1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tử ngọc mộng hoa - Quy Hải Du Hạc (3/279)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tử Ngọc Mộng Hoa


      Tác giả : Quy Hải Du Hạc

      Nguồn : Tangthuvien

      Converter : Củ Lạc

      Editor: nguyethoadatuyet

      Thể loại: Cung đình, sủng văn, ân oán tình thù

      Tình trạng: On-going

      Số chương 279​

      Giới thiệu


      Đại Đường, mùa xuân năm Khai Nguyên thứ 24

      Đế đô Trường An, cung vàng điện ngọc, mái son lầu xanh, lan can bạch ngọc, điêu khắc như họa

      Tiểu cung nữ Tử Chi, ngây thơ thuần khiết, đôi mắt trong sáng như nước hồ thu, chưa từng nhiễm phải bụi trần

      Thâm cung hiểm ác, sinh tồn dễ, nàng muốn rời

      Có điều ---

      Từ ngày chàng xuất trong cuộc đời nàng, tâm nàng trở nên như sóng chuyển, bắt đầu mạo hiểm bước đường đến với hạnh phúc của chính mình
      Khai Nguyên thịnh thế, đến Quảng Đức phồn thịnh.

      Tử Chi, gốc tử đằng bé, trưởng thành đại thụ rợp bóng che trời...

      *Đây là truyện lấy bối cảnh thời Đường, bắt đầu từ thời Đường Huyền Tông - Lý Long Cơ và kết thúc ở thời Đường Đại Tông*

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 1. DỊCH ĐÌNH

      Năm nay mùa xuân đến sớm. Còn chưa đến tiết Lập Xuân, đất trời phủ đầy hơi ấm. Bên góc tường, gốc mai nở đầy hoa. Mặc dù thường ngày có bàn tay người chăm sóc nhưng cành lá vẫn sum suê xanh tốt. Nơi Dịch Đình mệt mỏi, mấy đóa hoa nở đầu mùa cũng khiến các cung nữ bớt phần nào tủi thân ngày xuân.

      Đối với những cung nữ giặt áo chốn này, mỗi khi thời tiết ấm dần lên là chuyện tốt vô cùng. Công việc tuy có mệt nhọc, chút giảm bớt, nhưng hai tay ngâm trong nước lạnh như tiết trời mùa đông, khiến cho họ thấy khó chịu, đau nhức. Dịch Đình là nơi quản lý nô tỳ của hậu cung Đại Đường.

      Ở đây đều là cung nữ hạ đẳng, những ngày thường ăn uống đủ, công việc vất vả, lại còn bị quản Tào thị đối đãi khắc nghiệt. Cung nữ tập trung làm việc liền bị bà ta đánh chửi. Ai nấy đều nơm nớp lo sợ, sợ chọc giận lão bà hỉ nộ vô thường.

      Tử Chi ngồi chồm hỗm bên ao nước lạnh như băng, véo véo mấy ngón tay sắp bị đông cứng, nhịn được mà chảy cả nước mắt. Nàng giống như đám cung nhân gia cảnh nghèo khó kia. Nàng vốn là con của Bí thư giám* Bùi Hành Chi. Phụ thân ở trong triều bị kết tội, nàng cùng tỷ tỷ Tử Lan bị đày vào Dịch Đình làm nô tỳ.

      Năm đó, nàng mới mười tuổi. Bí thư giám là chức vụ phụ việc cho quan lớn, mang hàm tứ phẩm, phụ trách quản lý kinh sách* cho triều đình; mặc dù quyền cao chức trọng, nhưng quan hàm thấp. Trước khi vào cung, Tử Chi vốn là thiên kim tiểu thư được nuông chiều ở Bùi phủ; nhập cung rồi, việc nặng vất vả thế này nàng có làm bao giờ mà quen tay? Lại thêm phần dung mạo xinh đẹp của nàng, các cung nữ khác đều nhìn vừa mắt, họ xa lánh nàng, đùa cợt nàng, thi thoảng còn gây chuyện với nàng.

      *Bí thư giám: chức quan thời Đường

      Cung nữ Hồng Ngọc ngồi cạnh thấy nàng rơi lệ, liền dò hỏi, “Tử Chi, ngươi làm sao thế?”

      ... có gì đâu.” Tử Chi cười miễn cưỡng, vội lấy tay gạt nước mắt.

      Hồng Ngọc cười nhạo tiếng, châm chọc, “Ngươi vào đây cũng hơn hai năm rồi, còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư à? Suốt ngày chỉ biết khóc, làm như oan ức lắm! Hứ! Ngươi quên bản thân ngươi rồi sao? Phượng Hoàng rụng sạch lông còn bằng con gà rừng!”

      Tử Chi cúi đầu gì, khẽ cắn môi. Nàng tiếp tục công việc của mình, cũng là để khóc thêm nữa trước mặt người khác. Hoàng cung lạnh lẽo, thân phận hèn mọn, ai để ý quan tâm đến nàng. Tỷ tỷ Tử Lan ngồi giặt áo kế bên, thấy thế khỏi xót xa, liền cầm lấy bàn tay dính đầy bọt trắng xóa của muội muội, dịu dàng , “Tử Chi, hãy kiên cường lên. ngày nào đó, chúng ta có thể rời khỏi nơi này.”

      “Rời khỏi sao?” Tử Chi cười buồn bã, dùng ống tay áo khẽ lau nước mắt mặt. Hiển nhiên, nàng tin tưởng hoàn toàn lời của tỷ tỷ, “Phụ thân, mẫu thân và ca ca đều bị lưu đày đến Tây Bắc, sinh tử đến giờ , còn ai có thể cứu lấy chúng ta chứ?”

      “Vì vậy, chúng ta mới phải dựa vào chính mình.” Hai mắt của Tử Lan chợt trở nên sáng ngời, nàng ta cố ý thấp giọng, , “Yên tâm . Tỷ tỷ hỏi thăm cả rồi. Chỉ cần tích góp đủ tiền, chúng ta có thể cầu Dịch Đình thừa*, xin giúp chúng ta đổi chỗ. nơi nào cũng được, thoát khỏi đây là tốt rồi. Nếu may mắn, chừng được vào nội cung hầu hạ hoàng tử, công chúa. Đến khi đó, còn ai dám khi dễ chúng ta nữa.”

      *Dịch Đình thừa: Chức quan trong hậu đình, giống như huyện thừa, quan thừa

      Theo quy chế của Đại Đường, trong Dịch Đình có hai quản , ba Dịch Đình thừa, đều là thái giám, chưởng quản sổ sách về tên tuổi các cung nhân, nữ công, dĩ nhiên có thể giúp các nàng đổi chỗ. Tử Chi nghe tỷ tỷ liền mừng rỡ, đôi mắt trong veo của nàng sáng lên như ánh mặt trời, rồi trong phút chốc trầm xuống ảm đạm. Nàng chần chừ, “Tỷ tỷ, chúng ta... có tiền.”

      “Muội yên tâm.” Tử Lan cắn răng, dùng sức chà xát mấy kiện áo quần, trong ánh mắt kiên định thoáng qua giọt nước mắt nhạt nhòa, “Tỷ nhất định nghĩ được cách.”

      Gió đầu mùa còn mang theo hơi lạnh ẩm ướt, lướt qua cành lá, hoa mai liền theo đó rụng lả tả, bay phấp phới giữa khung trời xanh trong. Tử Chi đưa tay đón lấy cánh hoa, nhàng ngửi hương thơm của nó. Hoa rụng chỉ còn ít, nhưng mùi hương vẫn cứ lan tỏa nhàng. Dù sao, nàng cũng chỉ là hài tử mười ba tuổi. Thấy đóa hoa mỏng manh xinh xinh, cũng thấy bản thân nhiều phần thích. Bất thình lình, Tử Chi run mình cái, tay nàng trở nên đau đớn quá chừng. Nàng nhìn cái, trước mắt là vết roi in lằn đỏ dài bàn tay non mềm của mình.

      Tử Chi sợ hãi, ngẩng đầu. Quản ma ma Tào thị khoanh tay, lớn tiếng quát nàng, “Đứng ngây ra đó làm gì? Còn mau làm việc?!”

      Nàng dám trả lời, cố nén nước mắt quay trở lại việc giặt quần áo. Nước vẫn lạnh như ngày đông giá rét, bàn tay mịn màng của nàng có vết nứt da, hôm nay lại thêm roi kia quất vào, nhìn là đáng sợ. Vết thương chạm vào nước rát vô cùng, nàng run cả thân mình, rồi nhịn được mà òa khóc.

      Tào thị thấy thế càng phát bực, thẳng tay vút thêm vài roi lên người nàng, quát, “Tiện tỳ! Vào cung có gì mà khóc, nuốt hết nước mắt vào bụng cho ta!”

      Tử Chi đau đến còn sức lực, dám né tránh. Bị đánh hồi, áo nàng rách toạc, rướm cả máu đỏ. Tử Lan đau lòng, vội nhảy bổ vào người muội muội, thay nàng đỡ mấy roi, ngẩng đầu cầu xin, “Tào ma ma, bà muốn đánh đánh ta ! Muội muội ta còn , thân mình yếu ớt, muội ấy qua nổi đâu...”

      Khuôn mặt bà ta trở nên dữ tợn, cước đá văng Tử Lan qua bên, giơ roi lên muốn đánh nhừ xương cả hai tỷ muội. Chợt từ phía sau, thanh dịu dàng vang lên, “Tào ma mà à.”

      Tào thị quay người lại, thấy vị dưới ba mươi tuổi, vận cung trang xinh đẹp. Nàng ta chính là Chính thất phẩm điển y của Thượng Phục cục * - Vương Loan. Tào thị vội thay đổi sắc mặt, cung kính thi lễ, cười nịnh, “Vương điển y, sao người phải đích thân đến Dịch Đình này? Nếu người có gì phân phó có thể phái cung nữ đến báo với nô tỳ tiếng, nô tỳ nhất định hành thỏa đáng.”

      *Điển y: Cung nữ chính thất phẩm, theo quy chế nữ quan, cung nữ Đại Đường.

      “Quả là có việc cần nhờ đến giúp đỡ của Tào ma ma.” Vương điển y nhìn lướt qua đám cung nhân trong đình viện cái, cười dịu dàng, “ thời, Thượng Phục cục chúng ta đủ người, nên ta muốn mượn ở chỗ ngươi vài người để giúp ta đưa y phục mùa xuân đến Diên Khánh điện.”

      “Chuyện của Diên Khánh điện thể qua loa được.” Tào thị ra vẻ nịnh nọt, vẫy tay cái, gọi hơn trăm cung nữ giặt áo trong Dịch Đình đến trình diện, nhìn Vương điển y cười cười lấy lòng, “Đều là mấy nha đầu chưa thạo việc đời, người xem xem, người cứ trực tiếp chọn rồi mang là được.”

      Các cung nữ lanh trí đứng thành hàng, vừa nghe đến việc có thể qua Diên Khánh điện liền lộ ra ý mừng mặt, hai tay lau lau vội vào vạt áo cho khô, hồi hộp nhìn Vương điển y. Vương điển y lạnh lùng đánh giá, rồi tiện tay chỉ vài người tướng mạo đoan chính, phân phó, “Các ngươi, theo ta.”

      Tử Chi và Tử Lan cũng nằm trong đám người được chọn, nhất mực cúi đầu “dạ” tiếng rồi theo sau Vương điển y, để ý tới ánh mắt ghen tỵ của Hồng Ngọc liếc tới. Tử Chi lau mấy giọt nước nơi khóe mắt, lay tay áo của Tử Lan, thấp giọng hỏi, “Tỷ tỷ, Diên Khánh điện là nơi nào?”

      Tử Lan vừa vừa , “Là tẩm cung của Huệ phi nương nương.”

      Tử Chi gật gật đầu. Mặc dù khi vào cung, nàng luôn phải giặt áo trong Dịch Đình, nhưng cũng nghe qua Võ Huệ phi được sủng ái đến mức nào. Vương hoàng hậu bị phế, Võ Huệ phi trở thành nữ nhân tôn quý nhất của hậu cung Đại Đường.

      Nàng ta có bảy người con với Hoàng đế Lý Long Cơ, trừ Hạ Điệu vương Lý Nhất, Hoài Ai vương Lý Mẫn và Thượng Tiên công chúa mất sớm, còn lại Hàm Nghi công chúa, Thọ vương Lý Mạo, Thịnh vương Lý Kỳ cùng Thái Hoa công chúa đều rất được sủng ái. Đám người trước tiên đến Thượng Phục cục nhận y phục, rồi mới theo Vương điển ý tiến đến Diên Khánh điện. Nào giờ ở Dịch Đình xa xôi hẻo lánh, nay được đến nơi này, rường cột chạm trổ, cung vàng điện ngọc, Tử Chỉ thấy đẹp mắt vô cùng.

      Còn chưa đến cửa dẫn vào sân Diên Khánh Điện, Vương điển y nghiêm mặt dặn dò, “Đây là y phục của Thịnh vương điện hạ, các ngươi phải thập phần cẩn thận! Lát nữa vào, các ngươi nhớ phải đứng im cúi đầu, được lộn xộn, cũng được chuyện. Nếu làm theo lời, cái mạng cũng còn đâu.”

      Đám cung nữ cúi đầu vâng dạ. Tuy rằng trong lòng khẩn trương, nhưng vừa nghĩ đến việc cầm trong tay y phục của Thịnh vương, đám người liền thấy hân hoan vui sướng. Đều là nương bị giam cầm trong thâm cung tịch mịch, thường ngày bàn tán cũng là chuyện về mấy hoàng tử trẻ tuổi. Các nàng chưa từng gặp họ, đồng thời hiểu được chính mình căn bản có nửa điểm lọt vào mắt họ, nhưng có thể chạm vào y phục thôi cũng khiến các nàng thập phần cao hứng.

      Thịnh vương là đứa con thứ hai mươi mốt của Lý Long Cơ, tên gọi Lý Kỳ. Tử Chi từng nghe mấy cung nữ qua, trong số các hoàng tử, Thịnh vương có tướng mạo tuấn nhất, học rộng biết nhiều, lại khỏe mạnh cường tráng, là thiếu niên văn võ song toàn. Nàng là nương trẻ tuổi, nghe vậy thấy tò mò. Hai tay Tử Chi giữ chặt y phục, theo sau mọi người vào phía đông của điện, đó là nơi ở của Thịnh vương.

      Mặc dù qua mùa đông, bốn phía của điện vẫn còn đặt chậu than sưởi ấm bằng vàng. Các nàng vừa vào cửa, hơi ấm lan tỏa khắp phía, làm bản thân vô cùng thoải mái. Vương điển y cùng người cung nữ chỉnh trang y phục cúi đầu thi lễ, cung kính , “Thượng Phục cục điển y Vương thị tham kiến Thịnh vương điện hạ, Thái Hoa công chúa.”

      Nơi này tuy chỉ là điện phụ của Diên Khánh điện nhưng bày trí bên trong vượt xa tưởng tượng của Tử Chi. Nàng cảm thấy tò mò, lén liếc nhìn cái, chỉ thấy thiếu niên và nương, y phục đẹp đẽ, ngồi bên cửa sổ đánh cờ. Nghe Vương điển ý , ra là Thịnh vương Lý Kỳ và Thái Hoa công chúa. Chỉ nhìn thoáng qua, Tử Chi vẫn chưa nhìn dung mạo của họ. Nàng chỉ cảm thấy tuy hoàng tử và công chúa còn trẻ tuổi, nhưng người toát ra khí độ ung dung, cao quý thanh hoa của hoàng thất, khiến người ta dám nhìn thẳng.

      Nghe Vương điển y xong ý tưởng, Lý Kỳ mới giơ tay bảo mọi người đứng dậy, thản nhiên , “Làm phiền điển y, cứ đặt ở bên là tốt rồi.”

      Giọng của vô cùng dễ nghe, tựa như gió mát suối trong, lại giống như tiếng đàn ngân vang, mang theo khách khí, đạm mạc. Vương điển y phân phó cung nữ đem y phục xếp đặt cho tốt. Tử Chi bước lên phía trước. Bất thình lình, người phía sau cẩn thận giẫm lên váy nàng, nàng lảo đảo, suýt nữa bị ngã.

      “A nha ---” Tử Chi kêu lên tiếng, vất vả mới đứng vững lại được, nhưng y phục trong tay nàng bị rơi cả ra đất.

      Cung nhân trong điện nhiều, đều khoanh tay đứng hầu cách quy củ nên gian tĩnh lặng vô cùng. Bầu khí yên lặng bị phá vỡ, mọi người nhất thời dồn ánh mắt về phía Tử Chi, thấy người gặp họa vui sướng. Ở Diên Khánh điện, họ đều biết, tuy Thịnh vương còn chưa đầy mười sáu tuổi nhưng xử rất tàn nhẫn, tính tình ai hiểu được, trong cung có kẻ dám chọc giận . Vương điển y cả kinh, sắc mặt trắng bệch, vội kéo Tử Chi quỳ xuống thỉnh tội, dập đầu , “Là nô tỳ quản giáo nghiêm, khiến thuộc hạ quấy nhiễu điện hạ, thỉnh điện hạ giáng tội.”

      Cung nhân vội vàng theo Vương điển y quỳ xuống. Tử Lan lo lắng, trộm nhìn sắc mặt của Thịnh vương, ánh mắt của vị hoàng tử cao cao thượng thượng vừa chiếu đến, nàng liền rùng mình cái, vội tránh . quả giống như trong truyền thuyết, dung mạo tuấn mỹ, mi thanh mục tú, thần thái phiêu dật, ánh mắt kia lạnh lẽo như băng, khiến nàng rét mà cũng tự run.

      Tử Chi biết mình gặp đại họa, cúi đầu, quỳ sát sàn lạnh toát, co rúm người dám lời nào. Khi bước chân của Thịnh vương bước tới, lọt vào tầm mắt nàng, mồ hôi người nàng chảy ròng ròng, trán cúi thấp hết mức có thể.

      Lý Kỳ nhàn nhã, chậm rãi bước tới bên cạnh tiểu cung nữ gặp rắc rối, dừng lại. nhìn xuống nàng, liếc cái, ra lệnh, “Ngẩng đầu lên.”

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 2. HOÀNG TỬ
      Tử Chi theo lệnh ngẩng đầu lên, mắt dám nhìn thẳng. Lý Kỳ khoanh tay, nhìn người thiếu nữ thân hình gầy gò nhưng điềm đạm đáng trước mặt. Khuôn mặt nhắn của nàng trắng bệch vì sợ hãi, nước mắt ướt đẫm đôi hàng mi. Nàng có đôi mắt sáng, thoáng qua trong con ngươi là hoảng sợ tột độ. Vì cố gắng kiềm chế bản thân, hai vai nàng run lẩy bẩy, nước mắt liên tục trào ra, thấm ướt cả khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp.

      Lý Kỳ đứng cạnh nàng, gương mặt chút giận dữ, hỏi nàng, “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

      Giọng của nhàng, có thể là ôn hòa hết mức, nhưng Tử Chi quá sợ rồi. Nàng sợ đến nỗi trả lời được câu hỏi của , cứ thế mà im lặng hồi lâu. Tử Lan nghĩ rằng Thịnh vương muốn trách phạt muội muội, tình thế cấp bách, nàng ta đành lê hai gối tiến đến, dập đầu, “Điện hạ, muội muội của nô tỳ trẻ người non dạ, muội ấy cố tình mạo phạm người. Nô tỳ nguyện ý thay nàng nhận phạt, xin điện hạ tha tội cho muội muội...”

      Lý Kỳ cười như cười, khẽ nhếch khóe môi, để ý đến lời của Tử Lan mà quay sang hỏi Vương điển y, “Hai cung nữ chưa biết quy củ này, đều là người của Thượng Phục cục sao?”

      “Điện hạ thứ tội.” Vương điển y cố gắng giữ bình tĩnh, liếc mắt ra hiệu cho Tử Lan được nữa, sau đó cúi đầu trả lời, “Năm nay tiết xuân đến sớm, Thượng Phục cục vì vội chuẩn bị y phục cho điện các* nên đủ người, bất đắc dĩ nô tỳ phải đến Dịch Đình gọi thêm vài cung nữ đến giúp. Các nàng mặc dù ngôn hành* đúng, nhưng cũng có ý xấu. Nô tỳ cầu xin điện hạ rộng lòng tha thứ, sau khi trở về, nô tỳ đích thân trách phạt, dạy dỗ lại các nàng.”

      *Điện các: Cung điện, tẩm cung, tẩm điện
      *Ngôn hành: Lời và cử chỉ, hành vi

      Lý Kỳ khoát tay, thong thả , “Thôi, cũng phải là chuyện gì nghiêm trọng. Các nàng tuổi còn , điển y cũng đừng khó xử các nàng.”

      Vương điển y cảm thấy việc trở nên ngoài ý muốn, liền thúc cánh tay của Tử Chi, , “Còn mau tạ ơn?”

      Mắt Tử Chi ngấn lệ, môi nàng giật giật, người vẫn còn run, nên lời. Vương điển y sợ Thịnh vương nổi giận, liền vừa quát vừa thúc nàng, nhưng còn chưa xong, nghe Lý Kỳ ra lệnh, “Đừng làm khó nàng ấy. Đứng dậy cả .”

      Giọng của hờ hững, nhưng trong đó là ôn hòa ấm áp làm sao. Tử Chi chậm rãi đứng lên, thấy Thịnh vương đỡ cho mình trong lòng vô cùng cảm kích. Nàng ngờ rằng trong thâm cung vẫn còn có người tốt đến như vậy. Y phục Tử Chi mặc đều bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, vài giọt trán khẽ lăn trúng mắt nàng. Thấy xót, nàng liền đưa tay lên lau. Vô tình, ống tay áo trễ xuống, để lộ vết thương nơi cổ tay nàng.

      Lý Kỳ lúc này mới chú ý tới. Bàn tay trắng nõn của Tử Chi rướm máu, thậm chí, mu bàn tay, cổ tay đều có những vết sẹo mờ nhạt, chằng chịt đan vào nhau. Bị quất roi tàn nhẫn như thế, biết người nàng còn có vết thương nào nữa hay . Cảm giác có người nhìn chằm chằm mình, Tử Chi bất giác ngẩng đầu lên, chỉ thấy vị hoàng tử mang vẻ mặt lạnh lùng, nhìn mãi vết nứt cùng vết thương hòa lẫn tay mình, cảm thấy ngạc nhiên, ghét bỏ hay là thương hại nữa. Nàng vội vàng che tay lại, cúi đầu, vành tai ửng đỏ. Ánh sáng chiếu vào áo lụa tơ tằm thêu kim tuyến của Lý Kỳ, nhất thời khiến nàng chói mắt.

      Tử Lan nhanh chóng nhặt y phục rơi đất thay cho muội muội. Vương điển y cùng các cung nữ thi lễ với Thịnh vương và Thái Hoa công chúa, sau đó, từng người khom lưng bước ra ngoài. Rời xa Diên Khánh điện, lúc này, Vương điển y mới thở phào nhõm. Nàng ta dừng lại, liếc Tử Chi cái rồi bất thình lình tát nàng, nghiêm mặt, “Ngươi làm sao lại bất cẩn như thế hả? Cũng may là Thịnh vương điện hạ truy cứu, chiếu theo cung quy, ngươi có biết phải chịu xử phạt thế nào ?!”

      Tử Chi ôm mặt, lui về phía sau từng bước, nước mắt vòng quanh. Vương điển y thở dài, nghiêm giọng, “Cung nhân phải thận trọng, điềm tĩnh. Nếu dám thất nghi*, làm bề tức giận, đánh ba mươi trượng cũng đủ. May cho ngươi, Thịnh vương khoan hồng độ lượng, đổi lại là người khác, hôm nay ngươi chỉ còn nửa cái mạng!”

      *Thất nghi: Bất kính, giữ đúng phép tắc, lễ nghi

      Tử Chi nghĩ đến, trong lòng hoảng sợ, liền quỳ xuống, ngập ngừng, “Điển y thứ tội, nô tỳ phải cố tình...”

      Vương điển y thấy nàng như thế có chút đành lòng, chậm rãi , “Thịnh vương điện hạ trách tội ngươi, ta cũng gì đâu. Tuổi ngươi còn , ta muốn nhắc nhở câu: Ở trong cung này, nhất cử nhất động đều phải thập phần cẩn thận, sai lầm chút, có thể mất cả tính mạng!”

      Tử Chi rùng mình, cúi đầu dạ thưa, “Đa tạ điển y chỉ dạy.”

      Vương điển y gì nữa, phất tay cái, lạnh lùng bước thẳng về hướng Thượng Phục cục. Tử Lan đỡ muội muội đứng dậy, vuốt gò má sưng đỏ của nàng mà xót lòng, “Có đau ?”

      Tử Chi gật đầu, khuôn mặt nhắn tràn đầy ủy khuất. Tử Lan cầm tay muội muội, lau những giọt mồ hôi trán nàng, dịu dàng an ủi, “Ổn rồi, có việc gì nữa, chúng ta cũng trở về thôi.”

      “Tỷ tỷ...” Tử Chi rốt cuộc kiềm được nữa, òa lên khóc, “Tỷ tỷ, muội chịu nổi nữa... Cả ngày đều phải lo sợ, mỗi khắc đều như bị tra tấn... Muội ghét nơi này, muội muốn về nhà, muội muốn ở cùng với phụ thân và mẫu thân...”

      “Ngốc quá.” Tử Lan ôm chặt nàng vào lòng, thở dài mệt mỏi, “Tử Chi, muội phải nhớ kỹ, chúng ta còn nhà để về nữa. Cùng lắm, nếu ở trong cung này cố gắng sống sót qua ngày, chừng về sau, chúng ta có thể đoàn tụ với họ.”
      Tử Chi vừa vừa lau nước mắt, nức nở , “Được... Muội chờ đến ngày đó.”

      “À, đúng rồi!” Tử Lan chợt nhớ đến chuyện, liền dặn dò muội muội, “Lúc nãy, chính A Tú giẫm vào váy muội, biết là vô tình hay cố ý nữa. Tóm lại về sau, muội để ý nàng ta chút. Muội còn quá , hiểu được lòng người hiểm ác.”

      “A Tú?” Tử Chi vô cùng ngạc nhiên. Nàng hiểu được, người cung nữ cùng phòng với nàng cớ sao lại thù ghét nàng chứ?

      Tử Lan gì thêm, cúi đầu khẽ cười, miệng lẩm bẩm, “Thịnh vương điện hạ... quả là người tốt.”


      Hai người trở lại Dịch Đình, đám cung nữ lập tức vây quanh, hỏi han ríu rít. Hồng Ngọc giữ chặt cánh tay của Tử Chi, ra vẻ vô cùng thân mật, cười hỏi, “Tử Chi, ngươi có gặp được Huệ phi nương nương ?”

      Trong lòng Tử Chi vô cùng chán nản, hận thể giằng tay ra khỏi Hồng Ngọc, đành đáp, “Vương điển y và chúng ta qua điện phụ phía đông, chỉ có Thịnh vượng điện hạ và Thái Hoa công chúa, có gặp nương nương.”

      “Thịnh vương điện hạ?” Hai mắt Hồng Ngọc đột ngột trở nên sáng ngời, nàng ta hỏi dồn dập, “Ngươi mau , điện hạ trông như thế nào? Có đúng là như các nàng , rất tuấn tú hay ?”

      “Ta hồi hộp quá, nên nhìn .” Tử Chi thản nhiên trả lời, bỗng nhiên nhận ra, nàng ngẩng đầu nhìn hai lần mà vẫn chưa thấy dung mạo của hoàng tử, chỉ thấy ánh mắt lóe ra ánh sáng chói lọi, tia nhìn sắc bén, chiếu thẳng vào thân thể hèn mọn của nàng.

      “Vậy còn Thái Hoa công chúa?” Hồng Ngọc bĩu môi, rồi thấp giọng ra vẻ thần bí, thầm vào tai Tử Chi, “Trong cung đồn đại, công chúa chính là Vương hoàng hậu chuyển thế, đôi mắt và dáng dấp của nàng giống hoàng hậu vô cùng. Vì vậy, Huệ phi nương nương có thích nàng... Ngươi có thấy nàng ? Phải chăng nàng rất xinh đẹp?”

      Tử Chi vẫn như cũ lắc đầu, “Ta đâu có dám ngẩng đầu nhìn.”

      Hồng Ngọc còn muốn hỏi thêm, thấy Tào thị cầm roi hùng hổ bước về phía bên này, liền vội vàng chạy đến bên ao nước, tiếp tục giặt mấy kiện y phục chồng chất. Tử Chi cũng bình ổn lại tâm tình, hai tay ngâm trong nước lạnh lẽo, vết thương lại nhói đau. Cũng biết vì sao, bên tai nàng lại vang lên giọng như gió mát suối lành của Thịnh vượng, “Các nàng tuổi còn , điển y cũng đừng khó xử các nàng... Đừng làm khó nàng ấy. Đứng dậy cả ...”

      Nhớ lại ánh mắt kia hờ hững nhưng ấm áp vô cùng, Tử Chi chợt thấy mủi lòng. Trong thoáng chốc, bọt nước trong ao bắn tung tóe, xua giọt nước mắt vui mừng gò má nàng.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3. Tử Lan

      Đêm nay trăng tròn vành vạnh sáng ngời, mây nhàng lững lờ trôi. Kinh thành chìm trong giấc mộng, khung cảnh yên tĩnh vô cùng. Tử Lan đứng ở hành lang dài hun hút trong đình, bóng tối vây lấy thân nàng. Tiết trời mùa xuân mang đến những cơn gió lạnh thấu xương, thổi phất phới tà áo trắng mỏng manh của nàng.

      Những gian phòng dành cho cung nữ Dịch Đình vừa thấp lại vừa ẩm, cứ phòng tám người ở cùng. Tỷ muội Tử Lan ở chung. Nàng lúc này chưa trở về phòng, mà khẽ đẩy cánh cửa ẩm thấp vào gian phòng khác. Trong bóng tối, bóng dáng gầy gò nằm giường. Tử Lan khẽ gọi, “Tử Chi.”

      Tử Chi còn chưa ngủ, thừa dịp mấy cung nữ ở cùng chưa có tỉnh giấc, nàng liền bước theo Tử Lan ra ngoài, trong lòng khỏi ngạc nhiên, “Sao tỷ tỷ giờ này còn thức? Cẩn thận kẻo Tào ma ma lại chửi mắng...”

      “Cầm lấy này.” Tử Lan nhìn quanh quất khắp bốn phía ai rồi lấy trong người ra túi tiền, đặt vào tay Tử Chi. “Tiền này dễ kiếm được. Muội đợi lúc thích hợp lén tìm Dịch Đình thừa, xin điều muội đến chỗ khác làm việc. Nhớ kỹ, phải cẩn thận, đừng để Tào ma ma biết chuyện.”

      Túi tiền khá nặng. Tử Chi mở ra thấy đồng vàng óng ánh, ước chừng khoảng mấy chục lượng. Từ khi vào cung, nàng chưa từng thấy số tiền nào nhiều như vậy, khỏi hoảng sợ liền sinh nghi, “Tỷ tỷ, cái này từ đâu mà tỷ có?”

      Tử Lan lắc đầu trả lời, lẳng lặng cầm bàn tay bị thương của Tử Chi, dịu dàng , “Muội đừng hỏi nhiều. Tỷ tỷ còn có việc phải làm, mấy ngày nữa ở Dịch Đình này cùng muội. Vì vậy, muội nhất định phải bảo trọng.”

      “Tỷ tỷ!” Tử Chi trở nên kinh hãi, trong lòng nàng lên dự cảm xấu, “Tỷ định làm gì? Nếu là cầu xin Dịch Đình thừa, tốt nhất là hai chúng ta cùng ...”

      Nước mắt bỗng chốc trào ra quanh mi, Tử Lan rốt cuộc kiềm chế được. Cổ họng nàng nghẹn ngào, hai tay nàng ôm lấy gò má mềm mại của muội muội đầy thương, tha thiết , “Tử Chi, muội nhất định phải kiên cường, nhất định phải tìm mọi cách để sống sót trong hậu đình này. Ba mươi năm Hà Đông rồi lại ba mươi năm Hà Tây, chỉ cần giữ được mạng, nhà chúng ta tất có ngày Đông Sơn tái khởi*.”

      *Đông Sơn tái khởi: Trở lại như lúc ban đầu

      “Tỷ tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tử Chi sốt ruột đến mức sắp khóc, nắm chặt lấy tay Tử Lan. “Tỷ muội chúng ta bao lâu nay nương tựa lẫn nhau, là chuyện gì xảy ra, tỷ đừng gạt muội có được ?”

      Tử Lan vẫn lắc đầu như cũ. Nàng vỗ vỗ tấm lưng mềm của muội muội, nở nụ cười miễn cưỡng rồi dặn dò, “Trước khi vào cung, phụ thân từng đề cập với ta rằng, người và Hữu giám môn tướng quân Cao Lực Sĩ* có giao tình. Cao tướng quân quyền cao chức trọng, lại là nội thần* được sủng ái nhất, hầu hạ bên hoàng thượng. Ông ta có thể giúp phụ thân rửa sạch tội danh. Mai này nếu có cơ hội, muội nhất định phải nghĩ cách gặp cho bằng được ông ấy.”

      *Hữu giám môn tướng quân Cao Lực Sĩ: Đây là nhân vật có trong lịch sử, chức tước của ông mình dựa theo bản raw và nguồn Wikipedia nên edit ràng ^^

      “Tỷ tỷ...” Tử Chi nức nở, giọng ngắt quãng. “Tỷ đừng bỏ muội... Tỷ đâu... muội theo đó...”

      “Tử Chi, nghe lời tỷ!” Tử Lan cố làm ra bộ mặt giận dữ rồi dặn dò, “Nhớ kỹ, nhất định phải tìm cách gặp Cao tướng quân, nhưng được gấp gáp. Trong cung, bốn phía đều là hổ dữ rình mồi, muội phải bảo toàn được mạng sống. Sau này... chừng gặp lại phụ mẫu và ca ca...”

      đến đây, Tử Lan trở nên nghẹn ngào. Nàng nhìn khuôn mặt thanh tú, đẹp đẽ như ngọc của muội muội, trong lòng dù nỡ nhưng cuối cùng vẫn quyết đẩy nàng ấy ra khỏi người mình. Tử Chi ngơ ngác, vô tình nhìn thấy mấy giọt nước mắt của tỷ tỷ khẽ rơi. Tử Lan quay người dứt khoát, rảo bước trong bóng tối mịt mù. Tận đáy lòng của Tử Chi, nàng cảm giác được có điềm xấu sắp xảy đến.

      Có lẽ đây là lần cuối nàng gặp tỷ tỷ.

      Ánh trăng rải vàng tà áo, Tử Chi đứng lặng giữa đêm xuân trong đình, đưa mắt nhìn khắp bốn phía hoang vắng. Gốc mai nơi góc tường, hoa rụng còn phân nửa, chỉ còn lại những cành cây khô khốc chĩa thẳng lên trời. Nàng chợt giật mình, vội quay người trở về phòng. Vừa tới cửa, thấy bóng dáng gầy vận áo xanh đứng dựa phía ngoài, Tử Chi khỏi sợ hãi, “A Tú?”

      A Tú bước tiến đến gần nàng, thản nhiên , “Tử Chi, lá gan của tỷ muội hai ngươi lớn.”

      Tử Chi chắp tay sau lưng, lặng lẽ đem túi tiền giấu trong ống tay áo, cố giữ bình tĩnh, “Trễ như vậy rồi, ngươi... ngươi cũng ngủ được sao?”

      “Đừng có giả bộ.” A Tú chợt cười, rồi túm lấy bàn tay che che giấu giấu của Tử Chi, giọng dọa dẫm, “Ta đều nghe thấy hết cả rồi. Nếu ngươi tin, ta dẫn ngươi gặp Tào ma ma.”

      “Ngươi... ngươi muốn sao hả?” Sắc mặt Tử Chi trở nên trắng bệch, nàng run rẩy cả người.

      “Ta có thể làm bộ như biết.” A Tú cười tủm tỉm, rồi thầm vào tai nàng. “Chỉ cần, ngươi gặp Dịch Đình thừa phải dẫn tao theo, hai chúng ta rời khỏi cái nơi quái quỷ này.”


      Mấy ngày liền, Tử Chi gặp tỷ tỷ. Nàng do dự hồi lâu rồi lấy hết dũng khí hỏi Tào ma ma. Tào thị thấy nàng hồn nhiên biết, cười lạnh cái rồi , “Tử Lan phạm tội lớn như vậy, ngươi làm muội muội sao ngây thơ thế? Nàng ta lớn mật phạm thượng, động tay vào quần áo, khiến Tần mỹ nhân sinh non; bị bắt vào nhà lao, chịu nổi nhục hình nên tự sát luôn rồi.”

      “Cái gì?” Nghe tin dữ, Tử Chi cảm thấy như có sét đánh giữa trời , khuôn mặt nàng trở nên bi thương, khóc lóc với Tào thị, “Chuyện này sao có thể chứ? Tỷ tỷ căn bản biết Tần mỹ nhân là ai, làm sao lại hại nàng chứ? Tỷ tỷ ta bị oan, bị oan!!!”

      “Ai cho ngươi ở chỗ này gào khóc?! Xui xẻo!” Tào thị hoàn toàn kiên nhẫn, chán ghét đẩy nàng ra, quát lớn, “Nếu có bản lĩnh tới Tư Chính cung giải oan ! Còn , tránh ra cho ta làm việc!”

      Dáng người Tào thị cao lớn, vung tay cái đẩy ngã Tử Chi. Nàng theo bản năng chống đỡ, lòng bàn tay vì thế mà đâm phải vô số mảnh đá, máu chảy đầy đất đen. Tỷ tỷ, tỷ tỷ... Đầu óc nàng trở nên trống rỗng, còn biết đau đớn là gì; chân tay bủn rủn, còn sức đứng dậy.

      Ngày hôm đó, nắng xuân chiếu khắp kinh thành. Tử Chi nằm mặt đất lạnh băng, nhìn những đám mây trắng lãng đãng trời xanh, nhưng trong mắt nàng, cả thế gian này là hố sâu tuyệt vọng.

      Hồng Ngọc hờ hững nhìn, đợi cho Tào ma ma đến chỗ khác mới lại gần đỡ Tử Chi dậy, nhàng khuyên nhủ, “Ngươi khóc được ích gì? Chúng ta là nô tỳ, sống chết đều ở hậu đình này. Mau làm việc . Nếu ngươi nhanh, chốc nữa Tào ma ma quay lại, bà ta kiếm chuyện với ngươi đấy.”

      Hai người ngày thường có giao tình tốt, nhưng lúc này, Hồng Ngọc giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, khiến Tử Chi khỏi cảm động. Nàng nén bi thương trong lòng, để Hồng Ngọc đỡ mình đứng dậy, nức nở , “Ở trong cung, ta chỉ mình tỷ tỷ là người thân... Tỷ ấy mất rồi, ta biết phải làm sao...”

      Hồng Ngọc đưa nàng đến bên bờ ao, hai tay tiếp tục giặt áo, khẽ , “Hôm qua ta Tư Chính Cung đưa y phục, có nghe mấy cung nữ ở đó bàn tán, hình như là chuyện của tỷ tỷ ngươi.”

      Tử Chi vội ngồi xuống kế bên nàng ta, hỏi, “Họ thế nào?”

      Hồng Ngọc thở dài, ghé vào tai nàng thầm, “ có thiên lý... Phi tần hậu cung tranh thủ tình cảm, cuối cùng tai ương đều chỉ giáng xuống những nô tỳ chúng ta. Ta nghe họ , Tử Lan là do phi tần đắc sủng định tội, bệ hạ cũng thèm để mắt đến. có cách nào khác để thoát cả, ai bảo mạng của nô tỳ chúng ta như vậy chứ? Tử Lan chỉ là tiểu nương, thực đáng...”

      Tử Chi cả kinh được gì, hai tay buông thõng vào chậu nước. Vết thương ban nãy xót cả lên. Nàng như nhìn thấy nụ cười hiền dịu của tỷ tỷ, nước mắt cứ thế mà rơi, thấm đẫm cả vạt áo xanh.

      Hồng Ngọc vỗ vai nàng, an ủi, “Nghĩ thoáng chút . Tử Lan rồi, dẫu sao cũng là giải thoát. Ở nơi này có hy vọng, chúng ta đành phải chịu. Nhưng mà, tuổi ngươi còn trẻ... cũng đáng thương.”

      Tử Chi cắn môi, cầm lấy sớ vải mềm trong tay, đè vào trong nước mà ra sức chà xát. Hai năm qua, cuộc sống trong cung là hồi ác mộng. Tỷ tỷ tỉnh mộng rồi, còn nàng sao? Tỷ tỷ chết rồi, đất trời như sụp đổ cả dưới chân nàng. Nàng giặt áo thiếu cái, nhưng Tào ma ma cứ đánh mắng nàng. Công việc nặng nề, bị chửi liên miên, đám cung nữ xa lánh xì xào... Đây chính là cuộc sống mà nàng phải đối mặt.

      Cũng may, túi vàng ràng lai lịch kia còn có công dụng. Dịch Đình thừa là tên hoạn quan hám tiền. Đợi thời cơ thích hợp, điều Tử Chi và A Tú đến Tâm Viện trong lãnh cung làm việc.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :