1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thái tử yêu nghiệt đến: Tiểu hồ ly đừng chạy - Không Linh Tử (c7) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tác giả: Linh Tử

      Thể loại: Xuyên , ngôn tình, huyền huyễn, cổ đại

      Converter: ngocquynh520

      Edit : Mèo

      Độ dài : 29 chương.

      Giới thiệu : Nam chính là Long vương tứ thái tử, nữ chính kiếp trước là hồ ly.

      Ngươi phải ngàn năm trước giết ta tâm tồn áy náy, đặc biệt tưởng nhớ để bồi thường ta a.

      Nhìn nàng ta, cặp mắt lóe tia sáng . nghiêng thế mị vẻ mặt cười mà đáp lại. "Vậy xem như là đúng rồi, ngươi mau đưa tất cả trân bảo hiếm thấy trong Đông Cung đưa hết tất cả cho ta, càng trân quý càng tốt, ta đều lấy hết, như vậy ta động lòng tha thứ cho ngươi.

      "Trong mắt liền thoáng qua tia giảo hoạt, khẽ mở đôi môi mờ nhạt " lời định!" Tiểu hồ ly, ngươi chạy thoát được đâu.​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: ta phải người !

      "Tiểu thư, chúng ta nên trở về ." Trong bụi cỏ, nha đầu Tiểu Hồng sợ hãi nhìn quanh bốn phía, đêm tối trong núi này khiến cho người ta vạn phần sợ hãi.

      "Đương nhiên thể, hừ, hôm nay biểu tỷ bị thương là thể, bằng ngày mai nàng cùng Mộ Bạch ca ca chơi, biểu tỷ đối với Mộ Bạch ca ca bụng dạ khó lường, ta sao lại có thể ngồi yên để ý đến." Tiêm Tiêm nhíu đôi chân mày "Tiểu Thanh, cầu gỗ này chuẩn bị xong chưa?"

      "Tiểu thư, chuẩn bị xong." Tiểu Thanh gật gật đầu.

      "Uh, thời gian sai biệt lắm, chờ cỗ kiệu của biểu tỷ qua Tiểu Thanh ngươi nhất định phải kéo sợi dây thừng kia." Tiêm Tiêm ánh mắt hữu thần, bộ dáng vẻ.

      "Tiểu thư, như vậy có được ?" Tiểu Hồng bên kia do dự hỏi.

      " thành vấn đề, trải qua đo lường của ta, cầu kia nhất định sập." Tiêm Tiêm gật đầu khẳng định.

      Tiểu Hồng giọng "Ta chính là lo lắng biểu tiểu thư nguy hiểm đến tính mạng."

      "Di? Tiểu thư, người xem bên kia sông, biết từ nơi nào trôi đến cái thuyền a?" Tiểu Thanh chỉ chỉ cách đó xa trôi đến vật gì đó, ban đêm nhìn như có màu trắng gì đó trôi sông.

      "Mặc kệ nó a, đến đây!" Nghe thanh đến từ xa xa, Tiêm Tiêm lập tức tiến vào trạng thái phòng bị, nàng nhìn chằm chằm vào đại cỗ kiệu của Trương Dương biểu tỷ, hôm nay quả nhiên lại là bát giác đại kiệu mười sáu người mang, tứ phía bốn người nâng.

      Kiệu lên cầu, Tiêm Tiêm phất tay ra hiệu bảo Tiểu Thanh mở dây thừng.

      "Tiểu thư, chiếc thuyền lúc nãy dưới cầu dường như là có người a." Tiểu Hồng vội vàng xong.

      Tiêm Tiêm mắt nhìn thấy cỗ kiệu qua hơn nữa, như vậy tại sao lại mực dưới chân cầu trôi .

      Tức giận nhảy lên, Tiêm Tiêm giận đến giơ tay chỉ vào kiệu "Biểu tỷ, lần này xem như số ngươi gặp may." Kiệu xuống cầu nhưng bất ngờ lại ùng ùng tiếng vang.

      Tiêm Tiêm nhất thời ngẩn người, lúc lâu "Tiểu Thanh, ngươi vì cái gì lại kéo dây a?"

      Tiểu Thanh nhìn Tiêm Tiêm "Tiểu thư, phải người vẫn giơ tay sao? Nô tỳ nào dám làm sót tay." Có chút uất ức nhìn Tiêm Tiêm.

      "Thất thần làm gì? Mau cứu người a." Tiêm Tiêm chạy ra khỏi bụi cây hướng bờ sông chạy tới, mới vừa rồi nàng thấy thuyền có người nằm a, ràng là bị ép xuống phía dưới.

      Chưa kịp vang lên, nàng nhảy cái rơi vào trong nước, ra sức vượt qua, hít sâu cái đuổi vào trong nước.

      "Tiểu thư!" bờ, Tiểu Hồng và Tiểu Thanh kinh hãi kêu lên.

      Chương 1.2 : Ta phải người!

      Cách đó xa, đáy nước mơ hồ phát ra ánh sáng, nàng liền hướng bên đó bơi , chỉ thấy người mặc áo bào trắng là nam nhân chìm xuống dưới, nơi phát ra ánh sáng chính là ngọc bội bên hông của .

      Nàng kéo nam nhân này hướng bờ sông bơi vào. Ra sức lên bờ, Tiêm Tiêm mệt mỏi thở hỗn hển.

      "Tiểu thư, phải chết?" Tiểu Hồng cùng Tiểu Thanh nhìn nam nhân bên cạnh nàng nhúc nhích liền dám tiến đến.

      Tiêm Tiêm ngồi dậy, đem nam nhân kia trở mình lại, nhìn thấy dung mạo ta lập tức ngây dại, nàng cho là Mộ Bạch ca ca của nàng là nam nhân đẹp nhất, nhưng nam nhân này càng tuyệt mỹ hơn.

      Da thịt ngọc phấn ướt đẫm, quần áo như như , ánh mắt khép chặt, lông mi dài, đôi môi tái nhợt nhàng giơ lên trông mị, đầu tóc dài màu đen tản ra sau lưng, tựa như tranh tiên tử.

      Tiêm Tiêm đưa tay kề ngay mũi "Còn có hô hấp, mau đỡ về phòng ta ."

      "Tiểu thư, tốt, người này biết lai lịch ra sao." Tiểu Hồng do dự.

      Tiêm Tiêm ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn nàng ta cái " nhảm, ngươi nhanh qua đây khiêng lên." Vì thế cả ba người này nữa kéo nữa nâng đưa nam nhân này dẫn vào Đỗ phủ.

      "Tiểu thư, Tiểu Hồng chưa nhìn thấy ai có đôi mắt đẹp như vậy." Tiểu Hồng nhìn nam tử ngủ say, mặt có chút đỏ lên.

      Tiêm Tiêm đưa ánh mắt nhìn "Uh, bộ dạng này quả tồi." Biểu tỷ hoa si kia nếu thấy gương mặt này chắc thích Mộ Bách ca ca nữa?" Nàng thầm nghĩ trong lòng.

      "Các ngươi lui xuống trước ." Tiêm Tiêm vẫn nhìn người giường.

      "Dạ, tiểu thư" Hai nha đầu xoay người ra ngoài.

      Tiêm Tiêm nhìn nhìn, giọng "Kỳ quái, người này như thế nào càng nhìn càng đẹp." Nhịn được đưa tới da thịt bóng loáng, giơ ngón tay sờ sờ mặt của , oa hảo bóng loáng a, nhịn được tán thưởng tiếng.

      Lông mi dài, môi này mũi này là xinh đẹp, tựa hồ có cảm giác khiến nàng bất tri bất giác tiến sát bờ môi cũa , nhàng hôn lên.

      Tiêm Tiêm ngồi dậy "A, Tiêm Tiêm ta mặc dù háo sắc, nhưng cũng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn." Vỗ đầu cái, quay lại nhìn người giường gương mặt nhất thời thay đổi.

      Chỉ thấy giường có ánh sáng màu trắng phát ra, con rồng trắng xoay quanh, bay lên rồi biến hóa thành nam tử tóc dài Nhân Bạch Sắc, mắt phát ra ánh sáng màu đỏ, ánh mắt của nhìn nữ nhân kia, màu đỏ của đôi mắt dần dần biến thành đen, tóc cũng khôi phục lại thành màu đen, lúc này Tiêm Tiêm lật người, hai mắt hướng về " quái biến thân" phía trước, liền hôn mê bất tỉnh.

      Chương 1.3 : Ta phải người!

      Nàng cảm thấy trận gió mát rượi thổi qua, nhịn được ngáp cái, dần dần tỉnh lại, nhìn mị trước mặt kia liền trở mình qua hướng khác.

      "Nếu ngươi còn dám ngất xĩu, ta liền ăn ngươi." Nam nhân lạnh lùng .

      Tiêm Tiêm lập tức ngồi dậy, cảm nhận được giọng chính mình phát run "Ngươi là ai?"

      Nam nhân mị cười, giương mắt nhìn nàng "Nếu như ngươi thấy ta phải người." Khóe môi cong lên, làm cho toàn thân nàng nổi lên hồi lạnh.

      Tiêm Tiêm thầm nuốt nước miếng, miễn cưỡng đem sợ hãi kia nuốt xuống "Ngươi,ngươi muốn làm gì?"

      Nam nhân kia dần dần đến gần nàng, nằm nghiêng bên cạnh nàng, người tản ra mùi hương thơm ngát, Tiêm Tiêm liền kinh hãi rụt về sau, đưa ra đôi tay thon dài trắng mịn, nhàng kéo từ vai luồng tóc dài, nâng đôi mắt nhìn nàng "Vừa rồi ngươi khinh bạc ta?"

      Tiêm Tiêm hít hơi, vội vàng lắc đầu " có, tuyệt đối có." Nàng chân thành ngẩng đầu nhìn "Ngươi vô ý rơi xuống nước, là chính ta cứu ngươi." Nàng hi vọng lòng để thả nàng ra.

      "Nga, là ngươi cứu ta?" cười như cười nhìn nàng, ánh mắt nàng lóe lên, nhanh chóng liếc ra bên ngoài, nàng hối hận nên cho Tiểu Hồng và Tiểu Thanh , tại gọi lại còn kịp sao?

      "Ngươi có thể kêu các nàng lại đây, ta còn có thể thuận tiện ăn các nàng." thế nhưng liền biết tâm tư của nàng.

      Tiêm Tiêm vội vàng lắc đầu cười cười " có, ta nghĩ như vậy." Lòng bàn tay liền toát mồ hôi lạnh.

      Nam nhân nhàng dựa vào vai Tiêm Tiêm, khí nóng thả cổ nàng "Nếu ngươi cứu ta, như vậy nửa đời còn lại của ta do ngươi phụ trách ." Tiêm Tiêm sắc mặt liền trắng bệt, phụ trách? phụ trách là thế nào? Nữa đời sau là thời gian dài a. "Này, cái này, đây là chuyện lớn cả đời nên ngươi cần suy nghĩ thận trọng chút." Nàng xong, hai con mắt nhìn xung quanh, rốt cuộc dừng lại nhìn chằm chằm vào chủy thủ giường lớn.

      Nàng liền ra sức đẩy ra, nhảy xuống giường, nắm chặt chủy thủ nhắm vào nam nhân giường, có chủy thủ trong tay nhất thời khích lệ nàng "Ta đối với ngươi phụ trách? Đừng tưởng rằng ngươi có bộ dạng xinh đẹp liền cho rằng thiên hạ nữ nhân đều thích ngươi, ta cho ngươi biết, ta đếm đến ba, nếu ngươi , đừng trách ta đối với ngươi khách khí."

      "Nga?Như thế nào là khách khí?" Nam nhân xoay người, ngồi dậy, dung nhan mị cười đến khuynh quốc khuynh thành, ống tay áo vung lên, Tiêm Tiêm cảm giác như có cỗ lực hấp dẫn, tự chủ được bước về phía trước, trong lòng rối loạn, miệng vẫn hô "Ngươi cũng phải cẩn thận đao kiếm có mắt."

      Bỗng dưng cái nhào vào ta, chủy thủ trong tay liền rơi xuống đất, nhàng lôi kéo tay nàng đến khóe miệng, nhàng liếm liếm khiêu khích, đột nhiên há miệng cắn, nhất thời liền cảm thấy máu tựa hồ như bị thiêu đốt, nghe được tiếng máu lưu động, nàng cảm thấy muốn ngất xĩu, nam tử buông miệng ra, tròng mắt hồng hồng biến thành đen, bên môi sợi tơ hồng nhìn như diêm dúa lẳng lơ, nhàng cười, xem ra cái này hoàn toàn dọa được nàng.

      "Nếu ngươi ngoan, ta liền đem tất cả mọi người ở đây ăn hết nga." Nam tử kéo nàng vào lòng, lông mi dài chợt nháy, lời rành rành là đe dọa, nhưng lại xem như là người vô tội, vết thương ngón tay đột nhiên lành lại, tựa như chưa từng bị cắn qua.

      Có chút ủy khuất khóc "Ta đích rất ngoan."

      "Vậy tốt rồi." gật gật đầu, liền nằm xuống "Ta mệt mỏi rồi, chúng ta cùng ngủ ."

      câu kia làm cho Tiêm Tiêm muốn chết .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Đỗ gia

      "Tiểu thư!" Tiểu Hồng sau khi vào phòng, thau nước trong tay rơi xuống, nước bắn tung tóe.

      "Ân?" Tiêm Tiêm ngỡ ngàng mở mắt, có chút nén giận nổi lên "Tiểu Hồng, sáng sớm liền ầm ĩ, trừ ngươi ngày tiền công."

      "Tiểu thư, người, người" ngón tay Tiểu Hồng run rẩy chỉ vào giường "Tiểu thư như thế nào thừa dịp có người liền cấp cho, cấp cho..." được.

      Có chút phiền muộn mở mắt "Tiểu Hồng, ngươi cái gì vậy?" Di, như thế nào cảm giác dưới thân mềm nhũn, nàng có chút nghi hoặc nhìn xuống dưới, nàng ôm chặt cái thân thể mềm mại, ghê tởm nhất là chân nàng còn gác thân mình kia, ngẩng đầu nhìn lại, nam tử xấu hổ nhìn nàng, hai má liền đỏ.

      Loại tư thế này, người ta thấy đều hiểu được.

      Chưa kịp phản ảnh thấy đỉnh đầu có cổ gầm thét "Ngươi, nha đầu chết tiệt kia, làm cái gì vậy?"

      "Cha." Tiêm Tiêm cuống quít lên, ngờ váy dài đặt dưới thân nam nhân kia, cái yếm hoàn toàn lộ ra, chưa kịp bò dậy liền ngã xuống, lần này ngờ lại vô tình cưỡi người nam nhân, ta kịp thời phát ra tiếng "A, cần", nhìn giống như là bất đắc dĩ bị ép.

      "Ngươi, ngươi" nét mặt già nua của Đỗ gia liền đỏ lên, đại khí thở gấp chỉ vào Tiêm Tiêm "Xem ra hôm nay ta đánh chết ngươi."

      Nhìn chung quanh, liền cầm lấy chổi lông gà ngăn tủ quất tới.

      Tiêm Tiêm sợ đến mức bò toán loạn bốn phía, nhưng vẫn là bị đánh vài cái "Ai nha, cha, cần a, cha, tình người thấy phải vậy a" Bị đánh khiến Tiêm Tiêm hoảng loạng tránh , vội vàng "Cha, ta là nữ nhi của người, nếu đánh chết, như vậy có ai chăm sóc cho người lúc lâm chung."

      Lời này vừa ra, Đỗ gia động đậy gò má, chòm râu dựng thẳng lên "Ngươi, nghịch tử, đánh chết ngươi, xem như ta chưa chừng sinh ra ngươi" Quất cái phất trần, Tiêm Tiêm nhất thời nhảy dựng chạy đến giường, phen trốn phía sau nam tử.

      "Ngươi, ngươi ra đây cho ta." Đỗ gia quát.

      Tiêm Tiêm hé đầu với nam tử "Mau giải thích giúp ta a, chúng ta cái gì đều có a."

      Nam tử khẽ nhíu mày nhìn về phía Đỗ gia "Lão nhân gia, xin đừng đánh Tiêm Tiêm, nàng như thế nào đối với ta, ta cũng trách nàng." Đôi mắt rũ xuống như thương tâm, nũng nịu.

      Chương 2.2: Đỗ gia!

      "Cái gì gọi là như thế nào đối với ngươi, ngươi cũng trách ta?" Sau lưng, Tiêm Tiêm thò đầu ra, hướng về phía nam tử hét, nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy liền nhất thời lo lắng.

      cái phất trần liền đánh tới "Ngươi, nha đầu chết tiệt kia, cả ngày gây chuyện, bây giờ còn đối với người ta như thế, đứa a, ngươi đừng thương tâm, ta cho ngươi cái công đạo."

      "Cha, người cái gì a?" Tiêm Tiêm che cánh tay bị đánh.

      " giờ các ngươi xem như đính hôn, ba tháng sau chờ nương ngươi trở về liền thành thân cho ngươi" Đỗ gia đem cái phất trần vứt mặt đất, xoay người ra cửa hướng những người ngoài cửa "Từ hôm nay trở , chính là người của Đỗ gia ta, biết ?"

      "Dạ, lão gia" Hai tên gia đinh lập tức đóng cửa lại.

      "Cha, cần a, ta là nữ nhân ruột thịt của người a." Tiêm Tiêm lớn tiếng hô, mặc cho kêu gọi thế nào, Đỗ gia cũng quay đầu lại.

      Kêu mệt, Tiêm Tiêm ngã ngồi mặt đất, đột nhiên ngẩng đầu nhìn người giường tỏ vẻ mặt liên quan đến mình, vọt tới "Ngươi như thế nào lại có thể tự tại lo nằm, nhanh lên nghĩ biện pháp a, cha ta Lão Đồ Cổ làm cho chúng ta thành thân."

      "Ngươi muốn cùng ta thành thân?" Nam tử rốt cuộc cũng nâng tầm mắt lên.

      Tiêm Tiêm nức nở "Ta làm sao có thể muốn cùng ngươi thành thân, ta là muốn Mộ Bạch thần tiên ca ca, siêu cấp mĩ ca ca của ta a"

      "Thần tiên ca ca?" khinh đảo cặp mắt "Nam nhân? ta có đẹp ?" Khẽ tựa gò má vào đầu gối.

      Tiêm Tiêm uể oải ngồi bên giường "Điều này sao có thể so sánh, là người, ngươi là ." Mạnh mẽ vươn tay nắm chặt tay , trong mắt chớp động vô hạn ánh sáng "Đúng rồi, ngươi là , nhất định có biện pháp, mau nghĩ cách ."

      "Ta muốn." Nam tử xoay người, đưa lưng về phía nàng, lạnh lùng "Về sau gọi ta Li, gọi này."

      Tiêm Tiêm khóc ra nước mắt nhìn nam tử, kêu rên khóc lên "Trời ạ, nương, ngươi mau trở về a, cha tại bức ta muốn ép gả ta cho rồi." Liên tục vỗ ngực khóc hai tiếng, thấy nam tử giường bộ dạng thờ ơ, liền dừng tiếng khóc, nàng biết khi nào khóc có thể dùng, nhưng mà tại tình hình như thế, đoán chừng có khóc chết cũng vô dụng, cần gì lãng phí thể lực, dù sao nương trở về, nàng còn được cứu, nương đối với nàng rất nghe lời.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.1: chuyện xưa

      Nghĩ như vậy, nàng thấy nhõm, xoay người về hướng ngoài cửa hô "Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, mau chuẩn bị ngân lượng cho ta."

      "Tiểu thư, người muốn đâu a?" Tiểu Thanh tiến vào.

      "Đương nhiên là Thúy Di Sơn đuổi theo hai người bọn họ, Tiểu Hồng mau trang điểm cho ta." Tiêm Tiêm ngồi ở bàn trang điểm bắt đầu la hét.

      "Tiểu thư, người còn muốn a, chú rễ mới cao hứng." Tiểu Hồng đưa mắt nhìn nam nhân giường, tiểu thư, chú rễ mới so với Mộ Bạch công tử bộ dạng đẹp hơn.

      Tiểu Hồng vừa vừa trang điểm cho tiểu thư "Tiểu Hồng, ta muốn mặc đồ màu hồng bươm bướm kia."

      Ăn mặc đẹp, Tiêm Tiêm hài lòng ở trước gương lòng vòng, quần lụa mỏng màu hồng bươm bướm phiêu lay động, hồng thuận hai gò má, môi đỏ mọng đáng , tóc dài dùng dây cột tóc cùng màu buột lại, cười khẽ trông rất đáng .

      "Tiểu thư, người muốn a, vừa rồi lão gia gia giao phó Trương Bá Khuê Phương Trai, là vì người lập gia đình ném mặt nhà Đỗ gia nên an bài tiểu thư Khuê Phương Trai học tập lễ nghi." Tiểu Hồng bên chải tóc, vừa .

      "Ngươi cái gì?" Trong kính, Tiêm Tiêm trợn hai mắt nhìn "Muốn ta chỗ lão bà đó học tập lễ nghi ?" Hai mắt to lộ ra kinh ngạc, trong đầu ra việc ấy vĩnh viễn mang theo vẻ tươi cười, tóc lúc nào cũng vân ti bất loạn, cùng cây ngân trâm, nữ nhân thân quần áo trường bào sáng, Khuê Phương Trai là nơi đặc biệt vì Hoàng gia và những tiểu thư nhà có tiền, bồi dưỡng các nàng ngày sau nhập phu gia cái giơ tay nhấc chân đều đầy đủ lễ nghi.

      "Tiểu thư, ngươi giọng." Tiểu Hồng kích động lắc lắc tay.

      "Tiểu thư, tiểu thư." Tiểu Thanh chật vật từ bên ngoài chạy vào, hai tay trống trơn.

      Tiêm Tiêm nghiêng đầu sang chổ khác "Tiểu Thanh, ngân lượng đâu?"

      Tiểu Thanh nhìn nam tử giường, với Tiêm Tiêm "Tiểu thư, phòng Vương tổng quản , lão gia tính về sau xuất môn phải cùng gia, ngânn lượng chỉ có gia có thể lấy, mới có thể đưa."

      "Cái gì?" Tiêm Tiêm đứng lên lớn tiếng hô "Cha ta như thế nào lại như vậy, ta rốt cuộc phải nữ nhi của a."

      Tiểu Thanh nhanh nhẹn "Tiểu thư, giọng chút, nghe bây giờ lão gia còn tức giận."

      Tiêm Tiêm uể oải cái ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn nam tử giường, vẫn nằm xoay lưng, vô luận từ góc độ nào, dáng người đều hoàn mỹ, đáng tiếc .

      Chương 3.2: Kể chuyện xưa.

      "Tiểu thư, người nên khuyên nhủ gia." Tiểu Hồng lôi kéo tiểu Thanh liền chạy ra ngoài.

      Nàng tới, cúi thấp thân thể, rướn cổ lên nhìn vào , nhắm chặt hai mắt ngủ.

      Đầu ngón tay út chọc chọc "Này, này, ngươi ngủ?"

      có đáp lại.

      Lại chọc chọc "Này, uy."

      hai mắt nhắm đột nhiên mở mắt, xoay người qua lộ ra ánh sáng lạnh như băng "Ta rồi ta phải gọi là này." Lời lạnh như băng làm người ta khỏi rét run.

      Tiêm Tiêm rùng mình cái, lập tức thỏa mãn cười "Li, ngươi tỉnh."

      "Ừ."

      "Vậy ta dẫn ngươi ra ngoài dạo."

      " ."

      "Tại sao?"

      " thoải mái, muốn ."

      Tiêm Tiêm níu lấy vạt áo của , lớn tiếng " muốn cũng phải ." Nàng phải người có thể nhẫn nhịn quá lâu.

      "Oa, tiểu thư hung dữ a." Đứng ngoài cửa, Tiểu Hồng với tiểu Thanh, tiểu Thanh đồng tình gật đầu cái.

      Li ngồi dậy, hơi uất ức "Vậy ."

      "Tiểu thư, dễ chịu hơn chưa, gia đáng thương, tối hôm qua khẳng định bị tiểu thư chỉnh thảm." Tiểu Hồng khẽ thở dài, Tiểu Thanh theo gật đầu.

      Tiêm Tiêm bên trong quay đầu lớn tiếng kêu " làm sao đáng thương, người đáng thương là ta."

      --- ------ Ta là đường phân cách --- -----

      "Biểu tỷ, đúng lúc a." Vừa mới chuẩn bị lên núi, Tiêm Tiêm liền đuổi theo biểu tỷ Liễu Hà, Liễu Hà trừng mắt "Sao ngươi lại tới đây?"

      "Hôm nay thời tiết tốt như vậy, ta đương nhiên là du sơn a." Tiêm Tiêm lòng vòng, vòng qua nàng ta, thẳng nhảy tới tới nam tử trước mặt "Mộ Bạch ca ca."

      Nam tử đối diện gương mặt tuấn lãng, nụ cười ôn hòa "Tiêm Tiêm, biểu tỷ ngươi ngươi thoải mái, khá hơn chút nào ? Có muốn ta xem chút?"

      "A, a, tốt hơn nhiều rồi." Mặt Tiêm Tiêm có chút ửng hồng.

      "Tiểu thư, tiểu thư." Sau lưng Tiểu Hồng cùng tiểu Thanh thở hổn hển chạy tới, theo đằng sau là công tử tuấn tú chậm rãi tới, thân thể cao ngất của dần dần vào bên cạnh Mộ Bạch hai hàng lông mày dần dần nhíu lại.

      "Tiểu Hồng, vị công tử này là ai?" Liễu Hà có chút mặt đỏ hỏi.

      "Biểu tiểu thư, đây là nhà ta gia." Tiểu Hồng lên tiếng.

      "Cái gì, gia?" Liễu hà há to mồm, mắt trừng lên.

      Tiêm Tiêm trừng mắt nhìn Tiểu Hồng, Tiểu Hồng sợ hãi lui về phía sau, Tiêm Tiêm nhanh tới bên cạnh Mộ Bạch, cố gắng giải thích " phải vậy, chuyện này phải như thế." Tiêm Tiêm gấp gáp , mặt cũng bắt đầu đỏ lên.

      "Nương tử, ta mệt quá." Li tới, ôm chầm lấy Tiêm Tiêm, Tiêm Tiêm ra sức đẩy ra, nhưng căn bản cách nào đẩy ra được.

      Chương 3.3: Kể chuyện xưa.
      " bằng chúng ta lên núi trước thôi." Mộ Bạch đột nhiên mở miệng .

      "Tốt." Tiêm Tiêm liền vội vàng gật đầu, vội vã muốn lên "Ai nha, ngươi nhanh thả lỏng ta, ta thở được."

      "Nhưng là, người ta sợ cao." Buông lỏng nàng ra, Li làm nũng kéo tay của nàng, Tiêm Tiêm chỉ có thể chấp nhận lôi kéo lên , biểu tỷ cùng Mộ Dung ca ca xa rồi.
      đoạn đường, rốt cuộc đến tòa đình, chỉ thấy biểu tỷ cùng Mộ Dung ca ca ngồi ở chỗ đó hóng mát, Tiểu Hồng cùng tiểu Thanh cũng chạy tới "Tiểu thư, nơi này." Vẫy vẫy tay.

      "A, cuối cùng cũng đến." Tiêm Tiêm ngồi xuống, vội vàng hất tay của ra, cầm lên ly trà bàn đá chuẩn bị xong, hơi uống cạn, cuối cùng tốt hơn nhiều.

      "A, đừng nóng vội, từ từ uống." Mộ Bạch khẽ cười tiếng, vì nàng lại rót thêm ly.
      Tiêm Tiêm cảm động ngắm nhìn "Đa tạ Mộ Bạch ca ca."

      "A, biểu gia, ngươi cũng uống thôi." Liễu Hà rót ly trà cho , bọn họ ngồi ở chỗ này Tiểu Hồng cùng tiểu Thanh chuyện xảy ra tối hôm qua. Liễu hà trong lòng thầm suy nghĩ, lần này Tiêm Tiêm thể cùng mình giành Mộ Bạch công tử, trong lòng là vui mừng.

      "Ta muốn uống ly này." Ngón tay thon dài của Tiêm Tiêm đem ly trà trong tay cầm tới, ực cái cạn, như có như nghiêng mắt nhìn qua Mộ Bạch.

      Mộ Bạch nhìn nhóm, "Nơi này phong cảnh tệ, ta kể cho mọi người chuyện xưa thôi."

      "Tốt, tốt." Tiêm Tiêm vui vẻ gật đầu.

      Liễu Hà cũng ngồi xuống, Li cười như cười cùng Mộ Bạch liếc nhau cái.

      Mộ Bạch đứng lên nhìn về bên ngoài đình, bên ngoài ngọn núi thẳng tắp, Thanh Thanh thúy thúy.

      Mộ Bạch nhàng mở miệng ra: ba ngàn năm trước, Long Vương tổng cộng có bốn thái tử, được đặt tên là Cổ Trị, Cổ Nghi, Cổ Thuần, Cổ Li, trong đó tư chất thông minh nhất, dáng dấp càng thêm tuấn mỹ phi phàm chính là Tứ Thái Tử Cổ Li, từ coi cao ngạo, cũng cùng người tranh chấp, khác ba thái tử kia bởi vì bọn họ phải là đối thủ của , chỉ có thể nhịn.

      Long Vương sủng nhất chính là Tứ Thái Tử, đem Đông Hải tốt nhất cho Tứ Thái Tử Cổ Li, Tam Huynh Đệ khác chia cách tới Tây Hải, Nam Hải cùng Bắc Hải, điều này làm cho Đại Thái Tử trong đó nội tâm cực kỳ bất mãn, nhưng vẫn vẫn Tây Hải trông nom.

      năm, Tứ Thái Tử ở du ngoạn nhân gian trong lúc vô tình cứu con Bạch Hồ Bạch Linh Nhân mới vừa thành tinh, này hồ ly đối với Tứ Thái Tử vừa gặp thương, từ đó liền nương theo ngàn năm năm tháng, nàng cho rằng Cổ Li là mình, vui vẻ chờ đợi người đến hướng mình cầu hôn, nhưng ngờ Hoa Thần Thất công chúa nhàng xuất làm rối loạn lòng của Tứ Thái Tử, Hoa Thần nhàng cũng đúng lúc vừa gặp Tứ Thái Tử thương, rất nhanh hai người liền xác định hôn kỳ.

      Bạch Linh Nhân nghe được hôn kỳ vô cùng thương tâm, nàng tiếc sử dụng mị thuật lưu lại qua đêm, sau đó đau khổ cầu khẩn có thể cưới mình, cho dù tiểu thiếp nàng cũng nguyện ý, nhưng là lúc này Tứ Thái Tử vô cùng chán ghét nàng, vung tay áo bực tức rời .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.4: Kể chuyện xưa

      Vào ngày thành hôn đó, Hoa Thần lại chết trong biển hoa ở Đông Hải hậu cung, Tứ Thái Tử thống khổ cực kỳ, khạc ra Long Châu vì Hoa Thần trị liệu, hy vọng có thể vãn hồi nàng, lúc này Bạch Linh Nhân ở phía trước đột nhiên đoạt lấy Long Châu của , là như vậy rất nguy hiểm, tức giận cho là chính là Bạch Linh Nhân giết chết Hoa Thần, hơn nữa để cho cứu Hoa Thần, dưới cơn nóng giận, rút kiếm đâm trúng Bạch Linh Nhân, Bạch Linh Nhân trước khi chết đối với qua "Nếu có kiếp sau, chỉ cầu hề gặp ngươi nữa.”

      giọt lệ tuột xuống đinh thân kiếm Tứ Thái Tử, liền hồn bay phách tán, nhìn nàng lần cuối cùng rơi xuống lệ, Cổ Li tựa hồ mới tỉnh ngộ, đối với cái Tiểu Linh Hồ theo đuôi mình ngàn năm có tình cảm thể dứt bỏ.

      lúc Cổ Li đau đớn ngã tại mặt đất Đại Thái Tử Cổ Trị đột nhiên xuất cũng giành lấy viên Long Châu kia, đem Hoa Thần kêu tỉnh, buồn cười nhìn Cổ Li thống khổ "Lần này, ngươi nên cảm nhận được mất thứ mến nhất " ,lúc này, Cổ Li mới phát ra là đây tất cả đều là kế hoạch của đại ca, tâm đau đớn, chính có cách nào chịu đựng thống khổ như thế, đột nhiên trong nháy mắt thành ma, đầu hắc bạch trong nháy mắt biến thành tóc bạch kim, tiếng Long đinh, Long Châu tay Cổ Trị biến thành đen, Cổ Li đem Đại Thái Tử thả ra Long Châu.

      Đại Thái Tử ứng phó kịp, cũng bị Tứ Thái Tử tự tay giết chết, mà Hoa Thần khóc suốt tố nàng là bị buộc bất đắc dĩ, Tứ Thái Tử cuối cùng bỏ qua cho nàng.

      Chuyện này làm khiếp sợ Long Vương, phát động toàn bộ lực lượng bắt được Tứ Thái Tử, cũng xin bạn tốt Tử Tương đem phong ấn, hy vọng có thể tinh lọc tà ác trong lòng , từ đó về sau, Tứ Thái Tử Cổ Li liền bắt đầu ngủ say, phong ấn chỉ tên của người: Bạch Linh Nhân!

      Mộ Bạch sau khi xong, uống hớp trà bàn, nhìn Tiêm Tiêm vẫn ngơ ngác nhìn , cười "Thế nào còn chưa có nghe đủ a."

      Tiêm Tiêm có vòng vo đảo con mắt "Cái chuyện xưa này rất bi thương a."

      "Ừ" Tiểu Hồng cùng tiểu Thanh lau lau nước mắt.

      Mộ Bạch lẳng lặng nhìn Tiêm Tiêm "Nếu như ngươi là Bạch Linh Nhân, ngươi nguyện ý gặp lại được Tứ Thái Tử đó sao?"

      Tiêm Tiêm lắc đầu cái "Nếu như ta là Bạch Linh Nhân, dĩ nhiên muốn gặp đến Tứ Thái Tử kia rồi, ta có đần như vậy, ta muốn tìm người giống như Mộ Bạch ca ca vậy, nhất định đả thương lòng ta." Nàng lúc này vẫn quên nhắc tới Mộ Bạch.

      Bên cạnh nam tử đột nhiên mặt nhất thời nguội xuống, quanh thân khí tựa hồ bắt đầu trở nên lạnh, gió bắt đầu thay đổi, tầng mây cũng bắt đầu đen tối lại.

      "Di, trời muốn mưa sao?" Liễu Hà ngẩng đầu lên nhìn trời chút.

      Chương 4.1: Có số việc cho tới bây giờ liền xem như chưa từng có .

      Mộ Bạch bình tĩnh nhìn nam tử trước mặt, lẳng lặng "Việc qua hãy để cho nó là quá khứ, này cũng phải cho mình cách giải thoát."

      Li nâng chân mày lạnh lùng nhìn , khẽ mở môi đạm bạc đỏ mọng "Nhưng là có số việc cho tới bây giờ liền xem như chưa từng có ."

      Vừa đứng lên, Tiêm Tiêm bên cạnh muốn ra sức khen tặng Mộ Bạch ca ca, sau đó xuống chân núi.

      "Buông tay, mau buông tay, ai nha, thể để hai người họ mất, ngươi mau buông tay a." Tiêm Tiêm bị kéo sải bước bước chân chạy, sau lưng Tiểu Hồng cùng tiểu Thanh thanh càng ngày càng xa.

      Đột nhiên, Li ngụm máu tươi phun ra, ngã ngồi ở mặt đất, mặt trở nên tái nhợt dị thường, tóc trong nháy mắt trở nên mảnh ngân bạch, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh, đôi mắt trở nên màu đỏ khác thường.

      "Ngươi, ngươi sao chứ." Tiêm Tiêm sợ lui về sau, lại bị dùng lực kéo ngã ngồi xuống, thẳng đối mặt con mắt đỏ tươi của .

      "Ngươi sợ ta?" khóe môi vài tia máu, trong mắt đều là ý lạnh cùng lửa giận.

      Tiêm Tiêm có chút run rẩy ngó cái, khi thấy mặt tái nhợt trong lòng lại khỏi đau xót, như đành lòng, khỏi đưa tay ra lau khóe môi cho , ánh mắt của dần dần nhu hòa xuống, lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm.

      Tóc dài màu bạc trong nháy mắt lại khôi phục thành màu đen, con mắt đỏ tươi cũng trở nên nhu hòa sáng như sao.

      " thoải mái cũng đừng leo núi a." Tiêm Tiêm dùng sức chống đỡ dậy, có chút xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ tựa vào thân thể của nàng.

      "Ta phải ta thoải mái sao?" nhàng cười , trời ạ, cười thế nào mê người như vậy, trong lòng khỏi nhảy lên, Tiêm Tiêm nhanh chóng quay đầu lại.

      "Vậy chúng ta về sớm chút thôi." Có chút tự nhiên mặt đỏ lên, tiếp tục hướng chân núi tới, người bên cạnh cũng đè ép nàng nữa, chỉ là thuận theo bị nàng cặp tay xuống.

      Trở lại trong nhà, Tiêm Tiêm lập tức nâng vào trong phòng "Ngươi tốt nhất nghỉ ngơi." xong liền muốn chạy .

      Lại bị chính giường kéo vào trong ngực "Ta lạnh quá." Tay của lạnh như băng nắm lấy nàng, toàn thân tựa hồ cũng tản ra hơi thở lạnh như băng.

      "Ngươi, ngươi có khỏe ?" Tiêm Tiêm có chút bận tâm hỏi "Nếu ta gọi đại phu tới thăm ngươi chút, a, đúng, ngươi là , có thể đại phu trị được ngươi .

      "Ôm ta." mệt mỏi nhàng xong, dung nhan tuấn mỹ lúc này mất tia huyết sắc, đến gần trong ngực của nàng, toàn thân run rẩy.

      Vốn định đẩy ra, nhưng đành lòng, Tiêm Tiêm nhàng ôm , lẳng lặng nhắm mắt lại ngủ, như đứa bé khéo léo co rúc ở trong ngực của nàng, đầu dựa sát vào cạnh cổ nàng, đột nhiên nàng cảm thấy dòng nước ấm tiến vào trong cổ, thế nhưng khóc, Tiêm Tiêm trong lòng vô cùng kinh động, đồng thời trong lòng tựa hồ cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo.

      "Ta để cho ngươi rời khỏi ta, vĩnh viễn, vĩnh viễn." Bá đạo xong, thanh khàn khàn là như thể thống khổ.

      Chương 4.2:
      Tiêm Tiêm bất tri bất giác từ từ ngủ thiếp , Li bên cạnh ngồi dậy, tỉ mỉ nhìn gương mặt ngủ say.
      " con hồ ly đáng ." Toàn thân lông trắng có chút tạp chất, ánh mắt tròn xoe nghiêng nhìn .
      "Li, ta rất mến ngươi." Khóe miệng thầm luôn thích , để bên người.
      "Li, ngươi muốn kết hôn với nàng?" Trong mắt toàn là thương đau.
      "Li, ta thích ngươi, ta thích ngươi! Cầu xin ngươi đừng rời bỏ ta." Khuôn mặt nhắn đẫm lệ thoáng qua trước mặt của .
      "Li, nếu có kiếp sau, chỉ cầu hề gặp ngươi nữa." Tay của khỏi ôm sát hông của nàng, Tiểu Hồ Ly mình ngàn năm, cuối cùng nguyện vọng lại là bao giờ gặp nhau! ngàn này năm ngủ say trong mộng chỉ có nàng, nội tâm của càng ngày càng khát vọng muốn gặp được nàng, loại này khát vọng thế nhưng để cho vọt ra khỏi cửa, khi nàng ở trong sông tiếp cận, cũng biết nàng tới.

      Đột nhiên, ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ lá cây lay động dị thường, bóng đen xuất tại trước mặt của .
      "Tham kiến thái tử." Chỉ có thể nhìn thấy đoàn bóng đen quỳ xuống, toàn thân tản ra hơi thở tử vong.
      Li tay áo vung qua, người trong ngực ngủ được trầm hơn, liếc nhìn nàng sau mới mở miệng “Hắc Phong, trễ như thế?" Lạnh lùng giọng làm người ta rét mà run.
      "Thuộc hạ đáng chết." quỳ dám ngẩng đầu.
      " làm chuyện ta giao, lui ra ." ánh mắt lạnh như băng trở nên sâu lường được.
      "Là" quỳ người của lập tức biến mất thấy gì nữa.
      "Ngươi đến rồi!" Đôi mắt nghễ ngoài cửa sổ, trong nháy mắt liền đứng dậy bay đến ngoài cửa sổ cây cùng đối diện cây mặc trường bào màu trắng, nam tử nhìn nhau.
      Đối diện nam tử gương mặt tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, lạnh nhạt nhìn Li "Vì sao phải tới?"
      Li tà mị cười tiếng "Tự nhiên muốn tới."
      "Nàng cuối cùng ngàn năm, mới hội tụ luồng u hồn trở thành Nhân giới thành người, sao lại để cho nàng vui vẻ làm người?" Trường bào màu trắng nam tử nhìn đối diện Li.
      Li nhàng cười tiếng "Vui vẻ làm người? Vậy ta đây?" Trong mắt sâu thể nhận ra hàn khí, độc ngàn năm, tịch mịch ngàn năm.
      "Chẳng lẽ, ngươi phải nhớ là ngươi chấm dứt nàng sao?" Mộ Bạch hơi nghi vấn nhìn , hiểu trước mặt vị này rốt cuộc muốn làm gì.
      Li tà mị cười mặt trong nháy mắt băng kết, tóc dài thành màu bạc ở trong gió tung bay, trong khí chỉ có lạnh lùng gió thổi động lên mái tóc dài của , hồng thấu trong mắt lóe lên tàn lệ quang "Hai trăm năm đạo hạnh của ngươi, cũng muốn cùng bản thái tử đối kháng"

      Chương 4.2:
      Tiêm Tiêm bất tri bất giác từ từ ngủ thiếp , Li bên cạnh ngồi dậy, tỉ mỉ nhìn gương mặt ngủ say.
      " con hồ ly đáng ." Toàn thân lông trắng có chút tạp chất, ánh mắt tròn xoe nghiêng nhìn .
      "Li, ta rất mến ngươi." Khóe miệng thầm luôn thích , để bên người.
      "Li, ngươi muốn kết hôn với nàng?" Trong mắt toàn là thương đau.
      "Li, ta thích ngươi, ta thích ngươi! Cầu xin ngươi đừng rời bỏ ta." Khuôn mặt nhắn đẫm lệ thoáng qua trước mặt của .
      "Li, nếu có kiếp sau, chỉ cầu hề gặp ngươi nữa." Tay của khỏi ôm sát hông của nàng, Tiểu Hồ Ly mình ngàn năm, cuối cùng nguyện vọng lại là bao giờ gặp nhau! ngàn này năm ngủ say trong mộng chỉ có nàng, nội tâm của càng ngày càng khát vọng muốn gặp được nàng, loại này khát vọng thế nhưng để cho vọt ra khỏi cửa, khi nàng ở trong sông tiếp cận, cũng biết nàng tới.

      Đột nhiên, ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ lá cây lay động dị thường, bóng đen xuất tại trước mặt của .
      "Tham kiến thái tử." Chỉ có thể nhìn thấy đoàn bóng đen quỳ xuống, toàn thân tản ra hơi thở tử vong.
      Li tay áo vung qua, người trong ngực ngủ được trầm hơn, liếc nhìn nàng sau mới mở miệng “Hắc Phong, trễ như thế?" Lạnh lùng giọng làm người ta rét mà run.
      "Thuộc hạ đáng chết." quỳ dám ngẩng đầu.
      " làm chuyện ta giao, lui ra ." ánh mắt lạnh như băng trở nên sâu lường được.
      "Là" quỳ người của lập tức biến mất thấy gì nữa.
      "Ngươi đến rồi!" Đôi mắt nghễ ngoài cửa sổ, trong nháy mắt liền đứng dậy bay đến ngoài cửa sổ cây cùng đối diện cây mặc trường bào màu trắng, nam tử nhìn nhau.
      Đối diện nam tử gương mặt tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, lạnh nhạt nhìn Li "Vì sao phải tới?"
      Li tà mị cười tiếng "Tự nhiên muốn tới."
      "Nàng cuối cùng ngàn năm, mới hội tụ luồng u hồn trở thành Nhân giới thành người, sao lại để cho nàng vui vẻ làm người?" Trường bào màu trắng nam tử nhìn đối diện Li.
      Li nhàng cười tiếng "Vui vẻ làm người? Vậy ta đây?" Trong mắt sâu thể nhận ra hàn khí, độc ngàn năm, tịch mịch ngàn năm.
      "Chẳng lẽ, ngươi phải nhớ là ngươi chấm dứt nàng sao?" Mộ Bạch hơi nghi vấn nhìn , hiểu trước mặt vị này rốt cuộc muốn làm gì.
      Li tà mị cười mặt trong nháy mắt băng kết, tóc dài thành màu bạc ở trong gió tung bay, trong khí chỉ có lạnh lùng gió thổi động lên mái tóc dài của , hồng thấu trong mắt lóe lên tàn lệ quang "Hai trăm năm đạo hạnh của ngươi, cũng muốn cùng bản thái tử đối kháng"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :