1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tự Nguyện - Tử Liễm (60 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      [​IMG]
      Tên truyện: Tự nguyện
      Tác giả: Tử Liễm
      Thể loại: đại
      Số chương: 60
      Nguồn: https://jinss.wordpress.com
      Văn án:


      Vu Sính Đình vốn tưởng rằng mình bước vào tình .
      ngờ, tất cả chỉ là khởi đầu của mưu được tính toán kĩ lưỡng…
      Chỉ có câu: Đây là câu chuyện thuật lại việc Sói Xám từng bước lừa Sói Hồng về nhà.​
      tart_trung, lâm langphuongthanh0506 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1.
      Vu Sính Đình rạng rỡ lái xe xem nhà mới, địa điểm là căn hộ rộng tám mươi mét vuông trong Tứ Hoàn.

      đến được tòa nhà, vào thang máy ấn tầng mười tám, sau khi ra khỏi thang máy, tay cầm túi xách, đứng nhìn lượt xung quanh. Căn hộ có cửa sổ rất lớn, bên trong ngập tràn ánh sáng, chỉ có điều vẫn chưa dọn dẹp, nền xi măng còn nhơm nhớp nước, tới đâu là nghe thấy tiếng lẹp nhẹp đến đó. Cả gian trống thuần sắc xám, bức tường xi măng loang lổ còn nguyên những nét gạch từ lúc xây dựng.

      Đây là căn hộ mà Hứa Diễn Thần đặt được từ nửa tháng trước. là đặt, thực chất là qua mấy tầng quan hệ mới tranh được, nếu thông qua cách thức môi giới bình thường e là có muốn sờ vào cái phòng còn khó.

      Năm nay là 2006, giá nhà ở Bắc Kinh ngày càng tăng cao, trung bình giá căn hộ kèm cả các thủ tục từ mùa xuân cũng phải ngót hơn sáu nghìn, đợi đến mùa hè leo lên hơn bảy nghìn, nếu nhanh tay mà đợi đến cuối năm hẳn là phải hàng vạn.

      Lúc này, Hứa Diễn Thần bước ra từ căn phòng bên cạnh, duỗi tay ôm Vu Sính Đình, cọ cọ chóp mũi lên vai : “Em thấy chỗ này thế nào?”

      Vu Sính Đình hài lòng gật đầu, “Chọn được chỗ này đúng là tồi. lại tiện lợi, gần trạm tàu điện ngầm, quan trọng là cũng dễ cho làm.”

      “Ừ, tháng Chín bắt đầu trang hoàng, phải em thích có gác lửng sao.” Hứa Diễn Thần vừa vừa đưa tay chỉ lên tường, “ định bỏ bức tường này , thiết kế cái gác lửng, đến lúc đấy cho thêm cái tivi làm phông nền.” Thấy Vu Sính Đình nhoẻn miệng cười, ta vui mừng khôn xiết.

      Hứa Diễn Thần khẽ cười tiếng, vùi đầu vào cổ rồi : “Dù sao cũng tùy hết vào ý em, đợi mấy năm nữa đổi cho em căn lớn hơn, em phải chịu thiệt chút rồi.”

      Vu Sính Đình nghe ra ý lấy lòng trong lời của ta, vui vẻ đến trước cửa sổ, phóng tầm mắt về phía xa nhìn phong cảnh dưới chân. Những tòa nhà trước mắt hòa cùng với ánh mặt trời chói lòa thành tấm bản đồ sống động. Nơi đây ghi dấu niềm tin của trong mấy năm qua, đối với cả lẫn Hứa Diễn Thần đều vô cùng quan trọng.

      “Tiền sửa sang cứ để em.”

      Giọng điệu của dường như phải là giọng thương lượng.

      Sắc mặt Hứa Diễn Thần trầm xuống, ta hoàn toàn ngờ lại chủ động đưa ra cầu đó.

      Vu Sính Đình trầm ngâm chốc lát, rồi nắm tay ta và giải thích: “Em biết trả xong tiền nhà rồi, nhưng em vẫn muốn chia sẻ với , em muốn để mình chịu gánh nặng.” biết Hứa Diễn Thần mới thanh toán xong tiền nhà, chắc chắn tài chính có chút khó khăn.

      Lúc này Hứa Diễn Thần mới tươi tỉnh hơn chút, cũng có chút cảm động vì quan tâm của . Lúc mua nhà, vì vấn đề tiền nong nên ta bàn bạc với , chỉ hỏi thích loại nhà nào, thiết kế ra sao cũng dựa theo ý , phần nữa là sợ phía bố mẹ dị nghị, nên đến giờ ta mới lẳng lặng thanh toán hết.

      Hai người ôm nhau, Hứa Diễn Thần cúi đầu hôn lên trán , bờ môi dần xuống, đúng lúc điện thoại của Vu Sính Đình đổ chuông. Hứa Diễn Thần đặt cằm lên đỉnh đầu , thở hắt ra hơi rồi mới lưu luyến buông ra. Vu Sính Đình đỏ mặt, lấy điện thoại ra: “Mẹ ạ?”

      ở đâu đấy, mẹ với bố con chờ con cả nửa ngày rồi đấy.” Người gọi điện đến là mẹ Vu Sính Đình.

      lúc nữa con đến ngay đây.”

      “Ừ được, mẹ với bố con trước. Con được đến muộn đâu đấy.”

      “Con biết rồi.”

      Hứa Diễn Thần nhíu mày, thần sắc bình thường trở lại, cười ngượng ngùng với : “Để đưa em .”

      cần đâu, hôm nay có hẹn với khách hàng còn gì. Em rồi đấy nhé, tiền sửa sang lại cứ để em, em biết có thể trả, nhưng căn hộ này là của cả hai chúng mình. Nhắc lần nữa này, được phân rạch ròi như thế nữa!”

      Hứa Diễn Thần là bạn trai của Vu Sính Đình năm năm. Hai người quen biết trong buổi giao lưu với sinh viên năm hai, khi đó Hứa Diễn Thần học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh. Hơn bốn tuổi, từ năm thứ hai đại học đến khi làm, Hứa Diễn Thần cũng tích lũy được chút kinh nghiệm, lâu sau mở công ty .

      Mấy năm qua, Vu Sính Đình vẫn luôn thầm lặng đứng sau cổ vũ ta. Để có ngày hôm nay, cả hai phải chịu áp lực rất lớn, bạn bè dị nghị, người nhà gây khó dễ, đến giờ ta cũng trụ vững được.

      ***

      Vu Sính Đình vội vàng đến chỗ hẹn, lúc này đồ ăn được bày lên hết.

      “Bố mẹ, , để mọi người đợi lâu rồi.” cúi đầu chào, vừa nâng mí mắt lên nhìn liền kinh ngạc : “Bác Phùng, bác cũng ở đây ạ?”

      Bà Vu liền trách: “Ừ, bảo con đến sớm rồi. Thủ trưởng và Mộ Huân đều đợi con đấy!”

      Phùng Tranh Hiến lên tiếng giải vây: “ sao, bác cũng vừa đến thôi mà.”

      Vu Sính Đình có chút nghi hoặc, gật đầu, ánh mắt dừng lại ở người đàn ông trẻ cạnh Phùng Tranh Hiến, lập tức biến sắc. Người đàn ông ấy có khuôn mặt tương tự Phùng Tranh Hiến. Bấy giờ mới hiểu ra, đây phải là bữa cơm thân mật gì cả, mà chính là quả lừa bố mẹ ném ra để gặp mặt bề của đối phương, bàn chuyện đính ước từng hứa hẹn. nghiêm túc từ chối mấy lần, ngờ lại bị chính người nhà đưa đến bữa tiệc hồng môn này.

      “Sính Đình, lại đây giới thiệu cho cháu.” Bà vừa cười vừa kéo tay quay sang phía người đàn ông: “Mộ Huân à, đây là Sính Đình, chắc là hai đứa gặp nhau lúc còn bé rồi.”

      Ánh mắt sắc bén của người đàn ông chỉ lướt qua Vu Sính Đình trong chốc lát. Hẳn là do tính chất nghề nghiệp, người ta tản ra thứ khí thế vô cùng mạnh mẽ. Chỉ chạm mắt mấy giây, nhưng Vu Sính Đình cảm thấy luồng áp lực bủa vây lấy mình.

      “Sính Đình, đây là người mà thường nhắc với cháu, Phùng Mộ Huân, con trai của bác Phùng.”

      Vu Sính Đình ngồi thẳng người, chính thức nhìn Phùng Mộ Huân, hề khách sáo. Người đàn ông trước mặt mặc bộ âu phục màu xám, trông rất điềm đạm, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú, đường nét ngũ quan ràng, đôi mắt đặc biệt sắc sảo.

      kéo ngồi xuống cạnh Phùng Mộ Huân, rồi về chỗ ngồi và cười với : “Mộ Huân phải xuống Hồ Nam học trong học viện quân , đến giờ mới được điều về Bắc Kinh.”

      Vu Sính Đình làm mặt lạnh, chỉ ậm ừ kiểu mơ hồ.

      bàn cơm, người nhà của Vu Sính Đình trò chuyện vui vẻ với Phùng Tranh Hiến, Phùng Mộ Huân cũng trao đổi vài câu với bà Vu, dù chưa gì với Vu Sính Đình nhưng ánh mắt vẫn chưa dời khỏi . ngờ, cũng lướt ánh mắt qua. Ánh mắt ấy quá phức tạp, vừa như đồng ý, lại càng như cam lòng. Lông mày Phùng Mộ Huân khẽ nhíu lại, nhưng ta nhanh chóng lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh.

      Còn trong chủ đề công việc, nhưng bà sắm vai bà mối lại rất có trách nhiệm, câu chuyện ngẫu nhiên được lái sang Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân. Ông bà Vu cũng phụ giúp tay.

      “Sính Đình này, năm nay cháu mới hai mươi tư nhỉ? Giờ làm gì?” Phùng Tranh Hiến im lặng lát rồi mới đặt câu hỏi.

      Vu Sính Đình gật đầu, “Cháu làm ở Quốc Kiểm ạ.”

      tiếp lời luôn: “Thủ trưởng, Sính Đình học ở Đại học địa chất, tốt nghiệp ra trường liền làm giám định đá quý, hơn Mộ Huân sáu tuổi, vừa xinh nhỉ.”

      “Công việc này kể ra cũng mới mẻ, hôm nào phiền cháu đến nhà xem hộ bác con dấu ngọc thạch Mộ Huân mới mang về nhé.”

      “Phiền gì đâu, sớm muộn gì cũng là người nhà mà.”

      Phùng Tranh Hiến cười xua tay: “Chuyện này vội, cứ để hai đứa từ từ tìm hiểu.”

      Vu Sính Đình nghe mà phát hoảng, trong lòng bực tức. Nổi giận với bố mẹ cũng được, mà phi ánh mắt tức tối về phía bà cũng chẳng xong, thể làm gì khác ngoài cắm đầu ăn, thỉnh thoảng Phùng Tranh Hiến hỏi vài câu ngập ngừng đáp lại, khiến Phùng Tranh Hiến còn tưởng con dâu tương lai này xấu hổ.

      Phùng Mộ Huân chuyện với ông Vu, nhiều lần vô tình liếc qua Vu Sính Đình, nhiều, trả lời như cho có lệ, sắc mặt cũng có chút cứng nhắc. Phùng Mộ Huân chăm chú đánh giá , so với hồi còn bé, cũng thay đổi nhiều, chỉ là gương mặt chín chắn hơn chút, mái tóc đen suôn mượt được buộc gọn sau đầu, đuôi tóc rủ xuống bờ vai, đôi mắt rất có hồn, trong và sáng vô cùng. Nhưng cả quá trình ấy, vẫn liếc nhìn lấy cái, chỉ vùi đầu ăn cơm, biết, có chút bài xích cuộc gặp gỡ ngày hôm nay.

      Đề tài của cả cuộc trò chuyện vẫn xoay quanh Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân, lúc này, mới nhận ra tính chất nghiêm trọng của tình hình. ra, bố mẹ hay , đợi Phùng Mộ Huân nhận được lệnh điều động tính chuyện đính hôn cho hai người, đây hoàn toàn là việc nghiêm túc, phải mấy câu lải nhải tào lao vẫn hay nghe thấy.

      Chuyện tình cảm mà vẫn có người muốn lo thay. Vu Sính Đình nghĩ đến tương lai của và Hứa Diễn Thần, chỉ sợ gặt được kết quả như mong đợi, trong lòng chợt có cảm giác khó chịu.

      ***

      Sau bữa cơm, ông bà Vu trước, bà đứng ở cửa vỗ tay , để lại câu mang hàm ý sâu xa: “Hai đứa cứ tiếp tục trao đổi .”

      bậc thang chỉ còn lại Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân. Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên, xung quanh đặc gió lạnh. hiểu là do căng thẳng hay lạnh, Vu Sính Đình bất giác tóm chặt vạt áo, vén lọn tóc rối trán ra sau tai, bốn mắt nhìn nhau, miễn cưỡng nở nụ cười.

      Thẳng thắn mà , đây là lần đầu tiên Vu Sính Đình nhìn thấy người đàn ông có khí thế mạnh mẽ như vậy, tướng mạo khôi ngô, quanh mình tản ra luồng khí vô hình khiến người khác thấy áp lực. So với ấn tượng từ hồi hoàn toàn khác biệt, giờ muốn chuyện với cũng phải cẩn thận, quan sát kĩ sắc mặt, hề giống với người bình dị gặp trong quân khu, mà là người lạnh lùng, kiệm lời, nghiêm túc. cách khác giờ đây có mị lực đầy nam tính, vẻ trầm ổn lịch lãm hẳn là kết quả của mấy năm học trong quân đội.

      “Sống ở đâu vậy?” trầm giọng hỏi, ánh mắt đầy nghiêm túc, lại như ra lệnh. Thân hình cao lớn bất động vài giây, đợi trả lời, sải những bước dài xuống bậc thang lấy xe.

      “Phùng…” vội vàng gọi, Phùng Mộ Huân liền dừng lại, xoay người nhìn .

      Vu Sính Đình vài bước về phía trước, thấy vẻ nghiêm nghị của có chút hối hận. suy nghĩ kĩ rồi cố giả vờ bình tĩnh, dõng dạc câu, “Phùng Mộ Huân, tôi có xe, làm phiền , cảm ơn.” đến đây, dè dặt chỉ về chiếc Audi đỏ ở phía trước.

      “Còn nữa, ra tôi có bạn trai rồi.” dứt khoát thẳng.

      Phùng Mộ Huân nghe xong đáp lời, ánh mắt sắc bén lướt qua Vu Sính Đình, như thể đợi tiếp.

      “Tôi có ý gì khác, chỉ là muốn ràng với , để bác Phùng hiểu lầm, với lại đỡ cho mọi người tốn thời gian. Rất xin lỗi.”

      Đợi lúc lâu, thấy người bên cạnh có phản ứng, Vu Sính Đình ngẩng đầu nhìn . Mặc dù người đàn ông vẫn mang thần thái điềm tĩnh, ánh mắt hờ hững, nhưng dưới cái nhìn của , bỗng thấy chút bất an.

      trầm mặc vài giây nữa rồi mới lên tiếng: “ xong rồi?” Giọng trầm thấp, hề có vẻ tức giận mà là hoàn toàn bình thường.

      “Ừ.” Vu Sính Đình run rẩy gật đầu với .

      Lúc này, thong dong về phía chiếc Hummer, mở cửa, lên xe rồi mất.
      tart_trung thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2.
      Vu Sính Đình nghĩ, Phùng Mộ Huân chỉ để lại cho mình bóng lưng lạnh lùng như vậy là muốn , tự đánh giá mình cao rồi, tôi hề có ý đó. Vì vậy, thầm thở phào nhõm. Người này nhìn qua thấy khô khan, nghiêm túc, nhất định phải là người dễ gần.

      Đối với Phùng Mộ Huân, Vu Sính Đình gần như chỉ quen qua tai, vì từ , bố mẹ ít lần nhắc đến với .

      Phùng Mộ Huân hơn sáu tuổi, mấy lần cùng bố mẹ vào quân khu thăm ông ngoại cũng có gặp qua. Bởi khi ấy còn , có ấn tượng gì về Phùng Mộ Huân, nhưng mấy chú trong quân khu vẫn hay trêu đùa gán ghép với Phùng Mộ Huân. Sau này, có nghe Phùng Mộ Huân đến Hồ Nam vào Học viện quân .

      Bố của Phùng Mộ Huân – Phùng Tranh Hiến – từng là cấp dưới của ông ngoại Vu Sính Đình, hai người từng cùng chiến đấu trong cuộc chiến kháng Mỹ viện Triều*, cùng vào sinh ra tử, tình cảm rất khăng khít. Ông ngoại muốn hai nhà thân càng thêm thân, nên hứa gả cho Phùng Mộ Huân. Thế hệ trước còn tư tưởng phong kiến đành, ngay cả bố mẹ cũng phản đối. Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở Học viện quân , Phùng Mộ Huân đến quân khu ở Quảng Châu nhậm chức, mỗi ngày giữ vị trí cao hơn. Ngay khi bộ tham mưu điều Phùng Mộ Huân từ quân khu Quảng Châu về Bắc Kinh, người nhà Vu Sính Đình càng khẳng định Phùng Mộ Huân mới là chàng rể chuẩn.

      *Ở Trung Quốc, “Chiến tranh Triều Tiên” được gọi là cuộc chiến “Kháng Mỹ viện Triều”.

      Vu Sính Đình vừa về đến nhà, bà Vu hớn hở hỏi: “Điểm Điểm, thấy Mộ Huân thế nào? Ở cạnh nhau thấy có được ? Người ta đẹp trai lịch lãm, mẹ còn sợ nó để ý đến con ý.”

      Vu Sính Đình thấy mẹ để tâm như vậy, cố ý xòe hai tay ra, thản nhiên : “ với mẹ nhé, đúng là ta để ý đến con, hơn nữa, con nhìn thấy ta còn hơi hơi sợ. Hôm nay ba người lừa con đến gặp người nhà ta, ra là chẳng cần thiết. Con có Hứa Diễn Thần rồi, đừng làm mất thời gian của người ta nữa.”

      Liêu Hải Lâm hừ lạnh tiếng, “Biết sợ là được rồi, là phải tìm thằng nào trị được mới ổn!…Mẹ cảm thấy, con với Hứa Diễn Thần hợp nhau, hai đứa đương thường thường thôi còn được, nếu muốn bàn chuyện cưới xin, mẹ khuyên là con nên từ bỏ ý định sớm . Còn Mộ Huân ấy, mình biết gốc gác nhà nó, hơn nữa, chuyện cưới hỏi của con với Mộ Huân cũng được ông định rồi. Đừng quên, chuyện của bố con…”

      Dù sao Hứa Diễn Thần cũng là bạn trai nhiều năm của , bị mẹ hạ thấp như vậy, Vu Sính Đình tránh khỏi có chút hậm hực, lập tức phản bác: “Dừng lại! Mẹ, ấy mua nhà trong Tứ Hoàn rồi, cũng trả hết tiền nhà mà để con bỏ ra đồng nào. Con hiểu, những cầu bố mẹ đặt ra từ đầu, đến nay ấy làm được hết, mẹ còn bất mãn cái gì nữa? Còn về tên Phùng Mộ Huân kia, ta là bộ đội, chừng cũng là kẻ cục mịch, hai bọn con thể có tiếng chung được.”

      “Cái gì mà kẻ cục mịch chứ, con bé này, ăn hẳn hoi. Phùng Mộ Huân tốt nghiệp khóa nghiên cứu sinh của bộ Quốc phòng đấy, Hứa Diễn Thần so sánh được sao? Con đúng là phân biệt được tốt xấu rồi.” Trong mắt Liêu Hải Lâm, Phùng Mộ Huân là người mà bàn về tài văn có thể dùng bút bình thiên hạ, tài võ có thể lên ngựa định càn khôn, đâu phải cùng hạng với Hứa Diễn Thần.

      Vu Hàn Sinh ngửi thấy mùi thuốc súng trong phòng khách, thấy bà xã và con khai chiến, liền vội vàng tháo kính, chạy vào phòng sách tránh nạn.

      Vu Sính Đình đấu khẩu vài câu với mẹ rồi cũng phải bại trận, tự biết tranh luận có kết quả, thức thời lên phòng ngủ ở tầng nghỉ ngơi.

      Bố của Vu Sính Đình – Vu Hàn Sinh – là tổng giám đốc công ty may mặc nổi tiếng, mẹ – Liêu Hải Lâm – là phó đoàn văn nghệ của trung ương, lên đến hàng đại tá, gần như là người cố chấp nhất nhà. Gần đây, Vu Hàn Sinh mới mua được công xưởng may cỡ vừa, định mở rộng dây chuyền sản xuất, chỉ có điều biết tình hình đấu thầu thế nào; Bữa cơm hôm nay chỉ để bàn chuyện hôn ước định trước của Vu Sính Đình và Phùng Mộ Huân, mà còn là hy vọng Phùng Mộ Huân có thể hỗ trợ tìm hiểu thông tin.

      Liêu Hải Lâm hề thích Hứa Diễn Thần làm bạn trai của con mình, Hứa Diễn Thần chính là mồi lửa khai chiến giữa hai mẹ con. Có đánh giá thế nào nữa Liêu Hải Lâm cũng thấy Hứa Diễn Thần xứng với con mình. ta chỉ là công chức ba ( quyền, địa vị, nhà), ngay cả tiêu chuẩn là người phương Bắc cũng đạt, dám đảm bảo sau này có trở thành kẻ bám váy vợ hay .

      ***

      Tại cuộc họp nhân viên, sau khi tổ trưởng phân công nhiệm vụ xong, Vu Sính Đình trở lại phòng làm việc, vùi đầu vào kiểm định đá quý.

      Vu Sính Đình có phòng làm việc riêng rộng bốn mươi mét vuông. chiếc bàn làm việc được phủ nước sơn trắng bóng có vài dụng cụ để kiểm định đá quý. Người ta vẫn , chuyên gia kiểm định đá quý có kinh nghiệm chỉ cần đôi mắt, kính lúp, đèn pin, là có thể đánh giá được chủng loại và chất lượng của viên đá.

      Vu Sính Đình mới vào nghề được bốn năm, dù thời gian nhiều, nhưng khả năng đánh giá đá quý của vô cùng tốt. Công việc mỗi ngày đều liên quan đến đá, hoặc là học hỏi từ những chuyên gia có kinh nghiệm, ngày được sờ đến đá có khi lại thấy buồn. Công việc này cần thái độ nghiêm túc và kinh nghiệm dày dặn, xem xét kĩ lúc, tinh thần tập trung cao độ khiến có chút mệt mỏi, thậm chí trong lúc làm việc, điện thoại cũng ở tình trạng tắt máy.

      Vu Sính Đình cầm chiếc nhẫn kim cương lên, ghi số liệu chính xác, sau khi phân loại dữ liệu xong mới tan làm.

      Lúc này, Hứa Diễn Thần đứng dưới tán cây hoa ngọc lan ở cổng chính, ánh mặt trời xuyên qua những kẽ lá hắt xuống, phủ lên đầu ta sắc màu ấm dịu. ta xắn tay áo, nhìn đồng hồ, gọi gọi lại vào số điện thoại.

      “Cuối cùng cũng mở máy rồi, khi nào tan ca?” Lời vừa dứt, Vu Sính Đình bước ra khỏi thang máy, xuyên qua cánh cửa thủy tinh, phóng ánh mắt mừng rỡ về phía ta.

      Hôm nay mặc chiếc váy tím có viền hoa, kết hợp với sợi dây chuyền cách điệu màu vàng, trông vô cùng xinh đẹp.

      Vu Sính Đình kéo cánh tay Hứa Diễn Thần, cười trêu, “ ra bây giờ mới gọi điện thoại phải ?”

      “Vừa nãy em tắt máy, đoán ngay là em còn làm việc.”

      Hứa Diễn Thần mỉm cười, tự nhiên nắm bàn tay trái của Vu Sính Đình, mười ngón đan vào nhau.

      Hai người đến Vĩnh Hòa Đại Vương* ăn cơm.

      * Đây là cửa hàng ăn có tiếng, tên tiếng là Yonghe King.

      Hứa Diễn Thần ngồi ở phía đối diện, tập trung ăn cơm, thỉnh thoảng liếc nhìn Vu Sính Đình chốc lát rồi gắp miếng thịt bò trong bát sang bát của .

      “Diễn Thần, vụ hợp tác giữa với công ty Minh Viễn thế nào rồi?”

      Vẻ mặt Hứa Diễn Thần cứng lại, ảm đạm lên trong mắt: “Còn trong quá trình bàn bạc, dù sao công ty lớn cũng có nhiều lựa chọn mà. Có điều, họ muốn xem bản vẽ trước. định hẹn thời gian cụ thể rồi tự mình đưa qua cho họ xem.”

      Công ty mà Hứa Diễn Thần và bạn cùng mở mới đăng ký xong từ mấy tháng trước, lúc ấy vì vấn đề tài chính nên mấy người cùng học đại học hợp lại chung sức, bao gồm cả đại diện pháp lý, cùng hùn vốn làm ăn. có lúc làm ăn thua lỗ nặng nề, sau khi nhận được vài đơn hàng lớn, dù được thuận lợi như trước nhưng cũng đủ để thay đổi tình trạng túng quẫn của ta. Vì vậy, đến giờ tiền mua nhà trả được hết, dù ta lẳng lặng làm nhưng cũng đâu vào đấy.

      Vu Sính Đình gật đầu, “Ừm, cứ cẩn thận là tốt hơn, nhưng cũng loại trừ khả năng có người mạo danh, đến lúc đấy, bỏ thời gian công sức, mà người ta lại chẳng làm được hưởng.”

      biết rồi.” Dường như Hứa Diễn Thần muốn đề cập đến vấn đề công việc với Vu Sính Đình, lòng tự tôn khiến ta luôn có thái độ “việc tôi tôi làm” trong công việc, vì thế cũng muốn Vu Sính Đình dựa vào mối quan hệ sẵn có để giới thiệu khách hàng cho mình.

      ***

      Lúc này, Phùng Mộ Huân ở nhà họ Vu chuyện với Vu Hàn Sinh.

      Hai người ngồi đối diện nhau, Vu Hàn Sinh lấy bộ đồ pha trà ra, tự tay nâng bình rót trà, nhìn Phùng Mộ Huân cười: “Lúc rảnh rỗi, lão Phùng rất thích ẩm trà luận đạo với bác. Cháu mới về lâu, tiện đường vào nhà lão Tuần chơi, tình hình trước mắt của bác e là hơi khó giải quyết.”

      Giọng của Vu Hàn Sinh ràng cho thấy ông muốn dò hỏi Phùng Mộ Huân, hy vọng cũng có để tâm.

      Phùng Mộ Huân vừa nghe thấy thế liền hỏi: “Bác, rốt cuộc là có chuyện gì ạ? Cụ thể là việc đến đâu rồi ạ?” Trong bữa cơm lần trước, Phùng Mộ Huân có nghe Liêu Hải Lâm nhắc đến vụ đấu thầu của Vu Hàn Sinh, loáng thoáng là có vẻ muốn nhà họ Phùng hỗ trợ, hôm nay tình hình còn chưa ổn định, biết những công ty khác có động tĩnh gì rồi.

      Vu Hàn Sinh khẽ thở dài tiếng, nâng mí mắt nhìn Phùng Mộ Huân cái rồi mới : “Thư ký Mạt cũng rồi, mặc dù có vài hình thức là thể thiếu được, nhưng vẫn chưa xác định, hạng mục cụ thể cũng chưa được báo.”

      Phùng Mộ Huân vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nâng chén trà, trầm mặc lúc rồi : “Có câu, nước trong quá có cá.*”

      *Nước trong quá có cá. Người tốt quá chẳng có gì.

      Ngay sau đó, thêm, “Có điều, phía nhà họ Tuần, bác cần lo.”

      Vu Hàn Sinh thấy vậy yên tâm hơn rất nhiều.

      Lúc này, Phùng Mộ Huân thong dong thu chân về, ngẩng đầu liếc chiếc đồng hồ treo tường, đứng dậy và : “Bác trai, cháu phải về đây, hôm khác lại đến thăm bác.”

      Vu Hàn Sinh thấy thế vội vàng lên tiếng: “Đến giờ này, Sính Đình đáng ra phải tan làm về nhà rồi chứ. Dạo này biết hai đứa có thường xuyên liên lạc , hay ở lại ăn cơm rồi cũng muộn mà.”

      “Cháu còn phải đến viện nghiên cứu chuyến ạ.” Phùng Mộ Huân lấy cớ để từ chối lời mời. biết, Vu Sính Đình muốn gặp .

      Sau bữa tối, Vu Sính Đình lại kéo Hứa Diễn Thần đến cửa hàng Starbucks ngồi lát, rồi hai người cùng xuống trạm tàu điện ngầm về nhà. Từ lúc ở bên Hứa Diễn Thần, Vu Sính Đình chưa bao giờ lái chiếc Audi của mình đến, cho cùng người đàn ông này luôn giữ sĩ diện rất cao trước mặt .

      Mắt thấy nhà ngày càng gần, lầu gác thấp thoáng phía xa, Hứa Diễn Thần lưu luyến vuốt tóc Vu Sính Đình, khẩu khí như thể cam lòng: “Tiễn em đến đây thôi, nhỡ bố mẹ em trông thấy. Bọn mình nhau mà vẫn cứ phải vụng vụng trộm trộm.”

      Vu Sính Đình kéo ống tay áo ta an ủi: “ còn cách nào khác, nhưng mà yên tâm, đợi căn hộ của bọn mình được trang hoàng xong là em ăn chắc rồi.”

      Hứa Diễn Thần nghe vậy liền cười rồi ôm lấy thắt lưng , vùi mặt vào tóc , cố đè thấp giọng : “Sao thế, chẳng lẽ em muốn bỏ trốn đến sống chung với ?”

      Khuôn mặt Vu Sính Đình đỏ lên trong thoáng chốc, phục, đẩy ta ra rồi hừ tiếng: “Ai thèm bỏ trốn đến sống chung với chứ. Em đây quang minh chính đại chuyện đương!”

      Lúc này, Phùng Mộ Huân ngồi trong xe nổ máy chuẩn bị ra, vừa hay chứng kiến màn tình cảm. Ánh mắt sắc bén xuyên qua tấm cửa kính màu xám, nhìn ràng bàn tay Vu Sính Đình và Hứa Diễn Thần đan cài khăng khít, hai người vừa cười vừa , vui vẻ như quên cả trời đất.

      Bỗng nhiên, nhìn chăm chú về phía trước, nở nụ cười lãnh đạm, bởi nụ cười rất , nên trông có vẻ lạnh nhạt, chỉ có điều, nụ cười ấy vẫn chưa hề lan đến khóe mắt.

      Khi dần dần đến gần người ở phía trước, Phùng Mộ Huân nắm chặt vô lăng, đánh tay lái sang trái, tiến ra khỏi khu biệt thự.
      tart_trung thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3.
      Vu Sính Đình lấy món đá quý mà kênh mua sắm của đài truyền hình gửi đến ra tiến hành kiểm định, kiểm tra xong giấy chứng nhận rồi đến công ty của Hứa Diễn Thần.

      mấy ngày và Hứa Diễn Thần gặp nhau, hai người đều bận rộn nên có thời gian ở bên nhau. Sau bữa cơm cùng người nhà Phùng Mộ Huân, gần như ngày nào Liêu Hải Lâm cũng nhắc đến chuyện của và Phùng Mộ Huân. Liêu Hải Lâm càng tán dương Phùng Mộ Huân, lại càng có tâm lý bài xích, càng bực bội thái độ của bố mẹ đối với chuyện này, bây giờ là thời đại gì rồi mà còn để ý đến vấn đề môn đăng hộ đối.

      Lúc Vu Sính Đình đến công ty Hứa Diễn Thần, trong văn phòng chỉ có Quan Hân Nhiên ngồi cạnh máy tính sửa bản vẽ CAD, màn hình ra trang vẽ đầy những nét trắng đen chằng chịt. Vu Sính Đình đến cầm bản vẽ ở bàn lên xem.

      Quan Hân Nhiên dừng công việc dở lại, kinh ngạc : “Ơ, chị dâu đến.”

      Vu Sính Đình gật đầu với nàng. Quan Hân Nhiên sửa lại bản vẽ xong mới quay sang giải thích với Vu Sính Đình: “Chị dâu, Thần ở trong với hội Ngụy Tử bàn chuyện, để em vào gọi ấy.”

      Quan Hân Nhiên khom người, kéo ghế lại ý bảo Vu Sính Đình ngồi xuống nghỉ ngơi, đến phòng nghỉ rót nước cho .

      Vu Sính Đình cầm bản phô tô của bản vẽ lên, vừa cười vừa xua tay: “Đừng, phải phiền thế đâu, chị chỉ tiện đường qua đây thôi, mọi người cứ tiếp tục công việc .”

      Hình như người ở trong nghe thấy tiếng , cánh cửa của phòng làm việc bên cạnh bỗng mở ra, Hứa Diễn Thần trông có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố mỉm cười với Vu Sính Đình, “Em đến rồi à.” Hứa Diễn Thần hề nghĩ Vu Sính Đình đến công ty, mấy hôm nay đều phải thức đêm hoàn thành bản vẽ, ngay cả thời gian nghỉ ngơi còn có, huống chi liên lạc với .

      Vu Sính Đình tiến lên, nắm tay Hứa Diễn Thần và gật đầu, “Ừm, vừa tan ca, đến thăm .”

      Hứa Diễn Thần dựa vào cửa, nhắm mắt trong chốc lát, giọng chứa vẻ áy náy, “Đình Đình, e là hôm nay cùng em được, khách hàng vừa trả lại bản vẽ, phải sửa lại lần nữa.”

      Vu Sính Đình nghe khẩu khí đó của ta liền nở nụ cười thoải mái, “ sao, tối đến đừng thức khuya quá, cố nghỉ ngơi sớm nhé. Em về trước đây, là mẹ em lại gọi điện giục.”

      “Lần sau đến nhớ gọi điện thoại trước cho .” Hứa Diễn Thần dặn.

      Trước khi , Vu Sính Đình tiện tay đút bản vẻ bàn vào túi xách. Gần đây Hứa Diễn Thần bận tối tăm mặt mũi, nhưng ta cũng thích được giúp phương diện công việc.

      Lúc trước, Hứa Diễn Thần cùng bạn bè mở văn phòng , Vu Sính Đình tiến cử Hứa Diễn Thần với đối tác của công ty bố. Hứa Diễn Thần chẳng hề hào hứng với giới thiệu của . Vì vậy, Vu Sính Đình nghĩ, nếu Hứa Diễn Thần có lòng kiêu hãnh của riêng mình, chỉ có thể thầm giúp đỡ, trước hết là đem bản vẽ của Hứa Diễn Thần cho mấy nhà đầu tư mà có quen biết xem .

      số người phụ nữ lựa chọn những người đàn ông chưa đạt được thành công trong nghiệp, là bởi vì có thể đặt niềm hy vọng vào ta – người đàn ông còn phải nỗ lực nhiều cho công việc, đó chính là lý do khiến họ cần điểm dừng chân bên người phụ nữ.

      Cảm giác của Vu Sính Đình với Hứa Diễn Thần chính là như vậy, vẫn tin rằng Hứa Diễn Thần chắc chắn thành công.

      Công ty Hứa Diễn Thần mở chuyên về trang trí nội thất, công việc thiết kế căn hộ của hai người đều do ta phụ trách. Vu Sính Đình đưa cho ta mười lăm vạn để chi cho việc trang trí, bao gồm cả việc mua đồ đạc trong nhà.

      Thẳng thắn mà , lúc Hứa Diễn Thần nhận tiền từ tay Vu Sính Đình, ta chẳng hề vui vẻ, mà như thể lòng tự trọng bị quật roi. Vì tình hình tài chính tại dư dả, mà Vu Sính Đình lại quá kiên quyết, nên ta thể làm gì khác ngoài nhận số tiền đó, nhưng ngay hôm đó, ta lẳng lặng gửi lại vào sổ tiết kiệm của Vu Sính Đình.

      Khi có ý định mua nhà ở Bắc Kinh, bố mẹ ta cũng cho ta mười mấy vạn, hơn nữa mấy năm nay cũng có tích góp, nếu cuối cùng vẫn phải để người phụ nữ chia sẻ áp lực kinh tế với ta quả là khiến ta vô cùng khó chịu.

      Hội Ngụy Tử là cộng tác với Hứa Diễn Thần nhưng ra lại hết sức hâm mộ ta, Ngụy Tử thường : “Đàn ông lấy được người phụ nữ như thế nào có thể biết chất lượng cuộc sống và vị thế xã hội của ta ra sao. Nếu cậu lấy được người toàn diện như Vu Sính Đình, thời gian phấn đấu có khi được rút ngắn vài chục năm. Có được bạn như vậy, chắc chắn là niềm tự hào của cậu.”

      Hứa Diễn Thần lại cho là như vậy, mỗi khi bạn bè ám chỉ chênh lệch giữa ta và Vu Sính Đình, ta thẳng thắn cảnh cáo: Tất cả mọi thứ của tôi đều là do tôi phấn đấu mà có được, chưa từng phải dựa dẫm vào ai hết.

      ta muốn nỗ lực của mình có móc nối gì với gia thế của Vu Sính Đình.

      ***

      Gần đây Phùng Mộ Huân thường hỏi Phùng Nghị về vụ đấu thầu. vốn muốn để tâm đến vấn đề này.

      Nhưng dù sao cũng đồng ý với Vu Hàn Sinh nhờ người chu toàn việc này. cũng có cổ phần trong công ty của em họ là Phùng Nghị, mấy năm nhậm chức ở quân khu Quảng Châu, chỉ chuyên tâm công tác trong quân đội, chưa hề nhúng tay vào công việc mà chỉ nhận lợi nhuận định kỳ từ công ty.

      Phùng Nghị lăn lộn dọc ngang thương trường, lấy được tin tức gì là chuyện quá dễ dàng. Vậy mà khi nghe xong vấn đề của , Phùng Nghị lại cười, “Công ty mình có dự định tham dự lần đấu thầu này.”

      Phùng Mộ Huân suy tư trong chốc lát, ung dung dụi tắt điếu thuốc trong tay, “Phía lão tam có động tĩnh gì?”

      “Bên đấy cũng nhà cửa im ắng lắm. Em bảo này, chả bao giờ quan tâm đến chuyện công ty, kể cả là có cổ phần, thế mà đến giờ còn chưa bắt đầu muốn giúp bố vợ rồi.”

      Chuyện của Phùng Mộ Huân và Vu Sính Đình, Phùng Nghị cũng nghe từ lâu. Nhưng lúc ở đại viện, nghe nhà họ Phùng và nhà họ Vu có hôn ước, vốn tưởng rằng đó chỉ là chuyện hai ông già chơi, ngờ lại là .

      Thần sắc Phùng Mộ Huân hơi thay đổi, liếc nhìn Phùng Nghị cái với ánh mắt nghiêm túc.

      Phùng Nghị vội vàng thu lại vẻ cợt nhả, vỗ vỗ vai , “Chuyện này em tham gia, nhưng em giúp hỏi thăm bản báo giá của các công ty khác.”

      ***

      “Nghe nhà cũng mua xong rồi, cùng nhau mua?” Tiền Bội Bội ngồi ở phía đối diện, nghe đến chuyện Hứa Diễn Thần mua nhà trợn tròn hai mắt, có vẻ vô cùng kinh ngạc.

      Vu Sính Đình gật đầu, vẻ mặt như thể rất hài lòng với kinh ngạc của nàng, nhưng lại nhắc đến số tiền chi cho việc thiết kế nội thất, “, ấy giấu mình trả hết tiền rồi, chả mấy nữa trang trí nội thất, dù sao đấy cũng là chuyên môn của ấy.”

      Tiền Bội Bội vẫn như chưa thể tin được, “Như vậy cũng tốt, mình vẫn cứ nghĩ nếu hai người ở bên nhau, đến tận cùng vẫn là cậu phải bỏ tiền cơ.”

      Vu Sính Đình thờ ơ khuấy cà phê, đến khi lớp bọt trong tách quyện thành hình trái tim mới dừng tay, “Có quan trọng đâu, nếu ấy có tiền, mình nuôi ấy cũng được.” Vu Sính Đình thầm trong lòng, chỉ sợ Hứa Diễn Thần vui mà thôi.

      Tiền Bội Bội khẽ cười, vừa lắc đầu vừa nhìn : “Đúng là đồ phá hại, còn chưa lấy chồng có ý tưởng tống tiền rồi. Có khi người ta cầm hai cái bánh rán đến cầu hôn cậu, cậu cũng đồng ý luôn, mình cũng biết cậu như thế nào nữa.”

      Vu Sính Đình liếc xéo nàng cái, “Được rồi, bọn mình cần thiết phải cãi nhau về đề tài này.”

      Trong số bạn bè của Vu Sính Đình, người ủng hộ và Hứa Diễn Thần cũng chỉ có Tiền Bội Bội. Tiền Bội Bội cực kỳ tán thành với nguyên tắc môn đăng hộ đối, cũng ít lần tranh cãi với về chuyện này. Vu Sính Đình đề cập đến Hứa Diễn Thần trước mặt Vu Sính Đình, nếu Tiền Bội Bội ủng hộ hai người, cũng muốn vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn với người bạn thân thiết bao nhiêu năm.

      Tiền Bội Bội luôn cho rằng, bất đồng về điều kiện và hoàn cảnh sống, tạo nên khác biệt trong cái nhìn về cuộc đời cũng như cách giải quyết vấn đề. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, ấy cảm thấy Hứa Diễn Thần có lòng tự trọng quá cao, Vu Sính Đình mà theo ta đến cùng chắc chắn là người thụ động, hơn nữa còn phải hy sinh rất nhiều.

      Tình , khi lệch về phía, cuối cùng cũng lung lay, chia ly chỉ là chuyện của ngày ngày hai.

      Lúc hai người xuống thang máy để ngắm cảnh, từ xa, Vu Sính Đình nhìn thấy Phùng Mộ Huân đứng trong đám người ở cửa.

      Vu Sính Đình định lôi Tiền Bội Bội lách qua chỗ đó, tránh phiền toái cần thiết, vậy mà hình như Phùng Mộ Huân phát ra từ phía xa.

      Đôi mắt quá sáng, lúc bốn mắt giao nhau, tim Vu Sính Đình chợt đập mạnh nhịp khác thường, nghĩ ra từ gì để hình dung về , chỉ biết rằng dù lẫn trong đám người nhưng vẫn vô cùng nổi bật.

      Xung quanh người đến người , dường như Tiền Bội Bội có chú ý đến ánh mắt của người đàn ông phía trước.

      Vu Sính Đình nhận ra, liền kéo tay Tiền Bội Bội giải thích, “Gặp được người quen, cậu ra ngoài đợi mình .”

      Tiền Bội Bội lia ánh mắt đầy nghi hoặc về phía rồi mới bước .

      Vu Sính Đình đến gần, nở nụ cười theo phép xã giao với Phùng Mộ Huân.

      Phùng Mộ Huân lúc này vẫn giống như lần gặp trước, ngũ quan góc cạnh ràng, chỉ là bớt khí thế mạnh mẽ và vẻ lạnh lùng. mặc chiếc sơmi màu xám, đến cả cổ tay áo cũng được là phẳng phiu, nếp nhăn. Ánh mắt trong có phần lạnh lùng, khẽ gật đầu với : “ ngờ lại ở đây.”

      Lúc vừa vào phòng vip, thấy , chỉ có điều ngại Phùng Nghị nên đến chào hỏi.

      Vu Sính Đình gật đầu, “Ừm, đúng thế. Đúng là khéo .”

      Dường như hai người quên được cảm giác ngượng ngập từ lần trước, dùng thân phận bạn bè bình thường để chuyện với nhau.

      “Bây giờ có rảnh ?” Phùng Mộ Huân thấp giọng hỏi, ràng là muốn mình hẹn .

      Vu Sính Đình có vẻ sợ sệt trong chốc lát, rồi miễn cưỡng : “Bây giờ chắc rảnh rồi, lúc nữa tôi phải đến gặp bạn trai tôi.”

      Nụ cười của Phùng Mộ Huân vẫn nhàng như trước, “Vậy làm phiền nữa.” Trong giọng của , nghe ra điều khác thường nào.

      “Ngại quá.”

      sao.” nhoẻn khóe miệng, xoay người rời .

      Từ lần gặp trước, quan hệ giữa hai người có chút ngại ngùng, Vu Sính Đình cảm thấy mình ít tiếp xúc với Phùng Mộ Huân tốt hơn, tránh cho Liêu Hải Lâm suy nghĩ vu vơ, đến lúc ấy lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Nhìn bóng lưng Vu Sính Đình biến mất ở chỗ rẽ, Phùng Mộ Huân vẫn cười và bước ra khỏi cửa. Sau khi lên xe, lạnh lùng châm điếu thuốc, chìm trong làn khói lượn lờ quanh quất, trong đầu chợt lên hình ảnh Vu Sính Đình.

      còn nhớ, lần đầu tiên gặp, mới mười tuổi. Khi ấy, tết tóc hai bên, mặc chiếc váy kẻ ca rô màu hồng nhạt, kèm với đôi giày hồng, chạy nhảy tung tăng đường, trông như công chúa . đứng dưới tàng cây hòe trong đại viện, ngẩng đầu, ngông nghênh vênh mặt sai khiến .

      Lần thứ hai, người nhà hai bên gặp mặt, thẳng với , có bạn trai.

      Lần thứ ba, vừa mới đây, hai người tình cờ gặp nhau. Xuất phát từ lần trước, chủ động hẹn , lại lôi bạn trai ra để từ chối .

      Nghĩ tới đây, đột nhiên Phùng Mộ Huân khẽ cười, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác bị người ta chán ghét là thế nào.

      Từ lúc bắt đầu đến giờ, dường như chưa từng nhìn cách thực .
      tart_trung thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 4.
      Hôm nay, Liêu Hải Lâm giấu Vu Sính Đình mời Phùng Mộ Huân đến nhà ăn cơm.

      Khi giúp việc bưng đồ ăn ra, Liêu Hải Lâm lên tầng gọi Phùng Mộ Huân và Vu Hàn Sinh xuống, vừa lúc Vu Sính Đình về đến nhà.

      “Bố, mẹ.” Vu Sính Đình chào tiếng, lúc đưa mắt về phía Phùng Mộ Huân ngồi salon, nụ cười mặt cứng lại, hơi gật đầu với coi như chào hỏi.

      Phùng Mộ Huân tựa lưng vào thành ghế, quay ra cười với .

      Liêu Hải Lâm thấy sắc mặt Vu Sính Đình tốt cho lắm, “Điểm Điểm về rồi đấy à. Hôm nay mẹ cố ý mời Mộ Huân đến nhà mình ăn cơm.”

      Vu Sính Đình im lặng gì.

      “Điểm Điểm, con còn đứng đấy làm gì, mau đến đây ngồi .” Liêu Hải Lâm ngoắc tay gọi , thấy vẫn đứng yên đành kéo đến ngồi cạnh Phùng Mộ Huân.

      Trong bữa cơm, Liêu Hải Lâm ngừng khen ngợi Phùng Mộ Huân, “Mộ Huân, ông Vu này biết ăn , nhưng ở nhà vẫn hay nhắc là nhất định phải cảm ơn cháu giúp đỡ.”

      Phùng Mộ Huân cười : “Bác quá lời rồi, việc này còn chưa xong mà ạ.”

      Vu Sính Đình ngồi bên cạnh nghe mà nuốt trôi cơm, bữa cơm vẫn được yên tĩnh, mãi mới ăn xong. Phùng Mộ Huân hàn huyên với Vu Hàn Sinh thêm lúc rồi mới chuẩn bị ra về.

      Liêu Hải Lâm kéo tay Vu Sính Đình ra ngoài, “Con mau tiễn Mộ Huân .”

      Vu Sính Đình rút tay lại, mặt lạnh tanh.

      Lúc này, Phùng Mộ Huân nhìn cái, vội vàng từ chối: “ cần đâu ạ.”

      Thế nhưng, Vu Sính Đình vẫn bị Liêu Hải Lâm ép tiễn Phùng Mộ Huân.

      Lúc hai người đến bậc thang ngoài cửa, Phùng Mộ Huân đột nhiên dừng bước, thân hình cao lớn phủ bóng lên trong đêm tối, khiến Vu Sính Đình cảnh giác lùi lại.

      Phùng Mộ Huân khẽ cười, hạ giọng : “Đừng căng thẳng, tôi ăn thịt người.”

      Tiếng của rất trầm thấp, nghe vào tai lại như có ý muốn đánh trống lảng.

      Vu Sính Đình cau mày ngẩng đầu nhìn , cảm giác bị nhìn thấu tâm tư chỉ trong nháy mắt khó chịu, giọng điệu có chút bướng bỉnh: “Tôi sợ .”

      muốn lời quá khó nghe, dù sao Phùng Mộ Huân cũng chẳng có ý gì với , chỉ tại người nhà quá nhiệt tình gán ghép họ với nhau. Cũng có thể chỉ là quá nhạy cảm.

      Như dự đoán, Phùng Mộ Huân nghe xong chỉ cúi đầu cười, vẫn phong độ như trước: “Có thể có chút hiểu lầm với tôi, ra chuyện giữa chúng ta hoàn toàn là ý nguyện của bố mẹ.” xong, xoay người rời .

      ***

      Sau bữa tối, Vu Sính Đình đấm lưng cho Vu Hàn Sinh.

      “Con bé này, nghĩ linh tinh cái gì thế?” Vu Hàn Sinh híp mắt đặt chén trà xuống, nhìn điệu bộ của con rượu biết ngay là có tâm tư khác lạ.

      Vu Sính Đình cười khúc khích, vẫn dừng tay, cẩn thận đấm bóp bả vai Vu Hàn Sinh: “Bố, bố xem, rốt cuộc là mẹ nghĩ thế nào? Con và Hứa Diễn Thần ở bên nhau năm năm rồi, hơn nữa năm năm nay ấy và con cùng xây dựng nghiệp, con cũng là con nhúng tay vào công việc của ấy, lại càng trợ giúp gì cho ấy, đều là ấy tự lực cánh sinh. Mấy năm nay, bọn con cũng trải qua nhiều khó khăn, đến giờ ấy cũng mua được nhà trong Tứ Hoàn, những cầu bố mẹ đặt ra ấy đều làm được. Bây giờ, tự dưng mẹ lại muốn con và con trai bác Phùng kết đôi, sao có thể chứ.”

      Vu Hàn Sinh nhìn , bưng chén trà lắc đầu, “Điểm Điểm, thằng Tiểu Hứa con, nhưng bố với mẹ con đánh giá sai đâu. Con còn trẻ, chưa biết cái gì là khổ, tục ngữ , vợ chồng bần tiện trăm bi ai. Năm diễn ra Văn Cách*, biết bao nhiêu người thất thế, nhiều cặp vợ chồng gặp vạ cũng tự chạy thoát thân. Chuyện này cũng ảnh hưởng đến ông nội con, ông còn bị đưa về nông thôn lao động cải tạo, nhưng bà nội con vẫn rời bỏ. Cái đấy mới tính là khổ, bây giờ con còn trẻ, vẫn chưa ý thức được trách nhiệm, thế hệ bây giờ, chả phải lo ăn lo mặc, làm gì cũng chẳng khác trò đùa trẻ con là mấy.”

      *Văn cách = Cách mạng văn hóa



      Vu Sính Đình đưa ánh mắt bại trận nhìn bố, “Bố lại định chuyện mọi người cùng hội cùng thuyền cùng chung hoạn nạn chứ gì. Bố đừng cố dùng chính sách dụ dỗ để thuyết phục con. Với lại, thời đại bây giờ giống trước, cuộc sống của bố mẹ ngày xưa sao có thể như bây giờ chứ, bây giờ cũng chẳng thiếu hố đao biển lửa chờ bọn con đâu.”

      Vu Hàn Sinh trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng bật cười ha hả: “Bố thấy cũng hẳn đâu, tinh thần và phẩm chất liên quan đến thời đại. Thanh niên ấy mà, sức phấn đấu cũng ác liệt lắm.”

      “Con biết rồi, hóa ra là bố gió chiều nào theo chiều nấy, con còn định trông chờ bố làm bia đỡ cho con trước mặt mẹ, giờ xem ra là cần thiết rồi, thôi, con với bố nữa.”

      chuyện hợp ý, Vu Sính Đình cảm thấy phải tiếp tục kề cà với bố nữa, đứng dậy rời khỏi phòng khách.

      Mấy ngày hôm nay, vấn đề khiến đau đầu nhất chính là chuyện với Hứa Diễn Thần, định đưa Hứa Diễn Thần về nhà gặp bố mẹ, ngờ Phùng Mộ Huân lại quay về đúng lúc này, càng khiến bố mẹ nóng lòng tác hợp cho họ hơn. định xin trợ giúp từ phía Vu Hàn Sinh, ngờ ông bố bình thường can thiệp vào chuyện tình cảm của , giờ lại nghiêng về phía mẹ , biết phải làm thế nào mới khiến mẹ chấp nhận Hứa Diễn Thần.

      ***

      nghỉ trưa trong phòng trà, Vu sính Đình nhận được gói hàng chuyển phát nhanh, mở ra nhìn bên trong là chùm chìa khóa. cầm chìa khóa trong tay lúc, sau mới gọi điện cho Hứa Diễn Thần nhưng ai nghe máy.

      Lúc này, gần như hiểu ra.

      Sau khi tan ca, lái xe đến Tứ Hoàn. Mở cửa, hình ảnh căn hộ được trang hoàng tươm tất ùa ra trước mắt .

      Cả gian phòng lấy đen-trắng-xám làm màu chủ đạo, trong cái đơn giản lại có nét thời thượng. tường có vài bức tranh màu nước, có tivi treo tường, đối diện là bộ sô pha màu xám đậm, phía trước được bố trí khung cửa sổ sát đất, bệ cửa sổ được mở rộng hơn, bên cạnh đặt bộ bàn ghế đơn giản và hai chiếc gối dựa màu tím.

      Vu Sính Đình xoay người nhìn chếch lên phía , đập vào mắt là hình ảnh tầng gác lửng được trang trí rất tao nhã. Vị trị đối diện căn gác lửng là cửa sổ, ánh nắng ấm áp rọi vào càng khiến gian thêm phần ấm áp. Tất cả đều được trang trí theo miêu tả của , thể cảm thán Hứa Diễn Thần quá tỉ mỉ chu đáo.

      “Có hài lòng ?” Ở đầu kia điện thoại, Hứa Diễn Thần hỏi.

      “Vô cùng hài lòng, em ngờ sắp xếp nhanh như thế. phải là tháng chín mới bắt đầu sao?”

      “Vì muốn cho em bất ngờ mà, như thế mới xong nửa thôi, còn số chỗ phải hoàn thiện, chờ xong rồi đến nhà gặp bố mẹ em, nếu họ đồng ý có thể đến xem. Đình Đình, sáu giờ tối đến quảng trường Vạn Đạt nhé, ở đấy chờ em.” Hứa Diễn Thần còn muốn vài câu nữa, nhưng Ngụy Tử bắt đầu la lớn, “Sính Đình, tối nay em nhất định phải đến nhá! Nếu , thằng nhãi Diễn Thần phát rồ đấy.”

      Vu Sính Đình cười, tắt điện thoại rồi đến địa điểm đó luôn.

      Đến nơi, Vu Sính Đình gọi vào số của Hứa Diễn Thần, nhưng ta lại tắt máy.

      quảng trường Vạn Đạt, bỗng có bé ôm bó hoa hồng đến.

      bé đưa bó hồng cho Vu Sính Đình, ngơ ngác lúc mới nhận lấy, cùng lúc đó, quảng trường vang lên khúc nhạc “Kiss the rain” êm dịu.

      bé lại dắt đến cạnh Hứa Diễn Thần.

      Ngọn đèn phía sau Hứa Diễn Thần vụt sáng, chùm ánh sáng lia từ chỗ Hứa Diễn Thần đến chỗ hình trái tim kết bằng hoa hồng, khung cảnh vô cùng diễm lệ.

      Ngọn đèn xoay tròn, rải ánh sáng khắp nơi.

      Vu Sính Đình bất động chứng kiến cảnh tượng này, vẫn chưa lấy lại tinh thần.

      Ngụy Tử, Quan Hân Nhiên cũng đứng phía sau Hứa Diễn Thần.

      Lúc này, Phùng Mộ Huân ngoảnh nhìn về phía đám đông, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng ấy. Vì chuyện lần trước, Phùng Nghị hẹn gặp ở quán trà Vạn Đạt, ra đến quảng trường, hai người cùng lúc nhìn thấy màn lãng mạn như thế kia. Phùng Mộ Huân quay người lại, nhìn thẳng về phía đó.

      Trong vòng vây của đám đông, Hứa Diễn Thần dịu dàng : “Năm 2001, em chấp nhận theo đuổi của , tháng sáu năm đó, chúng ta chính thức bên nhau. may mắn khi được ở bên em, năm năm qua, có lúc chúng ta tranh cãi, cũng có lúc ngọt ngào, dù thế nào nữa em cũng cùng qua giai đoạn khó khăn nhất. Lúc chán nản, em cổ vũ ; lúc nghiệp trúc trắc, em an ủi ; em theo qua thời kỳ đen tối nhất. Đình Đình, giỏi ăn , biết điều dễ nghe, nhưng biết, em. Cảm ơn em làm bạn đồng hành với , có em, biết có thể tiếp tục trụ vững . Hôm nay, gọi bạn bè của chúng ta đến đây làm chứng, Hứa Diễn Thần , vào ngày 30 tháng 8 năm 2006, chính thức cầu hôn em, xin em hãy lấy .”

      Lúc này, Hứa Diễn Thần quỳ gối, giơ chiếc nhẫn lên, trịnh trọng nhìn : “Vu Sính Đình, em, em có đồng ý lấy ?”

      Vu Sính Đình thể lên cảm giác lúc này là gì, đầu óc vô cùng rối loạn.

      biết qua bao lâu, ý thức mới chậm chạp quay về, bụm mặt, nước mắt trào ra như đê vỡ, cuối cùng mới nhào vào lòng Hứa Diễn Thần, “Em đồng ý…”

      Hai người ôm chặt lấy nhau.

      Rời khỏi vòng tay Hứa Diễn Thần, đứt quãng, “Em đồng ý, Hứa Diễn Thần, bất luận tương lai có khó khăn gì, bất luận người nhà em phản đối thế nào, chỉ cần đâu, em theo đến chỗ đó. muốn về quê làm việc, em cùng , ở lại Bắc Kinh xây dựng nghiệp, em cũng ở lại cùng , chịu khổ chịu mệt thế nào em cũng ở cạnh . Trừ khi là buông tay em trước, nếu em rời khỏi .” chuyện lúc, cổ họng khô khốc, gần như lời thốt ra là trong tiếng nghẹn ngào, câu chữ ràng.

      Chung quy đa số phụ nữ vẫn sống theo cảm tính, thường chỉ vì câu hứa hẹn vu vơ, ánh mắt dịu dàng, cử chỉ ân cần mà xúc động. Sau lời cầu hôn của Hứa Diễn Thần, Vu Sính Đình cảm động đến mức khóc thành tiếng.

      Có thế nào Vu Sính Đình cũng thể ngờ rằng, người đàn ông vừa cầu hôn đây, phải đón biến cố gì trong tương lai.

      Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Hứa Diễn Thần từng đến nhà Vu Sính Đình lần. Khi đó, ông bà Vu tỏ thái độ tương đối lạnh nhạt với ta, lúc hỏi đến gia cảnh và ý định tương lai của ta, sắc mặt họ có chút khó coi.

      Thẳng thắn mà , trước đây, Hứa Diễn Thần cũng mơ hồ đoán điều kiện gia đình Vu Sính Đình tồi, từ trang phục hề tầm thường của là có thể biết.

      Bố mẹ Hứa Diễn Thần đều là giáo viên của trường cấp ba ở thị trấn, cũng có căn nhà ở đó. Dựa vào bằng cấp của Hứa Diễn Thần, muốn tìm được công việc tốt ở quê nhà là chuyện , Vu Sính Đình mà lấy ta chắc cũng phải lo chuyện ăn mặc. Từ sau khi biết gia cảnh của Vu Sính Đình, ta từng lần thể tự ti trước mặt . Nhưng sau nghĩ lại, hai người nhau, liên quan đến hoàn cảnh gia đình đối phương.

      ra, Hứa Diễn Thần cũng biết, bỏ qua vấn đề điều kiện gia đình, bố mẹ Vu Sính Đình tuyệt đối cho phép con lấy chồng xa. là con , điều này Liêu Hải Lâm cũng từng với ta, trừ phi ta bám trụ được ở đây, có nghiệp thành đạt, nếu đừng đến chuyện cưới xin.

      Có lẽ là vì mới ra trường, nhiệt huyết tuổi trẻ còn hừng hực, lòng tự tôn mạnh mẽ, hơn nữa trong lòng cũng muốn buông bỏ tình cảm với Vu Sính Đình, ta đồng ý cầu của bà Vu. Cũng vì thế, dưới động viên của Vu Sính Đình, ta trù tính tài chính rồi cùng bạn mở công ty chuyên về trang trí nội thất, sau mới mua căn hộ mới làm lễ vật cầu hôn. ta cảm thấy, mình đạt được cầu thứ nhất của bố mẹ Vu Sính Đình, cũng cho rằng thời cơ đến.

      Mọi người vỗ tay chúc phúc cho đôi tình nhân, dưới chứng kiến của mọi người, Hứa Diễn Thần đeo nhẫn cho .

      Sau khi cùng Phùng Nghị lên xe, Phùng Mộ Huân gì, gương mặt cũng có biểu nào cả, tay đặt vô lăng, tay khác thành thục moi điếu thuốc ra rồi châm lửa.

      Vì lý do công việc, Phùng Nghị từng gặp Vu Sính Đình, cũng nghe mẹ ngẫu nhiên kể về . ta vẫn nghĩ, chuyện của Phùng Mộ Huân và Vu Sính Đình thuận lợi rồi, vậy mà giữa đường lại lòi ra tên Trình Giảo Kim.

      Phùng Nghị híp mắt và : “Cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt, đúng là ngây thơ, , xem xem, có muốn em giúp tra thông tin của thằng nhãi này ?”

      Phùng Mộ Huân đáp lời, tiếp tục hút thuốc. Thần sắc u ám giữa làn khói trắng lại càng thêm phần lạnh lùng, tâm tình qua ánh mắt cũng vơi dần .

      Phùng Nghị thấy Phùng Mộ Huân gì, cũng đoán được nghĩ thế nào, lại cố ý , “Nếu em mà nhìn thấy người phụ nữ của mình ôm thằng khác, em nhất định băm vằm cả hai. Mẹ kiếp, băm cả cặp luôn!”

      Phùng Mộ Huân vẫn lời, thần sắc vẫn lạnh lùng như làn khói thuốc bay quanh, ánh mắt xuyên qua đám đông ngoài cửa sổ, dòng suy nghĩ trôi rất xa. Vừa rồi, những lời Vu Sính Đình với Hứa Diễn Thần, nghe sót chữ.

      Cuối cùng, chợt cười, nhả ra ngụm khói, híp mắt lạnh lùng : “Hai người họ, thể nào.” Lời bình tĩnh, như hề có chút lo lắng.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :