1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tội Lỗi Không Chứng Cứ - Tử Kim Trần

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Thể loại : Trinh Thám
      Tác Giả : Tử Kim Trần
      Nhà Xuất Bản Văn Học

      câu chuyện xoay quanh những vụ án liên hoàn mà sát thủ cố ý dàn dựng trường vụ án,điều bất ngờ nhất ở đây lý do mà giết người là để cứu người, nếu là bạn bạn có tin lý do đua ra ?

      Phía sau hành vi tội ác máu lạnh, lại là trái tim bị tình và nỗi hận thù giày vò suốt gần mười năm qua. Chốn đô thị phồn hoa liên tiếp xảy ra những vụ án mạng. Tại trường vụ án, hung thủ luôn cố ý để lại dấu vân tay và tờ giấy ghi “Hãy đến bắt ta’. Ngoài ra, có chút sơ hở hay manh nối nào cả. Đối diện với tên sát thủ liên hoàn huênh hoang như vậy, tổ chuyên án được thành lập bốn lần nhưng đều phải giải tán, có chút manh mối nào, chỉ có thể nhờ đến vị chuyên gia logic học Ngiêm Lương.

      Vụ án này bí giống như hệ phương trình có cách giải, liệu ông phải bắt tay từ đâu để tìm ra lời giải? Hung thủ thực tỉ mỉ sắp xếp vụ án phạm tội có chứng cứ, tại sao lại cố tình để lại manh mối? Đây là mưu to lớn hay là cái bẫy, cũng có thể là bí mật được cất giấu rất kỹ ai hay biết?

      “Tội lỗi chứng cứ” được bố trí như mê trận, kẻ tội phạm cao tay, nhà trinh thám cao cường, kì phùng địch thủ, liệu ai là người chiến thắng trong cuộc đọ trí này?
      ly sắcMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Chương 1-1: Phần dẫn
      Dịch giả: Hương Ly


      Lạc Vấn - từng là Trưởng ban Ban Kĩ thuật hình Sở Công an thành Phố Ninh, thành viên Tổ Chuyên gia Trinh sát hình của Sở Công an tỉnh. lần, sau khi công tác trở về, ông phát ra vợ và con biến mất cách bí hiểm. Bao năm qua, ông vẫn luôn dốc sức vất vả tìm kiếm chân tướng việc về việc mất tích của vợ và con .


      Ba năm trở lại đây, trong thành phố Hàng liên hiếp xảy ra nhiều vụ án mạng, hung thủ sau khi giết người, đều để lại bốn chữ lớn “Hãy đến bắt ta” được in ra giấy đặt ở dưới đất, vụ án lớn công khai khiêu khích cơ quan công an lập tức gây nên phẫn nộ trong giới lãnh đạo cấp cao của cảnh sát, lãnh đạo Sở Công an tỉnh đập bàn hạ lệnh truy nã hung thủ, nhưng tổ chuyên án thành lập bốn lần và cũng giải tán bốn lần, mãi vẫn thể nào phá được vụ án.


      Chu Tuệ Như mở quán mì buôn bán tại thành phố Hàng, bấy lâu chịu đựng quấy nhiễu của tên tiểu lưu manh trong vùng. lần do vô tình, bạn Quách Vũ lỡ tay ngộ sát tên lưu manh đó. Trong lúc hai người thường dân này bó tay bất lực trước việc đột ngột xảy ra, họ do dự biết có nên tự thú hay người đàn ông trung niên xuất trước mặt họ, với họ, có thể còn có cách giải quyết khác.


      vụ án tên tiểu lưu manh bị giết hại, có vẻ như vô cùng đơn giản, nhưng sau khi điều tra sâu, cảnh sát dần dần phát , đối thủ họ gặp lần này, e rằng hề đơn giản. Hơn nữa, vụ án này hình như có mối liên hệ nào đó với loạt các vụ án mạng liên tiếp xảy ra trong vòng ba năm qua.


      Đúng lúc công tác phá án của cảnh sát dần rơi vào cục diện bế tắc, chuyên gia logic học tội phạm nổi tiếng khắp toàn tỉnh Nghiêm Lương tham gia vào công tác điều tra. Nhưng khi ông bóc từng lớp bên ngoài, khi gần tiếp cận được chân hướng thực, ông lại phát ra, động cơ phạm tội thực của hung thủ khiến ông lạnh mà run.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 1-2: Phần I - Hãy Đến Bắt Ta
      Dịch giả: Hương Ly

      ◄○►◄○►◄○►

      Chương 1

      trường chật kín người, năm chiếc xe cảnh sát khó khăn lắm mới tìm được chỗ đỗ.

      Đội trưởng đội Trinh sát hình của thành phố Hàng - Triệu Thiết Dân mở cửa xe, thò đầu ra chuẩn bị bước xuống xe, phía trước đột nhiên có thứ hình dạng như cái gậy đen sì lia vụt tới khiến ông phải vội vàng rụt đầu lại.

      “Bày trò gì thế?” Ông kêu lên, bực bội xoa chỗ trán bị đau, rồi lại đứng dậy, trước mặt lập tức xuất chiếc micro cán dài chặn ông lại, phía sau là loạt các máy quay. Còn chưa đợi ông tìm ra được “kẻ đầu têu” chọc micro vào ông, đám phóng viên phía bên kia micro bắt đầu mồm năm miệng mười đưa ra câu hỏi: “Nghe đây là vụ án mạng thứ năm, phía cảnh sát lần này có đảm bảo bắt được hung thủ ?”, “Lần này hung thủ lại lần nữa để lại hàng chữ “Hãy đến bắt ta”, Sở Công an nhìn nhận việc này như thế nào?”,

      “Ông có thể giới thiệu sơ qua về vụ án lần này được ?”

      Triệu Thiết Dân mím môi, mặt thoáng lộ ra khó chịu. Vừa mới xảy ra vụ án như vậy, ông còn cuống cuồng vào điều tra trường, đám người này là quá phiền phức.

      Nếu như là hồi ông vừa mới làm cảnh sát, khi đối diện với nhóm người này, chắc chắn ông bực bội hét lên: “Tôi còn chưa đến được trường, tôi biết cái khỉ gì chứ!”. Kết quả của hành động này chính là bản tin tối của ngày hôm đó xuất tiêu đề: “Cảnh sát có chút manh mối gì về vụ án”, “Cảnh sát kêu thét ở trường vụ án.”

      Bây giờ, đương nhiên ông xử như vậy nữa. Với vai trò là đội trưởng đội Trinh sát hình thành phố, là lãnh đạo cấp cao nhất tại trường, việc giữ gìn hình ảnh vô cùng quan trọng.

      Triệu Thiết Dân ra sức hắng giọng, vô tay, dõng dạc: “Thưa các vị, về tình hình cụ thể của vụ án, mời các vị hãy liên hệ với bộ phận tuyên truyền của Sở Công an. Những thông tin khác, tôi thể cung cấp được.”

      Ông chẳng buồn đôi co với đám phóng viên, nhóm cảnh sát cấp dưới lập tức lên giải tán đám đông, đám người vây quanh tầng tầng lớp lớp liền bị dạt sang hai bên. Triệu Thiết Dân dẫn theo hơn mười người cảnh sát hình bước nhanh qua đường dây cảnh giới. Cảnh sát hình của chi cục công an khu vực canh giữ bên trong vội vàng ra đón.

      Triệu Thiết Dân mặt lạnh tanh gật đầu với ta, hỏi câu: “ Trần đến chưa?”

      “Đến từ lâu rồi, bác sĩ pháp y Trần ở trong kiểm tra thi thể.”

      “Ừm,” ông xua tay, “Vậy người của các hãy bàn giao lại công việc với người của tôi , vụ án này do Sở Công an thành phố trực tiếp xử lí, chi cục các phải lo nữa.”

      Triệu Thiết Dân nhìn xung quanh, đây là bên cạnh khu vực bãi cây xanh ở bên đường Văn Nhất Tây, phía sau khu vực cây xanh là mảnh đất xi măng trống, giữa mảnh đất này chiếc lều tạm mới dựng, trong đó thấp thoáng nhìn thấy người nằm. Bên cạnh lều tạm còn có mấy người cảnh sát khám xét.

      Triệu Thiết Dân đến trước lều tạm, thấy bên trong có người béo mập nằm. cơ thể người đó dán đầy những tờ ghi chú ghi số liệu.

      Hai mắt của tên mập trợn tròn lồi ra đầy tia máu, có nghĩa là toàn bộ mao mạch trong mắt bị vỡ. Phần thân ta để trần, ngực và cánh tay đều có vết xăm trổ, thể có lẽ nhân vật này chính là tay “xã hội đen”. Ngoài ra, phần đầu lưỡi của ta hơi thò ra ngoài, giữa hai bờ môi dày có cắm điếu thuốc lá.

      “Điều tra thế nào rồi?” Triệu Thiết Dân nhìn về phía bác sĩ pháp y Trần quỳ xổm bên cạnh thi thể nạn nhân.

      Bác sĩ pháp y Trần tay đeo găng, nâng cằm cái xác lên, chỉ vào vệt thâm đen ở cổ, : “Đây là vết thắt cổ, kết hợp với phần mắt của thi thể, và đặc trưng đầu lưỡi thò ra ngoài, có thể phán đoán nạn nhân bị người ta dùng dây siết cổ cho đến chết. Hung thủ từ phía sau thít chết cổ nạn nhân, qua vết thít có thể nhận ra lực ở tay trái của hung thủ mạnh hơn, kẻ thuận tay trái.

      Thời gian tử vong vào khoảng 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng, đêm qua, về Sở làm giải phẫu có thể chính xác hơn nữa. Nhưng chúng ta phải gấp rút thời gian.”

      Bác sĩ Trần nhìn lên bầu trời, ánh nắng chói chang của ngày cuối hè tháng 9 chiếu xuống, “Thời tiết này, bây giờ bắt đầu bốc mùi rồi.”

      Triệu Thiết Dân xoa xoa mũi, mùa hè năm nay đặc biệt nắng nóng, thời gian tử vong mới tám, chín giờ đồng hồ, mà thoáng bốc ra mùi khó chịu rồi.

      Tiếp đến, bác sĩ pháp y Trần lấy ra chiếc túi đựng vật chứng trong suốt, thận trọng lấy điếu thuốc lá trong miệng nạn nhân ra.

      Triệu Thiết Dân chau mày : “Lại là...”

      “Đúng vậy, lại là thuốc lá Lợi Quần.” Bác sĩ Trần lắc đầu vẻ khổ sở, “Tất cả mọi tình hình gần như giống hệt bốn vụ án trước đây. Trong đám cỏ cách đây 500 - 600 mét, tìm thấy hung khí, là sợi dây, vẫn là sợi dây nhảy thể thao thường dùng trong giờ thể dục của học sinh, hai đầu có cán cầm bằng gỗ, cán gỗ có dấu vân tay của hung thủ. Hung thủ dùng sợi dây này đứng từ đằng sau tấn công nạn nhân, thít cổ đối phương cho đến chết. Sau khi giết chết nạn nhân, lấy điếu thuốc lá Lợi Quần cắm vào miệng nạn nhân. Rồi để lại tờ giấy A4 được đánh máy, in chữ “Hãy đến bắt ta”. Tất cả những vật chứng liên quan đều được đóng gói cẩn thận rồi.”

      Triệu Thiết Dân mím môi, lên tiếng.

      Thông thường sau khi xảy ra vụ án mạng, đều là do Chi cục Công an vùng phụ trách.

      Vụ án này ngay từ lúc phát ra chuyển từ Chi cục sang cho Sở Công an thành phố, hơn nữa còn do chính Triệu Thiết Dân - lãnh đạo cấp cao tự mình điều tra phá án, là vì cảnh sát của chi cục vừa mới đến trường nhìn thấy tờ giấy được in sẵn ra với bốn chữ “Hãy đến bắt ta” để ngay bên cạnh nạn nhân, lại phát ra trong miệng nạn nhân cắm điếu thuốc lá Lợi Quần, lập tức nhận ra đây chính là vụ án thứ năm trong chuỗi sê-ri các vụ án mạng xảy ra trong ba năm nay vẫn chưa phá được, vội vàng báo lên Sở Công an thành phố, lãnh đạo Sở Công an thành phố và Sở Công an tỉnh sau khi gấp rút bàn bạc qua điện thoại, quyết định để Triệu Thiết Dân phụ trách vụ án lần này. Chuỗi những vụ án mạng này nổi như cồn, ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.

      Hơn hai năm trước, khi vụ án đầu tiên xảy ra, do trường để lại hàng chữ “Hãy đến bắt ta” tỏ ý đồ ngang nhiên khiêu chiến với cảnh sát, bỗng chốc liền gây ra làn sóng chấn động vô cùng to lớn, giới truyền thông đăng tải rất nhiều khiến cho lãnh đạo hai cấp thành phố và tỉnh vô cùng phẫn nộ, lãnh đạo Sở Công an tỉnh đập bàn hạ lệnh bắt buộc phải bắt được hung thủ.

      Tiếp đó, hai cấp tỉnh và thành phố lập tức thành lập tổ chuyên án liên hiệp tiến hành điều tra, sau nửa năm, do tình hình điều tra phá án hề có chút tiến triển nào, tổ chuyên án buộc phải giải tán.

      Nào ngờ, sau khi tổ chuyên án vừa mới giải tán lâu lại xảy ra vụ án thứ hai, ngoài việc nạn nhân và địa điểm phạm tội khác nhau, gần như hoàn toàn trùng lặp lại tình tiết của vụ án đầu tiên, tương tự, tổ chuyên án lần thứ hai được thành lập cuối cùng cũng bị giải tán.

      Cứ như vậy, tổ chuyên án thành lập bốn lần và bốn lần giải tán, thống kê đầu tư mấy nghìn lượt cảnh sát tiến hành điều tra, nhưng cho đến nay ngay cả bóng dáng mơ hồ của hung thủ vẫn còn chưa phác họa ra được. Lúc đầu, lãnh đạo đập bàn cầu điều tra vụ án cũng chẳng thể làm thế nào khác được, đến cuối cùng, cũng còn lãnh đạo nào dám đập bàn nữa.

      Thế nhưng đến hôm nay lại xảy ra vụ án thứ năm, Triệu Thiết Dân trở thành Tổ trưởng tổ chuyên án lần này.

      Quá trình phạm tội của hung thủ trong chuỗi vụ án mạng này về cơ bản là tương đồng, đều là dùng sợi dây nhảy thể thao của học sinh thường dùng, thít chặt cổ nạn nhân cho đến chết từ phía sau, tiếp đó liền vứt sợi dây ở gần trường, cán gỗ tay cầm của sợi dây thu thập được dấu vân tay của hung thủ.

      Trong mấy lần điều tra vụ án cảnh sát tiến hành đối chiếu dấu vân tay với đông đảo người dân xung quanh, nhưng vẫn thể nào tìm ra được hung thủ. Và nơi xảy ra vụ án đều là khu vực ngoại ô, ở gần đó có rất ít máy quay camera, trong quá trình điều tra loại trừ ở đoạn băng video, mặc dù phát ra “mấy nhân vật khả nghi”, nhưng qua điều tra đều loại trừ hết khả năng phạm tội.

      Ngoài ra, điều khiến người ta vô cùng khó hiểu là, sau mỗi lần giết người, hung thủ đều cắm điếu thuốc Lợi Quần mới nguyên vào trong miệng nạn nhân.

      Tại sao hung thủ mỗi lần sau khi giết người đều nhét điếu thuốc Lợi Quần vào trong miệng nạn nhân chứ? Hành động này có ý nghĩa gì?

      Là hung thủ muốn truyền đạt thông điệp hút thuốc có hại cho sức khỏe sao?

      Hay là hung thủ chính là người phát ngôn đại diện cho công ty Lợi Quần?

      Tổ chuyên án thảo luận về điều này rất nhiều lần nhưng vẫn thể nào đưa ra được kết luận.

      Bác sĩ pháp y Trần nhìn nét mặt Triệu Thiết Dân, biết trong lòng ông vô cùng buồn phiền, tổ chuyên án bốn lần trước đều phô trương thanh thế, nhưng đều phá được án, lần này đến lượt ông, liệu có thể chắc chắn phá được án hay ?

      Bác sĩ Trần hắng giọng, lên tiếng: “ cả, vụ án lần này có mấy điểm khác biệt so với bốn vụ án trước.”

      “Là gì vậy?” Triệu Thiết Dân mở to mắt.
      ly sắc thích bài này.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 2

      Dịch giả: Hương Ly

      Bác sĩ pháp y Trần chỉ xuống mặt đất phía bên tay phải nạn nhân. Triệu Thiết Dân nhìn theo hướng chỉ, vẻ ngạc nhiên: “Dưới đất có chữ, là hung thủ viết sao?”

      Bác sĩ Trần lắc đầu: “Có vẻ như là nạn nhân trước khi chết gắng gượng viết ra, khi tôi lật bàn tay phải của nạn nhân ra, nhìn thấy trong tay ta cầm viên đá và phát ra mấy chữ ở đất.”

      Triệu Thiết Dân chau mày, chăm chú nhìn hồi, chậm rãi : “Mộc... Thổ... Dã, mang ý nghĩa gì?”

      Bác sĩ Trần : “ phải là Mộc Thổ Dã, tất cả là ba chữ, khi viết ba chữ này bị đè chồng lên nhau. Tôi đoán tình hình lúc đó là hung thủ dùng sợi dây thít chặt cổ nạn nhân, nạn nhân ra sức giãy giụa, cuối cùng tự nhận ra thể nào thoát được, bèn tiện tay nắm lấy viên đá, dựa vào cảm giác lưu lại ba chữ cuối cùng này. Ba chữ này có lẽ là “Người bản địa”.”

      “Người bản địa?” Triệu Thiết Dân lại nhìn hồi, rồi gật đầu, “Đúng vậy, là ba chữ “Người bản địa” bị đè chồng lên nhau. Nếu là do nạn nhân viết để lại, vậy chắc là muốn ám chỉ hung thủ chính là người thành phố Hàng?”

      Bác sĩ Trần : “Tôi cũng nghĩ như vậy. Qua chứng minh nhân dân tìm thấy được người nạn nhân, nạn nhân tên Tôn Hồng Vận, là người Sơn Đông, cụ thể như thế nào vẫn còn đợi điều tra thêm. Nạn nhân phải là người ở đây vậy ba chữ “Người bản địa” ràng là chỉ thân phận của hung thủ rồi.”

      Triệu Thiết Dân suy nghĩ giây lát rồi : “So với manh mối bốn lần trước, lần này nếu như có thể xác định được hung thủ là người bản địa, vậy phạm vi điều tra có thể co lại, cũng có thể rút gọn lại đáng kể.”

      Thành phố Hàng là thành phố lớn của tỉnh, lượng người ngoại tỉnh đến rất đông, nếu như có thể xác định chắc chắn hung thủ chính là người bản địa, vậy phạm vi điều tra có thể giảm được nửa.

      Bác sĩ pháp y Trân : “Ngoài ra, tôi cho rằng manh mối cũng để lộ ra hung thủ rất có thể có quen biết với nạn nhân.”

      Triệu Thiết Dân lắc đầu, : “Cũng chưa chắc, qua kết quả điều tra bốn vụ án trước, khả năng hung thủ và nạn nhân là người quen gần như tồn tại.

      Nạn nhân để lại ba chữ “Người bản địa” này, có hai loại khả năng, là nạn nhân đúng là có quen biết với hung thủ nhưng mối quan hệ rất sơ sài, còn biết được tên của nhau, chỉ biết rằng đối phương chính là người bản địa, nếu , ta có thể viết luôn ra tên của đối phương, chứ viết là “Người bản địa”. Hai là nạn nhân và hung thủ viết là “Người bản địa”. Hai là nạn nhân và hung thủ hề quen biết, hung thủ trong quá trình giết người ra giọng địa phương của người thành phố Hàng, cho nên nạn nhân mới biết rằng là người bản địa.”

      Bác sĩ pháp y Trần tiếp: “Ngoài chi tiết nạn nhân để lại chữ viết, còn có điểm khác với bốn vụ án trước, vị trí mà giờ nạn nhân nằm phải là nơi hung thủ ra tay đầu tiên.”

      Trong ánh mắt Triệu Thiết Dân lộ ra hưng phấn, : “Ý muốn , hung thủ sau khi giết người mới di chuyển xác đến đây à?”

      Nếu như sau khi giết người mà di chuyển xác, cả hai quá trình phạm tội bao gồm giết người và di chuyển thi thể, vậy manh mối khi điều tra có được nhiều hơn rất nhiều so với việc chỉ đơn thuần giết ngay tại chỗ, vụ án đương nhiên cũng dễ phá được hơn.

      Bác sĩ pháp y lắc đầu, : “Nạn nhân bị giết chính tại vị trí này, điều này thể nhầm lẫn được, bởi vì trước khi nạn nhân chuẩn bị chết viết chữ ở đây mà. Theo như tình hình trường, tôi đại khái có thể mô tả lại việc xảy ra đêm qua. Đêm qua, vào khoảng thời gian từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng, nạn nhân đường cái phía ngoài, khi đến bên cạnh khu vực cây xanh, ta bắt đầu tiểu, đúng lúc này, hung thủ đột nhiên từ phía sau dùng dây nhảy thể thao thít chặt cổ nạn nhân, kéo ta vào đây, mới thít cổ ta cho đến chết.

      Bên cạnh khu vực cây xanh phía trước phát ra nước tiểu còn sót lại, có phải là nước tiểu của nạn nhân hay , khi trở về kiểm tra chút là biết được ngay thôi. Khóa quần của nạn nhân vẫn ở vị trí mở, chứng tỏ ta vẫn còn chưa kéo lên hết, bị tấn công. Nhưng ở đây vẫn còn có vấn đề, hung thủ lôi nạn nhân từ khu vực cây xanh đến đây, phải xuyên qua cả khu vực cây xanh và cỏ, ước chừng hơn mười mét, dấu vết kéo lê ở cỏ nhìn rất , nhưng kì lạ thay, cỏ chỉ có dấu chân của nạn nhân, ngờ tìm được dấu chân của hung thủ.”

      “Gì cơ?” Triệu Thiết Dân trợn tròn mắt kêu lên, “ đùa đấy chứ?

      Hung thủ kéo nạn nhân qua bãi cỏ, ngờ lại có dấu chân của ?”

      Bác sĩ pháp y Trần khẽ gật đầu vẻ bất lực: “Tôi cũng lấy làm lạ, nhưng tìm tìm lại, chỉ thấy dấu chân của nạn nhân giãy giụa suốt trong cả quá trình bị kéo lê, tìm được lấy nửa dấu chân của hung thủ.”

      Triệu Thiết Dân hít thở sâu, hung thủ kéo lê nạn nhân hàng chục mét, ngờ để lại dấu chân, lẽ nào hung thủ lại có thể chạm đất? Lẽ nào biết bay?

      Ông cảm thấy cả cơ thể vô cùng khó chịu.
      Tôm Thỏly sắc thích bài này.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Tội Lỗi Chứng Cứ
      Chương 3

      Dịch giả: Hương Ly

      qua tháng 8, nhưng thời tiết nắng nóng vẫn hề giảm bớt.

      7 giờ tối, sắc trời vẫn còn rất sáng.

      Quách Vũ mệt mỏi bước xuống xe bus, về phía phòng trọ của mình. Cậu đeo cặp kính viền đen trông rất nặng nề, sắc mặt u ám, cơ thể gầy gò, vừa nhìn là biết cậu là nhân viên vất vả thường xuyên phải làm thêm.

      Kể từ sau khi tốt nghiệp đại học, cậu làm lập trình viên cho công ty tư nhân, được ba năm rồi.

      Cậu phải là người nhân viên kĩ thuật tay nghề cao, chỉ là chàng nhân viên quèn. Ngày nào công việc cũng rất nhiều, thường xuyên phải làm thêm, điều duy nhất khiến cậu lấy làm vui mừng là hàng tháng cậu đều được nhận hơn 6.000 tệ tiền lương vào trong thẻ ATM.

      Để sinh tồn được trong thành phố này hề đơn giản. Cho dù cậu chỉ thuê căn hộ chung cư 30 - 40 mét vuông ở vùng ngoại ô, nhưng mỗi tháng phải trả 1.500 tệ, ngoài ra cậu còn phải gửi mấy nghìn tệ về cho bố mẹ ở nông thôn. Lúc trước cậu thi đỗ vào trường đại học, gia đình cậu phải vay mấy vạn tệ để cho cậu học. Năm ngoái bố cậu làm việc bị gặp phải tai nạn, cũng tiêu tốn mất mấy vạn tệ. Cậu còn có em tàn tật ở nhà cần phải chăm sóc.

      Việc gì cũng đều phải tiêu tiền, tiền lương hàng tháng lúc này cũng phải chi tiêu dè sẻn, cậu cũng mong muốn sau này mua được nhà, mua được xe hơi ở trong thành phố này, yên ổn làm ăn. Nhưng mỗi lần nghĩ đến, cậu đều cười khổ não, đó ràng chỉ là nằm mơ mà thôi.

      số người vừa sinh ra phải lo lắng gì về cơm ăn áo mặc, số người lại được định sẵn vừa sinh ra phải gánh chịu rất nhiều áp lực.

      Cho nên cậu rất coi trọng công việc có này, cậu quá cần công việc ổn định, cho dù phải làm thêm rất vất vả, nhưng cậu năng lực có hạn, muốn chuyển sang công ty lớn gần như là ước mơ thể nào với tới được.

      Từ trạm xe bus xuyên qua đường là con đường vào cổng ngách của tiểu khu.

      Ở gần đó, hai tên tiểu lưu manh trong vùng chừng 20 tuổi dùng sợi dây sắt cột chặt con chó ta , con chó đó chỉ khoảng bốn, năm tháng tuổi, cổ bị sợi dây thép quấn chặt, sợi dây thép còn quấn cả dây điện, hai tên tiểu lưu manh đó kéo đầu bên kia của sợi dây điện, bắt đầu kéo con chó chạy tới chạy lui, cười vang với vẻ rất khả ố.

      Còn con chó đó, miệng và tứ chi của nó nhanh chóng bị kéo rách bật máu, phát ra những tiếng van xin nhói tai, trong ánh mắt tràn ngập nơi sợ hãi.

      Hành vi của hai kẻ đó nhanh chóng gây nên chú ý của mọi người xung quanh, mọi người đều lên tiếng trách móc: “Này, các cậu làm gì thế, có ai lại hành hạ con chó như vậy ? Hãy mau thả nó ra !”

      Tên lưu manh nhuộm tóc vàng cầm đầu trả lời vẻ tỉnh bơ: “Đây là chó của nhà tao, tao thích làm gì làm, đứa nào quy định tao được phép nghịch chó nhà tao chứ!”

      Quách Vũ thường xuyên nhìn thấy hai thằng lưu manh này, nghe đều là người bản địa, vốn dĩ là nông dân ở gần đây, mấy năm trước giải tỏa, nhà nó được phân mấy căn hộ. Từ đó chúng bèn lông bông vô công rồi nghề, thường xuyên gây chuyện thị phi ở quanh đây, cũng bị bắt vào đồn công an mấy lần, nhưng bởi chúng phạm phải tội lớn, nhiều nhất cũng chỉ là xử phạt trị an.

      Quách Vũ xuất thân từ nông thôn, từ trong nhà nuôi chó, cậu cũng rất thích chó, nếu như có đồ ăn đều thường chia ít cho những con chó lang thang. Cậu cảm thấy vô cùng phẫn nộ trước hành vi tàn nhẫn của hai tên lưu manh này đối với chú chó . Nhưng cậu vốn dĩ là người hướng nội, nhút nhát, bao giờ dây vào chuyện phiền hà, bản thân mình lại sống ở nơi đất khách quê người, càng dám thể điều gì. Cho nên cậu cũng chỉ là thầm phẫn nộ trong lòng, đứng ở giữa đoàn người vây quanh làm kẻ ngoài cuộc.

      Đúng lúc này, ông lão sinh sống ở đây thực thể làm ngơ được nữa, bèn lớn tiếng trách móc: “Hai đứa chúng mày làm gì thế? Có đứa nào đối xử với loài chó như thế ? Mày có phải là thằng con nhà họ Trương ? Mày mà còn nghịch nữa tao gọi bố mày đến đấy!”

      Hai tên lưu manh này mặc dù ngoài 20 tuổi, nhưng có công ăn việc làm, cuộc sống vẫn phải dựa vào bố mẹ, cho nên chúng vẫn phải dè chừng với bố mẹ. Chúng thấy ngày càng đông người vây đến, dám làm cho mọi người phẫn nộ thêm, bèn buông sợi dây ra, nhưng đến cuối vẫn còn đá con chó cái, cố tỏ ra vênh váo chửi bới mấy câu rồi mới chậm rãi bỏ .

      Ở trong đoàn người có mặt chừng ngoài 20 tuổi chạy ra, lại đến bên cạnh chú chó nằm thoi thép, ôm nó lên và cởi sợi dây thép ra cho nó, rồi xem xét tình hình về thương, những người tốt bụng qua đường cũng đến giúp đỡ.

      Quách Vũ nhận ra này, trai mở quán mì ở trước cổng khu dân cư, Quách Vũ gần như ngày nào cũng đến quán của để ăn, có thể nhìn thấy bóng dáng của là điều mà Quách Vũ mong chờ nhất trong ngày. Chỉ có điều cậu chưa bao giờ từng thổ lộ với những câu quý mến, bởi vì cậu cho rằng bây giờ cậu thể là cho dựa cho bất cứ nào. Cậu chỉ có thể lặng lẽ cất giấu cảm xúc này vào tận sâu trong lòng. Mỗi ngày được nhìn thấy , thỉnh thoảng mấy câu là đủ rồi.

      Tên lưu manh tóc vàng đứng ở gần đó với đồng bọn: “Con ranh này thích nhiều chuyện, đợi lát nữa đến quán tìm nó!”

      Tên đồng bọn cười giễu cợt: “Mày muốn làm gì? Giải quyết nó à?”

      cười nhếch mép vẻ gian tà: “Là việc sớm muộn thôi, lần trước tao muốn chơi nó, ngờ nó còn chịu. Hừ, con ranh này trông cũng gợi cảm đấy chứ, ông mày đây chắc chắn phải chén được nó!”
      Tôm Thỏly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :