1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tử tước và em - Julia Quinn - update C4.1

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hedwig

      Hedwig New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      0
      TỬ TƯỚC VÀ EM

      Tác giả:
      Julia Quinn

      Dịch giả:
      Tùng Hân - Thảo Uyên

      Nhà xuất bản liên kết:
      Hội nhà văn

      Số trang:
      474

      Kích thước:
      14 x 20,5 cm

      Giá bìa:
      95 000 VND

      GIỚI THIỆU TÁC GIẢ
      Julia Quinn (tên Julie Pottinger) là nhà văn Mỹ nổi tiếng khắp thế giới với các tác phẩm lãng mạn lịch sử. sách của bà được dịch ra hơn mười thứ tiếng, chín lần đứng trong danh sách New Yourk Times Bestseller, ba lần đoạt giải RITA.

      Julia Quinn tốt nghiệp trường Harvard Chuyên ngành Lịch sử Nghệ thuật và từng học y tại đại học Yale trước khi quyết định dành toàn thời gian cho viết lách. Bà bắt đầu sáng tác khi vừa rời trường trung học, và ngay từ các tác phẩm đầu tay, bà nhận được những phản hồi tích cực từ các độc giả lẫn các nhà xuất bản. Năm 2010, bà được ghi danh tại Bảo tàng Danh vọng các Nhà văn Lãng mạn Mỹ.

      Độc giả thân mến,
      Hãy cùng xem xét vấn đề nhé. Chúng ta đọc tiểu thuyết lãng mạn là để chìm đắm trong tình . Đặc biệt là, với nhân vật nam chính. vậy có nghĩa chúng ta quan tâm đến các nhân vật nữ chính - thực tế là, với tôi, nếu ấy phải là ai đó tôi muốn xem như người bạn tốt nhất của mình, cuốn sách đâm vào ngõ cụt.

      Nhưng các nhân vật nam chính lại là điều gì đó khác. Tôi xin tuyên bố rằng tôi vô cùng và tuyệt đối tôn thờ chồng mình (ngoại trừ những lúc ấy “sửa” máy tính cho tôi), nhưng xin lỗi nhé, nếu bạn đưa cuốn Kiêu hãnh và Định kiến cho tôi tôi cũng chìm đắm trong tình với Darcy thôi.

      Đó là lý do vì sao khi tôi ngồi xuống viết Tử tước và em, tôi cho phép mình phù phiếm chút. Tôi dành sáu tháng tới cùng với Anthony Bridgerton, nhân vật tôi biết và từ Công tước và em. đẹp trai, thông minh, và thường có được mọi thứ mình muốn - cách khác đó là chất liệu hoàn hảo cho nhân vật nam chính trong các tiểu thuyết lãng mạn.

      Chỉ có điều tôi thích nhân vật của mình hoàn hảo. Nhân vật hoàn hảo mang tới cuộc sống buồn tẻ hoàn hảo, và làm nên được cuốn tiểu thuyết lớn, ấy là theo quan điểm của tôi. Bởi vậy, tôi đưa ra quyết định. Anthony vẫn đẹp trai và thông minh, nhưng có được mọi thứ mình muốn.

      Tôi hy vọng các bạn thích Tử tước và em. Ồ, và đừng quên đắm chìm trong tình nhé.

      Cùng những lời chúc tốt đẹp nhất của tôi

      Julia Quinn​

      Sơ lược về tác phẩm
      Chàng - tử tước cao ngạo ăn chơi trác táng hạng nhất London có ý muốn kết hôn trong năm nay. Và người chàng để mắt tới ai khác ngoài Edwina xinh đẹp, em nàng.

      Nàng - thông minh, bướng bỉnh, muốn chọn chồng cho em . Và lẽ dĩ nhiên người nàng muốn chọn cho Edwina thể nào và bao giờ là chàng.

      Thế rồi định mệnh đưa đẩy, người nàng muốn em mình tránh xa nhất lại là người đưa nàng vào vòng say mê…

      ******

      Nhận định
      Tử tước và em có mọi thứ bạn muốn trong tiểu thuyết lãng mạn lịch sử. Quinn là nhà văn bậc thầy của thể loại này.”

      - D. Salvagin, Romance Reader

      “Julia Quinn thực là Jane Austen đương đại.”

      - Jill Barnett

      Mục lục

      Mở đầu
      1 2 3 4 5

      ...
      Last edited by a moderator: 24/8/14

    2. Hedwig

      Hedwig New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      0
      Mùa vũ hội mới mở ra cho năm 1814, và có rất ít lý do để hy vọng rằng chúng ta thấy được bất cứ thay đổi đáng chú ý nào so với năm 1813. Các tầng lớp xã hội tham gia lại lần nữa nhan nhản những Bà Mẹ Tham Vọng với mục tiêu duy nhất là nhìn thấy Con Cưng của họ cưới những Chàng Độc Thân Được Nhắm Sẵn. Cuộc trò chuyện giữa các Bà Mẹ nhắc đến Tử tước Bridgerton như là món bở nhất trong năm nay, và thực vậy, nếu tóc của chàng tội nghiệp này trông rối bù và bị gió tốc, đó là bởi chàng thể bất cứ đâu mà có vài quý trẻ chớp chớp lông mi nhanh và mạnh nhanh đến mức tạo ra luồng gió với sức mạnh bão tố. Có lẽ quý trẻ duy nhất quan tâm đến Tử tước Bridgerton là Katharine Sheffield, và thực ra, thái độ của nàng đối với chàng tử tước đôi khi bị đóng khung ở thù địch.

      Và đó là lý do vì sao, thưa độc giả thân mến, Tác Gỉa Đây cảm thấy đối đầu giữa Tử tước Bridgerton và Sheffield thổi làn gió mới vao mùa vũ hội tầm thường.

      THỜI BÁO XÃ HỘI CỦA PHU NHÂN​

      WHISTLEDOWN, 13 THÁNG TƯ 1814​

      Ngỗng con bé bỏng

      người luôn đồng hành bên tôi

      trong thời gian viết cuốn sách này.

      Mẹ nóng lòng muốn được gặp con!

      Và dành tặng Paul

      Dù rằng dị ứng với nhạc.

      MỞ ĐẦU

      Anthony Bridgerton vẫn luôn biết rằng mình chết trẻ.

      Ồ, phải là chết khi còn là đứa bé. Cậu thiếu niên Anthony chưa bao giờ có lý do để suy nghĩ về tuổi thọ của mình. Những năm tháng tuổi thơ của cậu là khoảng thời gian tuyệt vời đối với cậu bé, ngay từ ngày cậu được sinh ra.

      Anthony là người thừa kế tước vị cổ xưa và giàu có, nhưng giống như hầu hết các cặp đôi quý tộc khác. Tử tước và phu nhân Bridgerton nhau say đắm, và họ xem chào đời của con trai mình phải như ra đời của người thừa kế, mà là ra đời của đứa trẻ.

      Và do đó có tiệc mừng, cũng chẳng có lễ hội, mà chỉ có niềm hạnh phúc của bậc làm cha mẹ, được say sưa ngắm nhìn cậu con trai mới sinh.

      Nhà Bridgerton là những bậc phụ huynh non trẻ - Edmund chưa tròn hai mươi và Violet mới chỉ mười tám – nhưng họ khôn ngoan và mạnh mẽ, và họ con trai họ với tình mãnh liệt và lòng tận tâm hiếm thấy trong giới quý tộc. Trước kinh hoàng của mẹ mình, Violet khăng khăng đòi được tự mình nuôi dưỡng con trai, còn bản thân Edmund bao giờ hùa vào thái độ sống phổ biến thời bấy giờ là các bậc làm cha nên nghe hay nhìn thấy con cái họ. dẫn con theo trong những cuộc dạo bộ qua các cánh đồng ở Kent, với con những triết học và thơ ca trước khi nó có thể hiểu được ngôn ngữ, và tối tối lại đọc truyện cho con nghe vào giờ ngủ.

      Bởi vì ngài tử tước và tử tước phu nhân còn rất trẻ và nhau say đắm, nên chẳng có gì ngạc nhiên khi chỉ hai năm sau khi Anthony chào đời, cậu bé lại có thêm cậu em trai, được đặt tên là Benedict, Edmund ngay lập tức điều chỉnh thói quen hằng ngày để có thể dẫn hai cậu con trai dạo bộ, và dành tuần ở lì trong chuồng ngựa, làm việc cùng người thuộc da để chế ra chiếc điệu đặc biệt giữ Anthony lưng , trong khi bồng Benedict trong tay mình.

      Họ qua các cánh đồng và các dòng sông , và kể cho bọn trẻ nghe về những điều kì diệu, những bông hoa hoàn mỹ và những bầu trời xanh trong, về những hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng ngời và những thiếu nữ gặp nạn. Violet thường cười khi họ trở về với đầu tóc bù xù và làn da cháy nắng, khi ấy Edmund , “Thấy ? gặp nạn của chúng ta. ràng chúng ta phải cứu ấy.” Anthony ném mình vào vòng tay mẹ, cười khúc khích mà thề rằng cậu bảo vệ mẹ khỏi con rồng thổi ra lửa mà họ thấy chỉ cách hai dặm đường vào làng.

      “Hai dặm đường vào làng sao?” Violet thở gấp, khéo léo giữ cho giọng mình tràn ngập nỗi sợ hãi. “Trời ơi, ta làm gì khi có ba người đàn ông mạnh mẽ này bảo vệ đây?”

      “Benedict còn bé tí” Anthony trả lời.

      “Nhưng em lớn lên.” luôn luôn thế, xoa tóc cậu bé, “cũng như con lớn lên vậy. Và cũng như con vẫn lớn lên vậy.”

      Edmund luôn đối xử công bằng với các con với cùng tình thương và lòng tận tâm, nhưng vào lúc tối muộn, khi Anthony áp cái đồng hồ cầm tay vào ngực mình (cậu được cha tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ tám, còn cha cậu nhận cái đồng hồ ấy vào dịp sinh nhật lần thứ tám từ cha mình), cậu thích nghĩ rằng mối quan hệ của cậu với cha có chút gì đó đặc biệt. phải vì Edmund cậu nhất; khi đó nhà Bridgerton có bốn đứa con (Colin và Daphne chào đời khá gần nhau) và Anthony biết rất ràng tất cả những đứa trẻ đều được chăm chút thương.

      , Anthony thích nghĩ rằng tình cảm giữa cậu với cha đặc biệt đơn giản là vì cậu biết cha lâu nhất. Sau cùng , dù Benedict biết cha bao lâu chăng nữa, Anthony vẫn luôn biết cha sớm hơn cậu hai năm. Và sớm hơn Colin sáu năm. Còn Daphne , chà, bên cạnh nó là mọt bé (đúng là điều kinh khiếp!), con bé biết cha muộn hơn cậu đến tám năm, và cậu thích tự nhắc nhở mình rằng chuyện đó luôn là như thế.

      Edmund Bridgerton thực là trung tâm thế giới của Anthony. Cha cao lớn, đôi vai cha rộng, và cha có thể cưỡi ngựa như thể cha được sinh ra yên cương vậy. Cha luôn luôn biết được đáp án của những câu hỏi số học (ngay cả khi người dạy học cũng biết), cha thấy chả có lý do gì mà con trai mình nên có ngôi nhà cây (và rồi chính tay cha dựng nó cho cậu), và tiếng cười của cha là tiếng cười sưởi ấm người khác từ bên trong.

      Edmund dạy Anthony cưỡi ngựa. Cha dạy Anthony bắn súng. Cha dạy cậu bơi. Cha đích thân đưa cậu đến trường Eton, thay vì sai người hầu đánh xe chở cậu , như hầu hết các bạn bè tương lai của Anthony, và khi thấy Anthony liếc nhìn đầy căng thẳng xung quanh ngôi trường sớm thành nhà cậu, cha cuộc chuyện chân tình với cậu con trai cả của mình, cam đoan với cậu rằng mọi thứ ổn thôi.

      Và mọi thứ ổn cả. Anthony biết thế. Cha cậu, sau tất cả, chưa bao giờ dối.

      Anthony mẹ mình. Chết tiệt, cậu có thể cắn đứt cánh tay mình nếu làm thế cậu có thể giữ cho mẹ được an toàn và khoẻ mạnh. Nhưng khi lớn lên. tất cả mọi thứ cậu làm, tất cả mọi việc cậu hoàn thành, mỗi mục đích, mỗi hy vọng và mỗi ước mơ - tất cả đều là vì cha cậu.

      Và rồi ngày, tất cả thay đổi. Sau này nhớ lại, Anthony thấy nực cười khi cuộc đời của con người có thể biến đổi chỉ trong khoảnh khắc, làm sao mà trong phút, mọi thứ đều chắc chắn đến vậy, và rồi phút sau đó nó chỉ đơn giản là... còn nữa.

      Chuyện xảy đến khi Anthony mười tám tuổi, cậu về nhà nghỉ hè và chuẩn bị học tại All Souls College, trường cao đẳng trực thuộc đại học Oxford, như cha cậu trước đây, cuộc đời cậu tươi sáng và chói lọi như bất kỳ người mười tám tuổi nào có quyền được hưởng. Cậu khám phá ra phụ nữ, và có thể huy hoàng hơn, họ khám phá ra cậu. Cha mẹ cậu vẫn hạnh phúc với việc sinh con, thêm Eloise, Francesca và Gregory vào gia đình, và Anthony cố gắng hết sức để đảo tròn mắt khi ngang qua mẹ đại sảnh – mang thai đứa thứ tám! Có vẻ thích hợp, theo suy nghĩ của Anthony, có con ở độ tuổi của họ, nhưng cậu giữ ý kiến đó cho riêng mình.

      Cậu là ai mà dám nghi ngờ thông thái của cha Edmund chứ? Có thể cậu muốn nhiều con hơn ở độ tuổi ba mươi tám cũng nên.

      Khi Anthony phát ra là chiều muộn. Cậu vừa cùng Benedict trở về từ cuộc đua ngựa đường dài với những vết bầm tím khắp người và chỉ mới đẩy cửa trước của Aubrey Hall, căn nhà tổ tiên của dòng họ Bridgerton, thấy em mười tuổi ngồi sàn nhà. Benedict vẫn trong chuồng ngựa, do thua vài cuộc cá độ ngu ngốc với Anthony, nên theo luật cậu phải ở lại tăm rửa cho mấy con ngựa.

      Anthony ngừng lại khi thấy Daphne. Chuyện em ngồi giữa sàn đại sảnh đủ kỳ lại rồi. Nhưng còn kỳ lạ hơn vì khóc.

      Daphne bao giờ khóc.

      “Daff,” cậu ngập ngừng gọi. Cậu còn quá trẻ để biết phải làm gì với khóc, và tự hỏi liệu cậu có bao giờ học được điều đó , “Chuyện gì....”

      Nhưng trước khi cậu kịp hỏi xong, Daphne ngước đầu lên, và ánh nhìn tan vỡ trong đôi mắt nâu to tròn của bé cắt vào cậu như lưỡi dao. Cậu sượt chân lùi bước, biết rằng có điều gì đó ổn, rất ổn. “Cha chết rồi.” Daphne thầm. “Cha chết rồi.”

      Trong lúc Anthony tin chắc mình nghe nhầm. Cha cậu thể chết được. Những người khác chết trẻ, như chú Hugo, nhưng chú Hugo còn rất trẻ và mỏng manh. Ờ, ít nhất trẻ hơn và mỏng manh hơn cha cậu.

      “Em nhầm rồi,” cậu với Daphne. “Nhất định là em nhầm rồi.”

      bé lắc đầu. “Eloise với em. Cha ... nó là...”

      Anthony biết mình nên lắc người em như thế khi nó khóc, nhưng cậu thể ngăn mình được. “Nó là cái gì, Daphne?”

      con ong,” thầm. “Cha bị ong chích.”

      Trong lúc Anthony chẳng thể làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào bé. Cuối cùng, bằng giọng khản đặc khó có thể nghe ra, cậu , “ người đàn ông chết vì vết ong đốt, Daphne. “

      gì, chỉ ngồi sàn nhà, cổ họng nghẹn đắng khi bé cố ngăn mình khóc.

      “Ngày trước cha từng bị ong đốt rồi,” Anthony thêm, lượng trong giọng cậu tăng lên. “ ở cùng với cha. Cả hai cùng bị đốt. Hai cha con ngang qua tổ ong. bị chích vai.” Tay cậu bất giác đưa lên chạm vào vết ong chích từ nhiều năm trước. cậu thêm, giọng thầm, “Cha bị đốt cánh tay.”

      Daphne chỉ trân trân nhìn cậu với vẻ mặt trống rỗng.

      “Cha ổn thôi,” Anthony khẳng định. Cậu có thể nghe thấy nỗi sợ hãi trong giọng mình và biết mình làm em hoảng sợ, nhưng cậu sao ngăn nổi mình lại. “ người đàn ông thể chết vì vết ong đốt!”

      Daphne lắc đầu, đôi mắt bé bỗng trông như hàng trăm năm tuổi. “Đó là con ong.” với giọng vỡ vụn. “Eloise nhìn thấy mà. phút trước cha đứng đó, và sau đó cha ... cha ...”

      Anthony cảm thấy điều gì đó rất kỳ lạ dâng lên trong cậu, như thể các cơ bắp của cậu chuẩn bị nhảy ra khỏi cơ thể cậu vậy. “Sau đó cha làm sao, Daphne?”

      “Ra .” Câu đó khiến bé ngơ ngác, ngơ ngác như cảm giác của chính cậu vậy.

      Anthony để Daphne ngội lại đại sảnh và bước ba bậc lên cầu thang, tới phòng ngủ của cha mẹ. Chắc chắn cha cậu chết. người đàn ông thể chết vì vết ong đốt. Điều đó là thể. quá điên rồ. Tử tước Edmund Bridgerton còn trẻ, còn khoẻ mạnh. Cha cao lớn, đôi vai rộng, cơ bắp đầy sức mạnh, và vì Chúa, con ong mật ngớ ngẩn nào có thể đánh bại ông.

      Nhưng khi Anthony lên đến sảnh lầu, cậu có thể phát giác qua im lặng đến nghẹt thở của hàng tá người hầu lảng vảng quanh đó rằng đây là chuyện hệ trọng.

      Và những khuôn mặt thương hại của họ... Cho đến tận cuối đời, cậu còn bị ám ảnh bởi những gương mặt thương hại đó.

      Cậu nghĩ mình vẫn phải chen lấn để vào phòng cha mẹ, nhưng đám người hầu rẽ ra như thể họ là những giọt nước của Biển Đỏ, và khi Anthony đẩy cánh cửa mở, cậu biết.

      Mẹ cậu ngồi bên mép giường, khóc than, thậm chí gây ra tiếng động nào, chỉ nắm lấy tay cha cậu.

      Cha cậu nằm yên. Yên như ... Anthony muốn nghĩ đến từ đó.

      “Mẹ?” cậu ho. cậu còn gọi bà thân thương như thế từ nhiều năm rồi, kể từ khi cậu rời Eton.

      Bà quay lại, chậm chạp, nhue thể nghe tiếng cậu xuyên qua con hầm rất dài.

      “Chuyện gì xảy ra thế?” cậu thầm.

      Bà lắc đầu, đôi mắt tuyệt vọng nhìn ra xa xăm. “Mẹ biết,” bà . Đôi môi bà vẫn hé mở khoảng, như thể bà muốn điều gì đó nữa nhưng lại quên mất.

      Anthony bước tới trước bước, cử động của cậu ngượng nghịu và giật cục.

      “Ông ấy rồi,” Violet cuối cùng cũng thầm. “Cha ra và mẹ... ôi, Chúa ơi, mẹ...” Bà đặt bàn tay lên cái bụng bầu. “Mẹ với cha... ôi, Anthony, mẹ với cha...”

      Bên trong bà dường như có gì đó chực oà vỡ. Anthony kìm lại những giọt nước cay sè nơi khoé mắt chích vào họng mình, và đến bên bà. “ ổn thôi, mẹ” cậu .

      Nhưng cậu biết là hề ổn chút nào.

      “Mẹ với cha đây phải là đứa cuối cùng,” bà thở gấp, khóc vai cậu. “Mẹ với cha rằng mẹ thể man hai đứa nào nữa, và cha mẹ cần phải cẩn thận, và... Ôi, Chúa ơi, Anthony, mẹ làm bất cứ việc gì để có cha ở đây và trao cho cha đứa con nữa. Mẹ hiểu. Mẹ thể hiểu được...”

      Anthony ôm mẹ trong lúc bà khóc. Cậu gì; có vẻ như chẳng ích gì khi cố gắng thốt ra từ nào đó để xoa dịu con tim tan nát của cậu.

      Và cũng như mẹ cậu, cậu hiểu.


      Mấy tay bác sĩ tỡi vào tối muộn hôm đó tuyên bố rằng họ bó tay. Họ từng nghe đến những trường hợp bị ong chích trước đây, nhưng chưa bao giờ thấy ở người trẻ và khoẻ mạnh như thế. Ngài tử tước tràn đầy sinh lực và mạnh mẽ; nhưng sao hiểu nổi. Đúng là năm ngoái em trai Hugo cảu ngài tử tước chết vô cùng đột ngột, nhưng những việc như thế hẳn là di truyền; hơn nữa, ngay cả khi Hugo chết ở ngoài, cũng chẳng có ai nhận thấy nốt ong đốt nào da ta.

      Nhưng lần nữa, chẳng có ai tìm cả.

      thể hiểu nổi, mấy tay bác sĩ lại như vậy cho đến khi Anthony muốn bóp cổ hết bọn họ. Cuối cùng, cậu đuổi họ ra khỏi nhà và đưa mẹ vào giường. Họ phải chuyển bà đến phòng ngủ còn trống; bà trở nên kích động trước ý nghĩ ngủ cái giường mà bà chia sẻ với Edmund từ rất nhiều năm. Anthony cũng sắp xếp đưa sáu đứa em vào giường, với chúng rằng mấy em chuyện vào sáng mai, rằng mọi chuyện tốt thôi, và cậu chăm sóc chúng cha mong muốn.

      Rồi cậu vào căn phòng mà cha cậu vẫn nằm và nhìn ông. Cậu nhìn ông chằm chằm suốt nhiều tiếng đồng hồ, gần như chớp mắt.

      Và khi rời khỏi phòng, cậu bước ra với phiên bản khác của cuộc đời cậu, và ý nghĩ mới về ngày tận số.

      Tử tước Edmund Bridgerton chết ở tuổi ba mươi tám. Anthony đơn giản là thể hình dung được có bao giờ cậu vượt qua cha mình trong bất cứ điều gì, ngay cả là tuổi tác hay .

    3. Hedwig

      Hedwig New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      0
      Chương 1

      Chủ đề về những kẻ ăn chơi trác táng tất nhiên được thảo luận trước đây mục báo này, và Tác Giả Đây đến kết luận là những kẻ ăn chơi trác táng có tồn tại, và có tồn tại những Kẻ Ăn Chơi Trác Táng.

      Anthony Bridgerton là Kẻ Ăn Chơi Trác Táng.

      kẻ ăn chơi trác táng (viết thường) còn trẻ và chưa chín chắn. ta khoe khoang những chiến công của mình, cư xử ở mức ngu dốt cực điểm, và tự cho răng mình nguy hiểm đối với phụ nữ.

      Kẻ Ăn Chơi Trác Táng(viết hoa) biết rằng mình nguy hiểm đối với phụ nữ.

      Chàng phô trường những chiến công bởi vì chàng cần phải làm thế. Chàng biết đàn ông và phụ nữ đâu đâu cũng bàn tán về chàng, và thực tế, chàng thà rằng họ đừng xì xào gì về họ hơn. Chàng biết chàng là ai và chàng làm gì; những trò kể lể chi tiết, đối với chàng, rườm rà.

      Chàng cử xử như tên ngốc bởi lý do đơn giản là chàng đâu phải thằng ngốc ( ngốc hơn những gì người ta trông chờ ở tất cả thành viên thuộc giới tính nam). Chàng ít kiên nhẫn với những nhược điểm của xã hội, và thành , đa phần là tác giả đây chẳng thể rằng nàng đổ lỗi cho chàng được.

      Và nếu cái đó miêu tả được ngài Tử tước Bridgerton – ràng là người độc thân đáng khao khát nhất của mùa vũ hội năm nay - đến mức hoàn hảo, tác giả đây nên ngừng nghề viết ngay lập tức. Câu hỏi duy nhất là: năm 1814 có phải là năm chàng cuối cùng cũng chịu đầu hàng trước niềm hạnh phúc tuyệt vời của hôn nhân?

      Tác giả đây nghĩ là...

      .

      THỜI BÁO XÃ HỘI CỦA PHU NHÂN​

      WHISTLEDOWN, 10 THÁNG TƯ 1814​

      “Làm ơn đừng với chị,” Kate Sheffield với căn phòng rộng lớn, “rằng bà ta lại viết về Tử tước Bridgerton.”

      em cùng cha khác mẹ của , Edwina, hơn gần bốn tuổi, nhìn lên từ sau tờ báo trang. “Làm sao chị biết?”

      “Em cười khúc khích như điên đấy thôi.”

      Qủa là Edwina có cười khúc khích , làm rung cả chiếc ghế trường kỷ thêu hoa xanh mà họ ngồi”

      “Thấy chưa?” Kate , tặng cho em cú thúc vào cánh tay. “Em lúc nào chẳng cười khúc khích khi bà ta viết về mấy gã ma cà bông đáng ghét ấy.” Nhưng Kate lại cười toét miệng. rất thích trêu chọc em . Với ý tốt, tất nhiên.

      Mary Sheffield, mẹ của Edwina và là mẹ kế của Kate gần tám năm nay, liếc lên từ mấy thứ đồ thêu và đẩy cặp kính lên cao sóng mũi. “Hai đứa cười cái gì đấy?”

      “Chị Kate nổi điên vì phu nhân Whistledown lại viết về ngài tử tước phóng đãng đó,” edwina giải thích.

      “Chị nổi điên.” Kate , dù ai lắng nghe.

      “Tử tước Bridgerton?” Bà Mary lơ đãng hỏi.

      Edwina gật đầu. “Vâng.”

      “Con nghĩ bà ấy chỉ thích viết về những kẻ ăn chơi trác táng chung,” Edwina bình luận

      “Tất nhiên là bà ta thích viết về mấy gã ăn chơi trác táng,” Kate vặn lại. “Nếu bà ta viết về đám người chán ngắt, làm gì có ai mua tạp chí của bà ta.”

      phải thế,” Edwina đáp. “Tuần trước bà ấy mới viết về chúng ta đó thôi, và Chúa biết chúng ta đâu phải những người thú vị nhất London.”

      Kate mỉm cười trước ngây thơ của em . Kate và bà Mary có thể phải là những người thú vị nhất London, nhưng Edwina, với mái tóc màu vàng bơ và đôi mắt xanh trong đến sững sờ, được vinh danh là Đẹp Nghiêng Nước Nghiêng Thành của năm 1814. Kate, mặt khác, với mái tóc và đôi mắt cùng màu nâu giản dị, thường được nhắc đến như là “Chị lớn của Đẹp Nghiêng Nước Nghiêng Thành”.

      Kate ngờ rằng người ta còn gọi bằng những biệt danh tệ hơn. Ít nhất chưa ai bắt đầu gọi là “ chị già của Đẹp Nghiêng Nước Nghiêng Thành.” Điều đó gần với hơn nhiều so với những gì mà bất cứ người nào nhà Sheffield chịu thừa nhận. Ở tuổi hai mươi (gần như là hai mươi mốt, nếu người ta thành cách tỉ mỉ về điều đó), Kate phần nào quá lứa lỡ khi lần đầu hưởng mùa vũ hội ở london.

      Nhưng thực chẳng có lựa chợn nào khác. Nhà Sheffield chưa bao giờ giàu có ngay cả khi cha Kate còn sống, và từ khi ông qua đời năm năm trước, họ buộc phải tiết kiệm nhiều hơn nữa. Hẳn nhiên là họ chưa đến mức phải vào nhà tế bần, nhưng họ phải lo từng đồng và căn cơ từng bảng.

      Tài chính bị thu hẹp, nhà Sheffield chỉ có thể sắp xếp khoản tiền cho chuyến duy nhất đến london. Thuê ngôi nhà - và cỗ xe – cùng vài ba người hầu vừa đủ cho mùa vũ hội quả là tốn kém. Họ thể xoay xở tiền cho hai chuyến . Bởi lẽ, họ phải thắt lưng buộc bụng suốt năm năm ròng để có thể lo cho chuyến đến London này. Và nếu các thành công ở Hội Chợ Hôn Nhân... Ừ , chả ai đẩy họn vào từ vì nợ nần đâu, nhưng họ phải đón chờ cuộc sống lặng lẽ trong cảnh nghèo khó thanh đạm dưới mái nhà tranh nhắn đáng ở vùng Somerset.

      Và vì vậy hai đành phải tham gia vũ hội trong cùng năm. Họ quyết định rằng thời gian hợp lý nhất là khi Edwina vừa bước sang tuổi mười bảy và kate sắp hai mươi mốt. Bà Mary muốn chờ cho đến khi Edwina mười tám và chín chắn hơn chút, nhưng đến lúc ấy Kate gần hai mươi hai, và trời ơi, lúc đó ai cưới chứ?

      Kate cười nhăn nhó. còn muốn tham dự mùa vũ hội. biết ngay từ đầu rằng mình thuộc dạng thu hút chú ý mọi người. đủ xinh xắn để che lắp thiếu hụt của hồi môn, và chưa bao giờ học cách cười điệu, chuyện dịu dàng, đứng duyên dáng, hay làm tất cả những việc mà các khác dường như đều biết cách làm ngay từ trong nôi. Ngay cả Edwina, người chẳng có chút ranh mãnh nào trong người, hiểu sao cũng biết phải , phải đứng và phải thở dài như thế nào sao cho đàn ông chạy vù tới chỉ để có cái danh dự được đưa nàng sang đường.

      Ngược lại, kate luôn đứng với đôi vai thẳng và cao, thể ngồi yên nếu cuộc sống của mình phụ thuộc vào điều đó, và cứ như chạy đua – mà tại sao lại chứ? luôn tự hỏi mình như vậy. Nếu người định đến đâu đó, sao họ đến đó nhanh chứ?

      Còn đối với mùa vũ hội ở london, thậm chí còn thích thành phố này lắm. Ôi, khoảng thời gian vui vẻ, và được gặp nhiều người tử tế, nhưng mùa vũ hội ở london xem ra là phung phí tiền bạc khủng khiếp đối với rất vui lòng được ở lại nông thôn, tìm kiếm chàng hiểu biết lý lẽ để mà cưới.

      Nhưng bà mary chấp nhận điều gì như thế. “Khi ta cưới cha con,” bà , “Ta thề thương con và đem đến cho con tất cả chăm sóc và thương ta dành cho con ruột của ta.’

      Kate vừa cố xoay xở thốt ra được từ “nhưng...” bà Mary lại tiếp tục, “Ta có trách nhiệm với người mẹ tội nghiệp của con, cầu Chúa cho bà ấy được yên nghỉ, và phần của trách nhiệm đó là thấy con lấy được tấm chồng, sống hạnh phúc và ổn định.”

      “Con có thể sống hạnh phúc và ổn định ở thôn quê mà.” Kate trả lời.

      Bà Mary đổi lại, “Ở London có nhiều đàn ông để lựa chọn hơn.”

      rồi Edwina cùng tham gia vào, khăng khăng rằng cố vô cùng khốn khổ nếu có Kate, và bởi vì Kate bao giờ chịu được khi nhìn thấy em vui, nên số phận được quyết.

      và thế là ở đây – ngồi trong căn phòng khách hơi cũ, trong căn nhà thuê ở phần rìa London mà gần như trông vẫn hợp thời, và...

      tinh nghịch nhìn quanh...

      sắp giật tờ tạp chí khỏi tay em .

      “Chị Kate!” Edwina kêu ré lên, mắt trợn tròn nhìn vào mảnh báo hình tam giác còn lại giữa ngón cái và ngón trỏ. “Em chưa xong mà!”

      “Em đọc mãi rồi còn gì,” Kate trả lời với nụ cười ngoác miệng táo tợn. “Vả lại, chị muốn coi xem hôm nay bà ta viết gì về Tử tước Bridgerton.”

      Đôi mắt của Edwina, vốn thường được ví như mặt hồ tĩnh lặng, ánh lên quỷ quái. “Chị quan tâm đến ngài tử tước kinh khủng đấy, Kate ạ. Có điều gì chị với mẹ và em đúng ?”

      “Đừng có ngớ ngẩn thế. Chị còn biết ta nữa kìa. Mà nếu có biết, chắc chị chạy về hướng ngược lại. ta đích xác là loại đàn ông mà hai chúng ta nên tránh xa bằng mọi giá. ta rất có thể còn quyến rũ được cả tảng băng ấy chứ.”

      “Kate!” bà Mary kêu lên.

      Kate nhăn nhó. quên mất rằng mẹ mình lắng nghe. “Chà, đó là ,” thêm. “Con nghe ta có nhiều người tình hơn cả số ngày sinh nhật của con nữa kia.”

      Bà Mary nhìn vài giây, như thể cố quyết định xem mình có muốn trả lời hay , và cuối cùng bà , “ phải là chủ đề thích hợp cho con nghe đâu, nhưng đàn ông nhiều người như thế đấy.”

      “Ôi.” Kate đỏ mặt. Chẳng mấy ai đáng thương bằng người cố đưa ra luận điểm quan trọng thị bị gặt phắt . “Chà, thế , ta có gấp đôi người khác. Dù sao ta cũng sống quá buông thả so với hầu hết những người đàn ông khác, và phải loại người Edwina nên cho phép tán tỉnh mình.”

      “Chính con cũng tham dự vũ hội đấy.” bà Mary nhắc nhở.

      Kate chiếu vào bà Mary cái nhìn khó chịu nhất. Họ đều biết nếu ngài tử tước có chọn người nhà Shefield để tán tỉnh, đó phải là Kate.

      “Em nghĩ chả có gì trong bài báo đó có thể thay đổi quan điểm của chị đâu.” Edwina nhún vai đồng thời nghiếng người về phía Kate để nhìn tờ tạp chí. “Bà ấy về ra nhiều lắm đâu, đấy. Đó giống như là bài thảo luận về mấy kẻ trác táng hơn.”

      Đôi mắt Kate lướt khắp hàng chữ in. “Hừmmmm,” , đó là cách vẫn thường biểu nổi khỉnh bỉ. “Chị cá là bà ta đúng. ta chắc chắn đào bới năm nay đâu.’

      “Con luôn nghĩ Phu nhân Whistledown đúng mà.” Bà Mary mỉm cười lẩm bẩm.

      “Thường là bà ấy đúng,” Kate trả lời. “Phải thừa nhận với nhà báo lá cải, bà ấy cho thấy trí tuệ đáng chú ý đó chứ. Cố nhiên là bà ấy cũng đúng trong cách nhìn nhận về những người mà con từng gặp ở London này.”

      “Con nên tự đưa ra phán xét của mình, Kate ạ,” bà Mary nhàng. “ là hạ thấp chính mình khi đưa ra ý kiến của bản thân dựa vào tờ báo lá cải.”

      Kate biết mẹ kế của đúng, nhưng muốn thừa nhận điều đó, và vì chỉ buông ra tiếng “Hừmmmmm” nữa rồi quay trở lại với tờ tạp chí trong tay.

      Tạp chí Whistledown, nghi ngờ gì, là tờ báo được quan tâm nhất London. Kate chắc chắn lắm tờ báo lá cải này xuất từ bao giờ - khoảng năm ngoái, nghe như vậy – nhưng có thứ chắn chắn. Dù Phu nhân Whistledown có là ai nữa (và ai thực biết bà ta là ai), bà ta cũng phải là người có quan hệ rộng. Chắc chắn là như thế. kẻ hay xía mũi vào chuyện của người khác nào có thể tiết lộ được tất cả những thông tin mà bà ta in trong tờ báo của mình vào các ngày thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu.

      Phu nhân Whistledown luôn có những chuyện người-ta- nóng hổi nhất, và như các nhà báo khác, bà ta hề lưỡng lự khi dùng tên đầy đủ của người được nhắc đến. Ví dụ như nhận định tuần trước, rằng Kate trông hợp với màu vàng, bà ta viết ràng như ban ngày: “ Màu vàng khiến cho quý Katharine Sheffield tóc sẫm như cây thuỷ tiên cháy sém.”

      Kate phiền lòng vì câu sỉ nhục đó. hơn lần nghe rằng người ta thể tự xem là “đạt” chừng nào chưa bị Phu nhân Whistledown sỉ nhục. Ngay cả Edwina, vốn được coi là thành công rực rỡ của xã hội trong mắt mọi người, cũng phải tỏ ra ghen tỵ vì Kate được chỉ đích danh trong lời sỉ nhục.

      Và mặc dù mặn mà lắm với chuyện ở lại London để tham dự vũ hội, Kate hiểu rằng nếu tham gia vào vòng quay của xã hội tốt nhất là nên trở thành nỗi thất bại thể thất bại hơn. Nếu việc bị sỉ nhục tờ báo lá cải là dấu hiệu duy nhất về thành công của , vậy , cứ để thế . Kate giành lấy chiến thắng khí nào có thể.

      Bây giờ nếu Penelope Featherington khoe khoang rằng ấy từng bị so sánh với quả cam chín rục trong chiếc váy sa ranh chói loà, Kate có thể vẫy tay và thở dài rất kịch, “À, ừ, chị còn phải làm cây thuỷ tiên cháy sém đây này.”

      ngày nào đó,” bà Mary thông báo, lại đưa ngón trỏ lên kính, “ có người tìm ra nhân dạng người phụ nữ đó, khi ấy bà ta gặp rắc rối lớn cho mà xem.”

      Edwina nhìn mẹ với vẻ thích thú. “Mẹ nghĩ ai đó truy tầm bà ấy sao? Bà ấy giữ được bí mật của mình hơn năm rồi.”

      có thứ gì to tát như thê có thể mãi mãi là bí mật được cả,” bà Mary trả lời. Bà chích cây kim vào mẫu thêu, kéo đoạn chỉ dài màu vàng xuyên qua lớp vải. “Nhớ lời mẹ đấy. Sớm muộn gì chuyện cũng bị lộ tẩy thôi, và khi nó lan ra vụ bê bối mà các con chưa bao giờ thấy bùng nổ trong toàn thành phố.”

      “À, nếu con mà biết bà ấy là ai,” Kate thông báo, lật mặt sau tờ báo, “có thể con làm bạn với bà ấy. Bà ấy thú vị kinh khủng. Và dù mọi người có bà ấy hầu như lúc nào cũng đúng cả.”

      Vừa lúc đó, Newton, chú chó corgi béo phệ của kate, lao vào phòng.

      phải con chó đó nên ở ngoài lúc này sao?” bà Mary hổi. Sau đó bà hét lên, “Kate!” khi chú chó ngoặt tới chân bà và thở phì phì như thể chờ nụ hôn.

      “Newton, lại đây ngay lập tức,” Kate ra lệnh.

      Con chó nhìn bà Mary đầy mong mỏi, rồi núng nính đến chỗ Kate, nhảy hụp lên trường kỷ, và đặt bộ móng trước của nó lên lòng .

      chàng đó làm cho chị dính đầy lông kìa,” Edwina .

      Kate nhún vai, vuốt ve bô lông màu caramen dày cộm của con chó. “Chị phiền mà.”

      Edwina thở dài, nhưng vẫn vươn tới tặng cho Newton cái vỗ . “Bà ấy còn gì nữa ?” hỏi, nghiêng người tới trước với vẻ thích thú. “Em chưa bao giờ đọc được tới trang thứ hai.”

      Kate cười mỉm trước lời châm biếm của em . “ nhiều. chút về ngài Công tước và Nữ Công tước Hasting, họ vừa đến thành phố vào đầu tuần này, danh sách thức ăn tại vũ hội của Phu nhân Danbury mà bà ấy xuýt xoa là “ngon đến kinh ngạc”, và bài miêu tả hay họ về bộ váy của bà Featherington thứ Hai tuần trước.”

      Edwina cau mày. “Bà ấy hình như thích chăm chích nhà Featherington hơi nhiều đấy.”

      “Chẳng có gì đáng ngạc nhiên,” bà Mary , đặt đồ thêu xuống rồi đứng dậy. “Người phụ nữ đó loay hoay biết lựa chọn màu váy nào thích hợp cho mấy con dù cho có cả cái cầu vồng quấn quanh cổ bà ấy.”

      “Mẹ!” Edwina thốt lên.

      Kate bịt tay lên miệng, cố nín cười. Bà Mary hiếm khi đưa ra quan điểm cá nhân, nhưng khi bà ấy phát biểu ý kiến của bà lúc nào cũng độc đáo.

      “Chà, thế còn gì. Bà ta cứ mặc đồ màu cam cho con út. Trong khi bất cứ ai cũng có thể thấy tội nghiệp đó cần màu xanh dương hoặc xanh lá bạc hà.”

      “Người mặc cho con đồ màu vàng đấy chứ,” Kate nhắc nhở bà.

      “Và ta rất lấy làm tiếc làm thế. việc đó dạy cho ra điều là nên lắng nghe bán hàng. Ta bao giờ nên nghi ngờ óc phán xét của mình mới phải. Chúng ta chỉ cần cắt ngắn bớt chiếc váy đó cho Edwina mặc thôi.”

      Edwina thấp hơn Kate cái đàu, và gầy hơn Kate ở vài chỗ, nên đây phải là vấn đề.

      “Khi người làm thế,” Kate , quay sang em , “hãy nhớ cắt bỏ mấy cái xếp nếp tay áo. Nó diêm dúa khủng khiếp. Và ngứa ngáy nữa. Xém chút nữa con định xé nó ra ngay tại buổi dạ vũ của phu nhân Ashbourne.”

      Bà Mary trợn tròn mắt. “Ta ngạc nhiên và biết ơn lắm vì con biết kiềm chế bản thân mình đấy.”

      “Con ngạc nhiên nhưn biết ơn,” Edwina với nụ cười tinh quái. “Chỉ cần nghĩ đến chuyện Phu nhân Whistledown thích thú đến thế nào khi chứng kiến chuyện đó xem.”

      “À, ừ,” Kate toét miệng cười, đáp. “Chị có thể hình dung ra rồi. ‘Cây thuỷ tiên bị cháy sém tự ngắt rụng những cánh hoa của mình’.”

      “Mẹ lên lầu đây,” bà Mary thông báo, lắc đầu trước trò cười của con . “Đừng quên tối này chúng ta có buổi vũ hội đấy. Mấy đứa có thể muốn ngủ tý trước khi . Chắc chắn đêm nay lại là đêm về muộn nữa.”

      Kate và Edwina gật đầu và rì rầm hứa trong khi bà Mary thu gom đồ thêu của mình rồi rời phòng. Bà vừa rời khỏi, Edwina quay sang hỏi Kate, “Chị quyết định mặc gì tối nay chưa?”

      “Màu xanh khói, chị nghĩ thế. Chị nên mặc màu trắng, chị biết, nhưng sợ là nó hợp với chị.”

      “Nếu chị mặc màu trắng,” Edwina đầy nghĩa khí, “ em cũng . Em mặc bộ muslin xanh của em.”

      Kate gật đầu táng thưởng trong lúc liếc lại tờ báo trong tay, đồng thời cố giữ cho Newton bị ngã xuống, chàng lăn ngửa ra và ngọ nguậy đòi được gãi bụng. “Chỉ mới tuần trước thôi ngài Berbrooke chẳng bảo em là thiên thần trong bộ cánh màu xanh còn gì. nhất là nó lại rất hài hoà với màu mắt em.”

      Edwina chớp mắt ngạc nhiên. “Ngài Berbrooke vậy sao? Với chị ư?”

      Kate nhìn lại. “Tất nhiên. Tất cả những chàng bảnh bao của em đều cố gắng đưa lời tán tụng thông qua chị.”

      “Họ làm thế ư? Để làm gì chứ?”

      Kate khẽ cười. “Ôi dào, Edwina, đó có thể là vì em tuyên bố cho toàn thể khán giả của buổi dạ hội nhà Smythe-Smyth là em bao giờ kết hôn mà đồng ý của bà chị đấy.”

      Đôi má Edwina hơi ửng hồng. “Đâu phải là toàn thể khán giả,” khẽ lẩm bẩm.

      “Chắc chắn là thế đấy. Tin tức lan truyền nhanh hơn cả lửa cháy mái nhà nữa kìa. Ngay cả khi ở trong phòng lúc đó, chỉ hai phút sau chị được nghe tin.”

      Edwina khoanh tay và buột ra tiếng “Hừmmmm” nghe như giọng điệu chị lớn của mình. “À, đó là mà, và em quan tâm xem ai biết điều đó. Em biết mọi người kỳ vọng rằng em cuộc hôn nhân rực rỡ và tráng lệ, nhưng em nhất thiết phải cưới người đối xử tốt với em. bất cứ ai có khả năng chịu đựng ngoan cường để gây ấn tượng với chị hẳn là đều chấp nhận được.”

      “Vậy ra chị khó bị gây ấn tượng lắm sao?”

      Hai chị em nhìn nhau, rồi đồng thanh trả lời, “Phải.”

      Nhưng chị Kate cười với Edwina, cảm giác có lỗi cứ lớn dần lên trong . Cả ba người nhà Sheffield đều biết rằng Edwina chính là người đốn ngã những quý ông hoặc kết hôn với gia tài. Edwina chính là người bảo đảm cho gia đình phải sống trong cảnh nghèo khó bần hàn. Edwina là mỹ nhân, trong khi Kate ...

      Kate là Kate.

      Kate phiền lòng. Sắc đẹp của Edwina chỉ đơn giản là trời phú. Có vài mà Kate từ lâu chấp nhận. bao giờ học nhảy điệu Valse mà cố gắng là người dẫn; luôn sợ sấm chớp, dù bao lần tự nhủ mình ngu ngốc; và bất kể mặc gì, bới tóc ra sao hay véo má mình bao nhiêu lần, cũng bao giờ xinh đẹp được như Edwina.

      Bên cạnh đó, Kate chắc mình thích tất cả những quan tâm mà Edwina nhận được hay . Mà , bắt đầu nhận ra mình chẳng hề hứng thú với trách nhiệm phải kết hôn với đám giàu có để lo liệu cho mẹ và em .

      “Edwina,” Kate nhàng, mắt ánh lên vẻ nghiêm túc, “em phải kết hôn với người em thích. Em biết điều đó mà.”

      Edwina gật đầu, bỗng dưng trông như thể sắp khóc.

      “Nếu em thấy ở London chẳng có quý ông nào đủ tốt cho em, vậy cứ thế mà bỏ thôi. Chúng ta chỉ cần quay về Somerset vui vẻ sống với nhau. Dù sao nữa chẳng có ai mà chị thích hơn em cả.”

      “Em cũng thế,” Edwina thầm.

      “Còn nếu em tìm được người đàn ông làm em say đắm, mẹ Mary và chị rất hạnh phúc. Em cũng nên lo lắng về chuyện bỏ lại mẹ và chị. Mẹ và chị sống vui vẻ bên nhau thôi.”

      “Chị cũng có thế tìm được ai đó để kết hôn mà,” Edwina chỉ ra.

      Kate cảm thấy miệng mình khẽ nhếch thành nụ cười. “Chắc thế,” cho phép mình câu này, dù biết điều đó chắc lắm. muốn làm già suốt đời, nhưng nghi ngờ việc mình tìm được người chồng ở London này. “Có thể trong số những người theo đuổi em điên cuồng quay sang chị khi nhận ra thể với tới em,” trêu.

      Edwina đập gối vào người . “Đừng có ngốc thế.”

      “Chị đâu có ngốc!” Kate phản đối. Và quả đúng vậy. Thành , đối với đó là cách khả thi nhất để có thể thực tìm được người chồng trong thành phố.

      “Chị có biết kiểu đàn ông nào em muốn kết hôn ?” Edwina hỏi, đôi mắt trở nên mơ màng.

      Kate lắc đầu.

      học giả.”

      học giả à?”

      học giả,” Edwina khẳng định lại.

      Kate hắng giọng. “Chị chắc em tìm thấy nhiều người như thế ở thành phố trong mùa vũ hội này đâu.”

      “Em biết,” Edwina khẽ bật ra tiếng thở dài. “N hưng là - chị biết điều này ngay cả khi em ra với mọi người rồi đấy – em khá là ham đọc sách. Với em, dành cả ngày trong thư viện còn thích hơn là lang thang trong công viên Hyde. Em nghĩ mình nên tận hưởng cuộc sống với người đàn ông cũng thích thú với nghiệp theo đuổi học vấn.”

      “Đúng rồi. Ừmmmm...’ đầu óc Kate làm việc điên cuống. Nhiều khả năng Edwina cũng tìm được học giả ở Somerset. “Em biết , Edwina, khó mà tìm được cho em học giả đích thực ở ngoài thành phố tập trung nhiều trường đại học. Có lẽ em phải chấp nhận người thích đọc và học hành như em thôi.”

      “Thế cũng được,” Edwina vui vẻ . “Em rất hài lòng với học giả nghiệp dư.”

      Kate thở dài nhõm. Chắc chắn họ có thể kiếm được ai đó ở London này thích đọc sách chứ.

      “Và chị biết ?” Edwina thêm. “Người ta thể về quyển sách chỉ qua cái bìa. Mọi người đều là học giả nghiệp dư cả. Sao chứ, ngay cả Tử tước Bridgerton mà Phu nhân Whistledown cứ mãi đó cũng có thể là học giả từ trong tim lắm chứ.”

      “Tự cắn lưỡi em , Edwina. Em chẳng dính dáng gì đến Tử tước Bridgerton hết. Ai chẳng biết ta là kẻ chơi bời phóng đãng tệ nhất. ra ta là kẻ chơi bời phóng đãng tệ nhất mọi thời đại. đất London. đất nước này!”

      “Em biết, em chỉ lấy ta làm ví dụ thôi. Vả lại, chưa chắc ta chọn dâu trong năm nay mà. Phu nhân Whistledown thế, mà chị rằng bà ấy hầu như lúc nào cũng đúng mà.”

      Kate vỗ lên cánh tay em . “Đừng lo. Chúng ta tìm cho em người chồng thích hợp. Nhưng phải là Tử tước Bridgerton!”



      Vào lúc đó, đối tượng được nhắc đến trong cuộc trò chuyện của họ thư giãn tại câu lạc bộ White với hai trong số ba em trai của mình, nhấm nháp ly rượu vào chiều muộn.

      Anthony Bridgerton dựa vào ghế da, nhìn ly scotch với vẻ mặt đăm chiêu trong lúc xoay xoay ly rượu, rồi tuyên bố, “ nghĩ đến việc kết hôn.”

      Benedict Bridgerton, cậu em nuông theo thói quen mà mẹ cậu rất ghét – ngã người ngồi hai chân sau ghế với cái kiểu say xỉn - bỗng té nhào.

      Colin Bridgerton mắc nghẹn.

      May mắn cho Colin, Benedict ngồi trở lại vừa kịp lúc để vỗ mạnh vào sau lưng cậu, khiến quả ô liu xanh bay vọt sang bên kia bàn.

      Nó trượt qua tai Anthony trong đường tơ kẽ tóc.

      Anthony để sỉ nhục này qua bên mà bình luận gì. biết quá rằng lời tuyên bố đột ngột của mang đến ngạc nhiên nho .

      Chà, còn hơn cả nho nhở ấy chứ. “Vô cùng,” “tận cùng”, và “tột cùng” là những từ nảy ra trong đầu .

      Anthony biết mình phù hợp với hình ảnh người đàn ông có ý định ổn định cuộc sống. sống cả chục năm qua như kẻ trác táng hạng nhất, tìm đến khoái lạc ở bất cứ nơi nào. Bởi vì biết cuộc đời rất ngắn và dĩ nhiên phải tận hưởng nó. Ồ, số quy tắc danh dự nhất định. chưa bao giờ dây dưa với các con nhà gia giáo. Bất cứ ai có quyền đòi hỏi cuộc hôn nhân đều nằm ngoài mối quan tâm của .

      trai của bốn em , trong chừng mực nào đó, Anthony kính trọng danh tiếng tốt đẹp của những phụ nữ có giáo dục. suýt nữa đấu súng tay đôi vì trong bốn em , chỉ vì có kẻ dám coi thường danh dự của . Và với ba kia... An thầm thừa nhận mình toát mồ hôi lạnh khi thoáng nghĩ tới chuyện họ dính líu đếm người đàn ông tai tiếng như .

      , nhất định rắp tâm chiếm đoạt em của các quý ông trẻ khác.

      Nhưng với những phụ nữ khác – các goá phụ, mấy ả diễn viên luôn biế những gì họ muốn và những gì họ dính vào – cứ việc say sưa tận hưởng. Từ cái ngày rời Oxford về hướng Tây tới London, lúc nào cũng cặp kè với nàng nào đó.

      Đôi lúc, nhăn nhó nghĩ, có tới hai.

      cưỡi ngựa trong hầu hết các cuộc đua mà xã hội bày ra cho , đấm bốc tại câu lạc bộ quý ông Jackson, và chơi bài thắng nhiều đếm xuể. ( cũng thua đôi ba bận, nhưng thèm đếm xỉa.) dành cả mười năm tuổi trẻ để chạy theo hoan lạc, cái thú vui vốn chỉ bị kiềm chế bởi ý thức trách nhiệm to lớn của đối với gia đình mình.

      Cái chết của Tử tước Edmund Bridgerton đến đột ngột ai ngờ tới; ông khoong có cơ hội nào để lời trăng trối cuối cùng với con trai cả trước khi qua đời. Nhưng nếu ông có cơ hội, Anthony chắc chắn rằng ông cầu chăm sóc mẹ và các em với cùng lòng tận tâm và tình thương mà cha dành cho họ.

      Và thế là ngoài thời gian tiệc tùng, đua ngựa, gửi các em trai đến trường Eton và Oxford, tới dự buổi độc tấu piano của các em ( dễ dàng gì; ba trong bốn đứa bị mù nhạc), và luôn thận trọng xem xét vấn đề tài chính của gia đình. Với bảy đứa em cả thảy, biết bổn phận của mình là phải đảm bảo đủ tiền để lo cho tương lai các em.

      Khi tuổi ba mươi cận kề, nhận ra mình dành ngày càng nhiều thòi gian cho di sản và gia đình mình và ngày càng ít thời gian cho những ham mê suy đồi và hoan lạc. Và nhận ra mình thích thế. vẫn cặp kè, nhưng cặp kè nhiều người cùng lúc nữa, và khám phá ra rằng mình còn cảm thấy cần đua ngựa, hay lân la mãi ở buổi tiệc chỉ để thắng ván bài cuối cùng.

      Tai tiếng của , tất nhiên, vẫn ở lại với . Nhưng thấy phiền về điều đó. Chắc chắn việc được vinh danh như kẻ ăn chơi trác táng đáng quở trách nhất nước cũng có lợi ích nào đó chứ. Được xem là mối đe doạ toàn cầu, chẳng hạn thế.

      Thế càng tốt chứ sao.

      Nhưng giờ đến lúc kết hôn. phải ổn định, phải có đứa con trai. Rốt cuộc vẫn có tước hiệu phải truyền lại. cũng cảm nhận thấy nỗi nuối tiếc nhức nhối – và có thể cả chút tội lỗi nữa - trước chắc mình sống được để nhìn con trai trưởng thành. Nhưng có thể làm gì chứ? là con đầu lòng của người con đầu lòng cảu dòng họ Bridgerton tám đời. gánh vai trọng trách đơm hoa kết quả của cả dòng tộc.

      Bên cạnh đó, cũng được an ủi đôi chút khi biết rằng mình có ba cậu em có khả năng và biết quan tâm. Họ đảm bảo cho con trai lớn lên với tình và lòng tôn kính mà mỗi người nhà Bridgerton được hưởng. Các em chiều chuộng cậu bé, còn mẹ có thể làm hư nó...

      Anthony thoáng mỉm cười khi nghĩ về gia đình lớn lúc nào cũng ồn ào của . Con trai cần có cha vẫn được thương chu đáo.

      Và dù có sinh bao nhiêu con nữa – à, chắc hẳn chúng nhớ sau khi ra . Lúa ấy hẳn chúng còn , chưa đủ trưởng thành. nhận thấy trong số mấy em, - đứa con cả - là người bị tác động mạnh nhất bởi cái chết của cha.

      Anthony uống cạn ngụm scotch rồi duỗi thẳng vai, đẩy suy nghĩ vui ra khỏi đầu. cần phải tập trung vào việc quan trọng trước mắt, đó là, tìm kiếm người vợ.

      người sáng suốt và biết cách tổ chức, lập nên trong đầu danh sách những cầu đối với vợ mình. Trước tiên ấy phải có sức hấp dẫn nhất định. ấy cần phải là người đẹp đến mê say (mặc dù được thế rất tuyệt), nhưng nếu phait ngủ với , nghĩ chút hấp dẫn hẳn làm cho việc đó dễ chịu hơn.

      Thứ hai, ấy thể là hạng ngu ngốc. Cái này, Anthony trầm ngâm, có thể cầu khó thực nhất. hoàn toàn bị ấn tượng bởi trí tuệ của các trẻ ở London. Sai lầm gần đây nhất phạm phải là lôi kéo trẻ vừa ra trường vào cuộc trò chuyện, ta thể bàn luận gì khác ngoài thức ăn (lúc đó ta bưng dĩa dâu tươi) và thời tiết (mà ta còn hiểu nữa kìa); khi Anthony hỏi ta có nghĩ thời tiết trở nên khắc nghiệt , ta trả lời, “Em chắc chắn là mình biết. Em chưa bao giờ đến Clement.”

      có thể tránh trò chuyện với vợ kém cỏi, nhưng muốn những đứa con ngu ngốc.

      Thứ ba – và đây là điều quan trọng nhất – ấy thể là ai đó mà có thể lòng.

      Nguyên tắc này thể bị phá vỡ trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

      hẳn là kẻ hoài nghi; biết tình đích thực có tồn tại. Bất cứ ai từng ở trong cùng căn phòng với cha mẹ đều biết rằng tình đích thực có tồn tại.

      Nhưng tình rầy rà mà muốn tránh. mong cuộc sống của mình bị viếng thăm bởi thứ phép màu kỳ diệu đó.

      Và bởi quen với việc có đucợ những gì mình muốn, nghi ngờ gì chuyện tìm được phụ nữ hấp dẫn, thông minh mà mình bao giờ . Chuyện đó khó gì chứ? Ngay cả khi cất công tìm kiếm tình đích thực của đời mình chắc gì tìm được. Hầu hết đàn ông đều thế cả.

      “Lạy Chúa lòng lành, Anthony, cái gì làm nhăn nhó đến thế? phải trái ô liu đó chứ. Em thấy ràng nó còn chưa đụng vào mà.”

      Giọng Benedict kéo ra khởi mơ tưởng, Anthony bèn chớp mắt vài lần trước khi trả lời, “ có gì. có gì hết.”

      Tất nhiên chia những suy nghĩ về ngày tận số của với bất kỳ ai, ngay cả với các em. Đó phải là loại chuyện mà người ta muốn thông báo. Chết tiệt, nếu có ai đến với điều tương tự, chắc chắn cười tới nỗi văng ra khỏi cửa.

      Nhưng ai có thể hiểu được chiều sâu mối liên kết giữa và cha. Và ai có thể hiểu được theo cái cách mà Anthony cảm nhận từ trong xương tuỷ rằng làm thế nào biết được mình thể sống lâu hơn cha. Tử tước Edmund là tất cả đối với . luôn khao khát trở thành người đàn ông vĩ đại như cha, dẫu biết điều đó là thể, nhưng vẫn cố gắng. Cố gắng để được hơn cha – trong mọi trường hợp - điều đó là tưởng.

      Cha của Anthony đơn giản là người đàn ông vĩ đại nhất mà từng biết., có lẽ là người đàn ông vĩ đại nhất từng sống trái đất. Việc nghĩ rằng mình có thể hơn được cha xem ra là ngạo mạn tột cùng.

      Có điều gì đó xảy đến với vào cái đêm cha qua đời, khi ngồi lại trong phòng ngủ của cha mẹ với thi hài cảu cha, chỉ ngồi đó nhiều giờ, nhìn ngắm cha và cố gắng cách tuyệt vọng để nhớ lại mọi thời khắc họ cùng chia sẻ. Những thứ nhặt rất dễ bị lãng quên – như là Tử tước Edmund siết chặt cánh tay của Anthony ra sao khi cần động viên. Hoặc làm thế nào ông có thể trích dẫn từ trí nhớ bài “Sigh No More” của Balthazar trong vở kịch Much Ado Abuot Nothing, phải vì ông nghĩ nó ý nghĩa mà chỉ bởi vì ông thích nó.

      Và cuối cùng, khi Anthony ra khỏi căn phòng ánh bình minh đầu tiên tô hồng bầu trời, và hiểu sao biết ngày tháng của được đánh số, và được đánh số như ngày tháng của Tử tước Bridgerton.

      “Phun nó ra ,” Benedict , cắt ngang dòng suy nghĩ của lần nữa. “Em đưa đồng cho những suy nghĩ của đâu, bởi vì em biết chúng đáng giá đến chừng đó, nhưng nghĩ gì thế?”

      Anthony dột nhiên ngồi thẳng người, quyết định phải chú ý vào vấn đề trước mắt. Rốt cuộc, cũng phải chọn lấy dâu, và đó là việc nghiêm túc. “Ai được xem là viên kim cương đắt giá của mùa vũ hội năm nay?” hỏi.

      Mấy câu em ngừng lúc để nghĩ về điều đó, rồi Colin đáo, “Edwina Sheffield. Chắc chắn thấy ấy rồi. Hơi nhắn, mái tóc vàng và đôi mắt xanh. có thể thường xuyên thấy ấy ở giữa đám đông như cừu những kẻ tán tỉnh ấy.”

      Anthony phớt lờ trước trò vui châm biếm của em trai, “ ta có não chứ?”

      Colin chớp mắt, như thể câu hỏi phụ nữ có não hay câu hỏi chưa bao giờ được đặt ra cho vậy. “Ồ em nghĩ là có. Có lần em nghe thấy ấy bàn luận về thần thoại học, và có vẻ như ấy đúng.”

      “Tốt,” Anthony , đặt ly scotch xuống bàn cái “cách”. “Vậy cưới ta.”

    4. Hedwig

      Hedwig New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      0
      CHƯƠNG 2

      Tại vũ hội Hartiside và tối thứ Tư, người ta thấy Tử tước Bridgerton khiêu vũ với vài quý trẻ. Hành vi này khiến ai nấy đều “sửng sốt” vì Tử tước Bridgerton thường tránh những quý trẻ con nhà gia giáo, lảng tránh đầy kiên trì vốn rất ấn tượng nếu xét đến chuyện nó phá vỡ giấc mộng của những Bà Mẹ Tham Vọng muốn tìm cho con mình tấm chồng.

      Có thể nào ngài tử tước đọc số báo mới đây của Tác Giả Đây và, trong cách cư xử ngoan cố mà giống đực của các loài dường như đều xác nhận, quyết định chứng minh Tác Giả Đây sai?

      Có thể Tác Giả Đây tự gán cho mình tầm quan trọng quá cao, nhưng nam giới chắc hẳn đưa ra quyết định dựa những điều ít quan trọng hơn nhiều.



      THỜI BÁO XÃ HỘI CỦA PHU NHÂN

      WHISTLEDOWN, 22 THÁNG TƯ 1814​

      Đến mười giờ tối hôm đó, mọi nỗi sợ của Kate đều trở thành thực

      Anthony Bridgerton mời Edwina khiêu vũ.

      Tệ hơn thế, Edwina đồng ý.

      Và tệ hơn nữa, bà Mary ngắm cặp đôi đó như thể lúc này bà muốn đặt ngay chỗ ở nhà thờ vậy.

      “Người thôi làm thế được ?” Kate rít lên, thúc vào xương sườn mẹ kế.

      “Ngừng làm gì?”

      “Nhìn họ như thế!”

      Bà Mary chớp mắt. “Như thế nào?”

      “Như thể người lên kế hoạch cho tiệc cưới ấy.”

      “Ồ.” Đôi má bà hồng ửng lên. màu hồng tội lỗi.

      “Mary!”

      “Phải, hẳn là ta làm thế,” bà Mary thừa nhận. “Nhưng có gì sai chứ, ta muốn hỏi đấy? Ngày ấy là cú chộp hoàn hảo dành cho Edwina.”

      “Người nghe con gì trong phòng khách trưa nay sao? Quá nhiều tay ma cà bông quẩn quanh bên Edwina là quá tệ lắm rồi. Người thể hình dung được con phải mất bao nhiêu thời gian xếp loại được đám người ấy từ tốt đến xấu đâu. Nhưng Tử tước Bridgerton!” Kate rùng mình. “ ta đích thực là kẻ ăn chơi trác táng hạng nhất ở London này. Người lẽ nào lại muốn con bé cưới người như ta cơ chứ.”

      “Sao con dám với ta là ta có thể làm gì và thể làm gì, Katharine Grace Sheffield,” bà Mary đanh giọng, và đúng thẳng người lên - vẫn thấp hơn Kate cái đầu. “Ta vẫn là mẹ con đấy. À, mẹ kế của con. Và điều đó có ý nghĩa nào đó chứ.”

      Ngay lập tức Kate cảm thấy mình như kẻ đáng khinh. Bà Mary đúng là người mẹ đích thực, và chưa bao giờ, dù chỉ lần, bà làm cho cảm thấy mình ít giống con hơn Edwina. Bà đưa vào giường mỗi tối, kể chuyện cho nghe, hôn , ôm ấp , giúp vượt qua những năm tháng lúng túng giữa tuổi thơ và tuổi trưởng thành. Chỉ có điều bà chưa làm, đó là cầu Kate gọi bà là “Mẹ”.

      “Có ý nghĩa gì chứ,” Kate giọng , xấu hổ đưa mắt nhìn xuống chân mình. “Rất có ý nghĩa. Và người chính là mẹ con. Đó là điều quan trọng.”

      Bà Mary đăm chiêu nhìn lúc lâu, rồi bắt đầu chớp mắt. “Ôi, con .” Bà nghẹn ngào, thò tay vào giỏ xách để lấy khăn tay. “Giờ con định biến ta thành cái chậu nước đấy à.”

      “Con xin lỗi,” Kate thầm. “Ôi, thế này ạ, người quay lại để ai nhìn thấy. Được rồi, thế ạ.”

      Bà Mary kéo góc khăn chấm chấm lên mắt, đôi mắt mang màu xanh như mắt Edwina. “Ta rất con, Kate. Con biết thế, đúng ?”

      “Tất nhiên ạ!” Kate thốt lên, sửng sốt vì bà Mary hỏi thế. “Và người biết… người biết là con…”

      ‘Ta biết.” Bà Mary vỗ vỗ vào cánh tay . “Tất nhiên ta biết. Chỉ khi con đồng ý trở thành mẹ của đứa trẻ mà con mang nặng đẻ đau, trách nhiệm của con nặng hơn gấp đôi. Con phải làm việc cần mẫn hơn để đảm bảo cho đứa trẻ đó được hạnh phúc và bình an.”

      “Ôi, Mary, con người. Và con cũng Edwina.”

      Nhắc đến Edwina, họ cùng quay lại và nhìn ra sàn khiêu vũ, nơi duyên dáng nhảy cùng ngài Tử tước. Như thường lệ, Edwina vẫn là thân của nhắn đáng . Mái tóc vàng bới cao, để lại vài lọn tóc vờn quanh khuôn mặt, và dáng vẻ của kiều khi di chuyển theo từng bước nhảy.

      Ngài tử tước, Kate khó chịu thừa nhận, đẹp trai đến mức khiến người ta mù quáng. Phục trang thanh nhã với hai màu trắng đen, ta loại bỏ gam màu loè loẹt vốn được đám người ưa chưng diện chuộng. ta cao, đứng thẳng và kiêu hãnh, mái tóc màu hạt dẻ lúc nào cũng chực xoã xuống trán.

      Ít nhất về vẻ ngoài, ta là người đàn ông theo đúng nghĩa.

      “Họ đẹp đôi đó chứ, phải ?” Bà Mary thầm.

      Kate cắn lưỡi mình. thực cắn lưỡi mình.

      “Ngài ấy hơi cao so với con bé, nhưng ta thấy đó là trở ngại thể vượt qua, con thấy thế nào?”

      Kate nắm tay lại khiến móng tay bấm vào da. Cú nắm chặt đến nỗi có thể cảm thấy chúng qua lần găng tay da.

      Mary mỉm cười. nụ cười hơi láu cá, Kate nghĩ. liếc nhìn mẹ kế mình đầy nghi ngờ.

      “Ngài ấy khiêu vũ giỏi mà, con nghĩ vậy sao?” Bà Mary hỏi.

      ta đâu có định cưới Edwina!” Kate bùng nổ.

      Nụ cười mỉm của bà Mary chuyển ngay thánh nụ cười toét miệng. “Ta tự hỏi con có thể giữ im lặng trong bao lâu được đây.”

      “Lâu hơn rất nhiều so với nhún nhường tự nhiên của con,” Kate đáp lại, hầu như nhấn vào từng chữ .

      “Đúng, cái đó ràng quá rồi.”

      “Mary, người biết rằng ta phải loại đàn ông chúng ta muốn tìm cho Edwina mà.”

      Bà Mary hơi nghiêng đầu về bên và nhướng lông mày. “Ta tin câu hỏi nhất định phải là có phải ngài ấy là loại đàn ông Edwina muốn tìm cho Edwina chứ.”

      ta cũng phải loại đó luôn!” Kate nóng nảy đáp. “Chỉ mới chiều nay thôi con bé với con rằng, nó muốn kết hôn với học giả. học giả!” hắt cằm mình về phía gã tóc sẫm khiêu vũ với em mình. “ ta trông có giống học giả chứ?”

      , nhưng mà, trông con cũng đâuc có giống hoạ sĩ vẽ màu nước xuất chúng đâu, vậy mà ta biết con là như vậy đấy.” Bà Mary mỉm cười hơi tự mãn khiến cảm thấy mình bị châm chích ngừng, và bà chờ trả lời.

      “Con thừa nhận,” Kate qua hàm răng nghiến chặt, “rằng ta nên đánh giá người khác chỉ dựa vào bề ngoài, nhưng chắc chắn người phải đồng ý với con. Từ tất cả những chuyện con nghe được về ta, ta giống kiểu người dành cả buổi trưa để chăm chứ vào mấy quyển sách cũ trong thư viện.”

      “Có thể thế,” bà Mary trầm ngâm, “nhưng ta buổi chuyện rất tuyệt với mẹ ngài ấy tối nay.”

      “Mẹ ta?” Kate cố xoay xở để theo kịp cuộc trò chuyện. “Chuyện đó có liên quan gì chứ?”

      Bà Mary nhún vai. “Ta thấy khó tin rằng quý bà duyên dáng và thông minh như thế có thể nuôi nấng bất cứ ai ngoài những quý ông tuyệt vời nhất, bất kể người ta như thế nào về ngài ấy.”

      “Nhưng mà Mary à…”

      “Khi con làm mẹ,” bà kiêu ngạo , “con hiểu ý của ta.”

      “Nhưng…”

      “Ta với con rằng,” bà Mary với sắc giọng cố ý cắt ngang, “trông con đáng đến thế nào khi con mặc đồ màu xanh khói chưa? Ta vui vì chúng ta chọn nó.”

      Kate nhìn xuống chiếc váy của mình, tự hỏi tại sao bà Mary lại chuyển chủ đề đột ngột thế.

      “Màu này rất hợp với con đáy. Phu nhân Whistledown thể gọi con là cọng cỏ cháy sém trong tờ báo ngày thứ Sáu được đâu!”

      Kate hoang mang nhìn bà chằm chằm. Có khi nào mẹ kế của bị ngạt chăng. Phòng dạ hội chật cứng người, và khí ngột ngạt.

      Rồi cảm thấy ngón tay bà Mary thọc vào xương bả vai của mình, và biết hẳn là chuyện gì đó xảy ra.

      “Ngài Bridgerton!” Bà Mary đột nhiên thốt lên, nghe như trẻ hân hoan.

      Kate giật mình ngẩng phắt đầu lên thấy người đàn ông đẹp trai đến sững sờ về phía họ. Người đàn ông đẹp trai đến sững sờ ấy trông giống hệt ngài tử tước, người khiêu vũ với em , giống đến mức choáng váng.

      nuốt nước bọt. Hoặc làm thế hoặc há ngoác miệng ra.

      “Ngài Bridgerton!” Bà Mary lại gọi. “ vui được gặp . Đây là con của ta, Katharine.”

      đón lấy bàn tay đeo găng mềm mại và phớt nụ hôn gió lướt qua những khớp ngón tay . Rất , đến mức Kate ngờ là ta còn chưa hôn tay nữa.

      Sheffield,” thầm.

      “Kate,” Mary tiếp tục, “đây là Colin Bridgerton. Tối nay ta gặp ấy khi chuyện với Phu nhân Bridgerton.” Bà quay sang Colin và cười rạng rỡ. “ quý bà đáng .”

      cười toét miệng đáp lại. “Chúng cháu cũng nghĩ thế đấy ạ.”

      Bà Mary cười khúc khích. Cười khúc khích kia đấy! Kate nghĩ chắc mình nghẹn mất.

      “Kate,” bà Mary tiếp, “ Bridgerton đây là em trai của ngài tử tước. Người khiêu vũ với Edwina đấy.” Bà thêm cách cần thiết.

      “Con suy ra rồi,” Kate trả lời,

      Colin Bridgerton ném cho cái liếc, và ngay lập tức biết rằng bỏ lỡ chút châm biếm mập mờ trong giọng .

      vinh hạnh khi được gặp , Sheffield,” lịch . “Mong rằng tối nay dành cho tôi điệu khiêu vũ.”

      “Tôi…tất nhiên rồi.” hắng giọng. “Tôi rất vinh hạnh.”

      “Kate,” bà Mary gọi, khẽ đẩy . “Đưa cho ấy tấm thiếp khiêu vũ của con .”

      “Ôi! Vâng, tất nhiên rồi.” Kate lóng ngóng tìm tấm thiếp khiêu vũ được buộc đẹp vào cổ tay bằng sợi ruy băng xanh. Việc Kate phải lóng ngóng tìm bất cứ thứ gì được buộc vào người mình quả là hơi đáng báo động, nhưng quyết định đổ lỗi thiếu bình tĩnh ấy cho xuất đột ngột của em trai ngài tử tước mà đến tận lúc này mới được biết mặt.

      Điều đó, cộng với may là ngay cả khi trong tình huống thuận lợi nhất cũng bao giờ là duyên dáng nhất phòng.

      Colin điền tên mình vào điệu nhảy của buổi tối đó, rồi hỏi liệu có muốn cùng đến bàn nước chanh .

      ,” bà Mary , trước khi Kate kịp trả lời. “Đừng lo cho ta. có hai đứa ta vẫn ổn mà.”

      “Con có thể đem cho người ly nước,” Kate tình nguyện, cố gắng tìm hiểu xem liệu có thể nhìn trừng trừng vào mẹ kế mình mà bị ngài Bridgerton đây nhận thấy .

      cần đâu. Ta phải quay lại chỗ mấy bà mẹ và những người hộ tống đây.” Bà Mary quay tới quay lui cho đến khi tìm thấy gương mặt quen thuộc. “Ôi, nhìn kìa, bà Featherington kìa. Ta phải đây. Portia! Portia!”

      Kate nhìn mẹ mình vội vã rút lui lúc rồi mới quay lại với ngài Bridgerton. “Tôi nghĩ là,” khô khan, “bà muốn uống nước chanh.”

      tia nhìn thích thú ánh lên trong đôi mắt xanh ngọc bích của . “Hoặc là thế, hoặc là bà định chạy đến Tây Ban Nha để tự hái chanh.”

      kìm được, bật cười. muốn thích ngài Bridgerton. chẳng hề muốn thích bất cứ người nào nhà Bridgerton sau tất cả những gì đọc được trong tạp chí về ngài tử tước. Nhưng cho rằng có lẽ công bằng khi đánh giá người dựa những sai trái của trai ta, thế nên buộc mình phải thả lỏng chút.

      “Vậy có khát nước ,” hỏi, “hay chỉ lịch thôi?”

      “Tôi luôn luôn thích lịch ,’ vừa vừa nở nụ cười toe toét tinh quái, “nhưng tôi cũng khát nước nữa.”

      Kate nhìn nụ cười đó cùng với đôi mắt xanh có sức tàn phá kia, và thiếu chút nữa bật ra tiếng rên rỉ. “ cũng là kẻ ăn chơi trác táng,” thở dài.

      Colin sặc – vì cái gì biết, nhưng ràng là ta bị sặc. “Tôi xin lỗi, gì cơ?”

      Mặt Kate đỏ lựng khi hãi hùng nhận ra mình điều đó thành tiếng. “, tôi mới là người phải xin lỗi. Xin thứ lỗi cho tôi. Điều đó thô lỗ, thể chấp nhận được.”

      , ,” vội , trông vô cùng thích thú và chút phỉnh phờ, “tiếp tục .”

      Kate nuốt khan. Đúng là có cách nào thoát khỏi chuyện này nữa. “Tôi chỉ…” hắng giọng. “Nếu tôi có thể ruột để ngoài da…”

      gật đầu, cái cười toét láu cá của cho biết rằng thể hình dung ra có thể nào khác ngoài con người thẳng thắn.

      Kate hắng giọng lần nữa. chuyện này trở nên lố bịch. bắt đầu như thể mình vừa nuốt phải con cóc.

      “Tôi vừa nhận ra là có thể hơi giống trai , chỉ thế thôi.”

      em tôi!”

      “Ngài tử tước,” , nghĩ rằng mình thế là quá rồi chứ.

      “Tôi có ba em trai,” giải thích.

      “Ồ.” Giờ cảm thấy mình ngu ngốc. “Tôi xin lỗi.”

      “Tôi cũng xin lỗi,” đầy cảm xúc. “Hầu như lúc nào bọn tôi cũng là mối phiền toái khủng khiếp.”

      Kate phải ho để giấu nhẹm cái thở gấp vì ngạc nhiên.

      “Nhưng ít nhất so sánh tôi với Gregory,” , rồi thở dài nhõm rất kịch. bắn cho cái nhìn láu cá, “Nó mười ba tuổi.”

      Kate bắt gặp nụ cười trong mắt và nhận ra bịp từ nãy tới giờ. Đây phải là người đàn ông muốn nhìn thấy mình bị làm thịt. “ rất gia đình mình, phải ?” hỏi.

      Đôi mắt , vừa cười cợt trong cả cuộc chuyện trò, giờ lại trở nên nghiêm túc đến chết người. “Tuyệt đối.”

      “Cũng như tôi vậy,” Kate đầy lý lẽ.

      “Và điều đó có nghĩa là?”

      “Nó có nghĩa là,” , biết rằng nên giữ miệng nhưng vẫn , “tôi cho phép bất cứ ai làm tan vỡ trái tim em tôi.”

      Colin giữ im lặng trong lúc, rồi chậm chạp xoay đầu nhìn trai và Edwina vừa hoàn thành điệu khiêu vũ của mình. “Tôi hiểu rồi,” thầm.

      hiểu?”

      “Ồ, tất nhiên.” Họ đến bàn nước chanh, liền với tay lấy hai ly nước, đưa ly cho . uống ba ly nước chanh vào tối đó rồi, điều mà chắc chắn bà Mary biết trước khi bà gợi ý uống thêm. Nhưng căn phòng nóng – khí trong phòng vũ hội lúc nào cũng nóng – mà lại khát nước nữa.

      Colin thong thả uống ngụm, quan sát qua mép ly của , rồi , “ trai tôi có ý định ổn định vào năm nay đấy.”

      Hai người có thể tham gia cuộc chơi này mà, Kate nghĩ. uống ngụm nước chanh - chậm rãi- trước khi hỏi lại, “ thế à?”

      “Tôi chắc chắn là thế.”

      “Ngài ấy là kẻ trác táng có tiếng.”

      Colin nhìn chăm chú. “Qủa là vậy.”

      khó mà hình dung kể lêu lỏng có hạng như thế có thể ổn định với phụ nữ và tìm thấy hạnh phúc trong hôn nhân.”

      “Hình như nghĩ rất nhiều về cái kịch bản đó, Sheffield.”

      chĩa cái nhìn thẳng thắn và mặt . “ trai phải người đàn ông có nhân cách đáng ngờ đầu tiên tán tỉnh em tôi, Bridgerton ạ. Và tôi xin bảo đảm với , tôi xem hạnh phúc của em tôi đâu.”

      “Chắc chắn là bất cứ nào cũng tìm thấy hạnh phúc trong hôn nhân với quý ông có tước vị và giàu có. Chẳng phải đó là tất cả ý nghĩa của mùa vũ hội ở London sao?”

      “Có thể lắm,” Kate công nhận, “nhưng tôi sợ rằng hướng suy nghĩ đó đề cập đền vấn đề trước mắt.”

      “Vấn đề đó là?”

      “Vấn đề đó là người chồng có thể làm tan nát trái tim vợ mình hơn rất nhiều lần so với người chỉ tán tỉnh.” cười - nụ cười nhàng đầy hiểu biết - rồi thêm, “ nghĩ vậy ư?”

      “Chưa bao giờ kết hôn, tôi chắc chắn mình ở trong vị thế đó để mà suy đoán.”

      xấu hổ, xấu hổ, Bridgerton. Đó là kiểu lảng tránh tệ nhất.”

      sao? Tôi lại nghĩ nó là kiểu hay nhất chứ. ràng là tôi đánh mất tầm ảnh hưởng của mình rồi.”

      “Điều đó, tôi sợ, bao giờ là mối lo.” Kate uống nốt phần nước chanh còn lại. Đó là ly nước ; Phu nhân Hartside, bà chủ tiệc, nổi tiếng là bủn xỉn mà.

      quá chu đáo,” .

      mỉm cười, lần này nụ cười thực lòng. “Tôi hiếm khi bị buộc tội vì điều đó, thưa Bridgerton.”

      cười. Cười sằng sặc ngay giữa phòng vũ hội. Kate e ngại nhận ra họ đột nhiên trở thành tâm điểm của nhiều cái nhìn chằm chằm đầy tò mò.

      ,” , vẫn vô cùng thích thú, “phải gặp em tôi.”

      “Ngài tử tước?” Co hỏi mà sao tin được.

      “À vâng, có thể cũng thích Gregory nữa đấy,” , “nhưng như tôi , nó chỉ mới mười ba tuổi thôi và dám chắc là nó quăng nột con ếch lên ghế của .”

      “Còn ngài tử tước sao?”

      “Dám chắc quăng con ếch lên ghế của ,’ , mặt hoàn toàn tỉnh bơ.

      hiểu bằng cách nào cũng cố ngăn được mình bật cười. Giữ nguyên đôi môi như thế, và nghiêm nghị, trả lời, “Tôi hiểu rồi. ràng là có ý định tiến cử ngài ấy đâu mà.”

      Colin cười toét đến mang tai. “ ấy hẳn là người tệ đến vậy đâu.”

      nhõm. Tôi bắt đầu lên kế hoạch cho tiệc cưới ngay lập tức.”

      Miệng Colin há ra. “Tôi có ý… nên… chỉ là, hành động như thế hơi vội vã…”

      Kate rủ lòng thương hại , “Tôi đùa đấy.”

      Mặt hơi ửng đỏ. “Tất nhiên rồi.”

      “Giờ, nếu thứ lỗi, tôi phải chào tạm biệt thôi.”

      nhướng bên lông mày lên. “ bỏ sớm thế, Sheffield?”

      “Chắc chắn rồi.” Nhưng cho biết phải giải toả. Bốn ly nước chanh luôn có khuynh hướng gây ra điều đó. “Tôi hứa với người bạn rằng tôi gặp ấy lát.”

      “Vừa rồi vinh hạnh.” cúi mình duyên dáng. “Liệu tôi có thể đưa đến nơi đó chứ?”

      , cám ơn . Tôi ổn thôi.” Và sau khi ngoảnh đầu lại cười, rút lui khỏi phòng dạ hội.

      Colin Bridgerton nhìn rời với vẻ mặt đăm chiêu, rồi đến chỗ trai. Người đứng dựa tường, tay khoanh trước ngực với vẻ như tham chiến.

      “Anthony!” gọi to, đập vào lưng trai. “Điệu khiêu vũ của với Sheffield xinh đẹp thế nào?”

      ấy được đấy,” Anthony đáp cụt lủn. Họ đều biết điều đó có nghĩa là gì.

      ?” Môi Colin hơi chúm lại. “Vậy nên gặp chị ấy.”

      “Sao cơ?”

      “Chị ấy.” Colin lặp lại, bắt đầu cười to. “Đơn giản là nên gặp chị ấy.”


      Hai mươi phút sau đó. Anthony tin rằng mình nắm được toàn bộ câu chuyện về Edwina Sheffield từ Colin. Dường như con đường đến với trái tim và vòng tay của Edwina trong hôn nhân dứt khoát phải thông qua chị.

      Edwina Sheffield ràng là cưới mà tán thưởng của chị . Theo Colin, đây là điều ai ai cũng biết, ít nhất là từ tuần nay, kể từ khi Edwina tuyên bố với thính giả của buổi hoà nhạc tại nhà Smythe-Smyth. em nhà Bridgerton bỏ lỡ mất dịp đó, bởi họ tránh các buổi hoà nhạc nhà Smythe-Smyth như tránh bệnh đậu mùa (cũng như tránh bất cứ ai mến Bach, Mozart, hoặc nhạc dưới bất cứ hình thức nào.)

      Chị của Edwina, Katharine Sheffield, còn được biết đến với cái tên Kate, cũng lần đầu tham gia vũ hội vào năm nay, mặc dù nghe ít nhất hai mươi mốt tuổi rồi. Ở tuổi ấy mời tham gia mùa vũ hội đầu tiên! Anthony tin rằng nhà Sheffield hẳn phải thuốc tầng lớp xã hội giàu có lắm, điều này rất phù hợp với . cần dâu với hồi môn đồ sộ, trong khi dâu có của hồi môn có thể cần nhiều hơn.

      Anthony tin vào việc sử dụng mọi thế mạnh của mình.

      như Edwinna, chị Sheffield lập tức cuốn công chúng như cơn bão. Theo Colin, cũng được mọi người mến, nhưng thiếu nhan sắc rực rỡ như Edwina. Ô cao trong khi Edwina nhắn, tóc đỏ sẫm trong khi tóc Edwina sáng bóng. cũng thiếu duyên dáng của Edwina. lần nữa, theo như Colin (người chỉ vừa đến London dự vũ hội nhưng thực trở thành nguồn tin), nhiều hơn quý ông tố cáo mình bị đau chân sau khi khiêu vũ với Katharine Sheffield.

      Toàn bộ câu chuyện này nghe hơi vô lý đối với Anthony. Rốt cuộc có ai từng nghe đến chuyện cần chị tán thành mới lấy chồng chưa? người cha, phải, người , hoặc thậm chí là người mẹ, nhưng người người chị ư? thể hiểu được. Hơn nữa, điều lạ lùng là Edwina trông cậy vào dẫn dắt của Katharine trong khi Katharine ràng chả biết làm gì với đám đông cả.

      Nhưng Anthony hề cảm thấy thích kiếm thêm ứng cử viên thích hợp khác để tán tỉnh, quyết định điều này chỉ đơn giản có nghĩa gia đình rất quan trọng đối với Edwina. Và bởi vì gia đình là tất cả những gì quan trọng đối với , nên đây là dấu hiệu khác cho thấy ấy lựa chọn hoàn hảo dành cho .

      Vậy ràng tất cả những gì phải làm là mê hoặc chị. Mà điều đó có thể khó khăn đến mức nào chứ?

      hạ gục ấy mà chẳng gặp tí rắc rối nào đâu,” Colin báo trước, nụ cười tin cậy sáng lên mặt . ‘Chẳng có tí rắc rối nào hết. già nhút nhát thôi mà? ấy chắc chắn chưa bao giờ nhận được quan tâm từ người đàn ông như đâu. ấy bao giờ biết cái gì đánh bại mình.”

      chẳng muốn ta đâu.” Anthony độp lại. “ chỉ muốn ta tiến cử với em ta.”

      thể thất bại được,” Colin . “Đơn giản là thể thất bại. Tin em , lúc tối em trò chuyện với ấy mấy phút, và ấy biết phải về sao cho đủ.”

      “Tốt.” Anthony đẩy mình khỏi bức tường và nhìn ra xa với vẻ quyết tâm. “Bây giờ ta ở đâu? cần em giới thiệu với bọn .”

      Colin quét ánh nhìn khắp căn phòng trong phút, rồi , “A, ấy đây rồi. ấy về hướng này. trùng hợp tuyệt vời.”

      Anthony dần tin rằng chẳng có gì trong khoảng năm thước gần Colin là trùng hợp cả, nhưng vẫn dò theo hướng nhìn của em trai. “ ta là ai trong số đó vậy?”

      “Trong bộ cánh màu xanh,” Colin , chỉ về phía Kate với cái gật đầu rất khẽ.

      có gì giống với tưởng tượng của , Anthony nhận ra khi quan sát len lõi qua đám đông. chắc chắn phải là nữ tướng; chỉ là khi so sánh với Edwina, người chỉ cao chừng mét rưỡi, ấy là quá cao. ra, Katharine Sheffield trông khá ổn, với mái tóc nâu dày và đôi mắt thẫm. Da trắng, môi hồng, ở toát nên vẻ tự tin mà thể cảm thấy thu hút.

      Dĩ nhiên ấy bao giờ được xem là viên kim cương sáng giá như em , nhưng Anthony hiểu tại sao lại thể tìm được người chồng cho mình. Có thể sau khi kết hôn với Edwina, cấp cho món hồi môn. Có vẻ như đó là điều tối thiểu mà người đàn ông có thể làm.

      Bên cạnh , Colin xăm xăm bước tới trước, chen qua đám đông, “ Sheffield! Sheffield!”

      Anthony liền theo sau Colin, ngầm chuẩn bị quyến rũ chị Edwina. già được tán dương đúng mức, phải nhỉ? thuần hoá ta mà chẳng mất chút thời gian nào.

      Sheffield,” Colin , “ là hân hạnh được gặp lần nữa.”

      Trông hơi bối rối, và Anthony đổ lỗi cho . Colin làm ra vẻ như họ vô tình gặp nhau, trong khi ai nấy đều biết xô đẩy cả tá người để đến bên cạnh .

      “Và rất vui được gặp lần nữa,” gượng trả lời. “Qủa là sớm đến ngờ sau cuộc trò chuyện vừa rồi.”

      Anthony thầm mỉm cười. có trí tuệ sắc bén hơn là buộc phải tin.

      Colin cười toét đầy lôi cuốn khiến Anthony có cảm giác ràng và ổn là em trai có ý đồ gì đó. “Tôi thể giải thích tại sao,” Colin với Sheffield, “nhưng việc tôi giới thiệu với trai tôi đột nhiên có vẻ khẩn thiết.”

      lập tức nhìn sang bên phải Colin và cứng người khi ánh nhìn dừng ở Anthony. ra, trong như thể vừa nuốt phait lá bùa.

      Điều này, Anthony nghĩ, kỳ lạ,

      tử tế,” Sheffield thầm qua kẽ răng.

      Sheffield,” Colin hớn hở, chỉ vào Anthony, “đây là trai Anthony của tôi, Tử tước Bridgerton. Anthony, đây là Sheffield. Em tin là tối nay làm quen với em ấy.”

      “Đúng thế,” Anthony , dần nhận thấy tràn ngập mong muốn – , cơn hối thúc đúng hơn- bóp cổ em trai mình,

      Sheffield khé nhún gối gượng gạo. “Nhài Bridgerton,” , “ vinh hạnh được làm quen với ngài.”

      Colin làm tiếng động nghe rất đáng ngờ như cái khịt mũi. Hoặc có thể là tiếng cười. Hoặc có thể là cả hai.

      Và Anthony bỗng nhiên hiểu ra. Chỉ cần nhìn mặt em trai thôi phải lộ ra rồi chứ. Đây phải già nhút nhát, kín đáo, được tán dương đúng mức nào hết. Và dù trước đó gì với Colin chăng nữa cũng dành tặng lời khen nào cho Anthony hết.

      Giết em là hành động hợp pháp ở , phải vậy sao? Nếu chết tiệt , nó nên được hợp pháp mới phải.

      Anthony muộn màng nhận ra rằng Sheffield đưa tay ra cho , chỉ là lịch thôi. cầm lấy tay và phớt nụ hôn qua những đốt ngón tay đeo găng. “ Sheffield,” thầm mà suy nghĩ, “ cũng sinh đẹp như em vậy.”

      Nếu ngay từ đầu thoải mái, lúc này vẻ mặt chuyển hẳn sang thù địch. Và Anthony nhận ra với cái tát vào ý thức rằng chính xác điều tệ hại nhất. Tất nhiên nên so sánh Kate với em .

      Đó là lời khen mà thể nào tin được.

      “Và ngài, tử tước Bridgerton,” trả lời bằng giọng có thể làm đóng băng rượu sâm panh, “gần như cũng đẹp như em trai ngài.”

      Colin lại khịt mùi lần nữa, chỉ là lần này tiếng khịt mũi nghe như tiếng ai đó bị bóp cổ.

      ổn chứ?” Sheffield hỏi.

      “Nó ổn,” Anthony quát.

      phớt lờ , giữ nguyên chú ý vào Colin. “ có chắc ?”

      Colin gật đầu rối rít. “Ngứa rát trong cuống họng thôi.”

      “Hoặc có thể là ý thức tội lỗi chăng?” Anthony đoán định.

      Colin cố ý nhìn trai và quay sang Kate.

      “Tôi nghĩ chắc mình cần ly nước chanh nữa,” thở hổn hển.

      “Hoặc,” Anthony , “ thứ gì đó mạnh hơn. Có thể là chất độc?”

      Sheffield bịt tay lên miệng, có lẽ là để nén trận cười khủng khiếp.

      “Nước chanh là được rồi,” Colin trả lời êm thấm.

      có muốn tôi giúp ?” hỏi. Anthony để ý thấy cố bước chân ra và tìm kiếm lý do để chạy trốn.

      Colin lắc đầu. “, , tôi tự lấy được mà. Nhưng tôi tin mình xin phép trước điệu vũ sắp tới với , Sheffield.”

      “Tôi chờ đâu,” với cái phẩy tay.

      “Ồ, nhưng tôi thể sống với chính mình nếu bỏ mặc như thế,” trả lời.

      Anthony có thế thấy Sheffield trở nên lo lắng trước ánh nhìn ma mãnh trong mắt Colin. tìm thấy niềm thích thú thế gọi là tử tế ở điều đó. Phản ứng của , biết, hơi thái quá. Nhưng có thứ gì đó ở quý Katharine Sheffield khiến nỗi cáu giận trong bùng cháy, và làm vô cùng ngứa ngáy muốn tham chiến với .

      Và chiến thắng. Điều đó cần phải bàn.

      “Anthony,” Colin , nghe ngây thơ và tha thiết đến mức Anthony phải cố gắng lắm mới giết em trai mình ngay tại chỗ, “ chưa hẹn trước điệu vũ này với ai, phải ?”

      Anthony gì, chỉ nhìn trừng trừng vào em trai mình.

      “Tuyệt. Vậy khiêu vũ với Sheffield nhé.”

      “Tôi chắc chắn điều đó là cần thiết,’ người phụ nữ được đến thốt ra.

      Anthony trừng trộ nhìn em trai, sau đó để cho có chừng mực Sheffield, người nhìn như thể vừa chiếm đoạt mười trinh nữ ngay trước mặt .

      “Ôi, cần thiết chứ,” Colin với vẻ rất kịch, ngó lơ những luồng nhãn đao phóng qua lại giữa ba người. “Tôi thể nghĩ đến việc bỏ lại quý trẻ trong lúc ấy cần. là” – rùng mình – “ lịch thiệp chút nào.”

      Anthony suy nghĩ cách nghiêm túc về việc thực vài hành vi lịch thiệp của mình. Có thể là quăng nắm đấm vào mặt Colin.

      “Tôi xin bảo đảm với ,” Sheffield vội , “rằng thà bị bỏ mặc cho tự xoay sở còn dễ chịu hơn là khiêu…’

      Đủ rồi, Anthony gay gắt nghĩ, là quá đủ rồi. Em trai chơi như thằng ngu; đứng yên trong khi bị sỉ nhục bởi chị lưỡi bén như dao của Edwina. đặt bàn tay nặng nề lên cánh tay Sheffield và , “Cho phép tôi được ngăn mắc sai lầm nghiêm trọng, Sheffield.”

      cứng người. Làm thế nào biết nhưng cái lưng của thực thẳng đuỗn ra rồi. “Xin thứ lỗi,” .

      ‘Tôi tin rằng,” trôi chảy, ‘ sắp ra điều gì đó mà sớm hối hận đấy.”

      ,” cố ý trầm ngâm, “tôi nghĩ ân hận nằm trong tương lai của tôi.”

      như thế,’ đe doạ. Và rồi chụp lấy cánh tay và gần như kéo lê ra sàn khiêu vũ.
      Last edited: 24/8/14

    5. Hedwig

      Hedwig New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      0
      CHƯƠNG 3

      Người ta trông thấy Ngài Tử tước Bridgerton khiêu vũ với Katharine Sheffield, chị lớn của nàng Edwina xinh đẹp. Điều này chỉ có thể là do, bởi lẽ nó thoát khỏi tầm mắt của Tác Giả Đây, Quý lớn nhà Sheffield nhận được rất nhiều lời khiêu vũ kể từ khi Quý nhà Sheffield đưa ra lời tuyên bố kỳ lạ độc nhất vô nhị tại buổi hoà nhạc ở nhà Symthe-Smyth tuần trước

      có ai nghe đến chuyện cần tán thành của chị mình trong việc chọn chồng chưa?

      Và có thể quan trọng hơn là, ai từng quyết định rằng các từ “Smythe-Smyth” và “buổi hoà nhạc” có thể được dùng trong câu? Tác giả đây từng tham dự trong các buổi vũ hội này và chẳng nghe thấy gì có thể gọi theo lẽ thường là “ nhạc” cả.



      THỜI BÁO XÃ HỘI CỦA PHU NHÂN

      WHISTLEDOWN, 22 THÁNG NĂM 1814


      thể làm gì khác, Kate kinh hãi nhận ra. ta là tử tước, còn chỉ là người đáng để ý đến từ Somerset, và họ ở chính giữa phòng dạ hội đông nghẹt. Chuyện ưa ta ngay từ cái nhìn đầu tiên hay chẳng có gì quan trọng. phải khiêu vũ với ta.

      cần phải lôi tôi như thế đâu,” rít lên.

      thả lỏng vòng kìm.

      Kate nghiến răng thề với chính mình rằng người đàn ông này bao giờ lấy được em . Thái dộ của ta quá lạnh lùng, quá trịch thượng. ta lại còn quá đẹp trai nữa chứ, bất công nghĩ, với đôi mắt nâu mượt như nhung hài hoà hoàn hảo với mái tóc. ta cao, chắc chắn là mét tám, mặc dù có lẽ chỉ hơn chừng ba phân, và đôi môi ta, mặc dù mang nét đẹp cổ điển (Kate nghiên cứu khá nhiều về nghệ thuật để có thể tự nhận mình đủ trình độ để đưa ra nhận xét đó), lại mỉm cười ở khoé môi, như thể ta chả biết làm thế nào đê cười vây.

      “Rồi, bây giờ,” ta , khi chân họ bắt đầu di chuyển theo những bước nhảy quen thuộc, “tôi cầu cho tôi biết vì sao căm ghét tôi.”

      Kate đạp lên chân ta. Chúa ơi, ta thẳng thắn. “Tôi xin lỗi?”

      cần phải làm tôi bị thương đâu, Sheffield.”

      “Chỉ là tai nạn thôi, tôi cam đoan với ngài.” Và quả là thế , ngay cả khi phiền lòng ví dụ cụ thể cho thấy thiếu duyên dáng của này của .

      “Tại sao,” trầm ngâm, “tôi lại thấy khó mà tin vậy?”

      thành , Kate nhanh chóng quyết định. là phương pháp tốt nhất của . Nếu ta có thể thẳng thắn, cũng có thể. “Có lẽ,” trả lời với nụ cười tinh quái, “bởi vì ngài biết nếu tôi cố ý đạp lên chân ngài, tôi sec làm thế.”

      ta ngửa đầu ra sau cười váng lên. Đó phải là phản ứng mà trông đợi hay hy vọng. Nghĩ về điều đó, cũng chẳng biết mình hy vọng ta phản ứng thế nào, nhưng chắc chắn phải thế này.

      “Ngài thôi cười chứ, thưa ngài?” khẩn khiết thầm. “Mọi người bắt đàu nhìn chằm chằm kìa.”

      “Họ bắt đầu nhìn chằm chằm từ hai phút trước rồi,” đáp trả. “Đâu phải lúc nào người đàn ông như tôi cũng khiêu vũ với người phụ nữ như .”

      Lời chua cay được ném ra, nhắm tốt, nhưng buồn cho ta là nó trúng đích. “ đúng,’ trả lời với vẻ tự mãn. “Ngài chắc chắn phải là kẻ ngốc đầu tiên của Edwina có ý định kiếm ưng thuận của con bé qua tôi.”

      cười toét miệng. “ phải người theo đuổi, mà là kẻ ngốc sao?”

      bắt gặp cái nhìn của ta, và ngạc nhiên thấy nét vui cười trong đó. “Chắc chắn ngài đưa cho tôi miếng mồi nhử ngon lành thế chứ, thưa ngài?”

      “Vậy mà lại chớp lấy nó,” ta đăm chiêu.

      Kate nhìn xuống để xem có cách nào có thể bí mật giẫm lên chân ta lần nữa .

      “Tôi có đôi giày da dày lắm đấy, Sheffield,” . Đầu Kate ngẩng phắt lên vì kinh ngạc. bên khoé môi ra cong lên thành nụ cười chế nhạo. “Và tôi cũng nhanh mắt nữa.”

      ràng là thế. Tôi phải thận trọng khi ở gần ngài rồi.”

      “Trời ơi,” ta kéo dài giọng, “có phải đó là lời khen ? Chắc tôi tắt thở vì sửng sốt mất.”

      “Nếu ngài muốn xem nó là lời khen, tôi để cho ngài làm thế,” ung dung . “Ngài được nhận thêm lời khen nào nữa đâu.”

      làm tôi tổn thương đấy, Sheffield.”

      “Có phải câu đó có nghĩa là da ngài dày như da giày của ngài ?

      “Ồ, hẳn.”

      cảm thấy mình cười trước khi nhận ra mình thích thú. “Tôi thấy khó mà tin được điều đó.”

      ta chờ cho nụ cười của tan , rồi , “ chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tại sao lại ghét tôi?”

      luồng khí trượt khỏi môi Kate. trông đợi ta lặp lại câu hỏi đó. Hoặc ít nhất hy vọng ta làm thế. “Tôi ghét ngài, thưa ngài,” trả lời, lựa chọn từ ngữ cẩn thận. “Tôi còn biết ngài nữa kìa.”

      “Biết ai đó hay hiếm khi là điều kiện tiên quyết cho căm ghét,” nhàng , đôi mắt xoắn lấy với kiên định chết người. “Thôi nào, Sheffield, đâu phải người nhát gan. Trả lời câu hỏi đó .”

      Kate giữ im lặng trong phút. Đúng là có cảm tình với ta . Dĩ nhiên, chúc phúc cho ta. tin dù chỉ là giậy rằng những kẻ ăn chơi trác táng được cải tạo có thế trở thành ông chồng tuyệt nhất. Thậm chí ngay từ đầu còn chắc kẻ ăn chơi trác táng có thể được cải tạo tử tế nữa kìa.

      Nhưng hẳn là ta có thể vượt qua được những định kiến của . ta quyến rũ, thành và thẳng thắn, và có thể thuyết phục rằng những câu chuyện về ta trong tờ Whistledown chỉ là thổi phồng, rằng ta phải hạng lêu lỏng tệ hại nhất London từ đầu thế kỷ. ta có thể thuyết phục được rằng ta có quy tắc danh dự, rằng ta là com người của nguyên tắc và thành

      Nếu trước đó ta so sánh với Edwina.

      Bởi vì chẳng gì có thể ràng là lời dối hơn thế. biết mình phải hình mẫu lý tưởng; gương mặt và thân hình đủ ưa nhìn. Nhưng cách nào có thể sánh được với Edwina trong phạm trù này, để rồi sau đó được xem ngang bằng với em . Edwina là viên kim cương sáng giá, còn Kate nổi bật và bao giờ có thể vượt qua mức trung bình.

      Và nếu người đàn ông này lại khác , ta có vài ý đồ đằng sau, bởi vì ràng ta bị mù.

      ta có thể tặng cho bất cứ lời khen rỗng tuếch nào khác, và chấp nhận nó như phép giao tiếp lịch của quý ông. còn có thể bị phỉnh nịnh nếu những lời khen của ta đánh trúng bất cứ nơi nào gần . Nhưng so sánh với Edwina…

      Kate quý em mình. thực quý em . Và hiểu hơn bất cứ ai trái tim của Edwina cũng đẹp và rạng rỡ như khuôn mặt em vậy. thích nghĩ mình ghen tỵ, nhưng mà… hiểu sao lời so sánh lại nhức nhối đén tận xương.

      “Tôi ghét ngài.” Cuối cùng cũng trả lời. Đôi mắt chĩa vào cằm , nhưng có đủ kiên nhẫn cho hèn nhát, đặc biệt là nơi , do đó buộc mình ngước lên đón ánh nhìn của trong khi thêm, “Nhưng tôi thấy mình thể thích ngài được.”

      Có điều gì đó trong mắt với rằng tán thưởng thành của . “Và tại sao lại thế?” nhàng hỏi.

      “Tôi có thể thẳng thắn chứ?”

      Môi giật giật. “Xin cứ tự nhiên.”

      “Ngài khiêu vũ với tôi lúc này đây là bởi ngài muốn theo đuổi em tôi. việc này làm phiền tôi.” vội đảm bảo với . ‘Tôi rất quen với việc nhận được quan tâm từ những người theo đuổi Edwina.”

      ràng là để tâm vào bước chân. Anthony rút chân ra khỏi đường của , trước khi có thể làm bị thương lần nữa. thích thú để ý thấy rằng gọi họ là những người theo đuổi chứ còn là những tên ngốc nữa. “Xin hãy tiếp tục,” thầm.

      “Ngài phải là kiểu người tôi mong em mình kết hôn,” đơn giản. thái độ của thẳng thắn , và đôi mắt nâu thông minh hề rời khỏi mắt . “Ngài là kẻ ăn chơi trác táng. Ngài là tay ma cà bông. ngài khét tiếng vì là cả hai hạng người đó. Tôi cho phép em tôi ở trong phạm vi vài mét gần ngài .”

      “Vậy mà,” với nụ cười tinh quái, “tôi khiêu vũ điệu valse với ấy vào tối nay đó thôi.”

      hành động nên được lặp lại, tôi xin bảo đảm với ngài.”

      “Và ở vị trí định đoạt số phận của Edwina sao?”

      “Edwina tin tưởng phán xét của tôi,” nghiêm túc.

      “Tôi hiểu rôi,” với thái độ mà hy vọng là bí hiểm nhất. “ thú vị. tôi cứ nghĩ Edwina là người trưởng thành chứ.”

      “Edwina chỉ mới mười bảy tuổi!”

      “Và rất cổ lỗ rồi sao khi mà ở độ tuôi hai mươi?”

      “Hai mươi mốt,” phun ra.

      “A, điều đó khiến trở thành chuyên gia về đàn ông, và cụ thể là những đức ông chồng. đặc biệt là vì kết hôn rồi, phải ?”

      “Ngài biết tôi chưa kết hôn mà,” nghiến răng.

      Anthony cố ngăn mình bật cười. lạy chúa lòng lành, nhưng vui khi trêu chọc quý lớn nhà Sheffield. “Tôi nghĩ rằng,” chậm rãi , giữ cho lời lẽ của mình ràng, “ nhận thấy mọi việc tương đối đễàng khi điều khiển hầu hết những người đàn ông đến gõ cửa trái tim em . điều đó đúng chứ?”

      giữ vẻ im lặng lạnh lùng.

      “Có phải vậy ?”

      Cuối cùng cũng gật đầu với .

      “Tôi cũng nghĩ vậy,” thầm. “ là kiểu người làm như thế mà.”

      nhìn chòng chọc với vẻ dữ dội đến mức phải cố kiềm chế lắm mới bật cười. Nếu phải khiêu vũ, hẳn vuốt cằm trong điệu bộ giả vờ đăm chiêu. Nhưng vì đôi tay mắc bận, đành bằng lòng với cái nghiên đầu chậm chạp, cùng cái nhướng mày. “Nhưng tôi cũng nghĩ rằng,” thêm, “ phạm sai lầm nghiêm trọng khi nghĩ là có thể điều khiển tôi.”

      Đôi môi Kate mím lại thành đường kẻ lay chuyển được, nhưng vẫn cố , “Tôi tìm cách điều khiển ngài, ngài Bridgerton. Tôi chỉ tìm cách giữ ngài ở xa em tôi thôi.”

      “Điều đó chỉ cho thấy rằng, Sheffield, hiểu rất ít về nam giới. Ít nhất là về những kẻ ăn chơi trác táng.” nghiêng người lại gần hơn, để cho hơi thở ấm nóng của mình trượt qua má .

      rùng mình. biết rùng mình.

      mỉm cười tinh quái. “Chẳng có mấy thứ chúng tôi thích thú hơn cuộc thách đố đâu.”

      nhạc đến hồi kết, để lại họ đứng đó giữa sàn phòng dạ hội, đối mặt với nhau. Anthony nắm lấy cánh tay , nhưng trước khi đưa trở ra mép phòng, đặt môi mình gần tai thầm, “Và , thưa Sheffield, đặt ra cho tôi lời thách đố ngọt ngào nhất.”

      Kate đạp kên chân . Mạnh. Đủ để khiến bật ra tiếng rít , chắc chắn đó là tiếng rít trác táng, lêu lổng.

      Khi điên tiết nhìn , chỉ nhún vai , “Đó là biện pháp tự vệ duy nhất của tôi.”

      Đôi mắt thẵm lại. “ Sheffield, đúng là mối đe doạ.”

      “Còn ngài Bridgerton, ngài cần đôi giày da dày hơn đấy.”

      Cái siết tay của chặt hơn. “Trước khi tôi đưa trở lại với noi trú cũng mấy người giám hộ và những bà , có điều mà chúng ta phải làm .”

      Kate nén tiếng thở dài. ưa cái giọng cứng nhắc của ta.

      “Tôi theo đuổi em gai . Và nếu thấy ấy thích hợp để trở thành Phu nhân Bridgerton, tôi làm cho ấy trở thành vợ tôi.”

      Kate ngước đầu lên để đối mặt với , mắt chớp lên ánh lửa.

      “Và tôi cho rằng ngài nghĩ ngài có quyền quyết định số phận của Edwina. Đừng quên, thưa ngài, rằng ngay cả khi ngài quyết định rằng con bé là…” cười khinh bỉ từ này “…Phu nhân Bridgerton, nó có thể có lựa chọn khác đấy.”

      nhìn xuống với vẻ tự tin của người đàn ông bao giờ bị qua mặt. “nếu tôi quyết định cầu hôn edwina, ấy đâu.”

      “Có phải ngài cố với tôi rằng chưa có người phụ nữ nào từng từ chối ngài?”

      trả lời, chỉ trịch thượng nhướng bên lông mày lên cho tự suy diễn.

      Kate vùng tay ra và lao tới chỗ mẹ kế, run rẩy vì tức giận và phẫn uất chứ hề sợ hãi.

      Bởi vì cảm giác khủng khiếp là ta dối. Và nếu như ta thể cưỡng lại được…

      Kate rùng mình. và Edwina gặp rắc rối lớn, rất lớn.


      Chiều hôm sau giống như mọi buổi chiều sau buổi dạ hội lớn. Phòng khách nhà Sheffield chật cứng như muốn nổ tung với những bó hoa đính kèm thiệp trắng gửi tới, để tặng “Edwina Sheffield”.

      Chỉ cần viết “ Sheffield” là đủ rồi, Kate nhăn mặt nghĩ, nhưng cho rằng thực thể bắt lỗi những người theo đuổi edwina khi họ chỉ muốn chắc chắn những bông hoa được gửi đến đúng người.

      phải có người hiểu lầm trong trường hợp đó. Edwina vẫn thường xuyên nhận được hoa mà. là nếu họ có viết như vậy cũng chung chung tý nào; vì tất cả hoa gửi đến nhà Sheffield trong tháng vừa rồi đều dành cho Edwina.

      Kate lại thích nghĩ mới là người nhận được tất cả. Hầu hết các loài hoa đều làm edwina hắt hơi, cho nên chúng có xu hướng kết thúc trong phòng kate.

      “Này em xinh đẹp,” , trìu mến vuốt ve bông hoa lan. “ta nghĩ em thuộc về cái kệ giường của ta. Và em,” nghiêng người tới trước để ngửi bó hoa hồng trắng muốt, “em rất kiêu sa bàn trang điểm của ta.”

      vẫn thường chuyện với hoa như thế sao?”

      Kate quay phắt người lại trước giọng nam trầm. Ôi trời ơi, đó là tử tước Bridgerton, đẹp trai đến tội lỗi trong chiếc áo khoác màu xanh biển. ta làm cái quỷ gì ở đây chứ?

      Chẳng có lý gì mà hỏi cả.

      “Cái qu…” ngăn mình vừa kịp lúc. để người đàn ông này khiến phải nguyền rủa thành tiếng, dù cho có thường xuyên rủa thầm đến thế nào nữa. “Ngài làm gì ở đây?”

      ta nhướng bên mày lên khi chỉnh lại bó hoa khổng lồ kẹp dưới cánh tay. Hoa hồng phấn, để ý. Những nụ hoa hoàn hảo. Rất đáng . Giản dị và thanh lịch. Chính xác là những bông hoa chọn cho mình.

      “Tôi tin đó là lệ thường khi người ta theo đuổi phụ nữ trẻ, đúng ?” thầm. “Hay là tôi đặt sai chỗ quyển sách quy cách xã hội của tôi rồi?”

      “Ý tôi là,” Kate gầm gừ, “làm thế nào ngài vào được đây? Chẳng có ai báo cho tôi biết ngài tới cả.”

      hất cằm về phía đại sảnh. “Cách cư xử thông thường thôi. Tôi gõ vào cửa trước nhà .”

      Cái nhìn khó chịu của Kate trước lời mỉa mai của ngăn được tiếp tục, “ là kỳ diệu, người quản gia của ra mở cửa. Rồi tôi đưa cho ta tấm thiếp của tôi, ta nhìn cái, và đưa tôi thẳng vào phòng khách. Mặc dù tôi muốn được cầu lén lút, quanh co.” ta tiếp, vẫn giữ giọng khinh khỉnh đầy ấn tượng, “ thành , thẳng thắn.”

      “Lão quản gia quái quỷ.” Kate lầm bầm. “Ông ta phải xem chúng tôi ‘có nhà’ trước khi đưa ngài vào chứ.”

      “Có lẽ ông ta được chỉ dẫn trước rằng các vị ‘có nhà’ nếu tôi đến trong bất kỳ trường hợp nào.”

      nhảy dựng lên. “Tôi chỉ dẫn gì cho ông ta như thế cả.”

      ,” ngài Bridgerton vừa vừa rusch rích. “Tôi nghĩ vậy đâu.”

      “Và tôi biết Edwina cũng .”

      ta cười. “Có lẽ là mẹ chăng?”

      tất nhiên rồi. “Mary.” rên rỉ, cả thế giới buộc tội chỉ gói gọn trong chữ.

      gọi bà bằng tên?” hỏi lịch .

      gật đầu. “Bà thực ra là mẹ kế của tôi. mặc dù bà là tất cả những gì tôi biết. bà cưới cha tôi khi tôi chỉ mới ba tuổi. tôi chẳng biết vì sao mình vẫn gọi bà là Mary nữa.” thoáng lắc đầu trong khi khẽ nhún vai đăm chiêu, “Tôi cứ gọi vậy thôi.”

      Đôi mắt nâu của dừng lại mặt , và nhận ra mình vừa để người đàn ông này - đối thủ của , đúng vậy đấy – len vào góc trong cuộc đời . cảm thấy ba chữ “Tôi xin lỗi” sôi lên lưỡi - phản xạ có điều kiện, chắc vậy, vì chuyện quá tự do. Nhưng muốn xin lỗi người đàn ông này vì bất cứ điều gì, cho nên thay vào đó chỉ , “Tôi sợ là Edwina ra ngoài rồi, mất công cho ngài khi đến đây.”

      “Ồ, tôi biết đấy,” trả lời. chộp lấy bó hoa – được kẹp dưới cánh tay - bằng tay kia, và khi đưa chúng ra phía trước Kate nhận ra đó phải là bó hoa to, mà là ba bó hoa .

      “Cái này,” ta , đặt bó hoa xuống bàn, “dành cho Edwina. Và cái này” – ta làm thế với bó thứ hai – “dành cho mẹ .”

      Chỉ còn lại bó. Kate đứng đóng băng vì sửng sốt, thể cất mắt khỏi những bông hoa hồng hoàn hảo kia. biết ta có ý định gì, rằng lý do duy nhất cho việc ta tính luôn cả vào hành động này là để gây ấn tượng với edwina, nhưng quỷ tha ma bắt, trước đây chưa ai mang hoa đến tặng cả, và thể biết cho đến tận lúc này là mình muốn có ai đó tặng hoa đến mức nào.

      “Cái này,” rốt cuộc ta , đưa bó hoa hồng cuối cùng ra, “dành cho .”

      “Cám ơn ngài,” miễn cưỡng , đón chúng vào cánh tay. “Chúng đáng .” nghiêng người xuống ngửi, khoan khoái hít hà mũi hương nồng nàn. Rồi ngước lên, thêm, “Ngài chu đáo khi nghĩ đến Mary và tôi.”

      gật đầu duyên dáng. “Là niềm vinh hạnh của tôi. Tôi phải thú nhận, người theo đuổi em tôi tặng hoa cho mẹ tôi, và tôi nghĩ mình từng thấy ai hân hoan như thế.”

      “Mẹ ngài hay em ngài?”

      ta cười trước câu hỏi xấc xược của . “Cả hai.”

      “Và chuyện gì xảy ra với ta?” Kate hỏi.

      nụ cười xếch của Anthony trở nên vô cùng quỷ quái. “ ta cưới em tôi.”

      “Ừmmmm. Đừng nghĩ là lịch sử lặp lại. Nhưng…” Kate ho, muốn thành với song thể làm khác được. “Nhưng những bông hoa này đáng , và… và ngài tử tế khi làm thế.” nuốt khan. Chuyện này dễ dàng gì với . “Và tôi đánh giá cao chúng.”

      ta hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt tối thẫm như tan chảy. “ câu tử tế,” ta trầm ngâm. “Và lại hướng thẳng vào tôi, đáng kinh ngạc. Vậy là chuyện đó cũng khó khăn lắm, phải ?”

      Đứng nghiêng người trìu mến những bông hoa Kate dần khó chịu đứng thẳng lên. “Hình như ngài có biệt tài chính xác điều sai lầm.”

      “Chỉ khi có dính dán vào thôi, Sheffield thân mến của tôi. Những người phụ nữ khác, tôi đảm bảo với , bám riết lấy từng từ của tôi.”

      cũng như tôi đọc thấy,” lầm bầm.

      Mắt sáng lên. “Có phải đó là nơi tìm hiểu vể tôi? Tất nhiên rồi! Phu nhân Whistledown đáng mến đây mà. Tôi nên biết trước mới phải. Quỷ , tôi rất muốn bóp cổ bà ta.”

      “Tôi lại thấy bà ấy thông minh và sắc sảo,” Kate nghiêm nghị .

      nghĩ thế,” ta trả lời.

      “Ngài Bridgerton,” Kate nghiến răng. “Tôi chắc chắn ngài nên đến đây để xúc phạm tôi. Liệu tôi có thế chuyển lại lời nhắn cho Edwina dùm ngài ?”

      “Tôi nghĩ là . Tôi tin nó đến tay ấy mà bị xâm phạm.”

      Điều này quá đáng. “Tôi bao giờ hạ mình can thiệp vào thư tín của người khác.” Bằng cách nào đó Kate xoay xở để ra. Cả người run rẩy vì giận dữ, và nếu người phụ nữ ít kiềm chế hơn tay chắc chắn bóp cổ ta rồi. “Sao ngài dám ngụ ý khác được.”

      “Nghĩ kỹ , Sheffield,” với vẻ bình tĩnh đáng ghét, “tôi biết nhiều. Những gì tôi biết bao gồm thú nhận sốt sắng của rằng tôi bao giờ thấy mình ở gần em trong khoảng vài mét. tôi nghe , liệu có cảm thấy tin tưởng mà để lại lời nhắn nếu là tôi ?”

      “Nếu ngài cố giành được ưng thuận của em tôi thông qua tôi,” Kate trả lời lạnh băng, “ ngài sai hướng rồi đấy.”

      “Tôi biết chứ,” . “Đúng là tôi nên khiêu khích . hay, phải ? Nhưng tôi sợ là thể ngăn mình lại được.” cười toe toét với vẻ ranh mà và giơ tay lên tỏ vẻ bất lực. “Tôi có thể gì đây? có tác động gì đó đến tôi. Sheffield ạ.”

      Nụ cười của ta, Kate hoang mang nhận ra, thực có sức mạnh đáng kể. đột nhiên cảm thấy chóng mặt. chỗ ngồi…phải, việc cần làm bây giờ là ngồi xuống. “Xin mời ngồi xuống,” , vừa vẫy tay về phía chiếc trường kỷ thêu hoa vừa lê mình qua căn phòng đến chiếc ghế khác. muốn ta nấn ná thêm, nhưng cũng thể ngồi xuống mà mời ta ngồi, mà chân cũng bắt đầu loạng choạng kinh khủng.

      Nếu ngài tử tước có ý nghĩ lạ lùng khi đột nhiên lại lịch như thế, ta cũng chẳng ra. Thay vào đó, nhặt cái hộp dài màu đen ghế và đặt lên bàn, rồi mới ngồi xuống. “Có phải là nhạc cụ ?” đoán, chỉ và cái hộp.

      Kate gật đầu. “ cây sáo.”

      thổi sáo?”

      lắc đầu, rồi hơi nghiêng đầu và gật. “Tôi cố gắng học. Năm nay tôi mới thử thổi nó.”

      gật đầu đáp lại, và đó, ràng, là dấu chấm hết của chủ đề này, bởi vì sau đó lịch hỏi, “ nghĩ Edwina khi nào về?”

      “Ít nhất là nửa giờ nữa, tôi nghĩ vậy. Ngài Berbrooke đưa con bé ra ngoài dạo chơi bằng xe song mã.”

      “Nigel Berbrooke?” nghẹt thở khi nghe thấy cái tên đó.

      “Vâng, tại sao?”

      “Người đàn ông đó có nhiều tóc hơn óc. Hơn rất nhiều.”

      “Nhưng ta sắp hói,” thể ngăn mình chỉ ra điều đó.

      ta nhăn mặt. “Và nếu điều đó chứng minh được cho lập luận của tôi, tôi chẳng biết cái gì làm được.”

      Kate đến cùng kết luận về trí thông minh của ngài Berbrooke, nhưng , “ phải tệ khi xúc phạm đối thủ khác sao?”

      Anthony để lọt tiếng khịt mũi , “Đó phải là sỉ nhục. Đó là . Năm ngoái ta theo đuổi em tôi. hoặc cố gắng làm thế. Daphne cố gắng hết sức làm ta nản lòng. ta là gã tốt, tôi công nhận với điều đó, nhưng phải là người mà muốn nhờ đóng cho con thuyền, nếu bị mắc cạn hòn đảo hoang vắng.”

      Kate bất ngờ hình dung ra hình ảnh kỳ lạ về ngài tử tước, mắc cạn hòn đảo hoang vắng, quần áo tả tơi, da rám nắng. nó làm cảm thấy bồn chồn yên.

      Anthony nghiêng đầu, nhìn với ánh nhìn trêu chọc. “Nghe tôi này, Sheffield, có ổn ?”

      “Ổn!” gắt lên. “Chưa bao giờ ổn hơn. Ngài muốn gì chứ?”

      “Trông hơi ửng đỏ.” nghiêng mình tới quan sát gần hơn. thực ổn chút nào.

      Kate quạt quạt vào mình. “Trong này hơi nóng, ngài có nghĩ vậy ?”

      Anthony lắc đầu chầm chậm. “ hề.”

      nhìn đầy khao khát ra ngoài cửa. “Tôi tự hỏi ko biết Mary ở đâu.”

      đợi bà ư?”

      chẳng giống bà chút nào khi để tôi ở mình có ai hộ tống lâu thế này,” giải thích.

      ai hộ tống? Nghe đáng sợ. Anthony đột ngột hình dung ra mình bị mắc kẹt trong cuộc hôn nhân với Quý lớn nhà Sheffield, và nó làm toát mồ hôi lạnh. Kate thực giống bất cứ trẻ nào mà gặp, đến mức hoàn toàn quên mất rằng họ cần có người hộ tống. “Có thể biết tôi ở đây,” vội .

      “Vâng, chắc là thế.” vụt đứng dậy, băng ngang phòng đến chỗ dây chuông. giật mạnh rồi , “Tôi chỉ gọi ai đó để thông báo cho bà biết thôi. Tôi chắc bà muốn bỏ lỡ dịp được gặp ngài đâu.”

      “Tốt. Có lẽ bà trò chuyện với chúng ta trong khi chờ em về.”

      tới ghế, Kate cứng đờ người. “Ngài định chờ Edwina?”

      ta nhún vai, thích thú nhìn bối rối. “Tôi có kế hoạch nào khác cho buổi chiều nay.”

      “Nhưng con bé có thể hàng tiếng đồng hồ!”

      tiếng là nhiều, tôi chắc chắn, và hơn nữa…” ta ngừng lại, nhận thấy hầu đến ngưỡng cửa.

      rung chuông ư, thưa ?” hầu hỏi.

      “Phải, cám ơn , Annie,” Kate trả lời. “ vui lòng thông báo cho bà Sheffield rằng chúng ta có khách nhé?”

      người hầu cúi chào rồi bước khỏi.

      “Tôi chắc chắn Mary xuống bất cứ lúc nào,” Kate , thể ngừng nhịp chân. “Bất cứ lúc nào. Tôi chắc chắn.”

      ta mỉm cười – cái điệu cười gai mắt dó – và trông vô cùng thoải mái trường kỷ.

      im lặng gượng gạo rơi ngang căn phòng. Kate tặng nụ cười cứng ngắc. ta chỉ nhướng bên lông mày lên đáp trả.

      “Tôi chắc chắn bà xuống đây…”

      “Bất cứ lúc nào,” ta hào hứng nốt câu hộ .

      lại ngồi sụm xuống ghế, cố nhăn mặt. Chắc được rồi.

      Vừa lúc đó, ngoài đại sảnh náo loạn cả lên - tiếng chó sủa om sòm, theo sau tiếng thét the thé, “Newton! Newton! Ngừng ngay lập tức!”

      “Newton?” ngài tử tước dò hỏi.

      “Con chó của tôi,” Kate giải thích, rồi thở dài đứng dậy. “Nó …”

      “NEWTON!”

      “…hoà hợp lắm với Mary, tôi e là vậy.” Kate tới cách cửa. “Mary? Mary?”

      Anthony đứng lên theo Kate, nhăn mặt trước tiếng sủa rách màng nhĩ của con chó và tiếng thét khủng khiếp cảu bà Mary vang lên ngay sau đó. “Nó là giống gì thế,” lầm bầm, “chó ngao hả?” Nhất định là con chó ngao rồi. Sheffield lớn chính xác là loại người giữ con chó ngao ăn thịt người ở bên cạnh để sai bảo.

      ,” Kate , bước vội ra đại sảnh vừa lúc bà Mary lại thét lên lần nữa. “Nó là…”

      Nhưng Anthony bỏ lỡ mất lời . Dù sao cũng chẳng quan trọng, bởi giây sau, con chó corgi mập nhất mà từng thấy – cùng lớp lông dày màu nâu nhạt và cái bụng gần như lê sàn nhà – núng nính vào phòng.

      Anthony sững lại vì sửng sốt. Đây là sinh vật gieo rắc nỗi kinh hoàng ngoài đại sảnh sao? “Ngày tốt lành, chó.” ta nghiêm nghị chào.

      Con chó dừng lại, ngồi ngay xuống, và…

      Mỉm cười?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :