1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần y đích nữ - Dương Thập Lục

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [​IMG]


      Tác giả: Dương thập lục

      Converter:hanthientuyet

      Editor:Khu vườn ảo mộng

      Thể loại:Xuyên , cổ đại...

      Số chương:Truyện này vô cùng dài và chưa hoàn.

      Văn Án

      Ở thế kỉ 21, nàng là thánh thủ tinh thông Trung y lẫn Tây y, nữ quân y đặc cấp trong bộ đội lục chiến. khi xuyên qua, trở thành đích nữ nhà họ Phượng, Phượng Vũ Hành

      Phụ thân thân, tổ mẫu , tỷ muội người so với người càng độc ác. Lại thêm mẫu thân thân tính cách mềm yếu nhiều bệnh, đệ đệ tuổi, phụ thân nàng xem trọng di nương trong phủ nâng bà ta lên làm chính thê, còn đem nàng hứa gả cho Cửu hoàng tử những què chân mà còn bị hủy dung mạo ?

      Xuyên qua sống lại, nàng tuyệt đối muốn sống uất ức giống như nguyên chủ!

      Nàng muốn tranh, muốn đấu, muốn so với người độc ác càng độc ác hơn, muốn so với người hiểm càng hiểm hơn, cho dù thân thể có hóa thành tro bụi vạn kiếp bất phục, cũng muốn bảo vệ người nàng nghĩ bảo vệ.

      Xoa cái bớt hình phượng hoàng nằm ở giữa cổ tay, mang theo hiệu thuốc tư nhân của đời trước mà tới.

      Nhân sâm trăm năm có là gì? Nàng vừa ra tay chính là nhân sâm ngàn năm tuổi; thuốc Đông y uổng nổi do quá đắng? Viên thuốc tây cho ngươi dùng đảm bảo hết bệnh; viêm ruột thừa cấp tính muốn lấy mạng người? Trực tiếp cắt là được.

      Từ nữ tử yếu đuối mình trong chớp mắt trở thành miếng bánh thơm ngon nổi tiếng nhất Đại Thuận , người nhà quan hệ, có Hoàng đế đau, có Thái hậu thân, có thế tử luôn ủng hộ, có hoàng tử là tri kỷ. Nàng cùng Hoàng đế hùn vốn mở bệnh viện, trung y kết hợp tây y, được lòng dân chúng trong thiên hạ, ôm hết tiền tài trong thiên hạ.
      Chris, phương1311, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1: Phượng hoàng giáng thế.

      Đại Thuận triều, Đại Võ, năm 21.

      Ban đêm mặt trăng tỏa sáng cùng sao trời, đột nhiên tiếng sét nổi vang giữa trời, chấn động đến nổi nóc nhà của đại nội hoàng cung cũng phải phải run rẩy theo vài cái, nhưng thấy mưa đâu.

      Người đứng đầu của Khâm Thiên Giám vội vàng chạy đến Càn Khôn điện, quỳ gối xuống phát ra tiếng bịch trước mặt Thiên Vũ Đế: "Hoàng thượng...thiên tượng dị động, ở hướng phương Tây Bắc...Phượng hoàng giáng thế."

      Tay bưng ly trà của Thiên Vũ Đế khẽ run:" Tây Bắc..." Ánh mắt nhìn về phía cửa cửa sổ mở nhìn ra bên ngoài: "Kể ra Minh Nhi, cũng nên trở về. "

      ***

      Tại biên giới Tây Bắc của Đại Thuận trời nắng gắt thế nhưng xuất đạo lôi đánh thẳng vào khe núi tạo ra tiếng nổ lớn, trực tiếp đem loạn hố chôn thi thể của nữ tử đánh cho nổ.

      Phượng Vũ Hành từ giữa đống thi thể giãy dụa ngồi dậy, đầu óc hỗn loạn vang lên tiếng ong ong liên hồi, sau trận cũng dần tỉnh táo lại. Nhưng vừa mở mắt thấy khắp nơi toàn là thi thể người chết, khỏi giật nảy mình.

      " Ta dựa vào." Nàng nháy mắt vài cái, đem cái đầu đặt đùi dời , lại ngó nhìn hoàn cảnh xung quanh, " Ta chết?"

      Nàng nhớ chiếc trực thăng mình ngồi phát nổ, từ độ cao đó rơi xuống tuyệt đối có cơ hội sống sót, làm nữ quân y đặc cấp trong bộ đội lục chiến, tại khắc tử vong đầu óc nàng vẫn duy trì đầy đủ thanh tỉnh, cho nên Phượng Vũ Hành hết sức khẳng định bản thân chết rồi.

      sai, chết, chết rồi lại sống dậy.

      Phượng Vũ Hành từ trong đống xác chết đứng dậy, khởi động tay chân vài cái, nhắm mắt lại, trong đầu xuất đoạn kí ức xa lạ -Phượng Vũ Hành, 12 tuổi. Đích nữ của Tả thừa tướng Phượng Cẩn Nguyên, đại thần của Đại Thuận triều. Ba năm trước nhà ngoại tổ do phạm tội mà bị giáng chức hoang châu, phụ thân sợ liên lụy liên hợp với tổ mẫu đem mẫu thân Diêu Thị trục xuất, lại đem Thẩm di nương trong phủ nâng lên làm chính thê.

      Còn chưa hết, ngày hôm đó biết từ đâu xuất tên thầy bói lưu manh, chỉ vào Phượng Vũ Hành : " Nha đầu này vận mệnh đen đủi, tiếp tục lưu lại trong phủ, sớm muộn cũng có ngày khắc nhà họ Phượng đến cảnh nhà tan cửa nát a."

      Thế là, tổ mẫu vung tay lên, đem Phượng Hành, Diêu Thị, còn có đệ đệ mới đầy ba tuổi Phượng Tử Duệ đưa tới cái thôn ở núi Tây Bắc xa xôi, để bọn họ tự sinh tự diệt.

      " Ta mệt ." Xem đời của nguyên chủ giống như coi phim, Phượng Vũ Hành thể tiếp nhận : " Xuyên qua!"

      Thời đại khác biệt, niên kỷ khác biệt, thân phận khác biệt, hình dáng khác biệt, điểm giống duy nhất, chỉ là cái tên.

      " Yên tâm!" Nàng dùng tay trái vỗ tay phải, an ủi : "Ủy khuất của ngươi ta đều hiểu hết, nếu như ta đến rồi, tuyệt đối để cho những kẻ khi dễ ngươi sống tốt. Phượng phủ đúng , khoản nợ này ta thay ngươi thanh toán!"

      Bỗng dưng trong đầu truyền đến tiếng thở dài nhè , sau đó giọng phiêu khỏi của tiểu nương vang lên, chỉ câu: "Đa tạ!" Thần kinh của nàng run , giống như có thứ gì đó dần dần rời .

      Phượng Vũ Hàng khẽ cười, xem ra nguyên chủ của thân thể này chết cũng rất cam tâm, nghe được lời hứa của nàng mới bằng lòng rời . Bất quá..có phụ thân như thế, lại có gia đình như vậy, chẳng trách hận.

      Nàng từ trước đến nay luôn là người xem trọng lời hứa, chiếm thân thể người ta, như vậy mối thù này tự nhiên phải báo.

      Phụng Vũ Hành vỗ lốp bốp mấy chỗ bẩn bộ quần áo làm bằng vải khô, cầm lấy mấy cái thi thể người chết làm thang mà leo lên miệng hố, đợi nàng quan sát tình hình, liền thấy trận tiếng động truyền tới.

      " Con nha đầu đó bán đến Túy Hoa Lâu ở thành phủ chí ít cũng được năm mươi lượng bạc, ta chỉ cần làm xong vụ buôn bán này, đừng là cho Cẩu oa tử cưới vợ, chính ta lấy thêm hai tiểu thiếp cũng được."

      "Ngươi nghĩ hay lắm! Dám lấy tiểu thiếp, cho dù ta cùng ngươi phải ngồi đại lao ta cũng nghĩ liều mạng báo nha môn."

      " Được rồi, được rồi! Ta chẳng qua thuận miệng mà , ngươi cái đàn này cũng nên đùa giỡn như vậy!"

      Chân mày Phượng Vũ Hành nhíu lại, kí ức của nguyên chủ lại lần nữa quay cuồng lên__Mẫu thân bệnh nặng, nàng lên núi tìm hái thảo dược, đột nhiên bị người ta đánh ngất xỉu. Trước khi ngất có nhìn thoáng qua, nam nhân cầm cây gậy chưa kịp buông, là Vương trưởng thôn Vương Mộc.

      Ở phía sau lưng phương hướng tám giờ, Phượng Vũ Hành nâng cao tinh thần, theo thanh gần càng gần, nàng dựa sắp vào nơi, cấp tốc nhìn bốn phía, chuẩn bị tìm khe núi hở có cây lá rậm rạp chui vào.

      Bây giờ phải là thời điểm hành động thiếu suy nghĩ, Phượng Vũ Hành từ trước tới giờ làm việc cho phép kinh suất, vừa mới tới nơi này, ngoại trừ ký ức có phần đứt quãng của nguyên chủ ra, những thứ khác nàng hoàn toàn biết. Lại thêm cái dáng vẻ của tuổi nương 12 tuổi, cánh tay gầy chân yếu, nàng cũng ngốc đến nổi cùng hai người trưởng thành liều mạng.

      Tránh là tốt nhất, chỉ thấy đôi phu phụ tay cầm bó đuốc thầm tiến vào hố chôn người chết. Phượng Vũ Hành nhìn chằm chằm lát, xác định thân phận đối phương, chính là Vương Mộc cùng phu nhân Từ Thị.

      Hai người tìm kiếm hồi vẫn có thu hoạch, Từ thị bất đầu gấp: " đúng! ràng đem người ném ở địa phương này, người đâu rồi?"

      Vương Mộc giậm chân cái:" phải chạy ?"

      " có khả năng! Thuốc kia đủ làm cho nàng ngủ tận hai ngày hai đêm, làm sao mới có đêm liền tỉnh dậy?"

      Vương Mộc tức hổn hển: " Vậy ngươi người đâu rồi?"

      Từ Thị cũng tức giận: " Ngươi cùng ta lớn tiếng được cái gì? Ngươi đánh nàng ngất xỉu sau hai người chúng ta cùng nhau rót thuốc cho nàng ta, chính mắt ngươi cũng nhìn thấy, làm sao ta lừa được ngươi!"

      Vương Mộc nữa, buồn buồn cúi đầu chưa chịu từ bỏ ý định lập nhìn thi thể, Từ Thị cũng tiếp tục tìm kiếm.

      Phượng Vũ Hành liên lạc với ký ức nguyên chủ, cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân.

      Hóa ra hai người này đem nguyên chủ đánh ngất xỉu rồi cho uống thuốc mê, sau đem giấu vào trong hố chôn người chết, đợi trời tối thầm tới tìm rồi mang đến châu phủ bán lấy tiền?

      Phượng Vũ Hành vô thức sờ gương mặt mình, như vậy dáng dấp nguyên chủ tệ ?

      Đưa tay cầm lấy mảnh đá vụn mặt đất, khóe môi Phượng Vũ Hành kéo lên cười tà, ngón tay đột nhiên búng cái, cục đá hướng đầuTừ Thị lao tới.

      Liền nghe nữ nhân " A" lên tiếng, sau đó là câu: " Ai? Ai đánh ta?"

      Vương Mộc dừng động tác quay đầu nhìn nàng:" Nào có người?"

      "Có! Vừa rồi có người đánh đầu ta!"

      , lại cục đá lao tới, lần này mục tiêu là mi tâm của Vương Mộc.

      "A!" Nam nhân cũng kêu lên tiếng, nhưng đợi kêu xong, cảm giác đau liên tiếp từ các vị trí cơ thể truyền đến.

      Hai người bị dọa điên rồi, cây đuốc trong tay sớm rớt xuống đất, đốt trúng thi thể, rất liền bốc cháy.

      " mau." Cuối cùng Vương Mộc còn chút lý trí, kéo lấy Từ Thị ngồi co quắp đất hướng hố bò ra bên ngoài.

      Đáng tiếc, vất vả leo lên, đùi bỗng dưng đau xót, lại lăn xuống dưới. Từ thị thân thể mập mạp như quả bóng lăn xuống dưới hố, dính ngọn lửa, rất nhanh liền đốt quần áo nàng.

      Vương Mộc cũng tốt hơn nơi nào, quần áo bị thiêu đến bảy tám phần, đùi chảy máu, máu trái lớp thịt lớn bị thiêu hủy.

      Phượng Vũ Hành nén ra viên đá cuối cùng, vỗ tay phủi bụi, thèm để ý hai cái người giãy dụa mà trèo ra khỏi hố.

      Vừa tới ngày đầu tiên, có lẽ đừng chọc chết người, kẻo gặp điềm xấu.

      Mắt thấy hai người kia chạy xa, loạn hố chôn bên trong vẫn còn cháy. Phượng Vũ Hành chấp tay hướng về chỗ kia bái cái: " Bụi về với bụi, đất về với đất, tổng so với việc vứt xác nơi hoang giả là tốt lắm rồi."

      " Hừ!" Đột nhiên sau lưng cách đó xa truyền đến tiếng hừ , Phượng Vũ Hành cả kinh ngay cả lông cũng dựng đứng lên. Cũng phải sợ hãi, chỉ là ngoài ý muốn bọ ngựa bắt ve lại gặp chim hoàng ở phía sau, mà nàng lại phát .

      Nhớ đến thế kỉ 21 nàng là thánh thủ song Trung-Tây y, 12 tuổi liền theo tổ phụ vào quân doanh, theo bước chân bộ đội cùng nhau tập huấn, cho trong giông bão tới bây giờ dù cũng lùi bước, sớm rèn luyện cho nàng nhạy cảm hơn người bình thường gấp mấy lần, còn có cả thân công phu. Mười tám tuổi cầm dao lên bàn giải phẫu, 25 tuổi là quân y cấp cao của lục quân, nếu như ở tuổi 28 này nàng có chết... có lẽ thành tựu càng lớn.

      muốn suy nghĩ nhiều đến chuyện đời trước, Phượng Vũ Hành xoay người, hướng về phía thanh truyền đến xem xét phen.

      nam nhân, hay chính xác hơn là thanh niên ước chừng 20 tuổi, cẩm bào màu tím sậm, tóc dài buộc lên cao, mặt như đao gọt, đôi mắt bắn ra tia hàn quang, sắc bén hệt như chim ưng săn mồi. Chỗ tâm mi có cái đồ án hình hoa sen tím ước chừng bằng móng tay, càng làm cho dung mạo vốn dĩ dị thường tuấn mỹ tăng thêm vài phần mị.

      Chỉ là...

      Phượng Vũ Hành nhíu mày, dùng sức hít mũi hai lần, cỗ mùi máu tanh truyền đến. Nàng theo bản năng cuối đầu nhìn lại, chỉ gặp nam tử kia ngồi cái chiếu, đôi chân thon dài duỗi thẳng, đầu gối tự xử lý bắt đầu nhuốm đầy máu.

      " Ngươi là ai?" Nàng cảnh giác mở miệng hỏi thăm. Theo tình huống trước mắt, nam tử này tạo được uy hiếp nào đối với nàng. Thân là thầy thuốc, tình huống đôi chân này cần nhìn kỹ cũng biết bị thương vô cùng nghiêm trọng, chí ít trước mặt căn bản có khả năng đứng lên được.

      Nghe nàng đặt câu hỏi như vậy, nam tử kia hừ lạnh tiếng, lại trả lời. Chỉ là lúc hừ lạnh, khóe môi nhàng cong lên làm cho khuôn mặt tăng thêm vài phần mị hoặc.

      Phượng Vũ Hành vô thức rùng mình cái, nam nhân này trời sinh quý khí cùng dã, dù sắc mặt trắng bệch, trán đổ đầy mồ hôi, hai đùi chật vật đến vậy cũng chút ảnh hướng tràng khí, đơn giản cái mặt hàng này chính là hại nước hại dân a!

      " Nhìn đủ liền ra ngoài ." Nam tử tựa lên vách đá ở núi, lạnh lùng mở miệng. cũng nhìn ra vừa rồi bộ dáng hoa si nuốt nước miếng của cái sơn giã nha đầu này.

      Phượng Vũ Hành cám thấy khó chịu, dựa vào cái gì ra ngoài liền ra ngoài?

      Dứt khoát tiến lại gần hai bước, cũng tìm chỗ có cỏ khô mà ngồi xuống: "Núi này do ngươi mở? Khe núi này do ngươi đào? Ta lại , ngươi có thể làm gì được ta nào?"

      xong, tựa hồi nghĩ cái gì, nghiêng đầu nhìn thoáng ra bên ngoài, lập tức cười :" Hắc! tại muốn ra chỉ ta, mà còn có ngươi nữa ." Nàng chỉ chỉ bên trong loạn hố bốc cháy dữ dội, " Chiếu theo hướng lửa, chẳng mấy chốc lửa lan tới nơi này."

      Người kia nghiên đầu, xem xét phía trước, sắc mặt liền trắng, mi tâm cũng nhăn lại, cái hoa sen tím cũng khẽ lay động theo, để cho người ta nhận ra phần hoảng hốt.

      " Được rồi!" Phượng Vũ Hành cảm thấy bản thân đối với nam nhân lớn lên như vậy điểm chống cự cũng có. Nàng đứng dậy tiến đến bên cạnh nam tử," Ta đỡ ngươi , ngươi còn đứng lên nổi ?"

      Người kia dòi xét nàng từ đầu đến chân, nương nhiều nhất cũng chỉ hơn mười tuổi, thân thể gầy yếu cơ hồ dố dùng sức thêm chút liền gãy, mặc dù ban nãy tay nén đá đánh rất đẹp, nhưng đó cũng chỉ là tiểu thân thủ thôi, nếu làm cho nàng chống đỡ trọng lượng thân thể , có điểm khó khăn.

      " Ngươi còn định gì a!" Phượng Vũ Hành lấy tay phẩy phẩy bên lỗ mũi: " Lửa lan đến lớn, nhưng ngươi cảm thấy hương vị càng lúc càng nồng sao? Khe núi này vừa vặn đón gió, chúng ta còn ở nơi này ngửi mùi thịt nướng của người chết! Thịt người nướng a! Nướng...
      phương1311, Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    3. Cáo Hắc Ám

      Cáo Hắc Ám New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Hóng nha hihi................ Thanks bạn Editor nha ^^

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: gian hiệu thuốc


      “ Đừng nữa.” thực nghe vô, càng càng cảm buồn nôn, "Ngươi thử kéo chút xem cái chiếu có di chuyển , nhìn xem có thể đem ta kéo ra."


      "Nghiêm trọng như vậy sao?" Phượng Vũ Hành sửng sốt chút, để thân thể bé của nàng túm lấy cái chiếu này, chiếu còn có đại nam nhân ngồi, đùa đấy chứ."Ta xem thử chút." Nàng liền đưa tay chạm vào chân của .


      "Đừng chạm vào." Nam tử đột nhiên gầm thét, đồng thời vung mạnh tay lên, chỉ cái đẩy liền đem thân thể bé của nàng đẩy ngã mặt đất.


      Phượng Vũ Hành bị ngã đau, trợn mắt trừng trừng, "Ngươi có bệnh a!"


      " có bệnh ngồi đây làm gì?" Nam tử trả lời cách đương nhiên, "Ta cũng phải cố ý đẩy ngươi, chỉ là khí lực có phần hơi lớn mà thôi."


      "Có lòng tốt lại bị xem thành lòng lang dạ thú." Phượng Vũ Hành quyết định mặc kệ , " muốn liền tiếp tục ở chỗ này ngửi mùi thịt nướng, bản nương phụng bồi."


      Nàng quay người muốn , người sau lưng cảm thấy thất bại gầm tiếng, sau đó gọi lại nàng: "Ngươi chờ chút."


      Rốt cục tốn hết khí lực vừa lôi vừa túm mới đem người này từ trong khe núi ra ngoài, Phượng Vũ Hành cảm thấy mệt chết. Nàng nghĩ tới nam nhân này chân bị thương nặng như thế, vậy mà chút than mệt cũng có. Nàng nửa kéo nửa ôm, có đôi khi cẩn thận va trúng tảng đá, người kia cũng chỉ là rên lên tiếng, cũng kêu đau.


      Dần dần, trong lòng nàng khỏi bội phục, liền nghĩ đến kiếp trước các huynh đệ trong bộ đội, đều cứng rắn kiên cường, dù là trong lúc thực nhiệm vụ nổ mất nửa cái chân, cũng có la quá tiếng đau.


      " hướng bên này ." Nam tử chỉ cái phương hướng, " xa liền có dòng suối , hướng gió cũng thổi ngược, bị lan tới đâu."


      "Được." Phượng Vũ Hành khẽ cắn môi, lại tăng thêm phần lực, "Cái chiếu đều bị mài hỏng , ngươi ráng chịu đựng."


      " có việc gì." tỉnh táo đáp lại, tựa như người có bị thương .


      Phượng Vũ Hành có chút khó chịu, hờn dỗi : "Ta để đem ngươi quăng hung hăng chút, ngươi liền còn dám sao."


      "Tuổi còn độc ác như vậy." quay đầu nhìn xem hố lửa kia, "Vừa rồi nếu trong tay ngươi nhiều chút đá hơn, chỉ sợ hai người kia cũng bị thiêu chết a?"


      "Ầm!" Nàng buông tay, trực tiếp đem người ném xuống mặt đất .


      "Ngươi..."


      "Ngươi cái gì mà ngươi!" Nàng vui, chỉ vào cái hai đầu chân bị thương kia, "Nếu như ngươi có ý định buông tha cho kẻ hại hai chân ngươi bị thương, vậy liền có tư cách chỉ trích ta. Từ trước đến nay ác giả có ác báo, nếu bọn hại ta, lấy đâu ra hậu quả xấu?


      Từ trước đến giờ chưa từng có người nào dám chuyện như vậy với , có e ngại, có nịnh nọt, cũng có lễ giáo, nàng có suy nghĩ của chính mình, dám lớn mật chất vấn , cơ hồ câu nàng liền phản bác lại câu.


      Nhìn bộ dáng bĩu môi tức giận của nàng, nam nhân này những giận mà còn câu khóe môi cười vui vẻ, nhìn về phía trước xa thấy được dòng suối , hỏi nàng: "Còn nữa?"


      Phượng Vũ Hành đặt mông xuống ngồi ngay chỗ bên, " , ta mệt rồi."

      Hai người cũng đều ngồi dưới đất, nhìn xem cái thi hố thấy thế lửa kia càng ngày càng , xem ra thi thể rất nhanh liền bị đốt cháy sạch.


      Lúc này, ngay tại cái khe núi mà hai người ngồi ban nãy, xuất hai bóng người lắc lư nhìn bốn phía, giống như là tìm cái gì đó.


      Phượng Vũ Hành đứng dậy, ánh mắt lưu thủy linh động lóe lên tia sáng dù chỉ trong chốc lát, lại ngó nhìn người bên cạnh, "Uy, hình như là tìm ngươi kìa?"


      Người kia nghi vấn hỏi ngược lại: "Vì cái gì liền thể là vì tìm ngươi?"


      "Làm sao có thể." Phượng Vũ Hành thần thái bởi vì suy tư mà trở nên có chút lơ lửng cố định, "Mẹ ta bệnh nặng dậy nổi, em trai ta mới sáu tuổi, trong thôn những người khác hoặc là nghĩ đến hại chúng ta, hoặc là muốn tránh xa chúng ta."


      Nàng chỉ về phía hai người kia, lông mi cong vẩy lên cái, bờ môi hồng phấn nhàng vểnh lên, liền ngay cả cái mũi nho cũng hơi hướng lên, lộ ra cỗ ra được cơ linh, "Chạy đến khe núi hở, nhất định là biết nơi ngươi đặt chân."


      Nam tử lười biếng trừng mắt lên, nhìn chút bộ dáng cà lơ cà phất lại có tí khôn vặt kia của Phượng Vũ Hành, nha đầu này đúng là thú vị. Ân, rất thú vị.


      Thu hồi suy nghĩ, nhàng nâng tay phải lên, đem ngón trỏ cùng ngón cái phóng tới bên môi dùng sức huýt sáo , hai người bên kia hướng về họ chạy tới.


      người trẻ tuổi cùng ông lão tuổi qua năm mươi, lão đầu mang theo hòm thuốc, hẳn là đại phu.


      Người trẻ tuổi mặc bộ đồ đen, bởi vì có mang theo thứ gì ngoại trừ bội kiếm bên hông cho nên vô cùng linh hoạt, theo cách ăn mặc ràng là thị vệ. Gặp nam tử mặc cẩm bào sau ràng hơi thở nhàng hẳn, "Vừa rồi thuộc hạ tìm được chủ tử, còn tưởng rằng xảy ra chuyện."


      xong, đưa tay đem lão đầu cạnh thở hổn hển bên đẩy về phía trước: "Đây là thuộc hạ từ phủ thành tìm thấy đại phu, để cho chủ tử nhìn xem thương ."


      Cẩm bào nam tử gật đầu , nhìn cái đại phu kia chút: "Làm phiền."


      Lão đầu lau cái trán đầy mồ hôi, liên tục " dám dám", liền vội vàng tiến lên xem xét vết thương.


      Lúc này ánh mắt cửa thị vệ kia mới nhìn về phía Phượng Vũ Hành, cau mày hỏi:"Ngươi là ai?"


      " Là tên phóng hỏa." Lời này là nam tử mặc cẩm bào thay nàng đáp .


      Phượng Vũ Hành khiêu mi: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta lửa là do ta?"


      "Hai con mắt đều thấy được."


      "Vị công tử này." Lão đầu chuyện, “ Xương bánh chè (đầu gối) của ngươi đều gãy mất."


      câu, liền hấp dẫn hướng nhìn của hai người họ lên hai cái chân.


      Nam tử mặc cẩm bào gật đầu, "Ta biết, tiên sinh có thể nối xương?"


      Lão đầu do dự chút, lập tức đáp: "Có thể làm, chỉ là việc nối xương rất đau đớn sợ là người bình thường liền chịu nổi a! Lão hủ là..." Mắt nhìn về phía tên thị vệ kia," Ta vừa mới khám bị xong định lên đường về nhà bị vị tiểu ca này chộp tới , trong hòm thuốc chỉ còn vài loại dược liệu thường dùng , cũng có mang bột Ma Phí gây tê a! "


      " có thuốc gây tê đau chết ." Phượng Vũ Hành lạnh lùng câu.


      Lão đầu vô cùng đồng ý: " chỉ muốn nối xương, chỗ thịt bị rữa ở nơi đầu gối cũng cắt bỏ mới được . Lão hủ nhìn thấy vết thương đều sưng lên, chỉ sợ... Ai, nơi này lại là chốn rừng núi hoang sơ , nếu để vị tiểu ca này cõng lên ngươi, theo lão hủ về y quán trong phủ thành ."


      " được." Nam tử mặc cẩm bào rất dứt khoát cự tuyệt, " Ở nơi này trị . "


      Lão đầu khoát tay lia lịa: " được được , có bột Phí Ma để gây tê, vết thương như vậy lão hủ cũng dám trị . "


      Phượng Vũ Hoành lại nguyện nghe bọn tranh cãi, hai cánh tay nàng nắm chặt lấy nhau dưới ống tay áo rộng phùng phình, nhàng xoa chợt cảm thấy cổ tay phải truyền đến lượng nhiệt độ hiu hiu, trong nháy mắt , nàng nhìn thấy thứ đáng lẽ nên thấy —— Đây chẳng phải là hiệu thuốc tư nhân nàng mở ở tỉnh thành trong kiếp trước sao!


      Hiệu thuốc có hai tầng, dược Trung kết hợp Tây, còn có xe lăn, các loại dụng cụ chữa bệnh đơn giản. Cùng thế kỷ 21 tiệm thuốc đường tùy ý có thể thấy được thoạt nhìn khác nhau gì cả, tân dược đặc biệt nên bán nàng đều bán, chỉ là tăng thêm số dược phẩm chuyên môn dùng trong bộ đội , gồm có chút bao con nhộng rỗng…… bán thành phẩm .


      Phượng Vũ Hoành thử chút, dĩ nhiên có thể thông qua ý niệm rất dễ dàng lấy thứ gì đó trong hiệu thuốc nắm đến trong tay .


      Nàng quả thực kinh ngạc trận , theo bản năng liền bước chân muốn rời khỏi . Mới phát điểm kỳ quái, nơi này có lấy bóng người vô cùng tĩnh lặng nàng phải hảo hảo xem xét chút mới được .


      Nào biết nàng bước chân vừa động, bất chợt cổ liền mát lạnh, thanh hàn kiếm lao thẳng đến.


      " Đừng động đậy. " Là thanh thị vệ kia .


      Phượng Vũ Hoành dám động .


      Bởi vậy mới diêm vương hiếu chiến tiểu quỷ khó chơi, nàng có thể cùng chủ nhân của đấu so dũng khí, nhưng loại này thị vệ cho tới bây giờ đầu óc lỗ mãng chẳng có chút cơ trí nào, kiếm cũng tuyệt đối mọc mắt ra.


      Nàng liếc mắt nhìn kỹ chuôi hàn kiếm, mang theo khí gió bức người cắt đứt vài sợi tóc của nàng.


      " nương, xin lỗi. cần biết ngươi có thân phận gì, chỉ trách người nên ở đây nhìn thấy chủ tử nhà ta . " Vừa dứt lời , mũi kiếm bắt đầu động.


      Phượng Vũ Hoành đương nhiên ngồi chờ chết như vậy, chỉ là còn chưa đợi nàng có hành động gì, lưỡi kiếm kia lại truyền đến " Dinh " tiếng , rồi sau đó " Cạch khoảng " Rơi xuống đất .


      " Chủ tử !" Thị vệ cấp tốc xoay người, quỳ trước nam tử mặc cẩm bào , " Chủ tử bớt giận .


      Nam tử mặc cẩm bào tùy ý phất tay cái, " đứa bé mà thôi , làm cho nàng thôi . "


      " Nhưng nếu để lộ ra... "


      " Bạch Trạch. " Nam tử cẩm bào mặt trầm xuống, " câu ta muốn lặp lại lần thứ hai . "


      " Là " Thị vệ bị là Bạch Trạch cúi đầu, yên lặng nhặt lên thanh bội kiếm , còn dám nhiều lời nữa .


      Phượng Vũ Hoành trừng Bạch Trạch chớp mắt, lại nhìn bên cạnh lão đại phu nhìn chằm chằm vết thương khó trị, mở miệng lời tràn đầy ý vị sâu: " Nhiều học chủ tử nhà ngươi ít , chuyện giết người diệt khẩu cho dù muốn làm, cũng đừng làm ngay trước người còn hữu dụng. Nghề đại phu này từ trước đến giờ bao giờ công khai tiết lộ tin tức, nếu người ta lòng dạ khác, tùy tiện táy máy tay chân chút, cặp đùi này của triệt để bị phế. "


      " Ngươi đừng được tấc lại muốn tiến thước! ! " Bạch Trạch bị tức đến giơ chân .


      Nam tử mặc cẩm bào thế nhưng khẽ cười thành tiếng ," Tuổi còn mà đạo lý hiểu được thiếu. Bạch Trạch ngươi nên học theo nàng, người ta điểm cũng sai . "


      " Chủ tử ! "


      " Đừng nữa . " đánh gãy lời của Bạch Trạch, nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, "Về nhà , phải ngươi mẫu thân còn bệnh?"


      Phượng Vũ Hoành nhìn hồi, ánh mắt tổng nỡ từ đóa hoa sen tím chỗ mi tâm của dời ra. thể phủ nhận sao nam nhân này quá đẹp, nhìn có hồi, liền dễ dàng để bổn nương ta mất nguyên tắc ——


      " Cái kia, cái này ... Ta giúp ngươi chút thôi . " Lời vừa thốt ra , Phượng Vũ Hoành lập tức muốn vả miệng mình. Chỉ nên lo cho bản thân biết ? Ngươi định lo chuyện bao đồng ?


      " Ngươi muốn giúp thế nào ? " Nam tử mặc cẩm bào rất phối hợp cho nàng cơ hội đổi ý .


      Phượng Vũ Hoành đảo mắt, nghĩ lại nhìn mi tâm của , tay chui vào trong tay áo, dụng ý niệm tìm bình phun sương giảm đau.Thứ này lúc trước cũng có tung ra thị trường, là chuyên môn nghiên cứu ra để phục vụ cho quân đội dùng trong lúc khẩn cấp. Nàng cũng lấy đầy rương cất trong tiệm thuốc, vốn là muốn nhân cơ hội bán giá cao chút, ai lại nghĩ được chưa kịp bán , liền chết do trực thăng nổ.


      " Đương nhiên rồi trước tiên giảm đau. " Phượng Vũ Hoành lắc lắc cái chai phun sương trong tay, liếc nhìn lão đầu nhi, " Lão tiên sinh, vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, bọn vì muốn bảo đảm hành tung bị lộ cho nên muốn giết ta diệt khẩu đấy. "


      Lão đầu sớm bị dọa , lại nghe phải lời nàng , lúc liền triệt hỏng mất, ngồi sững đất run lập cập .


      Phượng Vũ Hoành nhìn về phía nam tử mặc cẩm bào," Ngươi câu, cho hứa hẹn nào đó, chỉ muốn bảo đảm an toàn tính mạng của , chuyện hôm nay ta giúp ngươi cũng thể ra . "


      Bạch Trạch vừa nghe lời này trong lòng càng siết chặt hơn , khỏi lại hỏi thêm lần:" Rốt cuộc ngươi ai? "


      Phượng Vũ Hoành đặc biệt bất đắc dĩ:" Ta liền là cái nha đầu sống nơi thôn dã, hồi trước gặp được vị cao nhân, cho ta chút đồ tốt . Hôm nay ta muốn dùng đống đồ tốt này để cứu chủ tử nhà ngươi, nhưng ta muốn bị người khác biết trong tay ta có đồ quý hiếm . Hiểu chưa ? "


      Bạch Trạch phân tích trong chốc lát, gật đầu, " hiểu . "


      Nam tử mặc cẩm bào nhìn chằm chằm vào chiếc bình trong tay nàng, trong mắt lộ ra tìm tòi nghiên cứu, nhưng thấy Phượng Vũ Hoành cũng có ý định nhiều, liền quay đầu với lão đầu kia:" Lão tiên sinh chỉ coi ta như bệnh nhân bình thường tốt rồi, làm xong ngươi nên làm, ta bảo Bạch Trạch tiễn ngươi xuống núi, chắc chắn thương tổn đến tính mạng ngươi . "


      " Coong... chứ? " Lão đầu dám tin .


      " Chỉ cần ngươi ra chuyện tối nay, liền . "


      " Đêm nay ta chẳng làm gì , ta chỉ ra ngoài xem bệnh rồi lạc đường , lạc đường . "
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3.1: Cắt thịt nối xương.


      Phượng Vũ Hành biết , cái gọi là cam đoan ai có thể xác định được, ngươi chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hoặc tin. Nàng cũng tâm tư suy đoán của tên thị vệ gọi là Bạch Trạch đưa người trở về an toàn hay là nửa đường diệt khẩu, tóm lại là trước tiên cần phải chữa trị chân cho người này, trị xong chân nàng còn phải về cái thôn kia, mẫu thân của nguyên chủ cùng đệ đệ còn chờ nàng.


      "Tới !" Nàng thêm lời, nửa quỳ đến bên người nam tử mặc cẩm bào, dứt khoát tự mình động thủ tháo băng vải buộc vết thương ra.


      Nam tử mặc cẩm bào nhìn động tác của nàng, chỉ cảm thấy gọn gàng, ra tay chút do dự, tựa như ngày bình thường làm quen chuyện vậy. Nhưng cái chỉ mới 10 tuổi tiểu nha đầu, lại làm sao có thể.


      "Có rượu ?" Nàng bên nhìn vết thương bên đặt câu hỏi.

      Lão đầu tranh thủ thời gian mở ra cái hòm thuốc xuất ra cái bình , có chút ngượng ngùng : "Bình thường có thói quen uống hai, cho nên đâu đều mang."


      "Uh, thói quen này sai." Phượng Vũ Hành nhận lấy bình rược, chút khách khí mở miệng phân phó: "Bạch Trạch, lấy mọt chút nước đến."


      Bạch Trạch gặp nam tử mặc cẩm bào gật đầu, liền quay người hướng dòng suối bên cạnh chạy tới. Lúc trở lại, cũng biết từ chỗ nào nhặt được cái vò mẻ, đựng lấy người học đòi nâng đến mấy người trước mặt.


      Phượng Vũ Hành nhận lấy nước, cũng ngẩng đầu lên : "Trước dùng nước rữa miệng vết thương, sau đó lại dùng rượu trừ độc. rất đau, ngươi kiên nhẫn chút."


      ngoài dự đoán, nam tử mặc cẩm bào lại câu: " có việc gì."


      Nàng khẽ nhíu mày, kỳ hiệu thuốc bên trong có cồn khử trùng , nhưng nàng có cách nào lại biến ra chiếc lọ tới. Ống tay áo của tiểu hài tử có lớn như vậy, móc quá nhiều đồ vật lộ .


      "Vậy bắt đầu ." Phượng Vũ Hành cũng nhiều lời, cẩn thận xử lý miệng vết thương.


      Nước, rược mạnh, tiêu độc hoàn thành. Bạch Trạch tìm rễ cây xử lý tốt đưa cho nam tử mặc cẩm bào cắn, Phượng Vũ Hành khoát tay, " cần, nhanh vứt thứ đó, cắn ở trong miệng rất bẩn."


      Bạch Trạch nghe nàng , chỉ : "Cắt thịt nối xương phải đơn giản như vậy."



      "Ta biết." Nàng lần nữa lấc cái bình trong tay, lắc sai biệt lắm, liền phun lên hai cái đầu gối.


      thanh đặc hữu khi phun sương cùng trạng thái thuốc dạng sương mù đem mấy người đều hù đến sững sờ, nam tử mặc cẩm bào xem như tốt, chỉ là hai mắt lộ ra hiếu kỳ, hai người khác đều là kinh hô tiếng.


      "Đây là cái gì?" Bạch Trạch cảnh giác lên, phát bắt được cổ tay Phượng Vũ Hành ngăn cản nàng lại phun."Ngươi cho chủ tử nhà ta dùng thuốc gì?"


      "Thuốc giảm đau ." Nàng ăn ngay , lại đối nam tử mặc cẩm bào : "Ngươi cảm giác thế nào, có phải hay bắt đầu cảm thấy tê tê rồi ?"


      Thuốc này thấy hiệu quả cực nhanh, nhiều nhất ở ba giây sau thuốc gây tê tác dụng chỗ bị phun bắt đầu mất cảm giác.


      Nam tử mặc cẩm bào cũng thấy ngạc nhiên, giống như trong nháy mắt hai đầu gối liền bắt đầu bị tê cứng, cảm giác đau cũng theo mà biến mất. Xem ra thuốc này dùng rất tiện ích, nơi bị thương còn cảm giác gì, mà nơi bị thương cảm giác vẫn giữ nguyên.


      vừa nhìn về phía cái bình nằm trong tay Phượng Vũ Hành, thấy vậy nàng đành lòng thẳng, "Cái kia. .. Các loại dùng để trị vết thương cho ngươi, nếu như còn có thừa, liền... Liền cho ngươi."


      cũng khách khí, "Như thế, đa tạ."


      "Tới phiên ngươi." Phượng Vũ Hành đẩy lão đầu đến bên cạnh, " Cắt phần thịt bị hư .”


      Nàng lúc đầu có thể tự mình động thủ, mà lại Phượng Vũ Hành tuyệt đối tin tưởng từ nàng đến động thủ xử lý đến càng tốt hơn. Nhưng thể khoe tư bản a! Tuyệt thể khoe ra! Nàng ngừng nhắc nhở bản thân, ngươi tại là tiểu nha đầu 12 tuổi , tiểu nha đầu mà thôi !


      Lão đầu cũng coi như có bản lĩnh, cần nhiều, chỉ nhìn lão đầu sờ soạng trong cái hòm thuốc lấy ra con dao liền bắt đầu cho nam tử mặc cẩm bào cắt bỏ thịt.


      Từng phát từng phát , máu chảy dầm đề, Bạch Trạch nhìn thấy chân mày đều nhíu chặt lên, mà Phượng Vũ Hành cùng nam tử mặc cẩm bào lại cứ xem như có chuyện gì.


      Chỉ vì nàng tin tưởng dược của mình, mà , cảm thấy đâu đớn gì! khỏi lại ngó nhìn bình dược kia vài lần .


      Thủ pháp lão đầu nhi đến cũng thuần thục, bao lâu, phần thịt bị hư liền loại bỏ xong. Bạch Trạch lại mang nước tơi rửa sạch lần nữa, Phượng Vũ Hành nhân đó lại phun thêm lần thuốc, nam tử mặc cẩm bào nhìn nàng phun thuốc vô cùng đau lòng -- "Ta có cảm thấy đau, ngươi tiết kiệm chút."


      "Cắt." Nàng lườm cái, cúi đầu xuống, có lên tiếng.


      Lão đầu hai tay nắm ở phía dưới đầu gối, trầm giọng : "Muốn nối xương , sau khi nối xong ta dùng dược thoa ở chỗ đau , còn lại chính là điều dưỡng . "


      Nam tử mặc cẩm bào tỏ ra hiểu , lão đầu cũng thêm, hai tay bóp hồi, bất chợt hơi dùng sức , chợt nghe " Răng rắc " tiếng, cái chân nối liền .


      "Nơi này giao cho ta, ngươi nối chân còn lại ." Phượng Vũ Hành trong tay ôm thanh gỗ vừa mới nhặt, tiếp nhận hòm thuốc của lão đầu, tự mình lục lọi thứ cần dùng.


      Lão đầu cũng nhìn ra nàng hiểu y lý, lý thuyết y học, cũng liền ngăn cản, bắt tay xử lý chân còn lại.


      Trong hòm thuốc đều là chút thảo dược, nhiều, về cơ bản có thể đủ dùng . Chỉ là...


      Phượng Vũ Hành có chút bận tâm, vết thương quá nặng, coi như nối xương tốt, nhưng ngoại thương chỉ dùng những thảo dược đơn giản này thoa chỉ sợ được. Điều kiện bên trong núi này quá kém, lại ẩm ướt, rất dễ dàng cảm nhiễm. Cái niên đại cũ rách này, cái gì Đại Thuận triều, trước đây nàng đọc trong sách giáo khoa môn lịch sử cũng chưa từng nhắc qua , phỏng chừng cũng có thuốc giảm sốt.


      Nghĩ chút, liền đưa tay chui vào trong tay áo, từ trong hiệu thuốc tìm túi nilon đựng thuốc kháng sinh đem ra.


      Đây là lúc trước nàng từ trong bộ đội dùng túi nilon có kích cỡ lớn mà đựng, khi mang trở về hiệu thuốc chia nó thành phần , xếp vào hơn năm mươi túi nilon .


      "Lại là thứ gì vậy?" Bạch Trạch hiếu kỳ, nhưng đối với nàng còn hoài nghi.


      " ngươi cũng hiểu." Nàng cũng lừa nhiều, "Tóm lại thứ này đối với thương thế của chỉ có chỗ tốt có chỗ xấu."


      Nàng đem bột phấn đổ vào chỗ đau, lại dùng vải bông trong hòm thuốc băng bó kỹ, sau đó dùng nhánh cây nhặt được làm giá đỡ đơn giản đem đầu gối cố định lại.


      Bên này mới làm xong, cái chân khác hoàn tất việc nối lại . Nàng dùng phương pháp giống nhau xử lý lần, thẳng đến hai cái đùi đều xử lý xong, lão đầu cuối cùng thở hơi, sau đó nơm nớp lo sợ mà nhìn xem nam tử mặc cẩm bào.


      Người nọ nhìn chăm chú mình chân nhìn nửa ngày, lúc này mới ngẩng đầu đối lão đầu lời cám ơn, lại phân phó Bạch Trạch: " Đưa tiên sinh trở về phủ thành an toàn."


      "Vậy ngài đâu?" Bạch Trạch yên lòng để lưu tại nơi này mình, ánh mắt nhìn về phía Phượng Vũ Hành.


      Nàng đành phải nhận mệnh, "Ta lưu lại chiếu cố ."


      Lão đầu cũng biểu thị: "Đưa ta xuống núi là được, đường bên ngoài ta biết."


      Bạch Trạch liền gì thêm, kéo lão đầu rời .


      Chờ bọn xa, Phượng Vũ Hành lúc này mới nhặt bình gốm màu tím đất đến dòng suối lấy chút nước, lúc trở lại, trong tay liền có hai viên thuốc màu trắng.


      "Đem cái này nuốt." Đưa nước cùng viên thuốc tới trước mặt nam tử mặc cẩm bào, " ăn lời chờ lúc rất có thể phát sốt... Ách, phát nhiệt, khi phát nhiệt, công sức chữa trị cho đôi chân này liền uổng phí."


      Người kia cũng nhiều hỏi, nàng đưa tới liền ăn, thấy vậy nàng khỏi sửng sốt chút: "Ngươi còn sợ ta đưa cho ngươi là độc dược a?"


      kêu lên tiếng đau đớn, "Độc dược có thể làm tinh xảo như vậy, ta sẵn sàng ăn ngay." Vừa dứt lời, liền hướng Phượng Vũ Hành vươn tay ra, "Cho ta."


      "Cái gì?" Nàng sửng sốt chút, lập tức nhớ tới, đem trong tay bình phun sương đưa tới, "Còn lại cũng nhiều , có thể đủ dùng cho ba lần."


      nhìn chút cái bình trong tay, học động tác của nàng ban nãy hướng chỗ vòi phun đè xuống, Phượng Vũ Hành ngay lập tức ngăn lại -- "Đừng ấn!"


      Sau đó tự mình hướng dẫn, "Ngươi nhìn nơi này, có cái lỗ , đem nơi này hướng lại chỗ đau, sau đó lại ấn xuống, liền có thể phun ra. Giống như ngươi vừa rồi, kém chút liền phun trúng mắt mình."


      liền hiểu ra, "Cảm ơn."
      phương1311Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :