1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Từng Nghe Giọng Nói Của Anh - Nhĩ Đông Thố Tử

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      [​IMG]

      TỪNG NGHE GIỌNG CỦA

      Tác giả: Nhĩ Đông Thố Tử
      Thể loại: đại, tuyển thủ eSport x nữ nhà văn, nữ truy, ngược tâm , gương vỡ lại lành, 2S, hài hước, HE.
      Chuyển ngữ: Team edit Lâm Nguyệt + Beta: Hiên Viên Dạ Nguyệt
      Độ dài: 70 chương + 4 ngoại truyện (couple phụ)

      Nguồn: https://thuongquangia.wordpress.com/tru ... i-cua-anh/

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Van an, chuong moi nang
      mytrann1230 thích bài này.

    3. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Văn án

      Tô Trản trở về lại Nhã Giang nhiều năm sau đó, nhưng lần này cũng lại chạm mặt người đó lần nữa.

      Thịnh Thiên Vi lặng lẽ ghé tai : “ ra ngày đó tôi cũng nhìn thấy, trong bữa tiệc giải ngũ của đội lão đại ngày đó, ấy đè bà ra hôn ở bên bồn rửa tay rồi…”

      Tô Trản liếc nhìn .

      “Tôi là fan của ấy mười năm, chưa thấy ấy như thế bao giờ, người như vậy, đời này của bà có đáng giá hả?”

      Chắc là đáng.

      như thế đâm ra lại muốn .

      Nhưng sau đó, bao nhiêu người gặp qua, đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị, chỉ thường thường thôi có gì nổi bật cả.

      quên người đó được, cũng thêm được ai khác nữa.
      Hiyoko, Sweet youChris thích bài này.

    4. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 1: Tiết Tử
      Đầu xuân 2016, thành phố Nhã Giang.

      Ở nghĩa trang núi Tạ.

      Cuối tháng hai, đúng vào lúc tiết xuân lành lạnh, vạn vật nên thơ, gió nam ấm áp bên song cửa, khí núi mỏng mảnh, sương mù giăng kín, cây cối xung quanh đâm thẳng lên bầu trời, xuân về khắp mọi nơi.

      Sáng sớm, ông trời đắc ý, thỉnh thoảng reo xuống vài hạt mưa, bay bay đậu đậu.

      Giữa mây mù, loáng thoáng thấy chín mươi chín bậc thang của khu nghĩa trang, bậc cùng mờ ảo, như thể ở bên kia đám mây, như thể tiếp nối với bầu trời. Tô Trản bước từng bước, còn mơ hồ nghĩ đây chính là con đường mòn trong khu rừng có thể dẫn đến được thiên đường.

      Gió xuân tháng Hai buốt, chẳng hề sai, gió phía nam tạt qua gương mặt như những nhát dao cùn.

      kéo kéo cái mũ lông chim, ôm hoa vào ngực, hai tay đưa lên miệng, chà xát vào nhau, lúc đó từ lòng bàn tay mới có chút ấm áp, rồi cầm bó hoa, tiếp tục bước.

      Bước lên từng bậc thang, đều cúi đầu lẩm nhẩm:

      “Love is patient.”
      là mãi mãi nhẫn nại.

      “Love is kind.”
      Có cả ban ơn.

      cúi đầu, lại bước lên bậc thang nữa, mím môi lại, thầm:
      “Love is not envious or boastful or arrogant or rude.”

      ghen tị, khoe khoang, kiêu ngạo, thô lỗ.

      Đến những bậc thang gần cuối, chậm rãi thả bước, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh cái, rồi lại ngâm nga:

      “It does not insist on its own way.”
      cầu lợi ích đến với bản thân.

      “It is not irritable or resentful.”
      dễ dàng nổi giận, toan tính hại người.



      “Love never ends.”
      bao giờ ngừng lại.

      “Enter ye in at the strait gate: for wide is the gate, and broad is the way, that leadeth to destruction, and many there be which go in thereat.”
      “Hãy theo cửa hẹp mà vào, bởi cửa rộng và đường thênh thang dẫn đến diệt vong, và hầu như ai cũng chọn theo lối đó.”

      Đến khi leo lên bậc thang cuối cùng, Tô Trản ôm bó hoa đứng yên, quay người lại, nhìn về những bậc thang dốc dốc bên dưới, thở dài hơi, thong thả đọc lên câu cuối cùng:

      “Because strait is the gate,and narrow is the way,which leadeth unto life,and few there be that find it.”
      “Cho tới cuối cuộc đời, cửa hẹp, đường , người tìm được lại chẳng có bao nhiêu.”

      tìm được phần mộ, rất sạch , dường như vừa mới được dọn dẹp qua. Lúc ấy, phía trước bia mộ đặt bó cúc tươi mới, hẳn là trước khi đến, có người ở đây.

      Tô Trản để ý nhiều, từ từ ngồi xuống, đặt bó hoa xuống bên cạnh, vuốt vuốt nhè lên tấm hình bia.

      giọng cất tiếng: “Lâu rồi gặp.”

      Khu nghĩa trang an tĩnh, có lấy bóng người, Tô Trản đem bó hoa mang tới đặt vào chỗ xong lấy từ trong túi xách ra chai rượu , bước vòng quanh phần mộ, rồi lại trở về chỗ cũ, lúc thầm chuyện gia đình, giọng rất mềm mại và tinh tế, nhàng vang vọng trong khu nghĩa trang, cũng như giây phút này mưa phùn kéo dài, lại làm cho người phiền muộn trở nên yên lòng.

      lâu sau, những điều cần cũng xong, Tô Trản ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, đứng lên, nhìn gương mặt mỉm cười trong bức hình : “Em đây, lần sau em lại đến thăm chị.”

      men theo đường cũ từ khu nghĩa trang xuống, Thịnh Thiên Vi ngồi trong xe nghịch điện thoại di động, thấy tới ném chiếc điện thoại qua bên, ngồi thẳng người, vừa nhìn thấy vội vã muốn hỏi:

      “Bà mới cắt tóc à?”

      Thịnh Thiên Vi và Tô Trản cùng tốt nghiệp đại học và cùng làm đặc công guống nhau, làm cộng ở cái nơi ăn thịt người nhả xương đó nửa năm, cho đến khi Tô Trản rời . Hai đều là những thiếu nữ chân ướt chân ráo vào xã hội, lại là những duy nhất trong ngành, chưa tới dăm ba bữa tay trong tay dạo phố rất tình cảm.

      “Ba năm trước tôi cắt rồi.” Tô Trản lạnh nhạt đáp lời.

      vốn gầy, xương lại , thân hình tiêu chuẩn cao mét sáu sáu, gương mặt nhắn chừng bằng bàn tay, trắng trẻo, vóc dáng khá đẹp, nước da mịn màng, lại thêm vẻ ngoan ngoãn, nhìn qua thấy rất biết điều nhanh nhẹn, đôi mắt to chớp chớp, ngày trước mái tóc dài đến eo, có thể khá giống đứa trẻ ngoan biết nghe lời.

      Hôm nay cắt tóc, nom trông có ba phần kinh nghiệm, bảy phần nữ tính.

      Nhưng cử chỉ vẫn nhác bóng dáng của thiếu nữ mái tóc dài đến eo năm đó.

      Thịnh Thiên Vi giương đôi mắt phiền muộn nhìn , cảm khái : “Chị hai Tô Trản à, chị thay đổi nhiều quá rồi đấy.”

      Tô Trản tựa người vào chiếc ghế cạnh ghế lái ngắm cảnh ngoài xe, nghe thấy nàng như vậy, quay đầu lại nhìn cái, rồi lại quay ra, “Người năm ấy rồi cũng thay đổi, trưởng thành, và già .” Trong câu chưa đầy những thổn thức từ tận đáy lòng về quá khứ.

      Lúc trong xe phát bài ‘Thời gian xưa cũ’

      Vừa vặn đến câu: “…Tiếng đàn phong cầm trầm bổng, hôm nay hình dáng chúng ta thay đổi, vì cuộc sống mỗi ngày lo toan đủ thứ, nhưng chỉ cần nhớ đến những thời gian xưa cũ, ánh mắt ta cũng trở nên lấp lánh lạ thường…”

      Bầu khí trong phút chốc trở nên trầm lắng, cả hai đều yên lặng ngồi trong xe, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng.

      ra Thịnh Thiên Vi hiểu, ban đầu hai người bọn họ ràng tốt vô cùng, mọi người đều biết, tình rất trong sáng vô tư cũng rất phóng khoáng.

      Sao lại trở thành như bây giờ?

      Chị của Tô Trản mất rồi.

      Lão đại cũng biến mất.

      “…Hôm nay chúng ta thay đổi hình dáng, nhưng sinh mạng này vẫn tràn đầy khát vọng, nếu có thể quay về với thời gian xưa cũ, dù chỉ là trong khoảnh khắc…”

      Mưa phùn rả rích bỗng biến thành mưa như trút nước, Tô Trản thu hồi tầm mắt, vô vỗ đầu ngồi bên cạnh, “Nè, bà nghĩ gì thế, sao ?”

      Thịnh Thiên Vi dè dặt quan sát , thấy mặt biến sắc, lúc đó mới giọng : “ ra , tôi cũng nhìn thấy, hôm đó trong bữa tiệc giải ngũ của lão đại, ấy đè bà ra hôn ở bên bồn rửa tay rồi…”

      Tô Trản yên lặng nhìn cái.

      Trước khi gặp Thịnh Thiên Vi trong lòng định sẵn rồi, biết là khi nghe hai chữ đó, có thể thẳng thừng ra từ miệng nàng như vậy, Tô Trản vẫn hơi kinh ngạc trong lòng chút, nếu phải mấy năm qua ở bên ngoài dã tôi luyện đến mức chẳng nề hà đao thương, chỉ sợ lúc này giả vờ lãnh đạm nhưng về nhà lòng lại đau như cắt.

      Thịnh Thiên Vi lại bận bịu lo giải thích: “Tôi cố ý đâu, tình cờ thấy thôi.”

      Thực ra ngày đó, Thịnh Thiên Vi định nhân cơ hội bày tỏ rồi, muốn bày tỏ ngưỡng mộ mười năm dành cho người ấy, như kiểu sùng bái thần tượng vậy. Lúc định lại tinh thần, khéo lại bắt gặp màn ân ái như vậy.

      “…”

      “Tôi là fan của ấy mười năm rồi, chưa từng thấy ấy như vậy.” Thời điểm này Thịnh Thiên Vi nghĩ tới còn có chút xúc động, bỏi vì kiểu hôn đó rất bá đạo, rất thâm tình, sau đó cười buồn: “Nhưng thế nào, người như thế, đời này của bà liệu có đáng hay ?”

      Chắc là đáng.

      như thế lại muốn thêm lần nữa.

      Nhưng càng về sau, bất luận là gặp ai, đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị, cảm thấy rất tầm thường có gì nổi bật.

      quên ấy được, cũng thể thêm bất kì ai khác nữa.

      Kịch mới của Tô Trản khai máy, biên kịch như phải mười mấy chỗ để tìm cảnh, Nhã Giang là điểm dừng chân cuối cùng.

      Ngày thứ ba, đoàn làm phim cũng tới, Tô Trản bị kéo uống rượu, trong phòng tề tựu đủ các lãnh đạo, bọn tiểu bối thi nhau tâng bốc bợ đỡ, a dua nịnh nọt. Tô Trản vốn hay chuyện, liền ngồi yên lặng chỗ, chống cằm, bữa tiệc linh đình, uống mấy ly rồi, đầu óc Tô Trản có phần nặng nề mê man.

      Vất vả mãi mới tìm được khe hở, vội vàng xin lãnh đạo wc. Mà xong Tô Trản cũng hề muốn quay trở lại cái nơi xa hoa đồi trụy đó, ngực hơi khó chịu, ngẫm nghĩ chút, xoay người tới cửa quán rượu hút thuốc.

      Áo choàng dài để trong phòng bao mất rồi, nên người tại chỉ mặc bộ vừa rộng thùng thình lại mỏng, chân quần dài, đôi chân vừa thẳng vừa dài, cứ như thế dựa vào cột đá trước cửa quán rượu, châm điếu thuốc, ngẩng đẩu, thả ra làn khói xám, đôi mắt lạnh lùng nhìn người qua kẻ lại đường.

      có dáng người đẹp, lại xinh xắn, nên người qua đường nhịn được phải ngoái lại nhìn hai lần.

      Vừa lúc đó, chiếc xe đỗ lại ven đường, vây quanh là ba người đàn ông.

      Tô Trản liếc mắt nhìn bóng dáng đó, mới chỉ thấp thoáng chiếc bóng thôi khẳng định đó là rồi.

      Nhã Giang vốn lớn, chạm mặt nhau chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

      quay người, tựa vai vào cây cột, rít hơi thuốc lá, thả ra khói xám, nheo mắt, bắt đầu cẩn thận quan sát. lâu nhìn thấy, ánh mắt hơi tham lam, tựa như đó là vùng biển sâu thăm thẳm.

      Người đó dựa người vào cửa xe, quay lưng về phía , chuyện cũng hai cậu con trai trước mặt.

      Tóc dường như ngắn hơn, trán có vài sợi hơi rủ xuống, nhưng cũng che được vầng trán cao, ngũ quan tuấn, gương mặt cương trực mà nhu hòa, người mặc chiếc áo sơ mi trắng là lượt gọn gàng, cổ áo bẻ vuông vắn, lộ ra đoạn cổ trắng trẻo, tay áo lại được xắn lên tới tận khuỷu tay, quần dài giầy da, đúng là mười phần chỉnh tề ngăn nắp

      Có thể mặc áo sơ mi chau chuốt đến mức đó, chắc cũng chỉ có mỗi người này.

      Ba người biết những gì, ấy khóe miệng hơi cong, cúi người nhìn qua cửa kính xe, lấy gói thuốc ra, rút ra cây thuốc lá kẹp vào tay, ở đầu búng búng, rồi sờ vào hai túi quần, phát ra bật lửa lại để trong túi âu phục.

      cậu thanh niên lôi ra chiếc bật lửa của mình, đưa đến gần miệng .
      hơi nghiêng đầu, ánh lửa trong đêm tối nhấp nháy, khiến cho guong mặt càng trở nên ràng, gương mặt nhìn nghiêng trông nhu hòa hơn nhiều, ngậm khói trong miệng, sau đó lại quay người dựa vào xe, cởi bung cúc cổ áo, ngửa đầu nhả ra làn khói xám.

      Dáng vẻ lúc này, mới có phần giống ngày xưa, người đàn ông có phần lưu manh.

      Tô Trản dập điếu thuốc, vứt vào thùng rác, quay người lên lầu trở về phòng hát, thể nhìn tiếp được nữa rồi, nhớ lại thứ này, có độc, đụng vào được.

      Trước đây, rất ít khi mặc áo sơ mi trắng, thích mặc áo liền mũ hoặc cũng là vệ phục, sau đó đường lúc nào cũng thủ sẵn áo có mũ, đeo khẩu trang. Vậy mà bây giờ, thân âu phục, vẻ ngoài lại đẹp trai, nhưng so với trước kia lại bớt phần phóng khoáng, thêm phần rạng rỡ trưởng thành.

      Lúc đó trong phòng bao cũng ngồi hai giờ đồng hồ, các vị lãnh đạo mới còn hứng thú và chuẩn bị rời .

      Tô Trản về cuối cùng, trong cả phòng bao chỉ có say, ngay cả lãnh đạo cấp ngay cũng say đến mức hồ đồ, chỉ còn thiếu nước vứt lên giường của mấy vị lãnh đạo cấp cao mà thôi, nhưng vẫn biết tính cách của , nên cũng dám làm quá mức.

      kéo tay lãnh đạo tựa vào người mình đỡ vào trong thang máy, người uống là nhiều, mặt mũi đỏ bừng, đứng cũng chẳng vững, miệng vẫn lải nhải ngừng: “Tiểu Tô à, có mấy lời mày phải nghe, bây giờ mày có danh tiếng, mọi người đồng ý làm việc với mày, nhưng đến khi trong tay mày chả có gì cả, đó là lúc mày lại là người cầu xin người khác, có chỗ tốt để mắt đến mày, là số mày tốt, chứ đừng nghĩ mày thanh cao, thanh cao của mày có mài ra cơm ăn được ?”

      Tô Trản vờ như nghe thấy gì: “ xong chưa? Tôi giúp tìm xe nhé?”

      Lãnh đạo vung tay lên: “Rốt cuộc mày nghe có lọt tai hả?”

      Thấy vẫn có phản ứng gì, lúc này ta mới bất mãn lầm bầm câu: “Con ranh này xấu tính đấy, biết là ai chiều nó hư thân thế này.”

      ….

      ấy chắc hút thuốc bên ngoài nhỉ

      Thang máy dừng lại ở tầng năm.

      “Đinh đông —-” cửa chậm chạp mở cửa ra hai bên.

      Tô Trản kéo tay vị lãnh đạo cho ta dựa vào thang máy, nghe tiếng, vừa chớp mắt, theo bản năng ngẩng đầu, bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa, sau lưng người đó còn có chàng thanh niên giúp bật lửa.

      Tim chợt hẫng nhịp, hô hấp có phần khó khăn.

      Vừa nãy chỉ len lén quan sát bóng dáng ấy trong bóng đêm, bây giờ kịp đề phòng xuất bất ngờ trước mắt , hoàn toàn ràng dưới ánh đèn.

      Nhìn gần như vậy, tóc ngắn nhiều, trông trẻ hơn, đôi mắt đen bình tĩnh, vành mắt rất sâu, da trắng, ngũ quan càng thêm tinh tế, chín chắn rất nhiều. Giờ phút này, áo sơ mi trắng phối với quần âu, đôi chân mang đôi giày da Ý thủ công, quần áo vừa vặn người, đường cong cơ thể thêm ràng.

      sớm .

      ấy là người đàn ông mặc âu phục đẹp nhất thế giới mà.

      Từ Gia Diễn gọi điện thoại, cửa thang máy mở ra, ngẩng đâu nhìn bên trong lượt.

      Bốn mắt bỗng nhiên nhìn nhau.

      sợ hãi như nghĩ

      ngạc nhiên, mừng rỡ, phẫn nộ như nghĩ.

      Đôi mắt nhìn về phía , người khác thể nhìn ra bất kì tâm tư, Tô Trản nhớ, người tính khí nóng nảy giỏi kiên nhẫn cũng giỏi che giấu cảm xúc.

      Nên hoàn toàn biết được

      lạnh lùng và hời hợt, là do từ trong nội tâm muốn thế

      ung dung vội vàng vào, ánh mắt chỉ nhàn nhạt lướt qua người , rất nhanh lại quay , tới bên thang máy đứng, tiếp tục gọi điện thoại, coi như người xa lạ chưa từng gặp mặt.

      quá nhiều, hầu hết là người đầu dây bên kia , chỉ kiên nhẫn giọng từng từ .

      “Ừ”

      “Được.”

      Tô Trản nhớ, trước kia có câu về ấy như thế này, “Kiên nhẫn của ta để cho chó ăn hết rồi.”

      cúp điện thoại, thang máy xuống, bên trong chỉ có bốn người bọn họ.

      Chàng thanh niên đột nhiên hỏi người đó:” chờ để đón chị ấy à?”

      “Ừ”

      “Vậy em cùng với, trách em quấy rầy hai người đấy chứ?”

      Từ Gia Diễn lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn chàng kia cái, giọng bất cần trước sau như , đùa: “Mày từ lúc nào mà trở nên thấu tình đạt lý thế hử?”

      Chàng thanh niên cười ha hả ngừng.

      Thang máy xuống đến tầng 1

      thanh”đinh đông” truyền tới.

      “Từ Gia Diễn.”

      Những từ này lúc bất ra khỏi miệng , dường như sắp cắn nát đôi môi của mình rồi, nhưng vẫn khống chế được bản thân mình.

      Người đó chỉ dừng lại trong chốc lát, đáp lại, cũng quay đầu nhìn .

      Tô Trản cũng biết muốn điều gì, chỉ là cảm thấy, nếu gọi ấy lại, có cái gì trong lòng chợt biến mất, chìm nghỉm, rồi chẳng thấy nữa.

      Cả thế giới bỗng dưng tĩnh lặng.

      Như thể có điều gì chờ tuyên án.

      Giây sau, Từ Gia Diễn tiếp tục bước ra, câu mà rời .

      Chàng trai kia đuổi theo, “Hình như ai gọi kìa.”

      “Nghe lầm rồi.” bình tĩnh như thể chưa từng gặp qua vậy.

      Tô Trản nhắm hai mắt.

      Vừa lòng mày chưa, trò hề này làm mày vừa lòng chưa hả?

      cắn chặt môi, sau đó lại cảm thấy có vị tanh.

      quay lại tốt biêt mấy, tìm cảnh nơi nào tìm, tại sao cứ hết lần này đến lần khác là nơi này.

      ra sớm biết rồi

      Nhưng cũng chỉ là muốn gặp lại người đó lần mà thôi.

      Tay buông thong xuống hông, nắm chặt lại

      Bây giờ gặp được rồi

      Hài lòng chưa?

      Hay nên tuyệt vọng rồi nhỉ?

      Cái thứ hy vọng vẫn còn hấp hối ấy dập tắt được rồi chứ?

      Wiliam Shakespeare từng : “Khách mời mà đến chỉ được hoan nghênh khi cáo từ mà thôi.”

      Cũng nên vĩnh biệt được rồi

      *

      Cửa thang máy lại khép lại

      Tô Trản còn chưa hoàn hồn, vị lãnh đạo đưa tay quơ quơ trước mặt : “Tiểu Tô, mày tỉnh lại chưa?”

      Trong đầu Tô Trản chỉ toàn là bóng lưng dài cao ngất của người đó, cực nhanh, hề do dự, tựa như trốn khỏi .

      Sau đó, chỉ cười mỉm cái, chẳng

      Chớp mắt, thất giọt nước mắt rơi tách tiếng lên mu bàn tay, bản thân cũng sửng sốt

      Sao lại khóc?

      “Đinh đông___” thanh nhắc nhở của thang máy lần nữa vang lên, xuống đến tầng hầm, Tô Trản bỗng nhiên câu: “Là ấy?”

      Lãnh đạo hiểu, mặt ngẩn ra nhìn bên cạnh.

      cười mỉa mai, trong mắt còn lấp lánh nước, dáng vẻ bé đó khiến người ta đau lòng.

      phải vừa , xấu tính như thế là do ai chiều hư hay sao?”

      “Là do ấy chiều hư đó.”

      Là ai càng nhiều hận càng sâu? biết ngay từ đầu Từ Gia Diễn có hay , chỉ biết là.

      Vào thời điểm đó, ấy rất chiều chuộng .

      Lần đầu tiên Tô Trản gặp Từ Gia Diễn là vào mùa đông năm 2012, tại sân bay Bắc Tầm.

      Năm ấy, mới tốt nghiệp đại học năm.

      Cõ lẽ do có lời đồn về trước ngày tận thế, năm ấy mùa đông ở Bắc Tầm đến rất sớm, khí lạnh cứ tràn về từng đợt lại từng đợt, nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống mười mấy độ, gió bấc vù vù lạnh đến thấu xương, giận dữ rít gào, giống như con sư tử gầm thét.

      Hôm đó, trời rất lạnh.

      Lúc có luồng khí lạnh mới tràn về, Tô Trản dùng tốc độ ánh sáng để cuốn gói đồ về Nhã Giang.

      đặt vé máy bay về phía nam, nhưng công ty hàng lại chậm trễ nên chuyến bay phải hoãn đến hai tiếng sau. Khi đó, ở phòng chờ của sân bay lật tạp chí cách nhàm chán, lúc quay đầu, ánh mắt bị đám thanh niên thu hút.

      Bọn họ mặc trang phục màu trắng giống nhau, trước ngực in chữ tiếng chắc là logo, đồng phục bên ngoài là chiếc áo lông màu đen dài đến gối, vai khoác chiếc balo cũng màu đen giống nhau, mấy thằng nhóc mới lớn vừa cười từ chỗ đứng vào phía cửa.

      Tô Trản liếc mắt thấy Từ Gia Diễn đeo khẩu trang ở phía cuối, khoác balo, chỉ tay nghịch điện thoại di động, tay len lỏi vào những lọn tóc đen sẫm, vuốt vuốt rồi về phía phòng chờ.

      cũng cao ngang tầm đám thanh niên này, tóc đen, cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt mười phần tinh , nhưng lạnh lùng như hố nước sâu. Sống mũi cao bên trong chiếc khẩu trang màu đen, nhìn xuống dưới, có thể thấy chiếc cổ trắng trẻo, cục yết hầu nổi , mặc đồng phục in logo, bên trong chỉ mặc chiếc áo mũ màu xám tro, bên ngoài cũng mặc áo lông dài đến gối như bọn họ.

      Nhìn vóc dáng đẹp quá sắp kiềm chế được nữa rồi.

      Đúng, kiềm chế được, lúc Tô Trản lần đầu nhìn thấy Từ Gia Diễn, trong đầu ra ngay từ khóa cửa ải thứ nhất.

      Sau đó mới là mê hoặc

      thể thừa nhận, chàng trai này hớp hồn mất rồi.

      Bởi vì chuyến bay vào lúc rạng sáng, nên hành khách trong phòng chờ cũng có nhiều, ngoài Tô Trản và đám thanh niên chắc là vận động viên đó ra, còn có đôi tình chàng ý thiếp đắm đuối chẳng hề để ý đến ai, và hai gã người ngoại quốc trò chuyện rất vui vẻ.

      Trong phòng chờ mọi thanh chuyện đều khá .

      Tô Trản lại cúi đầu lật xem tạp chí trong tay, nhưng có lẽ chẳng thể đọc vào chữ nào cả.

      Tâm tư và đầu óc bay đâu mất rồi.

      Bởi vì Từ Gia Diễn ngồi đối diện , rạng chân, tư thế ngồi phóng khoáng.

      vừa vào từ cửa cắm cúi nghịch điện thoại di động, mắt rời chiếc điện thoại lấy giây, lúc này dựa vào ghế ngồi, cúi đầu càn quét trò chơi. Ngồi bên cạnh hàng trai nhuộm tóc vàng, vắt chân lên, thỉnh thoảng mấy từ, nhưng phần lớn là xem người bên cạnh chơi game.

      Bên kia thỉnh thoảng truyền tới vài câu “fuck” của tên tóc vàng, Tô Trản tò mò nhìn sang, người đó từ đầu đến cuối chỉ mím môi nghịch điện thoại.

      tiếng sau, bỗng nhiên tắt điện thoại, nhét vào túi chiếc áo lông, xoa xoa gáy với người kế bên: “Tao ngủ lát nhé.”

      Giọng trầm trầm buồn ngủ sao mà dễ nghe, Tô Trản nghe thấy tiếng mới ngẩng đầu nhìn lên, chiếc khẩu trang được tháo xuống từ bao giờ để ở bên cạnh, lộ ra cả khuôn mặt.

      Sống mũi thẳng, đôi môi mỏng, đường nét đều ràng.

      Đẹp quá, là đẹp quá , đáng tiếc tướng mạo này trời sinh bạc tình rồi.

      Tóc vàng nhìn cái, to: “Hôm qua mày lại thức đêm à?”

      nhàn nhạt ừ tiếng, lại đeo khẩu trang vào, dựa vào ghế bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Tóc vàng lắc đầu cái, khuyên nhủ: “Tao mày nên chú ý đến sức khỏe rồi mà.”

      Lúc này mắt còn chẳng buồn mở, chỉ cười tiếng, thể là đáp lại.

      Tóc vàng bĩu môi cái, tiếp tục chuyện với những người khác.

      Mười phút sau, từ những lời tán gẫu của mấy thanh niên này, Tô Trản nắm được trọng điểm, bọn họ chính là tuyển thủ eSport chuyên nghiệp.

      Tô Trản hề xa lạ với cái nghiệp eSport này, bởi vì trợ lý trước kia của , Tạ Hi, cực kì mê eSport. Từ những người xung quanh chuyện với thái độ của bọn họ với người kia, Tô Trản cảm giác, người đó hề tầm thường.

      Hai gã ngoại quốc sau lưng Tô Trản, từ lúc chàng trai kia bước vào, vẫn thầm bằng tiếng :

      “Oh,my god, he is pot!”

      “TED leader, pot.”

      “I have watched every game of his.”

      “…”

      “He was the most valuable player gaming China occupation.”

      “Would you like to ask him to sign?”

      Tô Trản trong lòng yên lặng bỗng nhận ra điểm quan trọng.

      TED leader?

      Tuyển thủ eSport có giá trị nhất trong nước?

      thanh nhắc nhở lên máy bay vang lên.

      Từ Gia Diễn mới vừa tỉnh lại, liền nghe thấy hai gã ngoại quốc bên cạnh bạn mình muốn xin chữ ký, xoa xoa tóc, đứng lên, vui vẻ kí tên xong đưa cho bọn họ, còn trao đổi qua quýt vài ba câu.

      Từ cuộc chuyện có thể thấy gã ngoại quốc kia chính là fan ruột, từ lúc gã bắt đầu chơi game để ý rồi.

      Thực luôn để ý tới trong mỗi cuộc tranh tài.

      Ba người chuyện vui vẻ.

      Tô Trản nhịn được nghe ngóng hồi, mà cái gì cũng hiểu.

      Loa trong sân bay vang lên lần nữa nhắc nhở lên máy bay, Từ Gia Diễn thể mình phải trước, gã ngoại quốc bên cạnh gắng rs dấu tay, quyến luyến thôi:

      “You are my most love gaming players, no one.”

      là tuyển thủ eSport tôi thích nhất, ngoài ra có ai khác.

      thể , gã ngoại quốc kia rất hiểu lộ số.

      Từ Gia Diễn bỗng nhiên bật cười, lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, giống như cậu thiếu niên vậy, rồi vẫy tay với bọn họ, xoay người .

      bộ rất rắn rỏi, so với cái dáng ngồi phóng khoáng vừa rồi, là hai con người khác nhau.

      Cho đến khi máy bay hạ xuống sân bay Nhã Giang, lúc Tô Trản lấy hành lý kí gửi, lại chạm mặt bọn họ lần nữa.

      đám người cười cười bên cạnh băng chuyền hành lý để chờ lấy hành lý của mình, Tô Trản hé mắt nhìn thấy Từ Gia Diễn bị đám thanh niên vây vào giữa, chiếc khẩu trang màu đen treo lủng lẳng ở phía tai, hành lý của được đưa ra từ lâu rồi, bây giờ chi đứng vắt chéo chân, ngồi ở chỗ hành lý nghịch điện thoại di động, chờ của người khác được đưa ra.

      Tô Trản híp mắt, cẩn thận quan sát lần nữa

      Chắc lần này ánh mắt quá nóng bỏng, lại ở khoảng cách gần, nên người đó dường như có cảm giác, ngẩng đầu lên, lơ đãng nhìn qua người . Lúc máy bay hạ xuống là hơn năm giờ sáng, ánh nắng buổi sớm nhàn nhạt, thưa thớt, ánh mắt hai người chạm nhau chính là lần đầu tiên đó.

      cảm xúc, vẻ mặt bình thản, rất nhanh sau đó, lại cúi đầu xuống, tiếp tục nghịch điện thoại di động của mình.

      Chẳng qua là lần này, còn che luôn chiếc khẩu trang bên tai.

      Tô Trản khỏi đỏ mặt phen.

      Thôi xong.

      ….Nhất định bị quy là nhìn lén suốt rồi.

      Tô Trản vừa bước ra khỏi sân bay, liền bị ánh đèn xe của Thành Tuyết chiếu đến chói cả mắt.

      con Audi màu đỏ trông khá là bảnh bao, Thành Tuyết ngồi trong xe, hơi cúi đầu. Váy ngắn, trong tay còn cầm điếu thuốc, vẫy vẫy cực kỳ nhiệt tình. Tô Trản kéo hành lý tới, đem cất hết vào trong cốp xe ô tô, rồi ngồi vào kế bên ghế lái, vừa bước lên, Thành Tuyết chút lưu tình véo má cái, “Con mẹ nó cuối cùng mày cũng biết đường về rồi à? Tao còn tưởng mày đến thành phố là quên mẹ nó chúng ta từng sinh ra và lớn lên ở nơi vùng quê này rồi chứ”

      Hai người là bạn tốt mười năm, là lâu lắm gặp luôn, lúc thi vào cao đẳng xong, Thành Tuyết học trường đại học Sư phạm ở gần nhà, còn Tô Trản năm đó gần như là đậu Thủ khoa, lại thân mình lên phía bắc học trường đại học tốt nhất.

      Sau khi tốt nghiệp, ở phương Bắc năm, lại vội vã thu dọn hành lý trở về.

      lâu gặp, nhớ quá , hai trong xe hết cười lại khóc, lúc lấy lại được sức, trời sáng choang, Thành Tuyết lái xe cong cong quẹo quẹo, đưa Tô Trản đến quán bánh rán ngon nhất Nhã Giang.

      Lúc hai người còn học, thích đến ăn bánh ránh ở cửa hàng này nhất, nghĩ tới, qua nhiều năm như vậy, quán này vẫn còn mở, Tô Trản cực kỳ vui mừng.

      Thành Tuyết cũng nghĩ đến: “Ôi tin được đấy? Bánh rán này ngon ngon ngon cực luôn, ban đầu muốn phá dỡ, tao tưởng nó ngỏm luôn rồi, ai ngờ sau đó hủy, ông chủ chỉ thích chỗ này thôi, nếu đổi sang đất khác, chắc ăn như mùi vị cũ nữa, mày xem, cách con sông này, tao nhìn thấy được chỗ chúng mình hay trốn học hái quả núi hồi ấy.”

      Quán bánh rán của ông Dương ở đầu hẻm bên bờ sông, ông chủ ở đây làm nghề này hai mươi mấy năm, cứ sáng sớm đúng giờ mở cửa, đến tối đúng giờ đóng cửa, mọi thứ giá cả đều tăng, chỉ có bánh rán ở đây giữ giá như cũ, năm đồng tiền hai cái.

      Bao nhiêu khách quen đều khuyên ông: “Ông Dương à, ông làm ăn như thế này làm sao nuôi con được?”

      Ông Dương cười : “Sao mà nuôi được, trẻ con phải vẫn lớn lên tốt đấy sao? Chúng tôi ở đây cả đời làm bánh rán, hàng xóm láng giềng đều thân thiết, chăm sóc lẫn nhau, chỉ cần mọi người ăn ngon là được.”

      Sau này khi Thành Tuyết làm cũng thường hay ghé quán của ông Dương mua bánh, đến mức thành khách quen luôn, nên lúc vừa bước vào quán, kêu gào ầm ĩ: “Chú Dương à, chú nhìn xem hôm nay ai tới đây này?”

      Ông Dương nghiêng cái đầu ra từ bếp: “Tiểu Tuyết đấy à? Con đem ai tới thế? Bạn trai à?”

      Thành Tuyết cười: “ phải đâu ạ!”

      Vừa dứt lời, ông Dương liền nhìn thấy Tô Trản sau lưng Thành Tuyết, kinh ngạc vui mừng há miệng, cười ha hả : “Đây chẳng phải là Tiểu Tô sao? Càng lớn càng xinh đẹp ra đó?”

      Tô Trản hơi cúi người, lễ phép hỏi han: “Chú Dương, lâu rồi con gặp chú.”

      Ông Dương nhìn lượt, vô cùng xúc động: “Cn bé này, là lâu lắm rồi thấy mặt, nghe con lên bắc học đại học hử? Sao rồi? Bánh rán bên đó ngon ?”

      Tô Trản cười: “ ngon bằng của chú được đâu a.”

      “Thế à.” Ông Dương kiêu ngạo vỗ ngực cái, kêu các ngồi xuống: “Mấy con tìm bàn ngồi xuống , muốn ăn gì?”

      Lúc cắn miếng bánh rán của ông Dương vào miệng, Tô Trản có cảm giác như mình trở về cố hương vậy.

      Cơm nước xong, tạm biệt ông Dương, Thành Tuyết chở Tô Trản về nhà.

      Lúc đỗ xe, Tô Trản mới nhớ ra chuyện: “Em trai mày năm nay lớp mười hai nhỉ?”

      Thành Tuyết nhìn gương chiếu hậu, quay xe, nhắc đến tên nhóc này lại nghiến răng nghiến lợi: “Đừng nữa, nó sắp thi vào cao đẳng đến nơi rồi, mà suốt ngày chơi game, thời gian trước, còn làm việc cho cái ban ESport thiếu niên gì đó, cả ngày chỉ biết cắm đầu vào game thôi.”

      Thành tích của Thành Huy tốt lắm, lại mê điện tử, Tô Trản vẫn biết điều này, mấy năm nay hai người cắt đứt liên lạc, Thành Tuyết mỗi lần nhắc đến chuyện này là lần đau đầu.

      Lúc này, Tô Trản trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: “Chắc nó cũng có tương lai chứ nhỉ?”

      Thành Tuyết đậu xe xong, rút chìa khóa xe, sờ sờ đầu Tô Trản, giọng kinh ngạc: “Cục cưng, mày có làm sao thế? Trước kia phải mày với tao khác à?”

      “Tao như thế nào?’

      Thành Tuyết bắt chước giọng nghiêm trọng của : “Mày , game gủng các kiểu, nên đụng vào, cũng như khói vậy, thể đụng vào.”

      Lúc chuyện, đầu Tô Trản theo bản năng lên bóng người kia, cả cặp mắt trong trẻo lạnh lùng đó nữa.

      tìm lý do để thỏa mãn bản thân: “Mỗi nghề đều đáng được tôn trọng mà.”

      Thành Tuyết cũng đùa cợt nữa, nghiêm túc : “Nhưng có số thứ mày lại thể thay đổi được thành kiến của xã hội.”

      Ví dụ như bây giờ

      thời điểm ngoài ý muốn.

      *

      Thành Tuyết còn có cuộc họp, ăn sáng xong liền chạy tới trường luôn, lúc Tô Trản dọn hành lý xong, Thành Huy mới chịu dậy, mặt mũi đầy mệt mỏi, mắt liếc nhìn Tô Trản rồi chào hỏi qua loa với Thành Tuyết, tới bồn rửa tay, lát sau lại quay lại phòng vệ sinh, trở lại trước mặt Tô Trản, nhìn chằm chằm hồi lâu mới vui vẻ : “Chị Tiểu Tô ạ?”

      Tô Trản đứng yên tại chỗ, đưa tay xoa xoa đầu thằng nhóc, cười thành tiếng: “ tắm nhanh lên chút, rồi chị đưa em ăn bánh rán ông Dương nhé.”

      Thằng nhóc vừa nghe thấy bánh rán ông Dương, trong chớp mắt tỉnh cả ngủ, vui sướng : “Vâng ạ”

      Vừa đánh răng thằng nhóc cũng khôn quên thò đầu ra chuyện với Tô Trản: “Sao chị tới sớm thế nhỉ? Nghe chị em là chuyến bay của chị bị hoãn à?”

      Tô Trản dựa vào bên bệ cửa châm điếu thuốc, sương mù sáng sớm ở xa, ánh nắng chiếu cả bầu trời phía tây, phủi phủi tàn thuốc lơ đễnh : “Chơi game đến mụ đầu rồi hả nhóc, nếu chị em mà mơ hồ như em chắc chị giờ chết lạnh ở sân bay rồi. ”

      Thành Huy rửa mặt sửa sang rồi lại ra, đứng trước mặt , Tô Trản nhìn thằng nhóc lượt, gật đầu cái, rồi véo má thằng bé như hồi xưa: “Bé quá, ít ra cũng làm sao, làm chị em mất mặt.”

      Thành Huy cười hì hì, liếc nhìn thuốc lá trong tay , lấy lòng hỏi: “Còn nữa ?”

      Tô Trản vỗ đầu thằng bé: “Ăn sáng , trẻ con trẻ cái học điều xấu à?”

      Thành Huy hơi dịch người người về phía sau: “Hừ, chẳng phải chị lên trung học hút thuốc à, đừng nghĩ em biết nhé, em nhìn thấy đấy, chị với chị em hai người, trốn dì lén núp trong hẻm con hút thuốc.”

      Tô Trản làm bộ đánh thằng bé, Thành Huy vội chạy vào phòng khách ăn sáng.

      Thành Huy hì hục chén hai chiếc bánh rán, Tô Trản hút thuốc xong, tới, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh thằng nhóc.

      “Em thích chơi game à?”

      Trong miệng Thành Huy còn nhai bánh rán, nghe được chữ game, liền gật đầu ngừng

      Tô Trản lại hỏi: “Vậy em có biết Pot ?”

    5. mytrann1230

      mytrann1230 Active Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      95
      Chương 2
      “Em biết chứ!” Thành Huy cắn cả quả táo lại thêm miếng bánh rán cuối cùng cũng tha, vội vã uống ngụm sữa đậu nành, ánh mắt lấp lánh, vội vàng: “Em cho chị biết nhé, ở eSport ai là biết ấy đâu.”

      Tô Trản đưa khăn giấy cho thằng nhóc, “Từ từ thôi.”

      Thành Huy nhận lấy khăn giấy, cảm thấy có điều bất thường, ánh mắt kỳ quái liếc nhìn hồi, “Ây dô —- sao bà chị lại hỏi tới người đó thế?”

      “Lúc chị xuống máy bay tình cờ gặp người này.” Tô Trản bình thản trả lời, để lộ chút sơ hở.

      Thành Huy la lên. “Tình cờ gặp được đại thần ư? F*ck, sao chị xin chữ ký?”

      “Chị làm sao mà biết được.”

      thực tế, cái muốn là số điện thoại kìa.

      “Cũng đúng.” Thành Huy trầm ngâm, lúc này mới cầm khăn giấy quệt quệt qua miệng, để được thêm. Giọng từ khó hiểu chuyển sang kính nể, “Để em kể chị nghe, luận về eSport, em chỉ phục có hai người thôi, là T.O, còn người kia chính là ấy, Pot. Hai người đó trước kia cùng chiến đội, là thành viên chủ lực của chiến đội ST đứng đầu cả nước. Sau đó vì T.O giải nghệ, chiến đội ST mới tuyên bố giải tán. Pot khi đó liền tự thành lập chiến đội riêng của mình, cùng với mấy vị thành viên chủ lực cho đến tận bây giờ. ấy là vị thần mất rồi, 16 tuổi vào chiến đội, 18 tuổi trở thành quán quân, 19 tuổi thành lập đội riêng, đến bây giờ, làm mưa làm gió mười năm rồi, chứ hồi mấy năm đầu, chẳng suôn sẻ đâu, chị cứ nhìn chị em biết, cái nghề này chịu nhiều thành kiến của xã hội lắm.”

      đến đây, Thành Huy cười gượng,”Ngày đó ấy cũng mới chỉ là học sinh lớp 12, vẫn còn học, xung đột với gia đình nhiều lần lắm, mọi đường đều thuận lợi, nhưng vận mệnh của mình đều nằm trong bàn tay ấy, hơn nữa trong đội còn có nhiều người như thế, còn nhiều người muốn kiếm miếng cơm, muốn được huấn luyện. Huống hồ khi đó ấy có gì cả, thế mà hết lần này đến lần khác ấy đều vượt qua được, từng bước dìu dắt đội của mình, đến ngày như hôm nay.”

      Đến ngày hôm nay, vinh quang, danh dự hết thảy đều giúp ấy đạt đến đỉnh cao.

      Tô Trản trầm tư trong chốc lát, lơ đãng : “Hình như ấy có rất nhiều fan hâm mộ.”

      Thành Huy cười nhạt: “Người mến ấy hẳn là người nhìn ấy từng bước lên, chứ chị định mấy bà chị kia chơi game vì hâm mộ ấy á? Có cái b**p ấy! Mấy bà chị đó ngay cả gank mid[1] là gì cũng biết!”

      “Còn…còn cả fan nữ cơ á?” Tô Trản giả vờ ngạc nhiên.

      Thành Huy trưng ra vẻ mặt “Giờ chị mới biết à”

      “Có chứ, người chơi nữ rất nhiều, nữ game thủ thích Pot lại càng thiếu. Mà đừng nữ game thủ, ngay đến cả mấy bà có chút nhan sắc, game cũng biết đánh đấm tí xíu cũng từng công khai tỏ tình với người đàn ông như Pot đấy, hơn nữa đàn ông con trai như bọn em, dáng dấp đẹp, game giỏi, chị nghĩ có nhiều à? Các em phải là tranh giành nhau hay sao? Người hâm mộ trong giới này hề kém giới giải trí là mấy đâu.”

      “…”

      “Nhưng cũng người có eSport , chỉ có những người như bọn em chơi game bản đầu tiên mới có nhiệt huyết thôi.”

      Còn mấy bà chị đó cũng chỉ coi như trò giải trí thôi.

      Thành Huy nghĩ trong lòng.

      Tô Trản ngước nhìn đồng hồ treo tường. “…Được rồi, em nhanh học , để lát nữa muộn học đó.”

      Thành Huy lúc này mới sực nhớ ra sáng nay nhóc còn có tiết, uống ngụm sữa đậu nành cuối cùng, khoác balo lên, vội vã , trước khi còn quên vẫy tay với Tô Trản ngồi ở bàn ăn lớn: “Chị hai Tiểu Tô ơi, đợi tan học em về thêm cho chị nha!”

      Thành Huy rồi, Tô Trản ngồi yên trong chốc lát, điện thoại di động bàn rung lên từng hồi “ring ring __”, cúi đầu nhìn qua, là trợ lý Tạ Hi của gọi tới, kệ, nhìn ra ngoài cửa sổ, châm điếu thuốc.

      Điện thoại lần nữa vang lên, lại bơ.

      Cứ như vậy mấy lần, điện thoại vẫn kiên trì vang lên, Tạ Hi này cũng cố chấp quá, Tô Trản hiểu mà.

      Cho đến khi điện thoại reo đến lần thứ mười, Tô Trản mới tức giận dập điếu thuốc, ấn núi màu xanh nghe điện thoại, giọng trầm xuống, lộ ra vẻ vui: “Tiểu Tạ à.”

      Tạ Hi còn kêu trước khi nổi giận: “Chị hai ơi, tôi bị bắt cóc rồi nè!”

      Nếu phải trải qua mấy năm sống chung, sớm quen với khổ nhục kế của cái lão Tạ Hi này, Tô Trản suýt chút nữa là bị mắc lừa rồi, cười nhạt: “Thế à? Quay video lại cho tôi nhìn xem nào? Để tôi xem ai có mắt lại băt cóc cái con quỷ nghèo như thế này?”

      Tạ Hi này chính là “Thẻ nô”, làm việc như trâu như ngựa cũng chỉ vì mười tám tấm thẻ tín dụng bị quẹt quá đà, tiền lương tiền thưởng từ bao đời nay chẳng khi nào tới được tay. Khoác lên cái vẻ nợ nần, cả thế giới đều biết túi quần chàng này có khi còn sạch hơn cả mặt ta nữa ấy chứ.

      Điện thoại bên kia ngừng lại chút, Tạ Hi tự biết trò đùa bị lộ rồi, cười gượng gạo gấp gáp lảng sang chuyện khác: ” Chị Tiểu Tô à, đâu vậy? Sao nhà cửa lại dọn dẹp trống trơn hết vậy trời, nếu do tìm được cảm hứng hay là xin nghỉ phép mấy ngày đây đó, xong lại trở về với tôi như trước nha!”

      “Cái này, có mắt à? Tôi đưa đơn từ chức, phải đơn xin nghỉ phép đâu.”

      Nếu muốn đời này ai hiểu Tô Trản nhất, Tạ Hi kia mà xưng đệ nhị, ai dám xưng đệ nhất.

      Lúc Tô Trản gặp Tạ Hi là khi tập viết lách lúc năm ba đại học, Tạ Hi khi đó chỉ là biên tập con, cũng coi như là Bá Nhạc gặp được Thiên lý mã[2], nhìn cái thấy Tô Trản thực hạt giống tốt cho giới văn học, nên đem tới công ty chỉ bảo hai năm, cứ thế tiến cử lên, còn để viết chuyên mục.

      Dần dần, Tô Trản có được chút thành tích, mà tính khí của Tạ Hi cũng là người hiểu nhất. điển hình là loại người thích mềm thích cứng, có việc gì nếu với từ tốn cẩn thận ấy còn nghe, chứ nếu mà cưỡng ép dù có phải liều mạng tới sứt đầu mẻ trán ấy cũng để người đó được thoải mái.

      Vì thế nên ta cực kì mềm mỏng: “Chị hai Tiểu Tô của tôi ơi, tôi biết trở về Nhã Giang, đó là nhà , mỗi khi bị bắt nạt ai cũng nghĩ đến gia đình đầu tiên đúng ? Nếu cảm thấy mệt mỏi, sao hết, cứ nghỉ ngơi trước thời gian , tôi cũng quan tâm công việc gì cả, mà cũng trùng hợp bên đó tôi có người bạn nước ngoài rồi, còn nhà để trống, ngày mai tôi bảo người qua đón nhé. ấy, nên ở đó trông cây nuôi chim , sửa cái tính khí của nữa, tôi biết chắc chắn là muốn ở cùng người khác ở cái nơi rộng bằng bàn tay đó đâu.”

      Từ lúc đầu gặp Tô Trản, Tạ Hi biết về hoàn cảnh của rồi.

      quê ở Nhã Giang, nhưng nơi đây lại có nhà , chỉ có người bạn tốt mười năm, hôm nay còn có thêm cậu em trai lớp mười hai nghe lời nữa, với tính tình thích mình của Tô Trản, ở hai ngày còn tạm được, chứ về lâu về dài hẳn cũng quen.

      Mà vốn cũng định mấy hôm nữa tìm nhà ở.

      Tô Trản cũng biết, cái tên Tạ Hi này nếu chưa đạt được mục đích còn lâu mới bỏ qua, cũng như ban đầu lúc mới gặp , nếu theo ta bất luận thế nào ta cũng phải dính lấy , nơi nào theo nơi đó, đến khi Tô Trản bó tay hoàn toàn thôi. Cho nên lúc này mới đồng ý qua chỗ ta bảo xem chút.

      Nếu đáp ứng, dễ mai ta xuất trước mặt la lối om sòm rồi làm ầm ĩ trận lắm.

      Tô Trản đồng ý.

      “Ok luôn, nếu muốn ở nhà bạn vài hôm hàn huyên tâm chút cũng được, nhưng mai tôi cứ đưa xem nhà rồi xem có cần mua sắm thêm thứ gì làm luôn, đợi đến khi muốn qua, tôi tìm người giúp dọn đồ.”

      ta sắp xếp chuyện lớn chuyện đâu ra đấy, nghiêm túc như ông già quản gia tám mươi tuổi.

      “Vâng, thưa quản gia Tạ.” Tô Trản trêu chọc.

      “Quản gia Tạ” hiệu suất làm việc cực cao, sáng sớm ngày hôm sau, có ngay chiếc xe hạng sang màu vàng nhạt đỗ trước cửa. Thành Tuyết từ cửa sổ nhìn xuống, lắc đầu thán phục: “Lai lịch của trợ lý mày là gì thế? Tìm đâu xe sang quá vậy mày?”

      Lúc đó, Tô Trản ngồi salon lật giở cuốn tạp chí, chẳng buồn ngẩng đầu, đáp lời nhạt nhẽo: “ ta chỉ là con quỷ nghèo kiết xác bị các ngân hàng siết cổ do nợ mười tám thẻ tín dụng thôi.”

      thể nào.” Thành Tuyết lắc đầu tỏ vẻ tin, vừa , lại vén màn cửa lên dò xét bên ngoài, “Tao mày này có phải mày ở ngoài được người ta…bao hả.”

      Tô Trản liếc mắt: “Mày nhìn tao giống à?”

      Thành Tuyết kéo tay , quan sát vòng dưới trái phải, chống cằm trầm tư lát, nghiêm túc gật đầu cái: “Giống mà, quá giống, da trắng, mặt đẹp lại còn có khí chất, dáng người đẹp, eo thon, chậc chậc… bao mày bao ai, tao mà là đàn ông, tao bao mày luôn đó.”

      Thành Huy chẳng biết gì cũng xen vào góp vui: “Em cũng bao, em cũng bao.”

      Thành Tuyết ấn đầu thằng nhóc đó qua bên, cười mắng nó cút ra chỗ khác, lúc nháo loạn vui vẻ, tiếng chuông cửa vang lên.

      Thành Huy ra mở cửa

      Đứng ở cửa là người đàn ông mặc âu phục, trông mặt chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn vạm vỡ, nhìn thằng nhóc cung kính cúi người chào, “Chào cậu, biết Tô Trản tiểu thư có ở đây ?”

      ….

      Căn phòng nằm trong khu ở phía tây thành phố Nhã Giang, quá sầm uất, cũng buồn tẻ vắng lặng.

      Vị tài xế đậu xe trong gara, sau đó xuống vòng qua đầu xe mở cửa cho Tô Trản, đưa vào khu nhà. Căn phòng nằm tầng mười, tầng cao nhất, nhìn cảnh cũng tệ, đẹp đẽ và tĩnh mịch, hề nhốn nháo.

      Tầng mười chỉ có hai căn nhà, cửa đối diện nhau.

      Căn nhà rất rộng, kết cấu đơn giản, thông nhau, thoải mái. Tầng cùng có gian phòng , ngăn cách với gian ngoài bằng cái ban công hình vòng cung, nhìn sang bên kia là những tòa nhà cao tầng thi nhau mọc lên san sát. Tô Trản nhìn xuống, hai bên đường là hàng cây bạch dương thẳng tắp, lặng lẽ đón gió, giống như những người lính gác đứng canh.

      xoay người xuống tầng, vị tài xế cũng theo xuống.

      Tô Trản chậm rãi vòng quanh nhà, từ từ quan sát, từ từ suy nghĩ, phòng khách ở lầu lớn lắm, bởi có hẳn quầy bar chiếm diện tích, quầy bar hình vòng tròn tông đỏ lưu ly, sau là tủ rượu gỗ màu nâu đỏ dựa lưng vào tường, bên trong bày rất nhiều loại rượu, đều là rượu Tây: whisky, vodka, champagne..

      …Còn có cả rượu Tuyết lợi mà Tô Trản thích nhất.

      bị chứng mất ngủ, buổi tối có thói quen uống rượu, uống lại thấy khó ngủ. Tạ Hi quả hiểu sở thích của , cho nên vì mà dọn hẳn tới đây tủ rượu thế này à? Nhưng Tô Trản tin nổi, tên quỷ nghèo đói Tạ Hi mỗi tháng phải trả nợ làm sao sắm được cả quầy bar sang trọng như thế này?

      phương diện nào đó, Tô Trản cũng hơi cố chấp.

      Ví dụ như nếu thích thứ gì đó, khắp nơi để sưu tầm về, mua rất nhiều rất nhiều loại để ở nhà, nhưng chẳng bao giờ đụng tới chúng. Như rượu chẳng hạn, thích rượu, khắp nơi tìm các loại rượu, rượu mạnh, nhưng lại chưa bao giờ thử, trước khi ngủ cũng chỉ uống ly rượu tuyết lợi giúp ngủ dễ hơn thôi.

      Ví dụ như thích thuốc lá, sưu tầm các thương hiệu thuốc lá nổi tiếng…..để ở trong ngăn kéo, nhưng chỉ dùng mỗi Nhuyễn Ngọc Khê

      Còn cả nước hoa nữa, thích thu thập nước hoa, Dior, Chanel, Versace…Nhưng lại rất ít khi dùng, trừ khi là tham dự buổi tiệc nào trọng đại thôi.

      Mỗi lần Tạ Hi cùng dạo phố mua sắm, túi lớn túi xách về nhà lại chẳng dùng gì đến, ta chỉ mắng là đồ thần kinh, thừa tiền như thế chi bằng giúp ta trả nợ . ra Tạ Hi lại cũng còn có điểm tốt, lúc cúi đầu trước mặt người khác tỏ vẻ đáng thương nhưng Tô Trản qua nhiều lần là giúp ta trả nợ.

      Tạ Hi lại nhảy cẫng lên mắng : “Điên à, tôi mà phải lấy tiền của đàn bà con các á?”

      Tô Trản có tiền, Tạ Hi biết.

      Mấy năm nay tuy viết lách cũng tệ, kiếm được kha khá, nhưng lúc Tạ Hi mới quen Tô Trản, thực có rất nhiều tiền, căn bản chẳng buồn để ý cái gì là danh vọng địa vị. Cùng về tiền bạc, chẳng bao giờ thuyết phục được cả, Tạ Hi chỉ cảm thấy nàng này hợp với nhân gian khói lửa, giống như đứa con của thượng đế thất lạc nơi đây vậy, độc tịch mịch, hơn nữa lại hết lần này đến lần khác coi trọng đời.

      Lần này trở về, đơn giản là Tô Trản muốn thoát khỏi cuộc sống xa hoa trước đây, muốn tìm lại chính mình, có thể những gì mà Tạ Hi này đem đến lại giống như cái lồng vàng nhốt lấy .

      ra trước khi rời khỏi Bắc Tầm, và Tạ Hi tranh luận nhiều lần.

      Khi đó với Tạ Hi, muốn thay đổi cách sống của mình.

      Tạ Hi có hỏi là cách nào.

      nhất thời trả lời được, liền đáp: “ giống như cuộc sống của nhóc mới tới tổ mình ấy.”

      Trong công ty có mới tới khá giản dị, màu mè, mặc mỗi tông màu, ngày ngày bắt xe buýt làm, lúc tan sở lại lên tàu điện ngầm trở về, ở cùng bạn trai trong căn nhà cho thuê chừng hai mươi mấy mét vuông. Tô Trản nhiều lần thấy ấy tan làm, bạn trai đứng chờ ở cửa, sau đó hai người cùng ngồi tàu điện ngầm về nhà.

      chút cũng có cảm giác độc

      Ít nhất so với độc.

      Tạ Hi nghe thế liền sỉ vả: “Còn lâu, mang mệnh nữ hoàng rồi, chuyển qua sống kiểu đó, quá ba ngày, chịu nổi nữa đâu.”

      Tô Trản ra bên ngoài, dựa vào bức tường cửa căn nhà gọi điện thoại cho Tạ Hi, đầu óc tính toán xem hỏi Tạ Hi như thế nào về căn phòng này.

      Tiếng tút tút vang lên hai lần.

      dựa lưng vào tường, tay cầm điện thoại, tay chống vào tường, ngón trỏ gõ gõ vô thức, đối diện chính là cửa thang máy, vốn thang máy dừng ở tầng , bỗng nhiên bắt đầu lên.

      Tô Trản nhìn chằm chằm vào con số bên , chờ đối phương bắt máy.

      “Đinh đông” thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, điện thoại cũng được kết nối.

      Cửa thang máy chậm rãi mở ra hai bên, Tô Trản nhìn qua theo bản năng.

      Từ Gia Diễn xách túi bia từ trong thang máy ra, người mặc độc màu đen, càng tôn thêm dáng vẻ gầy gò, tóc dường như vừa mới tắm xong, còn chưa sây khô, phía sau có dính nước, óng ánh óng ánh, so với dáng vẻ ở sân bay hôm trước có chút lười biếng hơn chút.

      Tô Trản nhìn đến thất thần.

      ra Từ Gia Diễn hơi mệt, nhưng vừa rồi lại mới đoạt được chức vô địch nên cả đội bảo hôm nay muốn mở tiệc ăn mừng ở nhà . Có điều hôm qua mới bay tới San Francisco tập huấn, nửa đêm vừa bay về định nằm nghỉ ngơi do lệch múi giờ, cả bọn Mạnh Thần kéo tới rồi.

      Mất công xuống dưới tầng mua bia, lên tới nơi lại chạm mặt mắt to tóc dài.

      Thực ra cũng có gì đặc biệt.

      Quan trọng là, bên trong mặc áo, chỉ mặc bộ đồ lông vũ màu đen dài tói gối, cổ áo còn chả bẻ, khóa kéo tới tận đỉnh.

      Thế mà ánh mắt của nhóc này cũng to gan , cứ nhìn như vậy chằm chằm nãy giờ.

      Trong điện thoại, Tạ Hi alo từ lâu mà thây tiếng trả lời, “Chị hai Tiểu Tô ơi! Sao rồi, hài lòng hay khồng?”

      Tô Trản nhìn chằm chằm bóng dáng thon dài chững chạc kia, từ từ phun ra hai chữ

      “Hài lòng”

      Hài lòng đến chết được ấy.

      Chú thích:
      [1] Gank: Giết đối thủ cách bất ngờ
      Mid: Người ở vị trí đường giữa.

      [2] Bá Nhạc gặp được Thiên Lý mã:
      Năm (770 – 500 TCN), thời Xuân thu chiến quốc, ở Trung Hoa có người họ Tôn tên Dương là bậc thầy am hiểu về ngựa, qua vóc dáng, ngoại hình có thể tìm kiếm và biết được đâu là Thiên Lý mã – loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm, nhưng như lông hồng, chân in dấu, nên người đời nể phục gọi là Bá Nhạc.

      Thiên Lý mã vốn là tên gọi của loại ngựa tốt và quý nhất trong các giống ngựa, nhưng rất ít người biết được nó. Song nhờ có Bá Nhạc mà Thiên Lý mã được phát và trở nên nổi tiếng, quý hiếm trong dân chúng.
      Thanhbliss thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :