1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tỳ nữ vương phi - Lữ Nhan ( 92 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      http://***************.com/downloads/image_prv/87/86579.jpg
      Tác phẩm: Tỳ nữ vương phi
      Tác giả: Lữ Nhan
      Editor[​IMG]: Vinhanh-annkasi
      Thể loại: sủng, hài, nam[​IMG] soái ca, Happy ending
      Số chương: 92

      Giới thiệu:
      Lâu Hướng Vãn, mở miệng nói[​IMG]: “Lão gia, nguyện vọng của nô tỳ chính [​IMG] tìm người quyền, thế, tướng mạo, vả lại phải vì nam nhân đó mà sinh con[​IMG].

      Phượng Kính Dạ cười quái dị: “Tiểu Mộc Đầu, xem ra[​IMG] bổn vương xứng với ba điều kiện mà ngươi đưa ra rồi?”

      Lâu Hướng Vãn kinh ngạc: “Lão gia, nô tỳ thay[​IMG] đổi nguyện vọng rồi, nô tỳ muốn quy y Phật Môn, từ nay về sau cả đời nô tỳ chỉ muốn Thanh Đăng Cổ Phật (*) mà thôi.”

      (^_^Thanh Đăng Cổ Phật: ý [​IMG] muốn noi theo[​IMG] gương của đức phật ngày xưa, bỏ hết tất cả mà tu hành.)

      Phượng Kính Dạ (híp chặt mắt phượng) : “Tiểu Mộc Đầu, nhìn ra bản tính ngươi lại thích phòng ngự như vậ̣y chứ?”

      Lâu Hướng Vãn (im lặng triệt để): “……” Từ nay về sau phải kiêng rượu, phải đề cao[​IMG] cảnh giác Vương gia!

      Nàng chỉ là tỳ nữ thấp bé trong vương phủ, người nào dám nàng quyến rũ Vương gia nàng tìm kẻ đó liều mạng.

      Vương gia dễ dàng tùy tiện quyến rũ sao[​IMG]? đêm làm bảy lần, thân thể bé của nàng thể nào vùng vẫy nổi.

      “Tiểu Mộc Đầu, ngươi chuẩn bị lúc nào thích bổn vương”.

      Lâu Hướng Vãn đối đầu với kẻ địch của mình, lúng ta lúng túng thầm: “Này phải xem tâm tình .”

      Phượng Kính Dạ nhíu chặt mi mắt, giọng đầu độc. “Cần bổn vương giúp tay ?”

      “Sao phải giúp chứ?”

      Phượng Kính Dạ nâng môi mỏng[​IMG] lên, cười như cười, sau đó…. Cởi y phúc, áp đảo, OOXX, đương nhiên giúp tay ở giường rồi!
      Last edited: 19/1/15
      tart_trungTuyết Nguyệt thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Bộ này có post bạn, nên để trống thế này nha^^, bổ sủng lại nguồn nha như ***************.com

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      có bạn nhé nhưng mình post nhìu truyện nên tr này m để sau ^^ cám ơn bạn góp ý nhé :) m sửa lại rùi @minmin1009
      minmin1009 thích bài này.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Mở đầu
      (câu chuyện còn bé của nữ chính.)

      Dược Vương Cốc.

      Ta họ Lâu, tên Hướng Vãn, ngày đó sư phụ nhặt được ta khi còn là trẻ sơ sinh. Lúc nào sư phụ cũng luôn gọi ta là oa nhi, cho đến sau khi hai tuổi, người trong cốc mới nhắc nhở, lúc này sư phụ mới đặt cho ta cái tên chính thức.

      Mỗi khi cảm thấy khó chịu, liền chạy đến đồi đất cao bằng phẳng, nhìn cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp cho đến khi dập tắt.

      Trong thi từ của văn sĩ, hoàng hôn luôn mang chút đau thương giống như tên của ta, chỉ có điều lại mang thêm chút vẻ tao nhã lịch . Dĩ nhiên làm sao sư phụ có thể lấy tên thô tục đặt cho ta chứ.

      “Oa nhi, ngươi xem, nam nhân nam nhân khác có phải biết thẹn hay .” Sư phụ mặc bộ trường sam màu xanh nhạt, tóc cài trâm ngọc, trông rất chỉnh tề, dung mạo tuấn tựa như tranh vẻ thần tiên giáng thế, hơi thở phát ra luồng khí ôn nhu, lúc ôm ta trong mắt người luôn lộ trìu mến ấm áp.

      phải, chỉ là vừa lúc sư phụ người kia, mà người kia lại là nam nhân.” Hài tử chỉ hai tuổi, giọng còn rất non nớt, bàn tay bé thon dài như ngọc bao lấy eo sư phụ.

      Là do sư phụ nam tử mà thôi, bất kỳ đoạn tình cảm nào của thế gian này cũng đều thuộc loại trân quý phi phàm (*).

      (*Trân quý phi phàm *: như viên trân châu quý giá nhất thế gian, có gì sánh bằng).

      “Oa nhi, con còn nên hiểu được đâu.” Trong mắt sư phụ lộ ra đau thương, nhìn bàn tay bé mềm mại di động, nụ cười khóe môi của người lại hở ra. “Oa nhi là hài tử thiện lương đơn thuần nhất thế gian này.”

      “Sư phụ.” Ta nên giải thích với người như thế nào, sống nhờ trong thân thể của tiểu hài tử chính là linh hồn của người đại, đây thực thể tưởng tượng nổi.

      “Thanh cùng oa nhi gì đó?”, thanh truyền đến vang dội, kèm theo là bóng hình cao to giống như thân thể gầy yếu của sư phụ, cho dù chỉ mặc bộ trường sam bình thường, cũng thể che đậy quý khí người, vẻ cuồng ngạo toát ra kia.

      “Tiểu oa nhi của ta là ngoan nhất.”Viên Đạt hắng giọng cười to, tay bế tiểu nữ nhi được Cố Thanh ôm đặt ở đầu gối, cánh tay tráng kiện dùng sức giơ lên cao, trong nháy mắt hài tử ở giữa trung.

      “Nghĩa phụ, thả con xuống.” Đối với cử chỉ của nghĩa phụ, ta chỉ có thể mở to hai mắt bất đắc dĩ nhìn bầu trời xanh thẳm.

      Ở trong cốc, các hài tử khác đều hâm mộ ta được nghĩa phụ bế lên cao, nhưng nếu như họ biết 25 tuổi bị biến thành hài tử, còn bị nâng lên trung chắc chỉ có thể im lặng ngước nhìn ông trời.

      “Đừng chọc oa nhi nữa.” Sư phụ vừa rồi còn buồn bã, giờ phút này hoàn toàn biến mất, nhìn bóng dáng nghĩa phụ đầy vui mừng, giọng điệu dịu dàng rất nhiều, chỉ cần nhìn vào trong mắt sư phụ liền biết người rất nghĩa phụ.

      “Được rồi, làm khó oa nhi nữa, chúng ta về nhà thôi.” Rốt cuộc từ đỉnh đầu nghĩa phụ cũng ôm ta vào trong ngực, tay ôm ta, tay khác vòng qua eo sư phụ, vẻ cương nghị tuấn lãng mặt nở nụ cười.

      “Đừng làm loạn, oa nhi vẫn còn ở nơi này.” Sư phụ giọng khiển trách, gò má trắng như tuyết chỉ vì cử chỉ thân mật của nghĩa phụ mà phiếm hồng, nhưng người vẫn thể thoát khỏi cánh tay quấn ngang hông của nghĩa phụ.

      “Nghĩa phụ, con muốn dạo chơi ở trong cốc.” Ta thoát khỏi lồng ngực của nghĩa phụ, muốn quấy rầy bọn họ nên tìm cách thoát . Vả lại, tất cả người ở trong cốc rất chất phác thiện lương, sư phụ rất yên tâm còn nghĩa phụ lại càng thêm mừng.

      Dưới ánh trời chiều, màu vàng phản chiếu đường , cách đó xa là dãy trúc. Tại nơi này luôn tràn ngập khí mùa xuân, cùng màu xanh của dây leo quấn hàng rào, mùi hoa nhàn nhạt với hương thơm thoang thoảng của dược thảo nơi đây hòa theo trong gió, từ trước đến nay y thuật sư phụ là giỏi nhất cho nên trong sân trồng rất nhiều thảo dược.

      Sư phụ với nghĩa phụ rất hạnh phúc, còn ta lẳng lặng đắm chìm dưới sắc vàng phản chiếu vào phòng trúc ra hai bóng người. Cả đời này, ta được sống yên ở trong cốc, có sư phụ có nghĩa phụ vậy đủ.

      Xoay người tiến đến các gian nhà khác ở trong cốc, bởi nghĩa phụ quấn chặt sư phụ ít nhất thêm canh giờ nữa, vốn muốn để sư phụ xấu hổ, ta đợi đến khi trời tối, đợi đến khi nghĩa phụ dọn dẹp giường sạch , mở cửa sổ trong căn phòng tối đen kia ra, mới quay về.

      Năm tháng trôi qua như bài hát, đảo mắt hai năm.

      Từ khi được hai tuổi, sư phụ vẫn dạy ta về thảo dược, học y thuật của người, nghĩa phụ luôn bận rộn, chỉ vào ngày thứ bảy mới đến cốc, gần đây nghĩa phụ hay luôn chau mày tạo ra vết nhăn hãm sâu, nhưng khi nhìn sư phụ xử lý thảo dược lại giãn ra, ánh mắt phức tạp khó phân biệt .

      “Oa nhi mệt sao? Mệt con nghỉ chút .” Sư phụ thấy ta hái thảo dược mà cứ ngẩn người, cho là ta mệt nên cất tiếng hỏi thăm ân cần.

      Sư phụ ta là người quan trọng nhất với người, sau đó mới là nghĩa phụ, vì thế nghĩa phụ từng nổi giận rất lâu, ta biết nghĩa phụ ghen, dù giờ ta chỉ mới là nữ nhi bốn tuổi.

      “Sư phụ, oa nhi luôn bên cạnh sư phụ.” Tâm tình nghĩa phụ tốt, thần sắc sư phụ gần đây cũng có chút kì lạ, cảm giác bất an dần dần giữ chặt trong lòng, ta để thảo dược xuống xoay người ôm lấy sư phụ ngồi ở ghế, mùi dược thảo nhàn nhạt xông vào trong mũi, cảm thấy rất ấm áp.

      “Oa nhi của ta.” Cuối cùng sư phụ cười, trong ánh mắt dịu dàng như hòa tan mấy phần sầu lo, những ngón tay thon dài vỗ lên đầu ta, từng phát từng phát , bốn năm nay sư phụ luôn dưỡng dục ta trong tình thương ấm áp.

      Sư phụ có đôi tay rất đẹp, cho dù sư phụ có làm việc nhà, mỗi lần vẫn rửa tay trong thảo dược, đôi bàn tay bạch ngọc thon dài hề có vết chai, móng tay được bảo dưỡng sạch trơn bóng, khớp xương ràng, lòng bàn tay ấm áp, cổ tay sư phụ lại có vết sẹo cũ.

      Mỗi lần sư phụ lấy máu đều tránh xa ta ra, rốt cuộc ta đâu phải là hài tử bốn tuổi, ta biết c nghĩa phụ trúng độc, ta còn biết sư phụ dùng máu mình làm thuốc dẫn, sư phụ muốn để ta lo lắng nên cứ gạt ta.

      Hôm nay là ngày nghĩa phụ đến, nhưng hoàng hôn dần biến mất, lại nhìn thấy bóng dáng của nghĩa phụ nên sư phụ có chút lo lắng, thỉnh thoảng giương mắt nhìn về phương xa.

      “Sư phụ, có loại nhớ thương tên là mỏi mắt chờ mong.” Mặc dù ta bốn tuổi nhưng giọng vẫn rất trẻ con, cũng trong trẻo hơn.

      Sắc mặt sư phụ thẹn đỏ, khẽ giơ tay gõ vào trán ta, ta ôm sư phụ làm nũng, ít nhất sư phụ còn lo lắng nữa

      Trong cốc có biến.

      Hôm nay hoàng hôn đỏ rực tựa như màu máu, hiểu từ đâu có trận cuồng phong thổi tới, ràng tháng ba vẫn còn trong xuân, sao lại thấy rét lạnh thấu xương.

      “Sư phụ.” Ta đưa tay ôm lấy cổ sư phụ, hơi dùng sức, dù ngửi thấy mùi hương quen thuộc của sư phụ, tâm vẫn cứ đập bất an.

      Khi thanh giết chốc từ dưới thôn truyền đến, sư phụ ôm ta tìm nghĩa phụ, nhưng người vẫn chưa về, ta hiểu dự cảm chẳng lành kia xảy ra từ đâu. Trong cốc có người ngoài, sư phụ bố trí bên ngoài cốc là Trận Bát Quái Ngũ Hành, chứơng khí bao quanh cùng độc trùng độc thảo, những thứ này dùng để diệt kẻ xấu, nhưng hiểu sao bọn họ lại có thể xông vào làm hại thôn dân được?

      Sư phụ là người tài giỏi, *văn cao bát đẩu*, bất kể kỳ môn dị thuật hay là y thuật cũng đều đáng kinh ngạc, nhưng chỉ có thứ sư phụ lại biết đó chính là võ công.

      *Văn cao bát đẩu: Tài cao về văn chương hơn người.

      “Oa nhi đừng nhìn, đừng sợ.” Sư phụ còn cách nào cứu những thôn dân chết thảm dưới đao kia, ta chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt trắng bệch của người như vậy. Đôi tay người ôm chặt lấy ta, cố hết sức chạy tới phòng trúc, sư phụ bố trí thuốc tại nơi đó, bất kể thảo dược nào cũng có.

      Tuy nhiên quá muộn, dù sư phụ chạy nhanh mấy thanh đao rỉ máu kia đến gần kề, nam nhân cầm trường kiếm phóng nhanh tới, ta bị quăng ngã xuống đất nặng nề, cái trán va vào ngưỡng cửa máu chảy đầm đìa, ngất xỉu trong bóng tối, cuối cùng ta nghe sư phụ gọi ta oa nhi, sao giọng điệu lại lo lắng hoảng sợ như vậy, giống bản tính hiền hòa ưu nhã như lúc trước.

      Màu máu hòa cùng ánh chiều tà chiếu rực rỡ ở phía chân trời, tỉnh lại lần nữa xiêm y của sư phụ còn chỉnh tề, bị người đặt đất lăng nhục, mặt bám đầy bụi và bùn đất, nụ cười ôn hòa kia bị cắn phá,

      Oa nhi, được nhìn! Cổ họng sư phụ phát ra thanh nào, chỉ có thể dùng bờ môi đầy máu tươi lần lại lần với ta. Sau đó, nam nhân thô bạo kia nhấc chân sư phụ lên cao, thân thể,điên cuồng động, lần lại thêm lần, lăng nhục thân thể gầy yếu của sư phụ.

      Nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, ta ngơ ngác nhìn ngón tay ngọc thon dài của sư phụ bị đè chặt ở mặt đất, mười ngón tay dính đầy máu.

      Cách đó xa, tiếng thiếu nữ bị lăng nhục kêu to thảm thiết, xen lẫn vào nhau với những thanh hưng phấn của đám người xấu này, kèm theo mùi vị làm cho người ta muốn nôn mửa, vườn hoa được sư phụ chăm sóc cẩn thận giờ biến thành hỗn độn, bị máu tươi, dịch màu trắng, những thứ ô uế của tội ác làm ô nhiễm.

      Sư phụ! Ta muốn mở miệng nhưng lại phát ra được thanh nào, cổ họng đau như bị dao găm Lăng Trì, lau vết máu ở khóe mắt, ta nỗ lực chống đỡ thân thể của mình lên tới bên sư phụ.

      đao đâm xuống làm gương mặt của kẻ xấu xa kia ra, đôi mắt điên cuồng như loài dã thú lăng nhục kẻ yếu. Lần đầu tiên, ta cảm thấy hận chính mình, hận mình chỉ là hài tử bốn tuổi, hận mình thể bảo vệ sư phụ.

      Rào trúc bị ngã đổ bên, vốn dĩ nó phơi y phục liền bị kéo rơi xuống đất, có lẽ vì ta là hài tử cho nên có người để ý việc ta lấy bộ y phục.

      “Sư phụ, có con ở đây.” Ta lấy y phục đắp lên thân thể đầy bầm tím dấu vết của sư phụ, bàn tay vẫn còn dính vết máu trán chưa khô lại nắm chặt tay sư phụ, gương mặt người trắng bệch như tờ giấy, ta vẫn còn nhớ rất kỹ.

      Oa nhi! Sư phụ vẫn cách nào mở miệng, chỉ có thể dựa theo làn môi mấp máy của người mà đọc, với ta là Trương Khải, sau đó sư phụ dùng sức đứng dậy, kêu ta trùm kín y phục lên người .

      “A”, tiếng thét thê lương cùng với tiếng rên rỉ cuối cùng, Linh tỷ tỷ dùng trâm tóc tỷ ấy thích nhất do ta tặng. Nàng lõa lồ thân thế, đôi mắt đỏ ngầu ngước nhìn, như muốn ăn tươi nuốt sống bọn súc sinh bằng heo chó này.

      Linh tỷ tỷ kêu lên thảm thiết, ta với sư phụ ở trong phòng trúc cao nhất tại trong cốc. là cốc nhưng ra là do mọi người tại nơi này gọi nó là Dược Vương Cốc, cho nên mới gọi là cốc. Bên trái phòng trúc là vách đá vạn trượng, sâu thấy đáy. Sư phụ gọi nơi này là Sinh Tử Nhai, là nơi cắt đứt sinh mạng của người sống.

      Linh tỷ tỷ nhảy xuống núi, thân thể mềm yếu dùng hết sức lực cuối cùng xông về phía trước, ôm chặt kẻ xấu cùng nhảy xuống vách Sinh Tử Nhai.

      sát theo Linh tỷ tỷ nhảy xuống núi, là bóng dáng quen thuộc của thẩm thẩm đầy thống khổ tựa như muốn chết , chần chờ chút nào chạy nhanh đến vách đá, tất cả người nhà đều chết hết, bà còn muốn sống nữa.

      Lần đầu tiên, ta khiếp sợ như vậy, cho dù đối diện với mấy tên xấu xa cùng đao dính đầy máu, ta vẫn sợ, nhưng ta lại sợ sư phụ làm theo Linh tỷ tỷ nhảy xuống Sinh Tử Nhai.

      Ta nắm chặt tay sư phụ, nước mắt lăn xuống, vết sẹo trán lại chảy máu lần nữa, nhưng ta dám chớp mắt, ta sợ cái chớp mắt, còn thấy bóng dáng sư phụ, người từ chỗ này cắt đứt mạng sống cùng vách đá vạn trượng.

      Tay sư phụ lạnh như băng nắm chặt tay ta, ánh mắt mông lung lẳng lặng nhìn ta. Sau đó nhàng lắc đầu, sư phụ còn có ta, người nhảy xuống Nhai, đẩy ta cho đám súc sinh giết người chớp mắt này.

      Sau khi an lòng, ta dùng hết sức ôm lấy sư phụ. Sau đó dùng thân thể bé chắn ở trước mặt người, những người này muốn chà đạp sư phụ, trừ phi đạp qua xác ta, cho dù ta chỉ là đứa bé còn có sức chống trả, nhưng thứ sư phụ cần bảo vệ phải thân thể mà là thương tổn trong lòng người.

      Rốt cuộc nghĩa phụ đến, mang theo lửa giận điên cuồng y như dã thú bị thương kêu lên thảm thiết, mặc dù nghĩa phụ là Xích Thủ Quyền (*). Đương nhiên chỉ cần đấm liền giết chết kẻ xấu, khiến óc vỡ toang ra, tử trạng đáng sợ.

      Xích Thủ Quyền (*): dùng tay đánh người.

      Kẻ xấu thứ hai còn sức giơ kiếm phản kháng liền bị nghĩa phụ vặn gãy cổ. Ta quay đầu lại, nét mặt sư phụ rốt cuộc lên tia nhõm, người biết nghĩa phụ đến ta bị bắt nạt, nhưng ta vẫn cứ y như cũ nắm chặt lấy tay sư phụ.

      Đột nhiên, đôi mắt sư phụ trợn to, ánh mắt kinh sợ, khắp người run rẩy rét lạnh như băng, so với bị kẻ xấu lăng nhục lúc nãy lại càng thêm thống khổ, men theo ánh mắt sư phụ ta nhìn xuống tử thi của kẻ xấu đất, khối kim bài hình tròn rớt ra ngoài, phía có hai chữ____ Huyết Sát.

      Huyết Sát Lâu, tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ, bỏ tiền mua mạng, chỉ cần có bạc xem như hai bên thỏa thuận xong.

      Sư phụ còn sức ôm lấy ta, dùng sức nắm lấy tay ta, sư phụ hề biết sức lực kia sắp bẻ gãy tay ta. Đôi mắt luôn ôn nhu tĩnh lặng như mặt nước, giờ phút này lại rơi vào tuyệt vọng thống khổ, đó là do bị người mình nhất phản bội, ánh mắt buồn bã trầm lặng.

      Nghĩa phụ vẫn điên cuồng, giết chết những kẻ xấu này, giống như bọn họ giết hại người trong cốc. Khi nghĩa phụ phát ra còn kịp nữa, bởi vì ta với sư phụ lui đến Sinh Tử Nhai.

      “Thanh, trở về , sao, tất cả đều kết thúc rồi.” Lần đầu tiên giọng điệu nghĩa phụ êm ái như vậy, giống như sợ bươm bướm bay khỏi cành. Người nhìn sư phụ, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, “Ngươi biết mà Thanh, ta để ý đến điều này, hãy trở lại .”

      Sư phụ , bàn tay vốn nắm lấy tay ta từ từ buông ra, sau đó khẽ vỗ đầu của ta, bàn tay lau vết máu trán của ta.

      Ta hiểu sư phụ muốn làm gì, như màu máu dưới trời chiều, sắc vàng của lệnh bài phát ra tia sáng chói mắt. Từ đầu đến cuối sư phụ nhìn nghĩa phụ cái, sau đó tung người nhảy xuống, giống như chim xanh bay lượn ở trong sương trắng dưới vách đá.

      Nghĩa phụ bi thống gào thét bay theo cơn gió trong cốc, vẻ mặt tuấn lãng tươi cười trở nên vặn vẹo, thống khổ dữ tợn. Nghĩa phụ vọt đến bên vách núi, dường như muốn nhảy xuống dưới vách đá kia, ánh mắt bi thống đến cực điểm, máu tươi từ khóe miệng của nghĩa phụ từ từ tràn ra.

      Tại sao? Tại sao lại làm như vậy? Ta động đậy,nhìn nghĩa phụ đau đến muốn sống, xoay người nhìn vách đá sau lưng vạn trượng, sư phụ, ta rồi, bất kể xảy ra chuyện gì, ta đều ở bên người, ta nhàng nhảy xuống.

      Nghĩa phụ vừa nhìn thấy, chạy đến kịp, chỉ kịp bắt lấy được ống tay áo của ta. Oa nhi! Thanh của nghĩa phụ cứ quanh quẩn mãi ở vách đá.
      tart_trung thích bài này.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 1: Nha hoàn.
      Đầu mùa hè.

      Khi vương triều Tố Nguyên lên cai trị, tại kinh thành An Lăng Phượng vương phủ.

      Tại căn viện tọa ở phía Bắc Nam Triều, đông ấm hạ mát, nhưng lúc này tại Thu Phong Viện, trời vừa sáng, ánh mắt trời đầu hè xuyên thấu qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng, nhiệt độ lên cao. Làm cho nữ nhân gối đầu nằm chiếu trúc phải cắn chặt răng, oán hận cầm khăn lụa lau mồ hôi ngừng chả.

      Tóc rối bù, Lâu Hướng Vãn bĩu mồm ngồi dậy, nhìn chằm chằm ánh mắt trời sáng ngời trong phòng mà cắn răng nghiến lợi, nàng rất chiếc giường của mình. Từ xuống dưới cả Phượng vương phủ đều biết , công việc của nàng ở trong Phượng vương phủ rộng lớn này chính là bưng trà, nên Du Nhiên khẽ cười, “Để cho Tiểu Mộc Đầu ở Thu Phong Viện.”

      Vì vậy vào Hạ Thiên, bầu trời rất sáng, còn mùa đông cả gian phòng trong viện đều trở nên u ám. Lâu Hướng Vãn lại lau mồ hôi chảy trán, đứng dậy mặc chiếc váy màu xanh đậm giản dị, vải vóc cũng thuộc loại tơ lụa quý. Dù sao nàng cũng là nha hoàn nhất đẳng ở ngoại viện vương phủ, ngoại trừ nha hoàn nhất đẳng ở Kỳ Lân viện của Vương gia, lão Vương phi, Dung Trắc Phi, hai vị phu nhân các nha hoàn trong viện khác đều có quyền sai khiến nàng. Tất cả nha hoàn cùng nô tài của Phượng vương phủ, đều do nàng với Hoa Thiên Thiên cai quản.

      Hạ Thiên (*): mùa hạ.

      Tóc dài xõa đến eo được xoắn lên thành búi, Lâu Hướng Vãn dùng nhành liễu chấm vào muối rồi cho vào miệng, dùng khăn nhúng vào nước giếng lạnh như băng, vắt khô rồi đắp lên mặt, sau khi lau mặt xong nàng dùng loại thuốc dưỡng da do mình tự chế thoa lên. sử dụng bất kỳ chút son phấn hay mùi thơm, vì muốn mình quá xinh đẹp nên chỉ dùng nước để dưỡng, làm vậy da khuôn mặt nhắn ít nhất vẫn có thể giữ được vẻ lán mịn.( để ta về làm thử)

      “Lâu Lâu, Lâu Lâu, xong rồi.” Thanh lo lắng từ xa xa ngoài viện truyền đến, sau đó là tiếng bước chân vội vàng vang lên tiếng thùng thùng phá tan bầu khí yên tĩnh sáng sớm.

      Thu Phong Viện cách rất xa các viện khác, vì gian phòng được tốt, từ trước đến nay vẫn luôn bỏ trống, cho đến khi Lâu Hướng Vãn vào trú ngụ còn người thứ hai vào sống. Giờ khắc này, hít thở khí trong lành, Lâu Hướng Vãn nhón chân lên nhìn hướng đường mòn nơi xa, bóng dáng màu nâu xanh xốc góc váy chạy nhanh như bay đến, nàng chính là nha hoàn hầu hạ bên cạnh Lâu Hướng Vãn.

      “Sáng sớm gọi cái gì, để Thiên Thiên với Lôi quản gia nhìn thấy tiêu dạ thịt của ngươi đó.” Lâu Hướng Vãn híp mắt , hậm hực lộ ra mười phần nguy hiểm, chỉ tiếc vóc người nàng quá gầy và nhắn, lại rất hợp với khuôn mặt con nít chưa trưởng thành kia, trông nàng giống như tiểu nương ngây ngô ở nhà bên, chứ phải như Hoa Thiên Thiên, nha hoàn nhất đẳng với uy vũ bất phàm kia.

      “Lâu Lâu, xảy ra chuyện lớn rồi, tối qua Tiểu Hà chuồn ra ngoài vương phủ gặp tình lang. Sáng nay bị bắt tại trận, Lôi quản gia ở trong tiền sảnh thẩm vấn, tất cả mọi người đều qua, nghe Tiểu Hà khóc đến ngất , sắc mặt trắng bệch, miệng sưng lên, nghe do bị tình lang hôn sưng, vì vậy chứng cứ vô cùng xác thực.” Đoàn Tử vô cùng tròn trịa trắng nõn giống như hạt đậu được bóc ra, lại còn khoa tay múa chân đem mọi chuyện bẩm báo nhanh cho Lâu Hướng Vãn biết.

      Thu Phong Viện ở khá xa, thêm Lâu Hướng Vãn vừa mới dậy nên biết tin gì cả, tốc độ Đoàn Tử chạy đến càng lúc càng nhanh, nguyên nhân chính là do mỗi ngày nàng đều chạy đến Thu Phong Viện, tìm Lâu Hướng Vãn để bẩm báo lại mọi chuyện lớn trong vương phủ.

      “Tiểu Hà? Nha hoàn trong viện của Dung Trắc Phi.” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng hồi tưởng lại nhân vật Tiểu Hà, trông như thế nào, dáng dấp nàng ấy tròn hay dẹp.

      Cả vương phủ, ngoại trừ nha hoàn nhất đẳng ở trong nội viện và nha hoàn nhất đẳng ở ngoại viện, các nha hoàn còn lại đều có y phục màu nâu xanh, mà Lâu Hướng Vãn lại có chứng bệnh dễ quên. Nàng hoàn toàn thể nào nhớ tên hay mặt chính xác, nhưng phương diện khác trong trí nhớ lại rất tốt, cho nên vừa đến tên tuổi Tiểu Hà, Lâu Hướng Vãn biết ngay nha hoàn đó thuộc trong viện Dung Trắc Phi, chỉ là nha hoàn làm các việc vặt bình thường, để lại ấn tượng gì nhiều.

      “Đúng vậy Lâu Lâu, trước đó Dung Trắc Phi , bất kể nha hoàn của ai phạm vào gia quy của vương phủ, cần thẩm tra cứ thẩm, phạt thế nào cứ phạt, nàng ấy tuyệt đối can thiệp vào.” Gật đầu mạnh nhìn Lâu Hướng Vãn, trong ánh mắt nàng lộ ra kính nể, Lâu Lâu lợi hại, dưới vương phủ có 280 nha hoàn và nô tài, lão mụ, dường như nàng đều nhớ tên hết, còn biết ngay ở viện nào, làm việc gì.

      “Các nha hoàn tiền viện cùng lão mụ với nô tài, đều bị Lôi quản gia thẩm vấn ở Tiền Viện rồi hả?” Lâu Hướng Vãn hít hít lỗ mũi, lập tức cảm thấy có mùi vị nguy hiểm, Đoàn Tử đảo vòng con ngươi, gật đầu, thấy Đoàn Tử muốn nhấc chân chạy tham gia náo nhiệt, Hướng Vãn tức giận vặn ngay lỗ tai của nàng

      “Lâu Lâu, đau đau đau đó, nàng cứ vặn lỗ tai của ta nữa, chắc tất nhanh biến thành tai thỏ!” Đoàn Tử kêu đau, tức giận dám làm gì cứ nhìn Lâu Hướng Vãn.

      “Đau cái đầu quỷ của ngươi đó, ngươi muốn làm gì cứ làm, cho phép dính vào Tiền viện, có biết tư thông là đại kỵ của vương phủ hả.” Lâu Hướng Vãn hừ tiếng, vì lợi ích chung liền khiển trách Đoàn Tử, cho đến khi biết sai gật đầu, lúc này mới chịu buông tay ra, “Hãy quét dọn phòng sạch cho ta, nếu ngươi đến Tiền viện, ngươi chuẩn bị đổ Dạ Hương(*) trong vương phủ .”

      (*)Dạ Hương: phân.

      Mặt Đoàn Tử lộ vẻ đau khổ, bị sát khí trước mặt cưỡng chế, thể dập tắt ngọn lửa nhiệt huyết của mình, chấp nhận quét dọn sửa sang lại căn phòng.

      Đoàn Tử vừa vào trong, mặt Lâu Hướng Vãn so với ăn phải Hoàng Liên(*) còn khó chịu hơn, mới vừa rồi còn bừng bừng khí thế răng dạy tùy tùng, quay lưng liền dùng tay trực tiếp xốc váy lên chạy nhanh như điên, dưới ánh mặt trời, phản chiếu bóng màu xanh đậm, tựa như tiểu tinh linh chạy trốn.

      Hoàng Liên(*): Vị thuốc đông y, có vị vô cùng đắng.

      Lúc trước, mỗi khi ra khỏi Thu Phong Viện đều thấy các nha hoàn quét dọn dọc theo đường mòn trong vườn hoa, tưới nước cho hoa cỏ là tỉa cành lá, cắt những đóa hoa nở rộ bỏ vào trong giỏ cẩn thận. Sau đó đưa đến các viện để bọn nô tài biết phải làm gì, nhưng giờ phút này, ngoại trừ nơi quan trọng trong vương phủ cần được bảo vệ, cùng với cửa ra bên ngoài được đám thị vệ canh giữ, cả vương phủ đều trống rỗng.

      Chuyện trong viện Dung Trắc Phi có nha hoàn tư thông, Lâu Hướng Vãn dám cam đoan với chính mình, Dung Trắc Phi mượn chuyện Tiểu Hà để tạo thêm uy danh cho mình trong vương phủ, nhưng Lôi quản gia chẳng để cho Dung Trắc Phi tự mình dùng hình bức cung đâu. Ở trong vương phủ, ngoại trừ lão vương phi mỗi ngày thường ra bên ngoài lễ Phật, Phượng vương gia chỉ có Trắc Phi và hai vị phu nhân.

      Tất cả nha hoàn và nô tài đều hết đến Tiền Viện, đoán chừng Dung trắc phi nhân cơ hội này để tìm hiểu xem kẻ nào từng cầu cạnh Tiểu Hà, người nào duy trì phe trung lập, người nào thuộc phe đối lập ở trong vương phủ này. Lâu Hướng Vãn mím chặt môi nhìn, ngoại trừ đại thúc câm ở bên ngoài đốn củi, quả trong phòng bếp vắng tanh có bóng người, nếu biết chuyện, chắc còn tưởng chỉ trong đêm cả vương phủ đều bị diệt môn hết rồi
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :