1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thái giám hoàng phu - Diễm Như Ca (6/122)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      [​IMG]
      Thái giám hoàng phu
      Tên khác: Câu chuyện giữa ta và tên thái giám biến thái chết bằm.
      Tác giả: Diễm Như Ca

      Thể loại : xuyên , hài ,NP , 3S

      Tình trạng : Hoàn cv

      Editor: X Trang Moon

      Số Chương : 122 chương

      Tốc độ : sên bò
      Nội dung truyện: Ông trời tác hợp cho nữ chính xuyên gặp nam chính biến thái.
      Nhân vật chính: Thương Lăng Nguyệt, Vũ Hiểu Vũ, phối hợp diễn: Tô Bá Ngọc, Phượng Diệu Linh, A Sử Na Mật Nhi, A Sử Na La Cốt .

      Giới thiệu

      Vũ Hiểu Vũ gặp động đất chết, xuyên trở thành công chúa của nước.

      Người kế thừa ngôi vị hoàng đến thứ hai, là tên thái giám biến thái thích chơi biến người thành hình nhân của .

      Hình nhân trong tay chỉ có hai kết cục, là chết, hai cũng là phải chết.

      Dù sao nàng cũng phải chết, lần xuyên này phải nàng chết lần rồi sao!

      Vũ Hiểu Vũ cam chịu chết lần nửa, nàng phải xửa lí tên thái giám chết bầm này trước để trừ hậu họa . .



      * Lời Editer muốn : Lần đầu tiên ta tự mình đào hố, mong mọi người ủng hộ cho .
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 01: Công chúa tìm chết

      Editer: X Trang Moon

      " Công công bận trăm công nghìn việc, vừa mới ngủ đến khắc, quấy rầy lão nhân gia người nghỉ ngơi, ngươi có vài cái đầu cũng đủ! Đợi trời sập tối rồi hẵng đến bẩm báo!" Đột nhiên từ trong điện An Nhân thanh hết sức đè thấp vọng ra ngoài, cẩn thận nghiêm khắc, đến thể nghe, sợ quấy nhiễu đến người trong phòng, nhưng là trong lòng chứa ý tốt.

      "Này. . ." Thanh khó xử cùng do dự, lát sau, nhưng là vẫn chưa thay đổi ý định: "Chuyện Quan công chúa, công công phân phó nô tài, bất luận chuyện gì có liên quan tới nàng phải hồi báo ngay, việc này thể chậm trễ, làm phiền Trương tổng quản hay là bẩm báo tiếng, công công tất nhiên trách tội..."

      Thanh xuyên qua khe cửa, bay thẳng tới cửa sổ đối diện với giường nằm, thẳng tắp xuyên qua màn lụa màu tím tiến vào, nhưng có vài từ thể nghe dõ.

      Bên trong phòng Tô Triêu Ân vừa mới ngủ liền mở mắt ra, nhìn về bóng người đứng cung kính phía ngoài màn lụa, giật giật khóe miệng trắng bệch già nua lên tiếng: "Truyền tiến vào, Ngũ lang!"

      Nam tử đứng thẳng nghe vậy, thi cái lễ: “ Vâng, cha nuôi!" Xoay người đến bên ngoài điện.

      lát sau, mang theo tiểu nô tài vừa chuyện ở bên ngoài tiến vào.

      Tô Triêu Ân mặc quần áo ngồi ở đầu giường uống trà, đầu đầy tóc trắng được buộc thành búi cẩn thận tỉ mỉ, ánh mắt đục ngầu lâu năm vĩnh viễn đều lộ ra vẻ đen tối uy nghiêm, đây là do nửa đời trước hèn mọn nửa đời sau cao cao tại thượng mà hình thành ra.

      Tiểu nô tài quỳ trước mặt , nhìn thấy từ từ rơi xuống ánh mắt như thế về phía này, mặt lên vẻ sợ hãi lập tức trung thành : "Hồi bẩm công công, công chúa trước đây lâu vô ý trượt chân rơi vào Thanh Trì, lúc được cung nhân cứu lên vẫn còn hơi thở, có nguy hiểm, ngự y ở bên đấy chuẩn đoán xem bệnh tình có những vấn đề gì khác hay ."

      Tô Triêu Ân mặt tối đen đột nhiên lên cỗ vui vẻ quái dị xua tan , thoạt nhìn càng làm cho người ta cảm thấy cổ quái cùng đáng sợ, biết là cười khổ hay là có mưu, chuyển ánh mắt nhìn về nam nhân mặc tử y bên cạnh, đặt ly trà xuống: "Công chúa tìm chết bao nhiêu lần rồi?"

      Nam tử chống lại ý tứ hàm xúc làm người ta sợ hãi này, dáng vẻ tươi cười, tính tính đơn giản, mở miệng lên tiếng, thanh như suối nước chảy nghe rất cảm động: "Tính cả lần này, vừa vặn là mười lăm lần."

      Tô Triêu Ân mặt vui vẻ lại đột nhiên tản , ngược lại đem ly trà đặt khay ở đầu giường, lực đạo nặng , làm cho gian trong điện vang lên tiếng va chạm thanh thúy của đồ sứ, làm người ta khỏi nín thở, thanh sau khi biến mất, ngước mắt nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt khẽ hoảng hốt, tựa hồ như xuyên qua ánh sáng lọt vào trong hồi ức: "Mười lăm lần... Tiên hoàng trước khi chết từng lệnh cho lão nô chiếu cố tốt công chúa, thời công chúa lại quý tính mạng của mình, khuyên can cũng vô dụng, làm sao có thể khiến cho tiên hoàng được nhắm mắt, ta thực là thẹn với tiên hoàng..."

      Nam tử đứng ở bên giường lần nữa châm trà vào chén, nghe vậy lên tiếng khuyên bảo: "Cha nuôi phụ tá hoàng thượng, cần cù phụng quốc, vì triều đình mọi chuyện trong ngoài lo lắng hết lòng, tiên hoàng hiển nhiên có linh, tất nhiên cảm giác được vui mừng sâu sắc, về phần công chúa, cha nuôi chiếu cố rất cẩn thận, mười lăm lần tìm chết này, đơn giản là công chúa tính tình trẻ con, nhàn rỗi có gì làm, thay đổi biện pháp vui qua lại bên cạnh các nô tài mà thôi, cha nuôi chớ nên lo lắng."

      Tô Triêu Ân sau khi nghe xong thu hồi ánh mắt nhìn về phía , mặt mũi của như xưa hết sức chân thành hiếu thuận, kính cẩn nhìn vào giữa con mắt là thấy săn sóc, từ nuôi dưỡng, tay dạy bảo đến lớn, trước kia vẫn đối với mình như vậy khi kiện năm đó chưa phát sinh, khỏi đưa tay lên vỗ vỗ vai , thở dài tiếng: "Ngươi hận cha nuôi giết nàng sao? Ngũ lang?"

      Đột nhiên câu này cùng chuyện vừa nãy có liên quan gì với nhau, tay nam tử châm trà khựng lại, quên mất nàng trong miệng là ai, hồi lâu sau mới nhớ tới, đáy mắt bỗng nhiên sóng lớn bắt đầu khởi động cuối cùng lại toàn bộ quay về bình tĩnh, cúi đầu để ấm trà xuống, hai tay nâng ly trà bưng cho : "Con cho rằng đời có nữ tử chê thân thể tàn phế này, giao phó lòng, cùng hài nhi hai bên tình nguyện, nguyên lai bất quá cũng chỉ là si tâm vọng tưởng, suýt chút nữa trúng kế sách hiểm của nàng, hại cha nuôi, giúp đỡ khiến cho loạn thần tặc tử kia thực được."

      Nghe đến đó, Tô Triêu Ân nhận lấy ly trà, ngưng tiếng , thấy già yếu mang bệnh mà vẫn quan tâm, ánh mắt yên tâm nhìn , vẻ mặt nhu chợt lóe lên tia đau xót, hổ thẹn vung vạt áo lên quỳ phục xuống bái mặt đất, giọng khàn khàn : "Ngũ lang thẹn với công ơn dưỡng dục dạy bảo của cha nuôi..."

      Tô Triêu Ân nghe vậy nhàng thở dài tiếng, đưa ra cánh tay đến vỗ vai của : "Ai cũng từng có lúc tin tưởng sai người, đứng lên , nên tự trách. Ngươi phải nhớ kỹ, trong mắt thế nhân, hoạn quan là người ti tiện, từ chính là nô tài hầu hạ người khác, vĩnh viễn được xem ở trong mắt, trừ phi ngươi có thể khống chế sống chết cùng vinh hoa phú quý của bọn họ. Phụ thân những năm này làm hết thảy mọi chuyện, cũng là vì ngươi, chờ sau khi ta chết, tất cả đều thuộc về ngươi. tại ngươi triệt để thấy , phụ thân sau này cũng có thể yên tâm giao cho ngươi."

      "Cha nuôi!" Nam tử khiếp sợ, giương mắt lên "Hài nhi chưa bao giờ..."

      "Ta chỉ có đứa con trai là ngươi. " Tô Triêu Ân lên tiếng cười ngắt lời , " để cho ngươi còn có thể cấp cho người nào! Mau dậy !"

      xong nâng chung trà lên, vừa định uống, thấy dung nhan đầy nếp nhăn của chính mình phản chiếu ngược trở lại, nhớ ra cái gì đó, lại chuyển hướng về phía nam tử ở đứng lên : "Lát nữa ngươi thay ta thăm công chúa, cho nàng biết, miêu tuy có chín cái mạng, đến khi hết thời điểm có thể sử dụng, biết tiếc mạng, tùy ý tiêu xài, đến lần thứ mười, bất luận nó muốn như thế nào, chỉ có con đường chết, khiến cho nàng phải quý tính mạng vì tiên hoàng." xong lời cuối cùng, thanh càng ngày càng thấp, vốn là thanh bình thản, nhưng là hiểu sao làm cho người ta cảm thấy hàn khí bức người.

      Nam Tử minh bạch ý tứ của , chắp tay lĩnh mệnh: "Cha nuôi yên tâm, công chúa nghe ngài khuyên bảo ." Lập tức cáo lui, mang theo tiểu nô tài kia rời .

      Sau đó Tô Triêu Ân làm cho tất cả mọi người trong điện lui ra, nâng chung trà lên khẽ nhấp cái, đóng trụ hai tròng mắt, tinh tế thưởng thức cháo bột có hương thơm thấm lòng người, sau khi uống xong ly trà, đột nhiên mở miệng chuyện với bốn phía gian trống rỗng trong điện: "Ta cho ngũ lang sao, ta cả đời này đắc ý nhất là nghiệp, ta thích duy nhất nghĩa tử??"

      "Làm sao ngươi biết ta tắm rửa xong ra?" người nam tử kinh ngạc , đẩy màn trướng dày rủ xuống ở bên giường ra, vẻn vẹn chỉ mặc quần áo ở trong leo lên giường, ngồi chồm hỗm sau lưng , nhàng vân vê vai của , mới vừa rồi tắm rửa, đầu tóc còn ướt nhẹp, hai người trong gian yên tĩnh chỉ chốc lát, mới lên tiếng:

      "Tướng công cho Ngũ lang ăn phải truy hồn tán nhất định là phải xuống cửu tuyền, ngoài năm ruột xuyên bụng nát mà chết, cần gì còn cố ý hỏi ta. Ta chỉ quan tâm làm thế nào khiến cho tướng công ngươi cảm thấy khoái hoạt, những thứ khác cũng nghĩ muốn hỏi tới."

      Tô Triêu Ân nghe vậy đặt ly trà xuống, chuyển hướng sau lưng, nhìn còn trẻ mang theo đôi mắt cười quyến rũ lòng người, cảm giác mình cũng trẻ tuổi hơn rất nhiều, ngón tay gầy trơ xương giăng đầy hạt bớt khỏi đè xuống tay bóng loáng nhẵn nhụi của , nét vui vẻ lên khuôn mặt mọc lan tràn nếp nhăn, tuy cười nhưng vẫn lãnh như cũ, hề có cảm giác già yếu: "Trong cung cử động của mọi người đều nằm trong mắt của ta, tự nhiên cũng bao gồm cả ngươi." Xem như trả lời kinh ngạc vừa rồi của .

      Bất luận kẻ nào cũng đều cho phép ngấp nghé quyền lực của , nghĩa tử thích nhất cũng ngoại lệ.

      Đáng tiếc vẫn còn mềm lòng, đành lòng nhìn người bên cạnh phải chết cách bất đắc kỳ tử. Cho thêm năm tính mạng, coi như là trả lại toàn bộ hồi duyên phận phụ tử của bọn họ.

      --- ------ ------ ------ ------ --------

      Huân Phong Điện, tẩm điện Trường Phong của công chúa, nam tử mang theo tùy tùng, thân mình đến đây, ngăn cản cung nhân muốn hô lên, tiến thẳng vào phòng ngủ trong tẩm điện, tỳ nữ bên trong bận rộn ngờ đột nhiên xuất , hù dọa toàn bộ quỳ xuống, thân thể run rẩy dập đầu: “ Chúng nô tài tham kiến công công!"

      Toàn bộ người trong thiên hạ đều biết, thà rằng đắc tội đương kim hoàng thượng, cũng ngàn vạn lần đừng đắc tội hai người, vị là nội thị quân thống quân tề quốc công cửu thiên tuế Tô Triêu Ân, vị khác chính là vị nội thị thái giám trước mắt này --- Tô Bá Ngọc, con nuôi của Tô công công.

      "Tất cả đứng lên ." Tô Bá Ngọc ôn hòa lên tiếng, đến bên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của Thương Lăng Nguyệt giường, mi tâm khó chịu nhíu chặt, vẫn trong cơn hôn mê, quay đầu hỏi thăm ngự y viết đơn thuốc: "Tình huống của công chúa như thế nào?"

      Ngự y vội vàng đối với chắp tay thi lễ, cung kính : "Công chúa thân thể từ có bệnh, khí giá rét chịu nổi, tuy là mùa hè cũng cứu chữa kịp thời, nhưng rơi xuống nước cuối cùng còn bị nhiễm phong hàn làm cho hôn mê, cũng có nguy hiểm, nát nữa sắc xong thuốc phong hàn, để cho công chúa uống vào, dùng bao lâu là có thể tỉnh lại, công công cần phải lo lắng."

      Thương Lăng Nguyệt vừa vặn tỉnh lại lúc bọn chuyện, vốn tưởng rằng lần này cuối cùng có thể chết thành công, ngờ lại nghe được những từ "Công chúa", "Công công", còn có thanh quen thuộc của ngự y, cho dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra được giọng này, trong nháy mắt cảm thấy tâm can tỳ phổi đều xoắn hết lại, hận thể đem đầu đập vào giường mấy cái.

      Cái tên chết tiệt khốn kiếp nào lại cứu nàng, nàng hận thể đem băm thành thịt vụn! Nàng bất quá chỉ muốn chết, như thế nào lại khó khăn như vậy!

      Ngự y vừa dứt lời, Tô Bá Ngọc liền trông thấy Thương Lăng Nguyệt nằm giường sắc mặt nhăn nhó, còn kèm theo tia tâm tình tốt, cách nào phân biệt ra là cái gì, như có điều suy nghĩ ánh mắt tối tăm, lập tức bình thản với tất cả mọi người trong phòng: "Các ngươi đều lui ra , công chúa có ta hầu hạ."

      “ Vâng”. Kể cả ngự y ở trong, trong khoảnh khắc tất cả đều biến mất, biết là cung nữ rời cuối cùng nào, còn săn sóc khép cánh cửa lại.

      Tô Bá Ngọc đúng là hồn tiêu tan! tại sao lại đến đây! Mỗi lần chết tỉnh lại, cũng đến thăm hỏi, chút ít lời nhảm nghe hiểu, lúc chuyện cái ánh mắt kia, ra vẻ hiểm quỷ quyệt, giống như từ người nàng nhìn ra bí mật gì đó, Thương Lăng Nguyệt cố gắng bình ổn những suy nghĩ kia lại, vội vàng toàn bộ tinh thần đề phòng, cẩn thận nghe động tĩnh của .

      Tô Bá Ngọc nhìn ra bất an cùng căng thẳng của nàng, những giúp nàng thư giãn, ngược lại bước tới giường, mũi chân gần sát bên cạnh giường, ánh mắt thẳng tắp rơi xuống ở mặt nàng thở dài tiếng: "Công chúa là lần thứ mười lăm cố ý tìm chết lại thể như ý nguyện, ngài còn nhớ được chính mình lần đầu tiên tìm cái chết là khi nào ?"

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 02: Bịa đặt lung tung

      Edit: X Trang Moon

      làm sao biết được là nàng cố ý tìm chết? Thương Lăng Nguyệt nghe vậy trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, mỗi lần thực nàng đều làm hết sức cẩn thận, vách đá cheo leo thoạt nhìn là vui đùa, hù dọa được cung nữ thái giám, cùng tìm chết có bắn đại bác cũng có liên quan, chẳng lẽ từ mấy lần nàng tự tử trước phát ra dấu vết gì, mới đối với nàng dấy lên lòng nghi ngờ? Điều này sao có thể? Nàng làm kín đến giọt nước cũng lọt a.

      Tô Bá Ngọc chết tiệt, ngay cả hoàng huynh của cỗ thân thể này cũng nhìn ra điều khác thường, những người khác cũng thèm để ý nàng như thế nào, liền bị gắt gao nhìn chằm chằm, còn phát ra có vấn đề, trái tim khống chế được mà nhảy thình thịch, ngón tay Thương Lăng Nguyệt chỉ có thể vụng trộm nắm chặt ga giường để giảm bớt căng thẳng, như cũ nhắm chặt hai mắt giả bộ hôn mê. Có áo ngủ bằng gấm đắp, hơn nữa nàng còn mê man, trong chốc lát lẩm bẩm lầu bầu lí nhí kêu, như vậy rất nhanh rời .

      Tuyệt thể để cho phát ra mình là hồn phách giả mạo chiếm lĩnh thân thể công chúa của người ta, nếu chết như thế nào cũng biết. . . có việc gì, chớ khẩn trương, thẳng ra, chỉ là bóng gió hù dọa nàng mà thôi, nhất định là do nàng suy nghĩ nhiều, nàng thể để lộ ra chân tướng trước.

      Tô Bá Ngọc thấy mí mắt nàng có hơi rung động, suy tư làm cho đồng tử chuyển động, ý tứ hàm xúc kéo dài híp mắt lại, phối hợp tiếp: "Là ngày hai mươi tháng chạp, hôm đó công chúa thừa lúc dạo bên hồ, thấy mọi người chú ý liền nhảy xuống hồ nước. Lúc ấy mới vừa vào đông lâu, nước hồ băng hàn thấu xương, nhưng vẫn còn chưa kết băng, biết là chuyện gì lại khiến cho công chúa tìm cái chết, làm cho thần cùng nghĩa phụ sợ hãi, may mắn có nội thị biết bơi, cứu người kịp thời, công chúa mới hữu kinh vô hiểm."

      xong lần đầu tiên này, còn chưa tận hứng, cũng chưa đạt được mục đích của chuyến này, lại tiếp:

      "Công chúa lần thứ hai tìm chết là ở nửa tháng sau, lúc tổ chức trận đấu, ai cũng hề đoán được, công chúa lại nhảy xuống sân thi đấu, hướng về phía con ngựa chạy như bay lao tới, suýt nữa bỏ mạng ở dưới vó ngựa.

      Lần thứ ba là ngày mười lăm tháng năm chơi xuân...

      Lần thứ tư ...

      ......

      Lần thứ mười bốn là nửa tháng trước, công chúa ban đêm uống lọ độc hạnh nhân, may mắn có thanh , bị cung nữ cùng nội thị gác đêm phát ra."

      Thương Lăng Nguyệt nghe vậy chỉ cảm thấy da đầu trận tê dại, ngón tay nhất thời đem ga giường nắm đến nhăn nhúm. Thời gian và địa điểm của tất cả mười bốn lần tìm chết, nguyên nhân xảy ra và kết qua trải qua, nàng đều sai biệt lắm nhanh chóng quên mất, lại có thể nhớ ràng rành mạch, là người sao! Nàng cùng có thâm cừu đại hận gì, mà lại nhớ kỹ nàng như vậy!

      Tô Bá Ngọc còn cảm thấy chưa đủ, lại tiếp tục : "Thần còn nhớ vào mùng hai tháng chạp, trước khi công chúa tìm cái chết cách mười tám ngày, đúng là sinh nhật của công chúa, lúc ngài rời khỏi Huân Phong Điện gặp bệ hạ, từng bị ngã từ kiệu xuống đất, vừa vặn bị thương ở đầu, hôn mê ngày mới tỉnh, từ đó về sau thần liền thể phái người bảo vệ công chúa, để ngừa có ngày bảo vệ chu toàn, lại xảy ra ngoài ý muốn."

      Dừng chút, cúi người, gần sát mặt của nàng, hai người cách xa nhau đến thước, Thương Lăng Nguyệt rủa thầm tiếng, dựa vào gần như vậy để tìm đường chết à! tự chủ được mà hô hấp rối loạn.

      Tô Bá Ngọc lâu tiếp, giống như trầm tư suy nghĩ nên như thế nào, nhìn mặt nàng êm dịu trắng nõn như trứng gà bóc lúc này lại bị nghẹn hồng lên, mới ý tứ hàm xúc ưu nhã đứng dậy, Thương Lăng Nguyệt như trút được gánh nặng, nếu bị hù chết, trước cũng tự đem bản thân mình nghẹn chết .

      Tô Bá Ngọc nhìn nàng giả bộ hôn mê, rủ xuống con mắt bất từ bất tật tiếp tục : "Chưa từng nghĩ tới, đời này ngoài ý muốn tựa hồ từ đó về sau cùng với công chúa có duyên, chỉ cần ngài ở địa phương nào, liền phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cho đến ngày hôm nay năm rưỡi, đúng là mười năm lần ngoài ý muốn, cơ hồ mỗi tháng đều có lần. Công chúa mỗi lần tìm cái chết, thần liền thể nhớ tới mùng hai tháng chạp công chúa ngã bị thương ở đầu, sau khi tỉnh lại liền giống như là hai người, trước kia công chúa là quý trọng tính mạng mình, tuyệt đối vì tý chuyện liền tìm chết, chớ lấy cái chết làm thú vui trêu chọc cung nhân ."

      Đúng là ngày mùng hai tháng chạp là thời điểm nàng xuyên chiếm cứ cỗ thân thể này, Thương Lăng Nguyệt thở gấp vừa mới đều đặn lại, nghe thấy hết sức cường điệu, mồ hôi lạnh trong suốt mười chín năm sinh sống nháy mắt đều toát ra hết sạch, chết tiệt tên Tô Bá Ngọc này, chẳng lẽ phát ra chân tướng ?

      Hôm đó sau khi xuyên tỉnh lại, phát ra nàng thành công chúa của quốc gia tồn tại trong lịch sử, còn là chỗ khắp nơi hình nhân bị người giám thị, trước động đất nàng còn là học sinh năm thứ hai đại học, cổ nhân mê tín quả thực thể lý, bên trong những tiểu thuyết xuyên qua kia toàn bộ đều gạt người, hồn xuyên bị làm quái, còn chờ rung động đến tâm can được chuyện đương.

      Tháng trước có đạo sĩ tự xưng là trường sinh bất tử sống ngàn hai trăm tuổi, Tô Bá Ngọc cùng Tô Triêu Ân hai cái tên thái giám ngoan ác độc, liền vì nhìn nàng có phải hay chết được, ngay trước nàng cùng hoàng huynh đem chưng thành nhân bánh bao thịt, nàng cũng bị phát là người chiếm hồn phách thân thể công chúa, thể bị hai tên biến thái này tố cáo, thể tìm ra hồn phách của nàng.

      Thương Lăng Nguyệt cưỡng bách chính mình tỉnh táo, thể để cho đầu óc mình rối loạn được, Tô Bá Ngọc đây phải là còn có trực tiếp đâm phá, chờ ra nàng là quái lại sợ hãi cũng muộn, nhưng ô ô ô ... trái tim chết tiệt, càng vội vã càng bực bội bối rối lại càng đập mạnh, thời điểm mấu chốt nó thế nào liền nghe lời, đừng nhảy loạn có được hay .

      "Công chúa tỉnh!" Tô Bá Ngọc ngạc nhiên mừng rỡ thanh yên tâm bỗng nhiên vang lên, mang theo nồng đậm ân cần.

      Thương Lăng Nguyệt trong nháy mắt hóa đá ở giường, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp chói mắt của Tô Bá Ngọc nhìn ấm áp như ôn tuyền, mắt phượng nhìn chằm chằm ra bóng dáng nàng, bao nhiêu hiểm có bấy nhiêu hiểm, cùng đồng dạng với ác lang nhìn thấy con mồi. Con mắt chết tiệt, nó như thế nào giải thích được lại mở ra! Thương Lăng Nguyệt hận thể cắn chết chính mình, đầu nhất thời tất cả đều là đậu phụ, cứng ngắc nhìn qua , tại nàng nên làm cái gì bây giờ?

      Bộ dáng cứng nhắc này ngược lại giống như mới vừa tỉnh lại, mờ mịt biết bản thân ở phương nào, Tô Bá Ngọc cũng vạch trần, nhưng cũng tiếp tục ngôn ngữ vừa rồi, khẽ cúi người đến gần công chúa lên tiếng gọi, ân cần hỏi thăm: "Công chúa còn nhớ được trước khi hôn mê phát sinh chuyện gì ?"

      trong chớp nhoáng này dường như cũng thay đổi thành người khác, phảng phất vừa rồi là sói sám giả làm bà ngoại trong nháy mắt biến thành bé quàng khăn đỏ ôn nhu hiếu thuận, dối trá về nhà! Thương Lăng Nguyệt có chút theo kịp thái độ thay đổi 180 độ này của , hai tròng mắt cứng đờ mờ mịt chớp chớp, dè dặt mơ hồ như vừa mới tỉnh lại: "Ân? Phát sinh chuyện gì là sao?"

      Tô Bá Ngọc biến sắc cúi người đem chuyện nàng rơi xuống nước lần, cực kỳ giống hạ thần lo lắng cho chủ tử, như là huynh trưởng nho nhã, trấn an nàng : "May mắn hồ nước sâu, cứu chữa kịp thời, công chúa tại còn cảm thấy có gì khó chịu ?"

      Thương Lăng Nguyệt trong lòng mặc dù còn đề phòng, dù Tô Bá Ngọc kia lời ôn hòa, ánh mắt quan tâm, phải chân thành có chân thành, ràng chắc là tiếp tục chuyện mới vừa rồi, tiếp theo có ý định tiếp tục làm thân phận của nàng, nàng coi như chưa từng nghe qua lời mới rồi, cái gì, nàng cùng theo, tổng sao.

      Nghĩ tới đây Thương Lăng Nguyệt khẽ trầm tĩnh lại, nhíu lại mi vươn tay ra, đột nhiên nhíu dưới cỗ chăn mỏng, phảng phất như cuối cùng cũng nhớ ra chuyện lúc trước, mặt đỏ lên nhìn qua được tự nhiên : "Đều nghĩ tới, a huynh. Ta bất quá là cực kỳ khó chịu, nghĩ chơi đùa trêu chọc cung nhân bên cạnh, làm hại a huynh lo lắng. tại là giữa ngày hè , coi như ta tắm giặt sạch bằng nước lạnh, hồ nước kia sâu, ta sao, a huynh chớ nên trách phạt những cung nhân kia, sai phải bọn họ."

      xong sợ tin, đột nhiên vén lên chăn mỏng phải rơi xuống đất: " tin ngươi xem, ta tại có thể xuống đất lại lại, sinh long hoạt hổ, cùng lúc trước có gì khác biệt nha."

      Nàng mới vừa mười bốn tuổi thân thể lại cực kỳ gầy, mặc áo sơ mi màu trắng rộng lùng thùng liền như vậy hướng bên giường hoạt động, Tô Bá Ngọc vội vàng đè lại bả vai của nàng, kéo chăn mỏng bao lấy, cười : "Công chúa như thế nào có thể xuống đất! Mới vừa trong hồ bị nhiễm khí lạnh, vốn là thân thể liền yếu, vạn nhất thực bị bệnh những cung nhân kia ngược lại biết quy củ, thể nghiêm trị, mau nằm xuống ."

      Thương Lăng Nguyệt cơ hồ là bị cưỡng chế ấn nằm xuống, tóc tán loạn gối đầu, nghe vậy nhìn chằm chằm hết lần này đến lần khác xác nhận: "A huynh thực đáp ứng ta?"

      Tô Bá Ngọc bất đắc dĩ thở dài, khom lưng đối với nàng thi lễ cái, mang theo thái độ cung kính của nô tài đối với chủ tử : "Thần tuân chỉ, chiếu luật cung vua xử phạt bất kì người nào ở Huân Phong Điện."

      Thương Lăng Nguyệt tối tăm liền thở phào nhõm. Lời cùng việc làm quỷ dị của lần này, nàng còn phải cẩn thận cấp cung nhân môn đòi cái bảo hiểm tốt, nàng tuy là công chúa, đáng tiếc ở trong cung đình này, còn bằng gã thái giám có quyền lực như .

      Tô Bá Ngọc nhìn trong mắt nàng mực hoa lan sắc quang mang chớp chớp, suy nghĩ gì nhìn cái là biết hết, đứng dậy ôn nhã : "Chỉ là thần làm chủ thay cha nuôi được, cha nuôi dặn dò ta với công chúa, nếu là lần sau ngài xảy ra cái gì ngoài ý muốn, tất cả cung nhân của Huân Phong Điện cũng bởi vì tội bảo vệ tốt chủ tử, lập tức mang trảm."

      "Tô... A Ông!" Thương Lăng Nguyệt nguyên bản vừa mới để xuống tâm tình bỗng nhiên nhắc tới, cả kinh ngồi vọt dậy, suýt nữa gọi thẳng ba chữ Tô Triêu Ân, vội vàng đổi giọng, hoang mang rối loạn nhìn chằm chằm Tô Bá Ngọc hỏi: "A Ông làm sao biết là ta xảy ra chuyện?"

      Trước kia chính mình tìm cái chết cũng có động tĩnh gì, bản thân cảm thấy căn bản là có đem mình là công chúa để vào mắt, lần này như thế nào đột nhiên quan tâm tới chính mình? Lão thái giám hiểm này là muốn làm gì? Dđlqđ#XTrangMoon

      Tô Bá Ngọc thuận tay cầm lấy cái gối kê ở sau lưng nàng, để cho thân thể vốn suy nhược của nàng dựa vào được thoải mái chút, tâm tư là kín đáo, hổ là do tay lão gia này nuôi dưỡng ra! Thương Lăng Nguyệt sao khi dựa vào xong, sau đó vội vàng bắt lấy tay của vẫn còn dịch chuyển chăn : "A huynh vẫn nên ngồi chuyện nát , A Ông... A Ông có thể tới cái gì?"

      Tô Bá Ngọc dừng lại động tác tay, ánh mắt chống lại đôi mắt màu đen như mực thon dài của nàng, sáng rỡ như nước suối, lần đầu tiên đến gần nàng như thế, trong thoáng chốc nhớ lại đôi con ngươi giống như vậy linh động lòng người, lúc bối rối cũng là như thế này tín nhiệm ngưng mắt nhìn .

      "A huynh?" Thương Lăng Nguyệt đột nhiên ngay sau đó vội vàng kêu lên tiếng cắt đứt hồi tưởng của , Tô Bá Ngọc lộ thanh sắc ngưng mắt nhìn nàng hồ nghi nhìn ra manh mối gì qua ánh mắt, cung kính mỉm cười lập lại lời Tô Triêu Ân , chữ cũng thiếu.

      Bốn năm trước ở lãnh cung nhìn thấy nàng lúc ấy còn gầy như que củi, xanh xao vàng vọt, duy chỉ có đôi mắt chịu đủ lòng người dễ thay đổi còn lộ ra chút ít tức giận, nhút nhát e lệ nhìn qua , sợ hãi bất an lại có chút bộc phát mưu sinh dục vọng... Bốn năm, hết thảy đều phát sinh biến hóa.

      Thương Lăng Nguyệt nghe xong đột nhiên rủa thầm tiếng, gặp quỷ, Tô Triêu Ân dùng cái chết đe dọa nàng, lão thái giám này ồng dạ thực độc ác, làm bộ như nghe hiểu, nàng nhíu mày hồ nghi nhìn qua : "A Ông có ý gì? Nhưng là tiếp theo ta lại muốn trêu cung nhân, hóa giả thành , cẩn thận chết ?" chính mình cũng cảm thấy buồn cười, làm cho yên tâm : "A huynh, đây căn bản thể nào, ta mỗi lần đều đắn đo, bảo đảm chắc chắn gặp chuyện may mới theo chân bọn họ làm trò vui, sao có thể lấy tính mạng của chính mình ra mạo hiểm."

      Tô Bá Ngọc thở dài.

      Thương Lăng Nguyệt bởi vì nhắc nhở, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt đại biến, lại bắt được cánh tay của : "Chẳng lẽ có người muốn hại ta?"
      người qua đườngThiênMinh thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 03: Hai hồn chung thể

      Edit: X Trang Moon

      Tô Bá Ngọc nhìn nàng bị dọa đến kinh hoảng, lúc này đưa tay đặt mu bàn tay lạnh buốt của nàng, cười trấn an : "Trong cung này như thế nào có người dám hại ngài, chớ có thần bảo vệ, chính là cha nuôi cũng để cho những thứ tặc tử kia làm xằng làm bậy. Công chúa hiểu lầm ý tứ cha nuôi rồi, người là lo lắng cho công chúa, sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vì ngài lo lắng chu toàn, cũng khó tránh khỏi có chỗ sơ hở, muốn thần khuyên bảo. Ngài sau này chớ nên lại lấy tìm chết làm thú vui, nếu có lần sau nữa, những cung nhân kia liền thể chết. Cha nuôi từ trước đến nay trung chính a, những nô tài thị vệ bảo vệ công chúa chu toàn, theo luật là bị xử trảm ."

      cùng cha nuôi chính là rắn chuột ổ, thiên hạ hiểm ác độc gian nịnh tiểu nhân, lại còn sặc sỡ trung chính a, Thương Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy buồn cười đến cực điểm, bọn họ nếu là trung thần, đời này liền có trung thần nữa, mặt căng thẳng tản , chứa thở phào nhõm, lập tức buông ra cánh tay của đặt ở chăn mỏng xuống, mặt ửng đỏ : "Hù chết, ta nhất định là bị rơi xuống nước hư đầu óc, cũng vầng sáng, A Ông lợi hại như vậy, làm sao có thể làm cho bên trong cung có tặc tử, ngươi với A Ông, về sau ta lấy việc sinh tử tìm vui vẻ, làm hại lo lắng, thực xin lỗi lão nhân gia ông ta."

      Xem đến nàng vẫn luôn ở dưới giám thị của Tô Triêu Ân, trước kia cái gì, là mặc kệ nàng, thời bị phiền đến, liền nghĩ ngoại trừ nàng cái phiền toái này. Dùng những tính mạng cung nhân uy hiếp nàng, nàng thể bị dọa sợ, ai cũng thể ngăn cản nàng trở về đại, nàng nhất định phải ngẫm lại biện pháp hết sức cẩn thận .

      Ba mẹ của nàng chỉ có nàng là con độc nhất, vất vả bị quân đội huấn luyện bốn ngày, cuối cùng động đất được lôi ra từ nhà lầu bị sụp, đoạt cái mạng, đưa vào trong bệnh viện ngày đầu tiên nàng liền linh hồn thoát thể. Lúc ấy ba mẹ đều cùng ở bên giường, nàng bị cứu sau đó còn hôn mê bất tỉnh ngủ say, nàng ở trong trung tại sao kêu gọi đều vô dụng. năm rưỡi qua, cũng biết bọn họ như thế nào rồi.

      Thương Lăng Nguyệt nghĩ nghĩ lại suy nghĩ khỏi chuyển đến đại, mẹ tại có lẽ nhìn cái người thực vật như nàng mà vụng trộm lau nước mắt, cha trầm mặc hút thuốc, cây tiếp theo cây.

      Trong lòng chua xót, Thương Lăng Nguyệt dám nghĩ tiếp, chỉ sợ nước mắt trào ra, rũ xuống rèm mắt che dấu cảm xúc ổn định, yên lặng , bất kể phải trả giá cao thế nào nàng đều muốn xuyên trở về, nàng nhất định có thể trở về, lần này xuyên qua tuyệt đối là lão Thiên cùng nàng chơi đùa!

      Tô Bá Ngọc nhìn ra tâm tư của nàng lập tức biến hóa, như có điều suy nghĩ liễm con mắt, cúi người ôn hòa lên tiếng khuyên lơn: "Công chúa cần phải lo lắng cho những thứ cung nhân kia, chỉ cần ngài sau này bình an, bọn họ tự nhiên có việc gì. Lời của ngài thần sót chữ hồi bẩm với cha nuôi, nghe xong nhất định cao hứng."

      Thương Lăng Nguyệt nghe vậy cả kinh, ảo não tối tăm trách còn bên cạnh, nàng như thế nào liền nghĩ tình quên, tật xấu này, vội vàng đè xuống cảm xúc ổn định, cảm kích ngước mắt cười nhìn : "Làm phiền A huynh vì ta phí tâm, ngày khác ta sai người làm bàn thức ăn tạ ơn A huynh."

      mặt Tô Bá Ngọc nhu chợt lóe lên vui vẻ, khom lưng khiêm tốn : "Hầu hạ công chúa, vì công chúa giải lo là chuyện thuộc bổn phận của thần, sao dám làm cho công chúa hao tâm tốn sức."

      Nhưng vào lúc này, ngoài cửa điện vang lên thanh của tỳ nữ: "Khởi bẩm công chúa và công công, thuốc chữa hàn nấu xong."

      Tô Bá Ngọc đứng lên : "Thần bưng thuốc lại, công chúa chờ nát."

      Thương Lăng Nguyệt gật đầu : "Làm phiền A huynh." Sau khi xoay người rời liền thở lớn hơi, con mắt bên phòng bị nhìn cửa phòng, bên vội vàng buông ra áo ngủ bằng gấm lau lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, dùng sức lắc lắc buông lỏng, cùng Tô Bá Ngọc cái tên thái giám dối trá này chỗ chết người!

      lát sau Tô Bá Ngọc bưng thuốc tiến vào, Thương Lăng Nguyệt sớm có quy củ dựa vào cạnh giường, uống xong sau đó nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, để cho các cung nhân hầu hạ trong phòng ngủ tất cả lui ra, Tô Bá Ngọc cũng cáo lui rời , trở về An Nhân điện hướng Tô Triêu Ân phục mệnh.

      chân trước vừa , Thương Lăng Nguyệt liền vọt lên ngồi dậy, nhàng vuốt tim: "Nguyệt nhi?"

      Tim lập tức có giọng mềm mại bé truyền ra: "Ta ở đây, Vũ tỷ tỷ."

      Thương Lăng Nguyệt nghe thanh cùng thân thể của nàng giống nhau như đúc này, trong lòng càng thêm có ngột ngạt tích tụ, còn có nhiều áy náy: "Lại thất bại, vẫn thể trả lại thân thể cho ngươi."

      Nguyệt nhi nàng mới là chủ nhân chân chính của cỗ thân thể này, Trường Phong công chúa. Thanh rơi xuống, nàng lời, Thương Lăng Nguyệt cũng biết nên cái gì, chỉ có thể kinh ngạc trầm mặc cúi đầu.

      hồi lâu sau, nàng lên tiếng phá vỡ yên tĩnh phiền lòng này: "Vũ tỷ tỷ, cùng hồn phách của ngươi xài chung thân thể năm rưỡi nay, ta sống nhiều năm như vậy đây là thời điểm vui vẻ nhất. Ta bỏ được nếu như ngươi rời , cứ như vậy xài chung thân thể cả đời, vậy ta cũng cam tâm tình nguyện , có hay trở về đều sao cả."

      Thương Lăng Nguyệt nghe được phốc xuy cười ra tiếng: "Ngốc Nguyệt nhi! Nào có ai giống ngươi thiện lương như vậy! hận ta chiếm thân thể của ngươi, còn muốn cùng ta chia sẻ!" Sau khi cười nhưng là càng nhiều hơn chua chát ở trong lòng, nàng tâm tình xuống thấp tiếp: "Ta là hồn phách từ bên ngoài đến lại thành chính chủ khống chế thân thể này, ngươi ngược lại lại thành hồn phách sống nhờ, hết thảy chỉ có thể nhìn nghe xung quanh, lại thể sử dụng nó, lên trời trêu ta là đủ rồi, còn tiện thể khiến ngươi..."

      Nguyệt nhi cười cười: "Có thể cùng tỷ tỷ ở chỗ, sao đâu."

      Thương Lăng Nguyệt nghe vậy trong lòng mặc dù ấm áp , nhưng là nàng có lo lắng của nàng: "Ta biết ngươi là chân tâm thực lòng muốn cho ta lưu lại, ngoại trừ muốn về nhà, còn có những nguyên nhân khác ta phải rời . Trước ngươi hỏi, ta cho ngươi, sợ ngươi sợ hãi."

      Nguyệt nhi khó hiểu, kinh ngạc : "Tỷ tỷ , ta nghe."

      Thương Lăng Nguyệt nghiêm túc : "Nếu là khi ta rời thân thể trước, hồn phách của ngươi trước bị kéo ra giống như ta xuyên , đến lúc đó ngươi phải như thế nào trở lại thân thể của mình? Đến lúc đó khả năng ngươi có thể trở về cực kỳ bé, bé đến cơ hồ tồn tại, vạn nhất hồn phách của ngươi do đó biến mất, ta như thế nào phụ lòng ngươi."

      Tiếng rớt lại phía sau, Nguyệt nhi nhưng là trầm ngâm hỏi ngược lại: "Tỷ tỷ biết khả năng mong manh, vì sao đến bây giờ buông tha? Tỷ tỷ sợ hồn phách của mình sau khi rời , cũng phải là xuyên , mà là biến mất tử vong sao? Ta nguyện ý cùng tỷ tỷ xài chung thể, dù cho chỉ là nhờ tại thân thể, cái gì cũng thể làm. Tỷ tỷ thể quay về, cha nương của ngươi tất nhiên có thể hiểu được, trách ngươi ."

      Thương Lăng Nguyệt nghe vậy đột nhiên bình tĩnh lại, định đưa tay che con mắt lại, nghĩ trong nháy mắt bị người phát khống chế được nước mắt tuôn ra, Nguyệt nhi lời trúng chuyện mà nàng sợ hãi muốn suy nghĩ nhất - triệt để biến mất, khàn khàn cúi đầu : "Nguyệt nhi, bọn họ ta như vậy, tha thứ cho ta bất hiếu, vô luận ta làm gì đối với bọn họ cũng vậy. Nhưng là, ta thể tha thứ chính mình, thân thể của ta còn nằm ở trong bệnh viện, thời điểm xuyên đến đây, ta có thể cảm giác được, cỗ thân thể kia còn sống, tim vẫn còn ở nhảy, có thể hô hấp, chỉ là có hồn phách, chỉ cần hồn phách của ta xuyên trở về cơ thể, có thể tỉnh lại cùng bọn họ đoàn tụ. Cho dù cơ hội trở về rất , chỉ cần có chút, ta liền buông tha, trừ phi ông trời phán ta phải chết, đời này dù chết cũng phải chết ở chỗ này."

      Nguyệt nhi còn chưa từng thấy nàng khóc như vậy, năm rưỡi trước nàng mới vừa xuyên đến là khiếp sợ, phát hồn phách của nàng cũng vẫn còn, nhưng là hào hứng cực cao, vừa muốn biện pháp tìm chết xuyên trở về, bên với nàng chuyện tình của quê hương mình. Nhưng về sau lần lượt thất bại, nàng cũng dần dần trở nên tâm nặng nề, loại hy vọng này chút bị phá hủy, gần như cảm giác tuyệt vọng phải là chuyện tốt gì, khuyên nhủ: "Tỷ tỷ ngươi có phải thương tâm, thân thể này là của ta, phải cũng là ngươi, ta định rời , ngươi chớ có nghĩ ngợi lung tung, khẳng định còn có cơ hội, trời xanh nhân từ, có thể đưa ngươi đến, tất nhiên cũng làm cho ngươi trở về."

      Thương Lăng Nguyệt nghe tiểu nương mười bốn tuổi săn sóc như vậy, sắp tuyệt vọng thấy đau tâm, xoa xoa nước mắt chảy xuống, thanh khàn khàn cười : "Đây còn sai biệt lắm, ngươi lấy trở về được thân thể của mình, ta sau khi trở về vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi, Nguyệt nhi."

      Nguyệt nhi nghe nàng như vậy, biết nàng ôm chặt hy vọng rất , chỉ kém cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà làm cho nàng triệt để hết hy vọng, ngầm thở dài, nếu như coi là thể quay về, nhưng nguyện nàng có thể suy nghĩ rộng rãi, cần uổng phí trời ban cho nàng lần này sống lại. Nàng ở quê hương trong cơn địa chấn có lẽ được cứu đến bệnh viện lúc sau tử vong, chỉ là nàng muốn thừa nhận.

      muốn làm cho nàng tiếp tục đắm chìm trong chuyện xuyên , nàng lập tức lên tiếng dời đề tài: "Ngươi còn nhớ thời điểm lúc mới chiếm cứ thân thể ta ?"

      Thương Lăng Nguyệt biết nàng muốn cái gì, xoa xoa nước mắt còn ở khóe mắt, "Ân" tiếng: "Còn nhớ, là mùng hai tháng chạp, vào sinh nhật ngươi, bây giờ là tháng bảy, ta tới nơi này được năm rưỡi ." Mỗi ngày nàng đều đếm lấy, quả thực sống ngày bằng năm.

      Nguyệt nhi ảm đạm cười hồi tưởng lại : "Khi đó hoàng huynh đăng cơ ba năm, ăn sung mặc sướng, sinh nhật cũng trôi qua long trọng, tỷ tỷ có biết ba năm trước đây lúc chưa thừa kế ngôi vị hoàng đế, ta cùng chưa bao giờ từng mặc qua món xiêm y hoàn hảo, cũng chưa từng nếm qua thức ăn vừa nóng lại ngon miệng, ăn mặc chi phí còn bằng cung nhân đẳng cấp thấp nhất, ta nghĩ như thế nào cũng ra ngày như vậy."

      Thương Lăng Nguyệt ngẩn người, sau khi nàng xuyên đến, câu cũng có nghe nàng đề cập chuyện quá khứ, mới vừa tỉnh lại nhìn thân thể này chỉ da bọc xương, như từ trại dân tị nạn ra, nàng thế nào cũng tin là xuyên đến người công chúa như vậy, ngự y chẩn đoán qua bệnh, dùng lời của đại gọi là dinh dưỡng đầy đủ, tính khí suy yếu, hấp thu tốt, là đánh tiểu rơi xuống bệnh căn, từ từ điều dưỡng, cũng may năm rưỡi nay, thân thể này rất có khởi sắc, tại nhìn như người khỏe mạnh bình thường, khỏi đánh khởi tinh thần, chuyên tâm hỏi: "Ngươi phải là công chúa sao? Hoàng huynh ngươi còn là hoàng tử, như thế nào trải qua tốt như vậy?"

      Nguyệt nhi bình tĩnh cười cười, : " rất dài dòng, ta kể từ đầu cho tỷ tỷ nghe."

      Thương Lăng Nguyệt lòng hiếu kỳ trong nháy mắt bị treo lên, vội vàng gật đầu: "Ân."

      Nguyệt nhi nhớ lại hồi lâu, thong thả : "Mẫu hậu nguyên là cung nữ bên cạnh Trương quý phi, ngẫu nhiên được phụ hoàng sủng hạnh, sinh hạ ta cùng hoàng huynh, Trương quý phi hận mẫu hậu ở bên trong cung nàng được phụ hoàng sủng ái, phụ hoàng sau khi rời , thầm làm mọi cách hành hạ. Phụ hoàng đối với mẫu hậu vốn là nhất thời cao hứng, cũng có bao nhiêu thích, lại cả Trương quý phi từ trong cản trở, cũng lâu lắm liền đem mẫu hậu cùng chúng ta quên ở sau đầu, Trương quý phi đem mẫu hậu an bài trong lãnh cung, càng kiêng nể gì cả hành hạ nàng cùng huynh muội chúng ta."
      người qua đường thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 04: Tình Cảnh Hình Nhân

      Edit: X Trang Moon

      Thương Lăng Nguyệt nghĩ tới thân thể của nàng gặp chuyện như thế, ngày trước biết trở lên khá giả như thế nào.

      Nguyệt nhi ngừng, tiếp: "Ta cùng hoàng huynh tuy là hoàng tử hoàng công chúa, nhưng phụ hoàng chưa từng để ở trong lòng, cùng với các nô tài bên trong cũng có gì khác biệt, lại có Trương quý phi bày mưu đặt kế, ngày trôi qua còn bằng cung nhân. Hoàng huynh cùng ta ngày ngày ăn đủ no. Mùa đông là gian nan nhất, có lửa than, cửa sổ dán lên giấy tất cả đều là động, rách rưới, gió rét xuyên vào tận xương tủy, chúng ta lấy được giấy, chỉ có thể cùng nhau đắp chiếc chăn bông rách nát, mẫu hậu nhường cho ta cùng hoàng huynh đắp, để cho chúng ta ngủ ở bên trong, nàng liền mặc y phục ngủ ở bên giường chắn gió, thái giám đưa cơm cho chúng ta ăn mùa đông lúc nào cũng lạnh, mùa hè thường xuyên là thiu rớt muốn đổ . Hoàng huynh cùng mẫu hậu lúc nào cũng ăn ít để cho ta, bọn họ vốn là ăn đủ no, còn muốn cho ta.

      Nhớ năm ấy lúc ta năm tuổi, mẫu hậu cùng hoàng huynh bị Trương quý phi gọi làm việc, khi trở về mẫu hậu toàn thân đều là máu, đêm đó liền chết, thi thể bị bọn thái giám đắp chiếu hé ra mang khỏi lãnh cung, cũng biết chôn ở địa phương nào.

      Mẫu hậu chết ban đêm kia, hoàng huynh cũng mắc cơn bệnh nặng, sau đó sốt ba ngày ba đêm, ngủ cực trầm, toàn thân nóng hổi, gắng gượng, ta ngày ngày khóc gọi , biết làm sao, muốn cho tỉnh theo ta chuyện, sau sợ hãi cũng giống mẹ dạng. Thái giám đưa thức ăn tới, ta liền đút cho chút, nhưng đút cái gì cũng vào được, ba ngày sau cuối cùng tỉnh, bất quá sốt cao cũng giảm nhiều, ta liền cao hứng ôm lấy mà khóc, lại phát ra dị thường. Về sau dần dần mới cảm giác được thích hợp, ta , thế nào cũng nhớ được, hơn nữa phản ứng lại trì độn, có nhạy bén giống như trước, trở nên vô cùng nhát gan, vừa nghe thấy thânh chuyện cuả người đưa cơm hơi to chút, liền bị hù dọa cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch, vừa thấy máu tình hình nghiêm trọng hơn. Buổi tối ngủ thường xuyên gặp ác mộng, vừa khóc vừa gọi, ta bị bừng tỉnh, chứng kiến mặt của tất cả đều là thống khổ cùng sợ hãi."

      Từ đầu đến cuối thanh của nàng đều bình tĩnh.

      Thương Lăng Nguyệt nghe được như vậy tim trầm xuống, so với nàng còn khó chịu hơn, hoàng huynh của nàng Thương Hằng Chi chỉ số thông minh ngu dốt, gan hèn nhát thế nhưng phải là trời sinh, chỉ số thông minh bị tổn thương vô cùng có khả năng là do sốt cao quá lâu gây lên. Trương quý phi lúc ấy đến tột cùng bất mãn cái gì đối với hài tử mới chín tuổi ? Lại khiến cho hài tử này tinh thần bị kích thích?. "Hoàng huynh bị như thế, cùng Trương quý phi thoát khỏi liên quan."

      Khó trách Nguyệt nhi nhìn thế nào cũng giống như tiểu nương mười bốn tuổi, ngược lại cực kỳ nhạy cảm, nhìn thấu lòng người. Nhận thấy lòng người dễ thay đổi, nàng nếu thể nhạy bén ứng đối, muốn cùng hoàng huynh nàng sống sót trong lúc gian nan cực kỳ, nghĩ tới đây phức tạp gọi tiếng: "Nguyệt nhi."

      Nguyệt nhi bình thản : "Ta vô , ta tiếp tục cùng ngươi ."

      Thương Lăng Nguyệt nghe nàng có thể cười ra, thở dài trong lòng, gật gật đầu: "Ân."

      Nàng : "Sau ngày đó, các nô tài bắt nạt, Trương quý phi đánh chửi thầm làm khó dễ, ta cùng hoàng huynh cẩn thận hầu hạ nịnh nọt nàng, đội ân đội nghĩa, về sau cuối cùng cũng đau tai họa mà trưởng thành.

      Năm ấy ta mười tuổi, đột nhiên đội vũ lâm vệ phụng mệnh Tô Triêu Ân đến đây, đem hoàng huynh mang , ta biết là làm sao, lại nhớ tới hôm đó Trương quý phi mang mẫu hậu cùng hoàng huynh , mẫu hậu khi trở lại chết, hù dọa toàn thân lạnh như băng, sợ hãi đuổi theo, bọn họ lại lôi ta vào trong lãnh cung giam lại. Dù ta có khóc lóc cầu xin như thế nào bọn họ cũng mở cửa, toàn bộ khóc hai ngày hai đêm, tý cũng dám nhắm mắt, có gió thổi cỏ lay liền chạy ra nằm ở cửa, xem có phải hay hoàng huynh trở lại ."

      Thương Lăng Nguyệt trầm ngâm : "Sau đó thế nào? Về sau phát sinh chuyện gì?"

      Nguyệt nhi : "Lại qua ngày đến buổi sáng, cửa lãnh cung cuối cùng được mở ra, chỉ thấy thái giám tới mặc áo bào màu tím, theo phía sau là năm cung nữ, năm tên thái giám, ta lúc ấy sợ hãi co rúc ở tận cùng bên trong giường, trong lòng ôm y phục của mẫu hậu cùng hoàng huynh, biết bọn họ muốn làm gì. Thái giám cầm đầu nhìn ta cái, đột nhiên cung kính quỳ xuống kêu ta tiếng Công chúa, là phụng mệnh bệ hạ tới đón ta Huân Phong Điện."

      Thương Lăng Nguyệt nhíu mày: "Thái giám này là ai? Tô Triêu Ân?"

      Nguyệt nhi lắc đầu: "Là Tô Bá Ngọc. Ta về sau mới biết, hoàng huynh bị mang trước đêm phụ hoàng phát bệnh mà chết. Vũ lâm quân mang hoàng huynh tới Tử Thần Điện, Tô Triêu Ân tuyên đọc di chiếu thừa kế ngôi vị hoàng đế. Ba tháng sau, mùng ba tháng hai cử hành đại điển đăng cơ, mà ta từ đó về sau, trở thành công chúa tôn quý nhất Thương Tự Đế Quốc."

      Hai người bọn họ đúng là bởi vì hoàng đế qua đời mới lấy được vinh hoa phú quý nên có, Thương Lăng Nguyệt cảm thấy buồn cười nhưng lại cười nổi, tình thân ở hoàng thất là hoang đường mà bi thương: "Ngươi hận phụ hoàng ngươi sao?"

      Nguyệt nhi gợn sóng bình tĩnh : "Lúc hầu hạ Trương quý phi, ta nghe nén từ trong miệng tỳ nữ mới biết thân phận của mình, ngay từ đầu hận phụ hoàng, cảm thấy bất công, về sau lớn lên nghĩ rộng ra cũng liền hận, hận cũng cách nào thay đổi được là vô tình. Ở bên trong cung nơi mà nguy hiểm bốn phía này, ta về sau chỉ muốn bảo vệ tốt hoàng huynh, bị Trương quý phi phá hủy, ta thể lại để cho mất tính mạng, chỉ cần chúng ta có thể bình an, dù là ở trong lãnh cung cả đời cũng tốt. Chỉ là chưa từng đoán được có chuyện về sau, nếu có thể lựa chọn..." Tạm ngưng lại, nàng chưa thêm gì nữa.

      Thương Lăng Nguyệt nghe được ra trong thanh của nàng có tia buồn bã thẫn thờ, trong lòng khỏi căng thẳng, đặt ở đại, nàng bất quá vẫn còn là hài tử, khi ở chỗ này cũng nhiều lần nếm lòng người dễ thay đổi, vất vả trải qua những ngày tốt lành, vẫn chưa tới ba tháng, liền bị nàng tu hú chiếm tổ chim khách: "Nguyệt nhi, ta thực có lỗi với ngươi."

      Nguyệt nhi hiểu nàng chỉ cái gì, cười nhạt lắc đầu : "Tỷ tỷ cần vì ta mà buồn, nếu có thể lựa chọn, ta hy vọng có thể cùng hoàng huynh liên tục sống ở trong lãnh cung. Ba tháng ăn sung mặc sướng kia tuy tốt, ta lại có chút lưu luyến. Trước kia ở trong lãnh cung ăn đủ no mặc đủ ấm, nhưng cùng hoàng huynh cần nơm nớp lo sợ, lo lắng sai câu nào đắc tội với cha con Tô Triêu Ân mà bỏ mạng.

      Trương quý phi hành hạ chúng ta, nguyên nhân chỉ là bởi vì mẫu hậu, nhưng cũng hạ sát thủ, về sau nàng thành hoàng hậu, làm mẫu nghi thiên hạ, dối trá rộng lượng cũng giết con nối dõi của phụ hoàng, phụ tử Tô Triêu Ân giống như vậy."

      Thương Lăng Nguyệt từ trước đến nay chính là được nàng chỉ điểm ứng phó như thế nào với cung nhân bên trong, lòng nghĩ tới phải về đại, cũng đưa bản thân vào cái thời đại này, hiểu tình huống trong cung này, cho dù có chút sợ hãi Tô Triêu Ân cùng Tô Bá Ngọc, cũng là bởi vì chính mình chỉ là hồn phách, sợ bị bọn họ coi là quái xử trí, cũng hiểu hết thế cục trong cung, nghe vậy tâm lần đầu cảm thấy hết sức trầm : "Bọn họ vì sao muốn giết các ngươi?"

      Nguyệt nhi cười : "Tỷ tỷ ít nhiều có thể cảm giác được bên trong cung có điều dị thường ."

      Thương Lăng Nguyệt hơi nhíu mi gật gật đầu: "Ngươi để cho ta gọi thẳng tên Tô Triêu Ân cùng Tô Bá Ngọc, nhất định phải xưng hô A Ông cùng A huynh..." Cổ đại tôn ti như thế nào đẳng cấp sâm nghiêm, A Ông chỉ có trưởng giả tôn quý mới được hưởng thụ xưng hô này, A huynh là xưng hô đối với huynh trưởng, hoàng đế cùng công chúa tôn thái giám là huynh trưởng, đây cũng quá thể tưởng tượng nổi.

      Nguyệt nhi cười khổ : "Phụ tử Tô Triêu Ân hiểm độc ác, dã tâm bừng bừng, vì khống chế quyền lực có cái gì mà giám làm. Ngươi có biết, phong di chiếu truyền ngôi kia cũng phải là phụ hoàng lưu lại, mà là Tô Triêu Ân giả tạo. Cái ngôi vị hoàng đế này tuy ban cho hoàng huynh, nếu phải bị chọn trúng, mặt ghế rồng tại ngồi là vị huynh trưởng khác."

      Thương Lăng Nguyệt sợ hết hồn: "Trong cung này phải chỉ có hoàng huynh ngươi mình là hoàng tử thôi sao? Hoàng huynh ngươi bị giết, còn có ai đứng lên thay?" Nàng mặc dù có quá mức lưu tâm, xưa nay hoàng huynh nàng sinh nhật, chút yến hội lớn, nhưng lại chưa thấy qua các thân vương cùng công chúa khác, khi đó còn kinh ngạc, cha của thân thể này con nối dõi đúng là ít ỏi, thế nhưng chỉ có nam nữ.

      Nguyệt nhi đè xuống giọng có chút phát trầm, nhàng : "Ngoại trừ hoàng huynh, bản thân ta còn có mười người huynh trưởng và bốn tỷ tỷ khác."

      Thương Lăng Nguyệt trong nháy mắt sống lưng đứng thẳng lên, khó có thể tin tin tức động trời này: "Nhiều người như vậy! Bọn họ đều đâu vậy?"

      Nguyệt nhi thấp giộng u : "Ta cũng chỉ gặp qua bọn họ lần, là ngày thứ hai ta vào ở Huân Phong Điện."

      Thương Lăng Nguyệt bị nàng nghe có chút hồ đồ, cau mày : "Bọn họ bị điều địa phương khác vĩnh viễn thể trở về kinh sao?"

      Nguyệt nhi đạo: " phải như vậy, hôm đó Tô Bá Ngọc mang theo ta đến nhìn bọn họ, bọn họ là thi thể chết mấy ngày rồi. "

      Thương Lăng Nguyệt sợ hết hồn, ngạc nhiên : "Đây là có chuyện gì?"

      Nguyệt nhi trầm mặc chưa tiếp tục , giống như ở trong lòng bình phục lại màn chớp mắt kinh hãi cùng hoảng sợ kia, hồi lâu sau, nàng mới lại : "Lúc ấy thi thể bọn họ đều bị bí mật chứa đựng ở trong hầm băng, khuôn mặt sưng tím xanh, thất khiếu chảy máu, Tô Triêu Ân sớm chờ ở bên trong, hoàng huynh đứng bên cạnh sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy.

      Tô Bá Ngọc phụng mệnh lệnh của sau khi dẫn ta tiến vào, liền câu câu cho ta cùng hoàng huynh thân phận của bọn họ, có Thái tử, Nhị ca, Tam ca, Đại tỷ, Nhị tỷ... Tô Triêu Ân nhìn hoàng huynh cùng ta , bọn họ đều dã tâm bừng bừng, đoạt vị tâm chết, vì vững chắc giữ ngôi vị hoàng đế của hoàng huynh, chỉ có thể phòng ngừa chu đáo trước giết bọn họ, vì hoàng huynh giải trừ buồn phiền. Bởi vì ta là tiểu muội cùng người sinh ra với hoàng huynh, uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của hoàng huynh, Tô Triêu Ân mới miễn cưỡng lưu lại ta.

      Về sau hoàng huynh mới cho ta biết, bọn họ là trước mặt bị trúng độc cửu tuyền truy hồn mà chết, Tô Triêu Ân hạ lệnh, Tô Bá Ngọc tự mình hạ độc, tất cả mọi người bị phát độc lúc khuôn mặt dữ tợn, thống khổ chịu nổi, hôn mê lại bị Tô Triêu Ân cứu tỉnh. muốn từng bước từng bước nhìn xem, chỉ cần hợp tâm tư của mọi người có kết quả như vậy."

      Thương Lăng Nguyệt giật nảy mình rùng mình cái, lòng bàn chân khí lạnh bốc thẳng lên. Mười mấy mạng người, Tô Triêu Ân cùng Tô Bá Ngọc giết con mắt nháy cũng nháy cái, hoàng huynh tinh thần vốn là có vấn đề, lại bị giật mình như vậy, hoạ vô đơn chí, căn bản chính là làm theo lệnh của phụ tử Tô Triêu Ân. Tâm vốn có chút sợ hãi trong lòng lại bịt kín, bắt đầu vì tính mạng của mình lo lắng.

      Nàng tìm chết nhưng muốn bảo toàn cỗ thân thể này chết sau đó xuyên về, cũng muốn bị người hành hạ chết, thống khổ , nếu chết thân thể này Nguyệt nhi dùng như thế nào.

      Nguyệt nhi ngưng để cho nàng có thể tiêu hóa được những gì nghe thấy, đợi lúc cảm giác tâm tư nàng bình tĩnh chút ít, tiếp tục mở miệng : "Còn có kiện ngươi biết. Phụ hoàng lúc ấy bị bệnh liệt giường, triều chính cấm quân toàn bộ đều bị Tô Triêu Ân cầm giữ, đợi phụ hoàng tỉnh ngộ biết lòng muông dạ thú, muốn ngoại trừ muộn. trước bước cho phụ hoàng uống truy hồn tán, cũng giá họa cho Trương hoàng hậu hầu hạ phụ hoàng, dính líu đến thái tử con trai của nàng, trong đêm toàn bộ bị tàn sát hầu như còn ai."
      Last edited by a moderator: 24/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :