1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thế thân - Túy Thái Bình (183C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]
      Thế thân

      - Tác giả: Túy Thái Bình

      - Dịch: misssoco

      - Beta: T.B.Vân charon

      - Thể loại: cổ đại, ngược luyến tình thâm (ngược tâm), chính kịch, HE.
      - Nguồn : http://vficland2.wordpress.com/
      - Nam chính: lạnh lùng kiên nghị

      Nữ chính: Tài nữ, ngoại nhu nội cương, trầm lặng.

      - Nhận xét: văn phong đẹp, cấu tứ chặt chẽ, có tình tiết thừa thãi, đọng hàm xúc, tình cảm sâu nặng, nhiều tranh đấu nội tâm dằn vặt.



      Giới thiệu nội dung:

      Năm nàng tám tuổi, y từng dẫn nàng , nên nàng vui vẻ chờ đợi, chờ hết thu đông này, lại đến xuân hạ kia, mười năm sau đó, cuối cùng nàng đợi được đến ngày y cầu hôn, nàng hồi hộp bước lên kiệu hoa, nhưng mà…… đêm động phòng hôm đó, người mà y gọi, sao lại là tỷ tỷ của nàng?

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Y thầm nghĩ suốt cả cuộc đời này động tâm vì ai, nhưng tại yến hội cách đây hai năm, y thể nào quên được bóng hình mảnh mai kia, nhưng y lại phát ra, tân nương của mình bị đánh tráo……

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Y , chỉ cần ngươi ra tung tích của Liễu Uẩn Nịnh, trẫm cho ngươi mọi thứ ngươi mong muốn.

      Nàng đáp, thứ mà ta muốn, ngươi thể cho được.

      Y , nếu ngươi muốn làm kẻ thế thân, vậy đúng như ngươi mong muốn.

      Nàng đáp, nếu được, ta chỉ muốn chạy trốn đến nơi xa.

      Y , ngươi trốn thoát đâu, đời đời kiếp kiếp ngươi bị trẫm giam lỏng, lấy thân phận là Liễu Uẩn Nịnh.

      Nàng đáp, ta là Liễu Vận Ngưng, bao giờ là Liễu Uẩn Nịnh.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Nàng ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua mọi người trong điện, dừng lại ở đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng của vị Đế Vương, thầm hỏi: “Liễu Vận Ngưng, ở đâu đây?”
      Last edited: 23/8/14
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Mở đầu
      Nước suối chảy róc rách, phản chiếu ánh chiều tà, sắc trời đỏ rực như máu, lại giống ngọn lửa bừng cháy, thiêu rụi đất trời.

      Nữ tử thanh lệ kinh ngạc nhìn hai con người ôm ấp nhau giữa chốn người kia, đôi mắt sâu thẳm như được ngăn cách bởi lớp sương mù, khiến người ta thể nhìn được vật trước mắt, ống tay áo tung bay, thân hình gầy đơn bạc.

      Với thần thái từ rất lâu ấy,

      Với nỗi phiền muộn bi thương ấy,

      Và với nỗi đau sâu đậm ấy.

      Nữ tử mệt mỏi buông tay, cúi đầu, ngây ra khi nhìn miếng ngọc lặng lẽ rơi xuống bãi cỏ, lòng thầm phát hoảng.

      "Cũng còn gì đáng để lưu tâm nữa." Nàng khẽ lẩm bẩm, chậm rãi xoay người rời .

      Kết quả như vậy, cũng sớm biết rồi, vì vậy, cũng còn gì đáng để lưu tâm nữa.

      Nàng chắc là rất muốn thấy y được hạnh phúc, y cuối cùng đạt được ước nguyện, người mà y cuối cùng trở về. Nhưng còn nàng sao? Có phải lại quay về cuộc sống đơn độc trước kia?

      —— Cuộc sống đơn độc.

      " có gì đáng lo cả." Như muốn nhấn mạnh điều gì, nàng cứ lặp lặp lại câu đó rất nhiều lần: " có gì đáng lo cả."

      —— Chính mình vẫn có thể đơn độc vượt qua được, tại chẳng qua cũng chỉ là quay về cuộc sống trước kia mà thôi, vì vậy, có gì... cùng lắm ... có gì... cùng lắm ...

      Nhưng sao ngực lại đau đến khó tả? Giống như muốn tước đoạt tất cả hơi thở của nàng khiến nàng cảm thấy khó chịu.

      Nàng mở to đôi mắt khô khốc, đột nhiên phát , biết từ khi nào, đối với nàng, nước mắt trở nên xa xỉ.

      Kịch như cuộc đời, cuộc đời như kịch.

      Cuộc đời của nàng, sao lại giống vở hài kịch đến thế.

      Mà nay, vở kịch kết thúc, tiểu sửu* có nên xuống khỏi sân khấu hay ? (*tiểu sửu: người đóng vai hề, tấu hài)

      Màn đêm dần buông xuống, nàng nhìn về phía đình viện vắng vẻ, hoang mang nên lời, cơn gió thoảng thổi qua giống như mẫu thân cúi đầu dạy bảo bên tai nàng khi còn bé. "Nương" Muôn vàn uất ức, tất cả đều hóa thành tiếng gọi này.

      "Nương, người bảo Ngưng Nhi phải luôn kiên cường. Ngưng Nhi làm theo lời người bảo." Tiếng cúi đầu nỉ non bị gió thổi tản mác : "Nhưng tại Ngưng Nhi mệt mỏi, rất mệt mỏi rồi."

      "Ngưng Nhi sắp chịu nổi nữa, nhưng cũng thể buông tay."

      Những lời nỉ non tựa như tiếng thở dài của những linh hồn, thoảng vang vọng giữa cõi đất trời tịch mịch.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1
      Đế kinh, thủ đô của Kỳ quốc, là nơi từ trước đến giờ thiếu đề tài mới mẻ để bàn luận.

      Việc hận tình thù, ân oán thị phi bên kia bức tường màu đỏ, vẫn luôn là đề tài sôi nổi cho những ai rỗi rãi bàn luận.

      Điều mà mọi người thích đề cập nhất, đó là chuyện về vị thiên kim của Tể tướng Liễu Khâm của Kỳ quốc —- Liễu Uẩn Nịnh.

      Liễu Uẩn Nịnh, là nhân vật khắp Đế kinh ai biết, ai hay, chỉ sinh ra có khuôn mặt tựa trăng nghiêng nước nghiêng thành, cầm, kỳ, thi, họa giỏi, thông. Nghe đồn, chỉ cần bất kỳ ai nghe qua thủ khúc nàng đàn, giống như rơi vào giấc mộng vô biên, thể thở nổi, cũng muốn tỉnh lại.

      Điều khiến mọi người say sưa bàn tán chính là, hai năm trước, kỳ nữ này dùng thủ thanh khúc, khiến cho Thái hậu của Kỳ quốc từ khi tiến cung đến nay, nở nụ cười đầu tiên. Lúc ấy, vị kỳ nữ này, chỉ mới đôi tám.

      Mà nay, đại khiến bọn họ hết tò mò chính là thiên kim của Tể tướng sắp tiến cung vi hậu.

      Giờ phút này, trong tửu lâu lớn nhất và náo nhiệt nhất của Đế kinh, các thực khách ngồi vảnh tai, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Thuyết Thư Nhân, sợ nghe sót chữ nào.

      "Liễu Uẩn Nịnh, quả đúng là hai huyền thoại lớn của Đế kinh, xưng nàng là Đệ nhất kỳ nữ cũng chưa đủ, nhưng mà, kỳ nữ như vậy, cũng tránh khỏi phải vào cung, trở thành trong những ba nghìn giai lệ của hậu cung." Thuyết Thư Nhân vớ lấy chum rượu hoa điêu* tu ngụm, giọng điệu tiếc hận: "Đáng tiếc thay cho kỳ nữ như vậy, nàng cũng học hỏi sử dụng thủ đoạn như những người lúc nào cũng chỉ biết hục hặc với nhau kia." (*rượu hoa điêu: rượu đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn)

      Các thực khách nghe xong lại đồng ý với quan điểm của Thuyết Thư Nhân bằng, khỏi cãi lại —-

      "Tiến cung có gì tốt? Quý vi Hoàng hậu, thân phận ấy tôn quý biết bao, vinh hoa phú quý hưởng hết, người trong thế gian rất muốn mà được kia."

      Thuyết Thư Nhân ném cho ánh nhìn khinh bỉ: "Vấn đề dung tục này phải để cho thứ phàm phu tục tử ngươi bàn đâu."

      Các thực khách khác cười vang, thực khách kia bị mất mặt, mặt đỏ tía tai gào lên: "Phàm phu tục tử sao? Chẳng lẽ ngươi phải phàm phu tục tử?"

      ai để ý đến , tiếng pháo vang tận trời xanh, tiếng kèn, tiếng loa dần trở nên ràng, chúng thực khách đều vây quanh cửa sổ hóng hớt.

      Cỗ kiệu hoa đỏ thẫm cùng tiếng pháo dần dần tiến đến, lại dần dần xa, tấm màn lụa khẽ bay, mọi người thấp thoáng nhìn thấy người ngồi bên trong.

      "Ôi, đáng tiếc, đáng tiếc." Thuyết Thư Nhân khẽ lắc đầu, đưa mắt nhìn cỗ kiệu hoa dần xa, thở dài.

      Người trong kiệu như phát ra, chậm rãi buông màn, trước mặt xuất mảng màu đỏ tươi.

      "Nè, cái này cho ngươi, chờ đến lúc trưởng thành ta quay lại tìm ngươi, ngươi phải chờ ta đó."

      —- ra, y có lừa nàng.

      Khăn đội đầu thêu hình phượng hoàng buông xuống, dung nhan như ánh trăng kia có chút lãnh đạm, có chút vui mừng, cũng có chút chờ mong.

      "Kỳ ca ca." Nàng cúi đầu, giọng hàm chứa vui sướng nhưng rất mờ nhạt, bị che lấp bởi tiếng pháo và tiếng kèn.
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2
      Dưới ánh nắng chói chang, tiểu nương khoảng tầm bảy, tám tuổi ngồi bên cạnh hồ nước, cực lực đào lấy lớp đất bùn ẩm ướt, chóp mũi và trán lấm tấm những giọt mồ hôi.

      "Ngươi làm gì ở trong này thế?" Thanh tò mò vang lên, tiểu nương quay đầu lại, đáp: " Trồng cây!" Thanh thanh thúy vọng lại, tiểu nương đột ngột dừng tay, quay đầu lại, giật mình hoảng hốt nhìn tiểu thiếu niên bất thình lình xuất kia: " Ngươi là ai? Sao lại ở đây?"

      "Ta tên Hiên Viên Kỳ, ngươi có thể gọi ta là Kỳ ca ca. Nhưng sao ta lại thể ở đây?"

      Tiểu nương chớp mắt vài cái: "Trước giờ chưa từng có người đến đây!"

      "Vậy sao ngươi lại ở đây?" Tiểu thiếu niên khó hiểu hỏi.

      "Ta vốn ở đây mà! Ngươi xem, nơi đó chính là phòng của ta đó!" Tiểu nương chỉ tay về phía căn phòng đằng xa.

      "Ừ!" Tiểu thiếu niên gật gật đầu, ra vẻ hiểu, lại hỏi: "Vậy sao ngươi lại phải trồng cây?"

      "Bởi vì......" Ánh mắt của tiểu nương thoáng chốc trở nên ảm đạm: "Chưa từng có ai chơi với ta."

      "A? Vậy sao." Tiểu thiếu niên hơi khựng lại, đột nhiên nở nụ cười: "Vậy ta đến chơi với ngươi nhé?"

      "Tiểu nương nhoài đầu về phía trước, vẻ thích thú thoáng trong ánh mắt, vẫn suy ngẫm về lời đề nghị của tiểu thiếu niên, lúc lâu sau, nàng đột nhiên chau mày: " được!"

      "Tại sao?" Tiểu thiếu niên ngờ nàng lại từ chối, bất giác mày kiếm chau lại.

      Tiểu nương trả lời, ngược lại còn quay đầu lấy thêm đất: "Ngươi cũng phải người ở đây, ngày nào đó rời , cũng giống như người tuyết cũng bỏ ta mà ." Thanh của nàng chứa rầu rĩ, tiểu thiếu niên lại nở nụ cười: "Ta đây dẫn ngươi theo là được chứ gì."

      " ?" Tiểu nương kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt sáng rực.

      "Ừ, ." Nhìn thấy bộ dạng của nàng, tiểu thiếu niên vui vẻ xoa xoa đầu tóc rối bù của nàng: " Nhưng giờ ta chưa có đủ khả năng mang ngươi theo."

      "Tại sao thế?" Thanh của tiểu nương tràn ngập thất vọng, ánh mắt vốn sáng rực bỗng chốc trở nên u ám.

      " giờ được, nhưng về sau nhất định được." Tiểu thiếu niên tiện tay bẻ cành lá: "Nè, cho ngươi đó, chờ đến khi ngươi trưởng thành ta quay lại tìm ngươi, ngươi phải chờ ta."

      Ngươi phải chờ ta, ngươi phải chờ ta......

      Thanh khuất dần, người vận đồ đỏ ngồi giường bỗng mở mắt ngỡ ngàng, tầm nhìn vẫn bị chiếc khăn đội đầu màu đỏ che mất, nàng ngây ra hồi mới nhớ ra mình ở đâu.

      —- Tự nhiên lại mơ thấy chuyện năm đó.

      Ngó thấy cả ngày hôm nay khiến tinh thần nàng mệt mỏi mới ngồi ngủ lúc nào hay.

      Thoáng lắc lắc cái cổ đau nhức, khóe môi của thiếu nữ khẽ nhếch nhếch, khuôn mặt lãnh đạm giờ phút này thoáng hạnh phúc.

      —- ra, ra y vẫn quên ước hẹn với ta, chỉ có y là giống những người khác.

      Cả tẩm cung chìm vào im lặng, đối lập với nơi phát ra tiếng ồn kia.

      —- khó có thể tưởng tượng được, kể từ ngày hôm nay, nàng trở thành thê tử của y.

      "Tất cả lui xuống hết !"

      lúc ngồi suy ngẫm, giọng trầm thấp mang theo uy nghiêm từ bên ngoài truyền đến, thiếu nữ cúi đầu, xoa nắn bàn tay.

      lát sau, đôi giày vàng óng thêu hình kim long ngũ trảo* xuất ngay trước mắt nàng, thiếu nữ nín thở. (*kim long ngũ trảo: rồng vàng chín vuốt)

      "Uẩn Nịnh." Tiếng gọi vừa vang lên, chiếc khăn đỏ đầu thiếu nữ được vén lên, nhất thời, ánh sáng lóa mắt tiến vào.

      Thiếu nữ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn đôi mắt đen láy nhu tình hiếm thấy kia.

      —- Là ta nghe lầm ư? Sao ta có cảm giác y vừa mới gọi tên tỷ tỷ của ta?

      Khuôn mặt tuân trở nên lạnh lùng, phải ôn hòa mà nàng từng biết, nhưng đôi mắt lại mang theo dịu dàng hiếm thấy, nhìn nàng chăm chú.

      "Ta......" Nàng mở miệng muốn , lại bị công công ngoài điện cắt ngang: "Bệ hạ, Tể tướng phu nhân cầu kiến."

      Hiên Viên Kỳ chau mày.

      —- Ngay sau đó.

      "Mời bà ấy đến Thiên điện chờ."

      "Dạ!"

      Sau cùng thoáng nhìn nữ tử, Hiên Viên Kỳ gì liền rời .

      Nữ tử nhìn theo bóng lưng y rời , đột nhiên cúi đầu : "Ta là Liễu Vận Ngưng."
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3
      Ánh trăng sáng chiếu, lẳng lặng gieo mình xuống cửa cung trang nghiêm chậm rãi mở ra, trang trọng lời nào tả xiết.

      cái bóng lặng lẽ về phía cánh cửa cung trang nghiêm, người phụ nữ trung niên đầu bỗng dừng bước, quay lại thản nhiên với thiếu niên vận cung phục: "Công công xin hãy dừng bước, đưa ta đến đây là được rồi."

      "Vâng, Tể tướng phu nhân đường cẩn thận." Thiếu niên vận cung phục cúi người, rồi quay về.

      Người phụ nữ trung niên nhìn cánh cửa cung trang nghiêm từ từ khép lại, ánh mắt lộ vẻ ưu sầu.

      "Xin lỗi." Thanh đến mức ai có thể nghe thấy vơi trong đêm, người phụ nữ trung niên liếc nhìn cánh cửa lần cuối, hề lưu luyến xoay người đến bên cỗ xe ngựa sẵn sàng từ thuở nào.

      —- Xin lỗi, vì an nguy của cả gia tộc, chỉ còn cách để con chịu uất ức thôi.

      Mã phu* hô to tiếng, trong đêm khuya tĩnh lặng chỉ còn tiếng bánh xe ngựa lăn 'lộc cộc'. Bóng cỗ xe ngựa khuất dần. (*Mã phu: người chăn ngựa)

      Đêm, tối dần.

      Liễu Vận Ngưng ngồi bên cửa sổ, say sưa nhìn ánh trắng soi bóng bên ngoài, ánh mắt mang đôi chút tự giễu.

      —- ra là thế.

      phải nàng nghe lầm, mà người y gọi tên, chính xác là 'Uẩn Nịnh', từ đầu đến cuối, người y muốn lấy, chỉ có 'Liễu Uẩn Nịnh'.

      —- ra, đây chính là cảm giác bị người thân phản bội.

      Cửa, lại bị đẩy vào, nàng thoáng nghiêng đầu, nhìn bầu trời đêm tối mịt.

      Tiếng giày giẫm lên thảm dần, Liễu Vận Ngưng quay đầu, thẳng thắn nhìn vị Đế Vương bước về phía nàng kia.

      Căn phòng vẫn mang màu đỏ tươi vui, nàng vẫn là tân nương ngồi đợi trong tân phòng, nhưng vị Đế Vương trước mặt đây, còn mang nhu tình ban nãy.

      Y mở lời, lạnh lùng hỏi: "Liễu Uẩn Nịnh ở đâu?"

      Nàng cúi đầu, che giấu tự giễu trong ánh mắt.

      —- thẳng thắn.

      "Trẫm hỏi ngươi đó, Liễu Uẩn Nịnh ở đâu?"

      Lồng ngực nghẹn lại, nàng ngẩng đầu, ánh mắt mang theo bi ai, khẽ hỏi: "Vị Hoàng hậu mà người muốn lấy, là ai?"

      —- Là Liễu Vận Ngưng? Hay là Liễu Uẩn Nịnh?

      Y nheo mắt, lạnh lùng đáp: "Liên quan gì đến khanh?"

      —- Liên quan gì đến khanh, liên quan gì đến khanh, hay cho câu liên quan gì đến khanh.

      Nàng muốn cười, nhưng lại thể nhếch môi: "Ở đây chỉ có Liễu Vận Ngưng, có Liễu Uẩn Nịnh." Từ đầu đến cuối, đúng là vậy đấy!

      "Vậy nên trẫm mới hỏi ngươi, Liễu Uẩn Nịnh ở đâu?"

      " ......" khí hạnh phúc trong tân phòng, ánh nến cuồng nhiệt bừng cháy, ngọn đèn dầu lay động, chiếu sáng khuôn mặt nàng, ngừng bừng sáng: "Ta biết."

      " biết?" Đôi mắt đen láy của y hàm chứa giông tố: "Nếu ngươi dám làm thế thân mạo danh, sao lại biết? Ngươi cho là mình có khuôn mặt giống Liễu Uẩn Nịnh trẫm biết sao?"

      Cúi đầu, nàng lặp lại: "Ta biết mà."

      Lời của nàng còn chưa dứt, cánh tay đưa ra bóp cổ nàng, bàn tay ấy sử dụng lực khiến mặt nàng đỏ lên, hơi thở của cái chết bao trùm lấy lòng nàng.

      "Là chủ ý của ai?"

      Nàng từ từ nhắm mắt lại, gian nan thở dốc.

      —- Trái tim rất khó chịu, ta chết ư? Cứ như vậy mà chết sao?

      , nàng muốn, nàng muốn như vậy —-

      Hình như bản năng trỗi dậy, nàng bấu chặt cánh tay bóp cổ nàng, bấu đến độ đầu ngón tay trắng bệch.

      —- Buông ra, buông.

      ", Liễu Uẩn Nịnh ở đâu?" Thanh giống như được truyền đến từ nơi rất xa, nàng nghe được lắm, sắc mặt càng ngày càng đỏ lên, rồi lại chuyển sang tái nhợt, mà thái độ im lặng đáp của nàng, khiến sắc mặt của vị Đế Vương càng thêm u ám. Tay lại dùng sức, hung hăng ném nàng xuống đất, trán nàng đập vào chân giường.

      "Khụ khụ khụ khụ khụ." Yết hầu khó chịu, trở đau, giống như bị thiêu đốt, cái trán va vào chân giường cũng trở đau, nàng chống tay xuống đất, xoa xoa cổ, mái tóc rối bù, bộ dạng chật vật.

      "Là chủ ý của Liễu Vận Ngưng ngươi, hay đúng như lời Nhị nương, tất cả là do ngươi sử dụng mưu ma chước quỷ?"

      —- Y thể tưởng tượng được, thê tử mà y nóng lòng muốn rước về, thế nhưng bị đánh tráo, người cùng y bái đường, cùng y thành thân, chỉ là thế thân!

      —- Vậy mà lại dám trêu đùa y!

      thể tha thứ được!

      Ngọn lửa giận trong đôi mắt ngang tàn bùng cháy, y lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, khí xung quanh hai người bọn họ, im lặng đến mức khiến kẻ khác hít thở thông.

      Rất lâu, rất lâu sau, nàng chỉ ngẩng mặt, lẳng lặng như trước nhìn vị Đế Vương trước mặt: "Ngài có còn nhớ lời hứa với tiểu nương cách đây mười năm ?"
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :