1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài thực đáng sợ - Cận Niên (232 chương + 3PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      TỔNG TÀI THỰC ĐÁNG SỢ
      [​IMG]



      - Tác giả: Cận Niên


      - Edit + Beta: NhómVficland


      - Thể loại: đại, ngôn tình, ngược sủng đan xen.


      - Phong cách: Đen tối u ám.


      - Rating: 18+


      - Số chương: 232 chương + 3 Ngoại truyện


      - Nguồn: vficland.com


      Văn án


      Hai năm trước, lần gặp gỡ sai lầm, nàng bước vào trong gian phòng tối, muốn khỏi kịp.

      Bàn tay to bịt chặt miệng nàng, nàng thể thở nổi! Đôi mắt người đàn ông, cảm nhận được hình dáng lả lướt mềm mại trong lòng, trong khí nóng bỏng ẩm ướt khẽ hôn lên khuôn mặt nhắn của nàng, trầm giọng thở dài: “ như vậy….”

      Lâm Hi Hi hoàn toàn bị chiếm đoạt, vượt qua đêm thống khổ nhục nhã…

      ***

      Hai năm sau gặp lại, nàng nhàng gọi “Tiên sinh”, lễ phép mà dè dặt.

      nôn nóng vội vàng tiến tới, chỉ lãnh đạm nhìn nàng.

      Nhìn nàng đơn thuần như nước thế nào, tận mắt nhìn thấy người đàn ông mình nhất phản bội, bị người ta đẩy vào hố lửa, hung hăng nhục nhã, nhưng lại oán giận khuyết điểm của chính mình….

      Nhìn nàng đau lòng, nhìn nàng yếu đuối, nhìn nàng cố nén khóc.

      quân cờ mỹ lệ đơn thuần như vậy, đùa bỡn dễ dàng thoải mái.

      Nhưng cuối cùng, lại muốn ngừng mà được….​
      Last edited: 13/3/15
      tart_trung thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1: Đêm cướp đoạt

      Khi màn đêm lặng im buông xuống, những cơn gió mùa hè mang theo chút mát mẻ, nhè thổi qua.

      Cánh cửa kính tinh xảo, nắm đấm cửa màu vàng kim.

      Lâm Hi Hi hoàn thành buổi phỏng vấn ra, bàn tay mềm mại khoát lên cửa, thở hơi, ôm trong lòng bản sơ yếu lý lịch ra cửa. Chỉ đoạn đường ngắn, nàng có chút nhàng, đôi mắt mở to sáng giống như hồ nước đảo vòng quanh đại sảnh, nơi đẹp đẽ, liếc mắt cái cũng xem hết được, nàng đơn thuần cúi thấp đầu, khiến làn tóc mềm che khuất chút nét cười nơi khóe miệng.

      Cách đó xa là khách sạn mà nàng muốn đến. Dưới màn đêm đen, hùng vĩ xa hoa.

      Nàng nhìn chút rồi lấy điện thoại từ túi xách ra.

      “Hi Hi…” Từ điện thoại truyền ra giọng rất vui sướng, chiều chuộng.

      “Nhạc Phong, em phỏng vấn xong rồi.” Lâm Hi Hi vừa vừa , mái tóc dài mềm mượt bay bay trong gió.

      “Ha ha, vậy sao? Kết quả thế nào?”

      “Họ quyết định nhận em ! Đãi ngộ rất tốt, em rất vừa ý, hơn nữa điều kiện làm việc em cũng thích…” Làn áo bị gió thổi qua, mềm ôm lấy thân thể xinh xắn của nàng, tay áo ren vờn quanh cổ tay tuyết trắng, thân dưới là chiếc váy ngắn tinh xảo, hai chân thon dài khép lại, lộ ra vẻ mê người bóng bẩy, Lâm Hi Hi ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên khách sạn, “Khách sạnVienna, bên cạnh tòa nhà thương mại, đúng ?”

      “Đúng rồi, đêm nay ba mẹ ở đó, em giúp đến tiếp hai người — yên tâm, họ thích em mà. Hi Hi, trước giờ ba mẹ đối với người rất khoan dung, đừng lo lắng…”

      “Em lo lắng!” Lâm Hi Hi đỏ mặt ngắt lời, vào khách sạn qua chiếc cửa xoay.

      “Ha ha… vậy là tốt rồi, chúc mừng công chúa của tìm được công việc thích!” Nhạc Phong cười sang sảng, cầm điện thoại di động cúi đầu , “Đêm nay em đến trước, ngày mai mới đến được… ngoan, em.”

      Trong khách sạn thoang thoảng khí lạnh, nhưng Lâm Hi Hi lại thấy trong lòng dâng lên chút khô nóng.

      “Em cũng .” Nàng nhàng câu, liền ngắt điện thoại.

      Mặt hơi ửng hồng, dưới ánh đèn sáng có vẻ mê người gì sánh được.

      Đến quầy tiếp tân hỏi , Lâm Hi Hi giọng cảm ơn, có phần hơi lo lắng vào thang máy.

      Đúng vậy, cùng Nhạc Phong nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lâm Hi Hi thực nhìn thấy ba mẹ , trước đây phải chưa từng gặp qua, nhưng chỉ gặp qua điện thoại. Lúc đó nàng còn chưa tốt nghiệp, thỉnh thoảng đến công ty của Nhạc Phong, như thể hiến vật quý, ôm nàng gọi điện thoại quốc tế cho ba mẹ, Lâm Hi Hi đỏ mặt dựa vào lòng chào hỏi với ông bà Nhạc.

      Nàng cảm thấy ông bà Nhạc cũng phải là người lãnh đạm, ít nhất qua màn hình điện thoại thấy họ tươi cười, rất hài lòng, mặc dù chỉ dành cho con trai, chứ liên quan gì đến nàng.

      Nụ cười của họ cũng dành cho xinh đẹp động lòng người trong lòng con trai họ.

      Nghĩ đến đây Lâm Hi Hi liền cảm thấy căng thẳng.

      giờ Nhạc Phong công tác, kịp trở về mà ông bà Nhạc lại cố ý đến lúc này, có báo trước, vì vậy nàng phải đến trước tiếp đón.

      Bàn tay nắm chặt túi xách, Lâm Hi Hi cố gắng thả lỏng chính mình.

      phải sợ… phải sợ, phải sợ. Hi Hi cố gắng lên, dù sao cũng là ba mẹ người mình, nên sợ hãi như thế.’

      Nàng lẩm nhẩm tự nhủ, hoàn toàn chú ý đến tầng mà mình muốn tới.

      “Đinh” tiếng chuông vang, cửa thang máy mở ra.

      Lâm Hi Hi ra ngoài, bước vào vùng sáng êm dịu, mặt đất là thảm lông dê màu trắng cách rất tốt, đỉnh đầu là hàng những cây đèn màu hồng nhạt khiến bầu khí tràn ngập an tĩnh mà thần bí.

      Nàng theo số phòng , đến phía trước tìm.

      K1107, K1108, K1109…

      Nàng nhớ lại số phòng, thân thể mảnh khảnh dừng lại vài giây, ngón tay non mềm sắp chạm vào cửa lại vì do dự mà chợt dừng lại. Nhưng mà thể lùi bước.

      Hi Hi, thể lùi bước.

      Khẽ cắn môi, nàng nâng tầm mắt, lấy dũng khí gõ cửa.

      Cửa mở, tầm mắt của Lâm Hi Hi bỗng nhiên bị khoảng tối đen bao trùm —–

      Nàng dừng giây mới nhận ra trong phòng tối om, hoàn toàn nhìn thấy người mở cửa, nàng nghẹn hơi trong cổ họng, vừa định lùi lại trong phòng đột nhiên có cánh tay vươn ra kéo nàng vào!

      Tiếp đó, cả người Lâm Hi Hi đụng vào vòng ôm lớn, lực đạo lưng giữ chặt lấy người nàng, nàng há mồm muốn hét nhưng lại bị bịt miệng, ngay sau đó cửa bị đóng lại, phát ra tiếng “Cạch!”

      “Ô…” nỗi sợ hãi mãnh liệt trào dâng, bàn tay bé của Lâm Hi Hi phủ lên bàn tay lớn bịt miệng mình.

      Bàn tay kia nóng, cứng rắn, thậm chí để nàng hít thở chút nào.

      Cứu mạng… Nàng liều mạng giãy dụa, nước mắt cũng bị kích thích tuôn trào… Cứu mạng a…!

      Trong phòng tối đen chút ánh sáng, cảm nhận duy nhất của Lâm Hi Hi chính là sức mạnh to lớn ôm chặt cả người nàng, mạnh mẽ thể kháng cự, mang theo chút ẩm ướt cùng nóng bỏng và phảng phất hương bạc hà sau khi tắm, hương vị dần trở nên ràng mang theo áp bách xâm lược mạnh mẽ.

      Lâm Hi Hi thể động đậy, chỉ cảm thấy gắt gao giữ lấy thân thể mềm nhũn của nàng, chậm rãi dựa lên tường.

      trận hơi thở nóng ẩm từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến…

      đè lên nàng, muốn làm cho nàng phát ra tiếng, mặc kệ tay nàng yếu đuối giãy dụa, nhìn nàng run run chầm chậm cúi đầu, cảm nhận được đường cong lả lướt của người trong lòng, hôn lên vầng trán toát mồ hôi lạnh vì run của nàng, thở dài , “ vậy…”

      Giọng kia, mát lạnh lại lộ ra tia trầm thấp, nhàn nhạt từ tính khiến người khác mê muội.

      Lâm Hi Hi hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì, nàng làm sao lại đến đây, người đàn ông có giọng trầm thấp này là ai, nàng hoàn toàn biết. Bàn tay nắm chặt, nàng thở được, thần kinh căng như muốn đứt ra!

      Trong bóng tối, nàng nhìn , khóe miệng mang tia cười nhàn nhạt.

      Bàn tay to lớn cuối cùng cũng buông ra, Lâm Hi Hi còn kịp há mồm để thở, cánh môi bị bịt lại, gáy cũng bị bàn tay giữ chặt, mùi vị nam tính ràng tràn ngập trong khoang miệng nàng.

      chặt khít, khe hở cũng có.

      “Ưm…” Lâm Hi Hi bị buộc ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn sâu tràn ngập cướp đoạt, cánh tay lưng nâng cả người nàng lên, giữ chặt lấy như muốn bóp nát cơ thể nàng .

      ngọt. Mùi vị của nàng, thơm mềm ngọt ngào.

      “Đừng… …được…ô ô!” Chưa bao giờ bị hôn điên cuồng như vậy, Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê dại đau nhức, đại não ong ong, quá sợ hãi khiến nàng khóc nấc thành tiếng, nhưng ngay cả tiếng khóc cũng bị chiếm lấy, nuốt vào trong bụng.

      Cảm giác được nàng vẫn còn sức lực để , có phần vui, ngậm lấy cái lưỡi thơm mềm của nàng, để thanh mê người này phát ra. thanh kia rất êm tai, nhưng thích nàng chú ý đến việc khác hơn mà phải là cự tuyệt.

      hồi trời đất xoay chuyển bay lên , Lâm Hi Hi chỉ thấy đau thắt lưng, đầu ngón chân chạm đất, chỉ có thể nắm lấy người đàn ông trước mắt, thế nhưng nàng cũng nắm được cái gì!

      Ngón tay thon dài yếu ớt đụng đến đều là từng mảng từng mảng da thịt đàn ông nóng bỏng, săn chắc, cứng cáp. Nàng có lựa chọn, chỉ có thể cắm đầu ngón tay sâu vào cơ bắp cứng rắn kia..

      “Xin , …đừng….a…” Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy áo sơmi bị xé rách, lưng vùng lạnh lẽo, bàn tay đặt lên da thịt mềm mại của nàng, mang đến đợt tê dại.

      Nàng rất bé, đến nỗi bàn tay của cũng có thể nắm gọn thân thể nàng!

      Lâm Hi Hi liều mạng kêu khóc trong lòng, muốn kêu dừng lại, muốn với được!

      Thế nhưng vô ích, ngón tay thon dài mà nóng rực bắt đầu di chuyển toàn thân nàng, nàng nhịn được run rẩy, nhất là khi ngón tay dò xét vào trong váy, nháy mắt đâm vào thân thể, nàng run sợ quá đỗi!

      Cảm nhận xa lạ khiến nàng thấy vô cùng hoảng sợ, khoái cảm cùng đau đớn đồng thời cuồn cuộn nổi lên trong cơ thể.

      Ai cho nàng biết đây là chuyện gì? Ai cho nàng biết nàng nên làm cái gì bây giờ!

      Người đàn ông trước mắt giọng thở hổn hển, ôm lấy nàng càng chặt hơn, cảm giác chật chội như xử nữ làm mê muội, ngón tay di động khó khăn nhưng có nhiều kiên nhẫn để cho trong lòng thích ứng.

      Môi bị bịt thể phát ra tiếng, Lâm Hi Hi hoảng sợ kinh khủng, điên cuồng giãy dụa, nước mắt tuôn rơi.

      Những tiếng “ô ô” nho phát ra, thân thể mảnh khảnh yếu ớt của nàng cứng ngắc, rốt cục khi hề thương tiếc tiến thẳng vào thân thể nàng, tiếng kêu thê thảm đau đớn của Lâm Hi Hi lập tức bị nuốt vào, ngón tay trắng xanh cắm sâu vào cánh tay , hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

      *****

      Sáng sớm ngày hôm sau, máy bay tư nhân.

      Trong cabin xa hoa, người đàn ông cao lớn chăm chú đọc tờ nhật báo New York, ngón trỏ nhè gõ lên thành ghế bằng da, điện thoại di động bên cạnh bắt đầu rung.

      Dời mắt khỏi tờ báo, ngón tay thon dài cầm lấy điện thoại di động ấn nút nghe.

      “Tần tiên sinh, xin lỗi, thực xin lỗi, tối hôm qua người muốn đưa tới cho ngài vốn rồi, nhưng nửa đường gặp cố, chúng tôi phải cố ý! Chúng tôi cũng là sáng nay mới được biết! Tần tiên sinh ngài đừng nóng giận, bây giờ ngài ở đâu vậy, tôi lập tức đến, lập tức đến…” Trong điện thoại, giọng khẽ run, lo lắng mà áy náy.

      tia nắng sớm xuyên qua cửa sổ cabin chiếu lên chiếc cúc bạc cổ tay áo người đàn ông.

      Khuôn mặt góc cạnh ràng, dưới tia nắng ban mai càng lộ ra vẻ thâm sâu mê người.

      “Ngày hôm qua cậu đưa người nào đến?” bưng ly cafe bên cạnh lên, uống ngụm, thản nhiên hỏi.

      “Là Nghiêm thị thiên kim, tôi với ấy hôm qua ngài ở lại thành phố C ngày, bảo ta tự mình đến, nhưng buổi sáng hôm nay ta mới với tôi là có cố ngoài ý muốn cho nên thánh phố C được, Tần tiên sinh xin lỗi ngài……” Đối phương ràng thở dài nhõm hơi, nhưng là dám thả lỏng, thực khẩn trương lặp lại lời giải thích .

      Trong cabin, người đẩy cửa vào, đến bên người cúi đầu : “Tần tiên sinh chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể cất cánh.”

      ngồi ghế da, đôi mắt xa xăm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cúp điện thoại di động, giọng lải nhải giải thích liền ngưng hẳn.

      “Bây giờ .” Ngón tay thon dài vuốt ve khóe miệng thản nhiên tra giúp tôi việc — tối hôm qua ở khách sạnVienna, người phụ nữ giường của tôi là ai. Tìm được cho tôi đáp án.”

      tại, có thời gian tự mình xử lý việc này.

      Người bên cạnh cúi người đáp: “Vâng, Tần tiên sinh.”

      Máy bay chậm rãi cất cánh. Trong tiếng ồn của động cơ, ngoài cửa sổ, tia nắng ban mai càng ngày càng ấm. Hàng mi dày đậm buông xuống, nghĩ lại ít chi tiết ngày hôm qua, cũng hiểu được.

      giường, vĩnh viễn đều chỉ hứng thú tới người dưới thân hương vị như thế nào.

      Mà ngày hôm qua việc đó, chỉ có thể …… thực cực hạn.

      Xem nàng ở lần đầu tiên chìm trong hoan ái đau đến hôn mê, mồ hôi đầm đìa cắn môi ưm thành tiếng, lại trốn thoát, chỉ có thể ngửa đầu chấp nhận dục cảm mang đến, là đàn ông ai cũng đều cảm thấy thực cực hạn.

      nhắm mắt, muốn nghĩ nữa, trong đầu chỉ còn việc sau khi đến Los Angeles sắp phải xử lý loạt các vấn đề phức tạp kia.

      ***

      Hai năm sau.

      Khu phỏng vấn của công ty Khải Vinh rất im lặng, ngoài tiếng của giám khảo, đều có gì hết.

      chiếc ghế mềm, Lâm Hi Hi vẫn lẳng lặng ngồi, đôi mắt đẹp hơi nhắm lại, cả người cuộn mình ở bên trong, giống như pho tượng xinh đẹp. cạnh nàng thực căng thẳng nắm trong tay bản sơ yếu lý lịch, ánh mắt mở to tròn tròn, trơ mắt nhìn người phỏng vấn trước bị hạnh họe đến sượng mặt mà khóc chạy ra như thế nào.

      là đáng sợ……” Tống Viện Y dựa người về phía Lâm Hi Hi ,“Hi Hi, là đáng sợ, rất đáng sợ……”

      ngồi bên cạnh, cánh tay lạnh lẽo, Tống Viện Y chạm vào nàng, nàng đột nhiên run lên.

      Lâm Hi Hi mở mắt ra, nhìn nhìn phía trước, đến người phỏng vấn tiếp theo.

      “Làm sao vậy?” Nàng xoay mặt qua, nhàng hỏi người bên cạnh.

      Tống Viện Y rất kỳ quái nhìn nàng: “Hi Hi cậu sao chứ? Tay cậu lạnh quá.”
      tart_trung thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 2: Người đàn ông khó hiểu

      Lâm Hi Hi khẽ chớp chớp hàng mi, nhìn thoáng qua những ngón tay có chút tái nhợt của mình, lắc đầu dời mắt : “Mình sao.”

      Nhưng là, làm sao có thể có việc gì được.

      Lẳng lặng ngây người lúc, hoặc là là chịu được lúc, Lâm Hi Hi cảm thấy người vã ra lớp mỏng mồ hôi lạnh, đủ để cho chính mình bắt đầu nhè run lên, nàng thể tiếp tục ngồi nữa, lôi kéo người bên cạnh nhàng : “Viện Y…… mình muốn ra ngoài, mình cậu từ từ chờ, được ?”

      Tống Viện Y mở to hai mắt: “Hi Hi cậu phỏng vấn à? Cậu phải vẫn rất thích công ty này sao? Sắp đến lượt rồi, sao cậu lại thử? Trước kia cậu phỏng vấn rất giỏi, hầu như chưa lần nào thất bại……”

      “Viện Y……” Lâm Hi Hi hạ giọng , ngón tay giữ chặt lấy gấu áo, “Mình thấy thân thể khỏe.”

      “Ồ, như vậy à?” Tống Viện Y lý giải, vỗ vỗ lưng của nàng, “Vậy cậu ra ngoài trước , thoải mái phải nghỉ ngơi tốt, gọi cho Nhạc Phong, để ấy chăm sóc cậu. Thực ra mình sớm rồi, cậu cần gì phải tìm việc, Nhạc Phong hoàn toàn có thể nuôi cậu, là, có bạn trai vừa đẹp trai lại nhiều tiền như vậy, kết hôn luôn mới là tốt nhất nha, còn muốn làm việc để làm chi……”

      Lải nhải.

      Tống Viện Y giỏi nhất là hay lải nhải.

      Mí mắt Lâm Hi Hi hơi giần giật, nhắc tới Nhạc Phong, nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng lại bắt đầu đau đớn ỉ.

      “Mình biết rồi, chúc cậu may mắn nha.” Nàng khẽ nở nụ cười, nhéo nhéo cằm Tống Viện Y.

      “Ừ được! Hôn cái, cậu về nghỉ ngơi tốt .”

      Cầm lấy sơ yếu lý lịch trong tay, Lâm Hi Hi ra ngoài.

      Bên ngoài ánh nắng ấm áp, cũng chói mắt, nàng ngửa đầu, nhàng hít thở hơi, áp chế cảm giác lạnh lẽo cùng sợ hãi.

      Hai năm qua, đối với hoàn cảnh phỏng vấn, nàng vẫn là sợ hãi.

      Lâm Hi Hi, tại sao lại như vậy?

      Ngón tay mảnh khảnh của nàng gắt gao giữ chặt túi xách, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt như hoa bách hợp chớm nở có chút tái nhợt, nàng kìm nén được, ở trong lòng giọng mà run rẩy hỏi chính mình, Hi Hi, làm sao vậy?

      Mày sợ phỏng vấn. Trước kia mày chưa bao giờ sợ cả.

      màn ngắn ngủi hai năm trước lên trong đầu, Lâm Hi Hi đột nhiên mở to mắt, trong cặp mắt thanh lạnh lên tia sợ hãi.

      Trong lòng nổi lên cảm giác khổ sở, sợ hãi, toàn thân còn cảm thấy hơi lạnh.

      Ngày đó, nàng vốn vui vẻ như vậy, tìm được công việc mà mình thích, có chút bất an nhưng vẫn là rất dũng cảm đối mặt với cha mẹ Nhạc Phong. Nhưng là. Nhưng là…

      Nàng ngờ lại gặp chuyện như vậy, đủ để hủy diệt tất cả, từng nơi tư mật thân thể nàng đều mang theo những dấu vết ràng, bí mật nhục nhã, nàng dám , dám khóc, ngay cả bước từng bước ra khỏi phòng đều khó khăn và chua xót.

      Bởi vì xảy ra việc kia, công việc thích của nàng cũng chỉ làm khoảng thời gian ngắn rồi tiếp tục nữa. Mà vì việc hôm đó gặp được cha mẹ , Nhạc Phong biết tính tình nàng nên có truy hỏi chi tiết, nhưng là nàng ràng cảm giác được Nhạc Phong vui, chưa bao giờ giận dữ với nàng, nhưng chỉ có ngày đó, : “Hi Hi, nếu em thích cha mẹ , hoặc là muốn gặp họ, em nên cho trước, hiểu em, nhưng lại dùng cách này, em sai rồi.”

      Nàng cố nén khóc, vẫn giải thích, , ‘Nhạc Phong thực xin lỗi, em chỉ là dám.’

      Nàng đem mọi chuyện đều đổ lên bản thân mình nhất thời khiếp nhược.

      Dù sao Nhạc Phong nàng, hề ép nàng gặp mặt cha mẹ mình, nhưng là giọng với nàng, hy vọng có lần sau nữa.

      Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy, thế giới này có việc gì thống khổ, tuyệt vọng hơn so với việc người dùng ánh mắt thất vọng nhìn mình. Nàng cầm nước mắt đáp ứng , trong lòng lại càng ngày càng sợ.

      Nàng hoàn toàn biết, chuyện này khi bị Nhạc Phong biết được, có hậu quả như thế nào.

      Gió lạnh thổi qua.

      Từ tòa nhà phía sau, có người lục đục ra, bàn luận quá trình phỏng vấn vừa rồi, Lâm Hi Hi tỉnh táo lại khỏi hồi ức, đôi mắt trong veo long lanh, hơi ửng hồng, nàng tự giác tránh ra, biết chính mình nên chặn ngang cánh cửa, vì thế xoay người, về phía bậc thang bên kia.

      ngờ lại đột nhiên đụng vào người.

      “……” Lâm Hi Hi hơi nhanh, đụng vào trong ngực người, bị bật ngược trở lại, lui vài bước mới đứng vững, nhưng sơ yếu lý lịch trong tay lại tuột ra, rơi thẳng xuống đất.

      “A…… Tiểu thư, vội vàng đầu thai sao?” giọng trêu tức vang lên.

      Lâm Hi Hi nén đau, ngước mắt nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc, dừng bước —– Người đàn ông trước mắt, dáng người cao lớn, mặt mày tuấn lãng, tỏa ra loại lạnh lẽo mà mê hoặc. người mặc bộ đồ Âu phục vừa vặn, có chút vẻ thanh trong nhưng lạnh lùng xa cách. Nàng chính là vừa bị lực đạo mạnh mẽ người đẩy văng ra.

      Nhưng giọng phải phát ra từ , Lâm Hi Hi chớp mắt chút, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh .

      đôi mắt đào hoa, bên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt thản nhiên.

      Lâm Hi Hi lắc đầu, so đo tính toán, nhàng tiếng “Thực xin lỗi.”, cúi người nhặt sơ yếu lý lịch của mình.

      Từng tờ từng tờ, rơi khắp mặt đất.

      Người đàn ông đứng phía trước thoáng nhìn qua trang giấy dưới chân, cúi người, ngón tay thon dài cầm tờ lên, cẩn thận xem—tờ giấy tay kia, chữ viết gọn gàng sạch , Lâm Hi Hi, nữ, 23 tuổi, chuyên ngành thương mại điện tử, trình độ tiếng CET cấp 6, giao tiếp thuần thục……

      Lâm Hi Hi thấy động tác của , hơi chút sửng sốt.

      “Tiên sinh……” Nàng nhàng kêu tiếng, nhưng đối phương dường như vẫn còn đặt chú ý lên sơ yếu lý lịch của nàng.

      Đôi mắt sáng trong, thâm sâu mà tuấn lãng, thản nhiên đảo qua hàng chữ nàng viết, thực tự nhiên như là đọc tin tức, mà nàng cho dù câu nào, lại giống như tất cả bối cảnh gia đình đều bại lộ ở trước mặt vậy.

      vô cùng mị hoặc, chỉ là nhìn, cũng khiến cho tim nàng đập hỗn loạn

      “Tiên sinh…… xin trả lại cho tôi được ?” Lâm Hi Hi vươn tay ra, đôi mắt to trong veo lộ ra chút khẩn trương.

      “Chậc chậc…… Ảnh chụp tồi, chụp ở đâu vậy?” Cặp mắt đào hoa ở bên cạnh nhìn nhìn vọng sang, cười nhìn về phía nàng.

      Lập tức, Lâm Hi Hi có chút buồn bực.

      Nàng cũng thích loại cảm giác này, để cho người ta dò xét, để cho người ta bình luận, trêu chọc, rất hứng thú sao?

      “Tiên sinh, có thể trả lại cho tôi được ?” Trực tiếp bỏ qua để tâm đến tên mắt đào hoa bên cạnh, Lâm Hi Hi giọng mà kiên định với người đàn ông trước mắt.

      Tần Dịch Dương đảo qua sơ yếu lý lịch của nàng, rồi cuối cùng liếc mắt cái, ánh mắt dừng lại khuôn mặt nhắn bằng bàn tay to của nàng, chỉ dừng lại giây, liền đặt sơ yếu lý lịch vào tay nàng, đút tay trở lại vào túi quần, thản nhiên để lại câu thoảng qua.

      —“Sơ yếu lý lịch nên viết như vậy.”

      Bên tai là tiếng cười khẽ trầm trầm lại sang sảng của tên mắt đào hoa, cũng nghiền ngẫm liếc nhìn nàng cái, vượt qua theo.

      Lâm Hi Hi sửng sốt.

      Nàng biết chính mình có phải trong lòng mình còn có phần quá hiếu thắng hay , trong câu kia, lộ ra từ tính trầm trầm, thực hiểu sao lại khơi dậy hiếu thắng cùng quật cường trong nàng lòng.

      Nàng nắm chặt sơ yếu lý lịch, quay người tới, vài bước liền đến trước mặt người kia.

      “Tiên sinh……” Nàng gọi tiếng, đôi mắt sáng trong veo, nhàng kiên định, “Vì sao? Vì sao nên viết như vậy?”

      Tần Dịch Dương dừng bước.

      kia nhu nhược giống như bóp liền tan thành nước, thân áo sơmi trắng cùng váy dài đứng trước mặt .

      Đáy mắt ngưng đọng, thâm sâu hấp dẫn người khác, lại lần nữa liếc mắt nhìn những ngón tay cầm giấy của nàng, nhàng mở miệng: “Trật tự sắp xếp rất loạn, ít nhất năng lực cần cho công việc của , tôi có nhìn thấy ở trong đó.”

      Lâm Hi Hi sửng sốt, nhìn nhìn vài tờ giấy trước ngực, tiếp tục hỏi: “Vậy tôi phải sắp xếp thế nào?”

      Đôi môi mỏng sắc sảo của Tần Dịch Dương mím lại , gì, chăm chú nhìn nàng, ánh mắt bình thản mà thanh lạnh: “Đây là điều trường học nên dạy , hiểu, tự mình học.”

      xong, hơi khẽ vuốt cằm, thanh lạnh mà mất lễ độ rời .

      Lâm Hi Hi lập tức đỏ mặt.

      Tên mắt đào hoa phía sau vẫn cười hì hì như trước, ánh mắt nhìn nàng có chút nghiền ngẫm, lại gì nữa, đuổi kịp bước chân Tần Dịch Dương.

      Mất mặt. Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy, mất mặt!

      Nàng đứng ở tại chỗ, bình ổn tâm trạng mất nửa ngày, nghĩ nghĩ vẫn là gọi điện thoại cho Nhạc Phong, lấy điện thoại di động ra, rất quen thuộc ấn xuống dãy số, tuy trong lòng nàng vẫn xoay quanh câu của người kia như trước. Lời rất khó nghe nhưng cũng có ích.

      “Alo ? Hi Hi, làm sao lại gọi đến lúc này?” đầu bên kia điện thoại, Nhạc Phong như là vừa mới vận động qua, giọng có chút hổn hển, lộ ra chút khàn khàn trầm thấp.

      Lâm Hi Hi lúc này mới phản ứng lại, đây là loại hành vi bản năng, nàng hề nghĩ ngợi liền gọi cho .
      tart_trung thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3 : Lần đầu tiên của ấy phải là của tôi



      “Em sao…” Lâm Hi Hi có chút ảo não ra ba chữ này, khuôn mặt dịu và ửng hồng có chút xấu hổ, giọng khẽ , “Chỉ là, em nhớ .”

      Nhạc Phong ngẩn người.

      Sau đó cười rất thỏai mái, tuy là giọng vẫn có chút nghèn nghẹn, nhưng mà cũng bình thường trở lại.

      “Chẳng phải hẹn gặp nhau vào buổi tối sao? Em nhớ đứng dưới nhà chờ , khi nào xong việc qua đón.” ôn nhu .

      Lâm Hi Hi có chút hỏang hốt, giống như thể việc diễn ra vào hai năm trước chưa từng xảy ra, Nhạc Phong của nàng, vẫn là người nàng nhất như trước, bất chấp nàng trở thành thế nào, hay cha mẹ hài lòng ra sao, vẫn nàng.

      Lâm Hi Hi nhắm mắt lại, cả người khẽ run rẩy, chỉ mong muốn phải là mình tự lừa dối mình.

      “Em biết rồi, em đợi .” Nàng ngoan ngoãn, nhàng trả lời .

      Dặn dò hàn huyên qua loa vài câu, sau đó nàng nhàng cúp máy.



      Trong phòng nghỉ xa hoa sáng sủa, thân hình Nhạc Phong trần trụi, nhìn điện thọai di động vài giây.

      Người phụ nữ nằm dưới thân cả người ửng hồng, ngừng dán lên người , bộ dạng như bất mãn, triền miên cuốn chặt lấy , ánh mắt quyến rũ ma mị: “Ha ha, Hi Hi ..của hỏi xem làm gì sao? Phong, sao cho ta biết…”

      “…” Nhạc Phong kêu lên tiếng buồn bực, dục vọng trong mắt ngừng bốc cháy.

      Cặp đùi trơn mềm của ta cọ cọ vào bên hông , như muốn bao vây giam hãm lấy , luồng khóai cảm mãnh liệt theo dọc sống lưng dần dần lên, Nhạc Phong mở mắt, màu đỏ ngầu trong mắt lộ ra tia nguy hiểm.

      “Vẫn chưa đủ sao? Vẫn chưa đủ tiếp tục.” kéo hai tay của ta giữ đỉnh đầu, mạnh mẽ đè xuống.

      “A—’’ ta nhịn được rên rỉ tiếng, bị ngừng tiến công khiến cả người ta run rẩy, tòan thân chịu được chỉ có thể liều mình chịu từng đợt từng đợt lực đạo công kích của , tòan tâm tòan ý hòa mình theo , nhưng dường như đủ sức để đáp ứng. Tâm trí của ta càng ngày càng lọan, càng ngày càng đủ sức để suy nghĩ gì nữa.

      đối xử với bạn như thế này sao? Chẳng lẽ ta cho đụng đến ư? Cho nên mới tìm người đàn bà khác, giống như tôi vậy sao?” Kích tình hoàn toàn qua , người đàn bà nằm trong lòng di ngón tay vòng vòng ngực .

      khuôn mặt Nhạc Phong lên tia thỏa mãn, nhưng khi nghe thấy cái tên Lâm Hi Hi đôi mắt trở nên thâm trầm.

      “Đàn bà nhiều tốt đâu.” chạm vào khuôn mặt ta .

      — Thư ký Kiều Nhan trời sinh có khuôn mặt giống như thiên sứ, dáng người mị hoặc như tinh, thần sắc hơi có chút thay đổi.

      “Nhạc tổng, phải người đàn bà nào bên cạnh trước giờ đều giống nhau, lúc nào cũng ngoan ngõan nghe lời, cái gì cũng thắc mắc, lòng dạ đơn thuần hề nhiễm chút khói lửa bụi trần, ngay cả nhu cầu tối thiểu của đàn ông cũng biết, kết quả sao? Bạn trai mình sau lưng cùng đàn bà khác làm bao nhiêu chuyện mờ ám cũng biết, còn cam tâm tình nguyện vì thủ thân như ngọc…”

      “Kiều Nhan—” Nhạc Phong khẽ kêu lên tiếng, thanh rất , nhưng đủ để cho người nghe cảm thấy nguy hiểm.

      ta nhìn , mặt còn phảng phất màu hồng nhạt hiểu là do kích tình hay do cảm xúc kích động trong lòng.

      “Mau cho tôi xem lịch trình công việc chiều nay, sau khi xong việc tôi muốn cùng Hi Hi ăn, dù vướng việc gì cũng được để kéo dài.” Nhạc Phong đứng dậy, cầm lấy áo sơ mi sau đó mặc vào.

      Kiều Nhan ngần ngừ vài giây, con mắt nhẫn nhịn hằn lên tia màu đỏ. Hi Hi lại là Hi Hi

      “Buổi chiều nay đúng là có cuộc họp vốn là sắp xếp hẹn gặp với Chu tổng nhưng cuối cùng đối phương hủy bỏ, Chu tổng có , cầu lần trước hợp tác thành, có nhiều lựa chọn, nhất định phải chọn tập đòan Nhạc thị.”

      Nhạc Phong cài lại khuy áo, sắc mặt có chút khó chịu đứng dậy.

      Nhớ tới cầu lần trước của Chu tổng, lạnh lùng nở nụ cười, sau đó cầm lấy cà vạt lên thắt.

      Kiều Nhan xuống giường giúp thắt lại cà vạt, hít sâu hơi, nhàng dựa sát vào thản nhiên : “Kỳ điều kiện kia của Chu Tổng cũng quá khó, lần đó chỉ cần cùng và Hi Hi ăn bữa cơm Tây ở nhà hàng, chỉ là muốn Hi Hi của phục vụ đêm mà thôi…Chỉ cần đêm, nhưng Nhạc tổng lại có thể nhận được hơn nghìn vạn—’’ “A!!”

      Kiều Nhan đau quá kêu lên tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nhìn Lạc Phong siết chặt lấy cổ tay ta.

      Đau… đau quá

      Cả người Kiều Nhan như đông cứng lại, khom lưng gập người xuống, ngẩng đầu nhìn Nhạc Phong, trong mắt sắp chảy nước mắt.

      Người đàn ông luôn cao ngạo kia, tính cách trước giờ lúc nào cũng ôn hòa, xử khéo léo, nhưng lúc này khuôn mặt chỉ thấy toát ra luồng sát khí nhàn nhạt, nhìn người con run rẩy ở chính người mình.

      … kêu Hi Hi phải tiếp đêm?” Nhạc Phong kéo ta tới trước mặt hỏi.

      Cổ tay Kiều Nhan bị nắm chặt tới mức tưởng chừng như sắp gãy, khuôn mặt nhắn tái nhợt nhìn Nhạc Phong.

      Đôi mắt ta chăm chú nhìn, muốn cười to nghĩ cho Nhạc Phong biết Lâm Hi Hi thực chất cũng phải thanh thuần ngọc nữ, thiên tiên hạ phàm gì, chỉ là trong lòng Nhạc Phong xem ta như bảo bối mà thôi, chứ trong mắt người đàn ông khác chỉ đơn giản là người đàn bà xinh đẹp khiến cho đàn ông muốn cưỡi mà thôi!.

      Thế nhưng ta dám .

      Người đàn ông này, ta dám đụng vào.

      “Những gì tôi đều là , nếu chúng ta muốn hòan thành kế hoạch tiêu thụ sản phẩm quý này, nhất định phải có chuyện đó..”

      Kiều Nhan thấp giọng xuống, giọng có chút run rẩy, mạo hiểm dùng mánh khóe khẽ khàng tới nguy hiểm tháng này.

      Nhạc Phong nhìn ta hồi sau đó buông cổ tay ta ra.

      Thậm chí, còn cười cười ôm lấy , sau đó bế tới giường, nhìn nâng cổ tay, nhàng vuốt tóc .

      “Muốn đàn bà để tiếp khách, đàn bà nào cũng được, nhưng ngọai trừ Hi Hi…” Bàn tay Nhạc Phong nhàng xoa lên khuôn mặt , chậm rãi : “Lần đầu tiên của ấy, phải là là của tôi.”

      ‘Lần đầu tiên của tôi chẳng phải cũng là của sao!’ Kiều Nhan cảm giác trong lòng mình như chảy máu, bàn tay nhanh chóng buông xuống mặt giường.

      “Làm sao mà biết được ta vẫn còn lần đầu tiên?” chút suy nghĩ, giương mắt .

      Lời vừa ra mới phát bản thân mình có chút quá kích động, trong mắt Nhạc Phong lên tia tàn nhẫn.

      “Tôi chỉ là… ngộ nhỡ.” Kiều Nhan có chút khổ sở, cố gắng mềm nhấc cánh tay ôm lấy cổ , hơi thở kề sát : “ đối xử với ta tốt như vậy, nhưng ngộ nhỡ ta lại muốn phản bội …. vậy làm sao?”

      Nhạc Phong lẳng lặng nhìn ta hai giây.

      Khóe môi cong lên nở nụ cười, đầu nghiêng qua bên hôn lên người đàn bà trước mặt.

      Kiều Nhan đột nhiên hỏang hốt, chìm đắm trong nụ hôn của Nhạc Phong, nhưng động tác của Nhạc Phong lúc này rất hờ hững, thản nhiên, người tản ra lọai hơi thở lạnh lẽo, hôn sâu lên môi , rồi lại đột nhiên cắn xuống, vết cắn chảy cả máu.

      “Tôi đối tốt với ta như vậy.. xem ta sao có thể bỏ được? Hử?” Nhạc Phong nhàng cười, đầu lưỡi liến qua giọt máu tươi kia.

      Kiều Nhan nhắm mắt lại cảm giác của lúc này như hòa vào nụ hôn của .

      Đau đớn kia, giờ đây tạm thời quên .

      Lâm Hi Hi, rồi ngày tôi trả lại tòan bộ những nỗi đau đớn này cho , tất cả từng cái từng cái đều trả cho !

      ***

      Tại nhà hàng Ý— trong buổi tiệc buffet.

      “Sao vậy? Trong lòng thoải mái sao?” sofa, Nhạc Phong vươn tay quàng lấy bả vai Lâm Hi Hi nhàng hỏi.

      Nhà hàng lớn và đặc sắc cũng cùng lắm chỉ đến thế này mà thôi, trong khu nghỉ ngơi rộng lớn, rượu đỏ và trái cây điểm tâm, tất cả đều đầy đủ.

      Ngón tay trắng xanh cầm chiếc ly thủy tinh, Lâm Hi Hi ngẩn người nghiêng mặt qua nhìn .

      Dưới những ngọn đèn, người đàn ông bên cạnh ấm áp như ngọc

      Nàng lắc đầu, giọng : “Chỉ là thời gian này khó có thể kiếm được công việc.”

      Nhạc Phong lẳng lặng ôm nàng, nghe nàng vậy nhưng để trong lòng: “Hi Hi… rồi, em cần phải tìm việc, nếu muốn làm việc, chỉ cần em với muốn làm gì, đều có thể giúp em.”

      Lâm Hi Hi lắc đầu, chậm rãi ghé người vào bàn thủy tinh, mái tóc dài đen óng hờ hững rơi lên chiếc áo trắng.

      cần.” nàng nhàng cắn môi .

      Nàng vốn xuất thân từ gia đình bình thường, về nghiệp, nàng có cách nào có thể giúp được Nhạc Phong, điểm này khiến cho cha mẹ Nhạc Phong hài lòng, nàng sao có thể làm người phụ nữ bé chỉ biết dựa vào đàn ông như vậy.

      Nhạc Phong thêm câu nào, nhấp ngụm rượu, nhìn điệu bộ của nàng lúc này, tư thế quả là mê người, đường cong hoàn mỹ lộ ra, từ chiếc cổ trắng nõn, đến cổ áo, rồi đến chiếc eo thon …. rời mắt, cố gắng đè xuống tia dục niệm.

      “Hi Hi…Có nhớ lần trước, chúng ta ăn cùng nhau có giới thiệu người với em, đó là Chu tổng ?” nhìn mái tóc dài của nàng, nhàng .

      vừa hỏi xong, Lâm Hi Hi có chút ngẩn người, sửng sốt.

      Nàng cắn môi, nhớ lại. Cố gắng suy nghĩ xem, nhưng lục lại trí nhớ hồi mà mãi vẫn nhớ ra.

      nhàng quay đầu lại, trong đôi mắt trong trẻo của nàng lộ ra tia thành khẩn cùng chút mơ hồ, phải là nàng để tâm mà là nhớ ra.

      …..Đối với chuyện làm ăn của Nhạc Phong, nàng để ý lắm.

      Nhạc Phong nhìn nàng chút, vuốt ve mái tóc dài, nhàng cười: “ nhớ cũng sao.”

      sao, vì thế trong lòng Lâm Hi Hi cũng được trấn an chút, nghĩ rằng chuyện này thực cũng có gì cả.

      Nhạc Phong cầm ly rượu vang đỏ trong tay hơi uống cạn, ánh mắt trở nên thâm trầm nhìn thấy đáy. ngồi sát lại, cánh tay ôm ngang eo nàng, lấy thêm ly nữa, giọng dụ dỗ: “Hi Hi, uống cùng ly .”

      Lâm Hi Hi nhìn , chỉ cười khẽ, phớt lờ: “ nên, bình thường muốn em đụng tới rượu mà, sao hôm nay sao lại muốn em uống?”

      môi Nhạc Phong khẽ cười tiếng, chậm rãi ôm chặt nàng, giọng càng trầm hơn: “Hi Hi…uống cùng .”

      Thấy kiên trì, Lâm Hi Hi cũng muốn nữa.

      Nàng lưỡng lự chút, nhận lấy ly rượu, nhìn thấy ánh mắt sáng như sao của , nàng cười , chạm ly với .

      Rượu đỏ rất ít khi khiến người ta say.

      Nhạc Phong nhìn nàng uống xong, tiếp tục giúp nàng rót thêm rượu.

      liếc nhìn chai rượu vang đỏ bàn, nồng độ cồn cao, chỉ là sớm lén bỏ thêm vài thứ khác vào bên trong, mùi vị hơi khác chút.

      Cũng may, nàng luôn tìm hiểu về rượu.

      Nhạc Phong thản nhiên cười, nhìn nàng uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, cúi xuống hôn lên tóc nàng.



      Trong căn phòng xa hoa sang trọng tầng hai của nhà hàng.

      Căn phòng này được bài trí rất đặc biệt, ngồi bên trong phòng có thể nhìn từng cử chỉ hành động bên ngòai, giống như thủy tinh trong suốt. Nhưng từ bên ngòai nhìn thấy bất kỳ điều gì diễn ra trong phòng dù là tia sáng.

      Lọai phòng được thiết kế bằng loại kính này, rất thỏa mãn tâm lý của tầng lớp thượng lưu.

      Rất kín đáo, nhưng vẫn có thể quan sát được mọi thứ xung quanh, mà bị ai biết được.

      Tần Dịch Dương đứng trước tấm kính chăm chú quan sát phía dưới, có thể nhìn thấy được cảnh tượng diễn ra phía dưới.

      Đó là thiếu nữ trắng nõn mềm mại, ngồi ghế sofa màu đỏ thẫm, được người đàn ông ân cần ôm lấy, ngoan ngõan uống rượu.

      “Chậc chậc…Quả hạnh phúc nha..” đôi mắt đào hoa nhìn theo ánh mắt khẽ thở dài hai tiếng, sau đó cười lớn: “Dịch Dương, chẳng phải kia là người phụ nữ mà cậu tìm suốt hai năm sao?”

      Tần Dịch Dương hờ hững nhấp ngụm rượu, im lặng trả lời.

      “Cậu quả là thú ị nha, chỉ là người phụ nữ cẩn thận mà ngủ lầm, cũng phải tìm lâu như vậy, xem ra về phương diện này, cậu cũng coi như đủ quân tử — Vậy bây giờ tìm được rồi, cậu định làm gì?” Đôi mắt đào hoa kia cười hì hì nhìn .

      Mùi rượu cay nồng tràn ngập trong miệng.

      “Xem ra cũng hạnh phúc” Tần Dịch Dương nhìn hồi lâu sau đó thản nhiên kết luận.

      “Vậy sao?” Cặp mắt hoa đào nhìn cảnh tượng phía dưới vài giây, khóe miệng khẽ nhếch lên, trưng lên dáng vẻ tươi cười đậu khóe miệng, “ cần thiết… cậu biết tên đàn ông ngồi bên cạnh kia ? Cậu mới từ Mỹ về, có lẽ biết, tên đó là Nhạc Phong – chủ tịch tập đòan Nhạc thị, là ngôi sao mới trong giới tài chính, xem ra rất kiên định, nhưng chung chuyện cũng quay lại được. Hơn nữa, cậu nhận ra sao?…. kia định trước đêm nay bị chuốc say.”

      Tần Dịch Dương thu hồi ánh mắt, quay trở lại: “Vậy điều này phải là điều mình có thể kiểm soát được.”

      Cặp mắt đào hoa nhìn theo tầm mắt của Tần Dịch Dương, trong lòng khỏi nghi ngờ thắc mắc, có điểm gì đó khó hiểu giải thích được: “Vậy điều gì cậu mới có khả năng chế? Cậu tìm được ta rồi bắt ta làm những gì? Muốn ấy phải thế nào?”

      Tần Dịch Dương lắc đầu, cặp mắt tuấn tú giống như đầm lạnh, có chút tình cảm: “ ta thế nào cũng liên quan tới mình.”

      Cặp mắt đào hoa nhìn hồi lâu, giấu nổi tia kinh ngạc, rồi chậm rãi tới.

      Hai người nâng ly rượu lên uống, cặp mắt đào hoa nhịn được cười rộ lên: “ là, xem ra mình càng ngày càng hiểu nổi cậu.”
      tart_trung thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 4. Nhạc Phong, đừng!

      Bóng đêm càng ngày càng tối.

      Ở mãi nhà hàng đến tận khuya, lúc này thể coi là trận tẩy trần cho ngày trở về, bởi cùng chỉ có trợ thủ đắc lực, cũng là bạn bè thân thiết- Nguyễn Húc. Ly rượu đỏ tỏa ra hương thơm tinh khiết, ngẫm lại, thời gian còn sớm.

      Từ lầu hai xuống, ghế sofa cao cấp trong khu nghỉ ngơi còn bóng dáng của nàng.

      Ánh mắt Tần Dịch Dương đảo qua nơi đó, thản nhiên rời .

      đêm kích tình nha.” Nguyễn Húc nhìn vị trí lúc trước bọn Nhạc Phong ngồi, nhìn chút bàn, nhặt hai bình rượu trống rỗng lên, ngửi mùi vị bên trong, đưa ra xa chút, giọng : “Cậu xem, trong lòng tính gì chứ? Kê đơn đối với chính bạn của mình? Dùng loại thuốc rất mạnh thế này sao? Ha ha… đúng là khiến cho chúng ta phải nhìn chủ tịch Tập đoàn Nhạc thị với cặp mắt khác xưa…”

      “Xem đủ chưa?” Tần Dịch Dương liếc qua, ánh mắt thản nhiên, nhưng hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.

      “Được rồi, được rồi,” Nguyễn Húc buông chén rượu, cười cười tới, là ánh mắt ràng lãnh khốc như ánh mắt của Tần Dịch Dương, nhưng lại trầm, “Lập tức , được rồi chứ?”

      Thế nhưng được nửa đường, Nguyễn Húc vẫn nhịn được.

      Nửa khom người, Nguyễn Húc chống lên cửa sau xe, hỏi : “Cậu xem, có lẽ ta cũng muốn phát sinh quan hệ với bạn trai, mà nay chúng ta lại nhìn thấy được hành động mờ ám của bạn trai ấy, nhưng lại mặc kệ ta, khiến ta lại lần thứ hai thất thân mà hiểu vì sao?

      Tần Dịch Dương tựa vào ghế ngồi sau, xoa xoa ấn đường.

      “Cậu chừng nào cảm thấy hứng thú đối với chuyện của người khác như vậy?” Đêm nay, cậu ta vẫn luôn dây dưa đến vấn đề này.

      Nguyễn Húc hơi kinh ngạc, tỉ mỉ suy nghĩ chút cũng hiểu được tại sao mình lại bất thường như vậy.

      tự giễu cợt bản thân, ngẫm nghĩ, quả nhiên là mình nhiều chuyện rồi.

      Theo Tần Dịch Dương ngồi vào trong xe, thờ ơ thốt ra câu: “ có gì, chỉ là nghĩ thấy thương cảm thôi… Bị cậu nhầm lẫn mà đoạt đêm đầu tiên, vậy mà đổi được của cậu nửa điểm quan tâm.”

      Tần Dịch Dương biết tính khí kỳ quặc của , để ý nữa, chỉ thản nhiên bảo tài xế lái xe.

      Thương cảm sao?

      hề cảm thấy thế chút nào.

      Nếu như Lâm Hi Hi xảy ra chuyện gì, đó là chuyện giữa nàng và chủ tịch Nhạc thị, người ngoài có quyền gì để mà chen vào. Còn nếu như, nàng là vì nên mới hạnh phúc, mới có thể suy xét nhúng tay vào.

      Nhúng tay vào cuộc sống và sinh mệnh của nàng.



      Lâm Hi Hi cảm thấy rất nóng.

      biết có phải là do mặc quần dài hay , mặt nàng dần chuyển hồng, cuộn mình sofa, tay kéo áo của chính mình.

      luồng khí nóng phát ra từ trong thân thể.

      Nhạc Phong mở cửa phòng khách sạn ra, cắm thẻ vào, luồng ánh sáng ấp áp chiếu về phía nàng.

      “Hi Hi..” cúi người, gọi .

      Lâm Hi Hi nâng mắt, trong nháy mắt bị ngọn đèn kích thích chút, hàng mi như cánh bướm lại nhắm lại.

      Nàng “ưmh” ra tiếng, được tỉnh táo lắm, chỉ cảm thấy thân thể quen thuộc tới gần, ôm lấy mình, cúi đầu gọi tên mình.

      “Nhạc Phong…” Lâm Hi Hi tự động lại gần, nhàng cắn môi đào, khuôn mặt nhắn ửng hồng nhẫn nhịn, ôn nhu , “Em nóng quá, đưa em trở về … Viện Y ngủ rất sớm, có thói quen để cửa cho em…”

      Nhạc Phong ôm thân thể nhắn xinh xắn của nàng, kéo cánh tay bé của nàng quàng qua cổ .

      “Vậy bảo ấy cần để cửa… Ở cùng chỗ với , em cũng phải đâu cả.” Nhạc Phong cúi đầu, hôn lên môi nàng.

      Trong miệng Lâm Hi Hi vẫn còn mùi rượu thơm mát, Nhạc Phong lúc đầu hôn nhàng nhàng nhưng dần dần trở nên có chút thô bạo.

      Đầu lưỡi, hoàn toàn đau nhức tê dại.

      Cánh tay bé và yếu ớt của Lâm Hi Hi đặt lên ngực , trong chớp mắt liền tỉnh táo.

      Ánh mắt mông lung của nàng lướt qua cổ , có thể thấy hết cảnh vật xung quanh. Trong lòng bỗng giật mình, Lâm Hi Hi nhanh chóng đỏ mặt, trở nên có chút khẩn trương. Nàng biết, cho dù thân thể của nàng rất nóng rất mềm lả, nhưng bản thân nàng vẫn biết.

      Đây là khách sạn

      Nhạc Phong đưa nàng tới khách sạn.

      “Ồ…” Cơ thể dần dần bị hạ thấp xuống, Lâm Hi Hi căng thẳng, cả người bị nhấc tới gần kề người , môi bị đè mạnh xuống hôn sâu, nàng thở dốc biết phải làm sao, cũng biết muốn làm gì.

      Từ trong người phát ra luồng hơi nóng suýt làm nàng bị đốt cháy.

      “Nhạc Phong…” Khi in lại dấu hôn nóng hổi lên cổ nàng, Lâm Hi Hi run rẩy kêu tên .

      Nhạc Phong ôm chặt nàng, hôn nàng như muốn nuốt nàng vậy.

      mút mạnh vào chiếc cổ mẫn cảm của nàng, gây ra từng đợt khoái cảm như điện giật chạy khắp toàn thân, Lâm Hi Hi gắt gao khép chặt mắt, hệt như trở lại hai năm trước, tại gian phòng kinh khủng kia, người đàn ông đó xâm hại nàng.

      “Đừng… Nhạc Phong, đừng!” Lâm Hi Hi đột nhiên khóc thành tiếng.

      Tay nàng túm lấy áo sơ mi của , thân thể kịch liệt run rẩy.

      Nhạc Phong cưỡng chế dục niệm thiêu đốt trong thân thể, dừng vài giây nhìn nàng.

      hạ dược ít, lý do gì nàng bây giờ còn tỉnh táo như thế.

      _____ Quả nhiên,nước mắt dính ướt lông mi Lâm Hi Hi, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt nhắn có chút tái nhợt thương cảm, khuôn mặt nàng lộ chút sợ hãi khẩn trương khiến động lòng, ôm chặt lấy nàng, Nhạc Phong cúi thấp đầu gọi: “Hi Hi.. Hi Hi, làm sao vậy?”

      Lâm Hi Hi lời nào, nàng chỉ khóc, sắc mặt càng ngày càng ửng hồng, quần dài hạ xuống, đôi chân trắng muốt mịn màng ngừng cọ xát.

      Nóng quá.

      Làm sao bây giờ, nàng nóng quá….

      Nhạc Phong thể nhịn được nữa, ôm nàng đến giường, ngón tay thon dài kéo quần của nàng sang bên, nhàng mà mạnh mẽ thăm dò, xâm phạm vào bên trong bắp đùi non mềm của nàng.

      “Hi Hi… Hi Hi, đừng sợ, mở ra nào…” thấp giọng dụ hoặc.

      Lâm Hi Hi ngừng run rẩy, nửa thân bị đè nặng, nàng nghiêng khuôn mặt nhắn, liều mạng khép hai chân: “ …. được…”

      “Hi Hi…” Nhạc Phong nhàng , đôi mắt hằn lên tia đỏ, “Thông minh chút.. Đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra, em đồng ý gả cho , thân thể của em là của , tất cả đều là của , phải sao?”

      Lâm Hi Hi nghe được tiếng của , vô thức : “Đúng.. Nhưng! Có lỗi! Em có lỗi!…”

      Trong đầu lên hình ảnh thống khổ đến đỉnh điểm kia, Lâm Hi Hi run lên, lòng lại lần nữa kiềm chế được, khóc nấc lên.

      Nhạc Phong bị những lời của nàng làm cho kích thích, dừng động tác, chăm chú nhìn nàng.

      biết, Hi Hi cho tới bây giờ chưa từng dối , nhất là tại, nàng say, thân thể lại bị thuốc khống chế, mà vẫn quyết liệt chống cự như vậy, nhất định là có nguyên nhân.

      tại tỉnh ngủ, dục vọng sôi trào trong cơ thể cũng dần dần hạ xuống.

      Ôm lấy tiểu nữ nhân trong lòng, Nhạc Phong hôn lên trán nàng, thanh yếu ớt lộ ra tia lãnh đạm: “ sao? Ý em là… có người chạm qua em sao? Hi Hi, cho biết, có phải như vậy ?”

      Giá lạnh cùng lửa nóng, lần nữa luân chuyển trong cơ thể.

      Lâm Hi Hi mơ màng giãy dụa, kiên quyết ngăn cho ác mộng lan vào trong đầu, nàng liều mạng với chính mình, chính là Nhạc Phong ôm lấy nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy hình như ở rất xa, rất xa nàng. Nàng run rẩy nhớ lại buổi tối ấy, thân thể nàng bị đau đớn xé rách, cường bạo tàn sát bừa bãi!

      Ngón tay mảnh khảnh của nàng vò tóc mình, nàng thở : “… Đúng…”

      Tim Nhạc Phong bỗng nhiên chấn động kịch liệt!

      Đôi mắt dài hẹp lạnh lùng càng trở nên lạnh lùng, vòng tay ôm nàng cũng bắt đầu cứng ngắc.

      Hồi lâu, khóe miệng hé lộ nụ cười, Nhạc Phong đè nén áp lực cuồn cuộn trong ngực, giọng hỏi: “Là ai?”

      Lâm Hi Hi lắc đầu, lông mi ướt sũng vẫn khép chặt, khuôn mặt nhắn tái nhợt: “ biết… Em biết là ai…”

      Nhạc Phong còn hứng thú để hỏi lại.

      Đôi mắt vằn lên tia máu, cười lạnh, tay nắm tóc nàng, thấy được nét mặt lộ vẻ đau đớn của nàng.

      khuôn mặt thanh thuần, tinh khiết, thoạt nhìn rành thế , ôn nhu dịu dàng.

      Nhìn xem, đây là người mà thương, nhiều năm qua cũng chưa chạm vào nàng, vậy mà giờ đây nàng lại với , thân thể của nàng còn thuần khiết nữa.

      Lâm Hi Hi.. biết , giờ phút này, tôi rất muốn giết chết .

      Trong khách sạn, ánh sáng êm dịu mà ràng.

      Dược tính trong thân thể Lâm Hi Hi bắt đầu phát tác, khuôn mặt tái nhợt nhắn của nàng chợt ửng hồng.

      Nhạc Phong ngồi sân thượng hóng gió lạnh, vốn là muốn yên tĩnh để suy ngẫm vài thứ, thế nhưng khi nghĩ đến dáng điệu tươi cười của nàng liền điên cuồng lên. nốc hết ly rượu mạnh, ngón tay siết chặt ly, hướng thẳng tường mà ném mạnh vào. Chiếc ly bể nát, rượu còn lưu lại đầy tay . Tay bị mảnh thủy tinh cắt đứt, khuôn mặt bắt đầu trở nên dữ tợn hơn.

      Nhìn thoáng qua gian phòng, chiếc giường lớn, tiểu mỹ nhân bị dược tính dằn vặt trằn trọc yên. Thấy thế lạnh lùng bước vào phòng.

      “Hi Hi… bắt đầu gạt tôi từ khi nào? Hả?” Bàn tay vẫn còn vương mảnh thủy rỉ máu của tiến về phía cổ nàng. Nhạc Phong cúi người, vươn bàn tay đầy máu chậm rãi siết chặt cổ nàng, yếu ớt hỏi.

      Lâm Hi Hi bị xuân dược dằn vặt, liều mạng cắn môi, khó chịu cùng cực. Mà tay từ từ siết chặt, nàng cảm thấy hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.

      “…” cổ nhắn và yếu ớt dính đầy máu, nàng ngửa đầu, thống khổ rên rỉ.

      Nhạc Phong mảy may đến phản ứng của nàng, chỉ cười nhạt.

      “Cảm giác lừa gạt tôi có vui thích ? vì vậy mà gặp cha mẹ tôi nhưng vẫn muốn cùng tôi kết hôn… Hi Hi, tôi biết, có đúng thế ? sao lại có thể đê tiện như vậy chứ?

      “…” Lâm Hi Hi cảm thấy nghẹt thở, bàn tay bé của nàng run rẩy vỗ lên bàn tay to lớn bóp chặt cổ mình kia.

      Khó chịu… là khó chịu!!

      Mắt Nhạc Phong vằn lên tia máu, bàn tay liều lĩnh ma sát thân thể nàng, dọc theo chân nàng, hướng đến những đường cong mỹ lệ, dùng ngón tay thon dài xâm nhập vào cửa động chật hẹp của nàng.

      “A—-!!” đau đớn dữ dội bỗng nhiên xuyên qua thân thể nàng.

      Lâm Hi Hi đau đến kêu thành tiếng, khóc nức nở, thân thể cựa quậy bắt đầu kịch liệt run rẩy.

      Nhạc Phong hạ thấp người, cảm giác được nàng quá chặt chẽ, bèn chế nhạo: “Quả nhiên rất tuyệt…” chậm rãi dùng sức bóp cổ nàng, cố ý muốn cho nàng thở được.

      làm sao lấy lòng được người đàn ông đó? Hi Hi của tôi là như thế này sao? Là tôi biết, trời sinh đúng là mỹ vật phải ?!!” Bàn tay Nhạc Phong siết chặt, suýt nữa bóp chết nàng giường.

      Khuôn mặt nhắn của Lâm Hi Hi trắng bệch, đôi môi đào khẽ nhếch lên, nhưng lại nên lời, chỉ có thể mơ màng hô hấp khó khăn, sợ hãi giãy dụa!

      Mảnh thủy tinh tản mát tại cần cổ, sâu đâm phá vào da thịt nàng, vài giọt máu chậm rãi chảy ra, nhuốm hồng ra trải giường.

      Nhìn thấy khóe mắt nàng chảy lệ súyt ngất xỉu, Nhạc Phong mới chậm rãi ngừng tay.

      Lúc buông tay, Lâm Hi Hi ngửa đầu, hít thở, thân thể run rẩy thả lỏng, tiếp theo, nàng bắt đầu kịch liệt ho khan, ôm ngực mãnh liệt ho khan dữ dội, nước mắt ngừng tuôn rơi.

      “Nhạc Phong… Nhạc Phong” Nàng vẫn còn chưa tỉnh, thân mình run rẩy cuộn cong người, khóc đến chật vật.

      Nhạc Phong ra sức đè chặt hai bên sườn nàng, đem toàn bộ thân thể bùng cháy của cáu tiết đè mạnh xuống.

      “A…” cúi người, ngón tay chạm đến vết thương cần cổ nàng, chà sát, làm cho vết thương kia vỡ ra chảy máu, “Hi Hi, bảo bối, ở đây… rời bỏ em đâu, tôi nghiêm khắc trừng phạt , cho nếm đủ hậu quả của việc phản bội tôi, tôi tuyệt đối tha cho ..”

      đè mạnh xuống thân thể nàng, hôn lên đôi môi run rẩy vì đau của nàng: “Hoan nghênh đến địa ngục của tôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :