1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ta là con dâu nuôi từ bé - Tịch Diệp (10/70) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139

      TA LÀ CON DÂU NUÔI TỪ BÉ
      Tác giả: Tịch Diệp
      Edit: Ma Hề
      Độ dài: 70 chương
      Thể loại: xuyên , điền văn, nhàng, sủng, HE
      Nguồn: luyentrancoc.wordpress.com

      Giới thiệu:

      Xuyên qua thành con dâu nuôi từ bé tỷ lệ rất .

      Xuyên qua thành con dâu nuôi từ bé bị chán ghét tỷ lệ lại rất chi là .

      Nhưng là cố tình Đỗ Nhược Phỉ nàng đều gặp phải.

      Thường ba nữ nhân hợp lại thành sàn diễn,

      Kỳ con dâu nuôi từ bé, con dâu nuôi từ bé được tự nhiên cũng có thể trở thành sàn diễn.

      .
      Truyện này nhàng, dễ thương, có cung đấu, gia đấu gì cả, tiểu tam cũng có, nhưng có mấy cái hiểu lầm cẩu huyết, nam chính ôn nhu, nữ chính lí trí, mạnh mẽ, cha mẹ chồng dịu dàng (ko có màn bị cha mẹ chồng ngược đãi đâu). Tuy vậy, cuộc sống nữ chính phải toàn màu hồng, cũng có những lúc khổ sở, nhưng rồi cũng qua, và cuối cùng là HE.​
      Last edited by a moderator: 28/4/15

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.1:


      Vương gia thôn là thôn xa xôi cũng bần cùng, mọi người ở nơi này đều họ Vương. Toàn bộ thôn có tới bốn năm trăm người, có rất ít người ra khỏi thôn, phần lớn đều là cả đời sinh hoạt tại nơi này.

      căn nhà tranh rách nát đơn sơ trong thôn, người nam nhân cầm cái chổi đánh phụ nhân khóc né tránh.

      “Tiện nhân, chỉ sinh chút bồi tiền hóa, còn dám làm ầm ỹ lão tử! Khóc, khóc, lão tử đánh chết tiện nhân ngươi…”

      Nam nhân này là người đứng đầu nhà này Vương Đại Trụ, nữ nhân là thê tử Vương Tiếu thị.

      “Tiện nhân, nhìn xem này đó bồi tiền hóa ngươi sinh, con trai cũng sinh được, hại lão tử ở bên ngoài chịu cười nhạo, đều ngươi tiện nhân này…”

      Ngoài cửa viện, tiểu nương năm tuổi ra sức kéo thùng nước giếng, sợi dây thừng vòng vòng cuốn cái ròng rọc gỗ, phát ra tiếng vang dát chi dát chi.

      Rốt cuộc thùng nước đầy chậm rãi được kéo lên, nữ hài cố định sợi dây thừng, cẩn thận đứng bờ giếng, với tay kéo thùng nước lại đây, gỡ xuống đưa đến trước mặt.

      Nữ hài nhảy xuống đất, nhìn thoáng qua trong phòng, đối với thanh chửi rủa khó nghe tựa hồ căn bản hề nghe thấy, cố gắng bê lên thùng nước cao xấp xỉ eo nàng, chậm rãi tha về hướng căn phòng bếp đơn sơ bên cạnh trụ ốc kia.

      Trong lòng tính toán, cơm chiều cần dùng nước, còn phải nấu nước tắm, bình nước trong phòng bếp đại khái còn cần ba thùng nước nữa mới có thể đầy, nàng còn phải lấy thêm mấy thùng nước nữa lên mới được.

      Tiểu nương vào phòng bếp, đứng cái ghế đẩu, cố gắng đem nước trong thùng đổ vào bình nước còn cao hơn thân nàng xong, quần áo người cơ bản hoàn toàn ẩm ướt, ẩm ướt dính thiếp người thực thoải mái, nhưng vậy như thế nào, tổng còn tốt hơn so với bị đánh bị mắng.

      xuống ghế, dựa vào bình nước ngồi xuống thở dốc ngay tại chỗ, thân mình nho năm tuổi, đối với cường độ làm việc như vậy rất là chịu nổi.

      Nàng gọi là Vương Đại Nha, là nữ nhi của Vương Đại Trụ cùng Vương Tiếu thị, mặt khác cũng là tỷ tỷ của ba nữ oa.

      Nhưng mọi người biết rằng, Vương Đại Nha lúc buổi tối trước ngày Vương Tiếu thị sinh Tứ Nha phát sốt được trị liệu đúng lúc, mà chết non. tại trong thân thể Vương Đại Nha là linh hồn khác, linh hồn đến từ thế kỷ hai mươi mốt.

      Phương Nhược Phỉ vẫn nghĩ ra, vì sao nàng lại tới nơi này, tiểu thuyết xuyên nàng xem qua ít, cũng từng khi nhàm chán nghĩ tới nếu xuyên , đến cổ đại chơi chuyến cũng rất tốt.

      Nhưng là, đợi cho nàng hề được báo trước tới chỗ như vậy, nàng mới biết được, xuyên qua chơi vui, chút cũng chơi vui.

      Quá khứ, tự do tự tại sống, cha mẹ nàng đều là giáo sư, nàng là hòn ngọc quý tay bọn họ, là bảo bối trong lòng họ.

      Nàng có rất nhiều bạn bè, thường xuyên ra ngoài dạo phố cùng du lịch, nhàm chán có thể tùy tiện tìm thời gian ra ngoài hội tụ.

      Nhưng là, bây giờ sao?

      Phương Nhược Phỉ quét mắt nhìn qua phòng bếp đơn sơ rách nát, còn có khoảng rộng lớn bên ngoài phòng ốc thấp bé.

      bị ô nhiễm, phong cảnh thuần thiên nhiên quả sai, khí thực tươi mát, thanh sơn nước biếc, cũng từng xem qua nhiều nhà cao tầng trong thành thị, ngựa xe như nước đông nghìn nghịt, vốn là quá khứ, nàng cho tới bây giờ cũng nghĩ tới sống cả đời trong hoàn cảnh kia.

      Cho dù là muốn sống cả đời, cũng chỉ có nàng người a, hẳn là có người nhà làm bạn.

      Nhưng tại, ai nàng cũng liên lạc được, nàng biết hết thảy đều thể xảy ra.

      Phương Nhược Phỉ dựa lên bình nước, nhắm mắt lại, cố nén lại nước mắt chực trào ra.

      Yếu đuối khóc cho tới bây giờ cũng chỉ có thể dùng với người tình quan tâm để ý chính mình, có người đau lòng cho nàng, nàng khóc cũng có ích lợi gì đâu.

      Tiếng chửi rủa trụ ốc bên kia dần dần biến mất, Vương Đại Trụ có lẽ là đánh chửi mệt mỏi rồi.

      Phương Nhược Phỉ lại mang thùng nước ra ngoài, chuyện của bọn họ, nàng lười quãn, chỉ cần liên lụy đến nàng là tốt rồi.

      Trước kia Phương Nhược Phỉ là nữ hài tử tự tin sáng sủa hoạt bát, nhưng đến nơi này chỉ ngắn ngủi tháng, mặt nàng rất ít xuất tươi cười, cơ bản biểu tình mặt đều là đờ đẫn cùng nhẫn.

      Phương Nhược Phỉ lấy nước, nghe thấy có người gọi cửa, nàng ngẩng đầu lên nhìn, nam tử trung niên đứng ở cửa viện.

      “Tiểu nương, ta ngang qua nơi đây, có chút khát nước, có thể cấp cho ta chén nước uống hay ?”

      Phương Nhược Phỉ nghe xong chuyện, xoay người vào phòng, chốc lát sau cầm cái bát ra, liền đến bên nước giếng nàng vừa lấy lên, múc chén cho nàng.

      “Đây.”

      “Đa tạ.” Nam tử tiếp nhận chính là uống ngụm nhợt nhạt mang tính tượng trưng, ra ánh mắt vẫn có rời người Phương Nhược Phỉ, nhìn nàng từ xuống dưới.

      cần khách khí.” Phương Nhược Phỉ vẫn cúi đầu, giọng điệu thản nhiên.

      xong, nàng xoay người lại bên cạnh giếng, tiếp tục cố gắng tha thùng nước khác vào phòng bếp.

      “Thùng nước lớn như vậy, ngươi như vậy làm sao xách lên được, đến, ta giúp ngươi cho.” Nam tử thấy nàng rất là cố sức, nhịn được cau mày lại giúp nàng.

      Phương Nhược Phỉ lắc mình né tránh tay : “Ngươi có thể giúp ta nhất thời, có thể giúp ta nhất thế sao? Là mệnh, ta liền tránh khỏi, cần gì phải làm điều thừa.”

      Nam tử trung niên cầm bát, nhìn bóng dáng quật cường tiểu nương kia rời , thất thần.

      Chương 1.2:

      “Ngươi là ai?”

      Vương Đại Trụ vừa phát cáu xong, vẫn còn rất phiền chán, muốn ra ngoài bộ vòng, mới ra tới cửa phòng, liền nhìn thấy nam nhân xa lạ thất thần nhìn chằm chằm phòng bếp nhà , khẩu khí khỏi tốt.

      Nam tử trung niên giật mình tỉnh lại, xoay người nhìn thấy nam nhân tục tằng da ngăm đen lộ ra vẻ mặt bất mãn cùng phòng bị nhìn chính mình, đoán rằng hẳn là nam chủ nhân nhà này, chạy nhanh đến ôm quyền làm lễ.

      “Xin chào, ta chỉ là ngang qua nơi này, vừa vặn khát nước, tiến vào xin chút nước uống.”

      Vương Đại Trụ thấy đối phương quần áo sạch ngăn nắp, mặc dù được gọi là hoa lệ, nhưng so sánh với áo vải thô người , tốt hơn chỉ chút.

      Nhất thời trong lòng khỏi nổi lên tính toán nhặt, nghĩ có nên lấy thù lao từ người này chút hay , dù sao cũng là đến nhà bọn xin chén nước uống mà?

      Vương Đại Trụ còn chưa mở miệng, chợt nghe đối phương nhìn thoáng qua phòng bếp hỏi: “Vị đại ca này là chủ nhà của nhà này sao?”

      “Đúng vậy, ta chính là gia chủ nhà này.” Vương Đại Trụ thẳng sống lưng, muốn moi từ trong tay đối phương chút gì đó chủ nhân tư thái trước tiên phải biểu lộ ra ngoài.

      “Tiểu nương vừa múc nước chỗ này là nữ nhi của ngươi?”

      Vương Đại Trụ khỏi có chút mạc danh kỳ diệu: “Đúng vậy a, nàng là đại a đầu nhà ta, ngươi hỏi nàng làm cái gì?”

      “Tức là như thế này, tại hạ có chút việc, muốn thương lượng cùng đại ca ngươi chút, biết bây giờ đại ca có thời gian hay ?”

      Vương Đại Trụ mặc dù xác định rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng vẫn mời nam tử trung niên vào phòng.

      Lúc Phương Nhược Phỉ trở ra, liền thấy nam tử trước đó hỏi nàng miếng nước uống cùng Vương Đại Trụ cùng ra khỏi phòng.

      Vương Đại Trụ hoàn toàn có bộ dáng đánh chửi Vương Tiếu thị khi nổi giận trước đó, vẻ mặt tươi cười, cười nịnh nọt dị thường.

      “Ngũ gia ngài hảo, ngài yên tâm, sáng mai ngài phái người lại đây tiếp là được, đêm nay chúng ta nhất định giúp nàng thu thập tốt, ha ha…”

      “Như vậy ta cũng yên tâm, bất quá Vương đại ca nhất định phải khuyên giải nàng tốt, đừng để cho nàng quá nhớ luyến tiếc.”

      “Yên tâm yên tâm, ta đưa ngài ra ngoài...”

      Phương Nhược Phỉ nhìn bọn họ ra, tò mò nhìn thoáng qua, cũng chỉ là liếc mắt cái, lại quay về làm việc của mình, nơi này có gì liên quan đến nàng, nàng cũng có chuyện gì cần quan tâm.

      Nam tử trung niên cũng nhìn thấy nàng, liền cười về hướng nàng.

      đến bên người nàng, sủng nịch sờ sờ đầu nàng, nở nụ cười hòa ái.

      “Tiểu nương, vừa rồi cảm ơn ngươi, còn có a, lời ngươi trước đó, ta nhớ , thực có đạo lí. Bất quá…”

      Nam tử nhìn thoáng qua thủy dũng (thùng nước) trong tay nàng, giật lấy ném qua bên: “Thứ đó, về sau cần đến, chúng ta mai gặp lại.”

      Nam tử xong bước , Vương Đại Trụ luôn sát đằng sau cười.

      Phương Nhược Phỉ nhìn bóng dáng bọn họ, sửng sốt trong chốc lát, qua nhặt lên thủy dũng, lại tới bên cạnh giếng.

      Về sau cần đến sao? Trừ phi nàng có thể rời nơi này, bằng làm sao có thể cần đây?

      Cơm chiều ăn xong, đợi đến Vương Tiếu thị thần thần bí bí gọi nàng vào trong phòng sau, nàng rốt cuộc biết vì sao ban ngày nam tử trung niên lại như vậy, nàng có chút vui sướng, bởi rốt cuộc có thể thoát khỏi tình huống bây giờ, tại ngày như thế này nàng cũng muốn sống tiếp.

      Nhưng là…

      Sung sướng ngắn ngủi qua , nàng cảm giác được tim mình, nhè đau.

      “Đại Nha, nhà chúng ta rất nghèo, lại có bốn tỷ muội các ngươi, là… Cha ngươi cũng là có biện pháp a, Đại Nha…”

      Vương Tiếu thị cố gắng khuyên bảo, chỉ sợ nàng đáp ứng, sau đó làm ầm ĩ với người ta, vạn nhất người ta cần nàng, bọn họ chẳng phải là cái gì cũng chiếm được?

      Phương Phược Phỉ cúi đầu, làm cho người khác nhìn tới ý mỉa mai trong mắt nàng, Vương Đại Trụ có biện pháp mới đáp ứng người ta, để cho nàng làm con dâu nuôi từ bé xung hỉ cho người ta sao?

      Nàng nhớ tới ban ngày khi Vương Đại Trụ đưa người nọ ra ngoài, vẻ mặt tươi cười vui sướng, có chỗ nào là quyết định khi rơi vào đường cùng đâu, kia ràng giống như là đắc ý khi gia súc nhà mình bán được giá tốt a.

      Nàng đột nhiên thực muốn biết, chính mình trị giá bao nhiên, cư nhiên làm Vương Đại Trụ vui như vậy?

      “Bao nhiêu tiền?”

      “Cái gì?” Vương Tiếu thị còn nổi lên nước mắt, muốn tiếp tục tiết mục mẹ con tha ôm đầu khóc rống, đột nhiên bị Phương Nhược Phỉ hỏi, phản ứng kịp.

      “Để cho ta làm con dâu nuôi từ bé, bọn họ cho các ngươi bao nhiêu tiền?”

      Vương Tiếu thị nhất thời nghĩ đến, nở nụ cười, ánh mắt loan: “Tới mười lượng bạc đâu, còn có hai con gà mái. Trong thôn chúng ta phải có ai ra ngoài làm con dâu nuôi từ bé, bất quá chưa ai có được nhiều như vậy đâu…”

      Vương Tiếu thị đột nhiên cứng ngắc chút, tựa hồ nhận thấy được chính mình hẳn là nên biểu như vậy, nhanh chóng cưỡng chế tươi cười, đổi thành bộ dáng bi thương.

      phải, Đại Nha, cái kia…”

      “Tốt lắm, ngài cái gì cũng cần phải , các ngươi phải đều quyết định hết rồi sao?”

      Phương Nhược Phỉ ngắt lời Vương Tiếu thị, thản nhiên như là cái gì đều cần , xoay người liền ra ngoài.

      Cuộc sống nhà này thực khổ, cái ăn mỗi ngày đều là khoai lang cùng với hai thanh gạo nấu thành cháo. Nàng mới nàng tuổi, mỗi ngày phải giặt quần áo nấu cơm, còn phải chăm sóc cho ba muội muội.

      Việc này đối với người như nàng trước kia đều được cha mẹ cưng chiều, việc nhà đều rất ít làm mà , ăn tiêu, cũng thường xuyên trong mộng đêm khuya, vụng trộm chảy nước mắt, thầm hi vọng có ngày có ai đó có thể mang nàng rời nơi này.

      Nhưng mà, nàng muốn rời nơi này, cũng chỉ là muốn trở lại thế kỷ 21 thôi, làm Phương Nhược Phỉ của nàng.

      phải như bây giờ, bị cha mẹ của thân thể này bán cho nhà khác làm con dâu nuôi từ bé.

      Tại gia đình cực khổ này, thỉnh thoảng còn bị Vương Đại Trụ đánh chửi, nhưng vậy thế nào, hổ dữ ăn thịt con, nàng nhịn chút rồi qua .

      Nhưng ai biết sau khi đến nhà kia thế nào, phải hài tử thân sinh của bọn họ, nàng có được đãi ngộ tốt hơn bây giờ ?

      đại, ông bà nội thiếu giảng cho nàng chuyện xưa về con dâu nuôi từ bé, người nào phải là làm trâu làm ngựa ở nhà chồng từ , hơi phạm lỗi chút là bị đánh chửi ngừng, cho cơm ăn cho nước uống là chuyện bình thường xảy ra.

      Phu thê Vương Đại trụ bọn họ cũng thực bỏ thực, quyết tâm thực ngoan.

      Vương Đại Trụ thích nữ oa, nhưng còn Vương Tiếu thị sao, thế nào Vương Đại Nha cũng là do nàng mang thai mười tháng sinh ra, ngẫm lại biểu tình nàng nghĩ đến tiền trước đó, Phương Nhược Phỉ khỏi trái tim băng giá.

      Có cha mẹ như vậy, Vương Đại Nha, ngươi chết non từ sớm, có lẽ cũng phải chuyện đáng buồn gì.

      Phương Nhược Phỉ đêm ko6ng ngủ, yên lặng chảy nước mắt đêm.

      Tương lai như thế nào đây?

      hết chương 1

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.1:

      “Ta là quản gia quý phủ Đỗ viên ngoại Lan thành, mọi người đều gọi ta Ngũ thúc.” Nam tử trung niên hôm qua nắm Phương Nhược Phỉ lên xe ngựa, giọng với nàng.

      Sau đó lại chỉ vào mội tiểu nha đầu hơn mười tuổi theo bọn họ cùng tiến lên xe ngựa cùng lão mụ tử : “Đây là Lan nhi cùng Thẩm mama, về sau các nàng chiếu cố ngươi.”

      “Tiểu thư hảo.” Hai người cùng kêu lên tiếng, vô cùng cung kính, cũng có vì nàng là nha đầu ở nông thôn mà tỏ vẻ thờ ơ.

      “Các ngươi hảo.” Phương Nhược Phỉ trong thời gian ngắn còn có chút thích ứng kịp.

      Có lẽ là thông cảm với nàng, sau, bọn họ đều tự mình làm việc, nàng có thể bình tĩnh lại tâm tình của mình.

      Đỗ gia dường như có rất nhiều tiền, nhìn chiếc xe ngựa nàng ngồi lên biết, bên ngoài mặc dù bắt mắt, nhưng bên trong cũng thực rộng rãi thoải mái, bọn họ bốn người ngồi vào cũng tính thực chật chội.

      Bên ngoài là Ngũ thúc cùng tiểu nhị khác được mang đến đánh xe ngựa, Ngũ thúc giới thiệu cho nàng, nàng cũng quá chú ý.

      Đối với chuyện đột nhiên phát sinh, nàng còn cần đoạn thời gian nữa để thích ứng. Đối với người khác mà , nàng là bay lên đầu cành làm phượng hoàng, nhưng đối với nàng mà , đây là khởi đầu tương lai mới thể biết trước được.

      Mọi việc đều ổn, chỉ có Phương Phược Phỉ quen nhất là đột nhiên mọi chuyện của nàng đều có người chuẩn bị hầu hạ. Dù sau trước hôm nay, nàng vẫn mỗi ngày giặt quần áo nấu cơm, làm rất nhiều việc nhà.

      Bất quá, dù sao nàng cũng chỉ sống qua cuộc sống như vậy tháng, trong khung nàng vẫn là người từng được cha mẹ cưng chiều, chịu giáo dục của thế kỉ hai mươi mốt.

      Căn cứ theo thái độ của đoàn người này đối với nàng, nàng có chút yên tâm, có lẽ cuộc sống tương lai cũng tệ như vậy, người Đỗ phủ có lẽ coi trọng con dâu nuôi từ bé này, tuy khẳng định rằng phải coi trọng nàng, nhưng là đối với người lập tức đến làm con dâu nuôi từ bé của Đại công tử Đỗ phủ, bọn họ vẫn coi trọng.

      Dọc theo đường đều là ngồi xe ngựa, buổi tối đặt chân ở khách sạn phụ cận trấn .

      Qua mấy ngày ở chung, Phương Nhược Phỉ cẩn thậm thám thính được tin tức hữu dụng với mình.

      Biết được Đỗ phủ có Đỗ lão gia, Đỗ phu nhân, còn có ba nhi tử của bọn họ.

      Có lẽ là bởi vì thân phận của nàng, Thẩm mama cùng Ngũ thúc thường xuyên với nàng chuyện về đại công tử, từ bởi vì sinh non mà yếu đuối nhiều bệnh, năm luôn có mấy tháng triền miên giường bệnh, năm nay lại càng nặng, từ ba mươi năm ngoái vẫn cứ ốm đau giường, thỉnh rất nhiều đại phu cũng thể giúp khỏe lên được chút nào.

      Vừa vặn tháng trước có đạo sĩ dạo chơi tứ phương qua Lan Thành, nhất thời thịnh truyền vị đạo sĩ kia vô luận là xem bói hay chữa bệnh đều là nhất tuyệt.

      Đỗ phu quân lòng nóng như lửa đốt ôm tâm tính thử lần, dùng số tiền lớn thỉnh vị đạo sĩ kia đến nhà, để xem xem giúp cho đại công tử, kết quả cần tìm con dâu nuôi từ bé đến để xung hỉ.

      Vừa xong, Đỗ phủ liền bận rộn lên, phái rất nhiều người tìm nữ oa thích hợp dựa theo cầu của vị đạo sĩ.

      Chính là, bọn họ cho nàng, vì sao lại vừa vặn chọn trúng nàng. Lan Thành cách Vương gia thôn xa như vậy, vì sao bọn họ lại tới nơi xa xôi như thế đến chọn con dâu nuôi từ bé, nàng tuyệt tin Lan Thành to như vậy, lại có được nữ oa có thể làm con dâu nuôi từ bé cho đại thiếu gia của bọn họ.

      Bọn họ ngồi xe ngựa gần nửa tháng, rốt cuộc càng ngày càng đến gần Lan Thành.

      “Tiểu thư, chúng ta lập tức đến Lan Thành, đại khái còn hai canh giờ nữa là có thể hồi phủ.” Lan Nhi có vẻ thực vui vẻ, chuyện với nàng cũng luôn cười.

      Lan Nhi năm nay mới mười hai, Phương Nhược Phỉ nhìn bộ dáng nàng, trong lòng lại thực yên, rốt cuộc cũng tới sao? Lúc này đây nghênh đón nàng là dạng cuộc sống gì đây, trong lòng nàng rất loạn.

      “Đúng vậy a, Ngũ thúc cưỡi ngựa về trước thông báo, gần tháng rồi, rốt cuộc cũng về tới nhà, biết mấy tiểu tử kia nhà ta ra sao.” Thẩm mama cũng rất chờ mong.

      Mọi người đều thực chờ mong, đối với các nàng mà , tại là về nhà. Nhưng mà, nhà của nàng, nhà của nàng ở ngàn năm sau, rốt cuộc cũng trở về được.

      Thẩm mama dường như nhận ra nàng bất an, tiến đến rót chén nước cho nàng: “Tiểu thư cũng đừng sợ, lão gia cùng phu nhân đều là người rất tốt, nhất định khắt khe với tiểu thư, tiểu thư cứ yên tâm .”

      Phương Nhược Phỉ cười gật gật đầu: “Ân, Thẩm mama, ta biết rồi, cảm ơn ngươi. Ta có chút mệt mỏi, muốn ngủ giấc, khi đến ngươi đánh thức ta.”

      tại nàng cần mình im lặng suy nghĩ cẩn thận, phải đối mặt với chuyện tình sắp xảy ra như thế nào. Nhưng là trong lòng loạn thành đoàn, căn bản nghĩ ra được chủ ý gì, từ từ nhắm hai mắt lại nằm lúc lâu cũng nghĩ ra được cái gì, nhưng cũng đến Đỗ phủ.

      Xuống xe ngựa liền thấy Ngũ thúc đứng ở cửa chờ, còn có vài người khác hẳn là người trong phủ cúi đầu đứng bên.

      Đại môn màu đỏ khí phái, hai bên cửa là hai con sư tử bằng đá, Phương Phược Phỉ nhìn ra phủ này rộng bao nhiêu, nhưng căn cứ vào cái cửa này, nghĩ đến hẳn thực nhà giàu có .

      lên mười bậc thang, ngẩng đầu liền nhìn thấy biển có hai chữ “Đỗ phủ” cao cao cửa. Đại môn vừa mở ra, Phương Phược Phỉ đến trước cánh cửa cao nhìn, nhìn đình viện trang trí hoa cỏ rất đẹp mắt, ngừng cước bộ.

      Thẩm mama tưởng là cửa rất cao, nàng qua được, nên tới đây ôm nàng rồi vào.

      Phương Nhược Phỉ qua vai Thẩm mama, quay đầu nhìn ngã tư đường bên ngoài, nàng là tới nơi này, về sau cũng ở trong này quá cả đời.

      Vừa rồi nàng đứng ở ngoài cửa, lúc đó nàng nghĩ, vượt qua , cho dù danh nghĩa nàng là người Đỗ gia, tương lai còn có thể là trong số các thê thiếp của đại công tử trong phủ này, tương lai như thế nào, tràn ngập vô số loại khả năng.


      Chương 2.2:

      khắc kia nàng có chút xác định, có loại xúc động muốn lập tức xoay người rời .

      Nhưng là nàng còn chưa làm ra quyết định, Thẩm mama ôm nàng vào tòa đại trạch này.

      Quay đầu đầu nhìn lại phiến đại môn kia, nặng nề khép lại phía sau bọn họ, nàng còn đường rút lui.

      Thẩm mama nắm tay nàng theo sau Ngũ thúc vào tòa viện, Ngũ thúc đây là nơi nàng ở từ nay về sau, mà Thẩm mama cùng Lan Nhi vẫn theo nàng, cùng ở trong viện này hầu hạ nàng.

      Ngũ thúc dẫn các nàng đến sau, dặn dò Thẩm mama cùng Lan Nhi nhanh giúp Phương Nhược Phỉ rửa mặt thu thập chút xong, liền mang theo nàng đến trước đại sảnh gặp lão gia và phu nhân, sau đó bước .

      đường bôn ba, mặc dù đường Ngũ thúc cũng thực lưu ý, ăn cơm dừng chân đều chọn địa điểm tốt, nhưng dù sao cũng là đường , vẫn có chút tiện.

      Vừa mới vào phòng bao lâu liền có mấy nữ tử bộ dáng nha hoàn cầm rất nhiều y phục lại đây, là làm riêng cho nàng, giao cho Lan Nhi thu thập giúp.

      Ngày ấy sau khi tiếp nàng từ Vương gia, khi nghỉ chân ở khách sạn, Thẩm mama liền thừa dịp trước khi trời tối mang nàng đến tiệm may mua hai bộ y phục, hôm đó đem xiêm y nàng vốn mặc, nghe là bộ y phục tốt nhất trong nhà nàng thay ra, về sau cũng nhìn thấy bộ y phục đó nữa, đoán là hôm đó ném rồi.

      Hôm đó Thẩm mama còn với này, chất liệu của y phục bên ngoài tốt, kích cỡ cũng nhất định thích hợp, chờ nàng đến Đỗ phủ có chuyên gia may y phục cho phù hợp với nàng.

      nghĩ tới nàng vừa mới vào cửa có người mang đống y phục đến đây. Phương Nhược Phỉ nhìn thoáng qua chất liệu của đám y phục kia, đúng là tốt hơn bộ nàng mặc người nhiều, hình thức cũng tốt, nhìn thấy đẹp.

      Tắm rửa cái, dưới trợ giúp của Lan Nhi, mặc bộ y phục phiền phức cứ tầng lại tầng kia, lại làm cho Lan Nhi vấn cho nàng cái oa nhi kế đơn giản.

      Lúc ở Vương gia, Vương Tiếu thị căn bản có thời gian chải đầu cho nàng, mà nàng cũng biết vấn tóc kiểu cổ đại, chỉ tết thành bím tóc thả sau đầu.

      Sau khi theo bọn họ, tóc nàng mỗi ngày đều do Lan Nhi vấn, nhìn nàng nhanh nhẹn lật tới lật lui liền vấn ra búi tóc xinh đẹp, rất là hâm mộ.

      Chuẩn bị thỏa đáng hết thảy xong, Phương Nhược Phỉ nhìn vào gương đồng cũng nhìn được bộ dáng nho của mình bây giờ, thay thân y phục mới, chải mái tóc đẹp sau, nàng thoạt nhìn cũng có cảm giác suy dinh dưỡng như trước kia, xanh xao vàng vọt.

      Phương Nhược Phỉ đối với gương tự kỉ cười cười, mấy ngày nay đồng hành cùng các nàng, hiểu biết rất nhiều, nàng cũng trầm mặc giống như trước kia, ngẫu nhiên còn thể học làm nũng gì đó giống như đứa .

      Nhảy xuống ghế, kéo tay Lan Nhi xoay vòng: “Lan Nhi tỷ tỷ, ngươi nhìn xem ta có đẹp ?”

      “Đẹp lắm, tiểu thư vốn có tướng tiểu mỹ nhân, bây giờ tuổi còn , chờ vài năm sau tiểu thư lớn lên, nhất định là tiểu mỹ nhân.”

      Phương Nhược Phỉ khách khí nở nụ cười, chỉ cho là ca ngợt, tuy cũng ràng Lan Nhi có lý, phần là khách khí, phần là dỗ dàng, nhưng vậy lại thế nào, nàng bây giờ cần tình để đánh gãy khẩn trương cùng yên trong nội tâm nàng.

      Vừa vào đại sảnh liền thấy nam tử trung niên rất là nho nhã ngồi ghế thủ tọa , còn có phụ nhân nhìn qua thực trẻ.

      Phương Nhược Phỉ thầm nhàng thở ra, nếu hai người kia chính là Đỗ lão gia cùng Đỗ phu nhân hẳn là khó để ở chung lắm, cũng giống như là kiểu người tùy tiện đánh chửi người khác .

      Thẩm mama ôm nàng đến trước hai người kia liền buông tay, hướng hai người kia làm cái lễ: “Lão gia, phu nhân, đây là Vương gia Đại Nha nương.”

      xong nàng tiến lên phía trước đẩy cái, lại thấp giọng dặn dò nàng: “Đây là lão gia cùng phu nhân, mau hành lễ.”

      Thẩm mama đẩy nàng tiến lên xong liến lui đến bên khoanh tay đứng, trong khoảng thồi gian giữa đại sảnh chỉ còn lại mình nàng.

      Tim Phược Nhược Phỉ trong nháy mắt nhảy lên, có loại cảm giác như tứ cố vô thân. Tuy ấn tượng đầu tiên cảm thấy hai người kia cũng khó ở chung, nhưng dù sao cũng chưa ở chung qua, ai biết bản tính bọn họ như thế nào đâu.

      Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy hẳn là chọn phương pháp nghĩ lúc trước, làm bộ như khiếp nhược nhát gan dịch về phía sau chút, quỳ xuống hành lễ: “Đại Nha gặp qua lão gia phu nhân.”

      “Miễn miễn, mau tới đây cho ta xem.” Đỗ phu nhân vội vàng kéo nàng đứng lên, mang nàng tới trước mặt mình, đánh giá nàng phen từ xuống dưới.

      Phương Nhược Phỉ thực yên mặc nàng đánh giá, có cảm giác chính mình là thương phẩm sắp được tiêu thụ, mà Đỗ phu nhân chính là khách hàng muốn mua gì đó.

      Nàng thậm chí còn nghĩ đến nếu Đỗ phu nhân thấy thương phẩm này là nàng đủ làm nàng hài lòng, có phải trả lại, đuổi nàng về lại Vương gia thôn hay .

      “Ân, nha đầu rất đáng , Chính Hào chàng xem, tuổi còn , lớn lên chút tất là nha đầu xinh đẹp, xem ra Nhiên Nhi của chúng ta phúc khí a, ha ha…”

      Xem ra Đỗ phu nhân vẫn rất vừa lòng về nàng, còn kéo nàng xoay người cho Đỗ lão gia xem.

      Phương Nhược Phỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đỗ phu nhân sau lại chuyển hướng về phía Đỗ lão gia, Thẩm mama có qua với nàng, Đỗ lão gia tên là Đỗ Chính Hào, mọi người trong Lan Thành xưng là Đỗ viên ngoại. Chính là, ra nàng rất tò mò đối về xưng hô của Đỗ phu nhân đối với Đỗ lão gia, phải kêu lão gia tướng công gì đó, mà là hô thẳng kỳ danh, xem ra quả đúng như Thẩm mama , tình cảm hay người này rất tốt.

      Phượng Nhược Phỉ thầm hâm hộ trong lòng, tại cái xã hợi mà nam tử ba vợ bốn nàng hầu mà Đỗ phu nhân còn có thể gặp được người giống như Đỗ lão gia, cực kì may mắn a, nếu như nàng cũng có thể gặp được…

      Dường như, nàng có cơ hội, vào cửa nhà này, tương lai của nàng tựa hồ thành kết cục định.

      “Ân, là nha đầu tốt, chỉ là cái tên này…”

      “Sửa lại .”

      Đỗ Chính Hào cùng phu nhân nhà mình liếc nhau, đối với câu Phương Nhược Phỉ đột nhiên mở miệng có chút kinh ngạc.

      “Dù sao cũng đến Đỗ phủ, mặc kệ ta tới nơi này để làm cái gì, về sau chỉ sợ là còn quan hệ gì với Vương gia thôn nữa, vậy đơn giản cứ sửa lại , nếu như lão gia phu nhân chê, cứ theo họ Đỗ của Đỗ phủ .”

      Hai người ngồi càng kinh ngạc, bình thường chỉ có nha hoàn tiểu tử gì đó vào phủ từ mới bị cải danh, còn chưa nghe qua cải danh cho con dâu nuôi từ bé.

      Mặc dù bọn họ cảm thấy cái tên Vương Đại Nha này có chút tục khí, nhưng nghĩ lại thế nào cũng là tên do thân sinh phụ mẫu của người ta đặt, cũng đành chịu, nhưng là nghĩ tới tiểu nha đầu mới năm tuổi ở trước mắt này thế nhưng vừa mở miệng sửa lại.

      Cải danh tự cũng thôi, ngay cả dòng họ cũng sửa, nàng biết chính nàng cái gì sao?

      “Nha đầu, ngươi có biết chính ngươi cái gì ? Cải danh tự có chút hợp cấp bậc lễ nghĩa, làm sao còn có thể sửa họ đâu?”

      “Đỗ lão gia, cũng phải là Đại Nha còn hiểu chuyện, chính là khi Đại Nha rời nhà biết chính mình từ nay về sau là Vương Đại Nha của Vương gia thôn nữa, Đỗ phủ ở Lan Thành mới có thể là nhà của ta. Ta muốn sửa luôn cả họ chính là muốn chặt đứt liên hệ hoàn toàn, cố gắng làm cho chính mình thích ứng cuộc sống mới, cần phải nghĩ tới nghĩ lui…”

      Đỗ Chính Hào có chút kinh hãi, Phương Nhược Phỉ đối diên , ràng thấy được từ trong mắt nàng đơn cùng quyết tuyệt, tình cảm sâu khắc như vậy, khắc sâu đến mức trong nháy mắt nghĩ đứng ở trước mắt mình là người trưởng thành trải qua tang thương.

      nhìn phu nhân mình Mạnh Vãn Tình cái: “Vãn Tình, ngươi thế nào?”

      Mạnh Vãn Tình trầm tư trong chốc lát, “Nếu chính nàng muốn sửa, vậy sửa , đoạn tuyệt với quá khứ cũng tốt.”

      Nàng kéo Phương Nhược Phỉ trở lại bên người mình, sủng nịch sờ sờ đầu nàng: “Ân… Đặt tên gì cho ngươi tốt đây…”

      “Có thể kêu Nhược Phỉ sao?”

      Phương Nhược Phỉ hỏi thực xác định, mặc dù nàng đến thời xa lạ này, nhưng vẫn còn tia mong mỏi, nàng muốn chính mình hoàn toàn bị đồng hóa chôn vùi ở trong này, sau đó mất hết thảy nàng từng có được.

      “Nhược Phỉ? Đỗ Nhược Phỉ?”

      Mạnh Vãn Tình kinh ngạc nhìn nàng cái, ngược lại nhìn về phía trượng phu của mình, cũng thấy được đồng dạng khiếp sợ trong mắt .


      hết chương 2

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.1:


      Phương Nhược Phỉ ghé vào trong lòng Đỗ phu nhân, có loại cảm giác rất thực tế, rất khó tin rằng chính mình lại đến nơi này, còn thành con dâu nuôi từ bé của người khác.

      Cuối cùng tên được đặt theo ý nàng, nàng từ nay về sau bao giờ là Phương Nhược Phỉ nữa, cũng phải là Vương Đại Nha, mà là Đỗ Nhược Phỉ, là con dâu nuôi từ bé của đại thiếu gia, là tiểu thư trong miệng hạ nhân trong phủ.

      Đỗ Nhược Phỉ chột dạ trong lòng, chỉ có chính nàng biết, vừa rồi khi bị Mạnh Vãn Tình hỏi vì sao lại muốn kêu tên này, mặc dù mặt ngoài nàng cố gắng duy trì trấn định, nhưng trong lòng bàn tay vẫn ra tầng mồ hôi, chỉ mong bọn họ đều tin, nàng chỉ là vì nghe qua người khác đọc qua, cảm thấy dễ nghe cho nên mới muốn được đặt tên này thôi.

      Mạnh Vãn Tình vỗ lưng Đỗ Nhược Phỉ, cảm giác được thân hình nho trong lòng mình vô cùng gầy yếu, khỏi nhíu mày.

      “Ngươi rất gầy, về sau phải tẩm bổ cho tốt, xem thân hình bé này, chút thịt cũng có.”

      “Đỗ phu nhân, ta…”

      “Ân…” Mạnh Vãn Tình lôi nàng từ trong lòng ra, nhéo mũi nàng, sửa lại: “Trước bây giờ ngươi sửa tên thành họ Đỗ chúng ta, chỉ bằng ngươi là thê tử tương lai của Nhiên Nhi, ngươi cũng nên đổi giọng gọi ta là nương .”

      Đỗ Nhược Phỉ ngập ngừng chút, cuối cùng vẫn kêu: “Nương…”

      Nhắm mắt lại vùi vào lòng Mạnh Vãn Tình lần nữa, nàng khống chế được nước mắt, biết vì sao, lúc trước khi kêu Vương Tiếu thị, cảm giác thực tự nhiên, cảm giác gì cũng có, nhưng khi kêu Mạnh Vãn Tình, lại có loại cảm giác muốn khóc.

      “Ai, còn chưa có gọi ta đâu?” Đỗ Chính Hào bên nở nụ cười, tranh thủ lợi ích cho mình.

      Đỗ Nhược Phỉ khóc ra, nước mắt trong mắt đều thu trở về, cười nhô đầu từ trong lòng Mạnh Vãn Tình ra, ngọt ngào kêu tiếng cha.

      Mạnh Vãn Tình cũng ôm nàng cười: “Ngươi biết, nương và cha ngươi vẫn luôn muốn có nữ nhi, nhưng sinh ba lần đều là nhi tử, vốn định sinh nữa, nhưng mà ba nhi tử trừ bỏ Nhiên Nhi vì cơ thể yếu đuối mà yên tĩnh chút, hai đứa khác lại càng giống như hỗn thế ma vương, cả ngày làm ầm ĩ, cũng dám sinh nữa, vạn nhất lại sinh thêm nhi tử nghịch ngợm, Đỗ phủ a, phỏng chừng bị bọn chúng hủy mất ngày nào đó…”

      Hạ nhân bên cạnh nghe nàng tự thuật cũng thoải mái cười theo, nhìn cảnh tượng như vậy, Đỗ Nhược Phỉ cảm giác tựa hồ chính mình lúc trong mùa đông giá rét buốt tận xương rốt cuộc cảm nhận được chút ấm áp.

      “Đúng rồi, Kỳ Nhi cùng Hạo Nhi đâu, hôm nay Phỉ Nhi vừa đến nhà, như thế nào cũng thấy bọn chúng ra thăm.”

      “Trước đó thấy Nhị thiếu gia mang theo Tam thiếu gia hậu viện, sợ là đùa quên canh giờ, nếu bây giờ nô tỳ gọi bọn họ lại đây?” nha hoàn khác đứng bên cạnh nghe được Đỗ Chính Hào hỏi, đứng dậy cung kính đáp lời.

      cần dẫn bọn tới đây, đưa hai người bọn chúng trực tiếp đến phòng Đại thiếu gia .” Mạnh Vãn Tình gọi lại nha hoàn vừa muốn xoay người ra ngoài phân phó xong, lại mang theo trêu tức nhìn Đỗ Nhược Phỉ: “Phỉ Nhi, , nương mang ngươi gặp Nhiên ca của ngươi.”

      Đỗ Nhược Phỉ cố gắng giãn da mặt nặn ra nụ cười vui vẻ, nàng đây là biểu tình gì? là rất làm cho nàng chịu nổi, thế nào thân thể tại của nàng cũng mới có năm tuổo, nàng muốn cười như vậy cũng quá sớm , 囧...

      Đỗ Chính Hào còn có việc, gặp Nhiên ca ca nghe tương lai là trượng phu của nàng cùng các nàng, Mạnh Vãn Tình nắm tay nàng, mặt sau nhóm lão mama nha hoàn theo, chậm rãi về hướng phòng của Đỗ Dục Nhiên.

      Tuy đường Mạnh Vãn Tình cũng ưu sầu với nàng tình trạng thân thể tại của Đỗ Dục Nhiên, nhưng khi nàng tận mắt nhìn đến nằm giường vẫn là nhịn được nhíu mày.

      Đỗ Dục Nhiên mười tuổi tà dựa vào giường, sắc mặt tái nhợt, thân thể vô cùng gầy yếu.

      Lúc các nàng vào, xem sách, thấy đoàn người các nàng vào, ban đầu thấy nương mình còn thực vui vẻ nở nụ cười, ngược lại khi nhìn đến Đỗ Nhược Phỉ mà nương nắm tay, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt, cau mày thèm nhìn.

      Đỗ Nhược Phỉ yên lặng thở dài trong lòng, quả nhiên vô luận là ngàn năm trước hay là ngàn năm về sau, tất cả nam nhân đều vô cùng bài xích chuyện con dâu nuôi từ bé a.

      Xem ra, muốn thu phục vị hôn phu phải thực chào đón nàng này, cần phải tiêu phí kha khá khí lực, chỉ mong cuối cùng có thể làm tốt lên quan hệ với , bằng nàng phải lo lắng chờ cho lớn lên chút có cần trốn nơi này hay .

      Mạnh Vãn Tình cũng thấy con mình vui, nàng biết lúc đầu, khi với phải giúp tìm con dâu nuôi từ bé để xung hỉ, nhi tử vô cùng phản đối.

      Nhưng là, người nào làm nương lại hy vọng hài tử của mình có được thân thể khỏe mạnh, Đỗ Dục Nhiên hàng năm triền miên giường bệnh như vậy, nàng vô cùng yên a, có thể có chút hi vọng giúp con khỏe hơn, nàng luôn nguyện ý thử lần, cho nên cũng bất chấp muốn, vẫn cho người tìm Đỗ Nhược Phỉ đến.

      Mạnh Vãn Tình đồng ý trừng mắt nhìn nhi tử của mình liếc mắt cái, ngược lại cười đưa Đỗ Nhược Phỉ đến trước giường : “Đến, Phỉ Nhi, đây là Nhiên ca của ngươi.” Lại chuyển hướng sang nhi tử nàng “Nhiên Nhi, đây là Phỉ Nhi, về sau ngươi cần phải chiếu cố nàng tốt a.”

      “Nhiên ca…”

      Dưới tình huống tính nết đối phương, Đỗ Nhược Phỉ thủy chung cảm thấy lợi dụng ưu thế thân thể còn tuổi làm bộ như khiếp nhược nhát gan là thượng sách, cho nên tiếng Nhiên ca này, thanh nhược nhược nho . Vì để tăng thêm độ chân , nàng còn túm tay Mạnh Vãn Tình, có ý lui về sau lưng nàng.

      Kết quả, Đỗ Dục Nhiên nhìn cũng nhìn nàng, cũng đáp lại nàng, trực tiếp nhìn về phía nương , hạ lệnh trục khách.

      “Nương, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngươi, lần khác chờ thân thể Nhiên Nhi khỏe hơn bồi nương chuyện.”

      Đỗ Nhược Phỉ cắn răng, tiểu thí hài, cư nhiên coi nàng là khí, kéo mền nằm xuống, nàng hít sâu hơi, quên , nàng là đại nhân chấp tiểu nhân.

      Bởi thái độ được tốt, Mạnh Vãn Tình cũng mang theo Đỗ Nhược Phỉ trụ trong phòng lâu, ngay cả hai nhi tử khác của nàng vốn định cùng giới thiệu cho Đỗ Nhược Phỉ nhận thực trong phòng cũng đợi, bước .


      Chương 3.2:

      “Nương, Nhiên ca có phải là thích ta hay a?” đường trở về, Đỗ Nhược Phỉ túm chặt tay Mạnh Vãn Tình, hỏi muốn có bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất.

      Kỳ , Mạnh Vãn Tình cũng có chút xấu hổ, nàng rất thích tiểu nữ oa này, nhưng mà đại nhi tử khó chịu nhìn cũng nhìn người ta. Tuy Đỗ Nhược Phỉ còn tuổi, chưa hiểu gì cả, nhưng mà nàng lại có cảm giác tội lỗi làm chậm trễ người ta.

      có, chỉ là Nhiên ca của ngươi thân thể được tốt, cho nên tính tình mới kém chút, Phỉ Nhi của chúng ta vô cùng đáng nhu thuận, làm sao có thể thích ngươi…”

      “Phu nhân…” nha hoàn phía trước vội vàng tới, lên tiếng đánh gãy cuộc chuyện của các nàng.

      Nha hoàn này Đỗ Nhược Phỉ nhận ra được, trước đó ở đại sảnh có gặp qua, là nha hoàn bên người Mạnh Vãn Tình, kêu Kì Nguyệt.

      “Chuyện gì?”

      “Lão gia sai người lại đây kêu ngài thư phòng chuyến, giống như có việc gấp tìm ngài.”

      Mạnh Vãn Tình nhìn Đỗ Nhược Phỉ nắm tay nàng, có chút do dự.

      “Nương, nếu cha có chuyện tìm ngài, ngài cứ trước , ta còn có Thẩm mama và Lan Nhi cùng ta trở về là được.”

      Mạnh Vãn Tình sờ sờ đầu Đỗ Nhược Phỉ, trong lòng khỏi lại thương nàng hơn vài phần, nha đầu nhu thuận như vậy, cha cùng nương của nàng như thế nào bỏ được bán nàng làm con dâu nuôi từ bé đây?

      Bất quá rất tốt, cha và nương nàng đưa nàng đến Đỗ phủ của bọn họ, nàng về sau tất nhiên thương tiểu nha đầu tri kỉ này.

      “Vậy ngươi đường cẩn thận, có việc gì cần tìm Thẩm mama cùng Lan Nhi, nếu nhàm chán, cũng có thể cho các nàng dẫn ngươi đến tìm ta, được ?”

      Đỗ Nhược Phỉ nhìn theo bóng lưng Mạnh Vãn Tình, nở nụ cười từ nội tâm, nàng cảm thấy có lẽ ở trong này nàng đôi phụ mẫu chân chính thương nàng. Ánh mắt đau lòng của Mạnh Vãn Tình trước đó, làm cho nàng cảm nhận ràng cảm giác được người quan tâm lần nữa.

      Đỗ Nhược Phỉ cười xoay người, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

      “Lan Nhi, Thẩm mama, các ngươi dẫn ta xung quanh chút , ta muốn làm quen với hoàn cảnh nơi này, nơi này quá rộng, ta sợ sau này lúc có các ngươi ở bên ta bị lạc mất.”

      Có lẽ, nàng có thể trở lại thời kì năm tuổi, dùng tâm trí năm tuổi, lại hưởng thụ thiên chân lãng mạn cùng vô ưu vô lự của năm tuổi.

      “Chỉ cần tiểu thư phiền lụy, đương nhiên là rất tốt, dù sao đây là nơi ngài sống từ nay về sau, nên làm quen chút.”

      Đỗ Nhược Phỉ nhìn Thẩm mama cùng Lan Nhi đều mang vẻ mặt cưng chiều cười sủng nịch, nàng có chút , nàng đổi vận sao? Đỗ phu nhân thích nàng sủng nàng, tiếp theo hai người bên người nàng cũng rất tốt với nàng.

      Bình thường các nàng phải là nên thực xem thường nàng sao? Vì sao bây giờ lại cam tâm tình nguyện hầu hạ nàng, nghĩ đến trước khi nàng đến Đỗ phủ chỉ là nha đầu ở nông thôn, Thẩm mama cùng Lan Nhi tuy rằng là hạ nhân Đỗ phủ, bất quá cũng tốt hơn nàng rất nhiều, tình huống bây giờ làm người ta rất khó hiểu a.

      “Tiểu thư?” Lan Nhi vươn cánh tay lắc lắc trước mặt Đỗ Nhược Phỉ, kéo lại nàng chìm trong suy nghĩ sâu xa.

      “Tiểu thư nghĩ gì vậy? phải muốn dạo chút sao? Còn muốn sao?”

      “Đương nhiên muốn a.” Đỗ Nhược Phỉ gạt Lan Nhi ra, liền lên phía trước, lại bị Lan Nhi kéo lại.

      “Tiểu thư, nhầm hướng rồi, hẳn là bên này, trước chúng ta dạo trong vườn, sau đó quay về.”

      Đỗ Nhược Phỉ cúi đầu, vụng trộm lè lè lưỡi, là đủ dọa người, ngẩn người trước mặt người khác coi như xong, bây giờ còn sai hướng, may mắn còn là đứa , bị chê cười cứ bị chê cười .

      Mới dạo trong hoa viên lát, Đỗ Nhược Phỉ chịu nổi.

      là, vườn này vừa quá lớn vừa là hoa cỏ xen với núi giả, nhìn mà nàng hoa cả mắt, nhanh phân đông nam tây bắc.

      Giữ chặt tay Lan Nhi còn định tiếp: “Lan Nhi, Thẩm mama, chúng ta dạo nữa được , lần sau lại đến, dù sao về sau cũng có nhiều thời gian để làm quen.”

      Đỗ Nhược Phỉ đứng tại chỗ , chân mỏi muốn chết, cũng biết nơi này cách viện nàng trụ có xa , nàng cũng thể để cho các nàng ôm nàng về chứ?

      “Tiểu thư có phải là mệt rồi hay ? Là Thẩm mama sơ sót, tiểu thư dù sao còn , làm sao dạo được lâu như vậy, phía trước có cái đình, tiểu thư có muốn nghỉ ngơi lát hay ?”

      Đỗ Nhược Phỉ liên tục gật đầu ngừng, nếu bây giờ chỉ có mình nàng, nàng sớm đặt mông ngồi xuống, nhưng dù sao vào Đỗ phủ, còn chưa biết trong phủ có những quy củ gì, nên làm càn.

      Bên cạnh đình là hồ nước rất lớn, nửa góc có đủ loại hoa sen, bây giờ là mùa hoa sen nở, ngồi trong đình có thể ngửi được hương thơm của hoa sen từ rất xa truyền đến, gió mang theo hơi ẩm, thổi vào người rất thoải mái.

      Đỗ Nhược Phỉ ngồi trong đình, nghĩ nơi này phong cảnh đẹp như vậy, hưởng thụ rất đáng tiếc, nàng thậm chỉ còn muốn gọi Lan Nhi các nàng mang ghế nằm đến, sau đó đun chút trà, ăn chút điểm tâm, cuộc sống như vậy rất là dễ chịu nga.

      Nhưng mà, há miệng thở dốc, vẫn là bóp chết ý nghĩ này từ trong nôi.

      Nếu nàng làm vậy , nàng chính là làm cho cuộc sống về sau của mình ngột ngạt, vừa tới cố tình làm bậy như vậy, chừng người trong phủ nàng kỳ là bay lên đầu cành làm phượng hoàng mất.

      Hơn nữa nàng muốn làm cho Đỗ phu nhân cảm thấy như vậy, nếu để cho nàng thất vọng, nàng có thể tưởng tượng được cuộc sống sau này có bao nhiêu khổ sở, vẫn là nên khiêm tốn chút.

      Ngồi lát, nhìn mặt trời lập tức xuống núi, nàng vẫn là trở về.

      Bởi vì Thẩm mama nhắc nhở nàng, phải ăn cơm chiều, mà cơm chiều luôn luôn là người nhà Đỗ lão gia cùng nhau dùng bữa, mà nàng đến đây, nàng cũng được tính phần.

      Tại bữa ăn đầu tiên ở Đỗ gia, cũng thể gây ra phiền toái gì.

      Đứng dậy vừa mới ra đình, liền nhìn thấy hai thiếu niên từ rất xa tới.

      Đỗ Nhược Phỉ sững sờ chút, căn cứ theo tuổi bọn họ cùng cách ăn mặc tầm thường, nàng đoán bọn họ hẳn là Đỗ gia Nhị công tử lớn hơn nàng hai tuổi cùng Đỗ Dục Hạo bằng tuổi nàng.

      Hai người thấy nàng cũng ràng sững sờ lúc, tới tò mò đánh giá nàng.

      “Ngươi là ai?”


      hết chương 3
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.1:
      “Ngươi là ai?”

      “Bẩm Nhị thiếu gia, đây là Phỉ Nhi tiểu thư, từ nay về sau ở trong phủ.”

      Đỗ Dục Kỳ nghe vậy nhíu mày trầm mặc, Đỗ Dục Hạo ngược lại cảm thấy mới lạ, cười quanh nàng vòng.

      “Phỉ Nhi? Như thế nào trước kia chưa thấy qua ngươi a, bộ dạng ngươi đáng , tốt, về sau lại có thêm người chơi cùng ta, Nhị ca, huynh có đúng ?”

      Đỗ Dục Kỳ gật đầu cho có lệ, nhíu mày nhìn Đỗ Nhược Phỉ như có chút suy nghĩ.

      Đỗ Nhược Phỉ đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu xuống, suy nghĩ rốt cuộc nên dùng thái độ nào để đối đãi với hai người tại là ca ca, sau này còn có thể là em chồng của nàng này.

      Ánh mắt tìm tòi của Đỗ Dục Kỳ làm cho nàng cảm giác thực thoải mái, nhưng lại trốn tránh được, đành phải giở ra chiêu cũ, làm bộ sợ người lạ trốn sau lưng Thẩm mama.

      Thẩm mama cực kì chuyên nghiệp, lập tức kéo tay nàng, trấn an vỗ vỗ.

      “Nhị thiếu gia, sắp tới giờ cơm chiều, nô tỳ còn phải mang Phỉ Nhi tiểu thư trở về rửa mặt chút sau lại đến nhà ăn, nô tỳ trước.”

      Đỗ Dục Kỳ cuối cùng cũng dời ánh mắt từ người nàng sang chỗ khác, gật gật đầu với Thẩm mama, sau đó có chút ta đây mang theo Đỗ Dục Hạo rời .

      đường, Thẩm mama còn lo lắng nàng bị dọa sợ, cố gắng an ủi nàng: “Tiểu thư đừng sợ, bọn họ chính là Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia, đều là người tốt, sau này tiếp xúc nhiều, ngài biết…”

      Đỗ Nhược Phỉ cười cười, gật đầu cho có lệ. Nàng nghĩ ra, Đỗ Dục Nhiên có địch ý với nàng, nàng có thể lí giải, nhưng còn Đỗ Dục Kỳ là vì sao?

      Chẳng lẽ biết nàng là con dâu nuôi từ bé của đại ca , sau đó vì ủng hộ đại ca , cũng hùa theo ghét nàng? Nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Nhược Phỉ vẫn cảm thấy trừ khả năng này ra, còn cách giải thích nàng khác.

      Đỗ Dục Nhiên là mấu chốt, xem ra nàng phải cố gắng làm tốt quan hệ với Đỗ Dục Nhiên.

      Tại bữa cơm đầu tiên ở Đỗ gia, Đỗ Nhược Phỉ ăn rất là khó khăn.

      Mạnh Vãn Tình và Đỗ Chính Hào đối với nàng rất tốt, nhất là Mạnh Vãn Tình, bàn cơm liên tục gắp thức ăn cho nàng, luôn miệng nàng quá gầy, phải ăn nhiều lên chút gì đó.

      Bởi vì cả buổi tối Mạnh Vãn Tình đặt hết lòng dạ lên người nàng, làm cho Lão Tam luôn được mẫu thân thương nhất ghen tỵ và bất mãn.

      Cái này coi như xong, làm cho nàng cảm thấy nan kham nhất là, nàng ràng cảm giác được địch ý của Đỗ Dục Kỳ đối với nàng gia tăng.

      Nàng rất muốn đứng lên rống câu: bổn nương là con dâu nuôi từ bé của đại ca ngươi, cũng phải là con dâu nuôi từ bé của ngươi, ngươi ghét ta cái cọng lông a.

      Chẳng qua nàng dám, nàng còn phải giả vờ khéo léo dỗ nhị lão vui vẻ, tin tưởng, chỉ cần Đỗ Chính Hào cùng Mạnh Vãn Tình thích nàng, ba tên tiểu thí hài kia dù có làm ầm ĩ như thế nào nàng cũng bị khi dễ quá bi thảm.

      Đỗ Dục Nhiên trực tiếp lấy lí do thân thể khỏe nên đến dùng cơm để biểu đạt bất mãn của đối với nàng.

      Đối với chuyện này, Đỗ Nhược Phỉ cảm thấy còn có thể tiếp nhận, ngươi nha bất mãn cứ bất mãn, chỉ cần ra mặt làm khó nàng, muốn thế nào cũng được.

      Cuối cùng cũng đến lúc ăn cơm xong, Đỗ Nhược Phỉ rất muốn trở về tân phòng của mình làm tổ, sau đó lập ra kế hoạch hoàn hảo, kéo Lão Tam làm đồng minh, bắt lại Lão Đại và Lão Nhị.

      Nhưng Mạnh Vãn Tình lại cứng rắn kéo nàng lại chuyện, nàng có biện pháp, chỉ có thể phụng bồi.

      Nàng hỏi rất nhiều chuyện nàng trả lời được, đều là chuyện trước kia của Vương Đại Nha, nàng chỉ ở đó có tháng, làm sao tinh tường được những chuyện đó.

      Muốn bừa, nhưng lại sợ bị lộ sơ hở, kiểu đại hộ như thế này người ta chắc chắn tùy tùy tiện tiện tiếp nhận người, biết phái bao nhiêu người ở chỗ tối điều tra nàng rồi.

      có biện pháp, chỉ đành giả ngốc, trí nhớ của tiểu hài tử năm tuổi được tốt, giả bộ ngốc chút vẫn tốt hơn là bị lộ.

      Cuối cùng, Mạnh Vãn Tình bị lão công nàng kêu , nàng cảm giácg iống như là vất vả mới thoát ra được lưới Càn Khôn, chân ngừng bước ra phòng ăn, thẳng về hướng viện nàng ở.

      “A!”

      Vừa mới qua hành lang, lại có người từ chỗ rẽ tới, dọa nàng giật mình.

      Thấy người trước mặt cao hơn nàng cái đầu, nàng thở phào nhõm, tay khỏi chụp lên ngực an ủi trái tim bị kinh hoàng của mình.

      “Ngươi… Kỳ ca trễ thế rồi còn đứng chỗ này làm gì, dọa Phỉ Nhỉ giật mình đấy.”

      Vốn sắp theo bản năng rống to lên án đối phương đêm hôm khuya khoắt chạy ra dọa người, may mà lời vừa ra khỏi miệng đột nhiên nghĩ tới tình cảnh của mình, vội vàng đổi lời nhàng hỏi thăm.

      Thái độ vừa chuyển, Đỗ Nhược Phỉ cũng khỏi vì mình tán dương.

      “Thẩm mama, Lan Nhi các ngươi về trước , ta đưa Phỉ Nhi trở về, nàng vừa mới tới, ta còn chưa trò chuyện với nàng lần nào, sao về sai cũng đều là người nhà, cũng phải sớm chiều chung đụng.”

      Thẩm mama vừa nghe, vui mừng quá đỗi, gật đầu phải, rất nhanh kéo Lan Nhi mất.

      Đỗ Nhược Phỉ nhìn theo bóng lưng các nàng xa, cảm thấy bất an thôi, để nàng lại cho người ràng có địch ý với nàng, nàng rất hoài nghi nàng còn có thể trở về hay , có thể trực tiếp mang nàng tới nơi người nào đó, diệt nàng cho xong hết mọi chuyện a.

      Trong đầu nàng xẹt qua câu : Nguyệt hắc phong cao đêm giết người.

      Ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, lại quét về bốn phía, yên tĩnh, thấy thế nào cũng vô cùng phù hợp với cảnh tượng kia, Đỗ Nhược Phỉ ở trong lòng cầu nguyện, chỉ mong là nàng suy nghĩ nhiều.

      Chương 4.2:

      “Ngươi chính là con dâu nuôi từ bé của đại ca?”

      Đỗ Nhược Phỉ nhếch miệng, cười đến muốn ngọt ngào bao nhiêu có bấy nhiêu ngọt ngào, muốn ngây thơ bao nhiêu có bấy nhiêu ngây thơ.

      “Kỳ ca biết a, là tốt, Phỉ Nhi vẫn luôn muốn có ca ca, nhưng lúc ở nhà ta chỉ có muội muội, bây giờ tốt, ta lập tức có tới ba ca ca.”

      Ngước lên khuôn mặt tươi cười tràn đầy mong chờ nhìn Đỗ Dục Kỳ, Đỗ Nhược Phỉ nháy nháy mắt: “Kỳ ca về sau rất thương Phỉ Nhi đúng ? Hi hi, là tốt.”

      Đỗ Nhược Phỉ ở trong lòng rơi lệ, nàng mà cũng có ngày như thế, làm ra bộ mặt ngu ngốc như vậy để lừa gạt lấy đồng tình của đứa bé trai, chuyện này nếu để cho đám kia biết, nàng phỏng chừng cũng cần sống nữa, quá mất mặt rồi.

      Đỗ Dục Kỳ nhìn nữ hài tử mặt tràn đầy mong đợi trước mặt, cảm thấy nàng thuần chân, nụ cười cũng ngọt ngào.

      Hồi lâu sau, khi Đỗ Nhược Phỉ cười đến mức mặt rút gân, cảm thấy nàng mắc kẹt trong nụ cười ngu ngốc này luôn, cuối cùng Đỗ Dục Kỳ cũng mở miệng.

      “Ân, .”

      Dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử bảy tuổi, cho dù cảm thấy phải ủng hộ đại ca, tức giận bất bình thay cho , nhưng mà đối mặt với đôi mắt tràn đầy hi vọng cùng mừng rỡ như vậy, vẫn mềm lòng.

      Đồng ý, lại cảm thấy có lỗi với đại ca, lòng xoắn xuýt, nhưng cuối cùng suy nghĩ chút, tam huynh đệ bọn họ có thể có muội muội đáng như thế cũng sai a, tuy là con dâu nuôi từ bé, nhưng cũng chỉ là vì thân thể đại ca mới tìm về, là kế thích nghi mà thôi, sau này cũng nhất định gả cho đại ca.

      Vừa nghĩ đến đó, bình thường trở lại, chủ động nắm tay Đỗ Nhược Phỉ, về phía trước.

      thôi, sắc trời tối rồi, ta đưa ngươi về nghỉ.”

      Đỗ Nhược Phỉ ở trong lòng hoan hô, rốt cuộc giải quyết được , chỉ còn lại tên khó giải quyết nhất thôi.

      Đỗ Nhược Phỉ, cố gắng lên.

      Hai người vô cùng thân mật vừa vừa cười xa.

      Bên kia bờ tường, trong góc cách đó xa, thiếu niên mười tuổi thầm mắng : “Đỗ Dục Kỳ ngươi kiên trì, cư nhiên dễ dàng phản bội như vậy.”

      Đỗ Dục Nhìn kìa hai bóng lưng hài hòa dị thường kia, nổi giận đùng đùng, giơ tay đấm lên bức tường bên cạnh.

      Sau đó, nhe răng, nhếch miệng, bởi vì da thịt đọ với vách tường cứng rắn, da thịt thua, đau cũng phải chỉ chút.

      Đỗ Dục Nhiên ôm tay vuốt vuốt, cắn răng nhìn bóng lưng nho của Đỗ Nhược Phỉ, hồi chán nản.

      Dù sao tuổi Đỗ Dục Kỳ cũng hơi lớn chút, hiểu biết chút, thầm đem chuyện này với sau đó biểu đạt rằng nghiêm trọng bất mãn, cùng với việc thích con dâu nuôi từ bé này.

      Dựa vào tình nghĩa huynh đệ của hai người, Đỗ Dục Kỳ rất sảng khoái đáp ứng đứng cùng chiến tuyến với , còn chờ con dâu nuôi từ bé kia tới, nhất định làm cho nàng đẹp mặt, làm cho nàng trụ nổi trong nhà , cuối cùng chủ động rời .

      Nhưng mà, kết quả đâu, trước đó sau khi gặp mặt Đỗ Nhược Phỉ ở vườn hoa, chạy tới xác nhận với , sau đó còn biểu rất bất bình, rất nghĩa khí.

      Sau bữa cơm tối, còn tới với , nhất định phải cho Đỗ Nhược Phỉ cái hạ mã uy.

      Kết quả hạ mã uy thành công, ngược lại bị Đỗ Nhược Phỉ thu thập. Đỗ Dục Nhiên ôm lòng tới đây thầm xem kịch vui thấy vậy, thiếu chút nữa xông ra bóp chết .

      “Đỗ Nhược Phỉ, hừ, đừng tưởng rằng sửa lại họ thành người nhà chúng ta, cho dù có sửa lại cũng chỉ là Vương Đại Nha đầy tục khí mà thôi, cứ chờ xem.”

      Đỗ Dục Nhiên bám theo bờ tường từ từ trở về, gần đây thân thể tốt, luôn luôn vô lực, đứng hơi lâu chút cũng cảm thấy mệt mỏi.

      Nếu phải cho là Đỗ Dục Kỳ có thể hung hăng sửa trị Đỗ Nhược Phỉ trận, cũng lãng phí nhiều sức lực như vậy, đêm hôm khuya khoắt cứng rắn chống lại thân thể khó chịu mà tới nơi này.

      Từ Du Nhiên cư của tới đây, lại đứng ở chỗ tối lâu như vậy, bây giờ cảm giác được hai chân mình đều run rẩy, tựa như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

      Cảm nhận được thân thể mình suy yếu, Đỗ Dục Nhiên khỏi vừa chống thân thể về, vừa mắng Đỗ Nhược Phỉ.

      Tất cả đều là tại nàng, làm cho chỉ phải thừa nhận thân thể khó chịu, còn phải nhịn bất mãn nàng đem đến cho , còn tìm nàng tới là để xung hỉ cho , Đỗ Dục Nhiên bây giờ sâu cảm thấy Đỗ Nhược Phỉ chính là tai tinh của , tất cả những gì nàng mang đến đều là xui xẻo.

      Đến lúc đến bên ngoài Du Nhiên cư, Đỗ Dục Nhiên dựa vào tường nặng nề thở dốc, hai chân giống như còn là của mình, bước nổi nữa.

      Dát chi môt tiếng cửa bị người mở ra từ bên trong, nhìn thấy gã sai vặt thiếp thân Tiểu Tứ của mình vội vã ra ngoài, vội vàng lên tiếng gọi lại.

      “Tiểu Tứ…” Tiểu Tứ quá nhanh, nghe thấy thanh suy yếu của . Đỗ Dục Nhiên nhất thời nóng nảy, đế khí lớn tiếng kêu lên tiếng: “Tiểu Tứ!”

      tiếng này làm cho Tiểu Tứ nghe thấy, nhưng Đỗ Dục Nhiên lại bởi vì đột nhiên dùng sức mà trở nên lao lực, nhịn được nữa dựa vào tường trượt xuống, che ngực ho khan.

      “Đại thiếu gia!” Tiểu Tứ quát to tiếng, vội vàng vọt tới.

      Trong viện cũng bởi vì thanh của Tiểu Tứ mà đột nhiên ầm ĩ lên, bên cửa lại xuất thêm mấy người.

      “Đại ca?”

      Là Đỗ Dục Kỳ, sau khi đưa Đỗ Nhược Phỉ trở về, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có lỗi với đại ca, lại cảm thấy nên hàn thuyên với đại ca hồi, để cho bài xích Phỉ Nhi như vậy nữa, nên mới tới đây, nhưng mà nghĩ tới Tiểu Tứ dẫn người tìm khắp Du Nhiên cư cũng thấy đại ca .

      Lúc này bọn họ mới cuống lên, vội vàng để cho Tiểu Tứ thông báo cho lão gia cùng phu nhân, sau đó muốn ngăn cản người trong Du Nhiên cư ra ngoài tìm người, nghĩ tới liền nghe thấy tiếng la kinh hoảng “Đại thiếu gia” của Tiểu Tứ.

      “Niên Cửu, mau giúp Tiểu Tứ đỡ đại ca vào trong phòng.”

      Đỗ Dục Kỳ nhìn đến đại ca mình như vậy, lại càng luống cuống tay chân, vội vàng phân phó gã sai vặt của mình hỗ trợ.

      Nhưng khi tay Niên Cửu vừa chạm vào Đỗ Dục Nhiên lại bị hất ra, vốn suy yếu còn chút sức lực nào, lực vung tay cũng rất , căn bản làm được gì, nhưng ràng bày tỏ mình cự tuyệt.

      cần!”

      Đỗ Dục Kỳ nhìn đại ca cơ hồ bị hạ nhân khiêng trước mặt, trong lòng rất phải tư vị.

      Đại ca tùy hạ nhân của mình đỡ vào, lúc ngang qua , thấp giọng căm hận : “Phản đồ!”

      Trong lòng Đỗ Dục Kỳ càng áy náy hơn, muốn làm chuyện có lỗi với đại ca, nhưng cũng cảm thấy Đỗ Nhược Phỉ có làm người ta chán ghét, ngược lại làm cảm thấy ra nàng rất đáng , rất muốn thương muội muội như vậy, bảo vệ nàng, để cho nàng chịu ủy khuất.

      Đỗ Dục Kỳ mang theo Niên Cửu trầm mặc trở về Kỳ Liên cư của mình, đường lòng rối bời, bên là đại ca, bên là muội muội mà mình rất thích, biết phải lựa chọn thế nào.

      Suy nghĩ hồi, cảm thấy mình có lỗi gì cả, tại sao lại bị đại ca ghét đến như vậy, càng nghĩ càng tủi thân, dù sao cũng còn là tiểu hài tử, nước mắt khống chế được mà chảy ra.

      Phiền muộn dậm chân cái, cũng thèm để ý Niên Cửu, bỏ chạy mạch.

      Vừa chạy vừa khóc, cảm thấy, bao giờ muốn… quan tâm đại ca nữa, dù sao cũng có muội muội…

      hết chương 4
      honglaknhoxbina thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.