quyết tuyệt, nhưng ngay cả mở miệng giữ lại đều làm được.

      Vĩnh viễn đọa địa ngục A Tỳ...

      Nàng ác độc, liên tục nghe tam nữ hoàng lòng dạ độc ác như thế nào, lại là lần đầu tiên chính thức thấy được, ra là nàng hung ác, đáng sợ như vậy, làm cho tay chân lạnh buốt, cách nào nhúc nhích.

      Từ đó về sau, tam nữ hoàng liền mất tích, có người biết nàng nơi nào, cũng có người biết nàng sống hay chết.
      Dunghyt97linhdiep17 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 2: Thân cận

      "Phong tiểu thư biết giặt quần áo sao?"
      " biết." Tiệm giặt quần áo đều dùng làm gì?
      "Phong tiểu thư biết nấu cơm sao?"
      " biết." phải có nhà hàng hay sao?
      "Phong tiểu thư biết quét dọn sao?"
      " biết." Tập thể làm thêm giờ từ chức à?
      ...

      góc quán cà phê, người đàn ông có vẻ ngoài lịch ngừng hỏi ra các loại vấn đề, vĩnh viễn lấy lại được là hai chữ thay đổi, ngay cả giọng lười biếng hình thành đều thay đổi, người đàn ông lông mày càng nhíu chặt, đẩy mắt kính sống mũi dứt khoát trực tiếp hỏi: "Vậy Phong tiểu thư biết làm gì?" Nhìn xem lười biếng dựa vào tấm thủy tinh dưới đất, trong lòng ôm hy vọng gì.

      thừa nhận trước mắt rất đẹp, giống như hồ ly chuyển thế, câu hồn đoạt phách. Nhưng phải là người nông cạn chỉ ham mê sắc đẹp, muốn là người vợ dịu dàng hiền thục, nhưng trước mắt cái gì cũng biết, dáng người còn có khả năng làm cho cắm sừng. , đối với đối tượng để gần gũi và có tình cảm này đặc biệt hài lòng.

      Rốt cục Phong Lăng Hề thu hồi ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhếch môi : "Vị tiên sinh này, ngươi phải cần là bảo mẫu, mà điểm này ta thiếu tiền!"

      Nghe được lời này, người ngồi ở bên sắc mặt hoàn toàn bóp méo, sớm mất lúng túng lúc ban đầu, gương mặt kia thanh tú nhưng tất cả đều là hung ác, bộ dạng rất muốn đem người bên cạnh cắn chết.

      Đúng rồi! là tổng giám đốc lớn của tập đoàn Phong thị làm sao thiếu tiền? Nhưng là có thể hay quan tâm chung thân đại phiền toái của mình? Người đàn ông thở dài liếc nhanh nhìn hai người, cảm thấy cũng cần thiết ngồi cùng: "Phong tiểu thư, tôi còn có việc xin trước!"

      Người đàn ông vừa , liền có thanh tú đáng nhào thẳng tới Phong Lăng Hề, bộ dạng muốn bóp chết hình dạng của . Phong Lăng Hề đưa tay nhàng đỡ lấy, hoàn toàn để trong lòng, trong miệng cười : "Lần này tìm người sai." Ít nhất có nhìn mà chảy nước miếng.

      Diệp Lê hừ lạnh : "Đừng cho là ta biết ngươi nghĩ ta qua loa, nếu quả sai ngươi làm cho người ta tức giận bỏ ?"

      Diệp Lê dù hận nghiến răng nghiến lợi, cũng có cách nào đối phó với Phong đại tiểu thư có võ cổ đệ nhất gia tộc, đánh lại cho nên chỉ có thể chỉ tiếc rèn sắt thành thép lảm nhảm: "Ngươi chút , đây là người thứ mấy bị ngươi trêu tức rồi?"

      Phong Lăng Hề có chút bất đắc dĩ nhìn cái thở dài : "Diệp Lê, mình ta rất tốt, ngươi cũng thấy đấy, những người này phải vì sắc chính là vì tiền vì quyền, người vừa xem như là tương đối khá, bất quá ta đối với làm bảo mẫu có hứng thú." quản lý gia tộc - tập đoàn làm sao có thể nhàn hạ thoải mái làm người vợ hiền gương mẫu? thế nào cũng có cái hứng thú kia.

      Kỳ cũng , vì cái gì phải đem mình gả ra ngoài, mình tốt cần gì phải bắt cái túi mang vai? Quả chính mình tự tìm khổ ăn!

      Đối với đàn ông khác bao đồ, đời này chỉ sợ cũng rất ít có người đàn ông chung cùng , mà muốn xem thuận mắt càng khó tìm.

      Diệp Lê liếc mắt hừ lạnh : "Vậy rốt cuộc ngươi thích người đàn ông như thế nào?"

      "Có thể làm cho ta thích người đó." Trừ phi có thể làm cho thích đến cam tâm tình nguyện gánh lên gánh nặng này, nếu hết thảy bàn nữa, nhưng là loại người ở vào quyền lực tranh đấu, lâu dài sớm vô tâm vô tình, nếu thể mất thích người, có chút ít khó khăn.

      "Ngươi..." Diệp Lê lần nữa tức giận đến cắn răng, như vậy ràng liền là lừa gạt. "Ta mặc kệ, năm nay ngươi nhất định phải gả ra ngoài cho ta!"

      Phong Lăng Hề nhíu mày buồn cười : "Ta chẳng lẽ phiền đến ngươi?"

      Diệp Lê bĩu môi hừ : "Ta là muốn tốt, ngươi chẳng lẽ cảm thấy được người quá đơn hay sao?" Mi mắt cụp xuống, che lại đáy mắt chợt lóe lên ảm đạm.

      Phong Lăng Hề lơ đễnh: " biết là nếu như đàn ông chỉ là vì làm bạn, ta cảm thấy được còn bằng nuôi con chó, ít nhất trung thành hơn so với đàn ông, cũng cầu nhiều như vậy."

      Diệp Lê gì, cảm thấy mỗi lần cùng Phong Lăng Hề chuyện mình cũng bị chọc giận gần chết, luôn cảm thấy thần kinh não của với vóc dáng quá giống nhau, lập tức cả giận : "Vậy ngươi xem như tìm đàn ông đến thỏa mãn dục vọng của ngươi được chưa?"

      Phong Lăng Hề mày nghiêng mắt phượng làm cho vạn người mến, trong miệng lại thốt ra lời làm cho Diệp Lê tức giận đến hộc máu: "Kia còn bằng mở mấy kỹ viện Ngưu Lang chẳng phải dễ dàng hơn, có trói buộc còn có thể tùy lúc thay đổi khẩu vị." như thế, nhưng trong lòng cảm thấy buồn cười, nhìn qua có như chưa thỏa mãn dục vọng sao?

      "Ngươi...Ta muốn bị ngươi tức chết rồi!" Diệp Lê tức giận vỗ vỗ bộ ngực phập phồng ngừng, cầm túi sách lên, bước chân nặng nề đạp sàn mà về hướng toilet, nàng tại cần tỉnh táo.

      Phong Lăng Hề đưa khủy tay lên mặt bàn, tay chống đầu, vài sợi tóc bởi vì tư thế lười biếng của mà trượt xuống, trung nhàng lay động vài cái, môi đỏ mọng khẽ giơ lên, mắt phượng sáng ngời lưu chuyển, làm cho người người dám nhìn thẳng, sợ bị hút mất linh hồn, cho dù ai nhìn cũng cảm thấy này chính là tinh.

      Bất quá, mặc dù có thái độ và dáng vẻ như con mèo lười biếng, giữa hàng lông mày cũng tận cùng là vui vẻ, nhưng chỉ cần người có cảm giác nhạy cảm liền nhất định phải là yếu đuối nhu nhược có thể khi dễ.

      Nhìn xem bóng dáng Diệp Lê biến mất, Phong Lăng Hề khỏi lắc đầu, muốn lập gia đình, biết Diệp Lê vì cái gì mà gấp như vậy, bất quá Diệp Lê là bạn thân duy nhất của , cho nên cũng cho phép náo loạn, nếu đổi lại là người khác dám làm phiền như vậy, sớm giải quyết đâu còn cùng nhau điên khùng.

      "A..."

      tiếng thét chói tai truyền đến, Phong Lăng Hề ánh mắt lạnh lẽo trong chớp mắt là vị trí vốn có người.

      "Diệp Lê..." Phong Lăng Hề dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến toilet, nghe được thanh vừa rồi được kêu lên là Diệp Lê truyền tới, Diệp Lê chỉ là người bình thường nhưng dính dáng cùng từng lần gặp qua bắt cóc, cho nên để ảnh vệ bên cạnh Diệp Lê.

      Ảnh vệ của Phong gia năng lực tự nhiên kém, nhưng nếu như chống lại người Phong gia liền khó , chính cũng dùng ảnh vệ, nhưng những người khác của Phong gia bên cạnh đều chỉ có cái ảnh vệ.

      Bởi vì ràng hết thảy, cho nên cho Diệp Lê ảnh vệ kỳ chỉ là phòng bị những người khác. Về phần người Phong gia, cố ý làm cho Diệp Lê món vũ khí bí mật thích hợp của , mặc dù Diệp Lê biết võ nhưng chỉ cần đánh úp xem như là ảnh vệ như vậy tồn tại cũng có thể đến áp đảo.

      Trông thấy ảnh vệ của Diệp Lê ngược lại trong gian rửa tay, Phong Lăng Hề ngoéo môi cái, đồng dạng cười lại tất cả đều là lãnh ý. Đây mới là câu hồn đoạt phách, tin tưởng người nào nguyện ý nhìn thấy, bởi vì kia là tử thần mỉm cười.

      Phía sau tiếng hít thở yên tự nhiên chạy khỏi cảm giác của Phong Lăng Hề, xoay người nhìn lại, Diệp Lê đột nhiên từ phía sau cửa lao ra ôm lấy : " Lăng này..." Thanh mang theo nghẹn ngào, điềm đạm đáng .

      Diệp Lê toàn thân run rẩy lại ôm chặt Phong Lăng Hề như bình thường ôm lấy cây cỏ cứu mạng.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 3: Hồn đoạn

      Phong Lăng Hề đưa tay vỗ vỗ lưng cho , muốn mở miệng an ủi nhưng đột nhiên cảm giác được khí lạ thường chuyển động sau lưng, muốn ra tay lại bởi vì Diệp Lê ôm quá gấp thể hành động, lại thể dùng nội lực tránh ra, kia nhất định đả thương Diệp Lê, cho nên chỉ đành phải ôm luôn Diệp Lê lách mình né tránh.

      Nhưng lúc này lại giữ được, đau xót hận mình, biết ràng cặn kẽ kia là cây ngân châm, hơn nữa là châm mang kịch độc.

      Tính cảnh giác của nhất định cao nhưng là sai liền sai khi nghĩ tới Diệp Lê ra tay đối với , giây kia thậm chí hoài nghi đối với hành động tất nhiên đánh ảnh vệ té xỉu, lại có chút nào hoài nghi Diệp Lê.

      Dù sao ảnh vệ vốn xuất thân từ Phong gia, nếu là những người khác quy hàng Phong gia cũng thể nào, chỉ có thể nhìn lầm người.

      nhìn lầm người, bất quá cũng phải nhìn lầm cái ảnh vệ kia, mà là nhìn lầm bạn thân của mình rồi.

      "Vì cái gì?" Phong Lăng Hề dựa vào vách tường phòng ngừa tự mình té, mặt mảnh bình tĩnh.

      Độc này quá mức bá đạo, tại toàn thân lạnh như băng chết lặng có cảm giác. Nếu phải công lực thâm hậu, chỉ sợ giây trúng độc kia liền đời nhà ma, kỳ đối với sống chết cũng coi trọng như vậy, luôn luôn sống tùy ý, muốn làm cái gì làm cái đó, cho nên cho dù sau giây liền mất mạng, cũng có cái gì tiếc nuối.

      Chỉ là bị bạn thân duy nhất phản bội, lại cảm thấy rất uất ức, xem nhất định là có người chuẩn bị, lại nghĩ bị chính người thân cận nhất lừa mình, rốt cuộc là con mắt nhìn người sau bước hay là Diệp Lê phải giấu quá sâu?

      Diệp Lê sắc mặt tái nhợt, trong mắt rưng rưng, nhìn qua ngược lại so với cái người trúng độc còn muốn chật vật là Phong Lăng Hề bộ dáng mờ mịt thất thần.

      "Vì cái gì?" Sững sờ tái diễn ba chữ này, Diệp Lê trong lúc này giống người bệnh tâm thần, "Vì cái gì? Ngươi hỏi ta vì cái gì? Bởi vì ta thương , ta chết! phải là, phải là chết, mà sống bằng chết!"

      Rống xong, sau đó vẻ mặt điên cuồng đột nhiên biến đổi, mặt mũi tràn đầy thống khổ, lắc đầu vừa khóc ròng vừa : " xin lỗi, Lăng ơi xin lỗi, ta rất ích kỷ, ta thể mất , vì cái gì? Vì cái gì ngươi chịu nghe lời ta? Ngươi nếu như chịu ngoan ngoãn lập gia đình ta cũng đối xử với ngươi như vậy."

      Phong Lăng Hề trước mắt biến thành màu đen, ý thức có chút mù mờ nghĩ ra người kia trong miệng Diệp Lê là ai vậy, thế nào biết Diệp Lê có người trong lòng, mà người này còn có quan hệ với mình?

      "Ha ha..." tiếng cười lớn truyền đến, Phong Lăng Hề nhắm mắt lại mở ra, thấy ràng người tới, nhìn lại Diệp Lê giống như vui sướng - giống như phản ứng kinh hoảng, trong nháy mắt hiểu ra được ' ra là như vậy'.

      A...bất quá lại là tiết mục tranh quyền, chỉ là lúc này đây thành người thua. Diệp Lê chỉ là con cờ thôi, chứ người như Phong Lăng Thiên vậy làm sao có thể lòng ?

      Khó trách Diệp Lê có độc bá đạo như vậy, Phong Lăng Hề biết lần này mình tính sai, chỉ sợ là chạy khỏi cái chết, trong lòng có chút cảm thán. Kiếp sau, mặc dù độc nhất định tùy tiện kết giao bạn bè nữa, dù người đơn thuần cũng biến thành, hơn nữa càng là người đơn thuần càng dễ dàng bị người lợi dụng, cái bài học này nhớ kỹ.

      Diệp Lê nghĩ tới Phong Lăng Thiên xuất tại nơi này, hơn nữa trong thấy mình làm những chuyện như vậy. Trong lúc nhất thời, tất cả trong lòng đều hoảng loạn: "Lăng Thiên, em..." Muốn giải thích nhưng trong thời gian ngắn tìm được từ nào tốt.

      Người tới chính là Phong Lăng Thiên - em cùng cha khác mẹ với Phong Lăng Hề, tuy Phong Lăng Hề là con nhưng năng lực của mạnh nhất, lão đầu tử cũng có ý truyền ngôi cho , Phong Lăng Thiên làm sao cam tâm chịu?

      Diệp Lê có chú ý tới trong mắt Phong Lăng Thiên kích động và hưng phấn, vội vàng : "Lăng Thiên, em phải cố ý, ấy là chị của , chị ruột của , các người được..." Bởi vì quá kinh hoảng, lời của có chút lộn xộn, bất quá người thiết kế tất cả là Phong Lăng Thiên đây nhưng lại nghe hiểu được.

      Lập tức khỏi cười lạnh, người phụ nữ ngu xuẩn này đến lúc này lại còn cho là chị ruột của mình rồi? bất quá lợi dụng lòng đố kỵ của phụ nữ mà thôi. rất phải đối xử với phụ nữ như thế nào, như gần như xa chiếm được tim Diệp Lê, làm cho điên cuồng. Vì mà phụ nữ điên khùng có cái gì làm được.

      Phong Lăng Hề biết Diệp Lê có người trong lòng, bất quá bởi vì Phong Lăng Thiên nhiều lần dặn dò Diệp Lê làm cho phát giác. Thứ nhất là khi Phong Lăng Hề biết kế hoạch nhất định thất bại, thứ hai Diệp Lê cho là vì có tình cảm đối với Phong Lăng Hề, cho nên mới làm cho biết , thành công tăng lên ghen ghét trong lòng Diệp Lê.

      Phong Lăng Thiên tại tâm tình rất tốt, cũng thèm để ý gương mặt đầy nước mắt của Diệp Lê, đưa tay sờ sờ mặt của rồi cười : "Diệp Lê, mặc dù bộ dáng em cũng bình thường nhưng nhìn lại em lần này lập công lớn, chờ lên làm gia chủ nhận em làm người ấm giường cho ."

      "Cái...cái gì?" Diệp Lê có chút phản ứng kịp, ý thức được Phong Lăng Thiên có tức giận, trong lòng thở phào nhõm, nhưng là nghe được hai chữ 'ấm giường' vẫn khỏi có chút mơ màng. Bởi vì có quan hệ với Phong Lăng Hề, đối với gia tộc cổ xưa Phong gia có chút hiểu , trong gia tộc đàn ông có thân phận lấy tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nếu là người làm ấm giường chính là danh phận, chỉ là công cụ phát tiết dục vọng của đàn ông mà thôi. Xem như là có con cũng thể ghi vào gia phả, thậm chí ngay cả dòng họ cũng thể có.

      Phong Lăng Hề muốn lập gia đình, nghĩ đến cũng đúng bởi vì thấy nhiều những điều này, cho nên mới phải giống với những khác, đối với cái gọi là tình căn bản là có ước mơ.

      " phải lấy em sao?" Phong Lăng Thiên từng với vẻ mặt chán chường cho biết, mặc dù Phong Lăng Hề nhưng bọn họ thể nào, cho nên cưới làm vợ chính.

      sở dĩ có thể đối xử với Phong Lăng Hề như vậy bất quá cũng vì quá Phong Lăng Thiên, cách nào tha thứ tim của bị người phụ nữ khác chiếm lấy, quan trọng nhất là biết Phong Lăng Hề làm việc khác hẳn với người thường, căn bản cũng đem mọi chuyện để vào mắt. Cho nên sợ hãi đột nhiên có ngày Phong Lăng Hề cho biết, tiếp nhận Phong Lăng Thiên, như vậy lời hứa của Phong Lăng Thiên đối với cũng tan thành bọt biển, chỉ tim của Phong Lăng Thiên mà liền ngay cả người cũng có được.

      Diệp Lê cũng đem Phong Lăng Hề xem như bạn tốt nhất, nếu có cách nào làm cho Phong Lăng Hề tiếp nhận , chỉ là trong lòng rốt cuộc tình cũng quan trọng hơn tình bạn.

      lại thể nào chấp nhận cái loại tâm trạng thấp thỏm bất an này, cho nên thời điểm Phong Lăng Hề lần nữa làm tức giận đối tượng xem mắt, khỏi suy nghĩ 'Phong Lăng Hề đối với người nào nhìn cũng thuận mắt, là phải bởi vì trong lòng có Phong Lăng Thiên', càng nghĩ càng sợ hãi, cho nên cuối cùng mới có thể hung ác quyết tâm giết , thể tình làm cho đánh mất lý trí.

      vốn cho rằng Phong Lăng Hề chết, Phong Lăng Thiên cho dù trong lòng quên được cũng là lấy mình, lại nghĩ ràng ra như vậy. "Lăng Thiên, có phải hay giận em giết ấy, em phải cố ý, em chỉ là quá sợ mất ..."

      "Ha ha..." Phong Lăng Thiên lần nữa cười ra tiếng lớn, này dại dột làm cho người bật cười, hiểu chị khôn khéo của làm sao thành bạn cùng như vậy, " đúng là cho tôi thích Phong Lăng Hề? Tôi ước gì ấy chết, ấy chết Phong gia liền là của tôi, tại là người có công lớn nhất, cho nên mới cho cơ hội làm người ấm giường, bằng cho rằng nhan sắc của , tôi nhìn xem lần sao?

      "... phải như thế..." Diệp Lê sắc mặt trắng bệch lắc đầu, chịu tin tưởng tàn nhẫn như vậy.

      Phong Lăng Thiên nhìn bộ dáng kia của khỏi có chút hối hận, có tư sắc vừa rồi ngu xuẩn như vậy đúng là bôi nhọ thân phận của , muốn cái gì nữa đột nhiên tim đau xót, mặt khỏi cứng đờ, thong thả quay đầu nhìn lại, tất cả trước mắt đều thể tin.

      Làm sao có thể? Phong Lăng Hề trúng độc nặng như vậy làm sao còn có năng lực giết ? Nhưng là bất kể tin như thế nào, tính mạng của cũng ngừng tan biến, chỉ có thể trách cao hứng quá sớm.

      "Khụ khụ..." Phong Lăng Hề cử động liền bùng phát, trong miệng ho ra ngụm máu đen, cũng nhịn được nữa nhắm mắt lại trước rèm, nhìn thấy thân thể Phong Lăng Thiên ngã xuống, cùng vẻ mặt muốn sống của Diệp Lê.

      Chưa từng có người tính kế với còn trả giá lớn, cũng chưa từng có người phản bội còn có thể bình yên vô . Bất quá tại cũng có sức lực giải quyết Diệp Lê, dù sao lời mà Phong Lăng Thiên cùng Phong Lăng Thiên chết liền là trừng phạt tốt nhất đối với ấy, chỉ là cảm giác mình bị chết rất uất ức!.
      Dunghyt97linhdiep17 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 4: Chuẩn bị xem cuộc vui.

      "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi muốn làm gì đó?"

      hồi tiếng xé gió truyền tới, ngân quang lóe lên, mấy sợi tơ thẳng tắp hướng tới người buồn ngủ cây đánh tới.

      Sau đó người vốn sống dở chết dở lại linh hoạt nhảy lên, tránh thoát chiêu kia đằng đằng sát khí, đem mấy cây tơ bạc vơ vét vào trong tay, nhanh nhẹn rơi xuống đất, hài lòng : " sai."

      Lão giả tử đầu đầy tóc trắng hừ lạnh : "Ngươi có kiến thức hay ? Đây chính là băng ngọc tơ tằm, ta tốn công sức tìm cho ngươi." ràng dùng hai chữ ' sai' liền đuổi .

      Phong Lăng Hề đem thu sợi tơ lại, nhếch môi cười, đưa tay cho cái ôm mạnh: "Rất tốt, lão đầu, khổ cực!"

      Lão giả già mặt đỏ lên, sau đó cái tát đánh bay , giơ tay : "Nha đầu chết tiệt kia, lại dám chiếm tiện nghi của ta!"

      Phong Lăng Hề sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười hai tiếng. nhất thời cao hứng liền quên thế giới này nam nữ điên đảo, hơn nữa đặc biệt chú ý nam nữ thụ thụ bất tương thân, bất quá lão đầu đều lớn tuổi như vậy còn cái gì tiện nghi tốt mà chiếm a?

      Nhìn xem vẻ mặt lơ đễnh của Phong Lăng Hề, lão giả chỉ vào cái mũi của cảnh cáo : "Ta cho ngươi biết, cho phép ra ngoài thế gian gieo họa cho nam tử..."

      Phong Lăng Hề chỉ cảm thấy đầu vạn phần đau, mỗi lần trở lại đều muốn nhắc tới lần, chính đều nhanh muốn cho mình làm tội ác tày trời, đàng hoàng lãng phí chuyên môn hái hoa tặc phụ nam. Tùy ý bên tai ông ông ngừng, Phong Lăng Hề dựa vào thân cây nhắm mắt gặp Chu công.

      Cái lão đầu càu nhàu này là ân nhân cứu mạng của , tước hiệu Phong lão đầu, Phong lão đầu nhưng ra là cái người khó lường, nghe từng là hồ ly tội ác tày trời, thu hút ít hồn nữ nhân, lại ai cũng chướng mắt, đến bây giờ vẫn như cũ là người đơn.

      Bất quá bây giờ trong núi sâu, kiên quyết tiếp xúc phân tranh thế gian lần nào nữa, chỉ là thỉnh thoảng lại ra ngoài trộm con gà sờ con chó.

      Bởi vì Diệp Lê phản bội, rất may mắn xuyên qua, hơn nữa còn xuyên đến thế giới nữ tôn, bất quá đối với lực thích ứng cực mạnh của cũng tồn tại vấn đề gì, vẫn như cũ có thể sống tính tùy hứng tự tại.

      Cổ thân thể này cùng vốn là tướng mạo giống nhau, chỉ là nội lực cổ thân thể này so với bản thân yếu rất nhiều, bất quá may mắn gặp Phong lão đầu truyền cho loại công pháp cùng vốn là công pháp tu luyện trước đây giống nhau, ràng hiệu quả nhận được là thể tưởng, điều này làm cho hết sức hài lòng.

      Mặc kệ tới chỗ nào, dù sao vẫn có năng lực mới có thể có cuộc sống tốt, điểm này ở kiếp trước bởi vì thiên phú tốt bị khắc kia Phong gia đón trở về, liền hiểu.

      Đương nhiên, có thể thích ứng nhanh như vậy cái này giống với người thường trong xã hội, còn muốn cảm tạ cổ thân thể này vì bảo vệ mà lưu lại đầy đủ trí nhớ. Đối với gặp Phượng Lăng Tịch, Phong Lăng Hề chỉ có thể thở dài, nàng tựa như luôn bị người thân cận nhất tổn thương, đầu tiên là thân nhân, sau lại là người .

      số việc, nàng có thể hiểu được nhưng lại thể tiếp nhận, càng thể tha thứ, cho nên nàng liên tục sống giữa thống khổ. Vốn cho là Âu Dương Lăng ca cứu lấy linh hồn của nàng, nhưng đến cùng là chỉ lấy được loại đau nhức.

      Người kiêu ngạo như vậy, ngay cả nữ hoàng còn chịu quỳ người, lại là người nam nhân cam tâm tình nguyện đối với với cái người bảo thủ Âu Dương Dĩnh kia quỳ xuống, mà nàng muốn cũng nhiều, chỉ cần lời ủng hộ của Âu Dương Lăng nàng liền có thể xuống kiên định.

      Tại xã hội nữ nhân ba phu bốn thị này, Phượng Lăng Tịch thân là hoàng nữ, thậm chí nghĩ tới chỉ cưới người là Âu Dương Lăng. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn còn bị phụ.

      Ngẫm lại nếu như thay đổi là sớm liền buông tha , cho dù thích người kia, nhưng là 99 bước tối thiểu nhất phải 1 bước, dù sao tình là chuyện của hai người.

      có cơ hội xuyên đến người Phượng Lăng Tịch là vì Phượng Lăng Tịch mượn rượu giải sầu sau đó gặp được ám sát, rơi xuống vực mà chết, sau đó bị Phong lão đầu cứu sống được là .

      Nhìn xem nha đầu chết tiệt kia đem lời của hoàn toàn trở thành gió thoảng bên tai, Phong lão đầu rất hối hận thời điểm cứu người lúc trước, ràng cảm thấy hài tử nấm mốc nhìn qua bộ dạng đàng hoàng phúc hậu, ai biết lại cứu cái gieo họa như vậy.

      Nghĩ đến xem gương mặt câu người kia, ngay cả mặt già của cũng khỏi đỏ lên, có thể nghĩ này là gieo họa nếu là ra ngoài thông đồng những thứ kia cho bé trai hiểu chuyện, là như thế nào đem thảm kịch nhân gian, nếu là như vậy liền cảm thấy nghiệp chướng của mình nặng nề.

      Nghĩ tới xem gương mặt câu người, lại xem chút trước gương mặt bình thường này, Phong lão đầu dừng lại lải nhải của mình hỏi: "Mỗi lần trở lại đều thay đổi bộ dáng ngươi chê phiền toái?" Điều này giống cá tính nha đầu kia?

      Phong Lăng Hề lười biếng trả lời: " Lão đầu, nếu phải là ngươi sợ tiết lộ hành tung của mình, rất sợ cùng ta nên quan hệ, ta phải dùng tới mỗi lần trở lại đều phải thay đổi bộ dáng khác nhau sao?"

      Phong lão đầu hừ lạnh : "Ai bảo thân phận của người bây giờ cao như vậy thể leo tới?"

      Phong Lăng Hề gì, thân phận của chưa đến quý thể leo tới ? Bất quá chỉ là cái chức Nhàn mà thôi.

      Phong lão đầu tựa như bực mình cùng nàng tiếp tục nhảm bắt đầu đuổi người: "Đồ lấy được cũng nhanh chút biến, lần sau đừng nóng vội trở lại."

      Phải! khó được trở lại nhìn lần, còn mỗi lần đều bị ghét bỏ, bất quá lão đầu ghét bỏ thuộc về ghét bỏ, đối với ngược lại là khá, sờ sờ băng ngọc tơ tằm trong ngực, Phong Lăng Hề quyết định bất hòa với lão nhân so đo này.

      Ra khỏi sơn cốc của lão đầu ở, Phong Lăng Hề gọi Đạp Tuyết, nhảy lên lưng ngựa nằm, hai chân bắt chéo vểnh lên, Đạp Tuyết tự mình lựa chọn phương hướng, chậm chạp tới chỗ nào tính chỗ đó, cuộc sống đừng đề cập nhiều nhàn nhã.

      Như vậy hơn phân nửa ngày, chờ Đạp Tuyết dừng bước lại, Phong Lăng Hề mở mắt vừa nhìn, thở dài : "Đạp Tuyết! chẳng lẽ ngươi nghĩ xem mặt trời mọc?"

      Đây là chỗ ở sườn đồi, bất quá ngược lại thích hợp xem mặt trời mọc. Phong Lăng Hề từ ngựa nhảy xuống, đưa tay nịnh hót đập cổ, giống như bất đắc dĩ : "Ngươi nghĩ muốn xem như vậy, vậy chúng ta chờ sáng mai xem hết mặt trời mọc rồi mới ."

      Đạp Tuyết phun khí, lẹp xẹp vó ngựa, biết có phải hay kháng nghị quyết định của , dù sao là bị Phong Lăng Hề cho thấy.

      Bất quá nguyện vọng muốn xem mặt trời mọc nhất định thất bại. Đạp Tuyết chính mình linh lợi, Phong Lăng Hề chuẩn bị tìm nhánh cây thoải mái ngủ, xa xa lại đột nhiên truyền tiếng đánh nhau, hơn nữa tiếng đánh nhau còn càng ngày càng gần.

      "Tiểu độc vật, hôm nay ngươi đừng hòng đào tẩu!"

      Tiếng gầm lên giận dữ phá vỡ bầu trời, Phong Lăng Hề nhíu mày, sau đó nhìn hai bên chút, có gì chỗ thân, cây kia bị để ý tới nhánh cây cũng đủ tươi tốt rồi, cây trụi lủi thể giấu lại người lớn như , cho nên kế hoạch núp xem cuộc vui là thể áp dụng được.

      Vì vậy bắt đầu quan sát chính mình, vì để tránh cho lão đầu ghét bỏ toàn thân đều là bại lộ hành tung tin tức của nên đem mình lăn qua lăn lại thành thư sinh yếu đuối, đám người kia có nên khi dễ yếu đuối ?sờ sờ mặt của mình nữa, đẩy lấy tấm da mặt này quá bình thường, cho nên cần lo lắng có người gặp nảy lòng tham sắc.

      Được rồi, thực tế là nữ nhân, đây là thế giới nữ tôn, lo lắng của chỉ dư thừa. Tổng quát mà , tình cảnh của phải xem như an toàn, như vậy có thể ngồi ở bên xem cuộc vui ?
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :