1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

THÁNG TƯ VÀ THÁNG NĂM - XUÂN THẬP TAM THIẾU (5.3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      THÁNG TƯ VÀ THÁNG NĂM
      (XUẤT BẢN: THẾ THÂN)

      Tác giả: xuân Thập Tam thiếu
      Nguồn covert: Daisy_chyrs
      Edit: usui

      Mình xin dùng giới thiệu của bạn Min bên nhà smallbluecorner.wordpress:
      là đầy đủ nhũng sắc thái có cười có đau, bình thản cũng khắc sâu.Viên Thế Vân luôn mơ thấy người xa lạ hướng về phía chào tạm biệt. Bác sĩ tâm lí cho Thế Vân biết, thể quên người chị song sinh Thế Phân chết trong kiện đánh bom 11/9/2001, cần chân chính lời từ biệt với người chị của mình, sống tiếp cuộc sống của bản thân. Nhưng mà có ai biết, mới chính là Thế Phân, sau khi Thế Vân chết , bởi vì áy náy quyết định lấy thân phận của Thế Vân tiếp tục cuộc sống của em , còn thân phận Thế Phân coi như chết .Viên Tổ Vân là mối tình đầu của “Thế Vân”, làm cho cảm thấy mình là người thế thân, bạn tốt đối với "Thế Phân" tưởng nhớ , làm cho cảm giác mình chính là “Thế Vân” tự quên chính bản thân mình. bị mất em , cũng bị mất luôn chính mình.
      …Ban đầu, nghĩ mọi thứ, đều mất .
      Sau này, cho rằng ngay cả quá khứ, cũng kịp.
      Vì vậy, nỗ lực cách khéo léo, giả vờ biết việc cố chấp hy sinh, quên mất chính mình, quên mất tình , cho rằng có thể cứu vãn, có thể cho mọi người điều tốt đẹp
      Cho đến khi có người : em có thể lừa được mọi người, chỉ là em có thể lừa gạt bản thân ?
      Cho đến khi mẹ : ngay từ đầu mẹ biết, chỉ là mẹ hy vọng con có thể vui vẻ.
      Cho đến khi bạn bè : đừng giả vờ thêm nữa, trở thành chính cậu .
      Cho đến khi hiểu được, cần , phải ai khác; người cần cũng là , phải ai khác.
      Người thế thân cần bỏ mặt nạ, lộ ra bản thân vốn rực rỡ tốt đẹp. Đó mới là tình , người, chính mình.
      ___
      Mặc kệ dáng vẻ hơn kém, mặc kệ nhiều hay ít rắc rối, nhiều hay ít hiểu lầm, bạn tìm được tình phù hợp với chính mình.
      Bạn là bản thể, thể thay thế, bạn đáng giá được hơn hết…”
      Đề cử của biên tập
      “Có lúc nào đó, bởi vì tình , dường như bạn cảm thấy bản thân mình tồn tại?
      Bạn cảm thấy mệt, nhưng vẫn kiên trì. Bạn cảm thấy được những trả giá đều đáng giá, cho dù luôn luôn thấy rối rắm.
      ra, bạn cần phải trở thành ‘ ai đó’ hoặc ‘ người tốt nào đó’ mới có thể có tình và hạnh phúc.
      Bạn chính là bạn. Bạn phải là thế thân, bạn là bản thể duy nhất…”
      Lời editor
      Có thể đây là bộ truyện mình tìm và đọc hết convert rồi mới quyết định edit. Và cũng là bộ mình thích nhất trong số những bộ làm. Truyện kể về sống cuộc đời của người chị em song sinh của mình sau khi người ấy qua đời vì vụ khủng bố 11/9/2001 ở Mỹ. Đây là cách thức đặc biệt để tưởng nhớ đến người chị em của mình. Nhưng liệu có thể bỏ qua hết cuộc sống tại, quan tâm của gia đình, bạn bè, người để có thể tiếp tục làm thế thân cho người chết? Hay phải sống với cuộc đời dằn vặt bởi những giấc ngủ tròn giấc vì những ác mộng ám ảnh?
      câu mình rất thích: “Bạn sinh ra là bản thể, đừng chết như bản sao”. Hy vọng khép lại câu chuyện, mỗi người trong chúng ta có thể trở về là chính mình chứ phải là hình mẫu giả tạo để làm hài lòng ai đó. Biết , khi người thực thương người, là bao gồm tự hào vì những điểm tốt và chấp nhận những điểm xấu của người đó.
      ____
      Fun fact:
      [Mình tìm đọc hết những tác phẩm của XTTT rồi mới tìm ra hố này. Thích giọng văn nữ tính và giàu chất truyền cảm và gian sáng tạo nhân vật của tác giả, đọc truyện giống như có dòng nước mát chảy ngang qua và từ từ thấm vào lòng]
      [Đề cử các bạn đọc các truyện “Hạnh phúc tình cõi bờ bên ấy” (SE), “Nhật ký AB” (HE), “Bạch Dương và Sư Tử” (HE) để biết thêm về truyện]
      [Vì nguyên tắc spoil trước nên mình chỉ edit phần của đoạn giới thiệu và đoạn đề cử biên tập. Mong các bạn thông cảm và cùng từ bất ngờ này đến bất ngờ khác của câu chuyện với mình.]​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 1: Tháng sáu – giấc mơ về người xa lạ

      【 Thế Vân thường suy nghĩ: “so với làm người bị gửi gắm quá nhiều hy vọng để trở thành người thành công, tình nguyện mình là người bình thường , như vậy, cuộc sống của có thể hay thoải mái hơn chút?”
      Sáu năm trước , muốn đến nơi rời xa nơi ầm ỹ này, nhưng mà khoảng cách cũng phải giống như từ nơi này đến nơi khác Trái Đât.
      Tương Bách Liệt: "Thứ lỗi cho tôi thẳng có phải là có người thân hoặc bạn bè thân thiết ra ,ý của tôi là... Vĩnh viễn ..." 】
      Chương 1.1:
      Viên Thế Vân từ Luân Đôn trở lại Thượng Hải trong vòng ba tuần ngắn ngủi, cùng mẹ ầm ỹ hai lần. Nguyên nhân là do muốn chuyển ra ngoài sống mình, khiến mẹ vô cùng tức giận kiệt lực phản đối. Nhưng cuối cùng, người mẹ luôn luôn cường ngạnh của vẫn phải thỏa hiệp .
      quốc ngây người bảy, tám năm, đọc sách cũng tốt, công tác cũng tốt, Thế Vân quen sống mình. Nay về nhà thể nào chịu đựng được cuộc sống bị người khác quản thúc.
      Cha mẹ Thế Vân ly hôn năm học tiểu học, ba thương nhân thành công, luôn thiếu thốn tình thương của cha, nhưng có thiếu tiền. Thế Vân tự cảm thấy mình là con người mâu thuẫn, cùng lúc khát vọng tự do,lại căm hận cha của mình dùng tiền để bù đắp lại tình cảm, về phương diện khác lại chết lặng dùng chính khoản tiền này, chính là ngẫu nhiên lúc nào đó, cũng mãnh liệt căm hận chính mình như vậy.
      Sau tuần, Thế Vân rốt cục vẫn chuyển ra ngoài, là Tử Mặc giúp tìm phòng ở, Tử Mặc cũng thuê nhà ngay bên căn hộ của . Toàn bộ tòa nhà tổng cộng có ba mươi hai tầng, mỗi tầng chỉ có hai hộ, diện tích căn hộ lớn, nhưng khu vực công cộng lại rất rộng rãi,thoáng mát. Chung quanh đều là khu dân cư, cuộc sống thực tiện lợi, nhưng nguyên nhân đầu tiên khiến động lòng là xung quanh khu dân cư sống gian rất yên tĩnh.
      cao tại tầng 31, ngăn cách với những tiếng động ầm ỹ của thành phố, thích cái cảm giác giống như sống những đám mây,cảm giác tự do thoải mái cần phải quan tâm bất cứ việc gì .Có lệ sao? Người sao, cuộc sống sao, vẫn là... Chính .
      Thế Vân nhìn quanh thấy mình đơn độc trong căn phòng, phòng khách cùng phòng ngủ trong góc xếp đầy hộp giấy. lười phải sửa sang lại, như thế này là tốt rồi, ở Luân Đôn bảy, tám năm cũng lười học, tivi MC giới thiệu bài hát Luân Đôn với giai điệu nhàng thư thái.
      "Cứ như vậy ..." nằm mình giường trong phòng ngủ, phía trước có cái cửa sổ nho , nệm có điểm cứng rắn,sau lưng truyền đến cảm giác khó chịu, nhưng muốn động, lẳng lặng nằm, nhìn màu trắng của trần nhà từ từ trở nên mơ hồ, sau đó nhắm mắt lại.
      giấc mơ, trong mơ hơn mười tuổi, có người bạn thân nhất tên là "Hoa Tử" .Hai người mỗi ngày tay nắm tay cùng nhau học, cùng nhau tan học, cùng nhau chơi đùa, nhưng có ngày, “Hoa Tử” mình sắp chuyển trường, vì thế đến gặp chào tạm biệt.Lúc chia tay hai người đều bật khóc , Thế Vân thấy chính mình bên vẫy tay, bên chảy nước mắt: "Hẹn gặp lại, Hoa Tử! Hẹn gặp lại..."
      Cứ như vậy, ở trong giấc mộng hô gọi cho đến khi tỉnh lại .
      tường đồng hồ báo thức chỉ mười giờ năm phút. Là sáng sớm hay vẫn là ban đêm?
      Thế Vân đứng dậy kéo rèm cửa sổ, từ tầng 31 nhìn xuống, hai bên ngã tư đèn đường như những dải lụa màu vàng sáng lấp lánh, xa xa những ngọn đèn nê ông ngừng phát sáng . ra là buổi tối a.
      cảm thấy khát,trực tiếp về phía tủ lạnh mở cửa, vừa mở ra,bên trong trống rỗng , mới nhớ tới lọ nước khoáng cuối cùng đêm qua bị mình uống hết rồi.
      Thế Vân nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, ngẩng đầu nhìn trần nhà, cầm lấy chìa khóa khóa cửa, quyết định lên tầng cao nhất tìm Tử Mặc.Thế Vân cùng Tử Mặc quen biết nhau là khi học trung học ngồi cùng bàn, rất nhiều năm rồi có gặp mặt, nhưng khi gặp lại hai người đều cảm thấy giống như mới chia tay ngày hôm qua. Chính là Thế Vân khỏi suy nghĩ, cách bảy, tám năm, bề ngoài của cả hai đều trở nên thành thục, nhưng mà còn nội tâm ? Cũng giống như bề ngoài đều thay đổi rồi sao, hay là cả hai vẫn chưa từng lớn lên ...
      "A..." Thi Tử Mặc mở cửa, nhìn thấy là Thế Vân, mặt biểu tình biết là vui mừng hay thất vọng, hoặc là cả hai đều có. Nhưng tóm lại,nhìn thấy biểu tình cứng ngắc mặt Tử Mặc ràng như vậy, thực gặp nhiều lắm.
      "Có nước , tớ khát sắp chết rồi đây." Thế Vân tự động thay dép lê, hướng phòng bếp đến.
      Mở tủ lạnh ra, nhụt chí phát , trừ bỏ hai bịch rau biết là ở đây từ khi nào, cái gì cũng có.
      "Tớ có... rượu vang đỏ ."Giọng của Tử Mặc như thế nào nhỉ...rất độc đáo.Tử Mặc chuyện luôn cứng rắn , cùng với những khác so sánh Tử Mặc có thể là hoàn toàn biết thế nào là ôn nhu dịu dàng. Nhớ trước kia khi đọc sách, Tử Mặc luôn thực trầm mặc,cũng chủ động cùng người khác chuyện, cho dù là người khác chủ động chào hỏi, cũng chỉ trả lời qua loa vài câu cho xong, giọng điệu nhất quán cứng ngắc, vui buồn.Nhưng Thế Vân biết, Tử Mặc phải là người như vậy, ấy chính là... Có điểm độc đáo mà thôi.
      "Vậy được rồi..." Thế Vân ngã vào sô pha trong phòng khách , chờ Tử Mặc đem rượu và vài cái ly mang qua .
      "Ngày hôm qua và hôm kia, Ô Trấn hai ngày, vừa trở về. Cho nên... Quên mua nước."
      Tử Mặc muốn dùng máy ảnh ghi lại những gì mà ấy muốn thể , nghe tại ấy là nhiếp ảnh gia có tiếng, Thế Vân giơ cái ly lên nhìn, bên trong cái ly chứa chất lỏng màu đỏ, có phải hay mỗi người đều có thể tìm được loại phương thức thể chính mình? Kỳ thực hâm mộ Tử Mặc, là từ đáy lòng hâm mộ.
      Giơ ly rượu lắc qua lắc lại, sau đó uống hơi cạn sạch.
      "Uy ..." Tử Mặc kinh ngạc nhìn .
      " có việc gì, " lắc đầu, lại uống ly nữa, "Tớ vừa rồi lại nằm mơ ."
      "?"
      "Chính là như thế này,tớ mơ thấy người xa lạ..." lại uống ngụm, vừa rồi trong giấc bé kia gọi là gì nhỉ, “Hoa Tử”?
      "A..." Tử Mặc ngồi ở sô pha để tay lên thành ghế,bắt chéo hai chân lại với nhau , đây là hành động theo thói quen của ấy .
      "Chẳng lẽ... Tớ bị ma ám sao..." Thế Vân ngây ngốc nhìn ly rượu.
      ", thể nào..." Tử Mặc trừng to mắt.
      Nhìn đến khuôn mặt Tử Mặc biến thành cái dạng này, Thế Vân khỏi cười ha ha đứng lên.
      Nếu thế giới này có linh hồn , như vậy "Hoa Tử", có thể hay bám vào người ?
      Trở lại căn hộ của mình là 11 giờ rưỡi , Thế Vân ngồi ở giường phát ngốc trong chốc lát, bỗng nhiên dường như nhớ đến cái gì bắt đầu lục tung mấy hộp giấy đựng đồ.Mấy hộp giấy bị thô bạo mở ra, cuối cùng lại bị thô bạo để vào trong góc.
      "Ở nơi nào..." thào tự , hiển nhiên cũng muốn tìm được thứ mình muốn.
      Thế Vân quyết định đến cửa hàng tiện lợi 24/7 ở phố đối diện, nếu như vật đó có, như vậy thế giới này, nhất định có thể lấy vật khác để thay thế nó.
      Ở trước cửa của cửa hàng 24/7 dựng cái biển to "Cả năm nghỉ ", Thế Vân vào, nhân viên thu ngân ngủ gà ngủ gật, ngay cả mí mắt cũng nâng lên được.Thế Vân tìm kệ đựng đồ trong chốc lát, liền tìm được vật mà muốn, cầm ở trong tay lòng của giống như trong nháy mắt trở nên yên ổn.
      Nhớ đến cái tủ lạnh trống rỗng ở nhà quyết định mua mấy chai nước cùng ít thức ăn, bỗng nhiên thấy kệ có bán loại rượu hoa quả mà thích, theo bản năng bước đến, nhưng khi ngón tay tiếp xúc với cảm giác lạnh lẽo của chai rượu liền dừng lại, Thế Vân bắt đầu do dự.
      "Muốn uống rượu, mời em." Bỗng nhiên phía sau vang lên going dễ nghe quen thuộc.
      Thế Vân khóe miệng nhếch lên cười khổ, : " cần, phụ nữ buổi tối tốt nhất nên uống rượu."
      xoay người nhìn Hạng Tự tay đút trong túi quần, tay kia xẹt qua các chai rượu để kệ , giống như muốn tìm chai để uống.
      "Em uống với sao đâu." Hạng Tự có nhìn , ánh mắt còn tìm tòi cái kệ trong tủ lạnh.
      " cần, mình uống rượu so với uống rượu cùng người đàn ông càng nguy hiểm hơn”
      Hạng Tự quay đầu nhìn , sau đó, hai người hẹn mà cùng nở nụ cười." nghe “Sư tử” , em dọn đến bên dưới căn hộ của ấy." đường trở về, Hạng Tự tay sách túi, tay kia cầm theo hai gói to đựng đồ mua ở của hàng tiện lợi, bên trong đầy nước khoáng."Sư tử" là xưng hô thân mật Hạng Tự gọi Thi Tử Mặc ,cho dù Tử Mặc rất chán ghét bị Hạng Tử gọi như vậy .
      "Uh, ít nhiều nhờ có Tử Mặc giúp em tìm ."
      Hạng Tự cố ý khụ hai tiếng: " thực tế, là công lao của a."
      "..."
      nghe “Sư tử” em muốn tìm phòng ở, liền hỏi chủ cho thuê nhà của bọn , lầu 28 đều là phòng ở của bọn họ, họ vừa vặn có phòng còn trống." Hạng Tự ở cách vách phòng của Tử Mặc, bọn họ từ là hàng xóm,sau khi lớn lên quyết định ra ở riêng lại lựa chọn ở cách vách.
      Có thể hay , giữa người với người quen biết nhau đều do duyên phận an bài.
      "Cám ơn, " Thế Vân , "Chờ em tìm được việc làm rồi, liền mời hai người ăn cơm."
      "Tốt, bất quá đến lúc đó chưa chắc rảnh, em cũng biết là người nổi tiếng, bận rất nhiều việc ." Hạng Tự nghiêng mặt ,tạo hình giống như đứng trước máy ảnh làm cho khuân mặt của Hạng Tử nhìn qua rất đẹp.
      Thế Vân bật cười, đây là người từng được xưng là "Tuyển thủ thiên tài cờ vây" sao?
      Thi Tử Mặc là người hướng nội so với Hạng Tự là người vui vẻ rực rỡ như ánh mặt trời , nhưng Hạng Tự vui vẻ như vậy lại chân , có khi Thế Vân khỏi suy nghĩ, Tử Mặc luôn ngẩng đầu nhìn lên như vậy, chẳng lẽ cảm thấy mỏi mệt hay sao?
      Thế Vân lắc lắc đầu, muốn xua đuổi ý nghĩ này , ai có thể chân chính lý giải con người, có lẽ Tử Mặc sớm hình thành thói quen đó, giống như cũng mực yên lặng mặc nhìn lên "ai đó" .
      "Có cần hỗ trợ cái gì , tiếng là được." Hạng Tự vươn tay để trong túi quần ra nhấn nút thang máy, cửa "Đinh" tiếng mở ra.
      Thế Vân mỉm cười vào, bỗng nhiên : "Trừ Tử Mặc ra, đối với mỗi người phụ nữ đều thực ôn nhu."
      Hạng Tự tươi cười khả cúc, trong mắt lên tia kinh ngạc rất nhanh liền biến mất, lúng túng : "Bởi vì... ấy rất kỳ lạ a, em có biết tại sao ?"
      "Kỳ lạ? ... Em biết ." Thế Vân thành .
      nhớ ngày vào buổi tối ở nhà của Tử Mặc uống rượu, hai người có lẽ say, cũng có lẽ là say, chính là Tử Mặc có "Phụ nữ hai mươi chín tuổi còn chưa có bạn trai,chưa kết hôn chính là quái vật sao?" vẻ mặt mờ mịt, hy vọng chính mình say, như vậy cần phải trả lời vấn đề này . là kỳ quái , chỉ cần mình khác với mọi người đều bị là quái nhân .
      "Theo ý ấy rất kỳ lạ, " Hạng Tự lộ ra tia mỉm cười, " lần đầu tiên nhìn thấy ấy, còn tưởng rằng mình gặp quỷ ."
      "Vì sao,hai người phải là hàng xóm sao?"
      "Đúng vậy, chính là có chút kỳ lạ, nhà Tử Mặc ở cách vách nhà mười năm cũng biết, cho tới bây giờ chưa thấy qua người nào như ấy."
      "Là vì chưa bao giờ chú ý đến Tử Mặc..." Thế Vân cười .
      " biết, nhưng em có thể tưởng tượng mình người ở trong ngõ tối, bỗng nhiên sau lưng xuất người con tóc dài che khuất gương mặt theo mình, cái cảnh tượng khủng bố này..." xong, Hạng Tự khỏi rùng mình cái.
      Thang máy bắt đầu lên, Thế Vân nhớ tới bộ dáng khi Tử Mặc đọc sách, buồn cười gật gật đầu: "Tử Mặc trước kia đúng là có như vậy..."
      "Sau khi lớn lên...càng kỳ lạ..." Hạng Tự nhíu mày miệng lẩm ba lẩm bẩm.
      "Nhưng kỳ Tử Mặc là người tốt."
      "?"
      "Còn nhớ trước kia trong tiết thể dục, chúng em ngồi ở bên lề sân thể dục nghỉ ngơi, Tử Mặc bỗng nhiên với em: “Tối hôm nay... Chúng nó lại có thể... Ăn no nê” Thế Vân nhại lại giọng cứng ngắc của Tử Mặc cười với Hạng Tự , "Thú vị là, ấy lại dùng giọng điệu đặc biệt cứng ngắc như thế để về việc đó, còn mang theo chút hưng phấn, vì thế em chần chờ “A” tiếng, Tử Mặc còn : “Cậu xem, chúng nó vừa rồi... Chuyển khối đường vào trong tổ...”
      "?”
      “Tớ vừa thấy, ra có rất nhiều con kiến”, sau đó Tử Mặc ngẩng đầu, vẻ mặt cao hứng : “Đó là vì ngày hôm qua sau khi tan học tớ mình đến đây rải đường cho nên hôm nay ở đây mới có nhiều kiến như vậy... ”
      xong, hai người cười ha ha đứng lên, Thi Tử Mặc con người đặc biệt, có lẽ ấy là con người thể lý giải, nhưng Thế Vân lại hâm mộ tự do tự tại của Tử Mặc.
      " có thể tưởng tượng được khuôn mặt của ấy ngay lúc đó " Hạng Tự cười rộ lên, những đường cong nơi khóe miệng lên rất thực lạnh thấu xương, " ràng cảm thấy rất vui vẻ lại dám thể là mình vui vẻ ."
      Thế Vân thu hồi tươi cười, lấy loại giọng điệu dịu dàng mà chính cũng phát ra : "Cho nên,Tử Mặc cũng phải là người kỳ lạ, ấy chính là... Thực đơn."
      Bọn họ đều nữa, giống như đều có tâm , thẳng đến khi thang máy lên đến tầng 31 phát ra tiếng "Đinh" .
      "Tạm biệt, chúc ngủ ngon." Thế Vân ra khỏi thang máy, xoay người phất phất tay.
      "Hẹn gặp lại"
      Cửa thang máy chậm rãi khép lại,khuôn mặt tuấn mang theo tươi cười của Hạng Tự cũng biến mất, Thế Vân lấy ra cái chìa khóa mở cửa vào nhà, cầm trong tay hai bình nước khoáng nhét vào trong tủ lạnh, bỗng nhiên nghĩ đến, đơn làm sao chỉ có mình Tử Mặc?
      vừa rồi ở của hàng tiện lợi mua số thứ, Tử mặc lấy trong bao ra cây bút, ngồi vào trước bàn học .
      Lấy ra quyển sổ màu vàng in hình chiếc laptop, quyển khác trong quá trình chuyển nhà biết để ở chỗ nào, mở quyển sổ ra, lật tờ, ở trang thứ hai ở phía viết hai chữ: “Hoa Tử .”
      Vì sao là “Hoa Tử ”? “Hoa Tử ” là ai?
      biết, biết. ngừng mơ thấy người xa lạ kia, có đủ loại gương mặt cùng đủ loại tên, rất nhiều thứ còn nhớ , nhưng luôn nhớ trong mơ mình luôn ngừng gọi tên đối phương tha.
      Người đó là Viên Thế Vân sao...
      Oanh Mai thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.2

      Ở trong mắt của cha mẹ, người lớn, thầy giáo Viên Thế Vân từ đứa trẻ ngoan ngoãn học hành giỏi giang , ở trong nước học ba năm đại học, sau đó Luân Đôn du học, tốt nghiệp xong ở lại Luân Đôn công tác ba năm, mọi người đều nghĩ là điển hình của mẫu phụ nữ tân tiến, nhưng tâm nguyện lớn nhất của lại giống như "Trà sữa" , là làm người vợ tốt.
      Thế Vân thường suy nghĩ: “so với làm người bị gửi gắm quá nhiều hy vọng để trở thành người thành công, tình nguyện mình là người bình thường , như vậy, cuộc sống của có thể hay thoải mái hơn chút?”
      Nhưng mà tại, Thế Vân ngồi trong cửa hàng Fastfood nằm ở tầng trệt của nhà hàng lớn ở phố, kinh ngạc nhìn ly Coca pha đá tan dần. Cuộc sống của có lẽ định là bị gửi gắm nhiều kỳ vọng, bởi vì là con người nhất định trốn thoát khỏi vận mệnh.
      Đây là buổi chiều thứ sáu tuần thứ hai của tháng sáu, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào người cảm giác rất ấm áp.
      đường Hoài Hải người đường tấp nập nhìn đến đầu váng mắt hoa. Tại quảng trường Luân Đôn phần lớn là vắng vẻ hiu quạnh, chỉ có ở nhà ga cùng trạm xe điện ngầm mới có thể được xem là rộn ràng nhốn nháo. Nhưng muốn , vừa hoài nghi mình là người sợ hãi đám đông, vừa vui hoan trong quán bar chật chội, tất cả đều giống nhau thôi chỉ có ở trong đám người mới mới có thể tìm cảm giác an toàn.
      Con người từ chính là mâu thuẫn .
      đến chuyện đó, Thế Vân là có chút hối hận. Tám năm trước muốn đến nơi cách xa nơi ồn ào náo động này, nhưng mà , khoảng cách Trái Đất cũng phải là từ nơi này đến nơi khác.
      Ở Luân Đôn đêm cuối cùng, nhìn ra ngã tư đường ngoài cửa sổ, Thế Vân lần đầu tiên cảm thấy mình trưởng thành. Có điểm vui sướng, có điểm bi ai, bởi vì trưởng thành là cần phải trả giá đại giới .
      Thế Vân nhìn đồng hồ đeo tay, có hẹn cùng Thạch Thụ Thần vào năm giờ chiều, ở nhà mình cũng có việc gì để làm nên đến điểm hẹn trước 30 phút. So với Tử Mặc, và Thạch Thụ Thần là bạn thân từ hồi tiểu học, đều chứng kiến những hành động điên rồ, ngốc nghếch từ đến lớn của nhau.
      Thế Vân nhìn Thạch Thụ Thần qua tấm ảnh được chụp từ cách đây rất nhiều năm, trong ảnh chụp Thạch Thụ Thần vẫn là gương mặt trẻ con như thế, nếu mặc tây trang vẫn cảm thấy Thạch Thụ Thần là sinh viên. So với Thạch Thụ Thần Thế Vân cảm thấy mình có vẻ già, có phải hay phụ nữ so với đàn ông luôn già nhanh hơn?
      Có lẽ là như thế cho nên mẹ cùng bà ngoại mỗi lần nhìn thấy Thế Vân đều là vẻ mặt lo lắng. Viên Thế Vân hai mươi chín tuổi, hề là để cha mẹ bao bọc cho mình, trừ bỏ có bằng cấp cao hơn so với mọi người hoàn toàn là người trắng tay.
      Buổi tối hôm nay có buổi họp lớp thời trung học của , Thế Vân mơ hồ chờ mong . cảm thấy chính mình khát vọng lần nữa được thừa nhận, người khác cũng tốt, chính mình cũng tốt, đều cần nơi yên tĩnh sau khi được thừa nhận. Mẹ , bắt đầu có điểm giống...
      Thế Vân xuống, bởi vì Thạch Thụ Thần đến đây, câu đầu tiên của là: "Cậu đến muộn."
      "Sorry." Thạch Thụ Thần có giải thích, thành khẩn áy náy .
      Thế Vân nở nụ cười, xem ra, Thạch Thụ Thần có thay đổi.
      Họp lớp ở nhà ăn tầng cao nhất của nhà hàng, bàn ăn hình chữ nhật còn rất nhiều chỗ trống chưa có ai ngồi, Thế Vân tùy tiện chọn chỗ rồi ngồi xuống, lẳng lặng nhìn bạn học lục tục kéo đến . Loại thời điểm này, đảm đương trách nhiệm là người phát biểu đầu tiên, chính là cuối cùng thường thường cũng chỉ mỉm cười trầm mặc làm khán giả .
      người đàn ông ngồi vào bên cạnh , bên cùng với những người khác chào hỏi, bên bắt đầu hút thuốc.
      Bữa tối rất nhanh bắt đầu, Thế Vân ngừng trả lời các câu hỏi về Luân Đôn. Nhưng kỳ trở về sau, cảm thấy chính mình căn bản biết Luân Đôn, càng biết quốc. Đợi cho có người đem đề tài chuyển tới công việc mới của Thạch Thụ Thần, mới thở dài nhõm hơi. Ăn xong chỗ thức ăn cuối cùng Thế Vân phát người đàn ông bên cạnh này mới là chân chính khán giả . quay đầu lặng lẽ đánh giá , khuôn mặt nhìn nghiêng trông rất đẹp.
      Lúc này, phục vụ bưng lên chiếc bánh ngọt, có người : "Viên Tổ Vân, cắt bánh ."
      ra tên là Viên Tổ Vân, là "Ác ma" Viên Tổ Vân.
      người bạn học trùng tên với mình mang đến rất nhiều phiền toái. Nhớ ngày đầu tiên học chủ nhiệm lớp mỉm cười hỏi : "Nghe trường học chúng ta năm nay có đôi song sinh, là em cùng Viên Tổ Vân sao?"
      Thế Vân mờ mịt lắc đầu, lần đầu tiên nhớ kỹ tên của .
      Hôm nay là sinh nhật sao?
      Nàng biết. Nguyên lai, ác ma cũng có sinh nhật. giống như bình minh ở “đọa lạc thiên sứ’’* thảo luận: cho dù là sát thủ cũng có bạn học tiểu học...
      ( * câu này mình ko biết dịch làm sao bạn nào biết giải thích giùm. Cảm ơn http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif )
      Viên Tổ Vân mặt mang mỉm cười cắt bánh xong, tiếp tục lấy ra điếu thuốc trầm mặc hút.
      Thế Vân chỉ ăn tượng trưng ít bánh ngọt, liền buông dĩa ăn xuống.
      Tại thời điểm phục vụ lên đổi đĩa, liếc mắt cái thấy trước mặt khối bánh ngọt vẫn còn nguyên xi chưa ăn miếng nào.
      Bữa tiệc sắp kết thúc, Thi Tử Mặc cùng Hạng Tự mới xuất .
      "Đều do cậu ta..." Thi Tử Mặc hờn giận chỉ chỉ Hạng Tự.
      "Thực xin lỗi, đưa người bạn về nhà nên mới đến trễ." Hạng Tự cười rộ lên, lộ ra nụ cười ngây thơ như đứa .
      Vì thế mặc kệ là ai chỉ cần nhìn nụ cười này cũng đều tha thứ cho Hạng Tử, giống nhau chỉ cần Hạng Tử đến đây nhất định chuyện cho mọi người cực kỳ vui vẻ.
      Thế Vân nhìn Tử Mặc cũng giống như mình, vụng trộm thở dài. Có số người làm cái gì cũng đều là vì người khác, mà những người này bất luận làm cái gì đều bị người khác kỳ vọng mong chờ. từng thấy trong quyển sách có ghi câu: mỗi người đều có con đường phải của riêng mình, người khác vĩnh viễn thể biết hoặc có thể hiểu được .
      Có lẽ, phải có lý.
      Buổi họp lớp kết thúc, Thế Vân bởi vì phải qua nhà mẹ, cho nên cùng xe với Tử Mặc. Thạch Thụ Thần muốn đưa , vui vẻ gật đầu.
      Xe dừng lại ở dưới lầu Thế Vân cởi bỏ dây an toàn, cảm thấy rốt cục cũng được nhàng thở ra.
      "Muốn tớ đưa cậu lên sao?"
      Thế Vân lắc đầu: " cần, tớ có thể tự lên."
      xong Thế Vân đẩy cửa xuống xe, Thạch Thụ Thần vẫy tay tạm biệt, liền nhanh như chớp rời .
      Về đến nhà, mẹ sớm đem đồ đạc gì đó sửa sang lại để trong cái hộp giấy đưa cho , tuy nặng nhưng độ lớn nhìn qua kinh người.
      "Ba con công ty thông báo con phỏng vấn." Mẹ ngồi ở giường bắt đầu dùng tay bôi kem dưỡng da,bình thường như thế này cho thấy bà chuẩn bị ngủ.
      Thế Vân phẫn nộ cười cười dựa vào chính đại khái làm chuyện gì cũng thành. Nhớ ở đại học, từng có bạn học nữ chanh chua : ‘’ ta trừ bỏ dựa vào cha mẹ cái gì cũng làm được’’. tức giận, chỉ nhàng bâng quơ cười cười: "Vậy thế nào?"
      Hai mươi chín tuổi Thế Vân có tình , có công việc, thấy được tương lai, nhưng thế sao, chính là chính .
      Thế Vân cho tới bây giờ chỉ cần là chính mình.
      Nhưng mà, người có tùy hứng bao nhiêu cũng có điểm cuối, huống chi, Thế Vân hề thích hợp làm bốc đồng ...
      Thế Vân từ trong nhà ra, vẫy xe taxi, mở hộp giấy, bên trong có rất nhiều thứ vụn vặt. Quan trọng nhất là quyển sổ mỏng màu lam. cầm lấy quyển sổ vừa lật vừa xem, mặt ghi tên những người hoàn toàn xa lạ với , kia đều là những cái tên xuất trong giấc mơ của .
      Ngoại trừ Tử Mặc, Thế Vân có đem giấc mơ này cho bất cứ người nào, nhất là cha mẹ. Bởi vì từ sau khi xảy ra kiện kia, khí trong gia đình liền bắt đầu thay đổi. bắt đầu sợ hãi im lặng, bởi vì mỗi khi an tĩnh lại, cái gì cũng nghe thấy cảm thấy cổ của mình như bị tay vô hình bóp chặt, muốn kêu to lại luôn kêu ra tiếng.
      Vì thế nghĩ tới rời , càng xa càng xa, tốt nhất là ai biết đến , vậy, vốn cũng có người nào...biết là ai .
      Về đến nhà đồng hồ tường trong phòng phòng khách chỉ mười hai giờ đêm, Thế Vân nặng nề mà nằm giường, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì lại đứng dậy mở máy tính đăng nhập vào trang web mà thường xem hồi còn là du học sinh. Thế Vân theo bản năng di chuột lên đầu trang xem mục lục hẳn là có ghi có thể nghe?
      Mở diễn đàn ra quả nhiên có thư mục mới tên là: Tào Thư Lộ @ Newyork tiếng Trung radio 0613.
      0613 là ngày hôm qua mà, Tào Thư Lộ —— Thế Vân nhấp chuột giọng quen thuộc truyền đến —— đó là, người dẫn chương trình radio trước kia mà thích nhất.
      "Xin chào mọi người, nơi này New york tôi vì mọi người mang đến tiết mục, có điều gì thú vị sắp diễn ra ? Chúng ta hãy cùng nhau lắng nghe..."
      Sáng sớm thứ hai, Thế Vân cẩn thận suy nghĩ, liền đến tòa nhà cao cấp ở trung tâm thành phố nơi đến để phỏng vấn.
      Phỏng vấn người đàn ông người có khuôn mặt trẻ con, tóc gần như còn, nhưng cả người nhìn rất có tinh thần, ông ta lịch đưa danh thiếp cho , mặt ghi “Quản lí khu vực Châu Á". Bọn họ chuyện với nhau trong chốc lát rất vui vẻ hòa hợp, chính là cuối cùng trong lúc vô ý ông ta nhìn thấy lý lịch viết tốt nghiệp đại học Luân Đôn, vẻ mặt ngoài có chút ý muốn.
      Nhưng mặc kệ như thế nào, cuối cùng, công việc.
      Buổi tối, Thế Vân hẹn Thạch Thụ Thần ăn chúc mừng tìm được công việc mới.
      Thạch Thụ Thần dẫn theo , là bạn học thời trung học của bọn họ, Thế Vân suy nghĩ nửa ngày mới chần chờ : "Lý Nhược Ngu?"
      Lý Nhược Ngu cười hì hì ngồi xuống, giải thích : "Tớ cùng Thạch Thụ Thần làm cùng trong công ty, nghe cậu ta cậu vừa từ trở về, muốn gặp cậu."
      Thế Vân mặc dù có điểm ngoài ý muốn, cũng rất nhanh đứng lên thân thiện chuyện với Lý Nhược Ngu, ngược lại Thạch Thụ Thần cả tối trầm mặc .
      Thời điểm trở về, Thạch Thụ Thần bước nhanh đến trước cửa nhà hàng vẫy xe taxi, Thế Vân bên hướng Lý Nhược Ngu lời từ biệt bên bước đến, lại bị Thạch Thụ Thần giữ chặt: "Tớ đưa cậu về."
      "..." Thế Vân ngạc nhiên trừng mắt nhìn.
      Như vậy, xe taxi này là?
      Lý Nhược Ngu rộng rãi lên xe, hướng bọn họ vẫy tay lời từ biệt, chính là mặt tươi cười mang theo chút chua sót.
      Xe taxi rất nhanh rời , đứng ở trước cửa nhà hàng hai người đều gì.
      Thạch Thụ Thần lấy ra chìa khóa xe : " thôi, lên xe."
      Thế Vân theo phía sau Thạch Thụ Thần, có điểm mờ mịt, giống như trước mắt phải là Thạch Thụ Thần mà biết.
      Thế Vân nghĩ có gì thay đổi, nhưng mà biết từ khi nào kỳ mọi thứ sớm lặng lẽ thay đổi...
      Buổi tối hôm nay, Thế Vân lên lầu tìm Thi Tử Mặc, nhấn chuông lâu, lúc nghĩ đến Thi Tử Mặc có ở nhà, cửa lại mở.
      "Thế Vân..." Tử Mặc ló đầu ra khỏi cửa, hai má có điểm hồng, biết có phải hay bởi vì thời tiết quá nóng .
      "Có rượu , " Thế Vân tựa ở cửa, "Tớ muốn uống chút rượu."
      "Có... Có." Tử Mặc giọng điệu nhất quán cứng ngắc, "Bất quá... sắp hết..."
      Thế Vân cúi đầu, nhìn ở cửa có đôi giầy cũ kiểu nam... Cũng phải là phong cách của Hạng Tự.
      "Cậu... Chờ chút..." Tử Mặc xoay người vào phòng bếp, thời điểm ra cầm trong tay chai rượu vang đỏ còn thừa nửa, nhãn miệng chai bị xé, "Chỉ có bằng ấy ."
      "Cám ơn," Thế Vân nhận cái chai hướng Tử Mặc trừng mắt nhìn , "Tớ xuống ."
      Thời điểm cửa thang máy mở luôn phát ra thanh thanh thúy "Đinh", Thế Vân vào, xoay người phất phất tay, Tử Mặc cứng ngắc cười cười, đóng cửa lại.
      Đến tột cùng,như thế nào mà con người cổ quái như Tử Mặc khi lại là đáng như vậy?
      Thế Vân bắt đầu uống rượu, vô luận là người như thế nào, chỉ cần tình nhau như vậy đủ rồi.
      Buổi sáng ngày hôm sau, Thế Vân đăng ký học lái xe. Ở Luân Đôn quen có lái xe, bây giờ thể lần nữa thích ứng .
      Cột chắc dây an toàn, tay phải cầm chắc tay lái, lập tức nghe được thầy Phó Nghiêm nghiêm túc : " tính dùng tay trái để lái xe sao?"
      "Nga." kích động đổi tay.
      Cuộc sống là như thế , lúc trước là rời , tại quay về cũng là , con người thường thường đúng lúc thay đổi làm cho chính mình kinh ngạc.
      Luống cuống tay chân học giờ, trong xe mở điều hòa nhưng Thế Vân lại cảm thấy mồ hôi ướt đẫm cả người. Theo giáo viên từ xe bước xuống, chỉ có mong muốn duy nhất, chính là mua chai bia ướp lạnh uống hết còn giọt.
      "Tôi thường thường với học viên, lái tốt quan trọng, nhưng là lái xe trăm ngàn lần thể trái với luật giao thông, hơn nữa thể uống rượu, phải nhớ kỹ. " Thầy giáo ngồi ở ghế phó lái ghi lên sổ kết quả luyện tập của , "Cuối tuần lại đến tập lái lần nữa, sau đó bắt đầu luyện tập quay xe."
      xong, Phó Nghiêm ngồi ở vị trí điều khiển, để Thế Vân xuống xe sau đó quay đầu lái .
      Nhìn chiếc xe màu vàng chuối xa, Thế Vân khỏi lẩm bẩm: " thế giới này người đáng sợ thực ít..."
      Chậm rãi đến trước cổng, trước cửa phòng bảo vệ có cái máy bán nước tự động,Thế Vân vội vàng từ trong túi lấy ra tiền lẻ bỏ vào khe hở cái máy. Đến lúc chọn đồ uống, tay chỉ ở trước cái nút bia do dự trong chốc lát, vẫn là uống nước sô đa .
      Buổi tối, Thế Vân và Tử Mặc cùng ăn , bởi vì đến trễ, chỉ có chỗ trống trong góc trông cũng sáng sủa .
      Chọn đồ ăn xong, Thế Vân nhìn xung quanh, ngọn đèn nhà hàng sáng lắm, phần lớn là bàn bốn người ngồi, khách cũng nhiều nhưng nửa là mấy đôi nhau, khỏi tò mò suy nghĩ, độc thân như Tử Mặc đến tột cùng là theo ai đến đây?
      Nhưng Thế Vân rất nhanh cười khổ lắc đầu, chính lúc đó chẳng phải cũng có người đó sao, biết những người chung quanh nhìn như thế nào.
      Dựa vào chỗ ngồi cửa sổ nhìn thấy đôi nam nữ, Thế Vân nhìn người đàn ông có sườn mặt kiên nghị, bỗng nhiên phát là Viên Tổ Vân.
      Gương mặt của Viên Tổ Vân nhìn qua thực nghiêm túc, bộ dạng năng thận trọng, đối diện vẻ mặt ôn nhu, so với ta Viên Tổ Vân lại là bộ dạng cứng ngắc, đây là Viên Tổ Vân trong trí nhớ của !
      Đột nhiên, Viên Tổ Vân như là cảm giác được tầm mắt của Viên Thế Vân, quay đầu nhìn về phía . Viên Thế Vân còn suy nghĩ chưa kịp né tránh hai đạo ánh mắt bén nhọn của , đành phải kinh ngạc nhìn Viên Tổ Vân, sau đó theo bản năng gật gật đầu.
      khuôn mặt kiên nghị của Viên Tổ Vân thế nhưng lộ ra tia cười ôn hòa, nhàng gật đầu, sau đó mặt chút thay đổi quay đầu .
      Trong lúc ăn cơm, Thế Vân thỉnh thoảng vụng trộm đánh giá đôi nam nữ kia, đó là bạn của sao? Nguyên lai "Ác ma" cũng thích chim nép vào người—— nga, có ai thích đâu, như vậy ai cũng đều thích. Chính là, thương người đàn ông như Viên Tổ Vân, chỉ sợ là chuyện vô cùng khó khăn.
      Uống xong ngụm xoài caramen cuối cùng, Thế Vân mới gọi phục vụ tính tiền. Thời điểm qua bên người Viên Tổ Vân, cố ý có nhìn , giống như bọn họ là hai người xa lạ.
      đường, gió đêm mùa hè thổi tới, bỗng nhiên suy nghĩ, tại thành phố này chân cùng giả dối đan xen vào nhau, có nhiều lắm thăng trầm. Điều phải làm bất quá là bảo trì thanh tỉnh cho mình.
      Sáng sớm thứ Hai Thế Vân chính thức làm. Phụ trách giúp quen thuộc công việc là Carol, ấy sếp trực tiếp của thường xuyên công tác, ở Thượng Hải lâu, cho nên làm công việc trợ lý thực nhàng.
      Tháng sáu, trong khí ấm áp ướt át, buổi chiều ở văn phòng cầm ly cà phê nhìn ra phía ngoài cửa sổ, từ tầng ba mươi nhìn xuống ngã tư đường lại có cảm giác như những đám mây.
      Nhàn nhã vượt qua tuần, Thế Vân được thông báo sếp của quay trở lại, vì thế công việc bắt đầu trở lên bận rộn, mỗi ngày mở biết bao nhiêu hội nghị, thời gian trôi qua quá nhanh. Giữa trưa vội vàng ăn xong cơm trưa, cầm máy tính vọt tới phòng họp, vừa vào cửa, ngây ngẩn cả người —— người ngồi ngay ngắn ở bên trong kia phải Viên Tổ Vân là ai?
      Viên Tổ Vân ngẩng đầu nhìn , khuôn mặt có cảm xúc lên tia kinh ngạc: " chính là nhân viên mới tới ?"
      Thế Vân gật gật đầu, kiên trì đến ngồi xuống đối diện với : "Xin chào."
      Toàn bộ buổi chiều, bọn họ chuyện với nhau câu nào, giống như lần trước ở nhà ăn khi gặp nhau, bọn họ là hai người xa lạ thể làm chung. Ba ngày sau, ở quán cà phê dưới lầu ngẫu nhiên gặp nữ đồng nghiệp từ trong miệng đồng nghiệp đó biết được, là quản lí bộ phận.
      Về phần là quản lý bộ phận nào nhớ.
      Nhưng thể tin tưởng ra thế giới này có loại duyên phận, tên là trùng hợp.
      "Xin chào."
      Thế Vân nhìn theo đĩa cơm trước mặt ngẩng đầu, khỏi hoảng sợ. Là Viên Tổ Vân.
      " cần mỗi lần đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn tôi, tôi tại muốn theo liền cùng người đánh nhau ." giỡn sao, nhưng vì sao mặt vẫn chút thay đổi?
      Thế Vân ha ha nở nụ cười hai tiếng, cảm thấy xấu hổ.
      ngồi vào vị trí đối diện bắt đầu ăn cơm, bọn họ cứ như vậy trầm mặc được tự nhiên đều tự ăn xong cơm trưa, tiếp theo trước sau lên thang máy.
      vất vả từ trong đám đông chen vào thang máy, thanh cảnh báo quá tải vang lên. Bởi vì là người cuối cùng bước vào, Thế Vân đành phải bất đắc dĩ rời khỏi thang máy, mới mấy bước, lại bị Viên Tổ Vân giữ lại: "Tôi cùng đợi chuyến tiếp theo."
      xong, lui ra ngoài, nhìn cửa thang máy trước mặt bọn họ từ từ khép lại.
      Trong nháy mắt, Thế Vân cảm thấy dường như trải qua mấy đời.
      Thời điểm tan tầm, vừa ngang qua phòng nghỉ uống nước, nghe thấy thanh nức nở rất , Thế Vân theo bản năng dừng lại lắng nghe, nhưng lại do dự có cần tránh hay .
      Bên trong truyền đến giọng bất đắc dĩ của Carol: "Quên , đừng vì chuyện này mà khổ sở, ai cũng biết quản lí đối với phụ nữ luôn là như vậy..."
      giọng nức nở : "Tôi biết... Nhưng là tôi cho rằng tôi giống với người khác..."
      Thế Vân nhận ra đó là ai, muốn quan tâm, bởi vì muốn dò xét bí mật của người khác.
      vẫn là làm những công việc mà Russia giao cho. Bọn họ viên quản lí kia là Viên Tổ Vân sao? Rất nhanh trong đầu nên hình ảnh Viên Tổ Vân hẹn hò với .
      ‘’Tôi biết... Nhưng là tôi cho rằng tôi giống với những người khác...’’
      Phụ nữ thường thường ngốc như vậy, nghĩ mình giống với người khác, nhưng đối với người đàn ông mà , ta cũng chỉ là người phụ nữ bình thường mà thôi.
      Thế Vân trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến câu: tình , là loại tình cảm đáng sợ.
      Chính cũng hoảng sợ, những lời này thế nhưng cứ như vậy nảy sinh trong lòng . cảm thấy đầu óc của mình thể hoạt động bình thường, chính là ngừng suy nghĩ, Viên Thế Vân chưa từng ai, làm sao có thể đối với tình nản lòng thoái chí như vậy.
      ra khỏi tòa nhà tâm tình dần cảm thấy tốt hơn chút .
      Ngồi xe taxi nhìn ngã tư đường ngoài cửa sổ, Thế Vân từng nghĩ mình là người phụ nữ dám dám hận, nhưng tại biết mình chẳng qua là người ngay cả dũng khí bước cũng có.
      Tình , mọi người đều bị bề ngoài đẹp đẽ của nó mê hoặc, nhưng kỳ bên dưới vẻ đẹp đẽ đó lại bao hàm ích kỷ, ghen ghét, hối hận, vô tình. biết số người, luôn miệng thể có tình , kết quả là lại biến tình thành trò chơi. Còn có số người, dùng vài năm, mười mấy năm, thậm chí vài chục năm để , để chờ đợi người khác, chờ "Thiên Phàm quá tẫn", "lãng tử quay đầu", nhưng mà cuối cùng người bị thương lại chính là mình.
      Thế Vân cũng cho rằng tình là trò chơi, nhưng , cũng dùng quãng thời gian dài như vậy người.
      Cuối tuần, Tử Mặc lớp trưởng cũ tổ chức mọi người karaoke, Thế Vân do dự lát vẫn là đáp ứng.
      Từ sau tối hôm Thạch Thụ Thần đưa về bọn họ cũng liên lạc. Thế Vân cảm thấy dường như trong lúc đó có cái gì đó xảy ra giữa bọn họ, nhưng nó ràng, trong lòng lại sợ hãi đối mặt với Thạch Thụ Thần .
      Thế Vân lâu cũng chưa gặp lại Viên Tổ Vân, nghe công tác, như vậy cũng tốt, miễn cho xấu hổ.
      "Uy," có người vỗ vỗ vai cúi đầu bước nhanh, hài hước , "Là xinh đẹp a."
      ra là Thạch Thụ Thần, lộ ra tươi cười ấm áp.
      Thế Vân cũng cười, vẫn là quen với Thạch Thụ Thần như vậy. Tươi cười của Thạch Thụ Thần luôn tao nhã, như gió xuân, người này, giống như chút buồn bã luôn luôn vui vẻ.
      Bước bậc thang trải thảm hồng của KTV , Thạch Thụ Thần hỏi: "Công việc mới thế nào?"
      "Rất tốt."
      "Tớ rất muốn giống như cậu ."
      "?" Thế Vân nhìn của sườn mặt của Thạch Thụ Thần, cảm thấy có chút đơn.
      Thạch Thụ Thần quay đầu mỉm cười : "Muốn đọc sách, học thêm nhiều thứ."
      "Tốt..." Thế Vân tuy rằng ngoài ý muốn, lại cảm thấy đây là ý kiến hay, " chỗ nào, đọc cái gì?"
      Thạch Thụ Thần cũng có trả lời , ngược lại hỏi: "Cậu lần trước cho tớ biết, lại muốn du học... ?"
      Thế Vân gật gật đầu, thời điểm tìm được công việc quả có suy nghĩ như vậy, nhưng gần đây lại đánh mất ý niệm đó trong đầu.
      " bằng cùng ?" Thạch Thụ Thần .
      Vẻ mặt của Thạch Thụ Thần giống như đùa, cho nên Thế Vân biết nên mở miệng như thế nào mình thay đổi suy nghĩ. chỉ có thể xấu hổ cười cười: "Từ từ... Rồi sau."
      Đẩy cửa phòng màu đen ra, bên trong muốn nô đùa ầm ỹ, rất khó tin tưởng những người này sắp ba mươi tuổi.
      Ba mươi tuổi, đoạn thời gian rất dài, nhìn mình bắt đầu trở lên già . Nhưng bây giờ, chính cũng muốn mình chìn chắn hơn chút.
      Thế Vân bị đẩy lên trước máy tính chọn bài, sau đó lại bị đẩy đến bên ghế sô pha chờ đợi đến lượt mình. bỗng nhiên cảm thấy, dường như tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị tốt, con đường để . Du học cũng tốt, công việc cũng tốt, cái phải làm chính là theo con đường này, ngừng mà thôi.
      Có người : "Viên Thế Vân, tới lượt cậu."
      Vì thế tiếp nhận mic, màn hình TV lớn lên bài hát quen thuộc lại xa lạ 《Close to you》:
      Why do birds suddenly appear
      ( có biết tại sao chim chóc)
      Every time you are near?
      (Cứ quay quần mỗi lúc kề bên?)
      Just like me, they long to be
      (Như em vậy, chúng cũng cùng ao ước)
      Close to you.
      (Được bên , được mãi mãi cận kề)
      Why do stars fall down from the sky
      ( có biết cớ gì sao băng xuống)
      Every time you walk by?
      (Cứ mỗi lần chợt ghé qua đây?)
      Just like me, they long to be
      (Như em vậy, chúng cũng cùng ao ước)
      Close to you.
      (Được bên , được mãi mãi cận kề)
      On the day that you were born
      (Ngay những phút đầu bật khóc)
      The angels got together
      (Những thiên thần nhóm họp cùng nhau)
      And decided to create a dream come true
      (Và quyết định biến mơ thành )
      So they sprinkled moon dust in your hair of gold
      (Phủ bụi trăng mái tóc óng vàng)
      And starlight in your eyes of blue.
      (Và sao sáng nơi mắt xanh thẳm)
      That is why all the girls in town
      (Và vì thế có biết bao thiếu nữ (và nam)
      Follow you all around
      (Theo bước khắp cuối xóm, đầu thôn)
      Just like me, they long to be
      (Như em vậy, họ cũng cùng ao ước)
      Close to you.
      (Được bên , được mãi mãi.)
      Tiếng hát của Thế Vân nhàng mà ngọt ngào, mang theo chút ưu thương, tựa như tiểu thư Carpenter chết.
      Khi câu hát cuối cùng kết thúc, Thế Vân mới phát Viên Tổ Vân biết khi nào đến đây, tựa vào trước cửa yên lặng nhìn ánh mắt phức tạp.Thế Vân khỏi giật mình bàn tay buông ra, rũ mắt xuống nhìn .
      Có lẽ, thế giới này còn có loại , tên là trúng mục tiêu định.
      Oanh Mai thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 1.3
      Tháng sáu chấm dứt, oi bức tháng bảy rất nhanh đến. Buổi tối thứ Năm, Thế Vân và Tử Mặc cùng nhau ăn cơm chiều, hẹn Tử Mặc đến nơi nào đó uống rượu, đây là từ khi Thế Vân trở lại Thượng Hải mới phát bọn họ cùng chung sở thích là uống rượu. Thế Vân cũng phải thích uống rượu, chính là uống rượu vào cơ thể trở nên ấm áp cảm giác làm cho thực say mê. Vô số buổi đêm mình ở Luân Đôn, đều chậm rãi uống rượu, xem tivi, nặng nề mà ngủ.
      Dừng xe xong, Tử Mặc từ phía sau lấy ra túi giấy: "Đây là hôm nay buổi chiều tớ chụp ảnh quảng cáo cho sản phẩm mới, quản lí tặng cho tớ , ha ha."
      Thế Vân cười rộ lên, Tử Mặc luôn có vẻ thực dễ dàng thỏa mãn, có lẽ như vậy mới có thể vui vẻ.
      Hai người ôm rượu và các loại đồ ăn mua từ siêu thị lên thang máy trở về, nhấn nút tầng cao nhất, trước cửa thang máy Thế Vân bỗng nhiên : "Đó là người như thế nào?"
      "?" Tử Mặc vẻ mặt mê võng.(mê hoặc, sững sờ)
      "Lần trước... đôi giầy kiểu nam ..." Thế Vân lấy tay cầm chặt mấy gói đồ .
      "Nga... Cái kia..." Tử Mặc xấu hổ lắc đầu, " phải, tớ cùng ta có gì, chính là thuần túy ... Thuần túy ..."
      Ngay thẳng như Tử Mặc, Thế Vân khỏi suy nghĩ, là quan hệ như thế nào, mới làm ấy năng ấp a ấp úng như vậy.
      Thang máy từ gara lên tới lầu , sau đó "Đinh" tiếng ngừng lại.
      Thế Vân còn muốn cái gì, cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, Hạng Tự ôm cao gầy xinh đẹp vào, theo hai người vai kề vai bộ dáng thoạt nhìn hẳn là phải người bình thường.
      Hạng Tự ngẩn người, lộ ra mỉm cười mê người: "Hi!"
      Thế Vân cùng Tử Mặc đều xấu hổ cười cười, xem như chào hỏi.
      “Hai vị này là của bạn học cũ của , " vươn ngón tay thon dài, tùy ý chỉ chỉ, "A tiểu thư cùng B tiểu thư."
      "..." Có kiểu giới thiệu người khác như vậy sao, có phải hay bởi vì về sau gặp nhau nữa cho nên cũng cần thiết phải biết tên của nhau?
      "Vị này là," Hạng Tử ôm ôm bên người, mặt thủy chung lộ vẻ mỉm cười, "C tiểu thư."
      Tử Mặc càng lộ vẻ xấu hổ gật gật đầu. Thế Vân lại bỗng nhiên rất muốn cười to, tưởng tượng ba người bọn họ vươn tay, vẻ mặt hàm hậu : "A tiểu thư xin chào." "Nga, B tiểu thư xin chào,xin chào." "Xin chào, tôi là C tiểu thư..."
      Thế Vân giương mắt nhìn Hạng Tự, ta vẫn cười, bất quá giống như ta cảm thấy buồn cười —— chẳng lẽ,Hạng Tử suy nghĩ đến trường hợp như vậy?
      "Hai người vừa rồi chuyện gì, tôi vừa đến liền dừng lại, ở sau lưng tôi xấu ." Hạng Tự vuốt mặt "C tiểu thư" .
      Thế Vân lắc đầu, nhìn đến Tử Mặc thân thể cứng ngắc dùng tay ngăn cản : "Chúng tôi “ trong phòng Tử Mặc có đàn ông ."
      Hạng Tự cười xấu xa nhìn chằm chằm Tử Mặc: " hay giả?"
      Bàn tay Tử Mặc ở giữa trung, đành phải cứng ngắc thu trở về: "... Giả, giả ."
      "Trước cửa có đôi giầy thể thao kiểu nam cũng là giả sao." Thế Vân "Hảo tâm" nhắc nhở.
      Thang máy lại phát ra tiếng "Đinh", dừng ở tầng ba mươi hai, cửa thang máy mở ra, Hạng Tự lấy tay ngăn cửa thang máy, chờ mọi người phía sau đều rời khỏi, mới ra. Bốn người chia làm hai về hai hướng đông tây, Hạng Tự cùng Thi Tử Mặc lấy ra hai cái chìa khóa khác nhau, tra khóa vào cửa lấy tay kéo sau đó hẹn mà cùng xoay người nhìn đối phương.
      "Chúng tôi có khả năng thực ầm ỹ, mong hai người thông cảm."Thời điểm Hạng Tự cười rộ lên, khóe mắt liếc cái dài.
      "Nga." Tử Mặc gật gật đầu, xoay người cùng Thế Vân vào nhà .
      Tử Mặc lục tung mọi thứ tìm ra hai chiếc ly thủy tinh chân ngắn, tuy phải là ly dùng để uống rượu vang nhưng miễn cưỡng coi như là ly để uống rượu.
      "Uy, Thế Vân," Tử Mặc xé giấy bên ngoài bình rượu,thuần thục bật nắp bình, "Lần trước việc kia... Kỳ phải như cậu tưởng."
      "Phải ." Thế Vân ghé lưng vào sô pha nhìn Tử Mặc cũng xuống.
      Nút bần rốt cục được bắn ra, rượu màu mận chín đổ vào trong ly rượu, Thế Vân cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể của mình đều nhảy lên, đợi cho Tử Mặc nâng ly rượu lên giao cho Thế Vân, chậm rãi uống, mới khắc chế chính mình ham muốn uống hơi cạn sạch.
      "Kỳ ," Tử Mặc có điểm đứng ngồi yên, "Tớ vẫn biết nên như thế nào... Cùng người khác ..."
      "?"
      " thực tế, thời điểm lần trước cậu đến, người trong phòng tớ ta là..."
      "?" Đây là thói quen khi chuyện của Tử Mặc, cho nên Thế Vân lẳng lặng chờ đợi Tử Mặc hết lời.
      "Là ... Bác sĩ tâm lí." Tử Mặc lấy tay chuyển động ly rượu, do dự nên lời.
      "Bác sĩ tâm lí?" Thế Vân kinh ngạc buông ly rượu trong tay.
      "Uh, " Tử Mặc gật gật đầu, "Vốn là đến văn phòng của ta, nhưng lần trước thể dùng văn phòng của ta được, cho nên tớ mời ta đến nhà."
      "..." Thế Vân nhìn Tử Mặc, chờ ấy tiếp.
      "Cậu có thể hay loại cảm giác..." Tử Mặc cũng ngồi vào sô pha, khe khẽ thở dài, "Chính là, trong lòng có bí mật, cũng thể là bí mật —— chính là trong lòng có uẩn khúc mà thôi, cho dù đối tượng là người thân cận cũng có biện pháp ra... Nhưng lại có thể cùng người hoàn toàn xa lạ hết tâm trong lòng của mình."
      "..." Thế Vân rũ mắt xuống nhìn ly rượu trong tay lên lời.
      " như thế..." Tử Mặc giọng cứng ngắc, "Có phải cậu cảm thấy tớ đúng, nhưng dù sao, tớ cũng là người như vậy, hơn nữa tại tớ cảm thấy, nếu ra... Trong lòng cảm thấy tốt hơn rất nhiều."
      Có rất nhiều việc chúng ta thể tâm với những người thân thiết bên cạnh mình... nhưng lại có thể hết với người xa lạ?
      Nhìn khuôn mặt Tử Mặc mỉm cười có điểm cứng ngắc, Thế Vân bỗng nhiên muốn biết,lời của Tử Mặc cuối cùng là đúng hay đúng.
      "Phải ," Thế Vân ra vẻ hiểu , "Bác sĩ tâm lí kia bộ dạng có đẹp ?"
      Tử Mặc vẻ mặt ngạc nhiên nghĩ nghĩ, mới : " lắm, đàn ông đối với tớ bộ dạng đều giống nhau."
      Ngày hôm sau, là thứ Sáu cuối cùng của tháng sáu, tần suất công việc của mọi người đều tự động chậm lại, có người lên mạng chuyện phiếm, có người ngồi ngẩn người, thậm chí có người còn ngủ gà ngủ gật.
      Bởi vì buổi sáng cái gì cũng chưa ăn, Thế Vân rất sớm liền xuống lầu ăn cơm trưa, thường hay suy nghĩ tới giấc mơ tối hôm qua, lại là cùng người xa lạ từ biệt trong giấc mơ, người kia gọi là gì nhỉ? dùng sức nghĩ nghĩ, bỗng nhiên trong đầu lên câu của Tử Mặc —— đem tâm trong lòng mình cho người xa lạ? có thể sao?
      Ăn qua loa cơm trưa xong,thời điểm trở về, trong văn phòng chỉ có hai ba nữ đồng nghiệp giảm béo cắn mấy quả táo.
      " giải thích chút đây là có chuyện gì?!" khi Thế Vân ngang qua gian trong văn phòng bỗng nhiên giọng của Viên Tổ Vân trầm thấp mà hữu lực truyền đến, Thế Vân theo bản năng dừng lại bước chân nhìn vào bên trong.
      Viên Tổ Vân đem hai trang giấy quăng lên cái bàn trước mặt từng ăn tối cùng ta, Thế Vân nhìn thấy vẻ mặt của , nhưng có thể khẳng định, nhất định rất vui.
      cúi đầu bỗng nhiên ngẩng lên, nước mắt lã chã: "Em chỉ là muốn chia tay với ..."
      " cái gì?" Viên Tổ Vân bình tĩnh ra bốn chữ, nhưng Thế Vân có cảm giác như sắp có "giông tố trước cơn bão" .
      chảy nước mắt, biết nên cái gì.
      Thế Vân khỏi suy nghĩ nếu mọi người phải đều ra ngoài ăn cơm, trong này nhất định bị vây chật như nêm cối , quả thực phấn khích giống như xem phim truyền hình...
      "Chia tay? Tôi nghĩ dã hiểu lầm, chúng ta chưa từng có bắt đầu, làm sao đến chia tay."
      Thế Vân hít ngụm khí lạnh, những lời này... Có điểm tàn nhẫn.
      chủ yếu là khóc, lời nào.
      "Tôi thích viết thư, nếu có gì muốn xin mời trực tiếp với tôi."
      Viên Tổ Vân thanh trầm thấp, cũng rất hữu lực.
      Viên Tổ Vân xoay người rời , đột nhiên khóc : " vì sao đối xử với em như vậy? !"
      Viên Tổ Vân quay đầu, mặt chút thay đổi nhún vai: "Tôi chỉ có thể , nếu đối với tạo thành thương tổn, thực xin lỗi."
      xong Viên Tổ Vân cất bước hướng nơi Thế Vân đứng tới, Thế Vân hãy còn khiếp sợ tình cảnh trước mặt căn bản kịp tránh .
      Viên Tổ Vân nhìn thấy Thế Vân sửng sốt chút, bước chân dừng lại há mồm muốn gì đó, lại vội vàng chạy sang chỗ khác.
      Cước bộ có điểm bối rối, vì khẩn trương nên rất nhanh, Thế Vân lấy di động ra gọi điện thoại cho Tử Mặc.
      "Uy ..." Tử Mặc giọng điệu vẫn là nhất quán cứng ngắc.
      "Ngày hôm qua cậu bác sĩ tâm lí kia..."
      "Ân..."
      "Có thể giúp giúp tớ gặp ta ?"
      "A?"
      " Sáng sớm ngày mai chúng ta sao?"
      "Nga." Tử Mặc tắt điện thoại.
      Thế Vân trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn màn hình di động hình ảnh mất dần kinh ngạc đến phát ngốc.
      Sáng sớm thứ Bảy, Thế Vân từ rất sớm tỉnh, có lẽ bởi vì muốn gặp bác sĩ tâm lí cho nên cảm thấy khẩn trương. Bắt đầu rời giường sửa sang lại phòng, còn có rất nhiều hộp giấy đóng chưa có mở ra, luôn chờ có hứng mới bắt đầu sửa sang lại.
      Như bây giờ là có hứng sao?
      phải . Thế Vân cười khổ.
      chính là cảm thấy khẩn trương mà thôi, bởi vì, sắp sửa phải đối mặt với người xa lạ ra những tâm trong lòng của bản thân, có thể sao? Giống như Tử Mặc vậy?
      Tới Tám giờ Thế Vân bắt đầu rửa mặt, đeo đồ trang sức tinh xảo trang nhã mặc thêm chiếc áo chữ T cùng bộ với trang sức, lại lấy ra chiếc áo khoác trắng hơi nghiêm túc mặc ở bên ngoài. Có chút bó tay bó chân, nhưng nhìn mình trong gương cũng rất có tinh thần.
      9 giờ 35 phút Thế Vân vào tòa nhà học viện y học đứng trước cửa văn phòng bác sĩ tâm lý, hít sâu hơi, nhấc tay gõ xuống ba tiếng.
      "Đến đây." Trong phòng có tiếng người .
      Sau đó Thế Vân nghe được tiếng bước chân, cửa mở ra, người đàn ông có làn da ngăm đen nhưng tươi cười khả cúc xuất ở trước mặt .
      "Xin chào, chính là Viên Thế Vân." ta vừa vừa mở cửa mời vào.
      "Vâng." Thế Vân biết làm sao gật gật đầu, "Xin chào."
      Xuất hồ ý liêu, người đàn ông này có khuôn mặt rất tuấn tú. Cái loại khí thế này cũng có cảm giác áp bách, mà là ôn hòa , vui vẻ.
      Thế Vân vào phòng, vách tường cùng trần nhà đều là màu trắng, làm cho người ta cảm thấy ấm áp. nửa bức tường phía dưới là màu lam nhạt, như là nước biển trong suốt. Phòng rất rộng rãi, thông thoáng, ánh sáng cũng tốt, chính giữa là cái ghế dựa to làm bằng da, hình như là ghế mát xa, lưng ghế dựa có thể điều chỉnh để nằm thẳng được, Thế Vân đoán rằng bình thường bệnh nhân chính là nằm ở cái ghế da kia để trị liệu . Kế bên ghế da là bàn làm việc, bàn có ít thư, ở giữa có chiếc laptop.
      " muốn uống cái gì, " ta đóng cửa lại, mở cửa tủ lạnh, từ bên trong lấy ra hai bình sữa, "Bất quá, tại chỉ có thể uống cái này thôi."
      "A... được." Thế Vân gật gật đầu.
      "Đúng rồi, tôi còn chưa có tự giới thiệu." ta tới, làm hành động ý bảo Thế Vân ngồi xuống ghế da, "Tôi tên là Tương Bách Liệt, có thể gọi tôi là bác sĩ Tương, hoặc là bất cứ xưng hô nào khác miễn là cảm thấy thoải mái, đây này là danh thiếp của tôi."
      Tương Bách Liệt biết từ nơi nào lấy ra danh thiếp cùng với sữa để vào trong tay .
      Thế Vân tiếp nhận sữa cùng danh thiếp, lịch hạ thấp người cúi đầu nhìn.Mặt ghi bệnh viện thuộc đại học y, văn phòng tâm lý ,bác sĩ Tương Bách Liệt.
      "Tên tiếng của tôi là Gabriel, đó có ghi." Tương Bách Liệt ra đằng sau bàn làm việc ngồi xuống, mở bình sữa ra uống.
      "Gabriel?" Thế Vân mỉm cười chút.
      "Uh, có phải cảm thấy tôi rất giống thiên sứ hay ?" Tương Bách Liệt tươi cười khả cúc.
      "Nhưng chuyện xưa Gabriel là nữ."
      "Vậy cũng tốt lắm, " Tương Bách Liệt vẫn là mỉm cười, "Bởi vì nữ tính thực ôn nhu."
      Thế Vân khỏi cười rộ lên, toàn bộ buổi sáng đây là lần đầu tiên phát ra tiếng cười từ nội tâm.
      Tương Bách Liệt còn : "Tôi là người Đài Loan, có người bạn của tôi , con trai Đài Loan chuyện giọng luôn vui vẻ, tuy rằng chúng tôi chưa bao giờ cho rằng như thế —— có cảm thấy ?"
      "Ân... Tôi cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt." Có phải hay bác sĩ tâm lý luôn có thể chuyện của mình đồng thời lại đem đề tài chuyển cho đối phương?
      "Như vậy, " Tương Bách Liêt mở laptop để bàn, lấy tờ giấy trắng viết ngày tháng, ngẩng đầu nhìn Thế Vân , "Chúng ta chuyện của ."
      Thế Vân bỗng nhiên khẩn trương đứng lên, cảm thấy toàn thân trở nên cứng ngắc.
      " cần khẩn trương," Tương Bách Liệt mỉm cười, "Tôi chỉ là ghi lại cảm nhận của mình thôi, cũng phải muốn đem mỗi câu đều ghi nhớ, bác sĩ tâm lí chỉ dùng nơi này..."
      Tương Bách Liệt chỉ đầu cùng trái tim mình : "Mà phải dùng giấy để ghi lại cảm xúc của bệnh nhân ."
      Thế Vân xấu hổ cười rộ lên, cảm thấy mình chỗ nào để che giấu.
      "Tôi đề nghị đem chiếc áo khoác đáng ghét kia cởi ra, treo ở mắc áo." Tương Bách Liệt cũng ngẩng đầu lên ghi lại , "Nếu cả người được thoải mái thể đạt hiệu quả được."
      Thế Vân gật gật đầu, đứng dậy cởi áo khoác đứng lên treo ở móc, sau đó nằm ở ghế da, tầm mắt của nhìn về phía trước là trần nhà màu trắng.
      "Đầu tiên tôi muốn cùng cam đoan nhấn mạnh rằng, tôi đem chuyện của tiết lộ cho bất cứ người nào dù tình huống ra sao, nhưng hy vọng có thể hiểu, tôi có khả năng là cần phải đem ít nghi vấn khi mà chúng ta chuyện cần được hiểu hơn thỉnh giáo đồng nghiệp so với tôi có nhiều kinh nghiệm hơn, nhưng tôi nghĩ tôi cố hết sức làm cảm thấy phức tạp."Khi Tương Bách Lý những lời này vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng.
      Thế Vân khỏi gật gật đầu, cảm giác mình giống như là bệnh nhân sắp sửa bắt đầu giải phẫu, mà bác sĩ trịnh trọng với những điều cần chú cho việc giải phẫu.
      "Tôi hỏi Thi Tử Mặc quá nhiều về chuyện của , cho nên tôi đối với có thể là hoàn toàn biết gì cả, tại có thể mời giới thiệu chút về cuộc sống của , ngắn gọn hoặc là chi tiết đều có thể, chỉ cần thích là tốt rồi."
      "Cuộc sống của tôi rất đơn giản, " Thế Vân , "Tôi tên là Viên Thế Vân, năm nay 29 tuổi. Tám năm trước, khi còn chưa tốt nghiệp đại học tôi sang du học, học ngành văn học , sau khi tốt nghiệp ở lại làm việc ba năm . Tháng trước vừa trở lại Thượng Hải, tại làm trợ lý quản lý cho người ... Chỉ có như vậy."
      "Oa nga, " Tương Bách Liệt , "văn học ... Là Shakespeare sao?"
      "Quả , rất nhiều người đến đều nhớ tới Shakespeare, nhưng thực tế ông ấy là diễn viên và là kịch gia nhưng ông ấy cũng phải là đại diện của toàn bộ nền văn học ."
      " người... vô tâm." Tương Bách Lý phát biểu kết luận, bên ở giấy ghi lại.
      Thế Vân kinh ngạc, Tương Bách Lý có chút làm cho người ta hiểu.
      " như vậy," Tương Bách Lý bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn , "Tôi cảm thấy hẳn là xem cuộc sống như vậy là thành công, được giáo dục quá tốt, công việc ổn định... Tình cảm trong cuộc sống sao?"
      "... có. Trước mắt thôi, còn bây giờ có."
      Tương Bách Liệt chu miệng lên, nâng nâng lông mi: "Nhưng tôi cảm thấy giống như người vì loại chuyện này mà phiền não."
      "... Vì sao?" Thế Vân nhịn được hỏi.
      "Đầu tiên, tôi cho rằng là có vẻ vô tâm, " Tương Bách Liệt vẻ mặt rất thành , "Cũng phải ích kỷ, mà là , có vẻ quá chú trọng mình, coi trọng cảm nhận của chính mình hơn. Tôi mời giới thiệu về cuộc sống của mình, mình trải qua rất nhiều chuyện,nhưng hề gì đến những chuyện có liên quan đến gia đình mình, người bình thường khi kể về cuộc sống của mình, điều đầu tiên họ nghĩ đến chính là gia đình, người thân và sau đó là bản thân mình, cuối cùng là công việc cùng sở thích linh tinh. Nhưng chỉ sơ lược về bản thân mình, chỉ sợ là bởi vì vẫn độc lập trong cuộc sống và các mối quan hệ."
      "..." Trong lòng bàn tay của Thế Vân chảy đầy mồ hôi.
      "Tiếp theo, tôi cảm thấy người có chủ kiến, lập trường ràng hơn nữa cũng đồng ý bày tỏ ràng con người của mình, " Tương Bách Liệt còn , "Tôi nhắc tới văn học và Shakespeare, lập tức đơn giản phản bác tôi. có biết nhưng cũng có chút vô tâm, là như thế này, là người cho dù người khác có sai cũng muốn phản bác, “Ân, cũng sai biệt lắm”, tóm lại nếu phải là chuyện rất quan trọng tình nguyện đối ngịch với ý kiến của người khác. Nhưng mà tôi cảm thấy, phải là người như thế, có vẻ nguyện ý chứng minh con người mình."
      "..." Thế Vân á khẩu trả lời được.
      " như vậy, bình thường là bởi vì chuyện tình cảm mà cảm thấy phiền não, tôi đúng vậy , " Tương Bách Liệt buông tay, "Cho nên... Có thể cho tôi biết, có chuyện gì phiền não sao, hoặc là hôm nay đến đây, là muốn chuyện gì đó?"
      Thế Vân cười khổ chút, "Gabriel" này, có lẽ cũng ôn nhu giống như trong tưởng tượng.
      "Tôi gần đây... Vẫn mơ giấc mơ kỳ lạ."
      " có thể kể lại cho tôi nghe chút những hình ảnh trong giấc mơ của được , đương nhiên nếu cảm thấy nhớ lại rất đau đớn, có thể kể ngắn gọn, lần đầu tiên gặp mặt tôi cũng cầu đối với tôi ngay lập tức trở thành những người thân thiết có gì phải che giấu."
      "Ân... Cũng có gì đau đớn, chính là rất kỳ quái mà thôi, bởi vì giấc mơ đó xuất rất nhiều lần trong giấc ngủ của tôi," hai bàn tay đan vào nhau , "Trong mơ tôi là bé hơn mười tuổi, có người bạn rất tốt, mỗi lần đều giống nhau, ý tôi muốn là mỗi lần đều là những người xa lạ khác nhau, khuôn mặt, tên gọi tôi chưa từng nhìn thấy cũng chưa từng nghe qua cũng."
      Thế Vân quay đầu nhìn Tương Bách Liệt, ta ý bảo tiếp.
      "Sau đó người bạn tốt xa, chúng tôi tạn biệt nhau, người đó càng chạy càng xa, tôi nhìn theo bóng dáng của người đó ngừng gọi tên, “Tạm biệt, mỗ mỗ mỗ **, tạm biệt ..."
      ( mỗ: chỉ người hay vật có tên nhưng ra, cái này ko biết thay như thế nào nên để vậy http://***************.com/images/smilies/icon_sweat.gif )
      Bọn họ đều im lặng gì, lát sau Tương Bách Liệt mới : "Như vậy xong?"
      "Đúng vậy..."
      Tương Bách Liệt hơi nhíu mày, giống như tự hỏi cũng gì.
      Thế Vân từ trong ba lô lấy ra hai quyển sổ, quyển mới tinh màu vàng, quyển khác màu lam cũ nất.
      "Tôi đem tên người có trong giấc mơ nhớ kỹ , đều là người xa lạ."
      Tương Bách Liệt có chút kinh ngạc tiếp nhận hai quyển sổ, yên lòng khẽ nhìn, toàn bộ căn phòng, ngay cả khí đều lặng im .
      "Thứ lỗi cho tôi xin thẳng, " Tương Bách Liệt bỗng nhiên , miệng bình tĩnh lại chấp nhận người khác cự tuyệt, " là có phải có người thân hoặc người bạn tốt ra , ý của tôi là... Vĩnh viễn ..."
      Ánh sáng mặt trời chiếu qua đỉnh đầu Thế Vân đỉnh ,cũng chói mắt, nghe được giọng của chính mình:
      "Đúng vậy... là người thân..."
      "Người thân?"
      "Là ... người chị song sinh của tôi..."
      " ấy làm sao?"
      "Chị ấy... chết."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 2: Tháng bảy – Micheal và Lucifer
      CHƯƠNG 2.1:

      Tương Bách Liệt cũng có biểu thực giật mình, đại khái là chắc là do nghề nghiệp, nghe quán người với người trong lúc đó kỳ quái , chính là hơi hơi nheo lại cặp mắt phượng kia, mang theo tia cổ vũ mỉm cười : "Như vậy, có thể với tôi về chuyện của ấy ... người chị song sinh của .”
      biết vì sao, thẳng đến giờ phút này, Thế Vân mới cảm thấy chính mình quyết tâm đến đây, giống như rốt cục có dũng khí để đối mặt với người khác —— cũng đối mặt với chính mình —— ra những suy nghĩ giấu kín trong nội tâm chỗ sâu nhất trong con người của .
      Trước mắt là trần nhà màu trắng giống như bỗng nhiên cũng biến thành màu lam, nhưng cũng phải là màu lam của biển sâu, mà là màu lam nhạt ôn dịu dàng.
      "Chúng tôi tuy rằng là song sinh, nhưng sinh nhật cũng cùng ngày, chị ấy so với tôi sinh sớm hơn 20 phút, lúc đó là 11 giờ 50 phút ngày 30 tháng tư, mà tôi... sinh ngày 1 tháng năm. Chắc là bởi vì như thế…, " Thế Vân lộ ra tia cười khổ, "Tính cách của chúng tôi... Kỳ rất khác nhau."
      Tương Bách Liệt có chen vào , mà là lấy tay chống cằm, bộ dạng rất muốn tiếp tục lắng nghe.
      "Chị ấy rất thông minh, nhiệt tình, so với chị ấy tôi là người hướng nội, văn tĩnh. Có đôi khi hồi tưởng lại, cảm thấy rất thú vị, đôi song sinh, bề ngoài giống nhau, nhưng tính cách khác nhau trời vực. Theo lý thuyết, đứa trẻ sinh tháng tư hẳn là bình bình tĩnh tĩnh, đứa trẻ sinh tháng năm hẳn là nhiệt tình như lửa, nhưng chúng tôi lại hoàn toàn tương phản."
      "Hai người tình cảm thế nào, tốt lắm sao?"
      "Uh, tốt lắm. Người phải là bào thai song sinh, thể biết được cảm giác này. Tỷ như, khi tôi tắm rửa phát sữa tắm hết rồi vừa định kêu, chị ấy cầm cái chai đứng ở trước mặt tôi; hoặc là lúc tôi muốn uống nước, nhìn thấy chị ấy cũng cầm cốc tính rót nước; khi tôi mình dạo phố nhìn trúng chiếc khăn quàng cổ, về nhà phát chị ấy cũng mua cái... Mọi việc như thế . Tôi thường thường loại cảm giác kỳ diệu, trong cơ thể của tôi có phần nho của chị ấy, trong cơ thể của chị ấy cũng có phần nho của tôi, chúng tôi thường thường cần chuyện với nhau cũng có thể hiểu được cảm giác của đối phương, kia hình như là loại... Cùng sinh nên có được khả năng đó."
      "Như vậy, " Tương Bách Liệt tự nhiên ở giấy ghi lại, chiếc bút tay Tương Bách Liệt rất đặc biệt, khi viết lên phát ra chút thanh, "Hai người có cãi nhau ?"
      "... Rất ít, rất ít cãi nhau, " Thế Vân nhìn trần nhà màu trắng, giống như nhớ lại, "Cho dù ầm ỹ vài câu, lát sau liền vui vẻ."
      "Uh, " Tương Bách Liệt gật gật đầu, "Tôi có người trai và em trước đây chúng tôi rất hay cãi nhau, có đôi khi tôi tức giận đến tuần lễ thèm nhìn mặt bọn họ."
      "Chúng tôi ," Thế Vân lắc đầu, "Nếu trong lòng của chúng tôi có khúc mắc, cảm giác này tôi ngay cả 1 phút cũng thể chịu được."
      "Sở thích của hai người giống nhau sao?"
      " giống, có thể ...là hoàn toàn giống. Chị tôi thích xem tivi, nghe radio, xem triển lãm tranh, diễn trò... Chị ấy thích tất cả những cái hoạt động, hình ảnh gì đó. Mà tôi, lại thích đọc sách, thích im lặng."
      đúng ra, hai người có cái giống nhau cũng có cái khác nhau."
      "Có thể như vậy, " Thế Vân dừng chút, "Tựa như , có đôi khi tôi cảm thấy chúng tôi rất khác nhau, nhưng có đôi khi lại cảm thấy chúng tôi rất giống nhau."
      "Có lẽ, chị em song sinh rất khác với ,chị,em ," Tương Bách Liệt tươi cười khả cúc khuôn mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, "Như vậy kế tiếp, có thể kể cho tôi nghe đến tột cùng là xảy ra chuyện gì với ấy..."
      Câu của Tương Bách Liệt vừa phải là nghi vấn cũng phải là khẳng định, Tương Bách Liệt ánh mắt nhu hòa nhìn , chờ đợi tiếp.
      Thế Vân hít sâu hơi, chậm rãi : " có biết... kiện 11/9 ?"
      Tương Bách Liệt giật mình, sau đó gật gật đầu.
      "Chị ấy... Tham gia chương trình trao đổi du học sinh, tối hôm đó vừa vặn lên máy bay du học..." Thế Vân kinh ngạc phát mình cũng có rơi lệ, trong đầu ong ong vang vang, trước mắt ngừng xuất hình ảnh “Thế Phân” ở trong cabin giãy dụa, nhưng khóc. Sau đó, tất cả thanh đều biến mất, chỉ nghe thấy tiếng kêu của đồng hồ treo tường trong phòng "Tích tắc, tích tắc", cùng với, hình ảnh “Thế Phân” vào cửa khẩu sân bay, xoay người hướng về phía vẫy tay. “Thế Phân” lâu mới kéo hành lý , giống như muốn rời , giống như rất luyến tiếc , có thể trong khoảng tối u ám , muốn biết vận mệnh an bài, cho nên mới...
      "I' m so sorry. . . ." Tương Bách Lý tới tựa vào bàn làm việc, vỗ vỗ tay Thế Vân, chờ đợi tiếp.
      "Tôi cảm thấy...thế giới của tôi bỗng nhiên... Thiếu nửa..." Thế Vân rốt cục nước mắt chảy xuống, đây là lời chưa từng dám ra, đối mặt với thương tâm muốn chết của cha mẹ và bạn bè tốt, điều có thể làm được, chính là lẳng lặng, làm tốt chính mình.
      "..."
      "Tôi... Tôi nghĩ thế giới này, ai so với tôi tuyệt vọng hơn, nhưng tôi thể..." trước mắt mảnh mơ hồ, cảm xúc tuyệt vọng đột ngột đánh úp , như mảnh màu đen rộng lớn, làm cho thể khống chế được bản thân mình.
      Tương Bách Liệt đứng lên đến bên cạnh cúi người xuống, nắm bả vai của , dịu dàng : "Chúng ta đều hiểu, chúng ta đều hiểu, hôm nay có thể đem những lời này ra, tôi cảm thấy rất dũng cảm. Chúng ta mỗi người trong lòng đều có thương đau, nhưng mà rất nhiều người muốn đối mặt với chúng, tới nơi này, lên bằng lòng đối mặt, có phải ?"
      Có lẽ bởi vì Tương Bách Liệt, cũng có lẽ là do bàn tay ta nắm bả vai của rất ấm áp, Thế Vân trong lòng mãnh liệt như biển, rốt cục chậm rãi bình tĩnh trở lại.
      "Tôi nghĩ, cũng là bởi vì dự đoán được tôi giúp , cho nên mới tới nơi này ."
      "Ân..." Thế Vân gật gật đầu, nhàng lau nước mắt mặt.
      Tương Bách Liệt bỗng nhiên lộ ra tươi cười sáng lạn: "Vậy là được rồi, chúng ta từ từ tiếp, đem những điều muốn , suy nghĩ của người khác hoặc là chính , đều ra —— siêu nhân đến giúp ."
      Thế Vân yên lặng nhìn gương mặt của Tương Bách Liệt, sau đó nở nụ cười.
      Nếu ngày, có thể tìm về chính mình, là chuyện hạnh phúc cỡ nào. về siêu nhân... tin thế giới này có siêu nhân.
      Thế Vân mặc áo khoác mỏng manh, nhìn mình trong chiếc gương treo tường, ánh mắt có chút sưng, hít hít cái mũi, bỗng nhiên cảm thấy gánh lặng trong lòng như là ít. tường đồng hồ điểm, mới qua 40 phút , nhưng vì sao lại cảm thấy dường như ở đây từ ngày hôm qua.
      Tương Bách Liệt đưa ra ngoài, hẹn cuối tuần sau gặp lại. Thời điểm chia tay Tương Bách Liệt đột nhiên dừng lại hỏi:
      "Đúng rồi, chị của tên là gì?"
      Thế Vân kinh ngạc nhìn Tương Bách Liệt, rất lâu mới : "Viên Thế Phân..."
      "A, 'Xôn xao' hoa tỷ muội nha,** " Tương Bách Liệt hai tay đút trong túi quần màu trắng, "Như vậy, thay tôi hỏi thăm ấy."
      ( XIN LỖI MỌI NGƯỜI VÌ CHỖ NÀY KO TÌM ĐC BẢN TIẾNG TRUNG NÊN KO BIẾT EDIT NHƯ THẾ NÀO MONG MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif )
      "?"
      " , có phần nho của ấy, sống ở thân thể của , cho nên cần tuyệt vọng như vậy, ấy còn “Còn sống” ." xong, Tương Bách Liệt xoay người vào phòng .
      Thế Vân nhìn cánh cửa màu trắng khép chặt, bỗng nhiên cảm thấy, lời Tử Mặc là đúng .
      Buổi sáng thứ Hai, Thế Vân vừa bước vào văn phòng phút bắt đầu cảm thấy đau đầu, giữa trưa lúc ăn cơm, Carol cùng đồng nghiệp khác bát quái kia bị Viên Tổ Vân cự tuyệt ở trong văn phòng khóc suốt buổi chiều.
      Trong lòng có chút khổ sở, người đàn ông hờ hững như vậy, căn bản hiểu tình .
      Sau khi tan tầm, ở quán cà phê bên dưới công ty vừa ăn bữa tối vừa mở laptop lên mạng, có lẽ vào đêm sau ký túc xá, ngược lại có loại yên tĩnh khoái hoạt.
      Cà phê trong tay có chút lạnh, gọi phục vụ mang thêm ly cà phê nữa, vừa ngẩng đầu liền thấy, bên kia con đường đối diện có người đàn ông bước nhanh tới phải là Thạch Thụ Thần sao.
      Lý Nhược Ngu ở phía sau liều mạng đuổi theo, miệng cái gì đó.
      Thạch Thụ Thần bỗng nhiên ngừng lại, vẻ mặt kiên nhẫn vài câu, liền vào bên cạnh bãi đỗ xe.
      Chỉ chốc lát, Thạch Thụ Thần lái xe chạy như bay mà .
      Lý Nhược Ngu kinh ngạc nhìn phương hướng chiếc xe biến mất, lâu sau, rốt cục nhụt chí rời .
      Mười năm phút trôi qua Thế Vân nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh thấy mặt mình chính là mỉm cười ảm đạm. ra, bất luận là Viên Tổ Vân lạnh lùng vẫn là đối với Thạch Thụ Thần ôn hòa, đàn ông bao giờ chung tình với người phụ nữ, tất cả bọn họ đều giống nhau. Bọn họ muốn dùng nhiều sức lực cho dù là có lệ, ngay cả khi phụ nữ nguyện ý thương .
      Thế Vân từng nhìn thấy ở báo bộ truyện tranh, mặt ghi : " thế giới này tràn ngập những người đàn ông tốt và phụ nữ tốt, chỉ là bọn họ gặp thoáng qua nhau hoặc luôn nhìn thấy đối phương. Hoặc là nhìn thấy đối phương, nhưng lại có cảm giác nóng bỏng như lửa hay choáng váng, hoa mắt, hoặc nếu cảm giác được điều đó nhưng lại có cách nào tiến tới, hy vọng tiến tới nhưng có cách nào ở chung..."
      Tình , ước chừng chuyện vô cùng rất khó khăn.
      Điện thoại của đổ chuông là Tử Mặc gọi tới rủ buổi tối đánh bài. rất muốn cự tuyệt, nhưng mà Tử Mặc thiếu người, cho nên phải .
      Bất đắc dĩ gác điện thoại, Thế Vân có chút sững sờ, có phải hay người thể cự tuyệt người khác.
      Chín giờ đúng đến tiệm trà, ngoài ý muốn nhìn thấy Viên Tổ Vân ngồi mình.
      "Xem ra chỉ có chúng ta là những người đến đầu tiên." cười khổ chút.
      Thế Vân miễn cưỡng tươi cười, nghiêng người ngồi xuống chiếc ghế đối diện .
      " thấy được?" Viên Tổ Vân đột nhiên thẳng vào vấn đề, khiến Thế Vân hoảng sợ.
      đưa ly trà Thiết Quan lên miệng nhấp ngụm tiếp tục : "Chiều hôm đó. Bất quá thời điểm trốn có chút chật vật."
      trêu chọc sao? !
      Thế Vân kinh ngạc nhìn , Viên Tổ Vân vô luận như thế nào cũng phải là người hay trêu chọc người khác.
      "Bởi vì tôi hay gặp trường hợp xấu hổ như vậy." trả lời thẳng thắn.
      nhíu mày nhìn , giống như muốn cái gì, bất quá cuối cùng chính là nhún vai.
      làm bộ như phát , cúi đầu uống ly trà sữa bạc hà.
      "Công việc thuận lợi ?." bỗng nhiên sang chuyện khác, giọng điệu cũng phải khó nghe.
      “Rất tốt."
      "Tôi tốt nghiệp đại học xong liền vào công ty làm."
      có chút giật mình, này giống như là "Phong cách" của , trước kia ở trong trường học luôn hấp tấp, nghĩ đến cái gì làm.
      "Đừng nhìn tôi như vậy, " dường như luôn có thể dễ dàng biết suy nghĩ cái gì, "Con người có thể thay đổi , nhất là đàn ông."
      Thế Vân sờ sờ cái mũi, có chút được tự nhiên.
      bỗng nhiên nhớ tới buổi chiều mùa hè năm ấy trời đổ mưa to, hành lang dài bóng người, cùng bạn học nữ vẽ áp phích cho hoạt động hè của đoàn trường. Toàn bộ tầng trệt bóng người, chỉ có hai người thể buông tha cho buổi chiều ngồi ở nhà hưởng điều hòa mát lạnh mà phải vào trường ra sức vẽ áp phích cho hoạt động hè, chỉ có mỗi chiếc quạt điện cũ rích chạy ì ạch.
      Vẽ hết màu nước xong, hai người toilet rửa sạch dụng cụ vẽ, thời điểm ra, nghe thấy phía bên trong sân vận động đối diện có tiếng bóng rổ va chạm.
      Bạn học nữ : "Có người chơi bóng rổ sao? Có thể là đội bóng rổ ?"
      nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. Nữ sinh giống như luôn thực dễ dàng đối với nam sinh chơi bóng rổ sinh ra hứng thú, nhưng cảm thấy điều đó thực buồn cười. Đội bóng rổ chủ lực của trường học, giống như toàn là ngôi sao lúc nào cũng tỏa sáng, nhưng mà thực chất —— bọn họ cũng chỉ là hội chơi bóng mà thôi.
      Sắp xếp lại áp phích cho tốt, hai người đóng cửa ra khỏi phòng học, bạn học nữ : "Nếu cho cậu chọn, giữa năm người bọn họ cậu chọn người nào?"
      "Có thể chọn hay , ai tớ cũng cần a?" vẻ mặt đau khổ.
      " được, nhất định phải chọn."
      "Tớ nghĩ ra được." vẻ mặt thẳng thắn.
      "Nhất định phải chọn."
      nghĩ nghĩ, thuận miệng : "Dù sao cũng phải là Viên Tổ Vân—— ".
      Thế Vân bỗng dưng cứng nhắc dừng lại, bởi vì vừa mới xong tên của , ngẩng đầu liền nhìn thấy mấy người trong đội bóng rổ từ trong toilet đằng xa lục tục ra, người đầu tiên ra chính là Viên Tổ Vân .
      cũng ngẩn người, ước chừng là nghe được câu vừa rồi của .
      chợt có chút sợ hãi đứng im, biết định làm cái gì...
      người nhìn như đội trưởng nhịn cười vỗ vỗ bả vai Viên Tổ Vân, ý bảo cần phải .
      nhìn liếc mắt cái, sau đó càng lúc càng xa.
      Cho tới bây giờ, đều nghĩ đến trong khắc kia, có lẽ mình bị ảo giác, bởi vì, thế nhưng lại nhìn thấy trong mắt lên tia tổn thương .
      Đó phải là Viên Tổ Vân luôn nghĩ đến.
      Nhưng mà giờ này khắc này, Thế Vân ngẩng đầu nhìn người đàn ông thành thục trước mắt này, biết, còn nhớ hay buổi chiều mùa hè oi bức, câu từng qua kia?
      Viên Tổ Vân cúi đầu yên lặng, cau mày hút ngụm khí lạnh, sau đó hướng sang bên cạnh phun ra vòng khói trắng.
      có nhớ hay đều quan trọng.
      Bởi vì, đối với bọn họ mà , cho tới bây giờ cũng là người xa lạ .
      Thời điểm mười hai giờ đêm, ván bài mới tan, Hạng Tự chưa tới, Thế Vân cùng Tử Mặc lái xe về nhà. Tử Mặc có lái chiếc xe cổ xinh đáng của cha ấy, mà đổi thành chiếc xe việt dã có công suất mạnh, thời điểm nổ máy chiếc xe phát ra thanh nặng nề ầm vang .
      Nửa đêm đường cao tốc, xe cộ rất ít, theo đuổi cảm giác tốc độ mọi người bắt đầu mạnh mẽ nhấn ga. Lúc đầu Tử Mặc vững vàng chạy, đuổi kịp chiếc xe việt dã khác chạy nhanh mà qua, song song chạy trong chốc lát sau đó Tử Mặc bỗng nhiên gia tốc lên phía trước.
      "Thứ Bảy tớ ." Thế Vân , vừa bất an thắt dây an toàn vừa nhìn trừng trừng về phía trước.
      "?"
      "Tương Bách Liệt nơi đó..." thể gọi ta là "Tương bác sĩ", có phải bởi vì thể thừa nhận mình là "Bệnh nhân" ?
      "Nga, tớ ngày hôm qua cũng ." Tử Mặc .
      "Đúng rồi, tớ quên hỏi ta thu phí như thế nào?"
      " thu phí." Tử Mặc vừa vừa đạp chân ga, loại cảm giác mãnh liệt đánh úp vào lưng.
      Chiếc xe phía sau bắt đầu nhấn còi, nháy đèn, Tử Mặc thèm nhìn về phía sau, sườn mặt lạnh lùng nhìn ra suy nghĩ cái gì.
      Thế Vân nắm chặt bắt tay đỉnh đầu, thông qua hình ảnh phản quang trong kính nhìn chiếc xe phía sau, xe kia đuổi theo rất nhanh, cái này phải là "Đua xe" ...
      "Tử Mặc, cậu lo sao?" Thế Vân cũng trở nên cứng ngắc, bởi vì nhìn thấy kim đồng hồ đo tốc độ trong xe chỉ đến "140" .
      Nhưng mà Tử Mặc có trả lời, biết là nghe thấy hay là muốn trả lời, ấy chính là ngừng tăng tốc, thẳng đến dừng khoảng đất trống trước cửa khu dân cư bên đường đường cao tốc.
      Bỗng nhiên chiếc xe phía sau lủi vào bên trái phía trước xe của bọn , bất ngờ xảy ra khiến Tử Mặc đạp phanh làm chiếc xe dừng lại, đến đây chiếc xe dừng ngay, nhưng là vẫn đụng phải cây cột phía trước, Thế Vân cơ hồ muốn hét ầm lên.
      Phía trước xe bật đèn chiếu vào người bước xuống về phía chiếc xe của bọn , tháng bảy oi bức vẫn mặc thân màu đen, hùng hổ về phía bọn , sau đó bàn tay chụp cửa kính xe của Tử Mặc. Cách lớp thủy tinh dày, Thế Vân nghe được Hạng Tự đứng ở nơi đó hô: "Thi Tử Mặc điên rồi? !"
      Nhìn thấy khuôn mặt của Hạng Tự trong khắc kia, Thế Vân ban đầu muốn gọi "110" rốt cục buông tay bỏ điện thoại vào trong túi.
      Hạng Tự dùng sức mở cửa xe, sau đó vươn ngón trỏ, chỉ vào Tử Mặc : "Mở cửa!"
      Thế Vân kinh ngạc nhìn hai người trước mặt, kia là Hạng Tự sao? Là Hạng Tử vẻ mặt luôn mỉm cười mê người ...
      Tử Mặc lại lạnh lùng nghiêm mặt, theo thói quen tính cắn ngón tay cái, yên lặng nhìn tay lái thẳng đến theo bản năng mở cửa xe .
      Cửa lập tức bị mở ra, Hạng Tự cầm tay Tử Mặc kéo xuống xe.
      " điên rồi? ! Dây an toàn cũng thắt? !" Hạng Tử trừng to mắt gào thét.
      Tử Mặc cứng ngắc nhìn nơi khác.
      Thế Vân vội vàng cởi bỏ dây an toàn xuống xe, tuy rằng vì sao bọn họ cãi nhau, nhưng cảm thấy lo lắng sắp có chuyện gì xảy ra với Tử Mặc.
      "Thi Tử Mặc!" Thấy Tử Mặc thờ ơ, Hạng Tự dùng sức nắm chặt mặt của Tử Mặc, đến khi ấy đau đến chảy nước mắt.
      Thế Vân phen đẩy Hạng Tự ra, mặt Tử Mặc in dấu ràng vết ngón tay bị nắm đến ứ máu, Thế Vân tức giận : " trừ bỏ chuyên dùng bạo lực còn có thể làm cái gì? Tôi mặc kệ hai người ai phải xin lỗi ai, sử dụng bạo lực chính là đúng!"
      xong, giúp Tử Mặc phẫn hận chảy nước mắt lên xe, còn mình ngồi vào vị trí điều khiển, kiên quyết điều khển dù chưa có bằng lái xe, lái xe vòng qua chỗ Hạng Tự đứng ngẩn người, đến bên dưới tầng hầm của khu trung cư dừng xe.
      Dừng xe, Thế Vân nhìn sườn mặt Tử Mặc ràng ứ máu, đau lòng : "Nổi điên là mới đúng ..."
      Tử Mặc mặt chút thay đổi, nước mắt lại càng ngừng chảy xuống, đó cũng là Tử Mặc mà Thế Vân chưa từng thấy .
      Hai người ở xe trầm mặc, ngây người lâu, đến khi Tử Mặc : " thôi..."
      Đứng trong thang máy, đường lên tới tầng ba mươi mốt, hai người vẫn trầm mặc , thanh quen thuộc vang lên bên tai "Đinh" tiếng, Thế Vân vỗ vỗ vai Tử Mặc: "Tớ biết hai người trong lúc đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng mà tớ nghĩ, chúng ta cũng còn là trẻ con ... Nếu nếu có thể, hãy thử giải quyết vấn đề giống như người trưởng thành vậy, được ?"
      Tử Mặc kinh ngạc nhìn cái nút tấm bảng trong thang máy, gật gật đầu.
      Thế Vân gì nữa, xong, liền ra khỏi thang máy.
      Cánh cửa cứng rắn lạnh như băng khép lại sau lưng , Thế Vân nghe được tiếng thở dài trong lòng mình.
      Bọn họ đều hai mươi chín tuổi, cũng còn khát vọng về tình , cũng phải hâm mộ những gia đình ấm áp, mà là... Trong lòng mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có những nỗi đau.
      Nỗi đau khắc sâu trong lòng, đến nỗi bọn họ đều kiệt lực muốn quên tồn tại của nó. Học nhàn rỗi, liền tự nhiên vậy mà trốn tránh.
      Thế Vân mở cửa phòng, đổi dép trong nhà, tựa lưng vào cửa, cảm thấy mình có chút trống rỗng. Trong phòng mảnh đen tối, cảm thấy giống như ở dưới đáy biển sâu thấy đáy, cỗ áp lực hướng đánh úp lại, làm cho cảm thấy mình bị bao phủ. Bỗng nhiên bên tai vang lên lời của Tương Bách Liệt : “ cũng là bởi vì dự đoán được tôi giúp , cho nên mới tới nơi này ."
      hai tay ôm đầu, đúng vậy, thể chịu đựng được cảm giác nửa đêm tỉnh lại, mình bị vây quanh trong cảm giác độc. từng nghĩ đến mình có thể chết lặng hoặc là muốn chết lặng . Nhưng là có.
      vẫn ở trong mộng bỗng nhiên bừng tỉnh, phát chính mình rơi lệ đầy mặt, sau đó dưới đáy lòng hò hét: cứu cứu tôi...
      vẫn , thể rời "Người kia", tên là "Viên Thế Phân".
      Tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên cắt qua màn đêm yên tĩnh, kỳ đó là tiếng chuông dàng êm dịu do đặc biệt cài đặt, nhưng vào giờ khắc này nghe qua lại chói tai như vậy .
      Thế Vân cầm lấy di động, là Hạng Tự gọi tới .
      "Uy ?"
      " ấy... Về nhà ?" giọng của Hạng Tự vang lên nghe có chút chần chờ.
      "Ân." Thế Vân nhịn được đông cứng trả lời.
      "... Nga, " Hạng Tử giống như thở dài, chính là rất rất , "Cám ơn."
      Sau đó ta liền gác điện thoại.
      Cám ơn? Cảm tạ cái gì? Thế Vân tùy tay quăng điện thoại lên sô pha, đến bên tủ lạnh lấy ra lọ nước khoáng, ngửa đầu uống.
      Ngơ ngác đứng trong chốc lát, Thế Vân cầm lấy di động tìm số điện thoại của Thạch Thụ Thần, ấn phím gọi.
      "Uy ?" Thạch Thụ Thần rất nhanh liền tiếp .
      "Là tớ." cầm chai nước khoáng ngồi vào sô pha.
      "Chuyện gì?"
      "... Cậu làm việc sao?" bị chính mình làm cho hoảng sợ, bởi vì vốn muốn hỏi những lời này, chính là có biện pháp trực tiếp hỏi ra nghi vấn trong lòng, cho nên mới tạm thời đổi thành câu này.
      Đầu kia điện thoại truyền đến thanh lật giấy sàn sạt, Thạch Thụ Thần ôn nhu nở nụ cười tiếng: "Vốn làm việc, bất quá tại... làm xong ."
      Thế Vân nhịn được cười rộ lên, giống như được tiếp thêm dũng khí: "Cậu có biết... chuyện của Hạng Tự và Tử Mặc ?"
      Thạch Thụ Thần thoải mái cười rộ lên, có trận tiếng bước chân, như là từ chỗ này đến chỗ khác: " lắm, bất quá từ khi nào cậu bắt đầu quan tâm đến chuyện này vậy."
      nghĩ chuyện phát sinh vừa rồi cho Thạch Thụ Thần, vì thế qua loa trả lời: "Chính là bỗng nhiên nghĩ đến, hỏi chút."
      "Được rồi, tớ chỉ biết là bọn họ trong lúc đó có chút phức tạp, cụ thể ràng lắm, chúng tớ chưa bao giờ về chuyện này —— cậu có biết, bọn họ đều là người giữ bí mật rất kín."
      Thế Vân thở dài: "Được rồi..."
      Ngay cả người thường xuyên gặp mặt cũng biết chuyện, rời bảy, tám năm làm sao có thể biết được chuyện gì xảy ra. Có lẽ, ngay cả chính cũng thấy , đến tột cùng trong lòng là tình cảm thân thiện , hay là là tràn ngập tò mò nghi hoặc.
      "Nếu có thời gian rảnh rỗi điều tra người khác, còn bằng quan tâm quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn." Lời của Thạch Thụ Thần biết là nghiêm túc hay vẫn là trêu chọc.
      "Tớ?" Thế Vân trong lòng cả kinh, vẫn là mạnh miệng , "Tớ tốt."
      " ... Nghe tại cậu và Viên Tổ Vân làm cùng trong công ty."
      kinh ngạc nhìn chai nước khoáng trong tay, biết vì sao Thạch Thụ Thần đem đề tài chuyển sang việc kia, hơn nữa... Hình như là đợi lâu, rốt cục cho cơ hội được hỏi câu hỏi kia.
      "Uh, làm sao vậy?"
      " có gì..." Thạch Thụ Thần cười khẽ tiếng, "Chính là nhắc nhở cậu cẩn thận chút."
      "Cẩn thận cái gì?" có cảm giác máu ngưng lại.
      Thạch Thụ Thần trầm mặc trong chốc lát, mới : " có gì, ta phải người dễ trêu chọc, hơn."
      Thạch Thụ Thần giống như rất nhấn mạnh hai chữ " hơn", sau đó ngáp cái, : " khuya, ngủ , tớ cũng muốn sớm chút kết thúc công việc ngủ."
      "Nga..." Thế Vân rầu rĩ câu.
      "Cuối tuần xem phim ?" Thạch Thụ Thần bỗng nhiên ngữ điệu nhàng hỏi.
      "Được..."
      " như vậy là quyết định rồi?"
      "Ân..."
      "Ngủ ngon."
      "Tạm biệt."
      Thế Vân bắt đầu suy nghĩ, quăng điện thoại sang bên, mãnh liệt uống mấy ngụm nước.
      biết vì sao, mọi người đều thay đổi. Trở nên khép kín, giống như mỗi người cõi lòng đều đầy tâm , muốn lại thôi. Đến tột cùng là vì sao? Đến tột cùng là làm sao vậy?
      Bọn họ đều hai mươi chín tuổi , bên ngoài yên ổn, nội tâm lại khát vọng đột phá, luôn cố ý biểu mình là người từng trải, có nhiều kinh nghiệm, nhưng kỳ so với mọi người đều khát vọng bảo vệ phần hồn nhiên. Trong lòng bọn họ tràn ngập xao động cùng bất an, giống như tùy thời bọn họ bùng nổ, ở ngã tư đường trong cuộc sống bọn họ tìm thấy phương hướng của mình.
      đứng dậy vào toilet, mở vòi nước, vòi nước bị mặt trời phơi nắng khiến cho dòng nước ấm áp ẩm ướt vỗ vào mặt rất dễ chịu, ngẩng đầu, trong khoảng thời gian ngắn mình ở Luân Đôn hay vẫn là Thượng Hải.
      Qua vài giây, mới ý thức được, mình ở Thượng Hải. Thành phố này chứng kiến trưởng thành của , nhìn thấy thích thú cùng cười vui của , cũng nhìn thấy những bi thương và nước mắt của . Nay nó lại nhìn thấy, mâu thuẫn, mê võng, bàng hoàng, biết chính mình làm sao của .
      Ngay cả cũng thể ngại ngần, đắn đo chính mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :