1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thái Hậu mười lăm tuổi - Trà Hoa Cúc (119 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Thái hậu mười lăm tuổi
      Tác giả: Trà Hoa Cúc [ 菊花清茶 ]

      [​IMG]

      Thể loại: xuyên , hài, cấm luyến, nữ cường, nam giả trư ăn thịt hổ, sủng, 16+
      Edit: Eirlys, Lục Vân, Lengkeng_Sophie

      Số chương: 119 (chính văn + phiên ngoại)
      Nguồn: http://tieulienlien.wordpress.com/truyen-hoan/thai-hau-muoi-lam-tuoi-tra-hoa-cuc-菊花清茶/


      Văn án:

      Xuyên qua, tiến cung, làm hoàng hậu, thăng thái hậu, buông rèm chấp chính, ba năm, nàng khóc –

      Hoàng thượng a, tỉnh lại chút ! Ai gia nghĩ bị tòa núi tấu chương kia tươi sống đè chết a!

      Hoàng thượng a, nỗ lực trưởng thành , đến lúc đó ai gia đem quân quyền, chính quyền trả lại hết cho ngươi còn được sao?

      Hoàng thượng a, van cầu ngươi, ngươi đừng bắt ai gia sinh cái oa nhi nha! Ai gia còn trẻ, nghĩ ở thâm cung cơ khổ chấm dứt cả đời a!

      Hoàng thượng a, có nhu cầu tìm phi tử của ngươi, ai gia là mẹ ngươi, phụ trách sinh đứa cho ngươi…… Nha –
      Last edited: 27/8/14
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    2. fun

      fun Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      17
      minh doc truyen nay roi. hay lam lun a.
      day cung la truyen dau tien dua minh vao the gioi ngon tinh. hihi
      minh kiem truyen ve em cua nhan vat nu chinh "xuan hoa" nhung chi thay edit co may chap a.
      minmin1009 thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Phần Mở Đầu
      Chương 1: Hoàng hậu
      Edit: Eirlys

      “Hoàng thượng có ý chỉ, truyền Nam Cung hoàng hậu tấn kiến… tấn kiến… tấn kiến…”
      Thái giám tuyên chỉ có giọng lanh lảnh hô lên to, trong hoàng cung rộng lớn nổi lên hồi lại hồi tiếng vọng chói tai, làm cho người vốn phiền lòng dứt lại phiền càng thêm phiền.
      Trong điện, có hình tượng, người thiếu nữ uể oải nằm nghiêng giường, mệt mỏi ngồi dậy, miễn cưỡng mở mắt, lại miễn cưỡng nhếch môi lên chút, cuối cùng mới ra vang vang hai chữ: “
      Thái giám truyền chỉ vẻ mặt có chút khó xử.
      “Hoàng hậu nương nương, ngài …Ngài thể được! Đây…đây chính là thánh chỉ”. quỳ gối xuống, giọng khó khăn.
      sao” Thiếu nữ quần áo chỉnh tề trở mình qua, ngã lại lên giường, lần này cả mí mắt cũng lười nhấc lên, chỉ cười khẽ tiếng, ” Lão già thối đó triệu kiến, Bổn cung qua mấy lần rồi? Trước kia , bây giờ đương nhiên cũng . , nhất định ”. chẳng khác nào là tự chui đầu vào lưới, nàng ngu tự mình chuốc lấy phiền phức!
      Thái giám bất giác cười khổ cái.
      ” Hoàng hậu nương nương, lần này ngài phải mới được!” thấp giọng khuyên nhủ, trong giọng thêm phần khốn khổ, “Chỉ sợ, đây là hoàng thượng triệu kiến ngài lần cuối cùng “
      Người giường bỗng nhiên trợn to hai mắt, ngẩng đầu lên.
      lần cuối cùng là sao?” Nàng thình lình quát lớn, cung nữ thái giám trong điện hề phòng bị, đều bị dọa đến giật mình.
      Ánh mắt sáng quắc đồng thời bắn về phía tên thái giám. Vẻ nóng lòng làm người nào dám nhìn thẳng vào nàng.
      “Nương nương, ngài còn biết sao” thái giám ngẩng đầu, hướng về ánh mắt của nàng, lập tức cúi đầu thấp , hoảng sợ run run :
      ” Hoàng thượng bị bệnh nguy kịch, hôm nay lại càng nặng thậm chí cả sức lực để chuyện cũng có. Sáng sớm, Hoàng thượng hơi thở yếu ớt. Từ giờ Mão đến bây giờ, tất cả thái y đều tụ họp tại Phượng cung, nhưng Người chút nước cũng uống được, tất cả cũng đành lực bất tòng tâm. Bây giờ, Hoàng thượng dặn dò hậu ! “
      Nghe thế, người ở giường liền phấn khởi nhảy dựng lên, thoáng chốc mở to đôi mắt sáng tròn.
      ” Có , có ? Lão bất tử kia đích thực sắp chết?” Nàng gấp rút hỏi ngớt, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy phấn khởi.
      Cúi đầu, suy xét lúc, thái giám mới thấp giọng do dự : ” Phải …phải”
      Nguyền rủa vua, tội đáng chém, thậm chí có thể tru di cửu tộc. Thế nhưng…hoàng thượng dặn dò, nếu như thế, hoàng hậu nương nương ngàn vạn lần khởi giá.
      tốt quá!” nhận được câu trả lời xác định, người giường vui mừng nhảy nhót, lấy khăn tay làm cờ vẫy vẫy ăn mừng.
      Nhưng vừa nghĩ lại, mối nghi ngờ dâng lên trong lòng.
      đúng”, nàng lắc lắc đầu ,” Ngày hôm trước Bổn cung tại ngự hoa viên hóng mát, còn chạy đến cùng Bổn cung giành nhau ăn bánh hoa mai kia mà”. Sinh khí dồi dào như vậy làm sao mà sắp chết được?
      Thái giám lại cười khổ cái.
      “Nhất định… nhất định bởi vì miếng bánh hoa mai” thấp giọng .
      “Sao?” Mất hưng phấn,thiếu nữ ngồi trở lại giường. Thân thể hơi nghiêng nghiêng, liền có cung nữ đem gối thêu hoa cho nàng đệm lưng. Sau đó nàng vẫy tay, cung nữ lập tức dâng lên trà thơm mới pha được làm cho nguội bớt. Nàng đưa tay nhận lấy, uống hơi, mới thong thả hỏi, “Như thế nào?”
      “Nô tài còn nhớ hôm đó, Hoàng thượng đoạt được từ tay ngài miếng bánh hoa mai cuối cùng, quá mức hưng phấn, liền bỏ vào trong miệng, ngay cả nhai cũng , liền nuốt xuống. Nhưng ai biết…” đến đây, thái giám liền ngập ngừng.
      “Ai ngờ điểm tâm quá lớn, bỗng vướng tại cổ họng, nuốt xuống, lại phun ra, có phải hay ?” Thiếu nữ dựa vào sức tưởng tượng bổ sung.
      “..Đúng là như thế” Thái giám vô lực gật đầu, ” Sau đó, tất cả thái y đều tới, thế nhưng tất cả đều bó tay, sau hồi giằng co, cuối cùng phải đợi miếng điểm tâm trong cổ họng tan ra mới hết.”
      Tội nghiệp hoàng thượng. Trong điện, tất cả cung nữ thái giám đều nghĩ như thế, trừ..ra..
      “Ha ha ha, báo ứng! Cái này là báo ứng!” Thiếu nữ ở giường hề chú ý đến hình tượng, cất tiếng cười to.
      Cái Lão bất tử kia, xứng đáng! là tự làm tự chịu! Ai kêu có chuyện gì lại chạy tới quấy rầy nhã hứng của nàng, còn tranh đồ ăn với nàng nữa.
      “Sau đó? Sau đó thế nào?” cười đủ, thiếu nữ còn buông tha tên thái giám, ôm bụng hỏi tới cùng.
      “Sau đó… biết thế nào, điểm tâm nuốt xuống, nhưng hoàng thượng đêm qua liền hấp hối, thái y đến xem qua, nhưng mà tìm ra bệnh. Hoàng thượng cũng tự biết số mệnh hết, cho nên…”
      “Cho nên mới gọi bổn cung qua dặn dò hậu ” Thiếu nữ phấn khởi vơi , nghi ngờ trong lòng cũng bị vui sướng hoàn toàn che lấp, “Thế nhưng vì sao bổn cung có nghe đến chuyện này”
      “Bởi vì … hoàng thượng người mạnh khỏe, bị nghẹn bánh hoa mai thành như vậy, ra rất mất mặt, nhiều lần căn dặn chúng nô tài, được để lộ tin đồn ra bên ngoài, nhất là đối với ngài, hoàng hậu nương nương” Thái giám ngượng ngùng .
      Lão già kia cũng tự mình hiểu lấy, nếu nàng biết được chuyện này đem ra cười nhạo.
      như vậy, Lão bất tử gần chết? Chỉ yên tâm phần, thiếu nữ hỏi thăm dò.
      “Cái… này..” Thái giám muốn lại thôi. Nguyền rủa vua, lần cũng đủ làm run rẩy sợ hãi, thực dám lần thứ hai!
      mau, rốt cuộc là, có phải hay ” thiếu nữ thấy ấp a ấp úng,cực kỳ bất mãn, lớn tiếng ép hỏi.
      Thái giám đành chịu, nhắm mắt, cắn răng, nghiêm túc phun ra chữ : ” Vâng”
      tốt quá” Thiếu nữ lập tức phát ra tiếng hoan hô, vui vẻ từ giường nhảy xuống, ngay cả giày còn kịp mang.
      ” Dặn dò hậu là chính xác. Ta , ta lập tức phải ! ” Nàng ở trong điện chạy qua chạy lại, hết lấy cái này lại kêu lấy cái kia, bận bịu vô cùng.
      “Lục Ngọc, Thu Dung hầu hạ bổn cung thay quần áo!”
      “Tiểu Hỉ tử, nhanh chuẩn bị phượng liễn, phải nhanh phải nhanh ! “
      “Hoàng hậu nương nương…” tất cả cung nữ thái giám ngơ ngác đứng tại chỗ, sững sờ nhìn nàng giống như con bướm trong gió, bay tới bay lui, dở khóc dở cười.
      Hoàng thượng sắp cưỡi hạc quy tiên, thân là hoàng hậu, tại sao mặt nàng lộ vui mừng, làm cho bọn họ hiểu ra sao.
      Thiếu nữ bận rộn lúc, quay đầu thấy đám kia vẫn nhúc nhích, đứng tại chỗ như pho tượng, liền giận tái mặt, thúc giục : “Các ngươi còn sững sờ ở nơi này làm cái gì? Nhanh lên chút chuẩn bị, nếu là trước khi bổn cung tới cái Lão bất tử kia tắt thở, như vậy đại có thể tốt!”
      “Hoàng hậu nương nương” cung nữ thái giám nhìn bộ dáng vội vã của nàng, nên lời.
      Nương nương, ngài hy vọng hoàng thượng sớm chết như thế sao? Ngài đừng quên, hoàng thượng chính là chồng của ngài!
      tart_trung thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 2: Thập lục hoàng tử

      Edit: Eirlys

      Sau phen luống cuống tay chân, Nam Cung Xuân Yến ăn mặc chỉnh tề nhảy lên phượng liễn, xa giá mạch tăng tốc hướng đến tẩm cung của hoàng thượng – Phượng cung.

      “Ngừng kiệu…”

      Phượng liễn dùng tốc độ khó có thể tin nổi tới được cửa chính của Phượng cung, còn chưa ngừng ổn định. Thái giám dẫn đường còn chưa tới, Nam Cung Xuân Yến sốt ruột từ phía nhảy xuống, bắt đầu vào trong điện, nghĩ dưới chân bị làn váy dài vướng lấy, lại quá nhanh, nên lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.

      “Nương nương, cẩn thận…”

      Theo sát phía sau, Lục Ngọc, Thu Dung phản ứng nhanh, bước lên phía trước đỡ lấy nàng.Vất vả lắm mới đứng vững, Nam Cung Xuân Yến đẩy các nàng ra, cười : “ có việc gì, có việc gì, chính quan trọng hơn” . Vừa , bước chân hướng tới trong điện mà .

      Lục Ngọc tay mắt lanh lẹ, đưa tay kéo ống tay áo của nàng.

      tới được, Nam Cung Xuân Yến ra sức giãy giụa, lại giãy giụa, cũng có kết quả.

      Quay đầu lại, nàng hiểu, nhìn về phía thị nữ của mình, hỏi ” Lục Ngọc, làm sao vậy? Vì sao ngươi kéo tay áo của bổn cung buông?”

      Mau buông tay a ! Nàng muốn vào đưa cái Lão bất tử kia chặng đường cuối cùng! Chờ câu quan trọng ! Câu này liên quan đến nửa đời sau hạnh phúc của nàng.

      Thu Dung lên, nhìn vẻ mặt thể che giấu vui vẻ của nàng, thở dài hơi, : “Nương nương, vẻ mặt của ngài..”

      “Vẻ mặt của ta, vẻ mặt bổn cung làm sao?” Nam Cung Xuân Yến đưa hai tay lên mặt sờ tới sờ lui.

      “Nương nương!” Lục Ngọc Thu Dung đồng thanh lớn tiếng kêu lên,vẻ mặt tức giận biểu lộ cùng ý – ngài hiểu mà còn cố tình.

      “Được rồi, được rồi! ” Nam Cung Xuân Yến thỏa hiệp. Nàng bất đắc dĩ dỡ xuống vẻ mặt vô cùng phấn khởi, thay bằng khuôn mặt bi thương. Khẽ cắn môi, tay phải ra sức véo bắp đùi vài cái, ép ra vài giọt nước mắt, lúc này mới đau thương buồn bã mở miệng…

      Hoàng thượng…

      Nhưng lời còn chưa , tập trung của nàng liền bị phân tán bởi đội nhân mã chậm rãi tới. Dẫn đầu là thiếu niên thoạt nhìn rất yếu ớt, tựa hồ trận gió đến là có thể thổi được .

      Giống như trong trí nhớ của nàng, gương mặt trắng bệch nhợt nhạt, so với đám phi tần bôi lớp phấn dày mặt còn kinh khủng hơn. Nếu đem người - trang phục quý giá nhuộm thành màu trắng…Chà, người biết, còn tưởng giữa ban ngày gặp phải quỷ!

      Nam Cung Xuân Yến trơ mắt nhìn hai tên thái giám đỡ , hướng về phía nàng tới, tốc độ so với rùa bò còn muốn chậm hơn.

      Qua gần khoảng năm phút, những người này mới từ xa trăm mét tới trước mặt nàng, theo lễ nghi quỳ xuống.

      “Tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

      Cái tên giống quỷ kia cũng ngoại lệ, hai thái giám dìu cúi người hơi hơi thấp xuống, sau đó mở miệng, dường như ra hơi ” Nhi thần tham kiến mẫu hậu” xem như hành lễ.

      Tất cả phép tắc xong, lúc này Nam Cung Xuẩn Yến mới nâng tay lên, bày ra nụ cười độ lượng giả tạo, dịu dàng

      “Thập lục hoàng nhi miễn lễ, bình thân.”

      “Tạ ơn mẫu hậu”

      “Tạ ơn hoàng hậu nương nương”

      Đều đặn tạ ơn xong, tất cả mới đứng dậy, hai thái giám có trách nhiệm nhanh chóng đỡ thiếu niên đứng lên.

      Lại lần nữa đối diện gương mặt hù chết người đền mạng, Nam Cung Xuân Yến khỏi giật mình, líu lưỡi nên lời, thầm nghĩ …người kia độc ác! Hổ dữ còn ăn thịt con!

      “Mấy ngày gặp, biết hoàng nhi thân thể có đỡ chút nào ” Như thường lệ, rập theo khuôn – đối thoại lại bắt đầu.

      “Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nhi thần khỏe” trả lời.

      “Như thế rất tốt, bổn cung cũng yên tâm” vẻ mặt tỏ ra như được an ủi cộng thêm câu trả lời thở phào nhõm. Nam Cung Xuân Yến hận thể vỗ tay khen ngợi kỹ thuật diễn xuất hoàn mỹ của bản thân.

      ………………

      Trong lúc chuyện, có nội thị vào bẩm báo. Chỉ chốc lát, thái giám thân cận bên cạnh đương kim hoàng thượng – Phúc công công mạch chạy đến cắt đứt đối thoại của họ ” Hoàng hậu nương nương, ngài …ngài tới. Hoàng thượng … Hoàng thượng chờ ngài ! “

      “Chờ bổn cung? Dặn dò hậu phải ? Được rồi, bổn cung vào ngay !”

      Tâm tư của nàng ngay lập tức chuyển qua việc quan trọng nhất, Nam Cung Xuân Yến xoay người, chấn chỉnh lại vẻ uy nghi rồi nhanh chóng bước vào trong điện.

      Ở sau lưng nàng, thiếu niên được người dìu chậm rãi tiến về phía trước. tay che miệng, phát ra vài tiếng ho , mi mắt rủ xuống, làm cho người ta thấy được ánh mắt của .
      tart_trung thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 3: Hoàng thượng
      Edit: Eirlys

      “Hoàng hậu giá lâm – Thập lục hoàng tử giá lâm”



      “Hoàng hậu giá lâm – Thập lục hoàng tử giá lâm”



      “Hoàng hậu giá lâm – Thập lục hoàng tử giá lâm”

      ……………….

      Kèm theo hồi lại hồi thanh thông báo, Nam Cung Xuân Yến đem theo người hầu, điệu bộ đoan trang tao nhã, dẫn đầu vào Phượng cung.



      Chân trước vừa bước vào bậc cửa, nàng liền cảm thấy khí cực kì căng thẳng, thậm chí có chút áp lực phả vào mặt, làm cho lòng người khỏi nặng nề.



      Ở ngoài điện, quan lại trong triều theo chức lớn xếp thành từng hàng, quỳ mặt đất, im lặng .



      qua đội hình quan lại, phía trước là các vị phi tần cùng với hoàng tử công chúa.



      Người có thể đến đều đến, chen chúc kéo thành hàng dài, đại điện mênh mông thiếu chút nữa chứa hết, lễ mừng năm mới cũng thể náo nhiệt như vậy.



      Từ cảnh tượng lớn như thế, xem ra lão già này cứu được. Lần này trời giúp nàng, Nam Cung Xuân Yến thầm nghĩ trong lòng.



      mạch qua, dưới mấy chục ánh mắt vừa đố kỵ vừa căm hận từ bốn phía hướng nàng phóng tới, cho đến khi hết ngoại điện, tất cả đều hận thể khoét mấy trăm lỗ thủng người nàng.



      Bị nhìn bằng ánh mắt phẫn hận như thế, năm nay nàng tiếp thu biết bao nhiêu, bây giờ quen, nàng thèm quan tâm.



      Tới trước chút là nội điện, nơi hoàng đế nằm.



      Phía sau lớp rèm châu, tốp chính phi quỳ hướng về phía giường, Nam Cung Xuân Yến kéo vạt váy lên, cúi người nhàng : “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, thần thiếp đến muộn, xin hoàng thượng tha tội “



      Chỉ chốc lát, Phúc công công bước nhanh từ phía sau rèm ra, cao giọng : “Hoàng thượng có chỉ, truyền Nam Cung hoàng hậu vào trong điện, có chuyện quan trọng căn dặn. “



      Sau lưng, chùm tia căm ghét tức gia tăng hỏa lực, Lục Ngọc – Thu Dung dường như nghe thấy được trong khí thanh “bùm bùm ” giống như củi khô bốc lửa gặp phải gió Đông , bùng cháy càng mãnh liệt.



      Nam Cung Xuân Yến hề quay đầu lại, chỉ nhếch khóe miệng lên, mỉm cười, cúi đầu cung kính “Thần thiếp tuân chỉ “



      Lòng dạ hẹp hòi! Ta để cho các ngươi buồn bực thêm chút nữa!



      Hai cung nữ vén rèm châu lên, Nam Cung Xuân Yến đứng dậy, chậm rãi vào, cho đến cách long giường xa hơn ba bước. Bức màn che trước giường giương lên góc, cánh tay gầy yếu vươn ra, hướng về phía nàng vẫy vẫy: “Xuân Yến, lại đây, đến bên cạnh trẫm.”



      thanh khàn khàn suy yếu, giống như ông lão cao tuổi sắp chết hề sai. Nam Cung Xuân Yến bất giác cũng nhịn được, lòng trĩu xuống .



      “Vâng” nén lại đau lòng, Nam Cung Xuân Yến tiến vào vài bước.



      Màn che được mở rộng ra, ông lão ốm yếu xuất ở trước mắt nàng.



      Thấy giường hình dáng gầy yếu, Nam Cung Xuân Yến ngẩn ngơ sửng sờ, đáy lòng khỏi trỗi dậy chút bi thương.



      giường – Phượng Tường vương triều, đương nhiệm hoàng đế – Phượng Huyền, hướng về phía nàng nhếch môi lên, xuất ra nụ cười khó coi, sau đó nhìn người hầu ở đầu giường, “Các ngươi lui xuống, trẫm và hoàng hậu có chuyện quan trọng cần



      ” Vâng ” hơn mười người cung nữ, thái giám và thái y đáp lời, nối đuôi nhau ra, chỉ để lại bên trong điện hai phu thê mắt to lườm đôi mắt .
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :