1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ta không nói lời nào không có nghĩa là ta không biết - Mã Giáp Nãi Phù Vân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Truyện:Ta lời nào có nghĩa là ta biết

      Tác giả:Mã Giáp Nãi Phù Vân

      Edit: Nguyệt, bên Mỹ nhân cung và Hoasenxanh162

      Link:https://mynhancung.wordpress.com/truyen-drop/1378-2/

      Thể loại: Cổ đại, cung đình, hài, nữ phẫn nam trang, 1vs1, HE

      Số chương: 50

      Tình trạng bản gốc: hoàn

      Lịch post: Tuần ba chương, từ chương đến hết chương hai ta đăng lại

      bên nhà Mỹ nhân cung.

      Giới thiệu

      Đương triều thái tử thích nhất lúc người khác hỏi cách sinh tồn trong cung

      rồi hưng trí, viết xuống bốn chữ:

      “Ngôn đa tất thất”*

      Mọi người ôm trán: “Điện hạ ơi, người vốn là người câm, tự giễu như vậy thực

      có ổn ….”? =. . =

      Mẩu truyện này này chính là kết quả bùng nổ của tác giả viết về linh hồn nữ phẫn

      nam trang!

      *Ngôn đa tất thất: nhiều lời sai lầm; nhiều tất có lỗi lầm. Chê người

      ngoa ngoắt, lắm điều, làm mất lòng người khác.​
      Hale205linhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mấy ngày gần đây, cả kinh thành lẫn trong cung đều được yên bình.

      Thiên tử đương triều bỗng nhiên mắc phong hàn. Được rồi, phong hàn mà thôi, nhưng tại sao lại bệnh dậy nổi?

      Nửa tháng trời vào triều sớm, các đại thần rốt cuộc chịu được, sau lưng liên lạc cho nhau , thành quần kết đội, quỳ gối cúi đầu ngoài điện phụng lệnh vua, cầu lập thái tử.

      Hoàng Đế giận dữ, ho lúc lâu sau, : “Trẫm còn chưa chết, lập!”, rồi sau đó sai người đưa bọn họ đuổi .

      Chờ ngươi chết liền kịp , đám quần thần bị đuổi ,quần oán thầm .

      Ngày thứ hai, nhóm người này còn them vài người lại quỳ ở ngoài điện.

      “Lập thái tử a… Hoàng Thượng…”

      “Cút.”

      Ngày thứ ba, thanh thế càng thêm lớn.

      “Chúng vi thần cả gan khẩn cầu thánh thượng lập thái tử —— cầu kiến thánh thượng —— “

      gặp"

      Ngày thứ tư, ngoài điện đông nghìn nghịt,người quỳ lại đông hơn trước

      “… Khụ khụ.” Trong điện Hoàng Đế khí suýt nữa nôn ra máu, phải biết, chính mình bị bệnh mấy ngày, trong cung gió nổi mây phun, vây cánh núp lâu ngày rục rịch chỉ đợi thời cơ, hết sức căng thẳng.

      Lão hổ phát uy liền xem trẫm thành mèo bệnh sao?

      Hoàng Đế thuận tay chộp lấy thanh kiếm, ra ngoài điện.

      A, Hoàng Đế bệ hạ cuối cùng chịu ra . Tuy là cầm theo thân kiếm sắc u rất là khủng bố, nhưng bệ hạ chịu ra coi như là tiến bộ phải sao?

      Đám quần thần có vẻ hơi thoả mãn, cùng hô to: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

      “Vạn tuế?” Thanh Hoàng Đế mang theo chút trào phúng: “Sợ là cũng bị các ngươi chọc cho chết sớm.”

      “Chúng thần hoảng sợ —— “

      “Hoảng sợ? Trẫm chưa thấy các ngươi có phần hoảng sợ, mỗi ngày đều quỳ ở chỗ này , hiếp bức trẫm lập thái tử. Thế nào, muốn tạo phản sao?”

      Từ tạo phản này vừa ra, đám thần tử đều nhanh nằm úp sấp đất .

      “Tốt lắm, chư vị ái khanh trước hãy bình thân.” Hoàng Đế nhìn thái độ mọi người coi như đoan chính, sắc mặt hơi hoãn.Sau khi mọi người đứng dậy, đại thần cầm đầu Phương Thủ Phụ vẫn bất động, duy trì tư thái dập đầu, trầm giọng : “ nhiều ngày long thể Hoàng Thượng bệnh , biết là ai để lộ tiếng gió, kinh đô trong ngoài đều truyền ra tin tức, tâm dân khó an, trong thành xao động. Nếu có thể lập thái tử cũng là thuận lòng dân, cũng vẫn có thể xem như là chuyện tốt. . nay bệ hạ công vụ quấn thân, các vị hoàng tử cũng dần trưởng thành, đây là thời khắc bệ hạ nên phân ưu.”

      Hoàng Đế nghe vậy, cười đến hết sức khó lường, hỉ giận khó phân biệt.

      Ánh mắt dừng người Thủ Phụ, rút kiếm nâng lên cằm , : “Ái khanh chứ phải là ngại trẫm già rồi có đất dụng võ?”

      “Thần dám, thần chỉ cầu có thể lập thái tử vì Hoàng Thượng phân ưu.”

      “A? Thế Thủ Phụ giờ cảm thấy chọn thái tử nào thích hợp?”

      “Vi thần dám vọng ngôn.”

      thẳng .” Hoàng Đế thu kiếm.

      Thủ phụ dừng nửa khắc, ngữ điệu nhanh chậm : “Vi thần cảm thấy… Nhị hoàng tử cũng sai.”

      “Ừ.” Hoàng Đế sờ sờ cằm: “Nhị hoàng tử Hữu Dương mười lăm, sáng tạo nhanh nhẹn, văn võ song toàn, là sai.”

      Quần thần nửa yên lặng thẳng lưng.

      “Vi thần cả gan góp lời, ” Thái sư Tật Tật về phía trước từng bước: “Nước ta trị vì theo chữ Đức, ôm Đức mà hưởng thái bình. Nhị hoàng tử trời sanh tính quá mức cương liệt, làm việc theo cảm tính, sợ khó mà lấy đức thu phục người.”

      “Thái sư đối với việc chọn thái tử có gì giải thích?” Hoàng Đế sắc mặt càng có hứng thú .

      Thái sư : “Thần nghĩ đến tam hoàng tử là người thích hợp nhất…”

      thể, ” Thủ Phụ cướp lời: “Tam hoàng tử tuổi còn , sao có thể vì bệ hạ chia sẻ quốc ?”

      Thái sư hoảng hốt bất an: “Tam hoàng tử mặc dù mới mười ba nhưng học vấn uyên thâm, năng bất phàm. Còn nữa, tam hoàng tử tính cách ôn hòa lấy Đức làm trọng , phù hợp với hướng trị quốc của ta .”

      “Ừ ——” Hoàng Đế hơi trầm ngâm: “Hữu Đồng tuy tuổi , nhưng tuổi trẻ mà thành thạo. Đôi với việc thời cuộc có cách nhìn nhận riêng,trẫm quả có chút thưởng thức.”

      Hoàng Đế dứt lời, Thái sư liền lắc mắt hướng Thủ Phụ,hết sức đắc ý.Cùng lúc đó, nửa số đại thần lại lặng lẽ ngểnh cổ.

      Thái sư thuận thế trợ giúp: ” Việc Thái tử đều do bệ hạ định đoạt, chúng thần cũng chỉ là đề xuất ý kiến cung bệ hạ tham khảo thôi, chút toan tính.”

      “A, được rồi, ” Hoàng Thượng lên tiếng, thản nhiên ném xuống câu:

      “Vậy lập đại hoàng tử làm thái tử .”

      A? ? ? ? ? ? ? ? ! ! ! ! ! ! ! ! !

      Đám quần thần vừa mới ngển cổ thẳng lưng giờ rớt hàm cả.Bọn họ còn chưa kịp phục hồi tinh Hoàng Đế bệ hạ lại tự ý : “Trong chư vị hoàng tử, trẫm thích nhất đó là Hữu Đường. Nếu về học, văn cao bát đấu mới phú năm xe*. Nếu võ học, thông hiểu đạo lí, khinh xa giá thục**. sau, Hữu Đường phẩm tính lại băng thanh ngọc túy tao nhã. Tám năm trước thời điểm bị tống xuất cung tài đức nhiều mặt, nay lại thiên nhân chi tư*** thể soi mói. Sao có ai tiến cử ?”

      *Dựa theo câu thành ngữ “Học phú ngũ xe” (Học phú năm xe), chỉ người học thức uyên bác, đầy bụng kinh luân, tài trí hơn người. “Xe” ở đây là chỉ năm xe sách.

      **Chỉ việc quen thuộc

      ***Dung mạo như người trời

      Mấy vị đại thần tại dưới thềm nghe, bị cuốn vào. Ồ ồ, tựa hồ là như vậy… ôi chao…

      Hoàng Đế vỗ tay cười: “Các ngươi dị nghị, trẫm liền phong đại hoàng tử làm Thái tử .”

      vẫy vẫy tay, ý bảo công công phía sau lấy chiếu thư, tính lập chỉ.

      Đợi chút, đúng. Các vị thần tử cuối cùng cũng phản ứng lại ;thái sư cầm đầu quỳ xuống, hô lớn : “Hoàng Thượng xin cân nhắc —— “

      sắc hết sức thê bi thương.

      Ngay sau đó lại nghìn nghịt người quỳ xuống: “Khẩn cầu Hoàng Thượng cân nhắc."

      Hoàng Đế phủ phủ vỏ kiếm: “Thế nào, mới vừa rồi còn tự trẫm định đoạt, giờ sao lại cản ý chỉ trẫm?”

      Thủ Phụ quỳ lạy bên chân lệ rơi đầy mặt, như cha mẹ chết rất thê thảm : “Bệ hạ, đại hoàng tử dù có bao nhiêu ưu tú xuất chúng cũng là…..”

      tới đây, Thủ Phụ rốt cuộc cũng im lặng.
      tiếng vang chói tai xuất , Hoàng Đế rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng vào đám quần thần, thanh bình thản như vừa rồi mà chứa tức giận cùng uy nghiêm, khiến người khác dám ngẩng đầu lên.

      “Các ngươi xem , luôn mồm hiếu đức cùng nghiêm khắc, thực tế sao? Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử cho các ngươi lợi ích gì khiến các ngươi khom lưng cúi đầu vậy hả?”

      “Phương Thủ Thụ, trẫm tại vị khi chỉnh đốn quan trường, triều đình thay đổi. Niệm ngươi là nguyên lão khai quốc, trẫm lưu ngươi lại, tôn ngươi kính ngươi hơn mười năm,việc khó quyết đều khiêm tốn thỉnh giáo ngươi.

      Thế nào, vị trí dưới người ngươi thỏa mãn ? thầm lấy quyền mưu tư, hận thể lấy thúng úp voi. Trẫm hỏi ngươi, năm ngoái Hoàng Hà vỡ đê, lương thực trẫm lệnh cho ngươi hạ cứu tế đều đâu cả rồi ?
      Lương thực đến được tay trăm họ sợ là đến vỏ thóc cũng chẳng còn! Các ngươi chẳng lẽ nghĩ trẫm biết sao?

      Tống tướng quân! Ngày đó Đột Quyết xâm phạm biên giới, ngươi vẫn chỉ là gã thần cơ doanh* vô danh tiểu tốt, trẫm tuần binh, ngươi lớn mật đến trước mặt trẫm tự tiến cử. Trẫm thấy ngươi vũ lực siêu quần sớm định liệu, liền đề bạt ngươi cùng Mâu tướng quân mang binh đánh trận. Nay ngươi thay thế Liêu tướng quân ngồi vị trí này càng tự đại làm bậy, hoàn toàn nhớ khi đó lấy lời thề suốt đời nguyện trung thành với trẫm?”

      * thần cơ doanh: Là lính trong quân đội Minh triều, chuyên quản lý súng đạn

      nay trẫm chỉ ngẫu nhiên nhiễm phong hàn lâu khỏi chút, đám các ngươi liền đứng trước điện dập đầu quỳ, cậy thế bức trẫm.

      Ha ha, so với các ngươi ngày đó ăn hối lộ trái pháp luật, kết bè kết cánh, Hữu Đường lẽ nào tốt hơn các ngươi trăm lần ngàn lần?”

      “Cho dù là người câm điếc sao?”Hoàng Đế dứt lời, dưới bậc thang mọi người như chết đứng, ai dám động , yên lặng kinh người.Tra kiếm vào vỏ, huyền bào tung bay.

      Hoàng Đế quay lưng, tiếng nghe chừng rất mệt mỏi:“Tuyên ý chỉ của trẫm, lập đại hoàng tử làm thái tử. Tức khắc hồi kinh.“

      Kỳ thực việc các đại thần khó chịu cũng có thể thông cảm, người câm điếc làm thái tử, đổi là ai cũng thể chấp nhận.

      Có điều việc này cũng thể trách Đại hoàng tử. cũng nguyện bị cậm điếc,trời sinh còn có thể có thể có biện pháp nào.

      Theo người biết tình hôm đó kể, Hoàng Hậu sinh hạ đại hoàng tử, mọi người đều đứng bên ngoài trông mong tiếng khóc cao vút của vị long tử này.

      Đợi rất lâu, đứa cũng khóc lấy tiếng. Bà đỡ thể mạo phạm, vỗ vài cái vào mông thái tử nhưng vẫn như trước.

      “Vì sao khóc?”Hoàng Hậu cực kỳ suy yếu nằm giường, dò xét ngẩng đầu lên.

      Bà mụ khó khăn: “Nô tỳ cũng biết , mau gọi thái y đến xem.”Vài vị thái y đến lúc trước xem xong cùng lắc đầu, dám phỏng đoán.

      Sau đó, vị thần y nổi tiếng trong kinh thành Diệu Thủ thần y được mời đến. trái xem phải xem, bắt mạch rồi vén mí mắt rồi quỳ xuống.

      Bịch bịch.Chúng thái y thấy thần y quỳ xuống cũng quỳ theo.Bà mụ cùng cung nữ quỳ xuống .

      Thần y dập đầu, : “Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương, đại hoàng tử,chỉ sợ là bị câm bẩm sinh, giác quan sợ là được đầy đủ “Hoàng Hậu nghe xong liền hôn mê bất tỉnh.

      đến nửa canh giờ, việc Đại hoàng tử sau khi sinh hạ có cách nào mở miệng lan truyền khắp hậu cung, toàn bộ hậu cung kẻ bi thương kẻ mừng thầm, tiếc hận cùng khinh bỉ đan xen.Hoàng Hậu đương nhiên biết, bởi vì nàng còn choáng váng chưa tỉnh.

      Hoàng Đế sau khi biết được tin liền ném tấu sớ, đến Phụng Thiên Điện, vào phòng liền ôm lấy nhi tử.Mới vừa rồi tất cả còn quỳ với Hoàng Hậu, mọi người vội vàng điều chỉnh , hướng tới Hoàng Đế quỳ tiếp.

      chuyện được sao?”
      Hoàng Đế lạnh lùng hỏi xong liền bi thương.

      “Hoàng Thượng thứ tội”.

      Thần y như trước vẫn duy trì tư thế dập đầu, thân mình kiềm chế được run run: “Hồi bệ hạ, ước chừng là thai nhi trong bụng mẹ phát triển bất thường, bây giờ thể trước được điều gì.Có điều sau này sinh chuyện hay cũng khó . Nếu sau khi sinh điều dưỡng thích hợp hồi phục phải là thể.”

      Thái y cùng cung nhân bên cạnh đổ mồ hôi,thần y à ngươi ít chút , chuyện thai phát triển bất thường…..Ngươi phải nghi ngờ chất lượng tinh khí của Bệ Hạ cùng với dinh dưỡng bữa ăn trong cung Hoàng Hậu chứ!

      “Điếc sao?” Hoàng Đế có biểu hờn giận, lại hỏi:” vừa câm vừa điếc ?

      chờ thần y hồi đáp, Hoàng Đế tự ý vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của nhi tử :”Tiểu tử,có nghe thấy phụ hoàng chuyện ?”

      Hoàng Hậu , đại hoàng tử thực chịu thua kém. Cha vừa dứt lời, liền chậm rãi mở mắt, giống trẻ mới sinh khác bình thường mắt dại ra mà ánh mắt thông hiểu, thẳng tắp theo dõi ông, nhìn chớp mắt .

      Đôi mắt này trời sinh rất đẹp, tối đen hẹp dài, cùng phụ hoàng là ông quả thực là từ khuôn đúc ra.

      Hoàng Đế lập tức vui vẻ, hoàn toàn quên mất đau đớn khi nhi tử là người câm điếc, cười : “Ha ha ha, trẫm gọi con lần, con liền mở mắt , khẳng định điếc. Câm câm, nuôi dưỡng tốt là được.”

      “Đúng đúng đúng.” Mọi người phụ hoạ bên cạnh Hoàng Đế .Lãnh đạo gì chính là cái đó.Nhi tử mở mắt, Hoàng Hậu choảng váng cũng mở mắt, thân hình mảnh mai giường ớt nhìn Hoàng Đế.

      Hoàng Đế nhanh ngồi bên giường, đem nhi tử đưa đến trong tay, sau đó dang hai tay ôm chặt hai mẹ con: “Vất vả cho Hoàng Hậu .”

      Vốn tưởng rằng long nhan giận dữ, nhưng xem ra lại đúng long tâm. Thần y chớp đúng thời cơ, cao giọng : “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Hậu nương nương. Mừng long tử, thiên phú dị bẩm, mới sinh mở mắt, đúng là thần kỳ hiếm thấy!”

      Giờ khắc này rốt cục đến, mọi người quỳ vội vàng trao đổi ánh mắt, hô: “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Hậu nương nương, mừng long tử, nhận được thiên ân, thiên phú dị bẩm——

      Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, đại hoàng tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế ——

      “Mở mắt sao? Trẻ con nào sinh ra mà mở mắt? Hay do Hoàng Đế kêu to tiếng đành mở mắt ?

      Các phi tần cung nữ đứng ngoài mừng thầm lập tức thay đổi sắc mặt than thầm nhìn nhau.

      Sau đó, các nàng lại nghe thấy tràng cười bên trong. Tràng cười này là từ phu quân Hoàng Đế của các nàng,
      chỉ nghe ông :“Ha ha ha ha, tốt tốt tốt, bình thân. Còn đứa này, đặt tên là Đường ——

      Ông trời bảo hộ Đường Nhi của ta!”Lúc này có mấy cung nữ trong ấy ra, vài phi tử bên ngoài lôi kéo người, giọng hỏi chút:

      “Tên là cái gì Đường?”

      Cung nhân : “Hình như là Mộc Hữu Đường.”

      Phi tử lệnh cho thái giám đem đến vài quyển từ điển dày đến, nghe vậy vội vàng tra ý tứ, thái giám liếc vội, trả lời: “Đường, trụ cũng có ý là trụ cột .

      ”Này này này… Này chẳng phải là muốn cho tiểu câm điếc này là trụ cột Đại Lương ta sao?

      A, trong đám người có phi tử ngã xuống.Các phi tử có chút quá mức lưu tâm.

      Hoàng Đế phải có ý tứ này, ông cảm thấy ,đại hoàng tử trời sinh suy nhược nhiều bệnh, gọi danh thiết truụ xuyên trụ linh tinh đễ nuôi hơn, nhưng ngại với hoàng gia phú quý, liền đặt cái tên có phần đễ nghe, gần nghĩa là “Trụ” lấy danh là “Đường”.

      Hoàng tộc Đại Lương đều có họ “Ngọc”. từ đó, thế gian liền có người tên Ngọc Hữu Đường.Có điều tên này hình như vẫn chưa phù hộ cho đứa .

      Dù sống trong cung vài năm, được Hoàng Đế sủng ái nhưng Ngọc Hữu Đường vẫn câm bẩm sinh, chịu đủ khi dễ cùng chê cười của người khác..

      Kỳ quái là, Ngọc Hữu Đường sau khi biết nhận thức liền hết sức nhu thuận, có chút phần tự cao ra vẻ ta đây quý tộc, ngược lại còn khiêm nhường hiểu lễ, kiêm tư văn võ, đến nỗi ai vừa nhìn thấy cũng phải trợn trắng mắt, đến các đại thần muốn nhìn cũng phải thể coi trọng . Hoàng Đế thấy thế rất cao hứng.

      Đáng tiếc điểm khởi sắc ấy duy trì được bao lâu đến năm tám tuổi, Ngọc Hữu Đường nhiễm bệnh nặng, tuy cố gắng chữa trị những vẫn rất yếu ớt.

      Chút thay đổi ban đầu lại biến mất.Xem ra khí trong cung thích hợp với nhi tử của trẫm. Hoàng Đế suy nghĩ mãi, cuối cùng đưa hoàng nhi này đến chùa trong thâm sơn điều dưỡng.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 1: Lập Thái tử Edit+beta: Tử Linh Mấy ngày gần đây, cả kinh thành lẫn hoàng cung đều rất hỗn loạn. Thiên tử đương triều bỗng nhiên bị cảm phong hàn, chuyện bình thường, chỉ là phong hàn thôi mà, vấn đề là sao mãi mà vẫn chưa khỏi? nửa tháng thượng triều sớm, các đại thần cuối cùng cũng nhịn được nữa, liên kết nhau, tụ tập thành đội, quỳ gối dập đầu bên ngoài Phụng Thiên điện, cầu lập Thái tử. Hoàng thượng giận dữ, ho lúc lâu mới : "Trẫm còn chưa chết, lập!", rồi sau đó sai người đuổi bọn họ . Chờ ngươi chết kịp nữa rồi, đám quần thần bị đuổi oán thầm. Sang ngày thứ hai, đám người này lại tiếp tục quỳ ở ngoài điện, lại còn có thêm vài người mới gia nhập đội ngũ. "Lập Thái tử ... Hoàng thượng ơi..." "Cút." Đến ngày thứ ba, quy mô càng phát triển. "Vi thần cả gan khẩn cầu thánh thượng lập Thái tử... Cầu kiến* thánh thượng..." *gặp " gặp." Ngày thứ tư, ngoài điện đông nghẹt người, tất cả đều quỳ gối. "... Khụ khụ." Trong điện, Hoàng thượng suýt nữa ho ra máu, phải biết, mình mới bị bệnh có mấy ngày, trong cung liền nổi gió dậy sóng, các bè phái vây cách nhẫn lâu nay đều bắt đầu rục rịch, chỉ đợi thời cơ đến, tình hình hết sức căng thẳng. Hổ ra uy liền nghĩ trẫm là mèo hen hả? Hoàng thượng thuận tay cầm kiếm theo, ra bên ngoài điện. A, Hoàng thượng cuối cùng cũng chịu ra rồi, tuy còn cầm theo thanh kiếm, sắc mặt nhìn rất ư là khủng bố, nhưng cũng chịu ra ngoài, như thế phải là có tiến bộ rồi sao? Đám quần thần thấy vậy, trong lòng cảm thấy hơi hơi đắc ý, cùng kêu to: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." "Vạn tuế?" Giọng Hoàng thượng có chút trào phúng: "Chỉ sợ là sắp bị các ngươi chọc cho tức chết rồi." "Chúng thần sợ hãi..." "Sợ hãi? Trẫm nhìn mãi vẫn thấy các ngươi sợ hãi ở chỗ nào, ngày nào cũng đến đây hết quỳ rồi dập đầu, ỷ đông ép buộc trẫm lập Thái tử, sao nào, muốn tạo phản hả?" Mới nghe thấy 'tạo phản' đám thần tử đều vội vàng quỳ sấp mặt đất. "Được rồi, chư vị ái khanh hãy đứng lên ." Hoàng thượng thấy thái độ của mọi người như vậy, cũng hơi nguôi giận. Cả đám người lục tục đứng dậy, chỉ có mỗi mình Phương Thủ phụ quỳ ở hàng đầu tiên vẫn động đậy, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ úp sấp như cũ, trầm giọng : "Nhiều ngày nay long thể Hoàng thượng bất an, biết là do ai để lộ tiếng gió, tin đồn truyền khắp kinh thành, khiến lòng dân yên, kinh thành náo loạn. Nếu có thể lập Thái tử làm dân chúng an tâm, cũng coi như làm được chuyện tốt. nay Hoàng thượng quốc quấn thân, các hoàng tử đều trưởng thành, cũng thời điểm cùng Hoàng thượng phân ưu gánh vác." Hoàng thượng nghe vậy, cười hết sức khó hiểu, vui giận khó phân. Ánh mắt dừng người Thủ phụ, rút kiếm khỏi vỏ, rồi dùng kiếm nâng cằm lên, : " phải là ái khanh sợ trẫm già rồi trở nên vô dụng chứ?" "Thần dám, thần chỉ mong Hoàng thượng sớm lập Thái tử để có thể giúp Hoàng thượng bớt phiền âu." "Vậy hả? Thế Thủ phụ cảm thấy nay ai thích hợp làm Thái tử nhất?" "Vi thần dám vọng ngôn." "Cứ việc thẳng." Hoàng đế tra kiếm vào vỏ. Thủ phụ trầm ngâm nửa khắc, giọng điệu nhanh chậm : "Vi thần cảm thấy... Nhị hoàng tử vô cùng thích hợp." "Ừm." Hoàng thượng gật gật đầu: "Nhị hoàng tử Hữu Dương mười năm, thông minh nhanh nhẹn, văn võ song toàn, rất thích hợp." Đám quần thần đứng xung quanh nghe vậy đều im lặng đứng thẳng người nghe. "Vi thần cả gan góp lời," Thái sư Tật Tật tiến về phía trước vài bước: "Đại Lương ta từ trước đến nay đều lấy đức trị quốc, ân đức rộng lớn trải khắp muôn nơi. Nhị hoàng tử trời sinh tính tình quá mức cương liệt, làm việc rất dễ xúc động, sợ khó mà dùng đức để thu phục lòng người." "Vậy Thái sư thấy ai thích hợp?" Hoàng thượng bày ra vẻ mặt vô cùng hứng thú hỏi. Thái sư : "Thần nghĩ Tam hoàng tử là người thích hợp nhất..." " được," Thủ phụ cắt đứt lời : "Tam hoàng tử tuổi còn quá , sao có thể cùng bệ hạ gánh vác quốc ?" Thái sư bình tĩnh trả lời: "Mặc dù Tam hoàng tử mới mười ba tuổi, nhưng thông minh uyên bác, cách năng bất phàm, hơn nữa, tính tình Tam hoàng tử ôn hòa luôn dùng tâm đối đãi với mọi người, rất phù hợp với hướng trị quốc của Đại Lương ta." "Ừm..." Hoàng thượng có vẻ hơi trầm ngâm: "Hữu Đồng tuy tuổi còn hơi , nhưng rất lão luyện thành thục, ngày thường chưa từng có ai vì mà cáo trạng, quả là trẫm có chút tán thưởng." Hoàng thượng vừa dứt lời, Thái sư liền nhìn về phía Thủ phụ, liếc mắt cái, có vẻ hết sức đắc ý. Cùng lúc đó, đám đại thần lại lặng lẽ vươn cổ ra hóng. Thái sư thuận thế tiếp: "Việc chọn ai làm Thái tử đều phụ thuộc vào quyết định của bệ hạ, chúng thần chỉ là để xuất ý kiến cùng bệ hạ bàn luận, hề có tâm tư gì khác." "Ừm, được rồi," Hoàng thượng lên tiếng, thản nhiên ra câu: "Vậy lập Đại hoàng tử làm Thái tử ." A???????!!!!!!!! đám người từ nãy giờ thẳng lưng nghển cổ đồng loạt rớt hết cằm xuống đất. Đám thần tử còn khiếp sợ còn chưa kịp ổn định tinh thần, Hoàng thượng lại mở miệng phát biểu: "Trong tất cả các hoàng tử, người trẫm thích nhất chính là Hữu Đường. Nếu về văn, sách đọc đủ để chất đầy năm xe. Nếu về võ, sớm lão luyện thành thục. Lại , phẩm hạnh của Hữu Đường băng thanh ngọc túy tao nhã. Tám năm trước, trước khi xuất cung, tất cả mọi mặt ai có thể soi mói. Cớ sao lại có ai tiến cử ?" Đám quần thần đứng nghe cảm thấy có chút mơ hồ. Ồ ồ, hình như là đúng như vậy, ôi chao... Hoàng thượng vỗ tay cười : "Nếu có ai dị nghị, cứ theo ý trẫm phong Đại hoàng tử làm Thái tử ." vẫy vẫy tay, ý bảo công công đứng đằng sau lấy chiếu thư, chuẩn bị để soạn chiếu chỉ. Khoan , đúng, đám thần tử cuối cùng cũng có phản ứng, Thái sư dẫn đầu quỳ xuống đầu tiên, kêu lớn: "Hoàng thượng xin hãy cân nhắc..." sắc vô cùng bi thương thảm thiết. Ngay sau đó, đám người lại lục tục quỳ theo: "Khẩn cầu Hoàng thượng cân nhắc..." Hoàng thượng vuốt ve vỏ kiếm: "Sao vậy, mới vừa rồi còn đều phụ thuộc vào quyết định của trẫm, sao bây giờ lại ngăn cản hả?" Thủ phụ quỳ bên chân ngẩng khuôn mặt lão lệ tung hoàng, như cha chết mẹ mất, vô cùng thảm thiết : "Hoàng thượng, Đại hoàng tử tuy rất ưu tú, nhưng ngài ấy, ngài ấy lại là người..." tới đây, Thủ phụ dám tiếp. Hoàng thượng lại rút kiếm khỏi vỏ, chỉ thẳng vào đám quần thần, giọng còn bình tĩnh như trước, vô cùng nóng giận, uy nghiêm, khiến mọi người dám ngẩng đầu lên: "Các ngươi tự nhìn lại bản thân mình xem, luôn mồm bản thân ham quyền hám tài, còn thực tế sao? Lão Nhị, lão Tam cho các ngươi cái gì mà các ngươi lại khom lưng cúi người như vậy?" "Phương Thủ phụ, khi mới đăng cơ trẫm chỉnh đốn quan trường, triều đình phen dậy sóng. Niệm tình ngươi là nguyên lão từ khi khai quốc lại hề siểm nịnh, giữ ngươi lại bên người, tôn kính ngươi vài phần, trước khi quyết định việc gì cũng đều khiêm tốn thỉnh giáo. Thế nào, dưới người vạn người mà ngươi vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn sao? thầm dùng quyền mưu đồ riêng, hận thể lấy thúng úp voi. Trẫm hỏi ngươi, năm ngoái vỡ đê, thiên tai lũ lụt, trẫm mệnh ngươi phát lương cứu tế, tất cả đều đâu? Khi đến tay muôn dân trăm họ đến vỏ trấu cũng còn! Các ngươi tưởng rằng trẫm biết cái gì sao? Tống Tướng quân! Ngày đó Đột Quyết xâm phạm biên giới, ngươi vẫn chỉ là gã tiểu tốt canh giữ doanh trại, khi trẫm tuần binh, ngươi lớn mật đến trước mặt trẫm tự mình tiến cử, trẫm thấy ngươi khỏe mạnh hơn người liền đặc cách đề bạt ngươi với Đồng Mâu Tướng quân cho ngươi cùng cùng. Nay ngươi thay thế được vị trí của Liêu Tướng quân, càng ngày càng trở nên hung hãn, làm càn làm bậy, nhớ chút gì lời thề ngày đó vĩnh viễn trung thành với trẫm?" "Chẳng qua trẫm mới bị phong hàn lâu chút, các ngươi tụ thành đám hết quỳ lại dập đầu ngoài điện, cậy đông ép buộc trẫm. Ha ha, so với các ngươi, người phạm pháp ăn hối lộ, kẻ kết bè kéo phái, Hữu Đường tốt hơn đâu chỉ trăm lần ngàn lần?" "Cho dù là người câm sao?" Hoàng thường dứt lời, đám người quỳ phía dưới bậc thang tựa như người chết, ai dám động đậy, bầu khí trầm mặc khiến mọi người sợ hãi. Lại tra kiếm vào vỏ, nhàng xoay người. Hoàng thượng thân huyền bào vào trong điện, giọng có vẻ mệt mỏi: "Tuyên ý chỉ của trẫm, lập Đại hoàng tử làm Thái tử. Lập tức hồi kinh." = . . = ra các đại thần phản đối cũng có thể hiểu được, để người câm làm Thái tử, có ai có thể dễ dàng chấp nhận được đây. Ngẫm lại cũng thể trách Đại hoàng tử, đâu có tình nguyện bị như vậy, là trời sinh đâu có biện pháp nào. Theo lời của nhân chứng kể lại, thời điểm Hoàng hậu nương nương sinh hạ Đại hoàng tử, mọi người đều trông mong chờ đợi ở bên ngoài, vì muốn nghe tiếng khóc đầu tiên của long tử, ai dè, đợi mãi mà nghe thấy cái gì. Bà mụ đỡ đẻ thể mạo phạm, vỗ vài cái vào mông Đại hoàng tử, vậy mà vẫn im lặng như trước. "Vì sao khóc?" Hoàng hậu nương nương nằm ở giường cực kỳ yếu ớt hỏi. Bà mụ khó khăn mở miệng: "Nô tỳ cũng biết, mau, mau gọi Thái y đến xem thử." Có vài vị Thái y tới, xem xem hồi, cùng lắc đầu, dám vọng động. Sau đó, diệu thủ thần y có tiếng nhất trong kinh thành bị mời đến, nhìn trước nhìn sau nhìn phải nhìn trái, hết bắt mạch rồi lại vạch mắt, bỗng nhiên quỳ 'bụp' cái. Bụp bụp. đám Thái ý thấy thần y quỳ liền quỳ theo. Bụp bụp. Bà mụ cùng cung nữ cũng quỳ. Thần y dập đầu, dám nâng lên phân, : "Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, sợ rằng Đại hoàng từ trời sinh mang tật, năm ngũ quan được đầy đủ..." Hoàng hậu liền hôn mê bất tỉnh. đến nửa canh giờ, chuyện Đại hoàng tử mới sinh thể mở miệng chuyện lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm trong cung, toàn bộ hậu cung đều lâm vào bầu khí ngoài trầm bi thương trong đồng loạt mừng thầm, tiếc hận cùng hèn mọn đan xen vào bầu khí. Hoàng hậu đương nhiên biết, bởi vì nàng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Khi Hoàng thượng biết chuyện, liền vứt bỏ tấu chương, từ Phụng Thiên điện tới, sau khi vào phòng ngay lập tức ôm lấy nhi tử mình ngắm nghía phen. Đám người từ nãy giờ đều quỳ về phía Hoàng hậu, vội vàng chỉnh hướng, quỳ về phía Hoàng thượng. " chuyện được?" Hoàng thượng lạnh lùng mở miệng hỏi cắt đứt trận thanh bi thương thảm thiết "Xin Hoàng thượng thứ tội..." Thần y vẫn giữ nguyên tư thế dập đầu, thân mình run kiềm chế: "Hồi bệ hạ, đoán rằng là trong khi mang thai do thai nhi phát triển bình thường dẫn đến thể chuyện. Nhưng mà, cũng khó mà , nếu sau này chú trọng điều dưỡng, có thể trở thành bình thường cũng phải thể." Thái y cùng cung nhân quỳ bên cạnh đều đổ mồ hôi, thần y này đúng là người bên ngoài cung biết chuyện, thai nhi phát triển bình thường... Người này có biết là mình nghi ngờ chất lượng tinh tử của bệ hạ, nghi ngờ thân thể của Hoàng hậu, nghi ngờ chất lượng bữa ăn trong cung đấy hả! "Có điếc ?" Hoàng thượng hề giận dữ, lại hỏi tiếp: " phải cũng bị điếc nữa chứ?" đợi thần y trả lời, Hoàng thượng tự ý vỗ vỗ khuôn mặt hồng hào của nhi tử: "Tiểu tử, có nghe thấy phụ hoàng chuyện ?" Hoàng hậu kể lại, Đại hoàng tử ngày ấy thực chịu thua kém. Lão cha vừa dứt lời, liền chậm rì rì mở mắt ra, giống những đứa trẻ mới sinh bình thường mới mở mắt nhìn có vẻ dại dại, ánh mắt thẳng tắp, ràng, chăm chú nhìn lão cha chớp mắt. Đôi mắt này rất đẹp, đen tuyền hẹp dài, cùng phụ hoàng như đúc ra từ khuôn. Hoàng thượng ngay lập tức liền vui vẻ, hoàn toàn quên mất nỗi đau khi biết nhi tử bị câm, cười : "Ha ha ha, trẫm vừa gọi , liền lặng lẽ mở mắt. Chắc chắn là bị điếc, câm câm, nuôi tốt chút là được." "Phải phải phải." Bên chân Hoàng thượng phát lên tiếng phụ họa, lãnh đạo cái gì chính là cái đó. Nhi tử lặng lẽ mở mắt, Hoàng hậu cũng lặng lẽ mở mắt, yếu đuối nằm giường nhìn Hoàng thượng. Hoàng thượng thấy vậy nhanh đến, ngồi vào bên giường, đặt nhi tử vào trong lòng nàng, rồi giang rộng hai tay, ôm chặt lấy mẹ con hai người: "Hoàng hậu vất vả rồi." Vốn cứ nghĩ rằng long nhan chắc chắn giận dữ, nhưng mà nhìn lại có vẻ vô cùng vui sướng nha, thần y nắm bắt đúng thời cơ, cao giọng : "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng hậu nương nương, sinh được long tử, có thiên phú dị bẩm, mới sinh ra liền lặng lẽ mở mắt, đúng là cực kỳ hiếm thấy!" A, thời khắc này cuối cùng cũng tới, đám người quỳ vội vàng trao đổi ánh mắt, đồng thanh hô lớn: "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng hậu nương nương, sinh được long tử, nhận được thiên ân, có thiên phú dị bẩm... Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Đại hoàng tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế..." ... Mở mắt? thể nào! Ở đâu ra đứa trẻ mới sinh lúc có thể mở mắt? Lại còn là do Hoàng thượng gọi mới mở mắt? Đám phi tần vốn mừng thầm, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, ngay sau đó, các nàng liền nghe từ bên trong truyền ra trận cười, trận cười này tất nhiên là do phu quân của các nàng, Hoàng thượng phát ra, sau đó nghe thấy : "Ha ha ha ha, hay hay hay, các ngươi cũng đừng quỳ nữa, đứng dậy cả . Còn đứa này, đặt tên là Hữu Đường ... trời phù hộ Đường nhi của ta!" Lúc này có mấy cung nhân từ trong ra, mấy vị phi tử liền kéo người lại, giọng hỏi: "Gọi là cái gì Đường?" Cung nhân : "Hình như là Mộc Cạnh Đường." (cây cột gỗ) Có phi tử lệnh cho vài tên thái giám mang mấy tập từ điển dầy tới đây, nghe vậy vội vội vàng vàng mở sách ra tra nghĩa, thái giám xem hồi, đọc lên: "Đường, tức trụ, cũng có nghĩa là trụ cột." Này này này... Chẳng lẽ là muốn ám chỉ rằng tiểu tử câm kia là trụ cột của Đại Lương sao? A, trong đám phi tử có người ngã xuống. Phải là các vị phi tử nghĩ quá nhiều rồi. Ý tứ Hoàng thượng phải như vậy, chẳng qua là cảm thấy, Đại hoàng tử trời sinh yếu ớt mang nhiều bệnh tật, gọi là cái trụ cái cột tiện danh linh tinh gì đó dễ nuôi hơn chút, nhưng vì ngại mặt mũi hoàng gia cao quý, nên chuyển sang cái tên dễ nghe hơn chút nhưng vẫn có nghĩa tương đồng là "Đường" làm danh. Hoàng tộc Đại Lương đều có họ là "Ngọc", vì thế, cái tên Ngọc Hữu Đường liền ra đời. Nhưng mà có vẻ cái tên này vẫn thể bảo vệ được đứa này, lớn lên ở trong cung vài năm, dù được Hoàng thượng hết mực sủng ái, Ngọc Hữu Đường vì bị câm bẩm sinh mà chịu đủ khi nhục của mọi người. Kỳ lạ là, sau khi Ngọc Hữu Đường lớn hơn chút hết sức nhu thuận, giống phần lớn con cháu hoàng gia, tôn quý đều tỏ vẻ ta đây tự cao kiêu ngạo, ngược lại lại hết sức khiêm nhường biết lễ, tinh thông văn võ, đến nỗi ngay cả các đại thần ban đầu phải là trợn mắt nhìn chính là thèm nhìn cũng bắt đầu thay đổi thái độ, Hoàng thượng thấy vậy cực kỳ cao hứng. Đáng tiếc là như vậy được bao lâu, năm Ngọc Hữu Đường tám tuổi, bị bệnh dậy nổi, vất vả mới khỏi bệnh nhưng vẫn cực kỳ ốm yếu. Thái độ các đại thần mới thay đổi chút cứ như vậy liền trở lại như cũ. Hoàng thượng nghĩ mãi nhận thấy bầu khí trong hoàng cung thích hợp với nhi tử mình, vậy là quyết tâm đưa hoàng nhi bệnh tật vào chùa ở tận thâm sơn cùng cốc để điều dưỡng thân thể và tinh thần, tránh hoàng cung triều đình nội bộ suốt ngày lục đục. Từ đó về sau, Ngọc Hữu Đường sống ở Tê Hà tự, chưa lần trở lại hoàng cung. = . . = Thế mà nay Hoàng thượng lại hạ chỉ lập tiểu hoàng tử bị câm tám năm chưa từng quay về hoàng cung làm Thái tử, thực làm khó quần chúng rồi. Ngắn ngủi mấy ngày, trong triều đại loạn, rất nhiều các vị đại thần nắm chức vị cao cùng dâng tấu, cầu: Cáo lão hồi hương. Hoàng thượng: "Chuẩn." Quần thần: "..." Bệ hạ ngài níu kéo chúng thần chút nào sao? Hoàng thượng của chúng ta những mở miệng giữ người lại còn khoan thai mân mê chén trà, bày ra bộ dáng ngoan cố: "Muốn , dù sao cũng chẳng thiếu thanh niên tài tuấn muốn vào triều làm quan, trẫm cứ muốn lập Đại hoàng tử làm Thái tử đấy, các ngươi làm gì được trẫm". Các đại thần hối hận thôi, xem ra là ép bệ hạ quá mức rồi, phe Nhị hoàng tử và phe Tam hoàng tử bắt đầu đổ lỗi cho nhau. "Bệ hạ còn khỏe mạnh như thế, ai bảo các ngươi vội vã đòi lập Thái tử làm cái gì a..." "Còn dám đổ tại chúng ta, nếu phải bên các ngươi giật dây, ỷ nhiều người to gan uy hiếp bệ hạ, chúng ta cũng vọng động như vậy!" "..." Bên này, trong triều còn giằng co, bên kia, xe ngựa hoàng cung cử đón người đến đỉnh núi Tê Hà. Hôm nay, Tê Hà tự rất khác thường, hương khói ít ỏi, cực kỳ yên tĩnh. Có vài người quỳ mặt đất, cung nhân cất giọng lanh lảnh đọc chiếu chỉ, thanh vang vọng trong đình viện. Trong đám người quỳ ở đó, có người quỳ ở hàng đầu tiên chậm rãi đứng dậy, phất tay áo thêu hoa văn lá đỏ rêu xanh, tiếp nhận chiếu chỉ. Buổi chiều hôm đó, vó ngựa chạy làm bụi đất tung bay, bánh xe chạy kêu lộc cộc. chiếc xe ngựa màu vàng chạy như bay từ đỉnh núi xuống, dường như vĩnh viễn bao giờ trở lại, hướng thẳng về phía kinh thành...
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=392355

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 2: Ảo tưởng hồi cung tan vỡ Edit + beta: Tử Linh Sau vài lần bị rơi xuống vực, suýt nữa bị đá lăn va trúng, gặp phải sơn tặc cướp xe suýt mất mạng, lại còn bị người khác hãm hại đẩy xuống chỗ nước sâu tầm thước... nếm trải đủ loại 'đau khổ', cuối cùng xe ngựa chở Ngọc Hữu Đường cũng chạy được đến cổng kinh thành Kiến Khang, khiến bao nhiêu các vị phi tần trong hậu cung cùng các vị đại thần cắn khăn nghiến lợi... Hôm nay Kiến Khang cực kì huyên náo, sáng sớm, trăm ngàn dân chúng cùng nhau chen chúc đứng ở ven đường, chưa hết, lầu các xung quanh cũng đầy người dựa vào lan can trông về phía xa. Hoàng tử yếu ớt sống ngoài cung bao năm nay đột nhiên lại trở thành Thái tử, nghe đồn có dung mạo tựa như tiên nhân, có ai lại muốn nhìn thấy lần? Ngẫm lại, Hoàng thượng đối với vị Thái tử này hẳn rất coi trọng, còn dùng cả ngự liễn chuyên dụng của mình đón , bạch mã kim xa vừa vào đến cửa thành tỏa sáng rực rỡ, làm lóa mắt dân chúng hai bên đường. "Thái tử đến rồi!" "Đừng chen chỗ của ta, nữ nhân xấu xí!" "Điện hạ xin ngài hãy nhìn ta cái!" "Chỉ là đứa câm thôi mà các ngươi cũng ham hố!" " sao, người ta là Thái tử đấy, so với các ngươi, suốt ngày chỉ biết mắng chửi tốt hơn nhiều!" Cả con phố ầm ĩ, nhốn nháo. Bên trong xe, Ngọc Hữu Đường nghỉ ngơi bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức. hơi cựa quậy đầu, lão công công ngồi bên cạnh thấy vậy liền quay sang nhìn lén . Hôm nay, trước khi hồi cung, thị nữ cố ý giúp Ngọc Hữu Đường thay đổi triều phục, màu da ban đầu có chút nhợt nhạt, bây giờ thay sang áo bào vải sa đỏ rực như lửa, áo có thêu cá chuồn, như chiều hoàng hôn đỏ rực, tỏa sáng mãnh liệt, khiến người khác nhìn vào có chút giật mình. Sau đó, chậm chạp mở to mắt, trong nháy mắt, mọi thứ trở nên ràng, đảo mắt, đồng tử đen tuyền. Nhận ra lão công công nhìn mình, cũng nhìn lại, khẽ mỉm cười. Lão công công thấy vậy giật mình, khỏi cảm thán, ai, đương kim Thái tử nhã nhặn nhu nhược như thế, dung mạo tựa thiếu nữ như vậy, sau này làm sao có thể lô thiên uy a a a a. Ngọc Hữu Đường quá quen thuộc, từ lúc lão Thái giám này đến đón , mỗi lần nhìn lén đều ra cái bộ dạng hận 'bùn nhão thể trát được tường' vô cùng đau đớn. Mà mỗi lần nhìn thấy, Ngọc Hữu Đường đều có phản xạ cười với lão ta cái, dung mạo của rất đẹp, nụ cười lại vô đạm vô khinh, cực kỳ trong sáng, khỏi khiến người ta nảy ra chút thương tiếc, khó có thể chán ghét. Thấy lão công công nhìn mình nữa, Ngọc Hữu Đường quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, rèm châu theo xóc nảy của xe ngựa, rung rung từng đợt, người bên đường lúc lúc . Mà nụ cười của , theo chuyển động của xe ngựa, cũng dần dần biến đổi, phai nhạt dần. ra Ngọc Hữu Đường bây giờ phải là Ngọc Hữu Đường ban đầu, chỉ là người bình thường, sống cùng với mẫu thân ở trong cái trấn , ngày ngày đều trôi qua lặng lẽ. Chính là, năm vừa tròn tám tuổi, bị đưa lên đỉnh núi Tê Hà, có người với , từ nay ngươi chính là Ngọc Hữu Đường, Đại hoàng tử của Đại Lương. : Vì sao? Người nọ: Ngọc Hữu Đường chết, tìm ngươi đến làm thế thân cho , làm Hoàng tử, cẩm y ngọc thực, còn hỏi vì sao? : Nếu ta muốn làm? Người nọ: Cũng sao, chỉ là giết mẫu thân ngươi, diệt cả tộc ngươi, khiến tộc nhà ngươi đoạn tử tuyệt tôn mà thôi. : ... Ặc, đừng làm vậy, ta đồng ý là được mà. Từ đó về sau liền đường thể quay đầu. Đại hoàng tử bị câm từ , khi lớn lên vẫn có nụ cười ngây thơ rành đời. phải mất tầm hai năm mới học được nụ cười này. Giống hoàn toàn, từ vẻ mặt đến thần thái. Nhưng mà, chỉ là cười thôi mà như vậy, những cái khác... kinh khủng dám nhớ lại a! Ngọc Hữu Đường nhắm mắt, dám nghĩ tới nữa. Rất nhanh, xe ngựa đến trước cửa cung, binh lính giữ cửa cung vừa nhìn thấy xe ngựa xa hoa liền vội vàng mở cổng, quỳ rạp hết xuống, hô lớn Đại hoàng tử thiên tuế. Lão công công cúi người, nhàng rời khỏi xe ngựa, vừa đứng thẳng lên, lão liền vung vẩy phất trần, : "Còn gọi là Đại hoàng tử, thánh chỉ lập Thái tử ban xuống..." "A! Mạt tướng biết sai, còn mau kêu Thái tử điện hạ!" Sau đó là trận ồn ào kêu Thái tử điện hạ thiên tuế. Bên trong xe, Ngọc Hữu Đường nhắc góc rèm châu lên, nhìn ra bên ngoài, tường thành cao cao, ba chữ Hồng Vũ Môn đập ngay vào mắt, còn có thể thấy nóc điện Hoa Cái thấp thoáng phía xa xa. Đây là lần đầu tiên đến nơi này. Trải qua tám năm rèn luyện giành cho người bình thường, cũng chỉ vì thời khắc này, nghĩ như vậy, khỏi có chút kích động. Lão công công cùng vị tướng quân kia ta ta ngươi ngươi hàn huyên phen, đến lúc quay trở lại thấy Ngọc Hữu Đường vẫn chưa buông rèm, lẳng lặng nhìn ra ngoài, xe ngựa tiếp tục về phía trước. Ngồi im lặng trong xe lúc lâu, cuối cùng lão công công cũng ho tiếng, phá vỡ yên tĩnh, : "Thái tử điện hạ cũng lâu về, chắc hẳn là rất nhớ, nhìn nhiều chút cũng sao." ra ta chưa bao giờ đến đây, được chứ? Ngọc Hữu Đường quay lưng về phía lão, nhịn được tự khinh bỉ. Đúng vậy, chưa bao giờ đến nơi này, nhưng bản đồ hoàng cung khắc sâu vào trong tâm trí, mỗi khi đến chỗ, trong đầu liền phản xạ có điều kiện nhớ lại ràng, hàng trăm nơi, hình dạng cùng tên gọi,... Phía sau Hồng Vũ Môn là là cầu Ngũ Long, bắc qua sông Ngự Hà. Từ Hồng Vũ Môn đến cầu Ngũ Long hướng về phía tay chính là Ngũ quân Đô đốc phủ, Thường Tự, Thông Chính Tư, Cẩm Y vệ, Khâm Thiên Giám. Về phía đông là Tông Nhân phủ, Sử bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, Bộ binh, Công bộ, Hàn lâm viện, Chiêm phủ, Thái y viện,... Hai bên Thừa Thiên Môn và Đoan Môn là khu đền miếu, phía Đông là đài tế tổ tông Hoàng đế Thái miếu, còn phía Tây là đài tế thần linh xã tắc, hướng bắc là đến Ngọ Môn... Đến Ngọ Môn lại có năm cây cầu đá, đến chỗ này, Ngọc Hữu Đường khỏi oán thầm, lão Hoàng Đế này sao lại thích xây cầu như thế! Năm cây cầu này gọi là cầu Nội ngũ long, cũng bắc qua sông Ngự Hà. Qua cầu là đến Phụng Thiên Môn, từ nam đến bắc theo thứ tự lần lượt là ba điện Phụng Thiên, Hoa Cái Xa, Cẩn Thân. Phụng Thiên điện! Cuối cùng cũng đến trung tâm quyền lực của quốc gia, Ngọc Hữu Đường nâng tay chỉnh phát quan, xem ra đến thời điểm nhìn thấy phụ hoàng trong đồn đại rồi. Khoan , sao xe ngựa dừng lại bên ngoài Phụng Thiên điện? thực rất muốn nhìn thấy cái người để ý người trong thiên hạ phản đối, kiên quyết lập hoàng tử bị câm làm Thái tử kế thừa nghiệp a. Xe ngựa nghe được tiếng khóc trong lòng , tới khúc quanh liền rẽ, càng lúc càng xa. nhịn được nữa, Ngọc Hữu Đường lấy từ trong tay áo ra xấp giấy Tuyên Thành, cái chặn giấy, bút lông, cái nghiên mực cùng với cái gác bút tinh xảo. Nhìn lấy hết cái này đến cái khác, để lên bàn, lão công công trợn mắt há mồm, như muốn nhìn xem có lấy thêm cái bàn ra nữa vậy. Chuẩn bị xong, Ngọc Hữu Đường mài mực, dùng cái chặn giấy bằng bạch ngọc chặn giấy Tuyên Thành, cầm bút chấm mực, đỡ lấy tay áo, viết lên tờ giấy trắng, tư thế tự tại, động tác liền mạch dứt khoát. Khi viết xong, ngước nhìn, ý bảo lão công công đến xem. Lão công công hiểu ý tiến lên, thấy giấy có câu, vài chữ ít ỏi: Vì sao gặp Phụ hoàng? Nội dung bình thường, nhưng chữ viết giống bộ dạng nhu nhược của , nét bút vững vàng trước sau như hết sức tinh tế, mảnh như sợi tóc, nét hất cứng cáp, đậm nhạt thích hợp, thu phóng tự nhiên, mang phong thái của danh gia thế môn. Huống chi, xe ngựa vẫn , xóc nảy liên tục, chữ viết lại vẫn vững vàng, thấy gợn sóng. Chẳng lẽ, chẳng lẽ tên Thái tử này... vẫn giấu tài?! Lão công công dùng hai mắt đánh giá Ngọc Hữu Đường. Đúng lúc ngáp, mồm mở lớn đến nỗi có thể nhét vừa cả nắm tay, thấy lão công công nhìn mình, cũng vội vàng, chậm chạp ngậm miệng. ... Xem ra là lão nô nghĩ nhiều, lão công công yên lặng xoay , đáp: "Khởi bẩm Thái tử điện hạ, bệ hạ ngài hồi cung đường về cũng mệt nhọc, toàn đường núi, nhất định là mệt mỏi thôi, lệnh cho lão nô trước đưa ngài về nghỉ ngơi đêm, ngày mai hẵng bái kiến." Ngọc Hữu Đường gật đầu, ý bảo biết, sau đó lại cất mấy thứ vừa lấy ra vào trong tay áo. Nơi ở của Ngọc Hữu Đường là cung điện của Thái tử, Đoan Bản cung. Đoan Bản cung lâu có người ở, trước khi chủ nhân đến vài ngày, Hoàng thượng phái người đến tỉ mỉ tu chỉnh lau dọn từ xuống dưới từ trước ra sau phen. Tất cả mọi thứ đều đổi thành đồ mới. Hoa trong hoa viên bị nhổ lên trồng lại, ban đầu vốn là hoa cúc phù hợp với tiết trời mùa thu nhưng lại vì câu của Hoàng đế "Rất mờ nhạt, có cá tính, giống như nơi ở của sĩ vô danh, thích hợp với phong thái hào hoa phong nhã của Thái tử" liền đổi sang hoa sơn trà diễm lệ của Vân Nam... Khiến cho cung nữ cùng với người làm vườn dùng nước mắt tưới cây dưới bầu trời mùa thu trong xanh... Ngọc Hữu Đường vừa đến bị trang trí xa hoa trong điện làm cho hết sức kinh ngạc. theo cung nữ dẫn đường, ngồi xuống ghế dựa. Gỗ lim tơ vàng. Cốc trà trong tay là gốm sứ trắng bên ngoài nạm phỉ thuý. Nhấp ngụm, là giống trà quý nhất của núi Vũ Di, lạng giá hai lượng vàng. ... Ồ, ta nhớ , đương kim thiên tử phải là cực kỳ tiết kiệm sao? Nhìn ra phía xa xa ngoài cửa sổ chính là Lăng Yên các, nơi học tập của Thái tử, có vẻ gần trong gang tấc. Xem ra vào cung cũng vẫn phải học, làm Thái tử rất thoải mái, thoải mái ở đâu? Ảo tưởng hồi cung tan vỡ. = . . = Hôm ấy, có lẽ là vì Hoàng thượng có lệnh được quấy rầy Thái tử nghỉ ngơi, sau khi Ngọc Hữu Đường tắm rửa nghỉ ngơi lúc, ngồi đợi vài canh giờ mãi mà có ai đến bái kiến, khiến cảm thấy cực kỳ buồn chán, đành lại loanh quanh trong Đoan Bản cung cho quen thuộc hoàn cảnh. Qua nửa ngày khảo sát, phát ra, cung nhân trong Đoan Bản cung toàn là người của . Bởi vì sau bữa trưa, Ngọc Hữu Đường cầu muốn tắm rửa, cung nữ tên là Bích Đường muốn được hầu hạ , liền cứng đầu kháng cự phen, lập tức bị đánh bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại, yên vị trong thùng tắm phủ đầy cánh hoa, mà cái vị cung nữ vừa rồi đánh bất tỉnh chớp mắt lấy cái thuần thục giúp tháo buộc ngực, cởi bỏ hầu kết giả cực kỳ tinh xảo do cao thủ dịch dung làm ra, sau đó bắt đầu...kỳ lưng cho . Editor: Cầu cmt, cầu bình chọn, cầu tăng lượt xem...
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=392355

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 3: Người này là Thái phó Edit + beta: Tử Linh Sang ngày hôm sau, mong ước của Ngọc Hữu Đường cuối cùng cũng được thực , gặp Hoàng thượng ở Phụng Thiên điện. Thời điểm đến, Hoàng thượng vừa lâm triều xong, chưa thay long bào, thoải mái ngồi tháp nghỉ ngơi uống trà, hề có phong thái của bậc đế vương. Công công, cung nữ đứng bên tựa như sớm nhìn quen, đứng trấn định chớp mắt cái. Khi thấy Ngọc Hữu Đường đến, cũng gấp, cũng đặt cái chén trà trong tay xuống, ung dung ngồi chờ. Lúc trước khi còn ở trong chùa, Ngọc Hữu Đường từng xem qua bức họa của , hôm nay nhìn thấy người , có vẻ còn tuấn hơn chút? Quả nhiên, có những người trời sinh diện mạo đẹp đẽ. Nghĩ như vậy nhưng Ngọc Hữu Đường vẫn từng bước tới, quỳ xuống, làm lễ quân thần. "Hữu Đường cần làm đại lễ, mau đứng lên!" Hoàng thượng ngồi thẳng lưng lên, tựa như muốn nhìn đại nhi tử của mình hơn chút, chỉ chỉ chỗ trống còn lại cách cái bàn : "Vài năm gặp, lại đây ngồi bên cạnh trẫm, để trẫm nhìn xem chút." Ngọc Hữu Đường nghe vậy, qua ngồi xuống. Đại khái có vẻ là ngồi quá gần đương kim thiên tử, lòng bàn tay Ngọc Hữu Đường có chút mồ hôi, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn, dám nhìn thẳng mặt người đối diện. Ánh mắt nhìn mặt bàn có chút băn khoăn, đến thời điểm nhìn thấy giấy bút khỏi ngẩn ra. Giấy, bút và mực. Hoàng thượng quả nhiên rất chu đáo. Ngọc Hữu Đường biết làm sao, người đối diện liền mở miệng chuyện, giọng điệu nghe có vẻ bất đắc dĩ: "Tám năm gặp, có vẻ Hữu Đường đối với trẫm lạnh nhạt ít." Lời này vào tai Ngọc Hữu Đường, như sấm nổ bên tai, nổ vang trong đầu hồi lâu, mất lúc lâu mới bình tĩnh được, liền nhớ tới chuyện... là Hoàng Đế, nhưng cũng là phụ hoàng của ngươi a. biết những lời này của Hoàng thượng là để thử hay là lời vô tâm. Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, vẫn phải tìm biện pháp để lại là Đại hoàng tử được sủng ái vô hạn trước kia mới tốt. Suy tư chút, Ngọc Hữu Đường nở nụ cười, cầm bút lông bàn , viết nhanh: Ngày đó trước khi rời cung, phụ hoàng đều gọi nhi thần là Đường nhi, nay lại đổi xưng hô, gọi là Hữu Đường. Nhi thần còn tưởng rằng, rời cung nhiều năm như vậy, phụ hoàng còn thích nhi thần nữa. Thời điểm viết chữ, Hoàng thượng cũng xem, đến lúc đặt bút về lại gác bút, công công đứng bên cạnh mới cầm lấy tờ giấy, nhàng đem đến bên Hoàng thượng. Ngọc Hữu Đường liếc mắt nhìn ống tay áo của Hoàng thượng, từ nãy đến giờ trừ bỏ lúc uống trà, tay lão già này từ đầu đến cuối tựa hồ chưa từng ló ra khỏi tay áo, làm nhịn được hắc tuyến chảy đầy đầu. ... Rốt cục là lười đến như thế nào, cách nhau còn chưa đến thước, có tờ giấy cũng chịu tự mình giơ tay ra mà lấy a. Thời điểm Hoàng thượng xem câu kia, Ngọc Hữu Đường lại lén lút đánh giá phen. Hoàng thượng ràng ngoài năm mươi, tóc mai với râu hề có tia hoa râm, gương mặt nhìn qua thực rất trẻ. Bởi vì đóng vai Đại hoàng tử vì đôi mắt mà nhận được sủng ái, Ngọc Hữu Đường lại đặc biệt nghiên cứu nhãn tình Hoàng thượng, quả giống nhau, đen tuyền sắc sảo. Khi thu hồi ánh mắt, cũng là lúc Hoàng thượng xem xong, dung nhan được bảo dưỡng cực kỳ tốt quay đầu nhìn , cười hòa nhã: "Ha ha ha, hoàng nhi đúng, xem ra là lỗi của trẫm." Ngọc Hữu Đường nhìn thẳng , bày ra bộ dạng tươi cười kinh điển. Mắt phượng hẹp dài thường có chút kiêu ngạo, nhưng đuôi mắt lại có chút dịu dàng, lúc cười nhìn rất nhàng. Mà đồng tử trời sinh to tròn, tròng đen nhiều hơn lòng trắng, khi cười, tròng trắng lại bị che khuất phần, khi nhìn vào như lọt vào bầu trời đêm. Lại cong cong như vầng trăng khuyết, nhìn rất ngây thơ động lòng người. Nụ cười kinh điển này quả nhiên dùng tốt, Hoàng thượng cười ha ha bỗng nhiên sửng sốt có chút thất thần, đáy mắt khó nén cảm xúc có chút phức tạp, trăm chuyển ngàn hồi, cuối cùng cũng đưa cái tay vốn giấu trong tay áo ra, vỗ vỗ vai nhi tử, có chút thổn thức : "Đường nhi của trẫm! Về là tốt rồi, về là tốt rồi!" = . . = Khi ra khỏi Phụng Thiên điện, Ngọc Hữu Đường thể xác định mình có thành công chiếm được tình cảm của Hoàng thượng , dù sao thánh tâm khó dò. Lần này trở về, được giao cho ba nhiệm vụ: Thứ nhất, theo Thái phó học tập. Thứ hai, theo Tống ma ma học lễ nghi. Thứ ba, tháng sau, vào ngày hoàng đạo, tất nhiên là tham gia lễ sắc phong trở thành Thái tử. Thở dài, làm Thái tử quả nhiên sung sướng. = . . = Từ khi gặp Hoàng thượng xong, trở về, Đoan Bản cung liền bắt đầu hết sức náo nhiệt. Cũng phải, nghẹn mất ngày, người người như ong vỡ tổ kiềm chế nổi đồng loạt lao đến. Đầu tiên là Hoàng hậu nương nương ngừng khóc lóc kể lể nỗi niềm thương nhớ. Kế đó là khuôn mặt lạnh lùng đến đánh giá chung quanh Đoan Bản cung lượt rồi để lại chữ "Hừ", Nhị hoàng tử. Sau đó là Tam đệ nho nhã, kẻ ít lời, kẻ thể chuyện, từ đầu đến cuối chỉ cười cười. Cuối cùng là đến phi tần, đều là mỹ nhân, cũng coi là cảnh đẹp ý vui, mang theo hạ lễ, toàn lời khách sáo để thăm dò, lúc lâu mới nhớ ra đối phương bị câm, từ đầu đến cuối chỉ ngồi gật đầu cười ngây ngô, thế là có chút bất mãn về. Tuy lấy bất biến ứng vạn biến chỉ cần cười là được, nhưng ứng phó cả ngày như vậy cũng đủ mệt. Tiễn người cuối cùng , Ngọc Hữu Đường lau thái dương mồ hôi nhễ nhại, ngồi phịch xuống ghế. Tâm phúc Bích Đường cực kỳ săn sóc, nhanh chóng bưng tới ly trà xanh, bóp tay bóp chân. Ừm, sảng khoái, Ngọc Hữu Đường nhắm mắt hưởng thụ. Bích Đường lại giơ tay, cẩn thận xoa hai gò má Ngọc Hữu Đường. Quả là người của mình, chắc chắn trải qua tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm, cẩn thận tỉ mỉ, còn biết bản cung hôm nay cười đến nỗi cứng hết cả mặt. Thái tử điện hạ của chúng ta rất ư là thỏa mãn. cực kỳ thỏa mãn, nghe được lời dặn dò khiến người khác cực kỳ mất hứng: "Đúng rồi, điện hạ đừng quên sáng mai phải đến Lăng Yên các học tập." Ngọc Hữu Đường nằm vật ra. = . . = Gió thu lành lạnh thổi tan màn sương sớm. Sáng sớm, Ngọc Hữu Đường thức dậy, thay thường phục, đến Lăng Yên các học tập. Y phục hoàng gia phần lớn đều lấy màu đỏ làm chủ đạo, ví dụ như hôm nay mặc thường phục, nhưng cũng giống như triều phục, màu đỏ rực. Dáng người Ngọc Hữu Đường đơn bạc, da thịt như gốm sứ, quần áo rộng, màu sắc rực rỡ càng tôn lên bộ dạng đẹp đẽ của . Giống như gốc lan cao quý trong màn sương trắng xóa . đường này, Thái tử điện hạ trẻ tuổi biết chiếm lấy được bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ! Rất nhanh đến Lăng Yên các, Ngọc Hữu Đường bước vào, cúi đầu phủi hơi sương bám y phục. Nội giám sớm ở chỗ này chờ, nhìn thấy , liền tiến đến chào đón, dẫn vào bên trong, vừa vừa : "Tạ đại nhân ở bên trong đợi điện hạ được lúc rồi." Ngọc Hữu Đường gật đầu cái, trong đầu nhảy ra tư liệu về Tạ đại nhân... Tạ Thái phó, danh Hủ, tự Trọng Dung. Khoảng ba mươi tuổi, mười bảy tuổi được đề tên bảng vàng, là người kế nhiệm của Tấn Dương Thứ sử. luật đạt đến trình độ hoàn mĩ, giỏi thi phú, lại luyện được thân hảo kiếm pháp, ngọc thụ lâm phong, quả thực là nhân trung long phượng, thiên tài toàn năng. Mười năm trước, khi Hung Nô xâm phạm biên giới, mấy vạn tinh binh của chúng bao vây Tấn Dương kẽ hở. Người này bên nghiêm mật phòng thủ, bên gửi thư cầu viện. Nhưng vì đường sá xa xôi, đợi bảy ngày liền mà viện binh vẫn chưa tới, Tạ Hủ liền tụ tập toàn bộ binh sĩ dưới trướng lập thành đội, ngắt lá cây cuốn lại, hướng về phía doanh trại địch thổi bài <胡笳五弄 > (Hình như là bài quê hương xa xôi gì đó). thanh cực kỳ bi thương, réo rắt tha thiết, binh lính Hung Nô nghe thấy, ý chí chiến đấu bị lung lay. Đợi đến nửa đêm, toàn đội lại thổi tiếp, binh lính Hung Nô cảm thấy nhớ nhà da diết, khóc lóc quay về. (Ảo nhể ) bộ bạch y, khúc lui địch, làm triều đình kinh hãi (kinh sợ+hãi hùng). Rất nhanh sau đó, nam thiếu niên này liền bị tuyên triệu vào kinh, vào triều làm quan. Từ đó về sau thăng chức nhanh như gió, đường thẳng lên đến tận Chính nhất phẩm Thái phó, mà khi ấy mới chỉ vừa đến tuổi nhi lập chi niên (đến tuổi thành lập nghiệp). Biến thái a biến thái, thế gian sao lại có người hoàn mỹ như vậy a, Ngọc Hữu Đường lắc đầu cái, bước qua bậc cửa, tiến vào phòng học. Nội giám bên cạnh liền vội vàng thông báo: "Tạ đại nhân, Thái tử điện hạ đến rồi." "... Vi thần bái kiến Thái tử điện hạ." Giọng của người bên trong giống như nam châm, trầm thấp hết sức dễ nghe. Ngọc Hữu Đường trong lòng thầm kêu tiếng, khỏi ngẩng đầu lên, chỉ thấy người kia đưa tay, thực thần lễ. mặc quan bào màu đỏ, quan bào từ trước đến nay đều rộng thùng thình, mà khoác đến người lại chỉ có thể dùng bốn chữ để miêu tả, ngọc diện chi tư. Tư thái (phong thái+tư thế) của ti ngạo, dù cúi đầu nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, như thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ. Thực xong thần lễ, nhanh chậm ngẩng đầu. Đến khi Ngọc Hữu Đường nhìn ràng khuôn mặt , dưới chân mềm nhùn, lùi về sau hai bước, tâm trạng sợ hãi còn hơn gấp trăm lần khi gặp Hoàng thượng. Năm đó, khi còn , bị bắt lên núi, người này thờ ơ uy hiếp ép buộc , câu khi ấy đến bây giờ vẫn khắc sâu mồn trong lòng. "Cũng sao, chỉ là giết mẫu thân ngươi, diệt cả tộc ngươi, khiến tộc nhà ngươi đoạn tử tuyệt tôn mà thôi. "
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=392355

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :