1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tử Đàn - Sweet (18) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      TỬ ĐÀN

      [​IMG]

      Tác giả: Sweet-Sw8

      lmttrang1991

      Thể loại: Cổ đại- huyền huyễn


      Giới thiệu

      Bảy trăm năm trước, công chúa Duy động phàm tình, phản bội Hồ tộc, trốn xuống trần gian.Hồ vương biết chuyện, vô cùng tức giận, ra lệnh giết chết phàm nhân kia, đồng thời nhốt công chúa tại Hàm Dương Các, ngày ngày cầu phúc, làm bạn với Phật Tổ.Thời gian trôi mau, khi mọi người dần quên mất tồn tại của vị công chúa kia, nàng lại ngựa quen đường cũ, cấu kết với vị đạo sĩ, trộm ngọc Cửu Minh, đem mất.

      Khi thiên binh thiên tướng tìm đến nơi, công chúa Duy dã sớm hương tiêu ngọc vẫn, bị đoạt nội đan, trở lại nguyên hình.
      Cũng từ đó, ngọc Cửu Minh lưu lạc nhân gian, tung tích.​
      Last edited: 6/5/15
      banglangtrang123Mun_love thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Mở đầu

      Thiên cung năm nay rất náo nhiệt.Đâu đâu cũng bận rộn, nhất là các tiên , tiên nga, ai ai cũng đua nhau may mặc sắm sửa? Tại sao lại như thế?Âu cũng là do sắp tới Ngọc Đế tổ chức lễ trưởng thành cho Thất Thái Tử và Cửu Thái tử của Long tộc và Phượng tộc
      .Trong tứ hải bát hoang này, long và phượng vốn là thần thú thượng cổ, về thần lực khỏi phải bàn, vô cùng lợi hại, cái quan trọng là người người trong tộc đều có nhan sắc thuộc hàng cực phẩm, nam tuấn, nữ tài hoa.Mà Long Thất và Cửu Vĩ lại là cực phẩm của cực phẩm,bình thường vốn ít giao hữu với tiên giới, nay lại tổ chức lễ trưởng thành ở đây.Tất nhiên các tiên nữ thể bỏ qua dịp may như vậy.Chậc chậc...

      -Vị Cửu thái tử đó rất đẹp trai sao?
      -Phải.
      -Thần lực rất cao sao?
      -Phải.
      -Rất hoàn mĩ sao?
      - hẳn…-Vị tiên tên Mai Hương chống cằm nghĩ ngợi, lát sau mới .-Dung mạo rất được, cũng rất có khí chất chỉ tiếc là bản tính vốn phong lưu, xung quanh luôn có vô số hoa đào.Người như thế ngưỡng mộ được nhưng tuyệt đối được động tâm, chỉ rước lấy đau khổ mà thôi…

      -Vậy còn vị Thất thái tử kia? tiên khác hỏi
      -Vị kia?... Mai Hương bỗng nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng-Chính là…rất lịch , rất nho nhã, đối xử với người khác rất tốt.. xong mặt lại càng đỏ hơn
      -Tỷ tỷ, mặt tỷ đỏ như vậy. phải thầm mến người ta rồi đó chứ?
      - là đáng tiếc à nha, nếu năm đó muội múa đẹp như các tỷ là có thể gặp được hai vị ấy rồi…
      -A muội còn nghe năm đó Long thái tử còn khen tặng Nhã Nhược tỷ tỷ, có vậy?
      Mai Hương trước hết là ngẩn ra sau đó liếc mắt nhìn khuân mặt trắng bệch của Nhã Nhược đứng bên cạnh, bình tĩnh :
      -Các muội nghe cái tin ấy ở đâu?
      -Chính là Bạc Ba cho muội nghe đó, nó năm đó Nhã Nhược tỷ múa Dạ Hoa chi khúc khiến muôn hoa đua nở, vạn vật ngát hương, rất lay động lòng người, còn có Long thái tử tặng tỷ Mễ Hồi Hương..
      - sao.Nghe Mễ Hồi Hương được làm từ hơn vạn cánh tuyến liên, rất quý đó, cả lục giới chỉ có hơn mười lọ thôi…
      -Ây ra, chừng thái tử nhìn trúng tỷ ấy rồi đó chứ
      -Nhã Nhược tỷ, sau này thành phu nhân thượng thần được quên bọn muội đâu nha..
      Sắc mặt Nhã Nhược Càng lúc càng trắng hơn.
      -Các muội linh tinh như vậy sợ bị trách phạt sao?..Mai Hương xua tay, lại lắc lắc đầu- Tóm lại là nên nhắc lại việc này nữa…
      -Tại sao lại nên nhắc lại,….- giọng tràn đầy khinh miệt bỗng vang lên làm cả đình viện rơi vào mảnh yên lặng.Sau đó tất cả tiên nữ có mặt nhất loạt qùy xuống
      -Chúng nô tỳ tham kiến công chúa
      Thái Linh công chúa mặc bộ quần áo bằng lụa gấm màu hồng phấn, gương mặt tinh xảo tràn đầy tức giận :
      -Sao tiếp tục nữa, ta muốn nghe
      -Chúng nô tỳ dám
      - dám?Các ngươi còn có cái gì dám, đến chuyện của hai vị thái tử Long Phượng cũng lôi ra bàn tán…Các ngươi hết chuyện để làm rồi đúng ?
      -Chúng nô tỳ biết tội
      -Tất cả cấm túc tháng.Nhã Nhược ở lại, còn lại cút hết xuống cho ta.
      -Công chúa, đây phải là lỗi của Nhã Nhược.-Mai Hương lo lắng đỡ lời
      - liên quan đến ngươi, lui xuống.Thái Linh nhướn mày đen, khêu khích .
      -Nhưng…Mai Hương băn khoăn
      -Còn lôi thôi đừng trách ta.
      - sao, tỷ tỷ.Ta cũng có chuyện muốn riêng với công chúa
      Mai Hương nhìn Nhã Nhược lúc, rốt cục cũng lui xuống.Trước khi , cá tiên nữ đều dành cho Nhã Nhược ánh mắt rất ái ngại.
      Việc công chúa Thái Linh thầm thích Long Thất thái tử, cả tiên giới ai là biết.Hơn nữa cách theo đuổi lại vô cùng táo bạo, thường xuyên trốn xuống Long tộc, sau nhiều lần “đuổi khéo” trở về được, cuối cùng Long Vương đành mặc kệ, cứ để ta muốn làm gì làm.Nghe từng có vị thiếu nữ Long tộc mến mộ Long Thất thái tử, tìm cách tặng khăn tay cho người, kết quả chính là Long Thất còn chưa biết hình dáng của cái khăn tay ấy ra sao, vị thiếu nữ đó bị đày làm súc sinh. ràng là Thái Linh gây hấn trước, nhưng chính là có bênh vực của Vương Mẫu nương nương, ai dám làm gì ta?Chỉ có thể trách vị thiếu nữ kia quá xui xẻo, chọc vào thứ nên chọc.
      Ngày thọ yến của Long Vương 300 năm trước, Ngọc Đế chọn ra mười tiên nữ xuất sắc nhất xuống chúc mừng, Nhã Nhược chính là người múa đẹp nhất trong số đó.Sinh ra là Hạm Đạm tiên ( tiên của loài hoa sen đấy ạ ^0^) , lại thêm dáng người mảnh mai uyển chuyển,khuôn mặt tính là tuyệt sắc nhưng đôi mắt đen láy rất có hồn, khúc Dạ Hoa vang danh sử sách, tiếng thơm muôn đời.Chả trách mà chiếm được cảm tình của vị Thất thái tử kia.

      Chỉ là cái gì cũng có hai mặt của nó, khi Nhã Nhược hiến vũ, Thái Linh cũng có mặt ở đó, những thế, sắc mặt còn cực kỳ khó coi.Ai cũng tưởng, lần này Nhã Nhược bị xử thê thảm.ai dè vị công chúa kia sau khi triệu Nhã Nhược vào Linh Tê cung lần liền có bất kì biểu nào khác.Mà Nhã Nhược trở về cũng rất lành lặn, ngoài mấy vết thương ở cổ tay và chân đều rất bình thường.Điều đáng tiếc duy nhất là sau đó Nhã Nhược tự động xin ra khỏi Hành quán, chấp nhận từ bỏ niềm thích ban đầu của mình, hẳn là bị ép buộc.

      -Bốp
      cái tát vang lên ròn rã.Nhã Nhược che gò má đau rát, lẳng lặng đứng nhìn
      -Ta thế mà ngươi hiểu, lần trước giáo huấn ngươi vẫn chưa đủ.Đừng tưởng có Long Thất bảo vệ là ta dám làm gì ngươi.
      -Nô tỳ dám
      -Tránh xa Long Thất ra, ta cảnh cáo ngươi, đừng cố lợi dụng lòng tốt của chàng, chàng đối với ngươi chỉ là thương hại và áy náy thôi.Thậm chí có thể chàng còn nhớ mi là ai
      -Vậy công chúa sợ hãi cái gì?-Nhã Nhược chua xót
      -Ta sợ hãi?Nực cười.Con mắt nào của ngươi thấy ta sợ hãi.Ta chỉ muốn có rắc rối..
      -Nô tỳ hiểu rồi
      Thái Linh hài lòng, mỉm cười-Tốt, từ mai ngươi chuyển sang Ngọc các trông đào .
      -Trông đào? Nhã Nhược bàng hoàng. cây đào mấy trăm năm mới nở hoa, lalij thêm mấy trăm năm mới kết quả. là trông đào nhưng thực chất chính là bị giam lỏng, bị lập ở vườn đào suốt mấy vạn năm
      -Sao? phục.-Thái Linh nhếch mi
      -Nô tỳ dám
      -Còn nữa, được để Long Thất biết chuyện, nếu đừng trách ta.- xong phất tay áo rời .
      Lòng ghen ghét của phụ nữ đáng sợ, nhất là của phụ nữ có quyền lực.Nhã Nhược khổ sở lắc đầu.Lại nhớ khắc kia, khi từ Linh tê cung trở ra, nàng cả người đầy máu, gân tay, gân chân bị chặt đứt, lê lết bò ra cửa, là bóng áo trắng kia dịu dàng đỡ lấy nàng, giúp nàng chữa trị, là những ngón tay dài mảnh khảnh đặt vào tay nàng lọ thuốc mát lạnh.Thanh trong trẻo mà đạm mạc :

      -Xoa lên miệng vết thương, sau hai canh giờ nữa vết thương tự động khép miệng.Gân được nối lại, cũng may Thái Linh yếm bùa lên vết thương, nếu ta cũng làm gì được.Chỉ có điều để tránh rủi ro sau này thể múa nữa.- rồi thở dài-Ta thành xin lỗi, ta nghĩ chỉ vì câu của ta mà khiến ra nông nỗi này.Ta tìm cách trị khỏi cho . có tha lỗi cho ta ?

      Đôi mắt đen láy như ngọc lưu ly, như tràn đầy áy náy và tự trách, lại như chẳng có gì.Khiến nàng có cảm giác như tiến vào màn đêm sâu thẳm, nhưng lại hề cảm thấy lạnh lẽo hoang mang, ngược lại còn có chút ấm áp nhàng xuyên thấu, phảng phất dịu dàng vô vạn nhưng cũng hờ hững vô tình.Bất chợt nàng hiểu vì sao Thái Linh công chúa lại cố chấp điên cuồng với chàng như thế…Vĩnh viễn thể thoát ra được…. chàng vốn là oán, hối….

      ***

      Đầu mùa xuân, có hai nhóm người tiến vào Thần Điện.Tuy trang phục, dung mạo khác nhau nhưng người nào cũng tuấn mĩ đến mức vô lý, nhất là lại cùng nhau xuất khiến cho trời đất ganh ghét, hoa cỏ héo tàn.

      -Long tộc, Phượng tộc, khấu kiến Ngọc Đế, Nương nương thiên tuế.
      đài cao, Ngọc Đế đầu đội kim quan, y phục màu vàng đậm thêu hoa văn hìn mây tinh xảo.Gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc xảo đầy quyền uy.Bên cạnh là Vương Mẫu Nương nương trong bộ váy lụa màu tím nhạt, mái tóc Lưu Vân tinh xảo, ở giữa mi tâm là đóa mẫu đơn rực rỡ.

      -Miễn lễ.-Ngọc Đế phất tay áo, lại -Bắt đầu .
      Từ đoàn người bỗng bước ra vị thiếu niên trẻ tuổi, y phục đỏ như lửa, tay áo thêu chỉ vàng, đường kim quang kéo dài từ cổ áo xuống dưới đuôi áo, trông vô cùng chói mắt.Càng khiến người ta kinh diễm hơn chính là dung mạo kì mĩ của ta, mái tóc như tơ bạc, đôi môi mỏng nhợt nhạt, khéo miệng nhàng cong lên lộ ra ba phần mị hoặc.
      -Phượng linh, là phượng linh.
      Chỉ thấy vị thiếu niên nhàng vung tay lên, thoáng chốc bên khóe mắt xuất chiếc lông phượng vĩ đỏ.Cả điện xôn xao bàn tán.
      Lúc này, từ phía Long tộc cũng có người bước lên phía trước.Cả điện lập tức rơi vào mảnh yên lặng. bộ đồ trắng sạch tinh khôi, biết dùng chất liệu gì mà tỏa ra ánh bạc mỏng manh, cả người như bước ra từ trong ánh trăng.Mái tóc đen bóng chút xuống như lụa, làn da như bạch ngọc, lông mày đen sậm, sống mũi rất thẳng, khuân mặt đẹp hiếm thấy.Điều đáng chú ý là phía đuôi mắt của vị thiếu niên này cuồng sáng xanh nhạt dần ngưng tụ thành chiếc vẩy bàng bạc, lấp lánh…
      Mọi người nín thở ngắm nhìn.Thiếu niên áo trắng của Long tộc nở nụ cười thỏa mãn, đàn ông cắt tay áo, phụ nữ nguyện khom lưng.
      Trong ngày gặp hai vị thiếu niên như vậy, rất tốt cho tim mạch…..aizaaaaa
      -Bốp bốp bốp.-Bỗng chàng vỗ tay vang lên khiến cả Thần điện như bừng tỉnh, tiếng khen ngợi vang lên dứt.
      -Còn trẻ tuổi như vậy mà gọi ra được Long linh và Phượng linh, rất hứa hẹn.-Ngọc Đế hài lòng vuốt vuốt râu, lại “-Tiếp tục tiến hành nghi thức”.
      Tức , hai tiểu tiên đồng dâng lên hai chén ngọc :
      -Trong hai chén kia chứa giọt canh cuối cùng của Mạnh bà thang.Xuống trần rồi, các ngươi được phép nhớ đến thần giới, được sử dụng thần lực, phair sống như phàm nhân bình thường.Nếu các ngươi hoàn thành nhiệm vụ, tìm trở về Ngọc Cửu Minh, các ngươi được trở về, được thăng lên làm thượng thần, nếu mãi lưu lạc nhân gian, trải qua luân hồi.Các ngươi có nguyện ý hay ?
      Ngọc Cửu Minh là giọt máu trong tim Phật Tổ, nghe chữa được bách bệnh, có thể cải tử hoàn sinh, triệu hồn và tụ hồn.Kể cả là thần tiên cũng mơ ước có được, tuy nhiên ngọc Cửu Minh lại nằm trong tay Hồ tộc, bảy trăm năm trước bị chính tay công chúa Hồ tộc trộm mất.Nhiều người cho rằng nàng muốn tụ lại hồn cho phàm nhân kia, nhưng kỳ lạ là 700 năm trôi qua, vẫn ai nhận ra hoạt động của ngọc Cửu Minh, dường như nó biến mất khỏi lục giới.Tìm ngọc Cửu Minh coi như là điều thể.
      Vương mẫu nương nương, liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Thái Linh, lên tiếng đỡ lời:
      -Thất thái tử và Cửu thái tử còn trẻ, thử thách như vậy, cũng là quá khó khăn…
      -Nương nương thế phải, chút khó khăn nhoi ấy mà vượt qua được, làm sao xứng đáng là thần thú thượng cổ…….
      -Long vương, ngài…
      Lời Vương Mẫu nương nương còn chưa dứt, hai vị thiếu niên nhất loạt quỳ xuống :
      -Thần nguyện ý…
      Vị thiếu niên áo đỏ vân vê tai, liếc nhanh nhìn thiếu niên áo trắng, cười giảo hoạt :
      -Tử Đàn...

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Hùng bảng

      “-Xuất Vân cốc nằm ở phía Tây dãy núi Bàn Sơn, cách kinh thành 200 dặm.Dựa theo mô tả, Xuất Vân cốc là chốn đào nguyên tiên cảnh, non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình chỉ là trong và ngoài cốc đều đươch thiết kế lớp lớp Bát Quái truyền ty trận, nếu được cho phép người trong cốc khó mà được ra ngoài huống hồ là người ở ngoài muốn vào cốc.Mọi người tự hỏi, cốc đảo nho như vậy tại sao lại phòng thủ kỹ như thế? Âu cũng là do danh tiếng và địa vị của Lý Hạo Nhiên-Đại đồ đệ của Tư đạo trưởng-cốc chủ Xuất Vân cốc.Nghe vị đạo trưởng này trước đây là đồ đệ của phái Thanh Thành, tư chất vô cùng bình thường, nhưng may mắn lại có thể tu thành chính quả, đắc đạo thành tiên, từ đó quy giang hồ.Có lẽ ai biết đến tồn tại của đạo trưởng nếu xuất của Lý Hạo Nhiên giang hồ, khiến võ lâm dậy sóng.Trong Hùng bảng, Lý Hạo Nhiên xếp mệnh danh Ấn La công tử luôn luôn đeo chiếc mặt lạ màu bạc, là thần thâu vô cùng khét tiếng.Tương truyền gì là trộm được, chuyên cướp giàu chia nghèo, hành hiệp trượng nghĩa.Khinh công bậc nhất, lại thêm tác phong thần bí, dù chưa bao giờ được diện kiến dung nhan nhưng khiến vô số trái tim thiếu nữ điêu đứng…..
      Nhưng dù là thế, Ấn La cũng chỉ là cái tên được xếp thứ 3 trong Hùng bảng.Trong những cái tên đứng trước Ấn La ,đứng đầu là Huân Trì công tử-con của thừa tướng đại nhân Huân Sỹ Liên, mệnh danh Ấn Kỳ, cũng chính là vị công tử duy nhất xuất thân triều đình lại được xướng tên trong Hùng bảng.Về xuất thân của vị công tử này cũng có rất nhiều kỳ lạ.Trước khi Huân phu nhân lâm bồn khoảng tuần, cả thành mưa dứt, sắc trời ủ dột, mây đen mù mịt.Cho đến khi vị công tử này ra đời, trời mới ngừng mưa.Vị công tử này sinh ra rất xinh đẹp, da dẻ hề nhăn nheo như những đứa trẻ mới sinh khác mà mịn màng trắng trẻo, cũng hề khóc nháo, chỉ yên tĩnh nằm ngủ.Năm tháng biết , bảy tháng biết , 10 tuổi luyện thành Ngọc Băng, đến khi 19 tuổi giang hồ khó có đối thủ, là kỳ tài trời sinh.Lại hề dựa vào đó mà tự kiêu mà rất khiêm tốn, lễ độ, cử chỉ nho nhã lịch thiệp, phong thái ung dung tự tại, biết làm lay động biết bao trái tim thiếu nữ….

      Đứng thứ hai, mệnh danh Ấn Phong, là thiếu chủ Bạch gia trang, Bạch Mặc-con trai của Võ lâm Minh chủ tiền nhiệm Bạch Vĩnh Tường.Hai mươi năm trước Bạch Vĩnh Tường là cái tên rất được kính trọng ở cả hai phe hắc đạo và bạch đạo.Bạch phu nhân cũng là phụ nữ đoan trang hiền thục, phu thê nghĩa nặng tình thâm, chỉ tiếc là hai người mãi mà có con. lần, khi Bạch phu nhân cầu phúc ở chùa Võng Cực, có mơ thấy mình gặp con Phượng Hoàng đậu cây Ngô Đồng, gáy ba tiếng rồi biến mất.Tỉnh dậy, phu nhân vội vã cho mời phương trượng của Chùa, hy vọng tìm được lời giải đáp.Phương trượng đáy là điềm lành, báo hiệu mọi mong ước của phu nhân sắp thành thực, trồng cây sắp tới ngày hái quả.Quả , về sau phu nhân mang thai.12 tháng sinh hạ bé trai kháu khỉnh, chỉ tiếc là mái tóc của đứa trẻ đều bạc trắng và bên tai trái có vết bớt , vết bớt màu đỏ, tạo thành hình chữ “Đàn”.Càng lớn, vết bớt càng ràng.Có điều, nó hề khó coi, ngược lại rất có thẩm mĩ, rất nghệ thuật.Sau này nhiều người cũng bắt chước xăm chữ như vậy, nhưng chẳng ai có được ma mị đặc biệt giống như Bạch Mặc.Bạch thiếu trang chủ tuổi trẻ tài cao, tuấn bất phàm nhưng lại khá lãng tử, hào hoa, bay nhảy khắp chốn, luôn tồn tại mọi mối quan hệ xung quanh mà lại chứa đựng chút bất cần đời cần thiết, chừng đó đủ để “hớp hồn” biết bao con tim rồi…”

      Ta ngồi trong trà lâu, chán nản nghe tiên sinh kể bát quái.Gì mà cướp giàu chia nghèo, hành hiệp trượng nghĩa , gì mà phong thái thần bí, ….Ta khinh.Đúng là đồn mười, mười đồn trăm, thử hỏi cả thành Trình Lạc này mấy ai được tiếp xúc với , mấy ai thấy được con người của ..Lý Hạo Nhiên chính là thằng nhãi hám tiền, vô cùng hám tiền. mà sẵn sàng cướp giàu chia nghèo, sẵn sàng bỏ ra mà nhận lại gì sao?, , tất cả là có mục đích. càng nổi tiếng, gia trị con người càng tăng cao.Thành ra cứ dăm bữa nửa tháng, lại tự mình tố cáo mình, sau khi nhận tiền xong xuôi bắt đầu bỏ chạy.À, tại sao ta lại biết ấy à?Là chính miệng với ta, mỗi lần trở về cốc đều mang theo thân chi chít vết thương và vài ngàn lượng, híp mắt với ta : “Tử Đàn, ta giàu to rồi !!”. Khi đó ta nghĩ “Lý Hạo Nhiên, điên rồi. vì tiền mà phát điên lên rồi.” Chỉ cần nhắc đến tiền, chính là nam nhân ngốc nghếch, động kinh, hung dữ, điên khùng…

      Cho nên mới , mọi người đều bị lừa rồi, bị lừa hết rồi.
      -Tử Đàn, Tử Đàn…
      Bỗng bàn tay quơ quơ trước mặt khiến ta bừng tỉnh.
      -Có chuyện gì, Thái Y tỷ?
      -Muội nghĩ cái gì?Thất thần như vậy, ta từ nãy tới giờ muội có nghe ?
      Ta ngượng ngùng lắc đầu.
      -Ta , muội xem, có mỗi chuyện mà ngày nào cũng kể kể lại.Họ thấy nhàm chán sao?
      -Đấy là do cầu của khách nhân, họ chỉ là người kể thôi.-Ta đưa tay châm trà
      cười .
      - lũ ăn no dửng mỡ, có việc gì làm. tên trộm, hoa hoa công tử, tên thư sinh ẻo lả lại có thể chiếm ba vị trí đầu. hiểu nghĩ cái quái gì.
      Ta im lặng, về vấn đề này ta hoang toàn đồng ý.Có điều :
      -Tại sao ta hề thấy tên của bất cứ vị tiền bối nào trong này, ví dụ như Đông Phương Dực, Tư Đồ Kính Hoa chẳng hạn..

      Thái Y tròn mắt nhìn ta, lát sau mới kỳ quái mở miệng :
      -Muội đùa ta, ai mà chẳng biết, Hùng bảng chỉ ghi tên của những thiếu niên nằm trong khoảng từ 18-30 tuổi.Những vị muội vừa , ngoài 50 hết rồi,trước đây họ cũng từng có tên trong đó.
      -À, ra vậy.
      Ta lơ đãng trả lời, Hạo Nhiên chưa bao giờ chuyện này với ta.Làm sao mà ta biết được !!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Đào Hoa Kết

      Thời gian xoay chuyển, khắp nơi mặt đất đều trở nên thê lương

      Tình vẫn chưa hết, tìm kiếm thứ gọi là thiên trường địa cửu

      Lưu luyến quên, đau thương ấy đồng bệnh tương lân

      như con sói trắng độc kiêu ngạo giữa làn tuyết kia


      Điểm cháy là ánh sáng soi rọi cõi lòng hoang tàn

      thể dung hòa, là lời dối lòng

      Lang thang ngược cuồng phong, sinh tử mênh mang

      Mặc cho nuối tiếc cào xé tâm can


      Hoa đào nở, thể chốn chạy

      Biến thiên vô thường đến tận cùng

      Đừng vội đẩy em , hãy để em được vì làm điều cuối cùng


      Hoa đào tàn úa, tả tơi

      Vướng vào cõi trần vô tận

      Nhuộm đỏ con người thuần khiết của


      tách rời, hoa đào thắt chặt thành hai đoạn

      Vương vẫn nhớ nhung kết thanh nước mắt ngừng rơi

      tách rời, hận luân hồi mãi khắc ghi

      Hãy cứ để nổi giày vò chứng minh vẫn tồn tại


      thể cắt đứt dũng khí được giấu sau nút thắt đào hoa ấy

      Càng vùng vẫy

      Dường như đau thương, thất vọng càng lan tỏa

      thể cắt đứt hy vọng mong manh về tương lai nắm chặt trong tay

      Nguyện dùng tất cả để đổi lấy đáp câu trả lời

      Ngẩng đầu nhìn rồi cứ thế lao xuống vách núi sâu thẳm kia

      Để giải tỏa hết bứt rứt hằn sâu trong đôi mắt ấy

      Quay đầu nhìn lại tình mà em dày công vung đắp

      Đào hoa kết ấy... liệu ai có thể tháo ra đây ?
      (Đào Hoa Kết-桃花結 (Thiên Kim Nữ Tặc OST))

      Chương 1.1: Hùng bảng (tiếp)

      -Vậy tại sao vị trí thứ năm và thứ sáu trong này lại bị để trống?
      Ta chỉ chỉ vào vị trí trống bảng danh sách, tò mò hỏi.

      Thái Y càng nhìn ta kỳ quái hơn :
      -Tử Đàn là lần đầu tiên đến thành Trình Lạc Này .
      Ta gật đầu.
      -Ra vậy, lại đây.
      Thái Y thở phào hơi, ngoắc ngoắc tay ý bảo ta lại gần rồi mới giọng thào :
      -Muội mới đến nên biết, người ta đồn 2 vị trí ấy đều bị ám rồi…
      -Bị ám? Ta giật mình, hơi to tiếng, điều này khiến Thái Y rất hài lòng, vội vã bịt miệng ta lại :
      - khẽ, khẽ.Trong thành này kỵ nhất là đem chuyện này ra bàn bạc…Nghe những người xếp ở 2 vị trí này đều rất đoản mệnh, người thọ nhất cũng chỉ có 24 tuổi, mà họ đều chết ở tiếng gà gáy thứ 4 trong đêm, thân thể lở loét, sưng phù, da dẻ nhăn nheo, người héo khô còn giọt máu….Người ta có câu thơ như thế này : “ da đám đổi màu
      Châm kim mà chẳng thấy đau tí nào…”

      -Nghe ghê vậy…Ta nổi hết cả da gà, lắp bắp .
      - chỉ có vậy, nha hoàn trong nhà đều trước hôm chết, những vị chủ nhân đó đều có những hành động hết sức bất thường, có người thích lẩm bẩm mình, có người khi lại đem ngân phiếu dải ra đầy đường, có người lại thích ăn thịt ếch sống mà là ếch chưa qua chế biến vẫn còn giãy đành đạch á…
      -, sao?..Ta run rẩy với tay lấy ly trà, cười gượng –Thái Y tỷ, chúng ta chuyện khác .

      Thái Y hắc hắc cười:
      -Tiểu Đàn Đàn, muội nhát chết như vậy.Sau này thế nào tồn tại được giang hồ đây?Xem xem, mặt muội xanh thành ra như vậy, đùa muội chút thôi..
      Ta ho khan :
      -Tỷ tỷ.. có khiếu hài hước nha..
      Thái Y nhún nhún vai :
      -Dù sao đó cũng là lời đồn phổ biến nhất còn về chi tiết ta lắm, đấy thuộc phạm vi quan tâm của ta, điều khiến ta tò mò bây giờ …Thái Y bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc, lấy tay sờ sờ mặt ta, lát mới …-Chính là tại sao mặt muội lại thành ra thế này, mấy cái mụn nhọt đâu hết rồi, sao lại nhẵn mịn như vậy?Hử?
      -Muội, muội,..
      -Muội cái gì mà muội? Hôm qua ràng cái mặt của muội sưng như cái đầu heo, đầy mụn nhọt mưng mủ, hình dáng, quần áo bẩn thỉu, nếu phải bên người muội có 5 vạn lượng hoàng kim ta còn tưởng muội là tên ăn mày đâu.Sao mới 1 đêm muội thành cái mỹ nhân như vậy?Làm ta suýt là nhận ra đâu.Hôm nay ràng đừng hòng ta tha cho muội !
      Ta cúi gằm mặt, bả vai ngừng run lên, ủy khuất lau nước mắt :
      - giấu gì tỷ,..ta bị gia đình ép hôn, bắt gả cho tên đầu trọc nhà giàu mới nổi trong vùng làm tiểu thiếp thứ 25.Lão nhân này 60, đầu óc lại..ách..có chỗ bình thường, nghe trước kia vợ cả của lão là mỹ nhân như hoa như ngọc, chỉ tiếc là may mắc bệnh hủi, khuân mặt bị biến dạng, nên bị lão ghẻ lạnh.Trớ trêu là sau khi bà qua đời, lương tâm của lão bỗng trỗi dậy, từ đó những tiểu thiếp của lão đều có gương mặt xấu xí như vậy.Cha ta nhất thời tham tiền, đưa về lão đạo sỹ mất hết nhân tính, biến mặt của ta thành như vậy trong tháng.May mà mẹ ta còn thương nữ nhi, giúp ta bỏ trốn…Hôm nay vừ tròn tháng..- rồi che mặt khóc rưng rức..
      Thái Y sửng sốt nhìn ta, tin tưởng hỏi lại:
      -Có chuyện hoang đường như vậy?
      Ta trả lời , chỉ khóc lớn tiếng hơn.Thái Y hoảng sợ, vội vàng an ủi:
      -Ây, ta tin, ta tin, đừng khóc..-lại giọng-Xin lỗi động đến chuyện đau lòng của ngươi..
      - phải là lỗi của tỷ, chỉ trách ta số phận hẩm hiu..
      Ta chấm chấm nước mắt.
      -Gia đình muội cần muội, sao, ta là được rồi, ta bảo vệ muội.Yên tâm .
      Thái Y vỗ vỗ ngực đảm bảo.Ta cố nén cười, ai oán hỏi :
      -Có ?
      -, ai dối chính là con chó ..
      Thái Y con muốn thêm gì đó, nhưng bị thanh náo động tại cửa trà lâu cắt đứt.
      Chỉ thấy trước cửa, trong ánh nắng rực rỡ, chiếc xe ngựa sang trọng, xa hoa lẳng lặng dừng lại.Khi rèm xe nhấc lên, người trong xe bước xuống.Khách nhân muốn rời khỏi, hoặc người muốn bước vào lâu, những tiểu nhị vội vã chạy chạy lại, đều ngừng động tác, ánh mắt rời khỏi con người kia.
      Đó là vị công tử còn trẻ tuổi, mặc áo gấm màu xanh nhạt, mái tóc bạc xõa tung, đôi con ngươi trong suốt linh hoạt, tràn đầy dịu dàng, bên vành tai trái là vết bớt đỏ thắm mềm mại sống động như con bướm .
      Cả lâu thất thần.
      Vị công tử giọng nhắc nhở :
      -Làm phiền dẫn đường.
      Ngay lập tức tiểu nhị mới hồi hồn, vụng về dẫn vị công tử kia lên lầu.
      Bạch Mặc..Ta lẩm bẩm.Phía sau ta dường như thấy màu lửa nhợt nhạt, con phượng hoàng đỏ rực say ngủ. phải là người, hay cách khác trước kia phải là người..Ây, dù sao cũng liên quan tới ta, nên tránh xa ra.Rất phức tạp…
      Khi ngang qua, ta có cảm giác hơi hơi dừng lại, giọng rất :
      -Tìm thấy rồi nhé !!!
      Ta sửng sốt quay đầu, chỉ thấy vẫn thản nhiên bước lên lầu.Có lẽ là ta nghe lầm
      Ta cụp mắt xuống, nhìn nữa, tiếp tục giả bộ đau thương.
      Khách nhân cũng bắt đầu bàn tán :
      -Đó là Bạch thiếu trang chủ..
      -Có nhìn thấy vết bớt đó ?-

      -Tại sao cậu ta lại đến đây nhỉ?
      Thái Y lôi kéo tay ta, bĩu bĩu môi :
      - là Bạch Mặc..
      -…
      -Nhìn xem nhìn xem, thán phục gì chứ.Dù sao cũng chỉ là cái phàm phu tục tử…Với đôi tay kia ta bổ củi được sao? Bờ vai kia khuân vác được đồ nặng sao?Mấy món võ nghệ đẹp mắt của có thể làm ra cơm ? Đẹp trai có mài ra để ăn được ? Hứ hứ
      - =.=..
      Thái Y bỗng quay ngoắt sang nhìn ta, hai mắt sáng rỡ :
      -Sau này hôn phu của muội phải để ta duyệt. chưa?
      Ta bị sặc trà.. biết vì sao có cảm giác ớn lạnh…
      ***


      Chương 2: Gặp gỡ Ấn Phong


      Gần đây trong thành có hai tin tức rất hay ho
      Thứ nhất chính là quận chúa Mạc Vương-Mạc Uyển Nhi bị Huân Trì thiếu gia chơi xỏ..Về việc này có thể tóm tắt lại như sau: “ Mạc Uyển Nhi năm nay 17 tuổi, là con cưng của Mạc Vương-Mạc Trưng nên có thể là được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, tính tình thất thường, sở thích quái đản.Gần đây, vị quận chúa này biết nghe ai tiếng xé vải lụa Tô Châu có thể giúp dưỡng nhan, an thần liền ra lệnh cho mười tỳ nữ đêm đêm túc trực bên giường để xé vải, ai ngủ quên mà ngừng xé lập tức bị lôi ra đánh 50 trượng.Hàng trăm tấm vải lụa bị phí phạm, người làm trong phủ áp lực. ngày kia khi quận chúa ngủ trưa trong đình bỗng nghe thây tiếng chửi từ xa vọng lại : “ Ngu ngốc, nông cạn, độc ác”
      .Ai cả gan dám chửi quận chúa? ai biết. Vừa hay, khi đó Huân Trì thiếu gia cũng có ở trong phủ, bèn đưa ra lời đề nghị thế này:
      -ta thấy người nhưng ta có thể nghe thấy tiếng.Chi bằng sai tất cả gia nhân trong phủ tới trước mặt quận chúa lại lần, biết đâu có thể tìm ra kẻ pham tội.

      Kết quả, gia nhân trong phủ thi nhau chút giận, quận chúa bị chửi nửa ngày mới phát ra , lại dám làm to chuyện, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà im lặng. sảng khoái !!! <3

      Việc thứ hai còn kinh động hơn, đó chính là việc thần thâu Lý hạo Nhiên “đổi nghề” từ ăn trộm chuyển sang buôn bán bảo vật.Từ đôi ngọc Sinh Tử của vợ chồng lão tiền bối Âu Dương Phong tới ám khí nổi danh giang hồ Câu Tiễn, trấn động nhất chính là việc Thượng phương bảo kiếm của hoàng thượng.., cũng lần lượt bị cầm cố ở các hiệu cầm đồ.Đây ràng là hành động khiêu khích, thchs thức long uy, coi thường xã tắc.Do đó giá trị con người của Ấn La lập tức tăng gấp 5 lần, đồng nghĩa với việc ai bắt được Ấn La lập tức đủ tiền tiên xài trong 3 đời…Ông chủ hiệu khóc lóc kể lại khi đem đồ đến cầm, Ấn La biến thành tiểu khất cái bẩn thỉu, mặt mũi phù nề, khiến ông ta tưởng mình vớ được món hời đâu.Ông ta nào biết mặt mũi thanh Thượng Phương bảo kiếm kia như thế nào? Chỉ biết rằng kiếm của tên khất cái đó là kiếm tốt, vỏ kiếm laị tinh xảo, bàn đóng khung , treo lên giá ở cửa lớn để quảng cáo, ngờ đâu tiền chưa tới tay, bị gô cổ, nhốt vào đại lao. tai họa mà!!!!!

      - may cho lão già kia, lão còn định cạy viên ngọc ở chuôi kiếm để bán rời cơ, may mà thành công, nếu chu di cửu tộc lão chứ chẳng chơi….-Thái Y vừa cắn hạt dưa vừa

      Ta vừa tỉa hoa, vừa ngẩng lên nhìn.Thái Y mặc váy dài màu hồng nhạt, ngồi vắt chân ghế,gương mặt sắc sảo, chững chạc.Ở chung 1 tháng, ta dương nhiên biết Thái Y là người khẩu xà tâm phật, dù lời có chút độc địa thô lỗ, nhưng là bản tính rất tốt bụng, rất thương người.Từ khi cứu ta, lại chăm sóc như tỷ muội ruột, khôn g chút tính toán.Ta nghe Trần bá năm Thái Y 18 tuổi, gia đình đều mắc bệnh dịch mà mất, may , mắn khi ấy Thái Y thăm người bà con ở xa nên thoát nạn.Từ đó Thái Y mình lên kinh thành, kiếm việc làm.Lúc đầu rất khó khăn, dù sao cũng là thân nữ nhi, mình lặn lội thương trường, có ai chống lưng.Cũng may được thừa hưởng khả năng kinh doanh từ người cha mất, lại cộng thêm nhiều mối quan hệ làm ăn lâu năm với gia đình từ trước, cuối cùng, Thái Y cũng có cơ ngơi nho , tự làm bà chủ của tiệm hoa giống có tiếng trong thành.Năm nay Thái Y cũng 23 tuổi nhưng là vẫn chưa có hôn phối, trước đây có thể đổ thừa cho hoàn cảnh, còn bây giờ cũng được coi là yên ấm rồi mà vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu nào của việc thành ra lập thất khiến Trần bá vô cùng đau đầu.Mà ta cũng đau đầu theo đây…Thử hỏi cả ngày bạn bị đại thúc trung niên bám theo, ngừng lải nhải triết lý, lợi ích của việc kết hôn, sinh con đẻ cái..Blabla..À, thực ra Trần bá muốn những lời này với Thái Y nhưng là vừa nghe thấy tiếng của Trần bá là Thái Y chạy mất dép rồi, thể tìm được, do vậy đành nhờ ta “chuyển lời” giúp…Aizaza
      -Tỷ nghe tin đó ở đâu vây?-Ta hỏi
      -Trong thành đồn đầy lên, muội có bao giờ ra khỏi nhà đâu mà biết...Dù sao Đường Bảo cũng là hiệu cầm đồ nổi tiếng...
      Ta bất an :
      -Chuyện xảy ra lâu chưa vậy?
      -Mới được vài ba ngày, à, mà ngày tên Ấn La đó cầm đồ trùng với ngày ta tìm được muội ở miếu hoang đấy..
      Chậu hoa ta cầm tay rơi xuống đất, vỡ toang...
      -Có phải là thanh kiếm dài tầm này, này....chuôi kiếm có viên ngọc màu đỏ sậm...
      Thái Y gật gật đầu :
      -Chính là như vậy, viên ngọc đó rất quý hiếm đó...Mà là sao muội biết..
      Ta trả lời.Khoan ..
      -Tỷ mới là tìm thấy muội ở miếu hoang sao?
      -Ừ, chính là cái miếu cách đây 5 dặm...
      Ta càng bất an hơn...
      Nếu ta nhầm người đem thanh Thượng phương bảo kiếm kia cầm chính là ta...Ta thề, ta biết đó là thanh Thượng phương bảo kiếm,
      Khi đó rồi cốc, ta chỉ thấy nó rất đẹp, rất hoành tráng, rất phù hợp với nữ hiệp mới rời khỏi giang hồ, nên mới cầm theo...Nào ngờ...May mà lúc đó ta dùng Dạ Xoa, ..Ặc..cái này là ta trộm của Lý Hạo Nhiên này,...Dạ Xoa có thể thay đổi hình dáng của con người, trong khoảng thời gian nhất định, có điều thể dùng nhiều, những lần sau, thời gian duy trì hình dáng càng giảm lại có tác dụng phụ là buồn ngủ, khi thuốc hết tác dụng, bạn tạm thời mà ngất ....Tóm lại là ai có thể nhận ra ta, ta chỉ sợ tin đồn càng lan rộng tới tai của Lý Hạo Nhiên, lúc đó thể nào cũng mò đến đây, xử đẹp ta vì tội trộm đồ của ,....Mà ta muốn bị bắt về bây giờ.Ta còn chưa có tìm thấy Thất Thất đâu...Hơn nữa khi ta ngất ràng là ở đường cái, nếu phải là Thái Y thấy ta đầu tiên, vậy ai đưa ta tới miếu hoang... việc phức tạp..Xem ra nơi này nên ở lâu...
      ***

      Chương 2: Gặp gỡ Ấn Phong


      Gần đây trong thành có hai tin tức rất hay ho
      Thứ nhất chính là quận chúa Mạc Vương-Mạc Uyển Nhi bị Huân Trì thiếu gia chơi xỏ..Về việc này có thể tóm tắt lại như sau: “ Mạc Uyển Nhi năm nay 17 tuổi, là con cưng của Mạc Vương-Mạc Trưng nên có thể là được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, tính tình thất thường, sở thích quái đản.Gần đây, vị quận chúa này biết nghe ai tiếng xé vải lụa Tô Châu có thể giúp dưỡng nhan, an thần liền ra lệnh cho mười tỳ nữ đêm đêm túc trực bên giường để xé vải, ai ngủ quên mà ngừng xé lập tức bị lôi ra đánh 50 trượng.Hàng trăm tấm vải lụa bị phí phạm, người làm trong phủ áp lực. ngày kia khi quận chúa ngủ trưa trong đình bỗng nghe thây tiếng chửi từ xa vọng lại : “ Ngu ngốc, nông cạn, độc ác”
      .Ai cả gan dám chửi quận chúa? ai biết. Vừa hay, khi đó Huân Trì thiếu gia cũng có ở trong phủ, bèn đưa ra lời đề nghị thế này:
      -ta thấy người nhưng ta có thể nghe thấy tiếng.Chi bằng sai tất cả gia nhân trong phủ tới trước mặt quận chúa lại lần, biết đâu có thể tìm ra kẻ pham tội.

      Kết quả, gia nhân trong phủ thi nhau chút giận, quận chúa bị chửi nửa ngày mới phát ra , lại dám làm to chuyện, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà im lặng. sảng khoái !!! <3

      Việc thứ hai còn kinh động hơn, đó chính là việc thần thâu Lý hạo Nhiên “đổi nghề” từ ăn trộm chuyển sang buôn bán bảo vật.Từ đôi ngọc Sinh Tử của vợ chồng lão tiền bối Âu Dương Phong tới ám khí nổi danh giang hồ Câu Tiễn, trấn động nhất chính là việc Thượng phương bảo kiếm của hoàng thượng.., cũng lần lượt bị cầm cố ở các hiệu cầm đồ.Đây ràng là hành động khiêu khích, thchs thức long uy, coi thường xã tắc.Do đó giá trị con người của Ấn La lập tức tăng gấp 5 lần, đồng nghĩa với việc ai bắt được Ấn La lập tức đủ tiền tiên xài trong 3 đời…Ông chủ hiệu khóc lóc kể lại khi đem đồ đến cầm, Ấn La biến thành tiểu khất cái bẩn thỉu, mặt mũi phù nề, khiến ông ta tưởng mình vớ được món hời đâu.Ông ta nào biết mặt mũi thanh Thượng Phương bảo kiếm kia như thế nào? Chỉ biết rằng kiếm của tên khất cái đó là kiếm tốt, vỏ kiếm laị tinh xảo, bàn đóng khung , treo lên giá ở cửa lớn để quảng cáo, ngờ đâu tiền chưa tới tay, bị gô cổ, nhốt vào đại lao. tai họa mà!!!!!

      - may cho lão già kia, lão còn định cạy viên ngọc ở chuôi kiếm để bán rời tcơ, may mà thành công, nếu chu di cửu tộc lão chứ chẳng chơi….-Thái Y vừa cắn hạt dưa vừa

      Ta vừa tỉa hoa, vừa ngẩng lên nhìn.Thái Y mặc váy dài màu hồng nhạt, ngồi vắt chân ghế,

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.1 Gặo gỡ Ấn Phong ( thượng )

      Trời chiều, mặt trời dần dần lặn xuống, dát mặt hồ thứ ánh sáng loang loáng, bàng bạc.Bên bờ dương liễu , dưới lớp lớp ngói xanh , tiểu nương , lại lại.Người đường đều tự chủ được mà dừng bước chân.Đó là nương tầm 17-18 tuổi, mặc váy dài màu trắng, mái tóc đen mượt, mặt mày thanh tú, đôi mắt to, lông mày như cánh quạt, đôi môi đỏ thắm tựa đào.Cả người thanh cao, thoát tục như chớp mắt kia bay lên…. đôi hoa tai hình hoa sen bằng pha lê trông suốt, mềm mại quấn quanh vành tai trái, trông sinh động như .Năm nay trội mốt đeo hoa tai bên sao???
      Mà vị nương này lại lại như thế suốt 2 canh giờ rồi…
      Lại liếc mắt xa hơn chút, cách đấy xa, vị công tử đứng mũi thuyền, đôi mắt vẫn trông về bên này, ngừng quan sát vị nương kia, thi thoảng nở nụ cười ….Người ấy ngũ quan tinh xảo, thân hình cao lớn vững trãi như ngọc, mái tóc như tơ bạc nhè tung bay….
      -Bạch công tử..
      Người đường nhất thời sáng tỏ.Ra là vị nương kia giận dỗi tình lang, mà tình lang chẳng ai khác chính là vị công tử phong lưu nổi tiếng trong ngoài thành… Thể nào khuân mặt lại ưu thương, buồn bã như vậy…Chậc chậc..
      Chiếc thuyền càng ngày càng lại gần, thế mà vị nương kia vẫn chẳng hề hay biết, chỉ mải ngắt từng cánh hoa hồng, miệng lẩm bẩm….

      -Uống, uống..uống.. uống..Uống!!!!!!!
      Mọi người bị dọa sợ.Đây là vị nương kia định uống thuốc độc tự tử sao?Nghĩ quẩn như vậy, đáng tiếc cho vị nương thanh tú đáng vướng vào lưới tình, bế tắc tuyệt vọng..Aizazaaaaaa..

      Sau hồi đấu tranh, rốt cục nương kia cũng hừng hực quyết tâm mà đứng dậy, dứt khoát chạy .Loáng cái, bóng áo trắng khuất xa.Mà Bạch công tử vẫn đứng yên như tượng khóe miệng nở nụ cười bí hiểm…
      Châm biếm, dứt khoát là châm biếm…
      Ấn Phong lạnh nhạt như vậy , nhẫn tâm như vậy, xem ra là vị nương kia tự mình đa tình….Haiza.. đáng thương..Chỉ sợ ngày mai phố lại có thêm đề tài buôn chuyện nữa “Cái chết thương tâm của tiểu thư XYZ…” “Đắng lòng vì thiếu nữ xinh đẹp bị phu bạc..”...
      Chắc náo nhiệt lắm đây.Người đường đều lắc lắc đầu, thở dài…
      ***
      Chương 2.2 : Gặp gỡ Ấn Phong ( tiếp)

      Ta rốt cục cắn răng nuốt xuống Dạ Xoa.cảm giác cơ thể như teo lại, lùn chút, da dẻ đen và nhăn nheo, mái tóc đen bóng bach nửa…Đây là lần thứ ba ta dùng nó, lần thứ nhất hiệu quả kéo dài trong tháng, lần thứ hai là trong tuần, biết lần này có thể kéo dài trong bao lâu…dù sao ta cũng làm việc hết sức mạo hiểm.
      Lần thứ “n” trong đời, ta cảm thấy tiếc hận vì thể học phép thuật.Nếu bây giờ có thể viu vào trong kia, lấy lại thanh kiếm chứ đâu cần chật vật thế này…Phải, là lấy lại thanh kiếm ấy ạ, còn về nguyên nhân chi tiết vì sao phải lấy lại nó ,sau này ta kể , bây giờ mạn phép kể về nỗi niềm đau thương của ta.
      Những người trong giang hồ sinh ra có 2 con đường để lựa chọn, là tu đạo, hai là luyện võ công bình thường.Người tu đạo có sức khỏe hơn, dẻo dai hơn, tài năng hơn những người luyện võ.Tuy nhiên phải ai cũng có thể bước lên con đường tu đạo, phải là những người có thể chất đặc thù, có thiên phú bẩm sinh mới có thể tu luyện phép thuật, mà trong những người ấy lại có những người có đủ tư chất luyện phép thuật cao cấp, lại có người ngoài bay qua bay lại thể luyện thêm gì khác…Những người phàm khi tu luyện thành công có thể được xếp vào hàng tiên giới ví dụ như sư phụ ta, thành công bị xếp vào hàng ma giới , còn có những người vạn kiếp là người nhân giới.Trong Hùng bảng có tới 90% là người tu luyện phép thuật, 10% còn lại là đệ tử thuộc các bang phái lớn như :Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Võ
      Thần giới và giới sinh ra có pháp lực cường đại nhưng do số yếu tố mà nó có thể bị mất .Ta là ví dụ điển hình…Ta là Thất vĩ hồ 700 tuổi, phải, ta thuộc tộc, hơn nữa còn thuộc hàng ngũ cao cấp của tộc…Nhưng là ngoài khả năng sống lâu, sống dai, sống thọ..Ta cái gì cũng học được ( _ _”)
      >.<
      Năm ta 200 tuổi, sư phụ lần đầu tiên đưa ta về cốc, khi đó ta bị thương rất nghiêm trọng, cũng mất khả năng điều khiển phép thuật.Có điều ta lại thể nhớ ra vì sao mà ta bị thương nghiêm trọng đến thế, cũng chẳng thể nhớ ra ta là ai và từ đâu mà tới.Sư phụ cũng hỏi nhiều, chỉ dịu dàng xoa đầu ta :
      “-Quên cũng tốt.…Ngươi tên Tử Đàn.Ta là sư phụ của ngươi.Nơi này là Xuất Vân cốc.Từ nay về sau ngươi có thể ở lại đây.Ta hứa cho ngươi đời lo nghĩ…”
      Đôi mắt quen thuộc, khí tức quen thuộc, cả mùi hạnh hoa quen thuộc…. lát, ta mới thản nhiên mở miệng :
      -Sư phụ có nội đan của Cửu vĩ hồ ngàn năm…
      Sư phụ trước hết là sửng sốt, mãi sau mới chua xót mở miệng :
      -Phải.
      -Hơn nữa Cửu vĩ hồ kia còn có quan hệ rất gần gũi với ta.
      -Phải.
      Ta nhìn về làn khói trắng nhàng bay quanh phụ, lờ mờ thấy bóng dáng của con bạch hồ ly chín đuôi, chỉ có đôi mắt tím là lên ràng, những vòng xoáy trong mắt ngừng xoay trón, xoay tròn như muốn hút người ta vào sâu bên trong.Cảm xúc trong đôi mắt ấy ngừng thay đổi,phảng phất như thấy cả bầu trời đau thương, lại như cả niềm sung sướng vô hạn…
      -Tại sao phải đoạt nội đan của nó, để tu luyện?Để thành tiên, đáng giá sao?
      sư phụ im lặng, khóe miệng cong cong thành nụ cười tự diễu, khuân mặt tuấn mỹ có chút mệt mỏi và tiều tụy :
      -Nếu như ta là bất đắc dĩ, ngươi tin sao?
      -Tin…
      Ta sảng khoái đáp ứng, chuyện cũ ta xóa, người cũ ta quên, ta thể nhớ lại cũng muốn nhớ lại…Huống hồ ta cảm nhận được Tư sư phụ hề có ý hại ta,mà nội đan của bạch hồ ly vẫn rất trong sáng có dấu vết của tranh giành,cưỡng đoạt…
      Trước khi tan biến vào hư , ta nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt tím của bạch hồ ly, là mãn nguyện, là thương …Ta đưa tay với với khí, nơi mà bạch hồ ly vừa biến mất, như cảm nhận được bộ lông trắng mềm mại, trong lòng hiểu sao mà thắt lại, nước mắt cứ thế chảy ra... Tại sao ta lại khóc?Ta ràng thể nhớ ra nó là ai,....
      -Nó rất đẹp
      -Cái gì đẹp? Sư phụ kỳ quái nhìn theo tay ta, mở miệng hỏi.
      -Chính là con Cửu vĩ lông trắng mắt tím ấy…
      -Con nhìn thấy?
      Sư phụ bỗng trở lên vô cùng kích động, đó lần lần duy nhất ta thấy sư phụ có vẻ mặt như thế suốt 500 năm ở chung, người luôn luôn thong dong bình tĩnh, gặp việc lớn đều bình tĩnh mà đối mặt.Chưa bao giờ hoảng loạn, có sợ hãi thế kia ..
      -Đúng vậy, nó vừa ở phía sau sư phụ..Giờ …biến mất rồi.
      Ta nhún nhún vai.
      Sư phụ bỗng giữ chặt lấy ta, nghiêm túc mở miệng..:
      -Ngươi có thể nhìn thấy linh hồn của nội đan…? Hứa với ta, khả năng này của ngươi thể cho ai biết..
      -Nhưng là sư phu biết rồi đó thôi…Ta ngắt lời
      -Trừ ta ra, thể để người thứ 3 biết được..
      - thể để người biết, vậy có thể cho , ma quỷ quái biết sao?
      - được, được cho ai biết hết..
      -Thế nhưng là…
      Sư phụ day day trán…:
      -Tử Đàn, ta chuyện nghiêm túc. đây phải là trò đùa…
      -Ta cũng đâu phải đùa..
      Cứ thế, ta ở trong cốc suốt năm trăm năm.Chuyện về đoạn quá khứ mất và bạch hồ ly kia cũng chưa từng được nhắc lại… dạy được ta phép thuật, sư phụ dạy ta dược thuật.Thực tế chứng minh, phụ thể thực lời hứa vẻ vang ban đầu. những thực mà lại còn làm ngược lạ nó, khiến ta cả đời phải lo nghĩ...Ta vừa có thể rời khỏi giường lập tức bị ném cho sấp sách y học, khiến hàng ngày ta hết hái thuốc , phơi thuốc rồi lại dã thuốc. vô cùng nhàm chán, vô cùng có tiền đồ...Vết nhăn trán ta càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có thể kẹp chết con ruồi mất...Ôi ta đau khổ..

      -Từ lâu nghe danh Ấn La công tử có thể thay đổi hình dạng, ta vẫn tin là , hôm nay tận mắt trông thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền..
      Bỗng giọng vang lên làm ta sởn hết cả da gà, ta run rẩy quay đầu lại.Nhưng là có, chẳng có ai cả.
      Tiếng trầm thấp vẫn vang lên đều đều từ bóng đêm, càng ngày càng gần, cho đến khi cả hình dáng cũng dần trở lên ràng.Bạch Mặc đứng tựa vào gốc cây, dưới ánh trăng từng đường nét gương mặt lên ràng, đôi mắt sâu thăm thẳm, y phục dạ hành màu xanh nhạt, ánh mắt hàm chứa ý cười.
      từng bước tiến lại gần ,ta lấy tay chỉ chỉ vào mặt mình :
      -Hỏi ta??

      Chương 2.3: Gặp gỡ Ấn Phong (Hạ- kết)

      Nghĩ nghĩ lại thấy có điểm đúng, ta vuốt vuốt lại mái tóc bạc nửa của mình, duyên dáng mở miệng “-Cháu có việc gì cần hỏi bà sao?”

      Khoé miệng của giật giật..
      -Có bà bà nào lưng thẳng thế kia ?
      Thế là ta lập tức khom lưng xuống :
      -Như vậy được chưa?
      - =.=
      - gì, vậy bà có việc phải trước..
      -Ấn công tử vội như vậy..là để lấy lại thanh kiếm kia sao? tựa vào tường, khoé miệng nhàng cong lên.
      Ta sửng sốt :
      -Bà hiểu cháu cái gì?Ai là Ấn công tử?
      -Ấn huynh cần giả vờ nữa.Ta nhìn thấy tất cả...Biến hình là trong những phép thuật cao cấp, Ấn huynh còn trẻ tuổi mà luyện thành , đáng khâm phục nha…
      nhìn thấy, vậy ta cũng chẳng cần giả vờ với làm gì cho mệt.Mà từ nãy tới giờ cứ gọi ta là Ấn huynh, Ấn huynh , chẳng lẽ nghĩ rằng ta là Lý Hạo Nhiên? Thôi kệ , ta cũng lười giải thích, với cả ở đây trời tối ngõ thưa, nhỡ làm gì ta (Sw : “Bộ dạng bây giờ của tỷ, tỷ nghĩ huynh ấy dám làm gì? Tử Đàn quắc mắt: “ phải già trẻ đều tha sao?Dù già vẫn là phụ nữ….” Sw: *Khóc ròng* “Tỷ làm hỏng hình tượng soái ca của ta…”), vẫn là mượn hơi Ấn La chút tốt hơn….

      Ta giơ lên lọ thuốc cầm, sẵng giọng :
      - Đây phải phép thuật, đây là dược thuật..
      -À… hơi nghiêng đầu, mỉm cười..-Dược của Ấn huynh cũng lợi hại, có thể thay đổi được cả giới tính…
      -…
      Hai phép thuật thuộc hàng cao cấp nhất trong phép giới chính là Biến hình ( bao gồm biến ra thực thể từ gian, biến đổi hình dạng và cấu dạng của vật)
      , và Phức Hình, tức là khả năng làm hình thể hóa các nguyên tố tự nhiên : Đất, nước, khí, sấm sét,…Những người luyện thành hai phép này đều là những pháp giả nổi tiếng, hoàn toàn có đủ khả năng thành tiên, …
      Mà Dược sư dù hùng mạnh cũng chỉ có thể thay đổi hình dáng bên ngoài, thể thay đổi giới tính con người…

      Có điều, Bạch Mặc cũng bóc mẽ ta, có thể là do biết ta là nam hay nữ, cũng có thể là vốn dĩ quan tâm.Dù gì cũng khá thông minh, có những bí mật nên truy hỏi đến cùng…
      -Làm sao ngươi lại cho rằng ta là Ấn La?

      phe phẩy cái quạt thong dong :
      -Xung quanh đây ta đều có bày Trúc trận, thế nhưng Ấn huynh vẫn có thể thản nhiên vào, mảy may ảnh hưởng, số người trẻ tuổi mà pháp lực thâm hậu như vậy có thể tính đầu ngón tay…
      -Chỉ có như vậy..? Ta sờ sờ lên hoa tai trái, Bát Quái truyền ty trận, lại cả Trúc trận cũng có thể hóa giải được, Thất Thất lừa ta nha ~
      -Nữa là…ngày này tháng trước, ta nhìn thấy Ấn huynh bước vào tiệm cầm đồ Đường gia, …
      -Ngươi thấy?

      -Phải.- xoa xoa cằm-Hôm đấy tiểu đệ có việc gấp, thể chăm sóc Ấn huynh chu đáo, thất lễ ,trời lại mưa rất to, - liếc nhìn ta cái, thâm trầm mà tiếp- nên mới đành đưa Ấn huynh tới ngôi miếu hoang gần đó, nhưng khi tiểu đệ xong việc ,quay lại, Ấn huynh thấy bóng dáng, làm tiểu đệ trước nay vẫn mang áy náy trong lòng…
      Khóe miệng ta co quắp, ra là người đưa ta đến miếu hoang, nhưng là :
      -Ngay từ đầu, ngươi biết ta là Ấn La rồi?
      - phải…- nhăn nhăn mày-Từ đầu, tiểu đệ chỉ nghĩ huynh là tên khất cái bình thường..
      -Nếu là như vậy..-Ta ngắt lời –Tại sao ngươi lại cứu ta? Ăn mày trong thiên hạ nhiều như vậy, ngươi cứu giúp hết được sao?
      Nghe ta , hơi cứng người lại, lúng túng :
      -Cũng phải..
      -Được rồi, được rồi…-Ta lên tiếng ngắt lời - Điều quan trọng bây giờ là “Ai mượn ngươi giúp ta?
      -Hả??
      -Sống thế nào?Chết làm sao?Vạn vật đều có luân hồi, thế gian luôn thay đổi…Nếu ta hữu mệnh dù có vứt ngoài đường ăn uống vẫn sống được, nếu ta vô mệnh, ngươi có cho ta uống hoàng liên, ăn nhân sâm ta vẫn chết…
      -Phật dạy có lòng từ bi, sao có thể thấy chết mà cứu?
      -Ngươi làm sao mà biết cứu ta là từ bi? Sống mà khổ sở, thà chết còn sướng hơn..
      há hốc mồm nhìn ta, lát mới phục lại được :
      -Ý huynh đây là ta tự mua dây buộc mình rồi?
      Ta lắc đầu :
      -Ý của ta là ngươi rất có kiến thức, hành động lại có trước sau, suy nghĩ…-Này ,này ngươi làm cái gì vậy, buông ra,.. ôi ôi, cái tay của ta….ngươi làm cái gì..
      -Sửa lại sai lầm của ta…- dứt khoát kéo tay ta lên phía trước.Những ngón tay mảnh khảnh, trắng muốt, nắm lấy tay ta, lành lạnh.Khuân mặt đẹp kề sát, hàng mi rất dài, ý cười nơi đáy mắt như như
      thoáng yên lặng.
      -Ngươi định...

      Ông trời ơi, ta già như vậy.. là cái cầm thú già trẻ buông sao?...Khi lại tựa gần như vậy…
      -Ha ha..
      bỗng nhiên bật cười như trúng tà, cười đến nghiêng ngả.
      Ta đen mặt.
      -Ngươi cười cái khỉ gì?
      miễn cưỡng ngẩng lên, lại xoa xoa đầu ta :
      -Ấn huynh nghĩ nhiều rồi… cần bày ra vẻ mặt như thiếu nữ hoài xuân thế kia…Ta luyến nam sắc, với nếu huynh biến lại bộ dạng mỹ nhân ban nãy ta cón có thể miễn cưỡng suy nghĩ, chứ còn như bây giờ…Chậc chậc…Ta có hứng thú…
      trán ta tránh khỏi có ba cái vạch đen…Ngươi mới nghĩ nhiều, cả nhà ngươi mới nghĩ nhiều…
      -Gần đây danh tiếng của Ấn huynh càng ngày càng cao, giới quân phiệt triều đình gắt gao truy bắt, treo giải 100 lượng hoàng kim cho những ai cung cấp tin tức, 5 vạn lượng hoàng kim cho những ai có thể bắt huynh về quy án…

      -Cho nên..
      -Cho nên… ngắt lời ta, hai mắt hấp háy-Tiểu đệ muốn mời huynh vào địa lao
      thăm thú hôm….
      -Ngươi..ngươi.. ngươi..Ta tức giận chỉ tay vào mặt , vô sỷ, vô cùng vô sỷ..
      -Nếu huynh với đại lao hữu duyên , ắt chạy thoát, nếu vô duyên nhà lao nào nhốt được huynh…
      nhại lại giọng ta, tay ung dung mà phe phẩy quạt…
      Ta ngàn vạn hỏi thăm tổ tông của :
      -Ngươi định đem ta nộp cho quan phủ sao?Với bộ dạng này của ta, chỉ có người điên mới tin ngươi…
      -Đúng là rất khó tin..
      Ta gật gù, tin mới là lạ, ngươi tìm cụ bà 70 tuổi đến mạo nhận là Ấn La, lại có bằng chứng gì, dựa vào mấy lời nhăng quậy của ngươi, ai tin..
      -Truyền thuyết về huyết châu chuôi Thượng phương bảo kiếm, biết Ấn Huynh có từng nghe qua….
      Ta run rẩy.
      -Rất lâu trước đây, nhà kim hoàn đại tài Đạt Ma tìm thấy nó trong hang động dưới chân núi Hành Chỉ.Ông nghiên cứu và ghi chép lại 5 thuộc tính siêu việt của nó.Qua nhiều năm, huyết châu qua tay nhiều người, cuối cùng tới tay của hoàng đế, còn bản ghi chép lại bị thiêu rụi trong đám cháy lớn.Cho nên, ít ai biết được, trong năm thuộc tính chính của huyết châu là “Nhận chủ”…Chỉ cần biết chú ngữ cổ, khơi dậy quá khứ, tên pháp sư lời phời cũng có thể tìm ra Ấn huynh, huống chi là những pháp giả cao cấp…
      -…Họ biết sao?
      -Họ biết, nhưng ta biết, mà ta biết họ sớm muộn gì cũng biết….
      -Ngươi.. ngươi..đồ rắn độc vô sỷ nhà ngươi…
      gạt tay ta ra,
      -Ấn huynh đừng nóng giận, cái gì cũng có cách giải quyết của nó…
      Người ta hoa hồng có gai, sai.Bạch Mặc có khuân mặt của thiên thần, lòng dạ lại xấu xa, độc địa như vậy…Ta muốn tát cho cái.Nhưng lại sợ vung cho đao, thế nên đành yên vị…>.<

      Thực ra khi nghe Thái Y kể, ta bất an rồi, ta còn nhớ lần Lý Hạo Nhiên về cốc có đem theo thanh kiếm, lẩm bầm : “Lão hoàng đế già ngu ngốc…Huyết châu trong tay lão phí phạm…” rồi lại giải thích hồi về chú ngữ gì gì đấy, Nhưng ta lại thể nhớ ra thanh kiếm ấy trông như thế nào…Nghĩ nghĩ lại ,Lý Hạo Nhiên biết chú cổ, Thượng phương bảo kiếm muốn lấy lại lúc nào chẳng được, cho nên phòng bệnh còn hơn chữa bệnh, ta vẫn nên tìm cách lấy lại thanh kiếm kia, nếu Lý Hạo Nhiên mà tìm được, ta chết chắc…Bây giờ nghe Bạch Mặc lại như vậy, ta càng thêm chắc chắn…
      -Huynh xem, hynh phải vì chú ngữ cổ mới tìm cách lấy lại thanh kiếm ấy sao?Bây giờ chúng ta làm giao dịch, hai bên cùng có lợi.Thế nào?
      -Giao dịch gì?
      Ta cảnh giác nhìn .

      -Ta giúp huynh trà trộn vào phủ nha, còn giúp huynh thăm dò chỗ giấu kiếm, khi nào xong việc, kiếm là của huynh, ngọc là của ta.
      -Ngươi mơ tưởng..-Ta giãy nảy
      -Vậy chú cổ…
      phe phẩy cái quạt.
      -Được rồi.Thành giao..
      Ta rốt cục thỏa hiệp.Xem như ta xui xẻo….
      Hết chương 2~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :