1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tà vương tuyệt sủng chính phi độc địa - Ngô Tiếu Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [​IMG]

      Thể loại: Xuyên , cung đình, nữ cường, 3S,
      Độ dài: 140 chương (hơn 2000~ trang word)

      Nguồn:https://bachthienlau.wordpress.com/2014/07/05/ta-vuong-tuyet-sung-chinh-phi-doc-dia/
      (Editor: Tuyết Ảnh Nhi, Yến Nhi, Tiểu Liên, meoluoivip96
      Beta: Nguyệt Nha, Thần Vương Tiên Trang, Tuyết Ảnh Nhi0052
      Poster: Tuyết Ảnh Nhi)

      Giới thiệu:

      “Thái tử điện hạ, hôm nay phải ngươi hủy hôn, mà là ta hủy hôn. Ta Hoa Kinh Vũ lấy thứ chồng cặn bã, lấy thứ lợn giống nam, phải gả gả cho nam nhân sủng ta đến tận trời thương ta đến tận đất, cả đời chỉ thú thê tử.”

      đạo thánh chỉ đưa đến trước mặt Thái tử, sắc mặt của Thái tử trong nháy mắt đen thành mảnh, tân khách cả sảnh đường cũng thay đổi sắc mặt.

      Nàng, bậc thầy chế độc kim bài của tổ chức Quỷ Quái, lại xuyên qua trở thành Thái tử phi đáng thương mặc người khi dễ, cha thương muội muội , còn bị khi dễ đủ kiểu.

      Mắng nàng, nàng độc ác mắng lại. Đánh nàng, nàng hung hăng đáp trả. Tính kế nàng, nàng liền tính lại gấp trăm ngàn lần.

      Nhưng mà những thứ nam nữ cặn bã kia từng người đến cửa đòi thu thập nàng, vậy đừng trách nàng máu lạnh vô tình, tâm ngoan thủ lạt, khiến ngươi chết cũng tàn phế.

      , đế quốc nổi tiếng, Tà Vương thị huyết nghe mà biến sắc, chưa có vật nào lọt vào mắt, lại cường thế bá đạo quấn vào nàng, mặt mày sáng quắc, tà mị quyến rũ: “Ta sủng nàng đến tận trời, thương nàng đến tận đất, muốn hay ?”

      Đối thoại phấn khích 1:

      “Vũ Nhi, lần này ta thành tâm thành ý cầu hôn với nàng, thú nàng làm Đông Cung Thái tử phi của ta, Hoàng hậu nương nương tương lai của Yến Vân quốc.”

      “Cây có vỏ ắt phải chết thể nghi ngờ, người thiên hạ vô địch biết xấu hổ, da mặt của Thái tử điện hạ có thể là như thế.”

      “Vũ Nhi, ta sai rồi, nàng tha thứ cho Bổn cung lần .”

      “Ta thấy khuôn mặt này của ngươi liền muốn phế ngươi, càng khỏi phải đến cái tên phá thuyền nhà ngươi, cút!”

      Đối thoại phấn khích 2:

      “Bắc U Vương điện hạ, người phải mình thích nữ tử sao?” Nữ tử hổn hển hừ lạnh.

      phải ta , là nàng .”

      “Vậy người cái gì nan ngôn chi *, cái gì mà kêu ta giúp người trị, ra là chiếm tiện nghi của ta ăn đậu hũ của ta.”

      *Việc khó .

      “Có vẻ như bổn vương là người chịu thiệt hơn, nàng ăn đậu hũ của ta nhiều hơn so với ta ăn đậu hũ của nàng.” Nam tử tuấn mỹ khí phách vẻ mặt đầy ủy khuất.

      “Ý là Vương gia người chịu thiệt rồi?” Nữ tử híp mắt lại, mở miệng hiểm.

      chịu thiệt, chỉ cần nàng đối với ta phụ trách là được.”

      “Dựa vào cái gì muốn ta phụ trách?”

      “Bổn vương phụ trách cũng được, ta sủng nàng, ta thương nàng, được chứ?”
      linhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển 1 : Tiểu thư rắn rết

      Chương 01: Tiết tử

      Edit: Tuyết Ảnh Nhi

      Bầu trời trong xanh, Tuyết Sơn nhấp nhô kề nhau, vách núi dựng đứng, liền nhau tạo thành bức tranh xinh đẹp.

      Tiếng vang ầm ầm xẹt ngang giữa bầu trời.

      Dưới bầu trời xanh thẳm, chiếc máy bay chiến đấu xz77 cỡ từ bầu trời đánh thẳng về phía cảnh núi bên trong, ngoại trừ chiếc máy bay chiến đấu xz77 này, phía sau vẫn còn có hai chiếc máy bay chiến đấu theo phía sau.

      Phía trước chật vật chạy trốn, phía sau gắt gao đuổi theo, rất nhanh bay qua vách núi thẳng đứng.
      Tiếng vang ầm ầm, ầm ầm dứt ở bên tai.

      Phía sau chiếc máy bay chiến đấu, vô số đạn pháo nhắm ngay đằng trước xz77 ném bom, nhưng mà đằng trước của xz77 vốn phải là đèn cạn dầu.

      Chuyên môn quanh quẩn bên trong dốc núi Tuyết Sơn, lực trào dâng rất lớn, thỉnh thoảng làm cho tuyết đọng Tuyết Sơn bay vụn xuống, nhìn thấy rợn người.

      chiếc máy bay chiến đấu phía trước, đầu tóc ngắn mắt to như búp bê gốm sứ đáng mê người ngồi trong chỗ điều khiển, điều khiển chiếc máy bay chiến đấu nổi tiếng lừng xa này.

      này tên là Lâm Mộc Mộc, chính là bậc thầy độc dược kim bài của tổ chức hắc ám lớn nhất thành phố Z, bên cạnh lúc này còn có người đàn ông phương Đông ngũ quan sâu sắc nhiều tầng ngồi, người đàn ông tên Ninh Duệ là sát thủ đứng đầu của Quỷ Quái, ta và Lâm Mộc Mộc là bạn tốt đồng sinh cộng tử còn hơn cả người thân.

      Lần này hai người trộm xz77 trốn khỏi Quỷ Quái, ngờ tới lại bị chúng phát , tại người ngồi hai chiếc máy bay phía sau chính là sát thủ của Quỷ Quái, phụng mệnh vây bắt hai người bọn họ trở về.

      “Mộc Mộc, làm sao đây? Chỉ sợ là chúng ta trốn thoát rồi?”
      “Cho dù trốn thoát, chúng ta cũng khoanh tay chịu trói.”
      Lâm Mộc Mộc cắn răng, bao giờ muốn trải qua những tháng ngày mãi mãi có ngày mai kia nữa.

      Chỉ là liên lụy đến Ninh Duệ, nghĩ đến đây, Lâm Mộc Mộc đau lòng hồi, mắt to xinh đẹp mênh mông sương mù mà nhìn Ninh Duệ, giọt nước mắt như hạt châu chảy xuống.
      “Ninh Duệ, xin lỗi, là em liên lụy .”
      Ninh Duệ là người thân nhất cuộc đời này của .

      Chỉ cần là muốn làm, Ninh Duệ nhất định giúp .
      Lần này trốn khỏi tổ chức Quỷ Quái, đúng là ý của , thân là bậc thầy độc dược kim bài của Quỷ Quái, vĩnh viễn sống tại nơi tối tăm có ngày mai, vì thế muốn rời khỏi.

      Tổ chức Quỷ Quái ở hòn đảo hoang tàn vắng vẻ, xung quanh đảo là đại dương, nếu muốn từ hòn đảo hoang kia trốn ra ngoài, chỉ có lái máy bay mới có thể trốn ra được, ngờ hai người bọn vừa mới trộm chiếc trốn ra, lại bị tổ chức Quỷ Quái phát .

      Ninh Duệ đưa tay to nắm lấy tay bé của Mộc Mộc: “Mộc Mộc, bất luận là sống hay chết cũng ở cạnh em.”

      Khóe môi của Mộc Mộc cong lên ý cười, nhớ tới lúc , và Ninh Duệ đều cùng bị tổ chức Quỷ Quái bắt về, hơn 200 đứa trẻ mỗi ngày chỉ có 100 phần thức ăn.

      Hơn 200 đứa trẻ bọn họ, mỗi ngày đều vì 100 phần thức ấy mà đánh nhau tàn nhẫn, đấu tranh sinh tồn, nếu muốn chết, phải đánh thương kẻ khác cướp lấy trong 100 phần thức ăn.
      Nếu phải có Ninh Duệ, có lẽ khi đó bị đánh chết.

      Tổ chức Quỷ Quái là nơi đen tối mà đẫm máu, từ các nơi vơ vét những đứa trẻ thông minh, sau đó tiến hành bồi dưỡng.

      Cái gọi là bồi dưỡng này, ra chính là lăn lộn tàn sát đẫm máu mới đạt được.
      Còn vẫn còn nhớ hình ảnh bọn họ tranh giành thức ăn với sói, những đứa trẻ kia bởi vì sợ hãi, bị sói nuốt chửng sinh mạng.

      Nếu muốn sống, chỉ có biến thành máy móc lãnh mạc, mới có thể sống được.
      sỡ dĩ còn sống, đó là bởi vì Ninh Duệ, luôn giúp từ đến lớn, vì thế mới sống đến hôm nay.
      Sau đó người trong tổ chức lại phát có thiên phú kinh người, liền bồi dưỡng thành bậc thầy độc dược, kim bài độc dược sư danh chấn các nước.

      Nhưng chán ghét những ngày như thế, vẫn luôn trăm phương nghìn kế nghĩ cách rời khỏi.
      Lần này rốt cuộc cùng với Ninh Duệ hai người hạ quyết tâm, trộm máy bay chiến đấu xz77 rời khỏi tổ chức có thiên lý.

      Nhưng ngờ tới bọn họ vừa ra liền bị Quỷ Quái phát , do đó bị tổ chức Quỷ Quái truy đuổi.
      Hôm nay nếu trở về, biết là xảy ra chuyện gì, bởi vì kim bài độc dược sư như , là quá ít.

      Nhưng Ninh Duệ, nhất định sống bằng chết, vì thế có chết cũng trở về.
      Lâm Mộc Mộc cười mà nhìn Ninh Duệ, vươn tay nắm lấy tay của : “Ninh Duệ, chết cùng em, có sợ ?”

      “Mộc Mộc, đừng sợ, có thể chết cùng em, rất vui, bởi vì như thế đơn tịch mịch nữa.”

      Trong ánh mắt của Ninh Duệ là cưng chìu nồng đậm, dù thế nào chăng nữa cũng để cho Mộc Mộc đơn.

      là bảo bối của .

      “Được, vậy chúng ta cùng nhau chết.”
      Hai tay của Mộc Mộc buông ra cùng lúc, hai tay ôm chặt Ninh Duệ, an ổn tựa vào lồng ngực , cảm giác được đáy lòng ấm áp, thực an bình.
      Máy bay chiến đấu xz77 bởi vì
      ai cầm lái, thân máy lệch ra, liền trực tiếp đáp xuống đỉnh Tuyết Sơn.

      Oành tiếng, xz77 đâm vào ngọn núi lớn, hóa thành khói lửa, Lâm Mộc Mộc trừng to đôi mắt, cười mặc niệm, Ninh Duệ, nếu có kiếp sau, em nhất định dốc hết mọi thứ báo đáp .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 02: Có quỷ a
      Edit: Tuyết Ảnh Nhi

      Ánh trăng nhu hòa, phủ đệ rường cột trạm trổ bao phủ.

      Lồng đèn màu đỏ ở dưới hành lang khẽ lay động trong gió đêm, trước đại môn màu đỏ người đến người , tiếng cười vang lên từng hồi, náo nhiệt lạ thường.

      Nơi này là phủ của Hộ quốc tướng quân Yến Vân quốc, Hoa phủ.

      Hoa phủ, công lao mấy đời, đại công thần của Yến Vân quốc, vừa mới xuất tầng tầng lớp lớp ở phủ, chính là trong bốn đại gia tộc của Yến Vân quốc, chịu sâu long ân của hoàng thượng, là trong những phụ tá đắc lực của hoàng thượng.

      Phủ Hộ quốc tướng quân, ngoài trừ lão tướng quân ra, còn có trưởng tử Hoa Mộ tướng quân là trong những nhân tài của triều đình, đứa con trai thứ hai ở giữa Hoa Vân, cũng là Hộ bộ thị lang.
      Cả cửa Hoa phủ, lộ vẻ quyền quý.

      Hôm nay chính là ngày Hoa Lôi tướng quân từ biên cương trở về triều đình, vì thế Hoa phủ thiết yến chiêu đãi đại thần trong triều.

      Ngoài trừ quan viên trong triều, chính là các hoàng tử cũng đều đến Hoa phủ vì Hoa Lôi tướng quân chúc mừng, tặng phẩm của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương sớm đưa đến.

      Phía trước Hoa phủ, đoàn náo nhiệt, hân hoan.

      Đáng tiếc trong sân trong phía sau Hoa phủ, lúc này lại xảy ra màn tỷ muội tương tàn.

      Trong hậu viên, bốn năm bóng dáng xinh đẹp vây thành đoàn, ẩu đả nữ tử ở giữa, phen tay đấm chân đạp, nữ tử ở giữa thương tích đầy mình.

      Nữ tử đau đớn van xin: “Tam muội muội, Tứ muội muội, Ngũ muội muội, các ngươi đừng đánh, đừng đánh ta nữa.”

      “Hừ, cái thứ quái dị ngươi, ngươi đánh liền đánh sao? Hôm nay chính là ngày đại hỷ phụ thân từ biên cương trở về triều đình, ngươi thế nhưng còn muốn đến phía trước, ràng là làm cho phụ thân mất mặt.”

      “Phải đó, ngươi chẳng những làm mất mặt phụ thân, cũng làm mất mặt chúng ta, kêu ngươi về còn chịu về, đánh chết ngươi cho xong.”

      Nữ tử cao thấp chuyện, khuôn mặt rất là dữ tợn, tiếng đồng thanh cũng tràn ngập hung ác.”

      Hai người dứt lời, người trong đó đột nhiên ra lệnh con sủng vật sói xám bên cạnh: “Sói con, cắn nó, cắn chết nó, hôm nay ta thưởng cho ngươi hai cục xương.”

      Nữ tử này vừa ra lệnh, ánh mắt sói xám tràn ngập ánh sáng màu lục, vui vẻ vô cùng rồi bổ nhào về phía con mồi, cắn ngụm lên bắp chân của nữ tử, sau đó hung hăng cắn hết sức.

      “A, đau quá. Đừng mà, Tam muội muội, buông tha cho tỷ , buông tha cho tỷ , tỷ nữa, yến tiệc ở phía trước nữa.”

      “Hừ, muộn rồi.”

      Nữ tử chuyện là tam nữ nhi của Hoa Lôi tướng quân, khuê danh Lạc Y, còn về nữ tử chính giữa, là đại nữ nhi Hoa Kinh Vũ của Hoa Lôi tướng quân.

      Hoa Kinh Vũ bộ dáng cực xấu, thân người từ xuống dưới là làn da đen đến phát sáng, khiến cho cả người nàng tối đen như mực, nhưng nàng vẫn cứ thích bôi son trát phấn.
      Cho nên khuôn mặt đen trắng ràng, lại cực kỳ khó coi.

      Nhưng kẻ xấu xí như vậy, còn là Thái tử phi của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy Yến Vân quốc.

      Hôn này, nghe là năm đó hoàng hậu xuất cung bị ám sát, được mẫu thân của Hoa Kinh Vũ cứu, cho nên hoàng hậu vì biểu đạt lòng biết ơn, liền lập lời hứa, sắc phong Hoa Kinh Vũ là Thái tử phi tương lai của thái tử Nam Cung Nguyên Huy Yến Vân quốc.

      Hôn này chính vì nguyên nhân như thế, vì vậy những ngày Hoa Kinh Vũ ở trong phủ trôi qua tốt.
      Tranh đấu như vậy, là chuyện bình thường như cơm bữa.

      Nhưng mà lợi hại giống như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.


      Đó là bởi vì ở trong đại sảnh phía trước ít hoàng tử quý tộc đến đây, Hoa Lôi tướng quân cố ý muốn để cho nữ nhi trong phủ được gả đến nhà quyền quý, vì thế phân phó người đến kêu các vị tiểu thư cùng nhau chiêu đãi khách trước sảnh.

      Hoa Kinh Vũ cũng muốn ngắm vị hôn phu phía trước của chính mình, thấp giọng hỏi y, khi nào thú nàng vào cửa.

      Mắt thấy tuổi của nàng các lúc càng lớn, tại mười tám tuổi rồi, tuổi giống như nàng, rất nhiều người đều lập gia đình sinh con rồi.

      Chỉ là nàng nằm mơ cũng ngờ tới, mấy muội muội của thấy muốn đến phía trước, liền nổi trận lôi đình, cùng nhau ẩu đả nàng.

      Cuối cùng lại hạ sát tâm muốn giết nàng.

      Trong hậu viên, tiếng kêu thê lương vang lên.

      Trước lúc bắt đầu vẫn còn có thể nghe được giọng van xin của Hoa Kinh Vũ, càng về sau càng thop thóp.

      Trong mắt Hoa Kinh Vũ tràn đầy tuyệt vọng, nhìn vài người cách đó xa vây thành đoàn cùng nhau cười, cầm đầu chính là các muội muội của nàng.

      Nhưng các nàng lại lòng muốn lấy mạng của nàng, cũng bởi vì nàng là Thái tử phi tương lai sao? Tại sao, tại sao phải oán hận như vậy?

      Hoa Kinh Vũ muốn giãy dụa, muốn chạy trốn, nhưng làm sao là đối thủ của con sói.

      Cuối cùng Hoa Kinh Vũ bị sói xám cắn đến vết thương đầy mình, cả người từ xuống dưới đầy máu, mất máu quá nhiều đến chết.

      đoàn người cách đó xa, có người khẽ hô.

      “Tiểu thư, đại tiểu thư dường như bất động rồi, chết rồi chứ?”

      Trong mắt Hoa Lạc Y có khinh thường, khóe môi cong lên nụ cười lạnh: “Chết đúng lúc, ngươi hoảng cái gì.”

      Nàng xong chu môi huýt sáo tiếng, sói xám xoay người liền chạy tới, Hoa Lạc Y cúi thấp người sờ vào đầu sói xám: “Sói con rất dũng cảm, tối nay thưởng cho ngươi hai cục xương.”
      “Ngaooo hú.”

      Sói xám thích thú kêu lên, rung đùi đắc ý.

      Hoa Lạc Y đứng thẳng người, vẫy tay ra lệnh cho nha hoàn thủ hạ: “ xem thử nó chết hay chưa?”
      “Vâng, tiểu thư.”

      Tiểu nha đầu vẻ mặt thay đổi chút, tuy rằng lòng muốn Hoa Kinh Vũ chết, nhưng người chết rồi, rốt cuộc vẫn có chút bất an, run run tới.

      “Tiểu thư, đại tiểu thư còn thở rồi.”

      thở thỉ tốt, cuối cùng trừ cái thứ quái dị này, đỡ làm mất mặt phụ thân.”

      Hoa Lạc Y chút cũng nghĩ đến, phất phất tay, giống như giải quyết được phiền toái.

      Tứ tiểu thư Hoa Lăng Tuyết và Ngũ tiểu thư Hoa Tương Nhi đứng bên cạnh nàng.

      Hoa Lăng Tuyết nhíu mày, nhìn người chết cách đó xa cả người máu chảy đầm đìa nhúc nhích chút nào, thản nhiên hỏi

      “Tam tỷ tỷ, chuyện này nên với phụ thân thế nào?”

      Hoa Lạc Y nhíu mày suy nghĩ, rất nhanh cười : “ nữ nhân này đầu óc hỏng rồi, thế nhưng lại giành giựt đồ ăn với sói con, thế nên bị sói con cắn chết.”

      Lời của nàng vừa rơi xuống, hai người Hoa Lăng Tuyết và Hoa Tương Nhi vỗ tay, cười duyên : “Vẫn là Tam tỷ tỷ có cách, đúng, cứ như vậy.”

      Vài người này có nghĩ gì hết, người chết, ít nhất để cho nàng chết an ổn chút .
      Đáng tiếc trong lòng bọn họ, vốn dĩ có ý niệm như vậy.

      Hoa Lạc Y nhìn cảnh sắc chung quanh, sau đó phân phó tiểu nha hoàn: “Các ngươi ở trong đây trong nôm chút, ta lặng lẽ chuyện này với phụ thân.”
      “Vâng, tiểu thư.”

      Bóng đen dày đặc, ngọn đẹn khẽ lay động, gió thổi lành lạnh bên trong hậu hoa viên.
      Hú….hú vang lên.

      Có chút sởn gai ốc.

      Tiểu nha hoàn đứng cách đó xa run lên.

      Bên cạnh cách đó xa là người chết, sao lại khiến người ta sợ chứ.

      Ánh mắt của nàng khẽ liếc về phía Hoa Kinh Vũ máu chảy đầm đìa cách đó xa, biết là nàng hoa mắt, hay là nhìn thấy, ngón tay của Hoa Kinh Vũ dường như bỗng nhúc nhích, tiểu nha hoàn sợ đến mức hét to lên.

      “Có quỷ a.”

      Tiếng thét chói tai của nàng vừa vang lên, đoàn người rời phía trước dừng lại bước chân, đồng loạt quay đầu lại.

      Nhìn thấy dưới ánh đèn xa phía sau, tiểu nha hoàn vẻ mặt trắng bệch chỉ vào thân thể xa bên cạnh.
      “Nàng, nàng, nàng động đậy?”

      Hoa Lạc Y nhíu mày cái nhìn qua, chỉ thấy người đó động đậy chút nào, khỏi giận dữ mà quở trách.

      “Ngươi kêu quỷ cái gì, người chết rồi, động đậy cái gì chứ.”
      Tiểu nha hoàn run cầm cập, chân cũng đứng vững, kêu to tiếng ‘oa’ rồi chạy tới bên cạnh Hoa Lạc Y.

      “Tiểu thư, nàng động đậy, tay nhúc nhích cái, em nhìn thấy được, là nhìn thấy.”
      Hoa Lạc Y đầy tức giận, chỉ tiếc rèn sắt thành thép, nhấc chân liền đá về phía nha hoàn bên cạnh.

      Đây là người của nàng, là quá mất mặt nàng rồi.

      “Ngươi cái thứ được việc gì, người chết rồi, có gì đáng sợ chứ?”

      Hoa Như Yên hùa theo đánh vào mặt của tiểu nha hoàn, lấy nha hoàn ra trút giận.

      ngờ đến phía sau lại có người hô lên: “Tam tiểu thư, động rồi, động rồi, động rồi?”

      Giọng của Hoa Lăng Tuyết cũng run rẩy lên, sau đó lại có người : “ động đậy rồi.”

      Trong hậu hoa viên, vài người run cầm cập, cùng nhau đứng ở cách đó xa, nhìn chằm chằm vào thân người ràng nên chết rồi kia, lại cố mà động đậy.

      Mọi người có kẻ xúc động muốn bỏ chạy, nhưng ai động đậy được, sắc mặt trắng bệt lại trắng bệt.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 03: Giết chết sói
      Edit: Tuyết Ảnh Nhi

      Hoa Lạc Y cũng cả kinh, nhìn nhanh qua, con ngươi khỏi phóng đại.

      Chỉ thấy người vốn chết cách đó xa, lại động đậy.

      Đầu tiên là chậm rãi cử động cánh tay, sau đó lại nhúc nhích cái chân, cuối cùng là chống tay lên đất, từ từ ngồi dậy, cuối cùng ngẩng đầu nhìn qua đây.

      Vừa nhìn cái, giống như hồn huyết sắc, ở dưới bóng đêm dày đặc, sinh sôi chính là con quỷ a.

      Sắc mặt của Hoa Lạc Y bị dọa trắng, sau đó thân mình lui lại phía sau, kêu lớn tiếng ‘Oa’ rồi xoay người bỏ chạy.

      Người phía sau cũng đồng thời theo sau thân người của nàng mà chạy về phía tiền viện, giống như hậu viện con quỷ vậy.

      ai biết, trong thân thể này thay đổi thành linh hồn.

      Cũng phải là Hoa Kinh Vũ , Hoa Kinh Vũ chết, mà người nương nhờ thân thể Hoa Kinh Vũ trọng sinh, chính là Lâm Mộc Mộc bị nổ chết cùng với Ninh Duệ trong xz77.

      Lâm Mộc Mộc mở to mắt, đầu đau đến mức nổ tung, đưa tay ấn đầu mình, sau đó cảm thấy cả người đau đớn, tay đau chân đau, người chỗ nào cũng đau, nơi đau nhức có chỗ nào hoàn vẹn.

      Lâm Mộc Mộc đối với những người kêu quỷ hồi nãy, vốn để ý.

      Nàng nghĩ đến chính là, nàng ràng chết rồi cơ mà, nhưng nơi này lại là ở đâu, Ninh Duệ đâu? Ninh Duệ đâu?

      Vào lúc nàng nghĩ đến nhập thần, đột nhiên ánh hào quang xẹt đến, con sói cao to chạy vội đến trước mặt nàng, nhìn nàng từ xuống dưới.

      Trong mắt Lâm Mộc Mộc nhất thời vụt lên sát khí, sói? Há lại là sói, thứ nàng hận nhất đời mình, đó là sói, nàng quên được việc đoạt thức ăn trong miệng sói, lấy mạng trong miệng sói.

      Lâm Mộc Mộc hận ý dồn lại, bất chấp thân thể đau đớn, thân hình xoay người di chuyển, nhanh chóng lao thẳng đến con sói thấp hơn nàng bao nhiêu kia, đồng thời tay tìm lấy khối đá.

      Tập kích vào đầu con sói trước mặt.

      Tuy rằng nàng mới trọng sinh lại, nhưng kiếp trước cùng sói huyết chiến trận, ăn sâu vào trong đầu nàng.

      Vì thế nàng vừa rồi ra tay là sát chiêu, giống như chấp nhận con sói phản ứng lại đây, liền đánh nó kích trước.

      Sau đó đợi con sói hành động, lại hung hăng đá cước vào bụng con sói.
      Con sói này sở dĩ trúng chiêu, cũng là vì nguyên nhân sơ ý.

      Bởi vì trong đầu nó nhận định Lâm Mộc Mộc là người vô dụng, dường như chút e ngại nào, vì thế mới bị nàng đánh trúng hai cái liên tiếp.

      Đợi đến khi phản ứng lại, tiếng ‘ngao hú’ kêu lên, trong mắt là ánh sáng căm hận, lao thẳng tới Lâm Mộc Mộc.

      Răng nanh bén nhọn, tia sáng lóe lên, hung hăng đánh tới Lâm Mộc Mộc.

      Thân hình Lâm Mộc Mộc chợt né ra, linh hoạt né tránh, phi thân nhảy lên, nhanh chóng cưỡi lên lưng sói, khối đá trong tay đập xuống con sói hung hăng.

      Chốc lát, đầu sói rất nhanh bị đập thành lỗ lớn, máu ngừng chảy ra bên ngoài.
      Con sói lúc này bị chọc giận, nổi trận lôi đình, đáng tiếc Lâm Mộc Mộc cưỡi thân nó, níu chặt cái cổ của con sói, hề buông tay.

      Nàng biết nếu buông tay, bị con sói này giày xéo dưới móng vuốt của nó, như vậy nàng chỉ có con đường chết, vì thế chỉ có buông tay, mới có con đường sống.

      tay nàng túm lấy đầu con sói liều mạng, khối đá trong tay con lại giáng xuống đầu con sói.
      lát sau.

      Con sói trước đó còn kêu ‘ngao hú’, ‘ngao hú’, mãnh liệt vùng vẫy thân mình, muốn đem Lâm Mộc Mộc ném xuống, nhưng rất nhanh liền có chút gượng nổi.

      Nó mất quá nhiều máu rồi, rốt cuộc cũng có khí lực ném Lâm Mộc Mộc, máu đầu chảy ngày càng nhiều.

      Cuối cùng gục cái ngã mặt đất, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Mộc Mộc, làm sao nghĩ cũng ra, ràng là người vô dụng, tại sao đột nhiên lại biến thành dũng cảm như vậy, đến tột cùng là sao thế này?

      Nó nghĩ mãi cũng , cuối cùng vô lực nhắm mắt lại.

      Lâm Mộc Mộc dùng khối đá đập chết con sói, mới thở dài nhõm hơi, ‘phịch’ tiếng tê liệt mặt đất.

      chút khí lực cũng có.

      Lúc này mới có khí lực đánh giá bốn phía, cuối
      cùng đánh giá chính mình, vừa nhìn khỏi trút ra khí lạnh.
      Khó trách trước đó nàng cảm thấy toàn thân đau nhức, ra người có chỗ nào hoàn vẹn.
      Cả người từ xuống dưới của đều là vết máu loang lổ, rất nhiều nơi thịt trắng, đều thấy toàn xương, đều là dấu vết của răng sói.

      Rất ràng là trước đó nàng bị con sói chết tiệt này cắn phen.
      Nhưng mà nơi này là chỗ nào chứ?

      Lâm Mộc Mộc cuối cùng nghĩ đến vấn đề này, ngẩng đầu đánh giá bốn phía, dưới bóng đen tối tăm, thấp thoáng có ngọn đèn bao phủ.

      Trong đầu ‘oanh’ lên tiếng, vô số đoạn ngắn tuôn ra trong đầu nàng.

      Nàng chỉ cảm thấy đầu đau đến nứt ra, còn chưa kịp tiêu hóa, liền nghe thấy đạo thanh dịch chuyển vang lên, gần trong gang tấc.

      “Phủ Hoa tướng quân quả nhiên nhân vật nào đơn giản, vị tiểu thư lại dễ dàng đánh chết con sói xám.”

      Lâm Mộc Mộc bất chấp tin tức tiêu hóa trong đầu, liền nhìn về phía chỗ chuyện, sau đó lạnh lùng mở miệng.

      “Người nào, ra đây?”
      “Đánh chết con sói, còn có tinh thần như vậy, làm tại hạ bội phục, bội phục.”
      Theo giọng rơi xuống, hai thân ảnh từ đại thụ cách đó xa nhảy xuống, đứng ở nơi xa Lâm Mộc Mộc.

      Lâm Mộc Mộc muốn khiến người ta khinh thường, vì thế ngọ nguậy đứng lên, vừa động cái liền co rút đau đến mức chịu nổi.

      Nhưng mà nàng bất chấp để ý đến thương tích của cả người mình, nhìn về phía hai thân ảnh cách đó xa.

      Ánh sáng mông lung, vì thế nhìn diện mạo của hai người kia, chỉ có thể mơ hồ thấy được, người phía trước dáng người cao gầy, ngũ quan tuấn lãng, mày rậm mắt to, ánh mắt kia đẹp như sao, khóe môi dường như còn có ý cười trêu ghẹo.

      người phía sau bởi vì bị chặn bởi nửa quang cảnh, cho nên nhìn thấy , nhưng cặp mắt kia nhìn qua đây, lại thâm sâu lạnh lẽo, thị huyết lạ thường, liếc cái đưa người ta vào trong địa ngục u. Chỉ cái liếc mắt, Lâm Mộc Mộc liền có thể khẳng định, người này phải là nhân vật đơn giản, hai người này, phải dễ chọc.

      Vì thế nàng vẫn là chọc vào là hay nhất.

      Ý niệm trong đầu Lâm Mộc Mộc vừa rơi xuống, thản nhiên mà mở miệng: “Các hạ là nhàn hạ thoải mái, đêm tối ngủ, lại đến đây xem náo nhiệt, đáng tiếc kịch xem quá mức rồi.”
      Tuy rằng Lâm Mộc Mộc muốn trêu trọc hai người kia, nhưng nghĩ đến vết máu loang lổ người mình, chắc chắn hai người kia đều nhìn thấy rồi.

      Nhìn thấy người trước đó bị sói cắn chết, thế nhưng lại nhúng tay vào, có thể thấy được hai người đó là loại lãnh huyết vô tình.

      Người như vậy, để ý cũng được.

      Nàng xong xoay người rời , thẳng hướng nơi ở của mình, động tác này hoàn toàn theo bản năng, nghĩ gì cả.

      Hai người phía sau cùng nhìn nàng, nam tử tuấn lãng cười mà nhìn về phía nam tử thị huyết sắc bén bên cạnh.

      “Lăng Thiên, đại tiểu thư của Hoa phủ này trái lại có chút thú vị nha?”
      “Ngươi rỗi đến hoảng rồi.”

      Nam tử tuấn mỹ sắc bén lười biếng xoay người rời , động tác tùy ý kia lại mang theo khí phách hoàng đế bẩm sinh, cuồng vọng bề nghễ thiên hạ. Nam tử tuấn lãng phía sau cũng để ý , quay đầu nhìn về phía Lâm Mộc Mộc xa, ý cười nơi khóe môi càng thêm sâu.
      “Hoa đại tiểu thư này rất thú vị a.”

      “Nhưng mà nàng đánh chết sủng vật của Tam tiểu thư, chỉ sợ có phiền toái, náo nhiệt này bất luận thế nào cũng thể xem nha, chừng ta còn có thể giúp nàng ấy đấy chứ?”

      Nam tử tuấn lãng xong, lắc mình vào trong bóng đêm.

      Lâm Mộc Mộc mạch đến hậu viên, hồi, liền dừng lại, sau đó quan sát bốn phía.
      Nàng đây là tính đâu nhỉ, thế nhưng lại theo bản năng về phía trước.

      Lâm Mộc Mộc dừng bước, đem tin tức trong đầu tiêu hóa lần, sau đó nàng sợ ngây người.
      ra nàng xuyên qua rồi, xuyên đến người Hoa Kinh Vũ nữ nhi của Hoa Lôi tướng quân, phủ tướng quân Yến Vân quốc đại lục Huyền Vũ.

      Đại lục Huyền Vũ này, tôn sùng vũ lực và công lực nội gia, cũng chính là nội lực trong truyền thuyết, nội lực tổng cộng chia làm chín tầng, dựa theo chín màu mà xác định vị trí.

      Về phần người có thiên phú nội lực, chỉ có thể luyện tập kiếm kĩ, những người này trở thành kiếm khách lấy việc đánh lén mà sống, sinh hoạt trong bóng tối.

      Tóm lại đây là thế giới dùng võ làm chính, vũ lực quyết định tất cả.

      Vinh quang, địa vị, phong quang.

      Lâm Mộc Mộc xuyên qua vị tiểu thư này, người lớn lên có hơi xấu, kì cũng được xem là xấu, là bởi vì ta quá đen thôi, da đen cả người từ xuống dưới.

      Tựa như viên chân trâu màu đen.

      Người trước kia còn cố tình thích trát phấn, muốn che đậy làn da đen của mình, cứ như vậy, ngược lại biến thành rất khó coi.

      Cái khiến cho Lâm Mộc Mộc thể gì là, Hoa Kinh Vũ này thế nhưng lại là Thái tử phi của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy của Yến Vân quốc.

      Nhưng mà Nam Cung Nguyên Huy muốn thú Thái tử phi như vậy, bởi vì Hoa Kinh Vũ năm nay quá mười tám tuổi rồi, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy kia cũng nhắc tới việc thú nàng ta.

      Lâm Mộc Mộc, , bắt đầu bây giờ, nàng là Hoa Kinh Vũ.

      Lâm Mộc Mộc chết, chỉ là nàng trọng sinh đến người của Hoa Kinh Vũ, Ninh Duệ đâu, có phải Ninh Duệ cũng xuyên qua đây?

      Hoa Kinh Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghĩ đến Ninh Duệ, nàng chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn, đưa tay ấn vào ngực, từng giọt nước mắt rơi xuống đất, đau lòng khó hiểu, nhưng đáy lòng vẫn là có chút hy vọng.

      Ninh Duệ, nhất định phải sống tốt, nhất định phải xuyên qua đây, em nhất định tìm được , nhất định, là người thân của em, người thân duy nhất.

      em mới vui vẻ, có em mới được hạnh phúc.

      Dưới bóng đen tối tăm, Hoa Kinh Vũ đứng ở ngoài hành lang dài, giống như pho tượng điêu khắc.

      Tuy nàng chẳng biết tại sao xuyên qua, nhưng nàng cũng có hoảng sợ, trái lại cảm thấy có loại giải thoát.

      Nàng rốt cuộc thoát khỏi tổ chức Quỷ Quái, rốt cuộc thoát khỏi mọi thứ kia.

      Cách đó xa tiếng bước chân vội vã vang lên, thân ảnh nhanh chóng chạy vọt đến, rất nhanh nhìn thấy Hoa Kinh Vũ ở hành lang.

      khỏi sợ hãi kêu lên.

      “Tiểu thư, nguời xảy ra chuyện gì?”

      Hoa Kinh Vũ ngoảnh đầu nhìn qua, liền nhìn thấy nữ tử mi t
      hanh mục tú chải kiểu tóc nha hoàn chạy vọt nhanh đến, phen lôi kéo nàng, khẩn trương truy hỏi.

      Đợi đến khi nhìn thấy bộ dáng của Hoa Kinh Vũ, khỏi hít vài ngụm khí lạnh.

      “Tiểu thư, người đây là?”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 04: Súc sinh
      Edit: Tuyết Ảnh Nhi

      Hoa Kinh Vũ nhìn nữ tử này, từ trong trí nhớ lục lọi, nữ tử này chính là nha hoàn bên người nàng, tên Nhan Băng.
      Nhan Băng là nha hoàn trung thành.

      Người trước kia có thể sống tốt, đó là vì hai người, người là Nhan Băng trước mắt, người khác chính là nghĩa huynh Hoa Thiên Tầm của người này.

      Chỉ có điều từ tối đến đêm nay, Nhan Băng bị người điều đến trong phòng bếp phía sau giúp đỡ, mà Hoa Thiên Tầm hai năm trước rèn luyện trong quân đội rồi.

      Chính vì nguyên nhân hai người này ở bên cạnh, cho nên Hoa Kinh Vũ liền xảy ra chuyện.
      Hoa Kinh Vũ nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Nhan Băng, thản nhiên .

      sao, chỉ là bị con sói cắn bị thương.”

      “Có phải là Tam tiểu thư, nàng khi dễ người? Để con sói sám kia cắn người rồi?”
      Nhan Băng cắn răng, hận thể lập tức tìm Hoa Lạc Y tính sổ, sao lại có thể khi dễ tiểu thư như vậy chứ, tiểu thư lại là tỷ tỷ ruột của nàng a.

      Nhưng mà Hoa Kinh Vũ cản lại động tác của Nhan Băng: “ thôi, người ta đau quá, tìm chút thuốc đến cho ta trước .”

      “Vâng, tiểu thư.”

      Trong lòng của Nhan Băng rất khó chịu, nhưng cũng bất đắc dĩ, Tam tiểu thư dù sao cũng là chủ tử, nàng chỉ là nô tài, nếu nàng tại tìm Tam tiểu thư tính sổ, chắc chắn bị trách phạt, vậy sau này ai đến bảo vệ tiểu thư chứ.

      Nhan Băng đưa tay dìu Hoa Kinh Vũ, mạch về chỗ ở của các nàng, Khinh Vũ Các.
      Khinh Vũ Các là chỗ ở của Hoa Kinh Vũ, phương vị trái lại bố trí rất được, ở sân trong phía Tây.
      Nơi này là sân mà mẫu thân của Hoa Kinh Vũ ở, sau khi mẫu thân Hoa Kinh Vũ qua đời, nơi này lại là nơi nàng ta ở mình.

      Trong Khinh Vũ Các ngoại trừ ba bà thô sử, còn lại là nha hoàn Nhan Băng.
      Những người khác đều bỏ chủ mà , theo chủ tử xấu như Hoa Kinh Vũ, có lối thoát.

      Nhan Băng chính là mẫu thân của Hoa Kinh Vũ mua từ tay người khác, huấn luyện nàng theo bên cạnh Hoa Kinh Vũ hầu hạ nàng, Nhan Băng cực kỳ trung thành.

      Nhưng mà chuyện xảy ra người Hoa Kinh Vũ, nàng ta đành chịu, nhất là khi chủ tử quá mềm yếu, mới để cho kẻ khác cưỡi lên đầu mình, càng ngày càng tệ hại hơn.

      Đáng tiếc là nàng , chủ tử cũng nghe nàng, điều này luôn khiến nàng luôn chỉ tiếc rèn sắt thành thép, chủ tớ hai người đường tiến vào Khinh Vũ Các.

      Nhan Băng lục lọi tìm được thuốc, bôi thuốc lên cho Hoa Kinh Vũ. Vừa nhìn thấy, ánh mắt nàng khỏi đỏ lên.

      người tiểu thư dường như có chỗ nào hoàn hảo, tất cả đều là dấu vết bị sói cắn, vết máu loang lổ, da thịt loét ra ngoài, vết răng sói người.

      “Tiểu thư, nô tỳ tìm đại phu cho người.” Hoa Kinh Vũ lắc lắc đầu, kiếp trước nàng là kim bài độc dược sư, đối với vết thương có chút hiểu biết.

      Tuy rằng chính mình nhìn thấy rất nghiêm trọng, nhưng cũng may tổn hại đến xương cốt, vì thế cần phải tìm đại phu. Về phần người trước kia sở dĩ chết , cũng là bị con sói kia cắn bị thương, sau đó mất máu quá nhiều đến chết, chính là tại cũng cảm thấy toàn thân yếu ớt vô cùng.

      cần đâu, bôi lên chút thuốc, ở chỗ nặng nhất của vết thương, rồi dùng vải băng lại chút là được rồi.” Hoa Kinh Vũ trầm ổn ra lệnh.

      Nhan Băng theo bản năng nghe theo, nhưng rất nhanh nàng phát chỗ thích hợp, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Hoa Kinh Vũ, hơn nữa ngày cũng nhúc nhích gì.
      Hoa Kinh Vũ nhíu mày nhìn nàng: “Làm sao vậy?”

      “Tiểu thư, người giống như trước kia, người phải là đầu óc?” Tiểu thư bị thương tích nặng như vậy, nếu là trước kia, sớm khóc đến chết sống lại, sau đó lại cứ khăng khăng khóc giống như phu nhân chết , nhưng hôm nay lại khóc tiếng nào, cho dù là lúc nàng bôi thuốc, rất đau, nàng cũng rơi giọt nước mắt, chỉ là cắn răng nhịn xuống.

      Đây vẫn còn là tiểu thư yếu đuối nhát gan trước kia bị người khi dễ chỉ biết khóc hay sao? Nhan Băng cho rằng Hoa Kinh Vũ có phải đầu óc bị gì rồi…

      Hoa Kinh Vũ chau mày lại, nhìn Nhan Băng, nhìn ra được quan tâm và lo lắng trong mắt nàng, thản nhiên mở miệng: “Ta sao, Nhan Băng, ngươi đừng nghĩ bậy, sau này ta khóc, khóc chẳng có ích gì, vì thế khóc làm gì, sau này ta để người tùy tiện khi dễ ta nữa.”

      Con mắt của Nhan Băng trợn to, lại trợn to, nhìn chằm chằm vào Hoa Kinh Vũ, muốn xác định đây phải là ý nghĩ của Hoa Kinh Vũ, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt trấn định của nàng, lời này dường như xuất phát từ nội tâm.

      Nhan Băng khỏi thở dài nhõm, trong lòng thoải mái hơn rồi, sau đó cúi đầu băng bó cho Hoa Kinh Vũ: “Tiểu thư, người có thể nghĩ như vậy, nô tỳ rất vui, người sớm nên như vậy, người mới là tiểu thư đứng đắn của Hoa phủ, phu nhân người là tướng quân dùng kiệu hoa khiêng vào từ cửa chính, vì thế tiểu thư cần phải sợ bọn họ, chính vì người luôn sợ bọn họ, cho nên họ mới ngày tệ hơn đó.”

      Trong phòng, người chuyện, ánh nến lấp lóe, Nhan Băng vẻ mặt vui mừng, tuy là tiểu thư bị thương nặng như vậy nàng đau lòng, nhưng đồng thời lại vì việc này, mà khiến cho tiểu thư thay đổi hoàn toàn.

      Điều này lại làm nàng vui vẻ, tiểu thư rốt cuộc điều chỉnh tốt tâm tính, đây là chuyện khiến người ta vui vẻ.

      Bên ngoài Khinh Vũ Các, đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

      Rất nhanh có bà lão từ bên ngoài vọt vào, ba bà lão của Khinh Vũ Các cũng đều do phu nhân trước kia thu lưu, vì thế đối với Hoa Kinh Vũ cực kì tốt: “Tiểu thư, xong rồi, Tam tiểu thư dẫn theo đám người lão gia đến rồi?”

      Hoa Kinh Vũ nhíu lại lông mày, Tam tiểu thư? Hoa Lạc Y sao? Con sói kia dường như là của nàng ta, mà con sói kia cắn nàng cũng là nghe từ chỉ thị của Hoa Lạc Y phải ?

      Khóe môi của Hoa Kinh Vũ là nụ cười lãnh.

      Nhan Băng đứng lên, vẫy tay phân phó bà lão kia: “Biết rồi.”

      Bà lão nhanh chóng lui ra ngoài, đoàn người ngoài cửa đến bên ngoài phòng, thanh của Hoa Lạc Y vang lên.
      “Hoa Kinh Vũ, ngươi ra đây cho ta, ngươi đánh chết sói con của ta có đúng ?”

      Thanh của Hoa Lạc Y nồng đậm hung ác, lúc trước nàng dẫn theo đám người Hoa Lăng Tuyết rời khỏi, sau đó ngẫm lại thấy đúng, lại dẫn theo đám người đó quay lại, ngờ đến thấy con sói xám chính mình thích nhất bị đánh chết, mà bóng dáng của Hoa Kinh Vũ lại thấy, tuy rằng đối với việc Hoa Kinh Vũ đánh chết sói xám của nàng có chút tin.

      Nhưng nhất định là nữ nhân này đánh chết, nếu là ai đánh chết.

      Con sói xám này, lại là Nhị tỷ tỷ vào trong dãy núi rừng rậm Đen giao cho nàng, luôn rất được lòng nàng, tại hay rồi, thế nhưng lại bị Hoa Kinh Vũ đánh chết.

      Nàng làm sao cam tâm, cho nên Hoa Lạc Y lập tức đến trước mặt phụ thân tố cáo tội của Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ đánh chết sói xám của nàng, vốn Hoa Lôi tướng quân thèm để ý đến nàng.
      Nhưng mà Hoa Lạc Y rất thông minh, tố cáo tội trạng với Hoa Lôi trước mặt Thái tử. Quả nhiên phụ thân lời nào, Thái tử lên tiếng trước.

      ngờ đến Hoa đại tiểu thư vậy mà tâm ngoan thủ lạt, Bổn cung ngược lại muốn nghe thử nàng làm thế nào xử lý chuyện này?”

      câu của Thái tử, Hoa Lôi dám tuân theo, chỉ dẫn theo vài người lặng lẽ đến Khinh Vũ Các, làm kinh động đến những người khác.

      Hoa Lôi tướng quân rất tức giận, hôm nay lại là ngày ông khải hoàn trở về triều đình, nữ nhi bớt lo này lại gây cho ông, làm sao khiến ông tức được.

      Hoa Kinh Vũ ở trong phòng, Nhan Băng vẻ mặt khó tin, quay đầu nhìn về phía Hoa Kinh Vũ: “Tiểu thư, Tam tiểu thư người đánh chết sói con của nàng, có ?”

      Nàng làm sao cũng cảm thấy chân , tiểu thư sợ con sói xám kia đến chết, sao có thể đánh chết con sói xám kia chứ, điều này nhất định là Tam tiểu thư vu hãm.

      Hoa Kinh Vũ ngọ nguậy đứng dậy, đau đớn người làm nàng nhíu mày, vừa lúc nghe được câu hỏi của Nhan Băng, nàng thản nhiên : “Là ta đánh chết, con súc sinh thôi mà, ta vẫn còn chưa tìm chủ của nó tính sổ, nàng ta lại tìm đến cửa rồi.”

      Hoa Kinh Vũ xong, về phía ngoài cửa, Nhan Băng phía sau vẻ mặt kinh sợ, tiểu thư khác rồi, lợi hại nha.

      Nhưng mà nàng cũng thể để cho tiểu thư bị bọn họ khi dễ, nhưng mà lão gia đến rồi, Nhan Băng theo sau người Hoa Kinh Vũ ra ngoài.

      Bên ngoài phòng, dười thềm hành lang, đứng đầu đám người, nam tử cầm đầu cao lớn khôi ngô, ngũ quan thập phần cương nghị, tuy rằng năm mươi tuổi, nhưng cũng già.

      Người này chính là phụ thân của Hoa Kinh Vũ, Hoa Lôi tướng quân.

      theo bên cạnh Hoa Lôi tướng quân là nam tử trẻ tuổi dáng người cao lớn, nam tử mặt mày tuấn mỹ, giơ tay nhấc chân tôn quý cao nhã, hào quang lộng lẫy bao phủ khắp người, cường thế quân lâm thiên hạ, nhưng mà giữa vẻ mặt có chút u ám.

      Người này chính là vị hôn phu danh nghĩa của Hoa Kinh Vũ, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy.
      Nam Cung Nguyên Huy vừa nhìn thấy Hoa Kinh Vũ ra, trong mắt lên tia sáng chán ghét, che giấu chút nào, lại biểu ra ngoài ràng như vậy.

      Ngoài hành lang, Hoa Lạc Y nhìn vẻ mặt của Thái tử, khóe môi khỏi cong lên ý cười, trong lòng mừng thầm. Nhưng mà nàng biết mình muốn gả cho Thái tử làm Thái tử phi là việc thể nào, bởi vì nàng còn có Nhị tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ lại là cao thủ đứng thứ mười trong Phượng bảng, rất được Thái tử thích.

      Nhưng mà Nhị tỷ tỷ , nếu nàng có thể như mong muốn gả cho Thái tử, liền để cho nàng cùng nhau tiến vào phủ Thái tử, làm thiếp hầu hạ.

      Tuy rằng thiếp hầu hạ địa vị thấp, nhưng là thiếp hầu hạ của Thái tử cũng phải người nào muốn làm làm. Cho nên lúc trước Hoa Lạc Y xuống tay độc ác muốn trừ bỏ Hoa Kinh Vũ cũng là có nguyên nhân.

      Chỉ là nghĩ đến nữ nhân này lại mạng lớn, chết được.

      Hoa Lạc Y sắc mặt khó coi quay đầu hung hăng trừng mắt về phía Hoa Kinh Vũ thềm đá, kêu lên: “Hoa Kinh Vũ, ngươi lại đánh chết sói con sủng vật của ta? Ngươi quá tâm ngoan thủ lạt, thế nhưng lại tàn ác như vậy.”

      Hoa Kinh Vũ nghe xong lời của Hoa Lạc Y, gì mà cười rộ lên, nữ nhân này rất buồn cười nha.

      Nàng ta để cho sủng vật cắn chết tỷ tỷ ruột của mình, tại lại nàng tâm ngoan thủ lạt. bông hoa hiếm thấy: “Hoa Lạc Y, ngươi có thể vô sĩ thêm chút ?”

      Giọng lạnh lùng của Hoa Kinh Vũ vang lên trong bóng đêm, vẻ mặt lãnh đạm, kiêu ngạo cũng siêm nịnh.

      Hoa Lạc Y bị khí thế của nàng làm chấn động, lại nhất thời biết cái gì. Nhan Băng muốn vỗ tay cho tiểu thư nhà mình, tiểu thư quá lợi hại rồi, câu lại có thể đem Tam tiểu thư chế trụ.

      Hoa Lạc Y có mở miệng chuyện, Hoa Lôi tướng quân lại trầm giọng quát hỏi: “Hoa Kinh Vũ, chẳng lẽ sói con kia do ngươi đánh chết?”

      Hoa Kinh Vũ nhìn về phía Hoa Lôi tướng quân, khóe môi cong ra nụ cười thản nhiên, ôn thanh hỏi: “Xin hỏi phụ thân đại nhân, ánh mắt của người có phải có vấn đề hay ?”

      Sắc mặt của Hoa tướng quân trong nháy mắt khó coi cực kỳ, đây là lời mà nữ nhi cùng phụ thân sao, huống hồ lời này còn trước mặt Thái tử điện hạ ra.

      Quả nhiên, giọng của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy cùng hợp thời vang lên: “Hoa Lôi tướng quân, giáo dưỡng của Hoa đại tiểu thư này có vấn đề.”

      Hoa Kinh Vũ lạnh lùng cười, tầm mắt rơi xuống người Nam Cung Nguyên Huy này, sau đó trong mắt là khinh thường, lạnh lẽo .

      ra ánh mắt của Thái tử điện hạ cũng có vấn đề, chẳng lẽ hai vị vốn có nhìn thấy vết thương người ta sao? Chẳng lẽ mạng của Hoa Kinh Vũ ta lại ti tiện như vậy sao? Ngay cả con súc sinh cũng bằng, ta xém chút nữa bị chết trong miệng sói, các ngươi quan tâm ta, lại quan tâm đến sống chết của con súc sinh, hay là con súc sinh kia mới là thân nhân của các ngươi?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :