1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Từng Bước Bạc Tình- Khuyết Danh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      TỪNG BƯỚC BẠC TÌNH

      Tác giả: khuyết danh

      Dịch: LTC

      Nguồn: lanhtucoc.wordpress.com

      Thể loại: Đoản văn

      <<TÓM TẮT>>
      Nguyện vọng lớn nhất đời này của nàng chính là gả cho Tiêu Tị. Sau khi nàng dùng mưu kế trở thành Tiêu phu nhân, cho đến khi nàng ngã xuống vũng máu nàng mới hiểu được nàng, chính là nàng.

      <<TIẾT TỬ>>
      Hoàng hôn buông xuống, ta siêu vẹo nằm chiếc giường chán chường mà ngáp. Chính giữa sân diễn đoạn kịch nữ truy nam gọi là “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”, là tầm thường. Ta ngáp cái, lại thấy trung bay đến con hạc tựa như đạo kim quang, nó há mồm thả xuống thiệp mời, ký tên thiên kim bộ thượng thư – Bạc Hương.

      Ta mở cửa nhìn, bên ngoài là nữ tử thân nam trang, mặt trang điểm, ánh mắt mang theo cỗ khí. Nàng cúi đầu hướng ta thi lễ: “Nghe người ta nương bản thông thiên, thỉnh nương giúp ta hoàn thành tâm nguyện.”

      Ta mời nàng vào cửa. Nhân ảnh Tự Bạch Mạc từ nhảy xuống, đem cái ghế lại cho Bạc Hương ngồi. Nàng mắt sáng rực lên : “Lời đồn quả nhiên giả, thỉnh nương giúp ta trở thành vợ của Tiêu Tị, cùng đầu bạc đến già.”

      Ta gọi là Bạch Kiến, chính là thông hiểu dương, là thiên sư có khả năng giao hồn đổi mệnh. Ta liếc mắt cái nhìn nhân ảnh của mình ngoan ngoãn đứng ngay ngắn thành hàng, mỉm cười : “Ta có thể giúp ngươi.”

      “Cho dù nương ra điều kiện gì ta cũng đáp ứng.”

      Ta cúi đầu che lại cảm xúc trong ánh mắt, : “ vội, về sau ngươi lại đến tìm ta, lúc đó bàn đến điều kiện cũng muộn.”

      Hale205 thích bài này.

    2. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      <>

      Trời tháng tư gió mang theo hơi thở ấm áp, thời tiết trong xanh sáng sủa, thoải mái. Bạc Hương vô cùng hăng hái đến cái hồ phía sau hậu viện cho cá ăn. Quản gia từ hành lang bước vội đến, : “Phu nhân, có thư của tướng quân.”

      Bạc Hương nhận lấy, chỉ nhìn qua cũng đủ thấy những nét bút ngay ngắn giấy, đầu bút lông viết rất có lực, còn tưởng như của văn sĩ nào. Nàng mặt mày vui vẻ, thấp giọng : “Tiêu Tị, ta rốt cục cũng có thể nhìn thấy chàng rồi.”

      Trước đó tháng, Bạc Hương ở nơi gặp Bạch Kiến đột nhiên hiểu ra sao mà ngất , tỉnh lại phát mình ở thời điểm ba năm sau, trở thành thê tử của Tiêu Tị. Lúc đầu nàng vô cùng kinh hãi nhưng sau đó cũng dần bình tĩnh trở lại, niềm vui từ trái tim lan tỏa ra khắp thân thể. Bạch thiên sư quả nhiên danh bất hư truyền, mong ước của nàng thực trở thành thực.

      Chỉ khéo chính là Tiêu Tị lại dẫn binh đến biên giới Bình Định, Bạc Hương vẫn có cơ hội nhìn thấy chàng. tại cuối cùng chàng trở về.

      Bạc Hương áp chặt lá thư lên má, căng thẳng giống như cảm nhận được Tiêu Tị ôn nhu đối với chính mình.

      Năm ngày sau, trời mưa dầm rả rích, Bạc Hương đứng ở trước cửa thành Kim Lăng, mắt nhìn chăm chú vào con đường trước mặt, nhìn chằm chằm đến chớp mắt. biết qua bao lâu, tiếng vó ngựa từ xa xa vọng tới. Người đó cuối cùng cũng xuất trong tầm mắt của nàng, thân áo giáp màu bạc, lông mày sắc sảo, đôi con ngươi sâu thấy đáy. Nhìn thấy nàng, Tiêu Tị thúc ngựa chạy vượt xa đội kỵ binh đằng sau.

      Trong màn hơi nước dày đặc bao phủ, Bạc Hương nháy mắt cái thấy Tiêu Tị xoay người xuống ngựa, mạnh mẽ ôm nàng vào ngực.

      “Nương tử, phải cửa thành gió lớn, bảo nàng đừng ra đón tại sao vẫn còn tới?”

      Tiêu Tị tuy là quở trách, nhưng trong lời lại tìm đâu cũng thấy quan tâm. Sau lúc, thấy người trong ngực có động tĩnh gì, Tiêu Tị vừa muốn buông nàng ra nhìn xem thấy hai bàn tay mảnh khảnh ôm lấy thắt lưng .

      “Thiếp muốn được nhìn thấy chàng sớm hơn.” Bạc Hương nghẹn ngào , hai cánh tay lại càng siết lại. Nàng chưa bao giờ dám nghĩ ngày như vậy, nàng trở thành nương tử của , còn có thể dựa vào gần như vậy.

      Thoáng thấy mọi người xung quanh đều nhìn họ với ánh mắt tràn đầy hâm mộ, Tiêu Tị bất đắc dĩ thở dài: “Mới mấy tháng gặp sao thích làm nũng như vậy? Nàng buông ta ra ta làm sao đưa lễ vật cho nàng đây?”

      Vừa nghe đến hai chữ “lễ vật” Bạc Hương thế nhưng buông tay ra, đôi mắt tròn xoe như con thỏ, đầy trông đợi nhìn . Tiêu Tị từ trong lồng ngực lấy ra túi hương màu xanh đưa cho nàng: “ Chúng ta trước khi ta , nàng chính tay làm chuỗi ngọc cho ta, nên ta phụ trách vào núi hái rễ cúc vạn thọ cho vào trong túi hương tặng nàng. tại tất cả đều xong , nàng còn thích ?”

      mùi hương thơm ngát từ trong túi lan tỏa ra trung, Bạc Hương thầm nhíu mày, đem túi hương nhét vào tay áo: “Chỉ cần là chàng tặng thiếp đều thích.”

      Tiêu Tị chú ý đến khác thường khuôn mặt nàng, lau nước mắt lấm lem khuôn mặt ấy, ôn tồn : “Ta còn phải vào cung bái kiến Hoàng thượng, nàng về phủ chờ ta được ?”

      Bạc Hương ngẩng đầu cười ngọt ngào: “Chàng , đừng chậm chễ nữa.”

      Vó ngựa lại vang lên, cát bụi nổi lên cuồn cuộn. Sắc trời càng thêm trầm, mưa cứ tý tích rơi ngớt. Trần bá bá nhịn được : “Phu nhân, chúng ta mau trở về thôi.”

      cơn gió lạnh thổi tới, hai vai co rúm lạị, trong ống tay áo rộng thùng thình, túi hương bị nắm chặt đến thay đổi hình dạng.

      thôi.”
      Hale205 thích bài này.

    3. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      Hai>

      Kỳ trước khi Tiêu Tị trở về, Bạc Hương liền gần xa hỏi qua hạ nhân trong phủ tình phát sinh trong ba năm vừa rồi mà nàng hề hay biết. ngoài dự đoán là do chấp niệm của nàng khiến Tiêu Tị cảm động, cuối cùng Tiêu Tị hướng bệ hạ thỉnh cầu lấy nàng làm thê tử. Nhưng những việc này ra Bạc Hương có thể đoán được phần, chẳng qua là….

      Bạc Hương để chiếc túi hương kia ra phía xa xa ở giường, nhìn vào gương đồng trước mặt hình ảnh phản chiếu của chính mình, bộ dáng, dung mạo trang điểm tinh xảo, trong lòng có trận bất an.

      Bạc Hương trong lời của hạ nhân là người thích mặc y phục trang nhã, thích huân hương thoang thoảng nhàng, nàng thường búi tóc rất đẹp rất độc đáo, cầm kỳ thi họa lại chỗ nào tinh thông… Những điều này Bạc Hương tự nhận có điểm nào giống với nàng hết. Nàng thuở học võ, chú ý đến trang điểm rồi ăn mặc, lại ghét nhất mấy thứ giống như túi hương, chỉ là tại…

      Nàng biết ba năm kia rốt cục xảy ra chuyện gì, vì tính đến bây giờ, nàng chỉ có thể giả dạng bộ dáng giống như những lời mà người ta .

      Bạc Hương thở dài hơi, đứng dậy vào phòng bếp. Trong bếp nước được đun sôi, nha hoàn Lạc nhi hậu hạ bên nàng , mỗi lần Tiêu Tị trở về, phu nhân đều tự mình nấu canh cho tướng quân uống.

      “A…” Bạc Hương trong lòng mải suy nghĩ cần thận chạm vào cái nồi nóng bỏng, ngón tay vì thế mà đỏ lên.

      “Nàng sao vậy?” Tiêu Tị cất bước đến, đặt hai tay nàng đặt lên tai , bao lâu nàng cảm thấy còn đau nữa.”

      “Nàng vừa rồi suy nghĩ chuyện gì vậy?”

      Tiêu Tị nhìn chằm chằm nàng, nàng nghiêng người muốn tránh né ánh mắt nóng rực của , lại bị nắm lấy cằm chế trụ trở lại: “Nương tử nhà ta có chuyện gì gạt vi phu.”

      Bạc Hương tâm như nổi trống, Tiêu Tị những lời này làm cả người nàng mềm nhũn. Hai tròng mắt nàng di chuyển, nhìn quanh đầy tình: “Ta suy nghĩ xem canh nấu cũng vừa miệng mà phu quân như thế nào vẫn chưa trở về.”

      “Bệ hạ lo lắng cho an nguy các tướng sĩ trong doanh trại nên khỏi hỏi thêm vài câu. Để cho nàng chờ lâu là lỗi của vi phu, còn thỉnh nương tử khoan dung tha thứ.” Giọng điệu của giống như những câu hát ngân dài, chẳng giống với vị tướng quân nào đó sát phạt quyết đoán thương trường, mà lại giống như thế gia công tử hay chạy đến những nơi Tần lâu Sở quán.

      Bạc Hương chưa từng thấy qua Tiêu Tị như thế, khỏi có chút kinh ngạc, Tiêu Tị tay bưng bát, tay ôm nàng ra cửa, : “ ăn cơm thôi!”

      Giờ là lúc hoa hải đường vừa mới nở, cảnh tượng mảnh xuân sắc, hương thơm ngào ngạt bay khắp chốn. Hai người ngồi dưới mái hiên ăn cơm xong cũng là lúc xa xa từng rặng mây muốn nhuốm đỏ chân trời.

      “Nương tử vì sao nhìn trộm ta?” Tiêu Tị mở mắt, cười đến phong lưu. Bị vạch trần nhưng Bạc Hương cũng chẳng tránh né, nhìn thẳng vào : “Thiếp phải nhìn trộm, là quang minh chính đại nhìn mà.”

      Tiêu Tị sửng sốt chút, lập tức cười ra tiếng: “Ha ha ha… Cách xa ba tháng mà nương tử càng lúc càng thú vị.” xong liền đứng dậy ngắt đóa hải đường lớn nhất.

      Bạc Hương quyến luyến nhìn nhất cử nhất động của . Từ khi nàng bắt đầu nhận thức , thực trở thành thế giới của nàng. Hai nhà có quan hệ nhiều đời, tuổi tác cũng hợp, bọn họ vốn có thể trở thành thanh mai trúc mã được người người hâm mộ, thế nhưng Tiêu Tị chưa từng liếc mắt nhìn nàng đến cái.

      giờ ở bên cạnh nàng, ngay trong gang tấc, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến nàng thỏa mãn. Bạc Hương thầm hạ quyết định, cho dù phải dùng bất kỳ thủ đoạn gì nàng cũng phải bảo vệ đoạn thời gian hạnh phúc này.

      Tiêu Tị quay đầu, đối diện với ánh mắt Bạc Hương lóe ra chút u tối, biết tại sao đột nhiên cảm nhận được chút khác thường. Thẳng đến khi Bạc Hương lời dịu dàng cùng chuyện, mới hồi phục tinh thần, tay vươn lên rút lấy cây trâm hoa cài đầu, sau đó nắm trong tay, : “Ở biên cảnh mấy tháng, ta cứ cảm giác lúc nào cũng có tiếng đàn của nàng vờn bên tai, chúng ta giống như trước đây, ta múa kiếm, nàng đánh đàn, được ?”

      Bạc Hương khuôn mặt tươi cười chợt cứng đờ: “Thiếp đổi y phục rồi quay lại.”

      Tiêu Tị đứng ngoài cửa chờ trong chốc lát chỉ nghe thấy trong phòng vang lên tiếng vỡ, sau đó là tiếng Lạc nhi khóc lớn: “Phu nhân, người làm sao vậy?”

      Tiêu Tị đẩy cửa ra thấy Bạc Hương ngã cạnh mép cửa sổ, cổ tay trái bị những mảnh sứ cứa vào thành đường lớn, máu tươi ồ ạt chảy ra.

      “Nhanh tìm đại phu!” Tiêu Tị vừa phân phó vừa xé rách vải cầm máu cho nàng. “Nương tử nhịn chút, đợi lát đau nữa.”

      Bạc Hương đau đến trán mồ hôi chảy ròng ròng, ở thời điểm để ý, đôi môi trắng bệch của nàng lô ra nụ cười khẽ.

      Nhìn chàng lo lắng cho thiếp như vậy, thiếp vui mừng, cho dù bị thương cũng là đáng giá.
      Hale205 thích bài này.

    4. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      Ba>

      Cổ tay của Bạc Hương bị thương quá sâu, nửa năm thể đánh đàn. Bạc Hương với Tiêu Tị, lúc với lấy cây cầm chẳng may làm đổ mấy bình hoa, bị ngã nên mới bị thương thế này. Tiêu Tị giọng an ủi nàng vài câu, tự mình tiễn thầy thuốc ra cửa.

      Thời điểm quay trở lại, Bạc Hương tựa vào giường nhìn chằm chằm vào cổ tay, vừa nhấc mắt, hai dòng nước mắt thanh lệ chảy xuống: “Tiêu Tị nếu thiếp bị sẹo, chàng có chán ghét thiếp ?”

      Tiêu Tị con ngươi cứng đờ, trong đầu lên hình ảnh khi còn còn thiếu niên. Bạc Hương hay mặc nam trang bám theo , thèm để ý đến nàng, nàng liền tức giận chặn đường hỏi: “Tiêu Tị, ngươi vì cái gì mà chán ghét ta?”

      Khi đó quả có thiện cảm với nàng, là chán ghét cũng phải quá lời. Nhưng từ khi Bạc Hương tính tình đại thay đổi, sau này khi hai người thân thiết hơn, còn tâm tư này với nàng nữa. Mà tại cái loại cảm giác chán ghét quen thuộc lại ỷ có dấu hiệu sống lại, Tiêu Tị dừng cước bộ chút, sau đó mới hồi phục mà tiến về phía trước: “ bậy bạ gì đó, sẹo sẹo, nàng có việc gì là tốt rồi.”

      Bạc Hương nín khóc : “Chàng ?”

      “Đương nhiên là .”

      Hai người cự li quá gần, gần đến mức Bạc Hương cảm nhận được hô hấp của nhấp nhô. Trong lòng bàn tay nàng đều là mồ hôi. Nàng nhắm mắt, chạm môi lên môi . Hai người kề sát nhau kẽ hở, hình ảnh hết sức kiều diễm. Đột nhiên Tiêu Tị dừng động tác, đẩy nàng ra.

      “Ta mới nhớ đến ta hẹn với Liệt phó tướng đến doang trại tuần tra, vừa rồi nàng bị thương làm ta chút nữa quên mất.”

      “Kia… vậy chàng …” Bạc Hương mím chặt môi, xoay người nằm trở về. Tiêu Tị nhìn nàng cũng có giận dữ, muốn gì đó nhưng như thế nào lại mở miệng được.

      Tiếng bước chân sau lưng xa dần, Bạc Hương đè lại tâm tình xoay người xuống giường, theo ra cửa.

      Tiêu Tị xác thực tìm Liệt phó tướng quân nhưng phải tuần doanh mà là uống rượu. Trong quán rượu ở phía đông thành, Liệt phó tướng cười : “Tướng quân ở biên cảnh phải vẫn luôn nhớ tới chị dâu sao? Như thế nào lại bỏ đêm đẹp đến tìm thuộc hạ uống rượu.” chỉ là thuận miệng chứ nghĩ mình lại chọc vào đúng chỗ đau của Tiêu Tị.

      Tiêu Tị nắm chén rượu hồi lâu, vẻ mặt hiếm khi lại thấy mờ mịt đến vậy: “Cũng biết là tại sao, ta cảm thấy có chỗ nào đó đúng, lại được chỗ nào đúng.”

      “Tướng quân sau khi lấy vợ đây là lần đầu tiên xa nhà, ở cái nơi biên cương hoang dã cũng lâu ngày, thình lình thích ứng kịp cũng có gì kỳ quái. Thuộc hạ hai ngày nay ở cùng vợ con cũng cảm thấy so với trước kia giống.”

      Tiêu Tị vuốt ve chén rượu : “Xem ra là ta đa tâm, đến, uống rượu .”

      Từ tửu quán ra, cáo biệt với Liệt phó tướng, Tiêu Tị thẳng về nhà. Gió đêm mát mẻ xua mùi rượu, trong đầu ngày thanh tỉnh, bên tai dần trở nên im lặng, thanh kiếm từ sau lưng phá gió đâm tới. từng bước tránh , tập trung nhìn thấy từ trong bóng tối nhảy ra mười mấy hắc y nhân xông đến, vây quanh lấy .

      Tiêu Tị rút trường kiếm bên hông, đấu lại hơn mười người, mặc dù võ nghệ cao cường nhưng hai tay khó đấu lại bốn tay, dần dần rơi vào thế hạ phong. Hắc y nhân ở hai mặt giáp tiến tới, tránh thoát, định liều chết xông lên xa xa khối đá bay tới đập thẳng vào giữa đầu hắc y nhân. Thế trận bị phá, Tiêu Tị nhân cơ hội thoát thân, chỉ thấy thân ảnh rất nhanh bay tới: “Chàng thế nào rồi?”

      “Nàng như thế nào lại đến nơi này, nguy hiểm lắm nàng có biết ?”

      Bạc Hương bình thường dốc lòng khoác lên mình bộ dáng ôn nhu trước mặt Tiêu Tị nhưng giờ phút này nàng quay trở lại với đúng con người thẳng thắn vô tư của mình: “Các ngươi ai dám làm bị thương trượng phu của ta, ta nhất định cho các ngươi nếm chịu gấp bội. Kẻ nào sợ chết cứ xông lên.”
      Hale205 thích bài này.

    5. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      Bốn>

      Bạc Hương cố tình to gọi người qua, hắc y nhân thấy khó có thể ra tay liền rút khỏi. Bạc Hương đắc ý cười, vừa mới quay người nhìn thấy Tiêu Tị mâu trung thâm trầm nhìn nàng chớp mắt.

      Ý cười môi nàng chậm rãi thu lại, lúc sau đến trước mặt Tiêu Tị, : “Tiêu Tị, có chuyện này ta muốn chuyện thẳng thắn… Ta mất trí nhớ. Ta cũng biết đây là chuyện gì, ta bệnh nặng thời gian liền quên chuyện xảy ra suốt ba năm về trước. Trước kia chàng chán ghét ta như vậy, giờ lại cưới ta, ta nghe ba năm vừa qua ta thay đổi, cũng hiểu được vì thay đổi ấy mới khiến cho chàng thích ta. Tiêu Tị, ta chàng nhiều năm như vậy, ta sợ rằng khi ta trở lại bộ dáng như trước kia mà chàng luôn chán ghét chàng rời bỏ ta, cho nên ta mới che dấu… Nhưng ta thích chàng, ta muốn lừa chàng thêm nữa.”

      Lúc trước miệng vết thương cổ tay nàng chính là kết quả của việc bị mảnh sứ cứa vào. Bạc Hương là ngoài ý muốn, thế nhưng lời giải thích này vẫn khiến cho Tiêu Tị thấy có chút khó hiểu. Tuy rằng Liệt phó tướng cũng có lý, có lẽ nhận ra Bạc Hương tính tình có chút thay đổi, vừa rồi dưới tình thế cấp bách nàng lại dùng võ, cuối cùng làm thực nổi lên nghi ngờ. Tiêu Tị định chính mình hỏi nàng lại nghĩ Bạc Hương lại nhanh hơn bước đem tất cả chân tướng ra.

      Tiêu Tị khẽ thở dài: “Chúng ta là phu thê hoạn nạn cùng chịu. Nếu nàng vốn chỉ là nữ tử mà cái gì cũng đều tự mình gánh vác phu quân ta đây chẳng phải là rất vô dụng sao?” xong ngẫm chút rồi tiếp lời: “Việc mất trí nhờ này cũng kỳ lạ, chờ ngày mai ta thỉnh quốc sư đến xem rốt cục nàng vướng phải chuyện gì tốt.”

      Bạc Hương tim đập loạn, nàng hai ngày nay đều nhìn ra Tiêu Tị có điểm thích hợp, liền quay trở về nhà mẹ đẻ tìm phụ thân giúp đỡ, hắc y nhân vừa rồi đến ám sát chính là thủ hạ của phụ thân nàng. Nàng vốn nghĩ dùng cơ hội này để quy hết cho việc mất trí nhớ. Tiêu Tị cho dù đối với nàng của tại có chút bài xích nhưng vì nàng cứu nên chắc truy cứu kỹ vấn đề này nữa.

      Ngụy trang chung quy lại có ngày bị xé rách, đối với nàng mà , làm bộ như mất trí nhớ là cách tốt nhất bây giờ.

      Quốc sư Tranh Hoành am hiểu ngũ hành bát quái, tinh thông pháp thuật, nếu như đến chẳng phải lý do thoái thác của nàng bị vạch trần hay sao?

      Bạc Hương cực kỳ muốn, thế nhưng khi Tiêu Tị hạ chủ ý nàng chẳng có cơ may nào mà thay đổi.

      Trở lại phủ tướng quân, mọi nghi ngờ của nàng đều tiêu tán hết bởi chăm sóc phải là nhu tình như nước của Tiêu Tị. Bạc Hương tay bất tiện, liền tự mình giúp nàng tắm rửa. Hơi nước lượn lờ trong trung, nàng được bế lên đặt giường. Bạc Hương sắc mặt đỏ ửng, chóp mũi Tiêu Tị nhàng cọ cọ mặt nàng, cuối cùng khống chế được hôn lên.

      Bạc Hương nhiệt tình đáp lại, trong lòng vui sướng cùng thỏa mãn lan tỏa, nhưng nàng có ý thức được hành vi của chính mình lại giống như kẻ trộm muốn thâu tóm đồ vật của người khác, trước khi bị người ta biết được phải dốc sức có được càng nhiều càng tốt.

      Ngày hôm sau khi Bạc Hương mở mắt Tiêu Tị vào triều. Bỗng Bạc Hương nhớ lại những lời hôm qua Tiêu Tị đến, lập tức ngồi dậy. Sau khi rửa mặt chải đầu thay quần áo, nàng cho có lệ với Lạc nhi câu rồi ra khỏi phủ.

      Bạc Hương dựa theo trí nhớ được khoảng chừng mất nén nhang, rẽ vào cái ngõ sâu thăm thẳm, nàng hoảng hốt nhìn khoảng sân rách nát, khóa cửa gỉ, nơi đây từ lâu trở thành hoang phế.

      “Tại sao có thể như vậy…?”

      Nơi này chính là nơi nàng từng gặp mặt thiên sư Bạch Kiến, Bạc Hương tính toán đến gặp Bạch Kiến thương lượng đối sách trước khi Tranh Hoành quốc sư tìm đến cửa. Với việc Bạch Kiến thông thiên lại bản lĩnh, nhất định nàng ấy có biện pháp giải quyết nguy hiểm này cho nàng. Chính là nàng như thế nào cũng nghĩ đến, Bạch Kiến còn ở nơi này.

      “Xem nhân duyên, xem họa phúc, giải ưu phiền, chính xác lấy tiền!”

      biết từ khi nào ở đầu ngõ có thầy tướng số cùng cái sạp ngồi bên đường. Ba chữ “giải ưu phiền” rót vào tai tai nàng ràng, nàng liền suy nghĩ hồi rồi xoay người về hướng cái sạp.

      “Ngươi nếu như có thể giải kiếp nạn này cho ta trăm lượng bạc này là của ngươi.”
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :