1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tam cô nương nhà nông - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Tam nương nhà nông

      http://***************.com/downloads/image_prv/103/102232.jpg

      Tác giả: Ma Lạt Hương Chanh

      Số chương: 107 chương

      Converter: Ngocquynh520

      Editor: Mèo Mạnh Mẽ (từ đầu đến hết 68-)
      Puck (từ 69 đến hết)

      Beta-er: Puck

      Thể loại: đại – Trùng sinh – Điền văn

      Giới thiệu:

      "Giữ đứa bé!"

      Đây là câu cuối cùng mà Diêu Tam Tam nghe được ở kiếp trước.

      Trong lúc khó sinh, gia đình nhà chồng do dự lựa chọn đứa bé.

      Diêu Tam Tam đau thương rơi vào bóng tối vô biên.

      Mở mắt tỉnh lại, ngờ được trùng sinh trở về năm mười hai tuổi ấy, vẫn người cha cặn bã người mẹ nhu nhược, vẫn ngôi nhà chỉ có bốn bức tường, vẫn trọng nam khinh nữ, vẫn giống như khí, là đứa con thứ ba bị xem , bị hy sinh của gia đình nhà nông….

      có bàn tay vàng, có hệ thống tùy thân, gian vạn năng. Được rồi! Đây chính là chuyện xưa về được sống lại lần nữa, tự mình phấn đấu thay đổi số mạng, dĩ nhiên, tình mỹ mãn cũng là điều cần thiết.


      Phong nguyet thích bài này.

    2. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ
      CHƯƠNG 1: SỐNG LẠI

      Mang thai lần đầu sinh ra , đặt tên là gì?

      Con chúng ta cũng thương thôi, kêu Tiểu Đông .

      Thai thứ hai là , đặt tên gì đây?

      Trời đất, tại sao lại là con nữa vậy? Từ giờ phải thay đổi được sinh con nữa. Kêu Tiểu Cải .

      Thai thứ ba lại là , gọi là gì đây?

      Sinh lượt ba đứa con , còn ai thèm đặt tên cho ! Người nhà thuận miệng kêu là “Tiểu Tam”, chữ “Tam” kia còn uốn lưỡi chút, thành —— Tiểu Tam Nhi.

      Dân quê đầu thập niên tám mươi, ai cảm thấy cái tên này có vấn đề gì. Đến lúc ghi danh lên Tiểu học, thầy giáo nhìn vào tên tuổi Diêu Tiểu Tam mà nhíu mày, tiện tay đổi luôn thành “Diêu Tam Tam”. Nghĩ lại chắc thầy giáo từng đọc qua văn chương của Thẩm Tòng Văn.
      (*)Đông: , thương; Cải: Thay đổi; Tiểu tam: Kẻ thứ ba (nữ) trong mối quan hệ tình cảm.

      Diêu Tam Tam lúc này nằm giường gỗ, hai tay nắm chặt khung gỗ bên giường, cố gắng chịu đựng từng cơn đau đớn như xé rách thân thể. Đây là cái thai thứ ba của , sao vẫn thuận lợi như vậy!

      Diêu Tam Tam bị người nhà làm chủ gả đến nhà họ Tống, người nhà mấy lần khuyên nhủ ép buộc, cũng đồng ý, bởi con trai nhà họ Tống là người thích hợp, cho lễ hỏi cũng nhiều, lễ hỏi này cũng đủ để nhà họ Diêu xây nhà.

      Nhưng Diêu Tam Tam cũng giống mẹ , số mạng tốt, hai thai đầu đều là con , cái thai này, nhà chồng sớm nhờ quan hệ để làm siêu , xác định là đứa con trai. theo ý chồng và cha mẹ chồng của , nếu vẫn là con , cần ra đời nữa!

      Bởi vì sinh nhiều, Diêu Tam Tam lo lắng hãi hùng, trốn trốn tránh tránh chịu đựng qua mười tháng mang thai, đến lúc sắp sinh rồi, cũng dám bệnh viện, bởi vì kiểm tra là con trai, người chồng vẫn tương đối coi trọng, thầm tìm bà mụ ở trạm xá, lặng lẽ sinh ở nhà.
      (*)Thời này có kế hoạch hóa gia đình, Tam Tam mang cái thai thứ ba, nếu bị phát bị xử phạt nên phải trốn.

      " được rồi…, bào thai của đây nằm đúng vị trí, lúc khám thai phát sao?"

      “Ôi dào, chị nó ơi, xem cả ngày trốn kế hoạch, làm sao dám khám thai! Tôi là nông dân, đâu có thể tốn tiền tốn bạc làm mấy cái chuyện khám thai đó."

      "Đứa bé hướng xuống, bị kẹt lại, mấy người xem nè, tiếp tục chảy nhiều máu như vậy cả người lớn lẫn đứa bé đều khó sống đó!”

      "Vậy. . . . . . Vậy phải làm sao? Nếu , đưa bệnh viện xã !"

      "Cái bộ dạng này, có đưa bệnh viện xã cũng dám nhận, này phải bệnh viện Huyện, nhưng cũng kịp đâu, chỉ sợ mới nửa đường qua được, tôi thấy . . . . . Chỉ có thể lo giữ lấy người."

      Diêu Tam Tam yếu ớt nhắm mắt, nghe thấy bà mụ, chồng và mẹ chồng ngừng đứng trước giường ra những tiếng chói tai.

      "Giữ người lớn , dù sao sau này cũng có thể sinh nữa mà?" Bà mụ .

      "Giữ đứa bé." Là tiếng mẹ chồng, "Con trai, con đừng có hồ đồ đó, cái thai này kiểm tra, là bé trai, là gốc rễ của nhà họ Tống ta đó!"

      Diêu Tam Tam từ từ mê man, rốt cuộc nghe được giọng của chồng mình truyền đến cách ràng:

      "Giữ đứa bé!"

      Số mạng. . . . . . Gương mặt vàng vọt như sáp nến của Diêu Tam Tam nở ra nụ cười nhàn nhạt bi thương, buông lỏng đôi tay, dần dần rơi vào bóng tối vô biên.

      ***Mèo Mạnh Mẽ***

      Diêu Tam Tam bị tràng tiếng khóc đè nén đánh thức, từ từ mở mắt ra, bốn phía tối đen như mực, trời vẫn còn chưa sáng, tiếng nức nở nghẹn ngào của người phụ nữ kia hết sức quen thuộc, cố gắng đè nén, hình như dám phát ra thanh.

      "Con của mẹ, con trai của mẹ. . . . . ."

      giọng nam bên cạnh nho khuyên: "Đừng khóc nữa, bà tiếng chút, để cho người ta nghe thấy tốt."

      "Con ngoan của mẹ, con mở mắt ra nhìn mẹ chút con. . . . . ."

      "Được rồi được rồi, có nó, sau này lại sinh, bà nín khóc có được hay ? Còn sợ đủ mất mặt hả?"

      Diêu Tam Tam cố gắng mở to hai mắt, cảm giác được mình nằm giường, giật giật, liền cảm thấy xương hông và bả vai đau đớn, từ bỏ ý định muốn ngồi dậy, dứt khoát thả lỏng thân thể mà nằm im, bên tai nghe thấy người phụ nữ cách đó xa vẫn khóc lóc đau thương, người đàn ông khuyên lúc mất kiên nhẫn, mắng:

      "Khóc, khóc, chỉ biết khóc, có giỏi sao giữ được con trai cho tôi !"

      Giọng của hai người này, Diêu Tam Tam nghe hàng ngàn hàng vạn lần rồi, nhưng lại trẻ trung hơn bình tường rất nhiều, trong lòng nghi hoặc, nhưng trong bóng tối hoàn toàn thể thấy được gì. lại thử giơ chân lên, đụng phải thân thể ấm áp của người khác. Thân thể kia vừa bị chân đụng, liền lật người, lặng lẽ bò qua, len lén kề sát tai hỏi câu:

      "Tam Tam, em té còn đau ?"

      Tiếng kia rất êm tai, ấm mềm nhũn, rất quen thuộc, cũng rất non trẻ, thoáng cái dám xác định rốt cuộc là ai. Diêu Tam Tam khỏi hỏi:

      "Em? Té đau?"

      Người nọ giơ tay ra, vuốt cái trán của , : "Đừng dọa chị sợ. Em quên rồi sao? Tối hôm qua em trở về cùng cha mẹ, cha lái xe đạp bị ngã, em và mẹ cũng té . Em trai trong bụng mẹ mình. . . . . . giữ được nữa."

      Diêu Tam Tam đưa tay sờ sờ lên mặt người kia, ấm áp bóng loáng, Diêu Tam Tam : "Mở đèn lên chị."

      Trong phòng chợt sáng lên ánh đèn lu mờ, Diêu Tam Tam vừa nhìn thấy cái bóng đèn treo trần nhà, sáng lắm, nhưng cũng đủ để thấy cả căn phòng, đây là gian nhà gạch đất, có cái cửa sổ nho , lại bị ván gỗ bít chặt.
      (*)Gạch đất: là gạch sống chỉ phơi khô, được nung.

      Ánh mắt Diêu Tam Tam rơi vào khuôn mặt quay về phía mình kia, quả nhiên là chị hai, chị hai hết sức trẻ tuổi.

      Diêu Tam Tam đột nhiên ngồi dậy, liều mạng nhịn đau, nhìn chằm chằm chị hai Diêu Tiểu Đông, mặt mày trắng trẻo, mái tóc đen mượt, và chị hai đều ngồi ở đầu giường, mà cuối giường, là khác yên lặng ngủ, ngủ hay giả vờ ngủ cũng biêt, nhưng biết, nhất định là chị ba Diêu Tiểu Cải của .

      Diêu Tam Tam sửng sốt lúc lâu, hít sâu hơi, mắt nhìn ra phòng ngoài. Phòng trong và phòng ngoài, cách nhau bởi khung cửa ọp ẹp có cánh cửa, treo cái rèm vải hoa hơi cũ màu đỏ thẫm.

      Nếu vậy khóc ngoài phòng, chính là mẹ Trương Hồng Cúc rồi. Diêu Tam Tam kích động trong lòng, liền muốn nhảy xuống giường ra ngoài nhìn chút, Diêu Tiểu Đông kéo lại, giọng : "Em làm gì vậy? ra ngoài lại chọc cha tức giận đó."

      đoạn, Diêu Tiểu Đông kéo sợi dây ở đầu giường, lạch cạch tiếng, trong phòng lại tối thui. Diêu Tiểu Đông nằm xuống rúc vào trong chăn, đưa tay đẩy đẩy Diêu Tam Tam.

      "Mau nằm xuống, coi chừng lạnh lại bị cảm."

      Diêu Tam Tam từ từ nằm vào ổ chăn, bả vai và xương hông đau đớn, nhắc nhở cho biết mình phải nằm mơ. Diêu Tam Tam mở mắt, nhìn chằm chằm vào bóng tối trống rỗng, dần dần nhớ lại chút chuyện lâu đời. Đúng là có lần như vậy, mẹ mang thai hơn sáu tháng lại giữ được mà đẻ non, nghe đứa con trai.

      Nghĩ lại. Lúc ấy mẹ trốn hoạch hoá gia đình, ban ngày trốn Đông trốn Tây, núp ở nhà người thân thích, buổi tối có khi người ta muốn cho ngủ lại, mới lặng lẽ chạy trở về. Sáng ngày đó, vốn là bị mẹ dắt để canh gác, sai vặt, buổi tối cha là Diêu Liên Phát rước họ trở lại, gầy nên ngồi đòn đông trước xe, mẹ ngồi ghế sau, dưới ánh trăng loang loáng, ràng bình thường, lại biết xe đạp bị làm sao, chợt ngã xuống đường lớn nông thôn.

      Diêu Tam Tam nhớ lại, khi đó mười hai tuổi, vẫn còn học lớp năm.

      Sau khi mẹ sinh non bao lâu, cha liền đưa mẹ vùng khác, dù phải xa xứ cũng muốn sinh con trai. Còn Diêu Tam Tam, học xong lớp năm được học tiếp Trung học, Diêu Liên Phát để lại mấy mẫu ruộng cho ba chị em . Lúc đó chị hai mười sáu, chị ba mười lăm.

      Còn may là cha chạy xe té, nếu là mẹ tự té xuống giữ được thai con trai. . . . . . Diêu Tam Tam thở dài. Nhà các phải chỉ có ba, mà là bốn chị em. có mấy ai biết, nhà còn có con thứ tư, Diêu Tiểu Tứ từ lúc sinh ra, bị giấu ở nhà bà ngoại cách hơn chục dặm mà nuôi.

      Diêu Liên Phát thề sinh con trai nghỉ! Nhưng Diêu Tam Tam lại biết rất , nhà các chỉ có bốn chị em, thể có thêm em trai nữa.

      Tiếng khóc đau xót của Trương Hồng Cúc mãi cho đến lúc sắc trời sáng mới ngưng, bà lau nước mắt từ từ vào phòng trong, cởi giày, mặc nguyên cả áo mà nằm xuống chiếc giường gỗ đặt kề bức tường hướng nam.

      "Ngủ chết hết rồi hả? Còn mau đứng lên cho tao, tao nuôi tụi mày chỉ ăn hại chứ có ích lợi gì!"

      Diêu Liên Phát giật rèm vải, chưa câu mắng to. Chuyện tâm trạng tốt lôi con ra trút giận này, cũng bình thường như cơm bữa ở nhà họ Diêu.

      "Cha, con dậy." Diêu Tiểu Đông lên tiếng, Diêu Tiểu Cải ở cuối giường cũng ngồi dậy, vừa khoác áo, vừa : "Cha, con cũng dậy rồi."

      Diêu Liên Phát cũng thèm quan tâm tới hai người, chuyển lửa giận qua người Diêu Tam Tam: "Tam Tam, mày nghỉ học , giờ bộ dạng mẹ mày như vầy, mày trở về lo mẹ mày . Bữa nay tới với thầy giáo tiếng, kêu y phát cho cái bằng tốt nghiệp Tiểu học, dù sao mày cũng lớp năm rồi, cho bằng tốt nghiệp, tiền tao tốn mấy năm nay phải là mất trắng sao?"

      Diêu Liên Phát chửi mắng xong rồi, ngay sau đó hai miếng cửa gỗ ở gian ngoài kêu lạch cạch tiếng, chắc là ra ngoài!

      Diêu Tiểu Đông bò dậy, xỏ giày tới trước giường Trương Hồng Cúc, hỏi: "Mẹ, mẹ có sao ? Mẹ muốn uống nước ?"

      Trương Hồng Cúc chậm rãi lắc đầu cái, trả lời.

      Diêu Tam Tam xuống giường, xoa xoa bên hông vẫn còn đau, hoạt động bả vai chút, xác định xương có bị thương, liền mở cửa ra ngoài. Nhà các có hàng rào, mấy năm nay, tâm trí Diêu Liên Phát chỉ dùng vào việc trốn kế hoạch, sinh con trai, bên ngoài hai gian phòng gạch đất, là mảnh đất trống khá rộng, phía tây có cây cột gỗ, dựng lên cái lán cỏ, cũng là nơi để các nhóm lửa nấu cơm.

      Dưới ánh nắng sớm, Diêu Tam Tam xoạt xoạt rửa sạch nồi, đổ gáo nước vào, nhóm lửa lên, ở nông thôn bao giờ thiếu củi, củi nhà đốt đều là do ba chị em gom nhặt được, mà cái nồi này cũng cần bao nhiêu lửa, Diêu Tam Tam dùng cả nhánh củi, chỉ xé chút rơm rạ ra đốt, gáo nước sôi rất nhanh, Diêu Tam Tam vào nhà tìm vòng, tìm được mấy quả trứng gà trong cái hũ ở chân tường, liền lấy năm trứng, đập thả vào trong nồi, lửa nấu canh trứng.

      Chị hai Diêu Tiểu Đông nối gót ra ngoài, thấy rửa nồi, liền lấy cái nồi sắt lớn gần đó rửa sạch, cho nước và muôi gạo vào nồi, rồi ngồi xổm bên cạnh mà nấu

      Diêu Tam Tam nấu canh trứng xong, vào nhà lục lọi hồi, chỉ tìm được gói hạt tiêu, trong nhà có đường, đường trắng đường đỏ đều có, Diêu Tam Tam lấy chày cán bột giã hạt tiêu, tìm cái chén sứ trắng lớn nhất, múc trứng rồi rắc chút tiêu, lại múc hai muôi nước, sau đó bưng vào cho Trương Hồng Cúc.

      "Mẹ, mẹ uống miếng nước ."

      Trương Hồng Cúc xoay mặt vào trong, khoát khoát tay, còn hơi sức : " muốn uống."

      "Mẹ, con làm canh trứng với tiêu đen cho mẹ đây, thân thể mẹ quan trọng hơn, mẹ cố ăn miếng ."

      Phụ nữ địa phương ở cữ, đều ăn mấy thứ trứng gà, đường đỏ, hạt tiêu này. Trương Hồng Cúc nghe xong, chờ lúc, mới chậm rãi ngồi dậy, nhận lấy cái chén trong tay Tam Tam, ăn chút.

      Trương Hồng Cúc uống thêm miếng nước, mới chén đưa cho Diêu Tam Tam, thở dài hơi mà : "Tam Tam, giờ con cũng sắp học hết cấp rồi, nếu cha con vậy, con cũng đừng nữa, điều kiện chúng ta như vậy, đứa con như con, dù sao cũng lên cao được."[/size]
      Mai Trinh thích bài này.

    3. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      CHƯƠNG 2: BA CHỊ EM

      Nghỉ học? kiếp trước Diêu Tam Tam cũng chỉ học hết Tiểu học, khi ấy Tiểu học vẫn còn là năm năm, vốn năm sau lên Trung học, Diêu Liên Phát lại nhất định cho học tiếp,chỉ là ——

      chết lần, có nên lại để cho cha mẹ làm chủ? Mười hai tuổi, văn hóa Tiểu học, nghỉ học xong còn có thể được làm gì?

      Diêu Tam Tam lâu lên tiếng, còn mãi lo suy nghĩ chút. đưa đũa trong tay cho Trương Hồng Cúc, xoay người ra ngoài.

      Trong lán cỏ, Diêu Tiểu Đông vẫn còn nấu nướng. Diêu Tam Tam tới ngồi xổm bên cạnh tiếp củi cho , Diêu Tiểu Đông đợi nấu sôi rồi :

      "Tam tam, em cho thêm hai nhánh củi, nấu lửa cho nhừ cháo, chị lấy mớ bột ngô."

      Diêu Tam Tam đứng lên mà ngồi đấy tiếp tục nấu, Diêu Tiểu Đông cầm gáo và muôi, múc nửa gáo nước bước vào lán, nhanh chóng khuấy tan nửa muôi bột ngô, rót vào trong nồi, rồi lại dùng muôi quấy đều vòng.

      "Chị hai, Tam Tam, em tìm cả buổi trời mới thấy chiếc vớ. Hai người nấu cơm rồi hả? Vậy em cho heo ăn!" chị ba từ trong nhà ra.

      Thấy Diêu Tiểu Cải ra tới, Diêu Tiểu Đông khuấy cháo trong nồi, : "Dù sao bây giờ cũng có chuyện gì gấp, chị với Tam Tam ở đây nấu. Em tỉnh rồi gánh thùng nước , nước trong vại sắp hết rồi."

      Diêu Tiểu Cải đứng bên bệ bếp ngáp cái, vỗ vỗ mặt, sửa sang lại đầu tóc có chút rối, rồi cầm lấy đòn gánh và thùng sắt gánh nước. Nhà họ Diêu có đào giếng, ra hàng xóm cũng có giếng, nhưng nước trong thôn có tính vôi, uống tốt, nấu sôi lên còn lắng xuống cả tầng bột trắng dày. Bởi vậy nước dùng trong nhà đều phải tới giếng cũ ở đầu thôn gánh về, lại hơn dặm đường, cũng phải việc dễ dàng gì.

      Nhưng dù là Diêu Tam Tam mới mười hai tuổi, gánh nước vẫn là chuyện thường xuyên, vóc dáng Diêu Tam Tam cũng coi như gầy hơn so với bạn cùng tuổi, gánh đòn gánh lên, thùng nước coi như miễn cưỡng rời được mặt đất, đường phải nghỉ mệt hai ba lần mới đem được hai thùng nước về tới nhà. Thời gian và tâm trí của cha mẹ đều dùng hết vào việc trốn kế hoạch hóa, sinh con trai, cái nhà này bình thường đều dựa vào ba chị em chống đỡ.

      Cháo ngô trong nồi vừa chín tới, đây chính là điểm tâm sáng nay của cả nhà, lúc này qua đợt gieo trồng vụ xuân, còn chưa tới lúc gặt tiểu mạch, cũng có làm việc gì nặng. Làm việc nặng mà , sáng ăn cháo ngô là đủ, phải ăn thêm bánh rán.

      Diêu Tiểu Đông dập tắt lửa, nhặt lại mấy nhánh củi rơi rớt, kêu Diêu Tam Tam:

      "Tam Tam, em vớt mấy miếng dưa muối ra thái ."

      Diêu Tam tam đáp tiếng, vào nhà, dựa vào trí nhớ mà dễ dàng tìm được cái bình sứ cao chừng nửa người, mở nắp vải ra, thò tay vào lấy ra hai miếng dưa muối xù xì, cẩn thận thái , rồi đựng vào cái chén sứ trắng.

      Diêu Liên Phát ra ngoài vẫn chưa trở lại, thể ăn cơm trước, Diêu Tiểu Đông sai Diêu Tam Tam xong, chính mình cũng xách cái thùng , múc nửa thùng nước, băm rau lang và rau dại, lại trộn thêm nửa gáo cám, quấy thành nửa thùng thức ăn cho heo, Ba chị em nhà họ Diêu có nuôi hai con heo, chuồng heo đặt ở trước lán cỏ, Diêu Tiểu Đông nhích tới vách chuồng, vất vả đổ thức ăn vào trong máng, lại thấy Diêu Liên Phát tay cầm ki hốt phân, vai khiêng xẻng, vẻ mặt u ám tới.

      Diêu Tam Tam thái xong dưa muối, vừa ra khỏi cửa, cũng đúng lúc nhìn thấy Diêu Liên Phát. Diêu Tam Tam nhìn sắc mặt sa sút tinh thần của Diêu Liên Phát, đoán Diêu Liên Phát nhất định mang cái thai chết non chôn rồi. Nghĩ tới tâm tình Diêu Liên Phát hết sức tốt, nên Diêu Tam Tam cũng lên tiếng, quay người lại, cầm cây chổi bên cạnh cửa lên, bắt đầu quét mảnh đất trống ngoài nhà.

      Diêu Liên Phát cũng thèm ngó tới ba đứa con , thẳng vào phòng, Diêu Tam Tam quét đến chỗ cửa sổ bị ván gỗ bít kín, dừng chổi lại, liền nghe được Diêu Liên Phát căm hận mắng:

      “X Mụ nội nó, tôi đường lớn sóng yên biển lặng mà làm cái quỷ gì tự nhiên ngã xuống! Tôi mới vừa trở lại xem, ra là thằng con thứ ba nhà họ Bảo xây nhà ở ven đường vẩy mảng cát lớn, khó trách sao tôi cảm thấy có thứ gì đó làm xe ngã. Tôi x bà nội nó, cái này là nhà nó hại tôi, nếu phải tại nhà nó, sao có thể xảy ra này chuyện này? Đứa bé sao có thể còn? Cái thù này tôi nhớ kỹ rồi, nhìn xem sớm muộn gì nó cũng yên với ông đây!"
      (*)X : Tiếng chửi bậy.

      "Mình tiếng chút, chớ gào to. Tôi muốn giấu còn giấu xong, sao mình còn muốn cùng nhà gây chuyện? Nhà họ Bảo nhiều em, con cháu lại càng đông, mình có thể làm gì được người ta?" là tiếng Trương Hồng Cúc.

      "Hừ, có trách trách cái bụng có tiền đồ nên tôi mới bị người ta qua mặt, nếu ba đứa kia đều là con trai, sao tôi có thể thua kém người ta? Có đứa nào dám trêu vào tôi, tôi liền giết sạch cả nhà nó!"

      Trương Hồng Cúc gì, dường như nghĩ tới cái thai con trai vừa sinh non, bắt đầu giọng nức nở. Diêu Liên Phát chán nản mắng thêm mấy tiếng, giống như nếu ông ta có ba đứa con trai, đó là ba lực sĩ kim cang vô địch, ít nhất cũng có thể xưng bá cả thôn.

      Diêu Tiểu Cải gánh hai thùng nước về tới, Diêu Tam Tam để chổi xuống, qua phụ Diêu Tiểu Cải đổ nước vào trong vại. Lúc này ở phía đông mặt trời nhô cao, Diêu Tiểu Đông cho heo ăn xong, ba chị em mới tự mình chải đầu rửa mặt. Sửa soạn rồi, Diêu Tiểu Đông mới lấy chồng chén ra múc cháo, Diêu Tam Tam bưng chén vào nhà, sắp đũa lên, Diêu Tiểu Cải nhìn nhìn chị hai, hất cằm về phía nhà trong, Diêu Tiểu Đông do dự chút, mới gọi Diêu Liên Phát:

      "Cha ơi, ăn cơm."

      "Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, tao nuôi dưỡng mấy thứ ăn hại như tụi mày có ích lợi gì!” Diêu Liên Phát tâm trạng tốt, bỗng nhiên nổi cáu lên, “Em trai mày còn, chuyện lớn như vậy mà tụi mày còn có tâm trạng ăn, đồ thứ vô dụng bất hiếu, chết hết !”

      Diêu Tiểu Đông yên lặng để đũa xuống, xoay người ra khỏi phòng, vừa , Diêu Tiểu Cải và Diêu Tam Tam cũng liền theo. Ba chị em đứng bên cạnh chuồng heo, Diêu Tam Tam liếc nhìn Diêu Tiểu Đông, thấy cúi đầu, nhưng lại khóc, mới :

      "Chị hai, hôm nay em làm cái gì đây?"

      "Em? Em lo học trước , cho dù học nữa, cũng phải với thầy giáo tiếng. Đói bụng…… Lúc em lén bỏ bánh rán vào trong giỏ xách ." Diêu Tiểu Đông xong mới kêu Diêu Tiểu Cải, "Tiểu Cải, em theo chị làm cỏ trong ruộng đậu phộng , nhân tiện kiếm cỏ heo luôn."

      Diêu Tam Tam sững sờ do dự chút. Trong lòng vẫn còn suy nghĩ, chuyện học, rốt cuộc có nên học lên nữa hay ? Về sau nên làm cái gì đây? Bây giờ cách thời điểm tốt nghiệp Tiểu học xa, lên Trung học, cha nhất định đồng ý, nên tính sao đây?
      Diêu Tiểu Đông thấy ngẩn ngơ, còn tưởng rằng dám vào nhà, liền tự mình vào trong nhà lấy giỏ xách, nhìn rèm cửa phòng trong có động tĩnh, mới lặng lẽ lấy cái bánh rán ra từ trong rổ, cuộn lại nhét vào trong giỏ xách

      "Cho em." Diêu Tiểu Đông quàng cái giỏ xách quân dụng màu vàng lên vai Diêu Tam Tam, giọng : "Chị để bánh rán ở trong, nhưng mà có cuốn dưa muối."

      Diêu Tam Tam đứng yên nhúc nhích, nhưng Diêu Tiểu Đông cũng chú ý nữa, cầm lấy dụng cụ cùng Diêu Tiểu Cải, lúc gần còn thúc giục Diêu Tam Tam câu:

      " nhanh lên! Buổi trưa tan học trở về ném cho heo mớ cỏ non trước.”

      ***************************

      Diêu Tam Tam cầm giỏ xách, chút lại ngừng chút, lết chậm rì về cửa thôn ở hướng nam. Trường Tiểu học nằm ở hướng nam, xoay mặt về hướng Bắc, bên ngoài trường học là những khoảnh ruộng rộng lớn. nhớ thời Tiểu học, thời gian học muộn, dường như là đến tám giờ mới bắt đầu, nhà ở nông thôn, Thầy giáo cũng cắm chân trong ruộng, sáng dậy sớm làm chút việc nhà nông rồi mới tới. Học sinh lớp lớn cũng như vậy, làm việc nhà nông, nuôi heo nuôi chó, dọn dẹp nhà cửa, dậy rất sớm, trời chưa sáng rời giường, nhưng đến khi tới được trường cũng muộn thời gian.

      Diêu Tam Tam nhìn cánh cổng trường học xa xa, còn chưa mở cửa có mấy đứa trẻ tới sớm chờ. Lòng Diêu Tam Tam còn tư lự, chưa có quyết định dứt khoát, quay người lại, men theo hàng rào trường học mà về hướng nam, xuyên qua đoạn đường ven ruộng, tới chỗ mấy ngôi mộ.

      vùng mồ mả lớn, cũng biết là của nhà ai, mấy chục ngôi mộ chen chúc nhau, ở giữa có hai gốc cây lớn, cây lê đường, cây liễu, nghe người ta đều là tự mọc. Cả hai cây đều hết sức to lớn, thân cây thấp lùn, chạc cây rất nhiều, dù biết leo cây, cũng có thể bò lên được. Thuở đến trường, sau khi tan học rảnh rỗi, thường chạy đến đây chơi, mấy chạc cây treo đầy trẻ con. Trẻ con nông thôn hoang dã, đâu ai để ý có mộ hay mộ, chơi vui là được.

      Diêu Tam Tam bò lên cành cây lê đường hay ngồi trước kia. Mặt trời mọc rồi, ánh sáng chói mắt xuyên thấu cành lá, loang lổ chiếu rọi lên người . Diêu Tam Tam sờ sờ vỏ cây xù xì, xoay về phía mặt trời mà nhìn tay mình, nho , gầy teo, nhưng da lại mềm mại co dãn, đó là đôi tay của . Đôi tay này có thể làm rất nhiều chuyện.

      Ở trong nhà này, Diêu Tam Tam vẫn luôn tồn tại như khí, lặng lẽ làm việc, lặng lẽ lớn lên, lặng lẽ bị coi , bị hy sinh, bắt đầu là vì em trai hư ảo, về sau nữa, vì để cho chị hai kén rể tới nhà, vì giúp cho nhà có tiền xây phòng, vì. . . . . .

      Diêu Tam Tam còn nhớ, lúc học lớp bốn, có lần cha đến trường tìm có việc, ngờ đến con mình học lớp mấy cũng biết. Sau này gả cho người ta, phải lại trở thành vật hi sinh cho nhà chồng và người chồng chung sống bao năm ư?.

      Trời cao cho cơ hội được sống lần nữa, rốt cuộc nên sống như thế nào đây? chỉ riêng , còn có chị hai, chị ba, còn có em , còn cái nhà này, rốt cuộc nên làm gì đây?

      "Ai, con nhóc này, chạy tới đây làm cái gì vậy?"

      Chợt giọng vang lên, dọa Diêu Tam Tam sợ hết hồn, vội vàng quay đầu xuống nhìn, dưới gốc cây là ông lão dắt mấy con dê, ngẩng đầu nhìn . Trong nghĩa địa cỏ dại mọc thành bụi, xem ra là muốn thả dê.

      " nhóc con, chạy vào nghĩa địa ngồi mà sợ. Chắc con trốn học phải ?" Ông lão nhìn cái giỏ xách vàng nhét dưới tàng cây, : "Trẻ con đứa nào cũng vậy, lúc được học chịu học hành cho đàng hoàng, tới lúc muốn học được nữa rồi, con là con cái nhà ai?”

      Diêu Tam Tam dám trả lời, vội vàng nhảy xuống, nhặt giỏ xách lên. lại men theo hàng rào trường học chạy mất, chạy đến cổng trường dừng chân.

      bước, tính bước! bây giờ là học sinh Tiểu học, thể trốn học như vậy, Diêu Tam Tam nghĩ xong, đẩy cửa bước vào.

      Thầy giáo Cao ở trong lớp, nhìn thấy Diêu Tam Tam, đặt sách giáo khoa lên bục giảng, cầm viên phấn lên, hỏi : "Diêu Tam Tam, sao hôm nay con vẫn muộn? Làm cái gì mà tới tận giờ này mới đến?"

      Diêu Tam Tam cúi đầu, biết nên trả lời thế nào. Thân hình gầy gò kia cũng là loại sách lược, thầy giáo thấy cúi đầu im lặng, trong lòng cũng hiểu , trẻ con nông thôn, mà nhất là con nhà họ Diêu, luôn có những chuyện khó xử, mới buông miệng :

      "Vào , sau này đừng có tới trễ nữa !"

      Diêu Tam Tam vội vàng bước vào lớp, lớp học có ba dãy bàn dựng thẳng hàng, ở giữa có hai lối , Diêu Tam Tam vừa tính tới dãy bàn bên phía bắc, bên dãy kề tường phía nam có người vỗ bàn nhè , giọng gọi :

      "Này, váng đầu rồi hả?"

      Diêu Tam Tam cúi đầu, nhìn lướt qua chỗ ngồi kia, quả nhiên là trống , Diêu Tam Tam vội chạy qua ngồi, nhìn bé ngồi cùng bàn cái, là Diêu Lĩnh Đệ, bé trong dòng họ, gương mặt tròn xoe cười híp mắt vẫn quen thuộc như cũ..

      Thầy Cao giảng tiếp bài của ông rồi. Diêu Tam Tam nhớ thầy Cao dạy môn ngữ văn, liền mở giỏ xách lôi cuốn sách giáo khoa ngữ văn ra. chợt thấy cái bánh rán vàng óng, đó là bánh rán của chị hai, lúc này tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

      còn chưa ăn cơm nữa! Diêu Tam Tam sờ bụng cái, tự cười với mình, hoạt động mạnh lúc cũng tốt, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rực rỡ nhỉ! lấy sách ra, nghiêm túc nghe giảng bài.
      Mai Trinh thích bài này.

    4. Bạch Tiểu Ngọc

      Bạch Tiểu Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      87
      Được thích:
      527
      CHƯƠNG 3: BÀ DIÊU

      Diêu Tam Tam vốn đến muộn, qua hơn hai tiết học, đến giữa trưa. Tan học, Diêu Tam Tam ra khỏi cổng trường, vừa nhắm hướng nhà mình mà bước, vừa lấy bánh rán ra ăn. Theo tình hình buổi sáng, buổi trưa sợ chưa chắc có cơm ăn, hoặc là có cơm cũng được ăn, đói bụng tới trưa rồi, ăn lót bụng trước rồi .

      Nông thôn hẻo lánh đầu thập niên 90, cũng bắt đầu có biểu chênh lệch giàu nghèo. Nhà giàu nhất trong thôn có hành lang lớn, ngói đỏ gạch đỏ, tường vây cao, cổng lớn sơn đỏ bóng loáng. Kém hơn nhà ngói thấp lùn, tường vây đá xám. Còn lại, là kiểu nhà của Dư Tam Tam, nhà gạch đất hai gian, nóc nhà lợp cỏ tranh, cỏ tranh lâu năm rách nát, bị mưa dột nên đắp lên mấy miếng ngói xám, ngay cả cái hàng rào cũng có, thành ra nhìn dở dở ương ương.

      Giữa thôn là con đường đất, trời nắng bụi đất mịt mù, trời mưa đọng nước, lầy lụa bùn nhão, đường chính thế, trong ngõ trái đống phân, phải đống cỏ khô, nước bẩn đọng khắp nơi, nhìn tới đâu cũng có thế phân và nước tiểu súc vật. Dù Diêu Tam Tam là trong hoàn cảnh này mà lớn lên, nhưng quay ngược trở lại hơn hai mươi năm trước, vẫn tránh được than thở.

      Diêu Tam Tam ăn sạch cái bánh đường .

      thẳng về nhà, từ xa nghe được tiếng chuyện trong nhà , giọng kia cũng phải là lớn, nhưng lại vang vang, rất có sức xuyên thấu, Diêu Tam Tam dừng chân bên ngoài nhà, nghĩ chút cũng đoán được ai tới.

      Muốn hỏi mấy chị em nhà họ Diêu có tên tuổi sáng tạo như vậy là nhờ ai, phải cha mẹ , mà là bà nội. Theo tập tục địa phương, trẻ con sinh ra ba ngày, ông nội bà nội đặt tên cho. Bà Diêu có ba người con trai, và con út. Diêu Liên Phát là con cả, nên Diêu Tiểu Đông cũng chính là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Diêu, nhưng bởi là con , vừa sinh ra được bà Diêu chào đón, đến khi lần lượt sinh thêm ba đứa con nữa, con dâu Trương Hồng Cúc cũng hoàn toàn bị bà Diêu phán cho cái tội nặng nề.

      "Muốn tôi với sao được? Y hệt miếng đất bạc màu, trồng tới trồng lui, cuối cùng cũng có thu hoạch tốt, khó khăn lắm mới mang được đứa con trai, vậy tốt biết bao nhiêu, nửa đường lại xảy ra chuyện này, phải tôi muốn chứ, hai vợ chồng thằng cả nhà , đúng là có tiền đồ, coi thằng cả nó tới tuổi này rồi, ngay cả đứa con nối dõi cũng có, coi đứa cháu trai tốt đẹp, tự nhiên hư mất, làm cho lòng tôi đau buồn khó chịu biết bao nhiêu!"

      Diêu lão nãi bày ra vẻ tiếc hận oán trách, ngay sau đó trong nhà lại truyền ra giọng của người đàn bà trẻ tuổi.

      "Mẹ, xem người kìa, đừng nữa mà... mẹ đau lòng, phải chị hai đây còn đau hơn sao? còn cách nào khác, chị ấy cũng muốn như vậy đâu. Đều là do số mạng, mạng bạc có phúc được con trai, cố ép buộc cũng vô ích. Mẹ đừng trách chị hai nữa, làm lòng chị chua xót đau khổ."

      Diêu Tam Tam hiểu, đấy là thím ba! Trong ba em nhà họ Diêu, người thứ hai có ba con trai, người thứ ba có trai , thím ba vóc người xinh đẹp, lại bẻm mép lắm, bình thường cũng luôn kiêu ngạo, luôn tự cảm thấy mình là người phụ nữ toàn vẹn, tốt hơn hai người chị dâu kia nhiều! Bởi vì biết ăn , quen được dịp khoe mẽ, nên cũng được bà nội thích nhất..

      Diêu Tam Tam nghe thấy mẹ chuyện, chắc là. . . . . khóc ! Kiếp trước từ đến lớn, thấy mẹ bởi vì chỉ sinh bốn đứa con mà số khổ bị đánh bị mắng, Diêu Tam tam chỉ cảm thấy mẹ đáng thương, lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, sợ chọc người lớn tức giận. Nhưng lúc này nghe vậy chỉ thấy tức cành hông, người đáng thương phải có chỗ đáng giận, chính mình có miệng, có tay, có chân, cớ sao cứ phải im hơi lặng tiếng để cho người ta mắng nhiếc?

      đầu chữ nhẫn là cây đao, giống như đời trước, nhường cái này nhịn cái kia, chuyện gì cũng cố sức chịu đựng, nhẫn nhịn , kết quả thế nào? Có ai nhẫn nhịn ?
      (*) Chữ nhẫn 忍: Được ghép từ hai chữ, chữ là đao (con đao), chữ dưới là tâm (con tim)

      Diêu Tam tam đẩy cửa mạnh, cố ý tạo ra thanh lớn, hai miếng ván cửa rầm tiếng đụng vào tường, vén rèm vải bước vào phòng.

      Hai người kia dường như bị tiếng cửa đập mạnh làm giật mình, ngẩng đầu lên, thấy là Diêu Tam Tam, lập tức có vẻ mặt tốt, Diêu lão nãi quay qua trách mắng Diêu Tam Tam:

      "Làm cái gì gấp gáp vậy? Mày làm tao giật mình! Con có chững chạc này, mày nhìn Hồng Hà người ta coi, người ta làm cái gì cũng nhàng thùy mị, mày nhìn lại mày, thô kệch ẩu tả, mười mấy tuổi đầu, nên có chút dáng vẻ con .”

      Hồng Hà là con của thím ba, hơn Diêu Tam Tam hai tuổi, cũng giống hệt thím ba, còn tuổi nhưng nhanh mồm nhanh mép, miệng ngọt như mía lùi , cũng coi như là cháu duy nhất khiến bà nội vui vẻ. Dĩ nhiên, cuối cùng cũng kém mấy đứa cháu trai!
      * [Haiz, edit cái chương này thiệt nhức đầu, mình xin giải thích chỗ này chút, Tam Tam gọi bà mình là ‘nãi’ mình dịch thành bà nội được, nhưng đến lời của tác giả gọi là 'Diêu lão nãi', mình mà dịch bà nội Diêu hoặc bà Diêu thấy kì kì, lời của tg thể gọi là nội được, mà bà lão này cũng chẳng có hiền lành gì, phải gọi ra như người xa lạ mới hợp, nên cứ là lời của tác giả mình để nguyên là ‘Diêu lão nãi’ nha.
      Cũng thêm cho các bạn , là Diêu lão nãi có 3 con trai: con cả là cha Diêu Tam Tam nhà có bốn đứa con ; con thứ hai sinh được ba đứa con trai; con thứ ba sinh trai . Tác giả nêu tên vợ chồng hai người chú của Tam Tam, nên giống như vừa , lời Tam Tam mình cho gọi chú thím, nhưng đến lời tác giả hai người chú này mình để ‘Diêu lão nhị’, ‘Diêu lão Tam’. Vợ hai người này là ‘vợ Diêu lão nhị’, ‘vợ Diêu lão tam’.
      Mấy cái vụ xưng hô này rắc rối quá, mấy bạn chịu khó đọc mấy từ này giùm nha.]

      "Ô, bà nội, thím ba, hai người tới chơi sao? Con biết a!" Diêu Tam Tam ra vẻ hay biết, "Con mới vừa tan học, vội vã chạy về nhà, làm ẩu rồi. Thím ba, tan học rồi thím cần về nhà nấu cơm sao?"

      "Con xem đó, thím với nội con còn phải là tới thăm mẹ con sao! Quan tâm trò chuyện với mẹ con, cũng tan học rồi, thím phải nhanh nhanh về nhà nấu cơm đây." Xong quay qua mẹ chồng mà : "Mẹ, mình trở về thôi, Hồng Hà với Trụ tử tan học, thể để hai đứa ăn cơm trễ được."

      Diêu Tam Tam làm vẻ mặt quan tâm : "Thím ba, chắc thím phải gấp mới kịp, Hồng Hà chắc về đến nhà rồi, nhưng mà Trụ tử chỉ sợ về được, Con tan học qua lớp , nhìn thấy thầy giáo mắng nó đần độn trì trệ, đần còn hơn heo, ngu xuẩn ăn bánh rán biết cầm. Nhìn tình hình chắc muốn bắt nó ở lại làm bài tập rồi. Nếu nó về nhà được, thím phải nên đưa cơm sao?"

      Ăn bánh rán biết cầm, là câu tục ngữ mà người nông dân dùng để giễu cợt người ngu xuẩn, bánh rán phải cuốn thành cuốn mà ăn, nghe có người ngốc, hai tay cầm bánh mà cắn ăn, ngốc đến mức biết đổi tay, cắn trúng cả tay.

      Diêu Tam Tam ra cũng chỉ thuận miệng mà vậy thôi, chứ cũng nhìn thấy. Nhưng Diêu Tiểu Trụ đó đầu óc tắc nghẽn như nhồi gỗ, nổi danh thông suốt, tính tình lại vừa lười vừa xảo quyệt, cũng là đứa tệ nhất lớp, có ngày nào mà thầy giào mắng mấy câu?

      Vợ Diêu lão tam nghe vậy, hơi cười mỉa : "Gì chứ, Trụ tử phải là còn sao! Nó lớn hơn chút, hiểu biết hơn chút là học giỏi thôi. —— Mẹ, mình về thôi! Đại tẩu vẫn ổn, mình cũng yên tâm."

      "Còn ông thầy kia nữa, thằng bé như vậy, học cái gì được? Mới bây lớn đâu?" Diêu lão nãi nghe cháu trai mình tốt, liền tức giận càu nhàu, "Bảy tám tuổi chó cũng ngại, bé trai bây lớn, là lúc ham chơi nhất, Trụ tử cũng đâu phải ngốc, nó chỉ la ham chơi lo học thôi."

      Nghe giọng điệu kia, hình như ham chơi chăm chỉ là loại vinh quang. Diêu Tam Tam cũng bắt bẻ, khuôn mặt nhắn nở nụ cười.

      "Mẹ, người xem nội và thím ba con còn tới thăm mẹ nè, bên ngoài người ta bà nội thiên vị, coi thường nhà chúng ta, bọn họ là dệt chuyện bừa đó." Diêu Tam Tam cười cười , "Bà nội của con là dạng người gì chứ? Sao có thể ghét đứa con lớn nhất của mình? Ngay cả con trai mình mà cũng chán ghét coi thường, còn gì đạo lý làm người nữa."

      Diêu Tam Tam xong khoác tay Diêu lão nãi, dáng vẻ thân mật, trong miệng lại : "Nội của con sao có thể già mà hồ đồ theo đạo lý? Đúng , nội?"

      Đời trước Diêu Tam Tam đại khái cũng chưa từng gần gũi với nội như thế, chợt tới gần Diêu lão nãi như vậy, còn thân mật kéo tay bà, lời ra lại vừa vặn trách móc bà ta, làm Diêu lão nãi khó chịu nghẹn hơi, rồi lại tìm đâu ra lí do để phát giận, mặt già lạnh lẽo .

      Diêu Tam Tam vòng vèo mắng người như vậy, bà cũng thể lên tiếng nhận tội chứ? Chẳng lẽ bà còn , đúng, tao chính là già mà hồ đồ, theo đạo lý, đúng ?

      Lưng Diêu lão nãi cứng ngắc, làm như tay Diêu Tam Tam có gai nhọn, vội vàng đẩy tay ra, xụ mặt bới móc quở mắng: "Con này, về tới nhà lo nấu cơm, chỗ người lớn chuyện, mày chạy tới dính vào làm cái gì? Mười mấy tuổi đầu rồi, càng lớn càng hết xài."

      "Trong rổ có bánh rán, trong nồi có sẵn cháo, cần nấu cơm đâu." Diêu Tam Tam lại cố ý ngang nhiên xông qua kéo Diêu lão nãi, "Nội ơi người xem, còn phải tại nhà con nghèo quá sao, bánh khoai cháo ngô, cũng có gì để mẹ con bồi bổ thân thể. Nội và thím ba hai người tới thăm mẹ con, chắc là có đem gì đó tới? Bây giờ con vừa vặn lấy làm bữa trưa. Con , ai lại biết bà nội con có lòng dạ tốt, sao có thể tới thăm người mà hai tay trống được?"

      "Thăm người" ở địa phương ý chỉ thăm bệnh nhân, thăm bệnh nhân dĩ nhiên phải mang theo chút đồ. Chỉ là, Diêu lão nãi sao có thể mang hột cơm nào tới cho Trương Hồng Cúc? Bị Diêu Tam Tam chặn họng như vậy, thiếu chút nữa buột miệng mắng ra, nhưng Diêu Tam Tam còn thân thiết kéo tay bà ta, lời cũng khéo léo thể bắt bẻ, làm bà ta nghẹn bụng, ngoài miệng lại thể phát tác được.

      "Tao đó hả, cũng chỉ mới nghe cha mày chuyện này sáng nay, tao sao còn nghĩ được đem cái gì tới? Lại là người trong nhà, phải cũng chỉ tới nhìn chút thôi sao ?"

      "Phải đó phải đó, tại thím quá lo lắng, vội vàng tới xem chút, người nhà cần chi mang đồ tới? Con bé này cũng là khách sáo." Vợ Diêu lão tam miệng vậy, trong bụng lại hung hăng nghĩ, cái con ít này, trở nên nhanh miệng như vậy từ lúc nào chứ? Từng câu từng chữ làm người ta phát nghẹn.

      "Cũng đúng ha." Diêu Tam Tam ngây thơ gãi đầu, , "Vậy người nhà lời hai nhà, nhà con ngay cả dưa muối còn đủ ăn, thím ba, con khách sáo với người nữa, con qua vườn thím cắt mấy dao rau hẹ ăn, được ?"

      Vợ Diêu lão tam thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, thể làm gì khác hơn là : "Rau hẹ trong vườn thím cũng còn bao nhiêu, mới cắt xong còn chưa có dài được đâu, con có muốn cắt cũng phải chờ thời gian."

      " vội, con đợi nó dài ra rồi lại cắt." Diêu Tam Tam sảng khoái mà đồng ý tiếng, liền làm bộ muốn tiễn hai người ra ngoài. Ra khỏi cửa nhà, Diêu Tam Tam chợt nghiêm khuôn mặt nhắn, câu:

      "Đúng rồi, bà nội, thím ba, hai người sau này đừng ở trước mặt mẹ con mà cái gì số mạng hay số mạng, ngày sau đường còn dài lắm, ai biết trước được số mạng ai? Sinh ra con trai mà dạy dỗ được, đánh cha mắng mẹ nó thôi khỏi , mẹ con sinh mấy đứa con tụi con sao? Chúng con cũng nhờ người khác nuôi sống, vậy tới phiên người khác tới lo ngại giùm chứ?”

      "Mày. . . . . . con quỷ mày muốn chết hả, mày lấy tư cách gì lên tiếng? Mẹ mày sinh ra đống con tụi mày, còn cho người ta hả?" Diêu lão nãi rốt cuộc cũng đổi sắc mặt.

      "Bà nội, con là cháu nội trong nhà, con chỉ là nghĩ sao vậy thôi. Nhà cũng sinh hai bé , vậy chẳng lẽ mạng cũng là mạng xấu sao? phải để yên cho người ta xem thường sao? Nếu để biết có người coi thường hai con của , chắc cũng đau lòng rơi nước mắt phải ?”

      Diêu Tam Tam câu đâm trúng chỗ đau của Diêu lão nãi, rồi xoay người nhóm lửa nấu cơm, chị hai chị ba buổi sáng chưa ăn cơm xuống ruộng rồi, phải nhanh nhanh nấu cơm, có rảnh mà để ý hai người đáng ghét kia. Cha còn chưa về, chắc ba chị em cũng có thể an ổn ăn bữa cơm.

      Bên cạnh chuồng heo nhà họ Diêu có trồng dây bí đỏ, dây bí kia vô cùng tươi tốt, dựa tường đá mà bò lên nóc chuồng heo. Diêu Tam Tam vòng quanh chuồng heo nhìn chút, lá xanh mọc dày, thể thấy được phía có kết trái hay , giẫm chân lên tảng đá nhô ra của chuồng heo, nhanh nhẹn trèo lên.

      Trẻ con nông thôn, dù có là con leo cây hay trèo tường cũng đều là chuyện .

      Diêu Tam Tam vén đám lá xanh tươi, tìm được quả bí đỏ lớn, liền hái xuống, thấy có mấy đóa hoa , liền nắm lấy mấy đóa hoa đực kết quả, lấy phấn hoa bôi lên nhụy hoa cái, như vậy qua thời gian liền có thể kết quả rồi.

      Diêu Tam Tam đem quả bí xuống rửa sạch, cắt nửa quả, cắt thành miếng , cho vào nồi xào sơ chút, thêm chút nước, đợi nước sôi rồi lại khuấy thêm bột mì vào, nấu thành chén canh, bưng vào cho Trương Hồng Cúc.

      "Mẹ, mẹ ngồi dậy ăn miếng canh ."

      Trương Hồng Cúc có lẽ vừa bị mẹ chồng và em dâu chế giễu đả kích, bộ dáng ỉu xỉu, còn hơi sức mà nằm đó, Diêu Tam Tam cũng khuyên nữa, đặt chén canh lên ghế ngồi cạnh đầu giường, :

      "Mẹ, con đặt canh ở đây, mẹ ăn , đừng để nguội."

      Diêu Tam Tam cắt số bí còn dư, cho thêm mấy quả ớt băm , vừa xào, vừa thuận tay hâm nóng nồi cháo ngô buổi sáng chưa ăn. Bí đỏ rất nhanh chín, lúc Diêu Tam Tam bưng dĩa bí xào xanh đỏ đan xen lên bàn Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải vẫn chưa trở lại, nhưng Diêu Liên Phát về trước rồi.
      Phong nguyetMai Trinh thích bài này.

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Truyện này đc đăng Cung rồi nàng ơi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :