1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thâm sơn có quỷ - Twentine ( 71 chương - hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Thâm Sơn Có Quỷ

      [​IMG]


      Tác giả: Twentine

      Thể loại: cổ đại, huyền huyễn, ấm áp, HE

      Số chương: 71 chương

      Nguồn: http://thichtruyen.vn/truyen-ngon-tinh/tham-son-co-quy

      Giới thiệu


      Tiểu Xuân ngồi trong phòng, nhớ đến những lời đại sư huynh vừa .

      lúc sau, có người từ ngoài vào, đôi chân to để trần, đầu tóc rối bời, người dính toàn bùn đất. cúi thấp đầu, mắt quấn lớp vải dày.

      Tiểu Xuân nhìn xuống, thấy bàn tay to thô ráp kia nắm chặt nhánh hoa dại nho , cánh hoa rơi rụng chỉ còn lại vài ba cánh.

      Thế nhưng vẫn cầm vô cùng cẩn thận.

      Tiểu Xuân lên tiếng, biết nàng ở đâu, chỉ đành đứng đối diện giá sách ngẩn người. Tiểu Xuân bĩu môi, cười chế nhạo.

      “Tên ngốc, ở bên này nè.”

      Lời tác giả:

      đơn giản, đây là câu chuyện xưa khi kẻ ngốc gặp kẻ ngốc khác.

      Đây là điền văn trong sáng nhàng, mọi người tạm thả lỏng đầu óc .

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 1


      Lần đầu tiên Tiểu Xuân phát vườn thảo dược bị mất dược liệu là vào đêm đầu hè.

      Khi đó, nàng vừa ăn cơm tối xong, trong lúc rảnh rỗi, nàng bưng tách trà, vừa uống trà vừa tản bộ, hồi đến vườn thảo dược; trong đêm, Tiểu Xuân cười híp mắt xem xét các loại dược liệu…

      Sau đó, nàng phát có điều lạ thường.


      mảng đất mềm rộng lớn trong góc của vườn có trồng rất nhiều cây cát cánh(1). Bề mặt lá bóng loáng có lông, hạt màu vàng, thân cây thẳng tắp, nụ hoa màu xanh tím, tất cả đều vô cùng tươi đẹp.

      Thế nhưng, sau khi Tiểu Xuân tiến về trước mấy bước, nàng phát nơi trồng cây cát cánh kia bị thiếu mất gốc.

      Tiểu Xuân: “……”

      Ban đầu nàng còn cho rằng do trời quá tối, mắt mình kém nên còn vòng quanh mấy vòng nhìn xem. Lúc này, nàng mới thấy ràng, lẽ ra chỗ được trồng gốc cát cánh kia bị nhổ sạch.

      Tiểu Xuân khẳng định là cây bị nhổ sạch bởi nàng nhận ra đây phải là do thú hoang dã trong núi làm. Nếu thú hoang xuống núi, tàn phá bừa bãi trong vườn thảo dược, vườn này chỉ bị thiếu mất gốc cây như thế, dược liệu càng thể nào mất luôn cả gốc rễ.

      Cho nên, ràng là có người trộm.

      “……” Tiểu Xuân nhìn chằm chằm mặt đất trống cứ như nhìn người đẹp khuynh quốc khuynh thành bị rách miếng da, đau đến muốn sống nữa.

      Nhìn lúc, Tiểu Xuân nhếch mép, tách trà trong tay bị ném thẳng xuống đất!

      … Choang tiếng, tách trà vỡ thành mấy mảnh.

      Tiểu Xuân chống nạnh, ngón tay run run chỉ lên mặt đất.

      “Dám trộm dược liệu của ta, tên trộm nhà ngươi to gan…!”

      Tiếng gào này của nàng hù dọa vô số chim muông trong rừng.

      Cũng khó trách Tiểu Xuân tức giận, bởi vì vườn thảo dược này vốn là kế sinh nhai của nàng.

      Ngọn núi cao đến thấy đỉnh này gọi là núi Bạc Mang, Tiểu Xuân sống ở ngay dưới chân núi. Núi Bạc Mang vô cùng nổi tiếng, trong giang hồ ai biết đến nó.

      Về chuyện vì sao nó nổi tiếng, có thể tóm gọn trong năm chữ… thâm sơn giấu danh kiếm.*

      (*thâm sơn giấu danh kiếm: Trong núi sâu có giấu kiếm nổi danh, ý nơi núi sâu cùng cốc thường có người tài ba náu)

      đỉnh núi Bạc Mang có Kiếm Các, giống bất kì môn phái nào, nơi đây hề có Chưởng môn, thậm chí cả cái tên cũng có. Ban đầu là do ba vị tông sư võ nghệ cao siêu cư trong núi lập ra, sau lại có thêm mấy người ngưỡng mộ tìm đến, sau đó nữa….

      , giang hồ bao giờ thiếu mấy người thích đến cho đủ số.

      Cho nên, Kiếm Các cứ thế được lập ra. Mấy chục năm qua, ba vị kiếm khách chết hai, còn lại lão cũng còn làm được gì, nghe bây giờ ông ấy cũng chỉ ngồi trong lầu các nghe xướng khúc, cũng còn cầm kiếm gì nữa.

      Cho dù là thế, trong mắt võ lâm nhân sĩ, Kiếm Các vẫn được xem như môn phái dạy kiếm pháp chính tông.

      Vậy Tiểu Xuân là đệ tử của Kiếm Các ư?

      Dĩ nhiên phải.

      Thế nhưng cuộc sống của nàng lại lúc nào dính đến Kiếm Các.

      Kiếm Các vô cùng khác biệt với các môn phái khác, hề có quy củ nhất định, cho nên đám người trong đó phát triển võ học chủ yếu là dựa vào hai chữ “thiết tha”, mọi người luận bàn, bổ sung cho nhau, cùng nhau phát triển.

      Chỉ là, mấy thằng nhóc tuổi trẻ khí thịnh khó tránh khỏi đôi khi trở nên mù quáng, lúc bị thương cũng cần chữa trị nhưng núi Bạc Mang lại cách thành trấn gần nhất khoảng bảy tám dặm, có phương tiện để di chuyển. Vài hộ gia đình dưới chân núi phát ra điều này nên bắt đầu trồng dược liệu, bán cho người trong Kiếm Các.

      Tiểu Xuân cũng chính là trong những người đó.

      Kế sinh nhai nuôi gia đình giờ lại bị kẻ khác trộm, mặc dù chỉ bị trộm ít mà thôi nhưng Tiểu Xuân lại nhạy cảm nhận ra đây chỉ là mới bắt đầu, khởi đầu hề tốt lành.

      Tiểu Xuân trông suốt đêm ở trong vườn, cuối cùng lúc tờ mờ sáng lại nhịn được ngủ thiếp .

      Ngày hôm sau, Tiểu Xuân tiếp tục gác đêm trông vườn thảo dược với đôi mắt sưng tấy,, nhưng đêm nay vẫn hề có chuyện gì xảy ra. Trải qua hai ngày trông chừng mệt mỏi, cả người Tiểu Xuân đều trở nên bơ phờ, vào đêm kế tiếp, chưa tới giờ Tuất*, nàng ngã ra giường ngủ.

      (*giờ Tuất: 7-9h tối)

      Kết quả, đêm hôm đó, dược liệu lại mất.

      “……” Tiểu Xuân đứng trước mảnh đất còn dược liệu, cả buổi trời cũng nhúc nhích.

      Lần này, thứ bị trộm phải cây cát cánh mà là từ trường khanh(2). Cũng giống như lần trước, dược liệu cũng bị trộm nhiều nhưng đều bị nhổ tận gốc, hề chừa lại chút nào.

      Tiểu Xuân trở về phòng lấy cây nến ra, cẩn thận nhìn mặt đất.

      Vườn thảo dược của Tiểu Xuân đều là đất mềm, hơn nữa từ trường khanh khác với cây cát cánh, nó được trồng ở góc vườn mà là được trồng ngay chính giữa vườn dược liệu. Nếu như muốn trộm, nhất định phải đến chỗ này, thế nhưng Tiểu Xuân nhìn mặt đất lúc lâu, gần như dí cả mặt mũi xuống mặt đất cũng hề nhìn ra cái dấu chân nào.

      Cây nến cháy được lúc, sáp nến lên tay Tiểu Xuân, Tiểu Xuân gào lên tiếng vội đứng phắt dậy. Nàng thổi thổi tay mình, khó tin nhìn mặt đất, thầm : “Là sao, lẽ có quỷ?”

      lúc sau, Tiểu Xuân nhìn chằm chằm mặt đất trụi lủi, cười khẩy : “Là quỷ sao, quỷ dùng dược liệu cũng phải trả tiền!” Tiểu Xuân thở hắt ra, thổi tắt nến, cây nến bị dập tắt tỏa ra luồng khói xanh trong đêm.

      Kể từ hôm đó, Tiểu Xuân quyết chí phải bắt được tên trộm dược liệu kia.

      Ban ngày ngoài việc chăm sóc thảo dược trong vườn, nàng cũng có chuyện gì để làm, lúc nhàn rỗi nàng lại ngủ bù, để ngừa việc tối đến ngủ đủ lại thiếp .

      Đợi đến khi mặt trời xuốg núi, Tiểu Xuân trốn trong cái lều do nàng mới dựng tạm lên. là lều, ra cũng rộng rãi gì mấy, sau khi Tiểu Xuân ngồi xổm bên trong, ngay cả khe hở để nhét con mèo cũng chẳng còn.

      Lúc này là mùa hè, ban đêm ở trong núi, muỗi bay đầy trời. Tiểu Xuân dùng vải thưa che đầu, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn chằm chằm về phía vườn thảo dược.

      Bên tai nàng vẫn vang lên mấy tiếng ong ong của mấy loại côn trùng biết bay, cánh tay và đùi cũng bị đốt rất nhiều thế nhưng Tiểu Xuân chẳng thèm để ý.

      Cứ như vậy, Tiểu Xuân chờ kiên trì suốt ba ngày, rốt cuộc vào đêm ngày thứ tư, nàng chờ được kết quả.

      Đêm đó, Tiểu Xuân như mọi ngày che đầu, khom lưng ngồi dưới tấm ván gỗ trong lều. Gần canh ba, trong vườn thảo dược rốt cuộc có động tĩnh. thanh kia rất nhưng Tiểu Xuân vẫn luôn chú ý vườn thảo dược, dù động tĩnh có cách mấy, nàng vẫn có thể phát ra.

      Hai mắt Tiểu Xuân sáng như đuốc, hai mắt vì thức đêm nhiều ngày mà hằn đầy tia máu, trông cứ như bốc lửa.

      cái bóng đen chuyển động vô cùng nhanh.

      Nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy tên đó phải con người.

      Thứ đầu tiên đập vào mắt Tiểu Xuân chính là, từ phía xa xa của vườn thảo dược chợt xuất cái bóng đen sì, nhìn hình dáng. Sau đó, cái bóng ấy bỗng vọt qua, thoáng cái xuất ở phía bên kia của vườn… cách khá gần vị trí của Tiểu Xuân.

      Tiểu Xuân lập tức ngây dại.

      Nàng từng nhìn thấy mấy người trong Kiếm Các tỉ võ, nàng biết rằng người giang hồ có khinh công, có thể dễ dàng lướt qua cự ly mấy trượng, thế nhưng vườn thảo dược của nàng ít nhiều cũng gần vài chục trượng, sao kẻ đó có thể dễ dàng nhảy từ bên kia qua đây.

      Vậy mà kẻ đó nhảy được .

      nhào qua, cũng phải bay qua, chính là nhảy qua… giống hệt như con cóc nhảy đến.

      Chỉ là, người này lớn hơn con cóc nhiều lắm. Dưới đêm đen mịt mùng, cho dù cách đó xa nhưng Tiểu Xuân vẫn thể nhìn dáng vẻ của người nọ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét khái quát của kẻ đó trong đêm… Đó là dáng vẻ khỏe khoắn hệt như ngọn núi.

      Sau khi người nọ đến đó cũng đứng lên, chỉ ngồi xổm đất, vươn đầu ra từ từ chuyển đầu như ngửi mùi thảo dược. Ngửi mấy cái, ta dường như ngửi được mùi dược liệu mình cần, chuẩn bị đào khoảnh đất bên dưới gốc cây đó.

      Lúc này Tiểu Xuân mới bừng tỉnh, nàng thấy thảo dược sắp bị đào ra, mắt bốc hỏa, lòng lại như phát điên, nàng trừng hai mắt, gào tiếng, giơ gậy trong tay xông đến…!

      “Tên trộm kia, xem gậy đây…!!”

      Động tác của nàng chỉ trong nháy mắt. Ngay khi gậy vừa được cầm lên, bóng đen kia đột nhiên ngẩng đầu, cảnh giác như con cáo rừng, khi Tiểu Xuân cầm lấy gậy chuẩn bị xông ra, vội đào mấy cái, túm mấy cây thảo dược, sau đó nhảy hai cái theo hướng mà ban nãy đến.

      Cho nên khi Tiểu Xuân lao ra, hét “Tên trộm kia, xem gậy đây”, người nọ còn ở đó.

      Tiểu Xuân: “…..”

      Quá nhanh, khi Tiểu Xuân còn chưa biết chuyện gì xảy ra, tên trộm kia sớm chạy mất dạng.

      Tiểu Xuân bước nhanh hai bước, xem vườn thảo dược của mình. Lần này người kia trộm hoàng cầm(3), thế nhưng vì Tiểu Xuân xuất kịp lúc, ta lấy nhiều, chung cũng hao tổn gì.

      Tiểu Xuân thở hổn hển, nhìn về phía người nọ chạy trốn.

      “Thứ gì…” Tiểu Xuân nhe nhe răng, ôm lấy bả vai vung vung cây gậy, sau đó trở lại phòng. Nàng thầm nghĩ, trải qua chuyện lần này, có lẽ tên trộm kia cảnh giác với chủ nhà, lần sau dám đến nữa.

      “Chỉ đáng tiếc là bắt được .” Tiểu Xuân nằm giường thở dài.

      Đêm hôm đó, Tiểu Xuân nằm mơ.

      Giấc mơ rất mơ hồ, xung quanh đều mờ ảo thấy , chỉ thấy ở chính giữa có bóng người. Bóng người kia ngồi đó, chỉ để nàng nhìn thấy bóng lưng. Tiểu Xuân thử về phía trước, muốn nhìn gương mặt người nọ thế nhưng lại đuổi kịp . Sau đó, bóng lưng kia càng lúc càng mờ nhạt, mắt nàng cũng càng lúc càng nặng trĩu, sau đó, bóng lưng kia từ từ biến mất.

      Hôm sau tỉnh lại, đầu Tiểu Xuân đau như muốn vỡ tung, nàng hoàn toàn thể nhớ giấc mộng kia.

      Hít lấy gió buổi sớm, Tiểu Xuân sảng khoái bước ra khỏi cửa. Sắc trời hôm nay rất tốt, trời trong xanh, vạn dặm hề có gợn mấy. Tiểu Xuân vươn tay, vào vườn xem đám thảo dược.

      Vừa vào vườn, nàng có cảm giác mình nhìn lầm rồi.

      Nàng tập trung nhìn kĩ, lần, hai lần, ba lần… cuối cùng, Tiểu Xuân thể thừa nhận, hoàng cầm bị nhổ sạch phân nửa.

      Trong khí trời tốt đẹp như thế, Tiểu Xuân đột nhiên cảm thấy mắt mình như mờ . Nàng chống nạnh… hoặc như tự đỡ lấy lưng mình, hét lớn về phía núi sâu:

      “Ta chơi với ngươi! Bà đây chơi với ngươi tới cùng…!”

      (1), (2), (3): Đều là tên các loại thuốc

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 2


      Từ hôm đó về sau, Tiểu Xuân hề được nghỉ ngơi tử tế, gần như mỗi tối nàng đều ngồi canh bên trong vườn thảo dược.

      Hôm đó, kẻ kia lại đúng lúc bị Tiểu Xuân bắt được, khi nàng vừa chui ra khỏi lều, kẻ kia cũng hệt như lần trước, run rẩy cả người rồi nhảy đâu mất.

      Thế nhưng đêm hôm đó, Tiểu Xuân giống như lần đầu tiên trở về phòng ngủ, nàng vẫn chờ.

      Quả nhiên, lúc sau, ta lại đến nữa.

      Lần này Tiểu Xuân hề trốn tránh, trực tiếp chống gậy gỗ đứng ngay cổng vào của vườn thảo dược, hình như kẻ kia cũng phát , thế nên ta dám vào.

      Lúc trời tờ mờ sáng, rốt cuộc kẻ kia cũng bỏ , hai mắt Tiểu Xuân đỏ rực, cười ha ha. Nàng cũng biết vì sao mình lại cười, mặc dù nhìn dáng vẻ của tên kia, Tiểu Xuân muốn bắt được ta là chuyện thể nào, dược liệu mất rồi cũng thể lấy lại, nhưng nàng vẫn cứ cười, trong lòng hiểu sao lại cảm thấy vô cùng sung sướng.

      ra , Tiểu Xuân hoàn toàn có thể tìm người đến giúp đỡ.

      Nàng có mấy người bạn tốt, trong đó còn có mấy người là đệ tử đỉnh Bạc Mang, nếu như tìm mấy người giang hồ biết võ công đến, chắc chắn có thể bắt được tên trộm dược liệu kia.

      Thế nhưng Tiểu Xuân lại tìm người đến giúp, cho dù nàng từng nghĩ đến, nhưng sau lần đầu tiên nàng nhìn thấy kẻ kia, nàng bỏ ý nghĩ này.

      Tiểu Xuân muốn tự mình thắng được tên to con kia.

      Vào buổi trưa, Tiểu Xuân ở trong sân phơi thuốc bỗng nghe thấy tiếng hát trong trẻo, nàng lập tức cười hiểu ý, biết rằng Lưu Viễn Sơn đến.

      Lưu Viễn Sơn là bạn của Tiểu Xuân, là đệ tử của Kiếm Các, lên núi được ba bốn năm. Lúc mới đến, y vô cùng kiêu ngạo, sức lực cứ như dùng mãi hết, mỗi ngày đều phải đấu võ ba bốn lần, vết thương người tích lũy hằng ngày. Khi đó, mấy loại dược liệu của Tiểu Xuân hơn phân nửa đều là bán cho y.

      Tiểu Xuân rất thích giao thiệp với y, phải vì Lưu Viễn Sơn tuấn mà vì y mua thuốc bao giờ mặc cả, Tiểu Xuân muốn bao nhiêu, y đưa bấy nhiêu.

      Nghe Linh Nhi ở y quán cách vách , Lưu Viễn Sơn là con cháu thế gia, tổ tiên đều làm quan to, đến đời y y lại có hứng thú làm quan, hướng đến nghiệp hiệp khách, nên lấy ít tiền bạc trong nhà chạy đến đây bái sư.

      Hơn nữa, tính cách của Lưu Viễn Sơn vô cùng cởi mở, ai cũng kết bạn được, với ai cũng có thể trò chuyện làm quen.

      “Tiểu Xuân!” Lưu Viễn Sơn chào Tiểu Xuân từ đằng xa.

      Tiểu Xuân đứng ngay chỗ hàng rào, vẫy vẫy tay với y: “Lưu đại ca.”

      Lưu Viễn Sơn đến gần, gương mặt có vùng bầm tím cười với Tiểu Xuân.

      Tiểu Xuân: “…..” Nàng chỉ chỉ mặt Lưu Viễn Sơn “Lưu đại ca, mặt của huynh sao vậy?”

      Lưu Viễn Sơn chạm chạm mặt mình, vô tình đụng đau liền xuýt xoa “Chao ôi, sao sao, thi đấu với các sư huynh đệ bị thương chút thôi.”

      Tiểu Xuân mời Lưu Viễn Sơn vào, để y ngồi vào chiếc ghế gỗ trong sân, còn nàng lấy thuốc trị thương đến.

      “Thi đấu võ nghệ, cần gì ra tay nặng như vậy.”

      “Aizzz, cũng vậy được, Tiểu Xuân muội có điều biết, kiếm khách như bọn huynh đây, nếu đánh , e rằng thể tiến bộ được.”

      Tiểu Xuân: “Mọi người thi đấu bằng kiếm à?”
      Lưu Viễn Sơn nghiêm túc : “Xuất thuân từ Kiếm Các, đương nhiên dùng kiếm rồi.”

      Tiểu Xuân chỉ chỉ mặt y: “Vậy cái vết mặt huynh ở đâu ra?”

      Lưu Viễn Sơn mở to mắt: “Đùa hoài! mặt mà bị kiếm vạch phát hỏng mất!”

      Tiểu Xuân: “…..”

      Tiểu Xuân nhếch môi, gật đầu.

      Linh Nhi ở y quán cách vách còn , Lưu Viễn Sơn muốn trở thành đại hiệp khiến chính bản thân y cũng phải khâm phục, đáng tiếc, y học võ quá trễ, nhập môn quá muộn, cho nên mãi cũng tiến triển được gì, song điều này cũng ảnh hưởng đến nhiệt tình của y.

      Tiểu Xuân vô cùng thưởng thức nhiệt tình này của y, bởi vì mỗi khi y trở nên nhiệt tình, nàng lại có thêm mối làm ăn.

      “Lưu đại ca, huynh ngồi , muội bôi thuốc giúp cho.”

      “Được, làm phiền Tiểu Xuân rồi.” Lưu Viễn Sơn ngồi ghế đẩu , Tiểu Xuân trộn thuốc xong từ từ bôi lên mặt y. Chỉ lát sau, mặt Lưu Viễn Sơn dính đầy thuốc đen thùi.

      “He, đa tạ muội, Tiểu Xuân.” Lưu Viễn Sơn nhếch miệng cười, thuốc chảy dọc xuống theo gương mặt.

      “Đừng nhúc nhích.” Tiểu Xuân cản y “Đợi lúc nữa , cho đến khi thuốc khô, tạm thời được động đậy.”

      “Được.” Lưu Viễn Sơn ngửa đầu, liếc mắt nhìn về phía Tiểu Xuân “Lại làm phiền muội rồi.”

      Tiểu Xuân cười cười, cũng ngồi xuống rồi : “Đâu có gì, mấy ngày nay Tiểu Xuân cũng gặp chuyện tốt, Lưu đại ca đến đúng lúc giúp muội đổi vận.”

      “Ồ?” Lưu Viễn Sơn hỏi “Xảy ra chuyện gì?”

      Tiểu Xuân lắc đầu “ có gì, lâu rồi muội lên núi, dạo này núi thế nào rồi?”

      “Kiếm Các gần đây có chuyện lớn.”
      “Chuyện lớn gì?”

      “Chọn Chưởng môn!”
      Tiểu Xuân mở to mắt nhìn Lưu Viễn Sơn, “Chọn Chưởng môn? phải quy định của Kiếm Các là vĩnh viễn lập Chưởng môn à?”

      Lưu Viễn Sơn : “ lập Chưởng môn là ý của ba vị tông sư, bọn huynh làm đệ tử dĩ nhiên tuân theo, hơn nữa, nhiều năm rồi, bọn huynh cũng hề có ý định lập Chưởng môn.”

      “Vậy sao đột nhiên lại đổi ý?”
      đến đây, Lưu Viễn Sơn đột nhiên nhíu mày, thuốc mặt y cũng khô, lúc này y nhướng mày, mấy mảng thuốc khô lập tức vỡ, bột thuốc rơi khắp nơi.

      “Aizz, đừng nữa.” Lưu Viễn Sơn cười khổ : “Trước đó lâu Kiếm Các nhận đệ tử mới đến, kẻ đó vừa nhập môn lập tức tìm lão tông sư, bảo muốn Kiếm Các chọn lựa Chưởng môn.”

      “Đệ tử mới?” Tiểu Xuân suy nghĩ lúc rồi “Mọi người cần để ý đến kẻ đó là được mà.”
      “Thế nhưng cũng có lúc phải muội bảo muốn để ý là muốn để ý được.” Lưu Viễn Sơn “Ban đầu bọn huynh cũng cảm thấy kẻ đó đúng là biết trời cao đất dày, dám cầu việc như thế với lão tông sư, ngờ, lão tông sư lại đồng ý.”

      “Ồ?”

      “Lão tông sư mặc dù đồng ý nhưng các sư huynh đệ lại chịu, vậy nên lão tông sư với kẻ đó, nếu như ta có thể thắng hết tất cả những người phản đối trong Kiếm Các, cuối năm, Kiếm Các chọn vị Chưởng môn.”

      “Vậy… các huynh khuyên nhủ lão tông sư à? Đây dù sao cũng là ước định của ông ấy với hai người bạn tốt.”

      Lưu Viễn Sơn phẩy phẩy tay “Vô dụng, bọn huynh rồi, nhưng người lại vờ như nghe thấy.”

      “….” Tiểu Xuân “Vì sao ông ấy lại nghe theo lời của đệ tử mới đến chứ?”

      Lưu Viễn Sơn: “Huynh và các sư huynh đệ cũng từng thảo luận với nhau.”

      “Có kết quả ?”
      Lưu Viễn Sơn: “Có.”

      “?”

      Lưu Viễn Sơn thở dài, : “Ngài ấy già nên hồ đồ rồi.”

      “…..”

      Tiểu Xuân đứng lên “Mặc dù muội phải người của Kiểm Các, nhưng lão tông sư ở núi Bạc Mang bốn mươi mấy năm, mấy người lớn tuổi đều bảo rằng nhờ có lão tông sư nên núi này mới có tiên khí như vậy, muội cảm thấy ông ấy cũng phải hồ đồ, ông ấy làm như vậy tất có đạo lý của ông ấy. Cuối cùng đệ tử mới kia thắng à?”

      Vừa nhắc đến thắng thua, mặt Lưu Viễn Sơn lập tức đen lại… mặc dù thuốc đen sẵn rồi nhưng Tiểu Xuân nhạy cảm phát , phần bị che bên dưới lớp thuốc cũng đen thêm.

      Tiểu Xuân gật gật đầu: “Xem ra là ta thắng rồi.”
      Lưu Viễn Sơn kiềm nén cơn bực bội : “Kiếm pháp của tên nhóc kia cực kì tà môn, huynh hành tẩu giang hồ lâu như vậy nhưng chưa từng thấy qua loại kiếm pháp như thế.”

      “….” Tiểu Xuân gượng cười nhìn Lưu Viễn Sơn “Lưu đại ca hành tẩu giang hồ được mấy năm rồi?”

      “Cũng được vài năm.”

      “À.”

      Tiểu Xuân lại ngồi xuống, than thở : “ đáng buồn, cả Kiếm Các lại có ai đánh thắng được ta sao, muội nghĩ người này phải đến bái sư, dường như đến để gây rối.”

      Lưu Viễn Sơn căm hận : “Sao lại , đại sư huynh bế quan, chờ huynh ấy ra ngoài, cho tên nhóc kia đẹp mặt!”

      “Đại sư huynh?!” Tiểu Xuân vừa nghe nhắc đến đại sư huynh, lập tức trở nên có tinh thần.

      đến đại sư huynh của Kiếm Các – Vệ Thanh Phong, mấy đại nương tiểu tức phụ trong phạm vi năm dặm đều như nhũn ra.

      Vệ Thanh Phong chín tuổi đến núi Bạc Mang bái sư, đến bây giờ mười mấy năm rồi, theo lời thím Trương cách vách , Vệ Thanh Phong lúc còn thiếu niên cũng rất tuấn mĩ, oai hùng; phong vận khôn cùng, sau khi trổ mã, khí chất lại càng trở nên cao quý lỗi lạc.

      Tiểu Xuân lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Thanh Phong là khi y vừa xuống núi để mua dụng cụ.

      Khi đó là mùa xuân tháng giêng, bầu trời trong xanh, dưới chân đầy rẫy những đóa hoa non nớt, Vệ Thanh Phong cứ thế từ từ xuống núi.

      Tiểu Xuân mãi luôn nhớ lần đó, nàng xách rổ thuốc lên, Vệ Thanh Phong lướt qua vai nàng, nàng chợt quay đầu lại, kịp nhìn thấy sườn mặt Vệ Thanh Phong và trường kiếm đeo lưng y.

      Đây có thể xem như là hiệp khách như khúc ca, kiếm khí như cầu vồng.

      Tiểu Xuân cảm nhận được điều đó cách ràng. Từ ngày đó trở , nàng cũng gia nhập đám người Linh Nhi, mỗi ngày, sau khi ăn xong tụ tập thảo luận về hôn của Vệ Thanh Phong.

      “Đại sư huynh bế quan?”

      “Đúng vậy.”

      bao lâu rồi?”

      Lưu Viễn Sơn tính chút, : “Gần hai tháng rồi.”

      Tiểu Xuân hưng phấn : “Tốt, tốt quá, có đại sư huynh ở đây, ai có muốn gây rối cũng sợ!”

      “Ừ.” Lưu Viễn Sơn hiển nhiên cũng nghĩ vậy “Kiếm pháp của tên nhóc kia dù lợi hại nhưng dù sao cũng là loại kiếm thuật bất chính, võ công của đại sư huynh là do chính tay lão tông sư truyền thụ, muốn giải quyết tên kia thành vấn đề!”

      Hai người cứ huynh câu muội câu, hỉ hả thổi phồng Vệ Thanh Phong lên tận mây xanh.

      Sau khi bôi thuốc xong, Lưu Viễn Sơn lại mua thêm chút về để bôi, sau đó định . Trước khi y mất, Tiểu Xuân chợt nhớ đến chuyện, hỏi y: “Lưu đại ca, huynh có biết dùng khinh công?”

      Lưu Viễn Sơn ưỡn ngực “Tất nhiên.”

      Tiểu Xuân : “Vậy nếu huynh tung người cái, xa nhất là khoảng bao nhiêu?”

      Lưu Viễn Sơn nghĩ lúc rồi “Ba bốn trượng cũng thành vấn đề.”

      Tiểu Xuân : “Vậy… khoảng vài chục trượng sao?”

      “Vài chục?!” Lưu Viễn Sơn kinh hoảng “Nếu mượn lực người khác, thể có ai tung người xa hơn vài chục trượng kia.”

      Tiểu Xuân do dự lúc, lại : “Nhưng cái mà muội muốn , phải cái đó, mà là… nhảy.”

      “Ha ha ha!” Lưu Viễn Sơn cười ha ha, “Tiểu Xuân, muội thú vị, có ai nhảy mà dùng khinh công chứ, đó phải là nhảy cóc sao, sức mạnh tốn nhiều, khoảng cách cũng xa.”

      “À.”

      “Sao vậy, sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

      có.” Tiểu Xuân lắc đầu, mơ hồ : “Chỉ là chợt nhớ ra mà thôi.”

      “Được rồi, huynh đây, Tiểu Xuân, nếu rảnh lên núi chơi chút, mấy sư huynh đệ đều rất nhớ muội.”

      “Được.”

      Tiễn Lưu Viễn Sơn , Tiểu Xuân thở phào nhõm, nhìn về phía vườn thảo dược.

      “Rảnh, rảnh… ta rảnh lúc nào chứ.” Nàng vừa thu dọn mấy mảng bột thuốc mặt đất, vừa nhớ lại mấy lời Lưu Viễn Sơn từng .

      Nếu mượn lực người khác, thể có ai tung người xa hơn vài chục trượng kia.

      thể nào… vậy thứ mình thấy là cái gì chứ?” Tiểu Xuân bĩu môi, trong đầu lên dáng vẻ cao lớn kia. nhiều lần rồi, mặc dù Tiểu Xuân cách rất gần nhưng đó cũng chỉ là chuyện trong khoảnh khắc, chớp mắt cái chạy rất xa rồi. Tiểu Xuân còn chưa kịp nhìn ra dung mạo của , đừng nhìn kĩ, ngay cả dáng vẻ chung chung nàng cũng thấy .

      Kẻ kia luôn khiến cho nàng có cảm giác kì quái, cẩn thận vô cùng, phải là loại gian xảo, mà chỉ là loại bản năng cảnh giác, cảnh giác đối với người và vật xung quanh.

      Hơn nữa, từ tận đáy lòng Tiểu Xuân dường như có loại ảo giác…

      Người này, hình như rất sợ nàng.
      thư hồ thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 3


      Có loại ảo giác này, Tiểu Xuân cũng trốn tránh nữa, mỗi buổi tối đều trực tiếp kéo cái ghế ra, pha ấm trà, ngồi ngay cửa ra vào của vườn dược liệu, vừa uống trà vừa nhìn tên to con ngồi trong rừng kia, cứ như là hóng mát bình thường vậy.

      Người kia cũng kì quái, với thể trạng và tốc độ của mình, nếu ta muốn cướp dược liệu của Tiểu Xuân dễ như đùa vậy, thế nhưng ta vẫn dám. Tiểu Xuân khoanh chân ngồi ghế, lúc rảnh rỗi đến nhàm chán còn gọi ta hai tiếng, người nọ mỗi lần nghe gọi lại như bị dọa giật thót cả mình, nhảy sâu vào trong rừng, lúc lâu sau mới dám chui ra.


      Gần đây Tiểu Xuân gác đêm bảo vệ dược liệu càng lúc càng siêng năng, mấy ngày liên tục trộm được thuốc, trời càng khuya, lại càng có vẻ nôn nóng. Tiểu Xuân cách rất xa nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy mấy tiếng lẩm bẩm khe khẽ của .

      “Hứ.” Tiểu Xuân nhổ bã trà trong miệng sang bên cạnh. Nàng nhìn bóng người ở đằng xa, trề môi : “Làm gì vậy chứ, còn dám kêu la vớ vẩn gì nữa, trộm được thuốc còn cảm thấy uất ức nữa cơ đấy.”

      Thế nhưng Tiểu Xuân lại phát , dù kẻ kia có lo lắng thế nào, lúc trời gần tờ mờ sáng, nhất định bỏ .

      Có bài học lần trước, lúc Tiểu Xuân gác đêm lại càng vô cùng chăm chú, dù có vệ sinh tinh thần cảnh giác vẫn được giữ vững. Dưới nghị lực như thế, kẻ kia liên tục bảy ngày trộm được dược liệu.

      Đến ngày thứ tám, ta rốt cuộc nhịn nổi nữa.

      Đêm hôm đó, Tiểu Xuân hoảng sợ phát , kẻ kia rốt cuộc chịu bước ra khỏi rừng cây. “Ơ kìa, này.” Tiểu Xuân trợn tròn mắt để bình trà xuống, cầm cây gậy bên cạnh, hét lớn:

      “Mi tới đây…!!”

      Kết quả, kẻ kia lại rúc trở về.

      “Ha ha ha ha!” Tiểu Xuân cất tiếng cười to “Gan như thế mà còn bắt chước người ta làm trộm! Mi bỏ nghề …!!”

      Kẻ kia yên lặng ngồi trong rừng cây, mặc cho Tiểu Xuân cười nhạo thế nào, cũng lên tiếng. Cuối cùng, Tiểu Xuân mệt mỏi bèn ngồi xuống. Nàng cắn cắn cái miệng bình trà, nhìn bóng người trong rừng cây, yên lặng suy nghĩ điều gì.

      ra , ban nãy, khi kẻ kia nhảy ra khỏi rừng cây, Tiểu Xuân mượn ánh trăng để nhìn gương mặt . Mặc dù vẫn còn rất mơ hồ nhưng Tiểu Xuân tinh mắt nhìn thấy, mắt bị tầng vải che lại, quấn khoảng vài vòng, siết chặt hai mắt .

      Tiểu Xuân thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ kẻ đó bị mù?

      thể nào.

      Thời buổi gì thế này, người mù mà cũng dám làm trộm?

      Đêm đó, lần đầu tiên Tiểu Xuân cảm thấy tò mò đối với tên trộm dược liệu kia.

      Đêm tiếp theo, lúc gác đêm, nàng cũng từng thử về phía rừng cây, thế nhưng mỗi lần Tiểu Xuân chỉ vừa động đậy, kẻ kia lập tức nhảy vào sâu trong rừng, Tiểu Xuân đuổi kịp, chỉ có thể ngồi lại chỗ cũ.

      “Aizz…” Tiểu Xuân chống nạnh, to với người ngồi trong rừng cây: “Rốt cuộc ngươi là người thế nào…?”

      Kẻ kia hết hồn run cả người, vẫn dám nhúc nhích, càng gì, chỉ có mấy tiếng vọng lại từ trong khe núi.

      Tiểu Xuân thấy hề có phản ứng gì, lại to: “Mi trộm thuốc của ta làm gì…?”

      biết có phải ảo giác của nàng , Tiểu Xuân cảm thấy sau khi mình hỏi mấy câu này xong, kẻ kia dường như phát ra mấy tiếng ùng ục.

      Tiểu Xuân: “……”

      “Rốt cuộc là ngươi lên tiếng hay bụng ngươi lên tiếng vậy hả…!”

      Kẻ kia vẫn đáp.

      Tiểu Xuân thả lỏng ngồi lại vào ghế, nghĩ lúc, nàng lại đứng lên, kêu to với : “Mi đến đây được …? Mi đến đây cho ta nhìn chút, ta cho ngươi dược liệu…!”

      biết kẻ kia nghe có hiểu , vẫn lời nào, cũng hề nhúc nhích. Tiểu Xuân đặt bình trà qua bên, xoay người nhổ gốc cây cát cánh lên, cứ như gọi gà huơ huơ về phía rừng cây.

      “Nè nhìn xem, xem đây là gì, lại đây…. lại đây nào…” Tiểu Xuân cẩn thận về phía trước, người nọ hề nhảy ngay như lần trước, Tiểu Xuân đến càng lúc càng gần, tim nàng cũng kiềm được mà đập thình thịch.

      Thế nhưng, khi nàng còn cách kẻ kia chừng ba trượng, ta lập tức kịp phản ứng, vụt phát biến mất.

      Tiểu Xuân: “…..” Nàng chợt quẳng gốc cát cánh lên mặt đất, chỉ vào nơi rừng sâu chửi ầm lên—-

      “Mi là cái đồ nhát gan! Mi có phải đàn ông hả…! Đồ nhát gan rụt đầu rụt đuôi…!!”

      Tiểu Xuân mắng mạch, mãi cho đến khi miệng đắng lưỡi khô, kẻ kia rốt cuộc cũng trở ra.

      Tiểu Xuân mệt mỏi thở dài, lại thẳng lưng về phía trước mấy bước, về chỗ mà kẻ kia ngồi ban nãy, mặt đất hoàn toàn có dấu chân. Tiểu Xuân nhớ đến vóc người cường tráng của kẻ đó, lại nhìn nhìn mặt đất bằng phẳng, nuốt ngụm nước bọt.

      “… Chẳng lẽ là quỷ à?” Tiểu Xuân chống nạnh, nhíu chặt mày “Mấy năm nay gần đây sao quỷ đều khiến người ta thất vọng quá vậy nhỉ.” Nàng lắc đầu, về vườn thảo dược.

      Đêm đó, nàng ngồi ghế, nhìn chằm chằm bầu trời đầy sao, nghĩ ra cách hay. Nhìn về phía bầu trời đêm, Tiểu Xuân nở nụ cười u.

      Trời vừa sáng, nàng chẳng quan tâm đến việc ngủ bù, vội chạy về phía y quán của Linh Nhi.

      “Linh Nhi, Linh Nhi!”

      Trời vẫn còn sớm, trong y quán có ai, Tiểu Xuân chạy vội vào trong, thấy trẻ mặc quần áo màu xanh nhạt mài thuốc. Tiểu Xuân kéo kéo tay nàng, “Linh Nhi, ta có việc tìm .”

      Linh Nhi để thuốc xuống, ngáp cái, ngẩng đầu nhìn Tiểu Xuân, “Sao vậy, mới sáng sớm mà như vội chết vậy hả?”

      Tiểu Xuân ngồi xổm xuống bên người nàng, : “Ta muốn xin thứ.”

      Linh Nhi: “Thứ gì?”

      Tiểu Xuân: “Bột huỳnh quang.”

      Linh Nhi nhíu mày, “ muốn thứ đó làm gì?”

      Tiểu Xuân lắc lắc cánh tay Linh Nhi “Đừng hỏi nhiều như vậy, cho ta túi .”

      Linh Nhi ngáp cái, uể oải : “Cho có, muốn mua có thể bán cho ít.”

      Tiểu Xuân: “…..”

      Nàng cười đẩy Linh Nhi cái: “Sao lại thế, mọi người đều là chị em tốt, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà.”

      Linh Nhi cười ha ha hai tiếng khô khốc, liếc mắt nhìn Tiểu Xuân.

      “Tháng trước nâng giá cam thảo rồi bán cho ta, ta còn chưa tính sổ với đó, giờ lại còn đến đây kết thân.”

      Tiểu Xuân lập tức ngậm miệng.

      Linh Nhi đứng lên, duỗi cổ mấy cái, : “Năm mươi đồng tiền túi, tiền trao cháo múc.”

      Tiểu Xuân trợn tròn mắt: “Năm mươi đồng?! Mấy cái thứ đồ thừa kia mà lấy ta tận năm mươi đồng tiền?! Lần trước gặp , còn bảo mấy thứ kia buổi tối nhìn y như ma trơi, còn muốn vứt mà!”

      “Hừm!” Linh Nhi quay mặt sang trừng mắt nhìn Tiểu Xuân “Bây giờ ta thích nhìn mấy thứ đó sao, năm mươi đồng, thiếu đồng cũng bán!”

      “…..”

      Tiểu Xuân thấy Linh Nhi dứt khoát như thế, lui về sau bước, nàng khoanh tay, nghiêng cổ, mắt phát sáng.

      Linh Nhi: “… lại muốn làm gì, ta cho biết, làm gì cũng vô dụng thôi!”

      Tiểu Xuân căng da mặt, chậm rãi cười : “Ba túi bột huỳnh quang, ta bán cho tin tức mới nhất, sao hả?”

      Linh Nhi cười lạnh: “Nằm mơ ! Tin tức gì mà đáng giá như thế.”

      Tiểu Xuân gẩy gẩy móng tay mình, chậm rãi : “Tin tức của đại sư huynh.”

      Linh Nhi: “…..”

      Tiểu Xuân nhìn nàng, tiếp: “Đệ tử Kiếm Các có thời gian xuống núi, muốn biết núi xảy ra chuyện gì à.”

      Linh Nhi: “….”

      Tiểu Xuân: “Kiếm Các xảy ra chuyện lớn đó nhe.”

      Linh Nhi: “….”

      Tiểu Xuân: “Có liên quan đến đại sư huynh đó nhe.”

      Linh Nhi: “…..”

      Tiểu Xuân: “Giải quyết tốt đại sư huynh gặp phiền toái đó nhe.”

      Linh Nhi chợt quay đầu, lấy từ trong ngăn kéo ra ba gói thuốc, ném mạnh về phía Tiểu Xuân, chỉ nàng: “Ta cho biết, nếu dám dọa ta, ta xé nát cái miệng của !”

      Tiểu Xuân luống cuống tay chân chụp lấy mấy túi bột huỳnh quang, ngoắc ngoắc ngón tay với Linh Nhi. Đầu hai dính sát vào nhau, Tiểu Xuân kể cho nàng biết hết bảy tám phần những chuyện mà Lưu Viễn Sơn .

      “Cái gì?!” Linh Nhi nghe xong, vỗ đùi cái: “Lại có kẻ dám chống đối đại sư huynh, tên này có lai lịch gì hả!”

      Tiểu Xuân: “ biết làm sao ta biết.”

      Linh Nhi nheo mắt, nhe răng : “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà ta lại biết, là đáng hận!”

      Tiểu Xuân: “Hay là hôm nào đó cũng lên núi xem thử xem? Ta cho chút dược liệu, mang theo.”

      Linh Nhi nghi ngờ nhìn Tiểu Xuân cái.

      Tiểu Xuân: “… Làm gì nhìn như ta như vậy.”

      Linh Nhi: “ đúng, có chuyện giấu ta.”

      Tiểu Xuân liếc cái: “ cái gì đó.”

      Linh Nhi: “Thường ngày, lúc nào cũng giành được lên núi, lần này sao lại dễ dàng nhường cho ta như thế, lại còn muốn đưa thuốc cho ta nữa… đúng, có chuyện mờ ám.”

      Tiểu Xuân thầm nghĩ, đúng là có chuyện mờ ám, nhưng phải là ta. Nàng nhìn Linh Nhi : “Bên vườn dược liệu có vài việc nên ta được, lần này , nhất định phải nghe ngóng cặn kẽ chút.”

      Linh Nhi hất cái cằm lên: “Ta là ai chứ, yên tâm , ngay cả ông nội của kẻ kia làm nghề gì ta cũng điều tra ra!”

      Tiểu Xuân vỗ vỗ vai Linh Nhi, tỏ vẻ khích lệ.

      Về đến nhà, Tiểu Xuân mở túi bột huỳnh quang ra, bắt đầu đổ quanh các gốc cây dược liệu, lại chạy đến chỗ kẻ kia hay ngồi rắc chút nữa.

      Làm xong mấy chuyện này, Tiểu Xuân phủi tay, mấy hạt phấn vụn rơi xuống đất.

      “Ta tận mắt thấy chân ngươi chạm đất, nếu ngươi là quỷ, vậy bay cho ta xem, có ngon đừng dính phải chút phấn vụn nào! Còn nếu ngươi giả quỷ… hừ hừ, vậy trách ta được đâu!”

      Tiểu Xuân sắp xếp xong xuôi, thả lỏng tâm trí trở về phòng ngủ. Nàng hề lo lắng bị kẻ kia phát , bởi vì tối hôm trước, nàng ràng nhìn thấy mắt kẻ kia bị băng kín, Tiểu Xuân đoán, mắt tên trộm này phải mù cũng có vấn đề.

      Đêm đó, nàng hề trông chừng, nàng chẳng những trông chừng, lại còn hi vọng tên trộm kia đến.

      Bởi vì hoàn toàn thả lỏng, Tiểu Xuân cảm giác giấc ngủ của nàng rất sâu, mãi đến trưa hôm sau, nàng mới bị cơn đói làm tỉnh lại.

      Thức dậy, Tiểu Xuân uống ngụm nước, ăn vài thứ đơn giản rồi lập tức chạy ra ngoài vườn thảo dược. Cả đường nàng đều vô cùng hưng phấn, lúc nàng chạy đến vườn thảo dược, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy chính là gốc cây cát cánh bị nhổ .

      tới, tới rồi!” Lần này dược liệu bị trộm, Tiểu Xuân lại hề tức giận, lại còn đặc biệt vui vẻ. Nàng chạy đến cạnh chỗ cây cát cánh, cẩn thận quỳ xuống, nhìn dưới mặt đất.

      Thế nhưng mặt trời vẫn chói chang, bột huỳnh quang chỉ hệt như hạt cát, hề có gì khác.

      “……..”

      Tiểu Xuân hít sâu: “Chờ chút xem sao.”

      Nàng vừa trông chừng thảo dược, vừa đợi mặt trời lặn. Ngày hôm đó trôi qua đặc biệt chậm, mặt trời cứ quyến luyến mãi mới chịu từ từ lặn xuống, mà khi đó, những vết phát sáng đất mới dần được lộ ra.

      Vết phát sáng bắt đầu từ vườn thảo dược, kéo dài đến tận sâu trong rừng cây. Dấu vết này rất nông, rất nhạt, lại đứt quãng, thế nhưng nếu nhìn kĩ vẫn có thể trông thấy được.

      Tiểu Xuân chống nạnh, nhìn mấy vệt sáng kia càng lúc càng trong đêm tối, nàng cười ha ha.

      “Dám giả ma giả quỷ với ta, ngươi đúng là cái tên mù chết tiệt! Chờ , ta cho ngươi đẹp mặt!”
      Anhdvathư hồ thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 4


      Hôm đó, Tiểu Xuân nén được tò mò, theo mấy vệt sáng vào trong rừng, thế nhưng vì bột huỳnh quanh đủ, được bao xa mất dấu. Sau khi trở về, Tiểu Xuân đổ nốt hai túi bột huỳnh quang ra ngoài.

      Lúc làm việc này, Tiểu Xuân phải là hăng hái bừng bừng. Lúc này nàng hoàn toàn muốn trông chừng tên trộm kia nữa mà xem như món đồ chơi thú vị.


      Những tháng ngày sống trong núi đều vô cùng bình yên, bình yên đến mức khiến người ta phát chán. Tiểu Xuân sống mình ở núi Bạc Mang, ngoài mấy người đồng hương hề gặp gỡ quen biết ai, giờ lại vô duyên vô cớ xuất tên như vậy, dĩ nhiên là Tiểu Xuân cảm thấy thú vị.

      Lại ngày nữa trôi qua, mấy dấu vết kia cũng dần trở nên ràng. Đêm đó, Tiểu Xuân cố ý thèm trông chừng vườn thảo dược, tên trộm kia tất nhiên dễ dàng trộm được dược liệu, bỏ từ rất sớm. Tiểu Xuân cũng hề đuổi theo ngay mà đợi đến khi trời gần sáng mới bắt đầu hành động. Nàng mặc bộ quần áo ngắn, bó chặt ống tay áo và ống quần, vừa giơ cây gậy của mình lên, chuẩn bị đầy đủ hết mới bắt đầu theo mấy dấu vết kia.

      Cánh rừng này đối diện với vườn thảo dược của của Tiểu Xuân thế nhưng Tiểu Xuân lại rất ít khi vào đây, chỉ là nàng, Tiểu Xuân biết những người khác cũng rất ít khi vào nơi này.

      Tiểu Xuân chỉ biết rằng cánh rừng này rất sâu, sâu bên trong là khe núi Bạc Mang, vào sâu nữa là mảng núi rừng, người ở thưa thớt, rộng lớn vô cùng.

      Tiểu Xuân về phía trước theo dấu vết đất, để ngừa có chuyện may, nàng còn khắc lại kí hiệu thân cây. Càng vào sâu, cây lại càng thô to, Tiểu Xuân ngẩng đầu, nhìn thân cây cao lớn, chậc chậc hai tiếng.

      đúng là người thế nào ở nơi thế ấy mà.” Tiểu Xuân dùng con dao vạch lên thân cây, sau đó lại về phía trước. Trong rừng cỏ dại sinh sôi đầy rẫy, nhánh cao nhất gần chạm đến đầu gối của Tiểu Xuân.

      hơn canh giờ, vẫn hề ra khỏi cánh rừng này, dấu vết của bột huỳnh quang vẫn chưa hề biến mất, Tiểu Xuân đấm đấm vai, nhìn về khe hở phía trước “Lúc nào mới đến đây….”

      Trời bắt đầu sáng, Tiểu Xuân dám dừng lại nghỉ ngơi, nếu chờ đến khi trời sáng , bột huỳnh quang đất thể nhìn thấy được nữa. Nàng hít sâu, cố giữ cho mình tức giận, : “Cũng đến đây rồi, tuyệt đối thể bỏ cuộc!” Những lúc mệt mỏi nàng tự nhủ trong lòng, còn chút xíu nữa là đến, còn chút xíu nữa là có thể tóm được đuôi của cái tên to con kia rồi.

      Rốt cuộc, khi chân Tiểu Xuân gần gãy đến nơi, khi mặt trời cũng lên, dấu vết đất cũng biến mất… Tiểu Xuân rốt cuộc tìm được đúng nơi.

      Đừng hỏi vì sao nàng biết rằng mình tìm đúng chỗ, có thể ở nơi rừng sâu thế này để dựng nhà ở, ngoài cái tên hoang dã kia, Tiểu Xuân cũng chẳng tìm được ai khác.

      Ngôi nhà được dựng mảng đất trống giữa rừng cây, có thể đây là ngôi nhà riêng biệt giữa cả cánh rừng. ra đây cũng được xem như “ngôi nhà”, bản thân Tiểu Xuân cũng giàu có gì, thế nhưng khi nhìn thấy “ngôi nhà” này, nàng cảm thấy nhà mình đúng là nhà của phú hộ rồi.

      “Đây là gì vậy chứ, chuồng gà của thím Trương còn tốt hơn cái thứ này.” Tiểu Xuân ngứa mắt bĩu môi.

      Tiểu Xuân ra ngay mà núp ở trong bụi cây lúc, nơi này hề có tiếng động gì, đừng là tên trộm dược liệu kia, ngay cả tiếng chim hót cũng chẳng có. Tiểu Xuân núp lúc, thấy có gì phải lo lắng mới nghênh ngang bước ra khỏi cánh rừng, thẳng về phía khoảnh đất trống kia.

      Mặt trời mọc, xung quanh trở nên sáng hẳn, lá gan của Tiểu Xuân cũng lớn thêm chút. Nàng đến gần ngôi nhà kia, nhìn kĩ lúc. Xung quanh ngôi nhà hề có vật gì dư thừa, Tiểu Xuân rón rén áp tai lên cửa, nhưng lại nghe được gì.

      Nàng từ từ đứng thẳng người, huơ huơ cây gậy trong tay, hít sau, tay đẩy cửa, sau đó vừa quát to tiếng vừa đá văng cửa ra…

      “Tên trộm ở đâu…!”

      ra Tiểu Xuân la lớn tiếng như thế hơn phân nửa là để bản thân thêm can đảm mà thôi.

      Nàng đẩy cửa ra, hùng hổ xông vào. Điều đầu tiên nàng nhìn thấy chính là chiếc giường lót ván gỗ cũ nát, có ông lão gầy yếu nằm. Mà ngoài ông lão này ra, trong nhà còn ai khác.

      Tiểu Xuân lập tức cứng đờ tại chỗ.

      Ông lão gầy đến mức chỉ còn lại da bọc xương, tóc hoa râm, gương mặt đầy nếp nhăn tang thương. Ông nằm giường, thấy có người xông tới cũng có sức đâu mà ngồi dậy. Tiểu Xuân nhìn lúc, sau đó giấu cái tay cầm gậy ra sau lưng, vội ho mấy tiếng rồi quẳng cái gậy ra khỏi cửa.

      “Ặc… ông ơi, cháu…. hình như cháu nhầm chỗ rồi, ông đừng trách nhé.”

      Ông lão mở to đôi mắt đục ngầu nhìn Tiểu Xuân, ông mở miệng, chưa được tiếng nào ho khan.

      “Ôi ôi.” Tiểu Xuân thấy ông lão ho khù khụ, vội đến giúp ông dễ thở, tay nàng đặt lên ngực ông lão, chỉ cảm thấy toàn xương là xương. Ông lão này bệnh nặng quá rồi, khuôn mặt cũng cứng đờ cả lại, Tiểu Xuân có hơi đành lòng.

      “Ông ơi, ông muốn uống nước , cháu giúp ông lấy nước.”

      Ông lão vẫn còn ho khan, thành lời, Tiểu Xuân đứng lên nhìn quanh, trong nhà này chẳng có bàn cũng chẳng có ghế, cuối cùng nàng mới tìm thấy cái túi nước trong góc tường. Nàng lấy túi nước kia đến, đỡ ông lão lên cho ông uống chút.

      Uống nước xong, ông lão rốt cuộc đỡ hơn chút.

      Tiểu Xuân cúi đầu, vô cùng hối lỗi : “Ông ơi, là do cháu lỗ mãng quá, cháu xin lỗi.”

      Ông lão chậm rãi lắc đầu, giọng khàn khàn : “Sao nương lại đến đây?”

      “….” Tiểu Xuân há miệng nhưng biết thế nào, chẳng lẽ bảo mình đến đây bắt quỷ à… Nàng do dự lúc, sau đó : “Thực dám giấu, cháu đến tìm người.”

      Ông lão lại ho khan mấy tiếng “… nương muốn tìm ai?”

      Tiểu Xuân lắc đầu, đặt túi nước qua bên “Cháu cũng biết là ai nữa…”

      Lúc nàng xoay người đặt túi nước xuống, nàng thoáng nhìn về phía đầu giường, ở đó có vài cánh hoa màu tím nhạt khô héo, mặc dù khô quắt nhìn ra hình dạng gì nhưng Tiểu Xuân vừa nhìn nhận ra đó là hoa của cây cát cánh.

      “…..”

      Tiểu Xuân khẽ liếc nhìn ông lão, sắc mặt ông mỏi mệt, chỉ ngồi thôi mà cũng tốn rất nhiều sức lực. Trong lòng Tiểu Xuân rối như tơ vò, cuối cùng, nàng hắng giọng, đắn đo :

      “Ông ơi, ặc… trong nhà ông có con cháu gì ?”

      Ông lão chậm rãi gật đầu “Nhà ta… nhà ta còn đứa cháu.”

      Tiểu Xuân nhíu mày, sâu xa : “Đứa cháu này của ông, có phải có vóc dáng khá cao to ….”

      Ông lão nhất thời hiểu ý nàng “…. nương?”

      Tiểu Xuân mấp máy môi, vươn tay cầm lấy cánh hoa đầu giường, đứng lên với ông lão: “Ông ơi, xem ra cháu có tìm nhầm chỗ, cháu đến đây là để tìm cháu của ông.”

      Ông lão hơi đờ đẫn, cánh hoa tay của Tiểu Xuân hơi run rẩy “Mấy ngày nay cháu của ông có phải thường xuyên lấy thuốc về , mấy thứ đó là trộm về từ vườn thảo dược của cháu!”

      “Khụ… khụ khụ khụ!”

      Mắt ông lão hơi mở to, tay ông run rẩy chỉ vào cánh hoa này, vừa gấp vừa ho, Tiểu Xuân vội đưa túi nước đến.

      “Ông ơi, ông đừng kích động.”

      “Nó… nó lại… dám lấy trộm đồ của người khác… ta… khụ khụ… khụ!” Ông lão vô cùng sốt ruột, mặt dần lên màu đỏ tím, gân xanh trán cũng nổi lên. Ông lão ho khan liên tục, hai mắt sắp trợn ngược lên, Tiểu Xuân sợ đến mức vội đưa tay vỗ vỗ sau lưng ông “Ông ơi, ông đừng nóng, đừng nóng! Có thể là do cháu hiểu nhầm rồi!”

      “Nó… nó đúng à… đồ khốn nạn!”

      “Ối trời ông ơi, ông bình tĩnh lại, bình tĩnh lại ạ!”

      Ông lão ho khan lúc, ngay cả tấm ván gỗ giường cũng rung rung, Tiểu Xuân thấy thế sợ hết cả hồn, tay vỗ vỗ lưng ông lão, tay giữ tấm ván gỗ. Nàng chau mày, trong lòng cảm thấy tình cảnh này cũng quá bi thảm rồi, thảm đến mức nàng nỡ mở miệng trách cứ thêm điều gì nữa.

      “Ông ơi, ông bình tĩnh lại ….”

      Giọng của Tiểu Xuân rất dịu dàng, tình trạng của ông lão cũng dần ổn định trở lại. Tiểu Xuân thở dài tự cảm thấy mình số khổ, sau đó mới mở miệng : “Ông ơi, chắc là cháu nhớ nhầm rồi, vườn thảo dược của cháu có mất cây cát cánh nào cả.”

      Ông lão yếu ớt lắc đầu: “Ta… ta biết là… nó làm… mấy ngày nay đêm nào nó cũng lén chạy trộm…. cứ cho là ta hay biết. nương cần giúp nó….” Ông lão chống tay lên giuờng, run rẩy lấy ra cái bao xám từ dưới tấm chăn rồi mở ra, bên trong có lác đác mấy đồng tiền.

      Tiểu Xuân: “….”

      đợi ông lão mở miệng, Tiểu Xuân đưa tay kéo cái bao lại, trong lòng lại tự than mình số khổ, sau đó mới thành khẩn : “Ông ơi, cháu của ông lo lắng cho bệnh của ông, mặc dù là sai đường nhưng cũng là từ lòng hiếu thảo. Ông ơi… cháu cũng phải là người chỉ tình, như vậy …” Tiểu Xuân suy nghĩ lúc mới : “Ông bảo cháu ông ra đây, xin lỗi với cháu, chuyện trộm thuốc cháu truy cứu nữa, được ?”

      Ông lão yếu ớt lắc đầu : “ nương… phải ta lý, chỉ là lúc này… lúc này nó thể ra đây được.”

      “Sao ạ?” Tiểu Xuân nghi ngờ ra được? Sao lại ra đây được ạ?”

      Ông lão: “Chỉ… chỉ khi mặt trời lặn, nó mới… mới có thể ra ngoài.”

      Tiểu Xuân rùng mình: “Là sao ạ, buổi tối mới có thể ra ngoài, là quỷ ạ?!”

      “Khụ khụ… khụ” Ông lão run rẩy lắc đầu, lại cố sức giải thích: “ phải…. Mặc dù nó hơi khác người thường nhưng tuyệt đối phải quỷ quái… nương, nương đừng hiểu lầm….”

      Tiểu Xuân thở phào, : “Vậy vì sao lại thể ra đây vào ban ngày ạ?”

      Ông lão: “Thằng nhóc kia…. hai mắt của nó có tật, thể ra ngoài ánh sáng.”

      Tiểu Xuân nhớ đến tình cảnh đêm đó, mắt có bịt lớp vải dày, cuối cùng cũng hiểu ra. Nàng thả lỏng, nhàng với ông lão: “ cần gấp ạ, cháu có thể chờ. Đúng rồi, vậy bây giờ ở đâu ạ?”

      Tiểu Xuân ra khỏi nhà, cẩn thận đóng kín cửa giúp ông lão, sau đó ra phía sau nhà. Quả nhiên như lời ông lão , mặt đất có cái nắp gỗ dài chừng trượng.

      Tiểu Xuân cười cười đến, ngồi bên nắp gỗ, vươn tay gõ cộp cộp mấy cái.

      “Nè, To Con, huynh ở trong đó muối dưa hay sao hả?”
      Anhdvathư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :