1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ta và Hoàng thượng cùng phe - Hồi Sênh (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      [​IMG]

      Ta và Hoàng thượng cùng phe
      Tác giả: Hồi Sênh
      Dịch: Vãn Phong
      Độ dài: 72 chương + 8 ngoại truyện
      Thể loại: cổ đại, xuyên , HE
      Nguồn: http://greenhousenovels.com




      Giới thiệu

      Công chúa hòa thân? Hoàng hậu lãnh cung? Thân phận của Thương Lâm sau khi xuyên qua đúng là tràn đầy thách thức.


      Hậu cung cạm bẫy khắp nơi, vừa tỉnh lại là lâm vào hiểm cảnh, mạng sống khó giữ.


      Vốn tưởng là tương lai mờ mịt, chỉ biết ăn ngủ. Nào ngờ kinh ngạc phát ra, hoàng đế chính là… đồng hương của !!!
      Last edited by a moderator: 19/4/15
      chichan012, Nhok_Njcolinhdiep17 thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 1: Xuyên qua






      Thương Lâm cách nào ngờ được đời này mình lại chết trong tay của Cao Tiểu Thi.


      Thân là người bạn tốt cấp quốc dân, khi biết được Cao Tiểu Thi bị bạn trai lừa dối, rất nghĩa khí cùng với ấy, xông vào nhà bạn trai trước đòi lại công bằng.


      Cánh cửa chống trộm bị dập vào tường, phát ra thanh nghe mạnh mẽ và rất có khí thế, thể phẫn nộ của Cao Tiểu Thi. Hai người cùng xông vào phòng khách, đúng như dự kiến nhìn thấy gã khốn nạn thay lòng đổi dạ kia ngồi sô pha, cúi đầu gì đó với chàng trai bên cạnh. Giữa lúc bộn bề như vậy mà Thương Lâm còn rảnh rỗi để nhìn người kia. Diện mạo thấy lắm, chỉ biết nghiêng cổ dựa vào sô pha, bộ dạng trông có vẻ cà lơ phất phơ.


      Cao Tiểu Thi xem tiểu thuyết võ hiệp quá nhiều nên khi trả thù cũng khác với người thường, quát lên câu: “Đồ khốn, mau nạp mạng !” rồi nhào tới.


      ập tới với khí thế hừng hực, gã bạn trai khốn nạn kịp trở tay, trong nháy mắt bị Cao Tiểu Thi đè xuống đất.


      Thương Lâm vốn còn tưởng là phải phát biểu vài câu dõng dạc, ngờ tình hình cuộc chiến lại phát triển cách thần tốc như vậy. Đầu này còn chưa kịp ra tay đầu kia sắp vãn cuộc, so với Cao Tiểu Thi, khỏi hổ thẹn vì mình đủ nghĩa khí nên lập tức xắn tay áo lên định nhào tới giúp.


      Chàng trai sô pha vốn bị tình hình bất ngờ ập tới này làm ngẩn ngơ, nhưng thấy thằng bạn thân bị ả ma nữ đè dưới đất mà bên kia còn có ả định nhào tới lập tức bật dậy, bước tới mấy bước nắm chặt tay Thương Lâm lại.


      Thương Lâm tức tối quay đầu lại, liền mặt đối mặt với người kia.


      Có nhiều khi, Thương Lâm phải công nhận mình quá sức nghĩa khí, vì bạn bè mà bất chấp tất cả. Chẳng hạn như lúc này, đối mặt với gương mặt đẹp thuần khiết như vàng 24K mà còn có thể dữ dằn như bà chằn, rống lên câu “đồ khốn, thả tôi ra” là đủ để chứng minh rồi.


      Trai đẹp 24K khẽ nhíu mày, tay vẫn hề buông lỏng. “Các là ai? Tùy tiện xông vào nhà người khác làm cái gì?”


      có mắt hay sao? thấy các nữ hiệp thay trời hành đạo đấy à?” Thương Lâm tức giận quát. “Bạn thân của lừa dối bạn thân của tôi, bọn tôi đến để báo thù!”


      Trai đẹp 24K khẽ nheo mắt lại, nhìn qua chiến trường Normandie(*) kia, rồi lại nhìn Thương Lâm, chậm rãi mỉm cười: “À, các chính là con cọp cái nhà A Tuấn và bạn Kim Cang hộ pháp…”


      (*) Trận Normandie là trận thắng lớn của quân Đồng Minh trước quân Phát xít, góp phần vào sụp đổ của nhà nước Phát xít Đức, chấm dứt thế chiến thứ hai.


      Bốn chữ ‘Kim Cang hộ pháp’ vừa được thốt ra, hai mắt Thương Lâm trợn tròn lên. Trời ạ, sao cái biệt danh này lại đồn xa đến nỗi ai ai cũng biết thế này? Rốt cuộc tên khốn Chu Tuấn gì về với người khác.


      Nếu lúc nãy còn có chút hảo cảm với gã đẹp trai này trải qua chuyện vừa rồi, mọi ý niệm đều tan biến, lục căn còn thanh tịnh hơn cả cao tăng tu hành sáu mươi năm của Thiếu Lâm Tự. hề có chút do dự, nhấc chân lên, dùng giày cao gót giẫm mạnh xuống mu bàn chân , như là dùng chùy bổ xuống.


      kêu lên tiếng đau đớn, lực tay cũng thả lỏng hơn. Thương Lâm nhân cơ hội này giãy ra, coi như là thoát được gông xiềng.


      “Dám đấu với chị mày à!” hừ lạnh tiếng rồi xoay người định trợ giúp Cao Tiểu Thi.


      Vừa nhìn qua ngây cả người. ra Cao Tiểu Thi hằm hằm sát khí, còn Chu Tuấn cấp thiết tìm đường sống nên hoảng loạn nhìn đường, cuối cùng chạy ra tới ban công. Có điều ban công nhà ta bốn phía đều lắp cửa sổ sát đất, loại có thể mở ra được, chỉ có cái hàng rào cao tới đùi. Lúc này cửa sổ được mở toang, hễ cẩn thận cái là rơi xuống đất. Thương Lâm nhìn hai người giẳng co nơi đó, trái tim ngừng run rẩy giống như là chiếc quần lót nam bay lất phất ngoài ban công.


      “Ôi mẹ ơi, xảy ra tai nạn chết người mất!” Thương Lâm rủa câu, vội vàng xông ra ban công, từ trợ giúp định biến thành cứu người.


      “Tiểu Thi, Tiểu Thi, cậu bình tĩnh chút… Muốn đánh nhau chúng ta vào nhà mà đánh, nơi này nguy hiểm lắm!”


      “Thương Lâm, cậu buông mình ra !” Cao Tiểu Thi hăng máu. “Hôm nay dù có mất mạng mình cũng phải tiêu diệt tên khốn nạn này!”


      “Thế thiệt quá! Ngã chết là chuyện , thất tiết mới là chuyện lớn. Các cậu cùng ngã xuống, người ta tưởng là các cậu tự tử vì tình đó! Danh tiếng đời bị hủy trong chốc lát mất!” Thương Lâm khuyên bảo hết nước hết cái.


      Có điều khi Cao Tiểu Thi nổi máu điên lên hoàn toàn nghe được gì nữa. Thương Lâm ở bên cạnh ngừng lải nhải, trong cơn tức giận, Cao Tiểu Thi đẩy cái. Thương Lâm đứng vững, người lảo đảo ra sau, ngã nhào từ cửa sổ xuống phía dưới.


      Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, bất chấp tất cả, cố níu chặt thứ gì đó gần mình nhất… là tay của trai đẹp 24K kia!


      Sau đó…


      Hai người cùng ngã văng ra ngoài.


      Trước khi mất ý thức, ý nghĩ cuối cùng của Thương Lâm là: cmn, lần này người khó giữ danh tiết chính là rồi!’
      ***


      Thương Lâm tỉnh lại trong tiếng khóc lóc cực kỳ thảm thương. cảm thấy đầu rất đau, người có chút sức lực, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ tiếp. Nhưng thanh kia vẫn chịu buông tha cho , tiếng khóc than ấy còn cao hơn cả giọng chim sơn ca: “Công chúa, công chúa, người mau tỉnh lại ! Nếu công chúa có chuyện gì may nô tì cũng muốn sống nữa…”


      tức tối mở mắt ra nhìn thấy gương mặt đầm đìa nước mắt. Đó là thiếu nữ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mặc váy màu hồng nhạt, đầu tóc được búi thành hai búi. Chuyên ngành của Thương Lâm ở đại học chính là lịch sử, nhận ra được đó là kiểu tóc búi thường thấy của thiếu nữ thời xưa. ngẩn ngơ nhìn lát rồi đưa mắt nhìn ra sau lưng thiếu nữ đó. Đây là đại điện rất rộng lớn, rường cột được chạm trổ, xung quanh đứng đầy người, tất cả đều mặc quần áo mà chỉ có thể thấy phim truyền hình. Lúc này họ chăm chú nhìn .


      Tình cảnh này, thể khiến nghĩ tới chi tiết kinh điển trong truyện xuyên


      “Công chúa… công chúa, người tỉnh lại…”


      “Dừng!” Thương Lâm giơ tay ra trước mặt nàng ta, như đinh đóng cột.


      nương áo hồng vừa nãy khóc quá nhập tâm, chú ý tới tỉnh, bây giờ nước mắt đầm đìa, ngẩn ngơ nhìn , trông có vẻ rất tức cười.


      “Công chúa…”


      Thương Lâm biết nên trả lời nàng ta thế nào, do dự nghe được giọng õng à õng ẹo: “Ô, Đức Hinh công chúa tỉnh rồi sao?” rồi cười chế nhạo: “Bổn cung mà, người suýt nữa trúng độc là ta chứ phải ngươi, sao ta còn khỏe mạnh thế này mà công chúa ngất xỉu trước? Bổn cung thấy chắc chắn vừa rồi ngươi diễn kịch!”


      “Người!” nương áo hồng phẫn nộ quay đầu lại. “Quý phi nương nương, tuy trước đây công chúa nhà tôi là người của Yến Quốc nhưng dù sao bây giờ cũng là hoàng hậu danh chính ngôn thuận của Ngụy Quốc, phải chăng người nên sửa lại cách xưng hô? Dưới mạo phạm thế này sợ tội vạ miệng sao?”


      Nữ tử xinh đẹp được gọi là quý phi kia cười khinh miệt: “Hoàng hậu? Bây giờ còn là hoàng hậu nhưng khi bệ hạ biết ả ta làm những gì chưa chắc à.” Giọng nàng ta càng gắt thêm: “Bổn cung thấy nàng ta từ ngàn dặm xa xôi gả đến Cận Dương, bơ bơ mình nên hảo tâm tới làm bạn. Công chúa nhà các ngươi biết cảm kích thôi, ngờ còn hạ độc vào điểm tâm, muốn đẩy ta vào chỗ chết. Nếu nhờ con mèo ta nuôi ăn nhầm người chết chính là ta.”


      Thương Lâm nhìn theo tầm mắt của nàng ta, quả nhiên nhìn thấy có con mèo chết nằm tay của cung nữ.


      Trước giờ Thương Lâm rất động vật, thấy thế lòng se thắt lại, nhưng còn chưa kịp ai điếu tiếng nào thấy đôi mắt của Hoắc quý phi bỗng rực lên, trông rất đáng sợ: “Loại phụ nữ có lòng dạ hiểm độc thế cũng xứng làm hoàng hậu sao?”


      Nghe những lời của nàng ta, Thương Lâm khẽ hít hơi. Tình tiết này sao lại quen đến thế nhỉ? Giống hệt như những cảnh thường xuất trong phim cung đấu, hậu cung tranh sủng, độc qua độc lại…


      “Quý phi nương nương đừng ngậm máu phun người!” nương áo hồng căm phẫn : “Trà và điểm tâm đều là do cung nữ chuẩn bị, liên quan gì đến công chúa!”


      “Chuyện xảy ra trong tẩm điện của công chúa nhà các người, liên quan tới ả ta liên quan tới ai?” Quý phi nương nương cười lạnh cái: “Bổn cung bẩm báo với hoàng thượng, mọi chuyện để cho người xử lý.”


      Bốn chữ ‘bẩm báo hoàng thượng’ vừa được thốt ra, ràng nương áo hồng khẽ run lên, dường như hết sức lo lắng.


      Quý phi nương nương thấy thế càng đắc ý, định gì đó bỗng nhiên nhìn thấy có cung nữ vội vội vàng vàng chạy vào, thầm vào tai nàng ta vài câu. Mặt quý phi nương nương chợt biến sắc, nàng ta hung tợn : “Phái người canh giữ Tiêu Phòng Điện cho kỹ” rồi lập tức mất.


      Bọn họ cùng nhau ùa mất, để lại đám người thấp thỏm bất an, và cả… Thương Lâm ngơ ngác biết gì kia.


      nương áo hồng đến trước mặt Thương Lâm, sốt ruột : “Công chúa, người sao chứ? Mấy người phía nam này đúng là lý lẽ, người bệnh mấy ngày nay mà nàng ta còn tới khiêu khích, là…”


      “Ừ…” Thương Lâm đáp trả câu cho có lệ. “Ta cảm thấy đầu hơi choáng váng, đầu óc cứ mơ màng, đây là… tẩm cung của ta sao?”


      nương áo hồng hơi ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu.


      “Ta là… công chúa của Yến Quốc?”


      nương áo hồng tiếp tục gật đầu.


      “Và là… hoàng hậu của Ngụy Quốc?”


      nương áo hồng vốn vẫn ngơ ngác vì lời và hành động của nàng, nhưng khi nghe được câu này mắt đỏ hoe: “Công chúa, nô tì biết trong lòng người rất uất ức. Tuy hoàng đế của Ngụy Quốc phong người làm hoàng hậu nhưng lại hoàn toàn coi người là hoàng hậu. Chúng ta đến Cận Dương bao nhiêu ngày nay mà người vẫn bị ghẻ lạnh trong chốn Tiêu Phòng Điện này, nô tì… nô tì …”


      Thương Lâm lẳng lặng nhìn nàng ta, lòng giống như bị mây đen chẳng lành che phủ khi bão cấp tám sắp quét qua…


      Nửa canh giờ sau, cuối cùng Thương Lâm cũng hiểu được tình cảnh của mình lúc này.
      Last edited: 14/4/15
      misa thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chủ nhân của cơ thể này vốn có tên là Hạ Lan Tích, là công chúa của Đại Yến, quốc gia ở phương bắc, phong hào là Đức Hinh công chúa. Lần này nàng ta phụng thánh chỉ của hoàng đế, vượt đường xa vạn dặm xuống phía nam để hòa thân, gả cho Ngụy Quốc. Đáng tiếc hoàng đế của Ngụy Quốc lại hận người của Yến quốc nên tuy ngoài mặt lập công chúa làm hoàng hậu nhưng đợi sứ thần Yến Quốc rồi lập tức ruồng bỏ nàng trong Tiêu Phòng Điện, hỏi han gì tới. Đức Hinh công chúa vừa mới tới, khó tránh việc quen với khí hậu, lại bị phu quân đối xử như thế nên lập tức bị bệnh nặng. Hôm nay bệnh vừa đỡ được chút vị Hoắc quý phi Hoắc Tử Nhiêu rất được sủng kia đột nhiên tìm tới, là muốn cùng thưởng trà với hoàng hậu, sau đó phụ mong đợi của mọi người, trình diễn tiết mục điểm tâm có độc, công chúa có ý đồ độc ác…


      Đức Hinh công chúa chịu đả kích liên tục nên lửa giận công tâm, thở nổi liền gặp diêm vương, còn hồn phách của Thương Lâm nhập vào, mượn xác thành công.


      Còn nương áo hồng khóc lóc như cha chết mẹ chết khi hôn mê, sau khi tỉnh lại làm hết chức trách, phân tích tình tiết của vở kịch cho nghe chính là thị nữ Nhập Họa được Đức Hinh công chúa dẫn từ Yến Quốc sang, là nha hoàn tâm phúc trong truyền thuyết.


      Sau khi thu nhận lượng tin tức khổng lồ, Thương Lâm ngồi nệm, ngắm nhìn đôi bàn tay trắng nõn nà đến mức lạ lẫm kia, cảm nhận được mệt mỏi dâng trào trong cơ thể, cuối cùng cũng xác nhận việc: – xuyên – qua – rồi!


      chỉ xuyên qua, còn nhập vào công chúa hòa thân rất thảm thương! Cmn chứ, từ xưa đến nay có mấy công chúa hòa thân có kết cục tốt đâu? Ông trời ơi, có cần phải an bài cho con đường đầy thách thức thế này ?


      đau đớn đưa tay chống trán, nhớ lại tình cảnh cuối cùng trước khi xuyên qua, lòng khỏi dâng trào nỗi thù hận vô bờ đối với Cao Tiểu Thi. cho cùng phải trách ta, nếu phải trút giận cho ta đâu đến nỗi thê thảm thế này! ngờ Cao Tiểu Thi lại dám đưa tay đẩy , mưu giết bạn mà!


      Nhập Họa thấy vẻ mặt của nàng thay đổi khó lường như thế e dè hỏi câu: “Công chúa, người vẫn ổn chứ?”


      giật mình, lập tức có phản ứng, cố nở nụ cười: “Vẫn ổn.”


      Nhập Họa gật đầu: “Vậy tốt rồi. Hôm nay ràng Hoắc quý phi lập cái bẫy, định…” Giọng của nàng ta mang theo chút hoang mang: “Cũng biết là chuyện gì mà quan trọng thế, lại có thể khiến nàng ta vội vã bỏ mất, chưa làm ràng mà định tội cho người. Nhưng theo nô tì suy đoán, chắc hẳn chỉ vài ngày nữa nàng ta tìm tới.”


      Thương Lâm suy tính lát. “Hoàng đế của Ngụy Quốc rất sủng ái Hoắc quý phi đúng ?”


      “Đương nhiên là sủng ái rồi, ngay cả phượng ấn cũng nằm trong tay nàng ta…” Nhập Họa : “Mấy ngày trước nô tì mới nghe sở dĩ hoàng đế Ngụy Quốc tuyệt tình với người như thế là do chịu xúi giục của Hoắc quý phi. Nàng ta chịu được việc người vừa đến là làm hoàng hậu nên nghĩ mọi cách để ức hiếp người!”


      Cuối cùng Thương Lâm cũng hiểu hết mọi tình tiết của vở kịch này, bất an trong lòng cũng dần tan biến, thay vào đó là cảm xúc khác. Phải chăng hiểu lầm điều gì đó? Tương lai mà ông trời an bài cho có lẽ giống như tưởng…


      Tuy có nhiều mặt Thương Lâm hơi cục súc thô lỗ tí, nhưng vẫn có trái tim thiếu nữ thích mơ mộng. Khi còn ở đại, rất thích đọc tiểu thuyết Tấn Giang. Vài năm nay, phổ biến nhất là viết về sau khi xuyên qua, hiến dâng cuộc đời cho nghiệp cung đâu vĩ đại, dùng năng lực của bản thân để khuấy nên tinh phong huyết vũ. Về phần thể loại của tiểu thuyết, căn cứ vào mức độ yy của tác giả mà chia làm các cấp như nhàng ngọt sủng, ngược luyến tình thâm, phúc hắc biến thái… tha hồ mà lựa chọn.


      Cho nên lúc này trở thành nữ chính trong truyện xuyên rồi sao? Lẽ nào vận mệnh tương lai của chính là ra khỏi lãnh cung, lật đổ sủng phi, đùa bỡn hoàng đế như con rối, cuối cùng nắm thiên hạ trong tay sao? Nếu chơi chưa còn có thể làm nữ hoàng, yy cực độ mà!


      Kim Chi Dục Nghiệt(**) diễn biến thế nào nhỉ? Chân Huyên làm thế nào ta? Các bậc lão thành cách mạng giáo dục ta như thế nào? Bàn tay vàng của nữ chính là thừa sao?


      (**) Kim Chi Dục Nghiệt, tên bộ phim cung đấu, còn có tên gọi khác là Thâm cung nội chiến 2


      Cả đời dài quá, chúng ta chỉ tranh giành trong sớm tối thôi!


      Thương Lâm – nữ chính gánh vác trọng trách thống nhất hậu cung, đùa bỡn hoàng đế phi tần – bị nhốt suốt ba ngày rất thê thảm, cuối cùng triệt để ngộ ra rằng: ông trời ơi, quả nhiên là ông bắt con phải trải qua kiếp nạn! Bàn tay vàng đâu rồi? Đều là gạt người, gạt người cả!


      Hoắc quý phi kia đúng là bá chủ hậu cung, là hoàng hậu mà nhốt là nhốt à. Thương Lâm vốn có tinh thần trách nhiệm của người xuyên , định trước khi Hoắc quý phi tới làm khó dễ phải nghĩ ra cách tự cứu mình, nhưng khổ nỗi luôn bị cơ thể vô dụng này của Hạ Lan Tích làm liên lụy…


      Đúng là quá – sức – yếu – ớt!


      Có lẽ là do bệnh quá lâu, lúc đầu chỉ vừa đứng lát là hai chân nhũn ra, nhưng sau hai ngày ra sức ăn uống, cuối cùng cũng đỡ hơn được chút. Thời gian cứ thế mà trôi qua.


      ngửa mặt bốn lăm độ lên trời, sau khi rơi lệ trước gió mười phút quyết định tới đâu hay tới đó. tin Hoắc quý phi kia có thể dựa vào cái bẫy có trăm ngàn chỗ sơ hở này để hại chết ! Chẳng phải là cung đấu sao, tưởng chưa từng xem phim chắc!


      bị giam lỏng trong Tiêu Phòng Điện đến ngày thứ tư, bên ngoài liền vang lên tiếng thông báo của thái giám: “Bệ hạ giá đáo… Hoắc quý phi nương nương giá đáo…”


      Lúc ấy nàng ngồi trước gương để Nhập Họa chải tóc cho mình. Cũng biết có phải là duyên nợ hay mà dung mạo của Hạ Lan Tích và giống nhau tới sáu phần, có điều… phải thừa nhận Hạ Lan Tích đẹp hơn mình nhiều…


      Nghe tiếng thông báo, tay Nhập Họa run lên làm da đầu đau nhói. hít hơi, ngừng cuống quýt : “ chút, chút…”


      Nhập Họa quỳ xuống xin lỗi, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa điện, : “Đến rồi…”


      chỉ có Hoắc Tử Nhiêu, ngay cả hoàng đế cũng đến rồi. Nếu tính ra ông vua này cũng coi như giúp lần. Hôm qua mới biết cái hôm mà mình xuyên tới đây, sở dĩ Hoắc Tử Nhiêu vội vội vàng vàng bỏ chính là vì nghe hoàng đế đột nhiên ngất xỉu trong ngự hoa viên.


      May mà ngất xỉu lát, nếu lúc ấy mơ mơ hồ hồ, kịp phòng bị đương nhiên là bị Hoắc Tử Nhiêu bắt chẹt tới chết, lúc ấy là nửa cơ hội cũng có.


      Cố áp chế bất an trong lòng, Thương Lâm dẫn đám người hầu trong cung ra ngoài cửa điện nghênh đón. Nhìn từ xa thấy có nam nữ cùng sóng đôi nhưng do khoảng cách khá xa nên nhìn mặt của bọn họ lắm. khỏi nhíu mày, Hoắc Tử Nhiêu này đúng là được sủng ái, với vua mà cũng cần làm theo cung quy, sau bước. Tình hình này ổn!


      Hôm nay Hoắc Tử Nhiêu dẫn hoàng đế qua đây, ràng là muốn hỏi tội . Nếu thoát được kiếp nạn này, có phải bị xử tử ? Vậy hoàn toàn xong đời, hay là hồn trở về đại nhỉ?


      Cũng biết bây giờ ở đại thế nào rồi? Nhà Chu Tuấn ở lầu bốn, té xuống chưa chắc chết, nhưng nếu thiếu chân thiếu tay khi về lại thê thảm lắm đây…


      Trong lúc suy nghĩ lung tung chàng trai mặc áo bào đen sẫm kia ngày càng đến gần, diện mạo của cũng ngày càng nét.


      Chân mày sắc như lưỡi mác, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, có lẽ vì người được khỏe nên sắc mặt hơi tái. Nhưng dù có thế vẫn là mỹ nam khiến tim các thiếu nữ phải đập thình thịch và tranh nhau theo đuổi.


      Nhưng điều khiến Thương Lâm nhìn chớp mắt phải là vì quá đẹp, mà là vì gương mặt này quá – quen – thuộc!


      Vào giây phút cuối cùng ở đại, thứ nàng nhìn thấy chính là khuôn mặt này. Người cùng nàng rơi từ ban công lầu bốn xuống, rơi vào kiếp nạn đầy cạm bẫy này…


      “Trai đẹp 24K!”
      misa thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 2: Đối chất






      Lời của vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt. Hoắc quý phi nhướng mày: “Hoàng hậu nương nương vừa mới gì vậy?”


      Thương Lâm hơi đâu mà quan tâm đến nàng ta mà chỉ nhìn chàng trai áo đen chớp mắt, lòng thầm điên cuồng mong mỏi việc như tưởng tượng. Nếu hoàng thượng đúng là đẹp trai kia nàng có chỗ dựa vững chắc rồi, còn sợ quý phi gì nữa chứ!


      Đôi mắt đen sâu thẳm của chàng trai mặc áo bào đen cứ lẳng lặng nhìn Thương Lâm, sau khi xem xét kỹ lượt khẽ nheo lại rồi ánh lên vẻ gì đó, giống như là rốt cuộc hiểu ra điều gì. Thương Lâm chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, tự chủ được mà rùng mình cái.


      “Hoàng hậu?” nhàng , giọng có vẻ là lạ: “ ra nàng chính là hoàng hậu của trẫm…”


      Thương Lâm khỏi trợn tròn mắt. dám chắc mình hề nhìn lầm, lúc nãy trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ hiểu .


      hề nhìn lầm, chính là bạn của Chu Tuấn, mà ràng cũng nhận ra !


      Thế nhưng tại sao lại có thái độ này?


      Trong giờ phút chiến tranh ngầm này, đột nhiên nhớ tới lý do tại sao hai người bọn họ lại đến nơi này: bị Cao Tiểu Thi đẩy ra ngoài cửa sổ, còn vừa chạy tới cạnh , bị kéo lấy, cùng rơi xuống…


      Bà nó! Gã này còn hận !


      Như để chứng thực phán đoán của Thương Lâm, bước tới gần , với giọng chỉ đủ cho hai người nghe: “Đất khách quê người gặp được bạn cũ, đúng là vui mừng…” Lời của như là được nghiến răng nghiến lợi để ra.


      Thương Lâm cảm thấy mồ hôi lạnh đầu rơi xuống tí tách!


      Hoắc Tử Nhiêu thấy hai người gần gũi thân mật như thế sắc mặt hơi bất an, nàng ta bước tới vài bước, lặng lẽ nắm tay hoàng đế, nũng nịu: “Bệ hạ quên hôm nay đến đây để làm gì rồi sao? Người hứa làm chủ cho thần thiếp mà!”


      Đây là lần đầu tiên Thương Lâm nghe Hoắc Tử Nhiêu chuyện bằng giọng này, chỉ cảm thấy trong dịu dàng mềm mại mang theo chút khàn khàn, là có thể khiến người ta thấy lâng lâng. đại mỹ nhân kiều diễm như thế, lúc này lại cười tươi như hoa trước mặt tên khốn này, cố giành chú ý của .


      công bằng! công bằng mà! Đều là xuyên qua, tại sao đãi ngộ lại khác xa như vậy chứ!


      Chàng trai mặc áo bào đen nhìn Hoắc Tử Nhiêu trong giây lát, cười miễn cưỡng: “Đương nhiên là trẫm nhớ!”


      Lúc ấy Hoắc Tử Nhiêu mới thở phào nhõm, khi quay đầu nhìn sang Thương Lâm ánh mắt lập tức sắc lạnh: “Thế nào, trước khi hoàng hậu nương nương gả đến Ngụy Quốc có ai dạy ngươi lễ nghi sao? Thấy bệ hạ mà hành lễ, đúng là láo xược.”


      Thương Lâm ngẩn ra. Đương nhiên biết mấy người thời xưa hễ thấy mặt nhau là quỳ lên quỳ xuống, hôm nay cũng chuẩn bị tinh thần hy sinh hoàng kim dưới đầu gối để quỳ trước mặt hoàng đế, dù sao người ở dưới mái hiên, thể cúi đầu mà! Nhưng… ràng gã khốn này cũng đến từ đại như , muốn quỳ trước sao? Làm gì có chuyện đó!


      nghiến răng, cứng đầu chịu nhúc nhích, mặc cho Nhập Họa ở bên cạnh quýnh lên.


      thấy như thế chậm rãi : “ ra lời đồn quả sai, công chúa Yến Quốc cao quý gì sánh bằng, thèm để những phép tắc của Đại Ngụy ta vào mắt.”


      Đây ràng là trách cứ. Những người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt hả hê khi thấy gặp tai họa, thầm nghĩ bà hoàng hậu thức thời này chuẩn bị gặp xui xẻo rồi.


      Mắt Thương Lâm gần như sắp trào máu! Còn công chúa Yến Quốc, còn Đại Ngụy gì gì đó. Người em à, có cần phải nhập vai đến thế ? Được lắm, muốn chơi phải , tôi chơi với !


      hít sâu hơi, bắt chước mấy hoàng hậu trong phim, nhún người xuống, đúng mực : “Bệ hạ thế là sai rồi, đương nhiên thần thiếp dám xem thường phép tắc của Đại Ngụy, chỉ có điều nay thần thiếp là hoàng hậu trong cung, đương nhiên cũng chính là chủ mẫu của các vị phi tần.” Nàng nhìn sang Hoắc quý phi. “Thân làm hoàng hậu, thế nhưng lại bị giam lỏng chỉ vì câu của phi tử, chuyện thế này ở Đại Yến của thần thiếp quả chưa từng nghe thấy. Thế cho nên thần thiếp mới cảm thấy hoang mang, hiểu rốt cuộc phép tắc của Đại Ngụy ra sao, biết nơi này có đến tam cương ngũ thường, thứ bậc dưới hay …”


      xong tràng, Thương Lâm thầm giơ ngón tay cái lên khen ngợi mình.


      Khi vừa tốt nghiệp, bởi vì chuyên ngành của được chú ý nên tìm được công việc, từng giận mình tại sao lại học lịch sử, nhưng bây giờ lại lấy làm may mắn vì mình học lịch sử. Mặc dù đây là thế giới tưởng nhưng có lẽ cũng khác với thời cổ lắm. học bốn năm trời, đương nhiên cũng am hiểu người thời xưa coi trọng những gì.


      Dường như ngờ được là ra những lời này, ngạc nhiên ngước mắt lên, bắt đầu đánh giá lại lần nữa. Thương Lâm cụp mắt xuống vờ cung kính, bày ra vẻ lạnh lùng mà cao quý, mặc cho ánh mắt của càn quét qua.


      Hoắc Tử Nhiêu bên cạnh có tính nhẫn nại được như vậy, Thương Lâm vừa xong mặt nàng ta lập tức biến sắc, cười lạnh: “Hoàng hậu thế là vô lý. Chẳng qua thần thiếp chỉ mời người ở trong Tiêu Phòng Điện nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày chứ giam lòng người khi nào đâu? Người trách thần thiếp tội bất kính, vậy tại sao lại kể cho bệ ha nghe tất cả mọi chuyện mà người làm?”


      Tim Thương Lâm nhói lên. Đúng rồi, sao lại quên mất chuyện này chứ. Hôm nay Hoắc Tử Nhiêu tới là để hỏi tội đây.


      Hai bên giương cung bạt kiếm bỗng “ừm” tiếng. “Có chuyện gì vào trong rồi hãy , đứng đây hoài thấy mệt sao?”


      Thế là mọi người cùng ùn ùn tiến vào Tiêu Phòng Điện, chuẩn bị thăng đường tra án.


      Sau khi mọi người ngồi xuống, Hoắc quý phi nghiêm mặt : “Như thần thiếp bẩm báo với bệ hạ lúc trước, hôm ấy thần thiếp có lòng tốt đến Tiêu Phòng Điện cùng thưởng trà với hoàng hậu, thế mà nàng ta lại hạ độc trong điểm tâm, định đẩy thần thiếp vào chỗ chết!”


      hươu vượn!” Nhập Họa lập tức nhảy ra, chen vào: “Công chúa nhà tôi làm những chuyện như thế!”


      Hoắc quý phi chẳng thèm liếc nhìn nàng ta lấy cái: “Điểm tâm hôm đó thần thiếp sai người giữ lại, mấy ngày nay hoàng hậu nương nương tĩnh dưỡng trong Tiêu Phòng Điện nên thần thiếp sai người thẩm vấn thị nữ của nàng ta. Trong đó có cung nữ tên là Tiểu Điệp khai nhận ả ta chịu sai khiến của hoàng hậu, hạ độc trong điểm tâm.” Ngừng chút, Hoắc Tử Nhiêu tiếp: “Nếu nhờ con mèo của thần thiếp tham ăn, giành miếng điểm tâm ăn trước thần thiếp bây giờ người chết oan uổng chính là thần thiếp rồi!” xong, đôi mắt đẹp rướm lệ, bi thương ai oán nhìn hoàng đế.


      Thương Lâm dự đoán trước trong Tiêu Phòng Điện này có tay chân của Hoắc Tử Nhiêu nên nghe thế cũng lấy làm lạ. Thấy cung nữ mặt tròn bầu bĩnh bị đưa tới, run rẩy quỳ trong điện, hơi mím môi, rồi mỉm cười: “Quý phi nương nương xong chưa? Bổn cung cũng có vài lời muốn .” bình tĩnh nhìn Hoắc Tử Nhiêu. “Ngươi bổn cung hại ngươi, hạ độc ngươi, nhưng bổn cung vừa gả tới Đại Ngụy chưa được hai tháng, gốc rễ chưa vững vàng, trong cung ngoại trừ những người được gả theo có lấy người đáng tin cậy. Lúc này bổn cung hại ngươi, phải chăng là muốn tự tìm đường chết sao?”


      Cung nữ tâm phúc của Hoắc Tử Nhiêu là Bích Ti : “Có lẽ là nương nương người đố kỵ nương nương nhà chúng tôi được sủng ái nên bị hận thù làm mờ mắt, đánh cược cả tính mạng cũng phải đuổi cùng giết tận!”


      Thương Lâm gật đầu: “Nghĩ thế cũng có lý! Được rồi, cứ coi như bản cung chán sống, muốn chết chung với nương nương nhà các ngươi chuyện quan trọng thế này phải chăng bản cung nên tìm người thân cận làm? Hạ độc vào trong điểm tâm mà thôi, cần gì phải qua tay nhiều người như thế? mình Nhập Họa là có thể làm được, đúng ?”


      Nhập Họa đột nhiên bị gọi tên để ký thác hy vọng, xấu hổ lên tiếng: “Nô tì… nô tì chưa từng thử…” Thấy Thương Lâm khẽ nhướng mày, nàng ta lập tức : “Nô tì cảm thấy… có thể làm được!”


      Thương Lâm quay đầu, chìa tay nhún vai với Hoắc Tử Nhiêu: “Ngươi xem, ta hoàn toàn nhất thiết phải ra lệnh cho Tiểu Điệp làm việc này. Tuy nó là thị nữ mà ta mang từ Yến Quốc tới nhưng chưa từng được ta trọng dụng, chuyện trọng đại thế này sao lại có thể phó thác cho nó được?”


      Những lời này rất có lý, rất chặt chẽ, khiến cho Hoắc Tử Nhiêu á khẩu gì được.


      Nhìn đôi mắt sáng ngời chứa vẻ trêu tức kia, Hoắc Tử Nhiêu tức đến nghiến răng. Hạ Lan Tích ung dung bình thản như thế quả khiến nàng ta rất bất ngờ. Trong ấn tượng của nàng ta, tuy Hạ Lan Tích là công chúa cao quý nhưng tính tình lại nhút nhát rụt rè, trước đây bị hoàng thượng lạnh nhạt cũng chỉ biết im lặng mà chịu đựng, thỉnh thoảng có phi tần bất kính nàng ta cũng trách tội. Lần này Hoắc Tử Nhiêu sắp đặt cái bẫy này, lúc đầu quả khiến nàng ta sợ tới nỗi mặt mày trắng bệch, ai ngờ ngất xỉu lát, sau khi tỉnh lại cứ như thành người khác vậy. Nàng ta khéo ăn khéo thế này đúng là khó chơi .


      Có điều… Hoắc Tử Nhiêu nhìn vẻ mặt lãnh đạm của hoàng đế, trong lòng có tính toán. Xưa nay bệ hạ thích người của Yến Quốc, hơn nữa có mình châm dầu vào lửa nên sớm muốn xử lý Hạ Lan Tích. Lần này điều quan trọng phải là chứng cứ có đầy đủ hay , mà chỉ là cho bệ hạ cơ hội, khiến người có thể danh chính ngôn thuận nhổ bỏ cái gai trong mắt này. Hạ Lan Tích khéo mồm khéo miệng sao? Chỉ cần bệ hạ tin cũng vô ích.
      misa thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghĩ tới đây, nàng ta cười khẽ tiếng: “Hoàng hậu nương nương định chối sạch hay sao? Lẽ nào thần thiếp tự độc chết con mèo của mình rồi giá họa cho người?”


      Thương Lâm cười đầy ý: “Biết đâu được…”


      “Ngươi…” Hoắc Tử Nhiêu nắm chặt tay, quay đầu sang nhìn chàng trai vẫn luôn im lặng kia. “Bệ hạ, người tin vào ngụy biện của hoàng hậu hay là tin chứng cớ trong tay thần thiếp?”


      Thương Lâm thấy nàng ta ném vấn đề lại cho hoàng đế tim khỏi nhấp nhỏm yên.


      Những lời vừa với Hoắc Tử Nhiêu lúc nãy luyện luyện lại trong đầu rất nhiều lần, tự thấy là cũng rất có sức thuyết phục. Nhưng sau này Nhập Họa với hoàng thượng rất tin tưởng Hoắc Tử Nhiêu, chuyện hậu cung gì nghe nấy, khiến cho hy vọng vừa được nhen nhóm trong bị dập tắt hoàn toàn.


      Xét cho kỹ kế hoạch của Hoắc Tử Nhiêu cũng được coi là chặt chẽ. Nếu nàng ta quyết ý hãm hại ít nhất cũng nên ăn chút điểm tâm có độc, diễn tiết mục suýt chết càng có thể kích động lòng thương hương tiếc ngọc của hoàng đế. Nàng ta chủ quan như vậy chắc chắn là vì hoàn toàn nắm hoàng đế trong tay, cho nên muốn tự xông pha vào nguy hiểm.


      Hiểu được điều này, còn quá nhiều hy vọng vào lần đối chất này, chẳng qua là liều chết phen. Nhưng ai ngờ vào phút cuối cùng lại xuất điều bất ngờ, hoàng đế bị đổi hồn, hơn nữa linh hồn này còn là đồng hương với , chỉ cần muốn giúp có thể cứu ra khỏi hiểm cảnh cách dễ dàng.


      Nhưng mà… Thương Lâm nhìn đôi mắt lóe lên vẻ trầm của chàng trai mặc áo đen, nhớ tới thái dộ vừa rồi của , lòng nhấp nhỏm yên như có ngọn lửa bập bùng, thiêu đốt làm tim đau nhói.


      là kẻ đầu sỏ hại đến nước này, đồng ý giúp sao chứ?


      “Nàng…” Chàng trai áo đen đột nhiên lên tiếng, nhìn vào mắt Thương Lâm: “Khuê danh của nàng gọi là Hạ Lan Tích, tại sao vậy?”


      Thương Lâm ngơ ngác nhìn : “Hả?” Phát tất cả mọi người đều nhìn mình, vội vàng : “Bởi vì… bởi vì…” Làm sao mà biết bởi vì sao chứ, lúc Nhập Họa kể mọi chuyện có nhắc tới vấn đề này.


      Thấy trả lời, thay đổi tư thế, khẽ vuốt cằm, hai mắt nhìn chớp. “Trẫm đoán nhất định là vì làn da của nàng trắng nõn nà, giống như viên ngọc chút tì vết đúng ?” tự cảm thấy đáp án này rất hợp tình hợp lý. “Yến hoàng đúng là người thú vị, hôm nào phải giao lưu chút mới được.”


      Nghe vậy, Thương Lâm mới nhớ ra hôm qua khi soi gương phát đúng là làn da của Hạ Lan Tích rất trắng, giống như người Hán mà giống với người Hồ hơn. Còn cái họ này nữa, họ Hạ, lẽ nào là có lẫn huyết thống của dân tộc thiểu số?


      Khoan khoan , bây giờ phải là lúc tra gia phả của Hạ Lan Tích. Kẻ địch trước mắt, tự nhiên đề cập tới chuyện này làm chi? Còn nữa, bộ dáng làm như bị sắc đẹp của ‘’ cám dỗ kia là có ý gì trong đó?


      Thương Lâm còn chưa mô tê gì đứng dậy, ung dung đến trước mặt . khẽ cúi người xuống, nghiêm túc nhìn trong giây lát, sau đó nắm lấy cằm : “Trước kia chưa nhìn kỹ, ra hoàng hậu của trẫm lại xinh đẹp động lòng người đến thế, khiến trẫm thể rời được mắt. Tính cách còn cương trực hiếm thấy nữa chứ. Công chúa của Yến Quốc quả nhiên là khác với nữ tử Giang nam ta, có nét đặc sắc riêng…”
      misa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :