Tanh - Lý Tây Mân (Kinh dị)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]
      Sáng tác: Lý Tây Mân
      Dịch giả: Nguyễn Thanh An
      Xuất bản: NXB Lao Động


      “Tanh” là cuốn tiểu thuyết kinh dị của nhà văn Lý Tây Mân với thông điệp: “Trong màn đêm u ám tối tăm, mọi việc đều có thể xảy ra, ngày mai biết ai trong số chúng ta phải vĩnh biệt cuộc sống này...”

      Tống Kha - chàng họa sĩ có tài nơi phố huyện - được mời đến thị trấn Đường làm họa sĩ vẽ truyền thần thay ông họa sĩ già chết nơi đây. Thị trấn Đường mùa mưa khắc nghiệt, trời đất như rung chuyển, dòng suối như được tiếp thêm sức mạnh có thể phá vỡ con đập bảo vệ thị trấn.

      Nơi rừng núi heo hút hoang vu này chứa đựng những bí kinh người, chết chóc như muốn đeo bám lấy những người dân khốn khổ giành giật cuộc sống từng ngày. Trong màn đêm u ám tối tăm, mọi việc đều có thể xảy ra, ngày mai biết ai trong số họ phải vĩnh biệt cuộc sống này, họ sống trong sợ hãi và nghi ngờ.

      Những cái chết bất ngờ đầy huyền bí, những bóng đen thoắt thoắt và cả tiếng gào thét của sông suối, tiếng xào xạc của rừng dâu u, tất cả đều sau cái vẻ bình lặng của thị trấn vùng núi ấy.

      Tác giả Lý Tây Mân tên thật là Lý Hy Mẫn sinh tại Phúc Kiến tháng 11 năm 1966. Năm 1984 ông bắt đầu có nhiều tiểu thuyết đăng tạp chí Văn nghệ giải phóng quân, Văn học điện ảnh truyền hình, Thu hoạch, Chân trời, Văn học Phúc Kiến, Tuyển tập tiểu thuyết, Tuyển tập văn học Trung Hoa…

      Lý Tây Mân đã xuất bản 18 tiểu thuyết dài hơi, như Người đàn bà tuyệt vời, Sách chế, Đồng tiền nhuốm máu (đã được chuyển thành phim), Tiếng thét (đã được chuyển thể thành phim), Con chim chết, Điệu nhảy Hắc Linh, Sụp đổ, Huyết tính, Những năm tháng chết tiệt…

      “Tanh” là tác phẩm đầu tiên của Lý Tây Mân được giới thiệu tại Việt Nam. Sách do dịch giả Nguyễn Thanh An dịch, NXB Lao động năm 2011. Sách dày 544 trang, giá bìa 125.000 đồng​

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG

      SỐNG VÌ NHỮNG NGƯỜI CHẾT

      1


      Hoàng hôn ngày 18 tháng Tư lịch năm Dân Quốc thứ ba mươi lăm, mặt trời lúc xế tà thu hết những tia nắng màu hồng cuối cùng từ những đám mây đen xếp chồng lên nhau như những mảnh ngói. chàng họa sĩ Tống Kha với dáng người dong dỏng, sắc mặt nặng nề bước vào thị trấn Đường. Trong mắt Tống Kha, thị trấn vùng núi hẻo lánh này đúng là mảnh vải rách cũ kỹ, chẳng sinh động như trong tưởng tượng của . Sau tiếng thở dài, có cảm giác từng lỗ chân lông cơ thể mình dãn ra cách kỳ lạ, tham lam hít mùi thơm của gỗ thông tỏa ra trong làn khói, mùi vị này khiến vừa hứng khởi vừa cảm thấy có gì bất ổn.

      Lúc Tống Kha con đường hẹp, dài hun hút duy nhất của thị trấn Đường, mọi người ném về những ánh mắt xa lạ, cảnh giác, xen chút nghi ngại. Tống Kha cảm thấy ánh mắt mình vô cùng yếu ớt, dám nhìn vào những đôi mắt muôn hình vạn trạng kia, chỉ là kẻ tha hương nơi nương tựa.

      con chó nhà thay lông nằm bên vệ đường bổng đứng dậy, thè cái lưỡi ướt nhèm, gầm gừ bước tới.

      Từ trước tới giờ, Tống Kha chưa từng nhìn thấy con chó nào xấu xí đến vậy, tim như thắt lại, dừng bước.

      Con chó tiến tới, cách khoảng mét dừng lại, nó ngẩng đầu, dõi ánh mắt u uất nhìn Tống Kha. Con chó ngừng chun mũi, dường như nó ngửi cái mùi đặc thù người Tống Kha. Tống Kha hết sức căng thẳng, biết phải làm gì với con chó này. biết nó có đột nhiên lao đến hay nhảy bổ vào điên cuồng cắn nữa?

      Con chó và Tống Kha trừng trừng nhìn nhau, trong lòng vô cùng sợ hãi.

      Bầu trời dần tối lại, rất nhiều ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ nhìn Tống Kha và con chó.

      Đúng lúc Tống Kha định quay đầu chạy thục mạng người xông đến. đá cái rất mạnh vào con chó rồi quát to: “Đồ chó chết tiệt! Biến ngay cho ông!”

      Con chó rên lên tiếng rồi vội vàng lùi . được đoạn, nó trốn vào góc rồi lại quay đầu nhìn Tống Kha với ánh mắt đầy đe dọa. Mùi nó vẫn ngừng chun lại ngửi ngửi hít hít.

      Tống Kha thở phào nhõm, đưa mắt nhìn người vừa giải vây giúp mình.

      Đó là người đàn ông thấp bé mặc áo đen với chi chít những vết vá. Tống Kha thể đoán được tuổi của người đó. chỉ cảm thấy người này kỳ lạ vô cùng, các giác quan như dính lại với nhau, trông như quả mướp đắng. Mắt lệch, miệng méo, da mặt thô ráp, đen nhẻm, cái đầu bù xù có mấy vết sẹo to như đồng xu. Tống Kha hiểu tại sao mình vừa tới thị trấn Đường gặp phải con chó xấu xí và người còn xấu xí hơn cả con chó đó nữa.

      cười vui vẻ với Tống Kha:

      “Đừng sợ! Con chó đó cắn người đâu, mà có cắn người nữa nhìn thấy cái thằng Tam Lại Tử tôi đây cũng dám làm càn đâu.”

      Mặt Tống Kha thoáng nụ cười: “Cám ơn , xin hỏi ủy ban thị trấn ở đâu ạ?”

      Tam Lại Tử chớp chớp mắt: “ là họa sĩ Tống từ huyện tới phải ?”

      Tống Kha gật đầu đáp: “Đúng vậy! Sao biết?”

      Tam Lại Tử ngoác miệng trả lời: “ hỏi tất cả mọi người trong thị trấn này, có ai biết hai ngày nữa họa sĩ họ Tống tới đây chứ? Mới nhìn, tôi biết là người có học, đoán ngay là họa sĩ Tống tới.”

      Tống Kha nhận thấy những người ban nãy lạnh lùng, thờ ơ nhìn bây giờ đều tươi cười. Những khuôn mặt tươi như hoa kia khiến cảm thấy gần gũi mà trái lại còn thấy xa lạ vô cùng.

      Tam Lại Tử bất ngờ cao hứng: “Họa sĩ Tống à, tôi dẫn tìm chủ tịch thị trấn nhé!”

      Tống Kha đáp lại: “ biết chủ tịch thị trấn ở đâu à?”

      Tam Lại Tử cao giọng: “Chẳng có chuyện gì trong thị trấn Đường này là tôi biết cả. giờ, chủ tịch uống rượu ở quán Hồng Phúc trong ngõ Hoàng Đế.”

      Bỗng có người to: “Chủ tịch thị trấn ngồi uống rượu trong quán Hồng Phúc, việc này đến cả chó còn biết nữa là.”

      Nhiều người cười ồ lên, tràng cười vừa dứt trời cũng tối. Nếu những ngôi nhà và các quán hàng hai bên đường bật đèn con đường của thị trấn Đường trở thành con đường u tối.

      Tống Kha ngờ thị trấn Đường giống như mảnh vài rách này còn có ngõ phồn hoa như vậy. Điểm khác biệt giữa con đường gồ ghề đầy ổ gà ban nãy với con đường trong ngõ Hoàng Đế là, mặt đường ở đây được lát đá xanh, bước cảm thấy chắc chắn. Những cánh cửa hai bên đường ngõ Hoàng Đế tuy cổ kính nhưng vẫn mang nét độc đáo riêng. Phía mỗi cửa đều treo đèn lồng đỏ. Nhìn những dòng chữ đèn lồng, ta có thể nhận thấy trong ngõ này toàn là nhà nghỉ, khách sạn, sòng bạc, kỹ viện… Ủy ban của thị trấn cũng nằm trong con ngõ này, những thế nó còn nằm đối diện với quán Hồng Phúc.

      Tam Lại Tử giới thiệu, trước đây ngõ này có tên là ngõ Hưng Long, sau trở thành nơi vui chơi đàng điếm nên mọi người trong thị trấn gọi là ngõ Hoàng Đế. Vì trong mắt của những người dân thị trấn bé này, Hoàng đế hưởng thụ cuộc sống đầy đẹp và rượu gạo. Đứng trong ngõ Hoàng Đế, Tống Kha có cảm giác mình lạc vào thế giới khác. Nếu phải bụng réo ầm ĩ vì đói chắc chắn vẫn nghĩ mình lạc trong cõi mơ. Tống Kha và Tam Lại Tử bước tới trước cửa quán rượu Hồng Phúc, họ nghe thấy tiếng quát mang thêm rượu phát ra từ bên trong.

      Tam Lại Tử nghiêm mặt với Tống Kha: “Họa sĩ Tống, chờ ở đây, tôi vào trong với chủ tịch thị trấn trước tiếng rằng tới”.

      Tống Kha nhìn theo Tam Lại Tử, lẩn vào quán rượu Hồng Phúc nhanh như con chó.

      lát sau, Tam Lại Tử cầm tay khúc xương, vừa gặm vừa bước ra. sau người đàn ông trung niên cao to, râu ria xồm xoàm.

      Tống Kha gặp người này, chính lên phố huyện mời Tống Kha tới thị trấn Đường. là Chung Thất.

      Tống Kha nhìn cười: “ Chung!”

      Chung Thất cởi mở lên tiếng: “Họa sĩ Tống, tới rồi à. Mời vào! Mời vào!”

      Tam Lại Tử đứng bên cạnh cười giễu cợt, Chung Thất liếc cái rồi gằn giọng: “Còn mau biến !”

      Tam Lại Tử vẫn cầm miếng xương trong tay, nhanh chóng bỏ . Lúc vào cửa, Tống Kha còn quay lại nhìn theo cái bóng vội vã bỏ của và phát giày mà chân đất.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      2


      Mấy năm trước, có thợ chụp ảnh tên Trương Kha Sát tới thị trấn Đường. ta rời phố huyện tới đây vì nơi này vẫn chưa có hiệu ảnh nào. Người trong thị trấn cảm thấy vô cùng xa lạ với việc chụp ảnh. Hôm khai trương hiệu ảnh của Trương Kha Sát, rất đông người hiếu kỳ tới xem, nhưng ai dám vào chụp ảnh. Trương Kha Sát có cách nào, đành dùng tiền mua chuộc người vào hiệu ảnh chụp tấm.

      Điều kỳ lạ là, người đầu tiên chụp ảnh ở đó chết ngay tối hôm sau, nguyên nhân cái chết vô cùng đơn giản – lên núi lấy gỗ bị rơi xuống vực.

      Từ đó, trong thị trấn Đường xuất tin đồn bất lợi cho hiệu ảnh: Chiếc máy ảnh của Trương Kha Sát hút hồn người đó… Mọi người xôn xao vì tin đồn này, có người còn Trương Kha Sát là thầy mo, chủ định tới thị trấn Đường để thu linh hồn người, chiếc máy ảnh của ta chứa vô số linh hồn. Mọi người dám bén mảng tới hiệu ảnh nửa bước, những người lì lợm, gan dạ cũng chỉ dám liếc nhìn hiệu ảnh bằng ánh mắt sợ sệt. Có người còn hắt chậu tiết chó lên hiệu ảnh vào lúc nửa đêm.

      Trương Kha Sát nhanh chóng rời khỏi thị trấn Đường, nơi đây là ác mộng với ta. Việc Trương Kha Sát bỏ lại là điều may mắn đối với Hồ Văn Tiến – thợ truyền thần già trong cửa hiệu truyền thần ở thị trấn Đường. Trước đây, ông ta luôn lo sợ Trương Kha Sát cướp miếng ăn của mình.

      Sau vài năm thỏa sức vẽ truyền thần cho người dân thị trấn Đường, Hồ Văn Tiến cũng bị ngã chết vào sáng sớm sau khi tỉnh giấc. Cái chết của Hồ Văn Tiến lại tạo ra làn sóng hoảng loạn cho người dân thị trấn Đường. Hồ Văn Tiến chết rồi lấy ai vẽ truyền thần cho họ đây? Điều này đối với thị trấn Đường mà vấn đề vô cùng trọng đại. biết từ lúc nào, tại thị trấn này xuất quy luật bất thành văn, đó là ai chết cũng phải lưu lại bức truyền thần, bất luận là người giàu hay kẻ nghèo, việc truyền thần cho người sắp chết hoặc chết là thể thiếu. Việc làm này vừa đề cao vai trò của Hồ Văn Tiến vừa thể tầm quan trọng của nghệ nhân truyền thần.

      Cả đời Hồ Văn Tiến sống độc, có vợ con, ông cũng truyền dạy cho bất kỳ đệ tử nào. Nhiều người trong thị trấn muốn giao con trai mình cho ông ta nhưng đều bị từ chối. Đó là vì ông ta suy nghĩ ích kỷ, sợ đồ đệ cướp miếng ăn của mình. Ông ta là loại người coi bát cơm còn quan trọng hơn tính mạng. Khi truyền thần cho người chết, mặt ông ta luôn xuất nụ cười rạng rỡ, có lẽ, đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời ông.

      Sau khi Hồ Văn Tiến chết, người dân thị trấn Đường liên tục cầu chủ tịch thị trấn phải nhanh chóng tìm thợ truyền thần mới, nếu từ nay về sau những người chết được thanh thản, còn những người sống cũng được an lành. Chủ tịch nhận thấy đây là chuyện trọng đại có liên quan tới cuộc sống của người dân nên con người vốn ít khi lo nghĩ cho người dân như ông ta quyết định làm việc có ý nghĩa. Ông ta phải Chung Thất – người kế cận kiêm đội trưởng đội bảo vệ thị trấn Đường lên phố huyện chuyến để tìm về thợ truyền thần Tống Kha – người hồn xiêu phách lạc kia.

      Chung Thất gánh nhiệm vụ trọng đại vai, tới phố huyện, tìm thợ truyền thần luôn mà rẽ vào kỹ viện. Chung Thất luôn muốn tới nơi phồn hoa đô hội để chơi lần, cuối cùng cơ hội cũng tới. Con thành phố giống con thị trấn, đương nhiên kỹ nữ trong thành phố cũng khác với kỹ nữ ở thị trấn. Kỹ nữ thành phố trắng trẻo, nõn nà hơn kỹ nữ thị trấn, những thế họ lại thú vị và lẳng lơ hơn nhiều. Chung Thất chơi ngày đêm trong kỹ viện, tiêu hết mấy đồng đại dương chủ tịch thị trấn đưa cho rồi rút ra kết luận đó. Lúc bước ra khỏi cổng kỹ viện, ánh nắng chói lóa, người Chung Thất mềm oặt như bị rút gân. Lúc này, ta mới nhớ tới mục đích lên phố huyện của mình. Chung Thất phát ra Tống Kha ngồi ngủ gật sau giá vẽ khi con đường ở thành phố. Khuôn mặt nhợt nhạt kết hợp với thân hình gầy guộc của Tống Kha trở thành mục tiêu của Chung Thất. ta đánh thức Tống Kha dậy rồi cười với rằng: “Việc làm ăn của có vẻ ế ẩm nhỉ!”

      Tống Kha gì, chỉ lờ đờ nhìn người khách mời mà tới. Chung Thất liền tiếp: “Tôi muốn chỉ cho cách kiếm tiền, nhưng biết ý ra sao?”. Tống Kha nhìn ta đầy nghi ngờ. Chung Thất cười rồi luôn: “Những gì tôi với đều là , thợ truyền thần ở thị trấn Đường chết rồi, chúng tôi tìm thợ truyền thần khác để thay thế ông ta, nếu bằng lòng đến đó, chắc chắn có nhiều khách hàng hơn cái chỗ ai màng tới này”. Lúc này Tống Kha mới lên tiếng: “Thị trấn Đường ư? cần tìm thợ truyền thần à?”. Chung Thất gật gật đầu. Đôi mắt tuyệt vọng của Tống Kha bỗng chốc long lanh, linh hoạt: “Tôi !”. Chung Thất ngửi thấy mùi gì rất lạ nhưng ta để ý lắm tới chuyện này.


      3


      Sau khi Tống Kha ăn cơm xong, Chung Thất liền dẫn tới hiệu truyền thần bên đường. Hiệu vẽ là căn nhà gỗ chật chội, tầng dưới là cửa hiệu, tầng là phòng ngủ. Hiệu truyền thần này vốn là của ông Hồ Văn Tiến. Sau khi ông ta chết , do có người thừa kế nên nó bị sung công. Chủ tịch thị trấn nghĩ kỹ rồi, để thợ truyền thần mới đến sử dụng cửa hiệu này.

      Khi Chung Thất mở cửa hiệu truyền thần, mùi ẩm mốc xộc lên nồng nặc khiến Tống Kha ho mấy lần.

      Chung Thất cầm đèn lồng cười : “Họa sĩ Tống, mấy hôm nay ai lui tới đây, chỉ cần mở cửa sổ cho thông gió là hết mùi ngay”.

      Tống Kha : “ sao, sao”.

      Chung Thất lại cười khách sáo: “Họa sĩ Tống à, cả ngày đường, vất vả lắm rồi. nên ngủ cho sớm , có gì mai sau nhé!”

      Chung Thất đưa chìa khóa hiệu truyền thần cho Tống Kha rồi vội vã bỏ . Chắc chắn tới chỗ chủ tịch thị trấn và số cán bộ khác để uống rượu. chủ tịch thị trấn vốn cũng mời Tống Kha nhưng từ chối. từ trước tới giờ chưa uống rượu, chỉ cần no bụng là được rồi. Trong khi ngoài ngõ Hoàng Đế vẫn ồn ã tiếng người lúc này thị trấn Đường chìm trong tĩnh lặng, mọi căn nhà, mọi cửa hiệu đều đóng chặt cửa lớn cửa . tĩnh lặng đó toát ra vẻ kỳ dị khó hiểu. Tống Kha thắp chiếc đèn dầu. đóng chặt cửa, cài then rất chặt, bỏ lại màn đêm xa lạ của thị trấn Đường ngoài cửa. Nghe thấy tiếng cho sủa đâu đó, trong lòng bỗng thắt lại.

      muốn mở cửa sổ nhưng lại nghĩ mình nên chịu khó chờ trời sáng rồi tính sau. tường treo đầy những bức truyền thần đen trắng, những đôi mắt được vẽ rất sáng và có thần, dường như chúng chuyện với Tống Kha. Mỗi khi vẽ được tác phẩm vừa ý, Hồ Văn Tiến liền vẽ thêm bức nữa treo tường. Cả đời ông ta vẽ người chết, chưa từng vẽ người còn sống bao giờ, những người còn sống trong thị trấn Đường cũng đời nào tới tìm ông ta để vẽ truyền thần. Tống Kha hề biết những việc đó. Hiệu truyền thần trở nên u, thần bí trong ánh đèn dầu. Mặc dù thời tiết lúc này vào đầu hè nhưng Tống Kha lại cảm thấy lạnh.

      Tống Kha cầm chiếc đèn dầu trong tay, bước chiếc cầu thang gỗ phát ra tiếng cót két để lên tầng.

      Mùi ẩm mốc ở tầng cũng rất nặng, nhưng dù gì cũng đỡ hơn tầng dưới. gian tầng chật chội hơn, người cao như Tống Kha chỉ cần giơ tay cũng có thể chạm tới những viên ngói đen ở nóc nhà. chiếc giường cũ được chạm khắc hoa văn với lớp sơn bạc màu được đặt trong gian chật chội đó, ngoài ra còn có chiếc bàn làm việc cùng chiếc tủ quần áo cũ rích, góc nhà còn để chiếc bô có nắp. Tống Kha cảm thấy điều kiện sống ở đây còn tốt hơn căn nhà của ở phố huyện nhiều. Quan trọng là chỗ này rất yên tĩnh, là gian riêng của . đặt chiếc đèn dầu bàn làm việc rồi lục tìm, hy vọng có thể tìm thấy thứ gì đó của người chủ trước để lại. Nhưng thất vọng, ngăn kéo bàn cùng những chiếc tủ kia đều trống rỗng.

      Tống Kha nhìn ra ngoài, bên ngoài bao trùm màu đen. Trong bóng tối, dường như có đôi mắt nhìn trộm . Tống Kha run bắn, vội vàng kéo tấm vải đen ngoài cửa sổ lên. Ngoài cửa sổ bỗng vọng tới tiếng chó sủa.

      Tống Kha rất mệt, thổi tắt đèn dầu rồi nằm lên chiếc giường cũ. Tống Kha mở to mắt, ánh mắt thể nào xé tan được bóng tối. Vừa nằm xuống giường, thở dài tiếng. Mấy năm nay, sau mỗi lần lặn lội đường xa, lại nằm giường thở dài như để xua bất lực và nỗi u uất trong lòng. Lúc này, trước mắt Tống Kha ra khuôn mặt của . Lòng bỗng nổi sóng lớn, muốn gọi to tên , nhưng bị chặn lại bởi đống bùn hỗn tạp. Từng lỗ chân lông da rịn mồ hôi.

      mùi tanh kỳ dị trộn lẫn với hơi thở của Tống Kha lan tỏa trong căn phòng chật chội.

      Mùi tanh kỳ dị đó khiến Tống Kha mê man.

      Tống Kha lờ mờ nghe thấy chất giọng già nua, khàn đục. kinh hãi mở to mắt thấy có người được bao bọc trong vầng sáng như ánh chiếu tà đứng cạnh giường. Đó là người đàn ông già mặc bộ quần áo đen với hốc mắt hõm sâu. Tống Kha liền hỏi: “Ông là ai?”. khuôn mặt già nua thô ráp như vỏ cây thông, đầy những vết nhăn ngang dọc thoáng nét buồn. Chất giọng già nua, khàn đục của ông ta lại văng vẳng bên tai Tống Kha: “Cả đời tôi vẽ truyền thần cho người ta, thế nhưng khi tôi chết lại chẳng có ai vẽ cho tôi cả…” Tống Kha tỉnh giấc, trước mặt vẫn là bóng tối bao trùm. Cả người ướt đẫm mồ hôi.

      Tống Kha tỉnh giấc, lần mò thắp lại đèn dầu. Ngoài cửa sổ nổi gió, nhưng gió cũng mang đơn của . lại nằm giường, chăm chú nhìn ngọn đèn lay lắt.

      Dường như nghe thấy tiếng gì đó dưới tầng.

      Ngoài cửa lại vọng tới tiếng chó sủa.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      4


      Chủ tịch thị trấn Du Trường Thủy vẫn chưa tin Tống Kha lắm, ông biết tay nghề của Tống Kha thế nào, sau khi mất mấy đồng đại dương cho Chung Thất lên phố huyện mời về. Theo nhu Chung Thất , họa sĩ Tống Kha vẽ rất giỏi, vẽ người chết như người sống. Nếu có thể vẽ người chết như người sống chưa chắc là chuyện hay, bởi mục đích mời Tống Kha tới đây là để vẽ truyền thần cho người chết. Nhưng cũng phải lại, nếu quả thực Tống Kha tài giỏi như vậy cũng phụ lòng mong mỏi của mọi người. Mời được họa sĩ truyền thần giỏi như vậy về cho người dân người làm chủ tịch như ông ta cũng cảm thấy nở mày nở mặt. Để thử tài vẽ của Tống Kha, Du Trường Thủy có cách của mình.

      có mặt của Tống Kha khiến mọi người trong thị trấn Đường cảm thấy yên tâm hơn nhiều, họ còn phải lo về chuyện họ chết rồi có ai truyền thần cho mình nữa. Họ rất tò mò hiểu họa sĩ kia là người thế nào? Người dân trong thị trấn Đường đều biết Hồ Văn Tiến là người nhen, sống nội tâm và biết ăn , thích ăn ngon nhưng thích gần gũi với phụ nữ. Tống Kha người cao gầy, khuôn mặt xanh xao, mặc chiếc áo sơ mi dài tay màu xám, sau khi mở cửa hiệu truyền thần, có rất nhiều người trong thị trấn kéo tới. Sắc mặt họ khác nhau, nhưng còn vẻ lạnh lùng như lúc mới tới thị trấn. Thấy họ gì, Tống Kha lấy tay đẩy cặp kính lên nhìn vẻ chán nản.

      Bên vệ đường, con chó thay lông lại thè lưỡi nhìn về phía Tống Kha.

      Đúng lúc này, Chung Thất xuất . ta to với mọi người: “Họa sĩ Tống Kha có phải là khỉ diễn trò đâu mà mọi người xúm đông xúm đỏ lại làm gì? Mau giải tán, giải tán mau, đừng làm phiền họa sĩ nữa.”

      Mọi người thầm với nhau rồi lục tục bỏ .

      Tống Kha cười với Chung Thất: “Đội trưởng Chung, cám ơn ”.

      Chung Thất cũng cười đáp lại: “Họa sĩ Tống à, đừng để bụng nhé, người miền núi hay tò mò lắm, có người lạ tới liền xúm đen xúm đỏ lại để thỏa mãn tính hiếu kỳ. À, tối qua họa sĩ Tống ngủ có ngon ?”

      Tống Kha đáp: “Ngủ rất ngon ạ.”

      Chung Thất : “Điều kiện sống ở đây còn hạn chế, nếu có gì thỏa đáng mong họa sĩ Tống bỏ qua cho. Có bất kỳ khó khăn gì cứ cho chúng tôi biết nhé”.

      Tống Kha mời Chung Thất vào nhà.

      Chung Thất ngồi xuống, ánh mắt liếc liếc lại những bức ảnh treo tường.

      Tống Kha đứng giữ khoảng cách với , ánh mắt mơ màng.

      Chung Thất liền hỏi: “Họa sĩ Tống, cũng ngồi xuống !”

      Tống Kha vẫn đứng hỏi: “Đội trưởng Chung có việc gì cần dặn dò phải ?”

      Chung Thất châm điếu thước rồi : “Họa sĩ Tống à, lúc ở phố huyện tôi cũng vội nên chưa tìm hiểu mấy về . Nay Chủ tịch Du yên tâm cho lắm, ông ta muốn xem tranh vẻ. Họa sĩ Tống à, đừng trách nhé, đây là ý của Chủ tịch Du”.

      Tống Kha hiểu ra: “Đội trưởng Chung, cứ ngồi nguyên như vậy, tôi vẽ . Sau khi tôi vẽ xong, mang tới cho Chủ tịch xem”.

      Chung Thất liền xua tay: “Đừng vẽ tôi, quyết thể vẽ tôi được. Tôi phải người chết. Đúng rồi, tôi phải nhắc điều, ở thị trấn Đường nên vẽ người sống, nếu họ đòi mạng đấy”.

      Tống Kha cảm thấy khó hiểu: “Tại sao thể vẽ người sống chứ?”

      Sắc mặt Chung Thất rất nghiêm túc: “Trong thị trấn Đường chỉ có người chết mới vẽ truyền thần, vẽ người sống khiến hồn họ bay mất, trở thành người chết. Họa sĩ Tống à, theo tôi nên vẽ đại theo bức tranh cũ lưu lại ở đây để tôi dễ bề chuyện với Chủ tịch”.

      Tống Kha lắc đầu, mắt ánh lên vẻ kiên định: “Từ trước tới giờ tôi chưa từng vẽ lại tranh của người khác.”

      Chung Thất khó xử hỏi lại: “Thế định vẽ ai vậy?”

      Tống Kha hỏi: “Xin hỏi, có phải sau khi ông họa sĩ già chết có ai vẽ truyền thần cho ông ấy, đúng ?”

      Chung Thất gật đầu: “Nhưng vẫn chưa nhìn thấy ông ta mà, làm sao vẽ được chứ?”

      Tống Kha đáp lại: “ chỉ cần miêu tả chút về diện mạo của ông ấy là tôi vẽ được rồi”.

      Chung Thất bán tín bán nghi hỏi lại: “ ư?”

      Tống Kha gật đầu. Chung Thất liền miêu tả cặn kẽ những ấn tượng của mình về ông họa sĩ già Hồ Văn Tiến cho Tống Kha. Qua lời Chung Thất, trong đầu Tống Kha dần xuất hình ảnh ông già, hình ảnh này hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh ông già Tống Kha gặp trong mơ. Tống Kha cảm thấy có ngọn gió lạnh thổi qua mặt. Bỗng dưng, Chung Thất ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng, cái mùi này khiến ta khó chịu. Chung Thất vừa bước vào cửa hiệu ngửi thấy mùi tanh này, sau khi miêu tả xong liền bỏ . Trước khi bỏ , còn dặn Tống Kha mở hết cửa sổ tầng cũng như tầng dưới cho thoáng khí. Tống Kha nhìn theo bóng dáng vội vã của như thể canh cánh chuyện gì vậy.

      Ăn trưa xong, Tống Kha mang bức truyền thần Hồ Văn Tiến vẽ xong tới ủy ban thị trấn.

      Chủ tịch Du Trường Thủy xem xong bức họa Hồ Văn Tiến, ông ngạc nhiên ngẩng đầu dò xét khuôn mặt xanh xao của Tống Kha. Hồi lâu sau mới thốt lên câu: “Cậu thực có thể vẽ người chết như người sống! Thậm chí đến người chưa lần gặp mặt cậu vẽ giống tới mức này quả thực họa sĩ Tống phải người bình thường”.

      Chung Thất đứng bên cũng ngây người, ta ngờ chàng họa sĩ Tống Kha mà mình chẳng phí chút công sức nào mời đến lại giỏi như vậy. Tống Kha cười đáp lại:

      “Chủ tịch Du quá khen rồi, tôi chỉ là người làm nghệ thuật, kiếm ăn bằng chút tài mọn, chỉ cần mọi người cần đến, tôi tận tâm tận lực”.

      Chủ tịch Du và Chung Thất đều ngửi thấy mùi tanh khó hiểu. Tống Kha nhanh chóng cầm bức truyền thần Hồ Văn Tiến rời khỏi ủy ban. Trong lòng Tống Kha luôn cảm thấy bất an, hoảng hốt khi ở đó.


      5


      Tam Lại Tử vênh váo qua cửa hiệu truyền thần, còn liếc xéo vào trong cái. Tống Kha cũng nhìn thấy Tam Lại Tử, liền cười với , bỗng xị mặt bỏ . Tống Kha cảm thấy Tam Lại Tử ngày hôm nay với Tam Lại Tử của chiều hôm qua như hai người khác nhau. Con đường của thị trấn chạy từ đông sang tây, Tam Lại Tử men theo con đường về hướng tây. Tống Kha bước ra cửa nhìn theo bóng Tam Lại Tử. Cơn gió đầu hạ thổi tung tóc khiến vết sẹo đầu sáng bóng trong ánh chiều. Bóng của Tam Lại Tử trong mắt Tống Kha bỗng trở nên lạnh lẽo, đơn côi. Tống Kha cũng thể ngờ rằng, con người xấu nhất thị trấn Đường này lại trở thành người bạn duy nhất của .

      Trong bóng tối có thứ thanh kêu gọi Tống Kha. hiểu nổi thanh đó vọng tới từ phương nào. Tống Kha đóng hết các cửa rồi về hướng tây con đường của thị trấn. Rất nhiều người đường tò mò nhìn . Tin đồn Tống Kha có thể vẽ người chết như người sống lan truyền chỉ trong thời gian ngắn. Họ đồn là họa sĩ mới tới còn cao tay hơn ông họa sĩ già khi xưa. Người dân trong thị trấn rất kính phục Tống Kha, họ đều nghĩ rằng nếu mình hoặc người thân của mình chết có thể lưu lại bức truyền thần sống động mát mày mát mặt biết bao!

      Con chó thay lông lại chui ra từ góc nào đó con đường , nó theo nhưng luôn giữ khoảng cách nhất định với Tống Kha. Tới cuối đường, Tống Kha nhìn thấy khe suối , nước suối lấp lánh, trong suốt dưới ánh nắng. Nước suối bắt nguồn từ khe núi cách đó xa, uốn lượn quanh thị trấn Đường rồi chảy rất xa. Tiếng suối chảy róc rách, chảy qua cõi lòng con người từng ăn gió nằm sương khiến tâm trạng dịu lại, cảm giác lâng lâng thoáng trong đầu .

      Ánh mắt Tống Kha dừng lại ở sườn núi cách đó xa, sườn núi bị cỏ dại che phủ, ngọn cây. Tống Kha có thể nhìn thấy vài ngôi mộ nhấp nhô ở đó, cũng nhìn thấy cả Tam Lại Tử. Tống Kha thầm nghĩ hiểu làm gì ở sườn núi này? Bỗng nảy sinh chút hiếu kỳ, quyết định tới sườn núi đó xem xét tình, bởi thực ra cũng chẳng có việc gì làm. Nếu thị trấn Đường có người chết mãi được nhàn nhã như thế này. liền qua chiếc cầu gỗ bắc qua suối rồi hướng tới sườn núi. Con chó theo sau Tống Kha, lúc qua chiếc cầu gỗ , nó bỗng dừng lại, do dự hồi, rồi lại thè cái lưỡi ướt ra lắc lư bước lên cầu.

      Tống Kha cứ như vậy, trán rịn mồ hôi. muốn quay về thị trấn nhưng tính hiếu kỳ vẫn thôi thúc bước về phía trước. Chẳng dễ dàng gì mới tới được sườn núi này, bỗng đám mây đen che lấp mặt trời, sườn núi trong giây lát tối sầm lại. Tới gần hơn nữa, Tống Kha phát sườn núi này là nghĩa trang. Lúc nhìn từ khe suối lên, chỉ thấy vài ngôi mộ phủ đầy cây cỏ, lúc này Tống Kha thấy bên dưới lớp cỏ dại là vô số những ngôi mộ to giống nhau. cơn gió thổi tới, hất tung vạt áo lên. Đám cỏ dại xào xạc theo gió, dường như có rất nhiều linh hồn nhảy múa theo gió.

      Tam Lại Tử đào hố. cảm nhận được rằng Tống Kha tới. Cái hố Tam Lại Tử đào sườn núi này giống hệt như vết sẹo đầu ta. Tống Kha tới cạnh Tam Lại Tử. vẫn đào hố bằng đôi vai trần như thể chỉ có mình, mồ hôi túa ra như mưa. Con chó kia dám lại gần bọn họ, nó chỉ dám trốn trong đám cỏ thở phì phò. Tống Kha và Tam Lại Tử đều phát ra nó.

      Tống Kha hiểu Tam Lại Tử đào cái hố này để làm gì, đất bùn Tam Lại Tử đào lên có màu đỏ như nhuộm bằng máu vậy. Lúc này, con chim ưng cứ lượn vòng đầu họ như muốn sà xuống quắp Tam Lại Tử bất cứ lúc nào. Tam Lại Tử dừng tay trong giây lát, nhìn lên bầu trời bị mây đen bao phủ, phát ra con chim ưng kia, liền hướng về con chim rồi kêu lên tiếng rất lạ. Tiếng kêu lạ lùng của Tam Lại Tử vừa lanh lảnh lại vừa thê lương, con chim ưng bay lượn vài vòng nữa rồi vỗ cánh phành phạch bay mất.

      Tam Lại Tử quay ra nhìn Tống Kha rồi : “Họa sĩ Tống à, lẽ ra nên tới đây”.

      Tống Kha cảm thấy trong lời của Tam Lại Tử chứa điều gì rất bí , hiểu Tam Lại Tử muốn nên tới thị trấn Đường hay nên tới sườn núi u này.

      Tống Kha cười: “ đào cái hố này làm gì vậy?”

      Giọng Tam Lại Tử bỗng u uất lạ thường: “Tôi đào huyệt”.

      Tống Kha ngạc nhiên hỏi: “Trong thị trấn có người chết, thế đào huyệt làm gì vậy?”

      Mắt Tam Lại Tử đầy tà khí: “Rồi có người chết thôi mà, cái huyệt này rồi được dùng”.

      Tống Kha cảm thấy Tam Lại Tử đáng sợ: “Có phải cảm nhận được có người sắp chết đúng ?”

      Tam Lại Tử cười nhạt: “Đối với , có người chết chẳng phải là chuyện tốt đẹp hay sao? có thể vẽ truyền thần cho họ và nhận được thù lao hậu hĩnh”.

      Tống Kha đáp lại: “Nếu đúng như vậy tôi thà chết đói hơn”.

      Tam Lại Tử tiếp: “Nếu tôi đào huyệt cho chính bản thân mình sao? Nếu tôi chết rồi, có vẽ cho tôi bức ?”

      Tống Kha đáp: “Có chứ!”

      Tam Lại Tử lại : “Đừng có chắc chắn như thế, vẽ cho tôi chẳng nhận được xu nào đâu, tôi chỉ có mình”.

      Tống Kha nhanh chóng đáp lại: “Tôi vẽ cho nếu tôi còn sống”.

      Tam Lại Tử nhìn vào mắt Tống Kha : “Vậy trước khi chết tôi đào huyệt cho ”.

      Toàn thân Tống Kha run bắn, mọi thứ trước mắt nhạt nhòa dần, khuôn mặt Tam Lại Tử phút chốc trở nên mù mịt.

      Lúc này, họ nghe thấy tiếng chó sủa…

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      6


      Đồ tể Trịnh Mã Thủy bán thịt lợn ngủ khò khò ghế, có con ruồi cứ bay qua bay lại khuôn mặt nhờn mỡ rồi đậu chiếc mũi đỏ của . Trịnh Mã Thủy bỗng cảm thấy mũi mình ngứa vô cùng, liền giơ tay đập vào mũi theo bản năng. Nhưng con ruồi chết, mà lại tự đánh thức mình dậy. Trịnh Mã Thủy càu nhàu vươn vai rồi đứng dậy rồi vớ lấy chiếc tạp dề cáu bẩn lau mặt. Trời xế chiều, Trịnh Mã Thủy nhìn mấy miếng thịt lợn còn lại bàn rồi lẩm bẩm mình: “Nếu vẫn có ai tới mua, lão này dọn quán mang về nhà ăn mình vậy”.

      Trịnh Mã Thủy nhìn thấy họa sĩ Tống Kha.

      Lúc qua hàng thịt lợn, Tống Kha cũng đưa mắt liếc nhìn Trịnh Mã Thủy.

      Trịnh Mã Thủy vừa cười vừa với Tống Kha: “Cậu là họa sĩ mới tới phải ?”

      Tống Kha nhã nhặn gật đầu.

      Trịnh Mã Thủy liền chào mời: “Họa sĩ Tống lại đây chút”.

      Tống Kha dừng bước, hiểu gã béo có khuôn mặt nung núc thịt kia muốn gì nữa? Tống Kha nhận ra trong ánh mắt thân thiện của có chút ác ý nào nên tiến về phía trước. Tống Kha nhàng hỏi: “ gọi tôi có chuyện gì?”

      Trịnh Mã Thủy cũng xuống giọng đáp lại: “Họa sĩ Tống, có thích dầu dục lợn ?”

      Đối với Tống Kha, đây là câu hỏi rất kỳ lạ. lắc đầu.

      Trịnh Mã Thủy nghi ngờ tiếp: “ lẽ nào, sao lại thích bầu dục lợn chứ? Nhìn người , tôi thấy bầu dục rất có lợi đấy. biết à, lúc ông họa sĩ già vẫn còn sống, ngày nào ông ấy cũng bảo tôi để cho quả bầu dục. Ở thị trấn Đường này phải ai cũng được ăn bầu dục đâu, tôi chỉ để dành cho ông họa sĩ già thôi, người khác muốn mua cũng đừng hòng. Tôi đoán cũng thích bầu dục giống ông già kia nên hôm nay mới giữ lại cho đấy”.

      Tống Kha nghe xong mà vã mồ hôi.

      Trịnh Mã Thủy rồi liền cúi người lấy quả bầu dục từ chiếc sọt dưới bàn, sau đó lắc qua lắc lại trước mặt Tống Kha: “Quả bầu dục này tặng cho đó, hôm nay lấy tiền đâu”.

      Trịnh Mã Thủy để ý tới biểu khác thường mặt Tống Kha, lấy sợi rơm ướt buộc miếng bầu dục lại rồi đưa cho .

      Tống Kha do dự lát, hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại giơ tay đỡ lấy quả bầu dục đó. Trịnh Mã Thủy cảm thấy phấn chấn hẳn lên, ta ngoác miệng cười khà khà, lộ cả hàm răng đen sì.

      Tống Kha quay người về hiệu truyền thần trong tiếng cười của Trịnh Mã Thủy. Bóng dáng vừa độc vừa yếu ớt.

      Trịnh Mã Thủy nhìn theo bóng Tống Kha rồi thầm mình: “Cái thằng Chung Thất chết tiệt, quả bầu dục để dành cho lại tới lấy, lần sau bao giờ ông giữ lại cho nữa”.

      Mũi của Trịnh Mã Thủy phập phồng, ngửi thấy mùi tanh . hiểu có phải số thịt lợn chưa bán được bị ôi nữa, thể có chuyện này, lợn mới mổ sáng nay, hơn nữa hôm nay lại nóng lắm, sao có thể ôi được chứ? Trịnh Mã Thủy liền vớ lấy miếng thịt giơ lên mũi ngửi, thịt lợn vẫn chưa ôi. Vậy cái mùi tanh đó từ đâu tới?

      Mặt trời chưa lặn xuống núi, Tống Kha đóng cửa hiệu. Vừa tới thị trấn Đường ngày, Tống Kha biết nếu trong thị trấn có người chết có ai tới mời vẽ truyền thần nên có mở cửa hiệu hay cũng như nhau mà thôi.

      Tống Kha đau khổ ngồi đối mặt với quả bầu dục.

      chưa ăn nội tạng động vật bao giờ. cho rằng nó rất bẩn, mới nghĩ đến cảm thấy buồn nôn, gì tới chuyện ăn chứ. Tống Kha hiểu tại sao mình lại đưa tay nhận quả bầu dục từ tay gã đồ tể kia nữa, lẽ nào đây là thỏa hiệp với cuộc sống buồn bã tại? tin cuội đời mình thay đổi gì ở thị trấn Đường này.

      Tống Kha cảm thấy như có con giun trong dạ dày mình.

      thấy buồn nôn.

      Tống Kha khống chế bản thân để nôn ra. Cuộc sống lăn lộn nhiều năm tôi luyện cho khả năng kiềm chế phi phàm. cố gắng khiến con giun phẫn nộ trong dạ dày mình bình tĩnh trở lại. Tống Kha phải đối mặt với quả bầu dục nếu tin mình có thể sống được ở cái thị trấn ven núi vốn rất khép kín này.

      Tống Kha bỗng nhớ tới ông họa sĩ già Hồ Văn Tiến.

      Lúc này, Tống Kha lại hy vọng ông xuất trước mặt để chuyện với . Có lẽ Tống Kha hỏi tại sao ông ta lại thích ăn bầu dục như vậy?

      Tống Kha đứng giữa hiệu truyền thần, có cảm giác hằng hà sa số những bức ảnh truyền thần người chết treo tường đè bẹp mình, chịu được giày vò của những đôi mắt đó đối với linh hồn mình. Trong đầu Tống Kha bỗng xuất ý nghĩ, lấy những bức truyền thần đó xuống. Sau đó, nhanh chóng biến ý nghĩ đó thành hành động. đứng lên ghế lấy từng bức hình xuống. Sau khi làm xong, băn khoăn biết đặt những tác phẩm để đời của ông họa sĩ già ở đâu? thể đem vứt tất cả vào đống rác bên ngoài thị trấn được, làm như vậy những thể bất kính đối với người chết cũng như người nhà sống của họ mà linh hồn của ông họa sĩ già chắc chắn được yên nghỉ dưới suối vàng.

      Tống Kha nghĩ ngợi hồi, rồi quyết định cất hết những bức truyền thần này . Nhưng để đâu đây? Nếu để bên ngoài cửa hiệu ổn lắm, căn bếp hẹp ở tầng dưới càng thể để những tấm truyền thần này. Cuối cùng, Tống Kha nghĩ ra cách, đem toàn bộ để dưới gầm giường phòng ngủ tầng . Làm xong mọi việc trời tối, Tống Kha lại thắp đèn dầu rồi xuống tầng dưới.

      Tống Kha để bức truyền thần ông họa sĩ già Hồ Văn Tiến vào khung ảnh rồi treo lên chính giữa mặt tường bên phải, sau đó kê chiếc bàn vào dưới bức ảnh. Tống Kha để quả bầu dục khiến buồn nôn vào chiếc đãi rồi đặt bàn. biến quả bầu dục thành đồ cúng ông Hồ Văn Tiến.

      Tống Kha đứng dưới bức truyền thần của Hồ Văn Tiến, nhìn chằm chằm vào đó, ánh lửa như hạt đậu bay lơ lửng trong mắt . trịnh trọng khấn:

      “Ông họa sĩ già à, ông hãy yên nghỉ nhé! Từ bây giờ tôi cúng cho ông ở đây, tôi còn cúng cho ông món bầu dục ông thích ăn nhất. Tôi rất kính trọng ông, hy vọng ở đây làm phiền ông, có thể chung sống hòa bình với ông, mong được bình an vô ”.

      Sau khi khấn xong, Tống Kha gập người ba lần trước bức hình ông Hồ Văn Tiến.

      bỗng nghe thấy tiếng thở dài nặng nề.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :